Lãng Mạn | joongdunk | đàn anh, có chuyện rồi!

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
351577972-256-k356581.jpg

| Joongdunk | Đàn Anh, Có Chuyện Rồi!
Tác giả: geom_hp
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Đàn anh, em không ghẹo anh nữa đâu.

Đừng giận em".

"Đội trưởng đội bóng của trường nghe đây, tôi dỗi cậu rồi!"
❗️KHÔNG CÓ GÌ LÀ THẬT NGOÀI JOONGDUNK (PPW) ❗️
Nhà đầu tư, nhà ủng hộ, nhà sáng lập, nhà cung cấp, nhà cổ động lớn: @pu2pp5y Tags: dunkdunknatachaijdjoongjoongarchenjoongdunk​
 
| Joongdunk | Đàn Anh, Có Chuyện Rồi!
1. Sandwich


"Và vị trí đứng đầu giải đấu bóng rổ cấp trung học phổ thông thuộc về trường BANGKOK.

Xin chúc mừng và kính mời đội thi đấu tiến lên sân khấu".Những tràng pháo tay hân hoan của toàn thể những người đi cổ vũ và những đàn anh, đàn chị đang ngồi trên khán đài vang lên.Chiến thắng của trường BK không làm người ta bất ngờ cho lắm.

Nhưng cách BK quay trở lại mới khiến con người ta ngỡ ngàng.Trong suốt từ năm 60 đến nay, BK là một trường trung học nổi tiếng với chất lượng học sinh đạt tiêu chuẩn quốc gia, quốc tế cao nhất tại Thái Lan.

Đối với trường Bangkok, luôn muốn theo một chủ nghĩa hoàn hảo, không đồng ý để cho trường thua về mặt nào cả.Thế nhưng, sau khi đàn anh khóa 2 ra trường, về thể thao môn bóng rổ lại bỗng không còn thấy BK tham gia.Cho đến khi xuất hiện cái người đang đứng giữa đội nhận giải- Joong Archen Aydin.Cậu ta học giỏi, đơn nhiên.

Cậu ta đẹp, ừ bọn họ thừa nhận mà.Cậu ta giỏi thể thao, chính cậu ta là người đủ năng lực để đưa BK trở lại tranh giành chiếc cúp bóng rổ quốc gia.Cậu ta... xem tiếp vậy.Hiện tại đội thi đấu gồm 13 người và 2 người không nằm trong đội đang có mặt tại một quán ăn.Joong Archen: Lớp 11A1 - đội trưởng.Pond Naravit: Lớp 11A1 - đội phó, hàng xóm với đội trưởng.Phuwin Tangsakyuen: Lớp 10B1- lớp trưởng kiêm nhóc khối dưới bị đội phó dụ.Dunk Natachai: Lớp 12A1- Học trưởng Trường Trung học Phổ thông Bangkok.Cùng 11 thành viên còn lại."

Wow, lợi hại thật đó.

Không ngờ chiến thuật của P'Joong không có chút sơ hở nào".Một cậu em lớp 11 vừa gắp miếng thịt vừa lên tiếng bái phục Archen.

Cậu em này ngưỡng mộ hắn lắm, hắn chính là lý do cậu tham gia đội bóng rổ của trường đó."

Chiến thắng này đã làm sáng lại danh tiếng của trường, nhất định sẽ có thưởng lớn cho chúng ta".Đối diện với những lời khen có cánh của bọn họ, Archen hoàn toàn không có chút phản ứng.Mặc kệ tiếng trò chuyện rôm rả, tiếng cụng ly ăn mừng chiến thắng.

Pond vẫn đút cho Phuwin từng miếng thịt.

Dunk vẫn ung dung ngồi ăn và đội trưởng một lát lại uống nước."

Chơi tiếp đi, tôi lên xe trước".Hắn không thích những chỗ ồn ào thế này cho lắm, nhưng phận đội trưởng nếu không có mặt thì không được, huống gì học trưởng còn đang ở đây.

Phải nể người ta."

Ê, mày còn chưa ăn gì đó".Pond thấy thằng bạn mình chỉ bỏ vào mồm vài miếng thịt và uống nước thì lên tiếng."

Mày có đút tao ăn không?"

"Thằng điên".Hắn bỏ lên xe, điều đó vô tình thu hút Dunk Natachai.

Thật lòng là vì thầy phụ trách việc này bận nên Dunk mới phải thay thầy đi quản lý đội bóng rổ này.Trong suy nghĩ của Natachai, cậu nhóc này là người có rất nhanh nhẹn lại còn thông minh, đã ít lần thấy tên cậu ta trong danh sách tham gia cuộc thi Toán Quốc tế rồi.

Quan trọng là rất ít nói, lần đầu em gặp người ít nói hơn cả em đấy.Chừng một tiếng sau, cũng đã tối nhìn mọi người có vẻ đã ăn xong.

"Nhiêu đó đủ rồi nhé!

Chúng ta ra xe về lại trường"."

Vâng học trưởng đẹp trai".Tên đó còn nháy mắt nữa chứ, eo ơi Dunk nhường.Các thành viên lên xe đầy đủ, em ở lại thanh toán rồi lên sau.

Đếm đủ số lượng người mới yêu cầu bác tài lái xe.

Nhìn xung quanh, bọn họ lên xe đã lập tức ngủ say không biết gì.

Trên xe chỉ còn duy nhất lại một cái ghế cạnh Archen.

So với việc đứng suốt tám tiếng thì việc gì phải sợ người đó chứ.Em tiến lại ngồi cạnh hắn sau đó lấy điện thoại ra báo cáo cho thầy Leo."

Alo, em chào thầy"."

Chúc mừng đám đó giúp thầy nhé"."

Dạ, vừa cho đi ăn.

Bây giờ đang trên xe về thưa thầy".Nghe thầy dặn dò một lát, Dunk cũng dạ vâng rồi tắt máy.Nhìn sang người bên cạnh thấy hắn chưa ngủ, vẫn đang mở mắt nhìn đằng trước thì dọa Dunk đưa mắt về lại.

Trên xe lúc này chỉ còn có hắn và em, bác tài là đang thức.Đường trở về vào lúc gần nửa đêm cộng với không gian cả xe đang ngủ thì im lặng hơn bao giờ hết.Một chút thì em cũng chợp mắt.

Nhưng là ngồi ở ngoài nên em cứ liên tục ngã ra ngoài hại hắn phải đỡ mấy lần, làm theo cảm tính thôi!Mang tiếng đội trưởng mà thấy học trưởng ngã không đỡ thì kì lắm, nhưng cứ ngã mãi như vậy e là cũng không tốt.

Hắn chạm nhẹ vào vai Dunk kêu Dunk dậy."

Anh vào trong này ngồi đi, té mãi như vậy ngủ không ngon".Dunk nghe hắn nói vậy thì nhích vào bên trong cho hắn ra ngoài ngồi.

Đang ngủ mà bị tên này đánh thức thì tỉnh cả ngủ luôn.

À!Dunk lôi trong túi của mình ra cái bánh sandwich đựng trong hộp đưa cho hắn."

Tôi thấy cậu chơi nhiều vậy, mà lại ăn ít nên có làm cái này cho cậu.

Tôi tự làm đó nên có xấu cậu cũng phải ăn".Lần đầu tiên có người quan tâm đến hắn ngoài ba mẹ đó.

Nhưng mà lại quan tâm cái bụng, ghen tị nha bụng ơi."

Anh giữ ăn đi.

Tôi không đói"."

Vậy thì vứt!"

Dunk thẳng tay mở cửa sổ ném cái sandwich ra ngoài đường.Nói không quan tâm đến hành động đó là nói dối, học trưởng này tuy biết là lạnh lùng, nhưng không ngờ lại làm luôn như vậy."

Thẳng tay vậy à?"

"Cậu không cần thì tôi giữ làm gì"."

Ờ".Mình quan tâm họ vậy mà họ lại không cần, dỗi!Rồi cả hai tự ngã ra sau ngủ, nửa đêm lại có con mèo hư dựa vai bạn cún ngủ.

May là bạn cún không muốn bắt quả tang đó nha.hphuc

Những chức vụ, vị trí dù cho k có ngoài đời thật nhưng nếu hợp với fic thì t sẽ làm cho có =))

NHÂN DỊP MAI THI VĂN NÊN UP FIC MỚI =))
 
| Joongdunk | Đàn Anh, Có Chuyện Rồi!
2. Socola


6h30 sáng cả đội đã có mặt tại trường, ngủ một giấc trên xe như vậy chẳng làm thỏa mãn mấy con người lười chút nào cả."

Nhà trường cho phép các cậu nghỉ hôm nay.

Mau về nhà nghỉ ngơi đi nhé!"

Dunk thông báo tin vui cho mọi người rồi xuống xe về lại nhà.

Có là học trưởng thì cũng biết mệt thôi, hôm nay nghỉ học một hôm vậy."

Mẹ ơi, em về rồi ạ!”

"Ừ, hôm nay nghỉ học à?"

"Dạ vâng""Vậy thì học bù bài nhiều vào, lỡ mất bài là chết.

Lên tắm đi rồi ăn sáng này."

Em làm theo lời mẹ rồi dành ra cả một ngày để ngủ.

Lúc em thức dậy là đã tối muộn rồi."

Haiz, còn chưa xong nữa.

Huhu không muốn làm đâu".Em nhìn chồng sách vở ở trên bàn mà mệt đầu.

Đi hai ngày làm em chưa kịp xử lí hết bọn chúng.

Bây giờ ngủ đủ giấc rồi thì dậy học thôi...Kết quả là đêm đó Natachai thức đến hai giờ sáng để làm bài.

Hôm sau vẫn phải thức dậy đi học."

Em lấy bánh bỏ theo đi kẻo lại đói."

"Vâng ạ, tạm biệt mẹ, em đi học ạ."

Người nhỏ đi bộ đến trường, vừa đi còn vừa nhẩm lại kiến thức cũ nữa chứ, em bé giỏi quá đi!Dunk đến trước cửa lớp, vừa định đi vào thì gặp nhóc J giấu tên ở lớp 12 Toán.

Dunk không quan tâm lắm, vì cứ nghĩ hắn muốn gặp người khác cơ.

Nên em bước vào lớp.Người nọ thấy học trưởng bơ mình đi một lèo như vậy liền kéo tay lại.

Dù sao hôm đó cũng cho cái sandwich rồi, sao lại làm như không quen biết thế."

Có chuyện gì à?"

"Cái này, cho anh."

Hắn đưa cái hộp kẹo socola cho em.

Có bị gì không vậy nhóc?

Ai đời lại tặng đàn anh socola.

Nhóc nghĩ bình thường nhưng mà người ta thì không đó."

Tôi không biết, tôi thấy nó trong phần quà nhưng tôi không thích đồ ngọt nên cho anh.”

Thế này thì hiểu lầm chết ban tổ chức mất, ban tổ chức chỉ muốn phần quà của mình có chút ngọt ngào thôi mà."

Quà gửi đến lúc nào vậy?"

"Sáng ngủ dậy đã thấy trước cửa phòng"."

Bộ làm gì xấu với tôi à mà cho kẹo tôi thế?"

Hả?

Vậy đàn anh làm gì xấu với tôi à mà cho sandwich tôi thế?"

Thấy anh đi theo quản bọn chúng hơi mệt lại còn không có quà.

Anh muốn không tôi đem hết quà tôi qua cho anh."

"Ha không cần đâu.

Vậy tôi nhận nhé, cảm ơn nhóc!"

Em cầm lấy hộp socola rồi đi vào trong lớp.

Thiệt tình đó!

Gặp thì có gặp nhưng chỉ toàn là lướt qua, hôm qua vừa giao tiếp chút ít thì được cho kẹo.Chốt!

Nhóc khối dưới là người tốt.Archen mặc dù sống không quan tâm người ta đâu nhưng mà vẫn sợ lũ bạn của mình thấy được hành động này nên lén la lén lút về lớp.

Không biết nữa, tự nhiên hắn thấy hộp socola đó lại nghĩ đến học trưởng thôi."

Ể học trưởng, tôi không phải là không thấy người theo đuổi cậu.

Nhưng sao cậu lại nhận hộp socola này chứ?"

"Ừ nhỉ?"

"Học trưởng, đừng giấu chúng tôi.”

Từ chối trăm lần không ai thấy, nhận có một hộp vạn người hay.

Tôi bị ép nhận đó!

Phải tin tôi!"

Này chỉ là xem như tiền công của tôi thôi!"

Đám bạn cùng lớp nghi ngờ học trưởng quá đi mà._________"Ấy P'Dunk".Em đang thu xếp chuẩn bị ra về thì gặp em trai bị đội phó dụ."

Giờ anh về hỏ?"

"Ừm, gấu trúc có chuyện gì sao?"

"Anh đi ra sân bóng với em không?"

Phuwin ban đầu là đi mua nước cho đội, vì em cũng rảnh rỗi lắm so với những bạn cùng lớp.

Phuwin không tài lắm đâu, ngoài giỏi và yêu Naravit ra thì còn lại Phuwin cũng giỏi hết.Dunk nghe yêu cầu của Phuwin thì nhìn đồng hồ.

Em không muốn về nhà trễ để mẹ lo, tại hôm nay bị Phuwin dụ đi chơi đó nha."

Một chút thôi đó nha, anh cầm hộ cho"."

Yeah!"

Được học trưởng cầm hộ nước, Phuwin ngay lập tức kéo tay anh chạy nhanh đến sân bóng.Đến nơi, cả hai cùng ngồi trên dãy ghế khán giả xem họ thi đấu.

Đây là sân ở ngoài trời nên có hơi nắng, khó lắm cả hai mới tìm được chỗ ngồi ưng ý có bóng mát đó."

Đội kia là đội nào vậy?"

"À, là bên lớp 12D6 đó anh.

Bẩn tính số một."

"Vậy sao còn chơi chung?"

"Em không rõ nữa."

Hai người họ vừa ngồi xem vừa âm thầm đánh giá đội bạn.

May là đội mình cũng không lạ gì mấy trò này, nếu là đội khác có khi đã thua rồi.Trận đấu kết thúc, không nói cũng đã rõ bên nào thắng.

Chơi bẩn thì hết cửa.Cả đội đi ra lấy nước mà đã được hai khán giả nhiệt tình mua sẵn.

Phuwin đã cầm sẵn nước trên tay rồi, vừa ra là Pond có nước uống luôn.Em ngồi một mình ở đó, chỉ biết nhìn xung quanh sân bóng và mặt trời chuẩn bị lặn.

Hắn đi tới lấy chai nước, vặn nắp ra.Không, hắn không uống.

Hắn đưa cho học trưởng.Học trưởng nhìn chai nước đã được mở nắp sẵn ở trước tầm mắt mình thì ngước lên nhìn hắn.

Xem kìa, mồ hôi nhễ nhại thế kia không lo uống đi còn đưa cho nữa, xí."

Cậu uống đi, tôi không khát"."

Anh nhích qua, tôi ngồi cạnh được không?"

Em nghe hắn nói thì nhích mông qua một chút, vô tình lại ngồi đúng chỗ trống nắng đang chiếu vào.

Đàn em còn đang mệt mà lại ép ngồi ngoài nắng thì không phải chuyện, đàn anh hi sinh chút cũng không sao."

Ngốc!

Anh qua bên mát mà ngồi."

"Không, cậu mệt thì làm sao ngồi ngoài nắng được"."

Ừ, anh cãi tôi đúng không?"

Hắn đi đến vị trí trước mặt em, bóng lưng to lớn của hắn so với thân hình nhỏ hơn thì hoàn toàn che được hết nắng cho em.Dunk khó hiểu lắm, người này đúng là cái gì cũng giỏi."

Ash!

Cậu ngồi đi!"

Em chịu thua hắn, nhích qua bên bóng mát ngồi thì hắn mới chịu đến ngồi cạnh em.

hphuc

thi như c nhưng vẫn up tại thưn rds
 
| Joongdunk | Đàn Anh, Có Chuyện Rồi!
3. Bún bò


"Sao hôm nay anh lại có hứng ra đây vậy?

Tôi nhớ học trưởng làm gì thích thế này."

"Phuwin rủ đi thôi, cũng muốn xem các cậu luyện tập thế nào.

Tháng một là đi thi đấu cấp quốc gia có phải không?"

"Ừ."

Hiện giờ chỉ mới đang là tháng hai, còn đến tận mười một tháng cho bọn họ luyện tập.

Nghe có vẻ lâu nhưng thật ra lại rất nhanh.Em chợt nhớ đến lần nói chuyện với cô phó hiệu trưởng về đại hội thể thao quốc gia.

Vì đây là hội thi lớn, nên ngoài việc luyện tập của các thành viên trong đội, cô còn yêu cầu học trưởng theo dõi, sắp xếp lịch học phù hợp cho họ.Nhìn ánh nắng chiều tà trên khuôn mặt của người ngồi cạnh mình, Dunk thở dài lộ rõ chút tiếc nuối về chuyện mình sắp nói."

Tiếc thật, qua tháng một tôi đã phải tốt nghiệp rồi.

Sợ sẽ không có thời gian đến xem các cậu".Vậy à?

Muốn ăn lại cái sandwich bị ném hôm đó quá đi...Khoan đã học trưởng, từ bao giờ lại hứng thú với mấy bộ môn này vậy?

Học trưởng thật lòng chỉ có tiếc nuối vì không xem thôi sao?"

Anh tốt nghiệp sớm vậy à?"

"Ừm, đủ tiêu chuẩn thì xét thôi.

Ở lại làm gì?"

Vậy là lúc hắn thi xong sẽ không còn gặp học trưởng nữa à?

Người đi theo hắn, à nhầm đội hắn mỗi lúc thi đấu là người khác sao?

Chen suy nghĩ một chút rồi mở cái ba lô của mình ra, lấy hộp bánh gấu hương dâu sữa đưa cho học trưởng."

Ăn đi.

Ăn để còn ở lại ăn nhiều bánh của tôi nữa..."

"Ha, ý cậu là không muốn tôi tốt nghiệp sớm à?"

"Dù sao cũng phải cố gắng lên đó.

Tôi biết cậu giỏi mà".Hắn nghe lời động viên của em thì bật cười.

Thật lòng tôi còn muốn gây ấn tượng với học trưởng nữa cơ.

Tốt nghiệp nhanh vậy à..."

Tôi về trước nhé, mẹ tôi sẽ la mất".Hắn gật đầu với em.

Dunk vẫy tay chào tạm biệt Phuwin và Pond rồi mang cặp ra về.Học trưởng đợi đó, có ngày học trưởng sẽ không phải đi về một mình nữa đâu!

Chờ em.Archen sau khi thấy học trưởng ra về thì không cảm thấy ở đây có gì hứng thú nữa, đành tạm biệt mọi người rồi xách cặp ra về.

Nhìn trong ba lô chỉ có vài cuốn sách còn lại toàn là bánh và kẹo.

Thầy cô đừng la hắn, hắn chỉ biết có cách này là tiếp xúc được với học trưởng thôi.

__________"Học trưởng!"

Lại là nhóc khối dưới, hôm nay còn đi học cùng đường luôn hả?"

Ừm, chào cậu"."

Anh học đến chương này rồi sao?"

"Đúng rồi.

Mà cậu biết luôn hả?"

Hắn nhìn sơ qua cuốn vở em đang cầm trên tay thì hiểu rồi.

Vừa hay đây là chương hắn thành thạo nhất, xem ra có cớ thể hiện rồi."

Học qua rồi"."

Tôi chẳng hiểu gì hết.

Sợ quá đi, một lát là kiểm tra rồi..."

Hắn cầm lấy cuốn vở của em, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói."

Anh bị sai ngay đây nè, phải làm..."

Archen vừa đi vừa giảng bài cho em.

Học trưởng cũng im lặng nghe lời giảng của nhóc khối dưới.

Xem ra không thể coi thường mấy người ít nói chút nào."

A!

Hóa ra là vấn đề ở đó.

Nhóc hay thật đó".Người kia được khen thì cảm giác thích quá trời, được khen như thế này so với cảm giác có giải môn Toán Quốc tế nó khác hẳn."

Đến lớp anh rồi, vào đi.

Tôi về nhé".Em mãi lo nghe hắn giảng mà quên mất là hắn đã đưa me đến thật lớp rồi.

Có chút bất ngờ.

Vẫy tay chào tạm biệt hắn rồi cũng đi vô vị trí ngồi.

Lớp em mặc dù là lớp giỏi nhưng vẫn không tránh được sự ồn ào, năng lượng của tuổi trẻ.

Bọn họ có nhiều chuyện để nói thật đó, vô tình cả hai người lớn nhỏ vừa rồi trở thành chủ đề."

Học trưởng, biết rồi nha".Đám bạn ngồi gần đó vừa chỉ tay vừa cười đùa chọc em.

"Biết cái gì cơ?"

"Haiz...

Cậu ấy là Joong Archen đúng không?

Cũng không phải người đơn giản, xem ra XỨNG ĐÔI QUÁ ĐI".Tiếng ồ lên làm Dunk có chút khó hiểu và ngại nữa... im lặng tiếp tục ôn bài.Hai tiếng ba mươi phút kiểm tra cũng trôi qua, bài kiểm tra cũng gọi là có thể chấp nhận được so với học lực của em.

Nên hiện tại học trưởng có tâm trạng rất tốt đó nha.Mà ai là người có công khá nhiều trong lần kiểm tra này vậy?

Nếu không Dunk sẽ không biết phải đối mặt với thầy cô thế nào."

JOONG".Đang với tâm trạng vui vẻ đi về thì em bắt gặp nhóc lúc sáng giảng bài cho mình nên cũng chẳng nghĩ ngợi gì liền chạy đến gần nhóc."

Anh không ở lại làm giấy tờ gì như mọi hôm sao?

Hôm nay lại về sớm thế?"

"Tôi làm xong rồi.

Nói cậu nghe, bài kiểm tra lúc sáng làm cũng tốt lắm đó.

Chậc, không ngờ tôi có thể hiểu được mấy con số phức tạp đó".Hai người đi bên cạnh nhau, cùng nhau về nhà.

Hắn vừa nhìn đường vừa phải nhìn cái người vui vẻ kể về chuyện kiểm tra.Ấy chết!

Học trưởng không thấy nắng sao?

Sao khuôn mặt trắng trắng hồng hồng của học trưởng lại cứ xuất hiện dưới nắng suốt thế.

Thật sự, người con trai lại mang nét đẹp trong sáng, đáng yêu thế này là lần đầu hắn thấy đó.

"May mắn lắm đúng không Joong?"

"Ừ ừ".Dunk thầm nghĩ, cậu ta hình như không hứng thú với chuyện mình kể cho lắm nên cứ ừ ừ gật gật cho qua thì im lặng không kể nữa.

Cúi đầu xuống tiếp tục đi về trước."

Anh mới kể đến câu hai mươi ba thôi mà, còn mười bảy câu nữa đâu rồi?"

"Hở?

Nghĩ là cậu không thích nghe..."

"Thôi bỏ đi, anh làm tốt là được rồi.

Ừm... vậy học trưởng có muốn được đi ăn kem không?"

Em nghe lời đề nghị của hắn thì đứng lại, tay đưa ra sau mở cặp ra mò mò trong đó.

hphuc

ÈEEEEE
 
| Joongdunk | Đàn Anh, Có Chuyện Rồi!
4. Kem


Hắn đi đến quầy kem, nhìn hàng loạt các loại kem mới ra rồi quyết định chọn kem Oreo cho Dunk.Archen dẫn em ra khu vực bàn ở ngoài trời.

So với việc hít máy lạnh thì hắn muốn được ngồi ở nơi có gió thổi mát mẻ thế này hơn."

Bình thường anh có hay đi chơi không?"

"Hả...

à không..."

Hừm...

Chắc là đàn anh bận lắm nên không có đi chơi hả?

Hay là con ngoan trò giỏi đây?"

Anh thích đi chơi không?"

"Có chứ!

Nhưng ba mẹ tôi hay bận lắm, tôi cũng không có bạn thân, toàn là bạn xã giao thôi nên cũng không muốn chơi cùng."

Nhìn em cứ cắn từng miếng nhỏ của cái bánh thì hắn cười thầm, đàn anh sợ hết sao?

Thế thì tôi nhường cho anh hai cái nè.

Hắn bỏ qua cho em hai cái rồi tiếp tục nói."

Ờ biết rồi".Hết hai hũ kem, cả hai đứng dậy.

Em định đi qua hướng trở về nhà thì bị hắn nắm tay lại.

Nhưng dường như nhận ra hành động của mình là không đúng, người nọ liền bỏ tay ra."

Tôi muốn được dẫn anh đi chơi, được không?"

Natachai nghe lời đề nghị thì có hơi bất ngờ.

Lần đầu tiên có người rủ em đi chơi đó...

Em cứ nghĩ bản thân mình là một người khó tính, khó gần khó chơi chứ.Thành ra lắm lúc Dunk cũng có chút buồn chán.

Nhóc đội trưởng không thấy tôi khó gần hả?"

Cậu chắc là muốn đi chơi với tôi chứ?

T-tôi..."

"Ừ, tôi ép anh đi chơi với tôi".Dứt câu hắn kéo tay em chạy vào trong.

Kế hoạch số một, đội trưởng dắt đàn anh đi xem phim.Kế hoạch số hai, cho đàn anh trải nghiệm những trò chơi cá cược đời đầu.Kế hoạch số ba, cùng đàn anh đi đọc sách.

Cái này là do Dunk đề nghị, hắn đọc sách ở nhà thôi là đủ rồi.

Đang đi chơi mà ạ!"

Ấy chết!

Gần tám giờ tối rồi!"

Hắn bảo em ngồi chờ hắn một lát, nhưng nhìn đồng hồ đã gần đến số tám rồi.

Lo sợ sẽ bị mẹ mắng, em có chút gấp gáp.Vài phút sau hắn chạy đến, trên tay xách bị đựng gì đó.

Hắn thở khá gấp vì vừa chạy."

Về thôi.

Tôi dắt anh về".Cả hai hiện giờ đang đi cạnh nhau trên hè phố vắng, ở đó chỉ có nhà của người dân, thỉnh thoảng thì có cửa hàng tiện lợi nên có hơi vắng."

Nhà anh ở đây sao?"

"Ừm, hôm nay cảm ơn cậu nhé.

Vui lắm đó!

Mọi năm khi thi xong tôi chỉ biết tự mua kem ăn cho vui thôi.

Không ngờ lại có ngày được đi chơi thế này".Kem được mua cho ăn ngon hơn kem mình tự mua đàn anh nhỉ?"

Muốn ăn kem nữa thì phải thi tốt chứ sao"."

Xí, cái đó dễ ẹt.

Cậu chuẩn bị tiền mua kem cho tôi đi!"

"Mua cho anh cả cái tiệm kem luôn!"

Em cười ngây ngốc trước người đàn em này.

Nhớ là mua cả tiệm đó nha!Hắn nhớ tới cái túi mình đang xách thì nâng lên trước mặt cả hai.

Người ta biết anh đói đó nha, nhưng anh thì cứ ham chơi lắm.

"Anh ham chơi quá nên chẳng chịu ăn.

Vào nhà ăn bánh đi".Em lập tức từ chối túi bánh đó của hắn.

"Cả ngày hôm nay cậu đi chơi với tôi rồi.

Bây giờ lại còn..."

"Không ăn thì vứt"."

Ăn".Khi Em chụp lấy túi bánh chạy nhanh vào nhà.

Hả?

Quên vẫy tay chào người ta rồi...Người này bị giật lấy túi bánh rồi lại thấy "ăn trộm" chạy mất thì cũng có hơi hụt hẫng chút ít.

Ăn trộm mà để bị bắt sẽ bị phạt nặng lắm đó nha.Dunk vui vẻ đi vào nhà.

Thường khoảng thời gian này ba mẹ rất hay xem TV, vừa thấy ba mẹ ngồi trong phòng khách thì liền gật đầu chào nhưng lại nhận lại thái độ có chút không vui..."

Cậu đó là ai?"

Mẹ em ngồi trong nhà, nhưng xuyên qua cửa sổ thì có thấy người nào đó đưa túi bánh cho con trai của mình.

Ba thấy mẹ em như vậy, tình hình có vẻ căng thẳng thì giọng liền vui đùa."

Ê con trai, bánh ngon vậy.

Ba ăn cùng được không...

ờ ờ...

à con mệt rồi mau lên tắm đi"."

Ông đừng bênh nó nữa.

Mẹ hỏi đó là ai em có nghe không?"

Mẹ ơi, em hong thích mẹ như này đâu mà.

Mẹ đừng quản lý em chặt như vậy nữa, em vâng lời mẹ học thật giỏi rồi mà, còn ngoan nữa.

Xin mẹ là cho em nhận bánh thôi ạ."

Dạ là bạn ạ"."

Bạn?

Em có đùa với mẹ không?

Em đi chơi đến hơn tám giờ mới về.

Lại còn được đưa về, được tặng thêm bánh.

Mẹ sẽ tin à?"

"Thôi đi!

Con trai lên phòng tắm rồi ngủ nhé.

Hôm nay ba cho con nghỉ một hôm".Mẹ em nghe chồng mình bênh vực cho con như vậy thì không đồng ý.

"Ông cứ như vậy đi!

Dunk còn phải làm đẹp hồ sơ của mình nữa, em đi chơi như vậy là đúng hay sai?"

"Dạ sai.

Em xin lỗi mẹ, em không vậy nữa ạ.

Em xin phép".Bạn nhỏ ôm lấy túi bánh chạy lên phòng.

Mẹ như vẫn còn muốn nói nhưng bị ba cản lại.

Ba biết em bé của ba hơi sợ rồi.Natachai trong mắt mọi người là một học sinh đáng yêu, vui vẻ, thông minh.

Nhưng đều là do mẹ em mà em như ngày hôm nay.

Mẹ không mắng em lớn, càng không đánh em.

Nhưng em không muốn làm mẹ buồn đâu.Ngồi xuống dưới ghế, bỏ ba lô ra nhưng vẫn ôm chặt túi bánh trong tay, mãi lo suy nghĩ.Ngồi một lúc thì bụng nhỏ kêu lên làm em nhớ ra mình cũng chưa ăn gì từ lúc chiều đến giờ.

May là có túi bánh, không thì em sẽ đói bụng chết mất.

Mở túi ra, bên trong có bánh ngọt, bánh mặn đầy đủ.

Em đang đói mà không có tâm trạng ăn nên chỉ lấy đại một cái cố gắng nuốt xuống.À, còn có cả nước nè.

Nhưng lại là bình nước hình quả dâu hồng hồng.

Em lấy ra xem.

Ỏ, trông xinh vậy, là mua cho tôi đó hả nhóc?Em đang nghẹn nên vội uống nước, rồi lại ngắm nghía cái bình.

"Cũng chu đáo đó nhóc!"

hphuc

đổi tên fic vì một vài lý do nhé.
 
| Joongdunk | Đàn Anh, Có Chuyện Rồi!
5. Cháo sườn


"Anh!

Bánh ngon không?"

"Ngon".Hiện tại Natachai đang ngồi ở thư viện của trường, đanh trống tiết nên như mọi hôm bạn nhỏ vẫn lui lại đây học bài.

Trùng hợp hắn đang muốn tìm tài liệu ở thư viện, thấy em đang ở đó thì nhanh chóng đi đến nói chuyện."

Cảm ơn nhé.

T-tôi có việc rồi, đi trước đây".Nhận thấy sự lúng túng của học trưởng chẳng giống ngày thường chút nào.

Hắn phân vân không biết có nên đuổi theo hay không."

Hôm qua đi chơi vui thế, có lý nào bây giờ anh ấy lại giận mình như vậy!"

Muốn đuổi theo nhưng nghĩ lại thì chỉ vừa nói chuyện với người ta được một tuần...

Hôm qua gạ gẫm đi chơi là ghê gớm lắm rồi, bây giờ lại đuổi theo người ta, phiền thật!Ừ, không muốn nói chuyện với tôi thì thôi, tôi mặc kệ học trưởng.

Đơn giản chỉ là quay lại khoảng một tuần trước thôi mà.

_______"Mẹ, em vừa về ạ".Mẹ nghe tiếng Dunk chào thì đi ra cửa, hành động đầu tiên là nhìn ngó nghiêng ngoài cửa.

Dunk nhìn cũng hiểu mẹ muốn thấy ai rồi, mẹ không tin em hả?

Kết quả không thấy ai thì mẹ quay lại nhà."

Em lên nhà tắm đi rồi xuống ăn cơm"."

Dạ".Em đi thẳng lên phòng theo lời mẹ nói.

Không nghe lời mẹ thì mẹ giận em đó ạ.Sau khi giải quyết bài tập trên trường, em ngã lưng trên giường vây giờ bắt đầu suy nghĩ linh tinh.

Bạn Chuối nằm kế bên có nghĩ như em đang nghĩ không?"

Hướng dương ơi..."

"Tui thấy có lỗi với nhóc đó quá đi, đột nhiên lại né nhóc như vậy chắc nhóc nghĩ nhiều lắm".Này nhá, nếu như Hướng Dương biết nói thì sẽ mắng bạn đó nha!

Chỉ có bạn nghĩ nhiều thôi, còn nhóc đó có nghĩ nhiều hay không để Hướng Dương hỏi Bơ.Bơ trả lời nha: lúc nãy nhóc đó có nói nhảm gì với tui đó Hướnh Dương, còn mắng tui nữa:"Mày đó, mày cứ cười hoài.

Nhìn mày cười cứ như anh ấy vậy đó, ghét ghê"."

Tao có làm gì sai không?

Anh ấy còn khen bánh tao ngon nữa mà, sao lại không nói chuyện với tao nữa.

AAA!"

Bơ nói nè: cậu không tìm hiểu lý do thì làm sao mà cậu biết được.

Không phải đêm hôm trước trước đó cậu nói với tôi học trưởng là người đáng yêu hả?

Người đáng yêu hiểu chuyện lắm đó.Hướng Dương: Hai nhóc đó nói nói một hồi rồi cũng đi ngủ hết.

Để Chuối nhờ mọi người đoán xem ai sẽ là người nói nhiều trước nhé!

_________Tiếng chuông báo đã đến giờ ra chơi vang lên, hắn lại trốn khỏi sự dặn dò của giáo viên Toán làm giáo viên nổi nóng.

Rõ là dặn nó ở lại, vậy mà cũng đi cho được!Cô ơi, Joong xin lỗi.

Joong có chuyện gấp hơn ạ, mấy bài toán này Joong múa tay một cái là xong.

Nhưng mà chuyện kia... nhỡ có gì là tối nay Bơ với Hướng Dương sẽ lại không ngủ được đó cô.Hắn len lỏi lớp người chạy qua khối 12.

Đến trước lớp lại thấy lớp vắng tanh, duy chỉ còn lại một chị gái đang loay hoay lau bảng."

Chị ơi, lớp mình đâu hết rồi ạ"."

Tiết sau là tiết trống nên mấy bạn đi hết rồi đó em".Chị gái nhìn người này quen lắm!

Dạo này rấy hay xuất hiện ở dãy khối 12, nay lại còn hỏi lớp.

Aida... không muốn nghĩ nhiều cũng không được."

À vâng, em cám ơn".Ra là như vậy, vậy để Chen đoán thử bây giờ người mình cần tìm đang ở đâu nha.

Thư viện?

Không có!

Archen lục tung cái thư viện vẫn không có.Văn phòng của học sinh?

Nơi đây học sinh rất hay ra vào hỏi chuyện đàn anh mà đến hiện tại cũng khóa cửa luôn rồi.Archen không biết nhiều về hoạt động của học trưởng nên chỉ biết mỗi hai nơi đó là nơi Dunk thường lui tới và hầu như đến là gặp.

Đi khắp trường chỉ mong thấy được người hắn đang tìm..."

Ê hai đứa bây làm gì đứng lấp ló ở ngoài phòng họp riêng của thầy cô vậy?"

Lúc đi ngang qua dãy này có thấy người quen đang đứng nghe lén nên hắn đến thăm dò."

Hình như thầy cô nhìn điểm số của Dunk không ổn nên gọi riêng nói chuyện".Pond tóm tắt câu chuyện xong thì Phuwin liền thả phẫn nộ xen lẫn khó hiểu."

Quái thật chứ!

Điểm số môn toàn bộ môn chuyên đều cao như vậy, chỉ là thấp hơn so với kì trước mà lại bị gọi hẳn lên nói chuyện.

Sao lại ép anh ấy nhiều như vậy chứ!

Cay thật sự"."

Thế nãy giờ nghe được gì?"

"Chỉ là thầy cô muốn anh ấy xem lại kết quả.

Xem ra rất đặt niềm tin vào Dunk cho vị trí thủ khoa toàn quốc".Cũng đúng thôi.

Cạnh tranh cao như vậy mà, thầy cô họ cần danh dự về cho trường nhiều như vậy, lại quên mất học sinh muốn gì.Dunk muốn tôt nghiệp cùng các bạn, muốn cùng các bạn lưu giữ kỉ niệm chứ không phải ôn thi một mình, tốt nghiệp một mình, rời trường một mình...Còn nữa, để nhóc khối dưới một mình.Khi nghe tiếng Dunk chào thầy cô đi ra hắn liền chạy đi chỗ khác trước sự ngỡ ngàng của hai người kia.

Dunk bước ra khuôn mặt chẳng thể nào mệt hơn nữa."

P'Dunk...

đừng buồn nữa""Không sao đâu, về lớp nhé".Tránh đi sự tra hỏi của hai người họ.

Không phải là vì không muốn cho họ biết, Dunk chẳng thấy xấu hổ gì đâu.

Chỉ là nghĩ kể ra cũng chẳng được gì, có khi uất ức khóc nữa lại không hay.Về lớp hoàn thành 2 tiết cuối trong ngày.

Sau đó, khuôn viên trường lại trở về cảnh đông đúc học sinh ra về như vậy.hphuc
 
| Joongdunk | Đàn Anh, Có Chuyện Rồi!
6. Bánh xèo


Dọc bờ sông có những dãy ghế đá dưới bóng cây rất thích hợp ngồi ngắm cảnh.

Cạnh đó là con đường dẫn về nhà em.Như những buổi chiều khác, nắng không bị vật gì che khuất nên cứ chiếu thẳng vào em trong suốt quá trình đi như vậy đó.Lúc nãy em Phu có rủ đi xem bóng rổ như mọi ngày nhưng Dunk từ chối, biết đâu đến đó gặp người ta lại càng khó xử.

Dunk đâu có can đảm đối mặt đâu."

NATACHAI!"

Tiếng kêu to từ phía sau phát ra thu hút sự chú ý của Dunk, ai mà lại dám gọi to tên của em vậy.Ai nữa... quay mặt lại thì nhóc đó đã chạy đến đây rồi.

Đúng là cái gì đến sẽ đến, bắt buộc phải đối mặt thật hả?

"Cho em đi về chung với anh nha?"

Em?

Cậu kêu tôi bằng em thì còn nghe được.

Chỉ vừa không nói chuyện một vài hôm mà lại đổi cách xưng hô nhanh như vậy.

"Nhà cậu đâu có đi đường này?"

"Có ạ!"

Em vừa tiến thẳng về trước vừa nói, không hề quay qua nhìn Chen chút nào.

Thôi để Chen nhìn anh bù cũng được.Dù có đi như vậy nhưng tên kia vẫn loay hoay làm gì Dunk đều thấy hết.

Hắn lấy cái bánh mua ở tiệm bánh em thích, xé bao bì ra đưa cho em."

Anh ăn bánh đi, biết anh học xong sẽ đói lắm nên em có mua nè".Nhìn cái bánh đưa ra trước mặt mình em vẫn không quan tâm, hướng thẳng trước mặt mà đi làm hắn phải đuổi theo đưa bánh."

Anh ăn đi ạ..."

"Anh ơi, bánh dâu hết lạnh sẽ không ngon đâu"Bịch...Cái bánh dâu sữa rớt xuống đất vì cái hất tay vô tình của Dunk.

Em định là đưa tay lên lấy cơ, nhưng cả hai di chuyển không đồng đều em lại khiến nó rớt xuống.Hắn đứng lại, nhìn cái bánh dâu chảy sữa ra đang nằm ở dưới đất.

Em cũng dừng lại cùng hắn, bản thân cảm thấy vô cùng có lỗi nhưng nhóc đó đứng yên như vậy em cũng chẳng dám làm gì.Archen ngồi xuống, lấy tay hất cái bánh vào lại trong hộp đem đến vứt ở thùng rác gần đó rồi lủi thủi quay trở lại với Dunk."

Em lỡ làm rớt bánh rồi, anh uống tạm sữa dâu rồi chờ em đi mua bánh có được không?"

Nhóc nói không đúng!

Là tôi làm rớt mà đâu phải nhóc đâu.

Nhóc giận tôi đi, mắng tôi đi chứ sao lại nhận lỗi về mình thế."

Không được sao?

Vậy em xin lỗi học trưởng, nhà anh ở kia rồi.

Em về đây!"

Đưa hộp sữa vào tay ép em nắm lấy, hắn xoay người chạy về.

Dunk tưởng như bản thân vừa làm sai gì đó nên thấy có lỗi vô cùng.

Nhưng nếu như không vô nhà lập tức thì sẽ có chuyện đó.

20h10,"Đó!

Hay ho chưa, đến cái bánh còn bị từ chối chứ nói gì đến tao, huhu".Bên bạn Hướng Dương có như vậy không chứ bạn Bơ nhức đầu quá rồi đó, cậu ta bị bơ thì quay về trách Bơ.

Bơ có làm đâu!Bên tui như này nè Bơ:"Nhóc đó có khóc nhè không vậy ta?

Bị hất bánh lại mà mình lại còn không nói gì..."

Ting, Natachai - Archen

dunknatachai

Tui để quên đồ ở ghế số hai

gần bờ hồ rồi. dunknatachai

Tôi ra lấy đồ nha, nhớ là bờ

hồ á.

Giờ tôi đi luôn nè.seen.Tiếng chuông thông báo tin nhắn vang lên đồng thới cứu Bơ khỏi lời than vãn của hắn nhưng thay vào là tiếng hét lớn.NHƯ NÀY LÀ RỦ HẮN RA ĐÚNG KHÔNG?Không suy nghĩ thêm gì nữa, vơ lấy cái áo khoác chạy ra khỏi nhà, thật nhanh đến bờ hồ.

Nếu như anh nói anh để quên thì để em đến trước tìm nhé.Hắn đến thì đã thấy em ngồi ở đó chờ sẵn rồi.

Chợt nhớ nếu như không có bánh kẹo thì đàn anh có dỗi mình nữa không, đành đi vô cửa hàng tiện lợi.

Lúc ra xách theo một túi đồ ăn nước uống, rủ ra tìm đồ mà giống đi dã ngoại quá ạ."

Xin chào ạ!"

Đầu nhỏ ngước lên nhìn hắn rồi lại cúi xuống vì không biết bắt đầu từ đâu."

Em biết là tối rồi, nhưng anh có muốn ăn chút bánh bông lan mềm mềm không?"

Hắn gỡ sẵn hộp đưa đến trước mặt em, lần này mà rớt nữa là hai người đi tìm bánh bông lan nha.Dunk chưa trả lời thì hắn không bỏ cuộc.

Xé miếng bánh nhỏ ra đưa đến trước miệng em, như này em mới chịu ăn đó.

Hắn vui mừng xé thêm vài miếng nữa chờ đàn anh nhai xong rồi lại đút."

Ưm... không ăn nữa.

Muốn nước".Có nước, nước đây."

Chen... lúc chiều tôi không cố ý hất bánh của Chen đâu-"."

Suỵt"Chen sao?

Hắn chặn miệng em lại, không cho em nói chuyện lúc chiều nữa."

Em không có trách anh, anh chịu ăn bánh của em là em đã vui rồi"."

Tôi xin lỗi Chen nha.

Chỉ muốn xin lỗi Chen nhiều nhiều th-thôi".Cơn gió lạnh thổi qua làm em bất chợt run lên.

Khi nãy vội quá quên mang áo khoác rồi, đành chịu lạnh vậy.Natachai đành chịu lạnh chứ Archen thì không cho.

Hắn cởi áo khoác của mình ra."

Em phủ lên cho anh nha"."

Tôi mặc được không?

Hứa sẽ không làm bẩn áo của Chen"."

Cho anh làm bẩn hết tất cả áo luôn cũng được".Hắn để túi bánh ra ghế, giúp Dunk mặc áo vào."

Dạo này anh hong thích bóng rổ nữa hả?

Mấy hôm nay anh hong ra xem em tập".Đàn anh biết đó... người ta chẳng biết cố gắng cho ai xem hết.

Mấy bữa trước còn tranh bóng với Pond để gây ấn tượng với anh.

Nhưng đàn anh không xem thì hắn chẳng muốn tranh bóng làm gì, để cho Pond làm đẹp trước Phuwin cũng được."

Tôi...tôi..."

"À thôi kệ đi, anh không cần trả lời đâu.

Toán có kh-"(...)

hphuc

buồn quá mấy má... hết phim rồi hihuhuhuhuu
 
| Joongdunk | Đàn Anh, Có Chuyện Rồi!
7. Phở


"Chen".Em thấy bản thân mình chẳng dám làm gì hết, muốn xin lỗi người ta mà lại để người ta bắt chuyện như vậy."

Gần đây tôi không vui nên rất hay nổi cáu lắm.

Bận học nên không ra sân bóng xem Chen tập được.

Nghe Phuwin nói Chen dạo này lơ là lắm đó... hôm nào sẽ ra phạt Chen."

Cuối cùng cũng chịu nói rồi sao, cho anh phạt em mãi luôn cũng được.

Nỗi lo sợ không biết nói gì nữa của hắn được giải quyết rồi.

Bây giờ chỉ muốn nghe Dunk nói thôi."

Đàn anh, anh có đang ổn không vậy?"

"Hức..."

Nãy giờ Dunk ráng nuốt nước mắt vô trong rồi.

Nhóc hỏi vậy anh chịu thua luôn...

Cứ nghĩ dù ổn hay không thì em vẫn phải làm thôi chứ."

Anh nhỏ... nín đi"."

Hức...hức...

Chen ơi, tôi muốn được Chen dẫn đi ăn kem nhiều hơn cơ.

Nhưng bài tập hức...nhiều quá..."

Hai bàn tay trắng hồng của Dunk bấu chặt vào nhau đến đỏ.

Hắn đưa cánh tay đến."

Ở đây chỉ có chúng ta thôi, anh đừng sợ.

Lúc nào em cũng sẽ đứng về phía anh hết đó.

Bấu vào tay em nè, đừng tự làm đau mình.”

Hắn gỡ tay em ra bỏ lên cánh tay mình cho em bấu chặt vào, nhìn em như vậy hắn xót lắm."

Lúc sáng hức...thầy cô mắng tôi vì kết quả không tốt.

Nhưng hôm đó tôi bệnh mà...sốt cao lắm, đau đầu nữa nên làm có chút không tốt.

Nhưng tôi đã cố gắng lắm rồi.Về nhà, mẹ còn la tôi nữa chứ hức...

Chen ơi bộ tôi không bằng ai hả?

Tôi muốn kiểm tra xong sẽ được nghỉ ngơi hay là...

đi chơi với Chen chứ không học bài và bị mắng nữa đâu".Tại bờ hồ hôm nay, Natachai phải tin tưởng hắn đến mức nào mới khóc nhè và kể hết chuyện gần đây ra.

Người này đáng tin đến vậy sao?Hoặc cũng có thể chỉ là vì Natachai cảm thấy trải lòng với người lạ đôi khi rất dễ chịu và còn đỡ ngại ngùng nữa.Nhưng hắn đáng tin lắm.

Đã hơn tám giờ nhưng chỉ cần em nói muốn gặp liền chạy ra còn xách theo túi đồ ăn.

Natachai đã sẵn sàng nếu như hắn không đến em sẽ bỏ đi mua bánh bao ăn cho đỡ buồn rồi."

Vậy ngày mai đưa anh nhỏ đi chơi luôn.

Mấy thứ đáng ghét đó đem qua cho em giữ hộ anh nhỏ nhé?"

"Mẹ la đó... mẹ không cho đi chơi đâu.

Xin lỗi Chen."

Hai bàn tay em đã thôi bấu vào tay hắn mà chuyển sang xoa xoa sờ sờ.

Thế này là biểu hiện vui vẻ lên chút rồi, không còn căng thẳng như vừa nãy nữa."

Không xin lỗi.

Anh nhỏ không sai.

Khi nào anh nhỏ sẵn sàng trốn mẹ đi chơi thì gọi cho em nha."

Em còn đang thút thít thì bật cười.

Người này toàn dụ cái gì sai trái không à...

"Anh nhỏ... từ nay có gì cũng kể cho em nghe có được không?"

"Ừm..."

Ngồi nhìn nhau tầm năm phút thì em bỏ tay hắn ra đứng dậy, hành động có chút gấp gáp."

Trễ rồi, sợ mẹ la lắm!

Chen về cẩn thận nhé!

Ngày mai ra chơi lên thư viện gặp tôi nha".Hắn nhìn em lon ton đi về nhà, âm thầm theo sau đến khi em vô trong nhà mới quay lại ra về.Người nhỏ về nhà vào trong thấy mẹ ngồi chờ liền bị hù một phen."

Đi đâu?"

Nhân tiện trên tay cầm bị bánh lúc nãy hắn đưa cho thì lấy làm lý do."

Mua bánh kẹo ăn ạ".Đúng là bao bì ở cửa hàng tiện lợi nên mẹ cũng tin em, thả cho em lên phòng.

Liu liu, mẹ không thấy cái áo lạ lạ hả?Bơ: Hướng Dương ơi, cậu chủ của tui bị sao ấy.

Tay cậu ta đỏ hết lên nhìn như mèo cào ấy, vừa nãy còn buồn buồn mà đi đâu về liền vui vẻ rồi.Hướng Dương: Mấy người muốn yêu nó vậy á Bơ.

_________Hôm nay lúc đi đến trường Archen không hề gặp được đàn anh, nên thấy cứ thiếu thiếu.

Archen muốn thấy cái người vừa đi vừa học như mọi ngày quá đi!Thôi thì đàn anh đã hẹn mình ở thư viện thì ngoan ngoãn chờ đến giờ đó để lên gặp đàn anh thôi...

Không sao hết!Tíc tắc...Tíc tắc...Ting!"

Archen!

Em đứng lại cho cô".Không xong rồi!

Lần này không trốn được rồi.

"Dạ..."

"Hôm kia cô kêu em ở lại mà trốn như vậy hả?"

"Xin lỗi cô ạ""Đây là hai tập tài liệu, em xem đi có gì thắc mắc không?"

Hắn nhận lấy vờ lật qua lật lại rồi vội bỏ đi nhưng cô đã kịp kéo lại."

Em nôn cái gì!

Đây..."

Sau khi chịu nghe cô giảng sơ về bài tập, hắn nhìn đồng hồ thì phát hiện chỉ còn năm phút nữa là vào lớp.

Thưa cô rồi chạy nhanh đến thư viện, ít nhất vẫn giải thích được lý do đến trễ cho anh ấy nghe.Vừa chạy ra đến cầu thang thì thấy Dunk đang đi lên.

Hắn lập tức chạy đến trước mặt anh."

Em xin lỗi, là cô kêu em ở lại.

Không có thất hứa với anh đâu".Xem kìa, vội giải thích như thế cơ đấy.

Làm như đàn anh là đồ dễ giận dỗi lắm đấy."

Lúc nãy định thoa cho nhóc, mà nhóc đến trễ quá.

Thôi thì tự thoa nhé"."

Cái này..."

"Tay nhóc bị xước máu hết rồi kìa, rát lắm đó".À, người vẽ ra mấy cái đường màu đỏ trên tay hắn đang đứng trước mặt đưa thuốc thoa cho hắn đó.

Tiếng chuông vào lớp vang lên kéo cả hai ra khỏi suy nghĩ của mình."

Tôi về lớp nhé!"

Đàn anh bỏ đi rồi, để lại tuýp thuốc này cho Chen hỏ?

Nhưng mà Chen không tự bôi đâu.

Để đó lúc ra về đàn anh sẽ bôi hộ em.Người khờ được quan tâm thì cười suốt quãng đường về lại lớp, ba tiết cuối trong ngày chẳng tập trung chút nào.

Đàn anh phê bình bạn đó đi!Khi sân trường còn lại khá ít học sinh vì hơn một nửa đã ra về thì Natachai mới được thầy Toán thả cho ra về.

Ngày nào chả vậy, cả lớp chỉ còn lại duy nhất em ở lại học thêm từ ba mươi đến gần một tiếng, có chút đuối sức đó…

hphuc

buồn quá=)))
 
| Joongdunk | Đàn Anh, Có Chuyện Rồi!
8. Bánh mì chảo


"Hù!"

"Ể?

Chưa về sao?"

"Chưa, muốn đợi anh về chung."

Hừm... không cần giới thiệu đó là ai nữa.

Chúng ta và ngay cả Dunk đều biết rằng chỉ có một người duy nhất lúc nào cũng đứng đợi Dunk thôi."

Làm như hôm nào cũng về chung mà đợi."

"Thì bắt đầu từ bây giờ.

Anh thoa thuốc cho em đi, em không biết thoa."

"Nè, cậu sắp mười tám tuổi rồi đó!"

Hắn nghe Dunk nói vậy thì bản thân ngầm hiểu là Dunk không chịu thoa thuốc cho mình.

Sân trường đã sắp hết người rồi mà chuẩn bị có hai con người hơn thua với nhau nè.

Hắn đứng lại không về cùng với Dunk nữa, mà là đứng cái tư thế "đứng một cục" ấy...

Vị đàn anh nào đó cảm thấy nhức đầu với nhóc này lắm rồi nha!"

Anh bôi đi rồi em về với anh."

"Không, tôi tự về cũng được."

Hứ, không có chuyện đàn anh là người dễ chịu, đáng yêu như đàn em nghĩ đâu nha.

Đó là lúc Natachai bị ép thôi, còn bình thường thì không ai được đòi hỏi hay yêu cầu bạn mèo làm việc gì cả.Bạn học lớp 11 Toán cũng đâu có vừa, nhưng nói đúng ra là chưa hiểu rõ Natachai...

Bạn đó bỏ về hướng ngược lại, nhất quyết không đi chung dãy hành lang với em."

Mới có nhiêu đó đã dỗi tôi, không thèm chơi với cậu".Ơ không, người như đội trưởng làm gì bỏ cuộc sớm như vậy.

Cái này gọi là sao ta?

Tinh thần thi đấu mười điểm.Ai mắng Chen nhàm chán thì Chen chịu, ngoài việc làm bụng của đàn anh hài lòng thì Chen không biết làm gì nữa hết...Người ta nói con đường ngắn nhất đi qua trái tim là xuyên qua bao tử mà đúng không nhỉ?"

Chị ơi, lấy cho tôi năm cái bánh dâu sữa loại này đi".1 cái để làm đàn anh bớt nóng.

1 cái để dỗ đàn anh không giận nữa.

1 cái để thưởng vì đàn anh đã chịu làm lành.

1 cái vì hôm nay đàn anh quá giỏi.

1 cái vì Chen muốn mua cho đàn anh."

P'Dunk"Cứ nghĩ bản thân sẽ đi một mình về nhà với nhiều chuyện như vậy chứ.

Không ngờ quay đầu lại, lại thấy tên nhóc lúc nãy lon ton chạy đến.Từ khi thân với nhóc đó, hình ảnh một cậu con trai tay xách bị đồ ăn trở nên gần gũi với Dunk hơn, hình ảnh đó sắp được thêm vào mục ưa thích rồi."

Ăn bánh đi...

Em tự bôi thuốc được rồi".Dunk nhìn hộp bánh rồi đưa mắt đi tìm tuýp thuốc kia.

Nó nằm phía bên hông cặp của hắn, còn chưa được mở hộp.

Nói bôi là bôi thế nào hả nhóc?

Trực tiếp đưa tay tới lấy hộp thuốc, khui hộp lôi tuýp thuốc ấy ra."

Không muốn bôi thì nói, tôi sẽ vứt đi rồi mặc kệ cậu.

Hơi đâu phải nói dối vậy?"

"Không phải mà, chỉ là chưa kịp bôi...

Kệ đi, anh đem hộp bánh về nhà đi, nhớ ăn đó.

Em không phiền anh nữa, tạm biệt".Tạm biệt rồi nhưng chân của hai người vẫn chôn tại chỗ.

Anh nhỏ đợi em đi, em lớn đợi anh đi."

Hứ, đưa tay đây.

Không làm tay cậu lành thì lúc tôi muốn cào lấy tay đâu để tôi cào chứ!"

Vết đỏ đỏ trên tay hắn được em bôi ít thuốc mát lạnh lên.

Bôi hết những nơi có vết cào thì em giật lấy hộp bánh quay đầu trở về.Đàn anh, khó chiều quá!Hướng Dương: Bơ ơi, hôm nay cậu chủ của tui ăn bánh thay cơm luôn, nên cậu chủ bị mẹ mắng á Bơ, nhưng hình như mẹ mắng hơi xa thì phải..."

Sao con không học bài?"

"Con vừa xong ạ."

Em vừa ngả lưng ra giường thì mẹ đột ngột mở cửa bước vào phòng.

Thấy Dunk nằm chơi mẹ liền khó chịu hỏi em."

Mới có gần chín giờ mà em đã nghỉ rồi sao?

Em luyện đề thêm đi chứ mẹ đã dặn rồi mà."

"À dạ."

Em buộc phải ngồi dậy đi lại bàn học - nơi chỉ vừa rời khỏi được hơn hai phút.

22h00 23h00 23h23,Archen - Natachai

chen_rcj

Anh chưa ngủ hả?dunknatachai

Tôi còn học.

chen_rcj

Hả?

Bây giờ mà còn học?dunknatachai

Ừ, bình thường mà.

Cậu không học đến giờ này à?

chen_rcj

Hic, giải xong bài sớm nên

đi ngủ liền.chen_rcj

Thức nữa sẽ mệt lắmmmm.chen_rcj

Anh ngủ đi mà, mai còn đi học

nữa.chen_rcj

Anh ơi

...dunknatachai

Xin lỗi nhé, tôi ngủ quên.

chen_rcj

😟

...chen_rcj

Em đợi anh nhỏ học bài

xong rồi mình đi ngủ nha.Em khuyên anh nhỏ thì em biết anh nhỏ sẽ không nghe em đâu, em cũng không thể chạy qua bế anh nhỏ lên giường ngủ được.

Em ở đây với anh nhỏ thôi, hứa sẽ không làm phiền.dunknatachai

Ngủ đi, thức làm gì.

Tôi học xong thì đi ngủ sau.

chen_rcj

Hong, anh hong cho em thức

là em hong mua bánh cho anh

đâu 😠Seen.Vậy mà đêm hôm đó, phải đợi tin nhắn của người kia là đã làm xong bài thì hắn mới chịu đi ngủ.

Còn đòi đàn anh chúc ngủ ngon nữa chứ.

Eo ôi!

hphuc
 
| Joongdunk | Đàn Anh, Có Chuyện Rồi!
9. Bún riêu


"Sao lại đến đây chứ?

Mau về đi!"

Hôm nay là ngày cuối tuần, để hoàn thành mong muốn của cái người thút thít ở ghế đá cạnh bờ hồ hôm đó, Chen mặc đồ đẹp đẽ đi qua nhà rủ em đi chơi.Nhưng đàn anh chỉ vừa thấy hắn đã vội đuổi hắn đi, khuôn mặt lo sợ nhìn trước sau nữa.

Hắn là người bình thường chứ có phải ăn trộm ăn cướp đâu mà anh sợ dữ vậy?"

Đi chơi với em nha?"

"Chơi cái đầu cậu ấy!

Về đi hôm nay tôi bận".Bùm!

Tiếng trái tim của cậu nhóc mới lớn bị nứt đó.

Người ta dáng vẻ trông soái thế này đến rủ anh đi chơi mà anh lại đuổi về hả?!"

Cuối tuần mà bận cái gì, em làm hộ anh rồi mình đi.

Năn nỉ đó, đàn anh ơi~""Tôi nói cậu-""Ai vậy Dunk?"

Trùng hợp lúc em đang nắm cánh tay hắn đẩy về thì mẹ em đi từ trong nhà ra.

Nhìn thấy cậu nhóc lạ mặt đó nhưng lại có chút quen quen, như đã từng gặp ở đâu rồi."

Con chào bác!"

Mẹ em liếc nhìn hắn, chuyển sang ánh mắt đánh giá.

Bà nhớ rồi, cậu này với cậu trai dẫn em về còn mua bánh cho em hôm bữa chắc chắn là một.Hắn chào bác gái nhưng lại không nhận được cái gật đầu nào chứ nói gì đến bà ấy chào ngược lại hắn.Rốt cuộc người khó xử nhất vẫn là Dunk.

Chính em là người nói với mẹ rằng sẽ cắt liên lạc với hắn, nhưng bây giờ hắn lại xuất hiện ở đây.

Còn hắn, hắn sẽ nghĩ gì về mẹ của em đây...Bà không nói gì nữa mà đi vào nhà, tiếng đóng cửa vang lên thật to, để lại hai con người đứng im tại chỗ.

Archen thấy có lỗi với đàn anh rồi.Còn lạ gì nữa, đàn anh mà im lặng thì một là anh ấy đang giận, hai là anh ấy đang rất sợ.

Bây giờ là trường hợp ba: vừa giận vừa sợ."

Em vào xin lỗi bác giúp anh nha?"

"Về đi!"

"TÔI BẢO CẬU VỀ CÓ NGHE KHÔNG?

PHIỀN PHỨC THẬT ĐÓ!"

Người ta cũng chỉ là bạn cún nhỏ đội lốt con sói thôi ạ, nên là lúc bị quát, người quát còn là anh nhỏ nữa nên người ta cũng sợ lắm.Trải nghiệm lần đầu bị từ chối, bị nói là phiền có đớn lắm không bạn học Archen?Archen không muốn chọc anh giận nữa, lủi thủi quay lưng bỏ về.

Cứ nghĩ hôm nay sẽ giúp anh ấy vui hơn chứ, ai mà ngờ bản thân lại là nguyên nhận chọc anh ấy giận đâu.Lúc nóng giận thì dù có là một người luôn suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện thì Dunk vẫn không kiểm soát được lời nói của mình.

Huống gì lúc đó, nghĩ đến việc vào nhà bị mẹ mắng, trong lòng có chút khó chịu nên vô tình lớn tiếng với nhóc kia rồi.

"Mẹ..."

"Từ bao giờ mà em không nghe lời mẹ vậy?"

Mẹ ngồi trên ghế hai tay khoanh lại trước ngực nhìn em chằm chằm.

"Em không có, xin lỗi mẹ ạ."

"Mẹ nói em chấm dứt với cậu đó, em đồng ý không?"

Dường như Dunk của lúc bé quay trở lại rồi, là những lúc mà em run lên từng đợt khi bị mẹ la.

Dunk chỉ sợ mẹ phải phiền lòng vì em thôi, chứ em vẫn biết mẹ thương em lắm nên chẳng đánh chửi em nặng nề gì đâu."

Nhưng mà, em với cậu ấy là bạn thôi ạ."

"MẸ KHÔNG CẦN BIẾT!

Mẹ không tin loại bạn bè đưa nhau về nhà lúc trễ như vậy đâu!"

Ngày hôm ấy, ở bờ hồ gần nhà Dunk nơi mà anh nhỏ bấu tay Archen để khóc nấc lên.

Mẹ đã vô tình thấy được.

Trước hết là mẹ thắc mắc, tại sao con trai của mình trước giờ rất hiếm khi khóc trước mặt mình nhưng hôm đó khuôn mặt lại tèm nhem nước mắt trước người con trai "quen mặt".Sau là mẹ giận, mẹ giận vì con trai không nghe lời mẹ, không tin tưởng mẹ.

Không phải là mẹ đa nghi, nhưng người mà Dunk chịu tâm sự cùng như vậy thật sự chỉ là bạn thôi sao?

Mẹ biết nhóc con của mẹ kiệm lời, che giấu cảm xúc rất giỏi nên người mà em thoải mái khóc trước mặt họ chắc chắc không phải là người bình thường.Ai có thể đảm bảo cho mẹ rằng em sẽ vẫn là bé ngoan của mẹ khi bắt đầu sa vào thứ tình yêu mông lung đó vậy?"

Dạ, em biết rồi."

Biết rồi, hiểu rồi, vâng ạ, xin lỗi, cảm ơn...

Ngoài những từ đó ra em chẳng còn biết nói gì với mẹ sao?

Sao em cứ cứng ngắc như vậy hả?

Mẹ nhớ em Dunk năm tuổi quá đi.Em nhỏ quay lưng bỏ lên phòng, giờ đây trong căn nhà này, ngoài căn phòng nhỏ nhỏ này ra Dunk chẳng biết nên ở đâu cả.

Bờ hồ sao?

Bờ hồ mà không có người nào đó thì chán lắm.Đi ăn kem hả?

Ăn kem mà tự bỏ tiền túi, tự mua, ngồi ăn một mình thì Dunk ở nhà!Mua bá-HƠI!

Tóm lại nếu như phải làm một mình thì Dunk ở nhà vẫn hơn!Em kéo cái hoa hướng dương ôm vào trong lòng, cằm tựa lên nó nhìn vào không trung suy nghĩ."

Hướng Dương...

Tao muốn tâm sự, mày nghe rồi gửi đến người đó được không?

Chứ mày làm gì biết nói mà tâm sự với tao"."

À thôi khỏi đi, tao còn tỉnh táo lắm, đi học bài đây, không được đi chơi đâu".Hướng Dương: Bơ ơi?

Bơ thấy cậu ấy nói chuyện khó hiểu không?

Nhưng mà tui đoán là giữa họ có chuyện gì rồi.Bơ: Hướng Dương ơi, cậu chủ của tôi chưa về...

hphuc

phụ huynh ải
 
| Joongdunk | Đàn Anh, Có Chuyện Rồi!
10. Bánh mì


Archen lang thang về nhà.

Archen không giận anh đâu mà là thấy có lỗi vì đã làm anh không vui.

Hứa là sẽ không tái phạm nữa đâu...

Ngày đi học lại anh có thèm nhìn mặt Archen nữa không đây?Một, có nhìn.Hai, không nhìn.Trải qua một ngày nằm suy nghĩ trên giường, trong bụng chỉ có duy nhất vài lát bánh mì ăn cho qua bữa trưa thì Archen nhận thấy đáp án cho câu hỏi phía trên nghiêng về đáp án số hai.Không chịu được đâu!

Nhất định không thể ngồi im để rồi bị lơ như vậy được, còn kể đến nếu lỡ như đêm nay mất ngủ nữa...

Archen - Natachai

chen_rcj

Anh ơi...

Em xin lỗi mà.chen_rcj

Em muốn gặp anh ở bờ hồ

để xin lỗi ạ...

Anh ra gặp em nha.chen_rcj

Em ra đó, không muốn ra

rồi lại về nhà một mình

đâu.Seen.Hắn bỏ ra khỏi nhà khi chỉ vừa hơn bảy giờ tối một chút.

Biết là anh sẽ giận mình nhưng cứ đến trước, cùng lắm thì trở về một mình thôi, có sao đâu lúc sáng cũng như vậy mà.Tấp vào cửa hàng tiện lợi gần đó.

Nói mới để ý từ ngày đàn anh “dụ" đội trưởng đến bờ sông thì nhân viên nào ở cửa hàng tiện lợi cũng đều nhớ mặt hắn.Hôm nay hắn muốn mua kem, lúc buồn thì ăn kem sẽ giúp thư giãn hơn có đúng không nhỉ?"

Lại mua cho người đó à nhóc?

Sao?

Đến bước nào rồi?"

"Chị không tính tiền mau thì sẽ đến bước chia tay."

Nghe như tốc độ của mình có thể ảnh hưởng đến cả một hạnh phúc thì chị nhân viên nhanh chóng cho ra hóa đơn.Hắn xách túi kem đến ngồi ở ghế cạnh hồ nước như mọi khi.Ở căn nhà gần đó, trong căn phòng kia người con trai ấy xem được tin nhắn và biết được hắn sẽ đến nhưng lại tắt điện thoại đi lao đầu vào giải bài.Rồi sao?

Kết quả vẫn không tập trung được, cái gì quan trọng hơn thì nó chạy ở trong đầu nhiều hơn.Bất lực em bỏ lên giường nằm mặc kệ hết mọi thứ.Bơ: Tui giận chủ của bạn!

Để Chen chờ một mình vậy à?Hướng Dương: Nhưng mà Dunk chẳng thể cãi lời mẹ nữa đâu...Bảy giờ ba mươi, Anh ấy không đến thật à?

Đã hơn hai mươi phút rồi đó, em không thích mấy người trễ hẹn đâu.Cơ mà đàn anh có nói là sẽ đến à Chen?Chen tin đàn anh, Chen tin Dunk sẽ đến.

Dunk hong có bỏ tui đâu...Tám giờ,Đống kem đã tan ra chỉ còn lại nước ở trong bịch.

Nhưng nó vẫn được xách trên tay, trân trọng vì là món quà xin lỗi mà.Tám giờ ba mươi,Xem ra cậu nhóc đó vẫn chưa bỏ cuộc, cậu đã ngồi đây gần hai giờ đồng hồ.

Chỉ mãi suy nghĩ khi nào anh đến, anh đến mình sẽ xin lỗi thế nào.

Hoàn toàn không quan tâm gì đến thời gian.

Gần hai giờ đồng hồ ấy, cũng đủ cho Archen hiểu những chuyện đáng để hiểu rồi."

Em thích anh nhỏ thật rồi."

"Vì thích anh nhỏ nên sẽ không bỏ cuộc đâu."

Bí mật chuyện Archen thích đàn anh chỉ có cây, lá, nước biết thôi nha.

Không ai được quyền nói cho đàn anh biết, nghe chưa?Chín giờ,Thật rồi, anh nhỏ không đến thật rồi.

Vậy thì em về nhà, mặc kệ...Mặc kệ em đi, đàn anh ngủ ngon.Hắn vứt bịch kem đã tan chảy vào thùng rác rồi trở về nhà.

Không bỏ cuộc!

Nhưng mà nhớ anh nhỏ quá đi thôi.Cởi bỏ hết đồ trên cơ thể, hắn ngâm mình trong bồn tắm, nhận ra hôm nay không có hứng thú ngâm bồn nghĩ ngợi, hắn nhanh chóng tắm cho xong.

Loay hoay cho bản thân rồi chuẩn bị sách vở cho ngày mai đi học thì kim đồng hồ cũng chỉ đến mười một giờ.

Archen - Natachai

chen_rcj

Anh nhỏ còn dỗi em hả?chen_rcj

Hic, người ta biết lỗi rồi màchen_rcj

Anh trả lời em đi...Còn đang suy tư năn nỉ đàn anh thì có thông báo cuộc gọi đến làm hắn từ đang nằm liền bật dậy."

Có nhìn nhầm không vậy?"

Bạn có một cuộc gọi từ dunknatachai.

Chấp nhận | Từ chối

"Có chuyện gì với anh sao?"

"P'Dunk"."

P'Dunk chỉ cần ừ một tiếng thôi mà, cho em biết là anh ở đó đi"."

Ừm""Vậy là anh nhỏ không muốn nói chuyện với em hả?

Hong sao, em tự nói cũng được, anh nhỏ chỉ cần nghe thôi ạ"."

Anh nhỏ, sao lại không ra với em?

Em ngồi chờ anh nhỏ mà mãi chẳng thấy anh ra.

Mấy cái kem em mua cho anh cũng chảy nước hết, phải vứt đi đó..."

"Anh còn học bài hả?

Em nói chuyện có phiền anh không?"

Em biết sẽ có những lúc em phiền anh nhỏ nhưng anh nhỏ không nói.

Vậy để em chủ động hỏi."

Còn nghe chắc là không phiền rồi.

Khi nào anh nhỏ hết dỗi em vậy?

Có thể nói cho em nghe không, em sẽ đợi đến ngày đó luôn"."..."

"Không nói hả...

được rồi, ngày nào em cũng sẽ gặp anh nhỏ để kiểm tra anh đã hết dỗi hay chưa.

Gặp ở xa xa cũng được".Dunk nghe hết từ nãy đến giờ, hiểu hết câu mà nhóc này nói và cũng hiểu hết tấm lòng của nhóc.

Dunk điện đến cho Chen vì lúc đó thấy bản thân có lỗi nhiều lắm.Đã gần nửa đêm mà hai người trò chuyện với nhau, một người nói, một người nghe. m thanh ấm ấm thủ thỉ bên tai của Dunk cũng đã gần ba mươi phút.

Nói Dunk chỉ nghe thôi thì không đúng, Dunk còn rung động nữa."

Anh nhỏ vẫn còn muốn nghe em nói chuyện hả?"

"Em hết biết nói gì rồi... chết tiệt!"

"Cậu ngủ ngon".Lời chúc ngủ ngon cũng đã khép lại cuộc điện thoại đó.

Ngốc ghê!

Không nói câu đó là được gặp anh nhỏ thêm chút nữa rồi.Nhưng mà Archen thấy vui, thấy vui vì anh vẫn còn lắng nghe mình.

Chỉ là anh nhỏ không vui nên anh nhỏ ít nói thôi, Chen biết hết!Bơ: Hướng Dương!

Tui muốn dỗi cậu ghê á!Hướng Dương: Người ta biết rồi, cậu chủ của cậu không dỗi DunkDunk thì thôi, cậu có quyền dỗi ai hả?

hphuc

xợ cho hai trai iu giận nhau cái túi nay mí người ngủ k đựt 🙂))
 
| Joongdunk | Đàn Anh, Có Chuyện Rồi!
11. Khoai tây chiên


Bây giờ đã là buổi chiều rồi, các tiết học dài ở trên trường cũng đã qua gần hết chỉ còn lại tiết học cuối cùng này.Hôm nay người ta vẫn chưa được gặp đàn anh nữa.

"Gặp" theo ý của hắn là được nói chuyện trực tiếp với người đó chứ không phải là chỉ đứng ở xa nhìn anh đâu.Natachai sau một đêm chưa chịu làm lành với Chen thì cũng hiểu được thế nào là chán nản.Nhóc đó đáng ghét!

Bảo là sẽ đến kiểm tra khi nào tôi hết giận vậy mà sáng giờ chẳng thấy đâu.

Đồ lừa đảo như cậu hại tôi phải học bài trên thư viện một mình, không có ai ngồi bên cạnh làm phiền tôi cả.

Đồ lừa đảo như cậu hại tôi khi đói bụng chẳng biết gọi ai, đi mua đồ ăn thì tôi lười lắm nên đành để bụng đói.

Đồ lừa đảo như cậu hại tôi hôm nay chưa cho thứ gì ngọt ngọt vào bụng hết.

Đồ lừa đảo!Vậy sự im lặng của anh đã làm em chỉ dám đi theo sau suốt quãng đường đến trường.

Sự im lặng của anh làm em xách bị bánh đến rồi cũng chỉ dám trở về, nhờ Phuwin thì bị Phuwin la.

Sự im lặng của anh làm em vui hơn ạ?Đồ im lặng!Vì đồ im lặng ghét đồ lừa đảo quá nên đã bỏ về trước rồi, chứ không như mọi ngày là cố lượn lờ trước sân bóng hoặc cố ý về trễ để đợi ai đó nữa.

__________Đã ba ngày kể từ cuộc gọi đêm hôm đó, đêm đến Archen đều nhắn tin cho anh mặc dù kết quả vẫn là "đồ im lặng".Sang ngày thứ tư, hôm nay Dunk kiểm tra điện thoại cũng không thấy có một tin nhắn nào nhắc anh ăn sáng, hỏi anh hết giận chưa hay như nào cả.Đàn anh bắt đầu thấy khó chịu rồi.Khi khó chịu thì chỉ biết ngồi cạnh bờ hồ để hóng gió thôi.

Nó không giúp em trở nên vui vẻ hơn đâu, nhưng mà dùng chút kỉ niệm ở nơi này tự an ủi cũng được.

Đang ngồi ở đó thì thấy một bóng dáng cao lớn chắn trước mặt mình.

Biết là ai rồi nên Dunk không dám ngước mặt lên, chỉ dám cúi gằm mặt xuống."

Có muốn ăn gì không?"

"..."

"Tôi hỏi anh có muốn ăn gì không?"

"Im lặng như vậy hay ho lắm sao?

Tôi đâu có phải là người giỏi đọc suy nghĩ, làm sao tôi biết anh nghĩ cái gì?

Tôi cố gắng để hiểu anh lắm rồi, bộ ba ngày không đủ để anh nguôi giận sao?"

"Anh nói tôi phiền thì tôi không xuất hiện trước mặt anh, qua chút tin nhắn bộ tôi cũng phiền lắm hả?"

Sự tức giận bị kìm nén suốt mấy ngày qua sau khi được giải tỏa hết, nhưng có vẻ là giải tỏa sai chỗ.

Anh nhỏ làm gì đánh bị trách.

Anh nhỏ chỉ xứng đáng nghe mấy lời ngọt ngào như thích, yêu,... thôi."

Đàn anh!

Tôi thích anh!"

Từ lúc hắn xuất hiện, bắt đầu lớn giọng trách mắng em, còn em mãi cúi đầu âm thầm ứa nước mắt vì trên đời này Dunk sợ nhất là bị la.Mãi đến khi câu tỏ tình không hẳn là tỏ tình ấy được bộc lộ, Dunk mới ngước mặt lên nhìn hắn làm lộ ra đôi mắt phủ một lớp nước long lanh dưới nắng chiều.Thấy đôi mắt mèo con đang khóc như vậy thì hắn không còn chút tức giận hay muốn trách mắng gì nữa hết, chỉ còn THẤY MÌNH SAI thôi."

Anh khóc sao?

Em xin lỗi, là em chọc anh nhỏ khóc, anh nhỏ đánh em đi, đừng khóc mà."

Hạ gối thấp xuống trước mặt em vì tư thế này một phần có thể quan sát cả khuôn mặt của em, một phần là vì hiện tại người sai là hắn nên ở tư thế này như đang bày tỏ chân thành đến với người ngồi cao hơn."

Hong có khóc nên Chen đừng la tôi nữa, tôi biết sai rồi."

"Anh nhỏ không sai gì hết."

"Có, tôi im lặng-""Suỵt!

Là em sai nên anh nhỏ khó chịu mới im lặng với em, là tại em."

Mèo nhỏ được dỗ như vậy có vẻ hài lòng lắm, nên đưa tay lên tự lau đi nước mắt, hít mũi vài cái rồi nắm lấy hai bàn tay của hắn."

Sao lúc nào Chen cũng nhận lỗi về mình hết vậy trong khi rõ ràng là tôi sai."

"Vì Chen thích anh nhỏ, người Chen thích làm gì Chen cũng thích, không thích cũng sẽ biến thành thích"."

Lên đây ngồi đi..."

Em đỡ tay hắn lên khoảng trống bên cạnh mình, quay mặt qua nói:"Tôi hong biết thích thích gì hết.

Nhưng chắc cái đó xấu lắm mẹ tôi mới không cho tôi như vậy.

Nên là..."

"Nè anh nhỏ, em đâu có ép anh nhỏ thích em.

Anh nhỏ tốt nghiệp xong thì nghĩ đến nó cũng được"."

Cậu hong giận hả?"

"Giận cái gì?

Giận vì anh nhỏ buồn mà không kể cho em nghe mới đáng giận.

Mấy chuyện này cỏn con lắm".Dunk cười hì hì trước mặt hắn khi chỉ vừa mới khóc xong, Dunk nói từ đầu rồi, nhóc đội trưởng là người tốt mà.

Cả hai vừa nhìn nhau được ba phút hơn thì có người phụ nữ kéo Dunk ra thẳng tay giáng xuống mặt Dunk một cái chát."

BÁC LÀM GÌ VẬY?"

Ở tình thế người thương của mình bị đánh đến đỏ cả mặt như vậy, Archen gồng lắm mới giữ lại được chút bình tĩnh để không nói lời bậy với người lớn.

Dunk bị mẹ đánh trước mặt hắn như vậy thì chút mặt mũi cũng vứt xuống hồ hết.

Chỉ biết ôm mặt khóc."

Cậu thả nó ra."

"Con muốn nói chuyện với bác!"

"Cậu...

Vậy thì về nhà tôi đi."

Bà không phải là người ngang ngược như những vị phụ huynh không hiểu con mình, nên khi nghe cậu nhóc đó dám đề nghị nói chuyện với bà thì bà có vẻ bất ngờ lắm.Dunk của mẹ giỏi như vậy thì ít nhất người dẫn con về phải bản lĩnh như cậu ấy.Bà bỏ về trước để còn chuẩn bị đón khách."

Thôi mà...Chen về đi."

"Anh nhỏ yên tâm, em không làm gì quá mức đâu.

Đứng dậy đi về nào."

Nói đi về mượt quá, là tôi "về" còn Chen là "đến".

hphuc

Cac a bink luan tam su vs e nke ⚘️🌺🌷🌹🌱🌻🌼
 
| Joongdunk | Đàn Anh, Có Chuyện Rồi!
12. Bánh tráng


Cả hai mở cửa bước vào đã thấy có cả ba và mẹ ngồi ở đó.

Chà!

Con trai đi cùng với người con trai khác về nhà.

Ra mắt?"

Chào hai bác"."

Con ngồi đi".Ba của Dunk không quá khắt khe về những chuyện này lắm đâu.

Thật ra ông chỉ nghĩ là con trai dẫn bạn về nhà chơi.

Tiếc thật, ông nghĩ sai rồi, chỉ có mẹ em là nghĩ đúng..."

Cậu có gì thì nói đi"."

Muốn xin phép hai bác cho con..."

Trong hoàn cảnh hồi hộp như lúc này, hắn chưa nói hết câu thì Dunk đã nắm cánh tay hắn, lắc lắc đầu nhỏ tỏ ý không muốn cho hắn nói ra.

Anh nhỏ đang sợ hửm?"

Con không biết đối với bác gái anh ấy phải thế nào mới là giỏi nhưng hiện tại, anh ấy là người giỏi nhất.

Mong bác gái đừng ép anh ấy phải thế này thế kia nữa""Dựa vào đâu mà cậu dám nói vậy?"

"Dựa vào số thuốc ở trong cặp anh ấy thưa bác".Hắn nói chuyện này làm cả ba người còn lại đều bất ngờ.

Đi với anh bao nhiều lần, em đều mang cặp giúp anh bấy nhiêu lần.

Vì thích anh nên mới để ý những thứ thuộc về anh, và cũng chỉ là vô tình thấy."

THUỐC GÌ?

DUNK!"

Mẹ dường như sửng sốt đến bật khóc.

Giọng Dunk run run trả lời lại câu hỏi to tiếng của mẹ."

Mẹ... con con..."

"Thưa bác là Diazepam, một loại thuốc có tác dụng an thần làm giảm căng thẳng, kích động, lo âu và gây ngủ".Hắn có tìm hiểu về loại thuốc đó sau khi phát hiện ra vỏ thuốc em để trong cặp.

Sau khi nói cho mẹ em nghe thì bà không còn chút gì là muốn mắng nhiếc con trai của mình nữa mà là tình thương từ bản năng yêu thương con cái."

Em nói gì đi chứ, sao lại dùng đến thuốc như vậy?

Em có chuyện gì thì ba với mẹ làm sao đây?"

"Em xin lỗi mẹ".Mẹ nói đâu có sai, em lại xin lỗi mẹ nữa rồi.

Ngỡ như toàn bộ chuyện em làm đều là chỉ có lỗi với mẹ thôi, em không thấy có lỗi với bản thân em sao?"

Vậy con... xin phép về trước đây ạ"."

Đừng sợ nhé, em tin Dunk làm được mà".Hắn quay qua nói với em.Dunk sẽ đối diện với mẹ được, nhưng là Dunk chứ không phải là em ngoan của mẹ như mọi ngày.Thiết nghĩ dù sao cũng là chuyện của gia đình Dunk, mình ở lại không đúng chút nào.

Mẹ Dunk đã khóc như vậy xem ra bà biết sai ở đâu rồi, sửa được hay không là do bà ấy thôi.

Archen cũng là cậu nhóc mới lớn, biết gì đâu chứ.

Hắn cúi đầu chào người lớn, đi được ba bước thì mẹ Dunk gọi lại, theo phản xạ dừng chân quay người lại để... chuẩn bị nghe mắng."

Nè, cảm ơn cậu".Phù!Không có ai mắng hắn hết, mỉm cười với mẹ em rồi quay lưng ra về, nói về vậy thôi chứ vẫn lo cho anh nhỏ lắm, vì Chen thích anh nhỏ."

Sao em không nói với mẹ?"

"E-em... em sợ mẹ sẽ lo lắng cho em.

Em xin lỗi mẹ"."

Đừng xin lỗi nữa.

Là mẹ có lỗi với em, là mẹ ích kỷ".Nước mắt của mẹ vẫn rơi từ nãy đến giờ, nhưng thứ duy nhất làm mẹ khó chịu vẫn là nhóc con này chưa chịu khóc trước mặt mẹ."

Dunk có muốn ôm mẹ không?"

"Có ạ!

Dunk còn muốn lau nước mắt cho mẹ nữa".Em nhích người tới gần mẹ, đưa tay lên má lau đi giọt nước âm ấm lăn trên gò má.

Ba nhìn cảnh này thì cuối cùng cũng có thể thôi lo lắng.

Cứ sợ cả hai mẹ con không thể hòa hợp với nhau được."

Dunk này"."

Dạ?"

"Cậu ấy ngày mai có đến cùng Dunk đi học không?"

"Không ạ, Dunk tưởng mẹ-""Bảo nhóc đó đến đưa cục cưng của mẹ đi học đi".Dunk mở to mắt ngước lên nhìn mẹ, là mẹ đồng ý cho nhóc đó dễ dàng vậy hả!

Dunk không chịu đâu, đảm bảo nhóc đó sẽ lên mặt cho xem.Sau khi được mẹ thả ra để ba mẹ đi công việc, Dunk lên lầu bắt đầu tắm rửa, có quên gì không ta?

À, mẹ bảo là mẹ và ba đi công việc nên Dunk phải tự lo cho cái bụng.Khi tắm, nghe tiếng thông báo tin nhắn liên tục có chút tò mò.

Vì thế khi tắm xong, Dunk liền lấy điện thoại ra, vừa mở đã hiện lên vài tin nhắn của tên nhóc đó.

Cho Dunk khoe một chút, từ lúc quen nhóc đó đến giờ chưa bao giờ Dunk chủ động nhắn tin á nha.Archen - Natachai

chen_rcj

Anh đâu rồi? chen_rcj

Anh chưa được thả luôn hả? chen_rcj

Người ta công khai theo đuổi

anh rồi đó!!!!!!!

Nên là cho người ta quan tâm

chút đi.chen_rcj

🥺

Hay lúc nãy em nói gì sai?

Huhu người ta xin lỗi mà, anh

có giận thì nói đi em qua dỗ

anh. chen_rcj

Anh...dunknatachai

Tôi đây

dunknatachai

Mẹ tôi bảo, ngày mai nhóc

qua đi học với tôi...

dunknatachai đã thu hồi một tin nhắn.

chen_rcj

THẤY RỒI!!!!!

ĐÀN ANH NGẠI HẢ?

Hihi dễ thương quá àaaa.dunknatachai



Người ta ngại đó...

dunknatachai

Thế ngày mai có đến không

thì bảo!

chen_rcj

Haiz, được phụ huynh của

em bé nhờ trông em bé mà

không đến thì phụ huynh sẽ

la mất.dunknatachai

Vậy thì tôi tự đi.

chen_rcj

Mách mẹ

chen_rcj

Anh ơiii

Em đói quá à!chen_rcj

Nên là, em sẽ mua đồ

ăn cho anhdunknatachai

Không cần đâu, đừng

có mà qua nhà tôi.

chen_rcj

Hở?

Em lỡ mua hai hộp

gà mất rồi, thôi vứt một

hộp chứ sao.chen_rcj

Công tình người ta đã

đến trước cổng rồi, vẫn

phải vứt đồ ăn rồi đi về...dunknatachai

Cậu nói dối!

Nhắn với tôi

từ nãy đến giờ thì thời gian

đâu mà đi mua rồi đến đây

chứ?

Seen.

hphuc

ở đây ai ghét hóa thì ib mình gửi 5 chap nữa đọc cho vui 🙂)
 
| Joongdunk | Đàn Anh, Có Chuyện Rồi!
13. Bò quanh lửa hồng


Đầu nghĩ là mặc kệ, tay soạn là không cần, nhưng chân lại đi ra cửa ngó nghiêng trong khi đầu tóc còn chưa khô nước.Nhìn qua nhìn lại trước cửa nhà, cũng chỉ có cái cột điện, spa cho mèo và cửa hàng sách nho nhỏ.

Cái tên kia đâu rồi?Hóa ra cũng chỉ là lời nói dối thôi... hoặc cũng có thể là nói thật, là vứt rồi và trở về nhà rồi.

Người ta là giữ "giá" chứ bộ, vậy mà Chen làm thật huhu."

Hù!"

"Á!

CHEN!"

Sắp quay người trở ngược lại vào nhà thì bị làm cho một cú hồn vía bay tứ tung, cần đồ ăn để hồi phục!"

Hóa ra anh cũng đợi em đến, vậy mà còn nói không cần, không thèm, không đợi.

Tóm lại đều là không đúng".Da mặt của người đẻ trước một năm nhưng sự đời chưa trải hết có hơi mỏng.

Chọc người ta thế này, ghẹo người ta như vậy... mắc cỡ."

Cậu..."

"Em làm sao?

Tốt bụng hả?

Em đẹp trai?

Hay em là của anh?"

"ĐI VỀ ĐI!"

Người nhỏ dậm chân bỏ vào nhà, biết đã giận rồi nên Chen nắm tay kéo em lại.

Lực kéo mạnh bất ngờ làm hai vòm ngực tiếp xúc với nhau, khoảng cách giữa hai khuôn mặt hiện giờ chỉ còn rất nhỏ."

Anh nhỏ không được hư nữa, em không vào nhà cũng được nhưng anh nhỏ lấy đồ ăn vào ăn được không?"

Hai gò mà của Dunk Dunk đỏ ửng lên, chắc có lẽ là do tiếp xúc gần quá nên người ta ngại đó, chắc luôn!"

Hửm?

Chịu không ạ?"

"Cậu thả tôi ra đi"."

Ơ!

Em không hề giữ luôn, chính anh đứng sát vào mà".Ừ nhỉ?Hay lắm nhóc!

Kéo Dunk sát vào người mình, vài giây đầu thì giữ tay để anh không thể thoát.

Nhưng sau đó lại âm thầm bỏ tay ra, khiến mọi "tội lỗi" như cố tình gần sát vào nhau đều nằm ở Dunk.Bây giờ mới là lúc Archen giả danh con sói nè.

Dunk biết vấn đề ở mình thì lùi ra sau, nhưng bây giờ lại có cái tay giữ ở eo mình lại.

"Trả lời đi rồi em thả"."

B-biết rồi, sẽ ăn mà.

Tôi vào nhà đây".Lúng túng gỡ vòng tay ra nhưng lại không được, mắc gì cái tên này lại ôm chặt dữ vậy?

"Nhận đồ ăn không cảm động thì thôi đi, người ta về còn không tạm biệt sao?

Vô tâm quá quá quá luôn"."

BỎ RA!

TÔI CHO CẬU QUYỀN ÔM TÔI KHI NÀO VẬY?"

"A-anh..."

Tiếng quát to làm Chen giật mình, bàng hoàng bỏ tay khỏi rồi lùi ra xa anh nhỏ.

Thay đổi nhanh vậy Chen đỡ không nổi..."

Đem đồ ăn của cậu về đi, tôi không cần!"

"Em xin lỗi, em sai.

Anh ăn đi, em về ngay đây, đừng giận nhé ạ".Hắn bỏ bịch đồ ăn vào tay Dunk rồi chân bước nhanh ra khỏi cổng, sợ đến mức không dám liếc lại nhìn người mình thích.Hic, Chen tự tiện quá à...

Vô tình làm anh nhỏ giận rồi đó thấy chưa?

Hay ghê chưa?

Người bên này nhận đồ ăn xong thì cười thầm.

Biết lắm mà!

Tên nhóc đó lộng hành thì giỏi nhưng bị quát một cái là liền run run như cún con, đích thị là cún con!Nhưng chọc cún nhỏ sợ như vậy có quá đáng không ta?

Mà nghĩ lại thì mình đã cho nhóc đó ôm rồi, xem ra là trả công đem đồ ăn qua.

Còn quát như nãy là quà tặng kèm.Bỏ vào nhà, Dunk ăn hộp thức ăn ngon lành mặc kệ nỗi uất ức của bạn cún nhỏ đang lủi thủi đi về.

__________Mẹ ơi, có nên bo xì bạn Chen không mẹ?Hôm qua Dunk nhắn tin nói cho hắn về chuyện mẹ muốn hắn qua đi học chung với Dunk, thế mà nhóc ấy lại không qua đó mẹ.Suốt cả một buổi sáng, ngoại trừ hai tiết phải học tại lớp còn lại Dunk ở trên thư viện hoàn thành thông tin về hội thi gửi cho thầy cô.

Tầm giờ giải lao, Phuwin kéo Dunk đi ăn chung cũng không thấy hắn xuất hiện ở khu ăn uống cùng với hội bạn trong khi có cả Pond ở đó.

Xem ra buồn thật rồi.Làm sao đây ta?

Hừm...Tạm biệt Phuwin sau khi ăn xong, nhìn lại đồng hồ trên tay vẫn còn hẳn hai mươi phút mới vào lớp, huống gì tiết sau em cũng trống.

Vừa nãy đã nghe thấy đội bóng rổ nhắc về việc ăn xong sẽ ra sân nên Dunk biết chắc cún con đang ở đâu.

Tiện tay mua cả chai nước cầm đến đó."

Nè!"

"JOONG ARCHEN!"

Hắn ném trái bóng vào rổ rồi quay lại nhìn em đang đứng trên hàng ghế.

Thấy Dunk không nói gì lại chạy tiếp đến nhặt trái bóng lên."

Cậu không nghe à?"

Lần đầu bị bơ chắc đàn anh bỡ ngỡ lắm."

Joong!

Chụp lấy".Bụp...Jan- thành viên số 13 trong đội bóng với tính tình vốn năng nổ, hoạt bát thành ra có chút hăng quá.

Cậu ấy đi đến cùng với cả đội ở khu vực ăn uống lúc nãy.

Cậu ấy chỉ muốn ném trái bóng đang cầm ra sân cho Chen chụp nhưng nó lại không nghe lời mà bay thẳng vào đầu của Dunk, làm em đứng không vững."

Ui da!"

Tiếng bụp thu hút sự chú ý của Chen, quay lại thì đã thấy anh nhỏ ngã qua ngã lại, mắt nhắm, tay ôm lấy đầu còn thủ phạm thì đang lăn trên hàng ghế.Hắn hoảng hồn vứt trái banh chạy lên dãy ghế."

Huhu toang cái đầu của tôi rồi!"

"Em đây, mau ngồi xuống ghế đi".Nắm lấy cánh tay của anh nhỏ đỡ anh ngồi xuống.

Nghe hai chữ "em đây" thì anh nhỏ mới cho nắm đó, người khác sao được nắm, người thích mình mới được.Lấy chai nước trong tay Dunk còn chưa khui, hắn vặn nắp đưa đến miệng của em.“Đàn anh, em xin lỗi, lỗi kỹ thuật chút thôi"."

Không sao đâu, cậu đi tập đi".Dunk mở mắt ra nhìn Jan đang rối rít xin lỗi mình.

Thật ra cũng đau nhưng Dunk có thể chịu được.

Sau khi Jan đi lại nhắm mắt lại bĩu môi muốn khóc quay qua nhìn hắn."

Hic, đau quá à"."

Chen ơi, tôi đau..."

"Ơ, nước tôi mua cho Chen á, sao Chen đưa tôi uống.

Tôi cũng lỡ uống rồi..."

Đàn anh, mất giá!

Nói ít thôi."

Vậy có cho phép uống chung không?"

"Sao lại là cho phép?

Tôi mua cho Chen là của Chen mà."

"Ừ cảm ơn, tại có những việc phải được cho phép mới có thể làm.

Phòng trường hợp đã làm xong hết, tận hưởng đã rồi, thì bị nói là không cho phép"."..."

Mèo không có ngốc mà không biết bạn Cún muốn nói chuyện gì.

Định ghẹo một chút nhưng không ngờ lại làm bạn Cún khó chịu đến bây giờ."

Em nói cái gì vậy chứ, bỏ đi.

Đau nhiều không?"

Dunk cứ nghĩ nhóc đó hết quan tâm mình rồi chứ, từ nãy đến giờ chẳng có câu hỏi thăm nào.

May là cuối cùng nhóc ấy vẫn hỏi."

Có có có!

Đau đầu lắm lắm luôn á, cả chân nữa vì phải đứng cho vững nữa, đau...

à hết rồi"."

Đau nhiều vậy là nặng lắm, phải đi bác sĩ thôi"."

HÔNG ĐI BÁC SĨ".Trên đời này Dunk sợ nhất là hai từ "bác sĩ" và sợ nhất là "bệnh viện".

Cái mùi khử trùng ở bệnh viện làm Dunk khó chịu đến bực bội.

Còn bác sĩ nữa, người gì đâu mà đáng sợ quá đi..."

Vậy thì sao mà hết đau?"

"Ăn kem ạ"."

Không".Hết thích người ta rồi thì nói đi... việc gì phải làm người ta tổn thương hả?Dunk đưa tay lên nắm lấy bàn tay đang xoa xoa ở đầu xuống rồi để nó bị kẹp giữa hai tay của mình."

Sao sáng nay không đến chơi với tôi?"

"Bận chút"."

Thế sao vừa nãy không đến tìm tôi.

Rõ là thấy cậu đang chơi bóng rổ mà?

Bộ chơi với tôi không vui bằng chơi bóng hả?"

Âm thanh nhỏ lại dần cho đến khi hết câu Dunk mới im.

Ở giữa thời tiết sắp sang đông như vậy, trời cũng không có nắng ngược lại có chút se lạnh, gió thổi tóc Dunk bay qua bay lại nhưng chẳng làm em cảm thấy dễ chịu hơn chút nào, nóng lòng quá.Hắn vẫn để tay cho em kẹp lại, mắt hướng xuống sân bóng nơi có anh em của hắn đang tập luyện."

Sắp vô lớp rồi, lên đây cõng anh về lớp".Nói như vậy là muốn tránh né em sao?

Thế thì làm phiền người ta làm gì nữa."

Không sao đâu, vừa nãy tôi đùa thôi ấy.

Còn khỏe lắm, về lớp trước nha".Bỏ hắn lại ngồi cô đơn trên ghế ngước mắt theo nhìn em.

Hôm nay em mặc hoodie trắng, lại to hơn kích cỡ của em nên khi em vừa đi vừa cúi mặt xuống trông như kẹo bông di động.

hphuc
 
| Joongdunk | Đàn Anh, Có Chuyện Rồi!
14. Mực lá nướng


Hắn đứng trước cửa lớp của Dunk, cảnh tượng này quá quen với các anh chị ở khối này rồi.

Không có gì lạ để chú ý ngoài cái đẹp dính trên mặt hắn."

Xin lỗi cho em hỏi chút, P'Dunk đâu rồi ạ?

Lớp cũng tan hết rồi"."

À vừa nãy đang học thì xin cô xuống phòng y tế rồi.

Cậu xuống đó-"Người con trai kia chưa nói hết câu thì hắn đã bỏ đi xuống dưới phòng y tế của trường.

Người gì mà đến nhanh và đi cũng rất nhanh.Gấp gáp đi xuống phòng y tế thì thấy cửa đã đóng.

Vì sau giờ tan học mười lăm phút thì nơi đây cũng chẳng còn hoạt động.Điều này càng làm hắn lo hơn nữa, người này siêu siêu cứng đầu luôn, lúc nãy bóng vào đầu nên chắc mềm được chút rồi.

Hắn chạy ngược ra cổng trường, hướng đi đến nhà người đó.Chạy hì hục đến nơi, khụy gối thở chưa ra hơi thì thấy mẹ em đi ra cùng với ba.

Cả hai nhìn có vẻ mặc đồ tươm tất lắm, chắc lại có tiệc tối như mọi ngày.Mẹ nhìn tên nhóc đang thở trước mặt mình cũng đoán được chạy nhanh đến thế nào."

Để con trai tôi bị bóng bay vào đầu như vậy mà dám mở miệng khẳng định với ba nó là muốn theo đuổi Dunk"."

Con xin lỗi ạ".Ba kéo mẹ ra bên cạnh để bà không nói gì làm nhóc kia sợ nữa rồi lên tiếng."

Vừa chở em Dunk đi khám xong đấy, chỉ đau ở ngoài thôi nhưng mặt có đỏ lên một chút.

Ai chăm được thì cứ vào nhé.

Đi thôi bà!"

Mẹ hắn quay qua mở cửa nhà lại cho hắn rồi mới ra xe với ba.

Bước vào nhà ngoài tiếng TV phát ra thì cứ có tiếng xuýt xoa vì đau, nghe đã biết của ai."

Qua đây chi vậy?

Dạo này qua nhiều lắm luôn đó"."

Tại sao đau như vậy lại không nói?

Đi về một mình lỡ có chuyện gì thì làm sao?"

"..."

Hắn tiến tới hạ gối ngồi thấp trước mặt em.

Lần này chừa rồi, không dám đụng cái gì trên người em cả."

Hôm qua anh nhỏ quát như vậy thì em nghĩ anh nhỏ giận em nên em mới bỏ về.

Lúc sáng là em bận thật, giải lao định kiếm anh nhỏ xem đã hết dỗi chưa mà lại thấy anh nhỏ ngồi với Phuwin nên đành ra sân bóng chơi thôi"."

Xin lỗi anh nhiều lắm.

Vừa nãy nếu như anh nhỏ của em có chuyện gì thì em sẽ làm sao đây?"

Dunk ngồi cao hơn hắn nên toàn bộ hành động đều thu vào tầm mắt của em.

Cún con nắm chặt hai bàn tay lại với nhau, ngón tay di chuyển tứ tung lộ rõ vẻ lúng túng."

Tay nè, muốn thì nắm đi".Thấy hai bàn tay nhỏ nhỏ xinh xinh đưa ra trước mặt, hắn nâng niu nắm vào.

Hai chân trụ không nổi nữa mà gục xuống ngồi trực tiếp trên mặt sàn."

Sao nay tâm trạng dữ vậy, có gì buồn hả?"

Archen gục đầu xuống ghế cạnh chân Dunk, hai tay vẫn mải mê xoa xoa tay xinh của người nhỏ."

Dunk cho phép em theo đuổi Dunk nha?"

Hắn hỏi làm đôi môi đỏ của em cong lên nhẹ.

Đến mức lập kỷ lục là bạn học vô nhà tôi mấy ngày liên tục mà, tôi nỡ không cho nhóc theo đuổi à?"

Vậy nếu như tôi thích người khác thì sao?"

Cún nhỏ ngước đôi mắt buồn buồn lên nhìn em.

Còn chưa theo đuổi luôn mà ai kia đã tính đến bước thích người khác rồi..."

Hong sao đâu...

Buồn chút chút rồi hết à.

Thích ai là quyền của anh nhỏ mà, miễn sao người đó tốt với anh nhỏ là được"."

Ờ thì theo đuổi.

Nhưng mà nếu tôi thích ai đó là phải dừng theo đuổi lại đó nha".Đừng có nhắc lại "tôi thích ai đó" mà, người ta cao to đẹp trai nhưng cũng mong manh dễ buồn lắm đó.

Sợ câu nói của mình làm người kia tổn thương nên Dunk đá qua chuyện khác."

Nhóc không gọi xin phép mẹ hả?"

"Thôi thôi!

Kiểu gì mẹ cũng sẽ mắng, em về trễ mẹ quen rồi"."

Ơ không được, vậy là hư lắm.

Mau xin phép mẹ đi".Không biết cách nào chứng minh cho Dunk tin cả.

Hắn lấy điện thoại ra nhấn số gọi cho mẹ rồi bật loa ngoài xích gần đến em."

Alo mẹ ơi, con về trễ chút nhé ạ"."

Nay còn gọi xin phép nữa chứ, thấy sợ quá"."

Mẹ này!

Con tắt máy nha".Mẹ của Archen luôn có niềm tin với con trai của mình, mỗi lần về trễ đều báo cáo với mẹ lý do chứ không đợi mẹ hỏi.

Nhưng hầu hết lý do đều là ham chơi ở sân bóng."

Anh muốn làm gì à?

Sao cứ nhấp lên nhấp xuống vậy?"

"T-tôi còn nhiều bài tập chưa làm lắm, sợ sẽ không kịp xong"."

Au!

Vậy em ở đây phiền anh hả?

Em về nhé".Mới vừa đòi theo đuổi đã bị đuổi khéo, nội tâm Archen gào thét vì Dunk.Mang cặp lên vai theo anh nhỏ ra ngoài sân, tạm biệt nhau rồi cả hai mới quay đầu lại đi.Hai mươi phút sau..."

P'DUNK!"

"ANH NHỎ ƠI".Đang ngồi học ở trên tầng, nghe âm giọng quen thuộc cất lên gọi mình từ dưới.

Dunk mở cửa sổ ra nhìn thì thấy tên nhóc lúc nãy trở lại.

Nhìn thấy em thì há miệng cười vẫy tay ý kêu em xuống."

Sao chưa về nữa?"

"Nè!

Tiệm bánh gạo anh thích, ít cay thêm chả cá và xúc xích!"

Nhớ rõ đến vậy là vì Chen thích anh.Biết người đó sẽ không nghe lời đi ăn mà đã vội học liền, đánh đòn anh nhỏ thì không được, mắng thì không nỡ, chỉ có mua đồ ăn là không sai."

Cái này là thuốc giảm đau ó.

Có gì phải gọi cho em đó biết chưa?"

Rốt cuộc, Chen thích em đến mức nào mà lại quan tâm em nhiều đến vậy thế?

Đến mức mà em không dám nghĩ đến mình lại được phúc phận đó.

Thử hỏi, ai mà lại chạy lon ton sang tận khu phố bên cạnh để mua món Dunk thích, quan tâm chỗ đau của Dunk dù không phải mình gây ra.

Những điều đó là trách nhiệm, không phải vì thích mới phải làm."

Từ nhỏ đến lớn, không ngờ bản thân lại có thể được sung sướng như thế này...

Cảm ơn cún con"."

Hihi cún con hả?

Dễ thương quá đi, cún con về cho anh nhỏ học bài nha.

Vào nhà đi ạ".Gió thu đông thổi qua làm đung đưa tán cây to lớn cũng không thể làm hai con người kia có chút cảm giác gì gọi là lạnh lạnh.

Ấm về thể xác thì chưa được cho phép, nhưng tâm ấm áp thì được nhịp đập từ trái tim làm chứng.

Dunk nói không biết thích, không biết thương là như nào hả?

Vậy để hộp bánh gạo, cây kem, tuýp thuốc, hộp sữa, bánh ngọt... và cún con bày Dunk nhé!

hphuc

hai chap hom nay dai vcl 🙂)
 
| Joongdunk | Đàn Anh, Có Chuyện Rồi!
15. Mì quảng


"Công mở cửa hai trăm bath"."

Còn dư mười bath nè lấy không?"

Hắn còn lạ gì cái tính của chị Noon nữa, Noon là người chị ruột của hắn.

Tuy bình thường chị có cắn em, em có cắn chị nhưng không thể quy ra cả hai không thương nhau như chị em nhà khác.Có vấn đề gì cần chia sẻ thì hắn luôn nhắm tới chị Noon.

Và đơn nhiên chị Noon biết và biết rất rõ Dunk Natachai là ai, có quan hệ gì với em trai mình.Vào nhà thấy mẹ đang làm việc thì mở miệng chào rồi đi lên phòng.

_________"MẸ NÓI CON CÓ NGHE KHÔNG?"

"C-con... không sao thật mà".Câu nói ngập ngừng kèm tiếng ho khan của hắn là hậu quả của những ngày tắm khuya, hoạt động thể thao nhiều lại lang thang ở ngoài trời lạnh với cái áo cộc tay.

Trở lại đêm qua, Đứa con trai cưng của mẹ về đến nhà khoảng tám giờ hơn.

Thưa mẹ hời hợt rồi lên giường nằm ngủ không tắm rửa, ăn uống.Sau đó, đêm khuya tầm lúc một, hai giờ thì có tiếng đập cửa phòng ba mẹ cùng tiếng kêu yếu ớt của đứa con trai.

Bà bật đèn, mở cửa ra thì thấy Chen mũi sụt sùi khuôn mặt đỏ ửng lên hết.Hai giờ đêm, nhà bốn người thức dậy vì nhóc Archen lại bị ốm.

Cả nhà đều rất lo cho nhóc, vì Archen chỉ được cái thân hình to lớn, hay tập luyện thể thao nhưng lại rất hay ốm vặt.

Cũng vì đêm hôm đó nhiệt độ lên đến 39 độ nên bay giờ cả mẹ phải khô cả cổ vì cản tên này lại, không có hắn đi học."

Mày ở nhà cho chị!".Lúc mẹ đang nấu cháo trong bếp, nhìn ra lại thấy hắn mặc đồng phục, lê lệt tấm thân nặng nề đi học.

Mẹ níu hắn vô thì hắn không vô phải đợi Noon lên tiếng mới chịu ở nhà."

Con ho liên tục như vậy, nhiệt độ còn chưa giảm mà đòi đi học.

Mẹ đánh chết con!"

"Ở nhà chán lắm ạ"."

Lấy điện thoại ra, tao với mày làm vài trận là hết chán"."

Chị thôi đi!"

Nghe lời mẹ không đi học nữa, đợi mẹ bưng tô cháo ra ăn nhanh ăn lẹ rồi xách cặp lên lại trên phòng thay đồng phục ra.

Nhớ, Nhớ cái gì đó, nhớ cái gì đó...Archen - Natachai

chen_rcj

Ăn sáng chưa dọ?

chen_rcj

Hôm nay người ta bận nên

hong đi học á.

chen_rcj

Hong có buồn nha anh nhỏ.

chen_rcj

Đảm bảo anh nhỏ về em sẽ

có mặt ngay lập tức!

chen_rcj

Bye bye ạaa

Còn bây giờ thì Chen mệt lắm, muốn đi ngủ chờ anh nhỏ về vì biết dù cho có đem điện thoại kế bên anh nhỏ cũng sẽ không dùng.

Đặt đồng hồ sẽ reo lên vào thời gian ở trường nghỉ trưa rồi hắn cuộn chăn đi ngủ.

__________

"Natachai".

"Chào cô, có gì không ạ?"

Giờ giải lao em vừa ra khỏi phòng học thì cô Nicha đi đến gọi em lại.

"Hôm nay Archen lớp cô vắng nhé, em báo cáo thầy luyện tập bóng rổ của Archen giúp cho cô nhé".

"Dạ, tại sao vắng vậy ạ?"

"Mẹ em ấy bảo là đêm qua sốt cao, bây giờ vẫn chưa khỏi, vẫn còn hẳn 39 độ".

Cô Nicha nói rõ lý do và em cũng nghe rõ lý do mà hôm nay cún con không đi học.

Bảo sao, lúc sáng không thấy chạy bám theo sau như mọi ngày.

"Dunk!"

"À dạ..."

Mãi trầm tư suy nghĩ nên cô Nicha kêu làm Dunk có chút giật mình, rồi cô chìa tờ giấy ra trước mặt Dunk.

"Em với em ấy có vẻ thân, cô nhờ em đưa sấp giấy này đến cho phụ huynh Archen không?"

"Dạ được ạ".

Nhận lấy tập hồ sơ từ tay cô Nicha, chắp hai tay trước ngực tạm biệt cô rồi mang ba lô lên lưng đi ra khỏi cổng trường.

Giờ sau Dunk không có tiết, bình thường sẽ ở lại thư viện hoặc phòng riêng nhưng hôm nay học trưởng hối hả quá.

Vừa đi trên đường Dunk mới nhớ lại là mình chưa bao giờ đến nhà của nhóc đó.

Vậy mà đã nhanh nhẹn nhận lời của cô, ôi trời ơi!

Nhưng trong cái rủi có cái may, ở góc bìa tập hồ sơ có miếng giấy nhỏ dán số điện thoại phụ huynh và cả địa chỉ nhà.

Lần theo địa chỉ đi đến con phố nhỏ, sau khi xem xét hết số nhà ở đây thì hiện tại Dunk đang đứng trước nhà hắn.

Bàn tay nhỏ đưa lên ấn chuông ba lần thì chị Noon đi ra.

Như chị Noon kể lại, vấn đề duy nhất và lâu dài nhất Archen gặp gần đây chính là bé con trước mặt.

Chị Noon bị dụ xem ảnh Dunk đến ghiền theo hắn, nhưng đến bây giờ chị mới tin vì sao Archen lại say mê bé trai này.

"Nong Dunk có phải không?

Vào nhà đi em".

Thâm tâm chị thầm nghĩ, nếu thằng em của mình đang ngủ say trên đó thì coi như nó xui rồi, được hẳn "anh xinh trai" đến thăm đây nè em ơi.

"A chào chị, cô Nicha có nhờ em gửi cái này cho mẹ Archen.

Nhờ chị nhé".

"Chị biết rồi, nhưng nó đang sốt cao lắm đấy.

Mẹ năn nỉ uống thuốc nhưng không được nên mẹ bỏ đi mua đồ rồi".

"A... vậy sao?"

"Vô đi, em không thăm nó thì vào nhà ăn trái cây với chị.

Hai đứa mình làm quen".

Không đợi câu trả lời, Noon kéo tay em vào trong nhà ngồi lên ghế.

Nhưng mông còn chưa kịp có cảm giác thì Dunk đã ấp úng quay qua xin phép chị nho nhỏ.

"E-em lỡ vào rồi thì chị dắt em lên thăm Archen chút nha...

Xong sẽ xuống nói chuyện với chị".

Noon cười thầm, chuyến này hơi đau ví nha em.

Chị mày dụ lên tận phòng luôn rồi đó.

"À được, trên lầu đó, là căn phòng có tờ giấy ghi hai chữ Joong Joong nguệch ngoặc là phòng của nó á".

"Vâng ạ, em xin phép".

hphuc
 
| Joongdunk | Đàn Anh, Có Chuyện Rồi!
16. Hột vịt lộn


Bỏ qua căn phòng đầu tiên đi đến với căn phòng thứ hai thì đúng như lời chị Noon nói, trước cửa có dán tờ giấy A4 vẽ đủ thứ trên đó.To nhất và nhiều màu nhất là hai chữ "Joong Joong", bên trái có 4 người que nắm lấy tay nhau nhưng chỉ có hai người có tóc đứng trước một ngôi nhà và nhiều cái cây bụi cỏ khác.

Đặc biệt, có bông hoa hướng dương đẹp hơn hẳn các hình khác, dưới bông hoa có dãy số: 1102000Gõ cửa nhưng lại không có tiếng trả lời, Dunk lấy hết can đảm mạnh dạn tự vặn tay nắm cửa rồi đi vào.Nhìn thấy nhiệt độ điều hòa thì hai mươi lăm độ, trên giường lại có người mặc áo đen nhắm mắt ngủ ngon lành."

Dễ thương quá đi..."

Lôi điện thoại trong túi ra mở máy ảnh tách tách vài cái sau đó nhấn nhấn gì đó rồi lại cất vào đi đến gần giường."

Chen..."

"Anh tới thăm Chen nè".Đứng lay mãi hắn không cựa quậy gì, Dunk mỏi chân đành ngồi xuống dưới sàn nhà.

Lúc này khuôn mặt trắng hồng đã vừa tầm với khuôn mặt đỏ hồng vì bệnh.

Ngón tay vừa chọt chọt vào vai hắn vừa kêu.Kiên nhẫn một hồi thì người kia cũng dậy, không phải vì hắn ngủ sâu mà là vì Dunk sợ to tiếng nên chỉ nhỏ giọng kêu hắn."

AU!

ANH ĐẾN Đ Y LÀM GÌ VẬY?

Sao lại ngồi dưới sàn, lạnh lắm mau lên giường đi"."

Ơ, Chen đang ngủ mà".Chen nắm hai tay em nâng lên nhẹ nhàng ép em leo lên giường."

Ngồi vô đây, em vừa dậy nên ấm lắm.

Cho cái chăn luôn nè".Archen nhích người sang chỗ khác rồi kéo Dunk vào hơi ấm còn sót lại của mình."

Anh nhỏ ngại hả?

Vậy em xuống dưới nha?"

Bất cứ ở đâu, chỉ cần có Archen ở đó thì Dunk phải được ấm áp, thoải mái nhất có thể Archen mới chịu.

Hắn định trèo xuống khỏi giường thì Dunk ngăn lại."

Đang bệnh đó, thấy cái gì kia không?"

Nhìn theo hướng tay Dunk chỉ, thuốc."

Uống đi rồi anh ở đây chơi với bạn"."

Hứa nha?"

"Ừm, chiều nay anh nghỉ mà.

Ba mẹ anh cũng đi rồi".Hắn hớn hở đi đến loay hoay gỡ vỏ thuốc rồi nhắm mắt nhăn mặt bỏ vào miệng.

Điệu bộ trông như đối mặt với chuyện gì kinh khủng lắm."

Đó đó, uống rồi nha"."

Ờ, nói thật mà.

Chỉ là hơi ngại thôi..."

"Cún bảo vệ anh nhó, không cho anh ngại gì hết!

Ơ, mười một giờ rồi sao?

Anh nhỏ đói bụng hong ạ?"

Khi Archen hỏi câu này thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Hắn định đi ra mở thì bị Dunk nắm tay kéo lại ý muốn đi chung, không muốn bị bỏ lại ở nơi khá lạ lẫm này...Cái gì cũng vậy, trước lạ sau quen."

Hai đứa xuống ăn cơm"."

A chào bác, cháu xin lỗi vì vào nhà chưa có sự cho phép ạ"."

Không sao hết, bác còn sợ Joong tiếp khách quý không được chu đáo".Mẹ hắn liếc nhìn hắn rồi cười mỉm, bà đẻ nhóc đó ra mà nên bà biết hết đó, hai chị em có giấu cũng giấu không lại bà đâu.Mẹ hắn kéo tay Dunk lên đứng với mình rồi dắt em xuống nhà dưới, vừa đi vừa khoe mấy món ăn thật ngon nấu ra để tiếp đãi người đặc biệt đó nha."

Hay lắm nha Dunk, một buổi sáng của bác không bằng hai câu của con nữa".Sau khi nghe hắn báo cáo đã uống hết thuốc cùng vài câu thêm mắm thêm muối của chị Noon thì mẹ đã biết hết liền tấm tắc khen Dunk."

Chen ăn đi đừng gắp cho tôi nữa"."

Ể!

Sao vừa nãy xưng anh bây giờ lại xưng tôi"."

Ờ ờ, Chen ăn đi, anh tự gặp được".Phải vậy đó, hắn mới chịu tiếp tục ngồi ăn.

Làm mặt cún con tội nghiệp với Dunk khiến em ngại ngùng vô cùng trước mặt mẹ và chị của hắn.

________"Đi ngủ hoi!

Đi ngủ hoi!"

"Chen ngủ đi, anh mượn bàn làm bài tập nha"."

Không!

Anh không ngủ thì em thức, em thức sẽ bệnh nặng thêm… hức... anh hong lo cho Chen hả?"

Nữa rồi nữa rồi!

Cún con mít ướt đến rồi.

Người anh lớn như Dunk nhìn đứa em bé bỏng của mình thút thít thì sao chịu được, đành phải xoa xoa lưng an ủi."

Anh mặc như này hong khó chịu ạ?

Chen lấy đồ cho anh thay nha?"

Không!

Đến nhà người ta ăn nằm đã đành, còn thay đồ cởi đồ lột đồ ở nhà người ta nữa.

Không mà..."

Kì lắm!"

"Không kì, chỉ mặc khi ở trong phòng thôi.

Xuống nhà sẽ thay lại đồ dài của anh".Mở tủ ngắm ngắm lựa lựa thì quyết định chọn cái áo mình thích nhất và hay mặc nhất cùng với chiếc quần ngắn vừa qua gối size nhỏ nhất trong tủ đưa cho em, đẩy vào nhà vệ sinh thay ra.Hắn ngồi trên giường chờ mà nó hồi hộp, tim đập loạn nhịp.

NATACHAI MẶC ÁO CỦA HẮN!Em đi ra rồi tiến tới giường cùng với hắn, không phải mặc đồ ngắn hay thế nào đâu mà Dunk phải ngại ngùng như trong phim."

Sao không đắp chăn?"

"Anh cho đắp chung hả?"

"Gì vậy?

Chăn là của cậu đó, mỗi người một bên".Nãy giờ cứ nghĩ... chung chăn chung gối là...Có vẻ như Dunk mệt lắm, nên ở căn phòng dễ chịu như này khiến em nhanh chóng say giấc.

Mà cảnh này bị tên kia lén chụp lại hết rồi, xinh nhuw thế này phải được lưu lại.

Tranh thủ mở mạng xã hội chút thì thấy tin giật gân.dunknatachai's update!

dunknatachai: Không nghe lời nên ốm 🤒

❤ Có ppnaravit, phuwintang và những người khác.ppnaravit: Biết rồi nhaaa hahahaha

-->phuwintang: Em cung biet het roi.

-->ppnaravit: Tụi nó dám đánh lẻ như vậy, phạt không em?chen_rcj: HAHA TAO LÀ NGƯỜI THẮNG!

HỌC TRƯỞNG ĐANG NGỦ TỤI MÀY IM HẾT HAHAHAHA.

->ppnaravit: điên.

->chen_rcj: hồi mày theo đuổi Phuwin có được như tao không? jik.op: P'Joong trốn tập! kittiyaa: Đàn anh 💔

->ppnaravit: Joong đang đọc bình luận đó em.toancuti: a du ma?hoctruongcobodoiten: thật không biết ngõ còn đổi tên.sincostan: đông đến rồi, lên cfs trường thôi!

hphuc

ai là con nít cần quà trung thu thì mai up 4 chap nhó =))
 
| Joongdunk | Đàn Anh, Có Chuyện Rồi!
17. Bánh canh


chen_rcj's update!

chen_rcj: ai đó nói nếu mình không nghe lời sẽ không được chơi 🥺

❤️ có noon.ad, ppnaravit và những người khác.ppnaravit: mày giả bệnh à?phuwintang: dự đoán một lát nữa P'Dunk dậy sẽ up một tấm P'Joong ngủ.caykeomut: trùng hợp!!!banhmi.bosua: nghe nói P'Joong sợ đau, để em chịu thay cho nhé.

-> chen_rcj: tôi kiểm tra rồi, răng mèo không bén lắm nên tôi chịu được 😏noon_ad: tao mách mẹ.

-> chen_rcj: mách mẹ để mẹ khen em giỏi hả??Hắn tắt điện thoại, lén lút nhích nhích vào gần với vai học trưởng, gần thôi chứ không dám chạm vào.

Được chung chăn là hạnh phúc lắm rồi ạ.

________Nói là phòng hắn dễ chịu nhưng cũng là chỗ lạ nên giấc ngủ của Dunk không thể kéo dài quá hai giờ đồng hồ.

Nhưng ngủ nhiều thế này Dunk cũng dễ chịu hơn rồi.Tỉnh táo lại sau khi mở mắt, nhìn qua bên cạnh lại thấy người kia không thèm đắp chăn, cơ thể tiếp xúc với không khí lạnh thông qua lớp vải quần áo mỏng nhẹ.

Đến cả cái gối ôm của hắn cũng bị em cướp lấy ôm vào rồi cuộn chăn lại.Người thì ấm áp

Người kia cũng ấm áp.Nhấc chăn khỏi người mình rồi đắp lên, nhét cả cái gối hình quả bơ vào lòng hắn.

Ôm được quả bơ, cảm nhận được ấm áp hơn hẳn nên người bệnh hít mũi rồi ngủ lại, cảnh này thì Dunk làm sao bỏ qua được.dunknatachai's update!

dunknatachai: có mất hình tượng không ta?

❤️ có bekhoiduoi, phuwintang, niicha.ad và những người khác.noon.ad: phòng thoải mái không nong Dunk?

->dunknatachai: thích lắm ạ nên bây giờ mới dậy hihi.

->noon.ad: vậy lần sau có ghé nhiều nhiều nữa hong?

->dunknatachai: sợ sẽ bị bắt về chứ không có quyền lựa chọn í chị ơi 🙁(caixoongcuame: khi anh ta ở trường thì như hòn đá nhưng về nhà lại là em bé ngủ cạnh học trưởng.bedautay: tôi cá là sau vụ này cả trường sẽ bấn loạn vì hai anh cho xem.

Nhưng mà sao không ôm????phuwintang: tôi nói chuẩn không ae?Để lại mọi ngỡ ngàng, ngơ ngác cho mọi người, đi đến bàn của hắn lôi đống bài tập luyện thi của mình ra bắt đầu giải.Giấc ngủ lúc sáng vẫn còn dài nên buổi trưa Archen chỉ khò khò khoảng hơn một tiếng sau khi Dunk dậy.

Mở mắt ra đã nhìn thấy cái bàn học của mình bị ai đó xinh xinh, trắng trắng, tròn tròn chiếm lấy."

P'Dunk".Mãi tập trung suy nghĩ nên tiếng kêu làm Dunk bất giác giật mình nhẹ."

Ơi, sao hả?"

"Em nói hong học mà, anh hứa là ở lại chơi với em mà"."

Nhóc ngủ nên anh tranh thủ chút thôi".Chen ngồi dậy trên giường, đôi mắt chưa thể mở hẳn ra và cả cái má bị hồng lên do đè quá lâu."

Em đi lấy bánh đây".À, hóa ra suy nghĩ nãy giờ là suy nghĩ nên lấy kem hay lấy bánh cho anh nhỏ ăn đó hả?

Vừa ngủ dậy đã lo cho anh nhỏ rồi cún ơi.Đem hai cái bánh mẹ mua cho khách quý lên trên phòng, đem nó để ở cái bàn ngoài ban công.

Rồi lại đi vào nắm tay anh nhỏ kéo đi ra đó."

Đẹp vậy, còn xem được mặt trời lặn kìa.

Mà nhóc còn mệt không vậy?

Đợi anh kiểm tra nhiệt độ".Với lấy nhiệt kế ở trên bàn đo cho hắn, thấy con số đã chuyển sang 38 độ thì cũng chưa yên tâm hẳn đâu."

Tội quá đi, bữa khác sẽ không để nhóc qua nhà anh tối lạnh như vậy nữa đâu".Nghe mà tỉnh!"

Không sao không sao!

Thay vì sợ em đi lạnh nên bệnh thì anh nhỏ cho em mượn áo là được"."

Chắc không đó?"

"Uy tín ạ".Cho đến lúc cả hai đứng trước cửa nhà Archen, thì mặt trời đã xuống núi được hơn một nửa rồi."

Tôi lớn rồi mà Chen không phải lo"."..."

Mọi hôm đều là người ta dẫn anh vô nhà rồi về, hôm nay lại nhìn anh về một mình ai mà nỡ chứ.

Có bệnh cũng muốn dắt về."

Vào nhà đi nha.

Cún ngoan, anh về sẽ nhắn tin cho cún liền"."

Dạ"."

Dạ thì cười lên cho anh về, sao lại buồn vậy?"

"Mai anh có đến nữa hong?"

"Không đâu, sao có thể đến nhà người khác nhiều vậy được"."

Vậy mai em đi học"."

Không!

Ở nhà ngoan đi, anh đi học sẽ về nhà nhắn liền cho cún"."

Dạ, bye bye".Bị ép cười nên mới cười, cười kiểu đó làm Dunk mắc cười hơn nữa.

Dunk quay gót ra về trong sự nuối tiếc của người bị ốm.

hphuc

xin loi cac ban, vi ham me cuoc choi nen minh up tre =))
 
| Joongdunk | Đàn Anh, Có Chuyện Rồi!
18. Gà rán


"Nghe tôi phân nhiệm vụ nhé...".

Vừa sáng nay cô thông báo hoạt động nhóm giữa các bạn trong lớp, nên sau khi mỗi người đã chọn cho mình nhóm phù hợp thì bắt tay vào thảo luận, phân chia công việc.

Bộ môn về tìm hiểu các di vật lịch sử thì Dunk không sợ chút nào, vì chẳng có câu trả lời cho câu hỏi ai giỏi hơn Dunk.Nhóm của em gồm năm thành viên là em, Peet và ba bạn học còn lại."

Vậy chúng ta thống nhất kế hoạch như vậy nhé.

Ngày mốt sẽ bắt tay triển khai"."

Ô!

Chúng ta thảo luận mà đến khi trời tối luôn rồi kìa.

Mọi người về cẩn thận nhé!"

Lần này Dunk phân cho cậu ta công việc khá nhiều bởi đây cũng là thế mạnh của cậu ấy, thành ra bây giờ khi ba bạn còn lại đã về hết thì cậu ta vẫn ở lại, vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi Dunk về những chuyện mà Dunk đã dặn dò rất kĩ."

A mình biết rồi, vậy để mình đưa cậu về nhé"."

Không cần đâu, tôi không về nhà ngay bây giờ"."

Cậu cần mua gì hả?

Mình đi với cậu".Dunk cũng không phải người khó gần, khó ở cho lắm nên khi nhìn cậu ta ngỏ ý đi cùng thì cũng đồng ý, vì cậu đang định tới nhà sách mua đồ dùng cho nhóm.Chứ không phải nhà ai kia.Không đơn giản chỉ ra khỏi nhà sách là Peet thả cho Dunk đi về một mình.

Tuy chung lớp nhưng đây là lần đầu tiên cả hai nói chuyện nhiều như vậy, thành ra đi đến trước nhà vẫn còn nhìn nhau nói."

P'Du-"Bất ngờ khôngđàn anh?

Archen hiện đang xách hộp cơm đứng trước cửa nhà Dunk.

Thấy anh về hớn hở đứng dậy nhưng thấy người bên cạnh là giảm bớt hớn hở mà thay vào đó hốt hoảng.Mới nghỉ có hai ngày mà có người đưa về luôn?

Theo đuổi người có ong bướm quây quanh không dễ chút nào hic.Theo phép lịch sự thì Archen chắp tay chào đàn anh rồi giương đôi mắt chứa hàng nghìn dấu chấm hỏi bên trong nhìn Dunk."

Mình về nha, mai gặp lại"."

Ừm, tạm biệt".Quay qua nhìn con người đứng chôn chân ở đó.

Thấy hắn đưa hộp cơm ra cho em."

Cơm nè"."

Em chưa ăn đúng không?

Lấy ăn đi, anh ăn món khác rồi"Ồ, anh nhỏ được người ta đưa về như vậy thì chắc là người ta dẫn đi ăn luôn chứ còn gì...

Em biết hết rồi."

Anh chán cơm thèm phở rồi hả?"

"Gì vậy chứ?

Em còn chưa khỏe nữa, em chưa ăn thì đem về ăn đi, không sao hết".Miệng cún nhỏ mếu mếu giật giật rồi, chịu trách nhiệm đi!

Nói một câu cuối chào tạm biệt anh rồi quay lưng bỏ về, còn xách theo cơm về cùng nữa, để nó ở lại cũng có ai ngó nghiêng gì nó đâu.Tầm hơn mười lăm phút sau thì Dunk nhận được tin nhắn của chị Noon.Noon - Natachai

noon.ad

Xin chào bé nhóodunknatachai

Sao dạ chế?

noon.ad

Nhóc kia có ở nhà em không?noon.ad

Xin mẹ đi một chút mà đi

nãy giờ đã hơn hai tiếng rồi,

từ lúc em tan trường là nó đi á.dunknatachai

Có, vừa nãy có qua ạ.

Nhưng đã về được 15 phút

rồi á chị Noon.

noon.ad

Hay quá, nó vừa về luôn.

Cảm ơn em nha.noon.ad

Mà sao nay lạ quá, vô bếp

không nói ai tiếng nào rồi

âm thầm ngồi ăn cơm.noon.ad

Mà khoan!

Em không lấy

hộp cơm đó à?dunknatachai

Hihi khum ạ, em ăn rồi.

dunknatachai

Biết Joong chưa ăn nên bảo

nhóc xách về mà ăn.

noon.ad

Hèn chi!dunknatachai

Sao vậy ạ?

noon.ad

Hộp cơm đó là nó tự làm

cho em đó.

Bên trong chỉ có

trứng chiên cùng một cây

xúc xích thôi. noon.ad

Nó nhờ chị hướng dẫn làm

canh nhưng nhóc đó nếm mặn

quá chừng thành ra không

đem đến cho em.dunknatachai

Chết em rồi!

Huhuhu chị ơi chắc nhóc

đó đang buồn lắm.

noon.ad

noon.ad

Haiz, để chị an ủi nó.

Nó sầu đến mức chị hỏi

không thèm trả lời mà.

Dunk tỉnh rồi.

Cún nhỏ loay hoay nấu ăn, ngồi trước cửa nhà chờ từ lúc năm giờ đến hơn bảy giờ lại không nhận được gì.

Ngược lại đồ do mình đem đến cũng không được nhận, cảm giác xách đến rồi xách về như vậy...Nghĩ đến cảnh cún con mở hộp đồ ăn nguội ngắt ấy ra rồi lại tự mình ngồi đó ăn.

Đau lòng lắm đó cún con...

Cún con này nghĩ nhiều lắm, không khéo ngày mai lại không nhìn mặt Dunk luôn cho xem.

Bơ: Hướng Dương!!!

Lâu rồi không gặp bạn vì cả hai hạnh phúc quá.

Nhưng hôm nay tui giận chủ của bạn ghê.

Bơ: Nghe chị Noon kể, cậu chủ của tui ngồi lủi thủi ăn thương lắm kìa.

Cậu ấy còn không uống thuốc nữa á.

Hướng Dương: Lần này cho tôi theo phe của Bơ nha, tui bênh cậu chủ tui hong nổi.

Bơ: Xí.

Bạn có một cuộc gọi từ dunknatachai.

Chấp nhận |Từ chối.

"Có chuyện gì sao anh?"

"Chen..."

"Hửm?

Anh mệt hay đói bụng hả?"

"Có chút mệt".

"Có muốn em qua với anh không?"

"Hong đâu, tự nhiên tui muốn gọi cho Chen vậy đó"

"Đừng cúp máy nha".

"Ừm, khi nào anh nhỏ cúp thì em mới thôi".

"Lúc nãy bạn đem cho tui cái gì dạ?

Tui chưa kịp xem nữa".

"À, hộp mì thôi á".

Tui biết rồi, Chen nói dối tui..."

Tui muốn ăn cơm với trứng chiên với cả xúc xích nữa á.

Mà tui hong biết làm hai món đó...

Chen biết làm hong?"

"Em có".

Tự giác nói vế sau đi Chen, tui hong muốn lộ nữa.

"Mai đem đến cho anh ăn trưa nha".

"Yeah!

Cảm ơn bạnnnnn.

Tui ngủ sớm đây.

Hôm nay tui hong học bài".

"Anh nhỏ... nhớ chờ em nha".

Rụp...

Bảo để Dunk tắt máy trước, thế mà em còn chưa kịp tạm biệt đã bị tắt máy trước rồi.

Mà chờ em, là chờ vì điều gì?

hphuc
 
| Joongdunk | Đàn Anh, Có Chuyện Rồi!
19. Cá viên chiên


"Hù!"

Dunk lén lén lút lút đi nhẹ đến bàn hắn đang ngồi trong khu vực ăn, vì chiều nay còn hai tiết nên Dunk ăn rồi ở lại trường luôn chứ không về lại nhà nữa."

Đến rồi à?"

"Ờ, Chen khỏe chưa đó?"

"Ổn rồi".Hắn đáp rồi quay sang cái túi nhỏ ở bên cạnh cái cặp lấy hộp đồ ăn mà mình cất công mày mò cả buổi sáng ra.

"Cất công" là vì hiện tại ở nhà đang có năm dĩa trứng chiên: dĩa thì mặn, dĩa thì ngọt quá, dĩa thì nhìn không đẹp...Như một vị chủ tiệm thật sự, Archen phải đảm bảo thức ăn đến tay khách quý là món ngon nhất so với khả năng bếp núc của hắn."

Mua sẵn cho hộp mì ý nè, cái này không ngon thì ăn cái đây"."

Hứ!

Không ngon cũng ăn"."

Ờ".Cuộc đối thoại hôm nay nhiều chữ ơ huyền ờ quá ta."

Chen hong ăn hả?"

"Không đói lắm"."

Nhưng mà nếu giờ không ăn thì lát nữa bạn đi tập sẽ đói á"."

Đói thì có người dắt đi ăn, rồi dắt về nhà luôn.

Về nhà mà lỡ có cơm đợi sẵn thì kêu người ta về.

Có sao đâu?"

Đang cúi gầm mặt xuống ăn mà nghe tên đó nói chuyện không cần nhìn cũng biết cái mặt đang nghênh nghênh ghét lắm, bộ dạng nói xỉa nói móc này nghe suốt quen rồi."

Ê!

Có gì nói thẳng nè đừng có vậy"."

Có gì đâu, nói bình thường mà.

Anh nhạy cảm quá"."

Cậu..."

Dunk khó chịu, cầm hộp cơm nhích qua bên cạnh, không ngồi gần hắn như lúc nãy nữa.

Đây là cách con mèo tức giận sao?

"Ơ hay, em chỉ bảo em sẽ như vậy thôi mà.

Bộ anh trải nghiệm rồi hả mà phản ứng vậy?"

"..."

Tính tình của Dunk có thể nói là bướng lắm nên khi hắn nói vậy mà Dunk không cãi lại là thấy kẹt kẹt rồi."

Đúng không anh?"

"...hức"Án tới."

Lúc sáng người ta chưa có ăn sáng đâu đó, đang đói lắm nè.

Vậy mà... hức có bữa cơm cũng không cho...cho ăn ngon miệng"."

BỮA SAU TÔI KHÔNG ĂN CƠM CỦA MẤY NGƯỜI NỮA!"

"Ê ê, ngồi xuống.

Chuyện này em là người giận mới phải.

Anh mà giận là em không dỗ đâu".Hai bên má còn đang phồng ra vì có cơm, hai tay lại nhanh nhẹn đóng nắp hộp cơm lại dù cho bên trong vẫn còn thức ăn.

Đồ ăn mười điểm, phục vụ một sao!"

Ai cần cậu dỗ?"

Đẩy hộp cơm dư qua cho hắn, giật lấy chai nước vặn nắp sẵn ở trên bàn đem đi.Này thì lên mặt với đàn anh, húp cho hết luôn.

Định bật lại cho thỏa uất ức của bản thân nhưng không ngờ bây giờ mình lại phải vả vào mặt mình bôm bốp: đi dỗ đàn anh!

___________"Kem nè, ăn xong thì nói chuyện lại nha?"

Đang ủ rũ đi về nhà thì bị người ta chặn đầu.

Mà nếu hỏi câu đó thì đương nhiên không phải chặn đầu múc rồi."

Né ra cho tui về".Dunk cũng làm bộ quá, đường rộng cỡ này thì nhích qua bên cạnh là đi được rồi.

Thèm mấy que kem thì nói đi."

Sao cậu bảo cậu không dỗ tui mà!"

"Em có dỗ anh đâu?

Chuyện đó rõ ràng em đúng"."

Ừ, cậu đúng.

Ngày hôm đó tôi cho cậu sandwich mới sai, ngày hôm đó nhận socola của cậu mới sai".Dường như chuyện này có gì đó làm Dunk kích động nên em mới đem chuyện cũ ra to tiếng như vậy."

Cậu lấy cái quyền gì mà làm khó tôi chứ?

Đi với ai, gặp ai, ăn gì là quyền của tôi mà?

Thôi kiểm soát tôi đi".Archen bị mắng thì tay hạ bịch kem xuống lại chỗ cũ, im lặng cúi đầu nghe anh mắng.

"Ơ... em xin lỗi, không phiền anh nữa".Hắn đưa bịch kem cho Dunk rồi bỏ chạy thật nhanh về hướng nhà mình.Bắt đầu giai đoạn chuyển mình từ kết thúc cũ sang khởi đầu mới.

_________dunknatachai's update!

dunknatachai: đi ô tô không thích bằng việc vừa đi bộ vừa ăn kem.

❤️ có phuwintang, pe.et và những người khác.ppnaravit: học trưởng suy quá.pe.et: đi chơi với mình nè, sao phải buồn chớ.caigi: em cầm tô sẵn rồi ạ, cho cơm chó xuống điiii

...chen_rcj's update!

chen_rcj: ngồi ô tô cũng không bằng ngồi ở thư viện đợi đợi chờ chờ.

❤️ có maccuoiqua, bunbo.hue và những người khác.ppnaravit: @phuwintang em ơi xem tụi nó diễn hài nè =))))))

->phuwintang: không có chọc bạn.ppnaravit: thôi đi chơi bóng, đừng suy.phuwintang: để kiếm, kiếm xem tấm nào của em với P'Pond trông tình cảm nhất để up lên.

->chen_rcj: hay mạy

noon.ad: #im_lang_la_mat_nhau

->chen_rcj: chưa có bồ mà nói hay phết.

newyorkcity: chia tay rồi sao?

Tôi vừa ngủ dậy, bọn họ thành nyc hồi nào không hay.

hphuc
#im_lang_la_mat_nhau
 
Back
Top Bottom