[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
[Jiminjeong] Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu
Chương 59
Chương 59
Quản lý khách sạn ân cần chiêu đãi Taeyeon, Taeyeon bảo quản lý dẫn bọn họ đến quầy bar nói chuyện.Người phục vụ rượu nhìn đại minh tinh Jimin trước mặt, cùng nữ nhân không quen biết nhưng khí thế cực kỳ cường thế, có chút khẩn trương hỏi: “Hai người uống gì?”
“Hai ly nước lọc.”
Taeyeon không hỏi Jimin, cô tự mình quyết định.Mặc dù thương trường không thiếu tiệc rượu, nhưng Taeyeon không thích thói quen uống rượu khi thương lượng vấn đề, đặc biệt là công việc quan trọng và nghiêm túc.Bị khí thế của Taeyeon uy hiếp, người phục vụ nhanh chóng rót hai ly nước, sau đó rời khỏi khu quầy bar theo ánh mắt của quản lý, để lại khu vực tối tăm mà yên tĩnh này cho khách quý.Hai người ngồi đối diện nhau, trên bàn gỗ hồ đào cũng có hai chiếc ly màu xanh nhạt giống nhau, cả hai đều không có ý định động vào.Jimin ngồi thẳng, ánh mắt bình thản.Jimin không quên Taeyeon đã từng ngăn cản Minjeong quay lại bên cạnh mình, khi đó Ji Hanna đã khuyên nhủ và trấn an cô, nói Taeyeon không phải dùng quyền của trưởng bối mà miễn cưỡng Minjeong làm gì đó.Taeyeon tuyệt đối là một người chị tốt, có thể thấy được khi Minjeong sớm trở lại đoàn phim.Vậy thì tại sao, Taeyeon lại vội vàng đến— hay là đến vừa lúc Minjeong kết thúc vai diễn, nhưng tại sao lại đối mặt với chính mình như vậy?Trong lòng Jimin mơ hồ suy đoán.Taeyeon đi thẳng vào vấn đề, giọng lạnh như đá sỏi nói: “Tôi không đồng ý cô với Minjeong ở bên nhau.”
Bàn tay dưới bàn của Jimin đột nhiên bị nắm chặt, cô kiềm chế chính mình nhẹ nhàng buông tay ra, bình tĩnh nói: “Lý do của ngài là gì?”
“Tôi đã biết chuyện xảy ra vào đêm hai người gặp nhau lần đầu tiên.”
Taeyeon nhấn mạnh ba chữ “lần đầu tiên”, ánh mắt nặng trĩu, lời nói đầy trào phúng.Giải quyết dứt khoát, linh cảm đã trở thành sự thật.Trái tim hoảng hốt của Jimin bình tĩnh lại.Minjeong và cô đều đã trưởng thành, ngươi tình ta nguyện, không ai phải áy náy.Nhưng đêm đó Minjeong không tỉnh táo, mặc dù Minjeong chủ động trèo lên mình cầu cứu, nhưng xét đến mối quan hệ hiện tại giữa hai người và trước mặt người nhà của nàng, tâm tư của Jimin khó tránh khỏi dao động.
Cô dừng một chút, nói rõ sự thật: “Nếu Kim tổng đã điều tra thì hẳn phải biết nguyên nhân."
Nhớ tới tên đầu sỏ gây tội ở nước ngoài, trong mắt Taeyeon lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, cô khẽ gõ bàn gỗ, nói, "Nếu cô là kẻ chủ mưu thì đã không có cuộc nói chuyện này."
Ngụ ý hai người đều hiểu.Nếu như là Jimin có ý định, là Jimin đưa rượu, lúc này Taeyeon sẽ không có chút kiên nhẫn với cô.Lời nói rõ ràng lạnh lùng lại tràn đầy uy hiếp, nhưng Jimin lại nhạy bén nắm bắt được ý nghĩa ngược lại - bởi vì Taeyeon nguyện ý nói chuyện với cô nên sự việc vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn.
Jimin cầm ly lên, nhấp nhẹ ngụm nước lọc.
Taeyeon chậm rãi nói: "Cô không có anh chị em, có lẽ cô không hiểu được cảm giác này."
"Bình thường tôi cũng coi như có đạo lý, nhưng vì khi tôi biết em gái của tôi đã xảy ra chuyện gì, lại biết được cô..." cô nhìn Jimin, nhíu mày, mím môi, "Sau đêm đó liền rất thân cận với Minjeong."
Taeyeon thu hồi ánh mắt, giọng nói không nghe được bất kỳ cảm xúc nào, nhưng nội dung lại tàn nhẫn như một đao đâm vào nhân tâm: “Làm người làm chị như tôi đây nhìn cô rất chướng mắt.”
Taeyeon đã điều tra mình.Jimin cúi đầu nhìn tia sáng mà kính chiếu lên, hàng mi dài khẽ rung lên, mím môi nói: “Minjeong đã chịu tổn thương, ngài có quyền giận chó đánh mèo, tôi có thể hiểu được.”
Nói là hiểu, nhưng mấy chữ "giận chó đánh mèo" vô cùng đơn giản, nhất thời không khách khí chỉ ra thiếu hiểu biết của Taeyeon.Không biết Taeyeon có nghe thấy hay không, vẻ mặt không thay đổi nói: “Điều khiến tôi kinh ngạc nhất chính là, từ lúc đó Yu tiểu thư và em gái tôi rất thân thiết.”
"Mối quan hệ của hai người cũng quá mức..."
Taeyeon tìm kiếm một từ ngữ phù hợp, "Bất thường, rất khó để tôi không nghi ngờ mục đích của cô.
Hơn nữa, từ trước đến nay Yu tiểu thư luôn đạm mạc kết giao với người khác, nhưng đối với Minjeong thì khác."
Taeyeon ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế, hơi nâng cằm, "Không thể không nói, tài phú không chỉ mang lại nhiều lợi ích khác nhau cho con người, nhưng cũng có vô số phiền toái."
"Tài phú."
Jimin lặp lại hai chữ này, "Đối với ngài, thân nhân là tài phú lớn nhất, đối với tôi cũng vậy."
"Minjeong có nhiều tài phú, nhưng bản chất của em ấy vẫn rất đáng yêu."
Nói đến đây, sắc mặt Jimin có chút nhu hòa đi, thậm chí còn khẽ cười, "Nhưng tôi cũng phải thừa nhận, là Kim gia đã tạo ra em ấy, bản chất con người và môi trường mà em ấy lớn lên luôn không thể phân tách."
Taeyeon giống như chim ưng, đem tất cả thần sắc của Jimin thu vào đáy mắt, cô nhắm mắt lại, sau đó lại ngước mắt lên nói: "Cô nói đúng."
"Nhưng không thể thuyết phục được tôi."
Giọng nói của Taeyeon càng lạnh lùng, như băng tuyết mà đánh vào Jimin,
"Lòng người khó lường, Yu tiểu thư cũng là một diễn viên có trình độ, sau khi hai người quen biết nhau, Minjeong đã giúp đỡ rất nhiều trong sự nghiệp của cô, cô không thể phủ nhận."
Jimin trầm tĩnh nói: "Đúng vậy."
Cô không thể phủ nhận.Không thể phủ nhận rằng cô rất thích Minjeong đối xử tốt với cô.Không nghĩ tới Jimin lại không phản bác mà chỉ đơn giản thừa nhận, không gian bỗng nhiên im lặng.Taeyeon giơ cổ tay lên xem đồng hồ, cơn tức giận tích tụ trong lòng đã lắng xuống một chút.Cô vội vàng đến đây, thứ nhất là để gặp trực tiếp em gái mình, thứ hai là để tận mắt nhìn thấy Jimin.Đánh giá theo cách giao lưu hiện tại, tuy Jimin không nói nhiều làm người yêu thích, nhưng quả thật cô tốt hơn một số nghệ sĩ nữ nịnh nọt trong ấn tượng, ánh mắt trong sáng, trả lời chân thành.—— Chủ yếu là, Minjeong thích cô.Taeyeon xoay chiếc ly, cho Jimin một cơ hội:“Cô có muốn nói gì không?”
Ngọn đèn tường yên tĩnh chiếu vào lưng Jimin, phản chiếu thành ánh sáng vàng mềm mại trên tóc Jimin, nghiêm túc nói: “Cách thức tôi cùng Minjeong gặp nhau quen nhau không giống bình thường, ngài quan tâm đến Minjeong mà nghi ngờ tôi, tôi có thể hiểu được."
"Tình yêu là vô duyên vô cớ, nhưng không phải không có dấu vết để tìm, nếu ngài nguyện ý cho tôi thời gian, tôi có thể dùng hành động để chứng minh."
Cô cẩn thận lựa lời nói, cuối cùng dùng ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng vào mắt Taeyeon.“Kỳ thực, ban đầu tôi dự định sau khi sự nghiệp có chút thành tựu sẽ thổ lộ.”
Taeyeon nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, không tỏ ý kiến.
Jimin tựa hồ đang thẳng thắn với Taeyeon, cũng như đang trách chính mình: "Em ấy xứng đáng nhận được những thứ tốt nhất, tôi...
Còn chưa đủ."
Trước mặt “trưởng bối” của Minjeong, Jimin hạ mình rất thấp, đặc biệt là câu cuối cùng, hiển nhiên làm Taeyeon dễ nghe hơn rất nhiều.Em gái mình đương nhiên xứng đáng nhận được những thứ tốt nhất."
Vì ngài có thành kiến với tôi, có lẽ ngài sẽ cảm thấy câu trả lời của tôi còn nông cạn."
Jimin nói ra sự thật, có thể cô không có nhiều kinh nghiệm đàm phán, đối mặt với Taeyeon trẻ tuổi đầy triển vọng trong lĩnh vực kinh doanh nhưng lại không chịu lùi bước, lại nhấn mạnh: "Đây là một vòng lặp vô tận, chỉ có thời gian cùng hành động mới có thể chứng minh."
Taeyeon lại xoay chiếc ly trong tay, khẽ nhướng mày nói: "Nếu tôi vẫn không đồng ý thì sao?"
Jimin chớp chớp mắt, mặt hồ trong vắt phản chiếu con người trước mặt, như có thể nhìn thấu nhân tâm: “Với tiền đề là tôi đối xử chân thành với Minjeong thì ngài sẽ không.”
Cô đột nhiên cười, thanh lệ bức người không nói nên lời, ngữ khí kiên định, "Hơn nữa, suy cho cùng, cảm tình là chuyện giữa hai người ---- một mình tôi không thể làm được, còn có Minjeong."
Cô tôn trọng người nhà của Minjeong, sẵn sàng suy xét tâm tình của bọn họ, nhưng không có nghĩa là cô thực sự sợ Taeyeon cản trở.Dù hôm nay Taeyeon có thái độ thế nào, cô cũng sẽ không bao giờ từ bỏ người mình thích.Taeyeon nhất thời không nói gì.Mặc dù cuộc nói chuyện này là cố tình tiến hành mà không có Minjeong, nhưng thích Minjeong chính là chiếc la bàn vô hình dẫn đường cho cuộc trò chuyện.Dù Taeyeon có hùng hổ dọa người đến đâu thì trên bàn đàm phán này, cô đương nhiên thấp hơn Jimin một chút.Cô cẩn thận nhìn Jimin lần nữa, Jimin dưới cái nhìn của cô trông tự tin, hào phóng, không chút sợ hãi.Trong cuộc nói chuyện này, nếu Taeyeon giống như một con chim ưng có đôi mắt sắc bén và móng vuốt sắc nhọn thì Jimin lại giống như mặt hồ, mềm mại ôn hòa, lại điềm tĩnh không gợn sóng, không dao động.Một lúc lâu sau, Taeyeon mới đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nói:“Vậy, cô làm cho tôi xem.”
Jimin kiên định ngồi đó, nhưng cũng không ở thế hạ phong, nói: “Vì Minjeong, tôi sẽ làm.”
Cố gắng hết sức.Vừa dứt lời, ngoài cửa có hai tiếng gõ nhẹ.Tiểu Hứa thành thật thực hiện nhiệm vụ đưa Tam tiểu thư đi, năm lần bảy lượt mà ngắt lời, nhìn mọi thứ rất mới lạ, thỉnh thoảng lại kéo Minjeong đi xem đồ ăn ở quầy hàng khác.Cuối cùng, hai người không chỉ mua mì chua cay mà còn mua thêm bánh nướng thịt vịt, bánh bao hấp nhân tôm và rất nhiều cổ vịt cay.Trước quầy bán đậu hũ sốt gà, Minjeong nhìn bà bà khéo léo múc đậu hũ, mấy thìa đậu hủ trắng mềm được cạo lên, màu trắng rất đáng yêu, lặng lẽ tỏa ra mùi thơm của đậu nành.Tiểu Hứa còn ở đó quay một đoạn video ngắn đăng lên vòng bạn bè: “Hồi nhỏ tôi đã từng ăn món này, từ khi đến thành phố S tôi chưa từng nhìn thấy, đồ ăn ở cửa hàng nào cũng không ngon bằng ở ven đường."
Minjeong cũng chưa ăn qua, bụng liền ngo ngoe rục rịch: "Bà bà, thêm một phần đi."
"Được."
Quá nhiều đồ, Tiểu Hứa không thể cầm hết, ói Minjeong cũng cầm giúp không ít, liếc mắt nhìn mì chua cay nói:“Phải mau về thôi, mì chua cay vừa mới ra khỏi nồi là ngon nhất.”
Tiểu Hứa lén nhìn thời gian trên điện thoại, đoán chừng cũng gần xong, gật đầu nói: “Được, về thôi, phiền toái tiểu thư rồi."
"Không vấn đề gì."
Minjeong mỉm cười đáp lại, nàng không hề nhận ra Tiểu Hứa hoàn toàn không biết đường đi, tư thái đi khắp hang cùng ngỏ hẻm còn rất thành thục.Nhưng Tiểu Hứa là người của chị gái, có động thái gì cũng là chị gái ra lệnh cho nàng ấy, hỏi cũng làm cho nàng ấy khó xử mà thôi.Hai người ôm đậu phụ đã chuẩn bị sẵn, tiếp tục đi bộ về khách sạn, lúc này Minjeong mới nhớ ra: “Oh Namjin thế nào rồi?
"Trong cuộc gọi video trước với chị gái, nàng nghe nói Oh Namjin không ở bên người chị gái nữa, nhưng cô không nói chi tiết.Bây giờ vừa lúc hỏi Tiểu Hứa một chút.Tiểu Hứa dừng lại, cười nói: "Oh Namjin đang làm việc ở bộ phận thư ký, thái độ làm việc của anh ta rất tốt, vẫn luôn rất nghiêm túc."
"Vậy a."
Tiêu Hứa lơ đãng nói: “Em gái anh ta cũng có trái tim, vì bảo vệ công việc của anh ta nên đã ở ẩn.
Hẳn là Oh Namjin muốn biểu hiện tốt hơn, để Kim tổng cho Oh Jihyun một cơ hội mới.”
"Tuy rằng Oh Jihyun tùy hứng nhưng ngoại hình không tồi, có lẽ sau này sẽ quay lại."
Tiểu Hứa cẩn thận quan sát biểu tình của Minjeong, cuối cùng nói thêm: “Nhưng tôi nghe nói Oh Jihyun đắc tội với tiểu thư và Yu tiểu thư, bị cho ở ẩn cũng đúng."
Minjeong cảm thấy nhẹ nhõm khi biết Oh Namjin chỉ là nhân viên của bộ phận thư ký.
Sau đó, nàng tùy tiện nghe một chút, nhớ lại những gì Oh Jihyun đã làm ở nguyên tiểu thuyết, hiện tại cô ta ở ẩn cũng tốt, đỡ phải nháo lên hại người hại mình.Minjeong tùy ý gật đầu, Tiểu Hứa thấy nàng không quan tâm đến chị em Hwang gia, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm,Khi hai người đi đến cửa thì gặp Tiffany đang trở về, phía sau là trợ lý Junghee.Mặt Tiffany nho nhỏ, vì ra ngoài đi dạo nên nàng ấy buộc tóc thành hai chiếc sừng, đôi mắt đen nhánh ngấn nước.Nàng ấy đang tháo khẩu trang ra, Minjeong mỉm cười kêu: “Tiffany."
"A, Minjeong!"
Tiffany nhìn qua cũng cười nói, "Tôi có mua kẹo cho hai người, chờ chút."
Đứng sau Tiffany là một cô gái tóc ngắn mặc áo sơ mi đen, sắc mặt nghiêm túc, đôi mắt rũ xuống, trên tay có mấy cái túi, có lẽ là Junghee.Quả nhiên thoạt nhìn rất nghiêm khắc.Minjeong thu hồi ánh mắt, đôi mắt cong cong, nói: “Được a, chúng tôi cũng có mua chút đồ ăn, ăn cùng nha?
Đi, đi vào trước."
"Được!"
Tiểu Hứa gọi nhân viên đưa bọn họ đi tìm hai người Taeyeon, nhân viên dẫn họ đến quầy bar nhỏ trên tầng hai.Tiffany đang muốn cọ cơm, liền đi cùng Minjeong.Quầy bar ẩn mình trong một phòng khách, nhân viên gõ nhẹ vào cửa kính hai lần mới đẩy cửa ra.Mấy người đi vào, đi vòng quanh một chậu cây xanh rậm rạp, nhìn thấy Taeyeon và JiminJimin ngồi quay mặt ra cửa, sắc mặt Jimin vẫn như thường, thậm chí còn mỉm cười tự nhiên khi thấy Minjeong trở về: “Sao em mua nhiều đồ vậy."
Minjeong lặng lẽ yên tâm, nói: “Nhiều người như vậy, chúng ta cùng ăn đi, chị gái muốn ăn mì chua cay, chúng ta cũng phải ăn cái gì đó—”Tiffany tích cực nói: “Không sao, tôi có thể ăn giúp mọi người.”
Vừa nói, nàng vừa tò mò nhìn bóng dáng thon dài ngồi đối diện với Jimin.Thân hình mảnh khảnh được bọc trong bộ tây trang trắng ưu nhã, chân thẳng eo thon, là nữ nhân có thân hình xinh đẹp.Sau khi Minjeong nói xong, nữ nhân quay lại, ngũ quan có phần giống với Minjeong, so với vẻ diễm lệ kiều mị của Minjeong, cô ấy lại giống một mỹ nhân được tạo nên từ băng cơ ngọc cốt, da thịt trắng sứ mỏng manh, được bao bọc trong lãnh đạm cùng hờ hững.Nhưng bên ngoài bộ tây trang trắng khắc chế, một phần xương quai xanh lộ ra, trên xương quai xanh tỏa ra ánh sáng mỏng manh."
Về rồi à."
Mỹ nhân nói với Minjeong, ngay cả giọng nói cũng dễ nghe.Tiffany nhìn thẳng vào mỹ nhân trước mặt, cảm thấy phù hợp về mọi mặt, toàn thân đều giống như gu chính mình thích.Tiểu tước linh hoạt liền phát ngốc, đám mây ửng hồng lặng lẽ bò lên trên má.Tiffany đưa tay vuốt ve ngực đang phập phồng của mình, tự lẩm bẩm:“Mình yêu rồi."
Tim đập rộn ràng đến nỗi nàng không thể nghe được giọng nói của chính mình.