Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Isekai] [Oln] Làm Nhân Vật Chính Liệu Có Phải Khó Nhất?

[Isekai] [Oln] Làm Nhân Vật Chính Liệu Có Phải Khó Nhất?
Chương 98: Hạ màn máu và tro


Ầm Ầm Ầm!!Không gian rung chuyển trước vụ nổ khủng khiếp xé toạc màn đêm.

Cột lửa đỏ rực như một mặt trời nhân tạo bùng lên, nuốt trọn cả học viện trong biển ánh sáng.

Mặt đất nứt ra thành từng mảng, dung nham phụt trào khỏi khe nứt, gió nóng quất rát vào da thịt.

Cây cối, những bức tường, tòa nhà được gia cố bởi ma thuật... từng thứ một tan biến như lâu đài cát bị nuốt chửng trong bão tố.Tiếng gầm nổ rung chuyển tận chân trời, dội lại trong lòng đất như báo hiệu sự diệt vong của một thời đại.

Cả thành Arita bừng tỉnh trong kinh hoàng khi thấy ánh sáng đỏ rực chọc thủng bầu trời đêm, lan rộng như vầng nhật thực đảo lộn."

C-chuyện gì đang xảy ra vậy?!"

Reylar đứng bật dậy trong lều chỉ huy.

Ông, người được đức vua trực tiếp giao trọng trách điều phối chiến dịch giải cứu học viện, đã cố kìm nén chờ đợi trong im lặng suốt nhiều giờ vì mất liên lạc với cả bốn đội giải cứu.

Nhưng giờ đây, tiếng nổ như tận thế cùng cơn địa chấn làm đồ đạc trong lều rơi loảng xoảng cũng khiến một lão tướng dày dạn như ông phải toát mồ hôi lạnh."

T-thưa ngài!

Phía học viện!"

Một sĩ quan lao vào, gương mặt tái nhợt.

Reylar vội bước ra.

Trước mắt ông, một cột khói đen khổng lồ vươn tới tận mây, nhấn chìm toàn bộ học viện.

Lớp rào chắn phòng thủ kiên cố quanh học viện...

đã tan vỡ trong nháy mắt."

Mau điều động toàn bộ lực lượng!

Tiến vào học viện ngay lập tức!"

"Vâng thưa ngài!"

Nhờ sự dũng cảm của một nhóm học sinh mà vòng tròn ma thuật triệu hồi mất kiểm soát của học viện đã bị vô hiệu hóa.

Quá trình sơ tán đang diễn ra suôn sẻ.

Đa số những con cái của những nhà quý tộc lớn và hoàng tộc từ các quốc gia khác đều đã thành công rời khỏi học viện và được bảo vệ.

Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả.

Vẫn còn một số học sinh và giáo viên kẹt trong học viện.

Và ông tuyệt đối không thể bỏ lại bất kỳ ai.

****

Khói bụi dày đặc bao phủ chiến trường, nuốt chửng mọi thứ tầm nhìn."

Khụ...

Khụ!

A-Asher!"

Kiyumi gắng gượng đứng dậy từ đống đổ nát.

Khói đặc tràn vào cổ họng khiến cô như bị ngạt thở.

Cô đẩy cơ thể đau nhức của mình về nơi bản thân có thể cảm nhận được sự hiện diện mờ nhạt của cậu.Asher.

Người đã kiệt sức khi sử dụng tất cả sức mạnh để vô hiệu hóa ma thuật của con cáo và cậu cũng là người ở gần nhất với tâm vụ nổ.

Sẽ thật may mắn thay nếu cơ thể cậu không hóa thành tro bụi."

Asher!...

Tạ ơn trời."

Thật may mắn thay.

Cậu vẫn ở đó.

Bất tỉnh, mềm nhũn trên nền đất.

Thân thể bầm dập vì vết thương cũ, nhưng — cậu vẫn nguyên vẹn.

Vụ nổ khủng khiếp kia... dường như chưa hề chạm tới Asher.Xung quanh, từng mạo hiểm giả và binh sĩ dần mở mắt, hoang mang nhìn nhau.

Tất cả đều đã chuẩn bị cho cái chết, đã tin rằng cơ thể mình sẽ vỡ vụn trong ánh sáng của vụ nổ.Nhưng không.Họ vẫn sống."

C-chuyện gì vừa... diễn ra?"

Một hiệp sĩ khàn giọng, run run.Không ai trả lời.Rosa ngồi phịch xuống, mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng áo.

Cô nhớ lại khoảnh khắc bản thân dùng toàn bộ sức lực để dựng lên kết giới băng cuối cùng — và nó vỡ tan như thủy tinh trước vụ nổ kia.

Khi ấy, cô đã tin rằng mọi thứ đã chấm hết.

Vậy mà... cuối cùng tất cả mọi người đều sống sót.Maria ôm ngực, trái tim cô đập loạn xạ.

Trong khoảng khắc bị ánh sáng chói lòa nuốt lấy, lại một lần nữa cảm giác quen thuộc kia xuất hiện.

Một sự ấm áp, gần gũi như có ai đó đã nắm lấy tay cô kéo ra khỏi vực thẳm.Khi màn bụi dần tan, khung cảnh xung quanh khiến cả chiến trường chết lặng."...Đùa sao."

Một lời cảm thán vu vơ của ai đó tan biến trong không khí.Tất cả mọi thứ...

đều bị san phẳng.

Những con đường lát đá, những cánh rừng xanh tốt, những tòa nhà sừng sững.

Tất cả đều đã biến mất vào hư không chỉ còn lại để lại một bãi đất sần sùi cũng những đống đổ nát bốc khói.Một cơn rùng mình khiến tất cả mọi người rơn tóc gáy.

Toàn bộ nhóm giải cứu đã ở tâm của vụ nổ có sức tàn phá khủng khiếp đến mức này.

Liệu có bất kỳ ai có thể lành lặn hay không?

Liệu có phải... cơ thể họ đã hoàn toàn tan biến chỉ còn lại là những linh hồn không thây?Bốp!!!Âm thanh khô khốc vang lên.

Fidelia bất giác giơ tay tự vả vào mặt mình.

Cú vả vô thức kèm theo ma lực mạnh đến mức môi cô rách, vị máu tanh lan đầy khoang miệng.

Cảm giác đau rát nóng bỏng ấy khiến cô khẽ bật cười run rẩy — bởi nó khẳng định rằng, cô vẫn còn sống."

C-chúng ta... còn sống."

Giọng nói nghẹn ngào của ai đó vang lên, như van xả cho toàn bộ bầu không khí căng thẳng.

Một vài người bật khóc, số khác quỵ xuống, thở hắt ra trong sự nhẹ nhõm ngập tràn.Họ đã sống sót.

Họ đã chiến thắng."

Hahaha... không ngờ ta lại một lần nữa trải qua cảm giác này."

Pauler khàn giọng, máu và bụi tro loang khắp gương mặt ông.Ông vốn đã quen với cái chết, tưởng như bản thân đã chai sạn với nó, vậy mà lúc này vẫn thấy lòng nhẹ bẫng.

Nhưng trái tim già dặn của ông vẫn rùng mình: một vụ nổ đủ san phẳng gần như toàn bộ học viện, vậy mà đội cứu hộ không ai mất mạng, thậm chí không chịu bất kì tổn thương nào.

Điều đó... là không thể."

Ngài Pauler!

Chúng ta sống thật rồi!"

Một vài mạo hiểm giả thuộc bang Anh Dương.

Họ tiến về phía ông trong khi đang òa khóc như một đám trẻ con, mặc cho từng người trong số họ đều là những gã đàn ông lực lưỡng.

Điều đó khiến Pauler không khỏi thở dài.

Mọi nghi ngờ có lẽ ông sẽ tạm gác lại để chỉnh đốn đám ngốc trước mắt không phá hỏng hình tượng bang hội thêm nữa.Ở phía xa, Kitsune đang hấp hối trong vũng máu.

Những chiếc đuôi của cô nát vụn loang lổ những vệt lông cháy xém.

Mái tóc óng mượt giờ đây chỉ như nhưng sợi len khô rối tung lấm lem bùn đất.

Một bên vai cô đã gãy, vết chém dài trước ngực khiến máu nóng liên tục chảy ra.'Vậy là... chỉ đến đây thôi sao.'Sử dụng chút ma lực còn lại trong cơ thể để cầm máu.

Kitsune cố gắng ổn định lại hơi thở của mình, nhưng máu liên tục trào vào phổi tạo ra những tiếng lục bục đáng sợ.

Tầm nhìn của cô dần mờ đi kéo theo là một cảm giác lạnh buốt dần lan tỏa từ tay đến chân.'Dù sao thì đây cũng là... quả báo của mình...'Những suy nghĩ của cô dần đứt quang.

Ở rìa của tầm nhìn Kitsune, một bóng đen đang từ từ lại gần.'Là ai... một kẻ nào đó muốn dành lấy công lao sao.

Đúng là loài người... chúng chẳng bao giờ thay đổi.'Bóng hình ấy hạ xuống chỗ cô.

Cánh tay vươn ra.

Kitsune nhắm mắt chờ đợi cái kết của mình.'Mong rằng nó sẽ kết thúc nhanh.'Nhưng rồi một cảm giác ấm áp kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể cô.

Sự bỏng rát cùng những cơn đau đớn hành hạ cô dần tan biến.

Những vết thương khủng khiếp, nội tạng dập nát, ma lực cạn kiệt, tất cả đều dần hồi phục tựa như thời gian đang quay ngược.'Là ma thuật phục hồi?'Kitsune lập tức bác bỏ ý nghĩ đó.

Cho dù có là ma thuật phục hồi bậc cao nhất thì cũng chỉ có thể hồi phục những vết thương.

Nhưng ngay lúc này, ma lực của cô cũng đang dần trở lại.

Đây không còn phải là ma thuật nữa mà đó gần như là một phép màu.Tầm nhìn của cô dần khôi phục và cuối cùng cô cũng có thể thấy rõ mọi thứ hơn.

Người đang chữa trị cho cô lúc này là một tên loài người trong bộ giáp vàng kim như một minh chứng rằng hắn thuộc bang Ánh Dương.

Mái tóc nâu hơi xoăn cùng khuôn mặt tầm thường khiến cô có cảm giác rằng bản thân đã từng thấy hắn ở đâu."

Ngươi..."

Trước khi cô kịp nói hết.

Hắn ta đưa ngón trỏ lên và chặn lấy môi cô."

Im lặng nào.

Vai trò của cô vẫn chưa kết thúc đâu."

Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến Kitsune sơn gai ốc.

Mặc cho trước mắt cô chỉ là một tên loài người tầm thường.

Hắn không tỏa ra một cảm giác áp bức như Pauler.

Hay sự đe dọa như thần chết của Lunar.

Nhưng không hiểu vì sao, kẻ đang đứng trước mắt cô lúc này lại dường như nguy hiểm hơn tất thảy."

Nguyên nhân khiến tâm trí cô dao động đã được loại bỏ.

Giờ thì..." hắn thì thầm, "...câu chuyện mới chỉ bắt đầu."

Những lời nói đó của gã khiến Kitsune bất động.

Cô không tài nào hiểu nổi kẻ trước mắt mình được nữa.

Câu truyện nào?

Và tiếp tục điều gì?

Hàng chục câu hỏi xoay vần trong tấm trí cô.

Nhưng trước cả khi cô kịp cất lời, cảm giác kiệt sức cùng cơn buồn ngủ ập tới như kéo chìm nhận thức của KItsune vào trong làn nước.Và rồi những lời cuối cùng cô nghe thấy.

Đó là tên loài người thần bí kia đứng lên và bắt đầu hét lên điều gì đó.

******

"Chết đi!

Con khốn!

Công lao giết ngươi sẽ thuộc về ta!!"

Tiếng hét chát chúa vang vọng khắp chiến trường.

Một mạo hiểm giả cấp dưới của Pauler, kẻ từng công khai nhục mạ Asher đang giơ cao thanh kiếm, nhắm thẳng vào cơ thể Kitsune đang thoi thóp."

Khoan đã!

Dừng tay lại!

Ta cần bắt giữ cô ta để lấy thông tin!"

Giọng Pauler vang lên như sấm, nhưng tham vọng đã che mờ đôi tai của gã.

Công lao giết chết một con quái vật đủ sức hủy diệt cả thành phố... viễn cảnh ấy khiến mắt hắn đỏ ngầu.Lưỡi kiếm bọc ma lực bổ xuống.— Vụt!Một bóng đen lóe lên."

Arghhhh!!"

Chỉ một cú vung tay.

Bộ giáp trên người hắn vỡ nát như giấy, cơ thể bị hất bay lên trời hàng chục mét trước khi rơi xuống như một bao cát.

Tiếng xương gãy rợn người vang vọng khiến tất cả chết lặng.Phải.Tất cả mọi người đã lãng quên mất sự hiện diện ấy.

Không... họ không thật sự quên, chỉ là đã tự ru ngủ bản thân trong một ảo giác an toàn.Những con golem đen tuyền vẫn đứng đó kể từ đầu cuộc chiến.

Im lìm.

Trầm mặc.

Chúng giống như những pho tượng vô hại, những khối đá vô tri giữa biển lửa.

Chính sự bất động tuyệt đối ấy đã khiến mọi người ngộ nhận rằng: chúng không hoạt động.Dần dần, cảm giác sợ hãi ban đầu bị bào mòn, thay thế bởi một sự thờ ơ vô thức.

Người ta né tránh ánh nhìn, bỏ qua sự hiện diện nặng nề như bóng đêm phủ xuống chiến trường của chúng.Nhưng sự thật chưa bao giờ biến mất.Và giờ đây, khi khói bụi tan đi, tất cả những ánh mắt mệt mỏi, kiệt quệ bắt đầu nhận ra... những thân hình đen tuyền kia vẫn còn đó.

Đứng bất động.

Quan sát.

Nhưng chúng không còn ở vị trí ban đầu nữa.

Một con golem đứng ngay cạnh Kitsune, từ từ quay khuôn mặt vô cảm hướng về phía nhóm cứu hộ.

Không... không chỉ một.

Trong màn đêm mờ mịt, từng bóng đen khác hiện dần ra.

Hai mươi con golem đã vây trọn chiến trường từ lúc nào không ai hay biết.Một con cúi xuống, bế Kitsune trên tay, rồi chậm rãi xoay người."

Đứng lại!

Cô ta phải trả giá cho tội lỗi của mình!"

Giọng nói đanh thép của Flora vang lên.

Mạng sống của học sinh của cô đã mất và rất nhiều sinh mạng khác đã bị cướp đi.

Cô không thể để kẻ chủ mưu của tất cả sự việc này rời khỏi đây.

Lưỡi kiếm của cô tuốt trần, ma lực hồng cuộn xoáy như một cơn lốc của hàng trăm cánh hoa anh đào tràn thẳng về phía Kitsune."!!!"

Nhưng bàn tay golem chỉ khẽ vung.ẦM!Flora bị đánh bật đi như một con búp bê.

Lớp phòng thủ ma lực tan rã ngay khi tiếp xúc, cơ thể cô đau nhói đến tận cốt tủy.

Cô cố gắng xoay mình để tiếp đất, nhưng ngay khi chân vừa chạm đất, đầu gối cô liền khuỵu xuống."

K-không thể nào..."

Cú vẩy tay đó không chỉ là sức mạnh thuần túy mà còn là ma lực thẩm thấu thẳng vào cơ thể, làm dòng chảy ma lực trong cô đảo loạn như sông vỡ đập.

Việc này... lẽ ra là không thể.

Nếu con golem kia tấn công với ý định giết chóc, giờ đây Flora đã chỉ còn là một cái xác nát vụn bị chính ma lực hỗn loạn của mình hủy hoại.Một đòn.

Chỉ một đòn, và một cựu đội phó hiệp sĩ hoàng gia, người từng khiến ma vật bậc cao phải khiếp sợ.

Đã bị đánh bại.Không khí đóng băng.

Những chiến binh vừa sống sót sau tận thế, nay lại bị vây quanh bởi hai mươi cỗ máy tử thần.

Nếu các vị thần thật sự tồn tại thì tất cả mọi người trong đội cứu hộ lúc này rốt cục đã làm gì để phải hứng chịu hình phạt tàn khốc này?Con golem ôm Kitsune nhảy vọt lên bầu trời đêm, bóng dáng nhanh chóng biến mất vào bóng tối."

N-ngươi... không được... khặc!"

Flora gắng gượng đứng dậy, nhưng một ngụm máu tanh phun ra từ miệng.

Dòng ma lực hỗn loạn trong cơ thể cô như hàng nghìn mũi dao xoáy nát nội tạng.

Cô chỉ còn cách ép mình tập trung toàn bộ vào việc ổn định chúng, nếu không muốn vĩnh viễn tàn phế.Không khí chiến trường đặc quánh.

Hai mươi con golem đen tuyền khép chặt vòng vây, từng bước dồn tới.

Mỗi bước chân nặng nề như tiếng búa gõ lên quan tài, mặt đất rung lên theo từng nhịp.

Khói bụi lởn vởn quanh chúng, đôi mắt đỏ trống rỗng sáng lên như hố sâu vô tận.Cả đội cứu hộ đồng loạt rùng mình.

Flora vẫn quỳ gối, hơi thở dồn dập, William gần như cạn sạch ma lực, Rosa và Fidelia gắng gượng nâng kiếm, Kiyumi siết chặt nắm đấm đến bật máu.

Ai cũng hiểu — họ không còn sức chống lại những cỗ máy tử thần này.Trong khoảnh khắc ấy, tuyệt vọng siết chặt tim từng người.

Nhưng rồi, cũng chính lúc này, một ngọn lửa khác trỗi dậy.

Họ đã từng đối diện với cái chết và sự bất lực trước con cáo khổng lồ.

Họ đã từng tin rằng tất cả sẽ bị xóa sổ trước vụ nổ, vậy mà họ vẫn còn sống sót.Nếu đã vượt qua được tận thế một lần, thì sao phải khuất phục thêm lần nữa?"

Cho dù thế nào... ta cũng không lùi bước."

Pauler gầm lên, đôi mắt vàng rực sáng như mặt trời sắp tàn."

Chúng ta sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng."

Rosa thì thầm, lưỡi kiếm băng rực sáng.Maria siết chặt môi, dù thân thể run rẩy nhưng cô vẫn kéo người bị thương đứng lên: "Em... cũng sẽ chiến đấu."

Tất cả mọi người, dù rách nát, đã quyết định sẽ cùng nhau chống lại bóng tối đang áp tới.Ầm...

ầm.Bỗng nhiên...Bước chân của chúng đồng loạt dừng lại.Một tiếng rạn vỡ khô khốc vang lên.

Một con golem đứng khựng lại, vết nứt đen lan dọc cơ thể."

Cái... gì?"

Fidelia thốt lên.ẦM!

Thân hình nó sụp đổ, hóa thành tro bụi.

Rồi đến con thứ hai, thứ ba... từng cỗ máy chiến tranh lần lượt ngã rầm rầm, tro tàn cuốn theo gió.

Chỉ trong vài nhịp thở, cả hai mươi con biến mất như những pho tượng không hồn.Một khoảng lặng chết chóc phủ xuống."

Chuyện gì... vừa xảy ra vậy?"

William lẩm bẩm, giọng khản đặc.Không ai trả lời.

Không ai có thể.Thứ vòng vây khủng khiếp kia đã biến mất, như thể chưa từng tồn tại.Khói bụi tan dần, ánh trăng lạnh lẽo trôi ra khỏi màn mây.

Trên chiến trường hoang tàn, những gương mặt lấm máu và tro bụi ngẩng lên.

Trong những đôi mắt mệt mỏi ấy, ngọn lửa quyết tâm vẫn chưa chịu tắt....Nhưng giữa đống đổ nát, Rosa bất giác rùng mình.

Trong thoáng chốc, cô thấy một vệt đen cắt ngang vầng trăng — nhanh đến mức không thể chỉ là ảo giác.Một thanh kiếm?

Hay chỉ là... cái bóng?Ánh trăng lặng lẽ soi xuống, không để lại câu trả lời.
 
[Isekai] [Oln] Làm Nhân Vật Chính Liệu Có Phải Khó Nhất?
Chương 99: kẻ viết nên bi kịch


Tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng hò hét của binh sĩ và y lệnh của các trị liệu sư vang vọng khắp bên ngoài cổng học viện.

Làn khói đen khổng lồ vẫn bốc cao, che lấp cả bầu trời.

Ánh lửa từ những tòa nhà cháy dở hắt ra, phủ cả chiến trường trong màu đỏ như máu.Nhóm cứu hộ cuối cùng cũng được đội chi viện đưa ra ngoài.

Người thì loạng choạng dựa vào đồng đội, người thì được cáng trên những tấm vải tạm bợ.

Họ vừa thoát ra khỏi cõi chết, gương mặt ai nấy vẫn còn phủ bụi, mồ hôi, và máu.

Không khí dày đặc mùi khét lẹt của tro bụi, thuốc trị thương và cả sự sợ hãi.Pauler, với bắp tay băng bó tạm bợ, khập khiễng bước xuống từ đống xe gỗ chất đầy thương binh.

Ông cất tiếng quát, giọng khàn nhưng vẫn vang dội:
"Ổn định đội hình!

Ai còn đứng được thì giúp trị thương và tìm người sống sót!"

Tiếng hò đáp yếu ớt vang lên từ hàng ngũ, nhưng tron những đôi mắt mệt mỏi ấy vẫn lóe sáng một tia lửa bởi vì họ đã sống sót qua địa ngục.Ở xa, quân tiếp viện của thủ đô cuối cùng cũng đã tới.

Họ đứng lặng người khi thấy cảnh tượng hoang tàn phía trước.

Học viện hoàng gia Arita, nơi từng là niềm kiêu hãnh của cả vương quốc, giờ chỉ còn là một đống tro tàn đổ nát.Rosa ngồi bệt xuống một tảng đá vụn ngoài cổng học viện, lưng cô vẫn giữ thẳng như một thói quen không thể bỏ.

Fidelia ngồi bên cạnh, hai vai buông thõng, hơi thở bật ra như trút hết căng thẳng còn sót lại.

Khi ánh mắt họ chạm nhau, cả hai khẽ bật cười nhạt.

Không phải niềm vui, mà là nụ cười méo mó của những kẻ vừa trở về từ cõi chết."

Kiyumi!

Asher đâu rồi!

Em ấy ổn không?"

Giọng Layla vang dội trong lều dã chiến, run rẩy vì lo lắng.

Kiyumi, đang được một trị liệu sư băng bó vết thương ở cánh tay, khẽ ngẩng đầu lên."

Dạ... cậu ấy vẫn ổn."

Nói rồi Kiyumi hất cằm ra hiệu cho Layla nhìn về phía một chiếc giường bệnh cuối lều.

Ở đó, Asher đang nằm nghỉ ngơi.

Cơ thể của cậu được băng bó nhiều đến mức lớp băng trắng bao phủ chỉ để lộ ra khuôn mặt cậu."

Ổn... là thế này sao!?"

Layla gần như thét lên.

"Người cậu ta sắp biến thành xác ướp rồi kìa!"

"Chị bình tĩnh lại đi.

Tất cả đều chỉ là những vết thương ngoài da thôi."

Sau đó Kiyumi đã phải cố gắng rất nhiều khi ngăn cản một Layla đang lo lắng tìm cách đưa Asher tới gặp trị liệu sư riêng của gia tộc.

Mặc cho bình thường cô không quá gần gũi với chị ấy bởi tính cách của hai người có chút không hợp.

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Layla lúc này khiến Kiyumi bất giác cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Vì chị ấy là một người tốt.Maria chỉ bị thương nhẹ và cạn kiệt ma lực nên cô đã được đưa tới lều nghỉ ngơi sau khi được băng bó những vết thương ở hai tay.

Cô ngồi xuống chiếc giường dã chiến tạm bợ được căng lên bởi một lớp vải.

Đặt lưng xuống chiếc giường, sự mệt mỏi như nhấn chìm Maria.

Mặc cho suốt cả cuộc đời mình, cô đã luôn nằm trên những chiếc bồng bềnh như mây.

Nhưng không hiểu sao, ngay lúc này cô cảm thấy như đây là là chiếc giường tuyệt nhất mình từng được nằm.'Cảm giác khi ấy...'Maria đưa bàn tay quấn băng lên, ánh mắt dõi vào khoảng không.

Trong suốt trận chiến, cô luôn cảm nhận được một thứ gì đó.

Một sự ấm áp, quen thuộc, như thể có ai đó vẫn luôn dõi theo và bảo vệ cô.

Những lần thoát chết khó tin, ngọn lửa cáo bị lệch đi, chiếc đuôi khựng lại trong thoáng chốc, hay thậm chí vụ nổ khủng khiếp vừa rồi.

Tất cả đều không thể chạm tới cô.

Đó không thể là sự trùng hợp."

Anh Lyon... có phải là anh không?"

Cô khẽ buột miêng trong khi hình ảnh Lyon thoáng hiện lên trong tâm trí.

Kể từ khi nhập học, cô đã kết bạn thêm được nhiều người, biết được nhiều thứ mới.

Nhưng mối quan hệ của cô với anh ấy vẫn chẳng hề tiến triển.Rồi bỗng một bóng hình khác như đang tách ra từ anh trai cô.

Bóng lưng ấy đã chặn lại nhát đâm của Alaskan trước mắt cô.

Khuôn mặt của cậu cùng ánh nhìn dịu dàng đó khiến trái tim cô rung động.Saito... cậu là người đầu tiên cô cảm thấy mình vô thức muốn gần gũi hơn với cậu.

Muốn biết và tìm hiểu thêm về cậu.Nhưng...Cậu ấy đã chết... vì cô.Hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má Maria."

Em không nên tự trách mình như vậy đâu."

Giọng nói ấm áp vang lên sau lưng khiến Maria giật mình quay lại.

Ở đó là William đang dựa vào chiếc giường kế bên, ánh mắt dịu dàng nhìn cô."

Sao anh lại nghĩ thế?"

Giọng Maria trở nên lạnh lùng như một bản năng.

Đó là lớp vỏ che chắn mà cô học được từ chính trường của cha kể từ khi cô mới mười tuổi.William chỉ thở dài, nở một nụ cười khổ.'Một cô bé đáng ra vẫn nên vô tư... lại phải học cách che giấu cảm xúc đến mức này.'"Anh chỉ thấy... em đang ôm quá nhiều trong lòng."

Anh ngập ngừng, rồi khẽ nói: "Đôi khi, em có thể chia sẻ với bạn bè.

Đừng tự làm khó mình."

Maria lặng im, không trả lời.

Ngón tay quấn băng của cô khẽ run, dù môi đã mím chặt.

William nhận ra, nhưng anh không hỏi thêm.

Thay vào đó, anh chọn ngồi yên mong rằng Maria sẽ không cảm thấy quá cô độc.Ở bên ngoài những tia nắng đầu tiên của một ngày mới cuối cùng cũng rọi xuống, xua tan đi cái lạnh và âm u của màn đêm.

Thế giới lại khoác lên mình một sức sống mới.

Những người dân của thủ đô rụt rè mờ những cánh cửa số đưa ánh mắt về phía học viện hoàng gia Arita, biểu tượng quốc gia và là niềm tự hào thủ đô.

Những ánh mắt tò mò, những tiếng xì xào bàn tán đây đó.

Cho dù hoàng gia có cố gắng che đây thông tin như thế nào, việc học viện đã gần như bị san phẳng sẽ lan ra.

Và đây sẽ trở thành một cú sốc lớn với toàn bộ lục địa như một tiếng còi báo hiệu sự yên bình suốt hàng chục năm qua đã kết thúc.

***

Cuối cùng thì sự kiện khủng bố lần này đã đi đến hồi kết.

Hòa lẫn vào dòng những học sinh được sơ tán tôi rời khỏi học viện.

Sau khi được thăm khám sơ bộ và lấy lời khai tôi cuối cùng cũng được rời khỏi chiếc lều ngột ngạt và hít thở khí trời.

Những tia nắng ban mai ấm áp chảy dài trên cơ thể cùng không khí trong lành của buối sáng khiến tôi cảm thấy sảng khoái mà vô thức hít sâu một hơi..."khụ khụ khụ."

Cả một đám khói đặc sánh và bụi tro lập tức tràn vào phổi.

Tôi ho sặc sụa, mắt cay xè.

Đưa ánh nhìn về nơi từng là học viện hoàng gia Arita—niềm kiêu hãnh của cả lục địa—giờ chỉ còn lại tro bụi và đống gạch vụn.

Tôi cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nhất là... căng tin của trường, nơi đồ ăn rẻ tiền cho quý tộc nghèo cũng ngon hơn nhà hàng trung lưu ngoài phố."

Phù... không ngờ tay chân của Vishar lại dám liều đến vậy."

Một giọng nói vang lên bên tai tôi.

Tất nhiên ngoài tôi ra không có bất kì ai có thể nghe thấy hay thậm chí là nhìn thấy thực thể vừa lên tiếng.

Đó là Diablos dưới hình dạng một đốm lửa ma trơi màu đen đang bay lơ lửng trên vai trái của tôi.'Ừ.

Vụ nố cuối cùng nếu như ta không kịp can thiệp có lẽ tất cả mọi người trong học viện này đã bốc hơi rồi.'"Không ngờ lần này Vishar lại hoạt động sớm như vậy.

Nhưng với đầu óc của cô ta một kế hoạch tấn công tỉ mỉ như thế này không thể diễn ra được.

Chắc chắn Hatres đã nhúng tay vào rồi.

Con cáo già ranh mãnh đó."

Bằng một giọng nói tức tối, đốm lửa của Diablos khẽ bùng lên cao hơn."

Không sao.

Chúng ta đã ngăn chặn thành công kế hoạch của chúng rồi.

Ta cũng đã hướng được sự chú ý của loài người vào Hatres và Vishar.

Hiện tại mọi thứ vẫn đang nằm trong kế hoạch."

"Phải...

Ngươi nói đúng."

Diablos dịu lại sau lời nói của tôi."

Giờ thì đến lúc ngươi quay trở lại bên trong rồi đấy.

Đưng quên hơp đồng của chúng ta là gì."

"Chậc.Ta biết rồi.

Dù sao thì ta cũng vừa giúp ngươi đấy, sao ngươi không thể để ta tự do thêm một chút?"

"Bớt lười nhác đi.

Ngươi có muốn hồi sinh càng sớm càng tốt để thống trị loài người không hả?

Với tiến độ hiện tại như thế này ta nghĩ điều đó chắc phải đợi lần phục sinh tiếp theo thôi nhỉ?"

"Rồi.

Rồi.

Ta hiểu rồi đừng có dùng giọng nói đó rồi nhìn ta bằng ánh mắt như thế."

Diablos nói rồi từ từ hạ xuống, chìm vào trong ngực tôi.

Cuối cùng tên phiền phức đó cũng biến mất rồi.

Giờ thì tôi mới có được chút thời gian yên tĩnh...

để suy ngẫm.Có thể nói sự kiện khủng bố học viện lần này tương đối thành công.

Mặc cho theo những bộ truyện học viện thông thường khác, một sự kiện khủng bố lớn như vậy thường diễn ra muộn hơn nhiều.

Nhưng đây là ngoài đời thật, các sự kiện như kiểu phát hiện ra những tên gián điệp của tổ chức tà ác hay những bất thường diễn ra trong học viện đều hoàn toàn không có.

Hoặc có lẽ nhóm Asher đã trải qua rồi nhưng tôi không hề hay biết.Điều đáng tiếc nhất có lẽ là ở trận đánh trùm cuối cùng, khi tất cả mọi người đối đầu với Kitsune.

Tôi đã cố gắng bảo vệ tất cả bằng rào chắn vô hình của mình.

Dù sao thì con boss lần này cũng quá mạnh so với một con boss đầu truyện mà các nhân vật chính thường phải gặp.

Thậm chí cả Alaskan một tên mini boss cũng mạnh đến nực cười khiến tôi có chút nghi ngờ về sự cân bằng sức mạnh giữa phe thiện và ác tại thế giới này.Nhưng...Tôi đã quá tự tin.

Rằng rào chắn của tôi sẽ không bao giờ vỡ.

Rằng tôi có thể "kiểm soát câu chuyện" này.

Nhưng khi lớp kết giới ma lực vô hình sụp đổ, và tôi người nghĩ rằng bản thân có thể kiểm soát tất cả...

đã để một sinh mạng bị lấy đi ngay trước mắt.

Không... tôi thậm chí có thể cứu tất cả những người đã chết trong đêm qua nếu muốn...Nhưng tôi đã bỏ mặc tất cả.Sau đó tôi đã tăng cường sự tập trung sức mạnh vào những lớp rào chắn bảo vệ của mọi người đến mức gần như bị lộ để chống lại những ngọn lửa cáo khủng khiếp kia.Mặc dù có lẽ điều đó khiến tôi trở thành một kẻ đạo đức giả.

Bởi lẽ nếu thật sự muốn cứu mọi người tôi đã không chỉ quan sát một cách thờ ơ như vậy.

Một cảm giác mẫu thuẫn khẽ nổi lên trong lòng tôi.

Tại sao tôi lại muốn xây dựng một câu truyện hoàn hảo nhất ngoài đời thực?

Tại sao tôi lại tự nhận bản thân là nhân vật phụ?

Tôi hiểu rõ cuộc sống xung quanh mình lúc này hoàn toàn không phải một câu truyện được ghi lại trên những trang sách.

Rosa, Fidelia, Asher, Maria... tất cả đều là con người thật, có máu, có xương, có linh hồn.

Và tôi... tôi đã dùng họ như quân cờ trong vở kịch của mình.Một khoảnh khắc hiếm hoi, tôi thấy bản thân thật nực cười.

Thật ngạo mạn.

Thật đáng khinh.Nhưng rốt cục là tại sao?

Tại sao tôi lại có suy nghĩ như vậy.

Dường như có một thứ gì đó vô hình đang thôi thúc tôi tựa như thiêu thân lao vào lửa.

Một cảm giác kì lạ khiến tôi tự hỏi... liệu có tôi có còn là chính bản thân hay không?

Hay tôi cũng chỉ là một nhân vật... chịu sự chi phối của một kẻ khác mà nhảy múa trong lòng bàn tay họ............'Hừm?

Mình vừa nghĩ cái gì vậy?'Tôi khẽ rùng mình, như vừa tỉnh dậy khỏi một giấc mơ.

Trong tôi đầu trống rỗng, cảm giác như bản thân đã quên mất điều gì vô cùng quan trọng.

Càng cố nhớ, nó càng trượt khỏi tầm tay, như thể có ai đã xóa sạch."

Mà thôi kệ vậy.

Nếu như mình quên thì điều đó chắc hẳn là không quan trọng."

Tôi bật cười khẽ, tự trấn an.Giờ thì sự kiện khủng bố này cũng kết thúc.

Về phần Kitsune tôi đã chữa trị cho cô ấy và đưa cô ấy trở về với Iriki.

Không khó để tìm con bé với cái miệng háu ăn đó vì dù sao thì tín hiệu ma lực tỏa ra từ con bé rất đặc biệt hay có thể nói là độc nhất vô nhị.

Tôi quay trở về với việc tổng kết cho sự kiện lần này.Sự kiện khủng bố này có thể nói là đã thành công rực rỡ.

Nhóm nhân vật chính đã gặp những thử thách cần thiết... có lẽ là hơi khó quá.

Nhưng điều đó vẫn đủ ổn để chấp nhận.

Asher dường như đã đánh thức được thứ sức mạnh kì lạ đang ngủ yên trong cơ thể mình dù chỉ trong thoáng chốc.

Điều này rất tốt.

Dù sao thì nhân vật chính cũng phải mạnh lên sau một sự kiện lớn như thế này chứ.Nếu có điều gì kì lạ thì sức mạnh cậu ta sử dụng để chém nát vòng tròn ma thuật của Kitsune.

Đó là một thứ sức mạnh tương đông với sức mạnh của Diablos, một con quỷ khởi thủy.

Theo như tôi nhớ thì hiện tại chỉ có ba con quỷ khởi thủy là Hatres, Vishar và Diablos.

Mỗi kẻ sẽ lựa chọn một vật chủ cho mình ứng với ba chủng tộc Elf, thú nhân và con người.

Nhưng nếu vậy thì sức mạnh quỷ khởi thủy vương vấn trên cơ thể Asher là sao?

Bao giờ có lẽ tôi phải hỏi Diablos cho ra nhẽ mới được."

Thôi thì dù sao cũng đã thành công rồi.

Có lẽ mình nên chuẩn bị cho những sự kiện tiếp theo thôi nhỉ."

Một nhân vật phụ chuyên nghiệp sẽ không bao giờ ngủ quên trên thành công của chính mình!

Luôn phải chuẩn bị cho điều tiếp theo vì mạch truyện sẽ không bao giờ dừng lại và chờ đợi một ai!

Đó chính là châm ngôn của tôi.Nghĩ bụng như vậy tôi quay bước trở về kí túc xá trong lúc sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân.Giờ thì sau sự kiện khủng bố tiếp theo là sự kiện nào đấy?

Sự kiện gián điệp à?

Hay là hầm ngục nhỉ?

Gián điệp thì mình có thể sự dụng nguồn lực có sẵn của giáo hội vì vậy sẽ dễ kiểm soát hơn còn hầm ngục thì sẽ mang yếu tố phát triển nhiều hơn nhưng lại khó để kiểm soát tình tiết.

Dù sao thì tôi cũng không thể biết được số mệnh nhân vật chính của Asher có thể lái chiều hướng cốt truyện theo hướng nào nữa.

Ngoài ra tôi cũng phải điều tra về giáo hội của Visha và Hatres để đề phòng những kế hoạch của chúng nữa.Trước hết vì đây là một câu truyện thể loại học viện nên có lẽ tạm thời tôi cứ xuôi theo chiều số mệnh nhân vật chính của Asher đã.

Miễn là cậu ta ở trong học viện chắc chắn các sự kiện đặc biệt sẽ lần lượt tìm đến thôi.Tôi cứ mải mê suy nghĩ một hồi....Cho đến khi một tia chớp trong đầu lóe lên.Khoan đã.Tôi khựng lại, mắt mở to.Học viện...?Một khoảng lặng, rồi tiếng cười bật ra từ cổ họng tôi, khô khốc."

LÀM QUÁI GÌ CÒN HỌC VIỆN NÀO CHO THỂ LOẠI FANTASY HỌC VIỆN NÀY NỮA!!!"
 
[Isekai] [Oln] Làm Nhân Vật Chính Liệu Có Phải Khó Nhất?
Ngoại truyện: trạm gác số 4


Trái ngược với một thành phố phồn hoa và tấp nập, đêm tại vùng ngoại ô Tokyo lại yên tĩnh đến mức đáng ngờ.

Gió đêm lạnh thổi qua hàng rào kẽm gai, làm những tấm biển cảnh báo cũ kĩ rung lên kèn kẹt.

Ánh sáng trắng loang loáng chiếu vào những rặng cây đen kịt cách đó cảm trăm mét.

Đây là một trạm giác của đội phòng vệ Nhật Bản gần vườn quốc gia Chichibu-Tama-Kai.Trong căn buồng gác nhỏ có hai binh sĩ đang thay ca."

Chán quá, thật sự chán đến mức buồn ngủ luôn.

Lúc tôi được điều chuyển tới Tokyo tôi cứ nghĩ mọi thứ sẽ vui vẻ hơn thế này nhiều."

Một người lính trẻ vừa ngáp dài trong khi rót thêm cà phê hòa tan vào trong cốc nhựa."

Nếu muốn thì cứ ngủ đi Nakayama.

Nhưng để chỉ huy phát hiện ra thì đừng có trách tôi."

Người kia cười khẩy mắt vẫn dán vào màn hình radar xanh lập lòe.

Bên cạnh anh ta là một thiết bị ảnh nhiệt khác dùng để phát hiện chuyển động của bất cứ sinh vật nào trong màn đêm tĩnh mịch kia."

Để xem có thông tin gì mới không?"

Người lính tên Nakayama với tay đến chiếc radio cũ kỹ trên chiếc bàn.

Tiếng rè nhiễu sóng vang lên cho đến khi anh tìm được tần số của một kênh thời sự.『 Ngày hôm nay, tại thành phố Tokyo, một vụ tai nạn giao thông thương tâm đã xảy ra khi một nhóm học sinh của trường cao trung Fuchu Nishi trên đường trở về nhà.

Trong lúc chờ sang đường, do mải đùa giỡn, có hai em đã bất ngờ ngã về phía lòng đường, đúng lúc một chiếc xe tải đang lưu thông đi tới.Theo nhân chứng, một học sinh đã kịp thời đẩy hai người bạn thoát khỏi nguy hiểm, nhưng bản thân em đã không qua khỏi.

Cơ quan chức năng đang tiếp tục điều tra, đồng thời khuyến cáo người dân nâng cao ý thức khi tham gia giao thông 』"Chậc...

đám trẻ bây giờ bất cẩn thật.

Ngày xưa bọn mình đâu có thế."

Người lính lắc đầu, vừa nói vừa kéo áo khoác cho đỡ lạnh.Đêm nay cũng như mọi đêm, không có gì xảy ra. bọn họ đã quen với việc ca trực kết thúc chỉ bằng những điếu thuốc, mấy trò đánh bài vụng trộm vào ban đêm, rồi sáng ra đổi ca.

Đó là những chuỗi ngày nhàm chán lặp đi lặp lại như một cỗ máy lạnh lẽo....Bỗng màn hình radar khẽ giật.Người lính trực chớp mắt, tưởng như mình bị hoa mắt vì thứ cà phê rẻ tiên trên tay.

Nhưng rồi một tín hiệu lại hiện rõ, một chấm lạ xuất hiện ở rìa khu rừng, dao động nhiệt bất thường, kích thước không rõ."

Có động vật lớn à?"

"Vào giờ ấy hả?

Cậu đùa tôi à..."

"Nhưng tín hiệu rõ ràng như này thì chỉ có gấu nâu thôi phải không?"

"Cậu thử kiểm tra lại gain và RCS của radar xem nào?

Có chỉnh nhầm cái gì không?"

"Không mọi thứ vẫn bình thường."

"...Được rồi để tôi."

Người lính còn lại lười biếng cầm lấy chiếc bộ đàm rồi thực hiện báo cáo."

HQ, trạm gác số bốn gọi.

1-2-3 nghe rõ trả lời."『Trạm gác số bốn, đây là HQ 1-2-3.

Nghe rõ.』Sau một khoảng thời gian, một giọng nói mệt mỏi cũng vang lên từ bộ đàm.

Có vẻ như ngay cả những người lính trực ở sở chỉ huy cũng không thoát khỏi cảm giác nhàm chán của đêm dài."

HQ, trạm gác báo cáo tín hiệu lạ trên kênh 5-7-A, tần số 123.450 MHz, giờ là 2:22 GMT, tọa độ 35.891988, 138.801918, xác định mức độ rủi ro ở cấp độ 2."『Cử một đội đi.

Tình huống vật thể lạ tại tọa độ 35.891988, 138.801918.

Mệnh lệnh: xuống hiện trường và tiến hành điều tra ưu tiên an toàn.』"Đã nhận.

Đội một đã được triển khai.

Đảm bảo vòng bảo vệ và ghi nhận dữ liệu tại hiện trường.

Thực hiện liên lạc mỗi hai phút hết."

Sau khi ngắt máy bộ đàm người lính quay sang bạn đồng hành của mình với một khuôn mặt phiền phức."

Chậc cho dù là nhàm chán thì đây cũng không phải điều tôi mong chờ."

"Chịu khó chút đi anh bạn.

Để tôi đi gọi mấy thằng đang ngủ nướng cho."

***

Một đội tuần tra năm người được điều ra ngoài kiểm tra tín hiệu.

Bầu không khí ẩm lạnh, gió thổi qua rặng cây nghe rì rào như tiếng thì thầm."

Radar chắc lại trục trặc thôi."

Một người lính cao to buông lời gắt gỏng, khẩu súng treo lủng lẳng trên vai.

Anh ta dường như đang cảm thấy có chút khó chịu vì bị gọi dậy."

Cứ kiểm tra cho xong, lỡ mai lại bị ghi vào báo cáo thì mệt đấy."

Người đi đầu chỉnh lại đèn pin, ánh sáng hẹp rạch đôi màn đêm.Tiếng giày giẫm lên sỏi đá khô khốc.

Họ tiến sâu dần vào khoảng rừng thưa, nơi màn hình radar đã chỉ điểm.

Dù sao thì đây cũng là một khu vực an toàn vì vậy các trang thiết bị cùng cơ sở vật chất ở đây đã lâu không được thay thế và tu sửa.

Đôi khi chiếc radar cũ kĩ tại trạm gác sẽ bị nhiễu và hiện thị các phản hồi kì lạ.

Trước đây rất nhiều lần đội tuần tra đã được điều động chỉ vì một con chim bay và đôi khi là chẳng có thứ gì."

Đây là tọa độ được báo cáo phải không."

Nhóm năm người lính quan sát xung quanh khoảng đất được báo cáo có tín hiệu kỳ lạ.

Xung quanh chỉ là rừng cây âm u đôi khi vọng tới tiếng cú kêu rợn gáy.

Tuy nhiên, dựa theo tín hiệu phản hồi từ radar một sinh vật lớn như gấu hoàn toàn không nằm trong tầm nhìn của cả nhóm."

Chậc.

Biết ngay mà!

Cái radar cũ kĩ đó lại đưa ra báo động giả rồi."

Giọng nói phàn nàn của một người vang lên.Sau khi cả nhóm quan sát và tìm kiếm một hồi mà không phát hiện thêm bất cứ điều gì người đội trưởng cuối cùng cũng đưa ra quyết định quay lại."

Báo cáo đây là đôi tuần tra số một.

Chúng tôi đã tiến hành kiểm tra tại địa điểm chỉ định.

Không phát hiện bất thường.

Hết."『Cảm ơn các anh đã vất vả rồi.

Tôi sẽ báo cáo lại cho HQ mọi người quay lại được rồi.

Hết.』Sau khi ngắt liên lạc bộ đàm người chỉ huy đội tuần tra quay lưng lại."

Được rồi mấy cậu, chúng ta —"Bỗng con chó nghiệp vụ trong nhóm dựng thẳng tai, gầm gừ dữ dội.

Sợi xích căng lên, nó ngoạm vào khoảng không tối om phía trước, răng va lách cách."...Có ai nghe thấy không?"

Một người lính thì thào, mồ hôi rịn ra trên thái dương dù trời lạnh cắt da.Âm thanh ấy... rất khẽ, nhưng đủ để làm tim họ chùng xuống.

Một tiếng lết kéo dài, như kim loại bị lê trên mặt đất.Đèn pin cả nhóm lia vội theo hướng âm thanh.

Không có gì ngoài gốc cây già cỗi, bóng đêm dày đặc và làn sương lạnh mờ mịt."

Chắc là lũ nai..." người lính cao to nuốt khan, nhưng giọng run rẩy phản bội anh ta.Một tiếng bịch vang lên phía sau đội hình.

Họ đồng loạt xoay lại.

Người lính đi cuối không còn ở vị trí.

Chỉ còn chiếc súng rơi xuống đất, nòng súng còn rung rinh."

Shira!

Cậu ta đâu rồi?!"

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng gió rít qua rừng.

Rồi một âm thanh ướt át vang lên từ tán cây – rẹt, rẹt – như thứ gì đó đang xé toạc thịt sống.Một bóng đen thon dài từ từ bò ra khỏi màn sương.

Thứ ấy cao bằng một người trưởng thành, tứ chi dài ngoẵng gập góc bất thường, da thịt nứt toác như bị thiêu cháy, để lộ gân đỏ phát sáng bên trong.

Cái đầu không rõ hình thù, chỉ có một cái miệng toác dài đến tận mang tai, răng lởm chởm nhọn hoắt vẫn còn dính máu và một vài mảnh thịt vụn.Ánh sáng đèn pin phản chiếu vào đôi mắt nó – không phải mắt, mà là hai hốc đen sâu hoắm, bên trong lấp lánh những vệt sáng như than hồng.Hình thù kì dị của nó khiến cho ngay cả những người lính thiện chiến nhất cũng phải rùng mình.

Họ bất động trước thứ sinh vật kì dị không thể lý giải kia.GraoooO!!!!!!Con quái vật gầm lên một tiếng như tiếng thét kết hợp cùng tiếng nhiễu sóng rồi lao thẳng tới."

B-bắn đi!!"

Tiếng súng vang chát chúa, lửa đầu nòng xé rách màn đêm.

Những viên đạn 5,56mm găm nát thân thể dị hợm, mảnh thịt đỏ lòm văng tung tóe.

Nhưng nó vẫn lết tới, càng lúc càng nhanh, mỗi bước đi lại kéo lê cái thân dài ngoằng để lại vệt máu đen sền sệt.Con chó sủa inh ỏi, rồi đột ngột câm bặt – cả cơ thể nó bị bàn tay quái vật nắm lấy, nghiền nát trong một tiếng rắc khô khốc.

Máu bắn tung tóe lên mặt lính gác đứng gần nhất, khiến anh ta hoảng loạn bóp cò đến khi súng hết đạn."

Lùi lại!

Lùi lại!!"

Họ vừa chạy vừa bắn xối xả, ánh đèn pin rung lắc dữ dội.

Trong radio cài ở vai, tiếng chỉ huy vọng ra đầy hoảng loạn:"Báo cáo!

Có chuyện gì vậy?!

Các cậu đang gặp—"Rồi chỉ còn tiếng hét xé toạc kèm theo loạt đạn cuối cùng.

Sau đó tín hiệu biến thành một chuỗi nhiễu rè, lẫn với âm thanh gì đó rít gào khe khẽ, nghe như tiếng cười bị bóp méo....Tại trạm gác, hai lính trực im lặng nhìn nhau, mặt cắt không còn giọt máu."

Cậu... có nghe thấy tiếng đó không?"

Một người hỏi, giọng run.Ngoài kia, đèn pha quét qua đường dẫn vào trạm.

Ở cuối con đường, giữa màn sương dày, một bóng dài...

đang từ từ tiến lại gần.Tiếng bước chân lẹp xẹp vang vọng trong màn sương đặc quánh.

Đèn pha soi thẳng vào, để lộ một cơ thể dị dạng, dài ngoằng, khớp xương vặn vẹo.

Nó không chạy, chỉ lê từng bước, nhưng mỗi lần chân nó giẫm xuống, nền đất lại nứt ra, rung lên như có vật nặng nghìn cân giáng xuống.

Cơ thể nó là rất nhiều những vết thương đang chảy ra máu đen loang lổ, nhưng không biết có phải vì ảo giác hay không?

Một người lính thấy vết thương trên cơ thể nó từ từ khép miệng."

Đ-đây là Trạm gác 04 gọi HQ!

Vật thể lạ đã tiến vào khu vực an toàn!

Yêu cầu chỉ thị ngay lập tức!"『...Trạm gác 04, HQ nghe rõ.

Báo cáo chi tiết tình huống!』Một tiếng gầm rung chấn cắt ngang tín hiệu.

Kính cửa sổ của trạm vỡ vụn, mảnh vỡ bắn tung vào mặt hai lính trực.

Cả căn phòng ngập trong mùi máu tanh và khói bụi."

Bắn!

Bắn đi!!"

Đạn nổ liên hồi trong không gian chật hẹp.

Những viên đạn 5,56mm xé nát không khí, đập vào cơ thể quái vật.

Nhưng nó không dừng lại.

Những vết đạn chỉ làm da thịt nó tóe máu đen đặc, thứ chất lỏng dính nhớp, bốc khói khi rơi xuống nền xi măng.Radio vẫn bật, giọng HQ vang lên, bị nhiễu rè nặng:
『...04, trả lời!

Tình hình thế nào?

04!』Con quái chậm chạp chỉ mới vài giây trước vẫn còn ở phía xa không biết từ bao giờ đã ở trên chòi gác."

Nakayama!

Cúi xuống ngay!"

Một người lính túm lấy đầu của bạn mình mà ghi xuống.

Từ chiếc mồm đang ngoác rộng của con quái vật ngày ngoài cửa số chòi nó phóng ra vô số xúc tu đen ngòm xuyên thẳng tới như những ngọn giáo đâm xuyên qua những bức tường xi măng."

Con quái vật nhà mày!

Tao lại sợ loại mày à!"

Người lính đưa súng lên nhắm thẳng vào cái đầu nứt nẻ của con quái vật rồi nổ súng.

Tiếng đan rít lên trong không khí bắn xuyên qua đầu của con quái vật nhưng như thể không biết đau đớn nói gầm lên một tiếng rồi cố gắng chui vào trong chòi."

Bắn chết con chó này đi!

Đừng cho nó vào vào!"

Tiếng súng nổ liên tục không ngừng nghỉ hàng chục viên đạn đâm vào cơ thể con quái vật khiến máu bắn tung tóe.

Chiếc đầu của nó nát đến mức gần như đã rụng ra khỏi cổ.

Sau đó cơ thể nó từ từ đổ xuống một cách vô lực.『...04, trả lời!

Tình hình thế nào?

04!』Phía sau lưng hai người giọng nói cấp bách từ sở chỉ huy vẫn vang lên qua bộ đàm.Hai người lính trong chòi gác nhìn nhau, thở dốc, tim đập loạn nhịp.

Khói súng và mùi máu đen đặc quánh tràn ngập không gian, mùi hăng nồng bám chặt trong cổ họng khiến họ muốn nôn khan."...Nó... chết rồi."

Nakayama thì thào, giọng lạc đi.

Anh đưa mắt về phía đống xác dị hợm đang đổ gục ngay ngoài cửa sổ.

Thân thể nó co giật vài lần, chất nhầy đen tiếp tục rỉ ra, bốc khói âm ỉ.Người còn lại vội cầm bộ đàm:
"Đây là Trạm gác 04!

Báo cáo!

Vật thể lạ đã bị hạ gục!

Lập tức cử đội thu hồi đến hiện trư—"Anh ta chưa kịp nói hết câu.Cái xác trước mắt cả hai khẽ rục rịch.Trong ánh đèn pha chập chờn, vết thương trên đầu dị vật — vốn đã nát bấy vì hàng chục viên đạn — từ từ khép lại, như thể thịt của nó tự nuốt vào nhau.

Đôi hốc mắt đen hoắm bỗng lóe sáng, rực lên hai đốm đỏ như than hồng."...Satoru..."

Nakayama lắp bắp, bàn tay run rẩy siết chặt báng súng.Âm thanh rẹt... rẹt... vang lên, lần này không phải tiếng thịt bị xé, mà là sóng radio.

Bộ đàm trên bàn tự bật, nhưng thứ phát ra không còn là giọng nói từ HQ nữa.Đó là một chuỗi âm thanh méo mó, như tiếng cười, như tiếng gào, hòa trộn với nhiễu sóng.『──┐... haHhh...

THẤY RỒI... haHhh...』Cả hai người đông cứng.Bóng đen ấy từ từ ngẩng đầu, miệng ngoác dài hơn, nụ cười kinh khủng kéo đến tận mang tai.Lần này, nó không lao vào.

Nó chỉ đứng đó, nhìn thẳng vào chòi gác.Rồi radio phát ra một câu rõ ràng, méo mó đến mức khiến cả hai người sững sờ:『...Báo cáo HQ...

Trạm gác 04...

đã bị chiếm lĩnh.』Bản ghi âm liên lạc cuối cùng của Trạm gác 04 kết thúc tại đây.

Sau 02:47 GMT, mọi tín hiệu giám sát tại khu vực biến mất hoàn toàn.

------------------------------------------

Gain (độ lợi): là một đại lượng đo lường mức độ tập trung năng lượng theo một hướng của một ăng ten radar.

RCS radar (hay Tiết diện Radar): là một đại lượng đo lường khả năng phản xạ tín hiệu radar của một vật thể, ảnh hưởng đến mức độ dễ dàng phát hiện vật thể đó.
 
Back
Top Bottom