- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #101
[Isekai] [Oln] Làm Nhân Vật Chính Liệu Có Phải Khó Nhất?
Chương 98: Hạ màn máu và tro
Chương 98: Hạ màn máu và tro
Ầm Ầm Ầm!!Không gian rung chuyển trước vụ nổ khủng khiếp xé toạc màn đêm.
Cột lửa đỏ rực như một mặt trời nhân tạo bùng lên, nuốt trọn cả học viện trong biển ánh sáng.
Mặt đất nứt ra thành từng mảng, dung nham phụt trào khỏi khe nứt, gió nóng quất rát vào da thịt.
Cây cối, những bức tường, tòa nhà được gia cố bởi ma thuật... từng thứ một tan biến như lâu đài cát bị nuốt chửng trong bão tố.Tiếng gầm nổ rung chuyển tận chân trời, dội lại trong lòng đất như báo hiệu sự diệt vong của một thời đại.
Cả thành Arita bừng tỉnh trong kinh hoàng khi thấy ánh sáng đỏ rực chọc thủng bầu trời đêm, lan rộng như vầng nhật thực đảo lộn."
C-chuyện gì đang xảy ra vậy?!"
Reylar đứng bật dậy trong lều chỉ huy.
Ông, người được đức vua trực tiếp giao trọng trách điều phối chiến dịch giải cứu học viện, đã cố kìm nén chờ đợi trong im lặng suốt nhiều giờ vì mất liên lạc với cả bốn đội giải cứu.
Nhưng giờ đây, tiếng nổ như tận thế cùng cơn địa chấn làm đồ đạc trong lều rơi loảng xoảng cũng khiến một lão tướng dày dạn như ông phải toát mồ hôi lạnh."
T-thưa ngài!
Phía học viện!"
Một sĩ quan lao vào, gương mặt tái nhợt.
Reylar vội bước ra.
Trước mắt ông, một cột khói đen khổng lồ vươn tới tận mây, nhấn chìm toàn bộ học viện.
Lớp rào chắn phòng thủ kiên cố quanh học viện...
đã tan vỡ trong nháy mắt."
Mau điều động toàn bộ lực lượng!
Tiến vào học viện ngay lập tức!"
"Vâng thưa ngài!"
Nhờ sự dũng cảm của một nhóm học sinh mà vòng tròn ma thuật triệu hồi mất kiểm soát của học viện đã bị vô hiệu hóa.
Quá trình sơ tán đang diễn ra suôn sẻ.
Đa số những con cái của những nhà quý tộc lớn và hoàng tộc từ các quốc gia khác đều đã thành công rời khỏi học viện và được bảo vệ.
Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả.
Vẫn còn một số học sinh và giáo viên kẹt trong học viện.
Và ông tuyệt đối không thể bỏ lại bất kỳ ai.
****
Khói bụi dày đặc bao phủ chiến trường, nuốt chửng mọi thứ tầm nhìn."
Khụ...
Khụ!
A-Asher!"
Kiyumi gắng gượng đứng dậy từ đống đổ nát.
Khói đặc tràn vào cổ họng khiến cô như bị ngạt thở.
Cô đẩy cơ thể đau nhức của mình về nơi bản thân có thể cảm nhận được sự hiện diện mờ nhạt của cậu.Asher.
Người đã kiệt sức khi sử dụng tất cả sức mạnh để vô hiệu hóa ma thuật của con cáo và cậu cũng là người ở gần nhất với tâm vụ nổ.
Sẽ thật may mắn thay nếu cơ thể cậu không hóa thành tro bụi."
Asher!...
Tạ ơn trời."
Thật may mắn thay.
Cậu vẫn ở đó.
Bất tỉnh, mềm nhũn trên nền đất.
Thân thể bầm dập vì vết thương cũ, nhưng — cậu vẫn nguyên vẹn.
Vụ nổ khủng khiếp kia... dường như chưa hề chạm tới Asher.Xung quanh, từng mạo hiểm giả và binh sĩ dần mở mắt, hoang mang nhìn nhau.
Tất cả đều đã chuẩn bị cho cái chết, đã tin rằng cơ thể mình sẽ vỡ vụn trong ánh sáng của vụ nổ.Nhưng không.Họ vẫn sống."
C-chuyện gì vừa... diễn ra?"
Một hiệp sĩ khàn giọng, run run.Không ai trả lời.Rosa ngồi phịch xuống, mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng áo.
Cô nhớ lại khoảnh khắc bản thân dùng toàn bộ sức lực để dựng lên kết giới băng cuối cùng — và nó vỡ tan như thủy tinh trước vụ nổ kia.
Khi ấy, cô đã tin rằng mọi thứ đã chấm hết.
Vậy mà... cuối cùng tất cả mọi người đều sống sót.Maria ôm ngực, trái tim cô đập loạn xạ.
Trong khoảng khắc bị ánh sáng chói lòa nuốt lấy, lại một lần nữa cảm giác quen thuộc kia xuất hiện.
Một sự ấm áp, gần gũi như có ai đó đã nắm lấy tay cô kéo ra khỏi vực thẳm.Khi màn bụi dần tan, khung cảnh xung quanh khiến cả chiến trường chết lặng."...Đùa sao."
Một lời cảm thán vu vơ của ai đó tan biến trong không khí.Tất cả mọi thứ...
đều bị san phẳng.
Những con đường lát đá, những cánh rừng xanh tốt, những tòa nhà sừng sững.
Tất cả đều đã biến mất vào hư không chỉ còn lại để lại một bãi đất sần sùi cũng những đống đổ nát bốc khói.Một cơn rùng mình khiến tất cả mọi người rơn tóc gáy.
Toàn bộ nhóm giải cứu đã ở tâm của vụ nổ có sức tàn phá khủng khiếp đến mức này.
Liệu có bất kỳ ai có thể lành lặn hay không?
Liệu có phải... cơ thể họ đã hoàn toàn tan biến chỉ còn lại là những linh hồn không thây?Bốp!!!Âm thanh khô khốc vang lên.
Fidelia bất giác giơ tay tự vả vào mặt mình.
Cú vả vô thức kèm theo ma lực mạnh đến mức môi cô rách, vị máu tanh lan đầy khoang miệng.
Cảm giác đau rát nóng bỏng ấy khiến cô khẽ bật cười run rẩy — bởi nó khẳng định rằng, cô vẫn còn sống."
C-chúng ta... còn sống."
Giọng nói nghẹn ngào của ai đó vang lên, như van xả cho toàn bộ bầu không khí căng thẳng.
Một vài người bật khóc, số khác quỵ xuống, thở hắt ra trong sự nhẹ nhõm ngập tràn.Họ đã sống sót.
Họ đã chiến thắng."
Hahaha... không ngờ ta lại một lần nữa trải qua cảm giác này."
Pauler khàn giọng, máu và bụi tro loang khắp gương mặt ông.Ông vốn đã quen với cái chết, tưởng như bản thân đã chai sạn với nó, vậy mà lúc này vẫn thấy lòng nhẹ bẫng.
Nhưng trái tim già dặn của ông vẫn rùng mình: một vụ nổ đủ san phẳng gần như toàn bộ học viện, vậy mà đội cứu hộ không ai mất mạng, thậm chí không chịu bất kì tổn thương nào.
Điều đó... là không thể."
Ngài Pauler!
Chúng ta sống thật rồi!"
Một vài mạo hiểm giả thuộc bang Anh Dương.
Họ tiến về phía ông trong khi đang òa khóc như một đám trẻ con, mặc cho từng người trong số họ đều là những gã đàn ông lực lưỡng.
Điều đó khiến Pauler không khỏi thở dài.
Mọi nghi ngờ có lẽ ông sẽ tạm gác lại để chỉnh đốn đám ngốc trước mắt không phá hỏng hình tượng bang hội thêm nữa.Ở phía xa, Kitsune đang hấp hối trong vũng máu.
Những chiếc đuôi của cô nát vụn loang lổ những vệt lông cháy xém.
Mái tóc óng mượt giờ đây chỉ như nhưng sợi len khô rối tung lấm lem bùn đất.
Một bên vai cô đã gãy, vết chém dài trước ngực khiến máu nóng liên tục chảy ra.'Vậy là... chỉ đến đây thôi sao.'Sử dụng chút ma lực còn lại trong cơ thể để cầm máu.
Kitsune cố gắng ổn định lại hơi thở của mình, nhưng máu liên tục trào vào phổi tạo ra những tiếng lục bục đáng sợ.
Tầm nhìn của cô dần mờ đi kéo theo là một cảm giác lạnh buốt dần lan tỏa từ tay đến chân.'Dù sao thì đây cũng là... quả báo của mình...'Những suy nghĩ của cô dần đứt quang.
Ở rìa của tầm nhìn Kitsune, một bóng đen đang từ từ lại gần.'Là ai... một kẻ nào đó muốn dành lấy công lao sao.
Đúng là loài người... chúng chẳng bao giờ thay đổi.'Bóng hình ấy hạ xuống chỗ cô.
Cánh tay vươn ra.
Kitsune nhắm mắt chờ đợi cái kết của mình.'Mong rằng nó sẽ kết thúc nhanh.'Nhưng rồi một cảm giác ấm áp kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể cô.
Sự bỏng rát cùng những cơn đau đớn hành hạ cô dần tan biến.
Những vết thương khủng khiếp, nội tạng dập nát, ma lực cạn kiệt, tất cả đều dần hồi phục tựa như thời gian đang quay ngược.'Là ma thuật phục hồi?'Kitsune lập tức bác bỏ ý nghĩ đó.
Cho dù có là ma thuật phục hồi bậc cao nhất thì cũng chỉ có thể hồi phục những vết thương.
Nhưng ngay lúc này, ma lực của cô cũng đang dần trở lại.
Đây không còn phải là ma thuật nữa mà đó gần như là một phép màu.Tầm nhìn của cô dần khôi phục và cuối cùng cô cũng có thể thấy rõ mọi thứ hơn.
Người đang chữa trị cho cô lúc này là một tên loài người trong bộ giáp vàng kim như một minh chứng rằng hắn thuộc bang Ánh Dương.
Mái tóc nâu hơi xoăn cùng khuôn mặt tầm thường khiến cô có cảm giác rằng bản thân đã từng thấy hắn ở đâu."
Ngươi..."
Trước khi cô kịp nói hết.
Hắn ta đưa ngón trỏ lên và chặn lấy môi cô."
Im lặng nào.
Vai trò của cô vẫn chưa kết thúc đâu."
Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến Kitsune sơn gai ốc.
Mặc cho trước mắt cô chỉ là một tên loài người tầm thường.
Hắn không tỏa ra một cảm giác áp bức như Pauler.
Hay sự đe dọa như thần chết của Lunar.
Nhưng không hiểu vì sao, kẻ đang đứng trước mắt cô lúc này lại dường như nguy hiểm hơn tất thảy."
Nguyên nhân khiến tâm trí cô dao động đã được loại bỏ.
Giờ thì..." hắn thì thầm, "...câu chuyện mới chỉ bắt đầu."
Những lời nói đó của gã khiến Kitsune bất động.
Cô không tài nào hiểu nổi kẻ trước mắt mình được nữa.
Câu truyện nào?
Và tiếp tục điều gì?
Hàng chục câu hỏi xoay vần trong tấm trí cô.
Nhưng trước cả khi cô kịp cất lời, cảm giác kiệt sức cùng cơn buồn ngủ ập tới như kéo chìm nhận thức của KItsune vào trong làn nước.Và rồi những lời cuối cùng cô nghe thấy.
Đó là tên loài người thần bí kia đứng lên và bắt đầu hét lên điều gì đó.
******
"Chết đi!
Con khốn!
Công lao giết ngươi sẽ thuộc về ta!!"
Tiếng hét chát chúa vang vọng khắp chiến trường.
Một mạo hiểm giả cấp dưới của Pauler, kẻ từng công khai nhục mạ Asher đang giơ cao thanh kiếm, nhắm thẳng vào cơ thể Kitsune đang thoi thóp."
Khoan đã!
Dừng tay lại!
Ta cần bắt giữ cô ta để lấy thông tin!"
Giọng Pauler vang lên như sấm, nhưng tham vọng đã che mờ đôi tai của gã.
Công lao giết chết một con quái vật đủ sức hủy diệt cả thành phố... viễn cảnh ấy khiến mắt hắn đỏ ngầu.Lưỡi kiếm bọc ma lực bổ xuống.— Vụt!Một bóng đen lóe lên."
Arghhhh!!"
Chỉ một cú vung tay.
Bộ giáp trên người hắn vỡ nát như giấy, cơ thể bị hất bay lên trời hàng chục mét trước khi rơi xuống như một bao cát.
Tiếng xương gãy rợn người vang vọng khiến tất cả chết lặng.Phải.Tất cả mọi người đã lãng quên mất sự hiện diện ấy.
Không... họ không thật sự quên, chỉ là đã tự ru ngủ bản thân trong một ảo giác an toàn.Những con golem đen tuyền vẫn đứng đó kể từ đầu cuộc chiến.
Im lìm.
Trầm mặc.
Chúng giống như những pho tượng vô hại, những khối đá vô tri giữa biển lửa.
Chính sự bất động tuyệt đối ấy đã khiến mọi người ngộ nhận rằng: chúng không hoạt động.Dần dần, cảm giác sợ hãi ban đầu bị bào mòn, thay thế bởi một sự thờ ơ vô thức.
Người ta né tránh ánh nhìn, bỏ qua sự hiện diện nặng nề như bóng đêm phủ xuống chiến trường của chúng.Nhưng sự thật chưa bao giờ biến mất.Và giờ đây, khi khói bụi tan đi, tất cả những ánh mắt mệt mỏi, kiệt quệ bắt đầu nhận ra... những thân hình đen tuyền kia vẫn còn đó.
Đứng bất động.
Quan sát.
Nhưng chúng không còn ở vị trí ban đầu nữa.
Một con golem đứng ngay cạnh Kitsune, từ từ quay khuôn mặt vô cảm hướng về phía nhóm cứu hộ.
Không... không chỉ một.
Trong màn đêm mờ mịt, từng bóng đen khác hiện dần ra.
Hai mươi con golem đã vây trọn chiến trường từ lúc nào không ai hay biết.Một con cúi xuống, bế Kitsune trên tay, rồi chậm rãi xoay người."
Đứng lại!
Cô ta phải trả giá cho tội lỗi của mình!"
Giọng nói đanh thép của Flora vang lên.
Mạng sống của học sinh của cô đã mất và rất nhiều sinh mạng khác đã bị cướp đi.
Cô không thể để kẻ chủ mưu của tất cả sự việc này rời khỏi đây.
Lưỡi kiếm của cô tuốt trần, ma lực hồng cuộn xoáy như một cơn lốc của hàng trăm cánh hoa anh đào tràn thẳng về phía Kitsune."!!!"
Nhưng bàn tay golem chỉ khẽ vung.ẦM!Flora bị đánh bật đi như một con búp bê.
Lớp phòng thủ ma lực tan rã ngay khi tiếp xúc, cơ thể cô đau nhói đến tận cốt tủy.
Cô cố gắng xoay mình để tiếp đất, nhưng ngay khi chân vừa chạm đất, đầu gối cô liền khuỵu xuống."
K-không thể nào..."
Cú vẩy tay đó không chỉ là sức mạnh thuần túy mà còn là ma lực thẩm thấu thẳng vào cơ thể, làm dòng chảy ma lực trong cô đảo loạn như sông vỡ đập.
Việc này... lẽ ra là không thể.
Nếu con golem kia tấn công với ý định giết chóc, giờ đây Flora đã chỉ còn là một cái xác nát vụn bị chính ma lực hỗn loạn của mình hủy hoại.Một đòn.
Chỉ một đòn, và một cựu đội phó hiệp sĩ hoàng gia, người từng khiến ma vật bậc cao phải khiếp sợ.
Đã bị đánh bại.Không khí đóng băng.
Những chiến binh vừa sống sót sau tận thế, nay lại bị vây quanh bởi hai mươi cỗ máy tử thần.
Nếu các vị thần thật sự tồn tại thì tất cả mọi người trong đội cứu hộ lúc này rốt cục đã làm gì để phải hứng chịu hình phạt tàn khốc này?Con golem ôm Kitsune nhảy vọt lên bầu trời đêm, bóng dáng nhanh chóng biến mất vào bóng tối."
N-ngươi... không được... khặc!"
Flora gắng gượng đứng dậy, nhưng một ngụm máu tanh phun ra từ miệng.
Dòng ma lực hỗn loạn trong cơ thể cô như hàng nghìn mũi dao xoáy nát nội tạng.
Cô chỉ còn cách ép mình tập trung toàn bộ vào việc ổn định chúng, nếu không muốn vĩnh viễn tàn phế.Không khí chiến trường đặc quánh.
Hai mươi con golem đen tuyền khép chặt vòng vây, từng bước dồn tới.
Mỗi bước chân nặng nề như tiếng búa gõ lên quan tài, mặt đất rung lên theo từng nhịp.
Khói bụi lởn vởn quanh chúng, đôi mắt đỏ trống rỗng sáng lên như hố sâu vô tận.Cả đội cứu hộ đồng loạt rùng mình.
Flora vẫn quỳ gối, hơi thở dồn dập, William gần như cạn sạch ma lực, Rosa và Fidelia gắng gượng nâng kiếm, Kiyumi siết chặt nắm đấm đến bật máu.
Ai cũng hiểu — họ không còn sức chống lại những cỗ máy tử thần này.Trong khoảnh khắc ấy, tuyệt vọng siết chặt tim từng người.
Nhưng rồi, cũng chính lúc này, một ngọn lửa khác trỗi dậy.
Họ đã từng đối diện với cái chết và sự bất lực trước con cáo khổng lồ.
Họ đã từng tin rằng tất cả sẽ bị xóa sổ trước vụ nổ, vậy mà họ vẫn còn sống sót.Nếu đã vượt qua được tận thế một lần, thì sao phải khuất phục thêm lần nữa?"
Cho dù thế nào... ta cũng không lùi bước."
Pauler gầm lên, đôi mắt vàng rực sáng như mặt trời sắp tàn."
Chúng ta sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng."
Rosa thì thầm, lưỡi kiếm băng rực sáng.Maria siết chặt môi, dù thân thể run rẩy nhưng cô vẫn kéo người bị thương đứng lên: "Em... cũng sẽ chiến đấu."
Tất cả mọi người, dù rách nát, đã quyết định sẽ cùng nhau chống lại bóng tối đang áp tới.Ầm...
ầm.Bỗng nhiên...Bước chân của chúng đồng loạt dừng lại.Một tiếng rạn vỡ khô khốc vang lên.
Một con golem đứng khựng lại, vết nứt đen lan dọc cơ thể."
Cái... gì?"
Fidelia thốt lên.ẦM!
Thân hình nó sụp đổ, hóa thành tro bụi.
Rồi đến con thứ hai, thứ ba... từng cỗ máy chiến tranh lần lượt ngã rầm rầm, tro tàn cuốn theo gió.
Chỉ trong vài nhịp thở, cả hai mươi con biến mất như những pho tượng không hồn.Một khoảng lặng chết chóc phủ xuống."
Chuyện gì... vừa xảy ra vậy?"
William lẩm bẩm, giọng khản đặc.Không ai trả lời.
Không ai có thể.Thứ vòng vây khủng khiếp kia đã biến mất, như thể chưa từng tồn tại.Khói bụi tan dần, ánh trăng lạnh lẽo trôi ra khỏi màn mây.
Trên chiến trường hoang tàn, những gương mặt lấm máu và tro bụi ngẩng lên.
Trong những đôi mắt mệt mỏi ấy, ngọn lửa quyết tâm vẫn chưa chịu tắt....Nhưng giữa đống đổ nát, Rosa bất giác rùng mình.
Trong thoáng chốc, cô thấy một vệt đen cắt ngang vầng trăng — nhanh đến mức không thể chỉ là ảo giác.Một thanh kiếm?
Hay chỉ là... cái bóng?Ánh trăng lặng lẽ soi xuống, không để lại câu trả lời.