Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch

Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch
Chương 70: Một mùa thu nữa lại đến



Mùa hè năm 2031, Rosa và Trình Thù dẫn theo Felicia và Raphael đến New Zealand nghỉ dưỡng.

Nam bán cầu đang lạnh, vẫn là mùa đông.

Lúc này Raphael đã 17 tuổi. Thời gian trước, cậu được SuperY chiêu mộ vào học viện đua xe nhờ thành tích xuất sắc. Trên Instagram cũng khá nổi tiếng, có đến vài triệu người hâm mộ. Cộng thêm dáng người và khuôn mặt ưu tú, lượng người theo dõi tăng rất nhanh. Mỗi lần Felicia lướt thấy bài đăng của Raphael, cô bé đều giả vờ kinh ngạc mà thốt lên: “Hotboy!”, còn Raphael thì bảo cô bé “lắm chuyện”.

Felicia vẫn còn nhỏ, Rosa bàn bạc với con gái, mong rằng đến năm 14 tuổi mới chính thức mở tài khoản Instagram. Felicia chẳng suy nghĩ nhiều, lập tức đồng ý, nói rằng sẽ nghe lời mẹ.

*

Trên sân trượt tuyết, hai đứa trẻ đã chơi đùa vui vẻ đến mức chẳng biết chạy đi đâu nữa.

Rosa sau khi trượt mấy vòng thì kéo Trình Thù lững thững đi đến một góc vắng của khu trượt tuyết, đẩy kính bảo hộ lên rồi gõ nhẹ vào kính của anh.

Trình Thù hiểu ý, tháo kính râm xuống, nhìn Rosa với đôi mày hơi nhướng lên.

“Không chơi nữa à?” Anh hỏi.

Cô cười vô tư: “Sebastiano, để bọn trẻ ở đây chơi một lát, chúng ta lẻn đi trước đi.”

Trình Thù nhìn bộ dạng trẻ con của cô, khóe môi khẽ nhếch lên đầy cưng chiều.

Mặc dù làm cha mẹ mà như vậy có vẻ không đúng lắm, nhưng… cô vui là được.

“Được thôi.”

Vừa dứt lời, bỗng có hai người trượt tuyết va vào nhau rồi cười phá lên, trượt xuống theo hướng mất kiểm soát. Trong ánh mắt tò mò của đám đông, họ bất ngờ lao về phía Rosa, gần như không thể tránh kịp.

Trình Thù lập tức căng thẳng, nhanh chóng kéo kính bảo hộ của cô xuống, sau đó dang tay ôm lấy Rosa.

Giây tiếp theo, lực va chạm khiến cô bị ngã ngửa xuống nền tuyết, anh đành phải đệm dưới người cô, bị cuốn theo hai người kia mà lăn xuống.

Trình Thù giữ chặt Rosa trong vòng tay, tuyết bay tung tóe rồi rơi xuống, nhiệt độ trên mặt hai người dần trở nên lạnh buốt.

May mà đường trượt này không quá nguy hiểm, Trình Thù điều chỉnh tư thế, chẳng bao lâu đã có thể dùng ván trượt để dừng lại.

Chưa kịp phản ứng, Rosa đã bị anh tháo kính bảo hộ, cúi xuống kiểm tra tỉ mỉ: “Em yêu, em có sao không?”

Cô có hơi đau một chút, nhưng do được anh bảo vệ kỹ lưỡng, phần lớn lực va chạm đều bị anh hấp thụ nên cũng không có vấn đề gì.

Rosa chớp chớp mắt đầy mơ màng, hồi lâu sau mới hoàn hồn. Cô giơ tay phủi tuyết trên mặt anh, rồi đột nhiên nói: “Đau quá.”

Sắc mặt cô không thay đổi gì, nhưng Trình Thù lại có chút lo lắng, sợ cô bị chấn động não liền vội vàng hỏi: “Đau ở đâu?”

Rosa ra hiệu cho anh ghé sát lại, rồi đột ngột hôn lên khóe môi anh.

Trình Thù cứng đờ.

Cô dịu dàng lướt qua rồi dần dần di chuyển đến môi anh, sau đó vòng tay qua cổ anh, trao anh một nụ hôn sâu.

Buông ra rồi, Trình Thù nhìn cô đến mức không động đậy.

Rosa nhẹ nhàng nhìn anh, nở nụ cười cong cong nơi khóe môi: “Sebastiano, em đau lòng.”

Anh nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng xót xa một giây, rồi hoàn toàn tan chảy.

… Thật sự không thể làm gì cô cả.

Hai người chỉnh đốn lại một chút rồi chậm rãi trở về căn nhà thuê gần sân trượt tuyết.

Suốt quãng đường đi, Trình Thù đều nắm tay cô sưởi ấm, vừa xoa vừa thổi hơi, cuối cùng cũng khiến cô ấm lên.

Hai năm qua, anh chú ý rèn luyện sức khỏe, hồi phục cũng rất tốt, trông dần giống như vài năm trước.

Lần trước đi tái khám, bác sĩ còn đùa rằng, quả nhiên hạnh phúc là liều thuốc bổ tốt nhất.

Về đến nhà, việc đầu tiên Trình Thù làm là bật máy sưởi, sau đó mở Bluetooth ở phòng khách để Rosa có thể tự chọn bài hát.

Anh treo áo khoác lên móc, rồi vào bếp bắt tay vào làm bánh tart hoa hồng.

Không biết vì sao, gần đây Rosa và Felicia đặc biệt yêu thích món bánh này. Là một người chồng và người cha tận tụy, anh đã tranh thủ thời gian rảnh để học cách làm.

Vừa đặt bánh vào lò nướng xong, Trình Thù liếc sang sofa, thấy Rosa nằm ngả nghiêng lười biếng, bèn lên tầng hai xử lý một cuộc họp ngắn với khách hàng.

Anh nhanh chóng thay áo sơ mi chỉnh tề rồi bật video call. Đến cuối buổi, hai bên còn bàn bạc thêm về kế hoạch hợp tác trong lĩnh vực của họ.

Bất chợt, bên dưới vọng lên một tiếng hét chói tai.

Trình Thù lập tức nhận ra giọng của Rosa, anh khựng lại một giây, nói với khách hàng: “Xin lỗi, tôi có chút việc cần giải quyết.”

Khách hàng cũng không ngạc nhiên, dù sao hôm nay đã bàn luận quá giờ rồi. Đối phương tỏ ý thông cảm, còn hẹn lịch cho cuộc họp tiếp theo.

Tắt máy tính, Trình Thù nhanh chóng xuống lầu, liền thấy Rosa đang lén lút cầm chiếc giày.

Anh sững người trong giây lát, rồi bất giác bật cười.

Cô nghe thấy tiếng động lập tức quay lại, thắc mắc: “Anh họp xong rồi à?”

Anh “ừ” một tiếng, hỏi: “Em đang làm gì thế?”

Rosa bực bội chỉ vào góc tường: “Đập con bọ!”

Trình Thù nhìn vẻ mặt khổ sở của cô mà thấy buồn cười, bèn chậm rãi xoay người vào bếp.

Vừa để mắt đến cô, anh vừa mở lò nướng. Hương thơm của bánh tart hoa hồng lập tức lan tỏa khắp phòng khách, khiến Rosa quên luôn chuyện con bọ.

Trùng hợp làm sao, đúng lúc này Felicia và Raphael cũng vừa về đến nơi.

Hai đứa vừa ngửi thấy mùi thơm, mắt sáng rực lên, vứt giày chạy ngay vào phòng khách.

“Wow, ba ơi, ba thật sự rất có tay nghề đó!”

“Wow— ba ơi, sao ba biết làm món này vậy?”

Trình Thù khẽ nhướng mày nhìn hai đứa, hất cằm chỉ vào Rosa: “Vì mẹ con muốn ăn.”

“Oooooh~” Hai đứa lập tức vỗ tay cười đùa trêu chọc.

Sau khi được Rosa đồng ý, Raphael và Felicia kết nối Bluetooth rồi bật danh sách bài hát của mình.

Cả nhà vừa ăn bánh vừa ca hát, tận hưởng khoảnh khắc vui vẻ.

Bài hát vang lên:

“Romeo, hãy cùng nhau bỏ trốn đến một nơi chỉ có hai ta.

Em sẽ luôn chờ đợi, vì chỉ khi rời đi, ta mới có thể cứu vãn cơ hội này.

Anh là hoàng tử, còn em sẽ là công chúa của anh.

Đây là một câu chuyện tình yêu, xin hãy đồng ý với em.”

Đang thu dọn trong bếp, Trình Thù chợt khựng lại, sống lưng cứng đờ.

Anh nhớ bài hát này.

Chín năm trước, Rosa từng nói rằng, cô cũng thích cách cầu hôn này.

Một khát khao mãnh liệt trào dâng trong lòng anh.

Ánh mắt anh dừng lại trên người cô—tràn ngập hạnh phúc.

Anh lau khô tay, sải bước đi đến bên cô.

“Sebastiano, sao thế?” Rosa cắn bánh tart, ngạc nhiên nhìn anh.

Felicia là người đầu tiên nhận ra, cô bé gần như hét lên phấn khích.

Giây tiếp theo, Rosa cũng nhận ra, bàn tay cầm bánh run rẩy.

Chỉ thấy anh quỳ một chân xuống, lấy ra một chiếc nhẫn.

Raphael và Felicia lập tức hét lên, lớn tiếng hát: “Gả cho anh nhé, nàng Juliet yêu dấu, từ giờ em sẽ không còn cô đơn, chúng ta đều biết anh tha thiết yêu em~!”

Trong tiếng hát lãng mạn, Trình Thù ngẩng đầu nhìn cô, chậm rãi nói: “Chiếc nhẫn này, ngay năm đầu tiên trở về, anh đã nhờ người thiết kế. Kích cỡ là lúc em ngủ, anh lén đo. Suốt thời gian qua, anh luôn mang theo nó bên mình, nhưng đã rất nhiều lần không đủ dũng khí để lấy ra. Cho đến hôm nay, đến khoảnh khắc này, ông trời đã cho anh một cơ hội.”

Anh khẽ nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trang trọng: “Xin chào, cô Rosa Velázquez, anh – Trình Thù, nguyện cầu em lấy anh. Trước sự chứng giám của Chúa và bầu trời vĩnh hằng, anh cầu xin em trao cho anh một cơ hội, để anh trở thành chồng của em. Anh hứa sẽ luôn đặt em trên tất thảy mọi điều. Dù quãng đời còn lại dài hay ngắn, chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa.”

Rosa khóc đến mức toàn thân run rẩy, cúi xuống nhìn người đàn ông mạnh mẽ trước mặt, trong đầu cô chợt hiện lên từng mảnh ký ức suốt chín năm qua.

Cô quá hạnh phúc.

“Em đồng ý không?”

“Em đồng ý.”

Em đồng ý mà, vẫn luôn đồng ý.

Trình Thù, dù anh không cầu hôn, em cũng sẽ mãi bên anh.

*

Sau khi trở về Tây Ban Nha, hai người lại đi xăm hình trước tiên. Trình Thù xóa đi hình xăm trên ngón tay, thay vào đó là chiếc nhẫn cầu hôn đeo trên ngón áp út.

Họ cùng nhau xăm một hình mới – Trình Thù xăm lên ngực phải, còn Rosa xăm trên xương quai xanh.

“Carpe diem.”

Một câu danh ngôn Latin, nghĩa là: “Sống trọn từng khoảnh khắc.”

Đúng vậy, những đau thương mục nát của quá khứ đã hoàn toàn khép lại. Từ nay, Rosa và Trình Thù bước vào một cuộc đời mới tràn đầy hy vọng.

*

Hôn lễ được ấn định vào mùa thu năm 2032, một thời điểm không nóng cũng không lạnh. Hầu hết mọi khâu chuẩn bị đều do Trình Thù lo liệu, Rosa chỉ cần tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình.

Chiếc váy cưới là một thiết kế đuôi cá ren cổ điển màu trắng, thêu hoa tỉ mỉ, vô cùng lộng lẫy. Đây cũng là tác phẩm mà Trình Thù đã cất công nghiên cứu vô số sách thiết kế để tự tay phác họa, dựa trên sở thích của cô. Ngày váy cưới được mang về nhà, Rosa hoàn toàn sững sờ, đứng trước ánh đèn nhìn chiếc váy hồi lâu mà không nói nên lời.

Trình Thù hơi căng thẳng, hỏi: “Em yêu, em không thích à?”

Rosa mím môi, điên cuồng gật đầu: “Em thích lắm!”

Thích đến mức không gì sánh bằng.

Đây sẽ là tác phẩm cô yêu thích nhất cả đời này.

*

Cuối mùa hè năm 2032, Rosa nhận lời phỏng vấn.

Đó là một buổi phỏng vấn theo phong cách hỏi nhanh đáp gọn, trong video, cô mặc vest công sở gọn gàng, tự tin bước ra từ văn phòng, vừa uống cà phê vừa trả lời các câu hỏi của người quay phim. Các câu hỏi xoay quanh mọi chủ đề: từ gu ăn mặc, món ăn yêu thích cho đến các sở thích cá nhân.

Đến cuối cùng, người quay phim cười hỏi: “Tiêu chuẩn chọn bạn đời của cô là gì?”

Rosa ngừng lại một giây, sau đó bất ngờ nở một nụ cười hạnh phúc, giơ tay khoe chiếc nhẫn cưới, kiên định trả lời: “Giống chồng tôi vậy.”

Sau khi video được đăng tải, nó ngay lập tức thu hút sự chú ý rộng rãi trên mạng.

Cư dân mạng đều nói rằng họ vừa ăn một bữa “cẩu lương” no nê, ai cũng bày tỏ sự ghen tị với người đàn ông kia dưới phần bình luận trên Instagram của cô.

Cùng thời gian đó, một cuộc bình chọn “100 gương mặt nam thần đẹp nhất thế giới” cũng đang diễn ra. Danh sách 100 người gần như toàn là minh tinh hàng đầu, thế nhưng trong top 20 lại xuất hiện một gương mặt mà không nhiều người biết đến.

Bức ảnh được đề cử có tông lạnh, Trình Thù mặc vest ngồi trên chiếc ghế da trước cửa sổ sát đất, đeo một chiếc đồng hồ không rõ thương hiệu, vừa uống cà phê vừa trầm tĩnh nhìn xuống thành phố Los Angeles.

Không biết là nhân viên nào đã lén đăng ảnh này lên, nhưng khí chất “tổng tài Dom bá đạo” trong bức hình lập tức thu hút sự chú ý của cư dân mạng, khiến họ đổ gục chỉ bằng một góc nghiêng.

Vừa gõ những lời mê trai, vừa kêu gào “Daddy!”, họ đã bầu anh vào thẳng top 20.

Hôm đó, khi tan làm, Trình Thù mới biết chuyện này.

Khi anh về đến nhà, Rosa đã có mặt ở đó.

Anh hơi ngạc nhiên: “Hôm nay sao về sớm vậy? Anh còn định đi đón em.”

Cô tựa vào tường, nhướng mày trêu chọc: “Muốn sớm về nhà để gặp nhân vật nổi tiếng thế giới… super daddy chứ sao.”

Ánh mắt Rosa chậm rãi lướt từ trên xuống dưới, dừng lại đầy ẩn ý ở phần bụng dưới của anh. Trình Thù bật cười: “Nếu là góc nghiêng bên kia chắc đã dọa người ta chạy mất rồi.”

Nghe vậy, Rosa không vui đi tới, nâng cằm anh lên, nói: “Em không cho phép anh nói bản thân như vậy.”

Anh cúi xuống, định hôn cô, nhưng Rosa cố tình lùi lại ngay khi môi anh sắp chạm vào.

Trình Thù nheo mắt, tiến thêm một chút, cô lại cố ý lùi thêm một chút.

“Chậc.” Anh hơi bực bội.

Không nhịn được nữa, Trình Thù đưa tay giữ chặt lấy cô, một tay ôm lấy sau gáy, mạnh mẽ áp môi xuống.

Hai người hôn đến mức thở gấp.

Ánh mắt anh tối đi, giọng khàn khàn: “Anh chỉ thuộc về em, chỉ là daddy của em.”

Anh cầm tay cô đặt lên nơi nóng bỏng dưới bụng, trực tiếp nói: “Cả nó cũng chỉ thuộc về em.”

Nói xong, anh bế thốc cô lên, bước thẳng lên cầu thang.

Căn phòng tràn ngập sự ấm áp.

Rosa và Trình Thù đều muốn tổ chức một đám cưới đơn giản và kín đáo, nên họ chỉ chọn một nhà thờ nhỏ ở Tây Ban Nha mà không mời bất kỳ ai khác.

Những người chứng kiến chỉ có cha xứ, Felicia và Raphael.

Thời tiết ở Barcelona hôm đó rất đẹp, gió nhẹ hiu hiu.

Trên lối đi bằng đá cẩm thạch trải dài một tấm thảm đỏ, hai bên ghế ngồi được trang trí bằng những đóa mẫu đơn nhập khẩu.

Đây là loài hoa Trình Thù đã cẩn thận lựa chọn. Anh đã cân nhắc rất nhiều loại hoa độc đáo và rực rỡ khác nhau, nhưng cuối cùng lại chọn mẫu đơn.

Chỉ vì anh từng đọc ở đâu đó rằng mẫu đơn là tín vật đính ước của người Trung Quốc thời xưa, tượng trưng cho “tình yêu duy nhất”.

Với anh, Rosa chính là tình yêu duy nhất được định sẵn.

Cả hai không có cha mẹ tham dự, nên không có cảnh Trình Thù đứng ở cuối lối đi chờ cô dâu bước đến.

Thay vào đó, anh khoác tay cô cùng nhau tiến về phía cha xứ.

Con đường này không dài, nhưng họ lại đi rất chậm.

Raphael và Felicia rõ ràng đã quá tuổi làm phù dâu và phù rể, nhưng vẫn cố tình mặc lễ phục, lẽo đẽo theo sau tà váy cưới của Rosa.

Trong mắt họ, đôi vợ chồng này đang cùng nhau bước vào quãng đời còn lại.

Khi đứng trước cha xứ, hai người nhìn nhau qua lớp voan mỏng và khẽ mỉm cười.

Cha xứ làm chứng cho họ, trước tiên mời Rosa đọc lời thề. Khi nghe cô nói “Con đồng ý”, ông liền quay sang Trình Thù, trịnh trọng hỏi:

“Trình Thù, con có đồng ý để người phụ nữ này trở thành vợ của con, kết hôn cùng cô ấy. Dù ốm đau hay khỏe mạnh, dù nghèo khó hay giàu sang, dù có bất đồng hay hòa hợp, con vẫn sẽ yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, chấp nhận và mãi mãi chung thủy với cô ấy cho đến cuối đời?”

Hai giây trôi qua, cả nhà thờ vang lên giọng nói chắc chắn của Trình Thù: “Con đồng ý.”

Dưới sự hướng dẫn của cha xứ, Raphael và Felicia tiến lên, trao nhẫn cưới cho họ.

Chiếc nhẫn này do chính Rosa thiết kế, trên đó khắc chữ cái đầu trong tên của cả hai. Trình Thù đeo chiếc nhẫn trơn vào tay Rosa, cô cũng đeo nhẫn vào tay anh.

Khi đến phần trao nụ hôn, cha xứ đột nhiên nói: “Trước đó, chú rể có vài lời muốn nói với cô dâu.”

Rosa ngạc nhiên ngẩng lên, qua lớp voan mỏng, cô nhìn thấy tình yêu sâu đậm đến mức không thể tan biến trong mắt Trình Thù.

Anh lấy ra một tấm thiệp, giọng trầm ấm, thậm chí có chút run rẩy: “Cô Rosa, người vợ kính yêu của anh.”

Tim cô bỗng chốc run lên.

Cô không thể dời mắt khỏi anh dù chỉ một giây, lắng nghe từng câu từng chữ của anh: “Cảm ơn em vì lòng tốt và tình yêu vô hạn, đã cứu rỗi một kẻ từng bị thiêu đốt trong địa ngục. Người phụ nữ xinh đẹp của anh, em đã khiến thế giới u ám của ác quỷ này trở nên tỉnh táo.”

“— Chồng em, Sebastiano.”

Nước mắt nhanh chóng làm mờ đôi mắt Rosa.

Một lúc sau, cô đùa: “Không nói yêu em sao?”

Trình Thù cất tấm thiệp đã chuẩn bị để tránh quên lời, nhẹ nhàng vén tấm voan mỏng của cô lên, giải thích: “Mười năm trước, anh đã nói rồi.”

Rosa khựng lại một giây, hỏi: “Khi nào?”

Anh ghé sát tai cô, thì thầm bằng chất giọng trầm ấm: “Rosa, bi chamd xairtai – Anh yêu em.”

Cả người Rosa run lên, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt.

Đêm chia ly năm đó, giọng nói của anh mang theo sự mệt mỏi và luyến tiếc, từng tiếng từng tiếng hôn lên vành tai cô.

Hóa ra, lúc ấy anh đã nói “Anh yêu em.”

Cô nhắm mắt, ngẩng đầu, đặt lên đôi môi ấm áp kia một nụ hôn.

Giây tiếp theo, khi cả hai tách ra, Trình Thù cúi thấp hơn, thành kính hôn lên hõm ngực cô, giữa hai xương quai xanh.

Đó là sự tôn thờ và h@m muốn khi yêu đến tận cùng.

“Tách!”

Khoảnh khắc này được Raphael chụp lại từ xa.

Cậu cười, lưu lại vào album và chuẩn bị đăng lên Instagram, nhướng mày hỏi Felicia: “Em nói xem nên để caption gì nhỉ?”

Felicia khoanh tay, nhìn tấm ảnh thật lâu, rồi bất chợt trả lời: “Love and loyalty – Tình yêu và sự chung thủy.”

“Ê, cái này hay đấy! Em vừa nghĩ ra à?” Raphael hất tóc, cười nói.

Nhưng Felicia lắc đầu, cô chỉ nhớ đến một lần từng hỏi ba mình: “Trong hôn nhân, điều quan trọng nhất là gì?”

Ông suy nghĩ giây lát, rồi rất nghiêm túc trả lời: “Tình yêu và sự chung thủy.”

Tối hôm đó, không lâu sau khi bức ảnh này được đăng tải, người đứng đầu tập đoàn Raphaeno hiếm hoi chia sẻ một phần cuộc sống của mình trên Instagram.

Bức ảnh chụp một đôi bàn tay đang siết chặt lấy nhau.

Caption được viết bằng tiếng Trung – một câu mà cô đã học rất lâu: “Một mùa thu nữa lại đến, năm năm tháng tháng đều gặp lại nhau.”
 
Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch
Chương 71: Dẫu cách biệt chân trời góc bể (Hoàn toàn văn)



Sau khi ba mẹ kết hôn, họ bay sang New Zealand để hưởng tuần trăng mật, còn tôi và Raphael bị bỏ lại châu Âu, ngày nào cũng mong ngóng họ về nhà.

Nhưng sau đó, khi Raphael hoàn thành đợt huấn luyện và có nửa tuần nghỉ, anh ấy không nhịn được mà nhắn tin cho mẹ, hỏi xem liệu chúng tôi có thể sang đó chơi vài ngày không.

Mẹ suy nghĩ một lúc rồi đáp rằng không vấn đề gì, có thể đi.

Nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn không đi được, vì ngay tối hôm đó, Raphael nhận được một tin nhắn từ ba – chỉ vỏn vẹn một dấu “?”.

Lúc nhìn thấy tin nhắn đó, tôi suýt nữa cười đến nội thương. Được rồi, ba rõ ràng là không muốn chúng tôi làm phiền thế giới riêng của họ, không đi thì không đi vậy.

Ngày thứ hai sau khi kết thúc tuần trăng mật, ba mẹ liền lao vào công việc. Liên tiếp một, hai tuần, tôi chẳng thấy họ đâu.

Sau đó, tôi chỉ đùa một câu oán trách nho nhỏ, vốn không có ý trách thật. Vậy mà ba mẹ lại để bụng, còn nghiêm túc xin lỗi tôi, thậm chí sắp xếp một ngày gia đình cố định để đảm bảo rằng sẽ không bỏ qua cảm xúc của tôi nữa.

Trong ngày gia đình hôm ấy, tôi làm một chiếc bánh trái cây. Không thành công lắm, Raphael ăn mà nhăn nhó méo miệng.

Nhưng ba mẹ lại rất nể tình, vẫn ăn hết phần của mình và còn khen tôi khéo tay, nói sẽ thưởng cho tôi một chiếc túi thật đẹp.

Tôi vui lắm, liền làm nũng, rúc vào đầu gối mẹ.

Tối hôm đó, tôi tò mò hỏi mẹ rằng sau này có định sinh thêm em bé không.

Một đứa trẻ mang dòng máu của ba và mẹ.

Mẹ sững người một chút, sau đó mỉm cười, dịu dàng nói: “Có con và Raphael là đủ rồi, ba mẹ sẽ dành tất cả mọi thứ cho các con.”

Tôi sững sờ, bỗng dưng đỏ hoe mắt.

Rồi tôi dần lớn lên, bước chân vào làng mẫu, thậm chí còn quen một anh chàng khá đẹp trai.

Nhưng đúng là thằng khốn, cãi nhau xong liền bỏ tôi lại ở một đất nước xa lạ.

Nói ra cũng xấu hổ, rõ ràng tôi có thể tự về nhà, nhưng lúc đó lại thấy tủi thân, thế là gọi điện cho anh trai.

Raphael im lặng hai giây, chỉ nói “Đợi đó.”, rồi cúp máy.

Tôi tưởng ít nhất cũng phải đợi đến ngày mai anh ấy mới đến đón tôi, nào ngờ chỉ vài tiếng sau, anh đã có mặt trước mặt tôi.

Anh ấy mang theo cả súng, trông như muốn giết người đến nơi, lại vừa xót xa vừa chán ghét mà nhìn tôi: “Em gái, nhìn em mất mặt thật.”

Lúc này tôi cũng hoàn hồn, có chút xấu hổ nhìn anh ấy.

Nhưng Raphael không nói gì thêm, chỉ bảo: “Lần đầu yêu đương thôi mà, không sao, anh đưa em về nhà.”

Trên chuyến bay về, anh trai vẫn luôn tìm cách dỗ tôi vui vẻ, còn nói chỉ cần tôi hết buồn, tôi thích cái gì anh cũng all in hết.

Tôi bĩu môi, chậm rãi quên đi tên ngốc kia.

Thực ra trước đây có khoảng thời gian tôi rất không ưa anh trai. Khi ấy, tôi toàn tránh mặt anh ấy vì anh ấy quá lố, lố đến mức tôi không chịu nổi.

Khi đó, trong trường có vô số cô gái theo đuổi anh ấy, ngăn bàn chất đầy thư mời tham gia dạ hội.

Tôi không thể hiểu nổi, thậm chí còn muốn túm lấy một cô gái để hỏi cho ra lẽ.

Nhưng bây giờ, tôi dần dần bắt đầu hiểu được một phần sức hút của anh ấy.

Lên đại học, mỗi khi được nghỉ, tôi đều đến công ty ba mẹ. Vì dù nơi đó nghiêm túc và lạnh lùng, nhưng lúc nào cũng có sẵn những món ăn vặt mà tôi thích.

Hôm đó, tôi thu lu trên sofa trong phòng làm việc của ba, lướt điện thoại, đọc được tin đồn trên mạng nói rằng ba sẽ đầu tư vào một dự án hợp tác lớn.

Thế là tôi tò mò hỏi liệu ba có thể đưa tôi đi cùng đến buổi tiệc với đối tác không, tôi muốn nhân cơ hội này để mở mang tầm mắt.

Ba thong thả tháo kính xuống, đứng dậy treo áo vest lên tay, nhẹ nhàng nói: “Phải một thời gian nữa, ba đã hoãn nó lại rồi.”

Tôi ngẩn người, có chút bất ngờ hỏi: “Tại sao ạ?”

Ba xoa đầu tôi, cười dịu dàng giải thích: “Vì ba đã hứa với mẹ vài ngày trước là sẽ cùng mẹ đi dạo, tiện thể xem một bộ phim rồi.”

Tôi sững sờ nhìn ba, sau đó nhanh chóng chấp nhận chuyện này.

Nếu là ba, thì chẳng có gì lạ cả.

Đối với mẹ, ba luôn có một sự kiên nhẫn vô tận.

Và cũng chỉ có ba mới có thể hoãn lại một thương vụ hàng chục tỷ chỉ để đi dạo với mẹ.

Gia đình tôi cứ thế sống bình yên và hạnh phúc, cho đến khi một sự kiện bất ngờ xảy ra.

Nửa đêm hôm đó, tôi xuống bếp lấy nước uống, nhưng khi đến cầu thang thì nhìn thấy ba đang đứng lặng lẽ một góc phòng khách, châm một điếu thuốc.

Ba đã rất nhiều năm không hút thuốc, lâu đến mức tôi gần như quên mất ông từng có thói quen này.

Từ góc nhìn của tôi, ba chống một tay lên trán, viền mắt đỏ hoe, thỉnh thoảng nhả ra làn khói trắng.

Chưa bao giờ tôi thấy trên gương mặt ba biểu lộ sự đau đớn như vậy, trông như thể trái tim đã vỡ nát.

Tôi đoán chắc đã có chuyện lớn xảy ra.

Đang do dự không biết có nên xuống hay không, vai tôi bỗng bị ai đó giữ lại.

Tôi quay đầu nhìn, là mẹ.

Khuôn mặt mẹ trống rỗng, đuôi mắt còn vương chút nước mắt, chỉ lắc đầu với tôi.

Tôi hoang mang, mấp máy môi hỏi nhỏ: “Sao vậy mẹ?”

Mẹ chạm nhẹ vào đầu tôi, giọng khẽ khàng: “Chú Sergio… đã mất rồi.”

Tôi sững sờ, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Tôi vẫn còn nhớ ông ấy.

Tôi nhớ khi mình còn rất nhỏ, chú Sergio từng đưa tôi đến hòn đảo của bố nuôi Black Fox để khám bệnh. Tôi nhìn thấy những thiết bị y tế thì hoảng sợ, khóc nức nở.

Chú ấy che mắt tôi lại, ôm tôi vào lòng dỗ dành: “Felicia, đừng sợ, có chú ở đây rồi, chú sẽ bảo vệ con.”

Sau này, chúng tôi rời Mỹ sang châu Âu, còn ba cũng quay lại bên tôi sau bảy năm, nhưng chú Sergio thì mãi mãi ở lại đó, không bao giờ gặp lại chúng tôi nữa.

Tôi lẩm bẩm: “Vậy còn chú Gasol thì sao?”

Mẹ im lặng hai giây rồi đáp: “Vài ngày nữa sẽ đến châu Âu, nhưng… không được tốt lắm.”

Tôi không hiểu “không tốt lắm” là thế nào, mãi đến khi gặp lại chú ấy trong bệnh viện.

Chú ấy vừa trả lời bác sĩ vừa thất thần, một tay đút túi, ống tay áo bên kia thì trống rỗng.

Nghe thấy tiếng bước chân, chú đột nhiên khựng lại, quay người nhìn về phía cửa.

Giọng ba tôi khàn đặc: “Lâu rồi không gặp, Gasol.”

Chú Gasol nhếch môi, vẫn là nụ cười bất cần như khi tôi còn nhỏ, giọng điệu cợt nhả: “Lâu rồi không gặp, đại ca.”

Dừng một chút, chú lại nói: “Cô Rosa vẫn xinh đẹp như xưa nhỉ.”

Giọng điệu mạnh mẽ ấy lại ẩn chứa vô tận trống rỗng và sợ hãi.

Tôi nhìn thấy mẹ gục xuống, nước mắt rơi lách tách.

Vì sao vậy?

Có lẽ vì câu nói đó của chú Gasol không phải dành cho ai cả, mà là hướng về bức tường.

Chú ấy đã hoàn toàn bị mù.

Chú Sergio không giữ lại được đôi mắt của chú ấy, mà chú ấy cũng không giữ lại được mạng sống của chú Sergio.

Sau khi xuất viện, chúng tôi cùng nhau dựng một tấm bia cho chú Sergio.

Hôm chính thức tưởng niệm, có một người phụ nữ Đức rất xinh đẹp đến nghĩa trang.

Cô ấy mặc chiếc váy trắng dài đến mắt cá chân, đội mũ rộng vành, cúi đầu trước bia mộ của chú Sergio.

Cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn vì đã nói cho tôi biết tất cả về anh ấy.”

Ba trầm giọng đáp: “Tôi từng khuyên cậu ấy rằng đời người ngắn ngủi, nên tận hưởng hết mình. Nhưng cậu ấy không muốn khiến cô lỡ dở, vẫn chọn giấu kín mọi chuyện. Tuy vậy, tôi và Rosa đều cảm thấy cô có quyền được biết.”

Cô ấy gật đầu, im lặng một lúc rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt lên bức ảnh của chú Sergio, đôi mắt hoe đỏ: “Năm đó tôi bị bệnh về mắt, ngày nào cũng bịt kín băng gạc, chưa từng nhìn rõ khuôn mặt anh ấy. Hóa ra… người này lại đẹp trai đến vậy.”

Mặt trời lặn dần, cuối cùng, chúng tôi chia tay cô ấy, rồi không còn liên lạc nữa.

Tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ mãi mãi không bao giờ biết ca phẫu thuật ghép giác mạc của cô ấy được thực hiện bằng đôi mắt của ai.

Dĩ nhiên, tôi cũng phải mất nhiều năm sau mới biết rằng ngày ấy, khi chú Sergio lặng lẽ rời khỏi Đức, chú ấy đã nhường bước cho bác sĩ riêng của cô ấy.

Chú ấy nói rằng mình sẽ không tranh giành tình cảm của cô ấy nữa, chỉ mong người kia có thể đối xử tốt với cô cả đời.

Nhưng thật đáng tiếc, Sergio vĩnh viễn không biết rằng sau khi anh rời đi, Odilie đã chọn sống một mình và không bao giờ đến với ai khác nữa.

Sau này, tôi dần trưởng thành và gặp Cedric – một chàng trai mang quốc tịch Ý.

Tôi yêu anh ấy, đưa anh ấy về ra mắt gia đình.

Raphael chấp nhận anh ấy.

Mẹ cũng chấp nhận anh ấy.

Chỉ có ba là hỏi thêm một câu: “Con chắc chắn là cậu ấy chứ?”

Tôi gật đầu: “Chắc chắn là anh ấy.”

Vì ba ơi, con cũng đã tìm được một người sẵn sàng hoãn cả thương vụ hàng tỷ chỉ để dạo phố cùng con rồi.

Thời gian trôi qua, tôi dần lớn hơn, sau đó dần già đi.

Tôi rút khỏi làng mẫu, tiếp quản sự nghiệp của mẹ.

Rồi sau đó, ba và mẹ quyết định giao lại toàn bộ quyền lực cho tôi và Raphael, còn họ thì bắt đầu chuyến hành trình vòng quanh thế giới với tư cách là những du khách ba lô.

Từ núi lửa, Nam Cực, đến thảo nguyên, đâu đâu cũng có dấu chân của họ.

Trong những bức ảnh chụp chung, ánh mắt họ luôn chứa đầy tình yêu.

Tình trạng sức khỏe của ba bắt đầu xuống dốc từ năm bảy mươi tuổi, như một dòng sông trôi mãi không thể vãn hồi.

Mẹ nói, có lẽ đó là di chứng của những vết thương năm xưa.

Tôi hoảng hốt hỏi mẹ: “Phải làm sao đây mẹ? Con không muốn mất ba.”

Mẹ không nói gì, chỉ dịu dàng xoa đầu tôi.

“Felicia, một ngày nào đó, ba mẹ cũng sẽ rời xa thế giới này. Khi đó, con chỉ cần nhớ rằng, ba mẹ mãi mãi yêu con. Dù con và anh trai ở đâu, chúng ta vẫn yêu con thật nhiều.”

Sau này, tình trạng của ba ngày càng tệ đến mức phải có bác sĩ riêng túc trực tại nhà.

Tôi và Raphael cũng chuyển về sống cùng ba mẹ.

Tôi không còn trẻ nữa, tôi muốn trân trọng từng phút giây khi ba mẹ vẫn còn ở bên.

Rồi một ngày nọ, ba không muốn gặp ai nữa.

Ba vốn có lòng tự trọng rất cao, không muốn ai nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của mình, ngay cả mẹ hay chú Gasol cũng không được phép.

Tôi sốt ruột đến phát điên, nhưng không ngờ mẹ chỉ vỗ vai tôi, bình thản nói: “Không cần lo.”

Ban ngày, mẹ vẫn tưới cây trong vườn như thường lệ.

Buổi tối, bà kéo một tấm nệm ra hành lang, trải chỗ ngủ ngay bên ngoài cửa phòng ba.

Thế rồi, giữa đêm khuya, khi mẹ đang mơ màng ngủ, ba mở cửa, kéo bà vào phòng.

So với việc bị nhìn thấy trong tình trạng tệ nhất, tôi nghĩ ba lo lắng cho mẹ hơn.

Bà là người ba yêu nhất, không ai được phép khiến bà chịu khổ, kể cả chính bà cũng không được.

Ngày ba rời đi đến nhanh hơn tôi tưởng.

Khi ấy, ba đã tự nhốt mình trong phòng hai ngày, không ăn uống gì, vẫn từ chối gặp chúng tôi.

Chỉ có mẹ ở bên trong với ba.

Tôi và Raphael đứng ngoài cửa gào khóc, tôi nức nở van xin: “Ba ơi, đừng đi mà, đừng rời xa chúng con…”

Nhưng ba đã bất lực rồi.

Ba cũng đã già, không còn đủ sức mạnh để chống lại tử thần nữa.

Về sau, mẹ kể lại với chúng tôi rằng hôm đó, ba thực sự đã nghe thấy tiếng chúng tôi.

Ba đã rơi nước mắt.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ba như quay trở lại ngày xưa, khi bị vây hãm trong biển lửa, run rẩy trong vòng tay mẹ mà lẩm bẩm: “Nóng quá, em yêu, nóng quá…”

Mẹ dịu dàng hỏi: “Đau lắm phải không, Sebastiano?”

Ba yếu ớt đáp: “Đau…”

“Vậy đừng nghĩ nữa, đi thôi, em sẽ tìm anh sớm thôi, được không?”

Ba khẽ đáp: “Ừm.”

Mẹ ôm lấy ba, dỗ dành ông, giống như năm xưa ông từng ôm và dỗ dành bà vậy.

Cứ thế, ba rời đi trong vòng tay mẹ.

Sau đó, mẹ mở cửa bước ra ngoài, đôi mắt đỏ hoe nhưng giọng nói vẫn dịu dàng: “Ba con đi rồi, các con có muốn nói chuyện với ba không?”

Tôi lập tức lao vào, ôm lấy ba, gào khóc nức nở: “Kiếp sau nhất định ba vẫn phải là ba của con!”

Nhưng ba đã không còn nghe thấy nữa.

Nhưng tôi tin, nếu có kiếp sau, ba chắc chắn sẽ đồng ý.

Kiếp sau, chúng ta gặp nhau sớm hơn nhé, không bao giờ xa cách nữa.

Đêm hôm đó, chú Gasol lén đưa cho tôi một bức thư.

Tôi mở ra xem, hóa ra đó là bức thư ba đã để lại cho tôi.

Nét chữ vẫn cứng cáp mạnh mẽ, chỉ có vài chỗ hơi run.

Lúc ấy tôi mới nhận ra, từ rất lâu trước đây, ba đã lường trước được kết cục của chính mình rồi.

Bức thư ấy viết rất dài:

Felicia, nếu con đọc được thư này, có nghĩa là ba đã rời khỏi thế gian rồi.

Ba đoán chắc con lại đang khóc nhè rồi.

Ba biết chia ly chưa bao giờ là điều dễ dàng với con. Nhưng nước mắt cũng chỉ là tạm thời thôi, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.

Hãy mạnh mẽ lên, cô gái bé nhỏ của ba.

Hãy trở thành một chiến binh, bảo vệ mẹ, bảo vệ chú Gasol, bảo vệ Raphael.

Những ngày gần đây, ba luôn hồi tưởng về quá khứ—về mẹ con, về con và Raphael, về chú Sergio và chú Gasol. Những mảnh ký ức ấy len lỏi trong tâm trí ba, có lúc đau đớn, nhưng cũng có lúc lại rất hạnh phúc.

Dù giờ đây con cũng đã làm mẹ, nhưng trong mắt ba, con vẫn là cô bé từng nằm trên ghế bãi biển ở Havana, ngủ ngon lành dưới bóng dù che nắng.

Mẹ từng nói con khi ấy thật đáng yêu, thật ngọt ngào.

Ba cũng nghĩ vậy.

Felicia, với ba, con mãi mãi là đứa trẻ từng ngồi trong văn phòng ba, nhấm nháp đồ ăn vặt.

Ba chưa từng nói ra, nhưng cũng giống như mẹ, ba yêu con rất nhiều.

Tính cách của con và Raphael rất khác nhau, vậy nên ba viết lại bức thư này để giúp con vượt qua quãng thời gian thiếu vắng ba.

Ba hy vọng những dòng chữ này có thể tiếp thêm sức mạnh cho con.

Ba muốn con tin rằng, ba có thể an lòng rời đi.

Chia ly không phải là mãi mãi.

Từ trên cao, ba vẫn sẽ luôn dõi theo con.

Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, thời gian sẽ chữa lành tất cả.

Nếu có thể, đến ngày mẹ rời xa thế giới này, hãy thay ba đặt một nụ hôn tạm biệt lên trán bà ấy.

Đọc xong bức thư, tôi lại khóc.

Khóc đến khi mắt nhòe đi, rồi ngã xuống giường.

Tôi thề với ba.

Ba ơi, con thề sẽ bảo vệ gia đình này.

Con sẽ yêu mẹ nhiều như ba từng yêu mẹ.

Theo di nguyện của ba, chúng tôi đưa ông đến công ty Recompose ở Seattle, Mỹ.

Đây không phải một quyết định dễ dàng được chấp nhận bởi thế gian.

Công ty đó áp dụng phương pháp mai táng xanh—ba sẽ nằm trong một khoang nhiệt đặc biệt trong suốt một khoảng thời gian.

Dần dần, cơ thể ba sẽ biến thành một hộp đất màu mỡ.

Ba biết mẹ rất yêu hoa hồng.

Ông mong rằng sau này, từng bông hoa trong khu vườn của mẹ sẽ được nuôi dưỡng từ chính thân thể ông.

Ông nghĩ, nếu mình không thể ở bên mẹ nữa, thì hoa sẽ thay ông làm mẹ vui.

Cứ thế, mẹ tôi tiếp tục sống bình thường thêm nhiều năm nữa.

Nhưng đến bảy năm sau, không ai trong chúng tôi ngờ rằng, mảnh đất ấy đã không thể nuôi dưỡng thêm bất kỳ bông hoa nào nữa.

Khi tôi kể chuyện này với chú Gasol, chú ấy chỉ mỉm cười, giấu đi nỗi đau sau khóe môi, nhẹ nhàng an ủi tôi: “Không sao đâu, Felicia, chú vẫn luôn ở đây.”

Lúc đó, tôi không hiểu hàm ý trong câu nói ấy.

Mãi cho đến ngày hôm đó, khi tôi cười gọi mẹ, nhưng bà chỉ nằm yên dưới gốc cây, không thể đáp lại tôi nữa.

Bà khẽ mỉm cười, trong tay siết chặt một bức tượng chim ưng bằng vàng đã gỉ sét cùng một chiếc MP3 cũ kỹ.

Tôi run rẩy cả người, thật chậm, thật chậm bước tới trước ghế, quỳ xuống, đặt một nụ hôn lên trán bà.

Lại bảy năm nữa trôi qua.

Mái tóc mẹ tôi đã bạc trắng, giống hệt độ tuổi của ba khi ông ra đi.

Tôi nhớ chỉ vài ngày trước, mẹ bỗng nhiên thở dài cảm thán: “Cả đời này của mẹ thực sự đã rất mãn nguyện rồi.”

Tôi nghĩ, bây giờ mẹ đang trên đường đến gặp lại ba và bà ngoại.

Nước mắt tôi rơi không ngừng.

Tôi gọi cho Raphael, bảo anh ấy về nhà.

Anh ấy im lặng một lúc, rồi hỏi tôi: “Em nói xem, mẹ ra đi có hạnh phúc không?”

Tôi không biết.

Nhưng tôi nghĩ rằng bà hạnh phúc.

Nếu Rosa nghe được câu hỏi này, chắc chắn bà ấy sẽ bật cười và gật đầu.

Làm sao mà không hạnh phúc được?

Cô đã gặp lại Trình Thù rồi mà.

Rosa khẽ nheo mắt, nhưng ngay khoảnh khắc trước khi nhắm mắt, cuốn phim cuộc đời cô bỗng tua nhanh về quá khứ.

Cô nhìn thấy…

Ở những dòng thời gian khác nhau trong vũ trụ, cô của năm bảy tuổi, hai mươi hai tuổi, ba mươi tuổi bỗng nhiên đồng loạt ngước mắt lên, ngoảnh đầu lại—và bắt gặp ánh nhìn của Trình Thù.

Thiếu niên mười bốn tuổi, trong miệng còn ngậm một viên kẹo ngọt.

Người đàn ông ba mươi tuổi, trong đáy mắt ánh lên một tia ý cười.

Người đàn ông ba mươi bảy tuổi, dịu dàng đưa tay về phía cô.

“Em yêu, đi không?”

“Đi.”

“Đi đâu?”

“Đi đâu cũng được, chỉ cần là cùng anh.”

Dẫu cách biệt chân trời góc bể…

Trình Thù, kiếp sau anh đợi em nhé!

[HOÀN TOÀN VĂN]
 
Back
Top Bottom