Siêu Nhiên Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
394986541-256-k220531.jpg

Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
Tác giả: taveheta
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

An, Huy và Trí là ba người bạn thân thiết, từng cùng nhau trải qua bao nhiêu năm tháng gắn bó.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cả ba quyết định cùng nhau đi du lịch để thư giãn trước khi bắt đầu sự nghiệp mới.

Họ chuẩn bị ra cổng gần trường học thì bất ngờ bắt gặp một cảnh tượng kỳ lạ.​
 
Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
Thông Tin Nhân Vật(Ưu Điểm)


Nhân vật:

-An: Là người chạy nhanh nhất và có thể lực cao.

Cậu có thể chạy hơn 30km/h một lúc lâu.( Đã học Taekwondo).

-Tính cách: Vui vẻ, hoạt bát khi bình thường và ngược lại.-Huy: Là người có sức mạnh và khả năng chịu đòn vô cùng mạnh mẽ.

Có thể mang vác các vật nặng. (Đã học boxing).

-Tính cách: Mạnh mẽ, thường hay bảo vệ người yếu hơn-Trí: Là người thông minh nhất cả bọn.

Có khả năng tư duy và ghi nhớ hơn người thường.(Đã học sử dụng các loại vũ khí cơ bản).

-Tính cách: Trầm tĩnh, khá lạnh lùng, ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng ấy thì cậu rất quan tâm đến An và Huy( khi cả 2 gặp khó khăn thì cậu luôn tìm cách giúp đỡ).
 
Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
CHAP 1: Mùi Máu


Trường trung học cuối cùng cũng kết thúc sau buổi lễ tổng kết kéo dài lê thê.

Cả An, Huy và Trí đứng trước cổng trường, đắm mình trong cái nắng chói chang đầu hè."

Vậy là hết rồi ha," Trí đẩy gọng kính, ánh mắt xa xăm.

"Ừ, tụi mình tốt nghiệp thật rồi..."

An gật đầu, mắt nhìn hàng cây rung nhẹ trong gió."

Thôi khỏi cảm động, kiếm gì ăn đi, đói gần chết," Huy vừa nói vừa vươn vai, cơ bắp cuồn cuộn như sắp nổ tung khỏi tay áo.Nhưng chưa kịp bước đi, cả ba chợt khựng lại khi thấy một người đàn ông đang đứng cách cổng trường không xa.

Ông ta mặc bộ đồ bẩn thỉu, mắt trợn trừng vô hồn, đầu hơi nghiêng như bị trật khớp.

Tay ông ta dính máu - máu thật sự - và dường như đang run bần bật."

Ê... người đó nhìn ghê vậy?"

Trí lùi lại nửa bước, bắt đầu suy tính trong đầu.Bác bảo vệ - ông Chín - từ trong phòng gác chạy ra, hét lớn:

"Ê!

Anh gì đó!

Anh có sao không?!"

Không ai ngờ được điều xảy ra tiếp theo.

Người đàn ông kia không đáp.

Ông ta đột ngột lao tới bác Chín - nhanh đến kinh ngạc - rồi... cắn một phát vào vai bác!Tiếng hét thất thanh vang lên.

Máu phun như vòi xịt."

BÁC CHÍN!!!"

An hét lên và theo bản năng lao tới.

Nhưng Trí giữ tay An lại thật mạnh.

"Đừng!

Nhìn kỹ đi!

Cái đó... không phải người thường nữa rồi!"

Cả ba lùi dần về phía cổng trường, mắt không rời cảnh tượng trước mặt.

Bác Chín giãy giụa, rồi lặng đi chỉ sau vài chục giây.

Cơ thể co giật.

Và... bác bắt đầu đứng dậy, dù cái cổ đã bị cắn nát."

Không thể nào...," Huy thì thào.

Mồ hôi túa ra dù trời không quá nóng.

"Đó là... không thể nào, thực sự là zombie á?"

Không ai nói gì nữa."

Không thể tin nổi..."

- Huy lùi lại, mắt vẫn chưa rời khỏi cảnh bác Chín đang lồm cồm ngồi dậy, đôi mắt đục ngầu không còn chút nhân tính."

Chúng ta... phải rời khỏi đây thôi," Trí nói, giọng run nhưng ánh mắt vẫn giữ được sự tỉnh táo hiếm thấy.Nhưng An thì lại đứng yên.

Cậu hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay, rồi nhìn vào trong sân trường.

"Khoan.

Nếu có thứ gì đó đã xảy ra... có thể trong trường cũng đang có người gặp nguy hiểm.

Tụi mình phải xem còn ai sống không."

Huy lập tức phản đối: "Cậu điên à?!

Đã thấy bác Chín bị cắn rồi còn muốn quay vào ổ dịch?!"

"Không phải điên."

Trí đẩy kính.

"An nói đúng.

Nếu chỉ nghĩ cho bản thân, tụi mình đã chạy rồi.

Nhưng nếu còn bạn bè trong đó... chúng ta không thể bỏ họ lại."

Huy nắm chặt tay.

Rồi sau vài giây, anh thở dài.

"Biết vậy hồi sáng ăn thêm cái bánh bao.

Được rồi.

Vô thì vô.

Nhưng nếu gặp bọn... thứ đó nữa là tớ đấm chết hết!"

Ba người chậm rãi tiến vào trường qua cánh cổng đã mở toang.

Cảnh tượng bên trong hoàn toàn khác với vài phút trước.

Ghế ngồi đổ ngổn ngang, hành lang rơi đầy sách vở.

Một chiếc balo vẫn còn mở toang, giấy kiểm tra bay tán loạn dưới gió máy lạnh.Không có ai cả.

Không một tiếng động.

Chỉ có sự im lặng đè nặng."

Đi hướng này trước."

An chỉ về khu nhà B - khu học chính.

"Nếu có ai, họ sẽ trốn ở đó."

Cả ba bước qua hành lang dài, đôi chân chậm rãi tránh vũng máu khô đầu tiên.

Trí cúi xuống xem xét, ánh mắt căng thẳng."

Vết này khô rồi.

Tức là vụ này không phải mới xảy ra cách đây vài phút... mà có thể đã bắt đầu từ trước khi tụi mình thấy bác Chín."

"Chết tiệt..."

Huy nghiến răng, nhìn quanh như thể sẵn sàng đấm bất kỳ thứ gì nhảy ra.Bỗng - cạch... cạch...

- tiếng kéo lê vang lên từ lầu hai.Cả ba đứng khựng.An ra dấu giữ im lặng.

Cậu bước nhanh nhưng cực kỳ nhẹ, tận dụng thể lực vượt trội để leo cầu thang mà không tạo ra tiếng động.

Trí theo sát, rút ra cây dù sắt gấp từ balo như vũ khí tạm thời.

Huy đi cuối, hai tay siết chặt cây chổi lau nhà móc được từ hành lang.Đến lầu hai, thứ âm thanh đó càng rõ hơn.Cạch... cạch... bốp!Một cánh cửa lớp bị hất tung từ bên trong.Cả ba lập tức ép lưng vào tường.An rón rén ngó vào - một cô nữ sinh mặc đồng phục, gục đầu xuống bàn, nhưng... không giống mấy con zombie.

Tay cô ấy vẫn run run."

Người sống!"

An thì thầm.

"Cô ấy còn sống!"

An định chạy vào nhưng Trí chặn lại: "Khoan!

Kiểm tra trước đã!"

Trí thò gương nhỏ ra từ túi, dùng nó soi vào bên trong theo góc chết."...Ổn.

Không có gì lạ.

Không thấy máu trên người."

An gật đầu và bước nhanh vào, nhẹ nhàng lay vai cô gái.

"Ê!

Bạn gì ơi!"

Cô giật mình, ngước lên, nước mắt ướt đẵm."

C-các cậu là... người?"

"Ừ.

Bình tĩnh đi.

Có tụi tôi ở đây rồi."

Huy bước vào, giọng trầm nhưng an ủi.

"Có biết chuyện gì xảy ra không?"

Cô gái tên Lan.

Cô kể rằng khi tan lễ xong, một học sinh nào đó cắn bạn mình.

Từ đó mọi thứ trở nên hỗn loạn.

Ai bị cắn thì sau vài phút cũng thành...

"thứ đó".

Cô chạy lên đây trốn, khóa cửa lại, đến giờ vẫn chưa dám thở mạnh.Trí nghe xong chỉ nói một câu: "Vậy là...

đây không còn là tai nạn.

Mà là dịch thật sự."

An nheo mắt, ánh nhìn sắc lạnh.

"Chúng ta phải đi khắp trường.

Còn ai sống, phải cứu.

Sau đó tìm cách thoát."

Huy đập chổi xuống sàn: "Vậy thì bắt đầu luôn đi.

Nếu chết, ít ra cũng chết khi đang đánh chứ không phải chờ!"

Cả ba quay đầu rời khỏi lớp, để lại Lan đang lẽo đẽo theo sau.
 
Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
CHAP 2: Chạm Trán


Tiếng bước chân vội vã vang vọng trong hành lang tầng hai.

Mỗi bước đi như đè nặng thêm vào tâm trí cả nhóm.An đi đầu, ánh mắt sắc bén quét từng góc tường.

Cậu hít thở đều, thân người giữ trạng thái sẵn sàng lao lên bất kỳ lúc nào.Lan đi giữa, tay vẫn run, mặt tái nhợt.

Trí ở phía sau, một tay cầm dù, một tay giữ balo - bên trong có vài vật dụng lặt vặt cậu "vô tình" chuẩn bị từ đầu năm học: dây thừng mỏng, keo 502, băng keo vải, một con dao bỏ túi và...

2 viên kẹo bạc hà."

Dừng lại."

- Trí đột ngột nói nhỏ.An và Huy dừng ngay lập tức."

Có tiếng gì đó..."

- Trí cúi người, dán tai xuống nền sàn.

"Dưới tầng.

Có lẽ 2... không, 3 cá thể.

Chúng không đi lung tung.

Chúng đang...

đứng im."

"Cái gì?"

- Huy ngớ ra."

Zombie phản ứng với âm thanh.

Chúng đứng im là để bắt âm, tớ biết được vì có đọc cuốn sách về thể loại zombie."

- Trí bình tĩnh giải thích.

"Lan, im lặng.

Huy, sẵn sàng lấy vật nặng ném mạnh nếu tôi ra hiệu."

Huy gật đầu.

An nhíu mày, khẽ siết chặt cây chổi đã sứt cán mà Huy đưa cho cậu.Huy ngồi xuống, nhặt một hòn đá cỡ nắm tay.

Cậu nhìn Trí.

"Tôi ném?"

Trí gật.Bốp!

- Hòn đá lao nhanh, đập trúng cửa sắt dưới tầng.

Tiếng vang lớn lan khắp hành lang như một cú đập phá trời giáng.Gầm...!!!

- Ba cái xác bật dậy như bị kích hoạt, lao về hướng âm thanh vừa phát ra.

Bàn chân đập mạnh xuống sàn, miệng rít lên từng đợt."

An.

Giờ cậu."

- Trí ra hiệu.An không trả lời.

Cậu chỉ quay người ra khỏi hành lang, chạy nhanh đến mức hình như còn vượt cả âm thanh vừa rồi.Trong tích tắc, An đã đứng giữa cầu thang - nơi ba con zombie vừa đuổi theo âm thanh.

Không để chúng kịp xoay người, An xoay gót, bật nhảy lên tường rồi đạp chéo vào đầu con zombie gần nhất.

Âm thanh như vỡ sọ phát ra - nó đổ gục ngay lập tức."

WOAH!"

- Huy hét nhỏ.

"Thằng này chạy như ninja vậy trời!"

Hai con còn lại vừa xoay sang phía An thì - BỐP!

- một cây chổi đập mạnh vào mặt con thứ hai, đủ lực để nứt quai hàm.Huy từ cầu thang tầng trên lao thẳng xuống như quả pháo, đấm cú thứ hai vào ngực con zombie làm nó bay ngược lại đập vào tường, xụi xuống.Con cuối cùng còn chưa kịp xoay đầu thì Trí đã tung ra sợi dây nhỏ, buộc một đầu vào chân bàn nặng trong góc và quấn vòng qua chân zombie, sau đó giật mạnh đúng lúc nó chạy tới - khiến con zombie ngã nhào, đầu đập thẳng xuống sàn gạch."

Không mạnh nhưng cũng xài được."

- Trí nói, thở nhẹ.Cả ba bước xuống tầng một, đứng giữa ba cái xác đã nằm im.Huy nhìn bàn tay mình, hơi rớm máu do đấm quá mạnh.

"Biết là mình mạnh, nhưng đấm trúng đầu tụi nó đau gần chết..."

"Còn tớ thì không đấm, tớ đá."

- An cười nhẹ, nhưng mắt vẫn không rời hành lang.

Cậu không dính một giọt máu nào, dù đã lao vào trước."

Tớ không đủ lực để làm như 2 cậu, tớ chỉ biết dùng sở trường của mình."

- Trí chỉnh lại gọng kính.Lan thì đứng nhìn cả ba.

Cô không biết là mình vừa may mắn khi chung đội với bộ 3 như vừa bước ra từ phim hành động.An ngẩng lên nhìn đồng hồ treo tường.

"Chúng ta cần kiểm tra khu thư viện.

Có thể vẫn còn người ở đó."

Trí cau mày.

"Mặt trời sắp lặn.

Nếu trời tối, tầm nhìn của tụi mình kém hơn tụi zombie rất nhiều."

"Vậy thì nhanh lên."

- An nói dứt khoát.

"Tụi mình khoẻ, nhưng không bất tử đâu."

Bốn người, giờ đây bao gồm cả Lan, lén lút di chuyển đến thư viện, trong khi đi thì họ cảm nhận được sự căng thẳng.

Nhưng quyết tâm sống sót đã thúc đẩy họ tiếng về phía trước.
 
Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
CHAP 3: Lựa Chọn Đau Đớn


Khu thư viện nằm cuối hành lang, bị che khuất bởi dãy lớp học và bóng tối dần lan tới.

Cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, bụi bay mù mịt.

Mùi ẩm mốc xen lẫn với thứ gì đó... quen mà kinh tởm - mùi máu loãng."

Chỗ này có người từng trốn."

- Trí nói, tay chỉ vết cào trên sàn và dấu chân còn in trên bụi."

Chắc không còn lâu đâu."

- An đáp, mắt quan sát trần nhà và các ngóc khuất.

"Huy, coi lối sau."

"Được."

Lan lặng lẽ đi theo sau, ánh mắt vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn từ vụ đụng độ trước đó.

Tay cô run khi chạm vào quyển sách cũ.

"Mình thật sự đang sống trong ác mộng sao...?"

RẦM!!Cửa sau đột ngột bật mở - một bóng đen nhào vào, tốc độ nhanh đến mức không kịp phản ứng.

Nó xô ngã Lan, rồi cắm răng cắn thẳng vào vai cô trước khi bị An đá văng ra xa."

LAN!!!"

- cả ba người cùng hét lên.Lan rít lên đau đớn, ôm chặt vai.

Máu trào ra, đỏ tươi.

Con zombie gào lên một tiếng rồi bị Huy đập gãy cổ bằng cú đấm như trời giáng."

Cắn... cắn thật rồi... hộc... mình bị cắn rồi..."

- Giọng Lan run rẩy, mắt cô mở to.An lao đến giữ lấy vai cô, mắt mở to.

"Không... không thể..."

Trí lùi lại một bước, mặt tối sầm.

"Vai... chỗ cắn sâu, và máu ra nhiều.

Thời gian chuyển hóa sẽ ngắn."

Huy ngồi phịch xuống, không nói gì."

Không, tôi... tôi vẫn còn tỉnh mà!

Mình còn chưa... chưa nhiễm mà, đúng không?!"

- Lan khóc nấc.

"Làm ơn... cứu mình..."

Không ai trả lời.

Chỉ có tiếng gió từ cửa sổ vỡ thổi vào, se lạnh như lưỡi dao.An cắn chặt môi, tay siết lại thành nắm đấm.Trí là người đầu tiên phá tan sự im lặng.

"Nếu cậu ấy chuyển hóa giữa lúc bọn mình đang chạy, cả nhóm sẽ chết.

Cắn vào vai - máu sẽ truyền nhanh hơn.

Cậu biết điều đó, An."

"...Biết chứ."

- Giọng An khàn đi.Lan bấu lấy tay áo An.

"Làm ơn đừng bỏ mình lại... mình sợ... mình không muốn chết một mình..."

Huy quay đi.

Mắt đỏ hoe.Trí lấy ra một con dao nhỏ từ balo, đặt lên sàn.

"Tôi không ra tay được.

Tôi không đủ mạnh mẽ như vẻ ngoài đâu."

An cúi xuống, cầm lấy con dao.

Tay cậu run nhẹ.Nhưng rồi, thay vì làm điều không ai dám nói ra...

An kéo balo của Lan lại, nhét cho cô một bình nước và cây đèn pin nhỏ."

Bọn tôi... sẽ quay lại.

Nếu cậu còn là cậu.

Nhưng giờ... cậu phải ở lại đây."

Giọng An dứt khoát, nhưng ánh mắt đau buốt.Lan òa khóc.Cánh cửa thư viện đóng lại.

Một tiếng "cạch" vang lên - Trí đã khóa trái.Ba người đứng lặng ngoài hành lang.

Không ai nói gì.

Không ai dám nhìn nhau.Lần đầu tiên, họ phải bỏ lại một người.

Và đó không phải vì họ yếu...

Mà vì sinh tồn không bao giờ công bằng.Đêm phủ xuống như một tấm màn đen đặc.

Trong một lớp học bỏ hoang, ba người ngồi cạnh nhau, im lặng.Không còn tiếng khóc.

Không còn lời than.

Chỉ có sự trống rỗng."

Lẽ ra... mình nên kéo cô ấy tránh nhanh hơn."

- An nói, mắt trân trân nhìn ra cửa sổ.

"Không phải lỗi của cậu."

- Trí đáp, ánh mắt vô hồn.

"Nếu là mình, mình cũng không kịp."

Huy chẳng nói gì.

Anh đang lau lại con dao đã dùng giết zombie, tay hơi run, ánh mắt sâu thẳm như đáy giếng.Bỗng... một luồng sáng nhẹ chớp lên trong không khí.Tim cả ba đập dồn dập.

Không phải zombie.

Không phải người.

Mà là... một thứ gì đó đang kích hoạt bên trong họ.
 
Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
CHAP 4: Thức Tỉnh Và Thử Nghiệm


Trí đứng bật dậy, hai mắt sáng rực.

Đầu óc anh đột nhiên như được đổ vào hàng trăm mảnh kiến thức, hình ảnh, công thức.

"Thông tin... dữ liệu...

Suy luận!

Mình đang... thấy cả những kết quả chưa xảy ra...!"

Huy ôm đầu.

"Chuyện quái gì đây..."

Một vòng sáng tím nhạt bao quanh người anh, rồi biến mất.

Anh bỗng cảm thấy... nhẹ đi?

Cúi xuống balo, anh mở ra - đầy ắp đồ ăn, chai nước, cả con dao nặng cũng biến mất."

Mình... cất được đồ vào... không gian gì đó?"

- anh thử lấy ra, rồi cất lại.

Thành công.

"Không thể tin nổi..."

Còn An...

Cậu không thấy gì.

Không nghe gì.

Nhưng khi cúi xuống, ánh mắt chạm vào tấm gương vỡ trên bàn học cũ - thì hình ảnh phản chiếu không còn là chính mình.Một cô gái tóc trắng dài, với ánh mắt lạnh lùng nhưng sắc bén, làn da trắng và đôi tay mạnh mẽ hiện ra trong gương.Cậu giật mình, sờ mặt - vẫn là mình, nhưng... có cảm giác.

Tăng sức mạnh.

Tăng tốc độ.

Tăng phản xạ.

Cảm giác như thể vượt qua chính mình."

Cậu...

đang hóa thành con gái?"

- Trí hỏi, ngạc nhiên lẫn nghi ngờ."

Ừ.

Nhưng có vẻ không duy trì lâu."

- An nhún vai, giọng giờ cao và nhẹ hơn hẳn.

"Bù lại, mình có cảm giác mạnh gấp rưỡi hiện tại(x1.5).

Chạy còn nhanh hơn lúc trước."

Huy bật cười.

"Lạ đời thật.

Một thằng cơ bắp như mình thì nhận được cái túi không gian.

Một thằng não to thì nhận siêu trí tuệ.

Và thằng chạy nhanh nhất thì thành... gái."

An nheo mắt.

"Thử nói lại câu đó xem?"

"Tớ Không có ý xấu!

Tớ thề!"

- Huy vội giơ tay.Trí đẩy gọng kính.

"Cậu có thể điều khiển được khi nào biến hình không?"

"Có vẻ là có.

Nhưng không nên lạm dụng.

Cơ thể mình vẫn cảm thấy... lạ khi trở lại."

Ba người nhìn nhau.

Mất mát vẫn còn đó, nhưng giờ họ đã có vũ khí mới.

Không chỉ vũ khí ngoài tay... mà là sức mạnh trong bản thân.Họ không biết dị năng đến từ đâu.

Cũng chẳng hiểu tại sao.Nhưng một điều đã rõ ràng:Từ giờ trở đi, họ không còn là những học sinh bình thường nữa.Sáng sớm hôm sau, ánh nắng yếu ớt xuyên qua cửa sổ vỡ, chiếu xuống lớp học phủ bụi.Ba người dậy sớm, không ai ngủ yên.

Mất mát vẫn còn đó, nhưng giờ... họ có một mục tiêu rõ ràng hơn: sống sót - và khai thác sức mạnh mới."

Ra sân đi.

Cần chỗ trống để thử."

- Trí nói, chỉnh lại gọng kính, mắt vẫn có những tia sáng bất thường từ khi dị năng thức tỉnh.Cả ba tiến về phía sân thể dục phía sau trường.

Cỏ mọc um tùm, mấy bộ bàn ghế cũ ngổn ngang.

Không khí căng thẳng, nhưng trong mắt họ - là một sự tò mò mãnh liệt.Thử nghiệm 1: Dị năng của Huy - Không gian lưu trữHuy đứng giữa sân, mở tay ra như đang tưởng tượng một cánh cửa.

Ngay lập tức, một vòng xoáy ánh tím xuất hiện trên không, nhỏ bằng lòng bàn tay.Anh đưa tay vào... và vèo! rút ra nguyên cái ghế.Trí trợn mắt.

"Không phải vật thể nào cũng nhẹ đâu đấy!"

"Biết chứ."

- Huy nhún vai.

"Tớ thử luôn nhé."

Anh bỏ vào cái bàn gỗ to đùng bên cạnh - vút!

- bàn biến mất.Rồi vút!

- lại xuất hiện trở lại khi anh vẫy tay."

Trọng lượng hình như có giới hạn, chắc tầm 10kg.

Kích thước có vẻ cũng hạn chế."

- Trí ghi chú lại bằng trí nhớ.

"Có thể tận dụng để mang vũ khí, lương thực, thậm chí... cứu người."

An vỗ vai Huy.

"Ít ra thì dị năng của cậu không cần phải... mặc váy như tớ."

An suýt khóc.Thử nghiệm 2: Dị năng của Trí - Suy luận cấp tốc"Đến lượt tôi."

Trí nhắm mắt, hít sâu.

Khi mở ra, đôi mắt anh... khác biệt hoàn toàn.

Đồng tử co lại, ánh bạc lóe lên như máy tính khởi động.Anh nhìn quanh - rồi bất ngờ nói:"Có 3 con zombie đang ẩn nấp cách đây 43 mét, ở phía khu hành lang bên phải.

Dựa trên dấu chân lấm bùn, bức tường bị trầy và mùi máu loãng mờ, chúng tạm dừng tại chỗ, không di chuyển."

"Cậu không đùa đấy chứ?"

- An hỏi."

Không."

- Trí rút dao ra.

"Muốn thử không?"

An biến thành nữ ngay lập tức.

"Đi kiểm tra thôi."

Họ chạy tới - và quả nhiên - đúng vị trí Trí nói, 3 con zombie đang lê lết cạnh đống bàn ghế, chưa phát hiện ra nhóm.Huy giơ ngón cái.

"Khả năng đáng giá thật."

Thử nghiệm 3: Dị năng của An - Hóa thânTrở lại sân, An hít sâu.

Một vòng sáng màu lam nhạt xuất hiện quanh người.

Trong tích tắc, mái tóc ngắn đen biến thành tóc dài buộc gọn, khuôn mặt trở nên thanh tú và sắc nét, thân hình mảnh mai nhưng linh hoạt hơn hẳn.An... giờ là một cô gái."

Cảm giác như đang điều khiển cơ thể nâng cấp vậy."

- An nói, giọng nữ nhẹ hơn nhưng không mất đi sự quyết đoán."

Thử chạy xem?"

- Huy gợi ý.Vù!Chỉ trong tích tắc, An đã biến mất khỏi tầm mắt.

3 giây sau, tiếng gió rít lên ở đầu sân."

Bằng mắt thường không theo kịp..."

- Trí lẩm bẩm.

"Cậu tăng mọi chỉ số lên 1.5 lần...

Giả sử tốc độ cũ là 35 km/h, giờ là gần 53..."

An xuất hiện lại bên cạnh, không hề thở dốc."

Nhưng mệt hơn.

Sau 5 phút chắc sẽ thấy buồn ngủ hoặc đau đầu nhẹ."

- An xoa trán.

"Tác dụng phụ đấy."

Sau khi thử nghiệm xong, cả ba ngồi xuống dưới bóng cây lớn gần sân."

Vậy là giờ chúng ta mạnh hơn.

Nhưng cũng lộ rõ rằng... thế giới này không còn bình thường."

- Trí nói.An nhìn lên bầu trời.

"Và có thể...

Lan chưa thực sự biến đổi."

Huy siết tay.

"Nếu có cơ hội... ta sẽ quay lại."

Trí gật đầu.

"Nhưng trước tiên... phải rời khỏi ngôi trường này đã."

Ba đôi mắt nhìn về phía cổng chính - nơi bị chặn lại bởi hàng loạt rào chắn và... thứ gì đó đang gõ cọc cọc vào cánh cửa sắt từ bên ngoài.Trò chơi sinh tồn mới chỉ bắt đầu.
 
Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
CHAP 5: Đụng Độ


Mặt trời lặn chậm trên mái trường cũ.

Ánh sáng cuối cùng của buổi chiều kéo dài bóng của ba người lên bức tường đầy máu khô và vết móng tay cào xước.

Không khí dày đặc mùi ẩm mốc, máu, và điều gì đó... bất an."

Chúng ta nên rời khỏi khu lớp học cũ."

- Trí nói, mắt không rời khỏi bản đồ tay vẽ từ trí nhớ.

"Khu thể chất phía sau có thể còn đồ ăn, nước, thậm chí là chỗ trú ẩn an toàn hơn."

An gật đầu.

Dù mới thử nghiệm dị năng biến hình hôm qua, cậu vẫn chưa quen với việc nhìn thấy bản thân trong hình hài một cô gái.

Mỗi khi biến hóa, cơ thể linh hoạt hơn, nhẹ hơn, tốc độ tăng rõ rệt - nhưng cảm giác đó vẫn lạ lẫm."

Hy vọng lần này không gặp gì điên rồ nữa."

- Huy vác balo, bên trong là toàn bộ số đồ ăn nhóm tìm được và cả vài thanh sắt để phòng thân.Nhưng khi cả ba chưa kịp bước qua dãy nhà G, một tiếng bộp! vang lên.

Từ sau lùm cây, ba bóng người lù lù xuất hiện.

Một người cầm dao.

Một người mang gậy bóng chày.

Người cuối cùng - có vẻ là thủ lĩnh - đứng thẳng, mắt quét qua cả nhóm với ánh nhìn lạnh như băng."

Dừng lại.

Không tiến thêm bước nào."

- hắn ra lệnh.An và Trí theo phản xạ đứng chắn trước Huy, vì balo là thứ có giá trị nhất hiện giờ.

Trí lặng lẽ liếc mắt, bắt đầu suy luận tình hình:> Ba người.

Hai nam, một nữ.

Vũ khí tầm gần, nhưng đứng cách xa.

Không muốn chiến đấu, ít nhất là lúc này.

Mắt thủ lĩnh quét liên tục - có thể từng làm bảo vệ, hoặc huấn luyện quân sự?

Nhưng dáng đứng... không vững lắm.

Có thể bị thương nhẹ."

Chúng tôi không muốn gây rắc rối."

- Trí nói, giọng bình tĩnh.

"Chỉ đang tìm nơi trú ẩn."

Người kia hạ thấp dao, nhưng chưa rời thế thủ.

"Có gì để đổi không?"

"Thức ăn.

Một ít nước."

- Huy trả lời."

Cho tôi xem.

Không được giở trò."

- hắn ra hiệu.An bước lên, giả vờ lấy đồ ra.

Nhưng khi nhận thấy tên cầm dao tiến gần, ánh mắt hắn bỗng dán chặt vào An... không phải vì đồ đạc, mà vì ngoại hình cô gái An vừa hoá thành."

Khoan... mày là con gái à?"

- hắn cười đểu, tay xoa xoa.An không trả lời, nhưng chỉ trong nháy mắt, cậu phóng tới như một cơn gió, giật phăng con dao và đá bay hắn ra sau.

Đôi mắt Trí sáng rực.Tốc độ này... hơn cả buổi thử nghiệm hôm qua.

Dị năng có thể tiến hoá ư?"

Đủ rồi."

- Trí bước lên, giọng dứt khoát.

"Nếu muốn trao đổi, làm nghiêm túc.

Nếu muốn cướp, thử đi.

Nhưng chắc chắn, người đầu tiên chết là một trong các người."

Căng thẳng kéo dài vài giây... rồi tan vỡ khi thủ lĩnh ra hiệu rút.

"Xin lỗi.

Phản ứng bản năng thôi.

Chúng tôi... không phải người xấu."

Họ ngồi xuống cùng nhau sau vài phút.

Huy đưa cho họ vài gói mì.

Đổi lại là bản đồ sơ lược khu vực xung quanh.Trí gật đầu nhẹ, trong đầu đã hình thành hàng loạt suy luận và kế hoạch.

Còn Huy siết chặt quai balo.

Đôi mắt ánh lên sự quyết tâm: thế giới này không còn đơn giản nữa.
 
Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
CHAP 6: Rời Trường


Buổi sáng âm u.

Sương mù lặng lẽ phủ lên những hành lang nứt vỡ và đống bàn ghế mục nát.

Trường học - nơi từng vang tiếng trống, tiếng học trò cười đùa - giờ đây chỉ còn là tàn tích u ám của một thế giới đã sụp đổ.An đứng trên tầng ba, nhìn xuống cánh cổng sắt phía trước."

Tới lúc rồi."

- cậu khẽ nói.Dưới sân, Huy siết chặt quai balo, nơi chứa đầy nhu yếu phẩm được gom góp trong suốt tuần qua.

Trí kiểm tra bản đồ thô vẽ bằng tay, đánh dấu các vị trí tiềm năng: tiệm thuốc, siêu thị mini, trạm kiểm soát... tất cả nằm rải rác trong bán kính 5km quanh trường."

Tuyến đường phía đông là ít zombie nhất."

- Trí nói.

"Theo như lời nhóm hôm qua. chúng ta phải đi vòng qua khu chung cư."

"Càng tốt."

- An đáp.

"Khu đó nhiều chỗ ẩn, dễ chạy thoát nếu bị vây."

Họ quyết định lên đường.

Cánh cổng trường mở ra.Một làn gió lùa qua, mang theo hơi lạnh và mùi tanh đặc trưng.

Không ai nói gì.

Tất cả đều hiểu: rời khỏi trường nghĩa là không thể quay lại.

Cả nhóm di chuyển theo đội hình tam giác, Trí dẫn đường, An ở giữa quan sát, Huy chốt sau để bảo vệ.

Nhóm tránh những tuyến đường lớn, bám sát tường, lách qua các con hẻm chật hẹp và đống xe đổ nát.Thỉnh thoảng, An lại chuyển sang hình dạng nữ - dáng người nhỏ hơn giúp dễ ẩn nấp, và tốc độ tăng cao giúp cậu luồn lách qua những đoạn nguy hiểm.

Nhưng cậu không sử dụng lâu, tránh bị hao năng lượng - vì cậu vẫn chưa hiểu rõ dị năng sẽ tiêu hao bao nhiêu sau mỗi lần sử dụng.Huy thì phát huy khả năng lưu trữ: súng bắn đinh, dao găm, pin, hộp y tế - tất cả được cất gọn vào "kho không gian" mà chỉ cậu có thể gọi ra.

Dù là dị năng tiện lợi, nhưng Huy biết rõ: nếu người khác biết, họ sẽ tìm cách cướp nó, hoặc tệ hơn - tiêu diệt cậu.Trí liên tục đưa ra phán đoán nhanh, đoán hướng di chuyển của zombie dựa vào tiếng động, gió và cả... chim bay.

Dị năng của Trí không cần kích hoạt bằng tay hay nói, nó vận hành trong não - như một cỗ máy suy luận không ngừng chạy.

Sau 3 tiếng di chuyển liên tục, họ tới được khu chung cư.Khung cảnh hoang tàn, xe đạp nằm ngổn ngang, cửa kính vỡ vụn, xác zombie rải rác như dấu vết của một cuộc tàn sát.

Có những căn hộ mở toang cửa, máu loang ra tận cầu thang."

Chỗ này... từng có người chiến đấu."

- Trí nhận xét."

Cẩn thận.

Vẫn có thể còn zombie sống."

- An nhắc.Cả nhóm lặng lẽ tiến vào tầng 1 của tòa nhà A2, nơi có một siêu thị mini.

Khi cánh cửa kính bị đẩy nhẹ hé mở, tiếng leng keng của chuông gió vang lên - nhẹ thôi, nhưng cũng đủ khiến 5 bóng đen trong siêu thị ngẩng đầu dậy."

Chuẩn bị chiến."

- An nói, mắt đã đổi sắc.Âm thanh chiếc chuông gió vừa dứt, cả nhóm lập tức lùi lại.Grrrr...Năm con zombie từ sâu trong siêu thị quay đầu.

Mắt chúng đục ngầu, thịt da bong tróc, tay móng dài bám đầy máu khô.

Một con nhanh nhẹn hơn hẳn bốn con còn lại, có vẻ từng là một bảo vệ cơ bắp - giờ thì chỉ còn là một xác sống to lớn, di chuyển theo phản xạ săn mồi."

Đội hình chiến đấu."

- An ra hiệu, ánh mắt sắc lạnh.Cậu lao lên trước, nhưng thay vì trực diện đối đầu, cậu chuyển sang dạng nữ ngay trong nháy mắt - một dạng thể hình mảnh mai hơn nhưng tốc độ nhanh gấp rưỡi.

Chỉ cần vài bước, An đã luồn ra sau một kệ hàng, dụ ba con zombie đuổi theo.Huy móc nhanh một con dao từ kho không gian.

Cậu không lao tới, mà nấp sau một tủ đông, chờ đúng lúc con zombie thứ tư lướt qua...Pặc!Một cú móc ngang cực mạnh từ tay Huy khiến đầu zombie va vào tường vỡ nát.

Máu đen bắn tung tóe, nhưng Huy không chậm một nhịp.

Cậu lập tức rút về chỗ nấp, triệu hồi một cây tuýp sắt."

Đằng sau!"

- Trí hét lên.Con zombie to lớn - tên "bảo vệ" biến chất - vừa lao tới từ một hướng khác.

Trí nhìn thoáng qua dấu chân, cảm nhận hướng gió và nghe tiếng gió rít, rồi đưa ra quyết định trong chưa đến một giây."

Góc 5h!

Nó nhảy!"

Rầm!Con zombie thật sự lao tới, đập vỡ kệ hàng, nơi An vừa trốn.

Nhưng bằng tốc độ nhanh hơn nhờ biến hình, An đã thoát kịp, nhảy ra phía sau Huy."

Giờ!"

- Trí ra hiệu.Huy tung tuýp sắt.

An bắt lấy giữa không trung rồi xoay người đập thẳng vào chân zombie.

Một tiếng "rắc" giòn tan vang lên.

Con zombie khụy xuống.Ngay lúc đó, Trí rút dây thép từ ba lô, nhắm thẳng cổ zombie mà siết - động tác nhuần nhuyễn như đã luyện hàng trăm lần.

Con zombie giãy giụa, nhưng chưa kịp phản kháng thì Huy đã đập cú kết liễu vào đầu nó.Ầm!Kệ hàng sụp đổ phía sau.

Ba con zombie còn lại bị dụ tới đã đâm sầm vào nhau.

An chuyển lại về dạng nam, hơi thở dốc vì dị năng tiêu hao sức lực.

Mỗi lần hóa hình đều khiến tim cậu đập nhanh hơn, đầu óc choáng váng trong vài giây."

Trí, bên trái!"

- Huy ném cây búa qua vai.Phập!Trí xoay người đỡ lấy búa rồi găm thẳng vào đầu một con zombie đang lao tới.

Lực tay của Trí không bằng Huy, nhưng đủ để kết liễu nếu đánh trúng điểm yếu.Chỉ còn lại một con.Nó lưỡng lự.

Rồi đột nhiên - nó quay đầu chạy!"

Không để nó thoát."

- An thở gấp, lách người đuổi theo.

Chạy.

Nhảy.

Vượt qua kệ.An vươn tay, kéo chân con zombie lại - nhưng lần này không dùng dị năng.

Chỉ bằng phản xạ thật sự của một người nhanh nhất nhóm, cậu hạ gục nó bằng dao găm.

Cả nhóm thở dốc.Mồ hôi, máu và bụi bặm vấy đầy áo."

Ổn chứ?"

- Trí hỏi, lau máu trên trán."

Ổn."

- An gật đầu.

"Nhưng... lần sau phải chia nhịp tốt hơn."

Huy ngồi phịch xuống.

"Kho không gian sắp đầy... mình phải lọc bớt."

"Thu thập nhanh."

- Trí ra hiệu.

"Zombie có thể quay lại bất cứ lúc nào."

"Tại sao con zombie đó lại chạy, không phải bọn chúng đều vô tri ư?"

Trí nghĩ.
 
Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
CHAP 7: Nơi Trú Ẩn Mới


Mặt trời đang xuống dần.

Cái nắng chói chang đã nhường chỗ cho ánh hoàng hôn đỏ rực trải dài trên những con phố đổ nát.

Dưới lớp bụi mỏng phủ đầy đường, xác zombie và rác thải loang lổ một màu u ám.An chống tay lên gối, thở hắt.

"Chúng ta không thể ngủ ngoài trời được.

Quá nguy hiểm."

Huy gật đầu, giọng khàn: "Phải tìm nơi kín đáo...

ít nhất đủ che chắn, nghỉ qua đêm."

Trí giương ống nhòm lên, đứng trên một chiếc xe tải bị lật.

Sau vài phút quan sát, cậu chỉ về phía xa:"Có một trung tâm huấn luyện võ thuật gần khu thể thao của trường.

Bức tường cao, chỉ có một cổng chính.

Cửa sổ đều là kính cường lực.

Có thể được."

An cau mày.

"Chúng ta không biết bên trong còn gì."

"Thì đi kiểm tra."

20 phút sau, cả nhóm tiếp cận tòa nhà.

Cánh cổng sắt đã bị móp một bên, nhưng vẫn đóng.

Huy dùng tay bẻ chốt khóa - tiếng "rắc" vang lên rõ ràng giữa màn đêm tĩnh mịch.Bên trong vắng lặng.Họ lần lượt tiến vào, dao trong tay, mắt không rời các góc khuất.

Tầng trệt là một sảnh lớn với bàn tiếp tân, phòng tập nhỏ và hai hành lang dẫn về các phòng phụ.

Mọi thứ có vẻ yên bình một cách kỳ lạ.

Không có mùi xác thối.

Không có tiếng rên rỉ.

Chỉ có tiếng bước chân và hơi thở đều đặn.Trí đưa ra quyết định.

"Chia ra kiểm tra.

An đi với tôi.

Huy giữ vị trí gần cửa, phòng khi có chuyện."

An gật đầu, trong lòng thầm cảnh giác.

Dù không thấy zombie, nhưng bản năng của cậu vẫn báo động.

5 phút sau."

Tầng trên trống.

Không có ai."

- Trí thông báo, bước xuống."

Tôi tìm thấy phòng ngủ nhân viên.

Có cửa sổ nhỏ, giường nệm đơn và một nhà vệ sinh bên trong.

Có thể tạm ổn."

- An nói, mặt hơi mệt mỏi.Huy lục kho không gian, lấy ra vài chai nước và bánh mì khô.

"Giờ ai cũng cần nghỉ."

Đêm buông xuống.Trong căn phòng ngủ đơn giản, ba người thay phiên nhau gác.

Huy ngủ đầu tiên, lưng dựa tường, tay vẫn giữ chắc con dao.Trí ngồi sát cửa sổ, vẽ sơ đồ toà nhà vào sổ tay - một thói quen từ khi thảm hoạ bắt đầu.

Cậu ghi chú từng lối ra, vị trí có thể ẩn nấp, và những điểm nguy hiểm tiềm tàng.An thì nằm dài trên sàn, ánh mắt nhìn trần nhà.

Tâm trí cậu vẫn lởn vởn hình ảnh Lan - lúc ấy máu me bê bết, đôi mắt tuyệt vọng - trước khi họ buộc phải bỏ lại cô ấy."

Chúng ta vẫn chưa xong đâu."

- An thì thầm, ánh mắt lạnh lùng."

Ừ."

- Trí đáp, không cần quay lại.

"Và dị năng... sẽ còn thử thách chúng ta nhiều hơn nữa."

Nửa đêm.Lạch cạch.Huy mở mắt ngay lập tức.

Một tiếng động nhỏ từ tầng trệt.An và Trí cũng bật dậy, không ai nói gì.

Chỉ bằng ánh mắt, cả ba hiểu: Không có nơi nào hoàn toàn an toàn.
 
Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
CHAP 8: Đột Biến


Lạch cạch...Tiếng động phát ra từ tầng trệt - kéo dài, như thể ai đó đang lê một vật nặng.

Cả ba đã đứng dậy, vũ khí trong tay.

Trí ra hiệu tắt đèn pin, chỉ để lại ánh sáng mờ từ khe cửa."

Chúng ta xuống xem."

- An nói nhỏ.

"Tôi đi đầu, Trí theo sau, Huy khóa đuôi."

Họ men theo hành lang tối, chân bước nhẹ không phát ra tiếng.

Không ai nói lời nào.

Mọi giác quan đều được căng ra đến cực hạn.Tầng trệt.Cửa chính vẫn đóng.

Nhưng... bàn tiếp tân đã bị hất tung.

Một vết cào dài sâu hoắm hiện rõ trên sàn gạch.

Những vệt máu màu đen sẫm, không tươi, nhưng đặc quánh như dầu loang.Rồi họ thấy nó.Một cái bóng... cao gần 2 mét, lưng gù, da nhăn nhúm như cháy xém, hai cánh tay dài chạm đất.

Không giống zombie bình thường - nó đứng bằng cả bốn chi như một con thú săn mồi.

Cái đầu ngoẹo sang một bên, mắt trắng dã, răng nanh dài và nhọn hoắt.Con quái vật quay lại.

Nó gầm khẽ.Huy thì thầm: "Cái đó... là zombie à?"

Trí lùi lại.

"Không.

Nó là biến dị."

Nó lao tới.Nhanh - rất nhanh.

Gần như không có độ trễ.

An vọt lên trước, tránh đòn đầu tiên.

Móng vuốt cào xé không khí, lướt sát mặt.Huy rống lên, vung dao chém vào lưng nó, nhưng lưỡi dao chỉ rạch được một lớp da dày rồi bật ra.

Con quái quay lại, đập Huy bay vào tường như một bao cát.RẦM!Huy rên rỉ.

"Lực tay... mạnh quá..."

An lướt qua, dùng hết tốc lực đánh lạc hướng.

Cậu kích hoạt dị năng trong đầu - cơ thể bắt đầu biến đổi.

Tóc dài ra, cơ thể uyển chuyển hơn, sức mạnh tăng vọt.

Dù biến thành nữ, An giờ đây linh hoạt và nhanh nhạy gấp rưỡi.An quăng một cú đá móc vào đầu con quái - nó lảo đảo, nhưng không ngã.Trí hét lên: "Bên gáy!

Phần da mỏng đó!"

Với dị năng suy luận cấp tốc, Trí quan sát chuyển động, tư thế và độ dày cơ bắp của con quái - phân tích điểm yếu trong tích tắc.

"An, dụ nó xoay phải!

Huy, khi nó khựng lại, chém vào cổ!"

Huy bật dậy, lau máu trên mặt.

"Lên luôn!"

Kế hoạch diễn ra thuận lợi.An di chuyển nhanh như chớp, liên tục đổi hướng khiến con quái hoa mắt.

Trí ném một mảnh gương vỡ - chói sáng vào mắt nó.

Huy không chần chừ, dốc toàn lực, chém một nhát vào đúng vị trí Trí chỉ.RÉÉÉEEEKKKK!!Đầu con zombie gục xuống.

Cơ thể co giật một lúc rồi bất động.Im lặng.Chỉ còn tiếng thở gấp gáp, mùi máu và mồ hôi."

Chúng ta suýt chết."

- Trí nói, giọng khàn.An thở phào, trở lại hình dạng ban đầu.

"Nếu không có dị năng... chắc không ai sống sót."

Huy nhìn xác con zombie biến dị.

"Đây là lần đầu... nhưng có thể không phải là lần cuối."

Trí ghi vào sổ tay:> "Zombie đột biến - Loại 1: Tốc độ và lực tay vượt chuẩn.

Có khả năng học theo chuyển động đối thủ.

Sát thương vật lý cao.

Điểm yếu: gáy và vùng bụng dưới."

Bên ngoài, một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn theo mùi máu.

Ở xa xa, trong đêm tối... một tiếng hú kỳ lạ vang lên."

Có lẽ... chúng ta vừa đánh động thứ gì đó lớn hơn."

- Trí nói khẽ.
 
Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
CHAP 9: Giao Lộ


Sáng hôm sau, cả nhóm rời khỏi tòa nhà đã nhuốm máu và ký ức kinh hoàng.

Trí nói:"Chúng ta nên đi về hướng tây - gần khu nhà dân, có thể tìm thấy nhu yếu phẩm và bản đồ."

An gật đầu, trong khi Huy vẫn quay lại nhìn nơi họ vừa thoát chết:

"Không biết còn bao nhiêu con như vậy..."

11 giờ trưa.Khi băng qua một con hẻm có quầy tạp hóa đổ sập, họ đột ngột nghe tiếng người nói.

Giọng đàn ông, hơi khàn nhưng rõ ràng:"...Tao đã nói là kiểm tra kỹ trước khi mở lon rồi!"

Trí lập tức ra hiệu dừng lại.

Cả ba áp lưng vào tường, lắng nghe.Tiếng bước chân - không phải zombie.

Có tổ chức, có người canh gác.An thì thầm: "Người sống sót?"

Huy lẩm bẩm: "Tốt hay xấu thì chưa biết."

Cả ba nấp vào sau một chiếc xe lật nghiêng và quan sát.Trước mặt họ là một nhóm bảy người.

Họ dựng trại tạm bằng bạt và cửa cuốn, có dựng tường chắn bằng gạch vụn và bàn ghế gãy.

Một người gác súng ở phía đông, một cô gái tóc tém đang kiểm tra ba lô, và một người đàn ông cơ bắp lớn ngồi giữa, có vẻ là thủ lĩnh.Trí nhận xét nhanh: "Chúng có vũ khí, lương thực, và... có vẻ biết chiến đấu."

Huy hỏi: "Giờ sao?

Ra mặt hay né?"

An trầm ngâm.

"Tôi ra trước.

Một mình, không vũ khí.

Hai người nấp quan sát.

Nếu họ phản ứng xấu... thì xử lý theo tình huống."

An bước ra khỏi chỗ nấp, giơ hai tay lên, mặt nghiêm túc.Mọi ánh mắt lập tức hướng về cậu.

Gã cơ bắp đứng bật dậy, giơ tay ra hiệu dừng."

Đứng lại đó.

Mày là ai?"

An đáp: "Chúng tôi cũng là người sống sót.

Không có ý thù địch."

Một cô gái cầm cung đứng dậy, tay vẫn căng dây: "Chúng tôi không tin người ngoài dễ dàng như vậy."

Gã cơ bắp nhướng mày: "'Chúng tôi'?

Mày không đi một mình."

An nhếch môi.

"Tôi đi đàm phán.

Chứ không đi tự sát."

Lúc này, Trí và Huy từ từ bước ra.

Trí đeo ba lô sách, mặt lạnh.

Huy cầm thanh xà gỗ to như gậy bóng chày, vẫn đầy máu khô.Không khí căng như dây đàn.Sau một lúc im lặng, gã cơ bắp bật cười: "Hợp lí.

Tao là Dũng.

Đây là nhóm Gió Đêm."

Dũng hất đầu.

"Vào đây, tụi mày được kiểm tra trước.

Không giấu vết cắn, không dị dạng... thì còn có thể ngồi ăn với nhau."

Trong trại.Họ được kiểm tra kỹ - không ai bị thương.

Họ không tiết lộ gì về dị năng, vẫn giữ kín đáo từng lời nói.Dũng kể: "Tụi tao sống sót từ một khu trọ, rồi gom lại, cố bám qua từng ngày.

Đêm qua có thứ gì hú lên - to lắm.

Tao đoán tụi bây cũng nghe chứ?"

An gật đầu.

"Chúng tôi đã đụng một con zombie biến dị."

Cô gái tóc tém nhíu mày.

"Hình người, bốn chân, nhanh như gió?"

Trí nói khẽ: "Chính xác.

Các người đã từng gặp?"

Dũng đáp: "Gặp rồi.

Nhưng không sống sót để kể như tụi bây.

Có vẻ... mấy con đó đang xuất hiện ngày càng nhiều."

Đêm hôm đó, hai nhóm cùng ăn uống quanh đống lửa.

Nhưng niềm tin không dễ xây dựng.Trí vẫn giữ cảnh giác.

Huy thì bắt đầu trò chuyện với vài thành viên khác.

An lặng lẽ quan sát - cậu cảm nhận rõ: dù được chào đón, nhưng niềm tin ở đây rất mong manh.
 
Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
CHAP 10: Mâu Thuẫn


Sáng hôm sau, trời u ám như báo hiệu điềm xấu.An tỉnh dậy, lập tức kiểm tra vũ khí và hành lý.

Trí đã dậy trước và đang đọc sổ tay.

Huy thì vẫn đang ngáy... cho đến khi tiếng xoảng vang lên ngoài trại."

Cái gì vậy?"

- Huy choàng dậy.Cả ba lao ra.

Ở giữa khu trại, hai người đang xô xát: Nam, một thanh niên nhóm Gió Đêm, vừa đá văng một thùng hàng mà An và Huy để riêng.

Hắn gằn giọng:"Đừng tưởng tụi mày đến đây là muốn giấu cái gì thì giấu.

Bọn tao nhường chỗ, chia đồ, tụi mày còn giữ riêng đống này?"

Huy bước tới, mặt lạnh đi: "Thứ đó là khẩu phần của bọn tôi.

Không phải đồ ăn cướp được."

Nam cười khẩy, gằn giọng:"Vậy chứng minh đi.

Mở ra coi.

Hay trong đó có đồ mà mấy thằng 'sống sót thần kỳ' như tụi mày không muốn ai thấy?"

Không khí đặc quánh.

Những thành viên khác kéo tới.

Dũng cũng xuất hiện, cau mày:"Nam, đủ rồi."

Nhưng Nam không dừng.

Hắn giật mạnh ba lô của Trí, định mở.RẦM!Nam ngã xuống.

Huy đã ra tay - đấm thẳng vào ngực hắn như trời giáng."

Không được đụng đồ của tụi tôi khi chưa xin phép."

Cả trại náo loạn.

Dũng tiến lên, đẩy Huy ra: "Muốn gây chiến thật hả?"

An chen vào giữa: "Chúng tôi không muốn đụng chạm.

Nhưng đừng thử kiểm soát tụi tôi bằng cách đó."

Trí đứng sau, mắt lạnh tanh.

Cậu thì thầm với Huy: "Nếu để họ khám ba lô... họ sẽ thấy thuốc, khẩu phần, và... những thứ không giải thích được.

Mất cảnh giác là mất bí mật."

Dũng thở dài, nhìn Nam đang ôm ngực nằm dưới đất: "Cả hai nhóm cần thời gian.

Nhưng đánh người của tao... mày phải giải thích rõ."

An đáp: "Tụi tôi không có gì để giấu.

Nhưng cũng không có nghĩa phải chịu kiểm soát.

Tụi tôi sẽ rời đi sáng mai."

Dũng gật đầu chậm rãi: "Được.

Không ai giữ tụi mày.

Nhưng cũng đừng trông mong tụi tao giúp nếu tụi mày gặp rắc rối ngoài kia."

Đêm đó, không ai nói với ai câu nào.

Không còn tiếng cười, cũng không còn chia sẻ gì quanh lửa trại.

An, Huy, Trí ngồi gần nhau, lặng im.Huy lầm bầm: "Tớ ghét mấy thằng thích soi mói."

Trí nói khẽ: "Không trách được.

Nếu tụi mình là đám người duy nhất có dị năng... thì tụi mình cũng là nguy cơ tiềm ẩn với bất kỳ ai."

An nhìn lên bầu trời xám xịt: "Vậy thì phải mạnh hơn.

Phải lên cấp."

Trời còn chưa sáng hẳn, sương mù giăng kín lối.

Ba bóng người lặng lẽ rời khỏi trại Gió Đêm, chỉ để lại sau lưng vài dấu chân mờ nhạt và sự im lặng nặng nề.Không ai nói gì trên quãng đường đầu tiên.

Huy vác ba lô lớn nhất, vai trĩu nặng, nhưng mặt vẫn bình thản.

An đi trước, thỉnh thoảng dừng lại kiểm tra đường, ánh mắt sắc như dao.

Trí đi giữa, tay ôm một tấm bản đồ rách nát, đầu óc luôn tính toán từng bước tiếp theo."

Cứ đi mãi thế này thì sớm muộn gì cũng chạm mặt zombie."

- Huy khẽ nói.An đáp mà không quay lại: "Thì đập chúng."

Trí chậm rãi nói: "Mục tiêu hiện tại là tìm một nơi có thể cố thủ, dễ thủ khó công, và có nước - ít nhất để sống được vài tuần.

Theo bản đồ, phía bắc có khu trung tâm nghiên cứu bỏ hoang.

Vừa xa khu dân cư, vừa có tường rào."

An liếc qua: "Vậy tiến về phía đó."

Buổi trưa.Cả nhóm dừng chân bên một bức tường đổ nát, nghỉ tạm.

Huy mở ba lô lấy nước, tiện tay đưa cho An và Trí.

Không ai nhắc đến chuyện ở trại Gió Đêm nữa.

Họ biết, từ giây phút rời khỏi nơi đó, họ chỉ còn nhau.Trí lặng lẽ ghi chú lại vị trí, lượng nước còn lại, và những vật phẩm thiết yếu.

Dị năng Suy Luận Cấp Tốc đã giúp cậu tính toán chính xác từng chi tiết, từ lượng calo tiêu thụ cho tới tốc độ đi bộ mỗi giờ.Huy gật gù: "Có cậu đúng là đỡ mệt não."

Chiều xuống, khu trung tâm nghiên cứu cuối cùng cũng hiện ra sau rặng cây.

Nó giống như một pháo đài bỏ hoang: bốn phía tường bê tông cao, cổng sắt rỉ sét, và một tòa nhà chính ở trung tâm.An tiến sát cổng, thử lực... nhưng cánh cổng bị khóa chặt.

Huy bước lên, cười: "Để tớ."

Chỉ bằng hai tay lực lưỡng, cậu bẻ gãy khóa một tiếng rắc."

Làm người tốt thật mỏi tay."

- Huy cà khịa.Cả ba lẻn vào, cảnh giác cao độ.

An đi đầu, tay luôn đặt gần chuôi dao.

Trí nhìn quanh, ghi nhớ các lối thoát, các tầng, và khả năng sửa chữa lại hệ thống điện.Không có zombie.

Nhưng dấu vết máu cũ còn đầy.Tối hôm đó.

Ba người dựng chốt ở tầng hai.

Cửa ra vào được Huy chặn bằng bàn ghế, An lắp hệ thống báo động tạm thời bằng lon và dây.Trí ngồi viết nhật ký.

Cậu ngẩng lên, nói nhỏ: "Căn cứ này có thể hoạt động trở lại.

Chúng ta cần hai tuần để dọn dẹp, sửa chữa và thiết lập phòng thủ cơ bản."

An gật đầu.

Huy nằm xuống, thở dài: "Ít ra còn hơn ngủ với một đống nghi ngờ xung quanh."

An đáp: "Ở đây, ít nhất chúng ta không phải giấu mình."
 
Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
CHAP 11: Sức Mạnh Mới Và Manh Mối


Sáng hôm sau, ánh nắng mờ nhạt xuyên qua các tấm kính bụi bặm, chiếu lên gương mặt đang cau có của An.

Anh là người dậy sớm nhất.

Một vòng kiểm tra nhanh quanh tầng hai cho thấy mọi thứ vẫn yên tĩnh.Huy vẫn đang ngủ như đá, còn Trí thì đã ngồi bên góc bàn, ghi chép gì đó.

Khi thấy An quay về, Trí đưa tay chỉ về phía cầu thang:“Dưới tầng hầm có đường ống dẫn điện.

Chắc là nơi điều khiển trung tâm.”

“Đi.” – An đáp.

Cầu thang tầng hầm tối om, gạch vỡ rơi vãi khắp nơi.

Huy vừa ngáp vừa bước xuống theo sau, tay sẵn sàng vung cây gậy sắt to tướng.Cửa tầng hầm bị khóa.

Nhưng không gì là vấn đề với Huy.

Một cú đấm mạnh khiến ổ khóa bung ra như vỏ lon bị bóp nát.Bên trong là một phòng điều khiển cũ kỹ, đầy thiết bị điện tử phủ đầy bụi.

Trí lập tức lao vào kiểm tra, kết nối một số nguồn điện sơ cấp.Bỗng, một tiếng “tít” vang lên, rồi màn hình chính sáng lên lập lòe.“Có vẻ nơi này từng được dùng để nghiên cứu gì đó quan trọng…” – Trí nhíu mày.An liếc qua mấy thùng vật tư phía góc tường, mở ra từng cái: có bộ dụng cụ y tế, vài khẩu súng hỏng, hộp kim loại chứa các chip dữ liệu.Ngay lúc đó, một tia sáng xanh mờ lóe lên từ trong người Huy.Cậu giật mình:“Ơ khoan… cái gì vậy!?”[Kích hoạt điều kiện tiến hóa dị năng - Không Gian Cận Chiến Lv2][Năng lực mới: Phóng vật phẩm được lưu trữ với vận tốc cao tương đương tên lửa mini (ảnh hưởng bởi khối lượng và chất liệu).]An và Trí nhìn nhau, rồi đồng loạt quay sang nhìn Huy.Cậu vẫn đang nhìn chằm chằm vào đôi tay mình, sau đó lôi ra… một cục gạch từ không gian.“Đừng nói là…” – Trí nói.“PHẸT!”

Cục gạch bay vèo như đạn pháo, xuyên qua bức tường đối diện và để lại một cái lỗ sâu hoắm.“…”

An chớp mắt.

“Hữu dụng đấy.”

Huy cười khà khà: “Thế là khỏi cần súng nữa rồi.”

Sau sự kiện, Trí ghi chép toàn bộ quá trình tiến hóa của Huy, đồng thời cố gắng phân tích các điều kiện để nâng cấp dị năng.

Cậu nghi ngờ rằng việc tiếp xúc với thiết bị công nghệ cổ hoặc nguồn năng lượng đặc biệt trong trung tâm này chính là tác nhân.“Có thể đây là nơi từng nghiên cứu về dị năng.” – Trí kết luận.“Vậy thì phải lục tung nó lên.” – An gật đầu, ánh mắt ánh lên tia quyết tâm.Sau khi Huy nâng cấp dị năng và cả nhóm nghỉ ngơi tại tầng hầm trung tâm điều khiển, Trí bắt đầu xem xét kỹ những chip dữ liệu và tài liệu bị bỏ lại.

Một vài cái bị hỏng, nhưng có một chiếc ổ cứng nhỏ màu bạc vẫn còn nguyên vẹn.An đứng gác, mắt luôn nhìn về phía cầu thang.

“Càng ở lâu chỗ này, tớ càng thấy có gì sai sai.”

Trí không đáp, thay vào đó, mắt cậu sáng lên khi màn hình hiện một file còn hoạt động: “Dự Án [E.X.O.N]: Biến Dị Nhân Tạo”.

[File dữ liệu mật – ghi âm nội bộ]> “Ngày 221... thử nghiệm mẫu máu thứ 36 thất bại.

Tỷ lệ tương thích dưới 0.01%.

Những người có thể tiếp nhận nguồn Exon đều biểu hiện sự tiến hóa thể chất và tinh thần vượt bậc.”

“Tuy nhiên… có một biến số.

Virus Z-α đã trốn khỏi phòng thí nghiệm.

Chúng tôi không kịp kiểm soát.

Mọi thứ sụp đổ sau 12 tiếng.”

“Những cá thể sống sót duy nhất là các 'Người mang Gen Khớp Cấp S' – trong đó bao gồm cả ba người thử nghiệm…

Có vẻ như dị năng không phải tự nhiên mà là hậu quả…”

Giọng nói trong đoạn ghi âm trở nên hỗn loạn.> “Nếu ai đó còn sống… làm ơn tiêu hủy hết mọi thứ.

Exon không phải dành cho loài người…”

Trí quay sang An và Huy, giọng cậu khàn đi:“Dị năng… là hậu quả của một dự án khoa học.

Họ muốn tạo ra siêu chiến binh, nhưng chính virus họ tạo ra lại biến thế giới thành đống đổ nát.”

An cau mày.

“Và cái virus đó… chính là nguồn gốc của zombie.”

Tóm tắt thông tin nhóm vừa phát hiện😀ị năng không phải tự nhiên, mà do con người tạo ra trong một dự án nghiên cứu có tên E.X.O.N.Virus Z-α – một sản phẩm phụ của dự án – đã thoát ra khỏi phòng thí nghiệm, gây ra đại dịch zombie.Chỉ 0.01% dân số có thể tiếp nhận Exon và sống sót – điều trùng hợp với tỷ lệ những người có dị năng.Cả ba (An, Huy, Trí) đều có khả năng đặc biệt do mang “Gen Khớp Cấp S” – một loại gen siêu hiếm phù hợp với Exon.
 
Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
CHAP 12: Quái Vật


Khung cảnh bên ngoài phòng thí nghiệm không còn yên tĩnh như lúc nhóm mới đến.

Trời nhá nhem tối.

Một mùi hôi thối quen thuộc tràn vào mũi.

Nhưng lần này, nó nồng hơn, khó chịu hơn.

Gió mang theo tiếng bước chân nặng nề, bất thường, kéo lê như sắt va vào đất.An dừng lại đột ngột.

"Nghe thấy gì không?"

Rầm!Một thứ gì đó cực lớn đập tung cánh cửa thép cuối hành lang, làm cả ba bật lùi lại theo phản xạ.Từ làn khói bụi, một sinh vật trồi ra.

Thân hình cao gần 3 mét, lớp cơ thịt vặn xoắn, bên dưới là làn da mỏng manh như cháy nắng, hở cả mạch máu đen sẫm.

Một bên tay của nó to gấp đôi còn lại, như thể được biến đổi để giết chóc.Trí lùi lại, giọng khàn khàn: "Đây không phải zombie bình thường... nó là-""Vật thí nghiệm sống sót sau Exon."

Huy chưa kịp nói gì thì con quái đã lao tới, đấm sập bức tường cách nhóm chỉ vài bước.

Tốc độ của nó quá bất ngờ!

An phản ứng cực nhanh.

Cậu hét: "Tách ra!"

Cậu bật chế độ dị năng - cơ thể chuyển thành nữ với luồng năng lượng sáng lên khắp người.

Tốc độ, phản xạ, và sức bật đều tăng vọt.

Cậu lướt qua lưng con quái, chém vào gáy nó bằng con dao găm - không xuyên nổi da.Huy gầm lên, tay lôi từ không gian ra một ống thép lớn rồi dùng dị năng ném thẳng với vận tốc cực mạnh.

Cây thép găm vào vai con quái - khiến nó giật lùi, nhưng không ngã."

Vẫn đứng được?!"

- Huy nghiến răng.

Trí giữ khoảng cách, kích hoạt dị năng Suy luận Cấp Tốc.

Thế giới chậm lại trong đầu cậu - mọi chuyển động, từng bước chân, trọng tâm của quái vật, vết nứt trên sàn...> [Phân tích hoàn tất]: Khe hở phía sau cổ - cơ thể chưa hoàn toàn ổn định.

Chỗ đó là điểm yếu tạm thời."

An!

Chém phía sau cổ bên trái!"

- Trí hét lên.An nhảy bật khỏi bức tường, dùng quán tính bật cao và đâm thẳng từ trên xuống.

Máu đen phụt ra.

Con quái gầm lên và ngã xuống, rít lên một tiếng cuối cùng trước khi nằm yên.

Cả nhóm thở dốc.Huy nhìn thi thể đang dần tan rữa: "Chắc chắn... còn nhiều đứa như vậy."

Trí gật đầu.

"Chúng ta không còn là con người đối đầu với zombie.

Đây là chiến tranh giữa các sản phẩm thất bại và... những kẻ sống sót đặc biệt."

An lau mồ hôi, quay lại nhìn Trí và Huy: "Dù chúng ta có dị năng... chỉ cần một sai lầm là chết."

Trí nhặt được một mảnh huy hiệu còn sót lại từ xác con quái - trên đó có dòng chữ:> "Z.E.O.N - Cấp mẫu: B-03"Sau trận chiến khốc liệt, An, Huy và Trí đã khoá kín lối vào, dựng tạm một nơi trú ẩn nhỏ từ bàn ghế và tấm rèm rách.Huy nằm dài, lưng kê lên balo, vừa gặm thanh protein còn sót lại trong kho.

"Tớ vẫn thấy khó tin là mình sống sót sau trận đó..."

An, lúc này đã trở lại hình dạng nam, đang lau con dao găm.

"Sẽ còn nhiều thứ tệ hơn chờ phía trước.

Nếu cậu không mạnh hơn... chết là điều chắc chắn."

Trí ngồi ở góc phòng, mắt lim dim nhưng tay vẫn lật qua lại mảnh huy hiệu có khắc chữ Z.E.O.N.

"Mình phải ở lại đây một đêm.

Nếu có thêm tài liệu từ phòng thí nghiệm, có thể tìm ra gợi ý về nguồn gốc dị năng."

Một khoảng lặng kéo dài.

Dù thân xác mỏi mệt, tâm trí cả ba vẫn chưa thể nghỉ ngơi hoàn toàn.An đột nhiên lên tiếng:

"Mọi người nghĩ... chuyện này sẽ kéo dài bao lâu?"

Huy nhếch môi cười mệt mỏi:

"Cho đến khi một trong ba đứa mình không còn thở."

Trí không nhìn hai người bạn, nhưng khẽ nói:

"Nếu chỉ 0.01% dân số có dị năng... thì chúng ta không phải kẻ may mắn.

Chúng ta là biến số."

sau đó:

An luyện tập cơ thể, thử sử dụng dị năng trong hình dạng nữ để tăng độ bền, kiểm tra khả năng phản xạ.Huy kiểm tra kho lưu trữ không gian - đặt lại vật phẩm gọn hơn, thử ném một viên gạch xuyên tường bằng dị năng mới nâng cấp.Trí viết lại bản đồ khu phòng thí nghiệm, lưu lại mọi chi tiết quan trọng - đặc biệt là các dấu tích có thể dẫn đến cơ sở ngầm.Khi trời tối, cả nhóm quay lại quanh ánh đèn nhỏ.

Bên ngoài vang vọng vài tiếng hú xa xa - không phải của zombie bình thường."

Chúng ta không thể ở đây lâu."

- An nói.

"Mai, phải rời đi."

- Trí gật đầu.Huy vươn vai, mắt ánh lên vẻ quyết tâm: "Nhưng ít nhất, đêm nay... chúng ta còn nhau."
 
Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
CHAP 13: Trở Thành Ma Cà Rồng


Sáng hôm sau, không khí vẫn lạnh lẽo và nặng nề như mọi khi.

Trong căn nhà bỏ hoang, An mở mắt sau một giấc ngủ bất thường - cơ thể cậu nhói lên từng cơn, như có gì đó đang thay đổi từ bên trong.> [Hệ thống: Dị năng "Biến Hình" đã nâng cấp lên cấp 2.]

Chủng tộc: Ma cà rồng.

Tác dụng: Khi hóa thành nữ, tất cả chỉ số tăng gấp 2 lần.

Hình dạng này giờ đây mang bản chất ma cà rồng - tăng cường sức mạnh, tốc độ, khả năng hồi phục và giác quan.

Tuy nhiên, cần tiếp nhận máu thường xuyên để duy trì hiệu suất tối đa.

An gọi Huy và Trí ra bãi đất hoang gần đó để thử nghiệm.

Khi kích hoạt dị năng, cơ thể An biến đổi - làn da trắng nhợt, ánh mắt đỏ, móng tay sắc nhọn, tóc dài tung bay.

Cậu giờ đây trông giống như một ma cà rồng quý tộc, đầy lạnh lùng và uy nghi."

Chết thật... nhìn cậu không khác gì một ma cà rồng."

- Huy lùi lại."

Không chỉ là vẻ ngoài đâu."

- An siết tay.

"Mình cảm nhận được... mọi thứ.

Tiếng tim các cậu đập, tiếng máu chảy... tất cả."

An tăng tốc, nhảy lên tường, lộn người giữa không trung rồi đáp xuống đất như một sinh vật săn mồi.

Cậu - hay đúng hơn là cô ấy - tóm lấy một viên gạch và bóp nát nó trong tay.

Móng tay nhọn, sắc như dao.Trí ghi chép không ngừng:

"Ma cà rồng cấp thấp... không, không phải.

Cậu có vẻ đã bị thay đổi tận gốc cơ thể khi ở hình dạng này."

Cú nhảy, đòn đánh, tốc độ né tránh - tất cả nhanh và mạnh hơn trước rất nhiều.

Một cú đá của An làm vỡ đôi tường gạch, còn tiếng bước chân đã trở nên gần như không thể nghe thấy."

Không thể tin được... cậu thật sự là ma cà rồng rồi."

- Trí vừa theo dõi, vừa ghi chú."

Và không bị mất kiểm soát đấy chứ?"

- Huy hỏi.An gật đầu, đáp lại bằng giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo hơn thường ngày:

"Không.

Mình chỉ cần máu để giữ hiệu suất cao.

Không có máu thì chỉ yếu đi thôi, chứ không điên cuồng hay gì cả."

Trí lập tức gợi ý: "Vậy chúng ta cần tích trữ máu.

Có thể lấy từ bệnh viện, túi máu y tế, hoặc... nếu nguy cấp, máu của 2 tớ."

"Cảm giác hơi đáng sợ, nhưng cũng rất... tiện."

- Huy cười gượng.Sau khi thử nghiệm và làm quen với năng lực mới, cả ba quyết định khởi hành đến một ngôi trường gần nhất - nơi từng là trung tâm sơ tán nhỏ thời kỳ đầu của thảm họa.

Tin đồn nói rằng nơi đó có thể còn lưu trữ dụng cụ y tế, thực phẩm, hoặc thậm chí cả vũ khí.Trí là người dẫn đầu bản đồ, tay cầm một tấm bản vẽ phai màu mà cậu tìm được trước đó.

"Chúng ta phải vượt qua khu phố này, rồi băng qua công viên - khoảng 4 tiếng đi bộ nếu không có gì cản trở."

An gật đầu, khoác lên mình chiếc áo hoodie rộng, che đi cơ thể và vẻ ngoài có phần...

"ma cà rồng" hơn trước.

Cậu thầm lẩm nhẩm:> "Chỉ cần không dùng năng lực quá lâu thì mình không cần máu... tốt."

Đường đi không yên bình.

Những tòa nhà bỏ hoang vẫn vang lên tiếng rên rỉ mơ hồ.

Một vài xác sống rải rác dọc đường, nhưng với tốc độ của An và sức mạnh của Huy, chúng bị hạ gục gọn gàng.

Trí thì lùi phía sau, dùng đôi mắt phân tích để dẫn cả nhóm theo con đường ít nguy hiểm nhất.> "Tay phải nó bị gãy, chân trái yếu.

Chỉ cần một cú đòn."

- Trí nói, và An lập tức áp sát, xử lý trong chớp mắt.

Khi họ đến gần khu vực trường học, Huy cau mày:

"Cổng trước bị chặn rồi... nhưng mình thấy lối nhỏ sau nhà xe."

Cả nhóm luồn qua hàng rào rỉ sét, bước chân vào khuôn viên trường trống vắng đến rợn người.

Cửa kính vỡ vụn.

Cờ lớp rũ xuống.

Trên tường vẫn còn những khẩu hiệu cổ động học sinh như thể thời gian chưa từng trôi qua.

Trí thì thầm:

"Đầu tiên, kiểm tra phòng y tế.

Mình cần tìm túi máu cho An."

Cả ba tỏa ra tìm kiếm.

Dọc hành lang tầng 1, một bảng hiệu "Phòng Y Tế" đung đưa trong gió.

Huy đẩy cửa ra - và lập tức lùi lại.> Bên trong là một...

ổ zombie khô - bọn chúng ngồi im như tượng, nhưng đôi mắt sáng lập lòe.

"Không ổn.

Chúng...

đang ngủ?"

- An nói nhỏ, mắt tập trung.Trí phân tích nhanh:

"Zombie dạng cảm ứng âm thanh.

Nếu không làm gì ồn ào, chúng sẽ không phản ứng."

Huy khẽ rút lui, và cả ba đóng cửa lại nhẹ nhàng nhất có thể.

"Không vào bằng cách đó được."

- Huy lẩm bẩm.
 
Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
CHAP 14: Đêm Rực Máu Trong Thư Viện


Sau khi tránh được đám zombie "ngủ đông" trong phòng y tế, cả nhóm tiếp tục tiến vào sâu bên trong ngôi trường.

Không khí nơi đây nặng nề và lạnh lẽo, như thể mọi âm thanh đều bị bóp nghẹt bởi bóng tối và ký ức đọng lại giữa những bức tường mục nát.An đi đầu với thể lực và tốc độ vượt trội.

Dù không sử dụng dị năng, cậu vẫn lướt đi như cái bóng.Trí ở giữa, đầu óc luôn hoạt động không ngừng, phân tích cấu trúc hành lang, các vật dụng còn sót lại.Huy chắn phía sau, vai vác cây gậy sắt lớn - cẩn trọng như một bức tường sống.

Họ mở từng cánh cửa lớp học.

Có nơi vẫn còn vở ghi, bàn ghế nguyên vẹn.

Có nơi chỉ toàn máu khô và dấu vết vật lộn.

Không có tiếng trẻ con, không có tiếng giảng bài.

Chỉ có im lặng và sự ám ảnh."

Phòng máy tính kia kìa."

- Trí chỉ.Cả nhóm bước vào.

Nơi đây có vẻ chưa bị đụng chạm nhiều.

Trí lập tức kiểm tra máy móc.> "Một số ổ cứng vẫn còn nguyên.

Có thể có dữ liệu trước thảm họa."

An đứng gác ngoài cửa, ánh mắt sắc như dao.

Bất chợt - tiếng sột soạt vang lên.

Không chờ đợi, An lướt đến góc hành lang.Một cái bóng nhỏ bé, run rẩy.

Là một đứa bé gái?An ra hiệu cho Huy và Trí.

Cả nhóm tiếp cận cẩn thận.> "Cháu... không... phải zombie đâu..."

- giọng nó thều thào.

Mặt tái xanh, tay dính máu khô.Họ đưa bé gái vào lớp học trống, cho ăn uống sơ và hỏi chuyện.---> "Trước đây có người tới đây, đem theo mấy cái thùng lạ lắm.

Sau đó... tất cả biến mất.

Một số người... cười rồi cắn nhau."

- bé gái nói, mắt hoảng loạn.Trí cau mày: "Có thể có thí nghiệm từng được thực hiện ở đây.

Liên quan đến dị năng?"

An liếc nhìn Trí, không nói gì.

Cậu cũng có cảm giác rằng nơi đây không chỉ là một trường học... mà là nơi giấu bí mật.

Đêm buông xuống.

Họ trú tạm trong thư viện.

Huy chặn cửa, An kiểm tra lối thông gió, còn Trí thì tiếp tục phục hồi dữ liệu trong laptop cũ tìm được ở phòng máy.> Một đoạn video.

Nhòe.

Nhưng có hình ảnh: một người được tiêm vào cổ thứ gì đó, rồi đột nhiên nhấc bổng cả bàn kim loại.

Sau đó... gào thét.Trí nghiến răng:> "Đây là thí nghiệm tạo ra dị năng."

Cả ba liếc nhìn nhau.

Không nói, nhưng đều hiểu:

Sự thật về dị năng, thảm họa - và chính họ...

đều đang bị kéo vào thứ gì đó lớn hơn.Tối hôm đó.Không gian tĩnh lặng như mặt nước bị phá vỡ bởi tiếng kính vỡ chói tai."

Chết tiệt!"

- Huy bật dậy đầu tiên, tay giật cây gậy sắt.Một con zombie đã đột nhập từ cửa sổ thư viện, nó không giống lũ thường - thân hình gầy gò nhưng di chuyển nhanh như gió, móng tay dài và sắc nhọn như dao cạo.An phản ứng đầu tiên.

Cậu lập tức bật tốc độ, kéo bé gái ra sau giá sách, rồi lao đến với cú đá móc ngang đẩy lùi zombie.Trí gằn giọng: "Không chỉ một.

Nghe kỹ đi."

Tiếng bước chân, gầm gừ, va chạm - từ hành lang, từ trần nhà, từ mọi hướng."

Bị bao vây rồi!"

- Huy hét.

Trận chiến bắt đầu.An vận dụng toàn bộ tốc độ, lướt như bóng ma qua từng khe kẽ, đấm đá không ngừng vào những điểm yếu.

Nhưng lũ zombie này nhanh, khỏe hơn bình thường."

Dùng dị năng đi."

- Trí nói nhỏ.An gật đầu.

Một luồng sáng bao quanh cậu, rồi thân hình co rút, chuyển thành thiếu nữ tóc trắng, đôi mắt ánh đỏ.An tung người, đạp gãy cổ một con zombie chỉ bằng cú đá xoáy.

Tốc độ, phản xạ và sức mạnh của cô giờ đây đã tăng gấp đôi.

Huy không đứng yên.

Cậu lấy ra hai quả tạ thể dục từ không gian lưu trữ, ném với vận tốc khủng khiếp vào lũ zombie đang tràn vào."

ẦM!

ẦM!"

Hai con zombie vỡ sọ, máu bắn lên vách sách."

Phải giữ chân chúng để Trí bảo vệ bé gái!"

- Huy hét lớn.

Trí thì không chiến đấu.

Nhưng với đầu óc sắc bén, cậu tính toán đường lui, hướng di chuyển của từng zombie, ra lệnh cực kỳ chính xác:> "An!

Con bên phải, thấp xuống - sẽ nhảy!"

"Huy!

Ba bước nữa, bên trái có kệ rơi - kéo zombie vào đó!"

Kịch bản chiến đấu như một ván cờ sống động, và Trí là người chơi hoàn hảo.

Một con zombie đột biến lao vào An.

An xoay người, tay rút một cây thước gỗ gãy, đâm xuyên mắt nó.

Tuy nhiên, một vết cào xước hiện lên cánh tay cô.Cô lùi lại, thở gấp.

Dị năng tiêu hao thể lực cực nhanh.

Mồ hôi lạnh chảy xuống.

Cô cần máu."

Ổn không?"

- Huy chắn trước, ném cây gậy sắt như lao vào con tiếp theo.An gật, rồi quay lại dạng nam giới.

Dù yếu hơn, nhưng vẫn ổn định hơn trong lúc này.

Sau gần nửa tiếng đồng hồ căng thẳng, lũ zombie dần rút lui.

Có vẻ như đám đột biến chỉ hoạt động theo từng đợt.Cả nhóm thở dốc trong căn thư viện nhuộm máu.

Mùi tanh nồng xộc lên, khắp nơi xác chết và sách vở bị xé nát.Bé gái run rẩy.

Trí ôm lấy nó, ánh mắt lạnh băng nhưng sâu thẳm.> "Chúng ta cần rời khỏi nơi này.

Ngay khi trời sáng."
 
Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
CHAP 15: Khởi Hành


Trời chưa sáng hẳn, bầu trời còn xám xịt như phản ánh đúng không khí nặng nề của nhóm ba người.An, Huy và Trí quyết định chưa rời khỏi trường.

Sau trận tấn công đêm qua, bọn họ tin rằng nơi này có điều gì đó kỳ lạ hơn là chỉ một ổ zombie."

Chúng ta cần biết tại sao đám zombie đột biến lại xuất hiện ở đây.

Có thể có manh mối."

- Trí lên tiếng khi cả nhóm đứng trước bản đồ trường."

Không thể mò loạn xạ được, chọn điểm đến thông minh đi."

- An vừa băng lại vết xước vừa nói.Trí chỉ nhanh vào bản đồ:"Ba nơi khả nghi: Phòng hiệu trưởng, phòng y tế và tầng hầm kỹ thuật.

Nếu có tài liệu, vũ khí hoặc dấu hiệu đột biến, nó sẽ nằm trong đó."

Phòng Hiệu TrưởngCánh cửa khóa chặt, nhưng không phải với Huy.

Một cú đấm của cậu phá toang ổ khoá, tạo ra tiếng rền vang khiến cả nhóm căng thẳng.

Rất may, không có zombie nào gần đó.Bên trong phòng phủ bụi và hỗn độn.

Trên bàn làm việc, Trí tìm thấy một cuốn sổ nhật ký bị xé dở:"...Thí nghiệm cấp D đã thất bại.

Không thể kiểm soát.

Tuyệt đối không cho học sinh biết..."

Bên cạnh đó là tờ giấy ghi chú:

"Khu C, dưới tầng kỹ thuật - cấm xâm nhập."

Phòng Y TếNơi này bốc mùi thuốc khử trùng trộn lẫn mùi tanh.An tiến vào trước, mắt đảo quanh.

Bên trong, họ tìm thấy các mẫu huyết thanh bị vỡ, cùng bản ghi kết quả xét nghiệm lạ thường.Trí đọc lướt qua:"Phản ứng tế bào quá mức... biến đổi cấu trúc gen... phù hợp 0.01%..."

Huy liếc nhìn: "Giống dị năng tụi mình?"

Trí gật nhẹ.

"Có thể...

đây là điểm bắt đầu."

Tầng Hầm Kỹ Thuật - Khu CCon đường xuống tầng kỹ thuật phủ kín bụi, không khí ngột ngạt như hầm mộ.

Đèn pin chiếu lên những vết máu khô và dấu chân kỳ dị - to, dài, không phải của con người.Huy siết gậy sắt.

"Có thứ gì đó từng sống ở đây."

Cuối hành lang là một cánh cửa thép, bị niêm phong bằng biểu tượng sinh học nguy hiểm."

Chúng ta chưa đủ chuẩn bị để mở cái này."

- Trí cảnh báo.

"Cần quay lại sau khi trang bị kỹ hơn."

Cả ba quay trở lại tầng trên khi trời đã sáng hẳn.

Họ ngồi lại trong phòng y tế bỏ trống, ánh nắng le lói chiếu qua tấm rèm rách nát."

Dị năng không phải ngẫu nhiên.

Có ai đó...

đã tạo ra nó."

- Trí lẩm bẩm.An nhắm mắt, khẽ siết tay.

Cảm giác như sắp chạm tay vào một sự thật khủng khiếp.Sáng hôm sau.Cả ba người - An, Huy và Trí - đứng trước cổng trường, khoác trên vai ba ba lô nặng trĩu.

Họ đã quyết định: đến thành phố lân cận - nơi từng là trung tâm sầm uất - để tìm manh mối, nguồn tiếp tế và nơi trú ẩn tốt hơn."

Từ đây đến thành phố mất 3 ngày đi bộ."

- Trí nhìn vào bản đồ cũ trên tay, giọng chắc nịch."

Có đường tắt xuyên qua rừng, nhưng mạo hiểm."

- An nói, ánh mắt lạnh như thép."

Tớ ổn với mạo hiểm.

Nhưng nhớ mang theo đồ ăn cho tớ nha."

- Huy nói nửa đùa, nửa thật, vác khẩu súng tự chế mới lấy được từ phòng kỹ thuật.Ngày 1Họ băng qua khu rừng nhỏ, trời u ám dần khi đi sâu hơn.

Trong không khí có mùi ẩm mốc trộn với gì đó tanh tanh, như xác động vật.Tiếng chim không còn.

Thay vào đó là tiếng bước chân lặng lẽ của kẻ săn mồi.An là người đi đầu, ánh mắt sắc bén, tay cầm thanh dao găm.Trí đi giữa, thỉnh thoảng lại đánh dấu lên bản đồ và ghi chú.Huy đi cuối, lưng vác ba lô và cây búa thép to gấp đôi đầu người.Đột nhiên..."

Khụt khịt..."

Một con zombie bò bốn chân trườn ra từ dưới gốc cây mục.

Nó có vẻ như đã đột biến - xương sống lồi lên như gai, đôi mắt đỏ ngầu.An không nói lời nào, bật dị năng và hoá thành dạng nữ, đôi mắt lạnh đi."

Nhanh."

- Cậu thì thầm.Chỉ trong 2 giây, An lướt tới như một mũi tên, đánh lạc hướng.

Trong lúc đó, Trí ra lệnh ngắn gọn:"Huy, góc trái, tấn công từ trên xuống!"

Bộp!

- Cây búa giáng xuống đầu zombie, khiến nó nổ tung thành máu đen.Ngày 2Trên đường, cả nhóm dừng lại ở một trạm xăng cũ kỹ.

Bên trong, có dấu vết của một nhóm người sống sót trước đó - vết máu kéo dài, các đồ dùng bị lục tung, nhưng không có xác.Trí tìm được một mảnh giấy rách:"Chúng tôi đi đến thành phố, theo hướng Tây Bắc.

Cẩn thận, đừng tin bất kỳ ai."

Huy cũng sử dụng thử dị năng, tạo ra một "kho phóng" - đặt vật vào không gian và phóng ra như đạn pháo.

Cậu ném thử... một cục gạch bay thẳng đập nát bức tường xi măng như không."

Dị năng này bắt đầu vui rồi."

- Huy cười khoái chí.Ngày 3Từ đỉnh một ngọn đồi, họ nhìn thấy thành phố phía xa - đổ nát, cột khói bốc lên, một vài đốm lửa còn cháy âm ỉ.Nhưng có ánh sáng.

Có điện."

Có người.

Có trạm phát điện còn hoạt động."

- Trí nói, mắt sáng rực.An hạ mắt, khẽ nói: "Và cũng có bẫy.

Phải cẩn thận."

Trên đỉnh một toà nhà cao tầng ở thành phố đó, có một người lạ đang nhìn qua ống nhòm, quan sát ba người họ."

Ba đứa đó... không bình thường..."
 
Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
CHAP 16: Người Sống Sót


Thành phố hiện ra trước mắt họ như một vùng đất chết - đường phố phủ đầy đổ nát, xe cộ cháy đen, các tòa nhà cao tầng trơ khung sắt và vết máu loang lổ khắp nơi.An đi đầu, ánh mắt cảnh giác quét khắp khu vực.

Dù là người có dị năng thể chất vượt trội, cậu vẫn không lơ là.Cạnh đó, Huy vác theo chiếc ba lô nặng trịch chứa vật dụng sinh tồn, khẩu phần lương thực và một vài vũ khí cận chiến.

Trí đi sau cùng, mắt không ngừng quan sát, đôi tay bấm nhẹ trên cuốn sổ ghi chú để ghi lại đường đi và dấu hiệu lạ."

Cẩn thận.

Thành phố không giống khu trường cũ.

Zombie có thể nhiều hơn, và nguy hiểm hơn."

- Trí trầm giọng.Bất chợt, An giơ tay ra hiệu dừng lại.

Trong con hẻm phía trước, một loạt âm thanh "gừ gừ" khe khẽ vọng ra.

Ba người nép vào góc tường.

Một đàn zombie gần 10 con đang lảo đảo đi ngang qua, lũ này có vẻ nhanh nhẹn hơn loại bình thường."

Zombie biến dị bậc thấp..."

- Trí nói khẽ - "Da chúng có màu sẫm hơn, mắt trắng đục.

Di chuyển theo nhóm.

Không nên gây tiếng động."

Huy siết chặt cây búa, nhưng giữ im lặng.

Sau vài phút căng thẳng, đàn zombie khuất dạng.Tiếp tục hành trình, cả nhóm tiến sâu vào trung tâm thành phố.

Họ phát hiện một tiệm thuốc còn nguyên vẹn - cánh cửa chỉ bị khóa nhẹ."

Vào thử không?"

- Huy hỏi.An gật đầu.

Với sức mạnh hiện tại, cậu dễ dàng phá khóa bằng tay không.

Cửa mở ra, bên trong tối om, bụi phủ mờ các kệ hàng."

Có lẽ bên trong vẫn còn thuốc men và vật dụng cần thiết."

- Trí thì thầm.Cả ba cẩn thận bước vào.Soạt!Từ phía sau kệ hàng, một bóng người bất ngờ lao ra - không phải zombie, mà là một người sống."

Dừng lại!

Đừng bước thêm bước nào!"

- Người đó hét lên, giương cây cung tự chế nhắm thẳng vào nhóm An.Ngay lập tức, An đứng chắn phía trước, Trí lùi ra sau, tay đã nắm chặt một ống khói sắt lấy từ ven đường, còn Huy thả ba lô xuống, sẵn sàng phản ứng."

Bọn tôi không có ý xấu."

- An lên tiếng, giọng dứt khoát."

Cậu nói thế, nhưng tôi thấy các người có vũ khí và nhìn không đáng tin!"

Căng thẳng lên cao, chỉ cần một động tác sai là cả hai bên sẽ xung đột.Trí bước lên, đưa hai tay ra hiệu hòa bình:

"Chúng tôi chỉ đi tìm thuốc và lương thực.

Nếu cậu đang ẩn náu tại đây, chúng tôi sẽ rời đi ngay."

Người kia im lặng một lúc lâu, ánh mắt dao động.

Cuối cùng anh ta thả cây cung xuống, thở dài."...Tôi tên Lâm.

Ẩn náu một mình ở đây gần hai tuần rồi.

Xin lỗi... tôi quá căng thẳng."

Sau phút giây căng thẳng, không khí trong tiệm thuốc dần dịu xuống.

Cả nhóm được Lâm dẫn lên tầng hai - nơi anh ta đã dùng kệ hàng, thùng gỗ và cửa sắt để tạo thành một chỗ trú tạm thời."

Xin lỗi vì lúc nãy.

Sống sót một mình khiến tôi đa nghi hơn bình thường..."

- Lâm ngồi xuống tấm nệm rách ở góc phòng, giọng hơi mệt mỏi.An gật đầu, vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng.

Cậu ngồi sát cửa ra vào, tay không rời cán dao găm.

Huy thì mở ba lô lấy ra một ít lương khô, chia cho Trí và An.

Trí lịch sự đưa cho Lâm một miếng.Lâm nhận lấy, thoáng ngạc nhiên: "Cảm ơn...

Thật hiếm khi có ai chia sẻ thứ gì trong thời buổi này."

Trong khi ăn, cả nhóm trò chuyện một chút.

Lâm vốn là sinh viên ngành y.

Sau đợt bùng phát dịch, anh mất liên lạc với gia đình và đã phải trốn chạy suốt nhiều tuần."

Thành phố này... có nhiều zombie hơn các khu khác.

Tôi từng thấy một con cao hơn hai mét, da đen sạm như tro, gào lên là tụi kia kéo đến cả đàn."

- Lâm nói với vẻ nghiêm trọng."

Zombie đột biến."

- Trí lẩm bẩm, ánh mắt trầm ngâm.An nhìn ra cửa sổ, nơi ánh hoàng hôn rọi qua những tòa nhà đổ nát.

Dù đang nghỉ ngơi, cơ thể cậu vẫn trong trạng thái cảnh giác cao độ - một bản năng đã ăn sâu kể từ khi rời ngôi trường đầu tiên.Huy trải chiếc áo khoác xuống sàn làm chỗ nằm.

"Ngủ một giấc đã.

Ngày mai đi tiếp.

Thành phố này chắc chắn còn nhiều nơi để tìm kiếm."

Trí cũng lặng lẽ ghi chép thêm vào cuốn sổ: "Gặp người sống sót tên Lâm.

Khu vực này vẫn có người ẩn náu.

Xác suất tìm thêm đồng minh: trung bình."

Tối xuống, cả nhóm thay phiên nhau canh gác.

Gió rít qua những khung cửa vỡ, zombie thi thoảng hú lên từ nơi xa.

Nhưng bên trong căn phòng nhỏ, giữa những người còn sống, vẫn có một khoảng lặng bình yên ngắn ngủi.Một đêm yên ổn... trước cơn bão.
 
Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
CHAP 17: Bước Nhảy Của Trí Tuệ


Sáng sớm.

Ánh nắng mờ nhạt rọi qua lớp kính bám bụi, chiếu xuống sàn nhà nơi cả nhóm đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi tiệm thuốc.Trí đứng bên khung cửa, ánh mắt trầm lặng.

Cậu đã suy nghĩ suốt đêm."

Mình đã từng phân tích, phán đoán... nhưng vẫn có lúc sai.

Nếu có thể đọc được chuyển động đối phương thì-"Đúng lúc đó, một luồng đau nhói thoáng qua đầu Trí.

Cậu lùi lại, ôm trán.Một làn sương kỳ lạ như ùa qua đầu óc.

Như thể não bộ vừa được mở khóa một tầng sâu hơn, nơi mọi dữ liệu di chuyển, hành vi, phản xạ đều được mã hóa và hiển thị rõ ràng.Hệ thống bên trong Trí kích hoạt, giọng nói vô cảm vang lên:[Nâng cấp dị năng thành công]

[Dị năng cấp 2: "Phân Tích Toàn Diện" - Cho phép người dùng đọc và tiên đoán mọi chuyển động vật lý trong phạm vi tầm nhìn, bao gồm cả góc đứng, chuyển động vi mô và quán tính.]Trí khẽ thở ra.

Trong tầm mắt cậu, từng chuyển động nhỏ nhất của An đang buộc dây giày và Huy đang đeo ba lô bỗng trở nên rõ ràng đến kỳ dị.Một cú đá, một cái nghiêng vai, thậm chí cả hành động gãi đầu - tất cả đều như một sơ đồ chiến thuật hiện ra trong đầu cậu.

Từng chuỗi hành động có thể diễn tiến tiếp theo được vẽ lên, tựa như cậu đang nhìn trước tương lai 0.5 giây của họ."

Mình... có thể thấy mọi chuyển động của đối thủ trong chiến đấu rồi."

- Trí thì thầm.An quay sang: "Trí?

Cậu ổn chứ?"

"Ừ.

Tớ vừa hiểu ra một số thứ."

Ánh mắt Trí lóe lên một tia sắc bén - một sự tự tin lạ lùng mà cả Huy và An chưa từng thấy trước đó.

Sự tự tin của một người đã thấy rõ tất cả nước đi trong ván cờ... trước khi nó bắt đầu.Cả nhóm rời khỏi nơi trú ẩn vào buổi chiều.

Thành phố đổ bóng dài trên từng con phố đổ nát, gió thổi qua những tòa nhà trống rỗng, mang theo hơi lạnh và sự căng thẳng.Trí đề xuất:

"Chúng ta cần kiểm nghiệm năng lực mới.

Ở khu chung cư bỏ hoang phía trước có thể có zombie, và cũng là nơi ít người sống sót."

An gật đầu, tay chạm nhẹ vào con dao găm đeo sau lưng:

"Được.

Tớ cũng muốn xem dị năng mới của cậu thế nào."

Huy cười, vai mang theo balo như một kho hàng di động:

"Tớ mà thấy zombie là quăng nồi vào mặt tụi nó ngay."

Khu chung cư tầng trệt.Mùi ẩm mốc, xác mục và máu khô khiến không khí ngột ngạt.

Cả nhóm tiến vào theo đội hình quen thuộc.

Trí đi giữa, mắt quét liên tục, tay cầm một ống tuýp sắt.Đột nhiên-loạt âm thanh lạ vang lên.Cạch... cạch... gừ...Một bóng dáng bò sát bất thường xuất hiện trong góc hành lang.

Không phải zombie thường.

Nó di chuyển bằng cả bốn chi, cực nhanh, gương mặt dài ngoằng và da xám ngoét."

Zombie đột biến cỡ nhỏ."

- Trí phân tích ngay lập tức.Con quái bật về phía Trí với tốc độ gần như không thể phản xạ.

Nhưng...Trong mắt Trí - thời gian như chậm lại.Chuyển động nhảy của nó, góc tiếp cận, quỹ đạo bàn tay, trọng lực, tất cả hiện ra như ma trận màu đỏ trong đầu cậu."

Nó sẽ xoay người giữa không trung để tấn công từ bên trái."

Trí nghiêng đầu đúng thời điểm, lách nhẹ sang bên.

Ống sắt vung lên đúng vị trí cổ sinh vật - "Rắc!"

- đầu nó xoay ngược vì va chạm.Một đòn, một cú đọc, một mạng.

Tiếp theo là ba con zombie nữa xuất hiện từ các ngóc ngách.

Huy định lao lên thì Trí đưa tay ngăn lại."

Để tớ thử hết."

Trí di chuyển không quá nhanh, nhưng mỗi cú ra đòn đều chính xác tuyệt đối.

Cậu không tránh né nhiều, chỉ thay đổi vị trí vừa đủ để đòn đánh của kẻ địch lướt qua cách mình vài centimet, rồi đáp trả bằng đòn đánh gọn gàng.An đứng từ xa, cau mày:"Cậu ấy không chỉ nhìn thấy chuyển động.

Cậu ấy hiểu chúng."

Khi zombie cuối cùng ngã gục, Trí thở nhẹ ra, mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng ánh mắt thì sáng lên kỳ lạ."

Năng lực này... không chỉ là tiên đoán.

Nó biến trận chiến thành một bài toán."

An vỗ vai Trí: "Và cậu là người giải bài toán đó."

Huy gật đầu: "Cậu chính là máy phân tích chiến đấu sống."

Trí cười nhẹ, lần đầu tiên thấy tự tin hơn cả khi xưa.

Tớ đã thực sự bước sang một đẳng cấp khác.
 
Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
CHAP 18: An Gặp nguy


Màn đêm buông xuống thành phố như một tấm chăn u ám.

Không khí đặc quánh, tĩnh lặng đến đáng sợ.

Cả nhóm đang băng qua một khu công nghiệp bỏ hoang, nơi có thể là điểm trú ẩn tạm thời.Bỗng từ xa, một tiếng rít vang lên."

Gừ...

GỪAAAA-!"

Không phải tiếng của zombie thông thường.

Nó sâu hơn, vang dội hơn, như tiếng gầm gừ của loài thú săn mồi.Huy khựng lại: "Cái gì đó... rất to..."

Một thân hình khổng lồ từ bóng tối bước ra - một con zombie biến dị cực mạnh.

Nó cao hơn 2 mét, cơ bắp cuồn cuộn, da đen sạm với lớp giáp xương phủ ngoài.

Cánh tay dài chấm đất, miệng nhe răng dài như lưỡi dao."

Nó là... quái vật."

- Trí lẩm bẩm, lùi lại.An lập tức biến hóa - cơ thể co lại, dáng người uyển chuyển hơn - hình dạng nữ với đôi mắt đỏ rực, tóc ngắn xõa sau.

Dị năng được kích hoạt."

Tôi sẽ kìm nó.

Hai người hỗ trợ."

An lao lên, nhanh như cắt.

Mỗi cú đánh của cô đều mạnh mẽ hơn trước, phản xạ siêu việt.

Nhưng con quái quá trâu bò - nó chịu đòn mà không lùi, còn phản công bằng những cú vung tay có sức gió cực mạnh.Huy ném đủ thứ đồ từ không gian ra - dao, ghế sắt, cả một cái bàn - nhưng mọi thứ đều bị đập nát trước khi chạm vào mục tiêu.Trí cố gắng đọc chuyển động, nhưng kích thước và tốc độ bất thường khiến dị năng cũng rối loạn.

Con quái dường như không di chuyển theo quy luật nào.Một cú đập bất ngờ-!An bị đập văng ra xa, đập thẳng vào tường gạch, máu trào ra miệng.

Cô ngất đi trong hình dạng ma cà rồng."

An!!"

- Huy gào lên, lao đến bế cô lên.Trí bắn pháo sáng thẳng vào mắt con quái.

Ánh sáng chói lòa khiến nó gào lên giận dữ, giơ tay che mắt.

Cơ hội duy nhất."

Chạy!!"

- Trí hét lên.Cả hai băng qua hành lang tối, vừa chạy vừa kéo theo An đang bất tỉnh.

Tiếng bước chân quái vật đập xuống nền đất sau lưng như tiếng trống tử thần.Cuối cùng, họ thoát ra đường lớn - và may mắn tìm được một đường hầm tàu điện ngầm cũ.

Bên trong lạnh lẽo, tối om, nhưng đủ để giấu dấu vết.Con quái vật không đuổi theo nữa.Trong ánh sáng lờ mờ của đèn pin, Huy nhìn An đang nằm bất tỉnh, máu rỉ ra từ miệng và tay, vẻ mặt thanh thản kỳ lạ.Trí lặng im: "Chúng ta thua.

Lần đầu tiên... thật sự thua."

Huy siết chặt tay: "Nhưng chúng ta vẫn còn sống.

Hi vọng An không bị gì."

Huy đặt An nằm trên một tấm chăn cũ đã được giặt sơ bằng nước mưa hứng được từ trước.

Mặt An tái nhợt, máu đã ngừng chảy, nhưng cơ thể vẫn lạnh đi từng chút.

Đôi môi khẽ mấp máy như gọi tên gì đó trong mơ - hoặc trong cơn mê man vô tận.Trí khom người quan sát, lấy dụng cụ y tế cũ kỹ trong balo ra."

Phổi không bị thủng.

Xương sườn gãy ít nhất hai chỗ.

Máu tụ trong khoang bụng, nhưng chưa quá nghiêm trọng."

"Vậy... có thể sống đúng không?"

- Huy hỏi, giọng nghẹn lại.Trí không trả lời ngay.

Cậu chỉ gật đầu khẽ, rồi cẩn thận đặt tay lên trán An."

Sốt."

Cả hai bắt tay vào làm việc:Huy dùng dị năng để lấy ra khăn sạch, nước, ít thuốc giảm sốt, băng gạc, dao nhỏ, hộp cứu thương cũ...

Tất cả đều từng được nhặt nhanh trong các lần khám phá trước đó.Trí vận dụng trí tuệ của mình để kiểm tra mạch máu, lượng máu mất, cách hạ sốt, cách băng bó...

Từng động tác tỉ mỉ đến bất ngờ.Huy chưa từng thấy Trí tập trung như vậy."

Không được để cậu ấy chết.

An là người duy nhất có thể chạy nhanh hơn tiếng hét của tớ."

- Huy nửa đùa nửa thật, tay run run cầm khăn chườm lạnh.Đêm buông xuống.Trí vẫn ngồi gác bên cạnh An.

Huy đang kiểm tra lối vào hầm.

Tiếng thở khò khè của An thi thoảng vang lên khiến không khí càng nặng nề.Trí thì thầm:"An...

Cậu vẫn còn món nợ với tớ vụ lần trước...

Cậu chưa trả mà..."

An không trả lời.

Chỉ có tiếng gió lạnh rít qua khe cống.Rạng sáng hôm sau.Một bàn tay nhẹ lay lay Trí đang ngủ gục bên cạnh.Trí mở mắt... và thấy An - đã tỉnh.Mắt cậu vẫn mơ màng, giọng khàn đặc:"...Mấy cậu... chưa chết à...?"

Huy suýt hét lên, lao lại vỗ vai An như đánh trống."

CHƯA!

Nhưng chút nữa thì có người đi trước rồi đó đồ ngốc!!"

Trí cười khẽ, nhưng mắt lại đỏ hoe.Cả ba chưa khỏe hẳn, nhưng đã sống sót.An dù yếu nhưng vẫn cố gượng dậy, ánh mắt đã có lại ánh sắc bén quen thuộc.
 
Back
Top Bottom