Siêu Nhiên Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)

Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
CHAP 19: Ống Tiêm Dị Năng


An nằm đó, sắc mặt đã hồng hào hơn, nhưng mỗi lần cử động đều phải nhăn mặt vì đau."

Còn vài ngày nữa tớ mới chạy nổi."

- An thở dài, nhìn Huy đang lau thanh kiếm cũ kỹ.

"Không cần cậu chạy, chỉ cần cậu đừng té là tốt rồi."

- Huy vừa nói, vừa khẽ liếc ra ngoài.Trí, đứng gác gần cửa, chợt siết chặt tay.Một âm thanh lạ - tiếng bước chân.

Không phải zombie lê lết... mà là người.5 người tiến vào khu vực gần lối trú ẩn.Tóc tai bù xù, áo giáp tạm chế từ những tấm sắt mỏng, một số mang theo dao, gậy bóng chày, một người có súng lục.

Nhìn thấy nhóm An, cả bọn dừng lại, rồi gã đi đầu cười khẩy:"Ồ?

Người mới à?

Không ngờ chỗ này vẫn còn ai sống được."

Trí bước lên, ánh mắt sắc lạnh nhưng bình tĩnh:

"Bọn tôi chỉ nghỉ tạm vài ngày rồi sẽ rời đi."

"Vài ngày?

Ở chỗ tụi tao thì phải 'trả tiền' mới được yên ổn vậy đó, hiểu không?"

- gã nhếch môi, lắc cây gậy trong tay.Huy bước lên, chắn trước An.

"Tiền?

Mày nghĩ bọn tao có gì để trả?"

Gã lạ cười gằn.

"Chúng mày?

Có một thằng đang yếu, một thằng trông như thư sinh, còn một thằng trâu.

Ít ra tao cũng có thể lấy mấy thứ... hoặc lấy tụi mày làm 'việc vặt'."

Trí vẫn giữ bình tĩnh, mắt đã phân tích chuyển động của cả 5 tên - hắn biết chính xác kẻ nào sẽ ra tay trước.Huy thì siết chặt tay, âm thầm mở dị năng, định lấy sẵn vài vũ khí... nhưng không để lộ.An thì siết răng chịu đựng, đứng dậy chống tay.

Dù yếu, nhưng ánh mắt đã trở lại - không sợ hãi, mà sắc như dao."

Tao nói lần cuối.

Biến."

- An khàn giọng.Gã đầu trọc bật cười:

"Mày hù ai?

Dựa vào cái gì-"Soạt!Chỉ trong một cái chớp mắt, Trí đã di chuyển.

Một cú đá chính xác vào gối kẻ cầm súng khiến hắn khuỵu xuống, súng rơi ra.

Huy lao lên như một con thú, tung cú đấm mạnh đến mức cây gậy sắt của một tên khác văng xa ba mét.Chỉ sau 10 giây, 5 người kia đã nằm rên rỉ dưới đất.Trí lướt qua từng tên, lạnh lùng nói:

"Còn sống là may rồi.

Lần sau không may vậy đâu."

Nhóm lạ mặt bỏ chạy trong hoảng loạn.An ngồi xuống, thở dài:

"Cậu làm vậy tụi nó kéo đồng bọn tới thì sao?"

Trí chỉnh lại kính, đáp gọn lỏn:

"Nếu tụi nó dám quay lại, lần sau tớ sẽ không nhắm đầu gối nữa."

Huy nhếch mép:

"Tụi mình yếu à?

Tụi mình chỉ đang tiết kiệm sức thôi."

Sau khi nhóm người kia tháo chạy, Huy quay lại kiểm tra khu vực nơi bọn chúng vừa ẩn nấp.

Anh không mong đợi gì nhiều ngoài vài món đồ ăn vặt hoặc rác, nhưng ánh kim nhạt từ trong một ba lô rách khiến anh dừng lại."

Này, Trí.

Lại đây."

Trí bước tới.

Trong tay Huy là một ống tiêm bạc dài khoảng 20cm, được bao bọc bởi lớp vỏ thủy tinh mỏng và có logo kỳ lạ hình cánh tay phát sáng.

Bên trong ống có một thứ chất lỏng nhạt màu đang lặng lẽ dao động.Trí lập tức cúi sát, mắt hắn sáng lên."

Cái này... không phải thuốc bình thường."

"Thế là cái gì?"

- An vẫn còn ngồi nghỉ nhưng đã lắng nghe.Trí lôi ra cuốn sổ tay nhỏ, nhanh chóng ghi chép và suy luận:"Dựa vào thiết kế, khả năng cao đây là một dạng ống tiêm dị năng bị động - tức là nó không tạo dị năng chủ động cho người dùng mà có thể 'kích hoạt' một dị năng tiềm ẩn sẵn hoặc tăng cường cơ thể theo hướng đặc biệt."

Huy ngạc nhiên:

"Chẳng phải chỉ 0.01% người mới có dị năng?

Làm gì có 'dị năng tiềm ẩn' nhiều thế?"

Trí trầm ngâm:

"Không hẳn.

Có thể đây là cách khiến một số người 'mở khóa' dị năng - nhưng xác suất thành công có lẽ còn thấp hơn cả 0.01%.

Nếu thất bại... chưa rõ hậu quả."

An nhìn ống tiêm, nhếch mép:

"Thế mấy thằng kia chắc nhặt được nó từ đâu đó nhưng không biết xài."

Huy cẩn thận cất ống tiêm vào không gian lưu trữ.

"Dù gì cũng giữ lại.

Biết đâu sau này hữu dụng."
 
Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
CHAP 20: Tiêm Dị Năng


Sau khi rời khỏi thành phố đổ nát, ba người cuối cùng cũng tìm thấy một nơi tạm thời để nghỉ chân - một bệnh viện cũ ven đường.

Dù có chút lạnh lẽo và tăm tối, nhưng ít ra nó còn nguyên vẹn hơn những tòa nhà đổ sập xung quanh.Huy khóa các cửa chính, trong khi An - dù vẫn còn yếu - được Huy dìu lên tầng ba để nghỉ ngơi.

Trí thì nhanh chóng chọn một phòng khám bỏ trống, bày ra một không gian nhỏ để làm việc.Trên bàn gỗ bụi bặm, ống tiêm bạc lặng lẽ nằm giữa những trang sổ tay chi chít ghi chú.

Trí nhíu mày, nhìn kỹ những ký hiệu trên thân ống.

Anh đã thấy thứ này trước đây - trong một tài liệu cũ của chính phủ mà anh từng tra được trong thư viện kỹ thuật số.Sau vài tiếng đồng hồ tra xét, thử phân tích lượng nhỏ chất lỏng, đo điện tích và phản ứng sinh học (bằng các thiết bị sơ sài nhưng do Trí tự chế), cuối cùng Trí ngẩng đầu lên với một ánh mắt khác thường:"Không giống như mình nghĩ...

ống tiêm này không kích hoạt dị năng hoàn toàn mới.

Nó giúp...

'kích hoạt hóa cứng' tạm thời bất kỳ bộ phận nào của cơ thể."

Huy tròn mắt:

"Ý cậu là... ví dụ như tay biến thành kim loại?!"

"Không phải kim loại," - Trí đáp - "mà là một dạng cấu trúc tăng cường - giống như da chuyển thành hợp chất siêu bền.

Có thể dùng để đỡ đòn, phản công, hoặc gia tăng lực đánh."

An - dù vẫn còn nằm - vẫn không nhịn được hỏi:

"Có tác dụng phụ không?"

Trí lắc đầu:

"Tạm thời chưa phát hiện.

Nhưng mình tin rằng hiệu quả của nó phụ thuộc vào thể trạng người tiêm - nếu yếu quá, dị năng có thể chỉ kéo dài vài phút."

Cả ba ngồi quanh bàn, Trí đặt ống tiêm vào hộp kín và nói:"Chúng ta sẽ giữ nó.

Không tiêm cho ai trừ khi thực sự cần.

Và nhớ, không để người ngoài biết chúng ta đang sở hữu thứ này."

An mỉm cười nhợt nhạt:

"Giữ kín dị năng, giữ kín ống tiêm.

Giống điệp viên quá nhỉ."

Huy khoanh tay, gật đầu:

"Còn hơn là bị cả đám người sống sót lao vào cướp."

Đêm hôm ấy, bệnh viện tĩnh lặng nhưng không yên bình.

Cái lạnh bám vào da thịt, và ngoài kia - tiếng gầm rít của zombie vẫn không ngừng vang lên.Tiếng gầm gừ vọng vang khắp hành lang bệnh viện.

Ban đầu là một tiếng.

Rồi hai.

Rồi hàng loạt.Huy lao từ cửa sổ tầng ba nhìn xuống:

"Chết tiệt... bị bao vây rồi!

Lũ zombie kéo tới!"

Trí siết chặt vai:

"Chúng ta không kịp di chuyển đâu.

Phải cầm cự tại chỗ!"

Ở góc phòng, An vẫn đang nằm nghỉ, mặt tái nhợt nhưng mắt mở to, gắng gượng ngồi dậy.

Cậu nhìn Trí và ra hiệu:"Đưa...

ống tiêm cho tớ."

Trí ngập ngừng:

"An, cậu chưa đủ sức... nếu dị năng phản ứng ngược thì-""Tớ không muốn nằm đây chờ chết," - An nói, giọng bình tĩnh nhưng cương quyết - "Còn sống là còn chiến đấu."

Trí mở hộp, rút ra ống tiêm bạc.

An cắn răng, tiêm chất lỏng màu lam vào tay trái.Trong vòng chưa tới 3 giây, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Cơ thể An bừng sáng lên một lớp ánh tím mờ, và tay trái của cậu từ từ chuyển màu đen sẫm, nổi vân như đá cẩm thạch nhưng trơn mịn, cứng rắn.Huy há hốc:

"Trời... nhìn như giáp titan vậy!"

Tiếng kính vỡ.

Một đàn zombie tràn qua cửa kính tầng một, bắt đầu lao lên cầu thang.

Cả nhóm lui về hành lang tầng ba.Trí bắn súng hạ gục vài con, Huy dùng xà beng quật mạnh.

Nhưng số lượng quá đông.An bước ra giữa hành lang.Cậu hít một hơi, biến hình sang dạng nữ - tóc trắng dài bung ra, thân hình uyển chuyển nhưng sắc bén.

Mắt cô gái An lúc này sáng rực.Tay trái hóa cứng, An lao vào lũ zombie với tốc độ gần như không thấy được.

Một cú đấm vỡ sọ, một cú quét tay phá nát cổ con khác.

Mỗi lần tay va chạm là từng khúc xương gãy vụn.Trí sửng sốt:

"Cậu ấy...

điều khiển cực kỳ ổn định.

Không có phản ứng phụ!"

Huy gầm lên:

"Lối này, An!

Chặn đường chúng nó lại!"

An nghiêng người, xoay nửa vòng - cú đấm từ tay hóa cứng phá nát cả tường xi măng, chặn đứng đường leo lên.

Đàn zombie ngã chồng chất lên nhau, bị ép chặt không thể tiến thêm.

Khi trận chiến tạm yên, An quỳ xuống, thở gấp.

Dị năng vẫn còn tác dụng, nhưng mồ hôi nhỏ giọt.Trí chạy đến kiểm tra:

"Phản ứng cơ thể ổn định... cậu chỉ cần nghỉ ngơi vài giờ là hồi lại."

An cười mệt nhọc:

"Lần đầu sử dụng, cảm giác cũng... không tệ."

Huy đỡ lấy An:

"Cậu là người duy nhất trong chúng ta có thể dùng được cái đó mà không bị gì...

Có lẽ vì dị năng của cậu và ống tiêm cộng hưởng với nhau."

Trí đặt ống tiêm vào hộp khóa lại.

Dù nó đã được dùng, vẫn còn một ít lượng chất lỏng - có thể là mấu chốt cho việc nghiên cứu sau này.Cả ba người nhìn nhau - ánh mắt kiên cường, dù biết những gì phía trước sẽ còn tồi tệ hơn.
 
Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
Thông Tin Chi Tiết Về Dị Năng Bị Động


Tên dị năng: Hóa CứngHiệu ứng: Cho phép hóa cứng bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể (tay, chân, ngực, v.v...)Thời gian duy trì: Vĩnh viễn - không có giới hạn thời gian, không bị tiêu hao năng lượng theo thời gian.Cơ chế sử dụng: An có thể bật/tắt dị năng bất kỳ lúc nào, tùy tình huống và chiến lược chiến đấu.Ưu điểm: Cực kỳ linh hoạt và hiệu quả trong cả phòng thủ lẫn tấn công.Nhược điểm: Chỉ có thể sử dụng trong dạng Ma cà rồngKết hợp: Khi sử dụng với dạng nữ (ma cà rồng), dị năng này giúp tăng mạnh sức sát thương và đột phá, biến An thành một chiến binh cận chiến cực kỳ nguy hiểm.
 
Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
Hình Ảnh Nhân Vật


Sau đây là hình ảnh của bộ 3 bạn thân( Chỉ mang tính chất minh hoạ)Trí

Huy

An

Dạng nữ Ma cà rồng của An
 
Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
CHAP 21: Cầu Cứu


Cả ba đang trú ẩn trong tầng cao của bệnh viện bỏ hoang, nơi ánh sáng le lói xuyên qua các tấm kính bụi mờ.

Gió hú bên ngoài như tiếng than khóc không dứt của những linh hồn bị mắc kẹt giữa ngày tận thế.Bỗng nhiên, từ thiết bị thu sóng cũ kỹ mà Trí đã sửa chữa, một tín hiệu ngắt quãng vang lên:"Xin... xin hãy giúp tôi... tôi đang ở gần khu dân cư phía nam thành phố... có... zombie ở khắp nơi... tôi không trụ được nữa..."

An, vẫn còn hơi yếu sau trận chiến trước, cố gắng đứng dậy, ánh mắt đầy quyết tâm.

"Chúng ta không thể bỏ mặc người đó."

- cậu nói khẽ."

Chuẩn."

- Huy đập tay lên vai An.

"Nhưng lần này, để tụi tớ bảo kê cho."

Cả nhóm nhanh chóng đến khu dân cư mục tiêu.

Trong một căn nhà nhỏ xiêu vẹo, họ phát hiện một thanh niên bị thương, đang cố giữ cửa chống lại bầy zombie gào thét bên ngoài.Trí mở đường, Huy dùng sức mạnh phóng những mảnh gạch như đại bác từ dị năng không gian.

An trong dạng nữ tung những cú đá cực mạnh hất văng zombie như rơm rạ.Sau khi giải cứu, chàng trai ngước lên nhìn cả ba... rồi đôi mắt hắn dừng lại ở An - lúc này vẫn chưa kịp trở về hình dạng nam."

Cô... cô là ai vậy?

Một người con gái mà lại mạnh đến thế?"

- Hắn nuốt nước bọt.An quay mặt đi, không nói gì.

Nhưng ánh mắt cậu lúc này lạnh tanh.một lúc sau.Trí dựng tạm một góc an toàn trong căn hộ để nghỉ ngơi.

Huy canh gác.

Nhưng gã trai kia lại liên tục nhìn An bằng ánh mắt không lành.Tối đến, khi mọi người đang chuẩn bị ngủ, hắn lén tiếp cận An - vẫn đang ngồi một mình, cố gắng điều hòa sức lực."

Cô gì ơi... cảm ơn cô nhiều lắm.

Cô mạnh ghê á.

Mà... giờ chỉ có tôi với cô thôi mà... hay là..."

Gã chưa kịp chạm vào An thì một luồng khí lạnh như dao cứa lướt qua."

Cạch!"

An quay đầu lại - đôi mắt đỏ như máu, làn da nhợt nhạt, nanh nhọn lộ ra...

Hình dạng ma cà rồng nữ đã hiện rõ."

Ngươi...

định làm gì?"

- Giọng An lạnh hơn sắt thép, vang lên như xoáy vào tim kẻ kia.Gã run rẩy lùi lại, nhưng trước khi làm gì thêm, một vật thể bay thẳng vào vai hắn - là một viên gạch do Huy phóng đi.Trí từ xa đã nhận ra sự bất thường, và Huy cũng đã kịp can thiệp.Gã trai bị đuổi đi ngay trong đêm.

Trí gằn giọng: "Giữa thời đại này mà vẫn còn tư tưởng dơ bẩn như thế, sớm muộn gì hắn cũng chết bởi chính dục vọng của mình."

An nhìn lên bầu trời đêm, ánh trăng phản chiếu lên mái tóc dài trong hình dạng nữ.

"Cảm ơn... vì đã đến kịp lúc."

Sau khi đuổi gã trai biến thái, cả ba người ngồi im lặng trong phòng bệnh viện, lắng nghe tiếng gió thổi rít qua những ô cửa sổ vỡ vụn.

Cảm giác bất an vẫn lẩn khuất quanh họ.Đột nhiên, thiết bị thu tín hiệu của Trí lại phát ra tiếng rè rè rồi vang lên giọng nói run rẩy:"Đây là nhóm sống sót tại Khu công nghiệp số 3!

Chúng tôi có hơn 20 người, đang bị bao vây bởi số lượng zombie khổng lồ!

Ai nghe được, làm ơn... cứu..."

Huy nhíu mày: "Hai mươi người?

Đó không phải là tín hiệu cầu cứu bình thường nữa."

"Có thể là bẫy."

- Trí nói, đôi mắt phân tích nhanh từng khả năng.

"Nhưng cũng có thể là thật."

An khẽ gật đầu.

"Dù là gì đi nữa... chúng ta cũng không thể làm ngơ.

Nếu là thật, thì họ cần chúng ta."

Trên đường điĐể tránh bị zombie phát hiện, cả ba di chuyển bằng đường vòng qua các hẻm nhỏ và tầng thượng các tòa nhà.

Trí liên tục vẽ sơ đồ bằng bộ não phân tích cấp tốc, dẫn cả nhóm né tránh những khu vực nguy hiểm.An vẫn trong dạng nam, sức lực chưa hồi phục hoàn toàn nhưng cậu không nói gì.

Trong lòng vẫn bồn chồn không yên."

Cậu không sao chứ?"

- Huy hỏi nhỏ."

Không sao.

Miễn là không phải biến thành con gái nữa."

- An cười mỉm.Khu công nghiệp số 3Từ xa, cả ba đã nhìn thấy nơi phát tín hiệu: một nhà kho lớn, xung quanh rào chắn dựng tạm, bị zombie chen chúc vây quanh.

Tiếng la hét, tiếng đập cửa và cả tiếng súng vang vọng giữa không gian u ám."

Quá nhiều."

- Trí nói.

"Ít nhất 100 con.

Có vài con dị dạng to lớn hơn."

"Chúng ta không đủ sức để đột phá vào trong đâu."

- Huy cau mày.An im lặng, rồi từ từ Tay phải cậu hóa cứng như kim loại, ánh lên dưới ánh hoàng hôn đỏ rực."

Không cần đột phá...

Chúng ta chỉ cần mở một lối."

Cả ba bắt đầu lên kế hoạch giải cứu tập thể.

Trí quan sát địa hình, phân tích điểm yếu của bầy zombie.

Huy tạo một loạt "vật phẩm bay" bằng dị năng không gian - chuẩn bị phóng thẳng vào đám đông.

An - với cánh tay cứng như thép - sẵn sàng lao vào giữa chiến trường."

Chúng ta sẽ không để ai phải chết thêm một lần nữa."

- An khẽ nói.
 
Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
CHAP 22: Giải Cứu


Tiếng gầm rú của bầy zombie vang vọng như tiếng sóng vỗ vào bờ - dồn dập, điên cuồng.

Trí hít một hơi thật sâu, mắt đảo nhanh khắp khu vực."

Kho hàng chỉ có một lối ra vào.

Nhưng bên hông có một bức tường mỏng, nếu đập vỡ đúng điểm, có thể tạo thành lối thoát phụ."

Huy gật đầu, lặng lẽ mở kho không gian, lôi ra các vật liệu dễ cháy, lựu đạn khói và một vài vật nặng chuẩn bị phóng.

"Tớ lo phần gây hỗn loạn."

"Còn tớ sẽ mở đường."

- An siết chặt nắm đấm của cánh tay đã hoá cứng, ánh mắt lạnh đi.

"Khi tớ đấm vào bầy zombie, các cậu hành động."

Chiến dịch bắt đầuBÙM!Một loạt vật thể do Huy phóng ra từ không gian va vào mặt đất, tạo nên tiếng nổ và khói bụi dày đặc.

Bầy zombie gào lên trong hỗn loạn.An lao thẳng về phía trước, gạt tung mọi xác sống trên đường như thể chúng là những bao cát.

Cánh tay kim loại của cậu giáng từng cú như búa tạ, khiến cả mặt đất rung lên."

Đường mở rồi!"

- Trí hét lớn, dẫn Huy vòng ra bên hông nhà kho.

Họ đỡ một quả nổ nhẹ để làm vỡ bức tường mỏng như tính toán.Bên trong, hơn hai chục người đang hoảng loạn.

Một người đàn ông đầu bạc thảng thốt: "Các cậu là ai?"

"Không còn thời gian!"

- Trí quát - "Lối thoát đây, đi theo chúng tôi!"

Khi nhóm người bắt đầu chạy theo lối mở, zombie đã nhận ra và bắt đầu tràn tới.

Huy liên tục ném vật thể nặng vào bọn chúng, khiến hàng đầu tiên bị nghiền nát.An vẫn đang chiến đấu ở tiền tuyến, quần áo rách rưới, máu dính đầy tay, nhưng không phải máu của cậu."

An!

Rút!"

- Huy gọi lớn.An nhìn lại, thấy mọi người đã an toàn, liền bật ngửa một cú đấm làm nứt đất rồi lùi về.

Trí đã sẵn sàng với một đường lui được tính sẵn, và cả nhóm nhanh chóng biến mất vào những con hẻm gần đó.Khi cả nhóm đã rút lui an toàn, không còn tiếng gào rú nào vang lên ngoài thành phố hoang tàn phía sau, hơn hai chục người được cứu thoát đang thở hổn hển vì mệt mỏi và hoảng sợ.Tại bệnh viện.An bước ra từ trong màn khói mờ ảo - vẫn là hình dạng nữ, mái tóc dài rối bời dính vài vệt máu, ánh mắt sắc lạnh nhưng thẫn thờ.

Làn da nhợt nhạt cùng cánh tay kim loại loé sáng dưới ánh hoàng hôn khiến cậu - hay chính xác là cô - trông như một chiến binh ma cà rồng bước ra từ truyền thuyết.Một vài người vừa được cứu nhìn An không khỏi sững sờ, đặc biệt là chàng trai trẻ mà nhóm từng cứu trước đó.

Ánh mắt hắn ánh lên vẻ gì đó không lành, nhưng bị Huy liếc qua lạnh tanh khiến hắn lập tức cụp mắt xuống."

Cậu... vẫn chưa chuyển lại à?"

- Trí hỏi nhỏ khi bước đến gần.An lắc đầu nhẹ.

"Còn yếu lắm.

Giữ trạng thái này tớ vẫn cảm thấy ổn hơn... và mạnh hơn nữa."

Trí gật đầu.

Huy khoanh tay đứng tựa tường, cảnh giác với mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ."

Vậy nghỉ tạm đi.

Đêm nay không ai biết được chuyện gì sẽ đến tiếp theo."

- Trí nói, ánh mắt đảo quanh, và cả nhóm bắt đầu lên kế hoạch trấn giữ khu nhà bỏ hoang cho đêm nay.Đêm buông xuống, ánh trăng chiếu mờ nhạt qua những ô cửa sổ vỡ vụn của khu nhà đổ nát mà nhóm vừa giải cứu đã chọn làm nơi trú tạm.Trong góc phòng, Huy và Trí đang thay phiên canh gác.

An - vẫn trong hình dạng nữ - nằm nghỉ ở góc phòng, tay ôm lấy cánh tay hóa cứng lấp lánh ánh kim loại.Phía bên kia, những người sống sót tụ tập thành từng nhóm nhỏ, ánh mắt nhìn nhóm An mang đủ loại cảm xúc: biết ơn, dè chừng... và trong số đó, có một ánh mắt không giống những ánh còn lại - ánh mắt của Khánh.Khánh, một chàng trai có thân hình vạm vỡ, là người duy nhất trong nhóm sống sót dám cầm dao xông vào trận lúc trước.Nhưng khi nhìn thấy ba người kia chiến đấu - đặc biệt là cô gái tóc trắng với sức mạnh kinh khủng - trong lòng anh ta trào dâng sự ganh tị cay đắng."

Tại sao mình cũng liều mạng vậy mà lại thua xa họ đến thế?"

- Khánh nghiến răng, ánh mắt khẽ liếc qua An đang ngủ."

Tại sao một cô gái mảnh mai như vậy lại mạnh đến mức đó?

Hay... họ đang giấu điều gì?"

Sự nghi hoặc bắt đầu lớn dần trong đầu Khánh.

Trong đầu hắn, một ý nghĩ nguy hiểm bắt đầu nhen nhóm - nếu không thể trở thành người mạnh nhất, thì chí ít... cũng phải biết được bí mật của họ.Ở phía xa, Trí chớp mắt.

Cậu cảm thấy gì đó bất thường từ phía nhóm sống sót, nhưng vẫn chưa thể xác định rõ ràng.
 
Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
CHAP 23: Ganh Tị


Trí đứng dựa lưng vào bức tường đổ nát, ánh mắt sắc bén lặng lẽ quan sát từng người một trong nhóm sống sót.

Tuy ngoài mặt tỏ ra bình thản, nhưng sâu trong lòng, cậu đã sớm cảm thấy có gì đó không ổn.Từ khi giải cứu họ, Trí luôn để ý đến Khánh - người duy nhất không tỏ vẻ biết ơn, cũng chẳng có sự nể trọng nào trong ánh mắt.

Thay vào đó, ánh nhìn của hắn luôn hướng về nhóm của cậu với một thứ cảm xúc khó diễn tả... thứ cảm xúc mà Trí quen thuộc: ganh tị."

Nếu hắn chỉ đơn giản là ganh tị thì không đáng lo... nhưng ánh mắt ấy lại rất nguy hiểm."

Đêm xuống, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Trí vẫn tỉnh táo, ngồi cạnh một chiếc cửa sổ đổ nát, giả vờ nhắm mắt.

Nhờ dị năng suy luận cấp tốc, Trí ghi nhớ từng hành vi, từng ánh mắt, từng phản ứng nhỏ nhất của Khánh trong suốt cả ngày.

Và đến lúc này, cậu có thể kết luận một điều chắc chắn:"Khánh đang có ý định hành động."

Khi kim đồng hồ đêm chạm vào khoảng 2 giờ sáng, Trí mở mắt.

Trong bóng tối, Khánh khẽ cựa mình rồi rón rén đứng dậy, bước đi nhẹ nhàng như thể sợ đánh thức người khác.Trí không nói gì, chỉ lặng lẽ rút nhẹ chiếc dao găm nhỏ trong áo khoác, rồi bám theo.

Cậu giữ khoảng cách, tránh để lộ bước chân.

Trong đầu cậu, hàng loạt kịch bản có thể xảy ra lần lượt chạy qua như băng dữ liệu."

Nếu hắn nhắm vào Huy, thì sẽ chọn cách đối đầu tay đôi.

Nếu là An... và đặc biệt là lúc An vẫn trong hình dạng nữ, hắn có thể..."

Suy nghĩ đó khiến Trí siết chặt chuôi dao hơn.Khánh đi thẳng về phía chỗ An đang nằm.

Hắn dừng lại trước mặt cô, nhìn chằm chằm với ánh mắt pha trộn giữa tò mò, ham muốn... và khao khát sức mạnh."

Chỉ cần biết được bí mật của mày, tao cũng có thể trở nên như vậy..."

Nhưng..."

Phập!"

Một con dao găm cắm phập xuống nền đất, chỉ cách chân Khánh chưa đến một gang tay.

Âm thanh bất ngờ vang lên trong đêm yên tĩnh khiến hắn giật mình lùi lại, ngã ngồi xuống đất.Khánh quay ngoắt về phía phát ra âm thanh.

Không ai cả.

Bóng tối vẫn tĩnh lặng.

Chỉ có ánh trăng, ngọn gió nhẹ và... nỗi sợ hãi đang siết lấy cổ họng hắn.Dưới chân hắn, lưỡi dao găm cắm sâu, rung nhẹ, như một lời cảnh cáo chết chóc.Hắn lập tức bò dậy, hoảng loạn bỏ chạy trở về phía trại tạm.

Trong lòng Khánh không còn chút dũng khí nào để quay lại gần nhóm An thêm một lần nữa.Ở phía xa, sau một bức tường đổ, Trí thu lại ánh mắt lạnh như thép.

Cậu xoay con dao thứ hai trong tay, nhẹ nhàng đưa nó trở lại vỏ như chưa từng rút ra."

Chỉ một lần thôi...

Đừng để tôi phải ra tay lần nữa."

Sáng hôm sau.An đã tỉnh lại.

Cô - hay đúng hơn là cậu trong hình dạng nữ - khẽ nhăn mặt khi cử động tay.

Trí nhanh chóng bước đến, đưa cho An một miếng bánh mì khô và chai nước nhỏ."

Cậu ngủ 14 tiếng liền đấy," Trí nói, giọng nhẹ nhưng vẫn xen chút trầm trọng.

"Cơ thể cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng có vẻ dị năng đang giúp quá trình lành lại nhanh hơn."

An gật nhẹ, ánh mắt mang theo một chút buồn - như thể còn nhớ tới cú sốc và cuộc tháo chạy ngày hôm trước.Huy, vẫn giữ vai trò "vệ sĩ" như thường lệ, đang kiểm tra lại kho đồ trong dị năng không gian của mình.

Những thứ cần thiết như nước, đồ ăn, vài dụng cụ y tế đều đã được xếp gọn gàng."

An ổn rồi là tốt.

Nhưng mình có cảm giác ở đây bắt đầu không an toàn nữa."

Huy nói, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.Trí gật nhẹ.

Cậu đã kiểm tra lại dấu vết quanh khu vực và phát hiện vài dấu chân lạ - chưa kể, Khánh hoàn toàn im lặng suốt từ đêm qua."

Chúng ta nên rời đi sớm.

Nếu không vì zombie, thì con người cũng sẽ là thứ nguy hiểm."

Trí kết luận.An siết chặt chiếc áo choàng che đi cơ thể, ánh mắt sắc lại.

Dù vẫn còn mệt, nhưng cậu không muốn trở thành gánh nặng nữa."

Vậy thì thu dọn đi.

Tìm nơi khác... an toàn hơn."
 
Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
CHAP 24: Rời Đi


Khi cả nhóm đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi nơi trú ẩn, thì một tiếng hét vang lên từ tầng dưới.

Cả ba lập tức nhìn nhau, ánh mắt căng thẳng."

Là tiếng của một trong những người sống sót...!"

- Trí cau mày.Không chần chừ, Huy xông lên trước, cánh tay rắn chắc sẵn sàng đấm gãy bất cứ thứ gì cản đường.

Trí chạy sát bên, tay đã cầm sẵn dao, trong khi An - dù còn yếu - cũng nghiến răng chạy theo, tay nắm chặt một thanh sắt được hoá cứng từ dị năng mới.Khi đến nơi, cảnh tượng hỗn loạn hiện ra: Một con zombie biến dị với làn da trắng bệch, cánh tay dài ngoằng như dây thừng đang tấn công một người phụ nữ.

Xung quanh là những người sống sót hoảng loạn, lùi về phía sau."

Nó lẻn vào từ lối thoát nước phía sau!

Không ai thấy nó!"

- Một người hét lên."

Lùi lại!"

- Huy gầm lên, kích hoạt dị năng, lấy ra một cây gậy sắt từ không gian và phóng thẳng vào đầu con quái vật với tốc độ cực cao."

ẦM!"

Cú va chạm khiến đầu nó văng lệch, nhưng vẫn chưa chết.

Trí ngay lập tức lao vào, con mắt sắc bén nhìn từng chuyển động của zombie.

Dị năng "đọc chuyển động" phát huy tối đa - Trí né từng đòn, từng cú cào chỉ cách mặt mình vài centimet."

An!

Góc trái, 2 giây nữa nó sẽ xoay người!"

- Trí hét.An - trong hình dạng nữ - cắn nhẹ môi, kích hoạt dị năng hoá cứng ở chân và cánh tay, tăng tốc, đập thẳng thanh sắt vào lưng con zombie.

Tiếng xương gãy vang lên rợn người.Chưa kịp mừng, Khánh - gương mặt méo mó vì hoảng sợ - bất ngờ hất ngã một người khác để tự chạy thoát, khiến người kia bị zombie chộp lấy."

Khánh!!!"

- Một người hét lên phẫn nộ.Cuối cùng, Trí lướt qua và đâm chính xác vào phần gáy con quái vật, kết liễu nó trong tích tắc.Không ai nói gì.

Không phải vì chiến thắng - mà vì hành động của Khánh.Cả nhóm quay lại, nhìn thấy Khánh đang run rẩy đứng ở cửa, miệng lắp bắp không nói thành lời.

Người sống sót bị hắn đẩy ngã thì đang hấp hối, được người khác dìu dậy.An siết chặt thanh sắt, ánh mắt lạnh lẽo.

Bầu không khí giữa những người sống sót bắt đầu nứt vỡ."

Chúng ta không thể ở lại đây được nữa."

- Trí kết luận, mắt vẫn dán chặt vào Khánh."

Chúng ta sẽ rời đi... ngay trong chiều nay."

Chiều buông xuốngTrong căn phòng lớn nơi nhóm người sống sót đang tụ họp, bầu không khí căng thẳng đến ngột ngạt.

Khánh ngồi ở góc phòng, mắt láo liên, tay run lẩy bẩy, tránh ánh nhìn của mọi người.

Dù không ai nói gì, nhưng ánh mắt ai cũng như những lưỡi dao sắc bén đâm vào lưng cậu ta.An, dù đang ở trong hình dạng nữ và còn yếu, vẫn tiến đến giữa phòng.

Gương mặt cậu lạnh băng, giọng nói vang lên, rõ ràng và sắc như thép:"Khánh, cậu nghĩ chuyện hôm nay có thể bỏ qua được sao?"

Khánh ngẩng đầu lên, cười gượng:"Tôi... tôi chỉ... tôi sợ quá... không cố ý đâu..."

Huy gầm lên, bước tới, nắm áo Khánh nhấc bổng lên khỏi mặt đất:"Không cố ý?

Vậy người bị cậu đẩy ngã để làm mồi cho zombie thì sao hả?!"

Khánh vội vã la lên:"Tôi không muốn chết!

Tôi chỉ... tôi chỉ muốn sống!"

Trí đứng phía sau, khoanh tay, đôi mắt lạnh như băng:"Cậu sống... nhưng bằng cách giẫm lên mạng sống người khác.

Người như cậu không xứng đáng ở lại trong nhóm sống sót này."

Một số người xung quanh gật đầu, thì thầm với nhau.

Một người phụ nữ lớn tuổi lên tiếng:"Tôi không dám ngủ nếu phải ở gần cậu ta..."

Khánh vùng vẫy, gào lên:"Tôi cũng có quyền sống mà!!

Các người đâu có quyền đuổi tôi!!"

Trí chậm rãi tiến lại gần, rồi... ném một con dao nhỏ cắm phập vào tường, ngay sát đầu Khánh.

Tia máu nhỏ xíu chảy xuống má cậu ta."

Tôi đã tha cho cậu một lần.

Lần thứ hai, tôi sẽ không nương tay."

Khánh im bặt, khuôn mặt trắng bệch như giấy.

Huy thả Khánh xuống, đẩy mạnh khiến cậu ta ngã.An quay đi, không buồn nhìn nữa.

Cậu nói với cả nhóm:" chúng ta đi thôi."

Ba người thu dọn đồ trong im lặng, chuẩn bị rời khỏi nơi trú ẩn, bỏ lại phía sau một con người không còn ai tin tưởng.
 
Điểm Bắt Đầu Của Kết Thúc(Zombie)
CHAP 25: Trung Tâm Thương Mại


An, Huy, và Trí đã thu dọn mọi thứ cần thiết từ rạng sáng.

Ba balo lớn căng tròn được đặt trên lưng mỗi người, bên trong là thức ăn, nước uống, đèn pin, vũ khí và vật dụng y tế.

An vẫn trong hình dạng nữ, tuy vẫn còn chút mệt nhưng ánh mắt đã sắc bén trở lại, cơ thể đã dần hồi phục."

Chúng ta sẽ đi về hướng Đông, đến khu thương mại cũ.

Nếu không ai chiếm đóng, đó có thể là một nơi trú ẩn tốt hơn."

- Trí nói, giọng đều đều nhưng đầy chắc chắn.Cả ba bước ra khỏi bệnh viện, không nói thêm lời nào với nhóm người cũ.

Một vài ánh mắt tiễn đưa, nhưng không ai dám ngăn họ lại.

Khánh đứng ở xa, cúi gằm mặt, hai tay siết chặt, nhưng không dám mở miệng.Huy quay đầu lại, lạnh lùng nói:"Lần sau cẩn thận miệng lưỡi và hành động của mày.

Mày không gặp bọn tao thì chưa chắc mày còn sống đâu."

Không ai đáp lại.Cả ba rảo bước trên con đường đổ nát, lác đác vài chiếc xe cháy rụi nằm rải rác, vết máu khô đọng lại nơi vỉa hè.

Khung cảnh thành phố như một bức tranh tận thế bị bỏ hoang.

Nhưng sự yên tĩnh đáng ngờ khiến cả ba luôn phải cảnh giác.An đi đầu, mắt quan sát liên tục, tai lắng nghe từng tiếng động nhỏ.

Huy đi giữa, lưng đeo hai khẩu súng săn, sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào.

Trí đi sau, tay cầm bản đồ khu vực, liên tục đối chiếu phương hướng."

Có tiếng động."

- Trí khẽ nói, giơ tay ra hiệu dừng lại.Cả ba nép vào góc tường, nín thở.

Tiếng bước chân... không đều, nặng nề... rồi kéo lê...

Một con zombie đơn lẻ đang lững thững tiến về phía họ.An quay đầu:"Để tôi."

Cô bước ra, nhẹ như một làn gió.

Trong tích tắc, bàn tay cô biến thành móng vuốt đen-biểu hiện của dị năng hoá cứng.

Một cú quét duy nhất, đầu zombie rơi xuống đất, cơ thể đổ gục không một tiếng động.Trí gật nhẹ:"Nhanh, gọn, sạch."

Huy bật cười khẽ:"An bây giờ đúng là 'cô gái nguy hiểm nhất thành phố'."

An liếc nhìn Huy, môi cong nhẹ:"Cậu thử chọc tôi nữa đi, tôi bẻ cổ cậu thật đấy."

Cả ba phá lên cười, phá vỡ sự căng thẳng trong giây lát.Trời đã ngả chiều khi cả ba đến gần khu thương mại cũ.

Tòa nhà cao bảy tầng, phần lớn các cửa kính đã vỡ vụn, bảng hiệu lộn xộn treo nghiêng ngả trong gió.Dù bên ngoài mang vẻ hoang tàn, nhưng cấu trúc kiên cố và vị trí trung tâm khiến nơi này trở thành điểm đến lý tưởng cho một chốn trú chân tiềm năng."

Chúng ta kiểm tra từ tầng trệt lên.

Nếu an toàn thì dọn dẹp, dựng trại."

- Trí gợi ý.Cả nhóm gật đầu, vũ khí sẵn sàng.Tầng một vắng lặng.

Vài cửa hàng quần áo và quầy mỹ phẩm cũ kỹ, bụi phủ đầy.

Không dấu vết người sống.

Nhưng khi lên tầng hai, An khựng lại."

Ngửi thấy mùi gì đó lạ không?"

Huy và Trí lập tức cảnh giác.

Một mùi hôi nồng nặc, lẫn với... thịt sống."

Không phải zombie bình thường..."

- Trí thì thầm.Đúng lúc đó, một tiếng gầm trầm đục vang lên.

Từ cuối hành lang, một bóng đen to lớn trườn ra.Một con zombie đột biến mới.To bằng hai người trưởng thành gộp lại, cơ thể dày đặc bắp thịt và lớp da xám xịt đầy sẹo, nhưng điều khiến họ rùng mình là... bốn cánh tay mọc ra từ thân thể, mỗi tay đều cầm một mảnh kim loại như vũ khí."

Thứ quái gì đây..."

- Huy lùi lại."

Chạy không kịp đâu.

Phải chiến."

- Trí đáp nhanh.Huy mở kho lưu trữ không gian, lấy ra một ống thép dài rồi phóng với vận tốc cao về phía con quái.

Cú đánh đập thẳng vào vai trái nó, khiến nó gào lên, nhưng không gục.Trí tận dụng dị năng, đọc chuyển động của quái, dẫn đường cho An tấn công vào các điểm mù.

Nhưng con quái dường như học rất nhanh, nó thay đổi nhịp tấn công liên tục, làm rối loạn phán đoán.An bật dị năng hoá cứng, hai tay biến thành lưỡi chém.

Cô vung tay một cách dứt khoát, chặt đứt một trong bốn cánh tay của con quái.

Nhưng một tay khác vụt tới, đánh bay cô đập vào tường, dù đã hoá cứng, cơ thể An vẫn ê ẩm."

Nó mạnh hơn mọi thứ chúng ta từng gặp!"

- Huy gào lên, lấy ra một loạt bom xăng tự chế từ không gian lưu trữ.Anh quăng thẳng vào bụng con quái rồi bắn kích nổ-ngọn lửa bùng lên dữ dội.

Con quái gào rú, loạng choạng, lửa liếm qua làn da xám khiến nó hoảng loạn.

Đó là cơ hội.An bật dậy, đôi mắt đỏ rực-dạng nữ ma cà rồng thức tỉnh một phần.

Cô lao tới, tay hoá thành móng nhọn, xuyên thẳng tim con quái.Một tiếng rít dài, rồi im bặt.Cả ba đứng thở dốc, mồ hôi đổ như tắm.

Không ai nói gì trong vài giây."...Thứ đó mà gặp trong đêm thì xong đời."

- Huy nói, giọng khàn đặc."

Chúng ta cần đề phòng hơn nữa.

Zombie đang tiến hóa..."

- Trí nhìn chằm chằm vào xác con quái."

Và chúng ta... không phải bất bại."

- An siết chặt tay.
 
Back
Top Bottom