Siêu Nhiên Huyết Lãng Thần Triều

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
402267144-256-k444236.jpg

Huyết Lãng Thần Triều
Tác giả: huythienma
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trong trận Thú Triều, anh hùng Diệp Thiên Hà ngã xuống, lấy máu mình đổi lấy hi vọng nhân loại.

Nhưng định mệnh không buông tha-hắn hồi sinh trong thân xác tuổi mười tám, mang danh Cứu Thế Chủ.

Máu và diệt vong một lần nữa tràn về, hành trình thứ hai chính thức bắt đầu.​
 
Huyết Lãng Thần Triều
Chương 1 :Nguồn gốc và Anh hùng


Chương 1 :Nguồn gốc và Anh hùngThế giới ấy không lâu trước còn rất yên bình,vậy mà bây giờ đã trở thành một trận Tử Chiến

Một nền văn minh đã đạt đến bước ấy,bây giờ chỉ còn lại một đống đổ nát.12-9-2051,người ta tìm thấy 2 nguyên tố vũ trụ đối lập nhau.Họ đặt tên cho chúng là:Hủy Diệt và Cứu Rỗi.Nguyên tố Hủy Diệt ngấm vào hàng triệu loài động,thực vật ,chúng tiến hóa,chúng đột phá thành những TAI ƯƠNG DIỆT THẾ .Chúng tàn phá hành tinh ấy,đến mức chỉ còn một sự cứu rỗiNguyên tố Cứu Rỗi ngấm vào trong cơ thể một số con người,họ tiến hóa,họ đột phá thành những Anh Hùng Tuyệt Thế.Họ có linh hồn và thần thông,và họ chính là sự cứu rỗi cuối cùng.

....Chiến trường đầy máu, ở đó, có một chiến binh vẫn đang đứng lặng trước mấy đợt sóng xung kích của đợt Thú Triều Kinh Hoàng tại Thành phố Nhất Nguyên.---Gió rít qua từng bức tường đổ nát, hòa lẫn tiếng gầm rú dội từ bầy quái thú biến dị.

Thành phố Nhất Nguyên – một trong số trung tâm văn minh cuối cùng ở phương Đông – giờ chỉ còn là một vết thương rách toạc giữa mặt đất.

Những tòa nhà cao tầng sụp đổ, đường phố nứt gãy, máu người và máu thú hòa thành từng vũng đen sẫm dưới ánh trăng.Trên bầu trời, từng đám khói đen như những mảng mây độc giăng kín.

Mỗi khi thú triều tràn tới, cả không gian run rẩy, như thể Trái Đất cũng rên xiết vì gánh chịu quá nhiều đau thương.Ở nơi tuyến phòng thủ cuối cùng, một người đứng thẳng, thân thể chằng chịt vết thương.

Thanh kiếm mỏng trong tay anh đã mẻ gần nửa lưỡi, song vẫn lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo, cứng rắn hơn bất kỳ ngọn lửa nào.Anh khẽ cắn môi, khóe miệng rướm máu, ánh mắt không hề dao động.—Thế giới này không thiếu anh hùng, nhưng có mấy ai đủ dũng cảm từ bỏ mạng sống mạnh mẽ ấy… chỉ để bảo vệ tất cả?Tiếng gầm từ bầy quái trùng hợp thành cơn sóng âm ghê rợn, khiến không ít binh sĩ ngã gục, tai rỉ máu.

Thế nhưng người chiến binh ấy vẫn đứng vững, tựa như một cột mốc cuối cùng giữ lấy ranh giới giữa sự sống và tuyệt vọng.Anh tên là Diệp Thiên Hà.

Trước kia, anh chỉ là một sinh viên ngành y, mang khát vọng chữa trị và cứu người.

Nhưng kể từ ngày nguyên tố Hủy Diệt xuất hiện, anh chứng kiến bệnh viện nơi mình thực tập bị san phẳng, những bệnh nhân anh từng chăm sóc biến thành quái vật.

Lời thề cứu người của anh từ đó biến thành lời thề chiến đấu:“Dẫu phải hiến trọn thân xác, ta cũng phải che chở lấy nhân loại này.”

Nỗi đau ấy, lý tưởng ấy, giờ kết tụ trong từng nhịp tim, từng giọt máu của anh.Đằng xa, Thú Vương – con quái thú khổng lồ cao hơn cả tháp truyền tín , gầm vang.

Trên lưng nó là hàng vạn sinh vật nhỏ hơn, lớp lớp nối dài, tạo thành cơn thủy triều khủng bố.

Mỗi bước nó dẫm xuống, cả mặt đất rung chuyển như có động đất.Các binh sĩ hoảng loạn rút lui.

Nhiều người ngã xuống, bị sóng thú cuốn đi không kịp kêu một tiếng.

Tiếng khóc xen lẫn tiếng thét tuyệt vọng vang vọng cả bầu trời.Diệp Thiên Hà hít một hơi thật sâu.

Trên bầu trời đêm đen, đôi mắt anh bùng cháy như hai ngọn đuốc.

Thân thể nhấc khỏi mặt đất, bay vút lên.

Thanh kiếm trong tay rung động kịch liệt, như cảm nhận được quyết tâm tuyệt đối từ chủ nhân.Anh hét lớn, tiếng nói chấn động hư không:—Liệt Tử Thần Thông – Đổi Huyết lấy Thái Bình!Ngay tức khắc, máu từ khắp thân thể anh phun ra, không rơi xuống đất mà hóa thành từng sợi xích đỏ tươi, quấn chặt quanh thanh kiếm.

Thần Thông từ nguyên tố Cứu Rỗi trong anh bùng phát, hòa lẫn vào dòng máu, sáng rực như một mặt trời nhỏ đang khai sinh.Bầy quái thú gầm rú, nhưng trong một khắc, chúng cũng khựng lại trước áp lực hãi hùng ấy.Diệp Hàn cắn răng, từng lời như đinh đóng cột:—Sát trảm – Tuyệt nhiên diệt trừ, đổi lấy Thời Cơ cho nhân loại!Thanh kiếm vung xuống, vạch nên một vệt sáng khổng lồ xé rách cả màn đêm.

Vệt sáng ấy rơi xuống giữa thú triều, lập tức nổ tung thành biển lửa, cuốn bay hàng vạn sinh vật.

Đất đá tung lên, bầu trời lóe sáng như bị chẻ đôi.Nhưng Diệp Thiên Hà chưa dừng lại.

Linh hồn anh rung chuyển, cơ thể gần như tan chảy, song ý chí vẫn bất khuất.

Anh gầm lên, tiếng gầm hòa cùng lưỡi kiếm rực cháy:—Graaaaaaa!

Trảm Thiên Diệt Địa!!!Ánh sáng bùng nổ, không còn là một chiêu thức, mà là sự hóa thân của toàn bộ sinh mệnh.

Toàn bộ chiến trường Nhất Nguyên bị bao trùm bởi quầng sáng chói lòa, cuồng phong thổi tung mọi vật, xé nát thú triều thành tro bụi.Trong khoảnh khắc ấy, cả nhân loại như được trao tặng một thời cơ để sống sót.Ánh sáng tan đi, mặt đất còn lại hố sâu khổng lồ, bầy quái gần như bị xóa sạch.

Binh sĩ còn sống sót quỳ rạp xuống, nước mắt tuôn trào.

Họ không nhìn thấy Diệp Hàn đâu nữa — chỉ còn thanh kiếm mỏng cắm thẳng vào đất, tỏa ra chút dư quang đỏ nhạt như tim người hấp hối.Trên bầu trời u ám, dường như có giọng nói mơ hồ vang vọng:"Ta… níu lấy cho loài người một hi vọng … vậy là đủ rồi…"

Một cơn gió lớn thổi qua, cuốn tan dấu vết cuối cùng của người chiến binh.

Nhưng trong lòng những người chứng kiến, hình ảnh ấy sẽ vĩnh viễn bất diệt,một anh hùng tuyệt thế, lấy máu đổi bình minh cho nhân loại.
 
Huyết Lãng Thần Triều
Chương 2: Dư Âm Máu Anh Hùng


Chương 2: Dư Âm Máu Anh Hùng.Cơn gió lạnh từ biển thổi qua tàn tích Thành phố Nhất Nguyên, mang theo mùi khói và tro bụi.

Trên nền đất từng sầm uất, giờ chỉ còn lại phế tích và xương trắng.

Ở trung tâm quảng trường, thanh kiếm mỏng của Diệp Thiên Hà vẫn cắm thẳng xuống mặt đất, rung lên khe khẽ, ánh sáng nhàn nhạt tựa như nhịp tim của vị anh hùng đã ngã xuống.Những người còn sống sót tụ tập quanh thanh kiếm ấy.

Không ai bảo ai, họ đồng loạt quỳ xuống, trán chạm đất, lặng im hồi lâu.

Một vị tướng già râu tóc bạc trắng run giọng nói:— Diệp Thiên Hà, cậu đã dùng sinh mạng đổi lấy Thái Bình nhất thời.

Chúng tôi… nợ cậu một đời.Tiếng nấc vang lên từ đám tàn quân.

Có người mất đi anh em, có kẻ vừa tiễn biệt vợ con.

Họ không còn nước mắt, chỉ còn nỗi đau ngấm vào xương tủy.

Nhưng chính thanh kiếm kia, chính sự hi sinh kia, đã khiến họ hiểu: nhân loại vẫn còn cơ hội để thở.---Tại mặt trận phía Bắc, tin tức truyền đến.

Một nữ anh hùng mặc giáp bạc siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ hoe.

Nàng là Tô Nguyệt Dao, đồng đội từng vào sinh ra tử với Thiên Hà.

Nghe tin bạn cũ hi sinh, nàng ném mạnh trường thương xuống đất, hét lên:— Tên ngốc đó!

Sao lại gánh hết vào người như vậy…Ở phương Tây, một nam tử trẻ tuổi khoác áo bào đỏ máu đứng trên vách đá, gió thổi tung mái tóc dài.

Hắn là Trác Vân Hàn, người từng nhiều lần tranh hùng với Diệp Thiên Hà.

Ánh mắt hắn rực lửa căm phẫn:— Thế giới này… lại mất đi một kẻ dám đứng thẳng.

Hủy Diệt, ta thề sẽ khiến các ngươi phải máu chảy thành sông!Những lời than khóc, những lời thề hẹn ấy lan khắp năm châu.

Người ta hiểu rõ, Thiên Hà ngã xuống không phải dấu chấm hết, mà là ngọn lửa bùng cháy, thắp sáng cho thế hệ tiếp theo.---Trong đám người được cứu ở Nhất Nguyên, có một thiếu niên mười sáu tuổi, gương mặt vẫn còn dính máu và bụi đất.

Cậu tên là Lâm Quân, từng là một kẻ hèn nhát chạy trốn khắp nơi, nhưng khi được Diệp Thiên Hà liều mạng cứu ra khỏi miệng một con Thú Vương, cả thế giới trong lòng cậu bỗng thay đổi.Giờ phút này, nhìn thanh kiếm cắm thẳng trời xanh, thiếu niên ấy thì thầm:— "Anh Diệp, em sẽ bước đi con đường mà anh đã chọn.

Dù phải trả giá bằng mạng sống… em cũng không lùi."

Trong đôi mắt còn ươn ướt của Lâm Quân, một ngọn lửa kiên định bùng lên.

Từ khoảnh khắc ấy, hạt giống anh hùng mới được gieo xuống.---Nhiều ngày sau, tại tổng bộ Liên Minh Nhân Loại, một hội nghị khẩn cấp được triệu tập.

Tất cả Anh Hùng Tuyệt Thế còn sống sót đều góp mặt.

Trên chiếc bàn tròn lớn, ghế của Diệp Thiên Hà để trống, phủ lên một dải lụa trắng.Không khí trầm trọng đến mức ngay cả những kẻ mạnh nhất cũng im lặng.Một vị trưởng lão mở lời:— Diệp Thiên Hà đã dùng máu của mình để đánh lui Thú Triều.

Nhưng chúng ta không được ngủ quên.

Nguyên tố Hủy Diệt vẫn đang lan tràn, và những Tai Ương Diệt Thế cao cấp còn chưa thức tỉnh.Tô Nguyệt Dao đập mạnh tay xuống bàn:— Nếu chúng ta cứ thụ động, thì tất cả hi sinh của Thiên Hà sẽ trở thành vô ích!Trác Vân Hàn cười lạnh:— Ta đồng ý.

Giờ không phải lúc chờ đợi.

Nhân loại cần chuẩn bị một đòn phản kích trước khi Hủy Diệt gom đủ lực lượng.Những anh hùng khác gật đầu.

Họ biết rõ, cái chết của Diệp Thiên Hà không phải kết thúc, mà là một hồi chuông cảnh tỉnh.

Anh đã mở ra một thời cơ mong manh bằng mạng sống của mình.

Nếu họ bỏ lỡ, nhân loại sẽ thực sự bị chôn vùi.---Trong khi đó, ở biên giới phương Tây, bầu trời bỗng rực đỏ.

Một tiếng gầm vang động như long trời lở đất, chấn động khắp lục địa.

Mặt đất nứt toác, dung nham phun trào, và từ đó một bóng dáng khổng lồ đang từ từ trỗi dậy.Đó là một Thú Vương khác, còn mạnh mẽ hơn cả con quái đã bị Diệp Thiên Hà chém xuống.

Trên trán nó, nguyên tố Hủy Diệt cuồn cuộn như biển lửa, dấy lên dự cảm khủng khiếp về một tương lai u tối.Tin tức lan đến Liên Minh, khiến cả đại điện rúng động.

Một anh hùng trẻ tuổi nghiến răng:— Không lẽ… máu của Diệp Thiên Hà vẫn chưa đủ để ngăn chặn chúng?Tô Nguyệt Dao siết chặt trường thương, ánh mắt sáng rực:— Không!

Máu của anh ấy chính là niềm tin.

Chúng ta phải biến nỗi đau này thành sức mạnh, phải đứng lên trước khi quá muộn.Trác Vân Hàn rút thanh trường đao khỏi vỏ, sát khí bừng bừng:— Tốt, vậy ta sẽ dùng đao này viết tiếp con đường mà hắn bỏ lại!Trong không gian ngột ngạt ấy, ghế trống của Diệp Thiên Hà tựa như đang lặng lẽ chứng giám.

Dù anh đã ngã xuống, nhưng hình bóng anh vẫn đứng đó, bất khuất, như ngọn lửa không bao giờ tắt.---Đêm xuống, ở Thành phố Nhất Nguyên đổ nát, người dân dựng lên một bia đá thô sơ quanh thanh kiếm.

Họ gọi nơi này là Mộ Anh Hùng.Ngày ngày,nhiều người đến thắp hương, dâng hoa, kể cho con cháu nghe câu chuyện về chàng chiến sĩ dám đổi máu mình lấy một lần bình minh.Những đứa trẻ lắng nghe, mắt sáng long lanh.

Trong tim chúng, cái tên “Diệp Thiên Hà” trở thành huyền thoại.

Và từ huyền thoại ấy, một thế hệ mới sẽ lớn lên, mang theo lý tưởng của người đi trước.Dư âm của máu anh hùng, chính là mầm mống sinh ra muôn vàn anh hùng mới.Và trong bóng tối đang cuộn trào ngoài kia, ánh sáng ấy — dù nhỏ bé — vẫn kiên cường cháy sáng, thách thức Hủy Diệt.
 
Huyết Lãng Thần Triều
Chương 3: Lần Thứ Hai


Chương 3: Lần Thứ HaiKhoảnh khắc ánh sáng cuối cùng tắt đi ở Nhất Nguyên, Diệp Thiên Hà biết mình đã chết.

Linh hồn anh trôi dạt trong một không gian vô định, tối đen như mực.

Không còn thân thể để níu giữ, không còn đất trời để cảm nhận.Anh nghĩ rằng, thế là hết.

Máu và ý chí của mình đã hóa thành hi vọng mong manh cho nhân loại.

Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên , non nớt, tinh nghịch như trẻ con năm tuổi, song lại chất chứa quyền uy khiến hư vô cũng run rẩy:— Này này, Diệp Thiên Hà.

Ngươi thật sự muốn dừng lại ở đây sao?Trong bóng tối, một đốm sáng hiện lên, xoay tròn rồi hóa thành bóng dáng một đứa trẻ nhỏ nhắn.

Nó mỉm cười khúc khích, đôi mắt sáng rực — không hề ngây thơ, mà ẩn chứa tri thức cổ xưa đến rợn người.— Ngươi là ai? — Thiên Hà trầm giọng hỏi.— Ta là Thần Chuyển Thế, kẻ đưa linh hồn từ một dòng chảy sang một dòng chảy khác.

Đứa trẻ vỗ tay, giọng reo như trò đùa: — Ta cho ngươi một cơ hội.

Một lần duy nhất.

Ngươi có muốn sống lại, tiếp tục con đường dang dở không?Thiên Hà im lặng rất lâu.

Trong tâm trí anh, hình ảnh máu đỏ loang khắp Nhất Nguyên, binh sĩ gục ngã, tiếng khóc hòa cùng tiếng gầm thú.

Và sau cùng, là thanh kiếm mảnh cắm vào đất , chứng nhân cho sự hi sinh của anh.— Ta đã ngã xuống.

Thế giới… liệu còn cần một kẻ đã chết như ta nữa sao?Đứa trẻ nhướng mày, cười khanh khách:— Ngươi tưởng ngọn lửa của ngươi đã cứu được nhân loại ư?

Ngây thơ.

Việc ngươi làm… chỉ kéo dài tiến trình bị bào mòn.

Tai Ương chưa bao giờ kết thúc.

Thú Triều mới chỉ bắt đầu.

Không có ngươi, chẳng ai đủ sức cản chúng thêm lần nữa.Ngực Thiên Hà rát bỏng, dù không còn thân xác để cảm nhận.

Trong hư vô, từng gương mặt hiện ra: người dân anh đã cứu, đồng đội anh từng chiến đấu, những bệnh nhân anh từng chăm sóc.

Tất cả chồng lên nhau, hóa thành ngọn lửa thiêu đốt tâm hồn.Anh siết chặt nắm tay, dứt khoát:— Nếu nhân loại vẫn cần… ta nguyện sống lại!Đứa trẻ cười vang, đưa bàn tay nhỏ bé ra:— Tốt!

Lần này, ta trả ngươi về trong thân xác tuổi mười tám.

Không phải xuyên không, không phải quay ngược, mà là bắt đầu lại từ điểm thanh xuân nhất của chính ngươi.

Nhớ lấy ,cơ hội này chỉ có một.Một luồng sáng chói lòa bùng nổ, cuốn lấy linh hồn anh.

Thiên Hà cảm nhận được cơ thể đang tái tạo , xương cốt kết thành, huyết mạch cuồn cuộn, trái tim đập từng nhịp rền vang.---Ầm!Một tiếng nổ xé trời.

Thiên Hà mở mắt.Trước mặt anh không phải Nhất Nguyên, mà là một thành phố khác , Tân Thần Châu.

Nơi từng là trung tâm phồn hoa phía Nam, giờ chỉ còn những bức tường cháy đen, con đường nứt toác.

Bầu trời xám xịt, khói bụi che khuất ánh trăng.

Xa xa, tiếng gầm Ma Thú vọng về, kéo dài như một lời nguyền chưa chấm dứt.Anh chậm rãi ngồi dậy, nhìn đôi bàn tay trẻ trung mà run run.

Đây là thân thể mười tám tuổi, khỏe khoắn và tràn đầy sức sống, nhưng ký ức về trận chiến, về cái chết vẫn còn nguyên vẹn.Diệp Thiên Hà khẽ nhắm mắt, hít một hơi dài.

Gió rít qua những tòa nhà đổ nát, mang theo mùi máu tanh và tro tàn.

Nhân loại chưa bao giờ được nghỉ ngơi.

Cái chết anh từng gánh chịu chỉ đổi lại một khoảng lặng ngắn ngủi, và giờ, chiến trường lại bày ra trước mắt.Anh siết chặt nắm tay, ánh mắt cháy bùng quyết liệt:“Vậy là… lần thứ hai bắt đầu từ đây.”

Trong tàn tích hoang tàn, Diệp Thiên Hà — Cứu Thế Chủ — đã trở về.

Và từ giây phút này, hành trình lần thứ hai chính thức mở màn.
 
Huyết Lãng Thần Triều
Chương 4: Tàn Tro và Ánh Sáng


Chương 4: Tàn Tro và Ánh SángTro bụi bay trong gió.Diệp Thiên Hà lặng lẽ bước đi giữa những con phố nứt gãy, vách tường cháy đen dựng nghiêng như những ngón tay gãy vụn chỉ lên trời.

Thành phố này từng huy hoàng.

Giờ chỉ còn tàn tro.Người ấy cúi xuống.

Trong đống gạch vụn, một mảnh gương vỡ phản chiếu ánh sáng nhạt.Người ấy nhặt lên.Một khuôn mặt trẻ trung hiện ra.Tóc xám dài, áo nâu, quần đen ống rộng.

Thiếu niên mười tám tuổi.

Đôi mắt đen sâu thẳm, không có gì giống tuổi mười tám.

Trong đó có chiến trường, có máu, có cái chết.Người ấy đưa tay vuốt dọc theo gương mặt mình.

Da thịt săn chắc, không phải cơ thể đã rách nát trong lần ngã xuống trước kia.

Mái tóc xám, dài, rũ xuống bờ vai, khiến gương mặt càng lạnh lẽo.

Nhìn kỹ, chẳng còn là thầy thuốc từng dịu dàng chữa bệnh.

Thay vào đó, là một kẻ đứng từ trong hư vô trở lại.Thiên Hà nhìn thật lâu.“Lần thứ hai của ta… lại bắt đầu bằng một bộ dạng như thế này à.”

Người ấy bật cười khẽ.

Tiếng cười vang giữa tro bụi, khô khốc và vô nghĩa.…Ầm!Trên cao, tiếng động cơ xé gió rít qua.

Một chiến đấu cơ lao vụt qua bầu trời đen, để lại vệt sáng trắng.Người ấy ngẩng đầu.Xa hơn, ngoài thành phố, mặt đất rung chuyển.

Một bóng đen khổng lồ bước ra từ màn sương.

Ma Thú cấp cao.

Vảy đen, đôi mắt đỏ, thân hình như núi.

Mỗi bước đi, đất trời đều chấn động.Nếu nó vào thành phố này, Tân Thần Châu sẽ bị nghiền nát.Nhưng đúng lúc ấy, ánh sáng nổ tung.Một người đứng trên thân chiến đấu cơ.

Áo trắng tung bay, giáp sáng loang lổ, thanh kiếm trong tay toả sáng tựa ngân hà.

Ánh kiếm rọi sáng cả thành phố tàn lụi, soi rõ từng khối đá, từng bóng người run rẩy dưới hầm trú.Diệp Thiên Hà khựng lại.“Lãng Châu…”

Cái tên bật ra như một hồi ức.

Trong kiếp trước, y cũng là một ngọn cờ của nhân loại, là anh hùng chặn thú triều, là kẻ một mình dẫm nát hàng vạn con ma thú.Còn mình thì sao?

Một kẻ vừa sống lại, tay trần, trong tay chỉ có một mảnh gương vỡ.Khóe môi Thiên Hà cong lên.

Cười, nhưng không vui.…Ầm!Ánh kiếm của Lãng Châu giáng xuống.

Một đường sáng chẻ đôi bóng tối.

Vảy đen bắn tung, máu Ma Thú tuôn ra như thác đỏ.

Tiếng gầm vang vọng, trời đất rúng động.Thiên Hà nheo mắt.

Lửa trong lồng ngực lại bùng lên.

Máu người ấy rạo rực.

Ký ức về máu và hi sinh ùa về.

Cái chết kia chưa từng khép lại.Người ấy siết nắm tay.“Lần này… ta sẽ không chờ đến lúc tất cả sụp đổ nữa.”…Tiếng la hét vọng tới từ phía tàn khu dân cư.

Những bóng đen nhỏ hơn, hàng chục con Ma Thú cấp thấp, đã len lỏi vào trong thành phố.

Người dân chạy trốn, tiếng kêu cứu hoảng loạn.

Những đứa trẻ khóc ngất, đàn bà run rẩy, vài gã sống sót còn sót lại nắm chặt gậy gộc trong tuyệt vọng.Người ấy lao đi.Người ấy đá văng một đống gạch, rút ra một thanh sắt gãy.

Gỉ sét, nặng trịch, chẳng giống vũ khí.

Nhưng tay người ấy cầm chắc, tựa như nắm kiếm.Con Ma Thú đầu tiên gầm lên, lao tới.

Hàm răng nhọn nhe ra, hôi tanh đến buồn nôn.Người ấy không chớp mắt.

Thanh sắt bổ xuống.Ầm!Một tia sáng mờ bùng phát.

Thần thông sơ khởi, vô thức được kích phát.

Đầu Ma Thú nổ tung, máu văng đỏ cả mặt đường.Người ấy khựng lại, thở dốc.

Nhưng trong mắt lóe lên lửa.Những con còn lại gào thét, xông đến.Người ấy không lùi.Thanh sắt vung ngang, đập gãy xương.

Bước chân xoay chuyển, thân thể mười tám tuổi vụng về nhưng dẻo dai.

Bản năng của một kẻ từng chết trăm lần nơi chiến trường dẫn dắt.Ầm!

Ầm!Máu bắn tung tóe.

Thịt văng rải rác.

Những con Ma Thú ngã xuống, cái sau chất lên cái trước.

Hơi thở người ấy nặng nhọc, nhưng ánh mắt lại càng sắc lạnh.Người sống sót nấp sau đống đổ nát chết lặng.

Họ thấy thiếu niên tóc xám ấy, chỉ với thanh sắt gãy, giết quái thú như ác quỷ.

Máu vấy khắp người, nhưng bóng dáng lại như cột mốc giữa tàn tro.Có người lẩm bẩm, giọng run run:“Cứu… tinh…”

Một đứa bé ôm lấy mẹ, đôi mắt trong veo ngấn nước, nhìn người ấy không chớp.

Người mẹ thì vừa khóc vừa quỳ xuống, thì thào gọi người ấy là thần.Thiên Hà nghe hết.Người ấy bật cười.

Cười nhạt.

Cười như chém vào xương.Cứu tinh?Kiếp trước người ấy từng chết trong máu, đổi lấy một khoảng lặng ngắn ngủi.

Và kết quả?

Tai Ương vẫn còn, Thú Triều vẫn ở đó.Cứu tinh… thì sao?…Tiếng kiếm ngân từ xa vọng lại.

Trên bầu trời, Lãng Châu vẫn đang đấu với Ma Thú cấp cao.

Ánh sáng của y rực rỡ như thần minh.Nhưng ở dưới mặt đất, giữa đống tro tàn, một thiếu niên áo nâu tóc xám cũng đã bắt đầu bước lại vào vũ điệu máu.Thiên Hà nhìn bàn tay dính máu, ánh mắt u tối.

Trong lòng, một lời thề vang vọng:“Đây chỉ là khởi đầu.

Lần này… ta sẽ đi đến tận cùng.

Dù máu tan xương nát.

Nhưng nhân loại… nhất định phải sống.”…Xa xa, trong bóng tối ngoài tường thành, một đôi mắt đỏ máu chợt mở ra.

Ánh nhìn lạnh lẽo khóa chặt lấy Tân Thần Châu.

Một Ma Thú cấp cao khác đang quan sát.Tai Ương chưa từng dừng lại.Màn kịch lần hai của Diệp Thiên Hà, chính thức mở màn.
 
Back
Top Bottom