Chương 1 :Nguồn gốc và Anh hùngThế giới ấy không lâu trước còn rất yên bình,vậy mà bây giờ đã trở thành một trận Tử Chiến
Một nền văn minh đã đạt đến bước ấy,bây giờ chỉ còn lại một đống đổ nát.12-9-2051,người ta tìm thấy 2 nguyên tố vũ trụ đối lập nhau.Họ đặt tên cho chúng là:Hủy Diệt và Cứu Rỗi.Nguyên tố Hủy Diệt ngấm vào hàng triệu loài động,thực vật ,chúng tiến hóa,chúng đột phá thành những TAI ƯƠNG DIỆT THẾ .Chúng tàn phá hành tinh ấy,đến mức chỉ còn một sự cứu rỗiNguyên tố Cứu Rỗi ngấm vào trong cơ thể một số con người,họ tiến hóa,họ đột phá thành những Anh Hùng Tuyệt Thế.Họ có linh hồn và thần thông,và họ chính là sự cứu rỗi cuối cùng.
....Chiến trường đầy máu, ở đó, có một chiến binh vẫn đang đứng lặng trước mấy đợt sóng xung kích của đợt Thú Triều Kinh Hoàng tại Thành phố Nhất Nguyên.---Gió rít qua từng bức tường đổ nát, hòa lẫn tiếng gầm rú dội từ bầy quái thú biến dị.
Thành phố Nhất Nguyên – một trong số trung tâm văn minh cuối cùng ở phương Đông – giờ chỉ còn là một vết thương rách toạc giữa mặt đất.
Những tòa nhà cao tầng sụp đổ, đường phố nứt gãy, máu người và máu thú hòa thành từng vũng đen sẫm dưới ánh trăng.Trên bầu trời, từng đám khói đen như những mảng mây độc giăng kín.
Mỗi khi thú triều tràn tới, cả không gian run rẩy, như thể Trái Đất cũng rên xiết vì gánh chịu quá nhiều đau thương.Ở nơi tuyến phòng thủ cuối cùng, một người đứng thẳng, thân thể chằng chịt vết thương.
Thanh kiếm mỏng trong tay anh đã mẻ gần nửa lưỡi, song vẫn lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo, cứng rắn hơn bất kỳ ngọn lửa nào.Anh khẽ cắn môi, khóe miệng rướm máu, ánh mắt không hề dao động.—Thế giới này không thiếu anh hùng, nhưng có mấy ai đủ dũng cảm từ bỏ mạng sống mạnh mẽ ấy… chỉ để bảo vệ tất cả?Tiếng gầm từ bầy quái trùng hợp thành cơn sóng âm ghê rợn, khiến không ít binh sĩ ngã gục, tai rỉ máu.
Thế nhưng người chiến binh ấy vẫn đứng vững, tựa như một cột mốc cuối cùng giữ lấy ranh giới giữa sự sống và tuyệt vọng.Anh tên là Diệp Thiên Hà.
Trước kia, anh chỉ là một sinh viên ngành y, mang khát vọng chữa trị và cứu người.
Nhưng kể từ ngày nguyên tố Hủy Diệt xuất hiện, anh chứng kiến bệnh viện nơi mình thực tập bị san phẳng, những bệnh nhân anh từng chăm sóc biến thành quái vật.
Lời thề cứu người của anh từ đó biến thành lời thề chiến đấu:“Dẫu phải hiến trọn thân xác, ta cũng phải che chở lấy nhân loại này.”
Nỗi đau ấy, lý tưởng ấy, giờ kết tụ trong từng nhịp tim, từng giọt máu của anh.Đằng xa, Thú Vương – con quái thú khổng lồ cao hơn cả tháp truyền tín , gầm vang.
Trên lưng nó là hàng vạn sinh vật nhỏ hơn, lớp lớp nối dài, tạo thành cơn thủy triều khủng bố.
Mỗi bước nó dẫm xuống, cả mặt đất rung chuyển như có động đất.Các binh sĩ hoảng loạn rút lui.
Nhiều người ngã xuống, bị sóng thú cuốn đi không kịp kêu một tiếng.
Tiếng khóc xen lẫn tiếng thét tuyệt vọng vang vọng cả bầu trời.Diệp Thiên Hà hít một hơi thật sâu.
Trên bầu trời đêm đen, đôi mắt anh bùng cháy như hai ngọn đuốc.
Thân thể nhấc khỏi mặt đất, bay vút lên.
Thanh kiếm trong tay rung động kịch liệt, như cảm nhận được quyết tâm tuyệt đối từ chủ nhân.Anh hét lớn, tiếng nói chấn động hư không:—Liệt Tử Thần Thông – Đổi Huyết lấy Thái Bình!Ngay tức khắc, máu từ khắp thân thể anh phun ra, không rơi xuống đất mà hóa thành từng sợi xích đỏ tươi, quấn chặt quanh thanh kiếm.
Thần Thông từ nguyên tố Cứu Rỗi trong anh bùng phát, hòa lẫn vào dòng máu, sáng rực như một mặt trời nhỏ đang khai sinh.Bầy quái thú gầm rú, nhưng trong một khắc, chúng cũng khựng lại trước áp lực hãi hùng ấy.Diệp Hàn cắn răng, từng lời như đinh đóng cột:—Sát trảm – Tuyệt nhiên diệt trừ, đổi lấy Thời Cơ cho nhân loại!Thanh kiếm vung xuống, vạch nên một vệt sáng khổng lồ xé rách cả màn đêm.
Vệt sáng ấy rơi xuống giữa thú triều, lập tức nổ tung thành biển lửa, cuốn bay hàng vạn sinh vật.
Đất đá tung lên, bầu trời lóe sáng như bị chẻ đôi.Nhưng Diệp Thiên Hà chưa dừng lại.
Linh hồn anh rung chuyển, cơ thể gần như tan chảy, song ý chí vẫn bất khuất.
Anh gầm lên, tiếng gầm hòa cùng lưỡi kiếm rực cháy:—Graaaaaaa!
Trảm Thiên Diệt Địa!!!Ánh sáng bùng nổ, không còn là một chiêu thức, mà là sự hóa thân của toàn bộ sinh mệnh.
Toàn bộ chiến trường Nhất Nguyên bị bao trùm bởi quầng sáng chói lòa, cuồng phong thổi tung mọi vật, xé nát thú triều thành tro bụi.Trong khoảnh khắc ấy, cả nhân loại như được trao tặng một thời cơ để sống sót.Ánh sáng tan đi, mặt đất còn lại hố sâu khổng lồ, bầy quái gần như bị xóa sạch.
Binh sĩ còn sống sót quỳ rạp xuống, nước mắt tuôn trào.
Họ không nhìn thấy Diệp Hàn đâu nữa — chỉ còn thanh kiếm mỏng cắm thẳng vào đất, tỏa ra chút dư quang đỏ nhạt như tim người hấp hối.Trên bầu trời u ám, dường như có giọng nói mơ hồ vang vọng:"Ta… níu lấy cho loài người một hi vọng … vậy là đủ rồi…"
Một cơn gió lớn thổi qua, cuốn tan dấu vết cuối cùng của người chiến binh.
Nhưng trong lòng những người chứng kiến, hình ảnh ấy sẽ vĩnh viễn bất diệt,một anh hùng tuyệt thế, lấy máu đổi bình minh cho nhân loại.