Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Huyền Học Phát Sóng Trực Tiếp Bạo Hỏa: Toàn Nhân Viên Ăn Dưa Hóng Chuyện

Huyền Học Phát Sóng Trực Tiếp Bạo Hỏa: Toàn Nhân Viên Ăn Dưa Hóng Chuyện
Chương 170: Chương 170



Phía sau mọi người có ba lối thoát, ai nấy hoảng loạn chạy tán loạn.

May mắn đạo diễn Trương nhìn chằm chằm Kha Tuyết nên vội vàng chạy theo cô.

"Kha Tuyết, chuyện này là sao vậy?" Đạo diễn Trương hỏi.

"Gương." Kha Tuyết đáp ngắn gọn.

"Gương? Gương thu hút ma à?" Đạo diễn Trương thắc mắc.

"Không." Kha Tuyết lắc đầu, giải thích với mọi người: "Đây không phải ma mà là yêu, chỉ cần đập vỡ tất cả gương là thoát được."

Mọi người gật gù hiểu ra, có người hỏi: "Nhưng rạp chiếu phim này có bao nhiêu phòng chứ?"

Mỗi phòng đều phải kiểm tra và đập gương.

Kha Tuyết suy nghĩ: "Có lẽ mỗi người một phòng."

Sau khi phim bắt đầu, tất cả khán giả đều thấy người xung quanh biến thành rối gỗ, rồi hoảng loạn chạy ra. Theo logic đó, mỗi người bị nhốt trong một phòng riêng.

Đập gương hết phòng này đến phòng khác thì bao giờ mới xong!

"Từ từ thôi, rồi cũng có lối thoát." Ai đó an ủi.

Đạo diễn Trương gật đầu. Mọi người bắt đầu mở cửa từng phòng như bốc thăm trúng thưởng, nhưng kỳ lạ là không gặp cảnh tượng quái dị như trước.

Thông thường mỗi phòng chỉ có một tấm gương, đập vỡ là xong.

Nhưng buổi điểm phim có hàng trăm người, mở từng phòng như vậy khiến mọi người mệt mỏi. Dần dần, có người nghi ngờ phương pháp của Kha Tuyết.

"Đi mãi chẳng thấy lối ra..."

"Ít nhất cho thấy dấu hiệu gì đi chứ."

"Thôi đi, Kha Tuyết là đại sư, chúng ta không biết làm gì khác đâu."

Kha Tuyết quay lại nhìn người đàn ông vừa nghi ngờ cô - Vương Thái, nhà phê bình phim nổi tiếng với biệt danh "Độc Miệng".

"Nếu không đồng ý, anh có thể đi." Kha Tuyết lạnh lùng nói.

Vương Thái sửng sốt. Bình thường chỉ có anh ta chê người khác, giờ lại bị đuổi?

Đặc biệt đây là chủ phim, không sợ anh ta viết bài chê à?

Kha Tuyết như đọc được suy nghĩ của hắn: "Đừng nghĩ vớ vẩn, coi chừng bị nghiệp báo."

"Mọi người" nhìn Vương Thái với ánh mắt kỳ lạ.

Vương Thái tuy tự xưng là nhà phê bình có tâm, nhưng vẫn nhận tiền "phí marketing" để viết bài tích cực. Hắn định lợi dụng Kha Tuyết để kiếm chác.

Không ngờ bị Kha Tuyết thấu suốt.

Chẳng lẽ cô ấy biết đọc suy nghĩ?

Mọi người bắt đầu xì xào, một người từng làm việc với Vương Thái cười nhạo:

"Vương Thái, đại sư bảo mày là đồ đi đường tắt đấy!"

"Ha ha, cứ giả vờ thanh cao!"

"Ngày nào cũng bắt nạt team marketing của tôi."

Vương Thái tức nghẹn, muốn bỏ đi nhưng nhìn hành lang tối om phía sau lại sợ.

Đúng lúc căng thẳng, một nhóm người xuất hiện phía sau.

Người dẫn đầu là cô gái đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đen - một "đại sư" khác đang dẫn theo nhóm người đang khóc lóc cảm ơn.

"Cảm ơn đại sư cứu mạng!"

"Tưởng c.h.ế.t ở đây rồi!"

Kha Tuyết nhíu mày: "Các bạn là?"

"Chúng tôi được đại sư cứu!" Một cô gái áo xanh hào hứng nói: "Đại sư bảo theo cô ấy sẽ tìm được lối ra."

"Thật sao?" Ai đó mừng rỡ.

Cô gái áo xanh gật đầu: "Đúng vậy! Đại sư đã cứu chúng tôi!"

Kha Tuyết nhìn chằm chằm vào đôi mắt ẩn dưới mũ lưỡi trai: "Không có lối ra, chỉ có thể đập vỡ gương."

Cô gái mũ lưỡi trai cười khẩy, lắc đầu rồi quay đi.

Mọi người trong nhóm Kha Tuyết phân vân không biết nên theo ai.

Vương Thái như bắt được cơ hội, vội chạy theo cô gái mũ lưỡi trai: "Mau theo đại sư này! Đừng theo Kha Tuyết nữa!"

Vài người do dự rồi cũng đi theo.

Kha Tuyết nhíu mày sâu hơn.

Phiêu Vũ Miên Miên

Đạo diễn Trương luôn tin tưởng Kha Tuyết, nhưng thấy cô trầm ngâm nên lo lắng hỏi: "Kha Tuyết, đừng bận tâm bọn họ."

Kha Tuyết mặt tái nhợt: "Tôi chỉ thiếu lam điều."

"Lam điều?" Đạo diễn Trương hiểu ra: "Ý là pháp lực?"

Kha Tuyết gật đầu. Bọn yêu dùng gương khống chế rạp phim, mỗi lần đập gương đều hao pháp lực. Cô thấy cô gái kia quen nhưng tiếc pháp lực nên không điều tra.

"Quen quen..." Kha Tuyết lẩm bẩm, bỗng thấy dấu chân mèo trên trần nhà.

Là dấu chân A Hoa! Nó đang truyền tin cho cô.

Kha Tuyết chăm chú nhìn những dấu chân.

A Hoa cẩn thận in thêm hai dấu nữa, tạo thành một chữ.

Kha Tuyết đọc lên: "Thảo?"

"......"

Kha Tuyết nhìn quanh, đúng là chữ "Thảo"!

"A Hoa mày!" Kha Tuyết vừa buồn cười vừa tức.

Con mèo này còn giận vì bị nhốt, không quan tâm tình hình mà còn chửi cô.

"Đúng là đồ thù dai." Kha Tuyết cười.

Đạo diễn Trương tưởng có cao nhân truyền tin, quan sát chữ "Thảo" rồi bỗng nói: "Có phải vị đại sư mèo này đang chỉ người họ có chữ 'Thảo' không?"

Kha Tuyết ngừng cười: "Họ có chữ 'Thảo', đạo diễn có nghĩ ra ai không?"

Đạo diễn Trương lắc đầu: "Chưa nghĩ ra, nhưng... họ Tô có chữ 'Thảo'."

Kha Tuyết sầm mặt, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy A Hoa in thêm dấu chân nhỏ như đồng ý.

Đạo diễn Trương nói đúng.
 
Huyền Học Phát Sóng Trực Tiếp Bạo Hỏa: Toàn Nhân Viên Ăn Dưa Hóng Chuyện
Chương 171: Chương 171



Kha Tuyết không lộ ra chuyện này, tiếp tục dẫn mọi người đi về phía trước, từng phòng một tìm kiếm và đập vỡ gương.

Khi đi qua một đoạn hành lang dài, đạo diễn Trương khẽ hỏi Kha Tuyết: "Họ Tô... chắc không còn ai có thể đe dọa được cô chứ?"

Kha Tuyết: "Đúng vậy."

Sau sự kiện Trưởng lão Kinh Cù, họ Tô không còn ai có thể đe dọa cô. Tô Mạt đã điều tra kỹ từng người trong gia tộc, kết quả khiến cô cũng phải kinh ngạc.

Không nói đến chuyện họ Tô có đe dọa được Kha Tuyết hay không, ngay cả những người có thể lên mặt báo cũng hiếm hoi. Mọi thành viên họ Tô đều nằm dài chờ c.h.ế.t dưới danh nghĩa gia tộc, không tạo nổi bất kỳ sóng gió nào.

Người duy nhất có thể gây sóng gió là Tô Mộng Hàm - đã vào đồn cảnh sát.

Nhưng...

Cuối cùng thì cũng không c.h.ế.t hết phải không?

Đạo diễn Trương như đoán được nội tình, không bình luận về chuyện nhà người khác, chỉ lặng lẽ theo sau hỗ trợ. Kha Tuyết nghiêm túc tiếp tục công việc.

Trong khi đó, Vương Thái đã theo cô gái mũ lưỡi trai đi hơn một tiếng.

Điện thoại không có sóng nhưng vẫn xem được giờ. Hắn không hoàn toàn tin cô gái này, vừa đi vừa liếc nhìn đồng hồ.

Suốt một tiếng, cô ta vẫn chưa dẫn họ đến "lối ra". Vương Thái thầm chửi, lẽ nào đây là "đại sư giả"?

Dù bất mãn nhưng hắn không biểu lộ. Vốn là kẻ hèn nhát, không dám làm chim đầu đàn, chỉ chờ người khác lên tiếng nghi ngờ rồi hùa theo.

Nhưng lạ là không ai phản đối. Mọi người cúi đầu bước đi trong im lặng như xác chết.

Vương Thái bức bối. Nhóm này đã đi tìm lối ra ít nhất hai tiếng, sao không ai sốt ruột?

Hắn khẽ kéo áo cô gái váy đỏ - người từ nhóm Kha Tuyết chuyển sang - để dò hỏi.

Cô gái cũng đã nghi ngờ từ lâu nhưng sợ mạo phạm "đại sư" nên im lặng.

Vương Thái thấy vậy, đẩy mạnh cô ta ra khỏi hàng.

"Ái!" Cô gái ngã xuống kêu đau.

Tiếng kêu khiến cả nhóm dừng lại, quay đầu nhìn.

Cô gái xấu hổ xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không cố ý."

Cô gái mũ lưỡi trai hỏi: "Có chuyện gì?"

Nhìn không gian bế tắc xung quanh, cô gái váy đỏ quyết định nói ra thắc mắc: "Tôi... tôi chỉ muốn hỏi bao lâu nữa thì tìm được lối ra?"

Cô gái mũ lưỡi trai im lặng. Không khí đông cứng.

Cô gái váy đỏ vội đứng dậy: "Tôi chỉ hỏi thôi, không có ý gì đâu."

Bỗng cô gái mũ lưỡi trai lên tiếng: "Phía trước có đường, mời cô đi xem."

Ngón tay chỉ về cánh cửa mở.

"Thật ư?" Cô gái mừng rỡ bước vào, quên hết nỗi sợ trước đó.

Giây sau, tiếng thét kinh hoàng vang lên: "ÁÁÁÁ!"

Cánh cửa tự động đóng lại, như con quái vật nuốt chửng sinh mạng.

Cô gái mũ lưỡi trai lạnh lùng nói: "Hóa ra cô ấy không đủ tư cách dẫn đường."

Rồi tiếp tục dẫn nhóm đi.

Vương Thái tê dại bước theo, đầu óc trống rỗng.

Hắn không chỉ theo nhầm "đại sư" mà còn lên tàu tử thần - bất kỳ ai nghi ngờ đều bị giết.

Cô gái mũ lưỡi trai là ai? Người hay quỷ? Mục đích là gì? Còn phải đi bao lâu?

Quan trọng nhất: liệu họ thực sự tìm được lối ra?

Phiêu Vũ Miên Miên

Vương Thái tuyệt vọng bước đi, biết phía trước là cái c.h.ế.t nhưng không dám bỏ chạy.

"Thà cứ theo Kha Tuyết." Hắn lẩm bẩm, tuyệt vọng tiến sâu vào rạp phim.

Nhóm Kha Tuyết cũng mệt mỏi. May thay họ gặp Hạ Bội và nhóm lang thang của anh ta.

Mọi người hăng hái mở cửa đập gương. Hạ Bội bỗng hỏi: "Kha Tuyết, nếu không phải ma mà là yêu quái phá rối, vậy mục đích của chúng là gì? Nhốt mọi người ở đây đến chết?"

Kha Tuyết lắc đầu: "Không. Chúng chỉ muốn nhốt riêng tôi đến c.h.ế.t thôi."

"Hả?" Hạ Bội kinh ngạc.

Không biết bao lâu sau, khi điện thoại sắp hết pin, Kha Tuyết mở cửa phòng chiếu cuối cùng - trống không, không có gương.

Nghĩa là tất cả gương đã bị đập vỡ.

"Chúng ta sắp thoát rồi!" Mọi người reo mừng.

Kha Tuyết mỉm cười gật đầu.

"Giờ làm gì?" Đạo diễn Trương hỏi.

Kha Tuyết: "Tôi sẽ bắt đầu phá trận. Một lát nữa trận pháp tan, chúng ta có thể ra."

"Tuyệt!" Mọi người vui mừng.

Kha Tuyết vào phòng chiếu, ngồi xuống ghế nhắm mắt trước màn hình trắng.

Thực ra cô cũng thắc mắc: tại sao chỉ khi cô mở cửa mới thấy gương đầy yêu khí? Mỗi lần đập gương, trận pháp lại yếu đi.

Ban đầu cô không hiểu: nếu muốn nhốt cô, sao để gương bị phá?

Rồi cô hiểu ra.

"Ngươi muốn mòn sức ta, khi ta kiệt quệ sẽ dễ dàng g.i.ế.c ta." Kha Tuyết nói. "Rất thông minh."

"Nếu đối mặt đánh nhau, ta sẽ để lại dấu vết. Địa phủ sẽ điều tra. Nhưng nếu ta tự hao tổn sức lực, đến lúc đó dù một con chuột nhắt cũng g.i.ế.c được ta. Địa phủ điều tra chỉ thấy tội của con chuột."

Kha Tuyết thở dài: "Đừng đùa với động vật nhỏ. Tu luyện thành tinh cũng khổ lắm."

Đột nhiên phòng chiếu lạnh buốt. Gió lạnh như d.a.o cắt ùa vào, mang theo bông tuyết.

Đây là dấu hiệu đại yêu xuất hiện - không khí đông cứng tạo hiện tượng dị thường. Kha Tuyết lâu rồi chưa thấy cảnh này.

Và cô sắp không thấy gì nữa.

Sương tuyết che mắt. Từng sợi linh lực đen như dây leo siết cổ cô.

Kha Tuyết cảm nhận khí tức cổ xưa. Linh lực thời thượng cổ dồi dào, yêu thú hiếu chiến, toát ra vẻ nguy hiểm.

Chỉ ngửi thôi, cô đã biết có vũ khí đang chĩa vào gáy.

Kha Tuyết mỉm cười.

"Sao? Không nỡ g.i.ế.c ta?" Cô trêu chọc. "Hay lũ chuột nhắt của ngươi chưa sẵn sàng?"
 
Huyền Học Phát Sóng Trực Tiếp Bạo Hỏa: Toàn Nhân Viên Ăn Dưa Hóng Chuyện
Chương 172: Chương 172



"Ngươi!"

Một luồng khí tức cổ xưa của yêu quái tràn tới, đối phương dường như tức giận, những sợi dây đen siết chặt cổ Kha Tuyết hơn. Nhưng cô biết nó không dám thực sự làm hại mình.

Chỉ cần để lại dấu vết trên người cô, địa phủ sẽ lật tung ba tầng đất tìm ra hung thủ. Dù là yêu quái thượng cổ hay rồng thần, cũng phải quỳ trước Phong Đô Đại Đế mà nhận tội.

"Dù sao ngươi cũng hết pháp lực rồi, chẳng lẽ không biết sợ?" Giọng nói trung tính vang lên bên tai, như đang chế nhạo sự bất lực của cô.

Đúng lúc này, Kha Tuyết cảm nhận móng vuốt nhỏ đang cào nhẹ vào mông. Cô hiểu ý, đưa tay ra sau lưng.

"Ai bảo ta hết pháp lực?"

Phiêu Vũ Miên Miên

"Đúng vậy, nhưng pháp lực của ngươi cần cả ngày lẫn đêm mới hồi phục."

"Chẳng lẽ ngươi không phải vậy?"

"Bọn ta là yêu quái thượng cổ, chỉ cần nuốt linh thạch là hồi phục linh lực ngay. Loài người các ngươi chỉ là lũ kiến hèn!"

Kha Tuyết bật cười: "Sao ta không thể làm thế?"

"Hả?"

Cô nhanh tay lấy ra một viên linh thạch to bằng quả trứng, nuốt chửng ngay lập tức. Nhiệt độ cơ thể cô tăng vọt - dấu hiệu linh lực đang hồi phục thần tốc.

Trong nháy mắt, lớp sương tuyết trên người Kha Tuyết tan biến. Chưa mở mắt, cô đã nắm chặt sợi dây đen, ấn mạnh vào cánh tay mình.

"Xoẹt!" Máu tươi phun ra, khí tức đại yêu theo vết thương lan khắp cơ thể cô.

Sợi dây đen giật mình, không ngờ Kha Tuyết dám liều mình để lại chứng cứ. Nó vội rút lui khi cô vừa mở mắt.

Trước mặt Kha Tuyết là cô gái váy đỏ - người từng đi cùng đội của Tô Mộng Hàm.

Là cô ta?

Kha Tuyết chộp lấy tay cô gái, quả nhiên như dự đoán - đại yêu không dám lộ diện, chỉ chiếm dụng thân xác phàm nhân.

Một nắm tay, cô giật được cả nắm lông đen.

"Yêu chim?" Kha Tuyết sửng sốt.

Đại yêu thượng cổ thấy thân phận bị lộ, tức giận bỏ chạy, hóa thành làn khói đen biến mất sau khi rút hồn ra khỏi cơ thể cô gái.

Cô gái váy đỏ ngã xuống bất tỉnh, trong khi mê cung rạp phim bắt đầu sụp đổ. Lối ra hiện rõ.

Mọi người ùa ra ngoài, reo mừng thoát chết.

Đạo diễn Trương và Hạ Bội lo lắng tìm Kha Tuyết, thở phào khi thấy cô an toàn.

"May quá em không sao." Đạo diễn Trương nói.

Kha Tuyết nhìn nắm lông chim trong tay, gật đầu: "Chỉ giải quyết chút chuyện nhỏ."

Bên ngoài, người ta phát hiện nhóm Vương Thái bất tỉnh, vội đưa đi bệnh viện. Buổi điểm phim đành hủy bỏ.

Kha Tuyết mệt mỏi về nhà, ngủ say đến sáng.

Sáng hôm sau, cô mở mắt thấy cục đen đen trước mặt - A Hoa đang nhìn chằm chằm.

"Chào buổi sáng." Kha Tuyết nói.

Hôm qua may có A Hoa đưa linh thạch, bằng không cô đã kiệt sức. Cô mở app kiểm tra xem con mèo có lén mua cá khô không.

Nhưng A Hoa nghiêm túc hỏi: "Sao ngươi nuốt được linh thạch?"

Kha Tuyết dụi mắt: "Ta thiên phú tốt, sao không nuốt được?"

"Không đúng! Người thường không thể trực tiếp hấp thu linh lực từ linh thạch! Trừ phi ngươi là yêu hoặc quỷ! Ngươi đã lừa ta!"

Kha Tuyết vẫy tay: "Đồ ngốc, có gì đâu mà lừa? Để yên cho ta xem tin."

A Hoa không buông, nhất định đòi giải thích. Kha Tuyết trùm chăn kín đầu, lén xem tin tức.

Sự kiện hôm qua đã gây bão mạng. Ban đầu không ai tin, tưởng là chiêu trò quảng cáo phim. Nhưng càng nhiều nhân chứng xác thực, dân mạng bàn tán sôi nổi.

[Tưởng trò đùa kinh dị nào, ai ngờ thật!]

[Nhiều người phải nhập viện vì sốc nặng.]

[Đoàn phim này toàn gặp ma!]

[Kha tỷ xử lý rồi, ma nào dám ho he?]

[Đạo diễn Trương khôn thật, mời được Kha Tuyết!]

[Phải xem phim này mới được!]

Đạo diễn Trương nhanh chóng tận dụng sự việc, công bố "Nghiệt Kính" sẽ sớm ra rạp. Lượt đặt vé vọt lên top đầu, khán giả tò mò về bộ phim ma ám này.

Kha Tuyết lướt tiếp, ngạc nhiên khi không thấy tin Tô Mộng Hàm vượt ngục. Có hai khả năng: cảnh sát giữ bí mật, hoặc hồn hắn bị triệu hồi trong khi thân xác vẫn trong tù.

Cô nghiêng về khả năng thứ hai, vì đại yêu thượng cổ hôm qua chắc có đồng bọn.

"Nhưng đại yêu từ đâu ra?" Kha Tuyết băn khoăn.

Mọi đại yêu đều được địa phủ kiểm soát, kể cả những con đang ngủ đông. Trừ phi... trong Cục Quản lý Yêu vật có nội gián.

Cô định báo cáo sự việc lên địa phủ, nhưng vừa mở chat với Bạch Vô Thường A Thành đã thấy dòng [đang nhập...]

Mười giây sau, tin nhắn đến:

[A Thành Bạch Vô Thường: Kha Tuyết, ngươi bị tố lạm quyền, tạm đình chỉ chức vụ.]

[Kha Tuyết:??? Ai tố? Sao không điều tra?]

[A Thành Bạch Vô Thường: Cục Quản lý Yêu vật tố cáo, cấp trên rất quan tâm.]

[Kha Tuyết:......]

"Chết tiệt!" Kha Tuyết bật dậy hét: "Yêu Quản Cục, các ngươi dám vu cáo!"
 
Huyền Học Phát Sóng Trực Tiếp Bạo Hỏa: Toàn Nhân Viên Ăn Dưa Hóng Chuyện
Chương 173: Chương 173



"Meo ôi meo ôi!" A Hoa dùng chân vuốt vuốt cái mũi đang đau, nước mắt lưng tròng.

Lúc Kha Tuyết đứng dậy, nó đang nằm úp trên chăn nên bị lật ngửa, rơi xuống đất đập mũi.

"Xin lỗi xin lỗi, tại tôi quá giận." Kha Tuyết vừa xin lỗi vừa lấy thuốc mỡ bôi cho A Hoa.

Tiếc là vết thương ở chóp mũi khó bôi, thuốc chẳng thấm vào đâu. Chẳng mấy chốc, mũi A Hoa sưng vếu như bị ong đốt.

Kha Tuyết nhìn bộ dạng ấy, bật cười "phụt".

"Cười cái gì?" A Hoa xấu hổ quá hóa giận.

"Không có gì, chỉ nghĩ đến chuyện vui thôi." Kha Tuyết nói.

A Hoa phùng mang: "Nghĩ đến con ch.ó bị ong chích c.h.ế.t hả?"

Kha Tuyết: "Phụt."

Kha Tuyết: "Ha ha ha ha sao mày lại chui vào chăn tao ha ha ha."

Đỗ Sương: "Nói thiệt, giống y chang."

A Hoa: "......"

Tiểu miêu tức sôi máu.

Kha Tuyết bụm miệng nín cười, chợt nghĩ ra điều gì, vỗ tay: "Sao tao không nghĩ tới nhỉ!"

A Hoa:???

Nửa tiếng sau, Kha Tuyết đến Cục Quản lý Thần Quái.

Cục này nằm trong ngõ hẻm chật hẹp, bề ngoài xập xệ nhưng bên trong là cả thế giới công nghệ cao - ba tầng trên, mười tầng dưới đất, tầng nào cũng là trạm kiểm soát.

Kha Tuyết xuống tầng 6 gặp chú chuột nhắt đến khai báo.

Chú chuột nhỏ ngồi ghế, trước mặt mấy viên ngô, đôi mắt đen long lanh như vừa khóc.

"Em... em chỉ là chú chuột tu luyện ở rạp phim, chẳng dám trêu ai. Ai ngờ gặp mê cung."

"Cả rạp biến thành mê cung, mọi người mắc kẹt. Em trốn trong góc run rẩy, nghe một phụ nữ nói..." Chuột nhắt kể.

Nhân viên đưa ảnh Kha Tuyết: "Có phải cô này?"

Chuột gật lia lịa, râu run run: "Đúng đúng, chú cảnh sát ơi, chính là cô ta."

"Rồi sao?" Nhân viên hỏi.

"Rồi em nghe cô ta nói phim mình không có sức cạnh tranh, nên tạo chút náo động để quảng cáo miễn phí." Chuột nhắt nói.

Nhân viên: "Vậy theo cháu, mê cung ở rạp phim là do Kha Tuyết cố ý tạo ra để marketing?"

"Cháu không biết." Chuột nhỏ ấp úng: "Cháu chỉ biết trò trong rạp là do cô ta dàn dựng."

Nhân viên liếc nhau, nhìn ra hành lang nơi Kha Tuyết đứng.

Bạch Vô Thường cũng nhìn Kha Tuyết. Cô nhún vai: "Dù tôi nói không phải, các vị cũng không tin."

Bạch Vô Thường gật đầu: "Đúng vậy. Nhưng chúng tôi sẽ điều tra hiện trường để xác minh lời chuột nhắt."

Kha Tuyết bỗng xông vào phòng, chỉ chuột nhắt: "Tôi tố cáo nó!"

Chuột nhắt giật mình: "Hả? Cháu làm gì?"

Kha Tuyết mở túi lôi A Hoa ra giơ cao: "Nhìn này, mèo tôi bị chuột này đánh!"

"Hả?" Bạch Vô Thường ngạc nhiên, nhìn A Hoa: "Bị thương đâu?"

Kha Tuyết: "Mũi! Mũi bị chuột này đánh!"

"Mũi?" Bạch Vô Thường nhìn kỹ mới thấy mũi A Hoa sưng, quay sang chuột nhắt: "Thân hình bé thế, đánh sao được?"

Kha Tuyết nghiêm mặt: "Nó nhảy lên đánh!"

"Cháu không có!" Chuột nhắt kêu oan.

"Không có gì? Tôi thấy tận mắt!" Kha Tuyết ôm A Hoa: "Yêu vật đánh nhau bình thường tôi mặc kệ. Nhưng A Hoa là ai? Là nhân viên sắp chuyển chính thức của địa phủ!"

"Tóm lại, chuột này tấn công nhân viên địa phủ!"

A Hoa sắp thành biên chế, chuyện này to rồi, liên quan mặt mũi Cục Yêu Quản và địa phủ.

"Cháu không, thật mà." Chuột nhắt luống cuống.

"Mày có! Có! Có!" Kha Tuyết giả vờ giận.

"Thôi." Bạch Vô Thường xoa trán: "Tố cáo của chuột nhắt, chúng tôi sẽ xem xét. Tố cáo của Kha Tuyết, chúng tôi cũng điều tra."

Bạch Vô Thường kéo Kha Tuyết ra hành lang, vào văn phòng hỏi: "Cô làm gì phật ý Cục Yêu Quản?"

Ông biết chuột nhắt bịa chuyện, nhưng Cục Yêu Quản vô cớ gây sự với Kha Tuyết làm gì?

"Tôi nhớ giám đốc Cục Yêu Quản là bạn học cũ của cô? Sao quan hệ tệ thế?" Bạch Vô Thường hỏi.

Kha Tuyết nhét A Hoa lại vào túi: "Nếu tôi nói Cục Yêu Quản lừa mọi người đánh thức đại yêu thượng cổ, lợi dụng nó làm ác, ông tin không?"

Bạch Vô Thường sửng sốt: "Đương nhiên không."

Cục Yêu Quản và địa phủ vốn hợp tác. Tất cả đại yêu thượng cổ đều được kiểm soát, lời này quá vô lý.

"Mười mấy năm trước, hai bên cùng kiểm kê đại yêu thượng cổ, phân công quản lý. Lời cô nghi ngờ sự hợp tác lâu năm của chúng ta." Bạch Vô Thường trầm giọng.

Phiêu Vũ Miên Miên

Nhưng ông biết Kha Tuyết không nói dối.

Ông biết thân phận Kha Tuyết - xuống trần độ kiếp, sống an lành rồi về. Không lý do vu khống Cục Yêu Quản.

"Ông về đi, chúng tôi sẽ điều tra rõ." Bạch Vô Thường nói: "Trong lúc này, cô nghỉ ngơi đi."

"Ừ." Kha Tuyết rời Cục Thần Quái.

Vừa ra khỏi cổng, A Hoa đã chui ra khỏi túi:

"Kha Tuyết! Họ vẫn không tin cậu!"

Kha Tuyết bình thản: "Cục Thần Quái làm việc rườm rà lắm rồi. Dù sao tôi cũng muốn nghỉ."

"Nghỉ ư?" A Hoa mắt sáng rực: "Đi du lịch hả?"

"Đâu dễ thế!" Kha Tuyết búng vào đầu nó: "Công viên giải trí sắp khai trương rồi!"

"Công viên? Không mới dọn cỏ thôi sao? Mở nhanh thế?" A Hoa ngạc nhiên.

Kha Tuyết mỉm cười bí ẩn, không trả lời.
 
Huyền Học Phát Sóng Trực Tiếp Bạo Hỏa: Toàn Nhân Viên Ăn Dưa Hóng Chuyện
Chương 174: Chương 174



Dưới sự sắp xếp của Phạm Tinh, công viên giải trí nhanh chóng khai trương.

Ban đầu khi công bố khai trương, nhiều du khách cũng khá bất ngờ.

Giống như trò chơi mật thất đào tẩu trong ứng dụng, công viên này cũng có nhiều chủ đề như hôn lễ nông thôn, bệnh viện tâm thần kinh dị...

Công viên có nhiều khu vực nhưng không có bản đồ hướng dẫn, chỉ bán 100 vé vào cửa với giá 88k.

Dù không hiểu Kha Tuyết muốn làm gì, nhưng thấy số lượng vé có hạn, mọi người đều đua nhau mua.

Cổng vào công viên có tòa tháp canh 2 tầng. Kha Tuyết cầm loa đứng ở cửa sổ tầng 2 thông báo:

"Chào mừng đến với công viên giải trí Kha Tuyết! Khác với những nơi khác, đây là công viên mê cung!"

"Mê cung ư?"

"Nghe hay đấy, kiểu mật thất đào tẩu cao cấp hả?"

"Lần đầu nghe thấy kiểu chơi này."

Kha Tuyết tiếp tục: "Công viên chia làm khu ngoại vi và trung tâm. Ngoại vi có 5 khu như nhà ma, vòng quay... với NPC kể chuyện."

"Các bạn có thể tìm quả cầu phát sáng đổi vũ khí hoặc bí kíp. Vũ khí để tiêu diệt đối thủ, bí kíp giúp tìm kho báu."

"Ai tìm được kho báu sẽ vào khu trung tâm chiến đấu đến người cuối cùng, phần thưởng là... một phần cá nướng!"

Đám đông ồ lên thích thú:

"Ha ha kiểu battle royale ngoài đời thật này!"

"Ta có thể lập nhóm không?"

"Cử gián điệp đi trộm quả cầu đi!"

Kha Tuyết để mọi người thảo luận, ra lệnh cho các NPC - những yêu tinh nhỏ được trả bằng linh thạch - vào vị trí.

"Công viên mở cửa!"

100 người ùa vào các khu vực bắt đầu cuộc phiêu lưu.

Kha Tuyết đứng trên tháp canh vừa ăn vịt quay vừa uống trà sữa, thư thái ngắm cảnh.

A Hoa - nay là "thương binh" được ưu ái - nằm cạnh vẫy đuôi:

"Nghỉ việc cũng tốt. Đi bắt ma kiếm được bao nhiêu? Giờ thoải mái thế này."

Kha Tuyết im lặng.

"Đời người ngắn ngủi. Khi ngươi về địa phủ lại phải làm việc vất vả." A Hoa nói tiếp.

Kha Tuyết biết nó đang an ủi mình. Dù đã cắn lại con chuột tố cáo ở Cục Thần Quái, cô vẫn bị đình chỉ chờ điều tra.

Nhưng cô chỉ muốn chọc tức Cục Yêu Quản.

"Không biết bọn họ đang làm gì." A Hoa lẩm bẩm rồi ngủ.

Kha Tuyết nhìn xuống công viên, mắt ánh lên tia lạnh.

Dù Cục Yêu Quản có âm mưu gì, kết cục cũng sẽ thảm thôi.

Nửa tháng sau, công viên trở nên nổi tiếng. Vé luôn cháy hàng, khiến app bị sập.

Kha Tuyết định học lập trình sửa app, nhưng thấy cầu khấn thần linh hiệu quả hơn.

Cục Thần Quái vẫn chưa có phản hồi. Nghe nói họ phát hiện nhiều xác sống ở núi Tây Nam, điều động 1/3 nhân lực đến đó.

Dù vậy, họ vẫn chưa cho Kha Tuyết đi làm lại.

Một sáng, A Hoa đưa tin:

"Đến công viên Kha Tuyết chơi chủ đề kinh dị, thật thất vọng! Không có trải nghiệm gì, 88k mất toi!"

"Đồ ăn trong công viên dở tệ, tôi bị ngộ độc!"

Nhiều video khác cũng chê công viên nhàm chán hoặc đồ ăn bẩn.

"Quán ăn quanh đây có giấy phép vệ sinh đàng hoàng!" A Hoa phản pháo.

Từ khi công viên mở cửa, nhiều quán ăn di động đến kinh doanh. Kha Tuyết thu tiền mặt bằng, quy hoạch khu riêng cho họ.

A Hoa và cô thường mua đồ ở đó, chưa bao giờ bị ngộ độc.

Rõ ràng có người muốn bôi nhọ.

Nhưng bình luận khá lý trí:

[Ăn ngộ độc thì báo, đừng vu khống]

Phiêu Vũ Miên Miên

[Bọn mày thuê nhau chê à?]

[Không chơi thì sao biết hay?]

"Ngươi nghĩ ai hại ta?" A Hoa hỏi.

"Không phải đối thủ cạnh tranh." Kha Tuyết nói.

Ngay sau đó, cô tuyên bố trên Weibo: từ hôm nay, công viên miễn phí. Mỗi đợt 100 người, mỗi ngày 4 đợt, mở cửa 24/24.

Cư dân mạng bàn tán:

[Miễn phí thì tôi không khách khí!]

[Kha Tuyết muốn chứng minh mình?]

"Ta không hiểu." A Hoa nói. "Như thế này lỗ vốn."

"Từ đầu ta mở công viên không phải để kiếm tiền." Kha Tuyết nói.

"Có mục đích khác?"

"Việc này thành công, biên chế của mày cũng sắp về tay." Kha Tuyết xoa đầu A Hoa.
 
Huyền Học Phát Sóng Trực Tiếp Bạo Hỏa: Toàn Nhân Viên Ăn Dưa Hóng Chuyện
Chương 175: Chương 175



A Hoa đã hiểu rõ hàm ý của "chiếc bánh lớn", chỉ kêu vài tiếng "meo meo" với Kha Tuyết mà không trả lời gì thêm.

Suốt một tháng sau đó, ngày càng đông người đổ xô đến công viên giải trí, mỗi ngày đều nhộn nhịp khác thường. Còn Kha Tuyết thì thường lên sân thượng, đứng nhìn về hướng đông nam thành phố.

Đông nam và tây nam thoạt nhìn gần nhau, nhưng tây nam là dãy núi trùng điệp khó đi, còn đông nam lại là đồng bằng mênh mông.

Nếu muốn từ tây nam nhanh chóng đến đông nam, dù đi xe cũng mất hai ngày hai đêm.

"Vụ xác sống ở thành A xảy ra đúng lúc thật." Kha Tuyết trầm giọng nói.

Không lâu sau, trong một đêm mưa tầm tã, chú sóc dẫn đám tiểu yêu từ công viên núi Tú đến gõ cửa nhà Kha Tuyết.

"Chuyện gì thế?" Đỗ Sương mở cửa, thấy lũ tiểu yêu ướt như chuột lột đứng co ro sau chú sóc.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Các cậu không thích nhất mưa đêm sao? Bảo là thành phố sẽ sạch sẽ, không khí tràn đầy linh khí cơ mà? Sao lại đến đây?" Đỗ Sương hỏi, đưa khăn khô cho chúng.

Chú sóc run bần bật không nói nên lời, như bị đông cứng lại, quấn khăn vẫn run cầm cập.

Mãi đến khi hơi ấm trở lại, nó mới ấp úng: "Có yêu quái... rất lớn... rất đáng sợ."

"Yêu quái? Bình thường mà, thành A lớn thế này, có vài đại yêu cũng không lạ." Đỗ Sương an ủi.

"Không phải đại yêu!" Giọng chú sóc chợt the thé lên, mắt trợn tròn như muốn lồi ra, gào lên: "Còn đáng sợ hơn đại yêu! Là thứ kinh khủng hơn!"

Đỗ Sương sửng sốt. Kha Tuyết mặc áo ngủ bước đến: "Nếu vậy, chỉ có thể là thượng cổ đại yêu."

"Thượng cổ đại yêu!" A Hoa hít một hơi sâu.

Mọi thượng cổ đại yêu đều được ghi chép trong sổ sách. Nếu một con thức tỉnh, thành A sẽ gặp đại họa.

"Không trách được." Chú sóc nghẹn ngào, rõ ràng bị dọa hết hồn: "Bọn tôi đang hứng linh khí trời đất, bỗng cảm nhận uy áp khủng khiếp, ép đến nghẹt thở."

"Khác với đại yêu, uy áp này mạnh hơn gấp trăm lần!"

"Bọn tôi tưởng Cục Yêu Quản đến trả thù, vội chạy về đây."

"Mấy đứa yếu linh lực đã ngất xỉu!"

Đám tiểu yêu thi nhau kể lại nỗi kinh hoàng. A Hoa càng nghe càng lo, thượng cổ đại yêu chưa lộ diện đã phát ra uy áp khủng khiếp thế này.

Nếu nó hoàn toàn xuất thế...

"Thành A gặp đại nạn rồi." A Hoa nhìn mưa như trút ngoài cửa sổ. Nó vốn không quan tâm nhân gian, nhưng dưới ảnh hưởng của Kha Tuyết, cũng có chút đồng cảm.

Không biết con người có chịu nổi không.

A Hoa lấy điện thoại, mở app "Cùng Thành", thấy vô số lời oán thán:

[Mưa thế này thành phố sắp ngập rồi]

[Thành phố đất liền trăm năm chưa từng có mưa lớn thế này]

[Ai thấy mưa lạnh như mưa đá không?]

[Tôi ngủ không yên, mơ thấy bị quái điểu ăn thịt]

[Tôi cũng thế! Mơ thấy lầu sập chôn vùi]

[Hai bạn đừng dọa người khác chứ]

[Thú thật tôi cũng mơ thấy...]

Cơn mưa ở thành A quá dị thường. Nhiều người bị ác mộng đánh thức, chuyện nhanh chóng lên top tìm kiếm.

Bình thường ác mộng không đáng bàn, nhưng lần này quá nhiều người mơ giống nhau - đều thấy quái điểu khổng lồ há mồm m.á.u me nuốt chửng họ.

Dân mạng bàn tán xôn xao:

[Tại sao nhiều người cùng mơ thế?]

[Một người là trùng hợp, nhiều thế này thì...]

[Phải chăng điềm báo? Hôm nay tôi sẽ chết?]

[Tôi vừa bói, trời ơi, phải thu xếp chạy thôi!]

[Thành A sắp xảy ra chuyện lớn?]

A Hoa nhìn bình luận, cau mày: "Kha Tuyết, cậu nên giải thích cho mọi người đi."

Kha Tuyết lắc đầu: "Giải thích sao? Bảo có thượng cổ đại yêu sắp xuất hiện, mọi người đóng cửa sổ kỹ vào à?"

A Hoa tắc lưỡi. Làm thế chỉ gây hoảng loạn, kẹt xe khắp nơi!

"Hơn nữa, tôi có thể tự giải quyết." Kha Tuyết nói.

Đúng lúc này, điện thoại nhận tin nhắn từ các đồng nghiệp - họ đang bàn về dị tượng thành A. Nhiều người đang truy bắt xác sống, không thể quay về.

Bạch Vô Thường cũng nhắn tin:

[Bạch Vô Thường: Kha Tuyết, cậu nói thật à? Có thượng cổ đại yêu thật?]

[Kha Tuyết: Còn nghi ngờ gì? Các cậu làm gì suốt thời gian qua?]

[Bạch Vô Thường: Chúng tôi điều tra lâu rồi, không có bằng chứng.]

[Kha Tuyết: Cứ xông vào Cục Yêu Quản là có bằng chứng ngay.]

[Bạch Vô Thường: Nhưng trước khi xông vào cũng cần bằng chứng chứ.]

[Kha Tuyết:......]

[Kha Tuyết: Tôi nhớ hồi xưa cậu xông thẳng vào địa phủ đòi công tích đâu.]

Ngày xưa Cục Thần Quái hành động quyết liệt, chỉ cần nghi ngờ là bắt giữ ngay, không cần biện hộ. Giờ thì sợ sệt, đòi bằng chứng đủ thứ.

[Bạch Vô Thường: Hơn nữa, thượng cổ đại yêu sống lại thì Cục Yêu Quản được lợi gì?]

[Kha Tuyết: Giả sử... nhân viên Cục Yêu Quản bị khống chế thì sao?]

[Bạch Vô Thường: GÌ CƠ???]

Sự tình đã đến nước này, cấp bách là ngăn đại yêu xuất thế.

[Kha Tuyết: Bảo mọi người dừng việc, vẽ bùa triệu hồi.]

[Bạch Vô Thường: Bùa triệu hồi để làm gì?]
 
Huyền Học Phát Sóng Trực Tiếp Bạo Hỏa: Toàn Nhân Viên Ăn Dưa Hóng Chuyện
Chương 176: Chương 176



Dưới cơn mưa xối xả, Bạch Vô Thường đứng trong lều trại đánh máy, tín hiệu lúc có lúc không, bên ngoài bỗng vang lên tiếng hét kinh hãi: "Cương thi ngừng di chuyển!"

"Cái gì?" Bạch Vô Thường lao ra khỏi lều, chân giẫm lên vũng nước lầy lội: "Tất cả cương thi đều dừng lại?"

"Đúng vậy, bọn cương thi này dường như đã c.h.ế.t hẳn, đổ vật xuống đất!" Cấp dưới báo cáo.

Bạch Vô Thường vỗ một cái vào mặt, sau đó giật mình quát lớn: "Chúng ta bị Yêu Quản Cục lừa rồi!"

Uổng công hắn vất vả bắt cương thi suốt nửa tháng, hóa ra đây là kế điệu hổ ly sơn của Yêu Quản Cục! Giờ hắn chẳng buồn quan t@m đến chứng cớ, chỉ muốn cầm d.a.o xông vào Yêu Quản Cục!

[Kha Tuyết: Này, trả lời tin nhắn đi.]

[A thành Bạch Vô Thường: Bùa triệu hồi ma quỷ có tác dụng gì?]

Bùa triệu hồi ma quỷ dùng để gọi hồn, giống như biện pháp trấn áp của quan chức, dùng ma quỷ chống lại ma quỷ. Nhưng dù có triệu hồi được, cũng không cách nào tập trung lực lượng lại một chỗ!

[Kha Tuyết: Tôi dùng Cửu Tuyền Phục Ma Lệnh để tập hợp lực lượng.]

[A thành Bạch Vô Thường: Cô? Cửu Tuyền Phục Ma Lệnh? Đó là pháp bảo của Phong Đô Đại Đế, sao lại ở tay cô?]

[Kha Tuyết: Mấy năm gần đây anh có thấy Cửu Tuyền Phục Ma Lệnh đâu không?]

[A thành Bạch Vô Thường: Thì... không có. Nhưng vô nghĩa thôi, Phong Đô Đại Đế từng dùng nó trong trận đại loạn chư thiên, sau này không dùng nữa, tôi làm sao thấy được?]

[Kha Tuyết: Vậy lâu rồi, tại sao không dùng nữa? Vì nó nằm trong tay tôi!]

Phiêu Vũ Miên Miên

[A thành Bạch Vô Thường: ????]

Bạch Vô Thường không biết Kha Tuyết có nói dối không, nhưng nếu cô ấy thực sự là người của Phong Đô Đại Đế, hắn tạm tin cô. Hắn hô to với mọi người: "Mau vào lều, vẽ bùa triệu hồi ma quỷ!"

Mọi người ở A thành Thần Quái Cục đều được yêu cầu vẽ bùa, còn Kha Tuyết thì đi thang máy lên tầng thượng.

Kha Tuyết thường lên tầng cao ngắm cảnh, nên nơi này có xây một gian đình nhỏ. Phía đông nam đã bắt đầu xuất hiện làn khí đen. Kha Tuyết đứng trong đình, khép nhẹ mắt, các ngón tay đan vào nhau, miệng lẩm nhẩm câu chú.

Chẳng bao lâu, khắp thành lấp lánh những đốm sáng nhỏ, đặc biệt phía tây nam nhiều nhất, ánh sáng xanh vàng xen lẫn. Theo lời chú, những đốm sáng càng ngày càng rực rỡ, bay lên không trung tụ lại thành một quả cầu lớn.

Quả cầu sáng rực giữa bầu trời đêm đen kịt, bên ngoài sấm chớp ầm ầm, nhưng ngay cả tia chớp cũng như sợ hãi, tránh xa quả cầu tỏa ánh sáng trắng mãnh liệt này.

Đúng lúc, Kha Tuyết đưa tay chỉ về phía đông nam. "Ầm!" một tiếng, phía đông nam vang lên tiếng gầm thét dữ dội.

"Uoooo——"

Giữa tiếng mưa rơi xối xả và sấm chớp ầm ầm, vang lên tiếng r3n rỉ như thú hoang. Kha Tuyết nhìn lại phía đông nam, làn khí đen trên trời đã dần tan biến.

"Xong rồi." Kha Tuyết vỗ tay, đi thang máy xuống.

Khi thang máy mở cửa, Kha Tuyết thấy lũ tiểu yêu ngồi xổm dưới đất chờ cô.

"Không bảo các cậu đi ngủ rồi sao? Sao còn tụ tập đây?" Kha Tuyết hỏi.

"Sao ngủ được." Sóc con nói: "Mọi người sợ quá. Kha Tuyết, vừa nãy nghe tiếng đại yêu rên, cô g.i.ế.c nó rồi à?"

Kha Tuyết suy nghĩ, lắc đầu: "Chắc là không."

"Vậy..." Sóc con mắt sáng rực: "Vậy là đánh cho tàn phế, không ra nổi nữa hả?"

Kha Tuyết: "Cũng không."

"Hả?" Sóc con mặt mày thất vọng.

Có lẽ lũ đại yêu mong chờ đại yêu thượng cổ giáng thế để dẫn chúng thống trị thế giới, nhưng với tiểu yêu, kết cục chỉ là bị nuốt chửng để hấp thụ linh lực.

"Nhưng không sao, tôi đã nói sẽ giải quyết nó." Kha Tuyết nói.

Rồi cô vẫy tay về phía A Hoa: "Canh cửa đi, lát nữa có khách đến đấy."

"Ai?" Mọi người ngơ ngác. Ngay lúc đó, cửa vang lên tiếng gõ "cốc cốc cốc". A Hoa nghi hoặc mở cửa, suýt nữa hết hồn.

Thì ra là... Tô Mộng Hàm?

Đúng là Tô Mộng Hàm thật, đến từng hơi thở cũng giống! Sao cô ta ra khỏi đồn cảnh sát được?

"Cô đến làm gì?" A Hoa lông dựng đứng, đề phòng.

Tô Mộng Hàm không nhúc nhích, người ướt sũng, ánh mắt vô hồn đứng đó như con rối mang sứ mệnh lớn.

"Khoan." Kha Tuyết ngăn lại. Cô cầm ô, đến trước mặt Tô Mộng Hàm: "Đi, ra ngoài nói."

Tô Mộng Hàm gật đầu, hai người đến một gian đình trong công viên.

Mưa bên ngoài đã tạnh, dù khí đen tan biến nhưng không khí vẫn phảng phất mùi vị đại yêu thượng cổ. Kha Tuyết nhìn Tô Mộng Hàm một lượt.

"Thân thể bằng trúc gỗ, tinh xảo đấy." Kha Tuyết nói.

Tô Mộng Hàm trợn mắt, lùi lại: "Kha Tuyết, tôi xin lỗi."

"Xin lỗi vì điều gì?"

"Xin lỗi vì trước đã hại cô..."

Kha Tuyết nhìn thẳng mắt cô, cười: "Chỉ mỗi chuyện đó thôi sao?"

Tô Mộng Hàm ngừng lại, cắn môi. Khuôn mặt tái nhợt của cô dưới màn đêm trông như ma quỷ, rợn người.

Sau một hồi do dự, cô nói: "Xin lỗi, Yêu Quản Cục cứu tôi ra, tôi..."

Kha Tuyết hơi mất kiên nhẫn, quay lưng ngắm cảnh. Cái kiểu ấp a ấp úng này của Tô Mộng Hàm không biết bao lâu mới xong. Cô quay lưng chờ cô ta nói hết.

Nhưng Tô Mộng Hàm vẫn lần khân, cô bứt lá cây, bỗng nhiên, một luồng kiếm quang lóe lên.

"Xoẹt!" Mũi kiếm sắc nhọn đ.â.m xuyên n.g.ự.c Kha Tuyết.

Kha Tuyết khựng lại, nắm chuôi kiếm, quay đầu nhìn ánh mắt kinh hãi của Tô Mộng Hàm - tay cô ta vẫn cầm vỏ kiếm.

Thanh kiếm này tràn đầy linh lực, dù là quan chấp hành bị đ.â.m cũng c.h.ế.t chắc.

"Là cô, là cô cứng đầu chống lại Yêu Quản Cục nên họ mới bắt tôi g.i.ế.c cô!" Tô Mộng Hàm gào lên đổ lỗi: "Tất cả là do cô gây ra, không liên quan tôi!"

"Nếu không phải cô, tôi đã không vào đồn cảnh sát, không phải tự rút linh hồn để trốn khỏi đó, thành thứ không người không quỷ thế này!"

"Tất cả là do cô, Kha Tuyết! Cô khiến tôi mất hết mọi thứ!"

"Giờ cô gây thù khắp nơi, đắc tội Yêu Quản Cục, bị tôi đ.â.m c.h.ế.t là đáng đời!"

Tô Mộng Hàm gào thét trút giận, mặt đầy vẻ hả hê báo thù. Cô ta tưởng mình đã g.i.ế.c được kẻ thù, nhưng Kha Tuyết chỉ lạnh lùng nhìn, mắt không chút xúc động.

Tô Mộng Hàm giật mình nhận ra: Kiếm đã đ.â.m xuyên n.g.ự.c Kha Tuyết, sao không thấy máu? Kha Tuyết không hề suy yếu? Hay đây chỉ là ảo ảnh?

Dưới ánh mắt kinh hãi của Tô Mộng Hàm, Kha Tuyết bình thản rút kiếm ra, ném xuống đất.

"Tô Mộng Hàm, hình như tôi quên nói với cô một điều." Kha Tuyết chậm rãi: "Thực ra tôi không phải người sống."

"Cô..." Tô Mộng Hàm kinh hãi bịt miệng.

Không phải người sống nghĩa là gì? Chẳng lẽ là ma?

"Thực ra sau khi bố mẹ cô vứt tôi đi, tôi đã c.h.ế.t rất nhanh, linh hồn xuống địa phủ báo cáo." Kha Tuyết nói khẽ: "Bộ phận luân hồi gặp khó khăn, nếu muốn đầu thai, tôi phải đợi trăm năm."

"May mắn thay, cấp trên của tôi là Phong Đô Đại Đế. Ngài đã sửa một chút trong Sổ Sinh Tử, để tôi sống lại. Tôi lớn lên như người bình thường, có tim đập, có mạch đập."

"Nhưng tôi vốn không phải phàm nhân, không có điểm yếu của phàm nhân."

Vết thương trên n.g.ự.c Kha Tuyết liền lại trước mắt, chỉ vài giây đã lành hẳn, ngay cả vết rách trên áo cũng biến mất.

"Hơn nữa." Kha Tuyết thở dài: "Với đặc điểm linh hồn của tôi, kẻ làm tổn thương tôi sẽ chịu hình phạt tương xứng."

Tô Mộng Hàm sững sờ, bỗng thấy đau nhói ở ngực. Cúi đầu, cô ta thấy n.g.ự.c mình bị thủng một lỗ.

Thân thể bằng trúc gỗ vốn mong manh, giờ bị thương nặng, nhanh chóng sụp đổ. Linh hồn cô ta bị ép phải rời khỏi thân xác.

"Không... KHÔNG!!"

Chưa đầy nửa phút, thân thể Tô Mộng Hàm đã thành khúc gỗ trúc, linh hồn bay vụt về phía chân trời.

Tô Mộng Hàm mất thân thể trúc gỗ, không thể trở lại thân xác trong đồn cảnh sát, chỉ còn cách xuống địa phủ.

Nói cách khác, Tô Mộng Hàm đã chết, c.h.ế.t hẳn.

"Đúng là tự tìm đường chết." Kha Tuyết lẩm bẩm.

Linh hồn Tô Mộng Hàm ra khỏi đồn cảnh sát hẳn có dính dáng đến bố mẹ cô ta. Xử lý xong việc này, cô sẽ cho người thông báo với nhà họ Tô.

Còn chuyện trước mắt...

Kha Tuyết nhìn về phía đông nam, nơi vẫn phảng phất hơi thở yếu ớt, thở dài.

Chuyện trước mắt này, quả thật hơi khó giải quyết.
 
Huyền Học Phát Sóng Trực Tiếp Bạo Hỏa: Toàn Nhân Viên Ăn Dưa Hóng Chuyện
Chương 177: Chương 177



Điện thoại reo vang, Bạch Vô Thường sốt ruột không đợi được, bấm ngay nút trả lời bằng giọng nói.

"Nếu anh hỏi con đại yêu thượng cổ đã c.h.ế.t chưa, thì tôi chỉ có thể tiếc là nó vẫn sống nhăn." Kha Tuyết thông báo.

Đầu dây bên kia giật mình: "Nếu vậy tôi sẽ lập tức đi triệu tập người, các đại yêu quanh thành cũng đang kéo đến."

Dù con đại yêu thượng cổ này khống chế Yêu Quản Cục A thành, nhưng các thành phố khác vẫn còn Yêu Quản Cục trong sạch, có đại yêu trấn giữ. Biết chuyện này họ sẵn sàng đến hỗ trợ và đang trên đường.

Kha Tuyết lắc đầu: "Không được. Trừ khi mời được một đại yêu thượng cổ khác, bằng không không thể thuần phục nó."

"Hơn nữa đây là trong thành phố, một khi giao chiến sẽ làm thường dân bị thương."

Bạch Vô Thường nhíu mày đau đầu. Đại yêu thượng cổ đếm trên đầu ngón tay còn thừa, phải đi mời từng con một. Đợi mời xong thì A thành cũng tan hoang rồi.

Bạch Vô Thường: "Vậy phải làm sao giờ?"

"Không sao, tôi đã chuẩn bị xong." Kha Tuyết bình thản nói. "Nếu không có gì bất ngờ, nó đang trên đường tới đây."

Bạch Vô Thường ngạc nhiên: "Ai vậy?"

Kha Tuyết không trả lời, cúp máy. Cô trở về phòng. Dù mưa đã tạnh nhưng không khí vẫn lạnh buốt như muốn đóng băng.

Lũ tiểu yêu cũng nhận ra điều bất ổn, run lẩy bẩy đến mức không thốt nên lời.

Cô đưa chìa khóa tầng hầm cho Đỗ Sương, bảo lũ tiểu yêu trú ẩn dưới đó, còn mình thì đi thang máy lên tầng thượng. A Hoa cũng đi theo.

Kha Tuyết liếc A Hoa: "Đi theo cũng được, đừng gây rối."

A Hoa hừm một tiếng: "Sẽ không đâu."

Phía đông nam công viên giải trí là khu công nghiệp, ban đêm vắng tanh chỉ có bác bảo vệ trực. Kha Tuyết đã dặn A Hoa dụ bác bảo vệ đi nơi khác. Giờ trong bán kính mười dặm không còn ai.

Kha Tuyết bình tĩnh nhìn về hướng đông nam. Bỗng nhiên không khí như đông cứng lại. Mưa, lá cây, thậm chí tiếng gió cũng ngừng bặt. Một luồng xoáy mãnh liệt quét sạch mọi thứ.

Mặt đất rung chuyển, nứt ra khe lớn như có thứ gì đang chui lên. Các tòa nhà khu công nghiệp như đồ chơi của trẻ con, chao đảo muốn đổ.

Chỉ trong chớp mắt, một tòa tháp cao đổ sập ầm ầm, gạch vụn b.ắ.n tung tóe. Mặt đất bị xé toạc hoàn toàn. Hơi thở cổ xưa tràn ngập không gian.

Dưới khu công nghiệp, một vật đen như mực đang cựa quậy.

A Hoa dù có ngàn năm tuổi vẫn bị uy lực đè đến nghẹt thở, phải núp sau Kha Tuyết mới đỡ.

"Đại yêu gì thế này? Sao đen thui thế? Xấu quá." A Hoa càu nhàu.

Kha Tuyết thản nhiên châm biếm: "Từ xưa ghi chép đã nói con đại yêu thượng cổ này xấu lắm."

"Kha Tuyết!"

Tiếng gầm giận dữ vang lên từ dưới lòng đất. Đất rung chuyển, cuồng phong nổi lên. Một con quái vật khổng lồ chui lên, cuốn theo đám bụi mù.

"Phù phù, cái gì thế." A Hoa phun cát.

Khi bụi tan, A Hoa và Kha Tuyết thấy rõ đại yêu. Nó vẫy đôi cánh đen khổng lồ, ngẩng bốn cái cổ dài ngoẵng.

"Chà, giao long bốn đầu!" A Hoa kinh ngạc.

Một luồng khí lạnh thổi tới. Giọng nói đầy phẫn nộ: "Ta không phải loại rồng thấp hèn đó!"

"Hả? Không phải sao?"

Khi bụi tan hết, A Hoa mới thấy rõ. Không phải giao long mà là một con chim khổng lồ với bốn cổ, mỗi cổ đội một đầu. Phía sau thân chim, năm cái cổ khác mềm oặt rũ xuống. Những cái đầu đó dường như đã mất sinh khí, thối rữa đen ngòm.

"Là Quỷ Xa!" A Hoa khiếp sợ. Theo ghi chép, Quỷ Xa còn gọi Cửu Đầu Điểu, tưởng đã tuyệt tích, không ngờ vẫn tồn tại!

Năm cái đầu rũ xuống chứng tỏ yêu lực nó đã suy yếu.

"Kha Tuyết gan lớn, dám phá hoại chuyện của ta!"

"Ngươi biết hậu quả khi trêu ta chứ?"

"Cắn c.h.ế.t nó! Cắn c.h.ế.t nó!"

Mấy cái đầu nhao nhao tranh nói, hình dáng cộng sinh vừa quái dị vừa hài hước khiến người xem nổi da gà.

Có vẻ Quỷ Xa vẫn giận Kha Tuyết dùng quả cầu sáng tấn công nó, nên tìm đến hỏi tội.

Đối mặt Quỷ Xa khổng lồ, Kha Tuyết bình tĩnh kể lại lai lịch nó.

"Năm đó ngươi đánh nhau với đại yêu thượng cổ khác, bị thương ngủ say ngàn năm. Tưởng ngủ sẽ lành vết thương, ai ngờ tỉnh dậy càng suy yếu." Kha Tuyết nói. "Đầu bị thương. Nếu tôi đoán không lầm, lúc đó ngươi gặp Khi Về Trúc?"

Bốn cái đầu khổng lồ của Quỷ Xa lơ lửng trên không thì thầm:

"Khi Về Trúc là ai? Đồ không người không yêu đó à?"

"Đúng rồi, ta đã ban ân huệ cho hắn."

"Ha, đồ hèn hạ, quả nhiên không đáng tin."

"Kha Tuyết phá hết chuyện của ta..."

Cuối cùng, cái đầu mạnh nhất lên tiếng: "Không sai, hắn quỳ gối cầu xin ân huệ của ta."

Kha Tuyết thở dài: "Đúng như dự đoán."

Điều đáng tiếc nhất của Khi Về Trúc là mang nửa dòng m.á.u người, không được yêu giới công nhận.

Vào Yêu Quản Cục, hắn chỉ có thể tiến đến mức độ nhất định. Yêu Quản Cục có hệ thống phân biệt đối xử riêng, nửa người nửa yêu không thể làm cục trưởng.

Nhưng hắn cũng không thể vào Thần Quái Cục lên chức cao. Nên thường than thở với Kha Tuyết về việc mình có năng lực nhưng không được trọng dụng.

Nhưng khi được Quỷ Xa ban yêu lực, hắn đã khác. Thức tỉnh sức mạnh thượng cổ, ngay cả đại yêu thuần chủng cũng khiếp sợ. Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi định kiến biến mất. Khi Về Trúc cuối cùng trở thành cục trưởng Yêu Quản Cục.

"Nhưng hắn không biết, lão đại yêu xảo quyệt đã gieo độc trùng vào đầu hắn, bắt hắn phải tuân lệnh." Kha Tuyết nói. "Ngươi dùng độc trùng ép hắn làm từng việc xấu để tăng yêu lực cho ngươi."

Từ vụ Thượng Khê thôn, Quỷ Xa đã để ý cô. Rạp chiếu phim và các sự kiện sau đều do Khi Về Trúc bị khống chế thực hiện. Quỷ Xa muốn dùng mạng sống toàn thành để hồi phục yêu lực.

Quỷ Xa khinh bỉ: "Hắn tự sát."

Kha Tuyết nhíu mày: "Tự sát?"

"Tinh thần phàm nhân quá yếu đuối. Khi biết ta muốn g.i.ế.c cả thành, hắn đã tự sát." Quỷ Xa cười nhạt.

Kha Tuyết thoáng nét đau buồn, lạnh lùng nói: "Ăn cả thành để hồi phục yêu lực, ngươi dám thật đấy."

"Có gì không dám? Xưa ta thường làm thế!"

"Vậy giờ ngươi thử xem phàm nhân phản công đi."

"Loài hèn phàm nhân, dám chống lại đại yêu thượng cổ!"

Quỷ Xa ngẩng đầu gào lên, lông đen vẫy mạnh. Kha Tuyết lùi lại, niệm chú. Dần dần, mặt đất sau công viên sáng lên những vệt sáng vàng.

A Hoa tưởng hoa mắt, nhưng rồi thấy năm khu vực trong công viên hiện lên những phù văn vàng, linh lực chảy theo lối nhỏ về khu trung tâm.

Linh lực ngày càng dày đặc, ánh sáng vàng rực rỡ hơn. Khi linh lực đạt đỉnh, cả đại trận "vụt" sáng rực!

Quỷ Xa vỗ cánh, lông đen sắc như kiếm bổ xuống. Kha Tuyết búng tay, đại trận b.ắ.n ra tia sáng vàng, thiêu rụi lông nó.

Lông bùng cháy. Quỷ Xa vội vỗ cánh dập lửa, nhưng vẫn thoảng mùi khét.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Loài hèn phàm nhân!" Quỷ Xa giận dữ, lại phóng lông đen. Kha Tuyết bình tĩnh, đại trận phản công hoàn hảo.

Chỉ vài đợt, cánh Quỷ Xa đã cháy xém, khiến nó hoảng hốt.

"Sao lại thế? Phàm nhân sao có thể sánh ngang đại yêu?"

"Nàng là người của Phong Đô Đại Đế..."

"Tên đầy tớ hèn mọn, sao có sức mạnh thế?"

"Đau quá, đau quá!"

Quỷ Xa hỗn loạn nội chiến. Cái đầu chủ chốt vẫn lặng lẽ nhìn Kha Tuyết.

"Ngươi là người của Phong Đô Đại Đế. Nếu ngừng tay, ta tha mạng." Quỷ Xa nói.

Kha Tuyết cười lạnh, tiếp tục vận hành đại trận.
 
Huyền Học Phát Sóng Trực Tiếp Bạo Hỏa: Toàn Nhân Viên Ăn Dưa Hóng Chuyện
Chương 178: Chương 178 - Hết



Quỷ Xe thấy vậy giận dữ chớp mắt, điên cuồng vỗ phành phạch đôi cánh, tạo ra luồng gió mạnh cuồng phong, nhảy vọt lên không trung, đầu chim nhắm thẳng Kha Tuyết mổ tới.

Bỗng nhiên, không hiểu sao chân nó như vướng phải thứ gì.

Quỷ Xe không để ý, tiếp tục lao tới tấn công Kha Tuyết, nhưng vật cản phía sau ngày càng gấp gáp, khiến nó không nhịn được ngoái lại xem. Vừa nhìn đã kinh hãi - hóa ra mình đang treo lơ lửng trên đại trận kim sắc, vô số sợi dây vàng nhỏ từ trận pháp quấn chặt lấy đùi nó, càng siết càng chặt.

Thấy không cách nào thoát ra, dần dần Quỷ Xe hoảng loạn. Nó dồn toàn lực muốn giãy thoát nhưng vô ích, từ từ bị kéo vào trung tâm trận pháp.

"Trận này do phàm nhân tạo thành thiên la địa võng, đủ sức giam cầm ngươi." Kha Tuyết lạnh lùng nói: "Đừng phí sức."

"Hóa ra vậy!" A Hoa kêu lên: "Cậu dùng du khách để vẽ trận pháp! Loại trận này kết tụ nguyện lực phàm nhân, chuyên trị yêu quái hại người!"

"Kha Tuyết, hóa ra cậu đã bày binh bố trận từ lâu!"

"Đúng vậy." Kha Tuyết đáp.

Trong lúc một người một mèo trò chuyện, Quỷ Xe ánh mắt độc ác, dùng móng vuốt lớn gạt sợi dây vàng, chế nhạo: "Chút pháp lực này mà dám trói ta? Không đầy nửa giờ, ta sẽ thoát!"

"Lúc đó ta sẽ nuốt sống ngươi và con yêu nhỏ kia!"

A Hoa run sợ, Kha Tuyết chỉ hỏi: "Ngươi nói gì? Ngươi có thể phá trận này?"

"Tất nhiên!" Quỷ Xe đắc ý.

Kha Tuyết trầm ngâm, thở dài quyết định: "Vậy ta sẽ g.i.ế.c ngươi ngay."

"Cái gì?" Quỷ Xe tưởng nghe nhầm, giọng mỉa mai: "Ngươi? Ta là yêu quái thượng cổ, Diêm Vương còn không g.i.ế.c nổi! Trừ phi Thiên Đạo!"

Mà Thiên Đạo sinh ra thú dữ thượng cổ, cho chúng tồn tại, chỉ trừng phạt khi chúng gây đại họa.

Kha Tuyết khẽ nhếch mép: "Vậy Phong Đô Đại Đế thì sao?"

"Ngươi mời được Đại Đế?" Quỷ Xe cười nhạo: "Ngươi chỉ là tôi tớ của ngài, tưởng ngài vì ngươi xuống trần?"

Nhiều người địa phủ đoán Kha Tuyết là thị nữ thứ 108 của Đại Đế.

Kha Tuyết bật cười: "Buồn cười."

Vừa cởi áo khoác, nàng vừa nói: "Năm xưa thiên đình đại loạn, Phong Đô Đại Đế dùng Cửu Tuyền Phục Ma Lệnh quét sạch yêu ma, g.i.ế.c không ít yêu quái thượng cổ."

"Chẳng lẽ... lệnh bài đó ở tay ngươi?" Quỷ Xe kêu lên.

Kha Tuyết tiếp tục: "Do lệnh bài quá mạnh, sau chiến tranh bị thu hồi. Một ngày nọ, Đại Đế phát hiện nó đã sinh linh trí, cần hạ phàm độ kiếp."

A Hoa chợt hiểu, mắt tròn xoe nhìn Kha Tuyết.

Kha Tuyết bất đắc dĩ: "Đúng, kẻ xấu số phải độ kiếp chính là ta."

Quỷ Xe biết mình sắp chết, gào: "Xin đừng g.i.ế.c ta!"

Kha Tuyết nhắm mắt, kết ấn, khẽ thốt: "Phá."

Một tia chớp đen như Thiên Đạo giáng xuống, Quỷ Xe chưa kịp kêu đã hóa tro tàn.

Mây đen tan biến, khí độc tiêu tán, bầu trời như mới tinh.

A Hoa mừng rỡ quay lại thì thấy Kha Tuyết mặt trắng bệch, sắp ngã.

"Kha Tuyết, cậu sao vậy?" A Hoa hoảng hốt.

Kha Tuyết ôm ngực, thều thào: "Mang... áo khoác của tôi về... 5000 đồng đâu..."

Rồi ngất lịm.

A Hoa: "..."

Ba ngày sau, Kha Tuyết tỉnh dậy, thành phố đã trật tự. A Hoa đeo huy hiệu Thần Quái Cục nhảy vào.

"Vào biên chế rồi?" Kha Tuyết hỏi.

A Hoa ưỡn ngực: "Tin tốt và tin xấu."

"Ừ."

"Tin xấu: Công viên bị phá, sửa tốn kém."

"Đoán trước rồi."

"Tin tốt: Bạch Vô Thường cảm ơn cậu giải cứu thành phố, tặng... huy chương danh dự."

Kha Tuyết: "Không bất ngờ."

"Tin tốt khác: Địa phủ phê chuẩn cậu làm Cục trưởng Thần Quái Cục."

Kha Tuyết ngạc nhiên: "Ta?"

A Hoa: "Chuẩn!"

Kha Tuyết ôm chăn: "Quản lý Thần Quái Cục cũng được, nhưng sẽ bận hơn."

A Hoa nhao nhao: "Dậy đi! Dân mạng xem clip cậu thi triển pháp thuật, đang chờ cảm ơn ngoài kia!"

Kha Tuyết cười: "Hồi làm pháp khí đâu có vội thế."

A Hoa mở cửa, trêu: "Mời cục trưởng!"

Phiêu Vũ Miên Miên

Kha Tuyết cúi người: "Mời trợ lý A Hoa!"

Một người một mèo cười, cùng bước ra.

[Hết]
 
Back
Top Bottom