Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Huyền Học Phát Sóng Trực Tiếp Bạo Hỏa: Toàn Nhân Viên Ăn Dưa Hóng Chuyện

Huyền Học Phát Sóng Trực Tiếp Bạo Hỏa: Toàn Nhân Viên Ăn Dưa Hóng Chuyện
Chương 130: Chương 130



Tống Hâm và Tô Mộng Hàm từng là những cái tên được nhắc đến đầy ngưỡng mộ trong giới trẻ. Thế nhưng, chẳng ai ngờ được họ lại vướng vào một vụ án mạng kinh hoàng khiến dư luận chấn động.

Tin tức tràn ngập mạng xã hội: “Tống Hâm liên quan đến vụ án g.i.ế.c người – Tô Mộng Hàm sử dụng tà thuật hại người”. Những dòng tiêu đề giật gân khiến ai nấy đều bàng hoàng. Người ta bán tín bán nghi, không tin nổi thần tượng của mình lại có thể nhúng tay vào tội ác như vậy.

Theo điều tra, Tống Hâm bị cáo buộc thuê người sát hại hai cụ già mắc bệnh nan y. Gia đình hai cụ vì không muốn gánh vác chi phí chữa trị, lại không chịu nổi những tiếng rên đau đớn của họ nên nhẫn tâm “bán” mạng sống của chính cha mẹ mình – đúng lúc Tô Mộng Hàm đang tìm người để thực hiện một loại tà thuật mua mệnh.

Lần đầu ra tay, Tống Hâm và đồng bọn không có kinh nghiệm nên để hai cụ chạy thoát. Họ chạy đến cây cầu lớn gần đó, gọi điện cầu cứu cảnh sát. Tống Hâm hoảng loạn gọi cho Tô Mộng Hàm cầu viện. Câu trả lời lạnh lùng từ cô ta: “Đẩy xuống đi! Ở cầu lớn không có camera, nhanh kết thúc mọi chuyện!”

Nghe theo lời xúi giục, Tống Hâm và đồng bọn đã nhẫn tâm đẩy hai cụ già xuống cầu. Thi thể hai nạn nhân được tìm thấy không lâu sau đó, nhưng thiếu chứng cứ nên cảnh sát vẫn chưa thể tìm ra hung thủ.

Tưởng chừng mọi chuyện sẽ trót lọt, nhưng một sai lầm của Tô Mộng Hàm đã khiến mọi thứ sụp đổ. Đối diện với cảnh sát, cô ta hoảng sợ, khai ra toàn bộ sự thật, đồng thời còn để lại đầy đủ tin nhắn trao đổi với Tống Hâm làm bằng chứng. Chỉ trong một buổi sáng, Tống Hâm bị bắt giữ.

Cộng đồng mạng bùng nổ. Những dòng bình luận phẫn nộ tràn ngập: “Không thể tin được! Giết người già? Thật kinh tởm!” – “Thần tượng tôi từng yêu mến lại là kẻ sát nhân m.á.u lạnh sao?”.

Dù vẫn có một số fan cố chấp bênh vực, nhưng khi chi tiết về hai cụ già đáng thương được tiết lộ, làn sóng phẫn nộ dâng cao không gì cản nổi. Weibo của Tống Hâm trở thành bãi chiến trường. Cái tên từng được tung hô giờ đây chẳng khác gì chuột chạy qua đường.

Trong khi đó, Tô Vũ – anh trai của Tô Mộng Hàm – vội vã chạy vạy khắp nơi tìm cách cứu em gái. Nhưng lần này, mọi cánh cửa đều đóng sầm lại. “Vớt không nổi đâu, g.i.ế.c người là hết đường rồi!” – người quen bất lực nói.

Giữa lúc tuyệt vọng, điện thoại của Tô Vũ bất ngờ đổ chuông. Là một “đại lão” từng mua bùa từ nhà anh. Tô Vũ mừng rỡ nghĩ có lẽ ông ta sẽ giúp mình. Nhưng giọng nói từ đầu dây bên kia lại đầy giận dữ: “Tô Vũ! Cái bùa chú nhà ngươi bán cho ta là đồ quỷ gì thế? Trên đó toàn là tà khí! Các người dám lừa ta à?!”

Phiêu Vũ Miên Miên

Tô Vũ c.h.ế.t sững. Gia đình anh từ bao đời làm phong thủy, bùa chú luôn được làm bằng lòng thành, không thể nào có tà khí. Nhưng lời của đại lão như sét đánh ngang tai: “Chứng cứ rành rành! Nhà ngươi chờ đó, lần này Tô gia xong rồi!”

Ngay lúc ấy, tin dữ khác ập đến. Nhà cũ của Tô gia bất ngờ bốc cháy dữ dội. Xe cứu hỏa đến nhanh nhưng càng dập lửa càng cháy to như có thứ gì đó đang tiếp sức cho ngọn lửa. Tấm biển gia truyền khắc bốn chữ “Tế thế an dân” – niềm tự hào của Tô gia – bị thiêu rụi, rồi rơi xuống đất vỡ vụn.

Giữa tiếng gào khóc tuyệt vọng của gia đình, Tô Hưng – cha của Tô Vũ và Tô Mộng Hàm – run rẩy thốt lên: “Là tổ tiên trừng phạt chúng ta…”

Tô Vũ nhìn ánh lửa bùng lên rực trời, lòng tràn ngập nỗi sợ hãi. Anh biết, từ giây phút này, Tô gia đã thực sự sụp đổ.
 
Huyền Học Phát Sóng Trực Tiếp Bạo Hỏa: Toàn Nhân Viên Ăn Dưa Hóng Chuyện
Chương 131: Chương 131



Đêm đó, Tô Hưng tự nhủ lòng mình rằng dù thanh danh Tô gia đã tan tành, nhưng tiền bạc vẫn còn đó, đủ để cả nhà hưởng phúc về sau. Nhưng ngay ngày hôm sau, anh ta thức dậy và phát hiện ra một loạt thông báo chuyển khoản từ tài khoản gia đình. Những khoản tiền lớn nhỏ, từ vài trăm nghìn đến hàng triệu, đã được chuyển đi chỉ trong một đêm, tổng cộng gần một tỷ đồng.

“Lừa đảo chăng?” Tô Hưng suýt nữa lên cơn đau tim vì hoảng sợ. Anh vội chạy đi tìm Tô Vũ để hỏi cho ra lẽ. Tô Vũ đang ăn sáng, nghe xong chỉ thản nhiên nói: “Tôi chuyển đấy.”

Tô Hưng trợn mắt: “Chuyển nhiều tiền như vậy để làm gì? Đừng nói với tôi là cậu định dùng tiền để cứu Tô Mộng Hàm!”

Tô Vũ không nói gì, chỉ đưa điện thoại cho Tô Hưng xem. Trên WeChat, hàng loạt tin nhắn thoại từ những nhân vật quyền thế đổ dồn về: “Nhà ngươi dám lừa đảo? Trả tiền lại ngay, nếu không đừng trách ta không khách khí!” “Tô gia các ngươi thật đáng khinh! Trả tiền và đến tận nhà xin lỗi!” “Nếu tiền không về, ngươi đừng hòng yên ổn!”

Tô Hưng nghe mà lạnh cả người. Những người này đều là những nhân vật có thế lực, không thể đụng vào. Họ không chỉ đòi tiền mà còn yêu cầu Tô gia phải tự mình đến tận nhà xin lỗi. Tô Hưng lo lắng, nhưng vẫn cố tính toán: “Những người địa vị thấp hơn thì không cần quan tâm. Nếu trả hết, Tô gia chúng ta sẽ phá sản mất!”

Tô Vũ lắc đầu: “Không được. Hôm nay phải xử lý nốt mấy vụ chuyển khoản này, nếu không họ sẽ kiện ra tòa.”

Tô Hưng giận dữ: “Tô gia chúng ta đã như thế này rồi, còn sợ tòa án làm gì? Kệ họ đi!”

Tô Vũ thở dài: “Nhưng Tô Mộng Hàm vẫn chưa được xử án. Nếu những người này kiện ra tòa, cô ấy sẽ bị kết tội lừa đảo, cả đời coi như hỏng.”

Tô Hưng nghe vậy, lửa giận bốc lên: “Giờ còn nghĩ đến Tô Mộng Hàm? Nếu không phải cô ta dùng tà thuật, nhà chúng ta đã không đến nỗi này!”

Tô Vũ vẫn lạnh lùng, bởi quyền lực tài chính của gia tộc đều nằm trong tay anh ta. Tô Hưng chỉ biết tức giận, nhưng không làm gì được.

Sau đó, Tô Hưng tìm đến Kha Tuyết, người đang nghỉ ngơi trong công viên. Cô nhìn thấy Tô Hưng với mái tóc bạc trắng, gương mặt già nua vì lo lắng, liền hỏi: “Ông đến đây làm gì?”

Tô Hưng thở dài: “Tôi không còn mặt mũi nào để yêu cầu cô quay lại Tô gia. Nhưng tôi muốn nhờ cô giúp tôi gặp lại lão tổ tông.”

Kha Tuyết nhắm mắt, dùng pháp thuật liên lạc với âm phủ. Hai phút sau, cô mở mắt và nói: “Lão tổ tông không muốn gặp ông.”

Tô Hưng tuyệt vọng nhắm mắt. Dường như lão tổ tông thực sự muốn Tô gia diệt vong. Anh hỏi: “Không còn cách nào khác sao? Cô có thể giúp tôi nói giúp với lão tổ tông không?”

Kha Tuyết lạnh lùng đáp: “Sao các ngươi không tự mình xuống đó mà xin?”

Tô Hưng bối rối: “Chúng tôi không có người âm sai hay quan chấp hành, làm sao xuống được?”

Kha Tuyết nhún vai: “Vậy thì c.h.ế.t một người đi.”

Tô Hưng sững sờ, nhưng rồi chợt hiểu. Đó là cách duy nhất. Một người trong Tô gia phải c.h.ế.t để xuống âm phủ cầu xin lão tổ tông tha thứ.

Về nhà, Tô Hưng ngồi một mình trong phòng khách, suy nghĩ miên man. Khi Tô Vũ trở về, anh ta hỏi: “Ba, sao lại thế này? Tại sao tôi không thể điều động tài chính của tập đoàn nữa?”

Tô Hưng bình tĩnh uống trà: “Quyền lực vẫn là của ta. Nếu ta không thu lại, có lẽ cậu đã quên mất vị trí của mình rồi.”

Tô Vũ sửng sốt, nhưng rồi gật đầu: “Vâng, con luôn nghe lời cha. Nhưng xin cha hãy buông tay để con bồi thường cho những người kia, cứu Mộng Hàm.”

Tô Hưng nhìn con trai, ánh mắt lạnh lùng: “Được, ta sẽ cứu Mộng Hàm. Nhưng bây giờ có một việc khó khăn hơn. Tô gia cần một người c.h.ế.t để xuống âm phủ cầu xin lão tổ tông. Cậu có làm được không?”

Tô Vũ hoảng hốt: “Cha định bảo con tự sát sao?”

Tô Hưng thở dài: “Không còn cách nào khác. Lão tổ tông đã an bài tất cả, nếu không làm thế, Tô gia sẽ phá sản hoàn toàn.”

Tô Vũ im lặng, rồi từ từ gật đầu. Một giờ sau, tiếng hét vang lên từ tầng cao nhất của biệt thự. Tô Vũ đã nhảy lầu.

Phiêu Vũ Miên Miên

Tô Hưng run rẩy cầm chén trà, nước mắt lăn dài. Lão tổ tông rốt cuộc cũng là người Tô gia. Hy sinh một người, có lẽ sẽ khiến ngài mềm lòng.
 
Huyền Học Phát Sóng Trực Tiếp Bạo Hỏa: Toàn Nhân Viên Ăn Dưa Hóng Chuyện
Chương 132: Chương 132



"Kha Tuyết, ngươi xem chuyện này tính sao đây? Tô Vũ tự mình hiện về, quỳ dưới chân cầu khẩn ta."

"Tô Vũ ư? Không phải Tô Hưng sao?"

"Chính là hắn. Hồn ma hắn quỳ trước mặt ta, van xin tha thứ."

Trong công viên giải trí, linh hồn tổ tiên Tô gia ngồi đung đưa trên xích đu, vừa ngắm cảnh vừa bình phẩm: "Chỗ này của ngươi âm khí nặng nề, đúng chất âm phủ!"

Kha Tuyết đứng bên cạnh, khẽ thở dài: "Ta tưởng Tô Hưng sẽ lấy cái c.h.ế.t để tạ tội."

Tổ tiên lắc đầu: "Hắn chỉ là thằng hèn nhát! Nhưng nghĩ lại, Tô gia không thể sụp đổ. Biết bao người còn trông vào tập đoàn này mà sống. Ta đã tạm thời giữ cho nó khỏi phá sản."

"Tuy nhiên..." Ánh mắt cụ già chợt hướng về Kha Tuyết.

Nàng giật mình: "Cụ nhìn ta thế nào? Ý cụ là gì?"

Tổ tiên thở dài: "Lão phu không dám mong ngài gánh vác Tô gia, dù sao họ Tô cũng có lỗi với ngài. Nhưng gia tộc này... thật khiến ta đau lòng."

Cả đời truyền thừa, giờ chẳng có người kế thừa xứng đáng. Trận pháp trấn yêu vốn dùng để trừ tà, Tô Mộng Hàm lại dám lợi dụng hại người - thật là làm nhục gia phong!

"Ta không yên tâm giao Tô gia cho Tô Hưng. Ngài hãy thay ta tìm người tài đức nối nghiệp, không cần cùng huyết thống, chỉ cần nhân phẩm và năng lực." Cụ già chậm rãi nói: "Lão phu chẳng có gì quý giá, chỉ biết lấy tập đoàn trị giá trăm triệu này làm tấm lòng."

Kha Tuyết nhíu mày suy nghĩ, rồi gật đầu.

Tổ tiên vốn không dám hy vọng, giờ sửng sốt: "Ngài... ngài thật sự đồng ý?"

"Nhưng có điều kiện." Giọng nàng lạnh băng: "Ta không muốn thấy mặt Tô Hưng và vợ hắn lần nữa."

Cụ già bật cười: "Đương nhiên! Đương nhiên!"

Ba ngày sau, toàn bộ trưởng lão Tô gia đứng trước tàn tích ngôi nhà cũ, im lặng chờ đợi tân chủ nhân. Mười vị trưởng lão quyền lực - những người đáng kính nhất ngoại trừ dòng chính - đêm qua cùng mơ một giấc mộng kỳ lạ. Tổ tiên hiện về, phế truất Tô Hưng và dặn họ phục tùng chủ mới.

Tô Hưng cũng mộng thấy tổ tiên. Tỉnh dậy, hắn bất đắc dĩ ký chuyển nhượng cổ phần. Cùng ngày, Tô Mộng Hàm bị tuyên án chung thân, còn Tống Hân bị xử tử hình - đó đã là khoan hồng sau khi gia đình nạn nhân đồng ý giảm án.

Các trưởng lão thì thầm bàn tán khi thấy Kha Tuyết xuất hiện:

"Tô Vũ đã chết, chỉ còn nàng mang dòng m.á.u Tô gia. Tổ tiên chọn nàng cũng phải."

"Ha! Đúng là mèo mả gặp cá rán!"

"Trước chê bai Tô gia trên mạng xã hội, giờ lại nhận chức? Đồ giả tạo!"

Phiêu Vũ Miên Miên

"Con nhỏ này làm được trò trống gì?"

Chiếc xe đen dừng lại. Kha Tuyết bước xuống trong bộ trang phục trắng tinh.

"Bái kiến tân gia chủ!" Mọi người cúi chào.

Nàng vẫy tay: "Bỏ qua mấy cái lễ nghi cổ lỗ này đi. Các ngươi trong lòng chẳng phục, ta biết cả."

Một trưởng lão tiến lên dâng chiếc nhẫn gia chủ: "Xin ngài chứng minh năng lực. Nếu có thể thiêu rụi ngọn núi trước mặt từ xa trong một giờ, mọi người sẽ tâm phục."

Kha Tuyết mỉm cười: "Sao chính ngươi không làm?"

"Ha ha!" Trưởng lão vuốt râu: "Tài mọn của lão phu không đáng trình diễn."

Kha Tuyết khẽ nhếch mép, ngón tay trỏ gõ nhẹ lên thành ghế: "Tộc trưởng phải biểu diễn như gánh xiếc cho trưởng lão xem ư?" Giọng nàng bỗng chuyển sang sắc lạnh: "Hay ngươi đang thử lửa - xem ta có đáng ngồi vị trí này không?"

Vị trưởng lão tóc bạc mặt biến sắc, vạt áo rung lên bần bật. "Gia chủ hiểu lầm rồi..."

"Im!" Một tiếng quát chấn động khiến không khí đông cứng. Kha Tuyết đứng dậy, dáng vẻ thanh tú nhưng toát ra uy nghiêm kỳ lạ: "Ta thấy rõ mưu đồ trong đầu các ngươi. Muốn đoạt quyền ư? Cứ thử xem!"

Tô tổ từng can ngăn việc trấn áp bằng vũ lực, nhưng nàng biết - uy tín thật sự phải tự giành lấy. "Ta đến đây vì lời thỉnh cầu của tổ tiên, không phải để nghe lũ tiểu nhân dạy khôn!" Tay nàng nắm chặt ấn tín gia tộc, ánh mắt như lưỡi d.a.o quét qua từng khuôn mặt: "Ai còn ý đồ bất chính - tự chuẩn bị quan tài đi!"

Cả hội trường im phăng phắc.

Khi nàng xoay người định rời đi, một trợ lý trẻ vội chặn lại: "Xin gia chủ xem qua hồ sơ này! Vụ án điều tra cái c.h.ế.t đáng ngờ, thù lao trăm triệu!"

Kha Tuyết không thèm nhận tập hồ sơ: "Khách hàng đã cắt đứt hợp tác sau scandal Tô Mộng Hàm, đúng không?" Nàng chợt cười khẽ, tiếng cười khiến người ta lạnh sống lưng: "Triệu Nặc mà. Cô ta từng cầu ta giúp đỡ năm ngoái."

"Nhưng..." Trợ lý lắp bắp: "Ngài từ chối tiếp nhận ư?"

"Ta sẽ tự liên hệ." Kha Tuyết xoay chiếc nhẫn gia chủ trên ngón tay, rồi đột ngột chỉ thẳng vào mặt kẻ vừa nói: "Còn ngươi - từ giờ phút này không còn là người của Tô gia. Ra khỏi đây trong vòng một tiếng!"
 
Huyền Học Phát Sóng Trực Tiếp Bạo Hỏa: Toàn Nhân Viên Ăn Dưa Hóng Chuyện
Chương 133: Chương 133



Triệu Nặc không phải hạng người tầm thường. Cô từng một tay vực dậy bệnh viện danh giá nhất nhì giới thượng lưu, tài sản kếch xù cùng mạng lưới quyền lực trải dài khắp châu lục. Đúng chuẩn "tiểu thư đại gia" chính hiệu.

Nhưng gia tộc hào môn nào mà chẳng ngầm chảy dòng m.á.u âm mưu? Khi tài sản đủ lớn, người ta sẵn sàng giẫm lên xương m.á.u đồng loại để tranh giành. Cha Triệu Nặc vừa qua đời, di chúc để lại đầy những điểm khúc mắc khiến cô nghi ngờ: Liệu có bàn tay huyền thuật nào nhúng vào?

"Gia chủ nên nhận vụ này, coi như mở màn cho thời kỳ mới." Một trưởng lão Tô gia khúm núm đưa tập hồ sơ. Tiểu trợ lý vừa bị đuổi việc vẫn còn đỏ hoe mắt, nhưng lão ta vẫn kiên trì thuyết phục.

Kha Tuyết lạnh lùng nhìn folder, rồi bất ngờ quay số gọi trực tiếp.

"Alo?" Giọng bên kia đầy mệt mỏi.

"Tô gia đây."

"Lại phiền nữa à? Tôi đã nói không hợp tác với gia tộc làm trò yêu thuật!"

Kha Tuyết bật loa ngoài. Cả phòng im bặt. Danh tiếng Tô gia đã rơi xuống đáy đến mức này sao?

"Tôi là Kha Tuyết."

"...Kha đại sư?!" Giọng Triệu Nặc bỗng chuyển sang nồng ấm khó tin. "Sao ngài lại ở Tô gia? Sao không nói sớm!"

Các trưởng lão Tô gia mặt biến sắc. Họ tưởng đang "ban ơn" cho tân gia chủ, nào ngờ chính Tô gia phải nhờ ánh hào quang của nàng.

Chiếc Maybach đen tuyền đưa Kha Tuyết tới biệt thự triệu đô. Trong đại sảnh trang trí toàn đồ tang trắng đen, tấm ảnh người đàn ông trung niên đặt giữa linh đường.

"Kha đại sư!" Triệu Nặc mặc váy đen, đầu cài hoa trắng, vội chạy đến. "Gặp được ngài, lòng tôi yên ổn hẳn."

Kha Tuyết nhấp ngụm cà phê, mắt đảo quanh căn phòng xa hoa: "Kể đi, chuyện gì khiến tiểu thư Triệu phải lo lắng?"

Triệu Nặc đuổi hết người hầu, giọng trở nàn trầm tư: "Cha tôi... để lại di chúc kỳ lạ lắm."

Cô siết chặt tách trà: "Toàn bộ cổ phần tập đoàn đều trao cho chú tôi - Triệu Lệ Phong. Tôi chỉ được mấy món đồ cổ vô thưởng vô phạt."

Kha Tuyết nhướng mày. Dù biết giới siêu giàu thường có chuyện tranh giành, nhưng phân chia bất công thế này quả thực...

"Phụ thân cô không có con trai?"

Phiêu Vũ Miên Miên

"Không." Triệu Nặc cười khổ. "Mẹ tôi mất sớm, cha bị thương trong tai nạn nên không thể có thêm con. Nhưng ông ấy luôn ám ảnh chuyện 'tuyệt tự'."

Giọng cô chợt đanh lại: "Tôi đã điều tra nhiều năm. Tai nạn năm xưa của cha mẹ... không đơn giản."

Triệu Nặc nghiêng người, ánh mắt lạnh như băng: "Kha đại sư, liệu có khả năng nào... cha tôi bị thế lực hắc ám thao túng khi lập di chúc không?"

**Triệu Nặc nghi ngờ không phải không có căn cứ, Kha Tuyết cũng đã nghe nhiều tin đồn tương tự.**

*"Thực ra vừa bước vào cửa, ta đã cảm nhận được một luồng khí tà, nhưng rất nhạt."* Kha Tuyết nói.

Triệu Nặc mừng rỡ: *"Ngài cũng cảm nhận được? Tôi đã bảo là nơi này có vấn đề! Ngày mai là tang lễ, tôi nhất định phải vạch trần hắn ngay tại chỗ!"*
 
Huyền Học Phát Sóng Trực Tiếp Bạo Hỏa: Toàn Nhân Viên Ăn Dưa Hóng Chuyện
Chương 134: Chương 134



Kha Tuyết gật đầu: *"Yên tâm, có ta ở đây, chúng ta chắc chắn sẽ vạch mặt hắn."*

Nhưng...

Ở góc khuất mà Triệu Nặc không nhìn thấy, Kha Tuyết lại nhíu mày, thần sắc do dự.

Vạch trần thì dễ, nhưng vạch trần xong chưa chắc đã lấy lại được cổ phần.

---

### **Ngày Hôm Sau – Tang Lễ**

Sáng sớm, lễ truy điệu bắt đầu. Những chiếc siêu xe lần lượt đỗ trước biệt thự, khách khứa toàn là giới thượng lưu quyền quý. Triệu Nặc bận rộn đón tiếp khách, còn Kha Tuyết đứng trong phòng, lặng lẽ quan sát.

Nàng không quen ai ở đây, nhưng vẫn có người nhận ra và muốn tới bắt chuyện. Kha Tuyết từ chối, chỉ đứng một góc, trầm ngâm.

Bỗng nhiên, có người vỗ nhẹ lên vai nàng.

*"Ai?"* Kha Tuyết quay lại – một người đàn ông cao ráo, đôi mắt tinh anh nhìn nàng với nụ cười mỉa mai.

*"Ngay cả ta cũng không nhận ra?"* Hắn cười, như thể gặp lại người quen.

Kha Tuyết trợn mắt: *"Đạo trưởng Hứa? Tô Mộng Hàm vào tù mà không kéo theo ngươi à?"*

Theo những gì nàng biết, Huyền Thanh Quán đã bị cảnh sát phong tỏa, người phụ trách bị bắt, nhưng tên đạo trưởng này vẫn ung dung xuất hiện ở đây.

Hứa đạo trưởng nhún vai: *"Ta chỉ là cổ đông thôi, lúc đó ta đang ở Mỹ!"*

*"Ngươi sang Mỹ làm gì?"*

*"Giao lưu đạo thuật với nước ngoài!"*

Kha Tuyết cười lạnh. Chuyện hắn sai người đột nhập mật thất trước đây, nàng vẫn nhớ rõ. Tên đạo trưởng này trông cười cười, nhưng trong lòng chắc chắn đang toan tính gì đen tối.

*"Thành thật xin lỗi, đại sư Kha."* Hứa đạo trưởng nói. *"Trước đây bị Tô Mộng Hàm lợi dụng, giờ nàng ta vào tù rồi, ta đã hoàn toàn trong sạch!"*

*"Trong sạch? Ma quỷ cũng không tin..."* Kha Tuyết chợt nhận ra điều gì, túm cổ áo hắn. *"Sao ngươi lại ở đây? Ngươi đến tang lễ với danh nghĩa gì?"*

Hứa đạo trưởng chỉ về phía trước – nơi một người đàn ông trung niên mặc đồ đen đứng trước quan tài, vẻ mặt giả vờ đau buồn nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ đắc ý.

**Triệu Lệ Phong.**

Tiếng xì xào vang lên quanh đó:

*"Đó là Triệu Lệ Phong đấy."*

Phiêu Vũ Miên Miên

*"Đúng rồi, con trai út được cưng chiều của gia tộc Triệu. Anh trai vừa c.h.ế.t đã được thừa kế hết tài sản."*

*"Số hắn tốt thật, đáng thương cho Triệu Nặc, làm việc vất vả bao năm lại thành công cốc."*

*"Triệu Lệ Phong cũng chẳng ra gì! Nếu không nhờ gia tộc, hắn đã c.h.ế.t đói từ lâu rồi!"*

*"Đúng là người có phúc chẳng cần lo."*

Kha Tuyết nhìn Triệu Lệ Phong, rồi lại nhìn Hứa đạo trưởng, nghiến răng: *"Có phải ngươi đứng sau không?"*

Hứa đạo trưởng bất ngờ gật đầu: *"Đúng ta."*

*"Ngươi!"* Kha Tuyết đã tìm ra kẻ chủ mưu – quả nhiên có cao nhân đứng sau chỉ đạo Triệu Lệ Phong!

Hứa đạo trưởng lại làm bộ vô tội: *"Ta chỉ cho hắn một tấm bùa thôi, để tăng thêm tình cảm anh em. Nếu ông Triệu không có ý đó từ trước, bùa cũng chẳng ảnh hưởng được."*

Nhưng ông Triệu thì khác. Ông ta vốn đã muốn giao hết tài sản cho *"người nối dõi tông đường"* Triệu Lệ Phong, thậm chí tính toán kỹ từ lâu. Vì thế, khi chịu ảnh hưởng của bùa chú, ông đã đưa ra quyết định đó.

Kha Tuyết trừng mắt: *"Đừng giả vờ! Dùng bùa chú thao túng người khác chính là sai!"*

Nàng đẩy đám đông ra, tiến thẳng đến trước mặt Triệu Lệ Phong.

*"Triệu tiên sinh."* Kha Tuyết lạnh lùng chào.

Triệu Lệ Phong đang cúi đầu giả vờ thương tiếc, thấy một cô gái lạ mặt tiến đến, mà không ai ngăn cản, hắn ngạc nhiên. Khi nhận ra Kha Tuyết, hắn bật cười.

*"Ôi, đây chẳng phải đại sư Kha Tuyết nổi tiếng sao? Sao thế? Triệu Nặc mời ngài đến xem tài vận cho bà ấy à?"* Giọng hắn đầy châm chọc, nhất là hai chữ *"tài vận"* nhấn mạnh đầy ý đồ.

Kha Tuyết bình thản đáp: *"Tôi và tiểu thư Triệu Nặc là bạn. Cô ấy mời tôi đến để đảm bảo tang lễ của phụ thân được trang nghiêm."*

*"Xét cho cùng, ngoài Triệu Nặc, còn ai quan t@m đến việc lo liệu hậu sự cho ông Triệu chứ?"*

Một câu nói khiến cả đám xôn xao:

*"Ông Triệu thật hồ đồ! Rốt cuộc vẫn là con gái đáng tin!"*

*"Đúng vậy, Triệu Nặc lo hết mọi việc, còn Triệu Lệ Phong làm được gì? Chỉ biết hưởng thụ!"*

*"Làm em trai mà như thế này, thua cả người ngoài!"*

*"Ông Triệu mà biết chuyện này, chắc sống lại mất!"*

Triệu Lệ Phong mặt đỏ tía tai, nhưng vẫn cố chống chế: *"Ngươi nói bùa này có vấn đề, có bằng chứng không?"*

Kha Tuyết mỉm cười: *"Ta có thể chứng minh ngay bây giờ."*

Triệu Lệ Phong chưa kịp phản ứng, Kha Tuyết đã giơ tay, dán tấm bùa lên trán hắn.

**"Bụp!"**

Ngay lập tức, Triệu Lệ Phong trợn mắt, ngã vật ra đất, bất tỉnh!
 
Huyền Học Phát Sóng Trực Tiếp Bạo Hỏa: Toàn Nhân Viên Ăn Dưa Hóng Chuyện
Chương 135: Chương 135



Anh trai, ba vẫn chưa về sao?"

"Ba còn bận, nhưng ba có gửi về bánh phúc bồn tử mà em thích nhất này. Em ăn thử đi!"

"Anh lừa em! Cái bánh này rõ ràng là anh mua trên đường về!"

"Em Phong thông minh quá nhỉ."

......

"Anh trai, tại sao hai chị không thèm chơi với em? Có phải vì em không phải con ruột không?"

"Anh trai, người giúp việc bảo em là 'con riêng', 'con riêng' nghĩa là gì vậy?"

"Anh trai, hình như mọi người đều không thích em, em có làm sai gì sao?"

"Em Phong đừng khóc, không phải lỗi của em."

"Em Phong, anh là anh trai của em, chăm sóc em mãi mãi là trách nhiệm của anh. Và anh... sẽ luôn là chỗ dựa của em."

"Anh trai... ANH TRAI!"

Triệu Lệ Phong hét lên một tiếng, mở to mắt. Trước mắt là khung cảnh tang lễ với vải đen và hoa cúc trắng, mọi người đang nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.

"Tôi... tôi làm sao vậy?" Hắn gãi đầu bối rối.

"Anh ngất xỉu." Kha Tuyết bước tới. "Khi tôi dán bùa chú lên trán anh, anh liền ngất đi. Giờ anh còn dám nói tấm bùa này không có vấn đề?"

"Cái này..." Triệu Lệ Phong sững sờ nhìn tấm bùa rơi dưới đất, không thể trả lời.

Phiêu Vũ Miên Miên

Đột nhiên, hắn ngẩng đầu gào lên: "Đây là bẫy! Các người cố tình hại tôi! Từ nhỏ tôi đã bị huyết áp thấp, thỉnh thoảng ngất xỉu là chuyện bình thường!"

Rồi hắn chỉ thẳng vào Triệu Nặc: "Triệu Nặc! Đừng có mơ tưởng chuyện cổ phần! Ba đã giao cổ phần cho tôi, đừng nghĩ tới việc lấy lại!"

"Trên đời này làm gì có người chú nào như vậy!" Đám đông xôn xao.

Kha Tuyết mặt lạnh như băng. Tấm bùa này vốn dùng để tăng cường tình cảm anh em giữa Triệu Lệ Phong và Triệu Hải. Vừa rồi khi dán lên trán hắn, hiệu ứng đã được kích hoạt tối đa.

Cô định dùng nó để đánh thức lương tâm hắn, bắt hắn tự thú. Nhưng giờ thấy rõ - Triệu Lệ Phong đã bị tiền tài làm mờ mắt. Dù nhớ lại tình cảm anh trai dành cho mình, hắn vẫn sẵn sàng chửi bới con gái ruột của anh ấy chỉ vì tiền.

"Lương tâm mục ruỗng." Kha Tuyết lạnh lùng nói.

Rồi từ trong ngực, cô lấy ra một chiếc ly ngọc.

"Mọi người xem đây, đây là gia bảo truyền đời của tôi." Kha Tuyết giơ cao. "Chiếc ly này tụ Thiên Đạo chi lực, được tổ tiên tôi tạo ra trong cơn giông bão. Nếu nhỏ m.á.u người vào mà họ nói dối, m.á.u sẽ hóa đen."

"Hóa đen?" Đám đông xì xào.

Kha Tuyết đưa ly ngọc tới trước mặt Triệu Lệ Phong: "Anh dám nhỏ m.á.u thề rằng mình chưa từng dùng bùa chú để lừa ông Triệu sửa di chúc không?"

Triệu Lệ Phong mặt biến sắc, lùi lại mấy bước. Nếu ly ngọc thật, m.á.u hắn sẽ hóa đen trước mặt bao người.

"Tôi... tôi biết cô đang lừa! Ly này chắc đựng sẵn thuốc, đổ nước vào cũng đen thôi!"

Kha Tuyết khinh bỉ: "Anh không dám."

"Ai không dám? Đừng dùng kế khích tướng!"

Kha Tuyết mỉm cười: "Ở đây không phải có 'đạo trưởng Huyền Thanh Quán' sao? Mời ông ta kiểm tra xem ly ngọc thật giả thế nào?"

Triệu Lệ Phong do dự nhìn về phía Hứa đạo trưởng. Vị này bước ra, cầm ly ngọc xem xét, rồi thì thầm vào tai Triệu Lệ Phong:

"Yên tâm, đây không phải pháp khí."

"Thế là gì? Đồ giả chợ đen à?"

Hứa đạo trưởng lắc đầu: "Không. Đây là đồ nhựa mua trên mạng, 9 tệ 9 còn free ship."

"..."

Triệu Lệ Phong bỗng phấn chấn. Rõ ràng Triệu Nặc định lừa hắn không dám thử, để bôi nhọ danh dự.

Vậy thì hắn phải thử!

Trước mặt mọi người, Triệu Lệ Phong mắt đẫm lệ nhìn di ảnh anh trai:

"Anh xem này, anh vừa đi, mọi người đều chống lại em."

"Anh từng nói sẽ mãi là chỗ dựa của em. Giờ anh không còn, em cũng không còn chỗ dựa!"

Giọng nói nghẹn ngào khiến nhiều người rơi nước mắt.

Rồi hắn điên cuồng cầm d.a.o rạch ngón tay, m.á.u chảy ròng ròng.

"Xèo!" Đám đông rùng mình.

Kha Tuyết đưa ly ngọc hứng máu. Mọi người nín thở chờ đợi.

Một phút... năm phút... m.á.u chỉ khô lại, không hề đen.

"Không đổi màu!"

"Vậy Triệu Lệ Phong vô tội!"

"Làm lễ truy điệu mà đổ máu, không tốt lành!"

Triệu Lệ Phong n.g.ự.c đầy phẫn uất: "Mọi người thấy chưa? Tôi vô tội!"

"Hôm nay tôi làm vậy không phải để đấu với Triệu Nặc, mà chỉ muốn trước di ảnh anh trai minh oan!"

Hắn quỳ sụp trước bàn thờ, đập đầu mấy cái rồi bỏ đi.

Đám đông xúc động nhìn theo, rồi quay sang Triệu Nặc với ánh mắt chê trách.

Một người cô chạy tới thì thầm: "Cái cô bạn Kha Tuyết này chuyên tới hại cháu à? Cháu không thấy ánh mắt mọi người sao? Mất mặt quá!"

Triệu Nặc cũng bối rối. Kha Tuyết chưa hề nhắc tới ly ngọc. Nhưng cô tin tưởng Kha Tuyết - người chưa từng thất bại.

Kha Tuyết tiến tới hỏi: "Khi nào hạ huyệt?"

"Bảy ngày sau."

"Vừa kịp." Kha Tuyết gật đầu, mắt lấp lánh ý đồ.
 
Huyền Học Phát Sóng Trực Tiếp Bạo Hỏa: Toàn Nhân Viên Ăn Dưa Hóng Chuyện
Chương 136: Chương 136



**Hạ huyệt hôm nay**

Bãi đỗ xe dưới chân núi chật kín những chiếc siêu xe sang trọng. Kha Tuyết đứng dưới bóng cây râm mát, nghe Triệu Nặc đang chất vấn ai đó qua điện thoại.

"Gì? Chú Điền không định đi cùng cháu sao?"

"Chúng ta đã ký hợp đồng rồi mà?"

"Chú Điền, năm xưa chính cháu đề bạt chú, sắp xếp việc làm cho cả nhà chú. Chú không nói chuyện tình cảm được sao?"

"Có phải Triệu Lệ Phong đã dụ dỗ chú? Hắn hứa hẹn gì với chú?"

Điện thoại bị cúp đột ngột. Triệu Nặc nhìn màn hình điện thoại, buông một câu chửi thề.

"Chuyện gì thế?" Kha Tuyết quay sang hỏi.

Phiêu Vũ Miên Miên

Triệu Nặc ném điện thoại vào túi, giọng lạnh lùng: "Các cổ đông cũ đều đổi ý, không theo tôi nữa."

Trước đây để quản lý tập đoàn, cô đã đề bạt nhiều người. Giờ khi cổ phần rơi vào tay Triệu Lệ Phong, cô định ra riêng lập nghiệp và muốn mang theo những người này. Ban đầu họ đều đồng ý, nhưng giờ đột nhiên thay đổi ý định.

"Tôi không ép buộc chú Điền, nhưng địa điểm công ty mới đã thuê xong, sắp khai trương rồi. Đột nhiên họ bỏ cuộc, công việc kinh doanh xử lý thế nào đây?" Triệu Nặc thở dài nói tiếp: "Lại còn phải bồi thường khách hàng vì vi phạm hợp đồng."

Kha Tuyết mỉm cười: "Đúng như dự đoán, chắc chắn do 'chú tốt' của cô xúi giục."

Triệu Nặc nhìn về phía đám đông, nghiến răng nói: "Triệu Lệ Phong, tôi sẽ khiến hắn trả giá!"

Kha Tuyết vỗ nhẹ vai cô an ủi: "Yên tâm, sớm muộn gì cô cũng sẽ nghiền nát hắn thôi."

**Lễ hạ huyệt**

Buổi lễ hạ huyệt kết thúc vào giữa trưa. Khi Triệu Nặc dẫn mọi người xuống núi, Triệu Lệ Phong bất ngờ xuất hiện.

"Triệu Nặc, hãy buông tha chú Điền đi." Hắn giả vẻ đau khổ nói.

Triệu Nặc dừng bước, quay lại nhìn đầy nghi hoặc: "Sao cơ? Tôi có làm gì chú Điền đâu?"

Triệu Lệ Phong vẫy tay: "Chú Điền gọi điện bảo cô muốn dụ chú ấy đi, khi chú ấy từ chối thì cô đe dọa sẽ tống chú ấy vào đồn cảnh sát."

"Tiểu Nặc à, làm người nên có chút nhân từ. Chú Điền đã làm việc cho cô bao nhiêu năm, cô nỡ lòng nào?"

Triệu Nặc: "Tôi..."

"Tôi biết, cô tức giận vì tôi nắm giữ cổ phần lớn." Triệu Lệ Phong giả vờ hiền lành: "Cô giận tôi thì cứ trút lên tôi, đừng hại chú Điền - một công nhân già như vậy!"

Những người xung quanh thì thầm:

"Triệu Nặc thật quá đáng."

"Chú Điền chỉ là người làm công, Triệu Nặc mở công ty mới chưa chắc đã ổn định."

"Trẻ con làm việc thiếu chín chắn."

Triệu Lệ Phong nghe thấy những lời bàn tán, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý. Đúng vậy, chú Điền là do hắn dùng tiền giữ lại. Dù vô dụng với hắn, nhưng nhìn thấy Triệu Nặc tức giận khiến hắn vui sướng.

Hắn càng muốn công ty của Triệu Nặc phải bồi thường, càng muốn ra vẻ hiền lành trước mặt mọi người, trong khi bản thân chiếm đoạt khối tài sản khổng lồ. Thật là một màn kịch hoàn hảo!

Ở góc khuất, hắn nhếch mép cười đầy đắc ý với Triệu Nặc, khuôn mặt đầy vẻ tiểu nhân đắc thắng.

Nhưng trái với dự đoán, Triệu Nặc không hề tức giận. Ngược lại, cô chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt bình thản.

Triệu Lệ Phong hơi bất ngờ.

Triệu Nặc thở dài: "Thực ra tôi không nhắm vào chú Điền. Nhưng nếu chú thích diễn kịch, đừng trách tôi."

Triệu Lệ Phong cảnh giác: "Mọi người đều chứng kiến đây, có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng để sau này bên ngoài đồn đại tôi bắt nạt cháu gái."

Triệu Nặc gật đầu: "Được, tôi sẽ nói."

Cô nhận từ vệ sĩ một phong bì tài liệu, giọng đầy tiếc nuối: "Chú thân mến, tôi đã làm xét nghiệm ADN giữa mẫu m.á.u của chú và ông nội. Rất tiếc, chú không phải con ruột của ông ấy."

"Cái gì?"

"Gì cơ?"

"Tôi nghe nhầm sao? Triệu Nặc vừa nói gì?"

"Không nghe nhầm đâu, cô ấy bảo Triệu Lệ Phong không phải con ruột!"

Tiếng xôn xao nổi lên khắp nơi. Người nhà họ Triệu đứng như trời trồng. Hai người cô của Triệu Nặc là người đầu tiên phản ứng, giật lấy tờ xét nghiệm ADN mở ra xem.

"Hai người không có quan hệ huyết thống!"

Triệu Lệ Phong sững sờ trong giây lát, sau đó gào lên: "Triệu Nặc! Cô lại giở trò gì? Dám vu cáo tôi!"

Triệu Nặc bình tĩnh: "Mẫu m.á.u của chú lấy từ chiếc ly ngọc trong lễ truy điệu. Mẫu m.á.u của ông nội lưu tại bệnh viện gia tộc. Địa điểm xét nghiệm là bệnh viện của chúng ta. Ai dám làm giả?"

Triệu Lệ Phong bừng tỉnh.

Thì ra chiếc ly ngọc Kha Tuyết đưa ra trong lễ truy điệu không phải để kiểm tra gì cả, mà là để thu thập mẫu m.á.u của hắn!

"Không thể nào! Không ai chứng kiến! Cô chắc chắn đã đánh tráo mẫu máu!" Triệu Lệ Phong không chịu thừa nhận.

Triệu Nặc cười, nhìn quanh đám đông: "Tôi có lý do gì để bịa chuyện? Hai cô tôi đều ở đây, mẫu tóc và m.á.u của cha cũng còn. Mọi người trong gia tộc đều có mặt. Chúng ta có thể làm xét nghiệm ADN ngay bây giờ. Chú còn muốn nói gì nữa?"

Bỗng cô giật mình như vừa nhớ ra điều gì, che miệng nói: "Ôi quên mất, chú không phải chú tôi. Vậy tôi nên gọi chú là gì nhỉ? Ông Triệu?"

Triệu Lệ Phong hoàn toàn choáng váng. Lời nói chắc như đinh đóng cột của Triệu Nặc khiến hắn không thể không tin - hắn thực sự không phải con ruột của lão gia họ Triệu? Tại sao?

Kha Tuyết bước tới, xác nhận nghi ngờ trong lòng hắn: "Đúng vậy, chú không phải."

Mọi người đều biết, lão gia họ Triệu thời trẻ ly hôn, người vợ cũ để lại một trai hai gái. Trong thời gian độc thân, ông đã nhận một đứa con nuôi.

"Thực ra mẹ chú là một diễn viên hạng B. Vì không đủ tư cách nên lão gia không thể cưới bà ta, chỉ nhận chú làm con nuôi." Kha Tuyết giải thích:

"Lão gia không ngờ rằng con ruột mới sinh đã chết, còn cô diễn viên kia vì giữ ân sủng nên bế nhầm một đứa trẻ khác về."

Cô diễn viên tưởng rằng sớm muộn cũng bị lộ, nên đã xin lão gia một khoản tiền lớn để ra nước ngoài. Nhưng không ngờ trò lừa lại kéo dài suốt đời lão gia.

"Còn mẹ ruột của chú là một cô gái vị thành niên có thai. Người cha không chịu trách nhiệm, nên đã vứt chú - một đứa trẻ sơ sinh - vào thùng rác."

"Im đi!" Triệu Lệ Phong gào lên trong phẫn nộ.

Giờ phút này, hắn buộc phải đối mặt với sự thật - hắn thực sự không phải con ruột của lão gia họ Triệu.

Hóa ra hắn chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi, đáng lẽ đã c.h.ế.t trong thùng rác!

"Diễn viên hạng B? Có phải cô Dương đó không?"

"Ôi trời, đúng là không xứng mặt. Lão gia họ Triệu đem cô ta về khiến bao người chê cười."

"Triệu Lệ Phong hưởng 50 năm giàu sang là đủ rồi."

"Đúng vậy, vốn dĩ chỉ là đứa trẻ bị vứt bỏ mà thôi."

Tiếng bàn tán xôn xao. Nhưng một câu hỏi lớn hiện lên trong đầu mọi người: Nếu Triệu Lệ Phong không phải người nhà họ Triệu, vậy số tài sản kia thì sao?

Không chỉ tài sản của Triệu Hải, mà trước đây lão gia thiên vị đã chia cho Triệu Lệ Phong tới 40% gia tài - toàn là những tài sản có tiềm năng tăng giá lớn.

Triệu Nặc còn chưa kịp mở miệng, hai người chú rể đã xông tới túm cổ áo Triệu Lệ Phong, quay ra gọi người: "Mau tới đây! Giữ hắn lại đừng để chạy!"

Lập tức một nhóm vệ sĩ xông tới vây quanh Triệu Lệ Phong.

Hắn hoảng sợ: "Các người muốn làm gì? Định g.i.ế.c tôi sao?"

Một người chú rể cười lạnh: "Không làm gì cả! Đi bệnh viện làm lại xét nghiệm ADN! Nếu đúng là không phải con ruột của lão gia, trả lại tài sản ngay!"

Một trưởng bối dòng họ Triệu bước ra tuyên bố: "Việc của lão gia chúng ta không thể bỏ qua! Tài sản họ Triệu không thể rơi vào tay người ngoài!"

"Đúng vậy! Đây là sỉ nhục cả họ Triệu!"

"Triệu Lệ Phong dám lấy tài sản của gia tộc, đánh gãy chân hắn ta!"

"Đồ lừa đảo, còn dám nhận mình là người thừa kế?"

Lần đầu tiên, ánh mắt Triệu Lệ Phong tràn đầy sợ hãi. Hắn giãy giụa tìm cách thoát thân, nhưng càng lúc càng nhiều người xông tới khống chế.

Hai người cô của Triệu Nặc đều lấy chồng giàu có, trước đây được chia ít tài sản. Nếu Triệu Lệ Phong trả lại 40% gia tài, chia đều cho ba nhà thì số lượng sẽ gấp nhiều lần trước.

Vì thế, hai cô và chồng họ sốt sắng đòi lại tài sản. Giữa lúc mọi người xôn xao bàn tán, Triệu Nặc mỉm cười nhìn Triệu Lệ Phong.

"Ông Triệu, tôi đã nói rồi mà, tôi chưa từng nhắm vào chú Điền." Nụ cười châm chọc nở trên môi cô: "Ông bảo tôi sao ông không chịu tin nhỉ?"

"Ngươi! Thì ra ngươi đã biết trước! Cố tình vạch trần tôi trước mặt mọi người!" Triệu Lệ Phong gào lên trong phẫn nộ. Cảnh tượng người nhà họ Triệu quay lưng với hắn khiến hắn vô cùng nhục nhã.

Triệu Nặc khinh miệt nhìn hắn như nhìn một con ch.ó c.h.ế.t đuối.

"Ông Triệu, hãy tận hưởng những ngày cuối cùng của cuộc sống hào môn đi."
 
Huyền Học Phát Sóng Trực Tiếp Bạo Hỏa: Toàn Nhân Viên Ăn Dưa Hóng Chuyện
Chương 137: Chương 137



Trong nhà mọi việc đã xong xuôi chưa?"

"Xong hết rồi, xong hết rồi." Triệu Nặc đúng hẹn bước vào quán trà, vứt ba lô xuống, vẻ mặt rạng rỡ như người vừa trúng số. Cô ngồi xuống, vừa ngắm cảnh ngoài cửa sổ vừa nhấp ngụm trà xanh giải khát.

Chuyện nhà họ Triệu đã qua nửa tháng, tưởng phải kéo dài dai dẳng, ai ngờ kết thúc nhanh chóng. Triệu Nặc còn mời cả Kha Tuyết tới quán trà.

"Ban đầu Triệu Lệ Phong nhất quyết không chịu giao tài sản, bọn tôi dọa sẽ kiện ra tòa, hắn đành chịu thua." Triệu Nặc kể. Thực ra không chỉ vậy, Lệ Phong vốn ỷ thế được cưng chiều, hoành hành bao năm nay, gia đình phải giải quyết không ít rắc rối cho hắn. Nhà họ Triệu nắm đủ chứng cứ, hắn không dám không tuân.

"Kết quả sau mấy phen vật lộn, cổ phần của cha tôi được trả lại nguyên vẹn, thêm cả phần của ông nội nữa!" Triệu Nặc hào hứng nói: "Cuối cùng cho Lệ Phong ít tiền rồi đuổi đi. Dù sao cũng phải giữ thể diện, không thể để hắn thành kẻ vô gia cư."

Kha Tuyết gật đầu tán thành. Dù vậy, Lệ Phong - vốn là tứ thiếu gia kiêu ngạo của nhà họ Triệu, giờ trắng tay - chắc chắn sốc nặng.

Đột nhiên, tiếng ồn ào ngoài cửa. Một người xô cửa xông vào, quỳ sụp xuống: "Tiểu thư, tôi sai rồi!"

Kha Tuyết nhìn người đàn ông trung niên, đoán ra lai lịch. Triệu Nặc khẽ hừ mũi: "Điền thúc, ông đứng dậy đi. Ông là nhân viên cũ, tôi không dám nhận cái lạy này."

Điền Đinh khấu đầu lia lịa: "Tôi sai rồi, không nên nhận hối lộ của Lệ Phong. Xin tha cho tôi!" Hắn không ngờ chuyện dòng dõi giả mạo bị phanh phui, tính toán hưởng lợi giờ thành thảm họa. Chỉ trong chốc lát, quyền lực trong công ty chuyển giao, Triệu Nặc thành người đứng đầu.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Tôi điều ông sang hậu cần là trọng dụng. Ông nghĩ tôi khó dễ ông sao?" Triệu Nặc lạnh lùng vẫy tay cho vệ sĩ dẫn hắn đi.

Một hồi sau, Triệu Nặc thư thái nắm tay Kha Tuyết: "Thành công hôm nay nhờ cậu đấy. Không phải cậu phát hiện Lệ Phong là con nuôi, làm sao lấy lại cổ phần của cha tôi, thừa kế tài sản ông nội?" Cô đưa cho Kha Tuyết một thẻ ngân hàng: "Cảm ơn không đủ, nhận đi."

Kha Tuyết không từ chối. Về tới nhà, cô mới biết thẻ có mười triệu.

"Mười triệu?!" Phạm Tinh hét lên, suýt ngã. Đỗ Sương gật gù: "Nhiều thật nhỉ." Chó nhỏ sủa lia lịa: "Nhiều tiền thế đủ mua cả công viên Tú Sơn rồi!"

Kha Tuyết cũng bất ngờ, tưởng chỉ vài triệu. Đang phân vân cách tiêu, điện thoại reo. Cù trưởng lão nhà họ Tô lo lắng gọi hỏi thăm vụ nhà họ Triệu ầm ĩ trên mạng.

"Chuyện nhà họ Triệu đã xong. Đừng hỏi nữa." Kha Tuyết lạnh nhạt cúp máy.

"Gia chủ đại nhân?" A Hoa tò mò. Kha Tuyết nhún vai: "Danh hão thôi." Nghĩ đến lâu chưa livestream, cô mở phòng.

[Top 1!]

[So fa!]

[Cuối cùng cũng lên sóng!]

[Nghe nói cậu giải quyết chuyện nhà họ Triệu?]

Chuyện này gây xôn xao dư luận. Một đại gia đình lộ ra con nuôi giả mạo, bị tước đoạt tài sản - tin động trời. Dù nhà họ Triệu tìm cách ém nhẹm, dân tình vẫn bàn tán xôn xao, đặc biệt khi thấy Kha Tuyết xuất hiện.

"Bắt đầu quay số trúng thưởng nào." Kha Tuyết tuyên bố.

[Mau lên!]

[Mỗi lần quay số là lại có chuyện...]

[Kệ, có Kha Tuyết lo!]

Kết quả là một thanh niên. Vừa kết nối, tiếng cãi vã vang lên:

"Cây tài lộc nhà mày c.h.ế.t là do mày tưới nước sôi!"

"Ngô Sự Thành, mày đừng vu oan! Con mắt mù à?"

"Đúng là nhà mày láo! Tao sẽ theo dõi mày!"

"Theo đuổi đi! Vợ tao sẽ cho mày biết tay!"

Sau tiếng đập cửa, một thanh niên mặt đỏ gay hiện ra: "Chủ bạ, tôi trả nghìn, g.i.ế.c thằng vừa nãy đi!"

[Gì thế này?]

[Nghìn? Bèo quá!]

[Kha Tuyết g.i.ế.c người cần thuật sĩ à?]

[Phạm pháp đấy!]

Thanh niên gằn giọng: "Các người sống chung với lũ hàng xóm ấy à? Bốn cây tài lộc của tao, thằng đối diện tưới c.h.ế.t sạch!"

[Chắc do cậu không biết chăm?]

Kha Tuyết ngắt lời: "Cậu là Ngô Sự Thành? Trồng cây phát tài để chiêu lộc, chắc đã nhờ thầy xem rồi?"

"Đúng! Ai chả muốn phát tài? Nhưng thằng hàng xóm c.h.ế.t tiệt kia..."
 
Huyền Học Phát Sóng Trực Tiếp Bạo Hỏa: Toàn Nhân Viên Ăn Dưa Hóng Chuyện
Chương 138: Chương 138



Ngô Sự Thành sống ở khu nhà trệt, được cha để lại mấy căn nhà nhỏ, cuộc sống khá thoải mái, xung quanh toàn hàng xóm lâu năm.

Một năm trước, cha anh qua đời, từ đó vận tài lộc của anh cứ sa sút. Có "đại sư" mách anh trồng cây phát tài trước cửa để hút lộc, hứa sẽ giúp anh giàu to.

Anh làm theo, nhưng đối diện có thằng nhóc 8 tuổi nghịch ngợm, suốt ngày đổ nước ngọt vào cây. Kết quả, cây c.h.ế.t hết đợt này đến đợt khác. Hôm nay, anh không nhịn được nữa, xông sang nhà hàng xóm cãi nhau.

"Sáng nào tôi cũng thấy vỏ chai nước ngọt, bim bim trong chậu cây! Cả xóm chỉ có nhà này có trẻ con!" Ngô Sự Thành gào vào màn hình, giọng đầy uất ức.

"Muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cả nhà chúng nó!" Anh nghiến răng: "Chủ bà không biết đâu, dạo này tôi đen lắm! Trước có quán bánh mì, đóng cửa rồi chuyển sang mở tiệm mì, lỗ sạch vốn! Sắp điên rồi!"

Xem thế, khán giả cũng không dám phán xét bừa. Ngô Sự Thành như bị dồn đến đường cùng, nếu ép nữa, có khi anh thật sự ra tay.

"Thực ra, vận tài của anh không có vấn đề." Kha Tuyết bình thản nói.

[Ôi trời, lại một người bị hút vận!]

[Chắc do hàng xóm?]

[Cốt truyện xoay chiều kìa!]

[May gặp Kha Tuyết, không thì đen cả đời.]

Ngô Sự Thành trợn mắt: "Hút vận? Có kẻ nào hút vận tôi à? Ai? Cho tôi tên, tôi đi xử luôn!"

Anh xắn tay áo, mặt đỏ gay, như sắp xông ra đánh nhau.

Kha Tuyết thản nhiên: "Anh thử nghĩ lại xem, trước đây có làm gì sai không?"

Ngô Sự Thành gắt: "Sai? Tôi ngày nào cũng an phận bán bánh mì, sai chỗ nào? Hay chủ bà không muốn nói, đang lừa tôi?"

Kha Tuyết khẽ cười, chỉ sang bên cạnh: "Có người bảo tôi đừng tiết lộ. Họ nói nếu anh không nhận lỗi, sẽ để anh đen cả đời."

"Anh!" Ngô Sự Thành tức giận.

Theo anh, mình hoàn toàn vô tội. Kha Tuyết nói "có người bên cạnh" chỉ là cái cớ, cô ta cố tình giấu diếm sự thật.

Một "đại sư" đáng tin lại treo anh lên, không chịu nói rõ, khiến anh càng tức điên.

Tạm thời anh không làm to chuyện, ngồi yên suy nghĩ.

Phòng livestream im lặng. Khán giả bàn tán xôn xao:

[Ghê, bên cạnh Ngô Sự Thành có "người"?]

[Chắc anh ta trót phạm lỗi gì.]

[Đoán là hàng xóm!]

[Cửa sổ nhà hàng xóm treo tiền xu kìa!]

Hai nhà đối diện nhau. Qua cửa sổ, khán giả thấy rõ nhà hàng xóm treo một chuỗi tiền xu lạ.

Ngô Sự Thành nhíu mày. Hàng xóm vốn tự nhận là người khoa học, không tin mê tín. Nhưng từ khi cha anh mất, họ bỗng treo tiền xu và lập bàn thờ.

Ban đầu anh không để ý, giờ nghĩ lại: Phải chăng họ dùng bùa chú hút vận anh? Hay thừa dịp cha mất để ức h.i.ế.p anh?

Máu nóng bốc lên, anh chộp điện thoại, xông ra đá tung cửa nhà hàng xóm.

"Ngô Sự Thành! Đừng hấp tấp!" Kha Tuyết gọi, nhưng đã muộn.

Một bà lão và thằng bé đang xem TV, giật mình hoảng hốt. Thằng bé khóc thét.

Ngô Sự Thành nhìn vào góc phòng – nơi đặt bàn thờ Phật.

"Ra là nhà mày hút vận tôi!" Anh gầm lên, định xông tới đập tượng.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Không được!" Bà lão chắn lại.

[Ông bà già đừng cản, ngã thì chết!]

[Bình tĩnh đi Ngô Sự Thành!]

[Đập tượng, gan to đấy!]

Tình thế vượt tầm kiểm soát, Kha Tuyết lên tiếng: "Ngô Sự Thành, nếu anh còn gây rối, đời này đừng mong hết đen!"

Nghe chữ "tài vận", anh đứng hình, quay lại nhìn màn hình.

"Thật à?" Giọng anh lạnh băng.

Kha Tuyết chỉ bàn thờ: "Đây không phải trận hút vận. Đây là tượng Quan Âm, anh đập vào, muốn xui xẻo cả đời à?"

Đây là tượng chính thống, không phải tà thuật. Phạm thượng thần linh sẽ bị vận rủi đeo bám.

Bà lão cũng hét: "Mày làm gì vậy? Còn muốn sống không?"

Hàng xóm ùa đến, chỉ trích Ngô Sự Thành:

"Sao lại đá cửa nhà người ta?"

"Bà Khương có làm gì mày đâu?"

Ngô Sự Thành chỉ chuỗi tiền xu: "Thứ này là gì? Sao bỗng dưng thờ Phật? Bà Khương, bà vốn đâu có tin?"

Mọi người sững sờ. Đúng, bà Khương nổi tiếng cứng đầu, không bao giờ cúng bái. Tại sao đột nhiên thay đổi?

Bà Khương thở dài: "Tôi không tin ma quỷ, nhưng hai hôm trước, tôi thấy ma! Ai ngờ 60 tuổi rồi còn gặp quỷ!"

"Ma?" Mọi người rùng mình.

"Đêm đó, thằng bé sốt cao. Tôi đành treo tiền xu cầu an." Bà chỉ Ngô Sự Thành: "Và con ma đó... từ nhà mày bay sang!"

Ngô Sự Thành mặt tái mét: "Nhà tôi? Bà già mắt kém nhìn nhầm rồi!"

Bà Khương hừ giọng: "Chính nhà mày! Mày kêu vận đen, lại đổ tại nhà tôi? Hay do mày làm chuyện bất nhẫn nên ma theo?"

Khán giả đồng thanh:

[Kha Tuyết nói anh ta phạm lỗi mà!]

[Chắc hại người ta, bị oan hồn đeo bám.]

Ngô Sự Thành quỳ xuống, gào lên: "Tôi chưa từng hại ai! Tôi thề!"

Kha Tuyết lạnh lùng hỏi: "Vậy... cha anh thì sao?"

Ngô Sự Thành sửng sốt: "Cha tôi?"

Mặt anh thoáng xáo trộn, nhưng lắc đầu: "Không thể nào! Tôi hiếu thảo với cha lắm!"

Hàng xóm xác nhận:

"Thằng này tuy nóng tính, nhưng rất hiếu thảo."

Kha Tuyết nhếch môi: "Ồ? Vậy chôn cha anh bên đường ray xe lửa... cũng là hiếu thảo sao?"

Ngô Sự Thành c.h.ế.t lặng.

.....

"Hút vận": Trong tâm linh Á Đông, có niềm tin rằng vận may có thể bị "hút" hoặc "trấn" bởi bùa chú, mồ mả không tốt, hoặc oan hồn.

"Tạp tượng": Đập phá tượng thần là đại kỵ, bị coi là phạm thượng, mang lại vận rủi.

"Xe lửa bên đường": Mồ mả gần đường ray bị coi là "hung địa", khiến linh hồn không yên.
 
Huyền Học Phát Sóng Trực Tiếp Bạo Hỏa: Toàn Nhân Viên Ăn Dưa Hóng Chuyện
Chương 139: Chương 139



Kha Tuyết vừa dứt lời, không chỉ khán giả trong phòng livestream mà ngay cả hàng xóm láng giềng cũng đứng hình sửng sốt.

Trong ấn tượng mọi người, Ngô Sự Thành vốn là thanh niên bản lĩnh, tính cách quyết đoán dám làm dám chịu.

Thanh niên mà, ai chẳng cá tính? Đợi lớn tuổi chút tự khắc trầm tính lại!

Nhưng lời Kha Tuyết vừa thốt ra khiến cả xóm khiếp sợ, thay đổi hoàn toàn cách nhìn về Ngô Sự Thành.

"Đứa nào lại đem mộ cha mình chôn cạnh đường ray tàu hỏa thế hả?"

"Cạnh đường ray ồn ào thế, tổ tiên sao yên nghỉ được?"

"Trời ạ, cha c.h.ế.t rồi là mặc kệ sao? Vứt đại ra đó à?"

"Không ngờ Ngô Sự Thành lại là người thế, mới biết đấy."

Xưa nay việc tang ma đều là đại sự, có nơi còn giữ truyền thống rất cầu kỳ, thậm chí tốn kém rất nhiều tiền.

Quê Ngô Sự Thành tuy không quá câu nệ nhưng ít ra cũng phải chôn cất tử tế ở nơi yên tĩnh. Chôn cạnh đường ray là thao tác gì? Không phạm phong thủy sao?

Một bà cụ không nhịn được lên tiếng: "Cháu ơi, cháu chôn cha vào rừng vắng còn đỡ, ít nhất yên tĩnh. Sao lại chọn chốn ồn ào thế? Cháu oán hận cha mình à?"

Có người nói kháy: "Giới trẻ bây giờ thật vô ơn, ông Ngô dưới suối vàng hẳn lạnh lòng lắm."

Trước những lời chỉ trích, Ngô Sự Thành cắn chặt hàm, không phản bác nửa lời, mặt đỏ bừng vì tức giận và xấu hổ.

Khán giả livestream nhận ra điều bất ổn:

[ Chắc có lý do đặc biệt]

[ Hiểu rồi chứ? Chôn cạnh đường ray cũng phải tốn tiền đấy]

[ Hay do phong thủy?]

[ Tôi nghe đồn có một cách...]

Kha Tuyết mỉm cười nói với Ngô Sự Thành: "Anh nghĩ tôi đang lừa anh? Không, bên cạnh anh thực sự có người - chính là phụ thân anh."

Ngô Sự Thành run bần bật, hoảng sợ nhìn quanh, cảm giác như xung quanh toàn ma quỷ.

Cha ư? Chẳng lẽ sau khi cha mất, vẫn luôn theo sát anh?

Kha Tuyết tiếp tục: "Nhưng phụ thân anh muốn chính anh thú nhận lỗi lầm. Tôi không thể đuổi ngài đi. Sự thật phải do anh nói ra."

Ngô Sự Thành chợt nhớ: "Cây phát tài của tôi? Bữa sáng của tôi?"

"Đều do phụ thân anh làm. Mỗi đêm đúng 12h, ngài xuất hiện tưới Coca cho cây phát tài của anh."

"......"

Ngô Sự Thành đầu hàng, ngồi phịch xuống đất gãi đầu: "Thôi được, tôi sai rồi. Tôi thừa nhận đã chôn cha cạnh đường ray."

"Vì khan hiếm suất chôn, tôi còn phải đút lót mới xin được."

Cả xóm kinh ngạc: "Tại sao?"

"Vì... 'một hướng đông đi, vàng bạc đầy tay'!" Ngô Sự Thành buồn bã: "Đây là tục lệ quê tôi - chôn mộ tổ tiên cạnh đường lớn để con cháu hưởng phúc. Ai cũng chôn thế."

Bà Khương nghe qua tục này, thắc mắc: "Sao không chôn ở quê?"

Ngô Sự Thành giải thích: "Tàu hỏa nhanh hơn ô tô, vận may sẽ tăng theo!"

Đoán trước sẽ bị mắng, anh biện minh: "Tôi đã đốt rất nhiều vàng mã, dặn cha nhẫn nhịn vì con cháu. Tôi còn đốt cả nút tai cách âm nữa!"

"......"

[ Không biết nói gì...]

Phiêu Vũ Miên Miên

[ Cha ơi, nhà hơi ồn, cha nhẫn nhịn nhé]

[ Chắc cha không chịu nổi nên mới tưới hỏng cây phát tài]

[ Ha ha, cha bị tiếng ồn hành hạ nên trút giận lên cây!]

Hàng xóm chỉ trích: "Vì làm giàu mà bất chấp hả?"

Ngô Sự Thành cúi đầu: "Tôi không ngờ cha phản ứng dữ dội thế."

Kha Tuyết lắc đầu: "Nếu anh sống cạnh đường ray, đeo nút tai cả ngày liệu có chịu nổi? Âm phủ cũng cần yên tĩnh như dương gian."

Ngô Sự Thành xấu hổ gãi đầu. Nghĩ lại, nếu là mình chắc đã điên tiết rồi. Cha anh chỉ phá cây phát tài thôi đã là nhẫn nhịn lắm.

"Tôi sai rồi." Anh nói với Kha Tuyết: "Ngày mai tôi sẽ cải táng. Xin nói với cha tôi đừng phá cây nữa."

Kha Tuyết mỉm cười: "Nếu cây phát tài hiệu nghiệm, ai cũng đổ xô mua. Tích đức mới quan trọng - dù đời này chưa hưởng, con cháu cũng được nhờ."

"Thì ra là vậy." Ngô Sự Thành gật đầu: "Giống như gửi tiền tiết kiệm cho con cháu sau này."

Kha Tuyết bật cười: "Cũng có thể hiểu thế."

"Tôi sẽ tích đức ngay!" Anh ta nói rồi nhìn quanh, chộp lấy tấm ván cửa làm động tác đưa lên.

Bà Khương giật lại: "Đi cải táng ngay đi là tích đức lớn cho bà rồi! Đừng để cha cậu quay về nữa!"

[ Bà Khương bị ám ảnh rồi]

[ Ma xuất hiện mỗi ngày, ai chả sợ]

[ Chạy nhanh đi!]

Ngô Sự Thành xấu hổ cười: "Vâng, tôi đi ngay. Cảm ơn đại sư."

Anh ta tặng quà rồi ngắt kết nối, quyết định đưa cha về quê.

Khi chuẩn bị kết nối người tiếp theo, Kha Tuyết chần chừ nhìn màn hình.

[ Người tiếp theo đặc biệt lắm sao?]

[ Hay là... ma?]

Kha Tuyết nói: "Có thể sẽ xuất hiện nhiều sinh vật không phải người, nhưng chúng vô hại, mọi người đừng sợ."

[ "Vô hại" không có nghĩa là không đáng sợ!]

[ Xin hộ tống!]

Khi màn hình hiện lên một đầu bếp trung niên tên Lữ Khang Năm tự quảng cáo, khán giả thở phào:

[ Tưởng ma nào, hóa ra quảng cáo!]

[ Bác này chắc thiếu tiền?]

Lữ Khang Năm nóng nảy: "Tôi không thiếu tiền. Ngược lại, gần đây kiếm nhiều tiền đến phát sợ..."
 
Back
Top Bottom