Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Huy Mộng - Vân Tân

Huy Mộng - Vân Tân
Chương 10: Chương 10



Luật pháp hiện nay coi khinh thương nhân, mà thương nhân đã sớm giàu sang.

Người Huy rất tôn sùng chữ nho, bọn họ hy vọng con cái có thể thi đỗ, giúp gia đình có được chỗ dựa.

Nhưng thi cử nào có dễ dàng đến vậy?

Thi huyện, thi viện, thi hương, thi hội, thi đình.

Nhiều tầng chọn lọc, cuối cùng trình lên trước mặt Hoàng đế, chính là những nhân tài xuất sắc nhất thiên hạ.

Bao nhiêu người ở cửa ải đầu tiên đã ‘chiết kích trầm sa’, bao nhiêu người thi đến già.

*Chiết kích trầm sa: Ngọn kích gãy chìm trong bãi cát

Vì vậy, để kiếm sống, phần lớn người Huy đều buôn bán.

Dù thương nhân có địa vị thấp kém, nhưng để nuôi sống gia đình, bọn họ cũng phải bước vào lĩnh vực này.

Thế lực yếu ớt, sau khi phát đạt sẽ tìm kiếm sự đoàn kết.

Ta nghe nói, có những thương nhân Huy lớn tuổi để nâng đỡ con cháu trong dòng tộc, thường thì sẽ ủy thác một phần vốn cho bọn họ quản lý.

Phương Tứ thúc chắc cũng đã làm như vậy với ta.

Nhưng trong tộc sẽ không dễ dàng nhượng bộ.

Ta từng ở bên ngoài từ đường nghe thấy bọn họ cãi nhau.

Tộc lão tức giận đến đỏ mặt: "Trong tộc có nhiều cháu chắt như vậy, sao chỉ chăm chăm vào một đứa tiểu nữ nhi, tương lai, chắc chắn sẽ phải gả đi!"

Tứ thúc lười biếng nói: "Nếu bọn họ có ích, ta cũng không cần phải bám víu vào một tiểu nha đầu như vậy, để con bé sống thoải mái không phải tốt hơn sao?”

"Văn Thịnh, Văn Mặc học hành là có ích!

"Trước tiên để bọn họ học hành xong đã rồi nói tiếp, hơn nữa, theo ta buôn bán còn không bằng để bọn họ ở nhà yên ổn học hành. Ông cứ hỏi bọn họ xem, có bằng lòng hay không?"

Mỗi bước mỗi xa

Âm thanh không nghe rõ, như tộc lão đang hỏi đại ca của ta.

Đại ca ta nhẹ nhàng nói: "Tiểu tử học hành không được tinh thông lắm, vẫn cần phải theo tiên sinh học tập cẩn thận."

Phương Tứ thúc cười lớn: "Ông xem, ngay cả chính hắn cũng không muốn! Phương lão thất năm nay ở Liêu Dương không về, mùa đông để đệ ấy trở về quê, các người lại hỏi đệ ấy lại xem!"

Nói xong, thúc quay đầu liền đi.

Nhưng sau đó, A Thanh tẩu nói với ta, Phương Tứ thúc vẫn không thể thắng được tộc lão, lại chia một ít bạc cho một hộ khác.

"Nghe nói đứa trẻ đó cũng thông minh, năm trước đã làm tiểu nhị cho thợ mộc, a công rất coi trọng hắn. Tiểu Cẩn, con..."

A Thanh tẩu do dự, như muốn khuyên ta.

Ta cầm số bạc mà Phương Tứ thúc cho, nhưng lắc đầu.

"Con đã gặp hắn, hắn ngay cả chữ cũng không biết, phu tử giáo dạy số học cũng có thể tính sai, người như vậy, làm sao có thể buôn bán được."

Đêm đó, ánh nến mờ ảo, ta yên lặng nhìn thẳng vào A Thanh tẩu, ánh mắt kiên định.

"A tẩu, người tin con, hay tin hắn?"

A Thanh tẩu ngẩn ra, ánh mắt tẩu trở nên mờ mịt, như nhìn thấy ta, lại như thấy người nào đó.

"Ta... tin con."

Giọng nói yếu ớt.

Có vẻ như, tẩu vẫn không tin.

---

Ta đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định bắt đầu từ việc bán lá trà.

Số bạc trong tay nóng phỏng tay, không bỏ vào được, mà cũng không rút lui được.

Ta không thể để mọi thứ hỏng ngay từ đầu.

Nhìn như vậy, nghề trà là lựa chọn tốt nhất.

Thôn ta còn được gọi là thôn Trà Viên, nằm dựa bên núi bên nước, trồng nhiều lá trà.

Tên gọi mà mọi người quen thuộc là thôn Trạng Nguyên, chỉ vì từ xa nhìn lại giống như chiếc mũ quan, đai lưng cùng quan ấn của trạng nguyên, cái tên này cũng mang lại vận may, nên được giữ lại.

Đất Hấp nhiều đồi núi, đất đỏ, không màu mỡ.

Không thích hợp trồng hoa màu, nhưng lại rất thích hợp để trồng cây trà.

Trà được sản xuất tại Huy Châu thường được những tiểu thương gọi là "Loa ti" thu mua, bán cho các tiệm trà địa phương, sau đó các tiệm trà sẽ bán buôn cho các thương nhân, phân phối đi khắp nơi.

Ta đã bắt đầu làm một tiểu loa ti.

Từ nhà Tam bá bá thu mua trà mới năm nay, rồi từ nhà Kim Nhị thẩm thu mua những búp trà non, vòng quanh một lượt, sọt đã đầy, chỉ còn lại nhà mẫu thân của ta.

Sau nhiều lần lưỡng lự, ta vẫn gõ cửa.

Người mở cửa là phụ thân ta.

Ông nhìn ta với vẻ ngại ngùng.

"Đại ca con hôm nay đi học, không có ở nhà."

Ông nghĩ ta đến hỏi bài vở đại ca.

Ta lắc đầu, giơ túi vải lên với ông: "Không, ta đến thu mua trà."

Ánh mắt phụ thân ta có chút ngạc nhiên.

Khi rời đi, ta muốn đưa ông tiền. Ông xua tay, không nhận.

"Những lá trà này ở nhà cũng không ai uống. Con mang về cũng không sao."

Một lúc lâu, ông lại nói: "Nếu không đủ tiền thì bảo ta."

Ta không đáp lại, chỉ âm thầm ghi nhớ khoản tiền cần phải trả.
 
Huy Mộng - Vân Tân
Chương 11: Chương 11



Trước khi hái trà, cần phải đặt cọc, nộp thuế, sau khi hái trà, lại phải bổ sung chênh lệch giá, chế biến đóng gói, vận chuyển xa, nộp thuế dọc đường, ứng vốn.

Tiền của ta thực sự không đủ.

Vừa rồi ở nhà người quen, đều ghi nợ.

Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ đến tiền của phụ thân.

Đó là tiền bán thân của a tỷ ta, là mồ hôi nước mắt mà ông bán nữ nhi, để dành cho đại ca học hành cưới vợ.

Mỗi bước mỗi xa

Có lẽ ông cảm thấy có chút áy náy, không biết nên nói với ai, nên mới đề cập đến, nhưng ta không thể không biết tốt xấu.

Ta không muốn dùng tiền xương m.á.u của a tỷ.

Ta thầm hứa với trời xanh, Phương Cẩn ta, nhất định phải tạo dựng được thành tựu.

Trước cửa nhà quả phụ thường nhiều thị phi, huống chi từ nhỏ ta đã nổi bật, a tẩu đã phải chịu nhiều lời đồn đại oan uổng vì ta.

Ta nhất định không thể phụ tẩu.

Nghĩ đến điều này, ta gõ cửa nhà Tiểu Lục tử nhà giáp trưởng.

"Lục tử ca, sáng mai huynh có đi chợ không?"

Ta đã tính toán kỹ, ngày mai chính là ngày mười lăm họp chợ.

Người dân từ khắp nơi sẽ mang hàng hóa đến một địa điểm nhất định để trao đổi.

Ta muốn mua một số thứ cho A Thanh tẩu, cũng muốn bán số trà này.

Tiểu Lục tử nhanh chóng khoác áo mở cửa, thấy ta thật sự ôm trà, "chậc chậc" kêu lên.

"Đứa nhỏ này thật là thông minh, thật sự để muội thu được trà rồi."

Ta cười cười: "Không có gì, chỉ là chịu thêm chút mắng mỏ, chịu thêm chút xua đuổi thôi. Nhưng ta ở học đường đã quen bị phu tử mắng rồi, những chuyện khắt khe nhỏ nhặt này chẳng là gì cả."

Ta biết mọi người muốn thấy đứa trẻ ở độ tuổi này làm gì.

Bọn họ muốn thấy ngươi thông minh, nhưng lại lo sợ ngươi vượt qua bọn họ. Do đó, ta chỉ có thể bày ra sự khó khăn của mình, để khơi dậy lòng thương cảm của những người lớn tuổi.

Quả nhiên, Tiểu Lục tử cười lớn: "Ai mà không trải qua như vậy chứ! Yên tâm, sáng may ca sẽ dẫn muội đi chợ mua kẹo ăn!"

Sáng hôm sau, trời chưa sáng ta đã dậy.

Chợ chắc chắn được đặt ở những nơi đường đi thuận lợi, phù hợp cho người dân vùng núi phong trần mệt mỏi đi đến.

Nhà Tiểu Lục tử có xe lừa, đi một đoạn sẽ tiết kiệm sức lực.

Ta mang theo trà tươi, còn huynh ấy mang theo những chiếc giỏ tre mà huynh ấy đã đan trong những ngày qua.

Trên đường, hai người bọn ta nói chuyện với nhau câu được câu không.

Huynh ấy hỏi: "Đại ca của muội có phải sắp thi viện rồi không?"

Trong thôn, nhà nào cũng biết lai lịch của ta, nên cũng không kiêng dè.

Ta dừng lại một chút: "Muội không biết."

"À, tính ngày thì chắc vào mùa thu. Ta thật mong hắn có thể thi đỗ, Trạng Nguyên của chúng ta lâu rồi không có người đỗ tú tài."

Nói đến đây, ta cũng cảm thấy tò mò.

"Chu gia, Diệp gia, Trương gia trong thôn đều là thế gia vọng tộc, nhà bọn họ cũng có trường tư thục, sao lại không ai thi đỗ nhỉ?"

Tiểu Lục tử cười: "Thi đỗ phải dựa vào thực lực, những người đó suốt ngày chỉ biết chọc chó chọc mèo, học hành còn không bằng muội, thì làm sao có thể thi đỗ được công danh?

"Trước đây có một người tên là Diệp Minh Trăn, nhưng Đức Khải công đã tiến cử hắn làm giám sinh, giờ cũng không biết thế nào."

"Đọc sách khó lắm! Ai cũng muốn mặc áo quan, cầm ấn quan, nhưng không biết mỗi năm đến ngày yết bảng, toàn là những ông lão tóc bạc!"

Ta ngồi im lặng trên xe lừa, ôm những lá trà mới thu hoạch. Hương vị tươi mới của trà lan tỏa trong mũi, nhưng lại khiến ta cảm nhận được vị đắng.

Đường Thục khó đi, khó hơn lên trời xanh*. (Trong bài Thục Đạo Nan của Lý Bạch.)

Đọc sách khó, khó ở chỗ không có cách nào nhập môn.
 
Huy Mộng - Vân Tân
Chương 12: Chương 12



Lừa "lộc cộc" đi về phía trước, không lâu sau, cuối cùng cũng đến chợ.

Tiểu Lục tử nhắc nhở ta không được chạy lung tung, rồi đi làm việc của mình.

Ta kéo trà đi đến chỗ người môi giới gần đó.

Núi non vô chừng, thôn quê hẻo lánh, cũng không thiếu người vào huyện ta.

Hàng hóa không nơi nào không có, đất đai không nơi nào không đến, thời gian không lúc nào không vội vã, tính toán không chỗ nào không tinh vi, lợi nhuận không chỗ nào không tập trung, quyền lực không chỗ nào không nắm giữ.

Người môi giới, chính là nơi làm lũng đoạn việc mua bán.

Mỗi bước mỗi xa

Người dân bản địa cung cấp hàng hóa cho bọn họ, còn bọn họ nhìn vào sự thịnh suy của thiên hạ, chuyển hàng hóa đi khắp muôn nơi.

Ta chọn tiệm trà Dục Long, nghe nói chưởng quầy ở đó rất tốt, không ép giá.

Nhưng chờ mãi, vẫn không thấy ai.

Tiểu nhị bên cạnh cười nhẹ: "Tiểu muội, đừng chờ nữa, đại chưởng quỹ không coi trọng chút đồ kia của ngươi đâu, ngươi cứ việc bán đi!"

Không còn cách nào, ta đành phải tự thương lượng giá.

Nhưng cửa tiệm lớn thì thường ép khách, điều này cho tới bây giờ không phải là lời nói suông.

Trước khi đến bán trà, ta đã nói chuyện với Tiểu Lục tử rất lâu, về giá trà năm trước ta đã quen thuộc.

Giá mà tiểu nhị đưa ra, đã bị hạ thấp tới ba phần.

Có thể thấy không phải ai cũng tốt bụng, ở nơi nhiều thương nhân, thường thì càng có lợi ích thì càng dễ lừa gạt người ngu muội.

Ta suy nghĩ một chút: "Ta không bán nữa."

"Không bán nữa thì làm gì!" Tiểu nhị sốt ruột lên, "Nhìn cái sọt trà của ngươi đã héo úa, chỉ có tiệm trà nhà ta mới tốt bụng thu, đổi sang người khác, bọn họ còn không thèm nhìn đâu!"

"Không sao, chỉ cần đi thêm một đoạn đường, không chừng ta sẽ đi sang địa phương khác bán."

Ta thu cái sọt lại, chuẩn bị quay về.

"Đợi đã."

Một giọng nói gọi ta lại.

Chưởng quầy này, có lẽ đã đứng ở nơi tối tăm nhìn một lúc lâu, hoặc vừa mới bận xong, giờ mới khoan thai đi đến.

"Tiểu cô nương, trà của ngươi để ta xem lại."

Ông ta nhìn có vẻ hiền từ, mặc áo màu chàm, có vẻ giàu có hơn những người khác.

Ta đứng yên tại chỗ, để ông ta xem trà của ta.

"Đây là trà của thôn Trà Viên."

Ông ta cầm một vài lá lên, đặt lên mũi ngửi thử, rồi nếm một chút.

"Trà của thôn Trà Viên có mùi vị đắng, có vẻ khác với trà ngọt lành thông thường, chỉ vì đây là trà hái từ cây cổ thụ, hương vị càng thêm đậm đà.

"Lông trắng phủ đầy, búp trà như đỉnh núi, đúng là Mao Phong thượng hạng.”

"Tiểu cô nương, ngươi định bán với giá bao nhiêu?"

Ta không nói gì, chỉ kéo tay áo lên.

Điều này có nghĩa là ta muốn tính toán trong tay áo.

Người buôn bán, khi làm ăn đôi khi cần phải chú ý đến tai mắt bốn phía, vì vậy thường giấu trong tay áo, dùng những cử chỉ đặc biệt để thương lượng giá.

Ta và chưởng quầy đã thương lượng một hồi, sau khi thỏa thuận giá cả, ông ta cười.

"Nhìn dáng vẻ của ngươi, chắc là người Phương gia nhỉ."

"Đúng vậy." Ta không khách khí nói.

"Ta với Thất thúc nhà ngươi quen biết đã lâu, thay ta hỏi thăm ông ấy."

Ta nhớ đến những lời đồn trong tộc, đáp: "Thất thúc hiện giờ đang ở Liêu Dương, có lẽ phải một thời gian nữa mới về."

Chưởng quầy vuốt râu cười: "Người môi giới bọn ta, kỳ quái như biển đảo, hiếm hoi như sa mạc, với dấu chân gần như đi khắp đất Vũ*. Một hai năm không về, cũng là bình thường, lần sau ta đến nhà các ngươi thăm ông ấy nhé!"

*Vua Vũ nhà Hạ

Vì đã có người lớn trong nhà quen biết, những chuyện sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Ta cầm số bạc đã thanh toán, cảm thấy trong tay nặng trĩu.

Đi kèm với nó là một cảm giác nhẹ nhõm.

Cuối cùng, ta đã kiếm được đồng tiền đầu tiên bằng chính khả năng của mình!

Khi cầm túi tiền ra khỏi tiệm trà, bên cạnh tiệm gạo có một nữ tử cũng bước ra.

Ta hơi ngẩn ra, cảm thấy nàng ta có chút quen mắt.

Nhưng nàng ta vội vàng che mặt, đi về hướng ngược lại.

Tiểu nhị trong tiệm gạo đang trò chuyện: "Tiểu tức phụ này cũng thật đáng thương, gả vào Ngô gia, vốn tưởng sẽ được hưởng phúc, không ngờ lại phải chịu không ít khắt khe khổ sở."

"Ôi, nàng dâu được nuôi từ nhỏ, người ta bỏ tiền ra, đương nhiên phải làm việc cho bọn họ. Nàng ta còn may, ở nhà không thường làm việc, nhưng không thể tránh khỏi bị bà mẫu chương phụ chê bai vài câu, trên người có chút thương tích, nhưng không phải chịu khổ về ăn mặc."

"Người ta nói 'rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, tì thiếp sinh con chỉ ở nhà giàu...', Những nhà giàu có đều như vậy, nhìn bên ngoài thì giàu có, nhưng bên trong nước sâu lắm!"

Nghe bọn họ nói chuyện, ta nhìn về phía nơi nữ tử kia đã biến mất.

Vươn tay ra, chỉ chỉ ra dấu, cũng không biết là khóc hay cười.

Có một thời gian không gặp, người đã gầy đi.

Cuộc sống khó khăn, con người cũng trở nên lẻ loi trơ trọi.
 
Huy Mộng - Vân Tân
Chương 13: Chương 13



Về đến nhà, Phương Tứ thúc vẫn còn ở đó.

Theo lời của thúc, hiện tại Tấn thương đang đắc thế, tạm thời chưa đến lượt thúc kiếm tiền, còn không bằng ở nhà dạy dỗ con cháu.

"Ta đã chuẩn bị cho đại ca của ngươi."

Thúc chỉ vào số bạc của ta, không đếm kỹ, để sang một bên: "Chuẩn bị cho kỳ thi huyện còn nhiều việc, hắn xem như đã là người học hành giỏi nhất trong Phương gia, nhưng mà, ta cũng không hy vọng đại ca ngươi có thể học ra được cái gì."

Thúc lắc đầu: "Con người của hắn quá mức cổ hủ. Lại không phải là người quyết tâm đọc sách, bề ngoài nhìn có vẻ hiền lành, nhưng thực ra chỉ cần thấy được kỹ nữ là bị cám dỗ."

"Người như vậy, nội tâm không vững, cho dù sau này may mắn được làm quan, chỉ cần đối thủ vẫy tay, thì hắn sẽ bị rơi đài."

Ta thấy thúc trả lại bạc cho ta, nghi ngờ hỏi: "Tứ thúc, thúc không lấy một ít sao?"

Phương Tứ thúc cười: "Ta lấy tiền làm gì? Đây là con kiếm được."

Ta nghiêm túc nói: "Đây là tiền do thúc đầu tư, sách có nói, không có thương nhân nào không kiếm lời, đã đầu tư thì phải có lãi."

"Láu cá." Thúc véo véo mũi ta, "Ta là tứ thúc ruột của con, lấy tiền lãi làm gì."

Một lúc lâu, thúc nhìn chằm chằm vào mặt ta, chậm rãi thở dài.

"Con cái đứa này, lại là người duy nhất trong đời thứ năm của Phương gia có thể buôn bán."

Ta im lặng: "Đại ca cũng không được sao?"

"Hắn là người không được nhất."

"Có những người, có thể chịu đựng được nỗi khổ sở của việc học hành, nhưng lại không chịu nổi sự vất vả của việc buôn bán. Hắn nhìn có vẻ trưởng thành, nhưng thực ra lại tham lam ngu dốt. Thế giới này đầy cạm bẫy, có người không chịu nổi, thì sẽ bị nuốt chửng. Ta không muốn con cháu trong nhà cũng lưu lạc đến nông nỗi như thế."

"Vậy cháu thì... cháu có thể không?"

Mỗi bước mỗi xa

"Tiểu Cẩn, ta biết rõ thân thế của ngươi, sinh phụ của ngươi cả đời không ra khỏi Huy Châu, sinh mẫu của ngươi dù thông minh, nhưng cuối cùng cũng chỉ bị kẹt trong thân phận nữ tử. Thanh tẩu là người hiểu biết, tẩu ấy đã dạy dỗ ngươi rất tốt, ta rất yên tâm, chỉ là trên đường trưởng thành của ngươi, cuối cùng không có một người phụ thân bên cạnh dẫn dắt."

"Làm một trưởng bối trong tộc, có một số điều ta không thể không nói, phải khiến ngươi nhanh chóng trưởng thành một chút."

"Tứ thúc, thúc cứ nói đi ạ."

“Nhờ vào việc mang theo ít tiền mà đi khắp các đô thị, qua lại trên dòng sông lớn, thường xuyên giao thương giữa Ngô Sở, thường là thương nhân Huy Châu chúng ta. Chúng ta có thể đi đến Dương Châu buôn muối, cũng có thể buôn bán trên sông lớn. Nhưng cuộc sống bên ngoài không dễ dàng, có lúc dân chúng nổi loạn, có lúc thiên tai, đầu của chúng ta đều treo trên thắt lưng, không chừng một ngày nào đó sẽ chết."

"Nếu chết, ai sẽ thừa kế gia nghiệp? Nếu c.h.ế.t khi còn trẻ, gia sản sẽ bị những sài lang bên ngoài chia chác. Như ngươi nhìn Diệp gia xem, dù có được một đứa con có tiền đồ, nhưng Diệp Minh Trăn cuối cùng cũng phải lưu lạc tha hương. Do đó, dựa vào dòng tộc thực sự là con đường cuối cùng."

"Nhưng." Ta có chút không hiểu, "Lúc đó chẳng phải Diệp Minh Trăn cũng bị dòng tộc ức h.i.ế.p sao?"

Phương Tứ thúc cười nhạt: "Đó là tầng đầu tiên của sự việc.

"Ngươi thấy hắn thế yếu bị dòng tộc ức h**p, nhưng không biết ngày sau khi hắn thi đỗ, người đầu tiên hắn xử lý chính là những di lão di thiếu trong dòng tộc này. Đồ đạc của phụ thân hắn ở đây, gốc rễ của hắn ở đây, hắn chắc chắn sẽ trở về."

"Nói như vậy, dòng tộc thật tốt, nhưng sao lại luôn xảy ra nhiều bi kịch như vậy?"

"Về chuyện này..." Phương Tứ thúc im lặng một chút.

"Đôi khi lòng người không như xưa, kẻ ác lớn mạnh, thì sẽ gây ra tai họa. Mà bản lĩnh của chúng ta không lớn, chỉ có thể cố gắng tạo dựng một vùng trời cho thế hệ trẻ."

"Cháu hiểu rồi." Ta gật đầu, chân thành cảm ơn thúc, "Cảm ơn thúc, Tứ thúc."

"Cảm ơn ta làm gì?"

"Chưa có ai từng nói với cháu những điều này."

"Ngươi còn nhỏ, ta chỉ là mang những khổ sở trong những năm qua nói với ngươi mà thôi. Ngươi là chất nữ của ta, gọi ta một tiếng thúc, ta không muốn ngươi chịu khổ giống như ta."

"Như vậy, đã đủ rồi ạ."
 
Huy Mộng - Vân Tân
Chương 14: Chương 14



Từ ngày đó, ta thường đi lại giữa phố Đông và trong thôn.

Trà được đưa đi từng bó, đổi lấy một ít bạc.

Nhưng lợi nhuận vẫn luôn rất ít.

"Có khi lòng người không cổ, ác người phát triển an toàn, sẽ gặp thu nhận mối họa. Mà chúng ta bổn sự không lớn, chỉ có thể hết sức vi tiểu bối khởi động một mảnh thiên địa."

Mà bàn chân ta đã chai sạn, chảy máu, lại bị lớp chai mới bao phủ.

Ta đi trên con đường buôn trà cổ xưa, nhìn khói bếp xa xa, trong lòng lại sinh ra sự mê mang.

Loa ti loa ti, chính là những thương nhân nhỏ bé như con ốc.

Mỗi bước mỗi xa

Bận rộn mệt mỏi cả ngày, cũng chỉ đổi được đồng tiền vất vả.

Điều này, cũng chẳng khác gì A Thanh tẩu bán đậu hũ, hay mẫu thân của ta ngày đêm cày cấy.

Ta đã đọc nhiều sách như thế, đi nhiều con đường như thế, chỉ để một ngày tiếp tục làm việc vất vả kiếm tiền hay sao?

Khi đến đầu thôn, có người gọi ta.

Bà ta là người Diệp gia, được cho là thẩm mẫu của Diệp Minh Trăn.

Thấy ta, liền trào phúng nói: "Ôi, đứa có của về rồi à."

Ta không muốn nói chuyện với bà ta, nhưng bà ta chặn ta lại, cười tươi: "Nghe nói a tỷ ruột của ngươi đang làm đồng dưỡng tức ở Ngô gia trong huyện, sao không giúp đỡ ngươi chút nào vậy? Thôi, ta thấy ngươi cũng được, chi bằng gả vào nhà ta đi!"

Chuyện như vậy, không phải lần đầu xảy ra.

Người trong thôn thì nông cạn, thấy ta kiếm được tiền, có người không muốn bán trà cho ta nữa.

Có người thì lại đến trước mặt ta muốn nói chuyện hôn nhân.

Ta không còn kiên nhẫn, không muốn tiếp chuyện bọn họ.

Dù có thể giải quyết, nhưng trong lòng đã sớm chán ngán.

Chẳng lẽ cả đời của ta, cũng chỉ có thể như gà chó trên bàn mổ, quanh quẩn với những lợi ích nhỏ bé này sao?

Ta về nhà, kể cho Phương Tứ thúc nghe.

Thúc đặt tách trà xuống, cười nói với ta: "Cuối cùng ngươi cũng nhận ra rồi."

Thì ra, những ngày qua, thúc ở nhà, chính là vì chờ đợi khoảnh khắc này.

"Nếu chỉ cần đứng yên mà có thể phát tài, thì tất cả mọi người trong thôn đều có thể trở thành đại phú. Nếu muốn làm ăn tốt, thì tầm nhìn và kiến thức đều không thể thiếu."

"Ngươi hãy về thu dọn đồ đạc, nói với a tẩu, ta sẽ dẫn ngươi đi ra ngoài một chuyến."

---

Thành phủ Huy Châu cách Vu Hồ chưa đầy bốn trăm dặm, giữa hai nơi tuy có núi non trùng điệp, nhưng từ xưa đã có con đường lớn thông thương.

Từ Vu Hồ đi bằng thuyền nhỏ đến Tuyên Thành, lên bờ đi về phía nam, vượt qua núi, vào Tích Khê để đến huyện Hấp.

Trên thuyền lớn, Phương Tứ thúc cười nói với ta:

"Đi xa nhiều rồi, đi đoạn đường này, như đi tản bộ trong vườn."

Ta thì nhìn về phía xa xăm không có gợn sóng.

"Tứ thúc, có phải chúng ta đang đến trấn Vu Hồ hay không?"

"Đúng vậy, đây là một thị trấn nhỏ của phủ Tuyên, nhưng là cảng quan trọng và là nơi giao thương."

"Chữ 'Vu' có nghĩa là cỏ cây sum suê, còn 'Hồ' liên quan đến hồ và đường thủy xung quanh."

Huy Châu đi về bốn hướng, phía Bắc đến Vu Hồ, phía Đông đến Hàng Châu, phía Tây đến Nhiêu Châu.

"Vu Hồ là cảng mà thuyền buôn phải cập bến để nộp thuế, là bệ phóng cho việc buôn bán xa, vừa có thể đến lưỡng Hoài, vừa có thể buôn bán trên sông lớn, vì vậy thương nhân tụ tập ở đây.

"Tại mảnh đất này, nếu thành công có thể đi xa ngàn dặm, tìm lợi bốn phương; nếu thất bại cũng dễ dàng trở về quê hương, không bị kẹt lại nơi tha hương."

Ta nhìn về phía xa, như đã hiểu ra: "Dù là thương nhân, cũng cần chọn một nơi tốt để xoay vòng."

"Chính xác." Phương Tứ thúc cười nói, xoa đầu ta.

"Trùng hợp gặp lễ Đoan Ngọ, còn có thể đi dạo một chút."

Xuống thuyền, ta đã đặt chân lên mảnh đất của trấn Vu Hồ.

Nơi này thật sự khác xa với huyện Hấp.

Huy Châu nhiều núi, trong không gian hẹp không thể xây dựng một phủ thành lớn.

Vu Hồ thì bốn bề thông suốt, đất đai bằng phẳng, vì vậy đã xây dựng nhiều công trình, đường cũng rộng rãi hơn rất nhiều.

Trên phố, không phân biệt giọng nói miền nam đất bắc, nam nữ già trẻ, mọi người giao lưu với nhau, rất vui vẻ.

Quả thật có thể nói "khách thương tụ họp, trăm hàng tụ bày."

Ta có chút sợ sệt, nhưng Phương Tứ thúc thì thần thái tự nhiên.

Thúc đẩy ta ra phía trước, còn mình đi ra sau.

Ta nói: "Đi như vậy không hợp quy củ."

"Quy củ gì? Nói ở trước từ đường thì được, ở ngoài này không thịnh hành những thứ đó. Ngươi đi phía trước, Tứ thúc sẽ hỗ trợ cho ngươi."
 
Huy Mộng - Vân Tân
Chương 15: Chương 15



Gần đến lễ Đoan Ngọ, bến Vu Hồ hiện tại tràn ngập không khí lễ hội.

Nhà nào cũng treo cỏ ngải cứu và lá xương bồ trước cửa, trên sông còn có thuyền rồng.

Bên đường có người bán bánh ú, Phương Tứ thúc mua cho ta một cái.

Bánh ú ở vùng Vu Hồ chủ yếu làm từ gạo nếp, táo đỏ, thịt khô, đậu ngọt, được gói trong lá tre hoặc lá sen, buộc chặt lại rồi hấp chín, mùi thơm ngào ngạt, khiến người ta thèm thuồng.

Chợ trước bến thuyền, người bán hàng rong bán đủ loại bánh ú, túi thơm, cỏ ngải.

Ta có chút suy tư.

Hỏi người, đây là hàng ngày đều có, không phải vì lễ hội mà náo nhiệt hơn.

Vu Hồ quả thật thích hợp cho thương nhân hơn Huy Châu.

Vào một quán trà bên kia bờ, từ xa đã nghe tiếng cười nói rôm rả.

Ta nhíu mày, nhưng Phương Tứ thúc không hề tỏ ra lo lắng, vẫn nắm lấy ta, tiếp tục dẫn ta đi về phía trước.

Vào một nhã gian, thấy vài người đọc sách đang làm thơ.

Tứ thúc nói: "Vấn an các vị thế bá."

Ta lễ phép làm lễ: "Chào các vị thế bá."

Phương Tứ thúc mỉm cười, nói với họ: "Đây là chất nữ trong tộc của ta."

"Ai nha nha, ta cứ tưởng là nữ nhi của ngươi, còn thắc mắc sao ngươi lại có một đứa lớn như vậy, hóa ra lại là chất nữ. Chất nữ ngoan, mau ngồi xuống đi!"

Mỗi bước mỗi xa

Một văn nhân nhiệt tình mời.

Bên cạnh lại có một người lớn tuổi không vui: "Huy Châu các ngươi tự xưng là Phương Đông Trâu Lỗ, sao lại dẫn nữ tử ra ngoài xuất đầu lộ diện như vậy!"

Phương Tứ thúc mỉm cười: "Con bé chỉ mới sáu tuổi, nam nữ bảy tuổi mới khác bàn, nhân lúc còn nhỏ, dẫn ra ngoài nhìn đời cũng tốt. Hơn nữa, nữ nhi nhà bọn ta cũng có khả năng buôn bán."

Có người hòa giải: "Đừng nói nhiều như vậy, người đến là khách, mau mời ngồi!"

Phương Tứ thúc từ tốn ngồi xuống, tùy ý nói: "Cảm ơn các vị đã rộng lượng, hôm nay bàn tiệc này, để lão tứ ta mời!"

"Thật sảng khoái!" Có người khen ngợi.

Những người này đều là văn nhân, hoặc là danh y, hoặc là học giả uyên thâm.

Có người giỏi về thơ phú, có người có tài năng trong hội họa.

Bọn họ được tài trợ đến Vu Hồ, hoặc phụ thuộc vào những thế gia vọng tộc ở bản địa, tạm trú ở Vu Hồ.

Mục đích chuyến đi của Phương Tứ thúc, chính là để kết giao với những văn nhân này.

Khi bữa tiệc kết thúc, thúc mới nhắc đến một câu.

"Làm phiền các vị nói tốt một câu cho ta trước mặt Cao đại nhân."

"Đương nhiên đương nhiên, đa tạ Phương huynh đã đãi!"

Những văn nhân mặc khách sau khi phóng túng, lại thong thả rời đi.

Để lại ta và Phương Tứ thúc im lặng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

Phương Tứ thúc mệt mỏi nói: "Tiểu Cẩn, đôi khi làm ăn không phải là điều khó khăn phức tạp nhất. Điều khó nhất, là giao tiếp với những nhà quan lại.

"Nghiệp thương nhân, đã trở thành dòng chảy ở đoạn cuối, nếu không có mối quan hệ, chỉ có thể như vậy mà quanh co giao tiếp với bọn họ. Cho nên, đây cũng là nguyên do ta mong muốn đại ca ngươi có thể thi đỗ."

"Dù chỉ là một cử tử*, cũng có công danh trong người, ngày sau trở về quê, Tri huyện cũng có thể cùng hắn uống rượu nói chuyện, không còn sợ bị người ta ức h.i.ế.p nữa."

*cử tử: học trò được cử đi thi/ người thi đậu kỳ thi Hương

Ta gật đầu: "Tứ thúc, cháu hiểu."

Thì ra, kinh doanh lại khó hơn ta tưởng tượng.

Thế giới bên ngoài rộng lớn, nhưng cũng tràn ngập thử thách.

Ta chỉ là một trong ba nghìn con phù du, tình cờ nhảy ra khỏi đáy giếng nhìn ra bên ngoài, nhưng phát hiện thế giới bên ngoài thật sự làm ta e ngại.

Nhưng e ngại thì có sao?

Cuối cùng rồi ta sẽ bước ra khỏi ngàn núi, trở thành một trong những thương nhân đi từ nam đến bắc.

Ta không bao giờ sợ hãi con đường gian nan phía trước.

Ý chí đi tới, không gì không thể đạt được.

Núi xa biển cả, không thể bị giới hạn.
 
Huy Mộng - Vân Tân
Chương 16: Chương 16



Quảng Lăng nổi tiếng khắp thiên hạ, phong trào chơi xuân ngày càng thịnh hành.

Là trung tâm vận chuyển muối ở Hoài Nam, Nghi Chinh cũng là một vùng đất phồn thịnh, trong thành Dương Châu, đô thiên hội và nghênh thần hành hương diễn ra rất hoành tráng.

Tất cả những điều này, trong vài năm sau đó ta đều lần lượt đến thăm.

Ta vẫn không quên việc đọc sách, nhưng trong quá trình cùng Phương Tứ thúc đi khắp nơi buôn bán, ta đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm hơn.

Ngược lại với ta chính là, sau khi đại ca thi đỗ tú tài, thì sa sút không gượng dậy.

Sau kỳ thi viện, huynh ấy liền đi lên huyện học, kết bạn với một nhóm văn nhân, ngày ngày được tâng bốc lên mây.

Dù trong tộc có khuyên ngăn thế nào, cũng không cản được quyết tâm lên lầu hoa của huynh ấy.

Cuối cùng, các tộc lão không còn cách nào, đành phải ngừng hỗ trợ tiền bạc cho việc học của huynh ấy.

Theo lời a công mà nói, thì:

"Hắn không có chí tiến thủ, ngày ngày chỉ biết oán trời trách đất, nói rằng dòng họ không thể giúp hắn lên cao, không cho hắn ngủ trong lòng cô nương. Không biết rằng số tiền học của hắn đều do bà con hàng xóm góp lại, cuộc sống của bọn ta cũng không dư dả, tội gì phải nuôi hắn nữa?"

Còn ta, nhờ vào việc kinh doanh mà dần dà tích lũy được danh tiếng.

Thái độ của a công đối với ta đã có khác biệt.

Người già rồi, có lẽ đã quên đi những điều thị phi trong quá khứ.

Mỗi bước mỗi xa

Ông ta ngày càng hiền hòa hơn.

Không còn tiền, đại ca vẫn muốn giao du bốn phương, tiền là sinh mệnh, không có tiền thì không ai quan tâm đến huynh ấy.

Ngày ngày say sưa không biết gì, về nhà thì đòi tiền tiêu.

Diệp gia, Trương gia trong thôn trước đây còn ghen tị vì huynh ấy thi đỗ tú tài, giờ đây lại thở dài châm chọc.

"Nhìn xem, trai tráng thành tựu hay không, còn phải xem nhân phẩm của con người. Nếu không, dù có đi học, cũng bị người ta khinh thường."

Trâu trong nhà đã bán, gà cũng đã bị vặt lông, phụ thân ngày đêm đi làm thuê, cũng không đủ tiền cho huynh ấy tiêu.

Vì vậy, ông ấy liền nghĩ đến ta.

Ta buôn bán, trong túi cũng có chút tiền, đã sửa sang lại nhà cho A Thanh tẩu, còn mua thêm vài mẫu ruộng vườn.

Người khác thấy vậy cũng ghen tị, nhưng cũng e ngại Phương Tứ thúc, không dám nói gì.

Chỉ có thể châm chọc vài câu không đau không ngứa.

"Thanh tẩu ngươi thật là có phúc hưởng, chỉ tiếc đứa trẻ này vẫn là nuôi cho nhà khác."

Lúc này, bọn họ cũng không còn bàn tán về việc ta là nữ tử nữa.

Phụ thân nghe nhiều rồi, có lẽ cũng nảy sinh ý nghĩ.

Ông ngập ngừng tìm đến ta, đề xuất: "Tiểu Cẩn, đại ca con đã từ bỏ rượu hoa, sau này nhất định sẽ thay đổi, con hãy giúp đỡ hắn đi."

Ta cười cười: "Tam thúc, trước đó đã nói rõ, tiền và hàng hai bên phải rõ ràng."

Phụ thân có chút lo lắng, vò vò góc áo, chỉ nói:

"Hắn là huynh trưởng, dù có gãy xương cũng liền gân với con..."

Câu này bị Kim Nhị thẩm nghe thấy, thẩm ấy ‘hứ’ một tiếng.

"Trước kia khi mất con, không nói đến tình m.á.u mủ, giờ lại nhắc lại chuyện cũ, thật không biết xấu hổ."

"Phương Đức Minh."

Mẫu thân bỗng xuất hiện, mặt mày u ám, kéo phụ thân về nhà.

Cánh cửa gỗ phát ra tiếng "phanh”

Những năm qua, bà rất e dè, không chủ động quấy rầy ta.

Đây là lần đầu tiên mặt đối mặt với ta.

Ta nghĩ mẫu thân đang trách ta, cho đến buổi tối Kim Nhị thẩm tìm ta.

Thẩm ấy đưa cho ta một gói nhỏ bằng vải.

"Đây là mẫu thân ruột của con muốn đưa cho con."

Trong gói vải là một miếng bạc nhỏ đến đáng thương.

Gia đình nghèo đến mức "kêu lách cách", không biết mẫu thân làm sao mà giữ lại được.

Miếng bạc được bọc trong vải đỏ, Kim Nhị thẩm nói đây là tã lót của ta khi mới sinh.

"Bọn họ sắp đi rồi, giữ lại vài mẫu ruộng này cũng không có ý nghĩa gì, không bằng ra ngoài làm công."

"Nhưng mà, bọn họ đã già rồi."

Ta cầm gói vải, có chút không biết phải lam sao.

"Không có cách nào, trên đời này làm phụ mẫu đều như vậy, mong con cái tốt đẹp, cũng không thể để đại ca con c.h.ế.t bên ngoài được.

"Chỉ trách, những năm qua nuông chiều như g.i.ế.c c.h.ế.t hắn, tưởng rằng đại ca con có thể đứng vững, ai ngờ hắn lại không tự trọng, khổ cho song thân."

Kim Nhị thẩm thở dài.

"Nghe bọn họ nói, dường như muốn lên trấn tìm a tỷ con để nương tựa. Nhưng bao nhiêu năm không hỏi han, giờ lại đi, vậy thì tính là gì?"

Ta nhìn vào vải đỏ mà không nói gì, nhưng lại nhớ đến bóng dáng gầy gò mà ta gặp ở tiệm gạo năm đó.

Một năm trôi qua, không biết tỷ ấy có khỏe không?
 
Huy Mộng - Vân Tân
Chương 17: Chương 17



Phương Thất thúc trở về.

Luận về hàng thứ thúc ấy nhỏ hơn Tứ thúc, thực ra tuổi tác còn lớn hơn Tứ thúc một chút.

Gia quyến của Phương Thất thúc cũng theo về, thúc ấy là một trong số ít người mang theo người nhà đi buôn bán.

Dù có chút bôn ba mệt nhọc, nhưng cả nhà hòa thuận, thật ra cũng không tệ.

Phương Thất thúc về nhà đã mệt mỏi, uống một tách trà lớn mới nghỉ ngơi.

Tứ thúc ngồi bên cạnh phẩy quạt, lười nhát nói: "Làm gì vậy, đi đâu mà vội vàng thế?"

Phương Thất thúc lau miệng, ném ra một câu động trời: "Lần này về, sẽ không đi nữa."

"Hả?" Phương Tứ thúc rất ngạc nhiên.

"Không đi nữa? Có ý gì, ngươi định ở lại huyện Hấp luôn sao?"

"Đúng vậy." Phương Thất thúc lời ít mà ý nhiều, "Nhìn tình hình bên ngoài, có vẻ sắp loạn rồi. Thế đạo này không yên ổn, ta còn có thê nhi, không bằng ở lại trong trấn mua bán thứ khác."

"Sắp loạn... Có vẻ ta cũng nghe thấy chút gì đó." Phương Tứ thúc ngẫm kỹ, "Nhưng ngươi ở lại, có phải là muốn làm ăn tích trữ hàng không?"

"Đúng là vậy." Phương Thất thúc rất dứt khoát.

"Tiểu Cẩn." Phương Tứ thúc vẫy tay, gọi ta lại gần, "Ngươi có biết tích trữ hàng là gì không?"

Ta đáp: "Tri đấu tắc tu bị, thì dụng tắc tri vật*, đó là trữ hàng."

Trong mắt Phương Thất thúc có chút ngạc nhiên: "Đây là con cái nhà ngươi hả?"

"Ngươi hồ đồ sao, ta còn chưa lập gia đình." Tứ thúc lắc đầu.

"Vậy là..."

"Là của nhà Đức Thắng."

Dứt một câu, Phương Thất thúc có chút bối rối: "Ta nhớ trong nhà hắn không phải..."

"Đừng hỏi nhiều chuyện vớ vẩn." Phương Tứ thúc nói nhẹ nhàng, "Con bé rất giỏi làm ăn, ta thấy tương lai của Phương gia chúng ta nằm trong tay con bé, tiểu tử ngươi cũng đừng giấu giếm, phải khai báo rõ ràng hết ra đây."

"Được được được." Phương Thất thúc cười, nhưng ánh mắt lại có chút dò xét.

"Tiểu Cẩn... đúng không, Tứ thúc ngươi giỏi vận chuyển, nhưng ta lại giỏi tích trữ hàng. Ngày tới ngươi theo sau ta, học được bao nhiêu thì học đi."

Ta thi lễ với Thất thúc: "Cảm ơn Thất thúc."

---

Năm ta chín tuổi, theo Phương Thất thúc chuyển đến huyện.

A Thanh tẩu đương nhiên cũng chuyển theo ta, Kim Nhị thẩm không nỡ chia xa, nhưng cũng chỉ có thể tiễn ta đi.

Ta thuê một căn nhà nhỏ ở huyện, không phải tiền của Phương Tứ thúc và Phương Thất thúc.

Những năm qua, ta cũng đã tích lũy được kha khá, không cần phải luôn nhờ cậy vào bậc trưởng bối.

Thất thúc mở một tiệm cầm đồ ở huyện, thỉnh thoảng cũng đi lại giữa sáu huyện trong phủ Huy Châu, nhưng không còn đi xa như trước.

Thất thúc mẫu là người dễ gần, là hậu duệ của nhà quan, có tri thức hiểu lễ nghĩa.

Khi ta hỏi, hóa ra cũng là người trong tộc của Uông tiên sinh năm xưa.

Dưới gối Thất thúc chỉ có một nữ nhi, tên là Lan Chi.

Khác với cái tên thanh nhã kia, cô nương này mày rậm mắt to, rất hoạt bát.

Sống gần nhau, Lan Chi liền trở nên thân thiết với ta.

Nàng ấy có bạn bè rộng khắp, vào năm ra bắc trong suốt những năm qua, có một cỗ khí chất phóng khoáng giang hồ.

Mới chuyển đến huyện, đã kết thân với nhóm khuê tú trong huyện.

Ta bận rộn với việc buôn bán, lại lớn lên ở thôn quê, nên không mấy quan tâm đến những chuyện đó.

Chỉ có Thất thúc mẫu có chút lo lắng: "Đứa trẻ này ngày ngày tiếp xúc với nam tử, không có dáng vẻ của một cô nương, như vậy thì không ổn! Hay là để Lan Chi dẫn con bé đi tham gia nhiều buổi hội thơ hơn đi!"

Mỗi bước mỗi xa

Lan Chi thì lại tư tưởng rộng rãi: "Tiểu Cẩn lợi hại hơn con nhiều, tham gia những buổi hội thơ đó lại càng làm nàng ấy bị ràng buộc!"

Nhưng Thất thúc lại nói với ta: "Con đường tích trữ hàng nằm ở chỗ nhạy thông tin. Giao lưu trong hội thơ, đó là cơ hội khó có được, đừng bỏ lỡ."
 
Huy Mộng - Vân Tân
Chương 18: Chương 18



Cho nên, ta cùng Lan Chi tham gia hội thơ.

Thật trùng hợp, lần này lại đến Ngô gia.

Khi biết đi đến Ngô gia, ta có chút kinh ngạc.

Xác nhận lại vài lần, mới chắc chắn là Ngô gia đó.

Lan Chi không hiểu: "Ngô gia có vấn đề gì? Trong huyện chỉ có một nhà thôi mà?"

Ta cười khổ: "A tỷ ta... A tỷ ruột kia, đã gả vào Ngô gia."

"Ôi, nếu là Ngô gia, thì chuyện này không dễ giải quyết. Ta và tiểu thư Ngô gia không quen, chỉ nghe nói, nhà của nàng ta rối ren lắm."

Ta lắc đầu: "Tỷ ấy gả đi lúc ta chỉ sáu tuổi, bao nhiêu năm nay chưa gặp lại, có lẽ ngày mai sẽ gặp."

Ngày hôm sau, Thất thúc mẫu trang điểm cho ta và Lan Chi một phen, dẫn bọn ta đến Ngô gia.

Hội thơ của các nữ nhi thường chỉ có vài thứ, cầm kỳ thi họa luân phiên.

Ta ngồi đó, mũi nhìn mắt mắt nhìn tim, Lan Chi làm vài bài thơ, cũng cảm thấy chán.

Khi bọn họ đang trò chuyện với nữ nhi nhà huyện thừa, bỗng bên ngoài vang lên tiếng đĩa vỡ.

"Ngươi làm việc kiểu gì vậy!"

Một tiếng quát thấp của một phụ nhân.

Những cô nương gần đó đều thò đầu ra xem chuyện gì xảy ra, Lan Chi cũng kéo ta đi xem.

Khi ta nhìn thấy bóng dáng co rúm qua tấm màn, tim ta thắt lại.

"A tỷ—"

Một tiếng này suýt nữa bật ra, nhưng lại bị nghẹn lại trong cổ họng.

Mỗi bước mỗi xa

Đối với a tỷ hiện tại, không gọi, có lẽ là tốt nhất.

Phụ nhân đang quở trách a tỷ, giọng nói sắc nhọn, dù trên đầu có đội trâm vàng, cũng không che giấu được sự cay nghiệt.

"Cưới ngươi vào nhà mà còn không sinh được một cái trứng, ngày ngày chỉ biết giúp đỡ tên quỷ say xỉn mẫu gia của ngươi, giờ ngay cả một cái đĩa cũng không bê nổi, ngươi thì biết làm cái gì?"

Nhưng ta nhìn rõ ràng, trên đĩa là hơi nước bốc lên nghi ngút, vừa mới ra khỏi nồi.

Rõ ràng là có ý đồ.

"Nương—" Thấy mọi người đang nhìn, tiểu thư Ngô gia không hài lòng, "Nhiều người nhìn thế này! Nếu nương muốn dạy dỗ, có thể đi ra phía sau hay không?"

"Không có gì đâu, là nương không tốt." Phu nhân Ngô gia ngẩng đầu, cười xin lỗi mọi người, "Làm các tiểu thư hoảng sợ, ta sẽ đưa nàng ta ra sau."

"Chờ đã!"

Hóa ra là Lan Chi thấy ta nhíu mày, vội vàng quát.

"Bá mẫu, vị này cũng là thiên kim của quý phủ sao? Sao không để nàng ấy ở lại cùng tham dự?"

"Đây, đây là đồng dưỡng tức nhà ta..." Ngô phu nhân khó xử nói, "Nàng ta chưa hiểu chuyện, tính tình lại không tốt, để lại sợ sẽ đụng chạm đến các vị."

Nói xong, bà ta mạnh tay ngắt véo a tỷ lại.

A tỷ run rẩy, cúi đầu, vẫn không nói gì.

Đến đây, ta không thể ngồi yên được nữa.

Nghiêng đầu nhìn về phía Lan Chi, thì thấy nàng ấy nháy mắt với ta.

Tim ta hơi ổn định, chậm rãi đứng dậy.

"Ngô phu nhân, hãy để nàng ấy ở lại đi."

"Nhưng mà..."

"Nàng ấy là a tỷ của ta, có chuyện gì, ta sẽ chịu trách nhiệm."

---

A tỷ được ta kéo vào một cái rèm khác ngồi xuống.

A tỷ co rúm lại, người rất gầy, trong mắt mang theo sự hoảng loạn.

Ta chú ý thấy tỷ ấy đã búi tóc như phụ nhân: "A tỷ, tỷ... đã xuất giá chưa?"

"Chưa." A tỷ thấp giọng nói, "Họ không chịu đãi tiệc rượu cho ta, nhưng lại muốn ta sớm viên phòng với hắn."

"Vậy...?"

"Không, hắn không muốn chạm vào ta."

Ta nhíu mày, nghĩ đến người "tỷ phu" danh nghĩa này chắc cũng bằng tuổi ta.

Một nam tử chín tuổi, lại có thể làm được gì?

Trong khi a tỷ lúc này đã mười lăm tuổi, đang ở độ tuổi thiếu nữ đậu khấu xinh đẹp.

Ta rất không đành lòng: "Hay là, sau này tìm hắn viết một lá thư phóng thê*..."

*thư phóng thê: thư thả vợ.

"Tiểu muội!" A tỷ ngắt lời ta, đây cũng là lần đầu tiên tỷ ấy gọi ta như vậy.

Tỷ ấy rũ mắt, môi nhẹ cắn, như muốn khóc nhưng mãi không khóc được.

"Chuyện này, đừng nhắc lại nữa.

"Phụ mẫu... bọn họ hiện đang ở Ngô gia."

"Cái gì?"

Ta không ngờ phụ mẫu đến huyện kiếm sống, lại tìm đến a tỷ.

"Vậy tỷ, tỷ có đồng ý không?"

— Đứa nữ nhi đã bị bán một lần, còn có thể đồng ý bị bán lần thứ hai sao?

"Ta không muốn cũng không có cách nào." Trong mắt a tỷ có nỗi ai oán, "Phụ thân đã nói, chờ đại ca thi đỗ, sẽ bảo Ngô gia đối xử tốt với ta. Chỉ còn vài tháng nữa là đến kỳ thi hương, đại ca cũng sắp có được kết quả rồi."

"Vậy, tỷ liền để bọn họ lại?"

A tỷ không nói gì.

Ta nhẹ nhàng kéo tay áo tỷ ấy lên xem.

Trên cánh tay trắng nõn, đầy những vết thương chằng chịt.

A tỷ nhẹ nhàng hít mũi: "Không sao đâu... chỉ cần cuộc sống vẫn trôi qua là được.

"Hắn, hắn luôn chê ta già, lại bắt hắn học hành, nên không thích nói chuyện với ta. Bà mẫu thì bị ấm ức, lại đặt ra quy củ với ta. Chương phụ* ngược lại là người tốt... chỉ là, thỉnh thoảng cũng phải sờ mó một chút.

*chương phụ/bà mẫu: cha chồng/ mẹ chồng.

"Nếu ta không nghe, thì sẽ bị đánh một trận.

"Bao nhiêu năm nay, cũng quen rồi."

"A tỷ..." Ta không biết phải khuyên tỷ ấy thế nào.

Có người, nàng ta chìm trong ao nước ngày hè, mùa hè mỗi năm lại nổi lên để ngửi mùi bên ngoài, nhưng luôn không muốn ra ngoài.

Bởi vì, nàng ta luôn có lý do riêng của mình.

Ví dụ như lúc này.

Nàng ta cùng a tỷ đã chồng lên nhau.

"Nhẫn nhịn một chút, nữ nhân nào mà không trải qua những điều này.

"Ngàn năm nàng dâu chịu đựng thành bà mẫu, cuối cùng cũng sẽ được thoải mái."

Nhưng... liệu có thật như vậy hay không?
 
Huy Mộng - Vân Tân
Chương 19: Chương 19



Ta có lý do không thể không gặp đại ca.

Sau buổi hội thơ ở Ngô gia ngày ấy, ta đã hỏi một người nhà giàu quen biết về thư viện đại ca học.

Ta đã tiêu hai lượng bạc để tìm vài người, cười đùa vỗ vai huynh ấy.

Những người đó nói: "Phương huynh, mỗ kính trọng tài hoa của huynh, muốn mời huynh đi uống rượu."

Đại ca được thích mà kinh ngạc, quay lại quên sạch lời thề vừa phát.

"Thật không ngờ có người có tuệ nhẫn như hiền huynh vậy! Mỗ nhất định sẽ đến dự tiệc!"

Mới ra khỏi trường, đã bị trùm bao tải đánh ngất.

Khi tỉnh dậy, người đầu tiên huynh ấy nhìn thấy là ta.

"Ngươi, ngươi là..."

Huynh ấy đã sống ở thư viện nhiều năm, không thường về nhà.

Còn ta thì lại bắt đầu lớn lên, ngoại hình không giống như trước.

Nhưng giữa mặt mày vẫn có thể nhận ra.

"Ngươi là Tiểu Ngân Hoàn của lầu Nhược Thủy!"

Ta không nương tay, tát lên mặt huynh ấy một cái.

"Ngươi, ngươi... đã làm nhục người có văn hóa!" Huynh ấy che mặt, miệng mồm không rõ.

Ta dẫn theo mấy tiểu nhị, bọn họ cũng không nhận ra người Phương gia trong thôn, thấy ta ra lệnh, liền xông lên đánh huynh ấy một trận.

"Ngươi dám đánh tú tài, ta sẽ đi đến nha môn huyện tố cáo ngươi!"

"Ngươi cứ báo đi." Ta cười lạnh, nắm lấy cổ áo huynh ấy, "Ngươi bị đánh là vì cha ngươi, ngươi báo thế nào cũng vô dụng."

Đại ca trợn tròn mắt, cuối cùng nhận ra ta: "Ngươi, ngươi là nha đầu c.h.ế.t tiệt đó..."

"Bốp!"

Ta lại tát huynh ấy một cái thật vang dội.

"Cái tát này, là đánh thay cho phụ mẫu. Bọn họ đã lớn tuổi rồi, còn phải kiếm tiền cho ngươi uống rượu hoa."

Bên trái lại một cái tát nữa.

"Cái tát này, là đánh thay cho a tỷ. Ngươi không biết tỷ ấy ở nhà chồng đã sống những ngày tháng gì, mà còn đến đây giày xéo tỷ ấy, thật đáng đời!

"Cái tát cuối cùng—"

Đại ca theo phản xạ nhắm mắt lại.

Ta lại dừng tay, cười lạnh: "Cái tát cuối cùng đáng ra phải đánh cho ta, nhưng dù sao ta cũng coi như là bào muội của ngươi, tự nhiên không thể đánh.

"Đại ca à đại ca, ngươi sống đến ngày hôm nay lại đến nông nỗi này sao?

"Ngươi không thấy xấu hổ sao? Ngươi không thấy hổ thẹn sao? Một người lớn như vậy, ngày ngày chỉ nhớ đến những kỹ nữ trong lầu hoa, sách vở ngươi đã đọc được đều đi vào bụng chó hết rồi sao?"

"Ta, sao ta lại xấu hổ!" Quần áo của đại ca bị ta xé rách, cũng không còn dáng vẻ của người đọc sách, chỉ còn biết nhắm mắt kêu lên.

"Ta là người có tài năng nhất trong Phương gia, bọn họ lo cho ta đi học cũng là hợp lý! Trời chưa sáng ta đã thức đậy đọc sách, chẳng lẽ không khổ sao? Ta đã khổ sở bao nhiêu năm như vậy, giờ trở thành tú tài cũng nên được thoải mái khoan khoái rồi!"

Mỗi bước mỗi xa

Những lời này, huynh ấy nói ra không có chút khúc mắc.

Ta nắm lấy cổ áo huynh ấy, tay dần buông xuống.

Huynh ấy tưởng ta bị huynh ấy nói trúng tâm tư, đắc ý nói: "Đúng không, ngươi cũng nghĩ như vậy phải không?"

"Sai, ta phát hiện ta, người Phương gia đều sai lầm nghiêm trọng."

Ta cúi đầu nói.

"Ngươi dậy sớm tối khuya học hành cũng không sai, nhưng a tỷ từ nhỏ đã phải thức khuya dậy sớm dệt vải để có tiền cho ngươi đi học, tỷ ấy thường xuyên ngủ muộn như vậy, sáng dậy còn phải đi giặt quần áo hôi hám của ngươi.

"Phụ thân phải làm thêm việc cho nhà giàu, Mẫu thân phải thêu thêm mẫu, cả nhà vất vả khổ cực, chỉ để nuôi được một người đọc sách.

"Ai biết, nuôi dưỡng lại là một kẻ giá áo túi cơm hoàn toàn không có hiếu nghĩa như ngươi!"

Huynh ấy bị ta đánh một trận, ta và huynh ấy cũng không còn gì để nói.

Trong lòng ta chỉ còn lại sự thất vọng.

Đến huyện Hấp, ta mới nhận ra, hóa ra huynh trưởng ở đây lại có dáng vẻ của một huynh trưởng, phong khí trong huyện thoáng đãng, đôi khi không kém phần tự do so với quê nhà.

Ví dụ như tiểu thư Ngô gia, nàng ta không phải đi làm dưỡng đồng tức cho nhà khác.

Để nuôi đại ca đi học, a tỷ, phụ mẫu, Phương gia đã hy sinh quá nhiều.

Nhưng người được nuôi dưỡng lại không hài lòng.

Huynh ấy ghen tị với sự phú quý của người nhà giàu Huy Châu, muốn sĩ diện giống bọn họ, nhưng gia cảnh nghèo khó khiến huynh ấy không thể phung phí.

Là người hưởng lợi, huynh ấy lại quay sang oán trách gia đình không đủ sức lực.

Ta thất vọng ném roi, nghênh ngang rời đi.

Từ hôm nay, ta và huynh ấy không còn gì để nói nữa!
 
Back
Top Bottom