Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Huy Mộng - Vân Tân

Huy Mộng - Vân Tân
Chương 20: Chương 20



Kỳ thi Hương đã yết bảng.

Khi nghe tin đại ca trượt thi, ta thật sự không thấy ngoài ý muốn.

Nghe Lan Chi nói, huynh ấy đã đứng dưới bảng danh sách một lúc lâu, vẫn chưa phản ứng lại.

Người khác gọi huynh ấy, miệng huynh ấy chỉ lẩm bẩm: "Sao có thể, sao có thể?—"

Thất thúc đã dùng tiền hỏi Huyện thừa, nhưng Huyện thừa chỉ mỉm cười vuốt râu.

"Con cháu nhà ngươi, cần phải rèn luyện thêm vài năm nữa."

Đó là cách nói vòng vo.

Mỗi bước mỗi xa

Sau đó ta tìm hiểu thêm, thì ra huynh ấy suốt ngày bận rộn với rượu hoa, thậm chí còn viết sai đề hai câu hỏi.

Cuối cùng không viết xong, vội vàng chạy ra ngoài.

Đến nước này, Phương Thất thúc và Tứ thúc hoàn toàn từ bỏ đại ca.

Bọn họ đã chuyển tiền lương thực cho những đứa cháu khác trong tộc có ý chí tiến thủ hơn.

Nhưng cuối cùng vẫn còn hy vọng.

Thất thúc sai người đi xem đại ca, hy vọng huynh ấy có thể nói ra điều gì hối hận.

Ai ngờ, huynh ấy lại đang ôm bình rượu say xỉn ở lầu hoa.

"Ta, ta chưa đủ khả năng! Rèn luyện thêm vài năm chắc chắn sẽ thi đỗ!"

Lời nói say xỉn, ai mà tin.

Từ đó, không ai coi huynh ấy ra gì nữa.

Nhưng có một điều ta rất bất ngờ.

Ngày ấy ta tát đại ca, ta không hề giấu giếm.

Ta vốn tưởng huynh ấy sẽ nhanh chóng nhờ tộc lão chủ trì công đạo, hoặc xin lấy ra gia pháp.

Dòng họ Huy Châu rất coi trọng nho phong, già trẻ lớn bé, nghiêm ngặt vô cùng.

Nhưng huynh ấy lại chấp nhận cái nhục này mà ngậm bồ hòn.

Có lẽ, ta phải xem trọng huynh ấy hơn một chút.

Nghe nói phụ mẫu đã chuyển ra khỏi Ngô phủ.

Ta có ý tìm hiểu, nhưng phát hiện bọn họ đã biến mất không còn lại tăm hơi.

---

Năm ta mười một tuổi, triều đình xảy ra chuyện lớn.

Kể từ khi Hoàng đế bị bệnh, Thái tử giám quốc, triều chính bắt đầu rung chuyển.

Núi cao đường xa, những người dân bình thường không biết chuyện gì đang xảy ra ở kinh thành.

Chỉ biết rằng, lao dịch ngày càng nặng, tiền bạc phải giao nộp ngày càng nhiều.

Điều này là có thể cảm nhận được.

Thương nhân trăm nghề đứng ở đầu sóng, chỉ cần có chút gió lay cây động là sẽ có rung chuyển.

Phương Thất thúc chính thức bắt đầu dạy ta cách tích trữ.

"Đây là con đường làm giàu, nhưng cũng là con đường bất nghĩa.

"Tích trữ nghĩa là khi giá cả hàng hóa thấp, gom tất cả hàng hóa giá rẻ trên thị trường lại, rồi đến khi giá cao thì bán ra.

"Trong đó có lợi nhuận khổng lồ, ngươi cũng rõ. Nhưng dưới lợi nhuận khổng lồ ấy, là sự bóc lột xương m.á.u của dân chúng và tá điền, huyết hận chồng chất.

"Gia huấn của tộc nhà ta, gia huấn của tộc nhà các ngươi, đều không cho phép những chuyện như vậy xảy ra. Do đó, chỉ có thể biết trước thế gió mạnh biết cỏ cứng, thường xuyên chú ý, phán đoán trước để ở giữa thu lợi."

Phương Thất thúc là một người thầy giỏi.

Nếu nói Tứ thúc mang theo ta bên cạnh, dạy ta là kèm cặp từng chút một, thì Thất thúc lại lời lẽ ngắn gọn, rồi tự mình làm mẫu, cuối cùng buông tay để ta tự làm.
 
Huy Mộng - Vân Tân
Chương 21: Chương 21



Năm Minh Đức thứ sáu, Giang Nam xảy ra hạn hán lớn.

Phương Thất thúc đã nhận được tin từ những lão nông am hiểu thời tiết hai tháng trước, lại tiêu tiền lớn hỏi một người Lãng Cơ tóc vàng mắt xanh.

Khi có tin tức chính xác, Thất thúc bắt tay vào tích trữ lương thực từ Hồ Quảng.

Vùng Ngô Sở, năm đó mùa màng bội thu, lại thêm một năm thu hoạch sớm, giá lương thực rất rẻ.

Mỗi bước mỗi xa

Đợi khi kho ở Vu Hồ đầy ắp, chính là lúc giá lương thực cao nhất.

Phương Thất thúc nắm bắt thời cơ, bán ra ngoài.

Nhiều người cũng làm như vậy, nhưng Thất thúc đã là một trong những người thu lợi.

Tuy nhiên, người Huy Châu có lễ nghĩa, để không làm phật lòng hương thân phụ lão quê nhà, không tiến hành tích trữ lương thực ở Huy Châu.

Như vậy, thu nhập trong nhà lại tăng lên một khoản lớn.

Thất thúc mẫu vui mừng ra phố, mua thêm chút vàng cho ta và Lan Chi.

"Vàng tốt, vàng không giống như lúa thóc, là đồng tiền cứng. Dù ở niên đại nào, cũng có thể đổi được hàng hóa."

Nhưng không ai biết, những ngày sau lại sẽ rung chuyển.

Không chỉ giá lương thực giảm, mà vàng cũng không ai mua.

---

Triều đình chia thành hai phái, đấu đá rất kịch liệt.

Ta nghe các môn khách trong phủ Phương Thất thúc nói, trong số những tân quý trong triều đình hiện nay cũng có nhân sĩ Huy Châu.

"Tên là Diệp Minh Trăn, hình như cũng là người ở huyện Hấp.

"Hắn là tiến sĩ năm Minh Đức thứ năm, mặc dù không phải là nhất giáp, nhưng cũng là tiến sĩ nhị giáp có một tọa sư tốt. Theo lệ thường, hắn sẽ được vào Hàn Lâm viện tu dưỡng, nhưng Thái tử cần người gấp, lại không muốn dùng những người già, nên đã đề bạt hắn."

Lâu không nghe thấy tên người quen, vừa nghe thấy, ta bỗng cảm thấy hoảng hốt.

Nghe kỹ lại, đúng là Diệp Minh Trăn đó.

Môn khách vừa từ Tô Châu về, nơi đó tập trung nhiều nhân tài, tin tức trong giới sĩ lâm cũng rất thông thạo.

"Diệp Minh Trăn được Thái tử coi trọng, nhưng hình như hắn lại có quan hệ thân thiết với những hoạn quan bên cạnh Thái tử, nên không được phái thanh lưu triều đình ưa thích."

Con đường thi cử hiện nay, chỉ có dựa vào phái thanh lưu, mới có cơ hội thăng tiến.

Mà hành động của Diệp Minh Trăn, thì lại rơi vào phái hạ lưu của hoạn quan.

Nhưng môn khách lắc đầu vuốt râu: "Cuộc tranh đấu trong triều như hổ dữ, hiện nay thánh thượng đã được coi là trường thọ, vì vậy kéo theo nhiều tranh chấp. Cuối cùng, cũng không biết ai sẽ giành được thiên hạ này."

Cuộc phân tranh trong triều đình, từ trước đến nay đều không được người thường biết đến.

Kinh thành xa xôi như thế, dù có mở rộng cửa tranh đấu, thì tiểu dân cũng mãi mãi không thể biết được.

Ta chỉ nghe một chút, để chuẩn bị cho việc tích trữ hàng mà thôi.

Chỉ là có chút ngạc nhiên.

Một cái thôn nho nhỏ như Trạng Nguyên, lại thật sự có một tiến sĩ.

Chỉ không biết vì sao, tin Diệp Minh Trăn thi đỗ không truyền đến huyện Hấp.

Ta hỏi Phương Thất thúc, thúc ấy lại nói: "Mọi người đều biết, chỉ là hắn không muốn công khai, nên tránh được sự ồn ào báo tin mừng."

Cho nên, mẫu thân của hắn không biết.

Ta suy nghĩ một lúc, bỗng nhận ra, ta đã không gặp hắn nhiều năm rồi.

Giờ đây, ta cũng không biết được hắn nghĩ gì.

Lúc này, Giang Tây lại xảy ra chuyện.

Có một người tên là Thần Hào ở Giang Tây khởi binh tạo phản, thanh thế rất lớn.

Gã sai vặt chạy vào báo: "Tiểu thư, lão gia, triều đình gấp rút điều binh dẹp loạn, đội ngũ xuất chinh cần gấp rút may quân phục và cờ hiệu, để kịp thời xuất phát, hiện nay giá lụa trên thị trường tăng cao!"

Phương Thất thúc nhìn ta: "Tiểu Cẩn, ta nhớ trước đây ngươi vừa thu một đợt lụa màu."

Ta giật mình sửng sốt: "Đúng vậy... Thương nhân Kinh Châu buôn lụa màu vào Vu Hồ, không may trong quá trình vận chuyển bị ẩm, mốc và có đốm, khó bán. Cháu thấy đây là cơ hội tốt, dùng năm trăm lượng mua bốn trăm cuộn."

"Nhanh lên, lợi dụng cơ hội này, chính là thời điểm để trục lợi!"

Phương Thất thúc vội vàng dẫn ta ra ngoài, các gã sai vặt chưởng quầy trong phủ tự giác bận rộn.

Tất cả mọi người đều biết, cơ hội kiếm tiền lại đến.

Bận rộn một thời gian lâu, cuối cùng mới bán được số lụa trong tay.

Cờ quân chỉ cần màu sắc tươi sáng, không cần nhìn chất lượng.

Quân phục chỉ cần bền, không cần tỉ lệ màu sắc.

Ta vì giá cả thấp, đã đè bẹp nhiều đối thủ, thành công bán được số lụa trong tay.

Cuối cùng, số lụa tích trữ được đã thu về gấp ba lần giá trị.
 
Huy Mộng - Vân Tân
Chương 22: Chương 22



Một ngàn lượng bạc đến tay, còn chưa ấm, mùa thu, lại có thương nhân Tô Châu vận chuyển vải qua Vu Hồ.

Vừa đến Vu Hồ, vì người này trên đầu có một cái mụt, các thương gia lớn địa phương không muốn làm ăn với hắn ta.

"Biết đâu hắn có bệnh, bệnh khí dính vào vải thì phải làm sao!"

Chỉ có ta từ nhỏ đã xem sách y, trong sách có nói đến điều này.

Có cái mụt trên đầu, đôi khi cũng là triệu chứng không hợp khí hậu.

Vì vậy, ta không e ngại làm ăn với thương nhân này.

Khi thương lượng giá cả, thương nhân cũng rất nhượng bộ với ta.

Thương nhân nói với ta: "Vải trong tay ta hầu hết đã bán hết, chỉ còn sáu ngàn cuộn vải thô không ai hỏi đến, ta gấp về nhà ăn Tết, nếu tiểu hữu đồng ý, ta sẽ bán với giá thấp."

Lúc đó, ta đang một mình ở Vu Hồ.

Bậc trưởng bối trong nhà không có bên cạnh, đây là lần đầu tiên ta tự mình đưa ra quyết định.

Nhưng cuối cùng ta vẫn chi sáu trăm lượng bạc mua những cuộn vải thô đó.

Chỉ vì, thương nhân cũng biết đánh cược vận may.

Nếu ta không nắm bắt được cơ hội này, thì còn buôn bán được gì?

Quả đúng như vậy.

Mùa đông năm sau, bệ hạ băng hà, quan cùng dân cả thiên hạ đều phải chịu tang.

Vải thô khan hiếm.

Ta bán số vải thô trong tay được bốn ngàn lượng bạc.

Mười ba tuổi đã trở thành cự phú, danh tiếng của ta vang xa khắp Giang Nam.

Phương Thất thúc rất hài lòng: "Bản lĩnh của ngươi, còn hơn cả ta và Đức Lễ."

Nhưng con đường của ta, vẫn chưa kết thúc.

Tuy nhiên, khi ta chuẩn bị phát huy tài năng, thể hiện một phen khát vọng.

Một biến cố lại xảy ra.

Quân khởi nghĩa ở Giang Tây đã bị dẹp yên, nhưng không biết từ khi nào, tỉnh Tứ Xuyên lại bạo phát loạn dân.

Bọn họ nói Thái tử lên ngôi không chính đáng, là do mưu hại tiên hoàng mà có.

Mà bọn họ muốn "thanh quân trắc".

*Thanh quân trắc: thanh trừ kẻ xấu thân cận bên cạnh quân vương.

Đợt sóng này đến rất mạnh mẽ, Tứ Xuyên lại dễ thủ khó công, nhiều năm không xảy ra chuyện, các quan dưới quyền phòng bị bất lực.

Không giữ được, quan phủ lại báo cáo sai.

Chờ sự việc lan đến Huy Châu, thì đã là cục diện thua hết hoàn toàn.

---

Sau khi phản quân tấn công, các nhà đại phú trong huyện đều chạy trốn tán loạn.

Ta và Lan Chi cải trang thành tiểu tử, lén lút theo gia đình thoát ra từ phía sau.

Chỉ trong thời kỳ chiến loạn, ta mới nhận ra cuộc sống bình thường khó khăn đến nhường nào.

Dù là những thương gia giàu có đến đâu, thao túc hàng vạn trong chợ chọi trâu, cuối cùng cũng không thể chống lại thiên tai ập đến, nhân họa tới bất ngờ.

Nhiều bà lão bó chân không thể đi nhanh, nhi tử bọn họ cắn răng, gọi hiếu đạo buộc mẫu thân lại, cõng mẫu thân vượt qua hàng chục dặm núi non.

Đôi chân bị cọ xát ra bọng nước, mồ hôi làm ướt áo.

Bọn ta lúc này, thật sự giống như tổ tiên đi trên dãy núi Tân An hàng trăm năm trước.

Không còn nơi nào để trốn, chỉ có thể chạy về phía Bắc.

Xuất phát từ huyện Hấp, theo dòng sông Tân An về phía Đông, đi qua huyện Hưu Ninh, Kỳ Môn và một số nơi khác, cuối cùng đến huyện Thư Thành.

Mỗi bước mỗi xa

Con đường này thuận tiện tránh được những hiểm trở của núi rừng, đặc biệt phù hợp cho những người dân chạy nạn quy mô lớn hoặc mang theo đồ nặng.

Các nhà đại phú ở huyện Hấp mang theo tài sản nặng nề, dễ bị phản quân chú ý, vì vậy bọn họ phải tản ra để trốn chạy.

Tứ thúc đã đi Thư Châu làm ăn, thì ngay sau đó gặp phải loạn lạc.

Bây giờ, là Thất thúc dẫn ta chạy trốn.

Đây cũng là lần đầu tiên thúc ấy gặp phải chuyện như vậy, có chút hoảng loạn.

Nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh.

Chỉ vì thúc ấy là trượng phu đầu đội trời chân đạp đất duy nhất trong nhà, khi trời sập xuống thì phải để thúc ấy gánh vác.

Ta muốn nói gì đó với thúc ấy, nhưng bị thúc ấy đè chặt bả vai.

Thất thúc thở dài: "Biết thế này, năm ngoái đã cho ngươi đi Dương Châu rồi, nơi đó xa, phản quân không thể vào. Hơn nữa, nhà giàu nhiều, dù có dùng bạc mua, cũng có thể mua được sự bình yên."

Đúng vậy.

Trong tình huống hiện tại, dù có dùng bạc cũng không được.

Phản quân từ Tứ Xuyên ào ạt tấn công, g.i.ế.c chóc không thương tiếc, cũng đói khát đến điên cuồng.

Đưa tiền hối lộ là không thể, vì bọn họ đều muốn tất cả.

Nữ tử, nhà cửa, tiền bạc, lương thực, bọn họ không tha cho bất cứ thứ gì.

Vì vậy, thương nhân Huy Châu chỉ còn cách chạy trốn trối chết.

Theo dòng sông Tân An về phía Đông, đến Kỳ Môn.

Nơi đây nổi tiếng với trà, có "Hồng trà Kỳ Môn" danh tiếng khắp thiên hạ.

Lương khô mang theo không còn nhiều, trời không mưa, chỉ có thể uống nước bẩn dưới sông.

Năm nay thiên hạ hạn hán lớn, vì vậy tin đồn lan truyền, thật sự nghi ngờ ngôi vị Hoàng đến của Thái tử đang bị nghi kỵ.

Tùy tùng trong nhà Thất thúc không nhiều, khi tản ra ở Hưu Ninh, càng ít hơn.

Bây giờ, chỉ còn lại vài tiểu nhị trung thành tận tâm canh giữ ta và Lan Chi.

Lan Chi cắn lương khô, mắt đỏ hoe: "Tiểu Cẩn, ta, ta sợ..."

Tiểu cô nương trong mắt phụ mẫu còn có thể giả vờ mạnh mẽ, giờ đây lại lộ vẻ yếu đuối trước mặt ta.

Ta không biến sắc, giúp nàng ấy xử lý bọng nước dưới chân.

Ta không nói cho nàng ấy biết, ta cũng sợ.

Trên đường chạy nạn, ta thật sự cảm thấy may mắn vì năm trước A Thanh tẩu về thăm mẫu gia, ta không khuyên can nhiều.

A tẩu gả xa, mẫu gia ở Thư Châu, đã nhiều năm vẫn chưa về thăm.

Năm trước, tẩu bị bệnh nặng, tỉnh lại thì người mệt mỏi, ta đã tìm lang trung đến, nhưng lang trung lại nói: "Bà ấy là quá nhớ quê nhà."

Quá nhớ quê nhà, nghĩa là phải về nhà mới khỏi.

Vì vậy, ta đã chuẩn bị cho tẩu trăm lượng bạc, thu dọn hành lý cho tẩu, mong tẩu có thể trở về quê hương một cách vinh quang.

Giờ đây, thật sự cảm thấy may mắn khi đã quyết định như vậy.

Chiến tranh loạn lạc, người trưởng thành còn không chịu nổi, huống chi người già.

Phụ mẫu không biết đã đi đâu, nhưng a tỷ có Ngô gia chăm sóc, đại ca có thư viện trông giữ.

Người ta lo lắng lại có chỗ dựa, lúc này chỉ còn một mình ta đi trên con đường đêm, dù có sợ, nhưng trong lòng lại thấy nhẹ nhõm.

Chờ đợi hồi cơn này qua đi, chắc chắn, chắc chắn cuộc sống sẽ tốt hơn...
 
Huy Mộng - Vân Tân
Chương 23: Chương 23



Khi sắp ra khỏi Kỳ Môn, bọn ta đã đói một ngày.

Phản quân tuy không vào được, nhưng trên đường vẫn có cướp bóc.

Hơn nữa, có người lợi dụng hỗn loạn, cướp của nhà chủ mình rồi bỏ chạy.

May mắn thay, Thất thúc và các nhà đại tộc trong huyện đi cùng, đông người, nên không ai dám gây rối.

Đêm đến, ngồi trước đống lửa trại, nghe Thất thúc sắp xếp cho nam nhân canh gác đâu vào đấy.

Ta bỗng hiểu câu "Dòng tộc, chính là chỗ dựa cuối cùng của ngươi" mà Tứ thúc đã nói nghĩa là gì.

Có những thứ, khi ngươi đang phú quý thái bình, nhìn qua chỉ thấy như gánh nặng.

Nhưng một khi rơi vào hoàn cảnh khó khăn, sẽ trở nên quý giá vô cùng.

Trước đây, ta không biết dòng tộc có gì.

Giờ đây ta đã hiểu.

Nó là nơi trong khổ đau sẽ kết nối lòng người thành một sợi dây, tạo thành một cái tổ kiên cường mà bên ngoài muốn tấn công thế nào cũng không thể tấn công nổi.

Khi cùng Lan Chi ôm nhau ngủ, ta từng chân thành cảm ơn, vì có được những trưởng bối cùng người thân bạn bè như vậy.

Trời sáng, lại phải tiếp tục chạy nạn.

Nhưng không biết vì lý do gì, Lan Chi lại sốt cao.

Có thể là những ngày qua trên đường bị lạnh, cũng có thể là đói rét và hoảng sợ mà sinh ra.

Thất thúc mẫu khóc lóc cầu xin: "Con bé bệnh nặng như vậy, cho con bé uống một chút nước ấm đi."

Thất thúc do dự, bọn ta đã hứa là chỉ đi ngang qua, không quấy rầy dân cư ven đường.

Nhưng các bậc trưởng bối của Kim gia đi cùng lại nói: "Nàng ấy là một nữ nhi được cưng chiều, nếu không gặp nạn, sao lại không có cả nước nóng để uống? Ngươi đợi chút, ta sẽ đi xin!"

"Không cần! Tiểu tử đây sẽ đi ngay."

Thất thúc do dự mãi, chỉnh đốn lại y phục, cuối cùng mới đi gõ cửa nhà bên đường.

Vì chiến loạn, cửa sổ ven đường đều được đóng chặt.

Ai ngờ, người trong nhà nhìn thấy bọn ta, lại mở cửa cho bọn ta vào.

---

Bà lão ở Kỳ Môn, đã già đến mức rụng hết răng, những nếp nhăn trên mặt chồng chất, đầy dấu vết của khổ sở cùng năm tháng.

Bà đã già như cây bạch quả ở đầu thôn, trải qua hàng trăm năm, vẫn sum xuê tươi tốt như vậy.

Bà lão lấy ra bánh nướng trong nhà chia cho bọn ta.

Thấy Lan Chi ủ rũ được Thất thúc bế trong lòng, bà còn tìm ra thuốc phơi khô trong nhà.

Bà mỉm cười, ra hiệu cho bọn ta ăn.

Thất thúc lại thấy nhà bà trống rỗng, có chút do dự.

Mỗi bước mỗi xa

"Ngài... nếu bọn ta ăn, thì bà lão ngài ăn gì?"

Bà lão lắc túi vải, ra hiệu là bà còn có.

Tiểu tôn tử của bà vui vẻ nói: "Không sao, ta và a bà có thể bắt cá ở dưới sông mà ăn!"

"Khách quý đi qua, a bà mời các ngài ăn no nê, đừng khách sáo."

Bọn ta mới nhận ra, bà lão không thể nói.

Chiếc bánh nóng hổi trong tay bỗng trở nên nóng bỏng.

Bọn ta không biết, bà đã phải làm thế nào trong những năm tháng này để nhận được lúa mạch, rồi nướng ra chiếc bánh lớn như vậy.

Bà lão đun nước nóng, cho Lan Chi uống.

Ánh mắt bà dịu dàng và kín đáo, có lẽ ở một thời khắc nào đó, đã từng dỗ dành đứa trẻ trong vòng tay như vậy.

Hán tử như Thất thúc, lúc này cũng không cầm được nước mắt.

Thúc ấy nhẹ nhàng đặt túi tiền lên bàn, nhưng bà lão lại lắc đầu, ra hiệu thúc ấy cầm lại.

Bà ra hiệu.

"Chúng ta đều là người sống trên cùng một vùng đất."

Đứa nhỏ không hiểu ý nghĩa của câu này, chỉ ngọt ngào cười.

Mọi người có mặt, bất kể già trẻ, đều đồng loạt khóc lên

Khi tiếp tục bước đi, trong hành lý chứa đầy thức ăn do bà lão Huy Châu tặng, trong lòng cũng nặng trĩu.

Bọn ta muốn đưa bà lão cùng lên đường, nhưng bà chỉ cười xua tay.

"Ta già rồi, như cây bạch quả ở đầu thôn vậy. Người già không thể đi xa, đi xa cũng chỉ là gánh nặng.

"Người trong nhà đã đi hết, là ta tự nguyện ở lại. Đứa trẻ này là đứa ngốc, nên cũng theo ta ở lại.

"Ta sinh ra ở Huy Châu, thì c.h.ế.t cũng phải ở Huy Châu, nếu không thể ở lại mảnh đất này, thì còn có ý nghĩa gì nữa?"
 
Huy Mộng - Vân Tân
Chương 24: Chương 24



Cho đến khi qua Kỳ Môn, đến một vùng trời rộng lớn hơn, lại càng khó khăn hơn.

Thư Châu và Lư Giang là nơi binh tướng phải giao tranh, vì vậy phản quân cũng phái một lực lượng đến đây bao vây.

Nếu tiếp tục tụ tập như trước mà đi, sẽ rất dễ bị chú ý.

Ban đầu, các nhà tản ra.

Đến sau, ngay cả nhà mình cũng tản ra.

Trên đường gập ghềnh, Lan Chi bệnh nặng.

Thất thúc mẫu chăm sóc nàng ấy, ngày đêm rơi nước mắt.

Bọn ta muốn tìm một đại phu ở gần đây.

Ở huyện châu này, có thể đã bị lính chiếm đóng.

Cuộc hành trình này không khác gì dê vào miệng hổ.

Thất thúc muốn gửi ta đi một con đường khác.

Ta vùng vẫy: "Thất thúc, cháu muốn đi cùng thúc!"

Nhưng thúc ấy nắm chặt cánh tay ta, nghiêm túc nói: "Tiểu Cẩn, ngươi phải đi một con đường khác."

"Tại, tại sao..."

"Nếu thật sự gặp phản quân, ta có thể không sống nổi, còn Thất thúc mẫu và Lan Chi ngươi sẽ có một cơ hội sống sót. Căn cơ Phương gia chúng ta không ở Huy Châu, mà ở đông nam, nếu ta chết, ngươi chính là trụ cột cuối cùng của Phương gia."

"Cháu..."

Bị giao phó như vậy trước khi đi, ta có chút không biết phải làm sao.

"Tiểu Cẩn, đi đi." Thất thúc vỗ nhẹ vào vai ta.

Thúc ấy gặp ta muộn nhất, nhưng vẫn yêu thương bảo vệ ta như một trưởng bối thân thiết trong nhà.

"Bản lĩnh của ngươi, Huy Châu không thể giam được ngươi, rồng tiềm ẩn trong vực sâu, dù có đổi chỗ, ta cũng tin ngươi có thể gầy dựng lại được Phương gia.

"Thất thúc là người vô dụng, không thể buông bỏ thê tử và nữ nhi, không thể làm cho Phương gia lớn mạnh. Con đường còn lại, ngươi hãy thay Thất thúc mà đi đi!"

Thúc ấy để lại rất nhiều tài sản và tiểu nhị cho ta.

Còn bản thân dẫn thê nhi, đi về phía hiểm nguy.

Thất thúc mẫu khi rời đi, rơi nước mắt tháo chiếc vòng trên tay cho ta.

"Thân thế của cháu nhiều khổ sở, không ai thật lòng yêu bảo vệ cháu, nhiều năm như thế, ta thật sự coi cháu như nữ nhi mà chăm sóc.

"Tiểu Cẩn, đi đường phải cẩn thận."

Ta và bọn họ chia tay ở trước dòng sông Tân An.

Như bọn họ đã nói.

Con đường sau này, thật sự phải do ta tự mình bước đi.

Nhưng đời người gian nan, bao nhiêu hàng hóa, đâu phải một cô nương mười ba tuổi như ta có thể kiểm soát được?

---

Tiểu nhị mang theo hàng hóa đã trở mặt.

Hắn ta là người thành thật trong cửa hàng Phương gia, trước đây khi còn có trưởng bối, hắn ta luôn nói năng nhỏ nhẹ. Đến khi chỉ còn ta, hắn ta bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.

Cái nghèo sinh ra gian kế, cái giàu nuôi dưỡng lương tâm.

Thỉnh thoảng, lúc còn sung túc thì ác ý không hiện ra, nhưng khi gặp nạn, mọi thứ đều lộ ra.

Lòng tốt cuối cùng của hắn ta, có lẽ chỉ là không g.i.ế.c ta.

Hắn ta đá ta xuống xe bò, ta ngã nhào trên đất.

May mắn là ta đã bảo vệ được chỗ yếu, tứ chi chỉ bị trầy xước.

Hắn ta không biết, ta cũng đã phòng bị hắn ta.

Phía trước là Thư Thành, nói không chừng còn có lính canh gác.

Với nhiều hàng hóa như vậy, Thất thúc có lòng tốt, nhưng đôi khi cũng có thể tạo ra mối họa.

Ta ôm trong lòng những thứ thật sự giá trị.

Ta cẩn thận từ dưới đất ngồi dậy, vì chạy nạn đã đủ khổ sở, lại thêm từ nhỏ đã dính phải hơi thở chợ búa.

Giờ đây, nhìn cũng chỉ như một tiểu tử gầy gò.

Như vậy cũng đủ rồi.

Nhân lúc hừng đông, ta chân thấp chân cao đi về phía Thư Thành.

Quả nhiên, đến trước cửa thành, t.h.i t.h.ể của tiểu nhị nằm ngang một bên.

Có một người lính ném túi tiền của hắn ta, "Hừ" một tiếng: "Chỉ có bấy nhiêu hàng hóa, đồ quý giá đã sớm chạy hết rồi!"

Ta len lỏi vào giữa đám lưu dân, cúi đầu đi vào thành.

Phản quân cũng cần danh tiếng tốt, đứng ở đây chỉ để vây bắt thương nhân đại phú.

May mắn là Thất thúc đã đi con đường khác.

Không biết những nơi khác, có phải cũng là cảnh tượng như thế này hay không.

Trên đường đi, ta thật sự đã chịu đựng rất nhiều khổ sở.

Trời hạn hán, không có một giọt mưa, từng giọt sương trên lá cũng bị tranh giành.

Cá trong sông, rễ dưới đất, đã bị người ta nhai sạch.

Ta đói lả, người thì gầy còng, lại không dám thể hiện sự giàu có, chỉ có thể chịu đựng.

Cuối cùng, chỉ còn cách bò lê trên đất.

Lưu dân như ta, trong thành cũng không phải hiếm.

Mắt mọi người đỏ hoe, nhưng vì thiếu nước mà khóc không ra nước mắt.

"Ông trời ơi!

"Ông trời ơi! Tại sao lại đối xử với bọn ta như vậy!

"Ta đã cần cù chăm chỉ nửa đời người, chưa từng thiếu gạo, cũng chưa từng đắc tội ai, tại sao lại đối xử với ta như thế!"

Đúng vậy.

Những người tập trung ở đây, thường ngày đều là nông dân đầu đội trời xanh, mồ hôi nhỏ giọt xuống lúa dưới đất.

Bọn họ đã từng mắc nợ ai?

Chờ khi ra khỏi thành, cuộc sống trên đường dễ chịu hơn một chút.

Ta hái một ít trái cây chua chát không ai muốn, cảm thấy rất mê mang.

Không biết đi đâu, nhưng vẫn phải tiến về phía trước.

Cuối cùng, ta đi qua một thôn trang vẫn còn được dáng dấp.

Ta tiến lên xin nước uống, hộ nông dân có chút cảnh giác.

Hỏi ta từ đâu đến.

Ta nói: "Từ phủ Huy Châu chạy đến."

"Phủ Huy Châu." Hắn ta nghe xong, bỗng nhiên thả lỏng rất nhiều, "Trong thôn bọn ta cũng có một đôi phu thê, cũng từ Huy Châu, nghe nói là nhân sĩ huyện Hấp, vừa mới chạy nạn đến, ngươi có thể đến tìm bọn họ nương tựa."

Mỗi bước mỗi xa

Người ở nơi tha hương, gặp được cố dân, cũng là một chuyện may mắn.

Ta định đi thử vận may.

Ai ngờ, vừa đến gốc cây hòe lớn kia, ta ngẩng đầu lên nhìn, bỗng dưng bịt miệng lại.
 
Huy Mộng - Vân Tân
Chương 25: Chương 25



Hai gốc dương, một cái đu dây.

A Thanh tẩu ngồi trên đu dây, ngẩng đầu cười nói gì đó với nam nhân bên cạnh.

Tẩu búi tóc lên, nhìn trẻ ra rất nhiều.

Và người nam nhân bên cạnh, lại chính là người ta không ngờ tới.

— Phương Tứ thúc.

Đầu óc ta bỗng nhiên sáng suốt, những vấn đề trước đây không hiểu giờ đã rõ.

Khó trách Tứ thúc mãi chưa lập gia đình, khó trách thúc lại đối xử tốt với ta như vậy...

Khi ở nơi không có người thân, lại có thể sống ra một vùng trời của riêng mình.

Ta đứng xa xa ở phía sau, không quấy rầy bọn họ.

Cũng không đến nhận ra.

A tẩu dưới đu dây cười thật vui vẻ, Tứ thúc cũng thoải mái hơn nhiều.

Có lẽ, ta không nên xuất hiện ở đây.

Cho tới bây giờ, ta mới hiểu câu nói kia của Thất thúc mẫu có nghĩa gì.

Ta cảm ơn hộ nông dân, rồi tiếp tục bước lên con đường phía trước.

Ta vẫn không biết đường đi của mình ở đâu, nhưng chỉ cần đi về phía trước, chắc chắn sẽ có hy vọng.

Nhưng, trời không chiều lòng người.

Ông trời khắc nghiệt, không chịu đổ mưa.

Mọi người dùng đủ cách cầu mưa, nhưng cuối cùng vẫn không có hiệu quả.

Chiến tranh, đói kém, nạn châu chấu.

Ta không biết có thể sống qua năm nay hay không.

Khi ta lại đi qua một nơi hoang tàn vắng vẻ, cùng với vô số lưu dân âm thầm bước đi.

Cuối cùng, ta không chịu nổi nữa, ngã gục xuống đất.

Những người xung quanh bỗng mở mắt sáng rực.

Người sống thì không thể ăn.

Người chết, có nghĩa là thêm món ăn.

Khi ba đôi tay đen sì chạm vào chân ta, bỗng từ trong đám đông một phụ nhân rối bù xông ra.

"Không được động đến con bé! Không được động đến con bé!"

Bà khóc đến khản cả giọng, cho đến khi lưng không còn còng, ta mới nhận ra bà.

Bà, chính là mẫu thân của ta.

---

Đến giờ, nhiều chuyện cuối cùng cũng có thể nói rõ.

Tại sao vô số lần ta ngất xỉu, mà không bị kéo đi.

Tại sao khi ta đói đến kiệt sức thì luôn có đồ ăn ở góc nào đó.

Không biết từ lúc nào.

Có thể là từ khi ra khỏi Thư Châu.

Có thể là từ khi rời khỏi thôn trang kia.

Mẫu thân đã lặng lẽ theo ta.

Bà nhớ lời hứa với ta, vẫn không dám lên tiếng quấy rầy ta.

Nhưng vẫn lo lắng cho ta.

Khi ta kiệt sức ngã xuống, nghe thấy một giọng nói bên cạnh lẩm bẩm.

Lửa rừng thấp thoáng, trong khu rừng hoang vắng chỉ có ta và bà.

Có thứ gì đó chạm vào môi ta.

Mùi m.á.u tanh "xộc" vào mũi ta.

Ta nghe thấy bà nói.

"Ta, ta chưa từng cho con uống một giọt sữa nào, giờ uống m.á.u của ta, cũng, cũng coi như là cho con uống sữa đi. Con đừng oán trách ta, ta... ta cũng quá sợ hãi. Không có nhi tử, phụ thân của con sẽ đánh ta, ta bị đánh sợ rồi, nên muốn có một đứa nhi tử. Khi mang thai con, ta luôn hy vọng ngươi sẽ là một tiểu tử giỏi giang, nhưng đêm sinh con, ta lại mơ thấy một cô nương cười với ta, ta, ta trong một khoảnh khắc, ước gì con là một cô nương giống ta..."

Trời sáng.

Ta mơ màng đứng dậy.

Thi thể mẫu thân nằm trên đất.

Máu thịt của mẫu thân tràn ngập trong miệng ta.

Trước khi thấy thế giới này, ta đã gặp chúng trước.

Khi mẫu thân chết, trên mặt bà còn mang theo nụ cười thản nhiên.

Đối với bà, có lẽ là tâm nguyện đã hoàn thành.

Trời lại đổ mưa, mọi người xung quanh đều hô lên.

"Trời mưa rồi! Trời mưa rồi! Trời lại mưa rồi!"

Ta không thể kiềm chế nữa, ôm lấy cơ thể bà mà gào khóc nức nở.

Ông trời ơi, tại sao lại đối xử với ta như vậy! Tại sao! Tại sao lại trêu chọc ta! Ta đã làm sai điều gì! Tại sao!

Một nữ nhân, bà đã sinh ra trên thế giới này.

Tiền dành cho đại nhi tử.

Mỗi bước mỗi xa

Tình yêu dành cho đại nữ nhi.

Máu thịt và mạng sống dành cho tiểu nữ nhi.

Bà nhẹ nhàng sống trên thế gian này mấy chục năm, đã đốt cháy cả m.á.u và thịt, nhưng chẳng để lại gì.

Cả đời chăm chỉ làm việc, nuôi cha, nuôi chồng, nuôi con — đều là một cuộc sống vô nghĩa!

Mưa rơi lất phất, có người trong mưa xoay tròn, nhảy múa, bọn họ hôn lên mặt đất, há miệng đón nước mưa, mừng rỡ vì những giọt mưa quý giá trong năm hạn hán.

Cuối cùng trời cũng mưa.

Mưa, là phúc lành của ông trời, cũng là ân huệ của mẫu thân.

Sấm chớp ngày xuân vang rền, qua mùa xuân này, ta sẽ mười bốn tuổi.

Đáng tiếc, mẫu thân lại không thể nhìn thấy.
 
Huy Mộng - Vân Tân
Chương 26: Chương 26



Ta đã an táng t.h.i t.h.ể của mẫu thân, ghi nhớ địa điểm, thầm thề.

Ngày sau, nếu ta còn sống, ta nhất định sẽ đưa bà về Huy Châu.

Trên đường gặp một người buôn thuốc từ nơi khác, hắn ta đang hoảng loạn ở đây.

Ta thuộc lòng dư địa chí, chỉ đường cho hắn ta.

Để đền đáp, hắn ta đã cho ta mười chiếc bánh bao.

Khi chia tay, a bỗng hỏi: "Đại nhân, ta thấy hàng hóa của ngươi đã bán gần hết, sao phía sau vẫn còn hàng?"

"À, đó là hoàng bách và đại hoàng, những thuốc khác đã bán hết, chỉ còn hơn một ngàn cân đại hoàng không ai mua."

Ta suy nghĩ một chút: "Giá bao nhiêu?"

"Bán rẻ, chỉ mười lượng."

"Ta lấy."

Trong túi áo ta có đúng mười lượng bạc.

"Ngươi?" Người buôn lưỡng lự, nhìn ta với vẻ nghi ngờ.

"Đúng vậy, ta là người Phương gia ở huyện Hấp, nếu hiền huynh không tin có thể hỏi."

"Được rồi." Hắn ta lại vui vẻ, "Dù ta chưa kết giao với Phương gia, nhưng biết Cao gia ở Vu Hồ."

"Giờ đây thế đạo loạn lạc, cần phải cẩn thận hơn, tiểu hữu thông cảm."

"Hiền huynh nói đúng."

Ta lời ít ý nhiều, dỡ hàng xong thì đi.

Con la chở hàng, ta cũng mua luôn.

May mắn gặp được người có quen biết, có thể giảm giá một chút.

Những hàng hóa này, không thể vận chuyển lâu, thậm chí không ra khỏi Thư Thành.

Người buôn thuốc có chút nghi ngờ, nhưng cũng không hiểu.

Sau khi hắn ta rời đi, ta nhẹ nhàng v**t v* thuốc.

Cách tích trữ hàng, rất biết cách sử dụng, lợi dụng đặc sản, càng kiếm được nhiều hơn khi ở xa.

Hạn hán, đói kém, lưu dân sau đó là đại dịch.

Quả nhiên.

Vài ngày sau, dịch bệnh bùng phát ở Thư Thành, cần gấp hoàng bách, đại hoàng để chữa trị.

Hai loại thuốc này cung không đủ cầu, giá cả tăng vọt.

Ta kịp thời bán ra.

Cả vốn lẫn lời kiếm được năm trăm lượng bạc.

Những bản lĩnh trước đây đã quen thuộc, giờ lại làm được, nhưng trong lòng chỉ thấy mơ hồ.

---

Thành Hợp Châu.

Mỗi bước mỗi xa

Tại nơi binh gia giao tranh này, cuối cùng cũng yên tĩnh hơn nhiều.

Triều đình phái quan binh đến duy trì trật tự, thông đường cho dân chạy nạn vào thành.

Ta đứng trong hàng, quan binh thủ thành hỏi ta: "Có lộ dẫn hay không?"

"Có..."

Lộ dẫn, là thứ quan trọng nhất.

Nếu không có cái này, thì đường đi sẽ không dễ dàng đến vậy, những gì gọi là thành trì kiên cố cũng trở thành nơi của sài lang dã thú.

"Ồ, người huyện Hấp phủ Huy Châu?" Hắn ta nói.

"Có vấn đề gì không?" Người bên cạnh hỏi.

"Không có gì, chỉ là lai lịch của tiểu tử này, lại có chút liên quan đến Diệp đại nhân."

Diệp đại nhân?

Nghe thấy xưng hô này, ký ức dần hiện lên trong tâm trí.

Nhân sĩ huyện Hấp, tân quý của triều đình, chẳng lẽ là...

Chưa kịp để ta suy nghĩ nhiều, đã vào thành Hợp Châu.

Trong thành, trật tự ngăn nắp, thỉnh thoảng có những nhà giàu phát cháo, cũng rất yên tĩnh.

Những điều này chắc chắn là do quan viên ở đây chỉ đạo.

Không lẽ, thật sự là Diệp Minh Trăn?

Trong lòng ta bùng lên một tia hy vọng tìm kiếm hắn.

Nhưng ngay lập tức, ta lại buông lỏng.

Hôm nay ta lam lũ, hắn là quan, gặp lại sẽ rất không hợp.

Tình bạn từng chia sẻ cơm nắm ở nhà cũ của Đức Khải công, trong bao năm qua cũng đã phai nhạt.

Cho dù gặp lại, thì sao đây?

Nói không chừng, hắn cũng đã cưới vợ sinh con.

Nói không chừng, hắn không còn là thiếu niên họ Diệp mà ta từng biết.

May mắn là, ta vẫn còn tiền.

Tiền, ở nơi ổn định, là môt thứ tốt.

Có tiền, ta đổi một bộ quần áo mới, tắm nước thơm, tẩy sạch cả người dơ bẩn.

Khi đo áo, ta phát hiện mình đã gầy đi nhiều.

Nhưng nhiều người khác, đã c.h.ế.t trong đại dịch đó.

Phản quân chiếm đóng nơi này nửa năm, không thể đánh hạ An Khánh, Hợp Châu, cuối cùng cũng lộ ra dấu hiệu suy yếu.

Quan viên do triều đình phái tới là những tân quý của triều đình hiện tại, là tâm phúc của bệ hạ.

Cùng lúc đó, kỳ thi hương vẫn phải chuẩn bị.

Vì vậy, người đầu tiên ta gặp lại, lại chính là Uông giáo dụ.

Có lẽ, giờ đây nên gọi ông ấy là Uông học chính.
 
Huy Mộng - Vân Tân
Chương 27: Chương 27



Giáo dụ là quan cửu phẩm, trong khi học chính là lục phẩm.

Trong những năm qua, ông ấy đã tốn nhiều công sức, cuối cùng từ vị trí thấp leo lên, sắc mặt cũng đã tang thương hơn rất nhiều.

Ông ta hỏi ta về Thất thúc mẫu.

Ta nói năm đó đã lạc mất, rồi không gặp lại nữa.

Uông học chính thở dài: "Chiến loạn vô tình, giờ triều đình cũng đã rảnh rỗi, nên phải ra tay rồi."

Ta hỏi ông ấy, kỳ thi Hương năm nay có diễn ra như thường không.

Uông học chính trả lời: "Theo ý của Ấn Đô Chỉ Huy Sứ, phản loạn đến mùa hè năm nay có thể ngừng. Đây là kỳ thi đầu tiên từ khi bệ hạ lên ngôi, ngài ấy không muốn vì thế mà bị hoãn lại."

Sau đó, ông ấy lại nói: "Đại ca ngươi cũng đang ở trong thành Hợp Châu, gần đây học hành rất chăm chỉ, ta đã xem qua bài viết của hắn, có thể sẽ đỗ."

Ta mím môi: "Ta đã từng nói nhiều điều khó nghe với huynh ấy, gặp lại sẽ rất không thích hợp."

"Đi gặp hắn đi, sinh phụ của ngươi vì nuôi hắn học hành trong năm mất mùa, đã c.h.ế.t trên cánh đồng Hà gia; a tỷ ngươi bị nhà chồng đánh đến thê thảm, nhưng vẫn đưa tiền cho hắn. Giờ cũng không biết đi đâu, trong lòng hắn cũng không dễ chịu."

"Đi gặp hắn đi, kỳ thi Hướng sắp đến, hắn lại cả ngày đần độn, nếu đỗ, nói không chừng sẽ có lợi cho ngươi."

Uông học chính nói không rõ ràng, nhưng có ý gợi ý.

"Ta nghe bệ hạ nói, muốn sửa lại phương pháp khai trung vận chuyển muối, đến lúc đó trong quan phủ cũng có người."

Khai trung pháp?

Đây chính là cách mà Tứ thúc đã lập nghiệp.

Trong lòng ta khẽ động.

Giờ đây trong tay chỉ có bốn trăm lượng bạc, tái khởi nghiệp dễ dàng, nhưng sau chiến hỏa lại đầy thương tật, việc kinh doanh không dễ làm.

Ta cảm ơn ông ấy: "Vãn bối đã biết."

Cuộc đời luôn như vậy, người muốn gặp lại không thể gặp.

Người cố ý tránh né, lại luôn gặp được.

Ta có ý đi gặp đại ca, ai ngờ lại gặp được Diệp Minh Trăn.

Dưới gốc cây hòe lớn trước thư viện, ta và hắn nhìn nhau không nói.

Ta nhớ ở cửa thôn Trạng Nguyên, cũng có một cây hòe lớn như vậy.

Thời thơ ấu, ta luôn thích leo lên cành hòe, vẫy tay với hắn.

"A tẩu nói hoa hòe hấp cơm vừa thơm vừa ngọt, Diệp Minh Trăn, chúng ta hái một ít hoa hòe về nhà đi."

Hắn rất bất đắc dĩ, lại không giữ được ta.

"Tiểu Cẩn, Tiểu Cẩn, nhanh xuống đây!"

Sau này, hoa hòe rụng đầy đất, ta nhặt lên, mơ những giấc mơ ngọt ngào.

Lúc này nơi đây.

Hoa hòe vẫn còn, nhưng người lại không như năm xưa.

Ta và hắn cùng lúc lên tiếng.

"Ngươi..."

"Ngươi——"

Bỗng dưng cười, nhưng lại không biết nên nói gì.

---

Hiện giờ hắn tại triều dã, không có tiếng tăm tốt.

Gần gũi với quan lại, không phải con đường thẳng thắn.

Ta và hắn quen biết từ thuở nhỏ, biết quyết định trong lòng hắn, cũng hiểu có những việc không cần phải khuyên nữa.

Ta chỉ hỏi hắn: "Ngươi còn nhớ năm đó về nhân, nghĩa, lễ, trí, tín không?"

Diệp Minh Trăn mặc áo quan, người càng thêm nghiêm trang như ngọc.

Hắn gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Ta nhớ."

"Ngươi yên tâm, nhiều năm như thế, lời dạy của Đức Khải công ta chưa từng quên."

Đức Khải công đã dạy bọn ta những gì?

Đất núi trồng tùng trồng bách, nhà thiếu thốn sinh được quý tử.

Những lời tinh tế sâu xa, cùng đạo lý làm người, đều nằm trong Tứ Thư Ngũ Kinh.

Ta gật đầu với hắn: "Ta tin ngươi."

Giống như năm đó, hắn ở dưới gốc cây hòe đã đỡ được ta.

Ta cũng nói với hắn: "Ta tin ngươi."

Giờ đây, cảm xúc còn mạnh mẽ hơn năm xưa.

Ta chưa gặp đại ca, đồng bạn của huynh ấy nói, huynh ấy đã đi đến miếu bên ngoài thành để thanh tu đọc sách.

Cùng lúc đó, cũng cầu phúc cho phụ mẫu.

Mỗi bước mỗi xa

Ta đến giờ vẫn chưa nói cho huynh ấy biết tin mẫu thân đã mất.

Cuối cùng, ta cũng mềm lòng một chút.

Để lại đủ tiền cho huynh ấy học hành, ta nghĩ, đợi khi huynh ấy thi xong sẽ nói cho huynh ấy sự thật.

Sau khi phản loạn bình định, qua nhiều lần chuyển biến, ta lại trở về Huy Châu.

Cánh cửa ngày xưa rực rỡ, mà nay vàng ngọc đã phủ đầy tro bụi.

Nơi ở xưa kia nuôi dưỡng sức khỏe, giờ đây lại uể oải, tâm hồn mờ mịt.

Sau chiến tranh, việc tái thiết gặp nhiều khó khăn.

Dưới ám chỉ của Huyện thừa, ta không do dự mà quyên góp toàn bộ số tiền tiết kiệm trong những năm qua.

Người thân trước đây đều không còn, ta mới mười bốn tuổi, còn có một tương lai tốt đẹp.

Có lẽ người khác quyên góp không nhiều như ta, trong Lưỡng Hoài, ta lại được nhận một lời khen ngợi.

Bệ hạ khen ta, thực sự là nữ trung anh kiệt.

Ta cũng nhờ đó mà nổi danh trong lưỡng hoài.

Kinh doanh trong nhà trở nên thuận lợi hơn nhiều, ta cũng bắt đầu con đường buôn bán.

Trên đường đi, ta tìm kiếm những người thân năm xưa.

Ở một thị trấn cũ nát đã tìm được Thất thúc, thúc ấy bị mất một bàn tay, nhưng vẫn bảo vệ Thất thúc mẫu và Lan Chi.

Khi ta tìm thấy thúc ấy, lòng đầy áy náy mà rơi lệ.

Thúc ấy lại an ủi ta: "Không sao, bị thương là tay trái, tay phải vẫn có thể đánh bàn tính."
 
Huy Mộng - Vân Tân
Chương 28: Chương 28



Tứ thúc và A Thanh tẩu tự trở về.

Mối quan hệ của bọn họ không mặn không nhạt, như nước chảy.

Có lẽ, dưới sự ràng buộc của lễ giáo, bọn họ sẽ không bao giờ tìm thấy một nơi thế ngoại đào nguyên như vậy nữa.

Cũng trong năm này, khai trung chiết sắc* bắt đầu.

Triều đình ban hành sắc lệnh, cho phép thương nhân đổi bạc lấy giấy phép mua muối, miễn trừ nỗi khổ phải nộp thuế ở biên giới.

Xóa bỏ lệnh cấm muối dư, thương nhân có diêm dẫn có thể trực tiếp mua muối từ tay các hộ sản xuất.

Điều này đảm bảo nguồn cung dồi dào, miễn trừ nỗi khổ phải bảo quản, cũng trở thành cơ hội kiếm lời cho các thương nhân muối ở lưỡng hoài.

Năm mười lăm tuổi, ta chính thức bước vào ngành muối ở lưỡng hoài.

Vì có công trong việc quyên góp, lại có căn cơ từ Tứ thúc, ta buôn muối rất thuận lợi.

Uông học chính lén hỏi ta: "Có phải sau lưng ngươi có người chống lưng không?"

Mỗi bước mỗi xa

Ta cười đáp: "Không biết."

Thực ra ta biết.

Hỏi rõ những người quen biết, trong đó có mấu chốt, ta bỗng hiểu ra.

Người thân cận với đương kim bệ hạ, không ai khác chính là Diệp Minh Trăn.

Có hắn trong đó sắp xếp, ta trở thành tổng thương Giang Nam, trông coi việc buôn bán muối, cũng là một lựa chọn rất tốt.

---

Lòng nghi ngờ của đương kim bệ hạ rất nặng.

Vì vậy, Diệp Minh Trăn nhiều lần được trọng dụng, các cựu thần của triều đình bị nghi ngờ hai lòng, người thì bị tước quyền, kẻ thì bị xử phạt.

Mà thái giám, là gia nô của Thiên tử, lại được nhiều trọng dụng.

Ngành muối ở lưỡng hoài tích lũy rất lớn, bệ hạ không yên tâm với những thương nhân giàu có trước đây.

Nghe nói Diệp Minh Trăn có quan hệ bạn bè từ thuở nhỏ với ta, rất hứng thú.

May mắn thay, thiên ân ban xuống Giang Nam.

Khi đó, ta đã có một ngôi nhà ở Dương Châu, để giao tiếp qua lại, được xây dựng rất hoành tráng.

Bệ hạ đã nghỉ lại tại "Mộng Viên" của ta.

Dòng tiền như nước chảy vào, khiến lòng bệ hạ vui vẻ.

Những đồng bạc chảy vào như dòng nước, khiến long tâm vui vẻ.

Sau khi uống rượu, hắn ta đã quyết định: "Ngươi, sẽ là hoàng thương Giang Nam."

Như vậy, vào năm mười lăm tuổi, ta được phong là hoàng thương.

Tính ra, thật sự cũng nhờ vào thân phận nữ tử giúp ích cho ta.

Chính vì bệnh đa nghi nặng, liền không muốn để các sĩ tộ Giang Nam phát triển lớn mạnh.

Ta là một nữ tử, không gốc không gác, như lục bình trôi nổi.

Không có phụ mẫu, cũng không có người thân.

Đúng là phù hợp với yêu cầu "đao" của bệ hạ.

Còn "đao" khác của bệ hạ, chính là Diệp Minh Trăn.

Khi gặp nhau ở Mộng Viên, ta hỏi hắn:

"Bác Như, ngươi đã quyết tâm chưa?"

Sống chung với sói, không phải là việc lâu dài.

Hắn gần gũi với hoạn quan, không phải chuyện dễ.

Chính sự triều đình, ngày này qua ngày khác, không biết ngày nào sẽ bị coi là phản đồ mà bị thanh trừng.

Ánh trăng như nước, gương mặt nghiêng của Diệp Minh Trăn rất trầm tĩnh.

Hắn nói: "Thời cơ chưa tới."

Cho đến vài tháng sau, bệ hạ trở về kinh, kinh thành xảy ra một vụ án lớn.

Hoạn quan Hà Ngôn có ý định mưu phản, đã bị Diệp Minh Trăn tự tay giam giữ.

Dưới đầu sóng ngọn gió, Diệp Minh Trăn dứt khoát từ quan.

Không ai biết hắn đã đi đâu.

Nếu có, người đó có lẽ chỉ có ta.

Sau cơn gió xoáy, ta nhận được phong thư của hắn.

Trong thư chỉ có vài chữ.

[Không lâu sẽ trở về.]

Khiến ta nhớ lại những ngày xưa ta và hắn chơi trò gia gia tửu.

"Ngươi đã đi đâu rồi?"

"Đi dạo chơi tứ phương."

"Vậy ngươi có trở lại không?"

"Không lâu sẽ trở về."

Có lẽ đến cuối cùng, bọn ta sẽ gặp lại ở Huy Châu.
 
Huy Mộng - Vân Tân
Chương 29: Chương 29



Ta là hoàng thương lớn nhất ở Huy Châu.

Ta tên là Phương Cẩn, hôm nay đến tuổi cập kê.

Vào ngày cập kê, có một người ngoại tỉnh xông vào nhà ta.

Người dẫn đầu là một gã béo mặc áo gấm, cầm một túi hương, không hề để ý mà nói:

"Cẩn cô nương, gia tài bạc triêu ngươi không giữ nổi, để ta đến giữ giúp ngươi đi!"

Gã ta dẫn theo nhiều người, khăng khăng nói ta và gã ta đã ước hẹn trọn đời.

Điều này chính là hướng đến việc chặn đường lui.

Ta còn chưa kịp nói gì.

Tứ thúc và Thất thúc bỗng nhiên cầm gậy lớn, giận tím mặt nói: "Ngươi là loại sâu bọ nào mà dám đến đây, cũng không đi soi lại gương?! Dám mơ tưởng đến cô nương nhà ta!"

Mỗi bước mỗi xa

Gã béo thấy gậy, rụt cổ lại, đổi giọng.

"Đến cầu hôn, ta đến cầu hôn! Phương gia các ngươi thật dã man!"

Những năm qua, bà con hàng xóm dựa vào ta làm ăn, thường ngày rất kính trọng và thương cảm ta.

Đứng trước cửa, vừa nghe được câu này, cũng tức giận.

Thế là, ai về nhà nấy, người đi lấy đòn gánh thì cầm đòn gánh, người đi lấy búa thì cầm búa.

"Dám cưỡng ép cưới cô nương Huy Châu ta, nằm mơ đi!"

Khi gậy và đòn gánh chuẩn bị hạ xuống.

Gã béo áo gấm bỗng nói: "Các ngươi dám động đến ta! Thúc thúc ta là học chính, cữu cữu ta là đại tướng quân, chính bọn họ bảo ta đến đây, cẩn thận để bọn họ g.i.ế.c c.h.ế.t các ngươi!"

Có vẻ như, gã béo này cũng có chút bối cảnh.

Mọi người xung quanh nhất thời không dám động đậy.

Lúc này, từ xa có một giọng nói vang lên.

"Xá muội ai dám động đến——"

---

Khi nhìn thấy người mặc áo đỏ, đội mũ quan cài hoa, ta bỗng cảm thấy hoảng hốt.

Đại ca năm nay chưa đến tuổi hai mươi, nhưng đã đỗ tiến sĩ.

Năm đó Tứ thúc nói đúng, phong thủy ở thôn Trạng Nguyên quả thực rất tốt.

Đại ca xoay người xuống ngựa, đứng chắn trước mặt ta.

"Trình công tử, cầu hôn, không phải theo cách này."

Trình béo hừ lạnh một tiếng.

"Phương Văn Hi, ngươi chẳng qua là nhờ may mắn trong kỳ thi ân khoa, lại vì Giang Nam không có đối thủ mạnh, mới được làm thám hoa."

"Ta khuyên ngươi nên tránh xa một chút, muội tử này của ngươi, ta đã quyết định cưới rồi!"

Nghe đến đây, ta rất buồn bực.

"Trình công tử, ta và ngươi chưa từng quen biết, sao ngươi lại khăng khăng muốn cưới ta?"

"Đương nhiên là, đương nhiên là..."

Gã ta ấp úng mãi không nói được.

Cũng đừng nói, là vì nhìn trúng tài sản khổng lồ của ta chứ?

Lúc này.

Có một người khác ung dung bước tới.

"Trình công tử, ngươi đến muộn rồi."

Ta quay lại, hóa ra là Diệp Minh Trăn, người đã lâu không gặp.

"Hôm nay, người đến cầu hôn phải là ta."

Trình công tử tức giận đập chân: "Diệp Minh Trăn, ngươi đến đây làm gì!"

"Cho dù là cầu hôn, cũng phải xem thứ tự ai đến trước ai đến sau!"

Diệp Minh Trăn cười: "Là ngươi đến muộn, không tin ngươi hỏi, hôm qua lễ vật cầu hôn của ta đã đến kho của Phương gia rồi."

"Thật, thật sao?"

Trình công tử nghi ngờ nhìn ta.

Ta mỉm cười với gã ta, ý là ngầm thừa nhận.

"Ngươi, các ngươi... ta phải về nói với cữu cữu ta! Các ngươi thật sự khinh người quá đáng!"

Trình béo cảm thấy bị đùa bỡn, tức giận nhảy lên.

"Ngươi cứ đi đi." Diệp Minh Trăn nói, "Nếu bị Trấn Vũ tướng quân và Trình học chính biết ngươi lợi dụng danh tiếng của bọn họ để diễu võ giương oai, ngươi đoán bọn họ sẽ làm gì?"

"Ngươi, ngươi khinh người quá đáng!"

Trình béo tức giận đến run tay, nhưng lại nháy mắt ra hiệu cho người khác, rồi lùi ra ngoài.

Lễ cập kê của ta, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Đợi đến khi các nghi thức gần xong, đến nghi thức cuối cùng.

Đại ca bỗng nói: "Tiểu Cẩn, muội đừng sợ."

Huynh ấy ngập ngừng một lúc lâu, rồi nói: "Hiện giờ ta đã sửa đổi rồi."

---

Ta gật đầu: "Đại ca, muội biết."

Hiện giờ có nhiều người ngoài, không tiện nói chuyện.

Nhưng ý của huynh ấy, ta vừa nghe là hiểu ngay.

Trước kỳ thi Hương, đại ca trở về thành phủ Huy Châu chuẩn bị thi hương.

Nhưng mặc dù huynh ấy có đầy đủ văn chương, lại suốt ngày gặp ác mộng.

Trong kỳ thi ở thư viện, huynh ấy run như cầy sấy, mồ hôi đổ như mưa, ngay cả chữ cũng không viết nổi.

Cứ như thế này thì không ổn.

Vì vậy, ta đã tìm huynh ấy, nói chuyện với huynh ấy.

Bên cầu trăng, huynh ấy khóc nức nở với ta.

Những nỗi lòng chua xót không thể nói ra, lúc này đều được trút bỏ.

"Nhóm học trò cùng phòng đều mặc áo gấm, thân ta bên trong đó, sao có thể quên được! Thời trẻ không hiểu chuyện, giờ hối hận, nhưng đã muộn! Muội muội, giờ đây, chỉ còn ta và muội muội sống trên đời!

"Ta phải làm sao để chuộc lỗi, ta phải làm sao để không phụ lòng phụ mẫu!"

Chiếc thuyền lướt trên mặt nước, ta cúi đầu nhìn những nước mưa rơi nhỏ giọt.

Ta không trả lời câu hỏi của huynh ấy.

Có lẽ, ngay cả ta cũng không biết phải trả lời thế nào.

Nhưng may mắn, từ ngày hôm đó khóc xong, đại ca đã khá hơn nhiều.

Huynh ấy chăm chỉ học hành, trở lại thư viện, cố gắng hơn ai hết.

Sau đó, ta đi đến Tô Châu, ít khi biết về chuyện của huynh ấy.

Tính ra, sáng nay vừa vặn là lúc yết bảng kỳ thi xuân.

Huynh ấy đã tích lũy thất vọng và hối hận nhiều năm, cuối cùng hôm nay có cơ hội đền bù.

Đáng tiếc, đã muộn màng.
 
Back
Top Bottom