Tâm Linh [ Hữu Danh x Tinh Lâm ] Vì Em

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
327037057-256-k20681.jpg

[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
Tác giả: DipNguynTriuAn
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

" dù không biết đây là cảm giác gì, nhưng miễn được ở gần và giúp được ông, việc gì tui cũng sẽ làm " Tags: huudanhtinhlamkedochanhphapsumu​
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
lời nói của khứa tác giả flop


1 - đây là tớ đang nối tiếp 3 phần của seri ( Ai Chết Giơ Tay, Kẻ Độc Hành, Pháp Sư Mù) nên sẽ không có gì thay đổi lắm ngoại trừ vài nhân vật mới tớ thêm vào 2 - Đã ẩn...

3 - Đã ẩn...

4 - cảm ơn vì đã ghé và xem truyện của tớ viết, dù chỉ là đọc sơ qua hay là như nào.

Thì mỗi một người đọc chính là mỗi 1 niềm vui của tớ, nếu cậu thích có thể cmt để tớ có động lực viết hơn ( mặt dù tớ viết không hay) 5 - cuối cùng là " welcome to Vì Em " ")) yêu các bạn lắm 🥀
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
)) khứa viết truyện bí văn


")) hi mọi người, như cái tên chương thì nó là vậy đó.

Truyện tớ viết chỉ mới được 300 từ thôi.

Nên là chắc không kiệp đăng cho hôm nay rồi 🥀 Tớ đăng cái này là sợ nếu không đăng thì bị đứt phần tương tác 🙁(Nên là hôm nay xem như mình bàn luận tí đi ")) Tớ dự định sẽ viết thêm một bộ về chiếc OTP dễ thương này, và mạch cốt truyện là " Hoàng hậu họ Huỳnh.

" Và tớ nghĩ mọi người đều luôn tưởng tượng một phân cảnh của chiếc otp này trong đầu, đại loại như nghĩ ra một câu truyện nhỏ của cặp này theo cách mình thích ấy.

Nên là nếu ai thích thì cứ ghi tóm tắt ở phần cmt, được thì tớ sẽ thêm vô truyện ạ ")) Và cảm ơn mọi người đã giúp chiếc truyện be bé này lên top2 #Phapsumu

Thank my love 🥀
#Phapsumu
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
Sủi


- Tớ định viết thì nhận ra cốt truyện mình nó có sạn với chưa logic lắm.

Nên mọi người đợi tớ sửa lại nha 🥀 - Ngày mai tớ đăng chương mới, bù thêm cả phần Ngoại Truyện nữa 🥀Thank my love 🥀

")) đăng là vì sợ rớt top 🥀
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
Chương 1 - Về Nhà


Lưu ý khi đọc : đây là lần đầu tớ thử viết lại sau thời gian ngừng tập rất lâu, chủ yếu là viết cho đã nư đu otp thôi ")) nên mong mọi người đừng khắc khe quá.

Và câu chuyện là tớ nối tiếp ss3, tức là ( Pháp Sư Mù ) nên tình tiết sẽ có liên quan đến cả 3 phần của seri ( Ai chết Giơ Tay ). ______________________________Sau khi chăm sóc Út Quái một thời gian dài, thì cũng đã đến lúc Tinh Lâm cùng Liên Thanh phải trở về để lo cho gia đình cùng các chư vị.

Dù có chút không nỡ, nhưng cả hai phải quay về căn nhà thân thuộc của mình để lo cho công việc sắp tới.

Thời gian họ ở bên nhau, cùng nhau sinh hoạt đã khiến phần nào trong họ xem nhau như người nhà, trước lúc đi Nguyệt Minh cũng đã nói nếu Út Quái trở lại từ cõi tu tâm, thì họ sẽ đến chỗ của hai người.Rồi tất cả sẽ đoàn tựu vào ngày không xa.

Còn về phần Thụy Du, cậu không thể đồng hành cùng hai người bạn vì phải Du học trường y theo ý của ba mẹ.

Gánh nặng thực tế vẫn mãi ở đấy, không một loại bùa chú hay ma quỷ nào thay đổi được.

...

Trên chuyến xe đi về An Giang, hai người Tinh Lâm cùng Liên Thanh vẫn ngồi ở phía sau cùng của dãy ghế, hệt như lúc họ mới đến nơi đây.

Cũng đi qua cái ngã ba đường hay gặp sự cố, và cũng là nơi Nguyệt Minh một chém đánh tan hồn phách của Thị Kiều.Tinh Lâm đang ngồi nghĩ ngợi điều gì đó thì Liên Thanh bất giác cất tiếng: - Ê, ê Lâm, hình như có tai nạn xe ngay chỗ này nữa nè.

Mà hình như lần này là con gái.

Nhìn tội ghê...

Chậc.Sau tiếng tặc lưỡi của Liên Thanh thì cậu mới quay lại nhìn, dù đôi mắt chưa sáng hoàn toàn nhưng qua ô cửa kính cậu vẫn thấy thoáng qua là đám người đang bu quanh hóng hớt.

- Số trời rồi, khó tránh lắm.

Cậu nói một câu vô thưởng vô phạt rồi quay lại nhắm mắt như chưa có chuyện gì.

- mà ông không định giúp người ta hả? chết giữa đường như này là linh hồn bị nhốt ở đây luôn đó.

Cái này trước ông nói tui mà.

Liên thanh có phần khó hiểu hỏi, nhưng đáp lại cô chỉ là cái lắc đầu của Tinh lâm cùng câu; - Hữu duyên không công cũng sẽ giúp, vô duyên vạn bạc cũng chẳn bàn.

Đó là câu nói của Nguyệt Minh khi lần đầu cùng Liên Thanh và cậu đi tìm nhà Út Quái, chỉ không ngờ đến giờ cậu vẫn nhớ.

Nói xong Tinh Lâm liền chìm vào giấc ngủ, để lại Liên Thanh với vẻ mặt khó hiểu ngồi kế bên.

Cô thầm nghĩ, Tinh Lâm mà cô biết không phải là người bạc tình như bây giờ.

Từ khi cậu Út khờ khờ dại dại, thì Tinh Lâm cũng trầm tính đi phần nào.

Nhưng không đến nổi vậy, sau cùng cô chỉ nghĩ do ngồi xe khiến cậu khó chịu mà bỏ qua.

...

Còn về phần gia tộc Tinh Lâm, Hữu Danh bây giờ đã là pháp sư giỏi đáng gờm, chỉ đứng sau Út Quái nếu ông quay lại từ cõi tu tâm.

Nói về cậu, thì sau khi ông Vú cùng Tinh Lâm rời đi, cậu cũng đã trở về căn nhà vốn là của mình.

Sau một thời gian, ba mẹ cậu lại dùng cái danh của người làm ăn mà đi khắp nơi để cứu người trừ ma diệt quỷ, riêng cậu muốn tự lập nên quyết định ở lại.

Sau khi thu phục được vía ác nữ của Linh Lan, cậu ngày đêm nhờ nó mà nỗ lực tập đạo.

Suy cho cùng, cái gai lớn mà Út Quái bỏ qua là Hữu Danh mới phải.

...Sau khi về đến nơi, Tinh Lâm đứng lại trước sân nhà để hít thở luồng gió trong lành.

Thấy cậu bạn có vẻ cần được nghỉ ngơi, nên Liên Thanh liền nhanh chóng dọn hết đồ vào nhà giúp cậu.

Cậu đi qua chỗ gốc cây, nơi có bàn thờ ông địa.

Phía sau là gian nhà có chứa đồ hành pháp, cùng các đạo cụ mà ba mẹ để lại.

Cậu đứng lại, cảm thấy bản thân như trở lại là cậu của 2 năm trước, cảm thấy hứng thú và tò mò về những chuyện tâm linh, cảm thấy an tâm vì bên cạnh có ông Vú chăm sóc.

Nhưng giờ đây, cậu chỉ còn lại một mình, hoặc chí ít vẫn còn cô bạn liên Thanh của mình đồng cam cộng khổ.

Cậu không thể khóc, nói đúng hơn là không cảm xúc, trong lòng cậu bây giờ như rối bời vì không biết tương lai sắp tơi phải làm gì.

" Vì là chap đầu nên có hơi ít với văn không được hay lắm, mong mọi người thong cảm "
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
Chương 2 - phụ thuộc vào ngươi


" 19h 20"

- em về trước đi, chị dọn xong rồi về.Liên Thanh vừa nói vừa gom chén dĩa trên bàn lại.

Sáng giờ cứ loay hoay mãi mới dọn dẹp xong nhà cửa, nên cô và Liên Khánh đành ăn ở nhà Tinh Lâm cho tiện.

- dạ, vậy em về trước nha.

Cô bé Liên Khánh hoạt bát trả lời, cũng lâu lắm rồi chị cô bé mới về nên cô vui lắm.

Liên Thanh đang dọn dẹp thì từ đằng sau có tiếng nói vọng tới.

- thôi bà để đó đi, tí tui dẹp sau.

Muộn rồi về ngủ đi.

Tinh Lâm vừa trong phòng tắm ra, nhìn có phần tươi tỉnh hơn lúc từ nhà Út Quái về đây.

- ông mới khỏe lại mà, cứ để tui làm cho.

Nghỉ ngơi đi, mai còn đi bán vòng.

Bộ ông định cạp đất mà ăn hả.

Nghe thế cậu không nói gì nữa, chỉ cười trừ đáp.

- cảm ơn nhe, không có bà chắc tui không biết làm gì.

Liên thanh nhướng mày, có phần bất ngờ đáp;- trời, tự nhiên cảm ơn tui trời, mà tui dọn xong cái này rồi về, ông coi nhớ khóa cửa cẩn thận đó.

- rồi rồi, biết rồi.

Tinh Lâm ra phần bất lực đáp.

Cả hai nói nói cười cười mãi cho đến khi cậu tiễn Liên Thanh khỏi nhà.

Cậu đứng nhìn cho đến khi bóng lưng Liên Thanh khuất tầm nhìn, định quay lưng bước vào nhà thì cậu bất chợt thấy một bóng người lướt quá bên kia hàng rào gỗ khiến cậu giật mình.

Chỉ lạ ở chỗ đã quá 5 canh, trời thì tối đen như mực ai còn ra ngoài giờ này.

Nhưng cậu lại nghĩ bâng quơ rồi bỏ qua.

Cậu đi vào nhà khóa cánh cửa, chầm chậm bước đến chiếc bàn được đặt giữa nhà rồi ngả lưng lên chiếc ghế sofa.

Cậu ngồi nghĩ ngợi điều gì đó, chắc là về Út Quái người luôn muốn giúp cậu nhưng rồi lại là người âm thầm hại cậu.

Càng nghĩ càng trớ trêu hay, người họ hàng duy nhất mà cậu cho rằng yêu thương cậu nhất đã không còn tỉnh táo nữa, vừa đáng thương mà cũng vừa đáng trách.

Đang suy nghĩ viển vông thì cậu chợt nhớ ra một người, không ai khác chính là Hữu Danh.

Cậu đưa hai tay gác đầu nằm nghĩ, không biết hiện giờ thanh niên không biết ăn mắm tôm kia sao rồi.

Dù đã khỏe hơn lúc từ Út Quái về đây, nhưng cậu vẫn có cảm giác nặng đầu khó hiểu.

Ngồi nghĩ linh tinh mãi cũng chả được gì, nên cậu đành lê bước về phòng ngủ.

...

Trên mảnh đất cỏ mọc quá đầu người, có căn nhà dường như chỉ được dựng lên từ 4 bức tường đơn sơ bị bỏ hoang.

Trong căn nhà chẳng lấy một chỗ lành lặng ấy, có một ma một người đang buôn chuyện.

- ngươi cũng rảnh rỗi nhỉ, có nhà không ở cứ phải đến chỗ hoang tàn này.

Giọng một ác nữ có chút khàn đặc cất lên như đang chế giễu, nhìn cô ta có phần đáng sợ với gương mặt không mấy lành lặn đang nhìn một người mà nói.

Người đấy không ai khác chính là Hữu Danh, anh vẫn như ba năm trước ngoại hình không có gì thay đổi, Ngoại trừ việc bây giờ anh đã chững chạc hơn rất nhiều.

- dù gì ở đây ta mới tập trung được, với lại...

Anh bỏ dở câu nói như có thứ gì nghẹn lại, thấy anh không muốn nói nên Ác Nữ cũng không muốn hỏi thêm.

Một người một ma ngồi thiền trên chiếc chiếu được đặt giữa nhà, xung quanh là những cây đèn cầy được xếp vòng quanh đã bị tắt từ bao giờ.

Cả căn nhà dường như không có một chút dương khí, cứ âm u não nề khó tả.Ngồi thiền được một lúc thì Ác Nữ lại cất tiếng, phá đi sự yên tĩnh não nề ;- ngươi nhớ pháp sư trẻ ngày nào tên Tinh Lâm chứ?

Hữu Danh.

Nghe đến Tinh Lâm, anh liền mất đi vẻ sáo rỗng hỏi lại;- ta nhớ, nhưng có chuyện gì sao?

- Cũng không liên quan gì đến ngươi, nhưng thời gian sắp tới cậu ta sẽ gặp nhiều trở ngại, nhưng nếu vượt qua thì cậu ta sẽ có khả năng khai nhãn.

Còn nếu không, cậu ta sẽ mù trở lại, thậm chí là mãi mãi.

Ác nữ vừa nói xong thì Hữu Danh có phần thất thần, cũng không biết nên vui hay nên buồn.

Anh không biết cậu ở đâu, cũng không có thông tin gì từ lúc cậu rời đi.

Ác nữ thấy dường như cô đã nói trúng thứ làm gã khó hiểu này quan tâm, nên cô lại nói tiếp;- ngươi có một loại cảm tình gì đấy với Tinh Lâm sao?

Hay ngươi muốn giúp cậu ta trên con đường phía trước.

Nghe ác nữ nói thế, làm anh có phần nhột dạ.

Nhưnh rồi lại trầm ngâm như chờ đợi điều gì.

- thôi đừng nhìn ta với vẻ mặt đấy, ta biết ngươi đang nghĩ gì và muốn gì.

Ta dù gì cũng là một vía của Linh Nữ, lưu lạc cõi trần này hơn một đời người.

Ta cũng phải công nhận, Tinh Lâm là người rất mềm lòng và bao dung.

Nói xong ác nữ quay sang nhìn anh với vẻ đầy ẩn ý rồi nói; - Tinh Lâm đã về rồi, ngươi cũng đừng mãi ở trong cái am này nữa mà ra ngoài đi.

Ta không nằm trong phần ký ức của cậu ta nữa, mọi chuyện còn lại phụ thuộc vào ngươi.

Chưa kịp để anh hỏi tại sao cô lại biết thì Ác Nữ đã hòa mình vào màn đêm rồi biết mất, nhưng không hiểu sao câu nói đấy lại làm anh vui đến lạ thường.

Cái cảm giác như anh đã đợi điều gì gần ấy năm, và bây giờ nó được đáp đền.

___________________________________Giải thích : 1 canh tức là 2 tiếng, 5 canh ở đây là 10h.

Ác nữ cũng không phải là Linh Lan, mà chỉ là 1 vía của cô khi tách ra lúc Tinh Lâm ngăn cản cô trả thù.
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
chương 3 - An Khùng


Lưu ý : bắt đầu từ Chương này, tất cả các chương về sau sẽ có phần bạo lực 16+, cân nhắc trước khi xem

______________________________________Buổi sáng bắt đầu với những tia nắng chiếu rọi khắp sân nhà, len lỏi vào từng ô cửa rồi chiếu thẳng vào mặt Tinh Lâm.

Bị ánh sáng làm khó chịu, khiến cậu nhăn mặt rồi lấy tay che lại.Mò mẫm khắp giường tìm chiếc điện thoại, vừa cầm lên xem thì đã là 9 giờ rưỡi sáng.

Thấy cũng không còn sớm nữa nên cậu đành miễn cưỡng thức dậy, dù vẫn đang trong cơn mê ngủ.

...

Phải đến 5 phút sau mới thấy cậu mò mẫm bước xuống nhà cùng bộ đồ gọn gàng, với mái tóc đã được trau chuốt.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, nên cậu định sẽ đi bán vòng để kiếm thêm thu nhập.

Vì cũng khá lâu rồi cậu mới về lại khu xóm của mình, nên trong cậu phần nào cũng háo hức muốn được tham quan xem có gì thay đổi hơn trước không.

Sau khi nhang khói cho chư vị xong thì cậu đeo lên vai chiếc hộp đựng vòng quen thuộc, và cũng không thiếu chiếc nải đựng đạo cụ mà cậu đã quen thuộc đến nỗi cầm theo như một thói quen.

Sau khi khóa cửa cẩn thận thì cậu rảo bước đến công viên để tìm khách, vừa đi cậu vừa nhìn ngắm đường sá một cách thích thú.

Chắc do mãi nhìn trời mây mà cậu vô tình đụng trúng người đi đường, cả hai vì cú va chạm mà ngã ngửa ra sau.

- ui da, đau quá!

Đi gì mà hông nhìn đường gì hết dạ!

Giọng nói của một cô gái có phần trẻ con cất lên, tiếng nói quen thuộc đến nổi không cần nhìn Tinh Lâm cũng biết đó là ai.

- Nguyên Hồng?

Cậu nói với vẻ bất ngờ, làm cô cũng không còn chất vấn mà nhìn anh với vẻ bất ngờ không kém.

- ủa anh Lâm!

Hí... sao đi đâu giờ mới về dạ!

Cô đã đứng lên từ bao giờ, hỏi cậu với vẻ ngây ngô.

Cậu không vội trả lời, mà nhìn cô nói;- tôi thắc mắc, nếu chị Nguyệt Minh ở chỗ cậu Út thì cô ở đâu, hóa ra là ở đây.

Cậu vừa nói vừa từ từ đứng dậy, nhìn con nguời đầy đáng thương trước mắt với vẻ hiền diệu hỏi;- mà cô ở đâu bao lâu nay vậy?

Sao cô không theo chị Nguyệt Minh?

Nguyên Hồng gãi đầu rồi đáp với sự ngây ngô;- có, chị Nguyệt Minh có muốn đưa em theo.

Mà em hổng chịu, nên trốn ở lại Nói xong, cô cười với nét khờ dại.

Tinh Lâm lấy trong túi ra bịch bánh đưa cho cô hỏi tiếp;- thế giờ cô ở đâu, có được ăn uống gì không, hay đi ăn mấy thứ tầm bậy tầm bạ?

- Khùng!

- trời, sao chửi tui. nguyên Hồng lắc đầu rồi đáp lại một cách rành mạch;- không phải ý đó, mà là An Khùng, pháp sư như anh á.

Cậu nhăn mặt ra vẻ khó hiểu, đằng sau Nguyên Hồng một thanh niên chạy thở hổn hển gọi với lại;- nè, chạy đi đâu vậy!

Tui rượt theo muốn tụt thuyết áp đây nè!

Một thanh niên ăn mặc có phần kì lạ, cùng mái tóc dài quá khổ với chiếc nải cũ kĩ đeo chéo đang chạy một cách chật vật đến chỗ hai người.

Tinh Lâm nhìn người thanh niên ấy từ từ chạy lại phía mình mà ngây ra, không hiểu chuyện gì.

Cậu thanh niên kia chạy đến nơi thì thở gấp, dù lời nói không cất hành tiếng nhưng cậu ta vẫn cố chào hỏi;- chà..

Chào ông nha.

Con..

Con nhỏ này là bạn tui, nó hơi khờ tí ông thông cảm.

- đây nè, An Khùng là người cho em ăn còn cho em ở ké đến khi chị Nguyệt Minh về á.

Cô giải thích cho Tinh Lâm nghe, khiến cậu cũng hiểu được phần nào.

Cậu cười xã giao rồi đặt tay lên vai An Khùng đáp;- thông cảm gì, tôi mới phải cảm ơn ông đã cho Nguyên Hồng ở chỗ ông thời gian qua mới phải.

Nhìn vẻ mặt An Khùng có phần bất ngờ, thấy thế Tinh Lâm mới hỏi chơi anh chàng này vài câu để phá bầu không khí;- mà nghe nói ông là pháp sư hả.

Dù có phần ngạc nhiên, nhưng An Khùng vẫn vui vẻ đáp lời cậu;- đúng rồi, mà sao ông biết hay vậy.

Nói xong cậu ta nhìn qua Nguyên Hồng, theo phản xạ cô liền quay mặt đi vờ như không biết gì.

Chắc hẳn đây cũng là một cái nghề của cậu trai này, nên cậu nhân cơ hội mà giới thiệu sâu hơn về bản thân với Tinh Lâm;- mà tui cũng được coi như pháp sư giỏi đó nha, cả cái xóm này có mình tui thôi.

Ông mà bị về tình duyên hay ma theo thì cứ nói tui giải quyết cho.

Mà...

Lấy giá bằng hữu thôi.

Nhìn anh chàng trước mắt này vui vẻ mời gọi, nên cậu đành hùa theo;- vậy, khi nào tôi cần biết thêm về đường tình duyên thì tôi kiếm ông.

Với câu nói nữa đùa nữa thật này, An Khùng vẫn nhiệt tình chỉ điểm cho cậu;- nhà thì tui không có, cứ tới công viên đi là gặp tui hà.

Tui nổi lắm, ở đó ai cũng biết hết.

Trong lúc hai người đang nói chuyện vui vẻ thì Nguyên Hồng lại chạy đi đâu mất.

Nhận ra không thấy cô bạn mình đâu, An Khùng mới vội tạm biệt Tinh Lâm rồi chạy đi mất.

Nhìn bóng lưng An Khùng đi xa, cậu lại thở dài nói với chính mình;- haizz...

Người ta vẫn vui vẻ dù bản thân có ra sao, mình cũng phải nổ lực hơn mới được.

Đi bán thôi...

Nói xong, cậu liền tiếp tục rảo bước.

Hôm nay quả nhiên là một ngày đẹp trời, số hàng cậu đem theo chưa đầy 2 canh đã bán hơn một nữa.

Thấy cũng không còn sớm nên cậu đành dọn dẹp chuẩn bị về nhà.

Buổi chiều hôm nay trời tối nhanh hơn mọi khi, những cơn gió lạnh cứ thế mà luồn qua từng người đi đường.

Cậu cảm giác như trời sắp đổ cơn mưa rào nhẹ, nên liền tăng tốc chạy nhanh hơn.

Cậu chạy vào con hẻm, nơi về xóm của cậu nhanh nhất.

Nghĩ thầm nếu nhanh chân thì sẽ về nhà kịp lúc trời đổ mưa, nên cậu cứ cắm đầu mà chạy.Chạy đến khúc ngã trái thì cậu bất ngờ thấy một đám gồm ba người đang hết đá thì đấm vào một thằng nhóc.

Con hẻm này vốn ít người qua lại nên thằng nhóc kia cứ thế bị đánh mà không chống cự đuợc.

Tinh Lâm không chạy nữa mà cố đi chầm chậm lại để nhìn, vì mắt cậu không được tốt nên phải cách ít nhất bốn mét mới thấy được.Đúng lúc cậu nhận ra thằng nhóc đang bị đánh hội đồng kia là ai thì một trong ba gã bậm trợn kia cất tiếng về phía cậu;- ê thằng kia! nhìn gì đó mạy.

Nhìn sang ba thằng côn đồ kia có phần to con, khiến cậu cũng phải khép nép đáp lại;- à, không gì đâu mấy anh.

Mà mấy anh cho em hỏi, thằng nhỏ kia làm gì mà mấy anh đánh nó tội nghiệp vậy?

Nghe cậu hỏi thế, một thằng khác trong ba gã dùng chân thúc mạnh vào bụng thằng nhóc đang nằm co ro, khiến nó kêu lên một tiếng đau điếng rồi nói;- thằng chó con này! tí tuổi đầu dám vô sòng bài giở trò.

Tao bắt được thì bỏ chạy, thế nên chỉ đánh cho chắc rằng nó không dám lếch nữa bước thôi.

Vừa nói xong, tên bậm trợn đó lại đá vào bụng thằng nhóc rồi hét lớn;- thằng chó!

Khôn hồn thì nói mày chơi anh em tao bao nhiêu tiền rồi trả lại, không thì Liệu hồn tao chôn xác mày!

Dù bị đánh nhừ đòn, nhưng thằng nhóc đấy vẫn hít lấy một ngụm không khí rồi từ từ đáp một cách khó khăn;- t..

Tao không có ăn gian.

Chúng..

Chúng mày gài tao.

Nghe những lời như thế, khiến mấy tên bậm trợn càng sôi máu hơn.

Tụi nó định tẩn thằng nhóc sắp chết này đợt nữa thì bị Tinh Lâm chạy tới chặn lại.

Theo lực đấm của tay quá quanh, khiến một tên trong số ba gã không rút lại kịp mà đấm thẳng vào bả vai trái của Tinh Lâm, khiến cậu nhăn mặt đau điếng.

- thằng chó này! mày định làm gì?

- chuyện này không liên quan đến mày, cút!

Thấy thái độ của mấy gã này không ổn, nên cậu đành ra sức trấn tĩnh;- thì có chuyện gì mấy anh từ từ nói, lỡ nó chết rồi ai đền tiền cho mấy anh.

Đúng không?

Nghe có phần thuyết phục, nên mấy gã có phần đắn đo suy nghĩ.

- thôi giờ vầy đi, giờ mà mấy anh đánh nó thì nó cũng không nôn ra được đồng nào đâu.

Mấy anh cứ ra thời hạn đi, để nó về kiếm đủ tiền trả mấy anh sau.

Một trong ba người liền thì thầm gì đó rồi quyết định tạm tha, nhưng trước khi đi vẫn không quên nói;- mày liệu cái thân mày, tao đang cầm giấy tờ của mày.

Nên đừng nghĩ đến việc bỏ trốn sang tỉnh khác.

Nói xong gã cười đểu rồi cùng hai người còn lại rời đi, để lại Tinh Lâm cùng thằng nhóc bị thương vẫn đang nằm dựa lưng vào tường.

- sao em chơi gì mà dính líu đến giang hồ vậy Tí?

Cậu hỏi có phần trách vấn, thằng Tí vẫn lì giọng trả lời;- sao anh không để tụi nó đánh em, đánh không ra tiền thì tụi nó cũng bỏ đi thôi.

Còn về phần cá độ, đánh bài thì tại em chán, vậy thôi.

Nói xong trời bất chợt đổ cơn mưa rào nhẹ, làm không khí trở nên lạnh hơn.

Cậu đưa tay ra để đỡ lấy thằng Tí đứng dậy, thằng nhóc cũng hiểu ý mà bắt lấy tay cậu khập khiễng đứng lên.

- em mới có 19 tuổi, em còn trẻ, em còn tương lai.

Đã thế em còn bà ngoại ở nhà mà Tí.

Em thấy Nguyên Hồng không, từ một đứa cũng như em, ăn trộm ăn cắp để đi đánh bạc, giờ cũng đã trả cái giá đắt rồi.

Câu nói có phần trách vấn khiến thằng nhóc chỉ biết cuối đầu không nói gì.

- về đi, ngoại em đang chờ.

Nói xong cậu chạy nhanh về nhà, để lại thằng Tí vẫn đờ mặt ra không biết phải làm gì. ______________________________________An Khùng : đại diện cho nhưng ông/ bà pháp sư tự xưng.

Là một nhân vật mới tớ lấy hình tượng từ Nam ( em trai của một thực tập viên nhà báo ở ss2 ) ( Tuấn Dũng ) Thằng tí : đại diện cho những thanh niên xa đọa, nhưng không thẳng là người xấu.Mong mọi người đọc với

Tiêu chí giải trí và đu otp ạ

Thank my love 🥀
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
chương 4 - Người Mặc Áo Đen


Tinh Lâm vừa dùng hộp đựng vòng che đầu, vừa chạy nhanh vào nhà giữa trời mưa.

Dù cơn mưa không quá lớn, nhưng cũng khiến áo cậu ướt đẫm phần nào.Liên Thanh đã ở trong nhà cậu từ bao giờ, thấy cậu đội mưa chạy về cô hoảng hốt hỏi;- trời ơi! sao mà ướt tùm lum vậy?

Cô chạy ra chỗ cậu, xách giúp chiếc hộp rồi hiện rõ vẻ không vui nói;- rồi sao không đợi tạnh mưa hãy về, chạy chi cho ướt nhẹp hết vậy.

Cậu nhìn Liên Thanh lúc này không khác gì ông Vú, luôn càm ràm cậu mỗi khi làm việc gì ảnh hưởng đến sức khỏe.

- thì đáng lẽ là hổng có ướt, mà tại tui thấy có đám cô hồn sống nó đánh thằng Tí trong xóm nên nhào vô can.

Cậu ngồi xuống ghế rồi giải thích với cô, nghe thế cô liền có phần ngạc nhiên đáp;- Nó làm gì mà để bị đánh, mà ông nữa!

Hết bắt ma giờ định bắt luôn người sống hả.

Mà tụi cô hồn đó có đánh ông hông?

Cô vừa nói vừa đưa khăn cho cậu lau người, nhìn nét mặtlo lắng của Liên Thanh làm Tinh Lâm cũng chỉ dám trả lời qua loa;- ừ thì nãy tụi nó đánh trúng vai, mà nhẹ hều hà.

Chắc hổng sao đâu.

- đâu, đưa tui xem coi.

Chưa kịp phản ứng thì cô đã vạch áo Tinh Lâm ra xem, vừa nhìn thấy thì cô sững sờ nói với vẻ ngạc nhiên;- cái này mà nhẹ cái gì!

Nhìn như nó lấy cây đập vô hai vai ông vậy á.

Thấy Liên Thanh nói có phần không đúng, cậu liền ngước mặt xuống nhìn lại chỗ vừa bị đánh lúc nãy.

Quả thật vết đánh của gã kia không quá mạnh, chỉ để lại dấu hằn đỏ.

Nhưng lạ ở chỗ, cả hai bên vai cậu đều có thêm vết bầm tím, hệt như có vật gì đó đè nặng lâu ngày.

- ê có khi nào ma chó cắn hông?Liên Thanh hỏi với vẻ thắc mắc, khiến Tinh Lâm cũng đến chịu với cô.

Cậu liền tìm đại một lý do hợp lý đáp;- chắc sáng giờ mang cái hộp trên vai nặng quá, dây nó đè hằn ra vết, ngắm nước mưa rồi bị bầm thôi chứ không gì đâu.

Liên Thanh gật gù ra vẻ hợp lý.

- thôi ông thay đồ đi, đợi tui đi kiếm dầu gió xức cho.

Vừa nói xong cô liền đứng dậy khỏi ghế để đi tìm, còn Tinh Lâm vẫn trầm mặt suy nghĩ.

Cô Từ phòng ông Vú ngó đầu ra thấy cậu vẫn chưa chịu đi thì quát;- rồi sao còn chưa chịu đi thay đồ nữa! lẹ lên, bệnh bây giờ!

Tiếng của cô xé ngang đoạn suy nghĩ, khiến cậu giật mình trả lời;- biết rồi!

Đi liền nè!

Cậu nhăn mặt ra phần khó ở, nhưng rồi lại lê chân đi vào phòng tắm để thay đồ.

Tắm xong cậu liền được Liên Thanh thoa dầu vào chỗ bị bầm, kì thật mới lúc nãy thì không có cảm giác gì, bây giờ lại đau rát khó chịu.

Liên Thanh vừa sức một chút thì cậu đã la lên;- ui da!

Nhẹ nhẹ thôi.

Sao tự nhiên nó đau lên dữ vậy.

Nghe thế cô liền nhíu mày đáp;- rồi rồi, để tui sức từ từ.

Đang thoa dầu giữa chừng thì cô vỗ lên vai Tinh lâm khiến cậu kêu lên một tiếng đau điếng rồi quay lại hỏi;- gì nữa vậy bà Thanh, xức không lo xức sao vỗ vai tui.

Thấy mình quá tay, cô liền xin lỗi ríu rít rồi nói;- à mà cho xin lỗi đi, nhưng mà tui định kể cái này cho ông, mà giờ mới nhớ.

Nghe thế cậu liền kéo áo xuống quay mặt lại hỏi;- sao, có chuyện gì?

Liên thanh đắng đo xem có nên kể hay không, thấy nét mặt cậu không còn kiên nhẫn nên cô đành nói;- thì sáng nay, có một người đến tìm ông.

Tinh Lâm hiện rõ sự ngạc nhiên hỏi lại;- tìm tui?

Mà đó là ai, gái hay trai già hay trẻ?

Mà tìm tui chi?

- thì ông cứ từ từ tui kể.

Tinh lâm không nói gì nữa, tập trung nghe cô kể tiếp;- thì là con trai, nhìn mặt thì cũng có nét điển trai nhưng nói chuyện cục súc lắm.

Mà nghĩ cũng lạ người, ăn mặc gì mà đen từ đầu đến chân chẳn giống ai.

Sáng ra tui có qua nhà ông coi ông đi bán chưa, thì thấy cha nội đó đứng trước cửa gọi với vô.

Tui thử ra xem thì ổng hỏi " đây có phải là nhà của Tinh Lâm không?"

Tinh Lâm đang dựa cằm lên đầu gối nghe cô kể thì hỏi;- rồi bà trả lời sao?

- thì tui nói là phải, rồi nói ông đi bán tận chiều mới về.

Tui cũng hỏi là kiếm ông có chuyện gì hông, mà hổng thấy trả lời gì hết.

Cô nói xong thì nhìn cậu như đang đợi trả lời.

- mặc áo đen..

Mặt điển trai.

Bộ hết chi tiết nào nữa rồi hả?

Liên Thanh nhướn mày trả lời dứt khoát;- ừ, có nhiêu đó à.

Mà ông quen người đó hả?

Tinh Lâm nhìn cô rồi thở thắc ra đáp;- tui mà biết thì hỏi bà làm gì.

Mà chắc mấy người muốn mua vòng phong thủy thôi.Cậu đứng dậy rồi nói thêm;- Thôi ngồi chơi tui đi lau hộp vòng cái, sáng ra bán được bao nhiêu mà lỗ quá.

Nói xong cậu liền xách chiếc hộp đem vào phòng, để lại Liên Thanh vẫn ngồi suy đoán viển vông.

Ngồi được một lúc thì cô nhận ra cũng không còn sớm nữa, đành đứng dậy chuẩn bị về.

- mà muộn rồi tui về với con bé Khánh nha, để nó nhà mình tui hông yên tâm.

Đồ ăn tui có đem qua một phần cho ông rồi đó, để ở nhà sau nhớ xuống ăn.

Cô nói với tinh lâm rồi bước ra khỏi cửa, cậu cũng vội ngó đầu ra trả lời;- rồi rồi biết rồi! về lẹ đi không con Khánh nó trông!

Trước khi đi Liên Thanh vẫn dặn cậu ngày mai nghỉ bán một hôm, để sẵng cô qua nấu đồ ăn sáng, cậu cũng đành miễn cưỡng đồng ý rồi quay vào lau tiếp.

Ngồi lau một lúc thì cậu nhớ ra cửa chính vẫn chưa được đóng cẩn thận, sợ vài con vật hoang vào nhà nên cậu đành bỏ dở công việc để đi khóa lại.

Cậu xuống gian nhà chính rồi đi thẳng ra cửa, vừa giơ tay định khép lại thì có cơn gió thổi mạnh mang theo vài giọt mưa ngoài trời tấp thẳng vào mặt cậu.

Vài giọt chúng vào mắt, khiến cậu đau rát lấy tay dụi không ngừng.

Dụi xong cậu cố nháy mắt để nhìn rõ hơn, đúng lúc một bóng đen lướt qua bên kia hàng rào gỗ.

Cái bóng lướt qua nhanh chóng, nhưng cũng vừa kịp lúc cậu ngước lên thấy nó.

Vì sự tò mò, cậu liền ngó ra xem bóng đen đó đã đi khuất chưa.

Đứng ngó vẫn không thấy rõ, cậu đành bước ra ngoài để nhìn kỹ hơn.

Trời đã gần như tạnh mưa, chỉ còn vài giọt lâm râm rơi xuống áo cậu.

Ngoài đường trời tối đen như mực, ánh đèn từ căn nhà cậu rọi hắt ra vẫn không sáng hơn phần nào.

Dường như hàng xóm xung quanh đã tắt đèn ngủ từ đời nào, chỉ còn một mình cậu là vẫn chưa ngủ, đứng bên ngoài ngó nghiêng đủ kiểu.

Đang định thất vọng quay đầu vào nhà vì không thấy gì thì từ chỗ hàng rào, cậu thấy thoáng qua là một cái bóng đen đang nằm dựa lưng.

Cái bóng đen làm cậu giật mình suýt thì ngã.

Trấn tĩnh lại một lúc, cậu thử lại gần xem người kia bị gì.

- nè!

Ai mà sao nhà không ở, đi nằm trước cửa nhà tôi vậy?

Cậu vừa nói vừa dùng tay lắc người ngồi dưới đất, người kia bị tác động vật lý thì hoảng hồn la lên;- u trời!

Ma..

Ma!Tinh lâm chợt nhận ra giọng nói của người này quen quen liền hỏi;- An Khùng phải không?

Tôi, bạn Nguyên Hồng đây.

Bình tĩnh không có ma cỏ gì hết á.

Tinh Lâm cố trấn tĩnh An Khùng, nghe thấy thế anh ta không hét lên nữa mà cố nhìn cậu trong màn đêm.

- Tinh Lâm phải không?

Làm tui tưởng...

Tinh Lâm nghe thế liền cười lên đáp;- tưởng là ma đúng không, pháp sư gì mà đi sợ ma.

An Khùng có phần ngượng ngùng đứng dậy biện minh;- thì tại giật mình thôi, chứ sợ gì mấy thứ ma cỏ.

Không có đâu.

Cả hai vừa đi vào xân nhà cho có ánh đèn, vừa nói chuyên.

- mà nữa đêm rồi sao ông còn nằm trước nhà tôi vậy?

Tinh Lâm hỏi An Khùng đang chỉnh lại quần áo, anh ta không để ý lắm mà chỉ trả lời đại;- thì bị ma đuổi.

- gì?

Nhận ra mình vừa thoại sai, cậu liền lắp bắp nói lại;- à..

Nhầm, bắt ma.

Tinh Lâm cười với vẻ khó hiểu nói;- trời, bắt ma mà sao xĩu trước nhà tôi.

An Khùng như nhớ lại, anh ta khoác vai cậu rồi kể như hai bằng hữu;- ông phải là tui lúc đó ông mới hiểu được, đây này chuyện nó là vầy.

Tui đang đi ngang nhà ông thì thấy cái bóng đen xì lì đứng trước cổng, tui tưởng đâu ăn trộm hay ma cỏ gì đó nên định lại xác nhận.

Tinh Lâm nhíu mày nhìn An Khùng nói;- người lạ đứng trước nhà..

Sao tôi không biết.

Mà rồi sao nữa?

An Khùng hít vào một hơi kể tiếp;- tui nhận ra cái bóng đen đó là con trai, cao chắc cũng mét bảy gì đấy.

Định đặt tay lên vai người đó thì đột nhiên nó quay lại, cái mặt trắng cắt không lấy giọt máu đối diện nhìn tui, làm tui hoảng quá chưa kịp la đã xỉu.

Nói xong, anh ta rút cánh tay đang khoác lên vai cậu lại.

- mà thôi, tui đi nha.

Chứ đợi cái bóng đó quay lại thì mệt.

Thế rồi cậu ta bỏ đi, để lại Tinh Lâm vẫn ngây ra suy nghĩ.

______________________________________Đố mọi người : khứa mặc áo đen trước nhà Tinh Lâm là ai ")) Chương hôm nay không được tốt lắm, tại tớ sợ mọi người đợi nên cố viết nhanh ạ 🥀 mong mọi người bỏ qua.

Chúc buổi tối vui vẻ
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
Chương 5 - Bà năm


Sau khi An Khùng rời đi, Tinh Lâm vẫn thẫn thờ suy nghĩ.

Cậu vẫn không biết, anh chàng lúc sáng tìm mình rồi cả cái bóng đen kia có phải cùng một người không.

Nếu xâu chuỗi lại mọi chuyện, thì lập luận cậu đưa ra là hoàn toàn đúng chứ không sai.

- dù là ma hay người thì bắt hết, để rồi xem.

Cậu cười nói một cách đắc thắng rồi quay vào nhà.

...

Sáng hôm sau, vì cơn mưa tối qua mà không khí bên ngoài có phân mát mẻ.

Nắng sớm vừa mới điểm 8 giờ thì xóm cậu lại ồn ào chuyện gì đó.

- có phải vậy không Tí?

Có phải mày nợ tiền giang hồ không hả con?

Một người đàn bà độ tuổi 57 gắt lên hỏi, kế bên là thằng tí vẫn đang cuối mặt không nói gì.

Trước nhà có vài người đàn ông mặt bặm trợn đang đứng kín sân, dường như không muốn người bên trong chạy mất.

- sao mày không trả lời!

Có phải mày nợ tiền tụi côn đồ này không?

Bà ta vừa gào lên vừa lắc người thằng Tí, đôi mắt bà đỏ hoen nhuốm lệ.

Thấy thế, một gã đứng gần cầm tay bà lại nói;- con dại cái mang, giờ đánh nó cũng được gì đâu.

Chi bằng bà bán quách cái nhà này trả nợ đi.

Những lời nói như khắc vào tâm can, bà giựt tay lại rồi chỉ vào đám người trước mặt gào lên;- bán rồi bà cháu tao đi đâu về đâu, có chết tao cũng không bán!

Người dân xung quanh cũng hiếu kì bu lại hóng chuyện, dần dần cả sân trước nhà bà đã đông kín.

Một gã khác có vẻ nóng máu, định dùng vũ lực để giải quyết thì bị ngăn lại.

- ở đây đông người lắm, nhỡ bả mà bị gì thì vô tù như chơi.

Một trong ba người đàn ông hôm qua nói nhỏ vào tai gã, dù thế tên này vẫn không cam tâm đáp;- cũng chỉ là một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch, với một bà già điên thôi, có gì mà không xử được chứ anh Tùng!

- nghe lời anh đi, ra ngoài giải tán đám người kia cho anh.

Gã tên Tùng vẫn bình tĩnh ra lệnh, rồi nở một nụ cười khoác tay lên vai thằng Tí nói;- hôm nay coi như tao tha, nội trong tuần tới mà mày vẫn chưa nôn ra tiền.

Tao đốt cái nhà của bà cháu mày.

Đe dọa xong thì thắng bỏ đi như chưa có chuyện gì.

Ra tới ngoài cửa gã Tùng lại cười nói;- không có gì đâu, bà con về đi.

Dường như mọi người đều sợ tên này, sợ cả bọn đàn em của gã nên lần lượt bỏ đi, ai về nhà nấy.

Thấy tất cả đã về hết, bọn đứng gác ngoài sân cũng theo lưng Tùng mà đi.

Giờ đây căn nhà nhỏ chỉ còn lại thằng Tí và bà Năm, ngoại thằng Tí.

Bà buông cây chổi xuống, giọng khàn khàn hỏi;- rồi sao mày nợ tiền bọn nó?

Rồi mày nợ bọn nó bao nhiêu?

Bà tiếng lại gần thằng tí, nó vẫn đứng im không nói gì.

Bà đấm vào vai nó, dù chao đảo nhưng nó vẫn đứng im như cột để bà đánh.

- sao vậy!

Sao vậy hả?

Tao có bỏ đói mày ngày nào đâu, nhà này cũng có nghèo tới mức để mày đi vay nợ giang hồ đâu hả con?

Vừa nói vừa không kiềm chế được cảm giúc, mắt bà dần dần thắm lệ.

- tao già rồi Tí, đâu có đủ sức để mà lo cho mày sau này.

Con người ta tới tuổi này đã biết đi làm phụ gia đình, còn con cháu nhà này chỉ biết làm cho thân già này lo hơn.

Dù vẫn kiên trì từ đầu đến tận bây giờ, nhưng nghe những lời này nó không đủ sức để gồng nữa.

Từ đôi mắt nó, nước mắt chảy dài không kiểm soát.

Thấy bà Năm không chửi nữa, bất giác nó đáp một câu;- con xin lỗi.

Cả hai người rơi vào bầu không khí yên tĩnh, không ai nói thêm với ai câu nào.Phải đến một lúc sau bà năm mới quay người vào gian nhà rồi nói;- đi vô ăn cơm..

Rồi tuần sau bán nhà trả cho người ta.

Vừa dùng tay giấu những giọt nước mắt, dáng vẻ của một người đàn bà bị thời gian cướp mất cứ thế mà lặng lẽ đi.

Bà là người mẹ cũng là người cha trong suốt cuộc đời thằng Tí, thay vì bà theo thằng con út định cứ ở Long An, bà lại chọn ở vùng quê này để chăm sóc cho đứa cháu đáng thương không còn cha mẹ.

Cha mẹ thằng tí làm trong một công ty sản xuất thực phẩm, một hôm mưa gió mà bị xe tải đâm chết trong lúc đi làm về.

Lúc đó thằng tí mới chín tháng tuổi, còn chưa biết nói biết đi.

Một mình bà bán rau ngoài chợ nuôi nó ăn lớn, để giờ rồi.

...

Trời đã phải hơn 10 giờ mới thấy dáng vẻ Tinh Lâm lảo đảo đi xuống, cậu vừa ngồi xuống ghế thì nghe từ nhà sau tiếng Liên Thanh vọng lên;- Ông thức rồi hả!

Rửa mặt đi rồi tui đem đồ ăn ra nè!

Cậu ngáp ngắn ngáp dài đáp;- biết rồi.

Lê đôi chân vào phòng tắm, cậu tát nước vào mặt cho tỉnh thẳng rồi làm vệ sinh.

Vừa đi ra, cậu định thắp hương cho chư vị thì Liên Thanh từ nhà bếp đem ra khây đồ ăn nói;- nhang khói tui thắp hết rồi, ra ăn nè.

Nghe thế cậu đi theo sau cô ra nhà trước, vừa ngã phịch xuống ghế thì Cô hỏi;- bộ khó ngủ lắm sao mà nhìn ông thiếu sức sống vậy.

Cô vừa hỏi vừa đưa bát đồ ăn qua cậu.

- không biết nữa, tối giờ cứ bị nhức đầu đau vai, chắc bị thấm nước mưa hôm qua.

Thôi mà ăn đi đói quá.

- mà ăn xong tui đi đón con bé Khánh tan học, ông ăn xong có định làm gì không?

Liên thanh hỏi, làm cậu chợt nhớ ra gì đó hào hứng nói;- khụ!

Có chứ.

- nói gì từ từ nói, ai giành đâu mà nói cho nhanh rồi sặc.

Cậu cười một cách khoái chí nói;- hôm nay tui sẽ canh bằng được con ma đó để bắt.

Cậu nói một cách chắc nịch rồi quay lại ăn tiếp, còn Liên Thanh chỉ nhướn mày hỏi lại;- bắt ma?

Ông giỡn với tui hả.

Mắt thì không thấy được ma, mà đòi đi bắt.

Có khi ma nó bắt lại ông thì có.

Cô nói một cách bình thản khiến Tinh Lâm ra phần dỗi hờn đáp;- rồi bà xem.

Không nói chuyện với bà nữa, tui ra chỗ khác ăn.

Nói xong cậu sách bát bún ăn dở ra ngoài, để lại Liên Thanh không hiểu chuyện gì ở lại.

- rồi mắc gì cọc với tui trời. ______________________________________Dự đoán nào mọi người ơi : lần này là pháp sư bắt ma hay ma bắt Pháp sư đây ")) Bà Năm : bà ngoại thằng Tí

Tùng : đàn anh của nhóm giang hồ Cảm ơn bạn đã đọc

Thank my love🥀

: )) thật ra viết cũng không lâu lắm

Mà tại ngồi nghĩ cái tên chương

Nên nó lâu, cũng đồng thời cảm

Ơn mọi người đã đọc và giúp

Truyện lên top6 #phapsumu

Thank.

My love
#Phapsumu
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
Chương 6 - Dị nghị


Sau khi ăn xong, Liên Thanh liền rời đi để đón bé khánh tan học.

Tinh Lâm vì không đi bán nên có phần chán nản.

Ngồi đọc sách không quá nửa canh thì liền bỏ ra ngoài.

Đóng cửa xong, cậu liền định tìm Quyên Hồng với An khùng thì bị một nhóm người đang buôn chuyện gần đó làm chú ý.

- Công nhận ghê gớm thật, mới tí tuổi đầu đã vay nợ giang hồ.

Trời ơi..

Nó mà là con tui, chắc xấu hổ với hàn xóm láng giềng chết.

Một nguời đàn bà đang to nhỏ gì đó với hai người bạn của mình, nghe giọng điệu có phần dè bỉu.

- Trời ơi..

Tui cũng có dè đâu.

Tưởng hai bà cháu đùm bọc nhau sống qua ngày, ai có ngờ hôm nay lộ chuyện dính líu tới xã hội đen.

Bởi ta nói..

Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà.

Một người nữa lên tiếng mỉa mai, thấy vậy dần dần cả ba người đều không làm chủ được câu nói.

Hết người này rồi lại đến người kia đua nhau nói ra những lời cay nghiệt.

Tinh Lâm đứng từ đằng sau một người phụ nữ trong số đó từ bao giờ, giơ tay vỗ nhẹ lên vai rồi nói;- Có vụ gì sao dì Oanh?

Bị cậu vỗ vai đột ngột, khiến bà Oanh giật mình la lên;- Bố thằng đậu mẹ thằng đen!

Cái gì vậy con.

Mày là người mà sao cứ thích đi đứng như ma vậy.

Hết hồn hà.Cậu nhìn bà Oanh cười rồi đáp;- Cho con xin lỗi, mà có chuyện gì sao dì?

Con đứng từ xa thấy mọi người nói nói cười cười quá trời.

Nghe cậu nói thế, với bản chất lắm chuyện, bà Oanh từ một người chứng kiến mọi chuyện lúc sáng, kể lại cho cậu không thiếu sót thứ gì.

Cả ba người cứ thế mà kể lại với cậu, từ những việc có thật, đến những lời được thêm vào gây kịch tính hơn.

- Thôi dì về nấu cơm cho bác mày đã, để không ổng cằn nhằn.

Bà oanh nói xong thì rời đi, hai người bạn của bà cũng lần lượt về nhà để cơm nước cho gia đình.

Tinh Lâm không còn ý định tìm Quyên Hồng với An Khùng nữa mà vội vã chạy đến nhà của Bà năm.

Nhà của bà cháu thằng Tí nằm gần cuối xóm, cách nhà cậu không xa, chỉ cần đi chục bước đã đến Nơi.

Căn nhà có phần sân không quá lớn, được lắp gạch đá có phần cũ kĩ.

Phía bên trong chỉ thấy cửa đã bị đóng kín nhưng lại chưa được khóa cẩn thận.

Cậu đành thử đi vào hỏi xem có ai ở nhà không.

- Bà có nhà không bà Năm?

Con Lâm, đến chơi nè bà ơi!

Cậu cất tiếng hỏi, nhưng lại không thấy sự hồi đáp nào.

Định bụng cả nhà đã ra ngoài rồi, cậu đành quay đầu trở ra.

Đúng lúc cậu định đi thì cửa đột ngột mở, một giọng nói có phần hơi yếu vọng ra;- Lâm hả con?

Nãy giờ bà ở nhà sau nên nghe không có rõ, có chuyện gì vào nhà chơi con.

- À dạ vâng.

Cậu lễ phép đáp rồi bước vào nhà cùng bà Năm, nhìn bà có phần vui vẻ cười.

Bước vào nhà, một luồng cảm giác lạnh như phà vào người cậu, khiến cậu nổi hết da gà.

" Cái gì mà cứ như âm khí lâu ngày tích tụ lại vậy.

" Cậu nghĩ thầm rồi ngó nghiêng nhìn quanh nhà, thấy vậy bà Năm cất giọng khàn khàn hỏi;- Mà con qua đây có chi không, hay con kiếm thằng Tí.

Nghe đến thằng tí, cậu không ngó nghiêng nữa mà quay lại nói chuyện;- Dạ, mà thằng Tí đâu rồi bà?

Cậu hỏi rồi nhìn bà Năm một cách chăm chú, bà cũng không vội trả lời mà thở dài đáp; - Ăn cơm xong nó bỏ đi đâu rồi.

Thật, con với cháu.

- ồ..

Mà bà nè, sao không mở cửa nẻo ra cho nó có không khí.

Chứ con thấy đống vậy ngột ngạt lắm.

Câu hỏi lần này khiến bà Năm có phần buồn tuổi, bà dụi dụi đôi mắt vẫn còn sưng đỏ nhẹ đáp;- Thằng Tí nó ăn chơi lêu lổng đó giờ thì con biết rồi, có ai trong xóm ưa nó đâu.

Đợt này có còn thêm vụ vay tiền giang hồ nữa, bà có dám nhìn mặt ai đâu con.

Nói xong, nước mắt bà bất chợt rơi.

Dù cố lấy tay lau đi nhưng nó vẫn không hết, giọng đã khàn đặc nay càng khó hành tiếng hơn.

Dù thế bà vẫn cố nói thêm;- Đóng lại là để cho người ta đừng nhìn vô, tránh ánh mặt người ngoài.

Nghe xong cậu có phần đồng cảm, đưa bàn tay ra nắm lấy đôi bàn tay nhăn nheo của bà.

Cậu là một người không còn ba mẹ, kể cả người nuôi dưỡng cậu khi ba mẹ cậu mất cũng không còn.

Cậu nhìn bà rồi lại nghĩ, giá mà người trước mặt này là bà của mình thì tốt biết mấy.

Suy nghĩ mãi khiến cậu trầm xuống lúc nào không hay, cậu buông bàn tay đang nắm tay bà rồi nói;- Thôi bà nghỉ ngơi, con có việc phải làm ạ.

Hôm khác con đến thăm bà.

Bà Năm ngừng khóc từ khi nào, cười với cậu rồi đáp;- Thôi con đi đi kẻo muộn.

Nói rồi bà đứng dậy tiễn cậu ra Khỏi cửa.

Trước khi đi, cậu thấy nét mặt của bà đã tươi tỉnh hơn phần nào, nhưng nét u buồn vẫn không thay đổi.

Cậu bước ra khỏi sân nhà với cảm giác nặng nề khó tả, vừa đi cậu vừa nhìn trời ngắm mây để quên đi sự nặng nề.

Đi một vòng lại quay về căn nhà của chính mình, cậu bất giác thở dài rồi bước vào bên trong.

...

Ở một nơi nào đó gần công viên, trên một cây cầu không quá lớn, An Khùng cùng Quyên Hồng đang nói chuyện gì đó với nhau.

- Ủa nó có nhảy hông dạ?

Quyên Hồng đang ngồi xổm chống tay lên cằm hỏi An Khùng kế bên, cậu ta nhíu mắt nhìn một người thanh niên đang đứng trên cầu rồi đáp;- Kiểu này là bồ đá rồi, thế nào cũng nhảy thôi.

Quyên Hồng vỗ đầu cậu ta một cái rồi nói;- Khùng, thua cá độ đá banh á.

An khùng vừa lấy tay xoa chỗ bị đánh vừa la;- Nói thôi đừng có đánh, đau nha bà nội.

- Thì..

Cho xin lỗi đi.

Cả hai vừa ngừng lục đục nội bộ, quay qua nhìn đã không thấy cậu thanh niên kia đâu nữa.

An Khùng thấy thế thì nói với vẻ trách móc;- Đó!

Nó mất tiêu luôn rồi kìa, làm ngồi canh nãy giờ.

Quyên Hồng gãi cổ suy nghĩ gì đó, một lúc sau quay sang nói với An Khùng;- Ê, nó mất..

Là nó nhảy rồi đúng hông?

Nghe Quyên Hồng nói, làm anh cũng phải suy nghĩ một lúc rồi chạy lại chỗ thanh niên kia vừa đứng la;- U trời!

Anh trai ơi anh trai!

Sao mà dại dột vậy, em còn chưa hỏi bị bồ đá hay thua đề mà!

Quyên Hồng nhìn An Khùng chạy đi thì cô cũng lật đật chạy theo sau.

...

" 15 giờ 23 phút."

Trời bắt đầu mát dần, những người trong xóm ra ngoài chạm mặt nhau thì tụ tập lại buôn chuyện, không khí bên ngoài có sức sống hơn thẳng.

Liên Thanh đã đưa Liên Khánh đi học về, cô trở bé Khánh về thay đồ rồi cả hai sang nhà Tinh Lâm để ăn chiều.

Vì trong nhà chỉ còn mỗi Tinh Lâm, cậu lại không giỏi chuyện nhà, chuyện bếp núc nên cô đành thường xuyên mang đồ qua nhà cậu nấu.

Còn bé Khánh được qua chỗ cậu chơi nên cũng không ý kiến gì, ngược lại còn cảm thấy vui.

- Ủa, anh Lâm.

Sao nhìn mặt anh buồn dạ?

Liên Khánh hỏi Tinh lâm đang chống cằm suy nghĩ.

Cậu thở dài rồi đáp một cách trống vắng;- Thì chán thôi, tui đâu có giống mấy người, đi học được gặp bạn bè.

Cô bé Khánh liền nhướng mày đáp;- Thì anh cũng kiếm bạn để chơi đi, chị hai em kìa.

Nghe thế cậu liền nhăn mặt quơ tay nói;- Ai cũng được, trừ bà chị khó ưa khó chịu đó của em ra.

- Em thấy chị hai em cũng dịu dàng mà, đối xử tốt với em quá trời.

Cậu thở dài, cười xoa đầu Liên Khánh rồi đáp;- Rồi rồi, tui biết rồi.

Giờ xuống phụ chị hai mấy người nấu ăn nè.

- Thôi khỏi đi, đồ ăn xong rồi nè!

Từ nhà sau, Liên Thanh bê khay đồ ăn lên đặt giữa bàn.

Tinh Lâm thấy đồ ăn thì quên cả buồn, cậu cùng Liên Khánh ăn một cách nhiệt tình, quên cả cảm ơn đến người nấu.

Liên Thanh thở dài nhìn hai đứa con nít lớn xác rồi ngồi xuống ăn.

Ăn xong định ở lại chơi thì Liên Thanh liền nhớ ra vẫn còn việc bận, Liên Khánh thì phải học bài nên cả hai đành tạm biệt Tinh Lâm rồi rời đi.

...Nhìn vào điện thoại đã là " 19 giờ 20 phút," Tinh Lâm vừa cầm theo cây ná cùng vài viên bùa, chạy nhanh ra ngoài đường.

Cậu cầm cây ná như chuẩn bị bắn, đứng núp sau cây xoài nhà đối diện như chờ đợi thứ gì đó.

Phải tầm 15 phút sau, khi trời đã tối thẳng thì có bóng người từ xa đi đến.

Nhờ nhà hàng xóm vẫn chưa ngủ, nên đèn vẫn đủ sáng để cậu có thể nhìn rõ.Dáng vẻ một người có phần cao ráo, với bộ đồ đen che kín toàn thân cứ thế mà rảo bước.

Nhưng người này không đi hết đoạn đường mà lại dừng ngay trước sân nhà cậu, nhìn dáng người này như luống cuống tìm thứ gì đó trong nhà.

- À, ra là mày.

Lần này thì khỏi chạy nha, ma hay người gì hôm nay bắt hết!

Nói xong cậu bắn viên bùa trên tay vào lưng người kia, khiến người đó giật mình quay lại.

Nhân cơ hội cậu nhảy vào ôm chặt người đó lại, cả hai cứ thế mà lật đật ngã ra sau.

Dù đã ngã bệch xuống đất, nhưng cậu vẫn ôm người kia không buông, bực giọng nói.

- À à, thì ra là người sống.

Nói!

Mày là ai, sao ngó nghiêng trước nhà tao làm gì!

Người kia không phản kháng nữa mà trả lời một cách khó khăn;- Tui!

Tui..

Hữu Danh nè.

______________________________________"(( tự nhiên mất động lực quá, bạn nào là người thích bộ truyện tớ viết thì cho tớ xin ít động lực với 🥀Tớ nghĩ truỵên tớ viết sẽ còn rất dài, nên chắc mấy phân đoạn cảm xúc vẫn chưa tới.

Mong mọi người đọc đến lúc end truyện ạ "((

Tớ không chú tâm vào việc tả cảnh, nên nếu làm mọi người thấy chưa được thực tế thì mong mọi người bỏ qua🥀

Thank my love 🥀
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
Chương 7 - Ai oán


Hữu Danh bị Tinh Lâm đè nên có phần khó khăn nói;- Tui!

Tui..

Hữu Danh nè.

Tinh Lâm không ôm chặt anh nữa mà buông lỏng ra nheo mắt nhìn.

Nhận ra đó là Hữu Danh, cậu ngạc nhiên nhìn anh.

- Hữu Danh?

Sao lại là ông.

- Có chuyện gì thì đứng lên đã, Lâm đang ngồi trên người tui nè.

Nói rồi anh nhìn cậu cười một cách bất lực.

Cậu vội vã đứng dậy, phủi hết bụi trên người rồi kéo anh lên.

- Lâu rồi không gặp, pháp sư trẻ.

Anh nhìn cậu cười rồi nói, còn cậu chỉ lo phủi bụi mà đáp qua loa;- Ờ..

Lâu rồi không gặp, pháp sư ăn bún đậu với nước mắm.

Cậu vẫn trêu chọc anh như ngày nào, khiến anh bật cười nói;- Bữa nào tui dẫn Lâm đi ăn bún đậu, tui ăn mắm tôm cho Lâm xem.

Cậu không phủi áo nữa mà nhìn anh rồi nhướng mày đáp;- Thiệt hông đó à.

Anh không nói gì nữa, chỉ gãi đầu rồi bất giác mỉm cười.- Mà sao ông đứng trước sân nhà tui ngó nghiêng làm gì.

Với người áo đen đến tìm tui hôm trước, có phải là ông không?

Bị tố về chuyện anh hay lén lút nhìn cậu, khiến anh có phần ấp úng trả lời.- thì..

Tui.

Thăm họ hàng xa thôi, bộ Lâm không muốn gặp tui hả.

Cậu thở dài đáp;- Thăm gì mà lén lút như cô hồn vậy.

Mà lỡ tới rồi thì vào nhà đi.

Cậu mời anh vào nhà, nhưng anh lại lắc đầu đáp;- không được rồi, tui nói chuyện với Lâm tí rồi còn có việc.

Nói rồi anh nhìn Lâm, cậu đang hơi buồn ngủ, cứ lấy tay dụi mắt.

Anh thấy thế thì cầm tay cậu lại nói;- Dụi vậy dễ đau mắt lắm, buồn ngủ thì vào nhà ngủ đi.

Anh tháo sợi dây đang đeo trên cổ mình xuống, đeo vào cho Tinh Lâm rồi nói thêm;- Ông hay khó ngủ đúng không, đeo cái này vào thì không bị nữa.

Coi như Lâm giữ hộ tui đi, khi nào xong việc tui tìm Lâm.

Tinh Lâm nâng niu mặt dây chuyền lên ngắm nghía rồi quay qua hỏi anh;- Lâu rồi mới gặp mà, đi vội vậy?

Anh không trả lời liền mà vỗ vai cậu, cười đáp;- Tui đi nhanh thôi, khi nào xong chuyện thì tui tìm Lâm nói chuyện.

Nói rồi anh đột ngột ôm cậu, khiến cậu ngạc nhiên chỉ biết đứng im cho anh ôm.

Nhìn mặt anh có phần không nỡ, nhưng rồi lại tạm biệt cậu rời đi.

Còn Tinh Lâm vẫn chưa hết hoang mang.

Nhìn bóng lưng anh xa dần, cậu buột miệng nói;- Thằng này có máu trong cộng đồng chắc luôn.

Nhưng rồi cậu lại quay về thực tại.

Nhìn mặt dây chuyền, cậu bất giác cười rồi vui vẻ rảo bước vào nhà.

...

Hữu Danh lúc này không đi xa lắm, chỉ khuất nhà cậu để không bị nhìn thấy.

Anh vẽ một hình gì đó lên nền đất rồi lẩm bẩm đọc;- Hồn nào ở chốn non bồng.

Qua đây hồn cũng vui lòng ghé chơi.

Dầu hồn dạo khắp mọi nơi.

Ghé đây đàm đạo chuyện đời trần gian.

Anh mở to mắt thi triển thứ gì đó.

Từ những nét mà anh vẽ, liền có ánh sáng màu tím nhạt lóe lên rồi nhanh chóng vụt tắt.

Nửa linh hồn của một cô gái cứ thế mà hiện hữu.

Cô gái này chỉ là một linh hồn mờ nhạt, lúc mờ lúc rõ.

Thoạt nhìn cô giống một thiếu nữ đôi mươi, với mái tóc xõa ngang vai cùng đôi mắt rất đẹp.

Cô nhìn anh tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Anh là ai?

Gọi tôi đến có chuyện gì?

Giọng nói nhẹ như gió có phần khàn đặc cất lên hỏi.

Anh không trả lời ngay mà đứng dậy nhìn cô như đang đánh giá.

- ngay từ đầu cô biết tôi là pháp sư, nên cố tình tránh né đúng chứ.

Câu hỏi khiến cô có phần cảnh giác với anh.

Cô nhìn anh một lúc rồi trả lời thận trọng;- Tôi nghe những vong linh ở đây nói cả rồi.

Có một pháp sư chuyên đi bắt các linh hồn lưu lạc, không chịu siêu thoát để làm âm binh.

Không ngờ người bị bắt kế tiếp chính là tôi.

Anh không quan tâm lắm mà nhìn cô rồi nói thẳng vấn đề;- cô là ai?

Tại sao đeo bám Tinh Lâm?

Ánh mắt cô hiện rõ sự u buồn đáp;- Tôi muốn nhờ Tinh Lâm giúp một chuyện.

Nói xong cô im lặng, nhìn vào khoảng khhông trước mắt như suy nghĩ rồi trầm chậm nói tiếp;- tôi bị người khác thảm hại, bị đẩy ra rồi chết giữa đường.

Tôi còn chưa nói được lời nào với gia đình, chưa thể nói ra ai là người giết mình.

May mắn cho tôi đúng lúc đó, chuyến xe của Tinh Lâm đi ngang qua...

Cô nhận ra Tinh Lâm là một pháp sư mà liều mình bám theo.

Vì hồn phách của cậu lúc này vẫn còn yếu, nên dễ dàng bị ma quỷ bám theo đoạt xác.

Nhưng cô không làm vậy, cô chỉ muốn đeo bám cậu, đến khi cậu nhận ra sự xuất hiện của cô mà giúp đỡ.

- Tuy nhiên tôi không hay biết, Tinh Lâm lại không thể thấy được tôi.

Nên tôi đành đu bám theo cậu ấy, đến khi cậu ấy nhận ra thì thôi.

Nghe xong anh liền tỏ vẻ không vui đáp;- Tôi cũng là pháp sư, sao lúc đó cô không nhờ tôi giúp đỡ?

- Có cho tôi thêm hai vía cũng không dám nhờ vã anh, ở đây ai mà không đồn anh chuyên bắt hồn ma lưu lạc để làm âm binh.

Cô cười rồi nói với sự khốn khổ.

- Ma quỷ không ở cạnh con người được, cũng như việc con người không thể ở cùng ma quỷ.

Cô còn ở cạnh Tinh Lâm nữa chỉ khiến cậu ấy chết dần chết mòn thôi, cô biết không?

Anh trách vấn cô rồi cố giữ bản thân không manh động.

Nhưng cô vẫn kiên quyết muốn nhờ giúp đỡ, hết cách anh đành nói sẽ thay Tinh Lâm giúp cô.

- Nói đi, cô muốn làm gì.

Từ đôi mắt cô hiện rõ sự tức giận, cô trả lời một cách nhẹ nhàng nhưng đầy câm phẫn;- Tôi muốn trả thù.

Tôi muốn anh giúp tôi, khiến nguời thảm hại tôi phải bị cái chết đau khổ như tôi đã bị.

- cái này tôi không thể giúp cô được, kể cả Tinh Lâm hay bất kì pháp sư nào khác.

Mặt anh không cảm giúc mà từ chối thẳng.

Lời nói như xé nát vọng tưởng, khiến cô tức giận có phần uất ức hỏi;- Tại sao chứ?

Tại sao tôi phải chết trong khi người giết tôi lại được sống thảnh thơi an nhàn!Cô đổi thái độ rồi nói;- Nếu anh không giúp tôi, tôi sẽ nhờ Tinh Lâm.

Đã hết lời để nói, anh lúc này có phần tức giận, định dùng tay thi triển thuật đánh tan hồn phách cô thì cô đã nhanh chóng biến mất.

Cảm giác như vừa ăn nhầm trái tranh chua chát, khiến anh tức giận định chạy đi tìm cô.

- Dừng lại được rồi, Hữu Danh.

Ác Linh từ đâu xuất hiện, nhìn anh với vẻ lạnh nhạt như thường ngày nói;- Cái nghiệp của Tinh Lâm cũng đến rồi, chính cậu ta vượt qua thì mới có thể khai quang được.

Ngươi có thể giúp cậu ta, nhưng đừng vượt quá giới hạn.

Nói rồi cô hòa mình vào màn đêm biến mất, để lại Hữu Danh vẫn đứng im suy nghĩ.

Chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực như bây giờ.

______________________________________NGOẠI TRUYỆN nho nhỏ :- Ông Vú, cho con quen Hữu Danh đi mà.

Tinh Lâm vừa lắc tay vừa nũng nịu xin ông Vú.

Hữu Danh đứng bên cạnh không nói gì, chỉ nhìn cậu rồi cười mỉm.

- Cậu cười cái gì, cậu vui lắm sao mà cười.

Còn con nữa, trời ơi nó cho con ăn bùa mê thuốc lú gì mà con dại vậy Lâm.

Ông Vú nhăn mặt nói với vẻ không vui, Tinh Lâm vì thế cũng nhăn mặt ra phần dỗi hờn.

Thấy thế, ông Vú đành miễn cưỡng hỏi thêm;- Ờ thì, cậu quen cháu tui rồi cậu lấy gì nuôi nó?

Anh Nhướng mày ra phần bất ngờ đáp;- Dạ..

Con mở tiệm bún đậu nuôi Lâm, Vú cứ yên tâm.

Ông vú tỏ ra 3 phần bất lực, 7 phần như 3 rồi thở dài.

______________________________________- Vì cô luôn bám theo và ngồi trên vai Tinh Lâm, nên khiến vai cậu lúc nào cũng đau nhức.

- Câu chú mà Hữu Danh đọc, là tớ lấy bên cầu cơ.

🙂) định sủi mà lương tâm không cho phép 🥀

Thank my love 🥀
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
Chương 8 - " làm ơn, giúp tôi"


Cũng đã gần " 9 giờ " hơn, Hữu Danh lúc này mới chịu rời đi.Anh quay về căn nhà của mình, bước vào một cách mệt mỏi.

Cởi chiếc áo khoác vứt lên ghế, rồi rảo bước xuống nhà bếp.

Không quá năm phút sau, anh đi ra cùng ly nước đang uống dở trên tay.

Anh chầm chậm tiến đến bộ bàn ghế được đặt gần mép tường, ngồi bệt xuống.

Trên chiếc bàn có một cuốn sách đang đọc dở.

Anh đưa tay cầm cuốn sách lên rồi ngả lưng dựa vào ghế, lật từng trang sách ra đọc một cách chăm chú.

Vì cả ngày la cà khắp nơi, nên chỉ đọc được vài trang anh đã ngủ gục vì mệt.

Cuốn sách vẫn còn trên tay nhưng anh đã ngủ từ bao giờ, nhìn nét mặt có phần thoải mái.

Chắc vì lâu rồi anh mới được nghỉ ngơi.

...

Sau khi rời khỏi nhà Tinh Lâm, Liên Thanh đưa bé Khánh về nhà rồi lại vội vã ra ngoài.

Phải hơn " 11 giờ " đêm mới thấy cô chạy trên chiếc xe máy của mình về nhà.

Lúc này, những căn nhà xung quanh đã tắt đèn từ bao giờ, chỉ còn nhà cô là vẫn sáng đèn chờ cô về.

Cô tắt máy xe rồi dẫn bộ vào nhà.

Tháo chiếc mũ bảo hiểm xuống đặt lên xe, cô quay người định đóng cánh cửa lại thì có cơn gió thổi qua, khiến bụi bay vào mắt.

Chiếc kính có phần làm vướng tay nên cô liền tháo ra.

Lấy tay dụi vài lần cũng lấy hạt bụi ra được, cô liền chớp mắt để nhìn rõ lại.

Phía trước không xa, có một bóng người sáng nhè nhẹ lọt vào tầm mắt cô.

Cứ nghĩ mình nhìn nhầm, cô liền dụi mắt thêm vài lần nữa rồi nhìn lại.

Xác định không phải là nhìn nhằm, cô chuyển sang tò mò không biết nguời kia là ai.

- Nè!

Đêm hôm rồi ai còn đứng giữa đường vậy?

Với sự hiếu kì của mình, cô cất tiếng hỏi bóng người đang đứng im kia.

Nhưng có vẻ cái bóng không quan tâm đến cô mà chỉ im lặng đứng.

Hết cách, cô đành mang theo sự hiếu kì mà tiến lại.

Đến gần thì nhận ra cái bóng lưng này là một người con gái, cô liền cất tiếng hỏi lại;- Nè!

Nửa đêm rồi sao không về nhà mà đứng đây vậy?

Cô gái vẫn không trả lời.

Thấy có điều kì lạ, Liên Thanh đưa tay vỗ lên vai người con gái ấy.

Cô chỉ định vỗ nhẹ lên vai, nhưng nó lại vuột xuống, xuyên qua người.

Lúc này cô đã biết điều kì lạ nằm ở chỗ nào mà mếu mặt lẩm bẩm;- Trời ơi..

Ba hồn bảy vía Tinh Lâm ơi.

Ông ở đâu thì ra cứu tui với.

Cái bóng trắng đột ngột quay lại nhìn, khiến cô giật mình suýt ngất.

Gương mặt người con gái nhìn cô rồi cất giọng nhẹ như gió nói;- Làm ơn, giúp tôi.

Dù gương mặt không có gì là đáng sợ, nhưng Liên Thanh vẫn bị dọa hét toáng lên rồi chạy ngược vào nhà.

Cô chạy nhanh vào rồi khóa cánh cửa lại, tay luống cuống đeo chiếc kính lên.

Dù cô đã từng tiếp xúc với nhiều oan hồn, ngạ quỷ, nhưng cô vẫn có cảm giác sợ hãi mỗi khi gặp chúng.

Cô trấn tĩnh lại bản thân rồi xem như chưa có chuyện gì mà đi ngủ.

...

Cả đêm dài cô không tài nào ngủ được, phải đến rạng sáng vì thấm mệt mà ngủ quên.

Mới " 6 giờ " sáng đã thấy Tinh Lâm phấn khởi từ trên phòng bước xuống, nhìn nét mặt chứng tỏ đêm qua cậu đã ngủ một giấc rất ngon.

Cậu rửa mặt rồi thắp nhang cho chư vị, xong lại mang hộp gỗ đựng vòng ra ngồi sắp.

Ngồi loay hoay xếp lại mấy chiếc vòng khiến cậu không để ý, Hữu Danh đã đứng trước cửa nhà cậu từ bao giờ.

Anh không gọi mà chỉ nhìn cậu chăm chú rồi cười.

Thấy cậu mãi vẫn không nhận ra, anh đành bước vào nhà cất tiếng nói;- Pháp sư trẻ mới sáng ra đã chăm chỉ làm việc sao.Cậu ngơ ngác ngước lên nhìn anh đang cầm theo thứ gì đó đi vào, thấy vậy cậu ngạc nhiên hỏi;- Ủa tới khi nào đó, vào ngồi chơi.

Anh ngồi đối diện cậu, đặt bịch đồ lên bàn đáp;- Tui tới lâu rồi, thấy Lâm đang làm việc nên đứng nhìn.

Nói rồi anh mở bịch đồ trên bàn, lấy ra một phần cháo hộp đưa qua chỗ cậu nói;- Sáng tui có ra ngoài ăn, nên sẵn mua thêm phần cho Lâm.

Giờ ăn đi cho nóng.

Cậu nhìn anh hết ngạc nhiên rồi chuyển sang hào hứng đáp;- Trời ơi, cảm ơn nhen.

Đúng lúc đang đói.

Người gì vừa đẹp trai vừa tốt bụng.

Cậu dẹp hộp vòng qua một bên, anh cũng ân cần tháo nắp hộp rồi đưa lại chỗ cậu.

- Ăn từ từ thôi, cháo còn nóng lắm.

Nói rồi anh nhìn cậu ăn mà không rời mắt, còn cậu chỉ tập trung vào tô cháo, ăn một cách ngon lành.

Bất giác anh cười nghĩ, " mình còn không bằng một tô cháo nữa.

" Bầu không khí vui vẻ đến lạ thường, khác những ngày nếu không có Liên Thanh thì cậu chỉ ngồi uống cafe thay vì bữa sáng.

Người ăn, kẻ lại ngắm người ăn, thời gian cứ thế mà trôi qua trong im lặng.

- Lâm!

Lâm!

Lâm!

Liên Thanh từ bên ngoài chạy vào hét tên cậu, phá đi bầu không khí yên tĩnh.

Cô chạy một mạch vào nhà, khiến cậu ngừng ăn mà nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.

Cô định nói gì đó với cậu thì liền nhìn qua Hữu Danh, không vội kể nữa mà nói;- Ủa cái ông này là người tới tìm ông hôm trước nè Tinh Lâm.

Anh cười rồi bình thản đáp;- Thì tui là họ hàng xa của Lâm, lần trước tui có nói mà.

- Ủa có hả? sao tui không nhớ.

Tinh Lâm ngồi một bên không ăn nữa mà nhìn cô với vẻ hiếu kì hỏi;- Mà mới sáng ra bà làm gì kêu tên tui rồi chạy như ma đuổi vậy?

Nghe anh hỏi, cô bỏ qua chuyện Hữu Danh mà ngồi xuống nói;- Hôm qua..

Tui gặp ma!

Trên mặt cô hiện rõ sự bất an, còn cậu vẫn bình thản trả lời;- Bà thấy được ma thì có gì lạ đâu, đằng này ma cỏ ngoài đường thiếu gì.

Nói xong cậu quay lại ăn tiếp, còn cô không biết giải thích thế nào mà bứt rứt nói.

- Không phải, con ma này kì lắm.

Tinh Lâm vẫn đang ăn, nghe cô nói thế thì quay sang đáp;- kì là kì chỗ nào?

Tui thấy có bà sợ ma quá thôi.

Cô lấy hết sức bình sinh kể cho cậu từ đầu đến cuối, từ đoạn cô đi trên chiếc xe của mình về đến nhà, rồi bị gió thổi làm bụi bay vào mắt.

Cho đến khi cô vỗ lên vai người con gái ấy.

- Trước khi tui bỏ chạy, nó còn nói là " xin hãy giúp tôi " nữa.

Tới giờ tui vẫn còn sợ nè.

Nghe cô kể xong, anh liền bỏ tô cháo qua một bên rồi nói với vẻ bất lực;- Trời ơi..

Bà Thanh ơi.

Sao bà không đứng lại xem hồn ma đó nhờ giúp cái gì.

Cô vỗ vai cậu rồi cao giọng trả lời;- Lúc đó sợ muốn chết! ai đâu mà để ý tình tiết.

Ông thử là tui lúc đó coi, xem ông có sợ hông.

- Chán bà ghê.

Hữu Danh ngồi một bên nghe cả hai nói chuyện mà không có động tĩnh gì, dường như anh đã biết trước mọi việc.

Mặt anh lúc này có phần căng thẳng suy nghĩ, nhưng rồi bị tiếng của Tinh Lâm gọi quay về thực tế.

- Hữu Danh.

Ngồi nghĩ gì mà chết lặng vậy.

Anh nhìn cậu trả lời một cách mông lung;- À, không có gì.

Tui vẫn nghe Lâm nói đây.

Ánh mắt Liên Thanh nhìn anh có phần nghi ngờ rồi quay lại Tinh Lâm.

- Đã không biết thì thôi, chứ biết rồi thì phải giúp!

Cậu thả một câu triết lý rồi quay sang nhìn vào khoảng không gật gù nói tiếp;- Bà gọi Thụy Du đi.

Đêm nay tui với bà, cả Thụy Du sẽ đi tìm con ma đó.

Nói xong cậu cười một cách đắc ý rồi đứng dậy bỏ đi, để lại Liên Thanh cùng Hữu Danh ngơ ngác nhìn.

Nhưng thay vì sợ hãi, cô lại cảm thấy vui.

Không biết đã bao lâu rồi, cô mới được nhìn thấy cậu vui vẻ hào hứng như bây giờ.

______________________________________")) không biết nói gì nên, buổi tối vui vẻ nha các nàng 🥀

Thank my love 🥀
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
Chương 9 - Quỳnh Hương


Hôm nay cũng giống như những ngày bình thường, Liên Thanh ở nhà thêu tranh, bé Khánh thì đi học, còn Tinh Lâm vẫn đi bán vòng.

Nhưng hôm nay anh không đi một mình, mà có sự đồng hành của Hữu Danh.

Sau khi Liên Thanh rời đi, Tinh Lâm cũng phải chuẩn bị ra công viên bán vòng, thấy thế Hữu Danh cũng xin đi theo.

- Cho tui theo đi, có gì lâm mỏi tay thì tui cầm phụ.

Tinh Lâm đeo chiếc hộp gỗ trên vai, nhìn anh từ đầu đến chân rồi nói;- Bộ thất nghiệp sao mà không đi Làm, đi theo tui chi.

Mà thôi, muốn đi thì đi.

Được cậu đồng ý, anh vui vẻ khóa cửa nhà giúp cậu, rồi lẽo đẽo theo cậu ra công viên.

Cả hai cứ nói nói cười cười hết quãng đường, anh luôn lắng nghe từng lời cậu nói mà không bỏ sót chữ nào, dù đó có là vài lời trêu chọc việc anh không ăn được mắm tôm.

Anh nhớ lại lần đầu nói chuyện với cậu trong căn nhà hoang.

Lúc đó, trước mặt anh là một cậu thanh niên có dáng người nhỏ con, nhưng lại rất hung hăng, mặc kệ nguời đối diện là ai mà tuôn ra những thứ nghĩ trong đầu.

Câu trước mày, câu sau cũng mày.

Nếu như Linh Nữ không xóa kí ức của cậu, chắc sẽ không có cơ hội nào cho anh được gần cậu.

...

Nhờ có Hữu Danh mà hôm nay bán nhanh hơn mọi khi.

Người đến mua vòng vì phong thủy chỉ là số ít, còn lại đều vì anh có phần điển trai nên được mọi người mua để bắt chuyện.

Mới " 5 giờ " mà trời đã không còn sớm nữa, nhìn lại hộp gỗ chỉ còn một cặp vòng duy nhất.

Tinh Lâm nhìn Hữu Danh đang bê chiếc hộp gỗ rồi nói.

- Bán sáng giờ cũng lời rồi, thôi dẹp rồi về.

Anh quay lại nhìn cậu gật đầu.

Thấy anh bê chiếc hộp nặng cả buổi sáng nên cậu đưa tay tỏ ý cầm phụ.

- Đưa đây tui cầm cho, ông ôm sáng giờ chắc mỏi tay rồi.

Anh nhìn cậu cười rồi đáp; - Để tui cầm cho, không mỏi.

Anh đóng chiếc hộp lại, nhìn cậu nói;- Đi, về nhà.

Cậu lúc này chỉ biết bất lực mà nghe theo.

Dường như nhớ ra gì đó, cậu đến gần chỗ anh mở chiếc hộp ra.

Bên trong chỉ còn một hộp đựng cặp vòng ông Tơ bà Nguyệt.

Cậu cầm lên rồi đưa ra nói;- Đây, cái này cho ông.

Xem như quà đáp lễ sáng giờ ông giúp tui bán vòng đi.

Anh nhìn vào hộp vòng trên tay cậu mà bất giác cười.

- Cái này là vòng cặp mà, với lại còn là vòng nối duyên nữa.

Tui có một mình sao mà đeo.

Nghe anh nói thế, cậu nhíu mày suy nghĩ gì đó.

Anh đặt chiếc hộp xuống đất rồi đưa tay mở hộp vòng cậu đang cầm, lấy một chiếc đeo vào tay, rồi lại cuối xuống bê hộp gỗ lên nói;- Đeo trang trí cũng được, chiếc còn lại không bán được đâu.

Lâm..

Lấy đeo đi.

Nói rồi không biết vì ngại hay nhớ nhà mà anh quay mặt cầm chiếc hộp gỗ đi trước, Tinh Lâm lẽo đẽo theo sau.

- Đeo vô có khi nào hai thằng yêu nhau không trời.

Cậu nhìn chiếc vòng còn lại trên tay rồi lẩm bẩm nói một mình.

Nói thì nói thế, một lúc sau đã thấy chiếc vòng được đeo cẩn thận trên tay cậu từ bao giờ.

Cả hai đi về nhà bằng con đường tắt, vừa đi cậu vừa vui vẻ ngân nga.

Đến đoạn hẻm khuất lối, nơi thằng Tí từng bị đánh hội đồng, cậu lại bắt gặp Tùng cùng đàn em của gã.

Nhóm của Tùng đang đi ngược lại, nhìn mặt người nào cũng đang tức giận.

Hai bên đều lướt qua nhau một cách nhẹ nhàng, nhưng một người trong số bọn đàn em của Tùng lại quay mặt nhìn Hữu Danh như nhận ra cậu.

Hữu Danh lúc này vẫn bình thản đi phía trước, chỉ có Tinh Lâm vẫn nghĩ ngợi gì đó theo sau.

...

Về đến, Tinh Lâm đã thấy Liên Thanh cùng Thụy Du đang ngồi trên chiếc xích đu trước nhà trờ cậu.

Vừa thấy cậu, Thụy Du liền chạy lại mừng rỡ.

- Ê Tinh Lâm!

Lâu quá hổng gặp.

Thụy Du lao đến ôm cậu, khiến cậu ngạt thở nói một cách khó khăn;- Mới..

Gặp lại mà nhôi dữ vậy.

Bộ có gì vui..

Sao.Hữu Danh đứng kế bên, thấy cậu bị ôm sắp ngạt chết nên tách hai người ra rồi cười xã giao nói;- Có gì từ từ nói, ông ôm nữa là chết Lâm đó.

Lúc này Thụy Du mới nhận ra sự xuất hiện của anh mà ngơ ngác hỏi;- Ủa ai đây?

Liên Thanh vừa đi tới chỗ ba người vừa giải thích;- Họ hàng của ông Lâm á.

Tui quên kể với ông.

- Tôi tên Hữu Danh, là họ hàng " xa " của Lâm.Anh cười rồi nhìn Thụy Du lịch sự nói, cậu lúc này chỉ biết nhìn anh rồi gật đầu.

- Thôi Lâm vào nhà đi, tui có việc phải đi rồi.

Nói rồi anh đưa hộp vòng cho cậu vỗ vai.

- Sao về sớm vậy, không ở lại ăn tối rồi hãy đi.

Cậu nhìn anh, còn anh chỉ lắc đầu đáp một cách vội vã rồi rời đi.

- bây giờ tui ở lại không tiện, khi khác tui mời Lâm đi ăn.

Anh quay mặt rời đi được một đoạn thì cậu nhớ ra vẫn chưa trả lại sợi dây cho anh, cậu bước ra ngoài đường hét lớn;- Ông quên sợi dây nè!

Hữu Danh!

Trời có phần ngã tối, Hữu Danh như không nghe thấy lời cậu, cứ thế hòa mình vào màn đêm rồi biến mất.

Cậu đành bất lực quay vào nhà thì thấy Thụy Du cùng Liên Thanh đang nhìn mình chăm chú.

- Làm gì nhìn tui dữ vậy.

- Ờm..

Đâu có gì đâu.

Liên Thanh liền đáp lời như biện minh, thấy Thụy Du vẫn ngây người suy nghĩ, cô liền vỗ vai cậu rồi đi vào.

Thụy Du bị cô làm giật mình thì ừm ờ vài tiếng rồi đi vào theo, để lại Tinh Lâm vẫn nhăn mặt khó hiểu.

Cậu thở dài rồi sách theo hộp gỗ bước vào nhà.

...

Sau khi ăn uống sinh hoạt xong, cả ba nguời ngồi lại nói chuyện.

- Mà sáng tui kêu Liên Thanh gọi ông vậy thôi, chứ quên là ông đang bận học.

Sao ông tới đây được vậy?

Tinh Lâm mang theo sự tò mò hỏi Thụy Du vẫn đang ăn trái cây, nghe thế cậu liền nhướng mày rồi bỏ trái táo xuống nói; - Thì nó đó, tui đợi đủ người rồi mới kể nè.Cậu lấy tay lau miệng rồi bắt đầu kể.

Tinh Lâm cùng Liên Thanh nhìn cậu chờ đợi.

- Ba mẹ tui mới đầu cũng ép dữ lắm chứ, nhưng qua một thời gian thấy tui không tập trung được nên cho tui nghỉ rồi...

Hiện cậu đang học thiết kế thời trang với sự ủng hộ của ba mẹ, thấy con trai vừa học tốt lại vừa vui vẻ nên ông bà cũng đỡ bận tâm mà để cậu thỏa mãn với đam mê.

Nghe xong, hai người đều ngạc nhiên vỗ tay chúc mừng cậu.

- Ủa vậy tính ra là ông vẫn còn phải tập trung học chứ?

Sao giờ còn ngồi đây?

Tinh Lâm nhìn cậu rồi hỏi, còn cậu với vẻ tự hào đáp;- Thì đúng là vậy, nhưng mà ba mẹ tui đi công tác tận hai tháng mới về.

Với mấy bài kiểm tra vẽ dễ ẹc à, tui xin đề làm trước hết rồi, chỉ cần nhờ mấy đứa bạn nộp giúp rồi viện cớ cho tui nghỉ thôi.

Tinh Lâm cùng Liên Thanh một lần nữa được cậu mở mang tầm mắt rồi ngạc nhiên nhìn cậu.

- Mà bỏ qua đi, giờ ông nói coi tụi mình làm gì tiếp.

Lâu rồi chưa được hành pháp, tui nhớ cảm giác bị nhập ghê.

Thụy Du nói với cậu một cách hào hứng, khiến Tinh Lâm cũng hào hứng không kém.

Qua khoảng thời gian dài như thế, chỉ có Liên Thanh là chịu trưởng thành, cô nhìn hai con người trẻ con trước mặt mà thở dài.

- Kế hoạch đơn giản thôi, chỉ cần tui cùng Liên Thanh tìm ra ma nữ, đến lúc đó ông cho hồn mượn xác.

Nghe đến đây, Liên Thanh có phần bất ổn nói;- Rồi..

Sao biết nó ở đâu mà tìm?

- Cứ làm theo cách của tui.

Nói rồi cậu đứng dậy đi vào nhà sau, thấy hai người bạn vẫn còn ngơ ra nhìn mình cậu quát khẽ;- Rồi sao không thay đồ đi hành pháp! còn nhìn tui làm cái gì.

Nghe thế cả hai liền đồng loạt đứng.

...

Sau khi chỉn chu y phục, Tinh Lâm liền nhờ Liên Thanh dẫn đến chỗ cô gặp ma nữ.

- Chỗ này hả.

Tinh Lâm vừa chạy đến chỗ hồn ma từng xuất hiện rồi hỏi cô đang cùng Thụy Du lẽo đẽo theo sau.

Cô nhìn qua lần nữa, chắc chắn mình không nhớ nhầm rồi đáp;- Đúng rồi, chỗ này nè.

Thụy Du nhìn cả hai người rồi hỏi;- Giờ Làm gì tiếp.

Tinh Lâm nhìn Liên Thanh bảo cô cởi mắt kính, dù không muốn nhưng cô vẫn nghe theo.

- bây giờ tui gọi hết các hồn ma gần đây tới, bà coi ai là hồn ma lần trước trong số đó, tìm được rồi thì chỉ dẫn người ta nhập vào xác Thụy Du.

Nói rồi cậu ngồi xuống lấy ra từ túi dải vài món đồ rồi sắp xếp.

Cậu lấy ra một ít bánh đổ vào chiếc chén, sau đó lại lấy ra cây đèn cầy rồi đốt lên.

Cậu lấy ra thêm ba cây nhan đốt lên rồi cắm vào chén bánh dưới đất, sau đó lại ngồi xuống nhẩm;- Gió to sóng cả dập dờn.

Hồn đi lẻ bóng hoàng hôn một mình.

Qua đây bè bạn thêm xinh.

Ghé đây bè bạn kết tình âm dương.

Đọc xong, từ từ có một hai âm hồn đến.

Chưa bao lâu, các hồn ma liền đồng loạt kéo đến từ bốn phía, khiến Liên Thanh chỉ biết hét lên vì sợ hãi.Tinh Lâm thấy vậy thì trấn tĩnh cô.

- Bà bình tĩnh lại.

Nhìn coi hồn ma lần trước có trong đó không.

Nghe thế cô không hét nữa, run run đưa mắt nhìn xung quanh.

Ma đói, người bị tai nạn xe, rồi cả hài nhi lần lượt đu bám tranh nhau những cái bánh trong chiếc chén nhỏ.

Cô đảo mắt một vòng thì nhận ra, hồn ma hôm trước đang tách biệt kế bên những hồn ma đang giành giựt nhau.

Nhận ra Liên Thanh thấy mình, ma nữ cười lên rồi cố tiến lại gần cô.

Đúng lúc đó, một hồn ma khác cũng vừa nhận ra cô có thể thấy được họ mà rên rỉ;- Cô ơi..

Tui đói quá..

Cô ơi.

Một con rồi hai con cứ thế lần lượt rên ầm ỉ, khiến Liên Thanh phải bịt hai tai lại.

Tinh Lâm thấy thế liền ra hiệu cho Thụy Du cởi vòng cổ rồi nhìn lại cô nói;- Kêu hồn ma nhập vô Thụy Du nhanh đi!

- Tui..

Tui biết rồi.

Thụy Du qua đây, nhanh lên.

Cô nói xong thì ra hiệu cho ma nữ, may mắn cô ta hiểu ý Liên Thanh mà bay đến nhập vào xác.

- Cô có phải..

Là người đó không?

Nghe Liên Thanh hỏi, ma nữ trong thân xác Thụy Du liền gật đầu xác nhận.

Tinh Lâm nhìn mọi thứ, thấy đã tìm được người cần tìm, cậu liền cuối nguời thổi tắt nến rồi dùi đi ba cây nhan.

Sau đó lại rải đậu khắp nơi rồi xin lỗi các vong linh vì đã gọi họ đến.

...

Mọi chuyện đã yên ắng thì ma nữ trong xác của Thụy Du cất tiếng nói;- Tinh Lâm.

Xin hãy giúp tôi.

Nghe một hồn ma xa lạ gọi tên mình, cậu ngạc nhiên hỏi;- Sao cô biết tên tôi?

Liên Thanh nghe thế thì vỗ vai cậu nói khẽ;- Ê có khi nào bồ cũ ông hông Lâm.

Cậu nhăn mặt quát khẽ lại cô;- Cái bà này, đó giờ có biết yêu là gì đâu mà có người yêu cũ người yêu mới.Thấy cả hai không còn cự cãi nữa, cô mới từ từ thuật lại sự việc.

Hai con người cứ thế mà nghe ma nữ nói một cách chăm chú.

Được ma nữ thuật lại mọi việc, Liên Thanh liền vỗ vai Tinh Lâm rồi nói;- Đó!

Tui nói rồi, lúc đó phải nghe lời tui giúp người ta thì đâu có rắc rối đến vậy đâu.

Còn bày đặt " hữu duyên không công cũng sẽ giúp " nữa, giờ người ta kiếm tới nơi rồi nè.

Cô tuôn một hơi như hạ cơn giận lên mặt cậu, khiến cậu chỉ biết ầm ừ xin lỗi.

- Vậy bây giờ Quỳnh Hương muốn tụi tôi giúp cái gì.

Ma nữ tên Quỳnh Hương cười một cách nhã nhặn của một nguời con gái rồi nói;- Tôi muốn mọi nguời quay lại nơi đó, báo với gia đình rằng ai là kẻ đã thảm hại tôi.

Sau khi xong việc, tôi sẽ siêu thoát làm lại từ đầu.

Liên Thanh nhìn Tinh Lâm rồi nói;- Là phải quay lại nhà cậu Út nữa hả?

- Chứ sao giờ, lỡ giúp rồi thì giúp cho đến nơi.

Với lại tui thấy việc này cũng không có gì to tát lắm.

Cậu nói rồi quay lại nhìn Quỳnh Hương, thấy cậu đồng ý giúp, cô liền mỉm cuời nhìn cậu rồi thoát xác.

Thụy Du như mất thăng bằng khụy xuống, Tinh Lâm kiệp thời đưa tay đỡ lấy rồi cùng Liên Thanh đưa cậu về lại nhà của Tinh Lâm.

______________________________________

- Gã Tùng có hai tên đàn em rất mến tay mến chân tên là Trí, Hảo.

Trong số đó, Trí là kẻ quay lại nhìn Hữu Danh lúc nãy.

- lời thoại gọi hồn là tớ lấy lấy của

" Chú cầu cơ.

"")) flop quá nên tớ câu like tí

30 bình chọn thì mai tớ ra 2 chương

1 lượt

Thank my love 🥀
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
Chương 10 - quay về


" 11 giờ " đêm.

Thụy Du tỉnh lại sau khi được đưa về nhà, thấy hai người bạn của mình đang ngồi căng thẳng suy nghĩ, cậu khẽ hỏi;- Ủa, bộ có chuyện gì hả?

Liên Thanh nghe thấy giọng Thụy Du thì ngước mặt lên.

- Dậy rồi hả.Thụy Du gật đầu với cô rồi quay sang nhìn Tinh Lâm, mặt cậu lúc này đang trầm ngâm suy nghĩ gì đó.

Thấy Thụy Du hiện rõ câu hỏi trên mặt, Liên Thanh liền giải thích với cậu.

- Đưa ông về nhà thì ổng nhớ ra quên hỏi gia đình của hồn ma đó ở đâu, nên giờ vò đầu bứt tóc nghĩ.

Chứ không có gì đâu.

Được cô giải thích, cậu gật gù như đã hiểu.

Cả ba người rơi vào yên lặng cho đến khi Tinh Lâm cất tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh não nề.

- Thôi thì cứ hỏi người dân xung quanh rồi sẽ ra.

Nói rồi cậu nhìn Thụy Du đang ngơ ra rồi lại quay sang nhìn Liên Thanh vẫn đang chăm chú nghe cậu nói.

- Mai tui quay lại nhà Cậu Út, hai người muốn đi không?

Cả hai nhìn nhau rồi quay lại gật đầu với cậu như xác định.

- Vậy tui về chuẩn bị.

Hai ông cũng ngủ sớm đi.

Liên Thanh đứng dậy rời đi.

Tinh Lâm nhìn qua Thụy Du như muốn hỏi cậu có đi luôn không.

Dường như hiểu cậu muốn nói gì, Thụy Du nhướng mày nói;- Sao nhìn tui, giờ muộn rồi sao tui dám về.

Mai cũng phải tập trung ở nhà ông, thôi thì cho tui ngủ ké đi.

Tinh Lâm suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đáp;- Ờ thì cũng được, phòng ông Vú còn trống đó, ông vào ngủ đỡ đi.

- Vậy tui ngủ trước nha, nay ngồi vẽ hết đống đề giờ mệt quá.Cậu vươn vai ngáp dài rồi đứng lên đi vào phòng.

Tinh Lâm chỉ còn lại một mình, cậu cầm mặt dây chuyền mà Hữu Danh đưa lên rồi ngắm nghía đủ kiểu, chán rồi cậu lại nhìn chiếc vòng cặp được đeo trên tay.

" Cái này là vòng cặp mà, với lại còn là vòng nối duyên nữa.

Tui có một mình sao mà đeo."

Cậu nhớ lại câu nói của Hữu Danh, bất giác lại cười trong vô thức.

- Tưởng làm sao, đẹp trai mà vẫn ế.

Cậu lẩm bẩm một mình rồi đứng dậy về phòng.

...

" 6 giờ " sáng.

Liên Thanh gởi bé Khánh cho người quen xong liền mang theo hành lý đến nhà Tinh Lâm.

Gọi là hành lý nhưng nó cũng chỉ là chiếc ba lô đựng áo của cô cùng những món đồ linh tinh khác.

Cô bước vào nhà với tâm trạng nặng nề, Không biết nên vui hay buồn.

Vì chí ít cô sẽ được gặp lại Nguyệt Minh cùng Út Quái, mặt khác cô lại không biết chuyến này sẽ đi bao lâu.

Mọi chuyện đến với cô cứ như cơn gió thổi, bé Khánh nghe chị mình đi tiếp lại có phần buồn bã.

Khác với sự nặng nề của Liên Thanh, Thụy Du mới sáng ra đã vui vẻ ngồi ở phòng khách đợi cô.

- Trời ơi.

Làm gì mà mặt buồn dữ vậy, vô đây lẹ lên.

Cậu không nhịn được sự hào hứng mà kéo cô lại bộ bàn ghế ngồi xuống.

Cô nhìn cậu rồi ngó nghiêng khắp nhà như tìm kiếm gì đó nói;- Ủa rồi bộ ông định mang cái xác theo thôi hả?

Đồ đạc gì đâu.

- Thì cần gì đồ, tới đó tui mua sau.

Cậu nói một cách thản nhiên rồi chuyển sang giọng than vãn nói;- Hôm qua tui nghe theo lời bà, tới đây để bắt ma thôi, chứ biết còn lòi ra vụ đi xa này đâu.

Phải chi mà tui biết, tui thiết kế đồ cho ba đứa rồi.

Cậu tặc lưỡi rồi dựa lưng vào ghế.

Tinh Lâm từ nhà sau đi ra, nghe thấy cậu nói thế thì nói;- Hào hứng qua ha.

Tinh Lâm ngồi xuống đối diện hai người.

- Lần này là đi giúp người ta, chứ không có đi du lịch đâu mà hí hửng.

Thụy Du ra vẻ hụt hẫng ngồi yên.

Tinh Lâm nhìn qua Liên Thanh hỏi;- Bà đặt vé xe chưa?

Cô gật đầu rồi rồi nhìn đồng hồ nói;- Mà sắp đến giờ xe chạy rồi, giờ đi đi không lại trễ nữa.

Cô nói rồi cùng hai người bạn rời khỏi nhà.

Tinh Lâm khóa cửa cẩn thận xong thì bước vội ra ngoài, nơi Thụy Du cùng Liên Thanh đang đứng đợi.

Cả ba người ra chỗ xe đón bằng con đường tắt, trên con đường Tinh Lâm ngước nhìn ngôi nhà của bà Năm vẫn bị đóng kín.

Bất giác cậu thở dài rồi cùng mọi người nhanh chóng rời đi.

...

Một người nào đó đang chăm chú nhìn Tinh Lâm cùng bạn cậu.

Người đó từ gốc tối, nhìn đám người cậu đi xa dần thì nở nụ cười quỷ dị.

- Ta không ngờ, cái mặt dây chuyền đó lại chứa một con Ác nữ ghê gớm đến vậy.

Nhưng không có nghĩa là cô sẽ cản được tôi đâu.

Một giọng nói của người con gái có phần chua chát cất lên, dù không thấy mặt nhưng cũng đủ biết cô ta đang đắc ý thế nào.

...

- Ê trời, tui say xe mà.

Có cách nào cho tui ngồi kế bác tài hông dạ?

Thụy Du ngồi giữa Tinh Lâm cùng Liên Thanh than vãn.

Nhóm của cậu là khách cuối cùng nên bị đưa xuống ghế cuối, vì không có sự lựa chọn nên cả ba đành chấp nhận.

- Anh trai chịu khó giúp em nha! khi nào khách ghế trước xuống rồi em cho anh lên.

Giọng anh lơ xe nói vọng xuống để trấn tĩnh Thụy Du rồi quay lại nói với tài xế;- Chạy luôn bồ ơi!

Cứ thế chiếc xe lăn bánh, mang theo cả sự buồn nôn của Thụy Du đến nhà Út Quái.

Tinh Lâm được ngồi kế cửa kính, cậu nhìn ra ngoài suốt thời gian xe chạy.

Đến khi xe dừng lại cho mọi người xuống hít thở ăn uống, thì cậu vẫn ngồi im bất động.

Cậu cứ ngó ra bên ngoài, trong lòng vừa muốn gặp lại cậu Út, nhưng cũng muốn nhanh chóng xong việc về nhà để gặp Hữu Danh.

Cậu không biết từ khi nào anh chàng kì lạ kia lại làm cậu để ý đến vậy, chỉ biết rằng anh là một nguời rất tử tế.

Suy nghĩ mãi khiến cậu ngủ gục khi nào, xe vẫn dừng lại cho mọi người xuống đi vệ sinh.

Liên Thanh cùng Thụy Du cũng đã đi xuống hít thở, bây giờ trong xe chỉ còn lại vài người cùng cậu.

Một thanh niên mặc áo sơ mi cùng chiếc quần đen dài đi lên xe, vài người vẫn ở lại xe thấy cậu ta thì ngạc nhiên.

Vì suốt quá trình xe chạy không có người nào như cậu cả.

Tưởng cậu đi nhầm, một cô gái nói khẽ với cậu.

- Anh gì ơi.

Hình như anh lộn xe rồi.

Người thanh niên kia không vội trả lời mà đưa tay lên miệng như ra dấu, sau đó mới từ tốn nói;- Không nhầm, tôi chỉ lên đưa đồ cho người quen rồi xuống liền.

Nghe thế cô gái chỉ biết im lặng nhìn cậu.

Cậu cũng không quan tâm lắm mà tiến lại dàn ghế sau cùng, nơi Tinh Lâm vẫn đang ngủ say giấc.

Cậu đưa tay sờ vào mặt Tinh Lâm rồi khẽ cười nói;- Lần này có tui rồi, Lâm không cần lo nữa.

Cậu định hôn trán Tinh Lâm thì lơ xe từ bên ngoài ngó đầu vào nói lớn;- Mọi người, ai có nguời nhà đang đi vệ sinh hay còn bên ngoài thì gọi lên xe nha!

Năm phút nữa xe chạy!

Nói xong anh chàng lơ xe liền rút đầu lại rồi đi tìm tài xế.

Thấy không còn nhiều thời gian với việc sợ mọi người để ý, cậu liền nhìn Tinh Lâm rồi nhanh chóng rời đi.

______________________________________- Không nói chắc ai cũng biết thanh niên áo sơ mi là ai đúng không ")) - Mấy người đẹp cố gắng nha ")) sắp có cảnh ngọt rồi chứ không nhạt nhẽo nữa 🥀Thank my love 🥀
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
Chương 11 - Chào Hỏi


Sau khi Hữu Danh rời đi, vừa hay Thụy Du cùng Liên Thanh cũng đã lên xe.

Cả hai vội vã quay lại ghế ngồi, thấy Tinh Lâm vẫn ngủ say, Thụy Du định kêu cậu dậy thì bị Liên Thanh ngăn lại.

- Chắc ổng mệt rồi, cứ để ổng ngủ đi.

Tới nơi rồi kêu sau.

Thụy Du nhìn cô gật đầu rồi ngồi xuống ghế.

Lúc này trên xe, một nhóm bạn trẻ đang bàn tán về Hữu Danh, chủ yếu là khen cậu điển trai.

- Ê mà cái anh lúc nãy đẹp trai ha!

Biết vậy xin số điện thoại hay Facebook rồi, uổng ghê.

- Mấy bà nói cái anh vừa đi ngang tui lúc nãy hả, mà cũng đẹp trai thiệt.

Cuộc trò chuyện làm Liên Thanh cùng Thụy Du để ý, dù vậy cả hai chỉ hóng hớt cho có chứ không hiểu họ đang nói gì.

Thấy mọi người trên xe nói chuyện nhộn nhịp, hai nguời cũng bày trò để nói cho có không khí.

Một lúc sau mới thấy tài xế quay lại ghế lái, kế bên là anh lơ xe.

- Chạy chuyến cuối rồi về ngủ chứ mệt quá bồ ơi.

Anh nói với cậu bạn tài xế xong thì quay lại nhìn mọi người trên xe, thấy tất cả đã yên vị, anh mới ra dấu để xe rời đi.

Chiếc xe lăn bánh, chạy một vòng rồi rời khỏi trạm nghỉ.

Chỉ còn vài tiếng nữa, chuyến xe sẽ đến điểm dừng chân cuối cùng.

...

" 3 giờ " chiều.

Xe đã dừng trạm cuối, số người trên xe cũng không còn lại bao nhiêu, trong đó có cả nhóm của Tinh Lâm.

Thấy xe đã dừng, Liên Thanh liền lắc vai Tinh Lâm gọi cậu dậy.

Cậu bị đánh thức có phần mơ màng, dụi mắt vài cái rồi cùng hai người bạn đi xuống.

- Nay chuyến kế bên đông khách ha.

- Chắc tuyển được lơ xe mới đẹp trai chứ gì.

Tài xế cùng anh lơ xe cười nói xong thì rời đi.

Thấy Thụy Du đã đỡ say xe phần nào, cả ba mới quyết định gọi taxi trở về nhà Út Quái.

...

Vì đường vào nhà cậu út cấm xe lớn, nên cả ba đành đi bộ quãng đường còn lại.

- Số nhà gì mà nhảy tùm lum vậy, bà có nhớ đường hông bà Thanh.

Thụy du đi kế Liên Thanh vẫn than vãn từ lúc xuống.

Thấy cậu không còn hí hửng như trước lúc đi, cô liền trả lời có phần trêu chọc;- Sáng còn hào hứng lắm mà.

Tui nói ông biết, đường còn xa lắm.

Nói rồi cô rảo bước nhanh hơn, Tinh Lâm đi sau nhưng cũng sắp vượt mặt cậu.

Thấy mình dần bị tuột lại phía sau, cậu không than vãn nữa mà giữ sức đuổi theo.

" Đường lớn 17 ".

Cả ba dừng trước cổng nhà có phần cũ kỉ, Liên Thanh mở cửa bước vào, theo sau là Tinh Lâm cùng Thụy Du.

Đứng trước sân, cả ba đều cảm nhận được sự ảm đạm như lần đầu đến nơi đây.

- Liên Thanh, bà tháo mắt kính trấn âm ra xem Quỳnh Hương có quanh đây không.

Tinh Lâm nói xong cô liền tháo xuống, đưa mắt nhìn khắp nơi.

Lần này rồi cả lúc trên xe khách, cô đều mở ra để xem ma nữ ấy có đi theo không.

Và lần này cũng vậy, cô không thấy Quỳnh Hương ở đâu cả.

Nét mặt có phần thất vọng, cô nhìn cậu rồi lắc đầu thay cho câu trả lời.

Đang lúc cả hai đều chán nản, Nguyệt Minh từ bên ngoài nói vọng vào; - Ủa ba đứa!

Vào rồi sao không vô nhà đi còn đứng ngoài sân làm gì.

Nguyệt Minh đi vào nhà, thấy vậy cả ba đều lẽo đẽo theo sau.

Út Quái cũng từ bên ngoài đi vào, nhìn ông lúc này không giống một người có vấn đề về thần kinh, mà vẫn là nét mặt nghiêm nghị như trước kia.

...

Mọi người đang nói chuyện với Nguyệt Minh, thấy Út Quái vào thì có phần ngạc nhiên vì vẻ điềm tĩnh của ông.

Cả ba nhìn ông rồi gật đầu lễ phép, thấy vậy ông chỉ ừm ờ rồi ngồi xuống.

Ông nhìn Tinh Lâm, rồi lại thở dài nói;- Chuyện lúc trước là do ta có lỗi với con.

Nên bây giờ mạn phép cho ta xin lỗi con đi Tinh Lâm.

Nhìn Út Quái có phần khó xử, cậu liền đáp;- Chuyện cũ rồi cho nó qua đi.

Với lại bây giờ con chỉ còn cậu Út là người thân thôi.

Thấy bầu không khí trầm xuống, Nguyệt Minh liền vui vẻ nói;- Thôi thì hoan hỉ đi.

Mấy đứa đến đột ngột quá nên chị chưa có chuẩn bị gì, giờ để chị chuẩn bị cơm chiều cho ba đứa.

Nguyệt Minh đứng dậy đi xuống nhà sau, thấy thế Liên Thanh cũng đứng lên đi theo.

Út Quái nhìn hai người còn lại rồi nói;- Thôi hai đứa cũng mới tới, cứ hoải mái nghỉ ngơi đi.

Nói rồi ông cũng rời đi, để lại Thụy Du cùng Tinh Lâm không biết làm gì.

- Giờ tui ra ngoài mua ít đồ, ông muốn đi chung hông?

Thụy Du nhìn cậu hỏi.

Thấy Tinh Lâm chỉ lắc đầu mà không trả lời, cậu liền hiểu ý mà đứng dậy ra ngoài.

Vừa nhớ ra gì đó Tinh Lâm liền nói lớn;- Mà nè!

Mua dùm tui mấy bịch bánh đi, cảm ơn trước nhen.

Thụy Du vẫn chưa đi xa lắm, nghe cậu nói thế thì trả lời.

- Biết rồi!

Để tui mua cho!

Một mình có phần hơi chán, cậu lại giơ mặt dây chuyền lên nhìn.

Bất giác, cậu cảm thấy mặt dây chuyền có phần lành lạnh, lại có gì đó hiện hữu.

Tưởng mình hoa mắt, cậu dụi mắt nhìn lại thì nó vẫn là chiếc mặt dây chuyền bình thường.

Ngồi không lại nhanh thấy chán, cậu đành cởi chiếc nải trên người xuống rồi ra ngoài.

Đi lòng vòng lại nhìn thấy nhà bà An, bất giác cậu lại nhớ gì đó rồi hào hứng chạy đi.

Nơi gốc nhỏ được bầy bán đủ loại bánh kẹo trẻ em, đồ dùng.

Có một người vẫn đang ngồi trông mấy tờ vé số được xếp gọn trên chiếc bàn nhỏ.

Thấy người đó, Tinh Lâm liền chạy đến nói với vẻ hớn hở;- Bà Tư!

Bà Tư nghe giọng, chưa kịp phản ứng cậu đã nhào tới ôm.

Thấy cậu vui vẻ, bà Tư cười rồi nói;- Ú trời!

Thằng nhỏ, sao quay lại rồi.

Bộ quay lại cua bác sĩ hả.

- Bà chọc con hoài à.

Bị bà Tư chọc, cậu trả lời có phần dỗi hờn.

Cậu buông bà tư ra rồi nắm tay bà hỏi;- Bà ăn gì chưa?

Để con đi mua cho.

Bà tư lắc đầu rồi cười đáp;- Thôi bà ăn rồi.

Mà con về khi nào vậy.- Dạ con mới tới lúc nãy, đi chung với hai đứa bạn nữa.

Mà cô An đâu rồi bà?

Cậu ngó nghiêng như tìm gì đó rồi nhìn bà.

Bà cũng không giấu được niềm vui mà vỗ vai cậu trả lời;- Nó đi thăm thằng Phước bữa cuối rồi con, mai người ta thả nó về.

Nghe đến đây cậu gật gù như đã hiểu.

Từ khi Út Quái trở nên khờ khờ dại dại, Hữu Phước cũng bị đưa đi vì tình nghi sử dụng chất cấm.

Đến nay cũng gần hơn hai tháng.

Dù chỉ vỏn vẹn hai tháng, nhưng đối với cậu nó không khác gì khoảng thời gian dài.

Đang nói chuyện thì cô An từ xa đi đến, trên tay cầm theo hộp cơm.

Thấy cậu thì bất ngờ nói lớn;- Ủa Lâm hả!

Cô vui vẻ đến rồi đặt hộp cơm lên bàn, sau đó lại ngồi xuống nói chuyện với cậu.

- Nghe nói bây với mấy đứa bạn về rồi mà, có chuyện gì sao còn trở lại.

Dù lời nói có phần không hay, nhưng cậu biết tính của bà An vốn đã vậy.

Cô là người tình cảm, đặc biệt là với con cái, chỉ có điều tính cô trước giờ luôn nói thẳng, nghĩ gì nói đó.

- Dạ còn đi giúp nguời quen.

Mà cô dạo này còn làm từ thiện không cô An.

Dù chỉ là câu hỏi bình thường, nhưng đối với người như bà An,người từng làm những chuyện phạm lỗi thì nó cũng thật đáng buồn.

- Từ thiện gì mày ơi, cô giờ chỉ biết phụ làm cơm từ thiện với lo cho thằng Phước thôi.

Nói rồi cô quay sang bà Tư, tháo nắp hộp cơm rồi tận tình đút cho bà.

Cậu nhìn cô An đang đút từng thìa cơm cho bà Tư thì lại nhớ đến ông Vú.

Lúc nhỏ, ông Vú cũng hay đút cơm, chăm sóc cậu mỗi khi cậu bệnh.

Cậu cũng muốn được như cô An, chăm sóc ông Vú như cách cô đang chăm sóc cho bà Tư.

Nhưng có lẽ là không được rồi.

Thấy cậu ngây ra suy nghĩ, bà Tư liền tán nhẹ lên má cậu rồi nói;- Bộ nhớ bác sĩ sao ngồi trầm ngâm vậy nhỏ.

Bị bà Tư gọi, cậu liền quay lại thực tế rồi ra phần nũng nịu đáp;- Có đâu, bà cứ chọc con.

- Phải hông, chứ tui thấy là anh khoái người ta mà hông dám nói đó nha.

Bà Tư vẫn không quên ghẹo cậu mà trả lời, khiến cậu không thể nào buồn được.

Nói chuỵên với bà được một lúc thì cậu lễ phép chào bà cùng cô An rời đi.

______________________________________- Bà Tư là tớ đặt ra để gọi mẹ của cô An.

Vì tớ không thấy ai gọi tên bà với xem lại cũng không thấy ạ. 🥀- Chương hôm nay tớ định không viết, mà tại có bác cmt dễ thương nên ngồi viết cho có chứ không đặc sắc gì ")) và có nhiều lỗi chính tả nữa.

Thank my love 🥀
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
Chương 12 - Lộ mặt


Đi lòng vòng cũng không khá hơn được, Tinh Lâm đành quay về.

...

Liên Thanh đang dọn chén đĩa lên chiếc bàn được đặt ngoài trời, bên trong là Nguyệt Minh đang nấu nướng.

Út Quái thì đang nói chuyện cùng Thụy Du, trong có vẻ rất nhộn nhịp.

Tinh Lâm bước vào, ngồi cạnh Thụy Du rồi mở lời;- Cậu Út khỏe chưa, con nhìn nét mặt cậu nhạt lắm.

Cậu hỏi với sự lo lắng, khiến Út Quái chỉ biết cười khổ đáp;- Cậu khỏe rồi, chỉ là mới tỉnh lại nên chưa kịp hồi phục thôi.

Nói rồi ông đưa đôi mắt xuống mặt dây chuyền cậu đeo, nhìn một cách chăm chú.

Cả đời ông chuyên nuôi ngạ quỷ, âm binh trong nhà.

Nên chỉ nhìn thoáng qua đã cảm nhận được gì đó.

- Cái mặt dây chuyền đó..

Ở đâu con có vậy Tinh Lâm?

Út Quái hỏi với đôi mắt vẫn chưa rời mặt dây chuyền, thấy vậy cậu đành cởi ra đưa ông nhìn rõ hơn.

- Cái này của một người bạn con gởi nhờ, mà có chuyện gì sao cậu Út.

Cầm mặt dây chuyền trên tay, ông thay đổi đủ kiểu cảm xúc như suy nghĩ rồi trả lại cho cậu nói;- Theo như ta thấy, trong chiếc mặt dây chuyền này đang nuôi một con ma da cùng với rất nhiều âm binh.

Nghe Út Quái nói, cậu lại có phần ngạc nhiên, hết nhìn mặt dây chuyền rồi lại ngước nhìn ông.

Dường như hiểu được câu hỏi lớn trong mắt cậu, Út Quái từ từ giải thích.

- Mà ta thấy nó cũng không gây hại gì đâu, chủ yếu người nuôi âm binh bây giờ chỉ để bảo vệ bản thân thôi.

Theo ta thấy, bạn của con chắc là một pháp sư rất giỏi.

- À..

Ra là vậy.

Cậu gật gù trả lời.

Thụy Du ngồi kế bên chỉ có thể nghe hai người nói chuyện mà không hiểu họ nói gì.

- Đồ ăn chuẩn bị xong rồi, ra ăn nè!

Nguyệt Minh từ bên ngoài gọi ba người, nghe đến đồ ăn, cả Thụy Du cùng Tinh Lâm ai cũng nhanh nhạy chạy đi.

...

Mọi người đều đủ mặt, chuẩn bị ăn thì bà An từ xa đi vào nói;- Máy đứa!

Đang ăn chiều hả.

Bà vui vẻ đi đến chỗ mọi người, trên tay vẫn đang cầm vài lon bia được để trong bịch cùng vài món hải sản tươi sống.

Phía sau bà, Hữu Phước đang lẽo đẽo theo.

- Mỗi lần tôi thấy mặt bà là như rằng có điềm vậy.

Út Quái nói phũ với bà một câu, mọi người thấy vậy liền cười nói để bầu không khí không bị kéo xuống.

- Cô An, anh Phước.

Tinh Lâm gọi tên hai người thay cho lời chào, thấy Tinh Lâm Hữu Phước có phần tội lỗi mà cuối mặt.

- Nay thằng phước con cô nó được thả về, nên là rủ mấy đứa làm vài lon.

Liên Thanh nhanh nhẹn đỡ bà An ngồi xuống rồi kéo cả Hữu Phước cùng ngồi.

Thấy anh có phần trầm mặt khó xử, Nguyệt Minh đành nói vài lời an ủi;- Chuyện cũng qua rồi, với lại lỗi của em cũng không hẳn là của em.

Hoan hỉ đi.

Nói rồi mọi người đều mở tiệc bất đắc dĩ, nhưng trong ai cũng uống hết mình.Một lúc sau, vì quá chén nên Út Quái đành rời bàn trước, theo sau là mẹ con bà An.

Đang ngồi nói chuyện thì Tinh Lâm nhớ ra lúc mới đến thấy Nguyệt Minh cùng Út Quái từ bên ngoài về nên có phần tò mò hỏi;- Mà lúc chiều chị đi đâu với cậu Út về vậy.

Nguyệt Minh không uống nữa, đặt cốc bia xuống từ tốn trả lời;- Cậu Út với chị nhận thêm việc cúng kiến với làm lễ, nên được người ta mời về làm.

Vừa về tới là thấy mấy đứa rồi đó.

Cô định uống thêm thì nhớ ra gì đó, nhìn Tinh Lâm hỏi;- Mà sáng giờ chị chưa có dịp hỏi, mấy đứa trở lại có chuyện gì không?

Cậu cũng không ngần ngại trả lời.

- Một hồn ma tên Quỳnh Hương nhờ em báo về với gia đình, mà em quên hỏi nhà cổ ở đâu.

Nên giờ phải đi tìm nè.

- Quỳnh Hương hả.

Nghe giống tên của con bé bị tai nạn cách đây bốn ngày trước ở ngã ba đường vậy.

Nghe đến đây Liên Thanh liền ngừng ăn, nhìn Nguyệt Minh với sự ngạc nhiên.

- Chị biết cái người tên Quỳnh Hương đó hả?

Nguyệt Minh cười đáp;- Đúng rồi, cách đây hai ngày chị có đi làm lễ cho gia đình con bé đó.

Cả hai như bắt được thông tin, liền xin Nguyệt Minh giúp gặp gia đình cô gái bị tai nạn ấy.

Rất may là cô sẵng lòng giúp đỡ ba người.

- Mà chị vào nghỉ trước nha, mấy đứa nhớ ngủ sớm.

Mai chị dẫn gặp gia đình con bé đó.

Nói rồi cô đứng dậy rời đi, Tinh Lâm cùng Liên Thanh nhìn dáng người cô khuất dần rồi ngó qua Thụy Du.

Cậu vẫn ăn uống hăng say, thấy vậy Liên Thanh liền vỗ vai cậu nói;- Ăn gì mà ăn dữ vậy.

Bị cô làm giật mình, Thụy Du có phần dỗi hờn đáp;- Bà Thanh ơi..

Bà Thanh.

Bà để tui ăn cái đi.

Mấy chuyện tâm linh này tui có biết gì đâu mà tui nghe.

Thế rồi cả ba người đều nói cười nhộn nhịp, khác thẳng sự mệt mỏi trên lúc trên chuyến xe về đây.

Một lúc sau dường như đã say, không còn ai nói cười nữa mà gục lên gục xuống.

Liên Thanh có phần buồn ngủ, cô tháo chiếc kính xuống để dụi mắt.

Vừa định đeo lại thì cô bất ngờ thấy Quỳnh Hương đang đứng phía xa, ngay chỗ sân nhà nhìn ba người.

- Lâm..

Lâm.

Nhìn kìa!

Cô vỗ vai Tinh Lâm rồi chỉ tay vào khoảng sân trước, vì quá hoảng nên cô quên mất rằng cậu không thể thấy được hồn ma.

- Nhìn cái gì?

Thấy Liên Thanh có phần hoảng loạn chỉ gì đó vào khoảng không, Thụy Du cũng ngước mặt nhìn theo.- Là Quỳnh Hương!

Cổ đứng ngoài kia kìa!

Nghe đến Quỳnh Hương, Tinh Lâm như bừng tỉnh khỏi cơn say quay qua nhìn Liên Thanh hỏi;- Đâu?

Cô đứng lên rồi chạy vội ra chỗ Quỳnh Hương, thấy vậy Tinh Lâm cũng kéo theo Thụy Du theo cô.

Liên Thanh dừng trước mặt Quỳnh Hương, cô mỉm cười với Liên Thanh rồi nhìn ra đằng sau, nơi Tinh Lâm đang chạy cắm mặt.

Cậu vừa dừng lại kế bên Liên Thanh thì Quỳnh Hương lại lùi ra sau, như tránh né cậu.

Thấy Thụy Du gần chạy đến, cô lại nở nụ cười quỷ dị rồi vụt tắt.

Tinh Lâm đứng kế Liên Thanh, mắt vẫn nhìn xa xăm hỏi;- Quỳnh Hương đâu?

Nghe xong cô liền chỉ tay vào khoảng không phía trước.

Thụy Du vừa chạy đến, Quỳnh Hương liền nói với Liên thanh;- Tôi có chuyện cần nói với hai người, cái này tôi giải thích kĩ mới hiểu được.

Có thể cho tôi mượn xác không?

Liên Thanh nhìn hai người bạn mình rồi thuật lại;- Cổ nói có chuyện cần giải thích, nên cần mượn xác.

Nói xong cả hai liền nhìn Thụy Du, như hiểu ý cậu liền nhướng mày rồi đáp;- Biết rồi, để đó tui tự làm.

Cậu nhanh tay nới lỏng sợi dây trên cỗ ra, ngay lúc sợi dây vừa được tháo xuống, Quỳnh Hương liền nhập vào xác cậu.

Cô nở nụ cười dịu dàng như lần đầu gặp hai người, rồi vụt tắt nhanh chóng.

Với thân thể Thụy Du, cô nhanh nhẹn bước đến chưởng hai người ra sau.

- Cô làm gì vậy Quỳnh Hương!?

Dù bị đánh ngã, Tinh Lâm vẫn cố nói lớn với nguời trước mặt.

Nhìn gương mặt lúc này của cô ta không còn sự hiền dịu, mà thay vào thế là vẻ điềm tĩnh đáng sợ.

- Xin lỗi, nhưng tôi muốn trả thù.

Cô nhanh chân chạy đi, để lại Tinh Lâm vẫn nhìn theo với sự bất lực.

- Liên Thanh, bà chạy vào nhà gọi chị Nguyệt Minh giúp tui đi.

Tui rượt theo Quỳnh Hương, có gì không cho cổ làm việc bậy bạ.

Nói xong, cậu đứng dạy chạy ra ngoài một cách loạng choạng.

Liên Thanh dường như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại cố gắng đi nhanh vào nhà gọi Nguyệt Minh.

...

Tinh Lâm chạy nhanh ra ngoài, đi ngang sạp bán hàng của bà Tư rồi lại ra tới đường lớn.

Cậu không biết Quỳnh Hương trong thân thể Thụy Du đã chạy đi đâu, nên cứ thế mà tìm khắp nơi.

Hết cách, cậu đành dừng lại rồi bình tĩnh suy nghĩ.

Cậu đứng giữa con đường không quá lớn, hai bên đều có nhà dân sinh sống.

Cậu ngồi xỏm xuống, lấy tay gãi đầu một cách điên loạn.

Cậu sợ Quỳnh Hương Làm việc gì đó không hay, cũng vừa sợ cô sẽ ây sát thương lên cơ thể Thụy Du.

Đang trong lúc không biết phải làm gì, thì bên kia đường một cặp đôi đang đi ngang qua.

Điều khiến cậu chú ý không phải là cặp đôi ấy, mà là Quỳnh Hương đang lén lút theo sau hai người họ.

Để không làm cô ta chạy mất một lần nữa, cậu liền núp đi.

Cô ta đi phía sau hai người lạ mặt, trên tay cầm theo con dao nhỏ từ khi nào.

Từ từ tiếng lại gần phía sau, đang định đâm một cú chí mạng lên vai một trong hai người kia thì Tinh Lâm kịp thời nhảy bổ ra ôm lại.

Cả Tinh Lâm lẫn cô ta vì thế mà ngã ngửa ra sau, cặp đôi kia nghe tiếng động thì cũng giật mình quay người lại.

- Cái gì vậy!

Hai người là ai?

Người con gái đang đi với anh bạn kế bên cất tiếng hỏi trong sự ngỡ ngàng.

Cô gái này nhìn khá trẻ, có mái tóc được buộc đuôi ngựa trong rất gọn gàng.

Kế bên là người yêu cô, anh ta có phần cao ráo, nói chính xác là cao hơn Thụy Du một chút, trong rất ra phần điển trai.

Tinh Lâm lúc này đang ôm Quỳnh Hương giãy giụa, thấy cả hai người kia vẫn đứng thất thần thì quát;- Còn đứng đó Làm gì!

Chạy đi!

- Sao tôi phải chạy?

Anh bạn vừa nói hết câu thì Quỳnh Hương cũng đã thoát ra được khỏi Tinh Lâm, cô trong thân xác Thụy Du cứ thế cầm chắc con dao lao đến hai nguời hét;- Thằng chó!

Mày dám lừa dối tao!

Cây dao được cô đâm mạnh ra phía trước, vẫn may sao anh chàng kia kịp thời cầm tay cô lại.

- Tôi có quen biết gì anh đâu.

Mà anh nói tôi lừa dối.

Hai tay anh cố chống cự rồi nói một cách khó khăn.

Vì là xác con trai, nên cô cũng không thua gì về phần sức lực.

Cô gái kia lúc này mới bình tĩnh, tiến lại gần Quỳnh Hương rồi tát cô một cái đau điếng.

- Anh là ai?

Sao lại tấn công bạn trai tôi!

Bị cô tát, Quỳnh Hương không nhìn thẳng mặt anh chàng kia nữa mà quay sang nhìn cô.

Đúng thời cơ, Tinh Lâm từ bên tay trái Quỳnh Hương nhảy vào xô cô ngã xuống.Chưa được bao lâu, cô lại lấy được bình tĩnh đứng lên.

Lúc này hai người kia mới nhận thức được sự việc mà chạy đi, để lại Tinh Lâm vẫn đang cố đứng dậy.

Cô định rượt theo hai người thì bị cậu ôm lại, miệng vẫn không ngừng nói;- Tôi không biết cô với hai người kia có tư thù gì, nhưng cô chết rồi, hãy buông bỏ đi.

Cô quay đầu lại, không nói không rằng mà đẩy cậu ra, nét mặt không giữ được bình tĩnh.

- Nếu đã không cho tao trả thù, vậy chỉ cần giết từng đứa một là xong!

Nói rồi cô xiết con dao chặt hơn, đâm xuống chỗ Tinh Lâm vẫn đang nằm vì cú ngã lúc nãy.

Mũi dao đâm mạnh xuống nền đất, cách mặt cậu không qua một gang tay.

- Trời ơi, chơi cái gì mà ghê vậy.

Cậu nhìn con dao bị cấm kế bên nói, xong lại xoay người đứng dậy.

Thấy cậu bỏ chạy, cô liền rượt theo.Hai người cứ thế mà rượt đuổi nhau ra đến ngã ba đường, nơi xảy ra vụ tai nạn.

Người xấu số nhém chết dưới tay cô bây giờ lại là cậu.

Vì có cồn trong người, cậu chạy không nhanh như bình thường mà có phần loạng choạng.

Quỳnh Hương nhận ra điều đó, cô ta cố hết sức lao đến nhanh hơn.

Trước mặt Tinh Lâm bây giờ không rõ nữa mà bắt đầu mờ nhạt, thân thể cũng không nghe theo ý cậu mà cứ rời rạc như sắp ngã.

- Có trách cũng trách mày tin người!

Kiếp sau bớt lo chuyện bao đồng đi!

Cô gần bắt kịp được cậu, nhào đến đâm một phát chí mạng.

Máu từ từ nhỏ ra, rồi chảy dài xuống.

...

- Tại sao lại là mày?

Quỳnh Hương ngỡ ngàng với cảnh tượng trước mắt, bàn tay dần buông ra.

Máu chảy ra không phải trên vai Tinh Lâm, mà từ bàn tay Hữu Danh đang cầm con dao.

Một tay anh giữ mũi dao, tay còn lại anh đang ôm Tinh Lâm trong lòng.

Thấy anh, Quỳnh Hương liền quay đầu bỏ chạy.

Vì đang giữ Tinh Lâm nên anh cũng không muốn rượt theo, chỉ vứt con dao trên tay rồi nhìn cậu như kiểm tra.

Thấy trên người cậu không có vết thương gì lớn, anh mới nhẹ người rồi ôm cậu đi.

Cứ thế, bóng lưng anh ôm theo Tinh Lâm hòa vào màn đêm biến mất.

...

Còn về phần Quỳnh Hương, cô vừa chạy về nơi xô xát thì bắt gặp Liên Thanh.

Cô ta một lần nữa muốn bỏ chạy, nhưng đã bị Nguyệt Mình từ sau quật ngã.

Nguyệt Minh dùng khăn đánh lên thân xác Thụy Du nói lớn;- Trục xuất âm linh!

Cơ thể Thụy Du co lại, một làn khói nhạt nhòa pha lẫn đỏ tươi bay ra từ miệng cậu.

Khi nó ra hết, cậu mới thả lỏng người.

Nguyệt Minh vung tay dùng khăn quật làn khói, nó như có một hình thể nhất định mà ngã nhào xuống đất rồi nhanh chóng bỏ đi.

- Chạy cũng nhanh thật.

Nguyệt Minh nói xong thì nhìn xuống Thụy Du.

Liên Thanh nhanh chóng ngồi xuống xem tình hình cậu rồi lại ngó nghiêng khắp nơi.

- Tinh Lâm..

Hình như không thấy ở đâu hết.

Cô nói với sự lo lắng, Nguyệt Minh như nhớ lại gì đó rồi từ tốn đáp;- Lúc nãy chị thấy cô ta như chạy trốn thứ gì đó, không chừng là Tinh Lâm cũng nên.

Nói rồi cô ngồi xuống đỡ Thụy Du dậy, lấy tay vạch hai mắt cậu ra xem.

- Không bị gì hết, chỉ ngủ gục do say thôi.

Phụ chị đưa Thụy Du về.

- Vậy còn Tinh Lâm thì sao chị?

Nguyệt Minh đưa bàn tay lên bấm ngón rồi nhìn Liên Thanh cười đáp;- Giờ nó đang ở nơi an toàn lắm, em không cần lo đâu.

Nghe xong Liên Thanh mới nhẹ người phần nào, cô dùng hết sức đỡ Thụy Du dậy rồi cùng Nguyệt Minh đưa cậu về nhà.

______________________________________- Nhiều gấp đôi xem như bù cho hôm qua nha ")) 🥀- Viết vội quá nên tớ chưa kịp dò lại, triệu hồi các cảnh sát chính tả ")) 🥀- nói thật là viết xong giờ tớ như bị ngu luôn ấy, nên là chúc mọi người đọc vui vẻ và cho tớ xin 1 bình chọn 🥀Thank my love 🥀
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
chương 13 - Ác Linh Rời Đi


Nguyệt Minh cùng Liên Thanh đưa Thụy Du về đến nhà, bất giác cả hai ngạc nhiên vì thấy Út Quái đã ngồi trong phòng khách chờ mọi người từ bao giờ.

Ông nhìn Nguyệt Minh rồi lại nhìn xuống Thụy Du nói;- Nó sao rồi.

Nguyệt Minh dùng hết sức, đưa Thụy Du ngồi xuống ghế thì thở thắc ra đáp;- Chỉ bị sây sát ngoài da thôi.

Út Quái nhìn Liên Thanh đang xem xét Thụy Du rồi lại hạ giọng.

- Ta biết các con hành pháp giúp nguời.

Nhưng cũng phải biết suy nghĩ.

Nói rồi ông nhìn ra khoảng không ngoài sân, hắng giọng nói một cách chậm rãi;- Tinh Lâm, ba mẹ nó là một pháp sư rất giỏi.

Nhưng không may lại bị người anh em kết nghĩa của ta hại chết.

Dù có học được cách hành pháp, nhưng không thấy được ma thì đừng nói gì đến chuyện bắt ma.

Liên Thanh vẫn đang chăm chú nghe, ông từ quay mặt lại nhìn cô nói tiếp;- Còn con, ta biết dù con không phải dòng dõi pháp sư, nhưng vẫn thấy được ma.

Tuy nhiên, thấy được linh hồn thôi là chưa đủ, cần phải thấy được ác niệm trong bản chất của nó mới biết đâu là thiện, đâu là ác.

Nghe xong, cô cuối mặt xuống như có thứ cảm xúc đè nặng.

Thấy vậy, Nguyệt Minh liền nói vài lời an ủi;- Chuyện hôm nay là do Tinh Lâm có phần nôn nóng muốn giúp người, nên mới bị như vậy.

Chứ cậu Út thấy đó, tụi nhỏ trước giờ chuyên đi giúp người mà, có khi công quả của tụi nó còn nhiều hơn cậu nữa.

Được Nguyệt Minh nói đỡ, Liên Thanh lấy lại tinh thần rồi lén nhìn cô cười.

Út Quái biết bản thân xưa nay cũng không tốt lành gì, nên nghe những lời này chỉ biết thả lỏng đáp.

- Ta cũng chỉ muốn tốt cho ba đứa thôi, vì chuyện hôm nay, không phải là vấn đề nhỏ.

Ông nói một cách nhẹ nhàng rồi đứng dậy, định rời đi thì nhìn xuống Thụy Du nói;- Làm lại kết ấn cho nó đi, không lại bị cô hồn nhập vào làm loạn.

Cả hai người nhìn Út Quái đi vào gian phòng rồi lại nhìn nhau, bất chợt giọng nói của Thụy Du vang lên;- Cậu Út đi chưa?

Liên Thanh nhìn xuống, thấy cậu nói chuyện dù mắt vẫn nhắm thì trả lời.

- Đi rồi, mà ông dậy lúc nào đó.

Thụy Du nhanh chóng ngồi dậy rồi ngó nghiêng đủ kiểu, thấy Út Quái đi rồi mới từ từ nắng nót lại cỗ rồi nói;- Tui mới tờ mờ tỉnh thì nghe mọi người tranh luận gì đó, có liên quan đến việc hôm nay nên tui đâu có dám dậy.

Nghe xong, Nguyệt Minh nhìn cậu cười bất lực, còn Liên Thanh thì tỏ vẻ dè bỉu nói.

- Ông cũng hay quá ha, rồi cả ông Lâm nữa.

Đi đâu không biết, để tui ôm hết tội.

Cậu nhìn cô rồi nói với vẻ bình thản;- Thì tui chỉ có việc cho hồn muợn xác thôi, chứ có biết gì đâu.

Với lại nãy giờ cái đầu nó nhức nhức nè.

Liên Thanh nhăn mặt cười đáp;- Nhức là do ông uống nhiều, chứ không có ma cỏ nào làm đâu mà định than.

Nguyệt Minh ngồi một bên chỉ biết bất lực nhìn hai người cự cãi, thấy ngày càng bất đồng, cô thở dài nói;- Mấy cái đứa này.

Giờ không lo Tinh Lâm nó đang ở đâu, còn cãi lộn được nữa.Liên Thanh nghe xong thì chuyển sang lo lắng, nhìn hai người rồi nói xúi quẩy;- Có khi nào..

Tinh Lâm bị Quỳnh Hương làm gì rồi không chị.

Thụy Du nhìn cô tỏ vẻ ngạc nhiên đáp;- Trời ơi bà Thanh, bà nói gì nghe ghê vậy.

Nói rồi cậu lại nhìn hai người từ tốn giải thích;- Lúc đó tui cũng nhận thức được đôi chút, nhưng mà lúc rõ lúc không.

Tui thấy tui cầm theo con dao, hết la rồi lại chửi ai đó.

Xong cái tui sợ hãi, rồi chạy đi.

Đó tới khúc đó tự nhiên có thứ gì đập mạnh vô vai tui, làm tui bất tỉnh nhân sự luôn.

Liên Thanh chăm chú nghe cậu nói, xong cũng hiểu được phần nào.

Cả ba người đều rơi vào thế không biết phải Làm gì.

Nguyệt Minh đứng lên nhìn cả hai rồi nói;- Tìm lại cái vòng rồi đeo vào đi.

Ngủ sớm, mai chị sẽ dẫn hai đứa đến nhà của con bé Quỳnh Hương.

Xem có giúp được gì không.

Cả hai nhìn nhau, rồi lại nhìn dáng Nguyệt Minh từ từ khuất dần.

...

Chỗ Hữu Danh, anh đặt Tinh Lâm lên giường rồi lại nhìn cậu ngủ.

Lúc này, Ác Linh từ chiếc mặt dây chuyền đang đeo trên cỗ Tinh Lâm từ từ hiện ra như làn khói.

- Ngươi có chắc mình làm đúng không, Hữu Danh.

Cô nói với sự nghi vấn, Hữu Danh không vội trả lời mà băng lại vết thương.

Xong, cậu mới nhìn Tinh Lâm rồi đáp;- Cô cũng đã nói, cậu ta cũng có thể sẽ chết đúng không.

Nói rồi anh quay lại nhìn cô, ánh mắt điềm tĩnh nhưng lại ẩn chứa sự nguy hiểm gấp bội phần Quỳnh Hương.

- Nếu hôm nay tôi không đỡ nhát dao đó, thì bây giờ cậu ta đã chết vì mất máu rồi.

Ác Linh lúc này có phần dè chừng anh, nhưng rồi lại nói;- Nhưng việc hôm nay ngươi xen vào, sẽ khiến nhân quả thay đổi.

Đồng nghĩa với việc, Tinh Lâm sẽ không thể khai quang.

Anh nhìn cô, nở nụ cười đắc trí đáp;- Tôi sẽ tự có cách giúp Lâm khai quang, và hơn thế nữa.

Anh đứng lên, cất hộp cứu thương vào kệ tủ rồi nói;- Tôi chỉ cần cô bảo vệ Tinh Lâm, nhưng nếu cô không làm được thì thôi.

Tôi cũng không ép cô.

Từ túi quần, anh lấy ra một lá bùa cũ kĩ.

Lá bùa này là thứ anh dùng thu phục cô ngày trước.

Ác Linh nhìn lá bùa trên tay anh với sự nghi hoặc, rồi lại bất ngờ khi anh xé nó đi.

- Niệm tình cô giúp tôi tu luyện, bây giờ cô muốn đi đâu thì đi.

Không còn giữ vẻ lạnh nhạt nữa, cô cười lên rồi đáp;- Nghĩa khí gớm.

Xem như công sức ta giúp người từ trước đến giờ không vô nghĩa.

Nhưng trước khi đi, ta muốn nhắc ngươi.

Làn khói nối giữa cô và mặt dây chuyền bị tách đôi, cô hướng về phía cửa sổ rồi nói thêm;- Quỳnh Hương, cô ta sinh vào ngày 15 tháng 7.

Và ngày cô ta mất, chỉ vừa tròn " 20 " tuổi.

Làn gió nhè nhẹ thổi vào căn phòng qua ô cửa sổ, cô cũng từ từ tan biến theo làn gió.

Hữu Danh nghe những lời cô nói xong thì có chút bận tâm, nhưng rồi lại phớt lờ đi.

Thứ bây giờ làm cậu chú ý, là người đang nằm trên chiếc giường của mình mới phải.

...

Trong căn phòng ngủ được chiếu sáng bởi ánh mặt trời, Tinh Lâm đang nằm say giấc ở đó.

Cậu ngủ có phần thoải mái, cứ lăn qua lại cho đến khi bị ánh sáng rọi vào mặt.

Cậu đưa tay dụi rồi cố chớp mắt cho tỉnh thẳng.

Nhận ra trần nhà cùng chỗ nằm có phần không quen, cậu giật mình ngồi dậy nhìn xung quanh.

Một tiếng " cạch " vang lên, Hữu Danh mở cửa bước vào, trên tay đang cầm ly nước.

Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi có dính chút máu, tay được băng bó qua loa.

Thấy anh, cậu có phần ngạc nhiên.

- Hữu Danh?

Anh ngồi xuống với vẻ mặt như mọi khi gặp cậu, còn cậu lại tỏ ra ngạc nhiên thấy rõ.

Bị cậu nhìn, làm anh nhướng mày đáp;- Làm gì nhìn như muốn ăn thịt tui vậy.

Chưa đợi anh nói hết, cậu hỏi anh với vẻ mất kiên nhẫn;- Mà sao tui ở đây?

À không, phải là sao ông ở đây?

Thấy Tinh Lâm có phần hoảng loạn, anh cười rồi nhẹ nhàng đáp;- Bộ Lâm không nhớ việc xảy ra hôm qua hả.

Nghe xong cậu không nhìn anh nữa, mà như cố nhớ lại rồi lẩm bẩm.

- Hôm qua..

Tui nhớ rõ ràng là bị cổ rượt, nhưng sao lại ở đây được.

Anh vẫn mãi chăm chú nhìn cậu, thấy cậu không còn lẩm bẩm nữa thì nói;- Chắc tại Lâm mệt quá nên quên.

Hôm qua tui thấy bạn Lâm bị ma nữ nhập, cứ hết la rồi lại dí nên tui mới vào can.

Thấy Lâm bất tỉnh nên tui đưa về nhà tui.

Có quá nhiều câu hỏi, khiến Tinh Lâm không biết bắt đầu từ đâu.

Đúng lúc cậu nhìn thấy vết thương trên tay anh thì cầm lên nói;- Đừng nói hôm qua ônh dùng tay đỡ dùm tui nha, trời ơi.

Gì mà táo bạo vậy.

Dù trong lời nói có phần đùa giỡn, nhưng cậu vẫn lo lắng hỏi;- Mà đau không?

Hay để tui đưa ông đi bệnh viện.

Thấy cậu lo lắng cho mình, anh không kiềm được mà cười nói một cách nhẹ nhàng;- Không sao.

Lâm uống nước đi cho khỏe, có gì muốn đi đâu thì tui đưa đi.

Nghe thế cậu buông bàn tay anh xuống rồi quát khẽ;- Không sao gì mà không sao.

Để lâu coi chừng nhiễm trùng đó.

Sau nhiều lần bị cậu mắng, anh đành nghe theo không cãi nữa.

Cả hai ra khỏi phòng ngủ ra phòng khách ăn sáng, đang ăn thì Tinh Lâm bất chợt hỏi;- Mà tui nhớ nhớ ông làm gì có nhà, với lại còn trùng hợp xuất hiện ở đây nữa.

Mọi thứ diễn ra như được sắp đặt, khiến Tinh Lâm có phần nghi ngờ.

Hữu Danh nghe xong thì dừng ăn mà suy nghĩ, xong anh lại bình thản đáp lời cậu;- Thì tui đâu nói là tui không có nhà.

Với tui muốn quay về đây nghỉ ngơi một thời gian, định nói với ông một tiếng mà không gặp.

Bất ngờ sao hôm qua tui gặp được ông lúc đi dạo.

Tinh Lâm nghe xong chỉ gật gù rồi cúi đầu ăn tiếp, cho thấy lời nói dối của anh đã làm rất tốt.

- Mà đi khám xong tui dẫn ông đi gặp cậu Út.

Dù gì cậu Út cũng ít khi gặp con cháu trong dòng họ, nên làm vậy sẽ giúp cậu bớt cô đơn hơn.

______________________________________- mọi người đừng quên các nhân vật tớ đưa vào lúc đầu nha ")) vì sắp tới họ tỏa sáng rồi 🥀- chia sẻ thời gian tui viết, là từ lúc 1 giờ trưa tui viết đến lúc đăng luôn ")) - nếu thấy hay thì cho tui xin một bình chọn để làm động lực và giúp chương tiếp theo hay hơn ạ 🥀 Thank my love 🥀
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
Chương 14 - Quá khứ của Quỳnh Hương


Sau khi ăn xong, như đã nói, Hữu Danh cùng Tinh Lâm sẽ đến bệnh viện để kiểm tra vết thương của anh.

Mặc kệ anh cố giải thích nó chỉ xây xát nhẹ ngoài da, Tinh Lâm vẫn bắt anh đi cho bằng được.

...

Đứng trước cánh cửa phòng quen thuộc, Tinh Lâm mở ra đi vào, theo sau là Hữu Danh.

Vẫn là cô bác sĩ trẻ ngày nào từng khám cho Tinh Lâm đang ngồi trên bàn Làm việc, thấy cậu, cô có phần ngạc nhiên nói;- Tinh Lâm.

Sao lâu rồi, Lâm không đến kiểm tra định kì mắt?

Cậu nhìn cô rồi cười một cách tự nhiên, sau đó lại kéo Hữu Danh ngồi xuống ghế khám.

- Từ từ nói sau, Nhi khám tay của thằng bạn tui trước được không.

Nói rồi cậu ra hiệu cho anh, anh từ đầu đến cuối vẫn cứ nhìn cậu, thấy cậu nhướng mày thì đưa bàn tay lên bàn.

Cô cầm tay Hữu Danh nhìn mà không khỏi bất ngờ, vết thương dù nặng nhưng được anh băng bó rất tốt.

Kiểm tra một lúc, cô mới bỏ tay anh ra rồi nhìn Tinh Lâm nói;- Vết thương khá sâu và nguy hiểm, với trường hợp này, nặng sẽ chết vì mất máu.

Nhưng bạn Lâm đã xử lý rất tốt, nên chỉ cần dưỡng vài ngày cho lành da là được.

Cô cuối xuống chiếc hộp tủ, lấy ra một lọ thuốc rồi đưa cậu.

- Cái này là thuốc bôi ngoài da, thành phần chính của nó là Niacinamide và PPG-26-buteth, nên không cần lo bị kết ứng.

Nhớ thoa mỗi ngày để mau lành là được.

Tinh Lâm đưa tay ra nhận xong thì nhìn cô cười nói;- Vẫn giỏi như bình thường ha.

- Vì tui là bác sĩ mà.

Thấy hai người nói chuyện vui vẻ, Hữu Danh liền ho vài tiếng rồi đứng dậy nói với cậu;- Tui đi rửa tay, Lâm nói chuyện nhanh nha, tui đợi.

Nói xong anh bỏ đi, nhìn bóng lưng cứ như dỗi hờn khiến Tinh Lâm chỉ biết nhìn ngờ ra.

- Anh đó là gì của Lâm vậy?

Cô nhìn cậu rồi hỏi với sự tò mò, còn cậu chỉ biết thở dài đáp.

- Họ hàng xa ấy mà.

Nghe từ họ hàng xa khiến cô có phần buồn cười nhưng cố kiềm lại nói;- Trời, họ hàng xa mà như người yêu ấy.

Nãy giờ thấy anh đó nhìn Lâm chăm chú, làm tui tưởng.

Tinh Lâm cười như hùa theo lời cô nói.

Thấy cũng khá lâu, cậu đành tạm biệt bác sĩ Nhi rồi nhanh chóng ra ngoài.

Hữu Danh rửa tay xong thì đứng trước cửa chờ cậu, nhìn nét mặt có phần không vui.

Tinh Lâm mở cửa bước ra, thấy anh đang quay lưng không để ý thì tiến lại vỗ vai anh nói lớn;- Danh!

Bị cậu hù, anh giật mình quay lại.

Dọa được anh khiến cậu cười tươi rồi nói;- Làm gì mà thất thần vậy, bộ sợ bác sĩ hả.

Anh nhìn cậu rồi thở dài đáp;- Ừ, sợ bác sĩ lấy thứ quan trọng của tui.

- Thứ quan trọng gì?

Cậu nhướng mày hỏi, nhưng anh không trả lời.

Thấy mình quá lời, anh liền lấy lý do muốn gặp cậu Út rồi cầm tay cậu kéo ra khỏi bệnh viện.

...

- Phải địa chỉ này không?Liên Thanh cùng Thụy Du nhanh nhẹn chạy đến trước căn nhà, theo sau là Nguyệt Minh vẫn chậm rãi bước đi.

- Đúng rồi, mới cách đây hai ngày sao mà quên được.

Cô nói với Liên Thanh xong thì đi đến, nhìn vào nhà một lúc lâu mới nói lớn;- Có ai ở nhà không ạ?

Phải hơn hai lần gọi thì mới thấy một người phụ nữ bước ra.

Bà thấy Nguyệt Minh thì có phần bất ngờ nói;- Ủa!

Nguyệt Minh.

Chiếc cửa sắc được mở ra, Nguyệt Minh mới chậm rãi bước vào, theo sau là Liên Thanh cùng Thụy Du.

Vào bên trong, thấy mọi người đều an vị trên ghế, bà định đi lấy nước thì bị Nguyệt Minh ngăn lại;- Không cần làm nước đâu, tụi em muốn nói vài chuyện với chị thôi.

Một pháp sư đột ngột tìm đến nói chuyện, khiến bà có phần tò mò pha lẫn sự lo lắng.

Bà ngồi đối diện ba người rồi từ từ mở lời;- Vậy..

Cô cứ nói đi, tôi nghe đây.

Nguyệt Minh không khách khí nữa, cô nhìn bà rồi chậm rãi nói;- Chị còn nhớ cách đây hai ngày, chị mời em về làm lễ cho con bé nhà chị chứ.

Mong chị đừng quá đau buồn mà nghe em kể tiếp.

Bà nhìn cô rồi gật đầu như đã hiểu.

- Hồn con bé vẫn chưa siêu thoát, nó vẫn muốn trả thù về cái chết của mình.

Nên em muốn hỏi chị, trước khi xảy ra tai nạn, con bé có xích mích với ai không.

Bà nghe xong thì đảo mắt như đắn đo gì đó.

Hết cách, Nguyệt Minh đành nói thêm;- Theo như quy luật tự nhiên, sau khi người ta chết đi thì phải siêu thoát trong vòng khoảng thời gian nhất định.

Nếu không, sẽ tích tụ âm khí uẩn ức mà trở thành ngạ quỷ, mãi mãi không siêu sinh được.

Chị muốn con mình trở thành ngạ quỷ vậy sao?

- Nó không phải con tôi!

Trong cơn hoảng loạn, bà buột miệng nói, khiến cả ba người bất ngờ nhìn nhau.

- nó không phải con ruột tôi.

Cũng không phải con riêng của tôi hay chồng tôi.

Thấy cả ba tập trung lắng nghe, bà bắt đầu kể như trút đi bầu tâm sự.

- Năm đó vợ chồng tôi hiếm muộn, chồng tôi lại muốn có một đứa con cho vui nhà vui cửa.

Rồi ổng mới bấm bụng, đi nhận nuôi nó từ cô nhi viện.

Như mọi nhân vật trong câu chuyện của bất kì tác giả nào, bà đưa mắt nhìn ra khoảng không trước nhà rồi kể tiếp.

- tôi thích hoa Chi Quỳnh, nên đã đặt tên cho nó là Quỳnh Hương, mong muốn nó sau này sẽ như hoa Chi Quỳnh về đêm, dù có chuyện gì vẫn nở rộ tuyệt đẹp.

Khi mới về, Quỳnh Hương chỉ vừa tròn hai tuổi.

Cô nhóc khi đầu rất vâng lời, ngoan ngoãn.

Mẹ nuôi cô là bà Lài cùng chồng bà đều rất thương yêu đứa con nuôi này, nhất là về khoản lễ phép của cô.

Nhận nuôi Quỳnh Hương được một năm, bà Lài lúc này cảm thấy không khỏe, lúc nào cũng đau bụng, không thì lại nôn mữa.

Thấy chu kì kinh nguyệt đã trễ hai tháng, bà theo linh tính liền mua que về thử.

Lúc chồng cùng con gái đã ngủ, bà mới dám vào nhà vệ sinh để thử.

Kết quả đưa ra, khiến một người ao ước được làm mẹ thật sự như bà bất ngờ.

Trên que, hiện rõ hai vạch.

Bà Lài mang theo sự sung sướng mà đánh thức chồng.

- Mình!

Dậy đi mình, tui có cái này cho mình xem nè.

Trong cơn buồn ngủ, ông Phát chồng bà cố chống tay ngồi dậy.

Bà đưa kết quả của que thử thai ra trước mặt ông, rồi cười tươi.

Ông mới đầu vẫn còn tờ mờ nhíu mày nhìn, thấy hai vạch đỏ tươi trên que thì bừng tỉnh.

- Hai..

Hai vạch?

Vậy là..

Có..

Có rồi hả?Ông nói một cách lắp bắp, bà Lài nhìn ông rồi gật đầu xác nhận, thấy vậy ông liền ôm bà sung sướng nói;- Trời ơi!

Tui có con rồi!

Tui sắp được làm cha rồi!

Cả hai vui vẻ ôm nhau, nhưng không để ý rằng, Quỳnh Hương đã thức từ bao giờ.

Những lời ông Phát nói ra, cô nghe không thiếu một chữ.

Giống những đứa con nít ngoài kia, cô rất sợ bị bỏ rơi khi nghe tin mẹ nuôi mang thai.

Đặc biệt là một đứa trẻ từng bị bỏ rơi như cô thì nổi sợ lại nhân lên bội phần.

Kể từ ngày hôm đó, cô trở nên trầm lặng đi, khác với tính cách năng động của cô thường ngày.

Bà Lài không biết cô bị làm sao, chỉ nghĩ con nít tính tình vốn hay đổi khác thường nên thôi để ý tới.

Ngày bà Lài được đưa vào bệnh viện phụ sản, cô đã lén trốn vào một gốc mà khóc, mặc kệ ba nuôi cô tìm đủ cách dụ cô ra ngoài.

Hết cách, ông cũng thôi không để ý nữa mà tập trung lo cho bà Lài cùng đứa con nhỏ.

Khi cô lớn lên, cô cùng đứa em gái của mình, tức là con ruột của ba mẹ cô lại có xích mích vài chuyện bên ngoài.

Đỉnh điểm là khi cô nhận ra, đứa em cô lén lút quan hệ với bạn trai mình.

Trước ngày cô mất, cả hai đã cự cãi rất lớn ở nhà, mặc cho ba mẹ cô hỏi thì vẫn không ai trả lời.

Tức nước vỡ bờ, Quỳnh Hương giận dữ bỏ ra ngoài, sau đó em cô cũng rời đi.

Nhưng khác với em cô, lần bỏ đi này, thứ bà Lài nhận về sau " 7 " giờ đêm là giấy báo tử.

Kể xong bà lại quay mặt lại nhìn ba người, lúc này Liên Thanh cùng Thụy Du đang nhăn mặt tỏ vẻ đau buồn.

Nguyệt Minh như suy ngẫm gì đó rồi nhìn bà hỏi;- Vậy đứa con gái út của chị đâu, sao em không thấy?

Tiếng cửa sắt kêu lên, một người con gái nhìn cả ba người lạ mặt trong nhà mình rồi chậm rãi bước vào.

Vừa nhìn thấy Thụy Du, cô đã chạy đến hét lên;- Anh kia!

Sao lại là anh!

Sao anh lại ở trong nhà tôi!

Bà Lài kéo con mình ngồi xuống rồi khẽ nói;- Quỳnh Lan không có được nói bậy, mấy người này là pháp sư mẹ mời về làm lễ cho chị con đó.

Dường như không phục, cô vùng vẫy đứng dậy rồi chỉ tay vào mặt Thụy Du nói lớn;- Thầy pháp gì, cái ông nội này mới hôm qua, tự nhiên cầm dao rượt con nè!

Còn chửi bạn trai con là lừa dối này, lứa dối nọ.

Bà Lài nhìn ba người rồi ngạc nhiên nói;- Vậy là sao, cô Nguyệt Minh?

...

Sau một lúc được Nguyệt Minh giải thích, Quỳnh Lan mới không làm loạn nữa.

Nhưng nét mặt cô có phần đa nghi nói;- Thời buổi nào rồi còn mấy chuyện tâm linh, ma cỏ nhập người.

Tôi không tin.

- Chuyện giữa cô và Quỳnh Hương là minh chứng rõ nhất rồi.

Chứ khi không mà tôi biết được sao.

Nghe vậy, Quỳnh Lan liền mất đi sự bướng bỉnh, cũng không nhìn Nguyệt Minh bằng con mắt đa nghi nữa.

- Chuyện gì cũng sẽ có cách của nó, quan trọng là mọi người có muốn giải quyết một cách êm đẹp không.

Nói rồi Nguyệt Minh đứng lên, để lại trên bàn là tờ giấy ghi rõ địa chỉ nhà cùng số điện thoại của cô rồi bỏ đi.

Thấy vậy, Thụy Du cùng Liên Thanh đồng loạt đứng dậy rời đi.

...

Cả ba đang đi thì Thụy Du cất tiếng nói;- Con gái con đứa gì mà hung dữ dễ sợ, nãy tui còn tưởng nó nhào vô đánh tui rồi.Liên Thanh đi kế bên, nghe vậy thì đáp lời cậu;- Thì ông phải là người ta của lúc đó mới hiểu được.

Nếu ông là con bé đó, tui hỏi ông có thái độ không.

Nguyệt Minh không để ý câu chuyện bàn luận của hai người, cô giơ tay lên bấm quẻ rồi nói;- Tinh Lâm chắc cũng về nhà rồi, hai đứa đừng cãi nữa mà nhanh chân lên.

______________________________________

- Nói thiệt là bệnh lười tớ nó tái phát rồi ")) nhưng sủi thì sợ tuột top.

Nên là viết vội viết vàng, có sai sót gì mọi người thông cảm 🥀

- chúc buổi tối tốt lành 🥀

Thank my love me
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
Chương 15 - Gặp Mặt


Sau khi rời khỏi nhà bà Lài, cả nhóm Nguyệt Minh liền bắt xe trở về nhà.

Chuyến đi lần này, dù không giải quyết được ngọn ngành vấn đề, nhưng ít ra cũng đã biết về Quỳnh Hương phần nào.

Kể ra cũng thật tội cho cô gái ấy.

...

Nguyệt Minh mở cổng bước vào, theo sau là Thụy du cùng Liên Thanh.

Vừa vào phòng khách, Thụy Du đã ngồi phệt xuống ghế than vãn;- Không có Tinh Lâm như rắn mất đầu vậy.

Phải chi giờ có ổng thì biết nên làm gì rồi.

Liên Thanh ngồi xuống đối diện cậu, trên mặt hiện rõ sự mệt mỏi.

Thấy cả hai mất sức sống, Nguyệt Minh cười rồi nói như trêu chọc;- Hai cái đứa này.

Đến nhà người ta chỉ có ngồi nghe thôi chứ làm gì đâu mà mặt ai cũng mệt mỏi vậy.

Út Quái từ trong phòng đi ra, thấy mọi người đang rũ rượi thì cất tiếng hỏi;- Kết quả sao rồi?

Ông ngồi xuống cạnh Thụy Du, cầm bình trà rót vào ly.

Nguyệt Minh đã ngồi cạnh Liên Thanh từ bao giờ, nghe ông hỏi thì trả lời;- Dù biết được con bé đó là ai, hay người hãm hại nó.

Thì cũng không thể khuyên ngăn nó dừng dấn sâu vào hận thù được.

Út Quái nhâm nhi ly trà trên tay, nhăn mày lại như suy nghĩ.

Một lúc sau ông đặt chén trà xuống bàn rồi lấy ra ba tờ bùa phát cho Thụy Du cùng Liên Thanh.

- Chuyện này là do mấy đứa nhận, ta không xen vào được.

Nhưng ta có thể dạy hai đứa một thứ.

Nói rồi ông cầm lá bùa còn xót lại, hướng mắt qua hai người như muốn họ tập trung nhìn.

Một tay ông cầm lá bùa, tay còn lại ông đưa lên miệng, cắn mạnh vào ngón tay cho máu tuôn ra.

Xong ông lại lấy máu quẹt lên lá bùa rồi đọc lớn;- Quả khí phong khu.

Biến viên ngục diện.

Thiên la địa võng.

Kiếm kích chu yên.

Tờ bùa xuất hiện ngọn lửa xanh trước ánh nhìn của Liên Thanh, khiến cô ngạc nhiên không nói nên lời.

Cô nhìn lá bùa trên tay Út Quái một cách ngỡ ngàng, Thụy Du cũng cố nhìn xem có sự thay đổi gì.

Thấy vậy, Nguyệt Minh liền cười khẽ rồi giải thích;- Đó là Hỏa Xa Địa Ngục, chỉ người có mắt âm dương mới nhìn được.

Em không thấy là chuyện bình thường thôi.

Út Quái vẩy lá bùa, ngọn lửa liền yếu dần rồi vụt tắt.

Ông hạ cánh tay đang cầm lá bùa xuống, nhìn hai người dặn dò;- Trong trường hợp xấu nhất, tụi con có thể áp dụng cách này để phòng thân.

Liên Thanh cùng Thụy Du hết nhìn Út Quái lại nhìn xuống lá bùa trên tay mình, gương mặt hiện rõ sự bối rối.

Hiểu được vấn đề, Nguyệt Minh một lần nữa nhìn hai người rồi từ tốn giải thích;- Bùa thi triển Hỏa Xa có nhiều công dụng lắm, tuy nhiên công dụng lớn nhất của nó là trục vong và thiêu vong.

Mấy đứa hiểu rồi chứ.

Được cô tóm tắt, cả hai mới nhướng mày gật gù.

Thấy nét non nớt trên mặt hai người, khiến Út Quái bật cười rồi nhẹ giọng ghẹo chọc;- Vẫn chưa vững được kiến thức, mà còn dám lập nhóm bắt ma.

Đúng là trên đời nhiều chuyện hi hữu.

Dù không hiểu ông đang nói gì, cả hai vẫn gượng cười rồi nhìn nhau.

Đang lúc nói chuyện vui vẻ, Tinh Lâm đột nhiên từ bên ngoài chạy vào hào hứng nói;- Tui về rồi đây!

Thấy cậu đã mò được đường về, Liên Thanh cùng Thụy Du liền mừng rỡ đứng lên ôm cậu.

Bị ôm quá đà, cậu vỗ vai hai người rồi khó khăn nói;- Được..

Được rồi.

Mới đi có một đêm thôi, chứ có phải một năm đâu.

Làm quá hà.

Liên Thanh buông cậu ra thì tò mò hỏi;- Mà tui nhớ ông chạy theo Quỳnh Hương mà, sao lúc tui cùng chị Nguyệt Minh tới thì không thấy ông.

Tinh Lâm buông được Thụy Du ra thì vui vẻ đáp;- Chuyện dài lắm, từ từ tui kể.

Nói xong cậu nhìn sang Út Quái rồi cười nói;- Cậu Út, có người đến thăm cậu nè.

Ông chưa kịp hỏi người đó là ai thì Hữu Danh từ bên ngoài bước vào, trên tay là bịch trái cây được anh mua trên đường tới.

Anh bước vào nhìn ông gật đầu, rồi lại đưa bịch đồ cho Liên Thanh.

Thấy cô cùng Thụy Du nhép miệng như muốn nói gì đó, Tinh Lâm liền kéo hai người xuống gian bếp.

- Ủa..

Ủa.

Gì vậy?

Bị cậu kéo đi, cả hai tuy không muốn nhưng vẫn theo cậu.

Hữu Danh nhìn theo bóng Tinh Lâm khuất dần, trên miệng lại cười một cách ngây dại.

- Ngồi xuống đi, từ từ nói chuyện.

Út Quái cất tiếng, giúp cậu trở lại với thiện thực.

- À, dạ.

Hữu Danh ngồi xuống, ông nhìn anh như xem xét rồi mới từ tốn hỏi;- Chàng trai trẻ, chẳng hay cậu là ai, từ đâu đến.

Anh nhìn ông rồi lễ phép đáp;- Bà cố con có hai người chị, một trong hai người đó, là bà nội của cậu.

Út Quái như nhớ ra gì đó, gật gù rồi nói như ám hiệu;- Ta có nghe thoáng qua, trong dòng tộc có một pháp sư trẻ tầm tuổi của thằng Tinh Lâm nhưng rất giỏi.

Tên của nó là Hữu..

Danh thì phải.

Nói rồi ông nhìn cậu như thăm dò, cậu cũng không ngạc nhiên mà bình thản đáp;- Chính là con, được cậu Út biết đến thì quý hóa quá.

Con cũng được cô dì nhắc nhiều về cậu lắm, chủ yếu nói cậu là pháp sư giỏi nhất của dòng họ bây giờ.

Nguyệt Minh ngồi một bên nghe hai người nói thì gật gù.

- Bộ không ai nhắc gì về chị hả.

Nghe cô nói, Út Quái liền quay sang quát khẽ;- Con có trong dòng dỗi của ta đâu mà nhắc đến.

- Thì con cũng chỉ muốn không khí bớt căng thẳng thôi, chứ thằng nhỏ tới thăm cậu mà nhìn mặt cậu căng quá.

Mặc kệ hai người đang nói gì, Hữu Danh vẫn quay sang nhìn vào hướng phòng bếp như chờ Tinh Lâm.

...

- À, ra là vậy.

Liên Thanh vừa cắn miếng táo trên tay, vừa gật gù nói.

Sau khi kéo hai người vào phòng bếp, Tinh Lâm mới giải thích ngọn ngành câu chuyện.

Thụy Du lúc này mới bỏ miếng xoài bị cắn nham nhở xuống, nhìn Tinh Lâm cảm thán;- Tính ra gia tộc ông, không ai là bình thường ha.

Liên Thanh vỗ vai cậu rồi nói;- Ý ông là có vấn đề về thần kinh hả.

Cậu nhăn mặt ra phần dỗi hờn rồi đáp;- Sao mấy người cứ hay hiểu sai lời tui vậy.

Ý tui không bình thường là giỏi đó trời.

______________________________________- Tớ đang có ý định làm seri truyện tết nên chương dạo này hơi ít ạ ")) 🥀- Trong seri truyện tết này, tớ muốn thêm các nàng đã và đang đọc truyện của tớ vào làm nhân vật.

Xem như món quà mọn ạ 🥀 Thank my love
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
Chương 16 - Nhánh Hoa


Liên Thanh từ nhà bếp đi ra, trên tay là dĩa trái cây được gọt cắt sắp xếp ngay ngắn.

- Trái cây của Hữu Danh mang tới nè, mọi người ăn đi.

Cô đặt chiếc dĩa xuống rồi ngồi cạnh Nguyệt Minh.

Thấy cô ra một mình, Nguyệt Minh ngó nghiêng nhìn vào gian nhà bếp rồi hỏi;- Rồi Tinh Lâm với Thụy Du đâu, sao không ra luôn.

- Dạ, Thụy Du đang kể lại chuyện của Quỳnh Hương cho Tinh Lâm, nên em ra trước.

Cô gật gù như đã hiểu, Út Quái ngồi một bên cũng chẳng làm gì, đành đứng dậy vào trong.

Ông vừa đi vào thì Tinh Lâm cùng Thụy Du cũng vừa đi ra.

Tinh Lâm ngồi kế Hữu Danh, mặt nghiêm trọng nói;- Vậy có nghĩa, người bây giờ Quỳnh Hương nhắm đến là Quỳnh Lan, con gái ruột của bà Lài đúng không?

Liên Thanh gật đầu như xác nhận rồi chờ cậu nói tiếp.

Bây giờ cậu đang đứng giữa hai sự lựa chọn.

Một là bắt cô, hai là khuyên ngăn cô sớm siêu thoát, làm lại từ đầu.

Nguyệt Minh nhìn cậu căng thẳng suy nghĩ cũng hiểu ra phần nào, cô cầm miếng táo trên bàn lên rồi nhìn cậu nói;- Đừng nghĩ tới chuyện làm Phật sống nữa, con người khi chết đi mà không ngừng nghĩ đến việc báo thù, dù có trả được cũng không siêu thoát được.

Mà đã nghĩ đến chuyện trả thù rồi, thì đồng nghĩa sẽ không nghe thêm một lời khuyên ngăn nào đâu.

Tinh Lâm ngừng suy nghĩ mà ngước mặt nhìn cô, trên gương mặt hiện rõ sự bất lực.

- Chị biết xưa nay em không quen dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.

Nhưng người bây giờ nên buông bỏ là em đó, Tinh Lâm.

Cô nói xong thì cắn miếng táo trên tay, Hữu Danh thấy cậu buồn bã thì vỗ vai an ủi;- Tui thấy chị Nguyệt nói đúng.

Nếu Lâm cố giúp cô ta nữa, cũng chỉ khiến cô ta càng muốn trả thù thôi.

- Nguyệt Minh nha em trai.

Nhưng em cũng nghe Hữu Danh nói rồi đó, cố quá thì quá cố.

Thấy không khí đang căng thẳng, Thụy Du cùng Liên Thanh chỉ biết ngồi nhìn.

Vì có ra sao, cả hai vẫn sẽ nghe theo quyết định của Tinh Lâm.

Sau một lúc đấu tranh tâm lý, cậu đành gật đầu chấp nhận.

Thấy cậu chọn cách an toàn, Hữu Danh cũng đỡ lo phần nào.

Chuyện Quỳnh Hương nhập vào xác Thụy Du xém tí giết được cậu, khiến anh có phần bận tâm nếu cậu chọn cách thuyết phục.

Nhưng dù có như vậy, anh vẫn sẽ đi trước cậu một bước, bắt Quỳnh Hương làm âm binh cho mình.

- Vậy bắt cổ bằng cách nào?

Chẳng lẽ chia ra đi tìm.Liên Thanh hỏi một câu tưởng chừng như dễ trả lời, nhưng hoàn cảnh hiện tại thì nói không.

- Cô ta vốn dĩ sẽ bị giam ở ngoài đường, quanh quẩn ở khu vực đó cho đến lúc siêu sinh.

Nếu như không bị cô hồn chèo kéo hay ngạ quỷ nuốt chửng.

Vấn đề là khi Tinh Lâm đi ngang qua, Quỳnh Hương đã nhận thấy hồn phách cậu yếu mà đu bám theo.

Dù cô không thể về với chư vị của ba mẹ nuôi, nhưng cũng đã được tự do đi lại.

Nguyệt Minh giải thích xong, tất cả lại rơi vào khoảng lặng.

Vừa nghĩ ra được gì đó, Liên Thanh nói tiếp;- Nhưng bây giờ cổ muốn trả thù, ít ra phải có được xác Thụy Du đúng chứ?

Nghe xong, tất cả ngẩng lên nhìn cô.

Thụy Du cũng không ngoại lệ, cậu nhìn cô với vẻ hãi hùng nói;- Ý bà là kêu tui ra làm mồi nhử hả.

Tinh Lâm như hiểu ý Liên Thanh, gật gù nói;- Tui thấy bà Thanh nói đúng.

Chắc hẳn bây giờ Quỳnh Hương đang trốn ở gốc nào đó chờ cơ hội để mượn tạm thân xác ông đó.

Thụy Du trườn người lên phía Trước, đặt tay lên vai Tinh Lâm không cảm xúc.

- Nếu được quay ngược thời gian, tui chọn mua vòng cho con bồ tui để không phải quen ông.

Hữu Danh kéo tay Thụy Du ra, lấy trên bàn miếng táo đưa vào tay cậu.

- Táo tui mới mua lúc sáng, ngọt lắm ăn đi.

Nguyệt Minh như được chứng kiến đám con nít cãi nhau, cô cười bất lực nói;- Không cần lấy em ra làm mồi nhử, tự con bé đó sẽ tìm đến.

Cũng đừng sợ, vì khi nào chiếc vòng trên cỗ em chưa bị tháo xuống, thì sẽ không có ma cỏ nào nhập vào xác em đâu.

Kể cả là ngạ quỷ.

Như được khai sáng, cậu nhíu mày rồi nhìn xuống chiếc mặt dây chuyền đeo dưới cổ.Tinh Lâm quay mặt sang Hữu Danh, anh vẫn đang chăm chú nhìn cậu.

Chạm mắt, anh liền nhướng mày rồi nhìn sang hướng khác.

- Được rồi bàn tới đây thôi, cũng gần giờ cơm chiều rồi.

Để chị ra ngoài mua ít đồ, mấy đứa làm gì đi, ra ngoài chơi cũng được.

Nguyệt Minh đứng dậy rời đi, Liên Thanh cũng đi theo.

Thấy vậy, Thụy Du liền đứng lên vươn vai nói;- Thôi tui đi tắm, hôm qua uống hơi nhiều, nay còn mệt quá.

- Nhớ đừng có cởi sợi dây đó.

Tinh Lâm nhắc cậu, rồi quay sang Hữu Danh.

Lại một lần nữa cậu thấy anh nhìn chăm chú mình.

- Nhìn tui dữ vậy.

Bị anh nói, cậu quay mặt đi rồi giả vờ không nghe thấy.

Giờ ở gian khách chỉ có cậu và anh, không có việc gì làm thì lại nhanh chán.

Thấy cậu chống cằm chán nản, anh liền ngỏ lời mời cậu đi dạo.

Vì đang chán nên cậu cũng nhanh đồng ý mà không nghĩ gì nhiều.

...

Trước khi ra phố, Tinh Lâm dẫn anh đến một nơi quen thuộc.

Vẫn là gốc bán hàng có đủ loại đồ của bà Tư, cậu chạy nhanh đến, theo sau là Hữu Danh.

Vì bà đã có tuổi, nên không để ý cậu đứng kế bên.

Phải đến khi cậu ôm bà rồi nói;- Bà!

- Ú trời, thằng nhỏ.

Bà ôm Tinh Lâm rồi xoa tóc, cậu thì ngồi im cho bà xoa.

Xong cậu lại hỏi;- Bà ăn gì chưa?

Con có đem theo trái cây từ nhà tới nè.

Bà Tư lắc đầu ra phần nũng nịu đáp;- Bà ăn rồi.

Hữu Danh đặt bịch trái cây lên bàn rồi lễ phép gật đầu với bà Tư.

Thấy anh, bà nhìn Tinh Lâm hỏi;- Bạn con hả nhỏ?

Cậu chưa kịp trả lời thì đã bị anh nói trước;- Dạ đúng rồi.

Con là bạn Tinh Lâm, tên là Hữu Danh ạ.

Thấy anh lễ phép, bà kéo anh lại rồi xoa tay nói;- Con trai ai mà cao ráo đẹp trai, lễ phép.

Bà chịu à, phải chi thằng nhỏ là con gái là bà gả cho con liền.

Bị bà ghẹo, cậu nhăn mặt dỗi hờn với bà.

Còn Hữu Danh chỉ biết cười thầm, không hiểu tại sao niềm vui đó khiến anh bật cười nhẹ.

Nghe tiếng anh cười, cậu quay sang nhìn thì thấy anh ngó mặt đi vờ như không có gì.

- Bà giỡn mà.

Nói chứ mê bác sĩ rồi đúng hông.

- Bà cứ ghẹo con quài.

Nói chuyện với bà một lúc thì cô An mang cơm tới cho bà.

Thấy cô, Tinh Lâm cùng Hữu Danh đành tạm biệt rồi rời đi.

Vừa đi dạo trên con đường tấp nập, Hữu Danh vừa đắn đo suy nghĩ gì đó.

Một lúc sau anh quyết định hỏi cậu thì đã không thấy người đâu.

Ngó nghiêng tìm cậu thì thấy cậu đang trong một tiệm hoa bên kia đường, kế bên là bác sĩ Nhi.

Tinh Lâm đang chăm chú lựa hoa nên không để ý anh đã tìm tới khi nào.

Thấy anh, Nhi liền chào hỏi;- Ủa, anh là bạn của Lâm nè.

Nghe cô nói, Tinh Lâm không lựa hoa nữa mà ngước lên nhìn.

Như nhớ ra gì đó, cậu liền vỗ chán rồi nói;- Chết, xin lỗi.

Nãy chạy qua đây mà quên còn ông phía sau.

Anh lắc đầu như nói không sao rồi nhìn cô bác sĩ trước mặt.

Có vẻ cô đang gấp chuyện gì đó nên vẫn chưa kịp thay bộ blouse trên người.

Tinh Lâm lựa xong thì cầm lên hai nhánh bông, đưa ra trước mặt anh hỏi;- Theo ông cái nào đẹp?

Anh vốn là kiểu con nhà người ta, cái gì cũng biết nên lại muốn thể hiện gì đó trước mặt cậu.

- Hoa Hồng Vàng có một cái đẹp nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn ý sự chia ly.

Ngược lại bó Thanh Cúc bên tay phải Lâm là loài hoa hy vọng về tình yêu và cuộc sống.

Nên tui thấy Thanh Cúc đẹp hơn.

Cậu gật gù như đã hiểu, còn Nhi lại bất ngờ vì sự hiểu biết của anh.

Tinh Lâm quay sang nhìn cô rồi nói;- Vậy lấy nhánh Hồng Vàng này ha?

Cô gật đầu rồi cầm đi thanh toán, còn Hữu Danh thì ngỡ ngàng hỏi;- Sao từ đầu Lâm không mua mà hỏi tui.

Tinh Lâm nhìn anh rồi nói với khóe miệng cười sâu;- Hỏi chơi không được hả.

Nói rồi cậu quay sang chỗ bác sĩ Nhi đang tính tiền nói lớn;- Tui đi trước nha!

Nhi về bệnh viện cẩn thận!

Quay mặt lại thấy anh đang buồn bã chuyện gì đó, lủi thủi ra ngoài.

Cậu thở dài, cầm lên một nhánh Thanh Cúc rồi để lại tờ tiền mặt.

Tinh Lâm đi lại chỗ anh, vỗ vai rồi đưa nhánh Thanh Cúc nói;- Nè, xem như trả công tư vấn.

Anh cầm nhánh hoa cậu đưa với vẻ bất ngờ, miệng nở nụ cười trở lại rồi cảm ơn.

______________________________________- về phần hôm qua tớ nói sẽ thêm nhân vật của các người đẹp vào seri truyện tết, thì hôm nay tớ đưa bảng khảo đây ạ ")) 🥀 - Tên :

Tuổi :

Tính cách :

Ngoại hình : - Mọi người cứ ghi theo cái trên rồi gửi vào phần bình luận ạ ")) có thể là mọi người ngoài đời nè, hoặc là nhân vật hư cấu của mọi người 🥀 Thank my love
 
Back
Top Bottom