Tâm Linh [ Hữu Danh x Tinh Lâm ] Vì Em

[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
Chương 17 - Đập Phá


Dạo chơi cùng Hữu Danh, Tinh Lâm được anh đưa đi khắp nơi.

Mệt rồi thì lại ngồi nghỉ, xong lại đứng lên đi tiếp.

Dù chỉ là dạo chơi trên phố, hay đơn giản là nhìn cậu đi bán vòng, cũng khiến anh vui đến lạ.

Đi mãi cũng về lại ngã ba đường, Tinh Lâm dừng lại chỗ tai nạn xe của Quỳnh Hương như suy nghĩ.

Sau đó cậu lại kêu Hữu Danh đứng đợi rồi một mình chạy đi đâu đó, dù muốn chạy theo nhưng anh vẫn nghe lời cậu mà đứng yên.

Một lúc sau cậu quay lại cùng bịch bánh còn mới với gương mặt đang thở hổn hển.

Anh cũng đoán được cậu định làm gì nên chỉ đứng nhìn mà không nói.

- Nếu có Liên Thanh thì dễ rồi, đành nhờ tạm ông nha Danh.Anh gật đầu rồi chăm chú nhìn cậu.

Tinh Lâm ngồi xuống bên lề đường, lấy ra chiếc chén nhỏ đặt xuống đất, đổ hết bịch bánh vừa mua vào.

Sau lại lấy ra thêm chiếc đũa rồi cầm chiếc chén đựng đầy bánh lên gõ.

Cậu nhìn xung quanh một lúc rồi mới từ tốn đọc;- Hỡi các hiền hồn thiện vong, nghe lời ta thỉnh mau mau đáo tràng.

Xin hồn chỉ lối dẫn đường, cho ta tìm thấy Quỳnh Hương chốn nào.

Dù người đi đường lúc này không quá đông, nhưng hầu hết họ đang nhìn cậu với sự hiếu kì.

Một lúc sau cậu không đọc nữa, quay sang nhìn Hữu Danh.

Anh biết cậu muốn hỏi gì, nên lắc đầu ám hiệu.

Tinh Lâm hiện rõ sự thất vọng trên mặt, cậu rải bánh xung quanh rồi cất chén đũa vào chiếc nải vàng trên người.

Như muốn an ủi, anh khoác tay lên vai cậu rồi cười nói;- Lâm đói không?

Đi về nhà cậu út, chắc chị Nguyệt nấu đồ ăn xong hết rồi.

Nói rồi cả hai đi với tâm trạng khó tả, khác xa lúc đi dạo trên phố.

Không rầu rĩ nữa, Tinh Lâm ngước lên nói với nụ cười khổ;- Phải chi tui có mắt âm dương như ông thì tốt.

Lúc đó tui sẽ không là gánh nặng của Liên Thanh nữa.

Nghe cậu nói, anh ngước xuống nhìn cậu.

- Sao Lâm lại nghĩ vậy, dù không thấy được ma, nhưng Lâm vẫn làm tốt việc bắt ma, đối với tui như vậy là phi thường rồi.

Thấy cậu không trả lời, anh nói tiếp;- Nếu Lâm sợ sẽ là gánh nặng của ai, vậy thì cứ là gánh nặng của tui đi.

Một câu tưởng chừng như nửa đùa nửa thật, khiến Tinh Lâm cười bất lực đáp;- Nói mấy lời giống vậy, hỏi sao không được mấy em mấy chị thích ha.

Anh đứng lại chết lặng nhìn cậu, không biết đây là lần bao nhiêu anh ngỏ lời mà cậu không biết vô tình hay cố ý phớt lờ.

Anh nhìn xuống chiếc vòng ông Tơ bà Nguyệt cậu tặng, bất lực cười rồi chạy theo.

Đứng trước cổng nhà, anh ghé vào tai cậu nói nhỏ gì đó, rồi mở cửa vào trước.

Tinh Lâm khựng lại một lúc lâu suy nghĩ, mới bình tĩnh lại bản thân mà bước vào.

Tinh Lâm vào tới phòng khách thì thấy Liên Thanh đang chờ cậu, nhưng lại không thấy Hữu Danh đâu.

Cậu nhìn xung quanh một lúc rồi hỏi cô;- Hữu Danh đâu?

Cô ngước mặt như ám hiệu rồi trả lời;- Đi phụ chị Nguyệt Minh dọn chén dĩa rồi.

Cậu gật gù như đã hiểu, định vào phụ mọi người một tay thì bị cô kéo lại.

- Mà nè.

Nãy ổng nói gì mà ông đứng như trời trồng vậy?

- Thôi bà nhiều chuyện quá, để tui vô phụ mọi người một tay.

Nói rồi cậu đẩy tay cô ra, đi một mạch xuống nhà sau.

- Rồi hổng nói thì thôi, mắc gì quạo trời.

...

Trong bữa ăn, Út Quái hỏi Tinh Lâm về chuyện sắp tới.

Cậu đành nói sẽ tìm cách bắt được Quỳnh Hương rồi sau đó về nhà.

Thụy Du cùng Liên Thanh cũng không có nhiều thời gian, họ chỉ ở đây được một tháng, sau đó phải trở về lo việc của mình.

- Vậy còn Hữu Danh, em có mở tiệm hay được mời về cúng kiến không?

Hay lại đi lo chuyện bao đồng như Tinh Lâm.Nghe Nguyệt Minh nói, Tinh Lâm liền nhăn mặt ra phần dỗi hờn.

Hữu Danh cũng không chối nhận, anh cười rồi đáp lời cô;- Em không có công việc cố định, cũng như chị nói vậy.

Nguyệt Minh nhướng mày ra phần ngạc nhiên, Út Quái thấy vậy cũng cười nói góp vui;- Tuổi trẻ không háo thắng, mà lại chuyên tâm vào việc gia tộc à.

Không giống ta lúc trẻ, nhưng mà đáng khen đó.

Mọi người cười nói vui vẻ, không khí nhộn nhịp chẳng khác với ba ngày tết là bao.

...

- Giờ sao?

Đập nha.

Gã Trí, đàn em của Tùng đang đứng trong căn nhà hoang, nơi Hữu Danh thường xuyên lui tới.

Thắng ta nói với Hảo, người anh em xã hội của thắng với vẻ đắn đo.

Trong căn nhà hoang lúc này, có ba người đang mờ ám định làm gì đó.

Trên nền nhà có chiếc vỏ đựng đủ thứ đồ nghề để phá tường.

Cầm búa tạ trên tay, Trí vẫn suy nghĩ mà chưa dám động thủ.

Thấy vậy, Hảo liền nhăn mặt thôi thúc;- Làm nhanh đi, sợ cái gì.

Đã có thằng pháp sư lo rồi, mày sợ cái gì.

Thắng nhìn xung quanh căn nhà như xem xét rồi nói tiếp;- Với lại tao đã để ý rồi, hơn hai ngày nay không thấy nó lui tới nữa.

Nếu bây giờ không làm, thì mày định đợi nó về à thằng ngu!

Dù thế nhưng tên Trí vẫn không yên tâm, thắng đi tới người đang đứng sau Hảo, kéo lại bức tường nói;- Chú mày chắc là cái tường khỉ này không bị ếm bùa chứ?

Tên pháp sư rung rung vén mái tóc quá khổ qua, nhìn lại lần nữa đáp;- Mấy..

Mấy anh cứ tin em, không có bùa chú gì đâu.

Trí thở dài rồi quay lại nhìn Hảo, thắng nói với vẻ rầu rĩ;- Mày kiếm đâu ra thằng pháp sư như mới bị chó dại cắn vậy, trông khác gì thằng ăn xin không.

So với nó, tao thấy thằng Tinh Lâm gì đó chắc ăn hơn.

Hảo nhìn lại tên pháp sư rồi trả lời;- Hết cách rồi, ý kiến gì.

Tao lụm nó ở ngoài công viên ấy, nó giới thiệu là pháp sư nên tao mang về thôi.

Mà còn thằng Tinh Lâm gì đó mày nói, mày quên lần trước mày kể thấy nó đi chung với nhãi kia hả.

Ngưng bàn luận, Trí dùng búa tạ trên tay nện lên bức tường một phát mạnh.

Phải đến năm sáu lần, bức tường mới xuất hiện vết nứt.

Hảo cũng không đứng nhìn, thắng đi lại bàn đựng đồ nghề của Hữu Danh rồi lật lên, sau lại đá hết mấy cây nến được xếp xung quanh.

Trí thấy tên pháp sư đờ mặt ra nhìn thì quát; - Nhìn gì! phụ một tay đi.

Hai tên côn đồ này làm gã pháp sư sợ chết khiếp, chỉ biết nghe theo mà không phản kháng.

______________________________________- Đoán xem Hữu Danh nói gì với Lâm nào ")) 🥀Thank my love 🥀
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
Chương 18 - Mắc Nợ


Sau bữa cơm, mọi người đều tụ họp ở gian phòng khách nghỉ ngơi.

Riêng Út Quái vẫn còn mệt nên đành về phòng dưỡng sức.

- Sao em thấy cậu Út dạo này cứ là lạ vậy?

Tinh Lâm ngồi đối diện Nguyệt Minh, cậu hỏi với ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm về hướng phòng Út Quái.

- Chị nghĩ cậu Út đang lo chuyện cúng đình sắp tới nên giờ tranh thủ nghỉ ngơi thôi.

Nên không sao đâu, em đừng để ý.

Nguyệt Minh nói xong, Liên Thanh tò mò hỏi;- Có cúng đình hả, vậy tụi em đi theo chơi được không chị?

Nguyệt Minh cười, cầm miếng táo trên dĩa lên trả lời;- Được chứ, mấy đứa muốn đi thì đi.

Trừ Hữu Danh ra, ba người còn lại đều hào hứng cười đùa.

....Một lúc sau, Tinh Lâm tiễn Hữu Danh về nhà.

Đi tới cổng, cậu cởi sợi dây trên cỗ ra rồi đưa anh nói;- Của ông nè, cảm ơn nhiều ha.

Nhờ nó mà dạo này tui ngủ ngon lắm.

- Lâm không nghĩ sẽ cần nó nữa hả, dù sao Quỳnh Hương vẫn còn lảng vảng gần đây mà.

Với tui thấy Lâm còn yếu lắm.

Anh thuyết phục cậu đeo lại, nhưng cậu chỉ cười rồi lắc đầu đáp;- Dù sao tui cũng là pháp sư mà, hết pháp sư mù rồi, ông nghĩ còn pháp sư sợ ma hả.

Với lại, tui mắc nợ ông nhiều rồi, không muốn phải thêm đâu.Cậu nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến anh man mác buồn, không nói được gì thêm, anh đành mang theo sự buồn bã trong lòng trở về.

...

Về đến nhà, anh bước vào với sự nặng nề.

Thấy vết máu còn dính trên tay áo, anh đành đến phòng tắm để thay ra.Ngước xuống cởi từng chiếc cúc áo, anh phát hiện nhánh Thanh Cúc nhỏ trong túi áo mình.

Như nhớ ra gì đó, anh mò mẫm dưới túi quần một lúc rồi lấy ra lọ thuốc bôi được Tinh Lâm đưa lúc sáng.

Nhìn hai món đồ dưới tay, khiến anh đỡ buồn phần nào.

Hữu Danh thay tạm chiếc áo phông rồi cầm theo hai món đồ ra phòng khách.

Ngồi trên sofa, anh lại nghĩ về cậu.

Anh không hiểu tại sao cậu lại không thể nhận sự giúp đỡ từ anh, tại sao lại sợ mang nợ anh.

Không chỉ riêng anh, cậu lúc nào cũng sợ làm phiền người khác, luôn cho đi nhiều hơn nhận lại.

Nhưng rồi anh nhận ra, vì điểm này mà anh đã bị cậu thu hút.

Trong mắt người khác Tinh Lâm có thể là một người đáng tin cậy, là một pháp sư rất giỏi.

Nhưng trong mắt anh, cậu là một người cần được bảo vệ.

Nhìn chai thuốc trên tay, anh nói như thể đó là cậu; - Lâm sợ mắc nợ tui, thì tui lại càng muốn Lâm phải như vậy.

Đến lúc đó, Lâm phải trả cả đời cho tui.

Anh cười một cách thỏa mãn rồi đặt lọ thuốc lên bàn.

Hữu Danh cầm chiếc mặt dây chuyền, một ánh sáng xanh sẫm lóe nhẹ lên, giọng nói có phần khàn đặc cất tiếng;- Người muốn nói gì sao, tôi nghe đây.

- Thời gian ở cạnh Tinh Lâm thế nào, có bị lộ không.

Linh hồn bên trong mặt dây chuyền không vội trả lời, suy nghĩ một lúc rồi mới đáp;- Ngoài lão Út Quái lâu lâu hay nhìn chằm chằm tôi, thì không ai nhận ra cả.

Dù có thuật che mắt pháp sư, nhưng ngay từ lần gặp đầu tiên, ông ta đã nhận ra.

Hữu Danh không ngạc nhiên lắm, anh dựa lưng vào sofa rồi từ tốn nói;- Út Quái là Pháp sư giỏi nhất gia tộc cho tới hiện giờ là không thể bàn cãi rồi, huống hồ ông ấy còn mạnh hơn ta về phần tà thuật.

- Vậy còn chuyện của tôi..

Khi nào tôi mới được siêu sinh thưa...

Linh hồn bên trong chiếc mặt dây chuyền nói một cách ngập ngừng, Hữu Danh ngồi thẳng dậy đáp;- Ngày cúng đình, cũng vừa tròn thời gian ngươi tu đức.

Đến ngày đó ta sẽ giúp ngươi siêu thoát, làm lại cuộc đời.

Dù không thể thấy được gương mặt của linh hồn kia, nhưng nhìn vào ánh sáng chớp nhoáng trên chiếc mặt dây chuyền cũng đủ biết hồn ma ấy vui đến nhường nào.

- Kiếp sau bớt dính vào truyện yêu đương lại, kiếp này xem như bài học cho ngươi.

- Tôi thấy ngài cũng đang dính vào chuyện yêu đương đó.

Câu nói này, tôi xin truyền lại cho ngài.

Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi, ánh sáng từ mặt dây chuyền dần tắt, để lại Hữu Danh đang dùng tay xoa mắt cười thầm.

- Nếu là ta..

Chết cũng không sao.

...

" 7 giờ " đêm.

Ngoài sân nhà Út Quái lúc này, gió đã bắt đầu thổi mạnh.

Những cơn gió lạnh thổi bay cả tán lá cây dầy đặt, khiến nó kêu lên xào xạc nhức tai.

Tinh Lâm đứng bên ngoài, để hai tay sau lưng đứng im bất động.

Liên Thanh đi ngang phòng khách, thấy cậu đứng ngây ra thì chạy đến quát;- Trời ơi!

Đứng bên ngoài gió nó lùa vô bệnh bây giờ.

Cô định kéo cậu vào thì thấy mắt cậu hơi đỏ, cô nhíu mày cố lại gần xem thì cậu lại ngước ra chỗ khác.

- Ông khóc hả?

Bị Liên Thanh nhận ra, cậu vội dụi thêm vài lần rồi nhìn cô trả lời;- Hổng có, đứng nãy giờ bụi bây vô mắt.Biết cậu đang che giấu cảm xúc, cô định hỏi thêm thì bị chặn lời.

- Thôi tui vô trước, bà cũng vào trong đi.

Nói rồi cậu quay người đi nhanh vào, để lại Liên Thanh đứng đơ ra nhìn theo bóng lưng cậu.

Bây giờ không khác gì cô thay lượt Tinh Lâm mà đứng.

Không di chuyển, chỉ nhìn vào bên trong rồi suy nghĩ vấn vương.Thụy Du thấy Tinh Lâm đi ngang nhưng lại cúi mặt như né tránh, cậu ra tới phòng khách lại thấy Liên Thanh đứng bên ngoài bất động.

" bộ mấy người này chơi năm mười hả.

" Nghĩ rồi Thụy Du chầm chậm đến gần Liên Thanh, thấy cô vẫn không để ý, cậu đành vỗ vai nói;- Bà chơi gì vậy bà Thanh.

Cô giật mình rồi quay sang nhìn cậu với vẻ mặt khó chịu đáp;- Ông làm gì như ma vậy.

- Câu đó tui nói mới đúng.

Bà làm gì mà tối rồi còn ra ngoài này hù ma vậy.

Liên Thanh đi vào phòng khách, thấy Tinh Lâm không ở đấy mới thở dài ngồi xuống.

Thụy Du ngồi đối diện cô, ra vẻ tò mò hỏi;- Rồi giờ chịu kể chưa.

Tự nhiên ra ngoải đứng chi vậy.

- Tui lúc nãy, hình như thấy Tinh Lâm khóc á.

Liên Thanh nhìn Thụy Du trả lời có phần không chắc chắn, nhưng dáng điệu của Tinh Lâm lúc nãy cũng khiến câu nói của cô là thật phần nào.

- Mà tui thấy ổng phơi phới à, nói buồn là buồn, sao được.

Thụy Du nói, khiến cô phải suy nghĩ một lúc rồi đáp; - Sao tui biết được, người hiểu rõ ổng nghĩ gì cũng không còn.

Giờ muốn biết thì hỏi thẳng thôi.

______________________________________

- Không liên quan lắm nhưng mà cỡ tầm 7,8 bạn gì đó kết bạn Facebook với mình thì mình bắt đầu đăng mẫu truyện otp nho nhỏ nha ")) 🥀

- Link Facebook tớ để ở cuối chương 17 ạ 🥀

Thank my love 🥀
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
Chương 19 - Sự Thật


Sau lần tiễn Hữu Danh về, Tinh Lâm đã không thấy anh nữa.

Vì mỗi người đều có cuộc sống riêng, nên cậu cũng không thắc mắc hay đến nhà tìm anh.

Cứ thế, những ngày còn lại ở nhà Út Quái trôi qua một cách bình yên.

...

Hôm nay là ngày 8 tháng 12, tức chỉ ngày mai thôi, buổi cúng đình sẽ diễn ra.

Sáng sớm Tinh Lâm đã không thấy Út Quái ở phòng khách.

Bắt đầu một ngày mới, ông sẽ thường ra gian phòng khách để nhâm nhi ly trà nóng chờ cậu thức nói chuyện.

Đúng lúc Nguyệt Minh vừa ra.

Thấy cô, Tinh Lâm liền hỏi;- Ủa chị, sao em không thấy cậu Út uống trà như mọi khi?

Cô định đi đâu đó, nghe cậu hỏi thì không vội mà đứng lại trả lời;- Ngày mai là cúng đình rồi, nên cậu Út ra ngoài với Thụy Du để mua ít đồ.

Bộ Thụy Du không nói với em sao.

- Chắc em ngủ ngon quá nên không nghe thấy.

Cậu cười trừ đáp.

Thấy không hỏi thêm gì, Nguyệt Minh liền chào cậu rồi rời khỏi nhà.

Dựa lưng vào ghế, cậu không ngừng nghĩ về Quỳnh Hương.

Từ lần bị cô rượt đuổi trong thân xác Thụy Du, đến nay đã hơn một tuần, vẫn chưa thấy cô xuất hiện.

Cậu vẫn không biết, liệu việc mình làm có vô nghĩa không, hay chỉ đơn giản là do cậu chưa đủ giỏi để có thể giải quyết.

Rơi vào dòng suy nghĩ, khiến Tinh Lâm nhức đầu.

Ngước nhìn xung quanh, mọi thứ bây giờ trước mắt cậu mờ đi trông thấy.

Vì không muốn ảnh hưởng đến dây thần kinh mắt, cậu đành ra ngoài tản bộ cho bớt căng thẳng.

...

Đi đến gốc bán hàng của bà Tư, cậu ngạc nhiên vì không thấy bà ngồi bán nữa, thay vào thế là một chiếc bàn trống trơn.

Nghĩ bà có chuyện, cậu liền chạy về hướng nhà bà một cách vội vã.

...

- Bà có nhà không bà Tư?!

Chưa kịp thấy mặt đã nghe tiếng cậu gọi lớn từ bên ngoài, cô An cùng bà Tư đều ngơ ngác nhìn cậu chạy vào.

Nhìn thấy bà, cậu mới từ giảm tốc độ mà lại gần.- Con không thấy bà ngồi bán, nên tưởng bà có chuyện gì...

Nhìn nét mặt lo lắng của Tinh Lâm, bà Tư kéo cậu lại rồi xoa tay nói;- Bà có sao đâu, chỉ là hôm nay bà mệt nên không có đi bán được.

Giọng bà vẫn ấm áp như mọi khi.

Thấy bà không sao, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Để ý chỉ thấy bà Tư cùng cô An, Tinh Lâm có phần tò mò hỏi;- Mà anh Phước đâu rồi cô?

Nghe đến con trai mình, bà An liền thở dài kể khổ; - Ai biết cái thằng đó đi đâu.

Mới về mấy ngày đầu còn thấy nghe lời ngoan ngoãn.

Còn mấy ngày sau không biết nó đi đâu, mà lần nào về cũng bị thương tùm lum.

Tinh Lâm nghe xong cũng chỉ biết gật gù, vì chuyện liên quan đến gia đình, cậu chỉ có thể lắng nghe.

Đang nói chuyện với bà An thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Tinh Lâm mò mẫm trong túi, lấy ra chiếc điện thoại đang kêu ing ỏi.

Cậu cuối đầu với bà Tư rồi ra khỏi nhà nghe điện thoại.

- Alo!

Tinh Lâm.

Giọng của Liên Thanh có phần vội vã, cậu chưa kịp trả lời thì cô lại nói tiếp;- Ông biết đình Thiên Binh không?

Tới lẹ đi, người nhà của Quỳnh Hương đang ở đây nè.

Sau đó cô tắt máy trước sự ngỡ ngàng của cậu, dù không biết chuyện gì, cậu vẫn nhanh chóng bắt xe đến nơi cô nói.

...

- Tiền nè, con cảm ơn chú.

Cậu tháo mũ bảo hiểm xuống, đưa tiền cho chú xe ôm rồi lễ phép chào.

Đi vào trong đình, cậu cố nhíu mắt nhìn xung quanh như để tìm thứ gì.

Liên Thanh đang đứng gần đó, thấy cậu thì chạy lại vỗ vai nói;- Đây nè, đi theo tui.

Cô đi trước, cậu cũng chỉ biết theo sau mà không hỏi gì.

Đến chỗ có chiếc bàn đá, nơi Nguyệt Minh cùng Út Quái đang ngồi, đối diện là bà Lài cùng con gái.

Nhìn bà bây giờ cho thấy vừa trải qua chuyện gì đó, trên mặt vẫn còn nét sợ hãi.

Quỳnh Lan ngồi kế bà cũng chỉ biết cuối đầu, khác hoàn toàn lúc cô mới gặp Thụy Du.

Quỳnh Lan ngước lên nhìn thấy Tinh Lâm thì nhướng mày nói với vẻ bất ngờ;- Anh này là..

Người hôm trước giúp con nè.

Nghe cô nói vậy, cậu chỉ biết gật đầu cười trừ rồi đi về phía Út Quái.

- Tinh Lâm, cháu tôi.

Bây giờ nó ở đây rồi, xin phép cho tôi về nghỉ ngơi, mai còn phải làm lễ thưa chị.

Ông nói xong thì đứng lên, vỗ vai cậu rời đi.

Có lẽ cậu là người duy nhất vẫn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể nhìn Nguyệt Minh như cần lời giải thích.

Hiểu được ý nghĩ Tinh Lâm, Nguyệt Minh nhìn xuống chỗ kế cô như muốn kêu cậu ngồi xuống rồi nói;- Nếu em muốn biết rõ hơn, thì nghe nạn nhân nói đi.

Nói rồi cô nhìn sang bà Lài, Tinh Lâm cũng chuyển sự chú ý sang bà.

Thấy bà vẫn chưa hết hoảng sợ, cậu đành nhỏ nhẹ trấn tĩnh bà;- Có chuyện gì cô cứ bình tĩnh nói con nghe, có vậy con mới giải quyết giúp cô được.

Một lúc sau, khi đã ổn định được tinh thần, bà Lài mới chậm rãi kể lại cho cậu.

- Sáng nay, tôi với con gái tôi có đi ra ngoài mua ít đồ, để mai cúng đình.

Tự nhiên không biết từ đâu, có cậu kia cầm dao chạy lại đòi giết con gái tôi cho bằng được vậy.

Thấy bà hơi rung, Quỳnh Lan nắm lấy tay mẹ mình rồi thay bà kể tiếp.

- Vấn đề là, em không biết thằng đó là ai hết.

Tự nhiên hét tên em rồi còn nói em giựt bồ nó nữa.

Nó nhào vô định giáp lá cà với em, nhưng em lên số trở mẹ em chạy kịp.

Thanh niên ấy định chạy theo kéo yên xe mẹ con bà Lài lại, may sao vẫn có người dân cùng chủ rạp hàng gần đó thấy mà can thiệp.

Bà Lài vốn rất tin chuyện tâm linh, nhớ lại sự việc lần trước con gái mình kể, bà quyết định liên hệ theo số Nguyệt Minh đưa mình.

Nghe xong, Tinh Lâm liền nhăn mặt khó hiểu.

Cậu quay đầu nhìn Thụy Du, rồi quay lại nhìn bà nói;- Sao có thể được, xác hội còn đây mà?

Nguyệt Minh cười rồi đáp lời cậu; - Em tưởng có một mình Thụy Du là có khả năng cho hồn mượn xác hả.

Ngoài kia dù ít, nhưng vẫn không thiếu người có khả năng đó đâu, như Quyên Hồng chẳng hạn.

Được cô khai sáng, Liên Thanh cùng Thụy Du nhìn nhau gật gù.

Riêng mẹ con bà Lài không hiểu hai người nói gì, chỉ biết im lặng chờ đợi.

Tinh Lâm nhìn hai mẹ con trước mặt, rồi lại trầm ngâm suy nghĩ.

- Chỉ vì cuộc tranh cãi nhỏ, mà khiến Quỳnh Hương muốn giết người vậy sao?

Nghe cậu nói, Quỳnh Lan liền đảo mắt khắp nơi như tránh né.

Tinh Lâm không nói gì nữa, chỉ nhìn thẳng vào mắt cô chờ câu trả lời.

Sự áp lực vô hình, khiến cô buộc lòng thú tội.

Vì chính cô bây giờ đang đứng giữa hai sự lựa chọn, nhưng có vẻ cô đã chọn phương án an toàn cho mình.

Hết nhìn Tinh Lâm cô lại nhìn sang bà Lài.

Như linh tính của một người mẹ mách bảo, bà cầm tay Quỳnh Lan rồi gật đầu với cô.

- Con xin lỗi..

Là con cướp bạn trai của chị Hương.

Chị Hương..

Là do con gián tiếp hại.

Vào buổi sáng trước vụ tai nạn của Quỳnh Hương, cô đã phát hiện em gái mình lén lút nhắn tin với bạn trai, tức là người yêu cô.

Âm thầm nghi ngờ từ lâu, nhưng hôm nay cô không cần phải thế nữa, vì sự việc đã ngay trước mắt rồi.

Cô tức giận, giựt lấy điện thoại Quỳnh Lan rồi hét lớn;- Sao mày dám!

Quỳnh Lan cũng không phải dạng vừa, cô giựt lại chiếc điện thoại trên tay chị gái mình rồi ra giọng thách thức;- Sao tui lại không dám, dù gì ảnh cũng có yêu chị đâu.

Yêu một người mình không yêu, thì có khác gì ép buộc.

Trong cơn tức giận, Quỳnh Hương liền tát cô một cái đau điếng, khiến cô không còn sự dửng dưng mà nổi đóa quát;- Sao chị dám đánh tui!

Chị biết ngày xưa, ba mẹ vì không có con nên mới xin chị về nuôi.

Chứ chị nghĩ ba mẹ thật sự yêu thương chị hả!

Ba mẹ còn chưa dám đánh tui, vậy mà chị dám!

Đúng lúc ba mẹ hai người vừa đi ăn tiệc về.

Thấy Quỳnh Lan đỏ ửng in thẳng năm ngón tay trên mặt, quay sang lại thấy Quỳnh Hương rơm rớm nước mắt.

Bà Lài chạy đến chỗ Quỳnh Lan, sờ vào mặt cô rồi hỏi;- Sao vậy?

Nói mẹ nghe.

Ông phát không nhịn được nữa, bực giọng nói lớn;- Rồi tụi bây có chuyện gì nữa!

Sao chị em một nhà mà không biết yêu thương nhau vậy, muốn cho hai tấm già này tức chết phải không!

Quỳnh Hương vội lâu nước mắt rồi chạy ra ngoài, bà Lài định chạy theo thì bị ông Phát cản lại.

- Nó trẻ, nó chạy nhanh.

Bà cũng có tuổi rồi, chạy không lại nó đâu.

Nói rồi hai ông bà ngồi xuống ghế.

Quỳnh Lan vẫn đứng đó, sau khi bình tĩnh lại mới tức giận bỏ ra ngoài.

...

Quỳnh Hương gọi cho tên bạn trai ra ngã ba đường, nơi cô đang đứng để nói chuyện.

Một lúc lâu sau đã thấy anh ta tới, nhưng không phải một mình, mà là với Quỳnh Lan.

Không biết cả ba đã nói gì, nhưng trong lúc tranh cãi, Quỳnh Hương đã vung tay định tát cô em gái thì bị tên bạn trai theo phản xạ đẩy ra.

Do mất trớn, cô ngã người về phía sau, đúng lúc một chiếc xe tải lớn đang lao tới với tốc độ nhanh.

Cô nhìn chiếc xe lao đến mà không kịp hét.

Người cô bị xe tải cán qua, chia làm hai.

Phần thân bị đè nát, nội tạng cũng không còn nguyên vẹn.

Sự việc xảy ra như một cái chớp mắt, lúc tài xế xuống kiểm tra đã không thấy hai người Quỳnh Lan cùng tên bạn trai đâu.

...

Sau khi nghe xong, nước mắt bà Lài đã ước đẫm khuôn mặt từ bao giờ.

Bà vung tay định tát cô, nhưng rồi lại không nỡ.

- Sao dại dột quá vậy con!

Mẹ nè, sao mày không giết mẹ nè!

Mà mày đi hãm hại chị mày vậy hả con!

Quỳnh Lan vẫn bình tĩnh, cô ôm mẹ rối rít biện hộ;- Con xin lỗi, đó chỉ là tai nạn thôi.

Con gái mẹ không có giết người.

Nhìn cảnh tình phụ mẫu trước mắt, không ai nói với ai câu nào.

Riêng Thụy Du cùng Liên Thanh đều kinh ngạc trước những lời Quỳnh Lan kể.

Thấy mọi thứ đã ổn định hơn, Tinh Lâm mới ngỏ lời;- Con sẽ giúp cô cùng Quỳnh Lan, với một điều kiện.

- Điều kiện gì?

Bà Lài không ôm Quỳnh Lan nữa, quay sang hỏi cậu.

Tinh Lâm nhìn bà, rồi lắc đầu nhẹ đáp;- Sau khi mọi việc kết thúc, Quỳnh Lan phải đầu thú.

Em cũng không trực tiếp ra tay, nên sẽ được pháp luật khoan hồng.

Quỳnh Lan nhìn mẹ, rồi lại cầm chắc tay bà đáp; - Em biết rồi, em sẽ đầu thú.

Mong mấy anh chị giúp em, em sợ lắm.

______________________________________- Truyện tớ nó bị mất thông báo ")) hay sao ấy 🥀 nên là phải đăng lại - Mấy người đẹp có nghĩ, Quỳnh Hương thật sự ác hông ")) 🥀 - Wattpad đừng tắt thông báo truyện em nữa "((( 🥀 Thank my love 🥀
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
Chương 20 - Giao Chiến


Ngày 9 tháng 12.Cúng đình sẽ diễn ra trong vòng hai ngày, và hôm nay chính là ngày đầu tiên.

Sau khi bàn bạc với mẹ con bà Lài, Tinh Lâm cùng Thụy Du đã đưa họ về nhà an toàn.

Cuối cùng mọi chuyện cũng được phơi bày, và Tinh Lâm cũng đã nhìn rõ được trách nhiệm của bản thân trong câu chuyện này.

Cậu như lấy lại được tinh thần, trên đường từ nhà bà Lài về cứ cười nói không ngừng.

...

" 6 giờ " rưỡi, mọi người đã tập trung ở gian phòng khách.

Vì hôm nay Út Quái được mời làm chủ tế, nên ông ăn mặc có phần khác thường.

Ông mặc bộ y phục đỏ, giống như lần đấu pháp với Tinh Lâm, chỉ khác ở chỗ là lần này tóc tai có phần gọn gàng hơn.

- Lần này phải để ý, xem trong đám đông có kẻ nào nhắm đến Quỳnh Lan không.

Tinh Lâm nói rồi nhìn sang Thụy Du cùng Liên Thanh.

Nguyệt Minh vừa nhận được cuộc điện thoại, nghe xong cô lại đi vào nhìn Tinh Lâm nói;- Quỳnh Lan cùng mẹ đang trên đường tới, hai mẹ con được cha đưa đến nên vẫn chắc chắn an toàn.

Mọi người lần lượt ra ngoài, đến khi chỉ còn Tinh Lâm cùng Út Quái.

Ông đặt tay lên vai cậu, nói với sự bất an;- Tuy ta không thể giúp cho con, nhưng con cũng phải biết tự lượng sức mình.

Đừng làm quá sức, tự bảo vệ thân đi.

Nói rồi ông thở dài đi ra, thấy vậy cậu đành đi theo mà không nói gì.

...

Đình hôm nay đông hơn mọi khi, khác hẳn ngày hôm qua.

Nhiều người dân cùng thương buôn đều tề tựu về, chỉ mong bản thân sẽ được nhận sự may mắn trong công việc.

Vì số lượng người dự lễ đông hơn mọi năm, nên chánh tế cùng nhóm Tinh Lâm phải chen chúc rất lâu mới đến được phòng riêng trong đình.

Vừa vào được phòng, lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.Nguyệt Minh đang nói gì đó với một sư cô bên ngoài, sau khi gật đầu tạm biệt, cô mới thở dài vào trong.

- " 16" vị pháp sự thì có mặt đông đủ ở đây rồi.

Nhưng con vừa nghe tin, cái cô bồi tế lúc nãy chen không lại mọi người, bị ngã gãy tay rồi.

Nguyệt Minh kể lại cho Út Quái, ông không vội trả lời mà cuối mặt suy nghĩ.

Buổi cúng hôm nay gồm có một chủ tế, hai bồi tế và " 16 " vị pháp sự tức là sư thầy trong chùa.

Một trong hai người bồi tế là Nguyệt Minh, người còn lại chính là cô gái bị gãy tay.

Vì bồi tế cũng là một vị trí quan trọng, nếu không có sẽ bất tiện trong lúc làm lễ.

Trong lúc mọi người đang bàn luận thì Út Quái lại ra quyết định không thể sửng sốt hơn.

Ông nhìn về nhóm người Tinh Lâm, rồi trầm mặt nói;- Con thay vào được không Liên Thanh.

Không chỉ Liên Thanh, kể cả Tinh Lâm đứng kế bên cô cũng bàng hoàng không kém.

Cô trả lời ông một cách bối rối;- Nhưng, con có biết gì đâu mà làm..?

Út Quái thả lỏng mặt, ông cười rồi nhìn Tinh Lâm nói với vẻ chắc chắn;- Thời gian qua con cũng được Tinh Lâm dạy cho nhiều thứ rồi, cũng được tính là một pháp sư trẻ.

Nói rồi ông ra ngoài, theo sau là " 16 " vị sư thầy.

Nguyệt Minh thấy cô ngơ ra thì cầm tay dẫn theo.

- Dễ thôi, em thấy chị làm gì, thì cứ làm theo là được.

" 7 giờ " rưỡi là bắt đầu rồi, nhanh còn kịp.

Cô vừa kéo Liên Thanh đi vừa giải thích, để lại Thụy Du cùng Tinh Lâm ngơ ngác nhìn theo.

Bộ ba bây giờ chỉ còn lại hai người, Thụy Du nhìn bóng lưng Liên Thanh đi khuất thì nói;- Giờ còn có hai đứa mần ăn gì nữa, thôi đi về.Nói xong cậu bị Tinh Lâm kéo lại rồi quát khẽ;- Giờ này còn giỡn được nữa.

Tới cũng tới rồi, cứ làm theo kế hoạch đi.

Nói rồi cậu lôi Thụy Du ra ngoài, mặc cho cậu ta đang nói không ngừng.

- Ê tui nói thiệt..

Có hai đứa à, nó nhào vô lụi hết thì sao..

Ê...

...

Bên trong gian chính của đình bây giờ đông ngẹt người, kể cả ngoài sân cũng không khá hơn.

Mọi người đều ngước nhìn về phía tượng các chư vị, và điểm chủ chốt là một người đàn ông " u50.

" - Cảm ơn bà con đã đến tham dự buổi lễ tại đình Thiên Binh hôm nay.

Cũng như trên thiệp mời có ghi, sau chánh tế là đến dùng cơm thân mật.

Bà con nào đã bỏ phong bì rồi thì mình kiếm một chỗ để ngồi giúp tôi ha.

- Trời, năm nay có mời ông pháp sư.

Ta nói ổng linh dữ lắm, tin tui đi.

Ổng kế nhà tui nè chứ đâu.- Ông này tui không có biết, nhìn lạ hoắc à bà ơi.

Một vài người đang tám chuyện với nhau, không khí càng tăng thêm phần nhộn nhịp.

Tinh Lâm cùng Thụy Du chen lấn mãi mới kiếm được vị trí đắc lợi, có thể nhìn bao quát được khán phòng.Tinh Lâm đang ngó nghiêng kiếm gia đình bà Lài thì bị Thụy Du vỗ vai, cậu cố nhíu mày nhìn về hướng tay Thụy Du chỉ mới thấy đó là mẹ con bà Lài cùng chồng.

Cả hai bên đều nhìn nhau, thấy Quỳnh Lan gật đầu ám hiệu vẫn ổn, Tinh Lâm mới quay lại điểm chính của buổi lễ.

Mọi người đều tập trung về phía Út Quái hành lễ, kế bên ông là Nguyệt Minh cùng Liên Thanh.

Xung quanh là " 16 " vị pháp sự đang mang trên mình chiếc đạo cụ tương ứng.

Khi nhịp trống bắt đầu vang, cũng là lúc Út Quái đọc chú làm lễ.

Thụy Du đang nhìn một cách chăm chú thì quay sang hỏi Tinh Lâm;- Ê bộ cái này là đang hành pháp thiệt hả?

Tinh Lâm vẫn đang xem Út Quái, nghe cậu hỏi thì cười trả lời;- Nói là hành pháp cũng không hẳn, vì nói chung đây cũng giống nghi lễ ông bà để lại vậy đó.

Mà nói chung là giống ngày tết thì phải có Mai trước nhà vậy.

Cả hai hai nhừ hòa mình với khán phòng, đều chăm chú xem Út Quái làm lễ.

...

- Lần này, sẽ không may mắn vậy đâu.

Hữu Phước đứng ở một gốc nào đó trong khán phòng, nhìn chằm chằm Quỳnh Lan lẩm bẩm.

Nhưng có vẻ bây giờ, người trong thân xác anh là Quỳnh Hương chứ không phải Nguyễn Hữu Phước.

Ngồi hơn nữa tiếng, Quỳnh Lan lại rời chỗ đi đâu đó.

Thấy cô chỉ đi một mình, Quỳnh Hương liền nhận ra đây là cơ hội tốt.

Quỳnh Lan chen chúc trong đám người để ra khu vườn bên cánh phải của đình, Quỳnh Hương liền nhanh chóng đuổi theo sau.

Dù bên trong và ngoài gian phòng chính của đình đều đông kín, nhưng ở khu vườn hoa lại vắng đến lạ thường.

Quỳnh Lan đứng lại chỗ ghế đá, nơi cô cùng nhóm Tinh Lâm bàn chuyện hôm qua.

Cô quay người lại, nhìn về phía Quỳnh Hương đang trốn nói lớn;- Ra đi, tui biết chị có theo tui.

Dù có phần kinh ngạc khi bị phát hiện, Quỳnh Hương vẫn từ từ bước ra.

Khi đã đứng đối diện nhau, cô mới trưng lên ánh mắt sắt lạnh Nhìn Quỳnh Lan.

Dù có phần hơi rén, Quỳnh Lan vẫn cố giữ bình tĩnh nói;- Chuyện của ngày hôm đó..

Là do tui sai.

Bây giờ tui biết sợ rồi, tui rất xin lỗi chị, chị có thể tha thứ cho tui không?

Vì quá sợ nên cô không thể hiện được sự thành ý, mà chỉ càng khiến ánh mắt Quỳnh Hương càng thêm sắc lẹm.

Cô đẩy Quỳnh Lan ngã xuống nền đất, rồi lại lấy ra trong túi quần con dao bấm tiến đến.

- Tao không thích nói dài, nói nhiều.

Sự uất hận của tao có kể đến hết hôm nay cũng không hết được.

Kiếp này, tao chỉ muốn giết hai đứa, đó là mày, và thằng chó kia.

Mặc kệ Quỳnh Lan đang co ro sợ hãi, cô không vội ra tay mà chậm rãi bước tới.

Đến lúc đã không còn kiên nhẫn nữa, cô mới lao nhanh về phía Quỳnh Lan hét lớn;- Số mày tận rồi, con khốn!

Tinh Lâm xuất hiện sau lưng Quỳnh Hương khi nào, cậu cầm hai chiếc nắp nồi vỗ mạnh vào nhau sau lưng cô, khiến cô đau đầu đánh rơi con dao trên tay.

Nhưng chỉ một lúc sau, cô trong thân xác Hữu Phước đã hồi phục như không có chuyện gì.

Thụy Du thấy thế thì liền trố mắt ngạc nhiên nói;- Ê, sao nó không bị gì hết vậy?Tinh Lâm nhìn sang Thụy Du cũng ngạc nhiên không kém.

- Sao tui biết được!

Thấy Quỳnh Hương đang chậm rãi tiến gần, Tinh Lâm liền lấy đạn ná nói;- Lấy bùa thu hồn cổ lại đi!

Bắn phát đầu tiên, chỉ khiến áo trên người Quỳnh Hương dính lại chút bột vàng chứ không xi nhê gì.

Vừa định bắn phát thứ hai thì Tinh Lâm đã bị cô chạy đến quật ngã.

Thấy tình hình không khả quan, Tinh Lâm liền nhìn sang Quỳnh Lan nói lớn;- Quỳnh Lan!

Chạy đi kiếm người tới hỗ trợ đi!

Quỳnh Hương đang vật lộn với Tinh Lâm, nghe cậu nói thì buông ra, chuyển sự chú ý sang Quỳnh Lan.

Khi cô vừa định nhào lại đứa em gái mình thì lại bị Thụy Du ôm chặt.

Cô vùng vẫy trong vòng tay Thụy Du, hết dùng chân thì lại dùng tay thúc mạnh vào người cậu.

- Còn nhìn cái gì, chạy đi kiếm người đi bà nội!

Cậu nói với cơ thể đang đau thấu xương, thấy Thụy Du sắp thất thủ, Tinh Lâm liền đứng lên hỗ trợ cậu.

Cậu lấy ra tờ bùa, đọc lên " 6 " chữ chân ngôn rồi dán lên người Quỳnh Hương.

Tưởng chừng sẽ khống chế cô được phần nào, nhưng kết quả lại khiến Quỳnh Hương càng sung hơn.

Cô thoát được Thụy Du thì chưởng cậu ra xa, thấy cậu bị đánh văng tận hai mét, khiến Tinh Lâm nhìn đến ngu người.

Dường như Quỳnh Hương, một linh hồn mà cậu cho là diệu dàng đáng thương, đã không còn.

- Tao chơi khô máu với mày.

Cậu nói rồi lấy ra cây kiếm gỗ trong túi, cắn lên đầu ngón tay cho máu tuôn ra, chét dài lên thanh kiếm.

Một người một xác hội cứ thế nhào vào giao chiến, trong tiếng trống làm lễ.

Tinh Lâm đánh vào hông Quỳnh Hương, dường như có hiệu quả, cô ta liền ôm eo ra phần đau đớn.

Cậu định làm thêm phát nữa thì bị cô dùng tay đánh mạnh vào phần vai, khiến cậu khụy xuống.

Cả hai đang sáp la cà thì Thụy Du từ sau khóa tay Quỳnh Hương lại, Tinh Lầm nhào vào định làm cú quyết điểm thì bị cô đạp văng ra.

Cô quay lại nhìn Thụy Du, dùng đòn bẩy quật cậu ngã xuống.

- Ui da..

Thể lực anh Phước có mạnh vậy hả?

Thụy Du quay đầu nhìn Tinh Lâm nói, không để ý lại bị cô đánh mạnh vào cổ bất tỉnh nhân sự.

Giờ đây đã đúng nghĩa là cuộc chiến một chọi một, Quỳnh Hương tiến một bước, cậu lại lùi một bước.

Đột nhiên Tinh Lâm nhìn ra đằng sau Quỳnh Hương, ngạc nhiên nói lớn;- Tới rồi hả!

Theo phản xạ, cô quay đầu nhìn lại.

Thấy không có gì, cô liền nhìn lại đã thấy cậu chạy từ khi nào.

- Hèn hạ!

Cô nói rồi chạy theo cậu, cả hai rượt đuổi nhau vào một căn phòng đựng đạo cụ trong đình.

Quỳnh Hương bước vào với sự cảnh giác, nghe được tiếng thở gấp phát ra ở nơi gốc tối thì liền cười mép tiến đến.

Chưa kịp đụng vào cái bóng đen đang co ro trong góc, thì nó đã đứng thẳng dậy chưởng lên vai cô một cái mạnh, khiến cô lùi lại vài bước.

- Sao lại là ngươi?

Người mà Quỳnh Hương nói, không ai khác chính là Hữu Danh.

Sau lưng anh là Tinh Lâm vẫn đang nắn lại cổ.

______________________________________- chắc để tên truyện là cuộc đời chị Hương là vừa ")) 🥀- Chú Tinh Lâm đọc, là chú trục vong của thầy Nguyen Ngoc Son mọi người kiếm trên Goolgle là sẽ thấy 🥀- đoạn cuối, không biết mọi người nghĩ tư thế mà Hữu Danh cùng Tinh Lâm ngồi là như nào nhỉ ")) 🥀 Thank my love 🥀
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
Chương 21 - Tan biến


Rượt Tinh Lâm vào căn phòng kho chứa đạo cụ, Quỳnh Lan trong thân xác Hữu Phước liền chạm trán với Hữu Danh.Cô bị anh chưởng thụt lùi vài bước, trên mặt hiện rõ sự bất ngờ.

Thấy bản thân không có khả năng đối đầu với anh, đành quay đầu bỏ chạy.

Tinh Lâm định dí theo thì bị Hữu Danh ngăn lại, anh nhăn mặt nhìn vết thương trên người cậu rồi nói;- Cô ta bây giờ là Linh Nữ rồi, một mình Lâm không đánh lại đâu.

Nói rồi anh đưa tay xoa vai cậu, đến khi bị cậu nhìn với ánh mắt khó hiểu, anh liền ho vài cái rồi rút tay lại.

- Mà Linh Nữ là cái gì?

Được cậu hỏi, Hữu Danh gật gù giải thích; - Linh Nữ, là những cô gái qua đời từ khi còn rất trẻ, thường là " 13 " đến 28 " tuổi.

Nỗi uất hận càng lớn, Linh Nữ sẽ càng mạnh.

Câu trả lời khiến Tinh Lâm như nhớ ra gì đó, cậu kéo cả anh chạy nhanh ra ngoài.

Hữu Danh dù không hiểu gì, nhưng vẫn để bản thân bị lôi theo.

...

Quỳnh Hương lúc này đang ôm vai chạy trốn, trên mặt vẫn là nét hoảng loạn lúc gặp Hữu Danh.

Vừa chạy, cô vừa nhớ về khoảng thời gian mình vật lộn thế nào để bám theo Tinh Lâm.

Ngay cả khi, Hữu Danh trao hết âm binh của mình cho Lâm, anh vẫn là thứ gì đó khiến cô sợ hãi.

Cảnh tượng Hữu Danh ra lệnh cho Thức Thần ngày hôm đó, đã khiến cô phần nào rén nếu phải đối đầu với anh.

Bây giờ, cô phải nhanh chóng giết được Quỳnh Lan trước khi bị anh đánh tan hồn phách.

...

Quỳnh Lan đã gọi được gia đình cùng Liên Thanh tới, nhưng trước mắt họ bây giờ là Thụy Du đang nằm bất tỉnh.

Liên Thanh nhanh chóng chạy đến chỗ Thụy Du, cô ngồi xuống lắc vai cậu gọi dậy;- Thụy Du!

Dậy, lẹ lên!

Bị cô tác động vật lý, cậu tỉnh dậy trong mơ màng.

Thấy cậu không sao, cô mới hỏi tiếp;-Tui nghe Quỳnh Lan kể rồi, mà ông đây vậy Tinh Lâm đâu?

Nhắc đến Tinh Lâm, Thụy Du liền tỉnh hẳn.

Thấy ánh mắt lo lắng của mọi người, cậu đành kể lại tường tận.

Ông Phát ra kiến nghị gọi cảnh sát, nhưng bị Liên Thanh ngăn lại.

- Gọi cảnh sát thì có khả năng người bị mượn xác đi tù đó.

Bà Lài nhìn Liên Thanh, hỏi với sự lo lắng;- Vậy bây giờ tôi giúp được gì cho mấy cô cậu.

Hết cách, Liên Thanh đành bảo mọi người chia nhóm đi tìm.

Nếu ai phát hiện Quỳnh Hương thì nhanh chóng gọi cho những người còn lại.

Vì chỉ có Thụy Du cùng Quỳnh Lan biết mặt xác hội, nên Quỳnh Lan sẽ đi cùng ba mẹ, còn Thụy Du sẽ đi cùng Liên Thanh.

...

Liên Thanh đi phía trước, còn Thụy Du đang đuối sức theo sau.

Dường như cậu nhận ra gì đó, đứng lại hỏi cô;- Mà nếu bà ở đây thì cúng lễ xong rồi đúng hông, vậy sao không nhờ cậu Út với chị Nguyệt Minh hỗ trợ.

Nghe cậu hỏi, cô đứng lại thở dài trả lời;- Chưa có xong, vẫn còn làm cái lễ trong phòng kín nữa.

Vừa xong lễ tượng trưng là tui chạy ra đây rồi.

Vừa quay đầu lại định đi tiếp, cô ngạc nhiên khi thấy Tinh Lâm cùng Hữu Danh đang tiến lại phía mình.

Thấy cậu không sao, cô thở hắt nói;- ông chạy đi đâu vậy?

Còn Hữu Danh, sao ông ở đây?

Hữu Danh lúc này đi nhanh hơn, để Tinh Lâm phía sau rồi mới trả lời;- Tui đi lễ như mọi người thôi.

Vì vấn đề bây giờ không phải là anh, nên cô không để ý nữa mà nhìn Tinh Lâm nói;- Vậy bây giờ phải kiếm Quỳnh Hương ở đâu?

Mà nếu có gặp thì đối phó làm sao?

Tinh Lâm suy nghĩ một lúc, rồi lại nhìn cô trả lời;- Cứ khống chế được xác hội đã, đến lúc đó nhờ cậu Út trục hồn khỏi xác.Bàn bạc lúc lâu, cả ba lại chia nhau đi tìm.

Nhìn bóng lưng hai người bạn khuất dần, Tinh Lâm mới xoay người đi tiếp.

Chắc vì lo nói chuyện với Liên Thanh, nên cậu không nhận ra, Hữu Danh từ đầu đến cuối đều trầm mặt.

Cả hai đang đi thì anh đột nhiên kéo cậu lại, nhìn cậu với vẻ đắc ý.

Tinh Lâm bị anh làm giật mình, có phần khó chịu quát khẽ;- Ông làm gì vậy.

Hữu Danh không vội trả lời, anh buông cậu ra chậm rãi nói;- Lâm có chắc là hết cách rồi không.

Vẫn còn cách dễ hơn mà, thử đi.

Câu nói ẩn ý của anh khiến Tinh Lâm có phần mơ hồ suy nghĩ.

Nhưng dù nghĩ thế nào cũng không ra, cậu đành nhíu mày hỏi;- Cách gì?

Anh tỏ ra vẻ bình thản, nhướng mày đáp;- Như nhờ tui chẳng hạn.

Lúc nãy nếu Lâm ngỏ lời, thì tui đã xử lý cô ta rồi.

- Vậy sao lúc nãy ông không làm, mà phải chờ tui ngỏ lời.

Cậu hỏi anh với sự khó hiểu, đúng như những gì anh chờ đợi.

- Thì Lâm nói không muốn mắc nợ tui nữa.

Tui cũng đang làm đúng ý Lâm đây.

Câu trả lời ngoài sức tưởng tượng, khiến Tinh Lâm câm nín.

Cậu chau mày rồi nói với sự bất lực;- Xem như tui mắc nợ ông đi.

Giờ nhờ ông, đi tìm Quỳnh Hương, rồi trục cô ta ra khỏi xác anh Phước.

Được không?

Nghe được những lời bản thân cất công chờ đợi, anh liền vui vẻ gật đầu, rồi lẽo đẽo theo cậu.

...

Quỳnh Lan đang cùng mẹ tìm kiếm sau đình, nơi có con đường mòn trải dài, xung quanh là các bụi tre mọc um tùm.

- Cầu trời khấn Phật cho con tìm được đứa con gái Quỳnh Hương.

Để con khuyên nhủ nó, không phải làm gì nên tội.

Bà Lài vừa nhìn ngó khắp nơi, vừa lẩm bẩm trong miệng.

Bà vừa sợ, mà cũng vừa thương cô, vì chính bà cho rằng, bản thân đã chưa hoàn thành tốt vai trò làm mẹ.

Từ trước đến nay, mỗi lần hai chị em gây chuyện, bà lúc nào cũng chỉ nghĩ cho Quỳnh Lan.

Lúc nhỏ cũng vậy, khi cả hai sắp bị ăn đòn, bà luôn nói đỡ rồi ôm Quỳnh Lan vào lòng, mặc cho Quỳnh Hương kêu mẹ mỗi khi bị cha đánh.

Lớn lên một tí, khi cả hai nhập học, mỗi lần được mời phụ huynh, bà chỉ đi cho Quỳnh Lan.

Tưởng chừng ông Phát sẽ thay bà đi cho đứa con lớn, nhưng ông lại biện cớ đi làm kiếm tiền để chè rượu cùng mấy người bạn.

Rồi bà lại nhớ ra, khi Quỳnh Hương lên bảy tuổi, đã biết giúp bà việc nhà.

Mỗi lần ông Phát nói sẽ trở hai đứa con đi chơi, Quỳnh Hương luôn là người lắc đầu từ chối, chỉ muốn ở nhà phụ mẹ nấu cơm.

Cũng chỉ vì hai chữ con nuôi, đã làm bà quên những điều đáng trân trọng đó.

Vừa tìm Quỳnh Hương trong một thân xác xa lạ, bà vừa rơm rớm nước mắt.

Nếu hôm đó, người mà bà vuốt ve khuôn mặt, nói câu " kể mẹ nghe " là Quỳnh Hương, thì sẽ không có chuyện như hôm nay.

Nếu bà một lần bênh vực cho cô, một lần ôm cô vào lòng, một lần dẫn cô đi chơi như Quỳnh Lan, thì đã không hối hận.

Cuối cùng thì, con người ta luôn hối hận cho những việc chưa làm.

Quỳnh Hương đang núp đằng sau bức tường, nhìn cả nhà đang tìm mình.

Thấy xung quanh không có tên pháp sư nào, cô mới an tâm bước ra.

- Không cần tìm nữa, tôi đây.

Giọng nói của cô khiến ba người quay lại kinh ngạc, mọi người đều chết lặng nhìn cô.Nhìn đứa con gái diệu dàng xinh đẹp ngày nào trong thân xác của một người con trai xa lạ, khiến bà Lài cùng ông Phát không tin vào mắt mình.

- Chị..

Chị con đó hả?

Bà Lài khều tay Quỳnh Lan hỏi, cô không trả lời mà gật đầu xác nhận.Quỳnh Hương không nói gì thêm, cứ thế mà bước đi.

Cô tiến một bước, cả ba lại đồng loạt lùi.

- Nể tình xưa cha nhận nuôi con, con tha cho em nó được không Quỳnh Hương.

Nghe xong, cô càng thêm phần khinh bỉ nhìn ông.

Trong mắt cô, ông luôn là người thiên vị, kể cả khi cô bây giờ chỉ còn là hồn ma vất vưởng, ông cũng chỉ nghĩ cho đứa con gái ruột.

Không biết cô đã nhặt lại cây dao khi nào, chỉ thấy cô từ túi quần cầm nó ra một lần nữa.

Khi hai bên chỉ còn cách nhau ba mét, bà Lài liền buông bàn tay đang nắm lấy Quỳnh Lan ra mà chậm rãi tiến về phía trước.

Quỳnh Hương lúc này đang đi thì dừng lại, nhìn bà với sự khó hiểu.

- Bà làm cái gì vậy!

Tới nó lụi cho bây giờ, trở lại nhanh!

Mặc cho ông Phát đang gọi, bà vẫn bước tới chỗ cô.

- Là mẹ không lo cho con, mẹ xin lỗi con.

Bây giờ con giết mẹ đi, tha cho em nó.

Em con nó mới " 19 " tuổi thôi, nó còn cả tương lai phía trước nữa.Dù bà Lài trước đây không yêu thương cô như Quỳnh Lan, nhưng trong ký ức cô, bà chưa bao giờ đối xử tệ với đứa con gái nuôi này.

Nể tình, cô chỉ đẩy bà qua một bên mà không quan tâm đến.

Vì không muốn tốn thời gian để lỡ chuyện, cô liền lao đến chỗ hai cha con Quỳnh Lan.

Ông Phát dù là đàn ông, sức lực tốt, nhưng khi đối đầu với cô, chưa quá hai đòn đã bị cô vứt sang một bên.

- Đừng mà, mẹ xin mày.

Con ơi...

- Mày lấy mạng tao nè!

Tha cho nó đi!

Mặc những lời ngoài tai, cô chỉ chuyên tâm vào mục tiêu.

Cô lao đến Quỳnh Lan, đâm một phát chí mạng xuống.

Nhưng vì quá kích động, mũi dao bị truợt sang một bên, chỉ để lại vết cắt dài hai đốt ngón tay trên mặt Quỳnh Lan.

Trong cơn hoảng loạn, Quỳnh Lan chỉ biết xô Quỳnh Hương rồi bỏ chạy.

Nhưng chưa được bước thứ hai, cô đã bị Quỳnh Hương nắm tóc giựt mạnh.

- Đau..

Đau...

Cả hai vật nhau ngã xuống đất, nhưng người chiếm lợi thế là Quỳnh Hương.

Mặc kệ cây dao nằm kế bên, cô ra sức dùng tay bóp cổ Quỳnh Lan.

- Mày chạy đường trời!

Vì khống chế Quỳnh Lan, mà cô không biết rằng, Hữu Danh cùng Tinh Lâm đã đuổi kịp đến.

- Quả khí phong khu.

Biến viên ngục diện.

Thiên la địa võng.

Kiếm kích chu yên.

Hữu Danh đọc lớn bốn câu rồi dán tờ bùa lên lưng Quỳnh Lan, khiến cô la lên đau đớn ngã ra sau.

- Rát..

Rát quá!

Quỳnh Lan được buông ra thì hít lấy hít để luồng không khí.

Bà Lài cùng ông Phát cũng vừa chạy đến, ôm cô vào lòng.

Ông Phát vỗ về rồi ôm cả hai mẹ con.

Riêng bà Lài vẫn nhìn Quỳnh Hương đang nằm đau đớn dưới mặt đất.

Tinh Lâm đi đến gần Quỳnh Hương, cậu nhìn cô rồi nhăn mặt nói;- Hỏa xa địa ngục, ghê gớm thiệt.

- Giờ Lâm muốn tui làm gì?

Hữu Danh nhìn cậu cười, còn cậu vẫn đắn đo giữa hai sự lựa chọn.

Cậu nấn ná thêm một phút, Quỳnh Hương lại cố ra sức mò mẫm cây dao đang nằm kế bên.

Anh nhẹ nhàng kéo cậu ra, rồi lại dán lên Quỳnh Hương thêm lá bùa nữa.

Nhưng cô không thoát xác hay tan biến, mà chỉ đau hơn một chút.

Bà Lài thấy cô kêu lên đau đớn, liền buông Quỳnh Lan mà chạy đến bên cô.

Bà ôm cô vào lòng, dù đây không phải là thân xác của đứa con gái ngày nào.Như nhận ra được sự ấm áp nào đó, cô không giãy giụa nữa mà cố ngước nhìn bà.

Khoảng khắc cô đưa tay định định làm gì đó với bà, Tinh Lâm đã ra hiệu cho Hữu Danh.

- Làm đi, Hữu Danh!

Anh nhanh chóng dùng mặt dây chuyền, hướng vào mặt cô rồi niệm chú.

Làn khói đen pha lẫn màu máu từ từ bị hút vào, cơ thể Hữu Phước đồng thời cũng co giật lại.

Ánh mắt cô trợn tròn rồi nhìn chằm chằm về phía trước, cô dùng hết sức đẩy bà Lài ra rồi cố đứng dậy chạy đi trước sự sững sờ của mọi người.

Hữu Danh không còn cách nào khác, anh đọc chú rồi dùng tay chưởng mạnh vào lưng, khiến cô hét lên ngã khụy xuống.

Hồn phách cô tan biến dưới ánh nhìn của Hữu Danh, cả xác hội nằm dài dưới nền đất.

Lần này, cô đã thật sự ra đi.

______________________________________- Chương hôm nay không tốt, xin lỗi các người đẹp nhiều 🥀Thank my love 🥀
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
Chương 22 - Kết Thúc


Mọi chuyện kết thúc, Quỳnh Hương cũng đã thật sự biến mất trên cõi đời này.

Gia đình bà Lài sau đó đã trở về, để Hữu Danh cùng Tinh Lâm phụ trách đưa xác hội đến nơi cần đến.

Mặc cho buổi lễ vẫn chưa kết thúc, nhóm người Tinh Lâm đều lặng lẽ rời đi.

Trước khi từ biệt, Quỳnh Lan đã hứa sẽ đầu thú vào nay mai.

Dù cái kết không được như di nguyện của Quỳnh Hương, nhưng cuối cùng pháp luật sẽ lấy lại công bằng cho cô.

...

Ngoại trừ Út Quái cùng Nguyệt Minh, nhóm của Tinh Lâm đã về nhà từ khi nào, trong đó có cả Hữu Danh.

- Ma cỏ gì mà đánh đau muốn chết.

Thụy Du ngồi trên ghế ở gian khách, miệng vẫn không ngừng than vãn.

Tinh Lâm ngồi đối diện thở dài nói;- Linh nữ là do Hữu Danh tiêu diệt, chứ từ đầu đến cuối ông có làm gì đâu mà than.

Nghe cậu nói, Hữu Danh liền hiện rõ sự đắc ý trên mặt.

- Hết ăn đánh rồi bị ăn đập, bộ ông không khen tui được một câu hả.

Liên Thanh từ nhà sau mang lên vài ly nước, thấy vẻ đanh đá của Thụy Du thì đưa ly nước nói;- Nè, nước nè.

Uống đi cho hạ hỏa.

Cô cũng nhanh chóng đưa cho Tinh Lâm cùng Hữu Danh rồi ngồi xuống cạnh Thụy Du.

- Mai tui đi đến phiên tòa xét xử, mốt tụi mình về luôn.

Tinh Lâm nói xong cả hai càng thêm buồn bã.

Trải qua gần một tháng ở nhà Út Quái, mai đây cả ba lại phải trở về, khiến ai cũng hiện rõ sự không vui.

Thấy vậy cậu ra phần trêu chọc;- Về nhà của mình chứ phải đi nghĩa vụ đâu mà mặt ai cũng xụ vậy.

Thụy Du cũng không làm gì được, cậu đành đứng lên nói;- Chơi chưa sướng cái nư đã về, thôi tui đi tắm.

Ai sao tui vậy.

Liên Thanh cũng đứng lên theo Thụy Du.

Nhìn bóng lưng bạn mình khuất dần, Tinh Lâm chỉ biết lắc đầu ngao ngán.Lúc đánh nhau với Quỳnh Hương, cậu bị cô dùng lực lên vai, khiến nó đau nhức dữ dội.

Hữu Danh thấy cậu lâu lâu lại xoa vai thì lo lắng nói;- Hay tui đưa Lâm đi bệnh viện, xem có bị gì không.

Cậu nhìn xuống bờ vai đang bị bầm của mình rồi đáp lời anh; - Chắc bị thương nhẹ thôi, đợi tan máu bầm là hết liền.

Với người ít nói như anh, không cần cậu đồng ý hay từ chối, anh liền vác cậu lên.

Bị anh vác lên một cách nhẹ nhàng, khiến cậu có phần hoang mang quát;- Làm gì vậy ba!

Anh đưa đôi mắt nhìn cậu rồi lại ngước mặt về phía trước, cười nói;- Giờ Lâm đang mang nợ tui đó, tui nói gì thì làm đấy đi.

- Ủa có vô lý quá không vậy Danh?

Thả tui xuống, nhanh lên!

Để người khác thấy kì chết.

Mặc cậu vùng vẫy đòi xuống, anh cứ thế vác cậu đi.

Thụy Du cùng Liên Thanh vẫn chưa đi hẳn mà núp sau tấm màn nhìn hai người, trông mặt ai cũng muốn cười nhưng không dám phát ra tiếng.

- Bà có chắc là họ hàng không bà Thanh.

Liên Thanh nhìn xuống Thụy Du, nhíu mày trả lời;- Sao tui biết được.

Cái này nói là người yêu tui cũng tin nữa.

Thấy Hữu Danh cùng Tinh Lâm đã đi khuất, cả hai mới tan ra làm việc của mình.

...

- Thông thường, chỉ có những chấn thương nghiêm trọng với lực lớn tác động đến bả vai mới làm gãy xương.

80% trường hợp xương bả vai bị gãy liên quan đến chấn thương thành ngực, phổi và vai.

Một bác sĩ Khoa chẩn đoán đang giải thích cho Hữu Danh, anh lắng nghe một cách chăm chú.

- Nếu không được điều trị, xương gãy có thể lành lại nhưng có thể không đúng vị trí.

Điều này dẫn đến đau, cứng hoặc vấn đề về vận động và vết sưng ở mặt sau của xương bả vai.

Nhưng cậu yên tâm, bạn của cậu chỉ bị mẻ xương vai thôi.

Chỉ cần nạp đủ vitamin D bằng các bữa ăn hàng ngày là được.

Tinh Lâm lúc này mới từ phòng chụp x quang ra, cậu vừa đi đến chỗ Hữu Danh, vừa dùng tay xoa vai.

Bác sĩ nhìn cậu một lúc rồi lại nói tiếp;- Cậu cũng nên chú ý hành động của mình, vì cơn đau sẽ tăng lên khi di chuyển cánh tay.

Hoặc mỗi lần hít thở sâu, thành ngực vận động sẽ khiến xương bả vai di chuyển và gây đau.

Ông bác sĩ đứng dậy, đi tới chỗ Tinh Lâm cười xã giao nói;- Cậu là Tinh Lâm đúng không.

Con gái tôi có kể về cậu cho tôi nghe, giờ mới biết mặt.

Mà hết ca của tôi rồi, hẹn cậu lần sau ăn cơm.

Nói rồi ông rời đi trong sự ngỡ ngàng của Tinh Lâm, vì cậu không biết vị bác sĩ này và cả con gái ông là ai.

Hữu Danh đến gần, thấy cậu vẫn ngây ra thì vỗ lưng nói;- Lâm quen con gái vị bác sĩ đó hả?

Bị anh hỏi, cậu nhăn mặt như cố nhớ lại rồi trả lời;- Hông có.

Mà kệ đi, chắc trùng tên thôi.

À mà nè.

Hữu Danh nhìn cậu chờ nói tiếp, còn cậu nhìn anh với sự đa nghi hỏi;- Khoa của Nhi cũng là chẩn đoán, sao lại phải qua tận bên này mà không khám bên kia cho gần.

Bị cậu nhìn ra ý đồ, anh liền lấp liếm;- Thì lúc nãy đi ngang thấy phòng bên đó kín người rồi, nên tui đưa Lâm qua đây khám cho nhanh.Câu trả lời có phần thuyết phục, khiến Tinh Lâm cũng không nghi ngờ thêm.

Anh cùng cậu đi nhận toa thuốc, xong lại đưa cậu đi ăn.

Hết tiền viện phí rồi cả tiền của hai phần ăn, dù cậu có giành cũng bị anh trả trước.

Trên đường về nhà, Tinh Lâm có phần tò mò hỏi;- Tính ra tui mắc nợ ông thì phải để tui trả chứ, sao sáng giờ ông cứ giành trả vậy?

Thấy vẻ mặt khó hiểu của cậu, anh chỉ biết nhịn cười đáp;- Tui không cần Lâm trả tiền, thứ tui cần là cái khác.

Anh luôn trả lời Tinh Lâm bằng những câu ẩn ý, khiến cậu không quan tâm nữa mà chỉ biết nghe theo.

...

Đến cổng nhà, Hữu Danh đưa lại bịch đồ cho Tinh Lâm rồi về nhà chứ không vào trong.

Cậu tạm biệt anh rồi mở cổng bước vào.

Vừa tới gian phòng khách đã thấy Út Quái cùng Thụy Du ngồi chờ, cậu đặt tạm bịch đồ lên bàn rồi ngồi xuống cùng mọi người.

- Ta nghe Thụy Du kể rồi.

Ta còn tưởng con sẽ cần sự giúp đỡ từ ta chứ, không ngờ lại thuận lợi đến vậy.

Út Quái nói với sự tự hào trên mặt, khiến Tinh Lâm chỉ biết gãi đầu vì ngại, dù người có công lớn nhất vẫn là Hữu Danh.

- Mà mấy đứa định khi nào trở về.

Tinh Lâm kể lại dự định của mình cho Út Quái, ông cũng chỉ có thể mong cả ba đi đường thuận lời mà không níu chân.

Vì ông biết, một người một cuộc sống, và không có niềm vui nào là mãi mãi.

Chuyện của Quỳnh Hương đến đây xem như đã xong, việc còn lại là chờ đợi hội đồng xét xử về việc của Quỳnh Lan cùng tên bạn trai vào ngày mai sẽ như thế nào.

Nhưng rõ nhất có thể đoán được, là sự đau buồn của vợ chồng bà Lài dành cho đứa con gái duy nhất này.

...

Vì đã lo ổn thỏa mọi chuyện về Quỳnh Hương, Tinh Lâm bây giờ ngủ rất ngon.

Cậu ngủ một mạch tới sáng, phải đến khi bị Liên Thanh gọi dậy.

Hữu Danh đã ở gian khách từ khi nào, anh chờ cậu ăn sáng rồi trở cậu đến tòa án nhân dân.

...

Ba mẹ của Quỳnh Lan đã đứng ở cổng lớn, chỉ thấy bà Lài ôm mặt khóc, mặc cho ông Phát có an ủi thế nào.

Thấy Tinh Lâm cùng Hữu Danh, ông phát liền gật đầu với hai người rồi đưa bà Lài vào trong.Khi đã ổn định được vị trí, cảnh sát mới đưa Quỳnh Lan đang bị còng tay cùng tên bạn trai lên mục.

Tinh Lâm chưa bao giờ tham gia một buổi thi hành án, nên cậu cứ ngó nghiêng đủ chỗ.

Không khí căng thẳng hơn cậu nghĩ, người đi xem án đa phần toàn là người dân cùng người quen nạn nhân.

Tiếng búa đập mạnh xuống, mọi người lúc này trong phiên tòa đều im lặng chờ đợi.

- Theo bộ luật hình sự đối với tội giết người được quy định tại Điều 123 bộ luật Hình sự năm "2015" .

Kẻ ra tay giết người sẽ bị phạt tù với các khing hình phạt từ " 1 " năm đến " 5" năm, từ " 7" năm đến " 15 " năm, từ " 12" năm đến " 20" năm, tù chung thân hoặc tử hình theo cơ sở phạm tội.

Thẩm phán buông tờ giấy xuống, nhìn về phía bạn trai Quỳnh Lan nói;- Nhưng trong quá trình lấy lời khai cho biết, bị cáo Lê Đình Nghĩa chỉ vô ý đoạt mạng nạn nhân chứ không có âm mưu từ trước.

Vậy xét theo điều " 128 " bộ luật hình sự "2015" tội vô ý làm chết người sẽ bị phạt cải tạo không giam giữ đến "03" năm hoặc phạt tù từ "01" năm đến "05" năm.

Tên Nghĩa không can tâm, thắng vùng vẫy gào hét minh oan;- Thưa hội đồng, tôi không cố ý!

Đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.

- Trật tự!

Ông chuyển hướng nhìn sang Quỳnh Lan rồi trầm giọng nói;- Theo bộ luật hình sự đối với tội đồng lõa, cố ý bao che, bỏ trốn cùng nghi phạm.

Xử phạt từ " 2 " đến " 3 " năm cải tạo.- Nhưng trong quá trình điều tra, bị cáo Nguyễn Quỳnh Lan đã có hành động đầu thú, nên sẽ được khoan hồng.

Giảm từ mức " 3 " năm cải tạo, xuống còn " 1 " năm " 7 " tháng.

Bị cáo có gì muốn nói.

Quỳnh Lan vẫn đang cố kiềm nước mắt, cô ngẩng mặt nhìn thẩm phán đáp;- Bị cáo xin chấp nhận mức phạt ạ.

Ba tiếng búa vang lên, thẩm phán cùng các thành viên hội đồng đứng dậy.

Ông chỉnh lại tập tài liệu rồi cất giọng;- Tòa tuyên án, bị cáo Lê Đình Nghĩa, có hành vi vô ý giết người bỏ trốn, xử phạt "3" năm tù giam.

Hai anh cảnh sát đang giữ tay Nghĩa từ từ kéo anh đi, mặc anh vùng vẫy gào hét.

- Với trường hợp của bị cáo Nguyễn Quỳnh Lan, đã có hành động hối lỗi.

Tòa tuyên án, xử phạt " 1 " năm " 7 " tháng tù ở trại cải tạo vị thành niên.

Sau khi mãn hạn, sẽ được trả về với gia đình và tiếp tục công việc học.

- Tôi, thẩm phán Trần Hưng Lê, tuyên bố phiên tòa kết thúc tại đây.

Hội đồng cùng thẩm phán lần lượt rời đi, những người hiếu kì đến xem cũng không nấn ná ở lại.

Hai bộ đội cảnh sát lúc này chuẩn bị đưa Quỳnh Lan đi thì bà Lài từ ghế ngồi nhanh chóng chạy đến chỗ cô.

Bà òa khóc rồi ôm người cô, khiến cô khó lòng kiềm chế được cảm xúc.

Hai anh cảnh sát thấy vậy, đành đứng lại một lúc.

Ông Phát cũng không nhịn được nữa, ông ôm bà cùng Quỳnh Lan rồi nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt trên mặt mình.

- con tôi..

Trời ơi.

Đừng có bắt con tôi mà, nó có tội tình gì đâu.

Quỳnh Lan vỗ lưng bà, ra phần trấn tĩnh.

Chưa bao giờ cô phải cứng rắn trưởng thành như hôm nay, vì nếu cô rơi nước mắt, bà Lài sẽ vỡ òa rồi ngất lịm tại đây.

Cô ráng nở nụ cười tự nhiên rồi nhìn bà nói;- Mẹ, đợi con nha.Nói xong, cô bị hai anh cảnh sát đưa đi, bà Lài vuột tay khỏi con gái liền khụy xuống nền nhà khóc nức nở.

Một năm có thể ngắn ngủi với ai đó, nhưng đối với bà, nó là cả một thập kỷ.

Mai đây, ngôi nhà bà sẽ thế nào.

Quỳnh Hương đã ra đi do tai nạn, bây giờ cả Quỳnh Lan cũng rời bỏ bà.

Căn nhà đã hiu quạnh, giờ đây nó lại tróng vắng tiếng nói cười.

Ông Phát đỡ bà đứng dậy, nhìn về phía Tinh Lâm gật đầu rồi rời đi.Tinh Lâm vẫn đờ người nhìn theo dáng lưng mọi người khuất dần, Hữu Danh đành vỗ lưng cậu nói;- Mọi người đi hết rồi, Lâm định ở đây đến khi nào.

Tiếng của Hữu Danh làm cậu quay về thực tại, cậu nhìn anh rồi cả hai liền rời đi.

...

Trên đường, Tinh Lâm có phần thoải mái.

Cậu hít lấy không khí trong lành rồi vui vẻ ngân nga.

Vì cuối cùng mọi chuyện mới thật sự kết thúc, cậu cũng có thể quay về.

Bất chợt cậu đứng lại như nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn Hữu Danh.

Cậu nhớ ra lý do mình muốn nhanh chóng làm xong mọi việc, muốn nhanh chóng quay về.

Chính là vì muốn gặp anh, nhưng anh đã ở ngay đây từ bao giờ.

Bất giác cậu lại cười, mặc anh có hỏi cũng không trả lời.

______________________________________- Tớ muốn cảm ơn một người đẹp đã chỉ ra cái sai trong chương truyện hôm nay, và cũng rất xin lỗi mọi người vì chưa tìm hiểu kĩ " luật hình sự nhân dân " mà bắt đầu viết vội vàng.

- Tớ cực kì xin lỗi các người đẹp luôn vì dạo này tớ viết toàn dựa theo số lượng mà chất lượng chỉ đi xuống 🥀Thank my love 🥀
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
Chương 23 - Chuyến Xe


Phiên tòa xét xử Quỳnh Lan kết thúc, Tinh Lâm được Hữu Danh đưa về nhà.

Nhưng anh cũng nhanh chóng rời đi sau đó chứ không nấn ná ở lại nhà Út Quái như mọi khi.

Hôm nay là ngày thứ hai lễ cúng đình được diễn ra, Út Quái cùng Nguyệt Minh vẫn phụ trách việc cúng lễ, nên đã ra ngoài từ sáng sớm.

...

Tinh Lâm bước vào phòng khách, ngồi xuống cạnh Thụy Du.

Cậu lấy tay xoa thái dương rồi dựa lưng vào ghế.

Thụy Du chờ cậu đỡ mệt rồi mới cất tiếng hỏi;- Mọi chuyện sao rồi?

Tinh Lâm quay mặt nhìn Thụy Du, thấy cậu đang chờ trả lời thì đáp;- Nhờ đầu thú sớm nên được giảm án, cũng không lâu lắm.

Chắc không sao đâu, như đi du lịch dưỡng sinh thôi.

Thụy Du nghe xong liền gật gù.

Liên Thanh từ nhà sau, cầm dĩa trái cây đi đến.

Cô ngồi xuống thở dài nói;- Cái gì không sao.

Sau này được thả về, cũng bị hàng xóm dị nghị cho coi.

Nghĩ thôi đã thấy tội.

Thụy Du trườn người ra phía trước, đưa tay lấy miếng táo trong đĩa rồi nói;- Tội ở đây là tội cho tui nè.

Làm không công mà nhiệt tình quá, bây giờ ngồi thôi cũng thấy đau nữa.

Nói rồi cậu quay người về, cắn miếng táo trên tay nhìn hai người.

Liên Thanh cũng chỉ biết nhìn cậu thở dài.

Ngồi được một lúc Tinh Lâm lại đứng dậy rời đi, thấy cậu gần ra tới cửa Thụy Du liền hỏi;- Đi đâu vậy.

- Đi gặp một người.

Mai về rồi, sợ không kịp.

Nói rồi Tinh Lâm vội vã chạy mất, mặc cho Thụy Du có hỏi thêm gì.

- Tuổi trẻ giờ sống vội quá.

...

Gốc hàng nhỏ hai ngày trước tạm nghỉ, nay bà tư đã dọn đồ bán trở lại.

Bà vừa chào tạm biệt khách mua hàng xong thì thấy Tinh Lâm chạy đến, trên tay đang cầm hộp Cherry, loại trái cây mà bà thích.

Thấy cậu thở hổn hển, bà liền trêu;- Bộ bác sĩ rượt sao mà chạy dữ vậy nhỏ.

Dù đang mệt, cậu vẫn tỏ ra dỗi hờn đáp;- Bà..

Cứ chọc con.

Cứ thế cậu cùng bà vừa ăn trái cây, vừa nói chuyện với nhau.

Chủ yếu cậu muốn tạm biệt bà vì ngày mai phải về lại An Giang.

Bà Tư dù có phần không nỡ, nhưng vẫn chúc cậu đi đường bình an.

Đến đêm, nhà Út Quái mở tiệc chia tay.

Lúc này ông mới chịu khai, là do bản thân có lỗi với cậu nên không dám gặp mặt sau khi trở về từ cõi tu tâm.

Cậu cũng hiểu cho ông, và xem ông như người thân cuối cùng của mình.

Quay đi quẩn lại thì đã hết một ngày, Tinh Lâm cùng hai người bạn giờ chỉ còn đợi đến sáng ngày mai chuẩn bị bắt xe về nhà.

...Liên Thanh từ phòng ngủ đi ra cùng chiếc ba lô, nhìn hai người bạn vẫn đang lề mề thì quát khẽ; - Nhanh lên, trễ chuyến bây giờ.

Vì đêm qua cả hai uống quá trớn, nên bây giờ trông ai cũng đờ đẫn mệt mỏi.

Út Quái cùng Nguyệt Minh nhìn hai người chỉ biết cười bất lực.Tiễn cả ba ra khỏi cổng, Nguyệt Minh dù không nỡ vẫn phải nói lời tạm biệt;- Đi cẩn thận nha, tới nơi thì điện chị.

- Dạ! chị với cậu Út ở lại bảo trọng.

Liên Thanh trả lời rồi nhanh chóng rời đi, vì sợ trễ giờ nên cô cũng không dám nấn ná lâu.

...

Cả ba đến chỗ lần trước được xe thả xuống, đứng chờ gần nửa tiếng.

Thụy Du dựa vào Tinh Lâm trên ghế đá, thấy xe vẫn chưa đến thì càm ràm;- Đi chi cho sớm hông biết nữa, giờ ngồi đây như hai con mắm khô luôn.

Thôi về lại nhà cậu Út cho tui ngủ đi.

Liên Thanh đang sốt ruột, nghe cậu nói lại chỉ biết thở dài.

Chờ hơn hai tiếng, đến khi Liên Thanh định bỏ cuộc về lại nhà Út Quái thì tiếng kèn xe lại vang lên ing ỏi.

Vẫn là anh lơ xe lần trước đang mở cửa, nhìn cả ba người rồi cười nói;- Xin lỗi ba anh chị ha, tại chủ nhật nên kẹt xe quá.

Mấy anh chị lên xe đi!Nói rồi anh xuống xách đồ giúp Liên Thanh, thấy anh nhiệt tình nên cô không chất vấn gì.

Cô quay lại gọi hai người, thì thấy họ đã say giấc nồng từ khi nào.

Đang lúc chán nản thì Hữu Danh từ đâu xuất hiện, chào cô rồi lại đến chỗ Tinh Lâm vác cậu lên.

Thụy Du mất điểm tựa liền ngã xuống, nhờ thế mà cậu đã tỉnh ngủ phần nào.

- Đứa nào chơi mất dạy vậy?

Chỗ người ta đang ngủ.

Cậu vừa chửi vừa dụi mắt nhìn người trước mặt, thấy Hữu Danh thì lại ngạc nhiên.

Liên Thanh đứng một bên định hỏi sao anh lại ở đây thì bị tài xế hối, đành đợi ổn định chỗ ngồi sẽ nói sau.

May mắn xe vẫn trống, nên không bị xếp hàng cuối như lúc trước.

Xe chia ghế hành hai hàng, Thụy Du cùng Liên Thanh ngồi chung bên cánh trái, Hữu Danh vì vác Tinh Lâm lên cùng nên ngồi chung bên cánh phải, nhưng như vậy cũng dễ nói chuyện hơn.

Tinh Lâm được anh đặt xuống ghế vẫn ngủ say như chết, khiến anh muốn cười nhưng không dám.

Xe bắt đầu di chuyển, Liên Thanh cũng không đợi thêm mà nhìn sang Hữu Danh nói;- Rốt cuộc ông có bao nhiêu cái nhà mà tui thấy ông lúc ở đây, lúc ở kia vậy?

Hữu Danh đang nhìn Tinh Lâm ngủ, nghe cô hỏi thì quay lại trả lời;- Lần trước là trùng hợp, lần này là tui muốn đi với mọi người nên cố tình tìm đến.

Anh cười với cô rồi lại tiếp tục nhìn Tinh Lâm.

Vì đường dài nên hành khách trên xe đều ngủ hết, trong đó có cả Liên Thanh cùng Thụy Du.

Duy Hữu Danh vẫn đang nhìn chằm chằm Tinh Lâm, phải đến khi máy lạnh trên xe hạ nhiệt, anh mới ngủ quên vì mệt.

Xe đi qua ngã ba đường, nơi không hẳn là sự tan biến của Thị Kiều, mà còn là nơi kết thúc sinh mạng của Quỳnh Hương.

Chuyến xe đi qua một cách nhẹ nhàng, mà không còn sự đau đầu hay nặng vai của Tinh Lâm nữa.

...

- Ai có buồn tình hay buồn vệ sinh gì thì xuống giải quyết luôn nha!

Nhanh nhanh có "15 phút " thôi.

Anh lơ xe nói rồi cùng cậu bạn tài xế mở cửa xuống trước, theo sau là những người mới lờ mờ tỉnh.

Liên Thanh cùng Thụy Du nhanh chóng theo mọi người, thấy Hữu Danh với Tinh Lâm đang say giấc cũng không nỡ gọi.

Một lúc sau, vì ngã đầu lên vai Hữu Danh, khiến Tinh Lâm choàng tỉnh.

Cậu lấy tay dụi mắt rồi nói như thể Liên Thanh đang kế bên;- Bà đưa tui lên xe hả bà Thanh, hay Thụy Du á.

Thấy không ai trả lời, cậu đành quay mặt nhìn sang người kế mình.

Bất giác cậu lại giật mình vì ngồi kế cậu là Hữu Danh, và anh còn đang ngủ rất say.

Tinh Lâm vẫn không tin vào mắt mình, cậu cố sát lại nhìn anh lần nữa.

Đang chăm chú thì anh lại mở mắt nhìn cậu, khiến cậu giật mình rút người lại.

- Tui đẹp lắm sao mà Lâm nhìn chằm chằm vậy.

Tưởng anh nói đùa, cậu ra phần khó chịu đáp;- Dòm là coi chết chưa, nghĩ sao vậy.

Thấy cậu có phần nóng giận, anh liền nhướng mày nói;- Sao Lâm cọc với tui.

Tinh Lâm không muốn cãi với anh, cậu liền nhìn xung quanh rồi hỏi;- Mà sao ông ở đây?

Còn Thụy Du với Liên Thanh đâu?

Hết cách, anh cũng chỉ biết kể lại tường tận, từ lúc dưới ghế đá, đến lúc lên xe cho cậu nghe.

Đến đoạn được anh đặt xuống ghế, cậu có phần ngạc nhiên nhưng rồi vẫn lịch sự cảm ơn.

Thời gian dừng chân gần hết, mọi người lần lượt lên xe trở về chỗ ngồi.

Thụy Du cùng Liên Thanh cũng vừa lên, thấy Tinh Lâm đã dậy thì cười nói;- Dậy rồi hả, tưởng ông ngủ đến lúc xe cập bến cuối chứ.

Liên thanh nói xong thì nhanh chóng ngồi vào ghế của mình, Thụy Du cũng không bỏ lỡ cơ hội mà chọc cậu;- Ban đầu tui với bà Thanh thấy ông ngủ say quá cũng định bán qua Trung Quốc rồi, may sao có ông Danh cướp lại đó.Tinh Lâm chỉ biết nghe hai người bạn trêu chọc mà không phản bác được.

Tiếng máy khởi động kêu lên, chiếc xe rung lên nhè nhẹ.

Anh lơ xe nhìn sơ mọi người một lượt rồi quay sang ra hiệu với tài xế, chiếc xe từ từ di chuyển.

Khởi hành được một lúc thì tất cả lại trở về yên tĩnh, mọi người đều chìm vào giấc ngủ, không còn tiếng nói cười.Tinh Lâm đang ngủ thì ngã đầu vào vai Hữu Danh, khiến tym anh có phần loạn nhịp.

Anh nhìn cậu cười, rồi lại dựa lưng vào ghế nhắm mắt.

Vì người anh có phần to con hơn cậu, chỉ sợ mình đè nghẹt Tinh Lâm mới không dám dựa vào.

______________________________________- Câu like tí ")) 30 bình chọn thì mai ngọt nha 🥀 - Chúc mấy người đẹp sắp tới thi tốt 🥀

Thank my love 🥀
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
Chương 24 - Ở Đậu


Chuyến xe khách cuối cùng đã cập bến, vừa hay trời lại đổ cơn mưa nhẹ.

- Tới bến xe An Giang nha bà con ơi!

Không xuống là đi thêm chuyến nữa à!

Anh lơ xe nói rồi dùng sức mở cửa ra, không khí se lạnh bên ngoài ùa vào, thay cho sự ngột ngạt bên trong.

Mọi người lúc này đều lũ lượt kéo xuống, cũng có người vẫn ngồi im để chờ.

Mưa từ nhẹ chuyển sang nặng hạt, một vài người trên xe không có ô dù đành ở lại.

Cả bốn người Tinh Lâm cũng không ngoại lệ, chỉ biết nhìn ra ngoài cửa kính ngao ngán.Một vài bạn trẻ trên xe lúc này không muốn nấn ná, họ dùng những thứ có thể che được rồi chạy nhanh xuống.

Tinh Lâm cùng hai người bạn thấy vậy cũng định bắt trước, liền bị Hữu Danh ngăn lại.

- Cách đây " 15 mét " hình như có tiệm bán đồ dùng.

Để tui chạy đi mua dù cho, mọi người ngồi đợi đi.

Nói rồi anh rời đi trước sự ngỡ ngàng của Tinh Lâm, nhìn khẩu hình miệng của cậu như thể muốn nói điều gì đó mà không kịp.

Một lúc sau anh đã quay lại cùng hai chiếc ô mới.

Tinh Lâm cùng anh dùng chung một chiếc, chiếc còn lại là của Thụy Du và Liên Thanh.

Bốn người quyết định thuê taxi nên đành ra đường lớn đứng đợi.

Vừa đi, Tinh Lâm vừa nhìn Hữu Danh không rời mắt.

Thấy cậu cứ nhìn mình, anh liền chọc;- Lần đầu thấy trai đẹp bị ướt sao mà nhìn dữ vậy.

Tinh Lâm nhăn mặt cười đơ đáp;- Trai đẹp bị ước thì mỗi lần tui đi tắm đã thấy rồi, bớt tự tin lại.

Chiếc áo sơ mi anh mặc bị ướt, khiến nó bó sát cả cơ thể lại, nhìn rõ từng đường gân.

Và đó cũng là thứ khiến Tinh Lâm để ý, vì anh quả thật có phần to con hơn cậu.

" Thằng này to con vậy, hèn chi từ ma chết đến ma sống nó không rén.

" Tinh Lâm mãi suy nghĩ, đến khi Liên Thanh bắt được xe mới quay về thực tại.

Cô cùng Thụy Du nhanh chóng lên xe, cả Tinh Lâm cũng vào trong, chỉ còn mỗi Hữu Danh bên ngoài.

Thấy anh không lên, Tinh Lâm nhướng mày hỏi;- Sao không vô đi.

- Người tui đang ướt, để tui bắt chuyến khác.

Với cả đường về nhà tui khác mọi người mà.

Nghe xong, Liên Thanh liền ra hiệu cho tài xế rời đi.

Cửa xe đóng mạnh rồi từ lăn bánh, để lại Hữu Danh nhìn theo.

Đến khi xe đã khuất tầm mắt, anh mới quay người gọi đại một chiếc taxi đang chạy trên đường.

Xe dần tấp vào lề.

Mở cửa ra, bên trong đã có một cô gái khá trẻ.

Anh sợ phiền đến người ngồi kế, định hủy chuyến thì cô gái cất tiếng;- Không sao đâu anh, cứ vào đi.

Ghế còn trống mà, em không sợ ướt đâu.

Anh nghe xong cũng đành gật đầu, vì trời mưa như giờ cũng khó bắt xe.

...

Trên cả chặng đường, cô hết bắt chuyện lại nhìn chằm chằm, khiến Hữu Danh có phần khó chịu.

Vừa xuống được xe, anh tiền hào phóng đưa tiền mà không cần thối lại.

" Tinh Lâm mà nhiệt tình được như cô cũng đỡ.

"Nghĩ rồi anh quay người bước vào nhà, bất chợt một cô gái trẻ có phần mũm mĩm khác từ trong nhà anh đi ra.

Cô thấy anh thì ra phần ngạc nhiên, và chính Hữu Danh cũng ngạc nhiên không kém.

- Ê, trai đẹp.

Đi đâu đây, biết nhà ai không mà vô.Thấy người khác trong nhà mình, còn nói như thể đó là của họ, anh nhướng mày hỏi;- Câu đó tôi nói mới phải?

Cô là ai, sao ở trong nhà tôi?

Cô gái kia không vội trả lời mà đi vào bên trong.

Một lúc sau lại đi ra cùng tờ giấy trên tay.

Cô giơ lên đưa sát mặt anh rồi nói lớn;- Đây!

Giấy cho thuê nhà, hạn " 12 " tháng.

Giấy trắng mực bi đàng hoàng, nhìn đi.

Anh nhìn một lúc, định giơ tay cầm thì cô giựt lại.

Trên giấy có ghi rõ tên Người cho thuê là mẹ anh, nên anh cũng hiểu mà rời đi.

Mưa lúc này đã gần tạnh, Hữu Danh lấy chiếc điện thoại trong túi ra bấm số điện.Tiếng nhạc chờ vang lên, sau đó là giọng của một người phụ nữ;- Alo!

Mẹ nghe nè con.

Anh nhìn vào trong nhà, vẫn thấy cô gái kia đứng đó thì nói;- Nhà con đang ở, mẹ cho thuê sao không nói con một tiếng.

Người phụ nữ đầu dây bên kia nghe xong, liền có phần dỗ ngọt trả lời;- Tháng trước con đi, mẹ tưởng con không thích nên cho con bé đó thuê rồi.

- Vậy bây giờ con trả tiền, mẹ kêu người ta chuyển đi được không?

Anh nói xong, bà liền cười đáp;- Trời, đâu có được.

Con bé đó xin dữ lắm mẹ mới cho, giờ mà đuổi đi coi sao được.

Không ấy giờ con lên chỗ ba mẹ đi, nhà cửa tiện nghi.

Lại không chịu.

Hết cách, anh đành thở dài từ chối.

- Lỡ rồi, con tự kiếm chỗ ở.

Nói rồi anh cúp máy, quay mặt nhìn vào nhà thì thấy cô gái kia đang ngước mặt thách thức mình.

Quá tam ba bận, Hữu Danh liền nhớ ra căn nhà hoang, đành tìm đến nghỉ ngơi tạm.

...

Đứng trước căn nhà hoang, giờ chỉ còn là tàn tích của đám đàng em gã Tùng làm.

Anh nhìn đến ngu người, không còn thứ gì nguyên vẹn.

" Nhà nước phá căn này sớm vậy sao.

"Suy nghĩ chỉ khiến anh rối hơn.

Giơ tay định gãi đầu thì vô tình nhìn trúng chiếc vòng ông Tơ bà Nguyệt đang đeo trên tay.

Liền nhớ ra một nơi, Hữu Danh nhanh chóng rời đi.

...

- Rồi biết rồi, bà đi đón con bé Khánh đi.

Tinh Lâm nói gì đó với Liên Thanh xong thì đóng cổng lại, xoay người bước vào nhà.

Vừa về đến nhà, Liên Thanh đã phụ cậu quét dọn bàn thờ, sân vườn.

Đến khi làm xong lại lật đật đi đón bé Khánh đang ở nhà người quen.

Còn Thụy Du, vì xin nghỉ quá nhiều, nên sau khi hai người xuống, cậu phải nhanh chóng quay về chuẩn bị ngày mai đến trường.

Tinh Lâm vẫn không quen đi đường dài, nên cảm thấy hơi mệt.

Dựa lưng vào ghế, cậu ngủ quên lúc nào không hay.

Chắc là vì mùi khói nhang thoang thoảng, hòa tấu với tiếng mưa rơi nhè nhẹ ngoài sân giúp cậu thoải mái phần nào.

- Tinh Lâm!

Có trong đó không!

Nhanh đi tui sắp chết cóng rồi!

Tiếng Hữu Danh bên ngoài gọi lớn vào, khiến Tinh Lâm choàng tỉnh giấc.

Cậu dụi mắt vài cái rồi đứng dậy đi xem ai kêu mình.

Tinh Lâm cố nhíu mắt nhìn ra ngoài xem là ai gọi mình, phải đến khi người đó nói thêm lần nữa cậu mới nhận ra.

- Tui vào được không?

Thấy anh đứng ngoài kia, cậu liền quát;- Chơi cái trò gì mà ngu vậy!

Đứng ngoài mưa cho bệnh hả, vô đây.

Được cậu đồng ý, anh mở cổng chạy vào.

Nhìn anh đội mưa đi, Tinh Lâm nhướng mày quát khẽ;- Rồi dù đâu không sài, đội mưa cho ai coi vậy.

Anh cười trừ đáp;- Để quên trên xe rồi.

Chắc vì lúc đó anh muốn nhanh chóng xuống, nên mới bỏ lại cây dù.

Thấy mặt anh trắng toát vì ngắm nước mưa, cậu đành gọi vào nhà lấy khăn lau.

Tinh Lâm kiếm ở đâu một chiếc áo phông còn khá mới, cùng chiếc quần ngắn đưa Hữu Danh rồi nói;- Nè, phòng tắm ở nhà sau á.

Vô đó mà thay ra, để lâu dễ bệnh.

Anh nhận lấy bộ đồ cậu đưa rồi nhanh chóng đi thay.

Trong lúc đợi anh, cậu đành lôi hộp gỗ đựng vòng ra sắp lại.

Không đến "15 phút " sau đã thấy Hữu Danh đi ra.

Vì anh ít khi mặc áo phông nên nhìn anh bây giờ có phần trẻ con, nhưng vẫn không khiến anh xấu đi phần nào.

Tinh Lâm bỏ hộp vòng qua một bên, nhìn anh gật gù tán dương;- Tui mặc rộng mà ông mặc vừa ghê ha, nhìn đẹp á.

Nghe xong anh nhìn chỗ khác cười.

Như nhớ lại, Tinh Lâm kêu anh ngồi xuống rồi hỏi;- Có nhà sao không ở, đội mưa qua nhà tui làm gì?

Bị cậu hỏi, anh đành bịa đại một câu chuyện;- Căn nhà thuê bị người khác giành rồi, nên không có chỗ ở.

Tui biết Lâm là người tốt, nên định xin ở nhờ đây.

Nghe đến hai từ người tốt, khiến Tinh Lâm nhướng mày nhìn anh.

- Người tốt?

Ác dữ à, bày đặt nịnh bợ nữa.

Họ hàng với nhau, sao tui từ chối được mà ở đó khen bóng khen gió.

Nghe câu nói có phần đanh đá của cậu, khiến anh chỉ biết giấu mặt cười.

Hữu Danh ngồi đối diện, chăm chú nhìn Tinh Lâm sắp vòng vào hộp mà không nói gì.

Cả hai cứ rơi vào khoảng lặng cho đến khi có người mở tung cửa nhà nói lớn;- Anh Lâm!

______________________________________- Không phải tớ quỵt mấy phần ngọt mà tớ nói "(( tại tớ không kịp viết nên đợi chương sau nha. 🥀 - Bí ý tưởng quá nên tớ xin mọi người một tình huống bất kì và tớ sẽ thêm vào ạ ")) 🥀- Và đố mọi người, câu thoại cuối là của ai.

Thank my love 🥀
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
Chương 25 - Khởi Đầu


- Anh Lâm!

Liên Khánh đẩy cửa xông vào, theo sau là Liên Thanh.Bé Khánh chạy đến chỗ Tinh Lâm, chưa kịp vui thì đã để ý đến Hữu Danh ngồi đối diện.

Vì lần đầu cô gặp anh, nên có phần tò mò hỏi;- Ai vậy anh Lâm?

Tinh Lâm đang loay hoay sắp vòng vào hộp gỗ, đành trả lời qua loa;- Bạn anh, ở chơi vài bữa ấy mà.

Hữu Danh vui vẻ giơ tay tỏ ý chào cô, nhưng thứ làm cô để ý lại là sợi dây anh đang đeo.

Như muốn chắc bản thân không nhìn nhằm, cô ngước xuống ngăm nghía chiếc vòng còn lại trên tay Tinh Lâm rồi nói;- Bạn mà sao đeo vòng cặp?

Cái này lần trước em xin, anh nói chỉ có người yêu với nhau mới đeo được mà.

Câu nói ngây thơ của Liên Khánh, khiến cả hai có chút ngại ngùng.

Tinh Lâm bỏ hộp gỗ qua một bên, rồi nhìn cô giải thích;- Thì giờ tui thấy nó đẹp, mà đeo một mình thì phí, nên tui cho.

Câu trả lời có vừa ý cô chưa.

Nghe giọng điệu có phần trêu chọc của cậu, khiến cô càng không muốn tinh.

- Vậy sao anh hông cho em.

Lần này cậu lại không thể trả lời, đành nhìn sang Liên Thanh đánh trống lảng.

- Bà mua đồ rồi hả, vậy để tui phụ bà nấu.

Nói rồi cậu đứng lên, đến chỗ cô kéo xuống bếp.

Mặc cho cô đang nói gì.

- Ê..

Ông có biết nấu đâu mà phụ.

Bây giờ trong gian khách chỉ còn lại Hữu Danh cùng Liên Khánh.

Cô bé nhìn anh rồi lại tra hỏi đủ thứ.- Anh là bạn của anh Lâm thiệt hả?

- Đúng rồi, sao vậy.

Cô gật gù như nghĩ gì đó rồi lại hỏi tiếp;- Anh Lâm hơi bị giỏi luôn á, vậy anh biết làm gì đó hông?

Dẫu sao con nít vẫn mãi là con nít, luôn hỏi những câu ngây ngô khó lòng trả lời.

Anh cười bất lực rồi xoa đầu cô đáp;- Có, anh biết chứ.

Chẳn hạn như biến anh Lâm của em trở thành người yêu anh nè.

Câu trả lời khiến Liên Khánh nhướng mày ngạc nhiên.

Tinh Lâm bên trong nghe được, liền quát;- Không có nói tầm bậy tầm bạ cho con nít nhe!

Nó tưởng thiệt bây giờ!

Tiếng cậu vọng ra làm anh giật mình, nhưng rồi lại xoa mặt bật cười.

...

Sau bữa ăn, hai chị em Liên Thanh liền trở về nhà.

Bây giờ chỉ còn cậu và anh, nhưng cậu cứ cúi mặt suy nghĩ gì đó mà không để ý anh.

Hết cách, anh liền lại gần đưa hai tay áp vào mặt cậu.

Bàn tay hơi lạnh, khiến cậu giật mình quát khẽ;- Lạnh!

Thấy cậu chịu nói chuyện, anh mới rút tay lại.

Bốn mắt nhìn nhau, không ai nói câu nào.

Kéo dài được hai phút Tinh Lâm mới cất tiếng;- Rồi chơi ú òa hả, nhìn tui làm gì.Anh không vội trả lời, cứ ngắm cậu cười rồi nói;- Đẹp thì nhìn.

Câu nói lại làm Tinh Lâm có phần ngại ngùng, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh nói;- Kiếm người khác giỡn, giờ đi ra cho tui về phòng ngủ.

Cậu đẩy anh ra rồi xách hộp gỗ đi.

Liền nhớ lại gì đó, cậu quay đầu nói;- Nhà còn phòng trống sát cửa ra vào bếp á, vô đó ngủ đỡ đi.

Nói rồi anh đi về phòng, để lại Hữu Danh ngơ ngác.

- Còn sớm mà, nói chuyện tí đi, tui chán.

Khác với sự mong chờ, câu trả lời khiến anh bất lực.

- Kệ mẹ mày.

______________________________________

- Chương hôm nay chủ yếu là để tớ nói vài lời ạ ")) 🥀

- Truyện tớ cũng đạt top 2 #phapsumu #kedochanh rồi, nên tớ không tham lam nữa ")) 🥀

- Vì vậy, từ giờ đến end truyện, tớ chỉ đăng vào thứ 3 thứ 6 ạ ")) chủ yếu là lo cho chất lượng truyện.

- Và thời gian các người đẹp bỏ ra để chờ ")) tớ sẽ không làm mọi người thất vọng đâu 🥀

Thank my love 🥀
#Phapsumu#kedochanh
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
C26 - Bệnh


Sáng sớm đã thấy Tinh Lâm thắp nhang cho các chư vị, xong lại mang hộp vòng ra phòng khách ngồi sắp.

Cậu làm các công việc lặt vặt trong nhà, rồi lại ngồi đọc sách cho đến tận mười giờ rưỡi trưa.

Hữu Danh lúc này mới từ phòng ông Vú đi ra, trông mặt có phần mệt mỏi.

Nghe tiếng " cọt kẹt " của cửa phòng, Tinh Lâm liền ngước lên nhìn.

Thấy anh đang đứng trước cửa cứ lấy tay xoa trán, cậu đành bỏ cuốn sách qua một bên đi lại chỗ anh.

Tinh Lâm không nói gì, giơ tay áp vào trán Hữu Danh như kiểm tra nhiệt độ.

Một lúc sau mới rút tay lại, nhìn anh nói;- Hình như sốt rồi, trán hơi nóng.

Ông thấy mệt không?

Ánh mắt Hữu Danh nhìn cậu không được tỉnh táo như mọi khi.

Anh lại lấy tay xoa trán, trả lời với giọng khàn nhẹ;- Không sao, do cơ địa tui dễ nóng thôi.

Đi tắm là hết ngay.

Tinh Lâm không biết nói gì thêm, đành né qua cho anh đi.

...

Trong phòng tắm, Hữu Danh không ngừng tạt nước vào mặt mình.

Anh nhớ lại vẻ lo lắng của Tinh Lâm khi áp tay vào trán mình, lại vô thức cười lúc nào.

Tắm xong, anh đi ra với gương mặt tươi tỉnh hơn hẳn.

Thấy Tinh Lâm vẫn đang đọc sách, anh không nói gì, chỉ đứng ngắm cậu.

Một lúc sau, Tinh Lâm mới nhận ra sự có mặt của anh.

Cậu hạ cuốn sách xuống, nhìn anh hỏi;- Thấy khỏe hơn chưa, có cần đi khám không?

Lại là vẻ mặt đó làm anh rạo rực.

Anh đành nhìn sang chỗ khác để không thấy mặt cậu, trả lời;- Khỏe hơn rồi.

Mà Lâm ăn gì chưa?

Thấy anh ngó nghiêng ra ngoài, cậu đành trêu chọc đáp; - Ăn rồi, mà bộ ngoài đường có gái sao không nhìn thẳng nói.

Nhìn đâu á.

Vẫn là giọng điệu xéo sắc như mọi khi làm anh có phần dễ thở.Chưa nói được mấy câu anh đã chào cậu rồi vội vã ra ngoài.

Vì anh biết, nếu còn nấn ná nói chuyện thêm, bản thân sẽ vô thức làm những việc không hay.

Hữu Danh là người điềm tĩnh, nhưng vào lúc nào đó, anh lại trở nên khó chiều.

Và rõ hơn là khi anh bị bệnh.

Những lúc như vậy, anh chỉ làm theo cảm xúc mà không nghĩ đến hậu quả.

Đang suy nghĩ, lại nhớ đến căn nhà anh ở được cho thuê lại đột ngột.

Bên trong các đồ dùng cá nhân hay quần áo đều vẫn còn.

Và quan trọng hơn, có một thứ anh không thể bỏ.

...

- Ờ..

Mai thi, cỡ bảy rưỡi á.

Một cô gái độ chừng mười chín tuổi đang ngồi trên chiếc xích đu trước nhà nói chuyện qua điện thoại.

Cô gái đó không ai khác, chính là người được mẹ Hữu Danh cho thuê lại căn nhà.

- Rồi..

Mà mày đừng có liên lạc tao nhe, nào tao đậu rồi tao nhắn cho.

Cô vỗ đùi một cái mạnh rồi nói tiếp;- Ừ, đúng rồi.

Học nguyên năm hổng nhớ con mẹ gì hết, giờ vô đó biết cái gì chết liền á.

Chắc năm sau đóng bốn triệu học lại quá.

Cô đang vui vẻ nói chuyện, thấy dáng Hữu Danh từ xa đi đến liền đổi thái độ.

- Lát tao gọi lại cho, giờ tao học bài cái.

Sau tiếng cúp máy, Hữu Danh đã đứng trước mặt cô.

Anh chưa kịp nói gì, đã bị giành lời;- Ê trai đẹp, sao lì quá vậy.

Đã nói nhà này có người thuê rồi, mà sao còn quay lại nữa.

Anh lấy tay che miệng ho rồi đáp lời cô bằng giọng nói khàn nhẹ;- Tôi không giành nhà với cô, tôi quay lại lấy đồ.

Chỉ cần đưa tôi quần áo với vài món lặt vặt, còn lại đồ dự trữ trong nhà, cô muốn làm gì thì làm.

Biết anh không có ý giành chỗ với mình, cô liền nhướng mày trả lời;- Biết rồi, đợi tí.

Đồ tui gom thành một cục rồi, định tí nữa đi đốt, hên là tới kịp đó.

Nói rồi cô vui vẻ đi vào bên trong.

Một lúc sau lại ra với chiếc ba lô đen, cùng chiếc áo khoác anh thường mặc.

Giao nó đến tay anh, cô đổi thái độ thân thiện nói;- Ê, nếu như anh nói, đồ trong nhà tui muốn làm gì làm.

Vậy mấy trai nước hoa trong tủ, cho tui nha?

Anh đang tìm thứ gì đó trong ba lô nên không để ý lời cô nói.

Một lúc sau vẫn không tìm ra, anh đành ngước lên hỏi;- Cây quạt cầm tay màu đỏ đâu?

Nhắc đến cây quạt cầm tay, dường như nhớ ra gì đó, cô liền đảo mắt như không nghe thấy.

Hữu Danh lúc này gần tức giận, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh hỏi lại bằng giọng nói hơi yếu;- Tôi hỏi cô, cây quạt cầm tay có dòng chữ Tịnh Tâm đâu?

Sợ anh động thủ, cô không dám giả điếc nữa trả lời;- Lần trước bạn tui tới chơi, nó nói cây quạt trên bàn đẹp quá nên tui lỡ cho rồi.Câu trả lời khiến anh chết lặng.

Anh xoay đi giấu sự bất lực.

Định quay đầu lại nói gì đó với cô, thì bất chợt gặp gã Trí đang lén lút làm gì đó.

- Đi tìm bạn cô lấy lại cho tôi.

Nói rồi anh khoác áo lên, bỏ đi cùng chiếc ba lô.

Cô nhướng mày ra phần ngạc nhiên, nhìn theo bóng lưng anh thở phào lẩm bẩm;- Hên quá, nó đi rồi.

...

Giữa ban ngày ban mặt, tên đàn em của Tùng cứ đi một cách lén lút trên con đường không mấy đông đúc.

Đứng trước một căn nhà hai lầu bị bỏ hoang, hắn lại lén la lén lút ngó nghiêng nhìn xung quanh như sợ bị theo dõi.

Vào bên trong, Trí đi thẳng đến chỗ cầu thang, chầm chậm bước lên.Căn nhà này vốn bị bỏ hoang lúc thi công, nên bốn phía của lầu hai vẫn chưa được xây kín.

Thay vào đó, là những miếng tôn sắt cùng bìa carton được lắp vào.

- Anh Tùng!

Gã Tùng đang ngồi với đám đàn em, bị kêu tên thì quay đầu lại nhìn.

Gã nháy mắt ra hiệu cho tên đàn em ngồi kế mình, tên đàn em đó nhanh chóng đứng dậy rời đi.

- Sao rồi, Mày nói gì với mấy thằng sao đỏ trường đời?

Vừa nói, Tùng vừa ngoắc tay kêu Trí đến chỗ mình.

Tên Trí liền đi đến bên cạnh gã, thận trọng trả lời; - Em chỉ nói đó là sự cố ngoài ý muốn, rồi đút lót cho tụi nó theo lời anh.

Vậy mà nó thả em ra thật, còn nói từ giờ anh em mình muốn làm gì, cứ nói nó một tiếng.

Nghe được những đúng ý mình, gã Tùng liền cười rú lên.

Dưới cầu thang nơi gốc tối, Hữu Danh đang cố lắng nghe cuộc trò chuyện.

Khoảng cách quá xa làm anh không nghe được hai gã đang nói gì.

Định rời đi thì bệnh lại tái phát, khiến anh ho lên một tiếng.

Tên đàn em được giao nhiệm vụ canh cửa nghe thấy, nhìn về phía anh lớn giọng nói;- Thằng nào đó!

Tưởng mình sắp bị phát hiện, anh liền chuẩn bị thế sẵng sàng ra tay bỏ chạy.Tiếng bước chân tiến lại gần, anh định nhào ra thì giọng nói có phần quen tai vang lên;- Tao ba!

Tên Hảo từ bên ngoài đi vào.

Gần đến chỗ Hữu Danh thì dừng lại nói chuyện.

- Sáng ăn bún đậu tương ớt, rồi thêm cây kem nên giờ đau bụng, đau họng quá.

Mà mày kêu tao có việc gì không Trung?

Gã tên Trung nghe xong liền vỗ vai Hảo trả lời; - Hèn gì sáng giờ cứ nghe tiếng thằng nào sủa.

Thôi đi lên, anh Tùng chờ kìa.

- Ui da..

Nhẹ thôi ba.

Vết mới mổ chưa lành mà mày đánh mạnh vậy.

______________________________________- Thú thật là hai ngày qua tớ ")) giải trí.

Đến đêm hôm qua mới cấm đầu viết 🥀- Bị tắt thông báo "(( 🥀- Hông biết nói gì, chúc các người đẹp xem vui vẻ 🥀 Thank my love 🥀
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
C27 - Hai Mạng


Cuộc trò truyện giữa Trung và Hảo kết thúc, hai gã vội vã lên tầng hai.

Hữu Danh đứng sau cầu thang, nghe tiếng bước chân nhỏ dần liền phóng nhanh ra khỏi căn nhà hoang.

Cứ thế, anh vừa đi vừa nghĩ ngợi về Tùng và đám đàn em của gã.

Mãi đến khi anh nhận ra, mình đã về đến nhà khi nào không hay biết.

Hữu Danh ngó nghiêng, không thấy Tinh Lâm ở nhà mới thở phào.

Anh nhìn xung quanh, rồi nhanh chóng vào trong như sợ ai đó phát hiện.

...

Vứt chiếc ba lô một bên, Hữu Danh ngã người xuống ghế như sắp ngất.

Anh lấy tay đặt lên trán rồi dùng ngón xoa hai bên thái dương.

Cơn nhức đầu vẫn chưa vơi đi, anh đành gắng sức trở về phòng ông Vú.

Lúc bước đi, anh vẫn còn giữ được tỉnh táo.

Nhưng vừa đặt lưng xuống giường, anh liền bất tỉnh nhân sự.

Kể cả chiếc áo khoác đen đang mặc trên người vẫn chưa được anh cởi xuống tử tế.

Dù ngất đi vì kiệt sức, nhưng nhìn anh không giống một người đang bệnh.

Gương mặt vẫn đang yên giấc, dù trên mặt đang lấm tấm mồ hôi.

...

Còn về Tinh Lâm.

Sau khi Hữu Danh bỏ ra ngoài, cậu không còn ai nói chuyện lại đâm ra chán nản, đành ra ngoài đi dạo.

Gần mười một giờ trưa, hàng xóm xung quanh không ai muốn ra ngoài vì nắng.

Đa phần con nít đều đến trường, còn người từ độ tuổi thanh niên đã đi làm.

Duy chỉ còn vài người lớn tuổi ở nhà.

Tinh Lâm đi đến đâu, hàng xóm đều ngước lên nhìn cậu gật đầu thay lời chào.

Duy chỉ một người không làm vậy.

Tinh Lâm đi ngang một đám người đang nói chuyện, trong số đó có cả cô Oanh.

Thấy cậu, bà liền chào mấy người bạn rồi chạy nhanh đến.

Vừa chạy, bà vừa ra hiệu cho Tinh Lâm dừng lại.

Thấy bà, cậu không đi nữa mà đứng chờ.

Cậu đưa hai tay ra như muốn làm điểm tựa cho cô Oanh dừng lại, rồi nhìn bà nói;- Dạ, dì Oanh.

Có chuyện gì mà dì chạy dữ vậy, rủi vấp con kiến té sao.

Bị ghẹo, cô Oanh liền vỗ vai cậu trả lời;- Thằng quỷ!

Chọc tao quài.

Có chuyện tao mới kêu, chứ hơi đâu mà chạy dữ vậy.

Cậu không biết nói gì thêm, chỉ nhìn bà cười một cách bất lực.

Cô Oanh không để ý điều đó, bà quay mặt nhìn về hướng nhà bà Tư với thằng Tí rồi nói khẽ;- Con biết gì chưa?

Thấy bà cứ ngó nghiêng, anh cũng ngước mắt nhìn theo hỏi;- Biết là biết cái gì?

Dì kể con mới biết được chứ.

Cô Oanh lúc này không nhìn ngó căn nhà ở cuối xóm nữa, mà quay sang nhìn cậu trả lời;- Bà Năm với cháu bả, thằng Tí á.

Ờ mà mày biết hai bà cháu đó mà ha.

Thấy bà chưa chịu nói thẳng vấn đề, cậu nhăn mày hỏi;- mà có chuyện gì sao dì?

Nhìn nét mặt cho thấy bản thân bà không muốn nói ra một cách bừa bãi.

Bà ghé vào tai Tinh Lâm nói, xong lại bỏ đi, để Tinh Lâm như chết lặng.

Một lúc sau, cậu vội vã chạy đến nhà bà Năm.

Vừa đi đến, Tinh Lâm chỉ còn thấy bên trong là căn nhà tan hoang.

Không còn dáng người bà bà Năm ngày nào lựa ve chai, hay thằng Tí đang phụ bà nhặt rau nữa.

Thay vào thế là một căn nhà bừa bộn với nhiều gốc trụ gần sụp xuống như có ai đó đập phá.

" Bà Năm với cháu bả chết rồi, cách đây tuần trước.

Lúc hai bà cháu còn sống quý mày lắm, thôi qua đó thắp cho bà cháu nó nén nhang đi con.

"Tinh Lâm nhớ lời cô Oanh nói, lại không dám tinh đây là sự thật.

Cậu chậm rãi bước vào sân, rồi lặng lẽ mở cánh cửa nhà.

Vào trong, cậu nhìn lại gian phòng khách.Căn nhà được bà Năm dọn dẹp ngăn nắp ngày nào, giờ chỉ còn đống đổ nát cùng chiếc bàn thờ nhỏ được đặt giữa phòng.

Trên chiếc bàn thờ gỗ xập xệ là di ảnh của hai bà cháu, cùng chiếc ly hương có vài cây nhang của một người tốt bụng nào đó đã cắm vào.

Tinh Lâm ngồi lên chiếc ghế gỗ duy nhất còn lành lặn, nghĩ về khoảng thời gian mà anh quen biết hai bà cháu.

Lúc đó cậu mới lên mười hai, ba mẹ cũng vừa mất cách đó vài năm.

Người bạn duy nhất của cậu là Liên Thanh cùng Liên Khánh chỉ mới được vài tuổi.

Vào mùa hè năm đó, gia đình bà Năm mới dọn đến ở.

Gọi là gia đình, nhưng thật chỉ có thằng Tí cùng bà Năm chứ không còn ai.

Hỏi ra mới biết, ba mẹ thằng Tí bị xe đâm chết lúc đi làm về.

Bao nhiêu trách nhiệm nuôi dưỡng đứa con nhỏ, đều đổ dồn lên vai bà Năm.

Bà vẫn còn vai người con, tuy không khá giả nhưng cũng đủ nuôi bà.

Họ ngỏ lời muốn bà về sống chung với con cháu, tiện bề chăm sóc lúc tuổi về già.

Còn thằng Tí, con Út bà muốn đưa nó vào trại trẻ mồ côi vì lý do không đủ điều kiện, và không ai muốn nhận nuôi.

Ba mẹ vừa mới mất, họ hàng lại xem như trẻ mồ côi.

Bà Năm trong cơn tức giận, liền nói sẽ tự mình chăm sóc thằng Tí, và cũng không cần một đồng trợ cấp nào từ các con.

______________________________________- Dạo này tớ rất lười nên các chương sắp tới sẽ làm mọi người thất vọng, không được như lời tớ nói.

Nên tớ xin lỗi ạ. 🥀 - Tớ định Drop rồi, nhưng muốn đăng thêm đến khi không còn ai chờ thì thôi.

- Nhân tiện tớ muốn tìm một bạn, có thời gian để phụ tớ viết như sửa lỗi Chính tả ")) tớ sẽ trả công đàng hoàng ạ 🥀 THANK MY LOVE 🥀
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
Sủi


")) Hi các người đẹp của tớ 🥀 thiệt là cứ bình tĩnh ta nói chuyện.

Ba ngày trước tớ có đi lạc, rõ hơn là lạc vào thế giới của điều diệu kì.

Chẳn hạn như một con chim dù chỉ có một cánh nhưng vẫn biết bay, và một thằng không chân nhưng rất thích đi rừng.

Những ngày tớ lạc ở đó, đã được một cô bé nhỏ nhắn có mái tóc hai bín và một con trâu biết nói cho ở đậu.

Không chỉ mình tôi, mà ở đó còn rất nhiều người bị lạc.

Tôi được con trâu biết nói tập cách sinh tồn, rồi dẫn đi săn, hay nói đúng hơn là " đi đường rồng.

" Mọi người ở đó đôi lúc tức giận khi tôi làm sai, nhưng họ luôn bỏ qua và cỗ vũ tôi bằng câu " chỉ cần bạn có mặt, thắng thua không quan trọng.

" Tôi lạc ở đó cũng hơn ba ngày, được học hỏi rất nhiều điều kì diệu.

Như con trâu học phép, sóc vàng cầm bọc phá.

Dù tới giờ tôi không hiểu lắm, nhưng tôi đã tiếp thu được phần nào.

Cho đến tận hôm nay, vào khoảng khắc tôi đang chiến đấu cùng các người bạn mình.

Một tiếng động lạ đã vang lên, tôi liền trở về thực tại cùng chiếc điện thoại ghi " mất kết nối.

" Thế là hành trình đi lạc của tôi kết thúc, tôi liền nhận ra mình đã lạc ở đó rất lâu mà vội vã kiểm tra ngày.

Nhưng đã không kịp rồi.

Tôi sẽ cố gắng đăng chương 29 vào thứ 6 và sẽ quay lại cùng những người đồng đội đang đợi mình. ( Dạo này tớ mệt nên không viết được, mong mấy người đẹp đừng buồn.

Mà việc này không phải lần đầu nữa, nên tớ cũng không thể ")) nói gì động lòng hơn.

Chỉ biết xin lỗi và tiết lộ chương tới sẽ dài hơn đâu đó 3k chữ, và đa phần là tình tiết ngọt.

Và tớ cũng đang ôm cái seri truyện tết nữa, nên mong mọi người giơ cao đánh khẽ ạ ")) 🥀.)
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
C28 - Rời Đi


Làn gió nhẹ mơn man đùa nghịch trên ngọn cây, kẽ lá.

Không khí một buổi chiều dần hiện rõ trong con xóm nhỏ của Tinh Lâm.

Về phần cậu, sau khi thắp cho bà cháu thằng Tí nén nhang, liền nhanh chóng rời đi.

Dù mới nãy cảm giác vẫn nặng nề, nhưng khi bước ra được bên ngoài, mọi thứ liền nhẹ đi trông thấy.

Cơn gió đưa mùi thức ăn nhà ai đang nấu tỏa khắp nơi, khiến Tinh Lâm nghe thấy lại có phần đói bụng.

Cậu không muốn nấn ná bên ngoài thêm, liền đi nhanh về nhà.

...

Tiếng cọt kẹt vang lên, Tinh Lâm buông tay nắm cửa bước vào.

Cậu đi lại bộ bàn ghế được đặt giữa gian khách, ngồi xuống.

Dựa lưng vào tấm nệm lót lưng, cậu nhắm mắt lại như muốn ngủ một giấc.

Tiếng ho cùng tiếng thở dốc khe khẽ từ đâu vang lên.

Cậu trong cơn mơ màng đành ngồi dậy dụi mắt cố lắng nghe âm thanh đó thêm lần nữa.

Tiếng ho đã không còn, nhưng vẫn còn đâu đó tiếng thở dốc khó khăn.

Tinh Lâm lần mò theo âm thanh thì đến được trước cửa phòng ông Vú, nay được Hữu Danh sử dụng.

Liền nhớ ra gì đó, cậu nhanh chóng mở cửa bước vào.

Trước mắt cậu là Hữu Danh đang nằm gác tay lên trán, trên mặt hiện rõ sự khó chịu.

Chiếc áo sơ mi bên trong anh mặc đã thấm đẫm mồ hôi, gương mặt nhợt nhạt trông thấy.

Tinh Lâm nhìn đến ngỡ ngàng, cậu đi nhanh đến chỗ anh rồi ngồi xuống kiểm tra nhiệt độ.

Bàn tay mềm mại có phần mát mẻ chạm vào trán, như cảm nhận được, anh liền cố mở mắt nhìn.

Thấy Tinh Lâm hiện ra trước mắt, anh liền lấy tay chạm lên mặt cậu.

Vừa sờ được vào mặt, anh liền giật mình ngồi dậy vì nhận ra không phải ảo giác.

Tinh Lâm đang kiểm tra nhiệt độ cho anh, không để ý lắm, chỉ giật mình theo khi anh ngồi thẳng dậy.

Anh nhìn cậu rồi hỏi với giọng nói khàn đặc;- Sao Lâm ở đây?

Câu hỏi bị cậu gạt qua một bên, cậu nhìn anh hoang mang nói;- Thấy sao rồi, có cần đi bệnh viện không?

Cơn nhức đầu khiến anh không nghe rõ cậu nói gì.

Anh lấy tay đập mạnh vào đầu kiềm chế cơn nhức, Tinh Lâm nhìn thấy liền ngăn lại.

Bị cậu giữ chặt hai tay, anh liền nhìn cậu với sự ngạc nhiên.

- Nhức đầu thì ngồi yên, đợi tui lấy nước cho uống.

Mà ra phòng khách ngồi nghỉ đi, trong này ngột ngạt lắm.

Nói rồi cậu buông tay Hữu Danh ra.

Anh cũng bình tĩnh hơn phần nào, nhìn cậu gật đầu.

Cậu ra khỏi phòng Hữu Danh, đi một mạch xuống nhà bếp rót cốc nước.

Vừa đi lên lại không thấy anh đâu, nghĩ anh vẫn nằm lì trong phòng liền vào kiểm tra.

Tìm khắp nơi trong nhà không thấy, liền bực giọng lẩm bẩm;- Cái thằng này, bệnh còn đi đâu nữa không biết.

Cậu tự uống ly nước trên tay, rồi về phòng mình nghỉ ngơi.

...

Vì không muốn phiền đến Tinh Lâm , Hữu Danh nhân lúc cậu đi lấy nước, nhanh chóng rời khỏi nhà.

Vừa ra khỏi sân, anh liền bị cô Oanh đang buông chuyện gần đó bắt gặp.

Bà vơ tay tỏ ý muốn mọi người tiếp tục nói chuyện, còn bản thân đi nhanh đến chỗ Hữu Danh.

Gió buổi chiều kèm theo không khí thoải mái, khiến anh đỡ hơn phần nào cơn đau.

Đang tận hưởng thì một bàn tay đột ngột chạm vào vai, khiến anh theo phản xạ giữ người đó lại.

- Đau..

Đau!

Cô Oanh bị xiết chặt tay thì nhăn nhó kêu.

Thấy mình quá tay, anh liền thả bà ra rồi nhìn một cách lo lắng.

- Mô phật, tí nữa bị nó giết rồi.

Bị anh làm sợ, bà liền lùi lại, giữ khoảng cách với anh.

Thấy bà vẫn đang dùng tay xoa vai, anh định tiến đến giúp thì bà ngăn lại.

- Đứng đó, mày định làm gì.

Bà giơ một ngón lên nhìn anh cảnh giác, khiến anh vừa lo cho bả vai bà, vừa buồn cười.

Anh giấu chiếc mặt dây chuyền vào trong áo, từ tốn nói;- Con xin lỗi bà, tại lúc nhỏ con có học võ nên lúc nãy làm theo phản xạ thôi.

Câu nói khiến cô oanh quên đi cơn đau, bà nhìn anh rồi nói với vẻ đanh đá;- Mày nhìn sao mà kêu bằng bà vậy con, tao mới có bốn lăm thôi mày.- Thế bà muốn con kêu bằng gì?

Câu trước câu sau vẫn gọi bà, khiến cô Oanh bất lực.

Bà nhăn mày như suy nghĩ gì đó rồi trả lời;- Mợ đi.

Mợ là con út, nên kêu là mợ Út đi cho tiện.

- À, dạ mợ Út.

Bà muốn được gọi thế, anh đành chiều theo.

Thấy không còn gì để nói, anh liền rời đi thì bị bà kéo tay lại.

Hữu Danh nhìn xuống tay đang bị nắm, cô Oanh nhanh chóng bỏ ra.

- Có chuyện gì sao mợ Út.

Bà lùi lại vài bước trưng lên vẻ mặt thiếu chuyện của mình trả lời;- Thì bây cứ từ từ, đợi tao hỏi tí chuyện cái.

Làm gì mà gấp vậy.

Dù không muốn nấn ná ở lại, nhưng anh vẫn tôn trọng bà đứng nghe.

- Mày là cái gì của thằng Lâm mà dạo này tao cứ thấy mày hay lui tới á.

Này tao hỏi cho biết nha, chứ không có nhiều chuyện gì đâu.

Anh không lạ gì với những người thiếu kì, hay nói đúng hơn là lắm chuyện như bà.

Đành đáp một cách ngắn gọn, nhưng vẫn khiến bà thỏa mãn sự tò mò.

- Con là họ hàng của Lâm, vừa được mấy anh cán bộ thả về vài ngày trước.

Giờ đang ở nhờ nhà của Tinh Lâm ạ.

Nghe xong bà có phần hơi rén, nhưng vẫn cố đứng lại hỏi thêm;- Mà mày làm gì để bị bắt vào đó vậy.

Đúng câu hỏi đang chờ, anh liền bình thản đáp;- Không giấu gì mợ, trước kia con có xích mích với mấy người hàng xóm.

Giận quá hóa liều, lỡ tay nên phải ngồi trại cải tạo hai năm.

Câu trả lời khiến cô Oanh chết đứng.

Như nhìn ra, anh liền cố giấu cơn buồn cười.

- Nếu không còn gì nữa con xin phép đi, mấy thằng bạn xã hội con đang chờ.

Anh bỏ đi trước vẻ mặt cứng đơ của bà.

Một lúc sau, bà liền mang theo những gì anh nói, đi tìm mấy người bạn của mình.

...

Hữu Danh đi một lúc lại ra đến công viên.

Anh ngồi xuống quán nước, cuối mặt dùng tay xoa hai bên thái dương như suy nghĩ.

- Uống gì anh trai?Một cậu thanh niên khá trẻ đi đến chỗ anh hỏi.

Lúc này anh mới nhận ra, chỗ mình đang ngồi là quán nước rong.

- Cho tôi một ly trà sữa đừng để đá.

- Dạ rồi, anh đợi em tí.

Cậu thanh niên rời đi, anh liền cuối mặt trầm ngâm.

Đang không biết phải làm gì, anh liền nghĩ đến việc sẽ ở một nơi nào đó, cho đến khi khỏi bệnh.

Vì lúc nãy đi vội quá, tiền cùng quần áo đều để lại trong nhà.

Hết cách, anh chỉ biết ngồi thở ngắn thở dài.

...

- Bánh mì nóng đây!

Bánh mì nóng giòn đây!

Hai nghìn một ổ đây!

Trời dần ngã bóng, một cô bán bánh mì đang rao hàng trên con đường tấp nập.

Không chỉ riêng cô, còn có rất nhiều các cô chú, ông bà lớn tuổi khác vẫn đang vác gánh hàng nặng nề trên vai mình, vừa đi vừa rao bán.

- Tăm tre đê!

Bán cho quý khách đi xe đi tàu.

Xỉa răng rồi lại ăn trầu.

Bán cho quý khách đi tàu, đi xe.

Ai tăm tre đê!

- Ép dẻo ép lát tíc công nghệ cao, ép chứng minh thư, bằng lái xe, đăng ký xe, ép bền đẹp lấy ngay đê..!

Những tiếng rao quen thuộc của đường phố mỗi khi lên đèn, là thứ gì đó đã quá quen thuộc với mỗi người chúng ta từ khi nào.

Tiếng rao này, đè lên tiếng rao khác, tạo nên một hòa âm rối rắm nhưng lại vui tai.

Dường như nó đã là thứ gia vị cần thiết, nếu một ngày không còn nữa, đường phố sẽ như mất đi một vẻ đẹp quen thuộc.

- Cô!

Bán con ổ bánh mì!

Một cậu nhóc độ chừng mười lăm tuổi vơ tay gọi người bán hàng rong.

Kiếm được khách, cô bán hàng vui vẻ đạp xe đến người vừa gọi mình.

- Múa mấy ổ con trai.

Cô dựng chống xe, rồi nhanh tay dở miếng vải đang chùm trên chiếc giỏ tre ra.

Làn khói nhè nhẹ thơm mùi bánh mì nóng ùa ra, khiến người ta khó lòng kiếm chế.

- Đù..

Nóng thổi thiệt nè.

Nhiêu cái vậy cô?

Cô bán hàng vui vẻ cầm sẵng chiếc bọc ni lông trên tay nhìn cậu trả lời;- hai nghìn một ổ, con mua sáu ổ thì cô bớt hai nghìn.

Mua nhiêu con?

Cậu nhóc nghe xong liền cười đáp;- Vậy hả, vậy lấy con một ổ đi.

Có mình con ăn à, mua chi nhiều.

Mà con nghe nói bánh mì Sài Gòn có một nghìn à, sao cô bán hai nghìn lận.

Cô bán bánh mì đang vui vẻ, nghe cậu nói liền đổi thái độ đáp;- Mồ tổ cha mày, mới mở hàng mà còn gặp mày nữa.

Bánh mì Sài Gòn thì mày bắt xe lên Sài Gòn mua, ở đây có bánh mì An Giang thôi, ăn không nói lẹ.

Nay rằm đừng có chọc cái miệng tao à.

Cậu không chọc cô nữa, gãi đầu rồi chỉ vào giỏ bánh nói;- Thôi con giỡn mà, lấy con hai ổ đi, tính chẵn năm nghìn.

Vừa lấy bánh cho cậu, cô vừa càm ràm;- Bánh mì sài gòn, một ngàn một ổ, ăn vào mắc cổ, mất tổ một ngàn nha con.

Nói xong, cô đưa bánh mì cho cậu rồi lấy tiền.

Cả hai gật đầu chào nhau rồi rời đi.

Hữu Danh ngồi gần đó chứng kiến hết câu chuyện, liền cười phì.

Lâu rồi cậu mới có cảm giác thoải mái, ngắm nhìn người ta đi lại trên đường như hôm nay.

- Anh trai uống xong chưa để em dọn quán.

Tí nữa mấy quán bán đêm còn dọn đến ạ.

Cậu thanh niên đứng kế bên Hữu Danh nói, khiến anh nhận ra đã không còn sớm nữa.

Anh cầm ly nước chưa uống một lần trên bàn đứng dậy, gật đầu với cậu rồi rời đi.

Đi được một đoạn, anh liền tiến đến chỗ một thanh niên đang nằm trên bồn hoa.

Người con trai có mái tóc quá khổ cùng cách ăn mặc kì lạ đó không ai khác, là An Khùng.

Anh đưa tay vỗ vai An Khùng, khiến cậu ta giật mình tỉnh dậy.

Vừa nhìn thấy anh, cậu liền ngồi gọn lại.

- Uống không?

Hữu Danh đưa ly trà sữa cho cậu, rồi ngồi xuống.

______________________________________- Điểm của các người đẹp thế nào rồi ")- Xin hãy tha thứ cho khứa viết truyện "(( 🥀THANK MY LOVE 🥀
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
")) 🥀


Tớ muốn tâm sự mỏng với mọi người về lý do và cả một số thứ khác ạ ")) 🥀Tớ có thích 1 bạn, mà bạn đó đéo thích tớ.

Tớ bị bồ bạn ấy chửi và giờ tớ ngồi đây viết.

Có vài bạn sẽ nói tớ " biết có bồ còn cố làm gì " thì thật ra tớ không biết bạn ấy có bồ ạ ")) tự thấy bản thân ngu 1 cách kì diệu.

Tớ biết viết 1 chương lạc đề vào bộ truyện thì ko hay, nhưng cứ xem như đây là thông báo vì sao tớ không đăng truyện ạ.

Giờ tớ hơi tàn tạ nhưng sẽ cố viết rồi đăng ạ 🥀 Nếu được thì cho tớ xin vài lời làm ấm con trym 🙁( 🥀
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
Happy Newyear


Chúc mừng năm mới các người đẹp🥀Thế là cũng qua một năm 2023 rồi, mà cái câu chuyện về Hữu Danh cùng Tinh Lâm vẫn chưa có chiếc kết truyện " một phần là do khứa viết truyện " 🥀 Nên tớ muốn nói vài điều 1 : tớ nghĩ qua cái tết này tớ mới viết tiếp, hoặc tớ sẽ nói cốt truyện sau này cho các bạn đang hóng và không muốn mất thời gian 🥀 " hãy để lại ý kiến " 2 : seri truyện tết cũng không thể thực thiện vào trước tết rồi, đành để qua tết vậy 🥀 3 : tớ rất cảm ơn những bạn đã và đang theo dõi bộ truyện của tớ 🥀 chúc các người đẹp có một chiếc tết tiền đầy túi 4 : HAPPY NEWYEAR 🥀 THANK MY LOVE 🥀
 
[ Hữu Danh X Tinh Lâm ] Vì Em
Chương cuối - Lộ Diện 01


🙂) chào những bạn còn sử dụng app đọc truyện này và vẫn còn đu otp này.

Tớ muốn nói chủ yếu là thời gian này tớ không có nhiều thời gian, nên sẽ đăng hết sức có thể. ( vì tớ nói, chỉ cần còn người xem thì tớ vẫn sẽ đăng.)

______________________________________Mười tám giờ đúng.

Xung quanh công viên rộng lớn giờ chỉ còn lác đác vài người.

Cơn gió lớn của mùa đông ùa về, đám lá trên những chiếc cây bị cuống theo kêu lên xào xạc, những xe hàng rong đang tấp bên lề đường phát ra thứ ánh sáng não nề.

Nhiệt độ giảm nhạnh, những người còn bên ngoài cũng không muốn nấn ná thêm.

Cuối con đường phố đi bộ là một công viên, nơi Tinh Lâm hay lui tới bán hàng.

Công viên thực chất không quá lớn, sức chứa chỉ vỏn vẹn năm mươi người trưởng thành.

Dưới ánh đèn vàng lờ mờ của công viên, có cô gái đang đùa nghịch một mình.

Cô gái trẻ có mái tóc được buột hai bên, cùng gương mặt lấm lem, mang trên mình bộ quần áo khá cũ kỉ.

Cô hết hái hoa trong chậu rồi lại nhảy cò chẹp, mặc cho trời bây giờ đã không còn sớm.

Người con gái có ngoại hình cùng cử chỉ như kẻ khờ ấy chính là Quyên Hồng.

Cách chỗ cô không xa, trên chiếc ghế đá là Hữu Danh cùng An Khùng đang ngồi.

Cả hai cứ ngồi nhìn Quyên Hồng đùa nghịch mà không ai nói ai câu nào, mãi cho đến khi An Khùng không chịu được cơn yên tĩnh mà cất tiếng;" Vậy ông không phải là ma thiệt hả?

" Hữu Danh trả lời, dù đôi mắt vẫn đang chăm chú nhìn Quyên Hồng.

" Có con ma biết mua trả sữa với đi dạo hóng mát được sao.

" Anh nói xong lại quay sang nhìn An Khùng, khiến cậu ta có phần e dè.

" Đói quá à, Đói!

" Quyên Hồng đang chơi lại ngồi phệch xuống nền đất, nhìn về hướng hai người nói không ngừng.

Thấy không có động tĩnh gì, cô lại nằm xuống ăn vạ.

Trong đêm im ắng, tiếng cô nài nỉ lăng lộn dưới nền đất vang lên khắp công viên.

Nhìn ra sự bất lực trong ánh mắt An Khùng, Hữu Danh thở dài nói.

" Đi ăn đi, tôi cũng đang đói.

" nói rồi anh đứng lên đi về phía Quyên Hồng.

Thấy anh, cô liền đứng dậy phủi hết bụi trên người.

Cả hai quay lại nhìn An Khùng như ra hiệu, sau đấy lại chậm rãi bước đi.

An Khùng bây giờ mới hiểu ý, liền vội vã chạy theo.

...

Trên đường ra khỏi công viên, cả ba người nhóm Hữu Danh đều rất vui vẻ.

Nhất là Quyên Hồng, vì cô bây giờ đang rất đói, chỉ muốn nhanh chóng lấp đầy bao tử bằng bằng đồ ăn.

Vì là một người hành đạo, Hữu Danh dễ nhận ra âm khí xung quanh mình hay đổi.

Anh vừa nhìn xung quanh cảnh giác, lại thấy An Khùng cũng đang dè chừng thứ gì.

Chưa kiệp phản ứng, anh đã bị một bóng đen từ đâu nhào đến khống chế.

" Tao bắt được mày rồi!

Thằng chó!

" giọng một gã đàn ông đang nói với sự hùng hổ, theo sau gã là một nhóm người có phần bậm trợn đi đến.

Người đàn ông đang khống chế Hữu Danh dưới mặt đất, không ai khác chính là gã Trí.

Những bóng đen đang đến gần, bị ánh đèn đường lờ mờ gọi vào khiến chúng lộ rõ khuông mặt.

Người đi đầu là Tùng phía trái gã là Hảo, theo sau là những gã đàn em thân cận của hắn.

Quyên Hồng cùng An Khùng vì hoảng loạn mà ôm nhau nhìn Hữu Danh đang bị đè xuống đất, gương mặt cả hai đều toát lên vẻ sợ hãi.

" Thánh nhân hôm nay sao vậy?

Cứu chúng sanh nhiều quá, giờ không cứu nổi mình à.

" tên Tùng nói như chế giễu, gương mặt lộ rõ vẻ thả thê.

Gã dần dần đi đến chỗ Hữu Danh, từ tốn ngồi xuống nhìn anh nói tiếp.

" Nhớ tháng trước, mày còn mạnh tay mạnh chân lắm mà."

...

Quay về thời điểm sự việc xảy ra, nơi căn nhà hoang.

Hữu Danh đang luyện phép lại bị một nhóm côn đồ quấy rầy.

Chúng hết tiểu tiện trên bức tường gần chỗ anh, lại mang những con nợ đến đánh đập, khiến anh khó lòng tập trung.

Khi sự việc lên đến đỉnh điểm trong một ngày nọ, anh đành lộ diện cùng vía Ác Nữ để thù dọa đám người này.

Vô tình khiến một hai con nợ của chúng nhân cơ hội bỏ chạy.

Dù muốn động tay động chân với anh, nhưng vì sợ mà cả đám phải nhục nhã bỏ đi.

Trong đám người lần đó, có cả tên Trí.

...

Quay lại với thiện thực.

Gã Tùng bây giờ đang rất đắc ý, vừa nhìn vẻ mặt đang bị đè xát xuống nền đất vừa tỏ vẻ thích thú.

" Lũ pháp sư, thầy bùa tụi mày.

Chỉ được cái, quét nhà ra rác khoác lác ra ma mà thôi.

Mà nếu có, tao cũng trị tận gốc.

" nói rồi thắng mở to đôi mắt nhìn Hữu Danh, khiến anh lộ vẻ bất an.

" Mày biết cái nhà hoang là do ai phá không?" hắn bỏ dở câu nói như muốn anh tự suy nghĩ, khi thấy anh đã nhận ra liền nói tiếp.

" Là mấy thằng đệ tao đó.

Sao, thấy tụi nó dọn dẹp sạch sẽ không.

" vừa nói xong, gã lại lấy ra một chai nước trắng có phần đụt nhẹ rồi đổ lên đầu Hữu Danh.

Làm xong, hắn liền cười lên như con thú hoang.

Trời lúc này đã nổi gió lớn, cộng với việc người bị ước, khiến bệnh của Hữu Danh lại càng nặng hơn.

Anh ho vài tiếng, rồi cố vùng vẫy khỏi tên Trí.

Thứ nước gã Tùng vừa đổ vào người anh, chính là nước múi.

Vì hắn đã được một kẻ pháp sứ tự nhận nào đấy nói rằng " chỉ cần pháp sư bị dính nước múi, bản thân sẽ bị mất hết khả năng hành pháp.

" Kết quả mình mong đợi như lời tên pháp sư tự xưng nói, khiến gã có phần hài lòng.

Thấy anh nằm trên mặt đất lại không rên rỉ tiếng nào, gã tùng liền ra lệnh cho đàn em đá vào người Hữu Danh.

Với cơ thể có phần cứng cáp, chỉ với vài phát đá vẫn không khiến anh hé răng kêu đau.

Những gã đàn em đang đứng sau Tùng được ra lệnh, liền đồng loạt đi lên đánh hội đồng anh.

Ngay lúc này Quyên Hồng từ phía khuất của gã Tùng lao đến, ôm gã ngã nhào xuống đất.

Không biết từ khi nào, An Khùng cũng đã biết mất khỏi nơi này.

Nhưng điều đó vẫn không quan trọng bằng việc, Quyên Hồng với vẻ mặt đáng sợ đang ra sức đấm vào mặt Tùng, khiến một vài tên đàn em phải chạy lại can ngăn.

Cô bị đẩy ra nhưng vẫn đứng vững, đôi mắt cô bây giờ không giống với kẻ mất trí, mà chính là Quyên Hồng thật sự.

" Con Hồng điên!

Hóa ra mày không bị thần kinh, mà mày lừa anh em tụi tao để quỵt nợ!

" gã Hảo vừa đỡ Tùng đứng dậy, vừa hét vào mặt Quyên Hồng.

Cô lúc này mới đứng thẳng dậy, nói với vẻ đầy thách thức.

" Tao không quan trọng vấn đề đó, bây giờ có 10 thằng như tụi bây, cũng không đánh lại tao đâu.

" câu nói nửa đùa nửa thật này lại khiến đám gã Tùng e dè.

Tùng chưa kịp định thần về chuyện của Quyên Hồng, lại nhìn phía Hữu Danh đã thấy anh thoát khỏi gã Trí.

Anh nhanh chóng chạy đến chỗ Quyên Hồng, đứng thế phòng thủ.

Cả hai nhìn đám đàn em hơn chục người, lại thì thầm vào tai nhau.

" Đánh không lại đâu, tôi với cô chạy đi.

" Vừa nghe xong, Quyên Hồng đáp.

" Chạy sao được mà chạy, chơi liều đi.

Thằng kia nó đi tìm người rồi, tí cảnh sát tới ngây.

Ráng trụ đi, giờ mà chạy thì không thoát đâu, nhìn mày như sắp tắt thở vậy.

" Hiểu rõ tình thế bây giờ, Hữu Danh lấy từ trong lớp áo ra chiếc mặt dây chuyền, đưa lên không trung hướng về đám người trước mặt lẩm bẩm.

Những luồn khói trắng đục đồng loạt bay ra, phà vào một số gã to con rồi hòa lại làm một.

Khi Hữu Danh ngừng niệm chú, từ thất khiếu máu đang chầm chậm chảy ra.

Nhiệt độ bây giờ đã là hai mươi độ, nhưng gương mặt anh lại lẫm đẫm mồ hôi.

Tùng nhìn chăm chú lại không biết anh đang giở trò gì, khiến hắn không để ý mấy tròng mắt đục ngầu không có nổi một chút sức sống đang quay đầu lại nhìn về phía hắn.

______________________________________- tớ không có thời gian sửa lỗi chính tả, nên mong mọi người bỏ qua và đọc một cách giải trí ạ :3

THANK MY LOVE 🥀
 
Back
Top Bottom