Siêu Nhiên ( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]

( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 39


Nói gì bây giờ khi cô không còn tin nàng nữa!

Có nói gì kết quả vẫn vậy thôi!

Cô thấy nàng khóc chứ!

Nhưng làm sao bây giờ, lời đã nói ra làm sao rút lại được.

Nhưng nàng đã phản bội cô, việc này là không thể tha thứ.

Cô cứng rắn đứng quay mặt không nhìn nàng, ánh mắt vô cảm như để chứng tỏ mình mạnh mẽ, mình dứt khoát, nhưng nàng nào đâu biết cô cũng đau đớn biết bao khi nhìn thấy nàng nhìn chầm chầm vào mình khóc nức nở, ánh mắt ấy đâm sau vào cô.

Đau đớn tột cùng.

(Cạch)

- Hai đứa...

- Ông bà Phạm đang ngủ thì nghe thấy tiếng động lớn liền vội tìm đến phòng hai người, mới mở cửa liền thấy cảnh tưởng này!

Nàng lập tức cúi mặt chạy ra khỏi phòng.

- Mau chạy theo đi con!

- Bà Phạm.

- Ba mẹ về ngủ đi - Cô nói với giọng điệu say xỉn, ánh mắt lơ đãng như không hề quan tâm.

- Con say?

- Ông Phạm.

Cô khẽ cười.

- Con say xỉn rồi về làm vợ mình khóc à?

Vậy có được gọi là CHỒNG KHÔNG HẢ?

- Ông Phạm nhấn mạnh.

- Ông à!

Chuyện tụi nó tự giải quyết, ông đừng làm lớn lên làm gì!

- Bà Phạm xoa dịu.

Cô chỉ biết cúi mặt nhìn đất, không dám cải lại ông bà.

- Con à!

Các con đã lớn, chuyện các con tự giải quyết, ba mẹ không xen vào.

Nhưng đã là vợ chồng, quyết định cùng nhau đi hết cuộc đời thì phải biết nhường nhịn, tin tưởng nhau mới mong hạnh phúc dài lâu.

Mẹ nghĩ con đủ sáng suốt để hiểu ra vấn đề - Bà Phạm.

- Được rồi, con đi ngủ đi.

Mình về thôi ông - Bà cùng ông trở về phòng.

(Cạch)

Tiếng cửa phòng đóng lại cũng là lúc cô yếu đuối ngã ngồi xuống đất cạnh giường dựa lưng vào mép giường.

Tay đưa lên ôm mặt khóc nức nở.

Nước mắt chảy ròng sau những ngón tay.

Cái câu "tin tưởng nhau mới mong hạnh phúc dài lâu" của bà liên tục vang lên trong đầu cô, bà nói như thể bà biết hết tất cả mọi chuyện, bà biết cô cần gì vào lúc này!

Cô đau lòng thế nào khi phát ra những lời đó!

Cô biết ngay khi cô trả lời "không" nàng đã đau đớn như thế nào!

Cô không say quá đà như nàng nghĩ, cô chỉ uống vài ly trước khi về nhà, cô đang giả bộ say nặng để nói chuyện với nàng, cô vẫn còn đủ tỉnh táo để la mắng nàng, để trả lời ba mẹ.

Thà cứ để nàng nghĩ cô đang say, sẽ bớt đau hơn!

Cô không chạy theo nàng, cô sợ mình sẽ yếu đuối rồi tha thứ cho nàng.

Cứ thế cô ngồi mãi ở đó, khóc lóc cho thỏa niềm đau trong lòng rồi dần thiếp đi trong màn đêm tĩnh lặng.

*Sáng hôm sau*

Ánh sáng rọi vào căn phòng, chiếu thẳng vào con người đang gục người cạnh chiếc giường.

Phạm Hương lờ mờ mở mắt, như một thói quen, cô đưa tay quét nhẹ trên mặt giường lạnh tanh.

Àh...

đúng rồi, nàng đâu còn ở đây.

Cô đứng dậy, đứng nhìn chiếc giường, bao kỉ niệm đã qua, những lần ôm ấp, những lần gần gũi đều trên chính chiếc giường ấy.

Mà ai có ngờ lại có một ngày chiếc giường cô đơn lạnh tanh không người nằm như đêm qua.

Không phải cô không muốn nằm mà...

-"Vì thiếu vắng em" - Một câu nói lóe lên trong đầu.

Cô ngẩn ngơ lết thân xác mệt mỏi vào phòng tắm chuẩn bị đi làm.

Đúng là hôm nay sắc mặt cô không tốt, vì cô gần như thức trắng đêm qua, cả đêm chỉ có khóc.

Cô đến trụ sở, quả là hôm nay Lan Khuê không đi làm, cô không trực tiếp đến tìm kiếm mà là Lệ Hằng tự đến nói với cô.

Cô cố ý tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong lòng lại lo lắng tột cùng, nàng đi đâu suốt cả đêm, ở nhà không thấy, hôm nay cũng không đi làm.

Nhưng cũng chỉ là lo lắng trong lòng, chẳng lẽ cô phải đi tìm nàng sao?

Không thể được, nàng muốn đi đâu thì đi, muốn về thì về, cô sẽ không quan tâm nữa!

*Khách sạn nọ*

Trong một căn phòng, có một cô gái đang ngồi bó gối trên chiếc giường trắng tinh, đầu gục xuống chân, tóc xỏa dài che hết khuôn mặt.

Nàng thật sự đã khóc, khóc rất nhiều từ đêm qua đến giờ mà chưa chợp mắt ngủ được tí nào.

Nàng khóc mà quên đi thời gian, thời gian có trôi đi thế nào cũng không thể làm trôi hết nước mắt nàng khóc vì cô.

Cô làm nàng tổn thương lắm!

Là vợ chồng mà không tin tưởng nhau thì làm sao sống hạnh phúc được.

Đây là thử thách đầu tiên dành cho nàng trong suốt mấy năm sống chung hạnh phúc hay sao?

Nhưng nó có quá tàn ác hay không chứ?

Sau một ngày dài, cô trở về nhà với vẻ mặt mệt mỏi, mở cửa.

Căn phòng tối đen từ khi cô rời khỏi vào buổi sáng, vẫn chưa có ai bước vào đây!

Có nghĩa nàng vẫn chưa về, cô tiến vào trong, quăng cặp vào một góc và đi tắm.

Không hiểu sao hôm nay cô lại muốn tắm nước lạnh.

Trong lúc đang hòa mình vào làn nước lạnh ngắt, cô chợt cảm nhận vòng tay ấm áp quấn dần vào eo mình từ sau lưng, cái gì đó mềm mại ma sát từ phía sau, quay đầu nhìn lại... không có ai cả.

Cô lại trở về trạng thái lạnh lẽo, chỉ có dòng nước lạnh đang ở cạnh cô thôi!

Chẳng có luồn ấm áp nào ở bên cả.

Cô quay đầu nhìn lại vào tấm gương trước mặt.

- "Mày điên rồi Phạm Hương!"

- Cô nghĩ mà cười nhếch mép.

Cô từ khi nào sinh ra cái thói hoang tưởng vậy?

END CHAP 39.

***

GÓC CỦA AU:

Tui vừa mới xem clip Lan Khuê được bạn trai cầu hôn trên Youtube.

Tim tui đau lắm man!

Tui ban đầu còn nghĩ đó chỉ là đang diễn một cảnh phim nào đó thôi.

Nhưng khi thấy comment của chị Khuê, tui như muốn khóc.

Vậy là chị Khuê sắp lấy chồng.

Thuyền Hương Khuê khó giữ được.

Tui thiệt sự không còn tâm trạng viết fic nữa!

Không biết phải làm sao đây?

Tui tuyệt vọng quá rồi!!!

💔💔💔💔💔💔💔💔💔💔💔💔💔💔💔💔💔💔💔💔💔💔💔💔 😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 40


*Một năm sau*

Phạm Hương cô vẫn thế!

Vẫn đến Tập Đoàn làm việc đều đặn.

Cô cũng không biết nàng ở đâu!

Tất cả đều như một giấc mơ, một cơn ác mộng vào một năm trước.

Đương nhiên ai cũng thắc mắc nàng đang ở đâu?

Làm gì trong suốt một năm qua?

Không một ai biết cả.

Cô luôn lãng tránh những câu hỏi đó, rồi dần người ta cũng quen, lãng quên nàng, rồi không một ai còn nhắc đến nàng nữa!

Ba mẹ cô đã rất lo lắng, ngày nào cũng hỏi cô đã tìm được tin tức của nàng chưa?

Câu trả lời chỉ có vậy!

Là "không".

Vì cô chưa hề cho người tìm kiếm nàng, cứ để mọi thứ trở lại với trạng thái ban đầu khi cô chưa từng gặp nàng và cưới nàng.

Một năm có lẽ không dài, nhưng nó dài như cả một thế kỉ đối với cô, cô luôn phủ nhận nỗi nhớ nàng trong tim.

Cô tin nàng không còn là gì trong mắt mình nữa!

Cô gạt bỏ tất cả những gì thuộc về nàng.

Coi như nàng chưa từng hiện diện trong cuộc đời của cô, trên thế gian này!

Nhưng hai người yêu nhau, đến với nhau, cưới nhau và sống với nhau được hai năm thì kết thúc.

Chẳng ai tìm ai, chẳng ai nhắc ai và cũng chẳng ai quan tâm ai.

Nhưng liệu cuộc tình này sẽ kết thúc dễ dàng như vậy?

Họ từng yêu nhau, đã thành vợ thành chồng.

Sao có thể trong một đêm chẳng nói lời chào mà xa cách?

Hôm nay là một ngày đẹp trời, cô đến trụ sở làm việc.

Đang xem đống sổ sách trên bàn.

Thì (Cốc cốc cốc):

- Vào đi - Cô nói mà không cần nhìn đến cánh cửa.

- Hello chị Hương!

Hôm nay trời đẹp ghê!

- Lệ Hằng xông vào đến ngồi lên chiếc ghế đối diện cô.

- Giám đốc mới sáng sớm rảnh rang không có việc gì làm qua tôi có chuyện gì?

- Phạm Hương vẫn chúi đầu vào đống sổ sách lật lật liên tục.

- Bộ có chuyện gì mới qua chị được sao?

- Vậy qua đây làm gì?

- Cô nói.

- Thì có chuyện - Cậu nói chuyện tỉnh bơ.

Cô bắt đầu khó hiểu ngước lên nhìn cậu.

Cậu nói gì thế?

- Chuyện này quan trọng lắm!

- Cậu làm vẻ nghiêm trọng.

Cô nhướng người về phía trước, tập trung.

- Tối nay đi bar với em - Sau câu nói cậu ngay lập tức bị ăn cái cóc đầu của cô.

- Con nhỏ này!

Tưởng gì quan trọng lắm!

- Cô trách móc.

- Huhu... sao không quan trọng?

Không đi bar với Giám đốc là Giám đốc buồn đó!

Mà buồn thì không làm việc được, Giám đốc mà không làm việc được cũng kéo luôn Tập Đoàn đi xuống.

Quan trọng lắm đó!

- Cậu nhăn nhó, khóc lóc dẫn chứng.

- Mày hay lắm!

- Cô bó tay.

- Nói vậy rồi có đi không?

- Cậu nói giọng mếu máo, hai tay ôm cái đầu còn đau.

- Đi thì đi - Cô mắt nhìn sấp tài liệu nói.

- Yeahhhh......

Yêu chị nhất!

- Cậu chu môi vào mặt cô.

- TRÁNH RAAAAA!!!

- Cô hốt hoảng, tay hết sức đẩy người cậu ra.

- Hehe, em giỡn chút thôi!

Nhớ tối này 7 giờ qua rước em.

- Rước mày nữa hả?

Mệt mỏi dễ sợ - Cô xụ xuống, ra vẻ lười biếng.

- Thôi mà!

Xe em chưa sửa xong.

Vậy nha!

Em về đây!

- Cậu nói rồi vụt thẳng ra khỏi phòng.

Cô ở đây lắc đầu thở dài ngao ngán.

Tối hôm đó, cả hai cùng đi bar HH chơi.

Họ nói vui chơi, nhảy nhót thoải mái.

Mãi đến 22 giờ, cả hai quyết định ra về, cậu đi trước cô đi sau lần lượt tiến về phía cửa chính.

Nhưng khi lướt qua một cái bóng, cô chợt đứng khựng lại, cái mùi này!

Lập tức quay lại, mùi hương này biến đâu mất rồi, phía sau qua nhiều người, làm sao biết được đây?

Mùi hương lạ nhưng quen, cô đã từng ngửi nó khi nào không nhớ.

Nhưng khi ngửi thấy nó, nó lại gây một cảm xúc khó tả, nó hoài niệm, có chút đau lòng và chút nước mắt, nó làm cô đau lòng và rưng rưng nước mắt khi ngửi thấy, trái tim đau lên như chạm vào vết thương lâu năm khó lành.

Nó là một loại nước hoa đắt tiền, không phải ai cũng có thể mua được nó.

Cô đã nghe được nó ở đâu đó rất nhiều lần nhưng không nhớ nó là ở đâu.

Một bàn tay lượn lờ trước mặt:

- Hey!

Có về không?

- Lệ Hằng đứng nhăn nhó.

- C... có chứ!

- Phạm Hương ngẩn ngơ.

- Vậy sao còn đứng đó?

- Cậu hỏi.

Cô vẫn đứng nhìn cậu trân trân.

- ĐI VỀ!

- Cậu hét lớn như để trấn tỉnh cô.

- Ờh...

ờh...

- Cô tỉnh lại nhanh chóng đi nhanh ra xe chở cậu về.

Đêm đó, cô cứ trằn trọc mãi, vẫn không ngủ được chỉ vì cái mùi hương vừa quen vừa lạ đó.

Có thể người đó là người quen, là người từng thân thiết với cô.

Suy nghĩ để nhớ ra người đó là ai nhưng thật sự không thể nhớ nổi.

Nên cô quyết định mai sẽ tuếp tục đến bar HH xem sao, có thể người đó sẽ đến đó lần nữa!

Cô sẽ tìm ra.

END CHAP 40.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 41


Tối hôm sau, một thân một mình Phạm Hương đến bar tìm kiếm người ấy.

Cô không hiểu sao mình lại quan tâm đến một người lạ chỉ mới ngửi được mùi của người ta đến vậy?

Đúng là khó hiểu.

Sự tò mò của cô đã chiếm hết lí trí, nó mách bảo cô phải tìm cho ra người đó, nhưng không biết vì lí do gì?

Đến 22 giờ, đúng giờ ngày hôm qua, khi cô đang bận nhảy nhót trên sàn, cô lại bắt gặp thứ mùi đó, nó ở đâu đó gần cô thôi!

Liền ngừng nhảy, cô liên tục đưa mắt tìm kiếm, nhưng không thấy, mùi hương ấy đã biến mất, cô vội chạy ra khỏi đám đông người đang nhảy nhót, liên tục chạy đi khắp quán tìm lại cái mùi.

Nhưng không thấy đâu!

Để chạy mất rồi!

Đêm nay không tìm được người đó, để mai kiếm vậy!

Những ngày sau cô đều đến đây tìm hiểu về người đó.

Và cứ đúng 22 giờ là cô lại nghe thấy cái mùi đó!

Nhưng cô vẫn không thể tìm thấy người mang mùi đó.

Đến một hôm, Phạm Hương đang định chuẩn bị đến bar thì cô gặp chị Thanh Hằng cũng đang chuẩn bị ra ngoài:

- Nay mày đi đâu thế?

Mấy nay tao thấy mày toàn đi đêm.

Đi đâu hả?

- Không có gì đâu mà!

Ủa mà gần 22 giờ rồi.

Mấy ngày nay chị đêm nào cũng đi tới 1, 2 giờ sáng mới về.

Chị đi đâu?- Cô tra khảo.

- Thì... thì tao đi làm!

- Chị vẻ ấp úng.

- Làm gì?

- Cô híp mắt nghi ngờ.

- Thì đi làm bar chứ gì?!

Tao đi làm mà con này hỏi vô duyên.

- Ờ ha... nhưng mà kì lắm!

Mọi lần chị đi quá lắm là 12 giờ đêm thôi!

Nay đến 1, 2 giờ.

Không lẽ chị...

- Cô đang nghi ngờ chị có bồ nhí.

- Bậy hà!

Tao không có vậy đâu!

- Vậy chị sao?

- Cô tò mò.

- Ờ...

ờ...

ờ...

- Chị lo lắng.

- Vậy là có gì ghê gớm lắm!

Nói mau!

- Cô hâm dọa chị mình.

- Ờhhh... mà mắc gì tao phải nói với mày!

Thôi mệt.

Tao đi à!

- Chị không biết trả lời nên lãng sang chuyện khác, rồi nhanh chóng chạy ra xe.

- Áhhhh.... còn chưa trả lời mà!

Trả lời em rồi điiii....

- Cô đuổi theo.

Hai người mỗi người đi một xe.

Vừa đến nơi cũng là lúc kim đồng hồ điểm đến 22 giờ.

Bước vào đến đã không nhìn thấy chị.

Khi đi một lúc thì một làn gió nhẹ thoảng qua, là mùi hương ấy!

Lần này cô rút kinh nghiệm phải lần theo mùi đó mới mong kiếm được người.

Cô ra khỏi đám đông, liền nhìn xung quanh, cô nhìn thấy chị Hằng bước vào phòng VIP, chị Hằng vào đó làm gì chứ?

Nghĩ thế, cô liền mò đến đứng cạnh cửa phòng không dám vào.

Đến khi có một cô phục vụ đi ra và quên khép cửa.

Cô lén nhìn vào, đập vào mắt Phạm Hương là người ấy, cô nhìn lầm rồi phải không?

Sao người ấy lại ở đây?

Trước mắt cô là Clarissa Molina, có thể gọi là mối tình đầu của cô, người đầu tiên cô yêu thật lòng và cũng là người đã phản bội cô 10 năm về trước, nhưng làm sao đây?

Lần đầu sau 10 năm gặp lại, cô nên khóc hay cười đây?

Clarissa hiện tại thật sự rất xinh đẹp, thời còn học chung cô ấy đã đẹp bây giờ càng thêm xinh đẹp hơn cả.

Cô thấy Clarissa đang ngồi nói chuyện với chị Hằng nhưng âm thanh ở đây quá lớn, cô không thể nghe được.

Đúng rồi, giờ cô mới nhận ra, chính mùi hương ấy đã dẫn cô đến đây và nhìn thấy cô ấy, mùi hương ấy là của Clarissa.

Cô không biết làm gì cả.

Ngoài việc im lặng rời khỏi đây.

Sau khi về đến nhà, cô lại trằn trọc, tại sao Clarissa lại nói chuyện với chị Hằng?

Hai người ấy có chuyện gì?

*Sáng hôm sau*

Cô thức dậy liền thay đồ đến ngay công ty thời trang của Thanh Hằng để hỏi mọi chuyện.

Cô thật sự rất tò mò.

Cô xông vào cửa phòng Chủ Tịch dù trợ lí kịch liệt ngăn cản:

- Tôi xin lỗi, nhưng cô ấy cứ một mực xông vào - Cô trợ lí cúi đầu nhìn đất, gật gù xin lỗi.

Thanh Hằng quay sang ôn tồn nói:

- Được rồi!

Cô ra ngoài trước đi.

Ai chẳng biết cái tính bướng bỉnh của Phạm Hương, đã muốn cái gì phải được cái đó!

Muốn vào là vào không ai cản được nên chị không trách.

- Em đến đây có chuyện gì?

- Chị ngồi ghế Chủ Tịch nhâm nhi tách trà nóng.

Cô liền đi tới ngồi ghế đối diện.

- Tối qua chị ở với ai?

- Cô nghiêm túc.

- Em đâu cần biết - Chị vẫn bình tĩnh.

- Em cần phải biết - Cô quyết tâm.

- Chị không nói - Chị quay mặt đi chỗ khác.

- Hôm qua chị ở cùng Clarissa.

- Biết rồi sao?

- Chị bình thản.

- Hai người quan hệ gì?

- Cô.

- Đối tác làm ăn - Chị.

- Đối tác mà đêm nào cũng gặp nhau sao?

- Cô.

- Ừ thì sao?

- Chị biết Clarissa là người yêu cũ của em đúng không?

CHỊ ĐÃ CÓ CHỊ HÀ RỒI MÀ!

SAO CÒN HỢP TÁC VỚI CÔ ẤY LÀM GÌ?

- Không hiểu sao cô lại hét với chị, có chút không bình tĩnh.

END CHAP 41.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 42


Thanh Hằng liền đứng bật dậy, mặt vẻ giận dữ đi vòng qua bàn đứng đối diện cô:

- Mày nói có ý gì?

Mày nói cứ như Clarissa là người yêu hiện tại của mày vậy?

Mày thật sự quên mày đã có vợ rồi à?

Mày quên cái tên Trần Ngọc Lan Khuê rồi à?

Mày không nhớ lúc mày hỏi về em ấy tao đã nói gì rồi sao?

Quen thì phải quen cho nghiêm túc, giờ đã cưới rồi mà!

Mày quan tâm Clarissa đến nỗi đêm nào cũng đến bar tìm kiếm.

Rồi bây giờ mày lại nói với tao những lời đó!

CHẲNG KHÁC NÀO MÀY PHẢN BỘI VỢ MÀY!

Em ấy đi chỉ mới một năm thôi mà mày đã quên em ấy đã từng là người mày yêu, em ấy là vợ mày đó.

Đêm đó tao đã nghe thấy tất cả.

Em ấy bỏ đi là do mày say xỉn, nói em ấy ngoại tình, nhưng mày đã chắc chắn là Lan Khuê ngoại tình chưa?

Chưa tìm hiểu kĩ đã về la mắng vợ mình.

Chồng kiểu gì vậy HẢ?

Lan Khuê mất tích cả một năm mà mày chưa từng tìm kiếm, tao đã rất tức giận nhưng tao chưa từng nói với mày vì tao tin mày sẽ hiểu ra và đi tìm Lan Khuê.

Mày đã không tìm Khuê mà giờ còn dám nói vậy à?

HẢ???

- Chị trừng mắt nhìn cô giận dữ.

- Em... em... em...

- Cô e dè.

- Không trả lời được chứ gì?

Clarissa với chị chỉ là đối tác, chẳng có gì cả, mày đừng quên Clarissa từng làm gì với mày.

Chị mày biết hiện tại mày đã không còn yêu Clarissa như trước.

Mày đã có vợ, không nên vì chút chuyện ghen tuông mà làm hai người xa cách.

Phải biết nhường nhịn nhau một chút sẽ hạnh phúc thôi!

Về tìm ra sự thật rồi đem Lan Khuê về cho chị.

Rõ chưa?

- Chị bình tĩnh.

Phạm Hương lủi thủi ra về, những chị cô đều để trong lòng.

Có lẽ lời khuyên của chị là tốt nhất.

Về đến nhà, cô về phòng ngồi bịch lên giường.

Để cô tự suy nghĩ cảm xúc trong mình là gì.

Rồi cô bắt đầu liên tưởng đến Clarissa, khuôn mặt, hình dán, kỉ niệm,... tất cả.

Cô vẫn còn rung động trước những hình ảnh đẹp đẽ đó.

Nhưng cô sẽ không quên lần Clarissa phản bội cô.

Có lẽ những hồi ức còn sót lại vẫn mãi chỉ là hồi ức, nó không thuộc về hiện tại.

Còn Lan Khuê, cái tên lâu rồi chưa nghe đến.

Giờ nghe đến lại thấy não lòng, người vợ duy nhất trong đời cô.

Cô đưa tay lên tim mình, nó đập thình thịch khi nghĩ về nàng.

Nó vẫn như ngày đầu họ gặp nhau, nó là một cảm giác khác so với Clarissa.

Chứng tỏ cô vẫn nghĩ về nàng, cô vẫn yêu nàng tha thiết.

Nhưng tại sao họ lại xa cách?

Tình yêu của cô sao lại mất?

Nó mất tích đã một năm nhưng cô chưa từng tìm kiếm, tại sao?

Cô để tình yêu đời mình, người vợ của mình ra đi dễ dàng vậy sao?

Suốt một năm, ngày nào cô cũng nhớ đến nàng, nhưng cô luôn muốn gạt bỏ nó ra khỏi đầu.

Chẳng phải ngày nào cô cũng nhớ tới nàng sao?

Suy nghĩ ấy vẫn luôn hiện hữu trong đầu, nhưng sao cô phải gạt bỏ nó?

Còn chẳng phải vì cô muốn quên nàng sao?

Nhưng đâu phải chỉ lí trí nhắc nhở là quên mà trái tim nghe theo?

Bỗng nhiên nước mắt trực trào ra khỏi khóe mi.

Cô nhận ra rồi!

Ngày đó không phải nàng sai, mà là cô.

Chính cô đã đẩy nàng ra xa chính mình.

Cô làm sao thế này?

Hôm đó nàng chỉ có ôm và cười nói với người khác mà bước vào cái Nhà hàng & Khách sạn đó mà cô về la mắng nàng sao?

Cô điên thật mà?

Sao đến giờ cô mới nhận ra?

Một năm không phải quá uổng phí sao?

Thà để một năm đó cô và nàng cùng hạnh phúc còn hơn là bị đau khổ tra tấn đến bây giờ.

Phạm Hương nước mắt giàn giụa chạy vòng nhà tìm lấy chiếc điện thoại của nàng, cô sẽ tìm ra mọi chuyện.

Có thể sẽ tìm được gì đó trong chiếc điện thoại của người cô yêu.

Chỉ còn một nơi cuối cùng, cái nhà kho.

Cô bước vào trong, nơi đây có đầy đủ vật dụng gia đình cô không còn sử dụng.

Cô nhấc từng bước đến bên cái thùng gần đó.

Mở hộp ra, cô lục lọi trong đó.

(Reng reng reng...)

Phạm Hương liền nhận ra, tiếng điện thoại chỉ gần đâu đây thôi!

Chắc chắn là điện thoại của nàng.

Cô đẩy nhanh tốc độ lục lọi mớ hỗn độn trong thùng.

Cô thấy rồi, người gọi vừa lúc tắt máy, chiếc điện thoại vẫn sáng đèn, nhưng số pin chỉ còn 1%.

Cô mừng khôn siết, nở nụ cười đầu tiên trong ngày.

Cô cầm điện thoại trên tay đi sạc pin rồi đến trụ sở làm việc.

Hết ngày, cô trở về nhà liền tìm đến chiếc điện thoại, đã đầy pin.

Cô mở nó lên, ập vào mắt cô là thông báo có hơn 2 nghìn cuộc gọi và gần 3 nghìn tin nhắn và một số thông báo khác.

Cô liền nghĩ đến cuộc gọi lúc sáng, cô tìm đến.

Đó là của một người tên Vĩnh Thụy, là tên con trai.

Cô nhấn nút gọi:

- Alo?

- Cô.

- Lan Khuê?

Lan Khuê hả?

Mày ở đâu suốt một năm vậy?

Tao gọi cho mày bao nhiêu mà mày không bắt máy.

Mày có chuyện gì sao?

Có cần giúp gì không hả?

- Anh nói một tràng dài, đầy lo lắng.

- Kh... không.

Tôi không phải Lan Khuê, tôi là chồng em ấy.

C... cậu là ai vậy?

END CHAP 42.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 43


- Oh, tôi là bạn Lan Khuê.

Cho tôi hỏi Lan Khuê đang ở đâu vậy?

Lan Khuê không bắt điện thoại suốt một năm.

Nghe nói Khuê mất tích.

Có phải sự thật không vậy?

- Đúng.

Tôi vẫn đang tìm kiếm em ấy.

- Oh.

Tôi không hiểu sao Lan Khuê lại mất tích từ sau lần gặp tôi...

- C... cậu nói sao?

- Cô có nghe lầm không vậy?

- Đêm đó tôi và Khuê đi ăn về thì hoàn toàn mất liên lạc, không gọi được sau ngày hôm đó.

- Vậy cậu là cái người đi ăn với Lan Khuê ở Nhà hàng & Khách sạn TK rồi chở em ấy về?

- Cô bắt đầu ngờ ngợ ra mọi chuyện.

- Đúng vậy!

Đó là lần đầu chúng tôi gặp nhau sau nhiều năm.

Bộ có chuyện gì sao?

Nước mắt lưng tròng, thì ra là vậy!

Cô sai hoàn toàn, cô không để cho nàng một cơ hội để giải thích mà đã vội kết luận.

Cảm giác nàng lúc đó sẽ như thế nào khi cô nói cô không tin nàng?

Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi mà cô lại nỡ vứt bỏ tình yêu đời mình suốt một năm.

Không phải quá uổng phí sao?

Những năm tháng hạnh phúc mà bây giờ đổi lại là sự xa cách do chính cô dựng nên.

Giờ suy nghĩ lại, không phải từ khi cưới nhau đến giờ chỉ toàn mình cô làm khổ nàng sao?

Cô là một người chồng tồi tệ, bỏ mặc vợ mình suốt một năm không thương tiếc, giờ quay đầu lại có còn kịp?

Nàng có còn yêu cô, có còn nhớ cô hay đã quên cô rồi?

Nàng có chấp nhận lời xin lỗi của người chồng tồi tệ này?

Nghĩ đến đây, trái tim đau nhói không chịu nổi...

- Cô ơi!

Cô có sao không?

- Vĩnh Thụy trấn tỉnh cô.

- Tôi biết rồi.

Cám ơn anh nhiều lắm!

- Cô vội gạt đi nước mắt rồi nói.

- Cô khóc à?

- Không có gì đâu!

Tôi sẽ gọi cho anh khi tìm được Lan Khuê.

Cám ơn anh nhiều lắm!

- Cô cám ơn rối rít.

- Tôi đã giúp gì được cho cô đâu!

Cần giúp gì cứ gọi tôi nhé!

- Anh biết cô đang khóc vì nhớ người vợ của mình nên anh không hỏi tiếp nữa.

- Cám ơn anh nhiều lắm!

- Được rồi!

Tạm biệt cô.

(Rụp)

Cô ngồi ôm mặt khóc ngay tại chỗ.

Sao cô có thể làm thế với người mình yêu chứ?

Nàng có giận cô không?

Nàng có còn yêu cô không?

Sau một hồi, cô bình tĩnh lại và quyết định tìm kiếm nàng.

Nhưng biết nàng ở đâu bây giờ?

Đã một năm mất tích, bây giờ mới tìm, làm sao tìm được?

Có lẽ nàng đã không còn ở Sài Gòn nữa.

Cô phải nhờ người tìm kiếm thôi!

- Alo, Lệ Hằng hả?

Tìm Lan Khuê giúp chị mày!

- Đến giờ mới tìm sao?

- Cậu.

- ...

- Cô im lặng.

- Thôi được rồi!

Để em tìm thông tin rồi gửi chị.

- Cám ơn nha Hằng!

- Không có gì đâu!

- Cậu cười.

Cậu tiếp:

- Tắt máy đi!

Em tìm liền cho.

- Rồi.

(Rụp)

Phạm Hương cô thật may mắn khi bên cạnh luôn có những người bạn đồng hành tốt như vậy!

Nhờ vả Lệ Hằng là một quyết định sáng suốt, sẽ nhanh chóng có tin tức thôi!

Cô đến trụ sở và làm việc.

Vài ngày sau, hiện đang là buổi trưa ngày chủ nhật.

Hôm nay cả Tập Đoàn được nghỉ nguyên ngày mà không cần đi làm.

Cô cũng không ngoại lệ.

Mấy ngày nay, không một tin tức gì từ nàng, ngày nào cô cũng lo lắng ngủ không yên.

Ngày nào cũng cố dò hỏi Lệ Hằng nhưng vẫn chẳng có tin tức gì.

Nhưng hôm nay có thể sẽ khác...

Sau giờ ăn trưa, cô lại lên phòng đọc sách, đã mấy ngày lo lắng cho nàng mà không đụng vào sách, hôm nay cô nên đọc nó để giúp tâm trạng thoải mái hơn.

- PHẠM HƯƠNG.......

- Tiếng Lệ Hằng.

Cô ngước nhìn lên đã thấy cậu thở hổn hển, gương mặt tươi vui, hớn hở.

- Có chuyện gì sao?

Tìm được tin tức của Lan Khuê rồi hả?

- Cô vui mừng chạy đến.

- Ờh...

ờh... chị nhìn nè!

- Cậu tươi vui đưa cho cô sấp tài liệu.

Trên đó rõ ràng có ghi:

Tran Ngoc Lan Khue

28 tuổi

Hiện đang sống tại thành phố New York, Mỹ.

Cậu tiếp:

- Em đã nhờ một công ti thám tử tìm kiếm Lan Khuê.

Lan Khuê hiện tại đang sống ở New York, nên rất khó để họ tìm người cho chúng ta...

Cậu chưa nói xong đã nhận được một cái ôm thắm thiết từ cô:

- Cám ơn mày... cám ơn mày nhiều lắm!

- Cô như muốn khóc.

Cô đã đặt niềm tin đúng chỗ, cô tin Lệ Hằng.

Và cô cuối cùng cũng tìm được tin tức của Lan Khuê.

Cô vui không tả nổi.

Cô rời ra:

- Được rồi!

Đặt cho tao một vé đi New York sớm nhất.

- Ờhh... nhưng chưa được đâu chị.

Tại Nam Em có nói chị có lịch trình đi New York vào tuần sau nên chị khoan, khi nào tới sự kiện rồi hãy đi - Cậu giải thích.

- Cũng có lí.

Vậy để tuần sau.

Lệ Hằng, mày có tra được mấy thông tin khác như: số điện thoại hay tài khoản mạng xã hội gì không?

- Bên thám tử họ nói ráng lắm chỉ tìm được nơi ở thôi!

Còn bao nhiêu có cố cũng không tìm được.

- Sao lại vậy?

- Em cũng không biết.

Em nói họ cứ tiếp tục tìm nhưng vẫn không tra ra được gì!

- Biết rồi!

Cám ơn mày nhiều lắm!

- Cô chân thành.

- Không có gì đâu!

Chị em trong nhà không hà!

- Cậu từ lâu đã xem cô như một người chị ruột, như một người trong nhà vì họ rất thân thiết.

END CHAP 43.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 44


Bước qua tuần mới, cô đang rất mong chờ để được gặp nàng.

Và hôm nay là ngày cô bay sang New York một phần là đi tham dự một buổi tiệc của bên đối tác, một phần cũng muốn qua đó tìm nàng.

Sau chuyến bay dài đầy mệt mỏi, cô được Chủ Tịch bên đối tác tiếp đãi hậu hĩnh bằng cách bao cho cô ăn ở tại một Nhà hàng & Khách sạn lớn của Tập Đoàn bên họ và cũng là Nhà hàng & Khách sạn lớn ở New York.

Cô lên phòng nghỉ ngơi và liên lạc với bên thám tử để tìm tin tức từ nàng, nhưng vẫn chả có tin gì mới, chỉ biết mỗi nơi ở nhưng cũng không biết chính xác địa chỉ ở đâu.

Một nơi rộng lớn như thế này!

Làm sao tìm được chứ!

- "Em đang ở đâu Lan Khuê?"

Niềm nhớ trong lòng không lúc nào nguôi ngoai.

Càng nghĩ lại càng thấy tội lỗi.

Đẩy nàng đi rồi giờ tìm lại, liệu nàng có còn chấp nhận cô?

Phạm Hương quyết định đến New York trước hai ngày diễn ra sự kiện vì muốn có thời gian tìm nàng.

Mình cô lang thang nơi khắp chốn này!

Cứ ảo tưởng biết đâu đi lang thang thế này sẽ gặp được nàng thì sao?

Có thể lắm chứ!

Nhưng nó cũng chỉ là tưởng tượng, nơi đây đông người như thế làm sao tìm được nàng!

Đó là điều không thể xảy ra!

Ở nơi đất khách quê người, làm sao nàng có thể ở đây được chứ?

Đã vậy còn không biết tiếng người ta.

Nghĩ lại thấy rất kì lạ, nếu là một người nhập cư sống tại đây nhưng sao lại không tìm được thông tin gì?

Đáng ra phải biết đến địa chỉ cụ thể, hay cuộc sống như thế nào!

Sao lại không tìm ra người?

Chỉ có được tên và nơi ở.

Chắc chắn đang có bí ẩn gì đó.

Sau hai ngày tìm kiếm, vẫn không tìm thấy.

Không tin tức gì!

Thì ngày diễn ra sự kiện đã đến.

Hôm nay cô mặc một chiếc đầm dạ hội đỏ đơn giản không cầu kì, nhưng rất quyến rũ và bí ẩn.

Hôm nay cô đi sự kiện một mình.

Cô được biết, sự kiện này là của một Tập Đoàn đối tác lớn của cô tổ chức nhân ngày thành lập Tập Đoàn LK của họ đã tròn 25 năm.

Hai vợ chồng họ Trần đều là người Việt, ban đầu rất khó khăn nhưng sau khoảng thời gian làm lụng thì cũng có vốn để thành lập công ty và dần phát triển mạnh ở châu Âu nên họ quyết định qua đây sống luôn cho tiện công việc.

Cô có nghe nói đêm nay sẽ là một đêm đặc biệt, vợ chồng Tập Đoàn LK sẽ tiết lộ một cái gì đó khá quan trọng nên cô vô cùng tò mò.

Đến đây, Phạm Hương được tiếp đãi một cách trang trọng.

Hai vợ chồng họ đến nói chuyện với cô rất nhiệt tình và vui vẻ:

- Chào cô, Chủ Tịch!

- Ông Trần.

- Chào ông Trần - Cô cười thân thiện.

- Cô thấy buổi tiệc hôm nay như thế nào?

- Bà Trần.

Cô ngước đầu nhìn quanh chỗ này rồi trả lời:

- Rất đẹp - Cô khen ngợi.

- Haha, cám ơn cô - Bà Trần cười.

Nói chuyện một hồi, cô bỗng nhớ ra một chuyện:

- Ah... tôi có nghe nói hôm nay ông bà sẽ tiết lộ điều gì đó rất quan trọng.

Ông bà có thể nói tối biết được không?

- Cô tò mò hỏi.

- Haha... cô biết rồi sao?

Thật ra cũng không quan trọng lắm!

Chúng tôi không nói đâu!

Chút nữa chúng tôi sẽ tiết lộ nó.

Cũng sắp đến giờ rồi!

- Ông Trần cười lớn.

Cô càng tò mò.

Ông bà không thể nói với cô.

- Ah, đến giờ rồi này!

Xin phép cô - Bà Trần cười.

- Dạ - Cô cười trừ.

Hai ông bà rời đi, tiến đến khu vực sân khấu.

Sân khấu được bố trí rất hoành tráng, bên dưới là sàn sân khấu, bên trên còn có một sàn nhỏ có cánh cửa lớn, hai bên là cầu thang dẫn xuống sân khấu bên dưới.

Bà Trần cầm mic trên tay, sử dụng ngôn ngữ Anh để nói chuyện:

- Trước tiên, chúng tôi xin kính chào tất cả mọi người có mặt ở sự kiện của chúng tôi ngày hôm nay!

Một tràng pháo tay vang lên.

- Chúng tôi rất hân hạnh và cám ơn quý vị đã bỏ chút thời gian đến đây để chung vui cùng chúng tôi nhân dịp kỉ niệm 25 năm thành lập Tập Đoàn LK......

Sau đó là một màn phát biểu dài kể về quá trình thành lập Tập Đoàn đến nay và những lời cám ơn của ông bà đến tất cả nhân viên đồng hành cùng họ suốt 25 năm.

Và giờ, tiết mục Phạm Hương cô mong chờ cũng đã đến.

- Như những thông tin mọi người đã biết thì hôm nay chúng tôi sẽ tiếp lộ một tin vui.

Một tin có lẽ rất có ý nghĩa với chúng tôi.

Từ khi thành lập Tập Đoàn đến giờ, mọi người chưa hề nghe gì về con cái của vợ chồng tôi.

Thật ra lúc trước khi thành lập Tập Đoàn, chúng tôi đã cùng có với nhau một đứa con gái nhưng vì hoàn cảnh, chúng tôi không thể lo cho con bé một cuộc sống đầy đủ, chúng tôi đã bỏ rơi nó ở trại trẻ mồ côi, chúng tôi đã chỉ nghĩ đến khi nào chúng tôi có đủ chi phí để trang trải cuộc sống, chúng tôi sẽ đến và nhận lại con bé.

Nhưng không ngờ khi chúng tôi thành công và đến tìm lại con gái của mình thì thì được tin con bé đã không còn ở đó nữa!

Chúng tôi đã tìm kiếm nó khắp nơi, nhưng không tìm thấy.

Rồi đến một ngày, cách đây khoảng 1 năm trước, chúng tôi đã gặp lại con bé ở New York này!

Như một phép màu vậy!

Chúng tôi đã rất cảm động.

Và hôm nay vừa tròn 25 năm thành lập Tập Đoàn LK.

Chúng tôi sẽ chính thức tiết lộ đứa con gái duy nhất của chúng tôi tại ngay chính New York nơi chúng tôi và con tìm thấy nhau...

END CHAP 44.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 45


- Đó chính là Trần Ngọc Lan Khuê.

Phía trên, cánh cửa mở ra, một cô gái bước ra từ bên trong, nàng bước bậc thang nhẹ nhàng.

Cười tự tin.

Giây phút nghe thấy cái tên ấy, được tận mắt nhìn thấy con người ấy.

Bao kỉ niệm, bao nhớ nhung, bao yêu thương ùa về.

Nước mắt đã sớm lưng tròng, cô nhớ nàng biết chừng nào!

Sao nàng giờ mới xuất hiện?

Trái tim lệch nhịp khi nhìn thấy nàng kiêu sa bước trên từng bậc thang.

Cô vẫn yêu nàng như lúc ban đầu, vẫn cảm xúc ấy ùa về trong tim.

Sau một năm không gặp, Lan Khuê nhìn khác hẳn, nhìn có vẻ tự tin, không còn cái vẻ nhút nhát khi trước.

Nàng giờ đã tìm lại được ba mẹ ruột, cô rất mừng cho nàng.

Có lẽ lí do không tìm được nhiều thông tin từ nàng là do ông bà Trần che giấu.

Nàng giờ đã là con gái của cả một Tập Đoàn lớn.

Nàng đang có một cuộc sống thật sự hạnh phúc bên người thân.

Nàng thật sự đã quá sung sướng.

Vậy liệu nàng có còn nhớ đến cô?

Nhớ đến người chồng của mình?

Cô... có nên... buông tha cho nàng?

- "Chị phải làm gì đây hả Lan Khuê?"

Phạm Hương nhìn thẩn thờ.

Nàng đứng trên sân khấu cầm mic:

- Tôi là Trần Ngọc Lan Khuê.

Là con gái của chủ tịch Tập Đoàn LK.

Tôi thật sự rất cám ơn quý vị đã dành thời gian đến đây để tham gia buổi tiệc mừng 25 năm gây dựng Tập Đoàn.

Tôi xin trân trọng cảm ơn những vị đã luôn theo dõi sát cánh cùng ba mẹ tôi trên con đường sự nghiệp.

Tôi xin cảm ơn...

Tiếp theo nàng cảm ơn tất cả những người đã cùng tham gia giúp Tập Đoàn phát triển.

Nàng nhìn vào bảng nhắc nhở trước mặt.

Và nàng bắt đầu đọc tên theo cái bảng đó.

Rồi cuối cùng cái tên ấy chạy đến.

Nàng bỗng khựng lại, trên bảng ghi: Cảm ơn Chủ Tịch Tập Đoàn HK Phạm Thị Hương.

Nàng bỏ qua luôn cái tên trên kia.

Và tiếp tục đọc bài.

Phạm Hương cô ngồi đó, chờ đợi tên mình được vang lên trên chính miệng nàng nhưng thật sự không có.

- "Em không đọc tên chị sao?

Em ghét chị đến vậy?!"

Cô biết chính xác nàng không đọc tên mình.

Lòng đau đớn đến lạ, chỉ có lí do nàng quá ghét cô nên mới thế!

Nàng thật sự muốn quên cô nên không muốn một lần nhác đến cái tên đó.

Sau một bài phát biểu dài, tất cả mọi người nhập tiệc.

Cô chọn một góc khuất ít người để nhìn nàng cho rõ, cô ngồi trầm ngâm nhìn theo từng cử chỉ, hoạt động của nàng.

Cô nhớ nàng quá!

Một năm không gặp, em biết chỉnh chu hơn trước, em ngày càng xinh đẹp lạ lùng, làm cô ngắm mãi không thôi!

Cô ngắm cho thỏa lòng thương nhớ.

Từng động tác nàng đưa tay, từng bước đi uyển chuyển, gương mặt ấy lâu không gặp, giờ gặp lại cảm giác có chút xa lạ.

Có lẽ một năm đủ để nàng thay đổi con người mình.

Xinh đẹp hơn, tự tin hơn, nhã nhặn hơn.

Phải làm sao đây khi nàng quá gần trong tầm tay nhưng lại không thể nào với tới được?

Ông bà Phạm dẫn con gái đi tiếp mọi người.

Nhưng sao mãi chưa đến với cô?

Cô ngồi mãi một nơi chờ đợi nàng đến bên và nói tiếng chào đơn giản nhưng sao khó.

Ngầm ngùi dõi theo nàng cho thỏa lòng nhớ.

Cuối cùng cũng đến lượt cô.

Ba người họ đến với cô:

- Chào cô, Phạm Hương!

- Ông Trần niềm nở.

Cô nhìn nàng chầm chầm, nụ cười khi nãy bỗng chốc vụt tắt, thay vào đó là gương mặt lạnh lùng thờ ơ, quay mặt đi chỗ khác.

Nàng không muốn nhìn cô lấy một lần.

- Giới thiệu với cô, đây là Lan Khuê.

Đứa con gái duy nhất của chúng tôi - Bà Trần.

- Chào cô, tôi là Lan Khuê - Nàng đưa tay về phía cô.

Mặt nàng có vẻ xịu xuống đôi chút.

Nàng không vui?

Cô đưa hai tay ra bắt:

- Àh...

àh... chào em, Lan Khuê - Cô bất giác nắm thật chặt vào bàn tay ấy.

Ngày xưa, cô chưa bao giờ nghĩ được sẽ có ngày cô phải nắm tay nàng một cách gượng gạo như thế!

Chẳng phải khi xưa hạnh phúc thế, sao mà giờ lại gượng gạo khi gặp nhau thế này?

Nàng giật tay ra khỏi tay cô, mặt vẻ khó chịu khi bị nắm quá chặt:

- Chào - Nàng buông ra lời lạnh lùng.

- Ừm... hai đứa gần tuổi nhau đó.

Có vẻ dễ nói chuyện hơn.

Hai đứa cứ làm quen đi nhé!

Ba mẹ qua kia tiếp vài người - Nói xong hai người dẫn nhau đi.

Bỏ lại đây Phạm Hương và Lan Khuê.

Nàng vẫn lạnh lùng như thế!

Biết sao giờ?

Cứ đứng đây chờ ba mẹ quay lại thôi!

Cô càng có cơ hội ngắm nhìn nàng, cảm nhận từng nét trên khuôn mặt xinh đẹp kia!

Từng đường nét thân thuộc đã không được nhìn thấy suốt trong một năm.

- Lan Khuê!

- Cô nên bắt chuyện xin lỗi nàng.

Nàng nhìn cô.

- Chị x... xin... lỗi em!

- Cô cúi gầm mặt xuống vẻ hối lỗi.

- Có gì phải xin lỗi chứ?!

- Nàng vẫn lạnh lùng.

- Đêm đó chị đã sai.

Chị đã không tin em.

Chị xin lỗi vì đã bỏ rơi em trong một năm... chị có lỗi với em nhiều lắm!

- Cô như sắp khóc, đối diện với nàng, cô càng cảm thấy có lỗi, làm sao để rửa hết tội của chính mình?!

- Bây giờ nói xin lỗi thì được gì nữa!

Em cũng đã có cuộc sống riêng.

Không phải một năm thiếu em chị vẫn sống được và thiếu chị em vẫn sống rất tốt.

Bây giờ cả hai đều rất hạnh phúc với chính bản thân mình.

Vậy thì nói xin lỗi còn tác dụng gì nữa!

Nói để em tha thứ cho chị?

Nhưng tha thứ thì chúng ta có còn sống chung với nhau được nữa?

Sống chung mà không tin tưởng nhau thì ràng buộc nhau để làm gì?!

END CHAP 45.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 46


Ánh mắt ấy long lanh như giọt sương đang hướng về phía cô.

Nàng thật sự nghĩ như vậy sao?

- E... em thật sự nghĩ vậy?

- Cô ngước nhìn nàng tha thiết.

- Đúng.

Chúng ta không nên ràng buộc nhau - Nàng nhìn cô thờ ơ.

- Đây là hình phạt em dành cho chị sao?

Em nói vậy chẳng khác nào em muốn cắt đứt quan hệ với chị?

Vậy thì tờ giấy đính hôn, đám cưới, nhẫn cưới, danh nghĩa vợ chồng của chúng ta để làm gì hả Lan Khuê?

- Cô mất bình tĩnh.

Nàng bỗng chốc nhận ra, 'vợ chồng' sao?

Nàng thật sự đã quên nó?

Quên sạch chỉ trong một năm?

Nàng coi rẻ nó đến vậy?

- Ưm... em xin lỗi.

Em về trước - Nàng lãng chuyện.

- E... em!

Lan Khuê!

- Cô gọi với theo.

Cô đành buông xuôi.

Trong suốt một tuần, cô liên tục tìm kiếm thêm thông tin của nàng trên báo đài, nhờ thám tử điều tra.

Cô cuối cùng cũng tra ra được nơi ở chính xác của nàng.

Nàng đang ở cùng ông bà Trần ở một căn biệt thự khuất sau thành phố.

Cô hôm nay lấy hết can đảm lần đầu tiên đến nhà họ.

(Tinh toong tinh toong)

(Cạch)

- Ôhh... là Chủ Tịch Phạm à?

Hôm nay cô đến thăm gia đình tôi sao?

- Bà Trần vừa nói vừa dẫn cô vào nhà.

- Dạ đúng ạ!

Con tới đây để thăm mọi người - Cô lần đầu xưng hô như thế với họ.

Ông bà Trần vô cùng ngạc nhiên, sao hôm nay lại xưng hô thân thiết đến vậy?

Nhưng ông bà cũng không để ý nhiều mời cô vào nhà ngồi xuống ghế ở phòng khách.

- Ưmmm.... cho con hỏi, Lan Khuê đâu rồi ạ?

- Cô nhìn quanh mà không thấy nàng đâu liền hỏi.

- Nó đi ra ngoài rồi.

- Dạ.

Cô hơi buồn, ngồi nói chuyện một lát cô cũng xin phép ra về.

Lủi thủi về một mình.

Về đến nhà cô gọi cho Lệ Hằng:

- Alo, chị hả?

Tìm được Lan Khuê chưa?

- Cậu liền tò mò, phấn khích.

- Rồi - Buông một câu yểu xìu.

- Tìm được rồi sao buồn vậy?

- Cậu thắc mắc.

- Nhưng em ấy không chịu về.

Còn nói hai đứa không nên ràng buộc nhau - Cô bỗng òa khóc nức nỡ, cô không muốn khóc với bất kì ai, nhưng sao giờ nước mắt lại không kiềm chế được.

Cơn đau một mình trong bóng tối đã quá đủ rồi!

- Em không tin Lan Khuê lại nói như vậy!

- Cậu hoài nghi.

- Nhưng chính xác em ấy đã nói như vậy - Nhưng tiếng nấc nghẹn trong cổ họng.

- Chị đừng khóc nữa mà!

Việc gì cũng sẽ qua, chị chỉ cần kiên nhẫn và chân thành thì chắc chắn Lan Khuê sẽ xiu lòng mà về bên chị.

- Chắc chứ?

- Cô thôi thúc thích, hỏi nghiêm túc.

- Chắc mà.

Nghe lời em lần này đi.

Chắc chắn thành công.

- Vậy được, tao sẽ tiếp tục khuyên em ấy cho đến khi em ấy chịu về thì thôi!

- Cô quyết tâm.

- Đúng.

Vậy mới là Phạm Hương chứ!

Sang ngày hôm sau, cô cũng qua nhà Lan Khuê nhưng vẫn không thấy.

Và còn những ngày sau nữa!

Vẫn không thấy đâu.

Rồi đến một ngày, cô lại đến nhà Lan Khuê.

Gõ cửa, nhưng lần này có vẻ không như lần trước.

Ông bà và cô ngồi xuống sofa, cô vừa mới mở miệng thì đã:

- Lại hỏi Lan Khuê nữa phải không?

- Mặt ông Trần đanh lại.

- Dạ... dạ đúng rồi hai bác.

Lan Khuê nay có ở nhà không ạ?

- Cô mừng rỡ, ông bà hỏi vậy chắc nàng có ở nhà rồi.

- Tôi để ý mấy ngày nay, ngày nào cô cũng đến với lí do là đến thăm.

Mà ngày nào cũng hỏi Lan Khuê nhà tôi.

Cô có ý đồ gì sao?

Tôi nhớ cô đã có vợ rồi mà!

Sao còn cưa cẩm con gái tôi?

- Ông Phạm nói thẳng.

Ông đã không thích cách Phạm Hương hỏi han về con gái của ông, ông cho rằng cô có tình cảm với Lan Khuê.

Cô đã kết hôn, ông nhất quyết phải ngăn cản.

Ông chẳng màng đến địa vị của cô có lớn đến đâu!

Con gái ông vẫn ưu tiên bảo vệ hàng đầu.

Ông biết cô đã kết hôn với một người con gái mấy năm trước qua báo chí, nhưng trên đó không hề ghi tên hay tuổi, ông cũng hề gặp nàng nên không biết người đó lại chính là con gái mình.

- Ý hai bác là...

- Cô lo sợ.

- Tôi hỏi cô sao cứ hỏi con gái tôi hoài vậy?

Cô có tình ý gì với nó?

- Ông nét mặt khó chịu.

- ...

- Cô im lặng.

Ông bật người đứng dậy, giận dữ:

- Vậy là đúng rồi chứ gì!

Một người đã có vợ mà lại đi ra ngoài rồi cưa cẩm một người con gái khác.

Đúng là không thể chấp nhận được.

Từ nay cô không được đến nhà tôi nữa!

Hợp đồng đối tác kết thúc tại đây, tôi sẽ hủy hợp đồng với bên cô.

Chúng ta từ đây không còn quan hệ nữa!

Và cô ĐỪNG BAO GIỜ LÀM PHIỀN CON GÁI TÔI NỮA!!!

- Ông nhấn mạnh từng chữ.

- Giờ thì cô có thể về được rồi đấy!

Về đi - Ông cố gắng bình tĩnh ngồi xuống.

- Nhưng... hai bác...

- Cô chưa kịp nói hết.

- MAU RA KHỎI NHÀ TÔI!

- Ông hét lên.

- Mau về đi - Bà nhăn nhó nhìn cô rồi quay sang trấn an ông.

Ngược lại, cô ngang ngược ngồi trơ ra ở đó, không nói gì cả.

- Cái cô này!

Cô còn chưa chịu về à?

Đừng để tôi dùng biện pháp mạnh - Ông nhìn cô giận dữ.

Cô vẫn im lặng ngồi im như tượng.

- Cô...

- Ông vội đứng dậy nắm lấy cánh tay cô lôi ra ngoài cửa, ông mạnh bạo kéo cô ra khỏi nhà.

Phạm Hương đau đớn nhăn nhó mặt mày, nắm tay ông gở ra khỏi cánh tay mình:

- Bác... bác à... bác...

- Cô thảm thiết.

END CHAP 46.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 47


Ông hết sức hất cô ra khỏi cửa.

- ĐỦ RỒI ĐÓ!

Con gái của hai người chính là vợ của tôi, người đã kết hôn với tôi 3 năm trước.

Vợ của tôi là Trần Ngọc Lan Khuê và hai người là bố mẹ vợ của tôi đó!

- Cô hết sức bực mình, khi không lại bị sỉ nhục một cách thậm tệ như vậy, quá sức chịu đựng nên cô bùng phát.

- Cô... nói... sao?

- Ông bà giật mình, không tin.

- Lan Khuê chính là vợ của tôi.

Tôi đến đây để mang em ấy về - Cô chắc nịch.

- Cô có gì để chứng minh chứ?

- Ông bà hoài nghi.

- Hai người cứ việc hỏi con gái hai người rồi sẽ rõ.

Bà Trần bật máy gọi cho nàng:

- Về ngay cho mẹ - Bà lập tức tắt máy.

- Ông bà có thể xem ảnh của tôi và Lan Khuê nếu không tin!

- Cô nói.

Cô rút chiếc điện thoại ra bật cho ông bà Trần xem.

Trong đó quả thật là ảnh hạnh phúc của họ và đúng, những bức ảnh đều được chụp từ hơn một năm trước.

Bật cho hai người họ coi, ngắm nhìn những bức ảnh, cô vẫn không thể nén được cơn nhói trong lòng, nụ cười ngày ấy đẹp biết bao, giờ sau một năm cô chưa được thấy nụ cười ấy, nhớ lắm!

Sao giờ mỗi người một nơi như thế này?

Từ khi nhận ra lỗi lầm, cô bắt đầu nhớ nàng, hằng đêm lại lôi ra mấy bức ảnh cũ ngắm nhìn gương mặt ấy cho thỏa niềm nhớ.

Nhưng chợt nghĩ lại, nó chỉ là những tấm hình của một năm trước, bây giờ còn đâu những khoảnh khắc như thế này khi mỗi người một nước, cách xa nửa vòng Trái Đất?

Tim lại càng nhói đau nhiều hơn.

Trở về với hiện tại, nàng về đến nhà đã bắt gặp cảnh tưởng ba mẹ nhìn mình ánh mắt nghiêm nghị, đối diện còn có cả Phạm Hương.

- Vào đây ngồi cho mẹ - Bà nghiêm túc.

Nàng đến gần ngồi đối diện hai người họ, tránh xa cô:

- Ba... mẹ... có chuyện gì vậy?

- Nàng run sợ, chẳng lẽ cô đã nói gì rồi?

- Con đã có chồng sao không nói cho ba mẹ hả?

- Ông bà chất vấn.

Cô đã kể cho ông bà nghe tất cả, hai người nhận thấy nàng vẫn có những điểm sai và quyết định về dò hỏi, mắng con.

- Con... con...

- Ba mẹ không thể chấp nhận một người vợ như vậy được!

Dù con Hương nó có hiểu lầm, con cũng phải cố giải thích cho nó.

Làm vợ mà vô trách nhiệm, tự ý bỏ chồng đi một năm, con Hương nếu nó không tìm được con, con định bỏ đi luôn sao?

Làm vợ cho ra làm vợ, đừng có tí chuyện mà làm ùm lên.

Con coi hôn nhân là cái gì hả?

Hai đứa đều có lỗi, không được có chút chuyện vợ chồng mà cãi cọ rồi chia tay dễ dàng như vậy!

Nhường nhịn nhau một chút không chết ai đâu!

Nói vậy hiểu chưa?

- Bà dạy dỗ.

- Dạ - Cô và nàng đồng thanh.

Phạm Hương hiện đang rất vui mừng, nhờ ông bà mà giờ cô sắp làm hòa được với nàng.

- Vậy giờ lên soạn hết đồ đạc, mai book máy bay về với Phạm Hương - Ông kiên nghị, mặc dù đau lòng khi đứa con gái một của mình sắp ra đi nhưng đó là bổn phận của nàng, phải tuân theo về sống với nhà chồng.

Có lẽ sau này sẽ ít gặp nhau.

- Ba...

- Nàng bất bình.

- Không nói nhiều, lên phòng chuẩn bị mai đi - Ông.

- Mẹ...

- Nàng chuyển sang bà.

Bà ngó lơ nàng, nhưng nàng biết, sâu trong ánh mắt hai người họ không muốn nàng đi chút nào, nàng có thể thấy dòng nước mỏng đang phủ kín đôi mắt của bà nhưng không dám tuôn.

Nàng đành chấp nhận, vừa đi vừa khóc, xa ba mẹ ruột là điều nàng không mong muốn dù chỉ mới ở cạnh nhau một năm nhưng tình cảm đã rất sâu đậm.

Nàng yêu hai người họ nhiều lắm!

Nên nàng đành chấp nhận cho họ yên tâm.

- Con cảm ơn ba mẹ nhiều lắm!

- Cô lên tiếng.

- Không có gì đâu con!

Đó là bổn phận của nó mà.

Con nhớ phải luôn yêu thương nó, bảo vệ, che chở cho nó và quan trọng đừng làm nó buồn như một năm trước nữa!

- Ông.

- Chưa chăm sóc nó được lâu mà đã cách xa, ba mẹ thật sự rất buồn, nên con thay mẹ chăm sóc nó nhé!

- Bà Trần nắm tay cô nâng niu mà gửi gắm.

- Con xin hứa với ba mẹ, con sẽ yêu thương em ấy thật nhiều.

Ba mẹ hãy yên tâm giao Lan Khuê cho con nhé!

- Cô mỉm cười trấn an ông bà sắp khóc rồi kìa!

*Sáng hôm sau*

Cô đến rước nàng, cả hai chào tạm biệt ông bà Trần:

- Con ráng chăm sóc nó nha Hương!

- Bà.

- Dạ, hai bác yên tâm - Cô vui vẻ hơn hẳn.

- Con cũng phải làm tốt bổn phận làm vợ nghe chưa!

Không được để chuyện này xảy ra một lần nào nữa!

- Ông dặn dò.

- Được rồi!

Đi đi, sắp trễ bay rồi!

- Bà rưng rưng nước mắt.

Nàng từ nãy giờ chả nói gì!

Chỉ là miễn cưỡng đi theo.

Cả hai đến sân bay, yên vị trên ghế.

Cô thật sự đang rất hồi hộp khi ngồi cạnh nàng, nàng cứ có thái độ không vui từ sáng đến giờ, cô quyết định hỏi:

- Em không muốn về với chị sao?

Nàng lập tức quay sang trả lời một cách thô bạo:

- Đúng, chính chị đã nói với ba mẹ tôi bắt tôi về làm vợ chị.

Chị đã vừa lòng chị chưa?

Cô mở to mắt bất ngờ, nàng làm thái độ ấy với cô, nàng thay đổi nhiều như thế chỉ trong một năm, cô gái lúc xưa dịu dàng đâu rồi?

END CHAP 47.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 48


- Em... em... nói vậy là sao?

Em không muốn về?

- Đúng, tôi thật sự không muốn về chút nào.

Chỉ là miễn cưỡng thôi!

Chẳng phải trong một năm tôi đã có cuộc sống rất tốt sao?

Sao giờ chị còn kéo tôi về chơi trò hôn nhân với chị làm gì?

Chẳng phải một năm trước chị nói không tin tôi, nghĩ tôi ngoại tình, tôi ra đi lại không tìm kiếm.

Vậy giờ lôi tôi về làm gì?

- Nàng đay nghiến.

- Chị làm bấy nhiêu chưa đủ sao em?

Chị thật sự hối lỗi và chị vẫn yêu em, chị tìm kiếm em về.

Rồi giờ em nói vậy?

Chẳng phải em vẫn yêu chị đến giờ phút này sao?

- Cô tha thiết cầu xin câu trả lời sẽ là "có", nàng vẫn yêu cô.

- Một năm trước chị tệ bạc với tôi như vậy mà giờ chị vẫn nghĩ tôi còn yêu chị sao?

Đừng có lấy chuyện yêu đương làm cái cớ để tôi quay về.

- Em nói vậy là em không yêu chị?

- Yêu nhau và sống bên nhau là hai chuyện khác hoàn toàn.

Đừng tiếp tục gán ghép tình yêu với sống chung như vậy nữa!

Một câu trả lời không rõ ràng, nàng không trả lời vào trọng tâm, mặc dù những lời đó xé nát trái tim cô, nhưng vẫn len lõi đâu đó suy nghĩ là nàng vẫn yêu cô.

Nàng không dám trả lời rằng nàng yêu cô.

- Hai cô vui lòng trật tự khi đang trên máy bay ạ!

- Một cô tiếp viên xinh đẹp bước đến.

Cả hai thu mình lại giữ im lặng.

- Ơ... cô có phải Chủ Tịch Phạm Hương không ạ?

- Cô tiếp viên ngỡ ngàng, Phạm Hương chính là thần tượng lòng cô.

Vừa đẹp, cao ráo, lịch sự, thần thái, lại còn thông minh, chỉ mới 29 tuổi đã lãnh đạo Tập Đoàn lớn.

Cô thật sự rất thích những người cao ráo như Phạm Hương, vì làm tiếp viên hàng không, cô cũng rất cao so với những người con gái khác nên ít ai cao hơn cô như cô mong muốn, chỉ mỗi Phạm Hương đã hoàn hảo lại còn đáp ứng được chiều cao cô mơ ước của một cô người yêu lí tưởng nên đặt luôn Phạm Hương là chuẩn mực người yêu của mình.

Đúng là một người hoàn hảo!

- Ơ hơ... chào cô!

- Phạm Hương cười trừ gật đầu chào.

- Cô thật sự là hình mẫu lí tưởng của tôi đó!

Tôi thích cô lâu lắm rồi!

Phạm Hương, cô thật sự rất tuyệt đó!

- Cô tiếp viên tắm tắt khen ngợi, gặp người yêu trong mộng của mình làm sao bình tĩnh được đây?

Cô còn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình được gặp một người nổi tiếng như vậy!

- Ahhhh.... thật sao?

Cám ơn cô nhiều lắm!

- Phạm Hương rất bất ngờ, chưa từng nghĩ cô lại nổi tiếng tới mức độ còn có cả fan girl thế này!

- C... cô... có thể... cho tôi xin một tấm hình với chữ kí được không?

- Cô ấy cười tươi chấp tay như muốn cầu xin.

- Sao không?!

- Lần đầu được thử cảm giác được người khác thần tượng là như thế nào!

Còn là hình mẫu lí tưởng nữa chứ!

Cảm giác tuyệt không chịu nổi.

Cô tiếp viên liền rút ra một tờ giấy trắng và bút.

Đưa cô kí rồi chụp vài tấm.

- Phạm Hương, cô có thể cho tôi ôm cô một cái không?

- Cô tiếp viên hỏi nhỏ.

- Đ...

được - Cô ngỡ ngàng, nhưng cũng vui đó chứ!

Hưng phấn lạ thường.

Cô tiếp viên vừa nhận được câu trả lời liền ngã vào lòng Phạm Hương để hưởng thụ cảm giác lần đầu và cũng có thể là lần duy nhất trong đời được cảm nhận vòng tay ấm của "crush" bấy lâu nay toàn thấy trên giấy báo, tivi giờ gặp ngoài đời phải biết tận dụng, có lẽ sẽ không bao giờ có lại được đâu!

Mọi người xung quanh, ai nấy nhìn hai người với ánh mắt lạ lẫm, hai người này đang làm gì trên máy bay vậy?

Một cô nhân viên và một cô gái nhìn lạ nhưng không lạ lắm ôm nhau giữa nơi công cộng.

Cô đang cười tủm tỉm, vô tình lia mắt qua nhìn nàng.

Nàng đang nhìn ra cửa sổ ngắm mây với vẻ mặt lanh tanh.

Nàng có buồn hay ghen tuông khi nhìn thấy cô như vậy không?

Cô buông cô tiếp viên ra, chào cô ấy rồi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế cạnh nàng.

- Em không sao chứ?

- Cô lo lắng.

- Không sao!

- Vẫn vẻ mặt lạnh.

- Em vẫn không sao thật chứ?

- Cô gặn hỏi vụ ôm cô tiếp viên kia.

Nàng bắt đầu xoay qua nhìn cô khó chịu:

- Chuyện gì?

- Chị vừa...

Nàng liền hiểu, ngắt ngang lời chị:

- Chị làm gì tôi không quan tâm!

- Nói xong lại quay nhìn cửa sổ.

Đó chỉ là vẻ ngoài, còn trong tâm thì khác.

Phạm Hương không biết nói gì thêm.

Nói gì cho nàng hiểu nỗi lòng của cô khi giờ cô còn chẳng biết nàng có còn yêu mình hay không?

Cả hai ngồi im lặng trên suốt chuyến bay.

Về đến sân bay Tân Sơn Nhất, liền có xe đợi sẵn, là tài xế ông bà Phạm kêu đi đón hai người.

Về nhà, vừa bước vào cửa đã bắt gặp ông bà Phạm đang chờ ngay trên bộ ghế sofa.

Thấy nàng, ông bà liền ào tới ôm con dâu vào lòng:

- Ôi con!

Sao con đi lâu quá vậy?

Con có biết mẹ nhớ con lắm không?!

- Bà.

Mừng như sắp khóc, nàng cũng đáp lại cái ôm:

- Con về rồi đây mà!

- Nàng mỉm cười.

Tim cô lại lỡ một nhịp khi nhìn thấy nụ cưới ấy, nụ cười đầu tiên sau một năm gặp lại.

Ông bà tách ra khỏi cái ôm:

- Thôi con!

Đi xa mệt rồi!

Bỏ hành lí ở đây đi, lên tắm rửa nghỉ ngơi cho khỏe nha con!

END CHAP 48.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 49


Nàng bỏ vali ở đó, đi đến cầu thang lên lầu.

Cô cũng thấy thế vui vẻ bỏ hết đống đồ đi theo nàng.

- Nè nè nè!

Đi đâu vậy?

Ở lại xách đồ - Ông Phạm.

Cô ngơ ngác chỉ tay vào mặt mình:

- Con á?

- Chứ ai nữa?!

Để đống đồ đây ai xách?

Để hai ông bà già này xách à?

- Bà Phạm.

- Chứ sao Lan Khuê...

- Cô chỉ tay về phìa nàng đang đi lên cầu thang.

- Con nhỏ nó mới về sau chuyến bay mệt rồi còn bắt nó xách à?

Con xách đi cho nó lên nó nghỉ ngơi - Bà Phạm nói xong dắt ông Phạm đi một nước.

Bỏ lại mình cô bơ vơ nhìn đống đồ trước mặt, nhăn nhó:

- Trời ơi!

Nhiều vậy sao xách hết?

Tại sao chứ?

Mình cũng mới đi máy bay như em ấy thôi!

Đâu phải mình em ấy mệt.

Về sao bắt mình xách đồ lên phòng chứ?

Đúng là thiên vị Lan Khuê hơn mình, mình là con ruột mà.

- Lẩm bẩm gì đó?

Xách đồ lên phòng hết mới cho nghỉ à!

- Ông Phạm.

Mặt cô nhăn cay đắng, đành ngậm đắng nuốt cay vác hết đống đồ lên phòng.

Có một người còn đứng trên cầu thang nghe hết tất cả mà mỉm cười, ông bà vẫn vậy!

Vẫn vui tính như một năm trước, chẳng khác gì cả!

Lên phòng, nàng ngã mình xuống chiếc giường êm đã lâu chưa nằm đến.

Cảm giác ấy chợt ùa về, cảm giác ấm áp tỏa ra từ chính chiếc giường, mùi hương của chính người chủ của nó đang bao trùm lấy nàng.

Như nàng đang nằm trong vòng tay ai đó vậy.

Mùi hương thân thuộc mà nàng hằng đêm nhớ thương giờ đang ở ngay gần đây.

Nhưng làm sao sà vào lòng người ấy được đây?

Khi lúc xưa người ấy quá tệ với nàng.

Một năm trước nàng luôn tự nhủ đừng bao giờ quay về với cô, nhưng sao vậy?

Nàng một năm sau lại có mặt trong chính căn nhà của cô.

Phải chăng chính nàng lại muốn về căn nhà này?

Nàng mơ màng ngủ không biết từ lúc nào.

Đến tối, bà Phạm gọi nàng xuống ăn cơm.

Ngồi trên bàn ăn, không gian ngột ngạt khiến ông Phạm trở nên khó chịu, phá tan bầu không khí:

- Con đã ở đâu suốt một năm vậy?

- Ông nhìn Lan Khuê chờ đợi câu trả lời.

- Con tìm được ba mẹ ruột và sống với họ đến bây giờ - Nàng trả lời.

- Chúc mừng con Lan Khuê.

Vậy chúng ta phải gặp họ rồi!

Chúng ta phải sắp xếp gặp anh sui, chị sui mới được - Bà vui mừng.

- Nhưng họ làm gì bên Mỹ vậy con?

- Ông.

- Dạ ba mẹ con làm công ti bất động sản rồi ở bên đó sống - Nàng.

- Ba mẹ Lan Khuê là ông bà Trần Tập Đoàn LK đó ba mẹ!

- Cô trả lời thêm.

- Ohhh... vậy là đối tác rồi!

Phải tranh thủ gặp lại hai người họ mới được, cũng lâu rồi không gặp ông nhỉ?

- Bà cười nhìn ông Phạm.

- Đúng rồi - Ông mỉm cười nhìn bà.

Rồi không gian lại trở nên im lặng, ông bà đã cố gắng cứu vãng không khí này, nhưng vẫn chưa đủ.

Phải nói gì tiếp đây?

- Giờ con cũng đã về đây rồi!

Ba nghĩ con cũng nên trở lại HK làm việc?

- Dạ được ba, mai con sẽ bắt đầu đi làm - Lan Khuê.

Bà bối r9osi suy nghĩ còn xem có chuyện gì để josi nữa không?!

Nhưng vẫn không có.

Đàng để bữa cơm diễn ra trong im lặng.

Đến ngày mai, cô chở nàng đến Tập Đoàn và thông báo đến toàn thể nhân trong Tập Đoàn rằng Lan Khuê đã trở lại.

Nhân viên đếu rất vui mừng vì đã tìm lại được phu nhân Chủ Tịch.

Tối đó, hai người trở về nhà, cả hai vẫn chưa thể bình thường với nhau.

Đang lái xe, cô bỗng lên tiếng, hơi rụt rè:

- Ch... chị đưa em về rồi chị... có việc phải đến bar HH, có thể khuya mới về.

Nên em về ăn trước đi nhé!

Đừng đợi cơm chị.

-

Sau này có đi đâu cũng không cần nói với tôi - Nàng điềm nhiên quay mặt nhìn ra cửa kính xe.

Mặt cô thoáng nét buồn, quay lại tập trung lại xe, nhưng trong đầu thì lại nghĩ:

-"Em thật sự tuyệt tình với chị vậy sao?

Em có lẽ đã không còn như một năm trước nữa rồi!"

Vừa lái về đến nhà, nàng lập tức mở cửa đi vào một mạch chẳng nói tiếng nào.

Cô ở lại định nói gì đó nhưng lại thôi!

Nàng đi mất rồi.

Cô tiếp tục lái xe đến bar gặp đối tác của mình.

*00 giờ*

Cô trở về nhà với bộ dạng mệt mỏi, cả ngày chỉ ăn được vào bữa sáng, cũng vì ham công tiếc việc, cô bỏ luôn cả bữa trưa và buổi tối.

Giờ về nhà còn gì để ăn chứ!

Cô ghé vào nhà bếp, xem còn gì ăn không?

Mì gói cũng được.

Vừa vào trong, đã thấy trên bàn có rất nhiều món ăn được chế biến thịnh soạn được đặt trong cái lồng bàn to giữ không bị côn trùng xâm nhập.

Mặt vui mừng, ai đã chuẩn bị cho cô thế này?

Nhìn chúng chẳng có dấu hiệu gì của đồ ăn bị sót lại cả.

Chắc chắn là dành cho cô.

Cô ngồi xuống ăn cơm no nê, rồi chợt nhận ra, người làm món này có lẽ là nàng.

Chỉ có nàng biết hôm nay cô về trễ, lại không còn thức ăn nên nàng đã nấu cho cô đây mà!

Trong lòng ấm áp lạ thường, nàng vẫn còn tình cảm với cô, lo cho cô về không có gì ăn nên đã chuẩn bị cho cô.

Cô nhẹ nhàng đi lên phòng, mở cửa, nàng đã ngủ, rồi cô rón rén đi vào phòng tắm.

Nơi chiếc giường kia!

Có người thở phào nhẹ nhỏm, yên lòng mỉm cười dần chìm vào giấc ngủ.

END CHAP 49.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 50


Sáng hôm sau, cả hai thức dậy, sửa soạn chuẩn bị đi làm.

Ăn sáng xong, cô chở nàng đến trụ sở.

Hôm nay tâm trạng cô rất tốt, tốt vì biết con người ấy vẫn lo lắng cho cô.

Trên xe:

- Cảm ơn em, vì tối qua đã... nấu ăn cho chị.

- Ai nấu cho chị?

Tối qua tôi ngủ sớm.

Chị đừng có mà ảo tưởng!

- Nàng không nhìn cô như nét mặt thoáng chút sự khinh bỉ trong đó.

Câu nói ấy như nhát dao đâm xuyên trái tim cô.

Cô đã hi vọng quá nhiều chỉ vì một bữa cơm tối qua để giờ thất vọng chỉ vì một câu nói thoáng qua của nàng.

Nàng nói cô ảo tưởng?

Đúng, cô ảo tưởng nghĩ rằng nàng vẫn còn thương mình, vẫn còn yêu mình.

Nhưng thật sự không còn rồi!

Cô khẽ lau đi giọt nước mắt vô tình rớt trên khuôn mặt, vì không muốn nàng thấy cô yếu đuối trong lúc này!

-"Xin lỗi chị!"

- Câu nói giấu sau ánh mắt lạnh lùng chẳng bao giờ được nói ra.

Đến Tập Đoàn, ai về phòng nấy, chẳng nói nhau câu nào!

Cô thật sự thấy tổn thương vì lời nói của nàng hồi nãy.

Sao giờ cứ mỗi lần nói chuyện với nhau cô lại phải là người tổn thương thế này?

Vợ chồng nói chuyện khó khăn.

Cùng chung chăn gối mà không được gần gũi.

Nhưng vẫn phải chịu, yêu người ta thì phải chấp nhận.

Cô chẳng thể chia tay với nàng dễ dàng được, vì cô yêu nàng, yêu hơn cả bản thân mình.

Nhưng còn nàng, có còn yêu cô như lúc đầu?

Tâm trạng buồn bả suốt cả ngày, cô cũng chẳng còn tâm trạng để làm việc, đang chán nản cuộc sống, bỗng có người bật tung cửa:

- Hế lô!

- Là Lệ Hằng, không hiểu là trùng hợp hay cố tình.

Lệ Hằng lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc cô có chuyện mà giúp đỡ, giải tỏa chuyện buồn cho cô.

- Sao không lo làm việc?

Qua đây làm gì?

- Cô nhìn cậu với vẻ mặt mệt mỏi.

- Ôhhh... xem ai kia cũng có khác gì tôi đâu!

Cũng ngồi thảnh thơi nhìn xa xâm, có làm việc gì đâu!

- Cậu giả bộ nhìn quanh phòng nói bân quơ rồi cười nhìn cô.

- Ai nói mày?

- Nam Em nói chị lạ từ sáng giờ nên kêu em qua đây nói chuyện với chị nè!

- Cậu đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn cô.

- Không gì!

- Cô nói.

- Phải không?

- Cậu tỏ vẻ nghiêm trọng.

- Phải!

Không có gì!

- Cô mặt cứ buồn buồn.

- Ok, tối đi chơi không?

- Cậu biết chắn cô có chuyện, đã hỏi vậy cô vẫn không nói thì chắc chắn có cạy miệng cô cũng không nói lí do đâu!

Đành chọn cách dẫn cô đi giải tỏa thôi!

- Thôi!

Không đi.

- Sao không đi?

- Ngày nào cũng về trễ.

Nay tao về sớm.

- Wow... nay rủ đi chơi mà không đi?

Lạ lắm à nghen!

- Đâu gì lạ đâu!

- Rồi biết luôn!

Có chuyện gia đình, chuyện Lan Khuê đúng không?

- Cậu cười nhẹ.

- Sao mày biết?

- Ánh mắt ngạc nhiên nhìn thẳng vào cậu.

- Trời ơi!

Tui cái gì mà không biết?

Đoán đó!

Ghê không?

- Cậu ngước mặt lên trời tự mãn.

Nhưng thật ra cậu đã biết được từ trước.

Cô đưa nàng về nhà là cậu biết chắc sẽ có chuyện, nàng sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng vì đã bỏ nàng đi một năm đâu!

- Không có gì ghê!

- Cô lạnh lùng.

- Hứ... mà thôi đi!

Chuyện gì kể em nghe!

- ...

- Cô kể hết tất cả từ khi cô đưa nàng trở về sống chung.

- Đúng là có hơi quá đáng!

Nhưng đó là hình phạt Lan Khuê dành cho chị!

Chị bỏ Lan Khuê tận một năm, tâm lí cô ấy vậy là đúng!

Không dễ dàng bỏ qua cho chị được đâu!

Nhưng em tin, Lan Khuê vẫn còn yêu chị, chính Lan Khuê là người nấu bữa ăn cho chị, chỉ là cô ấy không muốn chị biết cô ấy vẫn còn thương, lo lắng cho chị thôi!

Chứ nếu không Lan Khuê đã không đơn giản theo chị về đây!

Đúng không?

- Cậu giải thích.

- Cũng đúng - Cô gật đầu, mát lòng hơn hẳn, cậu nói không sai chút nào!

Cô càng có nhiều hi vọng rằng nàng vẫn yêu cô.

- Quá đúng chứ gì nữa!

Nè, quan trọng là chị phải đủ tình cảm, đủ kiên nhẫn, đủ chân thành để giúp cô ấy nhận ra tình cảm của chị đủ lớn để bao bọc cô ấy!

Phải nhẫn nhịn mấy cái đó!

Sau này có thể Lan Khuê sẽ còn hành hạ chị dài dài với nhiều lời cay đắng hơn vậy nữa!

Rõ chưa?

- Ohh... tao biết rồi!

- Cô gật gù đã hiểu.

- Vậy là tốt!

Về sớm chăm sóc Lan Khuê cho tốt vào, rồi sẽ có một kết thúc viên mãn thôi!

- Cậu cười tươi.

- Cám ơn nhiều vì cho tao nhiều lời động viên!

- Haizzz... có gì đâu!

Bạn bè không hà!

Vậy thôi!

Em về nhà!

Công việc chất thành núi rồi mà bỏ hết qua đây gặp chị!

Phải biết thương em nghe chưa?

- Biết rồi!

Tạm biệt.

Rồi Lệ Hằng về phòng mình.

Sau cuộc nói chuyện, cô nhẹ lòng hơn hẳn.

Mong suy nghĩ của Lệ Hằng đúng với Lan Khuê.

(Reng reng reng)

- Alo...

Lan Khuê!

- Cô bỗng chốc vui mừng, đây là cuộc gọi đầu tiên sau một năm.

- Tan ca tôi về bằng taxi, chị không cần chờ đón.

(Rụp)

Chưa kịp trả lời nàng đã tắt máy, nàng chán ngán cô đến thế?

Không muốn cùng cô về nhà.

6 giờ vừa tan ca, cô xách xe chạy nhanh về nhà.

Cô nhớ nàng quá!

Lên đến phòng, tìm kiếm một bóng hình, nhưng tìm mãi chẳng thấy, chạy khắp nhà và cả sân vườn nữa!

Kết quả vẫn chả thấy đâu!

Chẳng lẽ nàng có chuyện gì rồi sao?

END CHAP 50.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 51


Nghĩ đến đó, lòng mặc định chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!

Chắc nàng ở lại trụ sở làm việc thêm thôi!

Ở nhà đợi vậy!

Phạm Hương lên phòng tắm rửa.

Rồi đến bàn làm việc chờ nàng Lan Khuê về.

*22 giờ*

Cô bỏ chiếc mắt kính dày cộm của mình ra, nhẹ đưa tay xoa hai bên thái dương.

Mắt cô mệt mỏi muốn cụp xuống, cô hăng say làm việc suốt gần 4 tiếng đồng hồ làm sao không mệt được chứ?

Liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường, đã 22 giờ rồi!

Sao nàng còn chưa về!

Tối lắm rồi!

Về khuya nguy hiểm lắm!

Mà nàng cũng đâu cần làm việc đêm như thế!

-"Em có chuyện gì rồi?"

Cô bật đứng dậy khỏi ghế, kịp vớ cái áo khoác ở cửa, rồi chạy luôn ra xe tức tốc đến Tập Đoàn.

Đến nơi, cô chạy lên đến phòng nàng, còn sáng trưng.

Ý nghĩ rằng nàng còn bên trong, lòng nhẹ hơn hẳn.

Đi bộ vào phòng giám đốc nhân sự.

Nàng ở đây rồi!

Lan Khuê đang nằm gục trên bàn, chắc là làm việc rồi ngủ quên đây mà!

Cô đến bên định đánh thức nàng dậy!

Nhưng cô chợt khựng lại:

-"Liệu khi chị đánh thức em dậy, có phải em sẽ la mắng chị không?"

Cô sợ, cô sợ khi đánh thức nàng dậy, nàng sẽ tiếp tục nói lời cay đắng với cô.

Từ khi rước nàng về, nàng có bao giờ nói chuyện đàng hoàng với cô đâu!

Cô lo sợ nàng sẽ phải làm mặt nhăn nhó, khó chịu, tâm trạng không tốt khi nhìn thấy cô.

Nàng đã mệt mỏi với công việc rồi!

Cô không muốn nàng tiếp tục khó chịu khi nhìn thấy cô.

Từ khi nào mà chính cô nghĩ mình như cái gai trong mắt nàng vậy?

Phạm Hương cố gắng đánh thức Lan Khuê bằng những tiếng động, cô lấy một tập tài liệu trên bàn của nàng

Cô nhẹ nhàng bước đi khỏi nàng, cô núp sau bộ ghế sofa tiếp khách trong phòng.

Sau đó cầm tập tài liệu chọi đến gần chiếc bàn của nàng.

(Xập)

Lan Khuê từ từ mở mắt, nhìn xung quanh nơi này!

Thì ra là nàng ngủ quên, tập tài liệu dưới đất, chắc là nàng làm rớt.

Nàng đưa tay nhìn chiếc đồng hồ của mình, đã hơn 22 giờ rồi sao?

Nhanh thật.

Nàng nhanh chóng nhặt tập tài liệu dưới đất rồi sắp xếp lại bàn làm việc của mình để chuẩn bị ra về.

Nàng đến trụ móc áo lấy áo khoác mang vào rồi mở cửa ra về.

Phía sau nàng đâu biết, cũng có người tan ca ra về cùng nàng!

Lấm lét đi sau lưmg nàng.

Cố gắng nhỏ nhẹ hết sức, cô không muốn nàng biết cô ở đây, nàng biết nàng sẽ trách cô mất.

Nơi đây rộng lớn, lại không chút ánh đèn, nàng bật chiếc điện thoại để chế độ đèn pin soi sáng đường đi.

Thật ra có chút run sợ vì nơi này chỉ còn mình nàng.

Nhỏ nhẹ đi nhìn qua nhìn lại xem có gì xuất hiện không?!

Tiếng gót giày đánh "cộc cộc" trên sàn, nhưng chẳng phải ở đây chỉ có mình nàng sao?

Sao còn nghe thấy cả tiếng giày thể thao ma sát trên sàn nữa!

Lại còn ở đằng sau nữa!

Sợ hãi bủa vây.

Còn ai đêm hôm mà ở đây chứ?

Chỉ có một thứ thôi!

Không dám nhắc đến cái tên của nó.

Nàng tăng tốc độ, tiếng giày đằng sau cũng tăng theo.

Muốn bám theo nàng sao?

Rồi Lan Khuê chợt khựng lại, tiếng giày đằng sau thêm vài tiếng cũng khựng lại.

Điều này chứng tỏ có cái gì đó ở sau lưng!

Tim đập thình thịch:

- Có... ai...

ở đó... không?

- Nàng run từng cơn hỏi cái thứ gì đó ở phía sau.

Một khoảng không im lặng, điều này càng làm nỗi sợ hãi của nàng nâng lên mức độ giới hạn.

Không trả lời được.

Thì chỉ có... ng... người ấy thôi!

Nàng một mạch chạy vụt ra khỏi cửa, cố gắng chạy nhanh hết tốc lực.

Nàng ôm gối thở dốc, ghé quay đầu nhìn lại Tập Đoàn, đen thui một mảng:

- Ahhhhhhhh..........!!!!

- Chưa kịp nghỉ dưỡng sức xong nàng đã có thêm động lực tiếp tục chạy.

Lan Khuê chạy thụt mạng đến trạm xe buýt gần nhất.

À mà!

Xe buýt chuyến cuối đi từ lâu rồi mà!

Không lẽ đi bộ về?

Mà nghĩ tới cái cảnh hồi nãy, bị người ấy hù!

Là sợ muốn chết.

Ngồi đây vắng người, đúng hơn là chẳng có ai đi đường!

Chỉ còn đèn đường với nàng ngồi trong trạm xe buýt, sao giống mấy cảnh trong phim kinh dị quá vậy!

Nàng không muốn mình trở thành nhân vật chính trong phim này đâu!

Nói rồi, Lan Khuê nhanh chóng đứng dậy đi bộ về nhà.

Dù gì cũng đi xa khỏi trụ sở rồi!

Nàng cố gắng bình tĩnh lại.

Từ tốn về nhà.

Cùng trên một con đường tối, chỉ còn những bóng đèn đường chiếu xuống rọi sáng đường đi cho hai người.

Một người đi trước, một người đi sau.

Cả hai yêu nhau, nhưng sao lại không thể cùng nhau đi trên một hàng?

Sao không thể cùng nắm tay, đường hoàng hạnh phúc rão bước trên vỉa hè lãng mạn?

Người trước cứ nghĩ mình cô đơn một mình đi giữa buổi tối không ai đón đưa.

Nhưng người đâu biết, còn một người nữa luôn dõi theo từng bước chân, âm thầm bảo vệ từ phía sau.

Đến nhà, nàng nhẹ nhàng lên phòng, đôi mắt không biết tại sao lại hướng về phía giường.

Chẳng thấy đâu, rồi lại nhìn quanh căn phòng tối om.

Vẫn không thấy đâu!

-"Chị lại về trễ!"

END CHAP 51.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 52


Lan Khuê sau khi tắm xong, đến ngồi cạnh chiếc giường của mình.

Nàng vẫn chưa buồn ngủ.

Chắc có lẽ vì cô chưa về.

Vừa nghĩ đến đã thấy cô mở cửa phòng.

Hai người nhìn nhau, nàng chợt bừng tĩnh, ngã lưng xuống đắp chăn cho mình rồi vờ đi ngủ.

- Em về lâu chưa?

- Cô giả vờ như không biết gì!

Im lặng.

Cô ngậm ngùi bước vào phòng tắm định vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ, thì:

- Tôi mới về.

Nàng cuối cùng cũng trả lời.

Chỉ một câu trả lời bình thường mà lại khiến cô ấm áp lạ lùng.

Cô khẽ mỉm cười nhẹ.

*Sáng hôm sau*

Lan Khuê và Phạm Hương thức dậy bắt đầu một ngày mới.

Nàng nghĩ như mọi hôm, cô sáng nào cũng chở nàng đi làm nên hôm nay cũng thế!

Nhưng:

- Lan Khuê!

Hôm nay em chịu khó đi xe Lệ Hằng nhé!

Nó đang đứng ở ngoài đó!

Em ra đi với nó đi kẻo trễ giờ.

Chị có việc sẽ đến trễ chút - Cô cười.

Nàng chẳng nói gì!

Đi thẳng ra sân leo lên xe cậu phóng đi luôn.

Cô ở đây rút lại nụ cười, hôm qua đi xe tìm nàng nhưng về lại đi bộ, nên cô đã để xe ở trụ sở rồi!

Hôm nay phải chắc phải đi xe buýt thôi!

Cô không muốn nàng biết cô không có xe lúc này!

Biết cô không có xe đi, chắc chắn nàng sẽ hỏi ra chuyện tối qua.

Xe Lệ Hằng đi được 5 phút.

Cô mới lật đật đi ra trạm xe bắt xe đến Tập Đoàn.

Nhưng đến thì lỡ chuyến mất rồi!

Đi bộ.

Ai đời Chủ Tịch Tập Đoàn lớn mà lại không có xe đi làm chứ?

Sau khi được đưa đến Tập Đoàn.

Nàng cũng chào tạm biệt cậu rồi lên phòng làm việc của mình.

Lên đến phòng, đang làm việc.

Lan Khuê vô tình nghe được tiếng xì xào của mọi người bên ngoài:

- Hồi nãy tao đi xe trên đường thì thấy Chủ Tịch đi bộ đến Tập Đoàn đó tụi mày!

- Nhân viên 1.

- Ờ đúng rồi ha!

Từ sớm tao đã thấy xe Chủ Tịch đậu dưới hầm á!

Mà sao lại phải đi bộ nhờ?

Tao thấy giám đốc mình được Tổng Giám đốc chở đi làm hồi nãy!

Không biết có gì mờ ám không ta?!

- Nhân viên 2.

- Chắc là có rồi!

Sao mà để chồng đi bộ đến Tập Đoàn vậy không biết?!

Đã bỏ người ta đi một năm trời mà giờ về còn hành người ta nữa!

Gặp vợ vậy tui bỏ cho rồi!

Tội Chủ Tịch quá!

- Nhân viên 3.

Nàng chẳng màng quan tâm đến bọn người kia đang nói xấu gì mình.

Sao cô lại đi bộ chứ?

Chẳng phải có chuyện gì đó nên đến trễ sao?

Từ nhà đến đây đâu phải gần.

Nhưng sao xe lại có ở Tập Đoàn?

Chỉ có thể là từ hôm qua chiếc xe đã được cô để lại đây, không có xe thì chắc chắn là đi bộ.

Đi bộ sao?

Chẳng lẽ... tiếng giày hôm qua, cảm giác có người đi sau, chính là cô sao?

Đúng rồi, không thể trùng hợp như vậy được, từ tiếng tập tài liệu rớt xuống là do cô.

Tiếng giày đi cũng là cô, nàng có cảm giác có người đi theo cũng là cô.

Tối qua cô còn về trễ hơn nàng.

Là Phạm Hương cô đi bộ phía sau cùng nàng tối qua?

-"Sao chị không đường đường chính chính đi bên cạnh em?

Chị sợ em đến vậy?"

Nàng nhìn ra cửa sổ trong phòng.

Cô đang hướng vào cổng trụ sở.

Nàng lập tức chạy thẳng xuống chỗ cô.

Đến nơi, thở hồng hộc đứng trước mặt cô:

- Em sao vậy?

- Cô nhìn nàng lo lắng.

- Chị...

- Nàng đứng thẳng lên, nhìn cô chẳng biết nói gì!

Nàng sao lại chạy xuống đây chứ?

- Sao hối hả chạy xuống đây?

- Chị sao lại đi bộ?

- Ờ...

à...

à... thật ra xe có vấn đề, chiều nay sẽ có người đem xe tới.

Chiều nay chị sẽ chở em về.

Không cần đi nhờ xe Lệ Hằng nữa!

- Cô vui vẻ.

-"Nói dối!"

- Nàng.

- Vậy sao không nói với tôi?

- Nàng.

- Ờh... thì... chị chỉ không muốn em phải bận tâm chuyện này!

Với chị cũng không muốn em phải đi bộ đâu!

- Cô mỉm cười ấm áp.

Tim nàng chợt lỗi đi một nhịp, nụ cười ấy đã làm tan chảy trái tim nàng.

- Về nhà tôi sẽ nói chuyện với chị sau.

Tối hôm đó, sau khi tan làm, cô lập tức đưa nàng về nhà.

Sau khi cả hai đều tắm rửa sạch sẽ.

Hiện tại nàng đang ngồi trên giường, cô thì đang sấy tóc:

- Đến đây, tôi có chuyện cần nói.

- Em có chuyện gì sao?

- Cô đến ngồi cạnh nàng.

Gương mặt hồn nhiên như trẻ con, thật làm nàng không yêu không được!

- Nói thật đi, xe chị không có vấn đề gì cả!

Có nhân viên thấy xe chị có ở hầm từ rất sớm.

- Chắc... nhầm xe rồi đó!

- Cô cười trừ.

- Sáng tôi đi kiểm chứng rồi!

Là xe chị - Nàng áp đảo cô, ép cô nói ra sự thật, chứ nàng chẳng xuống tầng hầm kiểm chứng gì xe cô cả!

- À...

ờ...

- Có thể chiếc xe đã ở đó từ hôm qua - Nàng nói mấp mé.

- À... hả?

- Thật bất ngờ với khả năng suy luận của nàng.

- Sao?

- Nàng nhìn cô.

- Thật ra thì chị tối qua đã đến tìm em, nên chị bỏ xe lại đây đi bộ về với em thôi mà!

- Cô lại cười như không có gì.

- Đi bộ về với tôi?

Chị còn không cho tôi biết về sự hiện diện của chị mà dám nói về cùng tôi à?

- Nàng nghiêm nghị.

Lan Khuê thật sự tức giận khi chính cô không đi cạnh nàng mà chỉ dám bước phía sau.

Vì lí do gì chứ?

- E... em...

Nàng ngắt ngang.

Trong phút yếu đuối, nàng không có bình tĩnh thốt lên câu nói ấy:

- Nếu sợ tôi đến vậy thì li dị đi!

- Lan Khuê không dám khóc vì sợ người kia biết mình còn yêu họ.

- Em... em... nói gì vậy?

- Cô bắt đầu run sợ.

- Li dị đi!

END CHAP 52.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 53


- E... em...

đâu cần như vậy?

- Nếu li dị, chị sẽ không cần cố gắng đi sau tôi nữa!

Chị không lúc nào phải sợ tôi nữa!

Chị sẽ được tự do, không phải nghe mấy lời khó chịu từ tôi nữa!

Chị sẽ không phải suy nghĩ phải làm gì cho đúng?

Phải làm gì để không bị tôi lăng mạ?

Nên tốt nhất là li dị!

- Nàng kiên quyết.

- Chị... chị yêu... em mà!

- Nước mắt lưng tròng.

- Nhưng đó là cách tốt nhất cho chị.

Coi như tôi buông tha cho chị.

- Chị... chị... chị không muốn li dị.

Vì chị còn yêu em nhiều lắm Lan Khuê.

Em cũng yêu chị mà phải không Lan Khuê?

Nên xin đừng li dị mà!

- Cô vội bắt lấy bàn tay nàng như để cầu xin.

Nhìn cô cầu xin, nàng cũng sót.

Quặn đến từng đoạn ruột.

Sao một Chủ Tịch lại tự đi hạ bệ mình cho một cô vợ luôn hành hạ mình chứ?

Nàng có đáng để cô phải làm vậy?

- Chẳng phải tôi luôn là gánh nặng cho chị sao?

Tôi luôn nói những lời cay đắng với chị mà chị vẫn một mực yêu tôi...

Cô ngắt ngang:

- Vậy đây chính là lí do em luôn đay nghiến chị sao?

Em làm thế để muốn li dị với chị sao?

Em... hết... yêu chị rồi sao?

- Đôi tay dần buông lỏng.

Nước mắt trào ra tuyệt vọng.

Nàng hít một hơi dài, hơi thở ngập ngừng như muốn khóc.

Nhưng cô chẳng nghe được.

- Đúng vậy!

- E... em...

- Vậy nên... chúng ta... li dị đi!

Chẳng phải lúc còn ở Mỹ, nàng đã quyết tâm không trở về với cô, không yêu cô nữa rồi sao?

Giờ sắp được toại nguyện thì sao lại khóc chứ?

Không được.

Đã dặn lòng không được mềm mỏng với cô, nhưng cảm xúc trong lòng cứ mãi hướng về phía cô.

Lo lắng, chăm sóc cho cô.

- Em đã nói vậy!

Thì... cũng được thôi!

Ch... chị... sẽ làm đơn...

Em chỉ việc... kí.

Ngày mai sẽ có tờ đơn và chữ kí của chị cùng nhẫn cưới... chị... sẽ gửi tờ đơn cho em!

- Cô nói trong nước mắt.

Làm theo ý nàng.

Nếu nàng muốn li dị, cô sẽ li dị.

Nàng đã hết yêu cô thật rồi!

Cô lập tức chạy nhanh ra khỏi phòng trong làn nước mắt.

Nàng bất giác đưa tay lên không trung như muốn giữ lại người ấy.

Nhưng chợt nhận ra người ta đi mất rồi!

Còn đâu!

Nước mắt giờ mới bắt đầu rơi.

Tuôn chảy như thác nước.

Bao ấm ức được dịp buông xõa.

Không phải cả hai đã huề rồi sao?

Cô một năm trước làm nàng tổn thương biết nhường nào!

Giờ nàng cho cô cảm giác giống y vậy thì ngược lại người đau sao lại là nàng chứ?

Trả thù người bội bạc đó thì có gì mình phải tự dằn vặt mình chứ?

Một năm trước nàng cũng vậy, cũng chạy khỏi nhà trong nước mắt, đau khổ biết nhường nào.

Bây giờ mới được nếm trải cảm giác của người ở lại.

Cũng đau lắm!

Biết chừng còn đau hơn người chạy đi.

Vì trong tâm nàng thật sự không muốn vậy!

Nhưng lí trí không cho phép nàng tha thứ cho cô.

Nàng mệt mỏi ngã người tự do xuống chiếc giường êm.

Tưởng chừng nước mắt nãy giờ rơi cũng đủ rồi!

Nhưng không, nó vẫn tiếp tục rơi không ngừng trên gương mặt xinh đẹp.

Không thể nhắm mắt ngủ vì lo lắng rằng cô đang ở đâu?

Nàng bật dậy ngồi bó gối tựa cằm lên đó.

Cảnh tưởng này giống như vào rạng sáng của một năm trước, nàng cũng bó gối như thế này mà khóc không ngừng sau cái đêm định mệnh đã gây ra mọi chuyện, nó kéo dài đến tận giờ phút này của một năm sau.

Đó là hậu quả cô phải gánh chịu khi đã sai lầm không tin tưởng nàng.

Sáng hôm sau, nàng mở mắt chống tay ngồi dậy mơ màng nhìn khung cảnh xung quanh.

Như thường lệ, nàng sẽ vẫn thấy cô lục đục tìm đồ vào buổi sáng, được nhìn người mình yêu vào mỗi sớm mai thì còn gì bằng!

Nhưng hôm nay sao bình yên lạ thường, chẳng còn nghe thấy tiếng người ấy lục lọi đồ đạc nữa?

Cô đi mất rồi!

Người nàng yêu không có mặt ở đây để nàng ngắm vào buổi sớm.

Người đầu tiên nàng nhìn thấy hôm nay không phải cô.

Liệu quyết định hôm qua có sai lầm?

*Bảy giờ sáng, ở Tập Đoàn*

Có một người ngồi ở một góc trong phòng, xung quanh là đống lon bia vứt bừa bãi.

Ngồi tựa đầu vào tường, mắt lơ đãng nhìn dưới sàn.

Đầu óc trống rỗng, chẳng còn nghĩ ngợi được gì nữa!

Cô ngồi trong phòng bí mật riêng của Chủ Tịch.

Vì không muốn nhân viên bắt gặp bộ dạng của cô lúc tuyệt vọng.

Và vì chỉ có nơi này là nơi thật sự chỉ có mình cô, nơi cô tự nhiên tự tại, chẳng phải bị gò bó bởi bất cứ ai.

Nơi cô có thể tự suy ngẫm về mình.

Có thể làm bất kì điều gì mình muốn.

Nhưng hôm nay mục đích đến đây của cô lại khác, căn phòng này lúc này được dùng để che giấu bộ dạng của cô, dùng để che giấu nỗi buồn giày xé tâm hồn cô.

Đêm qua cô bỏ đi đến trụ sở, không thể tiếp tục ở nhà được.

Sợ cô sẽ lại níu kéo làm nàng vướng bận.

Cứ làm theo ý nàng vậy!

Vì nàng chẳng còn yêu cô.

Giờ chỉ còn mình cô đơn phương thì làm được gì?

Uống say rồi ngủ khi nào không biết.

Thức dậy lại chẳng muốn thức.

Muốn ngủ để tiếp tục trong cơn mê để không bận tâm gì đến hiện tại.

Sợ thức dậy nơi tim lại cảm thấy đau đớn không muốn dũng cảm đối diện với sự thật.

Mắt mơ màng cứ nhìn sàn nhà như thế!

Nước mắt lại lưng tròng khi nhớ lại lúc Lan Khuê phát ra hai chữ 'li dị' đã đập nát trái tim cô.

Lần này không gạt nó đi, cứ để nó tuôn đến khi nào hết thì thôi!

Nhưng nước mắt làm sao mà hết được đây khi tiếng lòng cô liên tục gào thét khóc than cho cuộc tình chóng vánh này.

Chẳng bên nhau hạnh phúc được bao lâu đã gặp chuyện mà chia xa.

Giờ trở về được vài ngày lại sắp phải cắt đứt luôn cả một mối tình.

Cô đã cố hết sức cho mối quan hệ này, nhưng người ấy không chịu cố gắng cùng cô.

Chỉ mình cô không đủ sức chịu đựng nó.

Một người thôi chưa đủ!

END CHAP 53.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 54


Dù sao cũng đã sáng.

Cô phải trở lại công việc của mình và còn...

-"Làm đơn cho em nữa chứ!"

- Một nụ cười đầu ngày.

Nghĩ đến đây mà lòng đau đớn tột cùng.

Làm đơn li dị để li hôn với người mình yêu sao?

Sẽ chẳng ai ngu ngốc làm điều đấy cả!

Nhưng với cô lại khác, buông tha cho người mình yêu thì có gì là sai?

Họ đâu có yêu cô!

Vào nhà vệ sinh chuẩn bị cho ngày mới.

Bước ra khỏi căn phòng, nhìn ra khung cửa kia!

Trời xanh mây tạnh, ngoài đường tập nập, người này nối bước người kia!

Nhìn cuộc đời này thật đẹp!

Nhưng hãy nhìn lại bên trong căn phòng này thử xem: có một người với đôi mắt xưng húp, mặt thì ủ rủ buồn bã, đẹp không?

Cô cứ mãi ngắm nhìn ngoài cửa, khung cảnh rất thoải mái, dễ chịu.

Nhưng cô cũng chẳng khá lên được chút nào!

Đến ngồi trên chiếc ghế đối diện chiếc bàn Chủ Tịch của mình.

Cô dần tỉnh táo hơn.

Ngồi tựa cằm như thể đang suy nghĩ, nhưng đầu óc lại trống rỗng.

Mọi người giờ cũng chắc đang làm việc và cả nàng cũng thế!

Không biết hôm nay nàng có đi làm không nhỉ?

Cô bất chợt đứng dậy, đi đến phòng nhân sự.

Cô ngắm nhìn nàng sau chiếc cửa kính từ xa.

Nàng vẫn có thể bình tĩnh đến phòng làm việc mà chẳng có vẻ gì là tiều tụy, mắt xưng húp vì khóc như cô cả.

Cô đang nghĩ cái gì thế này?

Người ta đâu yêu cô đâu mà phải khóc, phải buồn chứ!

Nghĩ đến đây cô quay mặt đi.

Nhưng bên trong kia có như cô nghĩ?

Nàng ngồi quần quật với sấp tài liệu trên bàn.

Mệt mỏi vì tối qua, buồn bã vì cô, giờ lại phải làm lụng với công việc.

Có quá tàn nhẫn với nàng.

Nàng sáng nay soi gương, quả thật nàng trông tiều tụy hẳn chỉ sau một đêm.

Không thể đi làm trong tình trạng này, Lan Khuê quyết định hôm nay trang điểm đậm, mặt đầy phấn để chảng ai có thể nhìn thấy gương mặt sau lớp trang điểm dày đó.

*Phòng Chủ Tịch*

Phạm Hương cô ngồi xuống chiếc ghế giữa phòng.

Chống tay tựa trán lên bàn, cúi gầm mặt xuống.

Đâu ra nước mắt liên tục rơi lã chã xuống khuôn mặt rồi rớt luôn lên bàn.

Hôm nay cô không có tâm trạng để làm việc vì suốt ngày cứ phải nghĩ tới nàng, nghĩ đến vụ hôm qua đôi mắt lại muốn khóc, tìm đến nàng thì nàng lại chẳng có vẻ gì là đau khổ khi chia tay cô.

Con tim quá đau đớn khi nghe nàng nói ra hai tiếng 'li dị'.

Chắc chẳng còn gì để níu léo nữa rồi!

Kết thúc thật rồi!

Nhấc chiếc điện thoại bàn:

- Làm đơn li dị rồi đem qua đây cho chị!

- Gọi Lệ Hằng.

- Dạ.

Cô lập tức cúp máy, không muốn cậu biết chuyện này!

Giờ chưa phải là lúc.

*13 giờ*

(Cốc cốc)

- Vào đi - Phạm Hương đang cậm cụi làm việc với đống hồ sơ làm mãi chẳng xong.

(Cạch)

- Ôh???

Chị Hương?

Chị bị gì vậy?

- Lệ Hằng lo lắng tiến lại gần.

Phạm Hương né mặt ra chỗ khác.

- Chị khóc hả?

- Cậu bất ngờ, khóc sao?

Trong đời cậu chỉ mới chứng kiến được một lần chị khóc khi chia tay Clarissa thôi!

Chị sẽ không để ai nhìn thấy bộ dạng tồi tệ này của mình đâu!

Mà sao giờ lại?

Cô chẳng nói gì mà chỉ im lặng né tránh ánh mắt của cậu.

- Chắc chắn có chuyện rồi!

Đã vậy còn làm đơn li dị!

Là sao?

Chị định li dị sao hả?

- Bỗng chốc cậu mất bình tĩnh.

Cô chỉ biết im lặng.

- Vậy là đúng rồi!

Sao lại li dị?

- Cậu nghiêm túc, có chút không bình tĩnh được.

Tức cái con người này!

Làm gì cũng một mình, khóc cũng một, chẳng chịu nói với ai.

Rồi tự ôm nỗi khổ một mình.

- Đưa đơn đây rồi đi đi!

- Cô đưa tay ra lạnh lùng.

- Không đưa!

- Cậu kiên quyết.

Giấu tờ giấy ra sau lưng.

- ĐƯA!

- Cô nhìn thẳng vào cậu quát lớn.

Giờ cậu mới có cơ hội nhìn kĩ gương mặt cô.

Sao trông tệ hại đến vậy?

Nhìn mặt này chắc chắn là khóc cả đêm, nhìn mắt xưng húp, thâm quầng.

Nhìn chẳng còn Chủ Tịch Phạm Hương xinh đẹp nữa!

Vậy là li dị thật rồi!

Chưa lần nào cậu thấy cô đau khổ như lần này!

Không còn gì để tả.

Cậu im lặng chẳng nói gì.

- ĐƯA MAU!

- Cô lại quát.

Cậu rụt rè đưa tờ đơn lên tay cô.

- Chị đừng li dị!

- Cậu khuyên ngăn.

- Mày chẳng hiểu gì đâu!

- Tay cầm tờ đơn đọc mà lòng đau như cắt.

- Về phòng đi!

- Cô tiếp.

- Em mong quyết định của chị là đúng.

Đừng sai lầm như một năm trước chị bỏ rơi Lan Khuê - Cậu nói câu cuối rồi bước ra khỏi phòng trong tâm trạng chẳng vui vẻ gì!

Cậu buồn cho cuộc tình chưa lúc nào bình yên.

Phạm Hương ngã phịch xuống chiếc ghế của mình.

Cậu nói đúng, cô đã sai lầm khi bỏ nàng một năm.

Và giờ cô sẽ không sai lầm nữa!

Từ giờ cô không muốn mình lại sai lầm với nàng nữa!

Bằng cách cắt đứt quan hệ, nàng sẽ không còn phải chịu những sai lầm của cô.

Nàng sẽ được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân không hạnh phúc này!

Tay cầm tờ đơn đưa lên trước mặt.

Có đơn rồi!

Giờ chỉ việc kí vào tháo nhẫn gửi lại cho nàng.

END CHAP 54.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 55


Cô gấp gáp cầm ngay cây bút bên cạnh đặt vào tờ giấy.

Nhưng chỉ ngừng lại ở đó, cánh tay không thể đặt bút xuống kí được.

Trái tim quặn lên từng cơn đau đớn tột cùng.

Nước mắt lại bắt đầu rơi không ngừng.

Kí là chấm hết, cô kí rồi là sẽ chẳng còn cứu vãng được nữa!

Nước mắt tuôn trào, rơi liên tục xuống mặt bàn.

Rồi một, hai giọt rơi vào tờ đơn.

Cô chẳng quan tâm, vội đưa tay lau nước mắt, không biết chúng còn rơi đến bao giờ?

Nhanh chóng kí ngay vào đó.

Thút thít nhìn tờ giấy ướt vài giọt nước, nhìn ngắm chữ kí trên đó mà ruột đau như cắt.

Lòng cô như chết lặng.

Coi như từ giờ cô và nàng chẳng còn là gì của nhau nữa!

Gửi cho nàng chắc chắn nàng sẽ kí.

Cuộc tình giờ kết thúc.

Nàng giờ đã hết yêu.

Đây là quyết định duy nhất cô phải lựa chọn để giải thoát cho nàng, người cô yêu suốt đời...

Cầm tờ giấy chạy về nhà.

Bước vào căn phòng của mình.

Cô nhẹ nhàng đặt tờ giấy xuống chiếc bàn trang điểm của nàng.

Đưa tay lên ngón tay, cần lấy chiếc nhẫn kéo ra, ánh mắt lại long lanh như sắp khóc, nhưng lại chẳng dám khóc, chẳng dám yếu đuối thếm nữa!

Nhìn chiếc nhẫn cưới tượng trưng cho tình yêu của hai người đẹp thế mà sao cuộc tình lại mong manh đến thế?

Kéo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay, cô nhẹ nhàng đặt nó lên tờ đơn.

Rồi nhanh chóng quay mặt ra đi.

*20 giờ tối*

Sau một ngày làm việc mệt mỏi, nàng trở về nhà với tâm trạng ủ rủ.

Mở cửa vào phòng, liền nhìn đến chiếc bàn trang điểm.

Một tờ giấy với một chiếc nhẫn.

Nàng cầm lên như dần hiểu được mọi chuyện.

Mắt lại ngân ngấn nước.

'Đơn li dị' in to đùng trên tờ giấy cùng cái chữ kí quen thuộc ấy đâm sâu vào tâm trí nàng.

Nước mắt chảy ròng, cô làm đơn vào kí rồi!

Nàng quét mắt đến hai giọt nước mắt cô để lại, nhẹ đưa tay lên hai vệt buồn của cô.

Nước mắt lại tuôn mạnh mẽ.

Cô cũng đã khóc!

Chẳng ai muốn chuyện này xảy ra cả.

Chỉ vì chúng ta có duyên mà không có nợ, nên chẳng thể chung sống cả đời.

Lan Khuê ngã mình trượt người dựa vào tường.

Tay vẫn cầm tờ giấy và chiếc nhẫn ôm vào lòng.

Nàng muốn ôm ấp những gì thuộc về cô vào lúc này!

Chữ kí của cô, nước mắt và cả chiếc nhẫn này!

Nước mắt tuôn chảy liên tục chẳng có hồi kết.

Khuôn mặt mới sáng còn trang điểm xinh đẹp mà giờ vì nước mắt mà chảy hết ra, nước mắt làm nhòe đi vệt maskara chảy dài xuống thành một đường màu đen kì cục.

Nàng chẳng còn quan tâm mình nữa!

Chỉ biết khóc thương cho mình.

Đến khi cạn kiệt sức lực, nàng vớ tay lấy cây viết trên bàn.

Đặt lên tờ giấy và...

-"Em yêu chị!

Phạm Hương"

Một câu sâu thẩm trong lòng, bỗng chốc xuất hiện trong đầu nàng.

Một câu nói đã thay đổi suy nghĩ của nàng.

Nàng vẫn yêu cô, cô vẫn yêu nàng, vậy sao phải li dị?

Sao phải làm khổ nhau?

Cô đã sai lầm khi đã bỏ nàng một năm, giờ nàng trở về, nàng hành hạ trái tim cô.

Chẳng phải đã huề rồi sao?

Cô chẳng muốn li dị và nàng cũng thế!

Cuộc đời này nàng chỉ có cô và cô cũng chỉ yêu mỗi nàng.

Nếu thiếu cô, nàng sẽ như thế nào đây?

Nàng đã tốn bao nhiêu nước mắt vì cô rồi giờ lại phải đau khổ kí đơn li dị.

Không được, không li dị.

Nàng còn yêu cô, yêu nhiều lắm!

Nàng vội cầm tờ giấy cùng chiếc nhẫn, một thân một mình tìm kiếm khắp nơi mong sao được tìm thấy cô.

Ánh mắt quét qua từng con phố, từng ngóc ngách trong thành phố.

Chẳng tìm ra:

-"Chị đang ở đâu?

Em nhớ chị!"

- Nước mắt lại rơi, cô bỏ đi đâu chứ?

Cô bỏ nàng sao?

Nàng chợt nghĩ đến một nơi, là nhà riêng của cô.

Nàng liền đến đó.

Bật tung cửa, nhìn quanh căn nhà.

Nàng dừng lại ở quầy rượu gần bếp.

Cô nằm gục xuống đó với hàng tá chai rượu nằm lăn lóc bên cạnh.

Cô ở đây rồi!

Lan Khuê liền chạy tới, ôm chặt vòng eo cô cho thỏa lòng thương nhớ.

Đầu tựa vào bờ vai ấm áp đã lâu chẳng được dựa vào mà khóc nức nỡ.

Chợt một bàn tay nhẹ luồng đến nắm lấy cánh tay đang nằm trên eo cô của nàng.

Bàn tay lạnh ngắt khẽ chạm vào da thịt:

- Ai đó?

- Cô khẽ khàng.

- Em Lan Khuê!

Mình sẽ không li dị nữa!

Mình sẽ sống hạnh phúc với nhau đến suốt cuộc đời.

Chị tha thứ cho em!

- Nàng càng khóc dữ dội hơn.

Khóc thương cho cô vì đã chịu bảo lời cay đắng của nàng.

Nàng đã sai, sai khi đã đẩy cô xa mình.

Phạm Hương cúi đầu quay mặt nhìn nàng rồi quay lại thẩn thờ nhìn thẳng về phía trước trong vô định:

- Em làm gì sai mà chị phải tha thứ?

- Trong phút giây cô muốn buông bỏ tất cả, giờ nàng lại ở đây níu kéo cô.

END CHAP 55.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 56


- Em đã sai, em sai khi đẩy chị xa mình.

Em sai khi đã nói những lời đay nghiến chị.

Em sai khi đã làm chị ra nông nổi này!

- Nàng cứ dựa vào lưng cô như thế mà khóc.

Cô có thể cảm nhận sự ẩm ướt nơi lưng áo mình.

Phạm Hương im lặng.

Bỗng nhiên ngã gục xuống bàn ngất đi.

Nàng giật mình bật dậy, cô đã uống quá nhiều nên giờ ngất đi mất rồi!

Lan Khuê đỡ cô lên phòng cho cô ngủ.

Mình thì ở đó chăm sóc.

*Sáng hôm sau*

Lơ mơ thức dậy, cơn đau đầu bắt đầu có tác dụng, chân mày nhăn nhó, đưa tay ôm cái đầu đang đau của mình.

Tại hôm qua uống nhiều nên giờ đây nhận lại hậu quả.

Nhìn sang bên trái, ai đó đang ngủ tướng ngồi, ngã đầu lên giường cô.

Khẽ khàng đưa mắt soi mói, là Lan Khuê sao?

Sao nàng lại ở đây?

Nàng cũng tỉnh giấc, ngất đầu nhìn lên lại bắt gặp cô đang nhìn mình chầm chầm:

- Chị khỏe chưa?

- Lan Khuê lo lắng.

- Em làm gì ở đây?

- Cô vô cùng khó hiểu, pha chút lạnh lùng vì chính nàng đã nói li dị mà sao giờ lại đi chăm sóc cho cô chứ?

- Hôm qua do chị say...

Chưa nói hết:

- Chị hỏi em làm gì ở đây?

- Em tìm chị để nói... em không muốn li dị nữa!

- Em coi tôi là trò đùa à?

Mới hôm kia còn đòi li dị mà giờ lại tìm tôi rồi đổi ý!

Em xem tôi là gì HẢ?

- Cô tức giận.

- E... em biết lỗi rồi!

Em muốn tìm chị để xin lỗi.

Em biết em sai khi đã làm chị tổn thương.

Em muốn chị tha thứ cho em.

Em thật sự yêu chị!

- Ánh mắt long lanh muốn cầu xin sự tha thứ.

- Làm sao tôi tin được chứ?

- Cô muốn biết nàng sẽ làm như thế nào.

Nàng ngay lập tức, vớ tờ đơn li hôn trên bàn đưa lên trước mặt cô để cho cô thấy đó đích thị có chữ kí của cô.

Rồi nàng từ từ xé nó:

- Chị tin chưa?

- Lan Khuê.

Một luồng ấm áp xuyên qua tim, nhưng để coi nàng sẽ làm gì tiếp theo:

- Vẫn có thể làm tờ khác...

(Chụt)

Tiếng hôn của chính nàng.

Nàng đã nhướng người hôn lên môi cô một cái rõ kêu.

Làm trái tim ai đó bồi hồi, đúng là lâu rồi chẳng được hôn nàng.

- Tin chưa?

Vẻ mặt quyến rũ của nàng làm cô chẳng thể nói 'chưa' được:

- Rồi - Nhìn nàng đắm đuối, nàng đẹp mà quyến rũ làm sao?

Lòng bỗng dưng rạo rực, không 'ăn' không được!

- Lại đây!

- Cô ngay lập tức vồ lấy nàng như con hổ đói lâu năm, mà chính xác là đói tới một năm lận.

Nên lần này phải trừng phạt nàng mới được.

*Sáu năm sau*

- Mẹ ơi!

Con đói bụng - Từ đâu, tiếng con nít chạy vang vọng trong nhà.

- Đợi xíu, mẹ làm sắp xong rồi!

- Lan Khuê nhìn đứa con gái của mình.

Phạm Hương và Lan Khuê Khuê đã chọn cách thụ tinh nhân tạo để sinh con.

Và giờ con bé đã được 5 tuổi.

Cô và nàng đặt tên nó là Phạm Ngọc Lan Khương.

Con bé đáng yêu vô cùng.

Nhìn giống y như nàng lúc nhỏ, nhưng tính thì giống cô chẳng khác chút nào.

- Mẹ ơi!

Chừng nào ba về?

- Chút nữa ba về, con đợi chút đi.

- Mẹ ơi!

Ông bà nội chừng nào mới về?

- Con bé ngây thơ.

Nàng đang loay hoay với đống thức ăn chưa nấu xong.

Nhăn nhó trả lời con gái mình.

- Ông bà tuần sau mới về.

- Con nhớ ông bà lắm!

Mẹ ơi!

Con cũng nhớ ba nữa!

- Con bé mếu máo.

- Con lại bàn ngồi đợi đi!

Ba sắp về rồi!

- Vậy mấy giờ ba về hả mẹ?

- Con bé lại đặt câu hỏi.

Nàng bắt đầu chán ngấy với những câu hỏi của con mình, không biết nó giống ai mà suốt ngày chỉ biết hỏi:

- Ba tan ca rồi đó!

Năm phút nữa ba sẽ về tới thôi!

- Nàng vẫn kiên nhẫn.

- Nhưng năm phút là bao lâu hả mẹ?

- Con bé lại đặt câu hỏi.

Nàng quay qua nhìn đứa con của mình, ra vẻ bực mình:

- Con đừng có hỏi nữa!

Mẹ nói là ba sắp về rồi!

Con đợi mẹ một xíu, sẽ có đồ ăn.

Bây giờ con đi ra sofa ngồi đợi.

Được chưa?

Con bé liền nhận ra nàng bắt đầu bực rồi, tự biết im lặng đi ra sofa ngồi.

Vẻ mặt buồn buồn, rưng rưng nước mắt ngồi bịch xuống ghế, bỉu môi cúi đầu, hai bàn tay múm cạ cạ vào nhau.

Trông rất tội nghiệp nhưng nàng vẫn phải nghiêm khắc.

(Cạch)

- Ahhhh... ba về!

- Con bé liền bật dậy chạy đến chỗ Phạm Hương nhảy phốc lên người cô.

Cô liền bế lấy nó dỗ dành:

- Ahhh... ba nhớ con gái lắm luôn!

- Cô tươi cười hạnh phúc.

Đi làm mệt mỏi, về nhà lại thấy gia đình hạnh phúc, mọi mệt mỏi tan biến hết.

- Con cũng nhớ ba lắm!

- Nó nói rồi dụi đầu vào cổ cô.

Cô liền muốn nhìn ngắm khuôn mặt đứa con của mình.

Cô liền nhăn mày khi thấy Lan Khương rưng rưng nước mắt:

- Con khóc hả?

Ai làm con khóc?

- Cô nhẹ nhàng hỏi han.

- Hồi nãy cô Mèo la con!

- 'Cô Mèo' là biệt danh của hai cha con họ đặt cho nàng, Lan Khương chỉ dám nói mẹ nó là 'Cô Mèo' khi nói chuyện với cô mà thôi!

Nhắc đến chuyện đó, con bé bắt đầu khóc to lên.

- Lan Khuê!

Sao em la con vậy?

- Cô vừa đứng ôm con vừa ngóng đầu nhìn vào bếp hỏi nàng.

- Chị hỏi con chị đi!

- Nàng hét vọng ra.

- Con làm gì để cô Mèo chửi đúng không?

- Cô lại xoay qua hỏi Lan Khương.

- Con đâu có làm gì đâu!

Con chỉ hỏi cô Mèo có vài câu thôi!

- Khóc lóc, tay dụi mắt trả lời.

Cô ẵm con đi đến bếp đứng nhúng nhúng dỗ dành con bé:

- Nó chỉ hỏi thôi mà em!

- Hỏi nhây.

Hỏi hoài sao em tập trung được chứ?

Em đang nấu ăn mà.

- Con làm mẹ không tập trung được kìa!

- Cô lại quay sang hỏi con mình.

- Con hỏi về ba mà!

- Con bé vẫn khóc.

Cô lại quay sang hỏi nàng:

- Nó hỏi về chị mà!

Em giải đáp giúp con có sao đâu!

- Cô nói với nàng.

- Thôi chị ba phải quá!

Nói chuyện cũng như không.

Có cơm rồi!

Lên tắm rửa rồi xuống ăn.

- Òh - Nói rồi cô hạ Lan Khương xuống.

Cô nhìn con bé:

- Thôi nhé!

Đừng khóc nữa!

Mẹ đang làm đồ ăn con không nên hỏi mẹ nhiều như vậy!

Ngoan nhé!

- Cô dịu dàng.

Con bé mếu máo nhìn cô oan ức.

Ngẫm lại, cuộc tình của họ cứ như trò chơi trốn tìm, cứ mãi rượt đuổi nhau suốt bao lâu thì giờ rốt cuộc cùng được hạnh phúc viên mãn.

Cuộc sống hôn nhân lắm lúc có những trận tranh cãi, nhưng họ yêu nhau.

Làm sao có thể giận nhau lâu được.

Chỉ cần yêu nhau thật lòng, mọi khó khăn đều sẽ vượt qua.

Và sau khó khăn, họ sẽ nhận được sự bình yên, hạnh phúc, chẳng còn rào cản nào ngăn cách họ chia xa cả.

Hạnh phúc chỉ cần có thế!

Cùng nhau song hành đến suốt cuộc đời!

END FIC.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Lời cuối


Mình không biết tác phẩm mình làm ra có làm các bạn hài lòng không?

Đây là tác phẩm đầu nên mình còn lũng cũng nhiều lắm!

Mình biết mình còn thiếu sót rất nhiều.

Mình rất mong các bạn đưa ra ý kiến cho mình có thể hoàn thiện bản thân.

Nếu có cơ hội để thực hiện một tác phẩm mới, mình sẽ lấy những ý kiến các bạn góp ý để đưa vào tác phẩm mới của mình.

Trong lúc viết và đăng chap, mình chưa có dịp nghe được những ý kiến của các bạn về tác phẩm.

Nên mình mong khi xong tác phẩm.

Mình sẽ nghe được ý kiến của các bạn.

Vì là tác phẩm đầu nên mình thật sự rất muốn, rất cần nghe ý kiến từ mọi người!

Mình thật sự rất cảm ơn tình cảm các bạn dành cho tác phẩm!

Rất cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ tác phẩm mình làm ra.

Mình thật sự cảm ơn các bạn rất nhiều! 😊😊😊
 
Back
Top Bottom