Siêu Nhiên ( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]

( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 19


Nàng gục hẳn, nằm xuống đất, trong mơ màng, nàng nhìn thấy Lệ Hằng cùng rất nhiều người đi đằng sau, nàng đi không nhìn mà đụng trúng cậu.

Rồi sau đó, nàng chẳng còn thấy gì nữa...

Nàng tỉnh dần lại, nàng tỉnh dậy, trên trán là một cái khăn ấm.

Giờ mới để ý, đây là đâu?

Lạ quá!

Một căn phòng không cửa sổ, tất cả đều tối đen, chỉ còn chút ánh sáng từ cây đèn ngủ trên bàn cạnh giường.

Nơi đây cực kì sang trọng và hiện đại, nói là căn phòng nhưng nó lại chẳng khác nào một căn nhà hết, nó có đầy đủ tiện nghi cũng như các thiết bị tối tân.

Nàng nhìn xung quanh rồi dừng lại ở một tờ giấy trên đầu giường, nàng lấy xuống đọc: "Em dậy rồi!

Hãy uống thuốc đi, chị để thuốc với ly nước kế bên tờ giấy đó.

Em uống thuốc rồi nghỉ ngơi.

Chị sẽ về thật sớm!

Kí tên: Phạm Hương".

Thì ra là cô, cô thật chu đáo.

Nàng rất ấm lòng, cảm động và hạnh phúc.

Nàng lấy thuốc uống và dự định sẽ đi làm vì giờ vẫn chưa hết giờ làm việc, Kỳ Duyên mà biết thì sẽ trách nàng mất.

Vừa lúc đó, cửa phòng bật mở, người bước vào là cô.

Cô bước tới ngồi lên cạnh giường, cô nói:

- Em dậy rồi!

Đã uống thuốc chưa?

- Em uống rồi.

Chị đi đâu vậy?

- Chị đi công việc.

Em sao lại xỉu như thế?

Em làm việc mệt sao?

- Không đâu.

Chỉ là...

- Chỉ là...

- Em bị đau tim.

- Sao em không nói với chị?

- Do em thấy nó không còn tái phát nữa nên em không nói với chị.

- Vậy sao giờ nó lại tái phát, em đã làm gì mà để nó tái phát lại.

Em làm việc nặng à?

- Cô tiếp tục gặng hỏi.

- Không... không phải thế!

- Chứ sao nó lại tái phát?

Em nói chị nghe - Cô có vẻ nghiêm túc.

- Nó... nó...

- Nàng chẳng biết trả lời thế nào.

- Thôi!

Chị biết rồi, bác sĩ đã nói cho chị biết tất cả, ông ấy nói em bị bệnh tim bẩm sinh, do làm việc nặng và đi nhiều nên mới ngất xỉu.

Chỉ cần nghỉ ngơi sẽ khỏe lại thôi!

Lệ Hằng nó nói với chị là em cầm trên tay xấp giấy lớn và rất nặng.

Em đi đâu mà lại cầm xấp giấy to thế?

- Em đi đưa cho phòng kế toán.

- Phòng kế toán cùng tầng với phòng em mà.

Em đâu cần phải đi lên tới tầng cao nhất làm gì?

- Em không biết đường nên đi tìm.

- Nói chung là ai giao cho em xấp giấy này?

- Kỳ Duyên.

- Chị biết rồi!

Hỏi vậy đủ rồi, em nghỉ ngơi đi.

- Không được, vẫn chưa tan làm mà.

- Chị cho em nghỉ hôm nay và cả ngày mai, ngày mốt,... nói chung là đến khi nào em thật sự khỏe mạnh.

- Không được...

- Không gì hết!

Bây giờ thì nằm xuống và nghỉ ngơi.

Đó là công việc em cần phải làm bây giờ - Cô vừa nói vừa đỡ nàng nằm xuống.

- Chị lấy quyền gì chứ?

- Chị là chủ tịch và cũng là chồng sắp cưới của em.

- Nhưng đây đâu phải Tập Đoàn.

- Ai nói em?

Đây là phòng riêng của chị, chị đã bí mật xây nó trong phòng chủ tịch đó.

Chỉ có chị, trợ lí của chị, Lệ Hằng, chị Hằng, chị Hà và giờ thêm em biết thôi đó!

Đây là bí mật đó, nhớ đừng nói ai nghen!

- Em biết rồi!

À mà trợ lí cần gì phải biết phòng riêng của chủ tịch?

- Nàng nhìn cô nghi ngờ.

- Trời ơi!

Người ta là trợ lí lâu dài mà, một người em cực kì thân thiết đó, bằng tuổi em, trẻ khỏe, đẹp, dễ thương!

Mà em hỏi chi vậy?

- Cô giả ngây thơ.

- Không có gì!

Người ta trẻ khỏe, đẹp, dễ thương thì đi theo ở với người ta luôn đi!

Ở đây với tui làm gì?!

- Nàng nói rồi khoanh tay quay mặt qua chỗ khác.

- Í hí!

Có người ghen kìa!

- Cô trêu ghẹo.

- Ai thèm ghen mấy người?!

- Thôi mà Khuê!

Chị không giỡn nữa!

Chỉ là trợ lí thôi mà!

Với người ta cũng là hoa có chủ rồi, em đâu cần phải thế!

- Cô quay sang nài nỉ.

- Hứ - Nàng vẫn dỗi.

Nhưng lại lập tức quay qua hỏi.

- Ai?

Ai là chủ?

- Lệ Hằng chứ ai!

Nên em khỏi lo nhé!

Chị chỉ có mình em thôi!

- Cô nói rồi ôm nàng chặt cứng.

- Được rồi, được rồi!

Buông em ra đi.

Tha lần này thôi đó!

- Khuê là tuyệt nhất!

- Cô đứa hai ngón tay cái lên ra vẻ ngưỡng mộ.

- Khuê ta mà!

Há há há há.....

- Nàng cười man rợ.

- Thật đáng sợ - Cô nói nhỏ.

- Nói gì thế?

- Không gì đâu Meow!

- Meow là con nào?

- Nàng hí nửa con mắt nhìn cô nghi nhờ.

- Đâu có con nào đâu!

Chị đặt biệt danh cho em đó!

Em đáng yêu giống mèo vậy đó!

- Không phải con nào, tốt lắm Bee?

- Bee?

Con ong hả?

- Biệt danh của chị đó!

Chị giống ong - Nàng cười.

- Woa, em hay ghê!

Hồi nhỏ chị cũng có biệt danh là con ong đó!

- Khuê ta mà!

Há há há há há.......

Đang nói chuyện vui vẻ, cô quay sang nhìn đồng hồ cạnh giường.

- Đến giờ chị phải đi rồi!

Em cứ ở đây nằm nghỉ đi, có đói thì mở tủ lạnh tìm đồ ăn nha!

Hay có mấy gói mỳ trên bàn đó.

À!

Có thuốc trên bàn đó, ăn xong nhớ uống.

Em có thấy ngột ngạt thù ra ngoài phòng chủ tịch của chị nhìn thành phố cũng được, mật khẩu phòng là sinh nhật em: 04011992.

Không ai tự tiện vào phòng chị đâu nên em cứ thoải mái.

Chị không kịp nấu đồ ăn cho em.

Chị xin lỗi!

- Không sao đâu mà, chị bận thì cứ đi đi.

- Được rồi!

Chị sẽ trở lại khi xong việc rồi đưa em về!

Phải ở đây ngủ đó nha, không được đi làm đâu!

Nhớ rõ đó!

Chị dặn hết rồi đó!

Chị đi đó nha!

- Cô vừa nói vừa đi từ từ ra phía cửa.

Nói dứt câu là cô đóng cửa cái một đi luôn.

END CHAP 19.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 20


Sau khi cô đi, nàng nằm xuống ngủ tới tối.

*21 giờ*

Cô nhẹ nhàng mở cửa, cô vớ tay lên công tắc đèn, bất chợt khựng lại khi thấy nàng vẫn đang còn say giấc bên giường.

Cô đến bên giường, dịu dàng đưa tay vén lọn tóc bên tai nàng.

Trông nàng có vẻ mệt mỏi quá!

Nàng xanh xao lắm!

Nhưng so với hồi trưa thì đỡ hơn nhiều.

Nàng vẫn xinh đẹp như thế, dù bệnh như thế này!

Nàng là nguồn sống của cô, mọi người có biết, khi nghe tin nàng bị ngất xỉu, cô lập tức dời cuộc họp với các cổ đông và hủy cuộc hẹn với đối tác để dàng chút thời gian chăm sóc nàng.

Cô lo cho nàng lắm!

Cô cứ ngồi đó ngắm nàng, cô muốn ôm nàng , sưởi ấm cho nàng, cả ngày không được ôm nàng, cô nhờ nàng lắm!

Nghĩ thế, cô liền nhẹ nhàng nằm xuống cạnh nàng, quàng tay qua eo nàng, xích lại gần nàng, nhưng cô vẫn giữ khoảng cách, sợ nàng sẽ thức dậy.

Rồi nàng từ từ mở mắt ra, xoay qua nhìn cô, mỉm cười mãn nguyện:

- Chị về rồi!

Em nhớ chị lắm!

- Nàng quàng tay qua lưng cô, ôm sát cô vào người, rút đầu vào bộ ngực ấm áp.

- Chị cũng nhớ em nhiều lắm!

Xin lỗi vì làm em tỉnh giấc!

- Cô ôm nàng vào lòng thật chặt như sợ nới lỏng nàng sẽ chạy đi mất.

- Không sao.

Em nhớ chị.

Cô cười hôn vào vầng trán nàng, ngay giờ phút này, cô muốn thời gian dừng lại để có thể cùng nàng hạnh phúc như thế này mãi!

- Em khỏe rồi chứ?

- Em khỏe lắm rồi!

- Vậy chúng ta về nhà nhé!

- Dạ chị.

Nói rồi cả hai cùng nhau về nhà.

*Nhà riêng của Phạm Hương*

Phạm Hương và nàng cùng nhau đi lên phòng nàng.

Cô nói với nàng:

- Em đi tắm trước đi.

- Dạ chị.

Nàng đi đến tủ đồ lấy đồ, rồi từ từ đi vào phòng tắm.

Cô nhìn theo mọi hành động của nàng, cô chợt nhớ:

- À nè Khuê!

Em không nên đi tắm vậy đâu, em còn yếu lắm!

- Vậy phải làm sao?

- Chị rửa mình cho em được không?

- Cô nhìn nàng trìu mến.

Nàng suy nghĩ một lát, chị ấy tốt quá!

Mình không chọn lầm người, nàng nở nụ cười yếu ớt:

- Thôi được.

Cô liền đi tới lấy quần áo từ tay nàng rồi díu nàng vào phòng tắm.

Cô cởi áo khoác vest mình, bên trong là chiếc áo thun trắng, nàng cởi đồ ra, nàng hơi ngại nhưng vẫn cảm thấy rất ấm áp vì có được cô, một con người hoàn hảo đến thế!

Dù sao cả hai cũng sắp về chung một nhà, mấy chuyện này cũng không còn xa lạ nữa!

Cô bắt đầu nhẹ nhàng đổ nước xuống làn da của nàng và xoa bóp, kì cọ cho nàng rất nhẹ nhàng, cô rất nghiêm túc trong việc này.

Cô không hề có ý định mờ ám gì hết, cô lo cho nàng, sợ nàng tắm rửa không đúng cách rồi bị bệnh nặng hơn, cô cứ nhẹ nhàng như thế.

Nàng cứ ngắm nhìn cô mãi, khi tập trung cô tỏa ra khí chất ngời ngời, khó ai có được.

Nàng ngày càng yêu cô!

Sau khi xong tất cả, cô mới đi tắm sau.

Tắm xong cô ra ngoài nhìn nàng đang thiêu thiêu ngủ.

Cô đến và nằm cạnh bên nàng, quay mặt về phía nàng.

Nàng bỗng cất tiếng:

- Ôm em đi!

Cô tiến tới ôm nàng vào lòng.

- Sao chị lại muốn rửa mình cho em?

- Nàng hỏi.

- Vì chị yêu em.

Sức khỏe của em hiện giờ không tốt.

Chị nói:

- Chị nghĩ em nên ngủ đi, khuya rồi đó!

Cả hai ôm nhau chìm vào giấc mộng đẹp.

*Sáng hôm sau*

Vẫn vậy, cô dậy sớm nấu đồ ăn cho nàng, dặn dò nàng mọi thứ trước khi đi.

Cả hai ôm nhau tạm biệt.

Cô đến Tập Đoàn liền đi thẳng đến phòng nhân sự nói chuyện với Kỳ Duyên:

- Chào buổi sáng chị Hương!

- Cô ta rất vui khi Phạm Hương đã tới đây gặp cô ta.

- Chào em!

Chị có chuyện muốn nói với em!

- Cô nghiêm túc.

- Dạ được.

- Sao em lại làm thế?

Em là bạn thân của Lan Khuê mà sao em lại bắt em ấy mang sấp giấy lớn vậy đem đi mà còn không chỉ đường, em ấy là người mới mà!

Em phải chỉ dẫn giúp đỡ chứ!

Em có biết Lan Khuê đã ngất xỉu trên đường đi không hả?

- Cô có vẻ tức giận.

- Chị tức giận với em vì cô ta hả?

Cô ta là ai chứ mà sao chị cứ dành ưu ái này đến ưu ái khác?

Vì cô ta mà chị trách móc, chửi bới em?

Em cũng yêu chị mà, sao chị không chấp nhận em?

Rõ ràng em hơn cô ta về mọi thứ.

Sao không phải em?

CHỊ TRẢ LỜI ĐI!!!

- Cô ta hét lớn.

- Chị không yêu em.

Chị yêu Lan Khuê, em phải hiểu cho chị, chị tin rằng Lan Khuê cũng yêu chị.

Chị biết em đã đau khổ lắm nhưng chị không thể yêu em được - Cô nắm nhẹ lấy vai Kỳ Duyên, nhẹ nhàng khuyên bảo.

- Được rồi, chị đi ra ngoài đi - Kỳ Duyên mệt mỏi ngồi xuống ghế.

Cô ra ngoài, em ấy cần có thời gian suy nghĩ.

END CHAP 20.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 21


Những ngày sau đó, mọi thứ đều bình thường.

Kỳ Duyên có lẽ đã nhận ra lỗi lầm của mình, em ấy đã bình thường trở lại, không làm khó Lan Khuê nữa!

Dừng lại mọi thứ trước khi trở nên tồi tệ hơn.

Hôm nay là ngày cô và nàng đi đính hôn rồi đi thử đồ cưới để chuẩn bị cho lễ cưới sắp tới.

*Phường*

Ở ngay trước cổng, cô và nàng đứng nắm tay nhau nhìn lên tòa nhà trước mặt.

- Em sẵn sàng chưa?

- Cô nói trước nhưng vẫn nhìn về phía trước.

- Em đã sẵn sàng.

- Vậy mình đi - Nói rồi cô dắt tay nàng tươi cười tự tin tiến về phía trước.

Vào đến nơi, cô và nàng được một chị kia tiếp:

- Hai em cần gì?

- Chị niềm nở.

- Dạ hai em muốn đăng kí kết hôn - Nàng nói.

- Được rồi, hai em đợi chị chút - Chị tươi cười.

Rồi chị tiếp:

- Được rồi!

Bây giờ hai em cho chị thông tin, điền vào đây và kí giấy kết hôn nha!

Cả hai rất vui, chị này dễ thương quá!

Rồi cô bắt đầu nhấc bút lên kí không do dự.

Sau đó truyền qua cho nàng, nàng cười tươi rối, nhẹ nhàng lấy bút kí.

Chị ngồi đối diện nhìn đôi trẻ cười hạnh phúc!

Chị thấy ánh mắt họ dành cho nhau, từng cử chỉ, nụ cười họ thật hạnh phúc.

Đó là lí do chị yêu thích công việc này, chị thường xuyên chứng kiến các cặp đôi đến đây đăng kí kết hôn, trông thật hạnh phúc, chị thích được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên môi họ, cử chỉ ngọt ngào họ dành cho nhau.

Đó, cái gọi là tình yêu!

Tình yêu không phân biệt không gian, thời gian, tuổi tác và cả giới tính.

Dù họ có ra sao thì họ vẫn yêu nhau như bao người khác, họ tìm thấy nhau và yêu nhau thì có gì sai?!

Cả hai kí xong.

- Được rồi, bây giờ hai em đã chính thức là vợ chồng hợp pháp.

Trông hai đứa rất đẹp đôi đó!

Trăm năm hạnh phúc nhé!

- Chị cười híp mắt.

- Em cảm ơn chị - Cả hai đồng thanh mà không hẹn trước.

Nói rồi họ chào tạm biệt rồi ra về.

Phạm Hương cô chở nàng đến tiệm áo cưới nổi tiếng nhất Sài Gòn.

Đến nơi, cả hai vào trong lựa đồ cưới.

Cô lựa những bộ vest nữ cá tính.

Còn nàng chọn váy cưới.

Cô và nàng hiện tại đang ngồi vào sofa tiếp khách, ngồi lật từng danh sách các mẫu áo cưới.

Cô và nàng bắt đầu chọn những bộ đồ ưng ý rồi vào thay.

Cô chọn và thử đồ xong hết và ngồi đây chờ đợi nàng thay đồ ra.

Nàng hiện tại đang ở trong một căn phòng lớn và sau tấm màn đó là cô.

Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng hết tất cả rồi, trang điểm, mặc đồ đã xong hết.

- Em sẵn sàng rồi - Nàng nói.

Từ đâu, hai chị nhân viên đứng hai bên từ từ kéo màn ra hai phía.

Cô đang bận ngắm nghía mấy bộ đồ cưới.

Nhưng ngay khi tấm màn được mở ra, cô quay phắt lại.

Lan...

Lan...

Khuê...!

Nàng đẹp quá!

Nàng bận trên mình một chiếc váy cưới không dây trắng tinh khôi.

Đầu tóc chải chuốc gọn gàng.

Làm cô có cảm giác như mình đang cưới luôn vậy!

Nàng đẹp tuyệt trần, cô nhìn thẩn thờ.

Nàng chỉ biết thẹn thùng đỏ mặt cúi cúi đầu xuống.

- Chủ tịch Phạm đây có hài lòng không ạ?

- Từ đâu, có chị nhân viên nói cắt ngang, chứ không cô cứ nhìn em mãi đến bao giờ?!

- Hài... hài... lòng...

Cô... lấy cho tôi bộ này!

- Cô giật mình quay lại nói.

- Dạ thưa chủ tịch.

Vậy rồi cứ thế, nàng cứ liên tục thay váy cưới.

Nàng mặc bộ nào, kiểu nào cũng đẹp!

Vậy sao biết mà lựa đây?

- Lấy tôi hết mấy bộ thử nãy giờ đi - Cô nói với nhân viên.

Họ liền niềm nở gói đồ cho cô.

Ra xe.

- Chị Hương!

Mua chi nhiều vậy?

Dù gì chỉ bận có một ngày, đâu cần phải mua nhiều đến thế?

- Nàng tỏ vẻ trách móc.

- Hê hê, ai mượn em bận đẹp quá chi?!

Mặc bô nào cũng đẹp hết, không mua sao được?!

Thôi kệ đi, mua về rãnh có gì em mặc cho chị coi cũng cũng được.

- Cái chị này!

- Nàng tay ôm má đỏ ửng, tay đánh yêu vào vai cô.

Cô cười vui vẻ, lái xe trở về nhà.

END CHAP 21.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 22


Hôm nay là ngày rất đặc biệt đối với cô và nàng, là ngày cô và nàng không bao giờ quên.

Ngày cô và nàng về chung một nhà.

Buổi tiệc kết hôn hôm nay được tổ chức ngay tại nhà hàng khách sạn bậc nhất Sài Gòn và cũng là nơi trực thuộc Tập Đoàn HK.

Cô đã thầu hết nơi đây, để dành một ngày thật đặc biệt chỉ có đám cưới của cô và nàng thôi.

Ông Phạm đã mời tất cả các đối tác, những người tai to mặt lớn, nổi tiếng trên thương trường cùng người thân đến dự tiệc kết hôn giữa cô và nàng.

Vì là buổi tiệc quan trọng nên nơi này cũng được trang trí đặc biệt hơn hẳn.

Buổi tiệc diễn ra ở nguyên khu nhà hàng, và ở giữa là lễ đường.

Sang trọng vô cùng!

Giờ sắp đến lúc bắt đầu buổi lễ.

Cô đã chuẩn bị xong mọi thứ và đang chờ đợi nàng ngoài phòng trang điểm, cô mặc bộ suit nữ trắng cùng chiếc áo sơ mi hở một nút bên trong, mái tóc xõa dài được uốn gợn sóng tỉ mĩ, trông cô rất sang trọng và thanh lịch, cô ngồi chờ mà không thể giấu được hạnh phúc trên gương mặt tuyệt mỹ của mình, cô rất nôn nóng được gặp nàng, người con gái cô yêu, người cô sắp lấy làm vợ, người mà cô nguyện đi đến suốt cuộc đời, cô dâu của cô!

Nàng giờ đây đang ngồi nhìn tấm gương trước mặt, lơ đễnh nhìn gương mặt trên đó.

Đây là hình ảnh của một cô dâu, chiếc váy trắng tinh, trang điểm xinh đẹp, khăn voan cô dâu trên đầu.

Nàng sắp kết hôn.

Nàng không ngờ người mình kết hôn lại là một cô gái, vì từ nhỏ nàng nghĩ, sau này nàng sẽ kết hôn với một người đàn ông và sống một cuộc sống sung túc, nhưng thật không ngờ, lớn nàng lại kết hôn với một cô gái và yêu cô gái ấy.

Cuộc đời không biết trước được gì cả!

Cứ sống thôi, đó là duyên phận, nó cho nàng gặp cô, rồi yêu cô và rồi dẫn dắt hai ta đi đến hôn nhân.

Nàng thật sự yêu cô, yêu cô rất nhiều, nàng đã mong chờ giây phút này từ lâu, giây phút cô và nàng chính thức thành vợ thành chồng, sống hết quãng đời còn lại bên nhau.

Nàng khẽ mỉm cười.

Bỗng có tiếng mở cửa, người đó bước vào, khẽ đưa tay lên chỉnh lại voan cho nàng:

- Đến giờ rồi con gái, chúng ta đi nhé - Bà Phạm nói, nhìn vào khuôn mặt nàng phản chiếu trong gương.

- Dạ được, mẹ.

Hai hình bóng khuất dần sau cánh cửa.

Bóng một người đàn bà đang dẫn dắt một cô dâu đến trước một cánh cửa khác to lớn.

Bà khẽ đưa tay nàng chuyền qua tay một người đàn bà khác:

- Hãy để ta làm việc này thay cho ba của con.

Nàng mỉm cười gật đầu.

Bà ấy là người đã nuôi dưỡng nàng từ nhỏ, nàng coi bà ấy như mẹ ruột của mình vậy, bà ấy đã đến dự bữa tiệc hôm nay với vai trò như người thân của nàng.

Nàng nhẹ nhàng khoác tay qua tay bà đang đợi sẵn.

Cánh cửa dần mở ra, nàng nhìn xung quanh, ngay trên kia chính là người nàng yêu, người nàng sẽ kết hôn, cô hôm nay thật xinh đẹp, cứ cười tươi mãi thế kia.

Cô đang rất mong chờ được nắm lấy bàn tay ấy để cùng thề nguyện bên nhau trọn đời.

Nàng bước vào, mọi người đổ dồn ánh mắt vào cô dâu đang tiến lên lễ đường, ai cũng phải công nhận, cô dâu đẹp xuất sắc, không chê vào đâu được.

Họ vỗ tay vui mừng.

Đến thật gần, bà nắm lấy tay Lan Khuê và cũng nhẹ nhàng nắm tay Phạm Hương lên, bà đưa tay Lan Khuê lên tay cô.

Ánh mắt lấp lánh như muốn khóc, mỉm cười nhẹ, bà nói chỉ đủ cô và nàng nghe:

- Con hãy chăm sóc Lan Khuê thật tốt, yêu thương nó, bảo vệ nó.

Con đừng bao giờ làm Lan Khuê buồn nhé!

Hãy luôn chở che cho nó.

Con hứa nhé?

- Dạ, con không dám hứa sẽ không làm Khuê khóc, không làm Khuê buồn.

Nhưng con sẽ luôn cố gắng để làm em ấy vui, em ấy cười - Cô nắm lấy tay Khuê, nói bằng hết tấm lòng của mình.

Và câu trả lời khiến bà rất hài lòng, con bé thật tốt, bà rất tin tưởng vào cô.

Bà mỉm cười, mắt lấp lánh như sắp khóc, khẽ gật đầu rồi buông tay hai người họ, nhẹ nhàng bước xuống dưới.

Hai người nhìn nhau hạnh phúc, cô nói:

- Hôm nay em đẹp lắm!

- Cảm ơn chị!

Chị cũng vậy!

- Nàng cười hạnh phúc.

Sau đó cả hai cùng nghe vài lời hẹn từ MC:

-...

Phạm Thị Hương, cô có đồng ý lấy Trần Ngọc Lan Khuê làm vợ, dù có ốm đau bệnh tật, vẫn chăm sóc, lo lắng, sống với nhau trọn đời trọn kiếp hay không?

- Lời cuối của MC.

Cô ngay lập tức trả lời mà không cần suy nghĩ.

- Tôi đồng ý.

- Còn cô, Trần Ngọc Lan Khuê, cô có đồng ý lấy Phạm Thị Hương làm chồng, dù có ốm đau bệnh tật, vẫn chăm sóc, lo lắng, sống với nhau trọn đời trọn kiếp hay không?

Nàng tươi cười.

- Tôi đồng ý.

Họ lần lượt đeo nhẫn cho nhau.

Tất thảy mọi người đều vui mừng cho cặp vợ chồng mới cưới, vỗ tay chúc mừng.

Và lời tiếp theo của MC khiến mọi người càng phấn khích hò reo hơn nữa:

- Tôi xin tuyên bố, kể từ giây này, phút này, giờ này, ngày này, tháng này, năm này.

Hai bạn đã là vợ chồng hợp pháp của nhau.

Sau tràng vỗ tay nhiệt tình từ các vị khách mời, MC duyên dáng cũng không quên góp vui thêm một câu:

- Và đương nhiên, bây giờ các bạn có thể... hôn nhau!

Lại một tràng vỗ tay lớn hơn nữa!

- ĐÚNG RỒI ĐÓ!

HÔN ĐI!

HÔN ĐI!

HÔN ĐI!

HÔN ĐI!...

- Đám đông dưới kia cứ liên tục thúc hai người họ hôn nhau.

END CHAP 22.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 23


Hai người họ nhìn xuống đám đông đang reo hò cười ngưỡng ngùng.

Rồi quay sang nhìn nhau đỏ mặt.

Cô nói:

- Cho chị hôn em nhé!

- Hôn em cũng cần xin phép sao?!

- Nàng trách yêu.

Nàng vừa nói dứt, cô lập tức tiến tới hôn ngay vào má nàng.

Làm nàng có chút hụt hẫn.

Và không chỉ riêng nàng cảm thấy hụt hẫn, đám đông phía dưới tỏ vẻ không hài lòng, từ hàng ghế bên cô, phát ra một giọng nói:

- Gì kì vậy?

Hôn môi đi chứ!

- Lệ Hằng lớn tiếng.

Mọi người bắt đầu la hét, thúc đẩy cặp đôi hôn môi nhau.

- ĐÚNG RỒI ĐÓ!

HÔN MÔI!

HÔN MÔI!

HÔN MÔI!...

Trong khi đó cô lại thầm nghĩ:

- "Cái tên này!

Ngươi không nói thì cũng có ai nói tiếng nào đâu, tự nhiên đứng nói chi rồi người ta kêu hôn môi rồi kìa!

Cái tên điên này!

Xong đám cưới biết tay tôiiiiii......".

Cô trong lòng là vậy nhưng mặt thì vẫn cười tươi như không có gì.

Rồi lại quay lại nàng:

- Chị hôn... môi em được không?

- Hôn em không cần xin phép biết chưa!

Nghe vừa xong câu trả lời, cô lập tức ôm mặt nàng hôn.

Nụ hôn của sự hạnh phúc, hạnh phúc vì tình yêu được trọn vẹn, để cuối cùng là một cái đám cưới trong mơ hoàn hảo!

Sau khi xong buổi lễ, mọi người cùng nhau đến khu nhà hàng, tiệc hôm nay là tiệc đứng, được bố trí rất nhiều bàn và thức ăn cho khách khứa.

Cô và nàng vào trong thay đồ rồi ra tiếp khách.

Cô thay một bộ vest khác, còn nàng thay bộ váy cưới thành một cái đầm dạ hội.

Nàng khoác tay cô tiến về phía mọi người.

Cô dẫn nàng đến chỗ của Thanh Hằng, Ngọc Hà, Lệ Hằng, Nam Em đang ăn uống nói chuyện vui vẻ.

- Chào mọi người!

Tui tới rồi nè!

- Cô lên tiếng.

Mọi người lập tức im bặt, quay lại nhìn cô, mặt không cảm xúc, nhìn phát, không quan tâm rồi quay lại nói chuyện tiếp.

- Ớ!

Mọi người sao vậy?

- Cô thắc mắc.

Nam Em đứng gần đó, quay qua nắm tay nàng lôi vào nói chuyện.

- Chúc mừng nha Lan Khuê!

- Tất cả đồng thanh rồi cười nói vui vẻ, Lan Khuê hiểu ý mọi người, không quan tâm tới cô, hòa chung không khí vui tươi mà không chú ý tới cô nữa!

Cô ở đây đứng nhìn, mặt đừ ra khó hiểu.

- "Mọi người sao thế?"

Trong tâm thầm mong Lan Khuê đừng lo nói chuyện bỏ rơi cô nữa, quay lại đây chơi với cô đi!

Mọi người xúm lại, nói hết với Lan Khuê về kế hoạch mà mọi người đã bàn từ trước:

- Nè Lan Khuê!

Chọc Phạm Hương tí đi!

Mặt chỉ đừ ra vui lắm đó Khuê!

- Mặt Lệ Hằng hớn hở cười, mọi người quay sang nhìn mặt không cảm xúc.

- Vào vấn đề chính đi!

- Thanh Hằng lạnh lùng liếc cậu một cái rồi quay qua nói với Lan Khuê.

- Tối nay, khi xong đám cưới.

Hai đứa đi xe riêng về.

Mọi người sẽ về trước rồi chuẩn bị một buổi tiệc tại gia.

Lan Khuê, nhiệm vụ của em rất đơn giản, em chỉ cần............................ bình thường với nó là được!

- Ngọc Hà.

- Haizzz...

Em tưởng gì!

Em làm được - Nàng vuốt ngực, nàng nghĩ có nhiệm vụ gì cao cả lắm!

Ai dè...

- Được rồi, còn những chuyện khác cứ để tụi tui lo - Nam Em lên tiếng.

Đặt tay xếp chồng lên nhau, cả đám đồng thanh hét khẽ:

- 1 2 3, yeah!

- Cố gắng lên Khuê!

Nhiệm vụ của em sẽ rất khó khăn đấy!

- Hồ Ngọc Hà đặt tay lên vai nàng, ra vẻ quan trọng, thật ra là đang cố ý chọc cười mọi người.

Cả đám cưới phá lên, riêng Lan Khuê chảy hết cả mồ hôi, cười trừ.

- Hơ hơ, em sẽ... cố gắng!

Nói rồi Ngọc Hà vỗ vai, nhẹ đẩy Lan Khuê ra chỗ Phạm Hương.

- Em đi bỏ chị!

- Cô ra chiều giận dỗi, dẩu môi, khoanh tay quay ra chỗ khác.

- Chị tự nhiên bánh bèo quá hà!

Nổi hết da gà!

- Vừa nói vừa ôm cơ thể, giả bộ rung lên.

- Mấy người đâu có thương tui!

Nói tui vậy đó - Cô càng nũng nịu.

- Chị có bao giờ vậy đâu!

Tự nhiên làm nũng - Nàng ra vẻ sợ hãi.

- Ủa mà hồi nãy mọi người xúm lại nói gì thế?

- Cô lập tức bỏ vẻ nũng nịu đó, quay lại thắc mắc hỏi nàng.

- Thì... có nói gì đâu?!

Chỉ là nói chuyện về........

Tập Đoàn...

đúng rồi, là Tập Đoàn thôi mà!

- Nàng cũng không biết trả lời sao hết, toát cả mồ hôi.

Tự hỏi:

- "Nói vậy chỉ có tin không ta?"

- Ừm - Cô vui vẻ cười, tin sái cổ, không chút nghi ngờ.

Vốn dĩ nàng nghĩ cô sẽ không tin cái lý do lãng xẹt đó, cô dễ tin người quá!

Ngốc thế không biết, nhiều khi nàng cũng chả hiểu sao cô lại được IQ 200.

Tiếp đó, cả hai đi tiếp khách, từng người từng người một.

Cô và nàng đi hết tất cả các khách hàng thân thiết của Tập Đoàn và người thân của bên cô và cả những người bạn của Lan Khuê ở cô nhi viện, người chăm sóc Lan Khuê nữa!

Để có không gian riêng nói chuyện, cả hai tách nhau ra.

Sau khi kết thúc buổi tiệc, khách đã về hết, chỉ còn lại cô và nàng về sau cùng.

Hôm nay cô chở nàng bằng một chiếc mô tô phân khối lớn, là phiên bản giới hạn, trên thế giới chỉ có 1 chiếc duy nhất.

Nhân ngày trọng đại này, cô muốn được chở nàng đi như thế!

Cô chưa từng chở nàng đi xe máy bao giờ nên ngay ngày cưới cô lần đầu tiên sẽ chở nàng đi xe máy.

END CHAP 23.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 24


Trên đường phố Sài Gòn, có hai cô gái cùng ngồi trên một chiếc mô tô chạy vun vút qua những tòa nhà nhấp nhô ánh đèn đủ loại màu sắc.

Nàng sẽ thật trân trọng khoảnh khắc này!

Nàng biết chứ, biết đây là lần đầu tiên cô chở nàng bằng xe máy mà còn vào đúng ngày cưới của hai đứa.

Nàng nhìn quanh thành phố, hai bên đường tấp nập người đi kẻ lại, ánh đèn nhiều màu sắc đang dần lướt qua tầm mắt.

Khung cảnh thật nhộn nhịp mà cũng thật lãng mạn vì còn có cô đang ngồi trước nàng đây.

Cô chuyên tâm lái xe, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vòng tay hơi ấm nơi vòng eo mình, cô mỉm cười hạnh phúc, cô ước vòng tay nàng cứ mãi đặt nơi eo cô.

Hạnh phúc biết bao khi được chở người mình yêu đi khắp nơi như thế này!

Về đến nhà, cô đi cất xe rồi cùng nàng đi vào.

Thật kìa lạ!

Sao hôm nay lại tối thui thế này?

Không chút ánh đèn nào luôn!

Mới có 7 giờ 30 phút tối thôi mà!

Hay là mọi người hôm nay mệt nên đi ngủ sớm rồi?

Chắc vậy!

Ờ mà vẫn thấy kì lạ!

Như mọi lần thì nếu cả nhà ngủ hết, thì ít nhất cũng có đèn vườn hay đèn hồ bơi chứ!

Hôm nay ngay cả một tia sáng cũng không có!

Đúng là kì lạ!

Và đương nhiên, chỉ có cô nghĩ thế.

Còn nàng, nàng không bất ngờ chút nào, vì nàng biết trước mọi người sẽ tạo bất ngờ cho cô.

Hai người bước vào vừa mở cửa phòng khách thì...

(Bùm bùm bùm bùm)

Đèn bỗng nhiên bật sáng lên, Lệ Hằng, Nam Em, Hồ Ngọc Hà và chị Hằng liền bắn pháo giấy vào bọn họ.

- Ôi trời ơi!

- Cô thốt lên bất ngờ, ôm tim há hốc mồm.

- He he, tụi tui chuẩn bị cho mấy cưng đó!

- Nam Em vừa nói mọi người vừa tránh ra một bên để cô nhìn rõ hơn bên trong.

Bên trong có ông bà Phạm cùng đứng đó.

Cô thật sự rất bất ngờ!

Buổi tiệc nhỏ này thật ra không có gì đặc biệt, nhưng nó có cả tấm lòng mọi người tặng cho cô, cô rất cảm kích!

- Cảm ơn mọi người!

- Cô tít mắt, cô muốn khoảnh khắc này quay lại, vì nó quá đặc biệt với cô.

Có người thân của cô, nhưng người cô yêu nhất, có nhưng người bạn bạn của cô, những người bạn luôn đồng hành cùng cô biết bao lâu nay và có cả người cô yêu cả đời.

Hiện tại họ đang đứng trước mặt cô, thật hiếm khi có được một buổi họp mặt đông đủ như thế!

- Được rồi!

Nhập tiệc nào!

- Câu nói của Lệ Hằng bỗng ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Rồi mọi người cùng ngồi thành vòng tròn dưới sàn, cho thân tình.

Tất cả ăn uống no say, riêng mỗi mình Lan Khuê và Phạm Hương không uống say nên vẫn còn tỉnh táo.

Họ ăn chơi đến tận 11 giờ đêm.

Ai nấy nằm la liệt trên sàn ngủ say sưa.

Còn mỗi nàng và cô.

Hai người thật ra là có ý đồ từ trước, đêm nay là đêm TÂN HÔN mà!

Hai người nhìn nhau đắm đuối, không biết nói gì!

Cô bật đứng dậy, đến nắm tay nàng lên phòng.

Họ vừa khuất sau cầu thang, lập tức tất cả mọi người mở trừng mắt, bật dậy:

- Tụi nó đi rồi!

- Thanh Hằng.

Mọi người nhìn nhau gật đầu.

Cô và nàng đâu ai biết họ đã vạch trước tất cả các kế hoạch, cứ nghĩ họ đã ngủ mê hết rồi, cô và nàng mới dám...

Ai dè đâu!

Những điều nàng biết chưa phải là tất cả.

Thanh Hằng tửu lượng rất cao nên không dễ dàng hạ gục được, còn Lệ Hằng, Nam Em, Ngọc Hà đều có thuốc nên mới có thể tỉnh táo đến thế!

Mọi người đi theo lần lượt gồm: Thanh Hằng, Ngọc Hà, Lệ Hằng, Nam Em.

Cặp nào cặp nấy nắm tay nhau rón rén bước lên cầu thang, sợ bị phát hiện.

Đến trước phòng của cô và nàng, ai nấy đều rất hồi hộp.

Họ lần lượt ghé tai vào cánh cửa nghe ngóng.

Họ nghe mấy cái tiếng gì như heo kêu í.

- Tiếng nó ma mị quá!

- Lệ Hằng nói.

Quay sang nhìn!

Ai nấy đều đỏ mặt, còn mình cậu là con bình tĩnh nhất.

Cả bốn người đang ngồi dựa đầu vào cửa nghe ngóng thì...

(Rầm)

Tất cả bổ nhào về phía trước, nằm hẳn lên sàn nhà, họ ngước mắt lên nhìn.

Cả đám thốt lên trong lo lắng.

- P...

Phạm...

H...

Hương...

- Mấy người đang làm gì ở đây vật hả?

- Ánh mắt rực lửa, vẻ mặt tức giận ấy đang nhìn vào bốn người dưới chân đang nằm trên sàn.

- B... bị... phát... hiện rồi!!!

- Lệ Hằng hét to.

Lập tức cả đám chạy thoát thân, mỗi người chạy một hướng, tốt nhất là nên rời khỏi đó trước khi quá muộn!

Thật là cái đám người đó!

Cô quay lại giường đến bên nàng, cô và nàng vừa làm những chuyện trong đêm tân hôn cần phải làm.

Giờ ôm nhau ngủ thôi!

Còn đám người kia!

Mai sẽ đem ra xét xử sau.

END CHAP 24.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 25


Sáng hôm sau, cô nhẹ nhàng nằm chống tay lên giường, vuốt ve đầu nàng, nàng thật xinh đẹp, ngủ mà cũng đẹp thế sao?

Cô đến giờ vẫn chưa tin là cô đã cưới nàng và đếm hôm qua còn... với nàng.

Chắc tối qua nàng mệt lắm!

Cứ để nàng ngủ vậy!

Nghĩ thế xong, cô nhẹ đặt chân xuống sàn thì bỗng có một luồng hơi ấm ôm chặt lấy cô:

- Chị định đi đâu?

- Giọng nàng vẫn còn ngái ngủ.

- Chị phá giấc ngủ của em rồi!

Em cứ ngủ đi, chị dậy trước - Vừa nói cô vừa gở tay nàng ra khỏi người mình, đặt nàng vào vị trí cũ, đắp chăn đàng hoàng rồi mới đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi vệ sinh cá nhân, cô vẫn còn buồn ngủ lắm!

Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên sau khi cưới, cô sẽ tự tay xuống bếp nấu thức ăn cho mọi người.

Mặt còn chưa tỉnh ngủ, bước xuống cầu thang thì gặp ngay Thanh Hằng và Ngọc Hà cũng đang từ phòng đi ra.

Cô lập tức mở trừng mắt lên, hét lớn:

- HAI NGƯỜI KIA!!!

- Cô liền chạy tới.

Hai người họ, người vò đầu, người ngáp lên ngáp xuống, vừa nghe tiếng hét thất thanh, chưa kịp thấy người đã nghe tiếng, liền nhận ra Phạm Hương, lập tức hai người họ tỉnh ngủ bỏ chạy tán loạn trong nhà.

Cả ba người họ chạy khắp phòng khách.

Cô vừa chạy vừa hét:

- HAI CÁI NGƯỜI KIA!

ĐỨNG LẠI MAU LÊN!

SAO DÁM RÌNH TÔI HẢ???

- TỤI CHỊ CHỈ TÒ MÒ CHÚT THÔI MÀ!

- Thanh Hằng vừa chạy phía trước vừa hét ra sau.

- TÒ MÒ MỘT CHÚT NÈ!

- Cô lập tức vớ cái gối trên ghế sofa kế bên chọi thẳng về phía trước, trúng ngay lưng Thanh Hằng.

- UIDA!

ĐAUUUU.....!!!

- Thanh Hằng hét lên ai oán.

Vẫn tiếp tục đuổi nhau, lâu lâu cô lại vớ cái gối lên chọi.

Cả ba cứ chạy mãi quanh phòng khách, họ đâu hay biết từ lâu Lan Khuê đã đứng trên cầu thang nhìn xuống cười muốn lộn ruột mà ráng không để bị phát hiện, thì từ hướng nào đó, xuất hiện thêm Lệ Hằng và Nam Em đang ngáp ngắn ngáp dài chưa tỉnh ngủ bước ra, Lan Khuê lập tức im bặt, nàng nháy mắt, ra hiệu trốn đi đừng để Phạm Hương phát hiện.

Ra dấu vậy thôi chứ hai người họ có ai hiểu gì đâu!

Hai người đứng ngơ ra nhìn Lan Khuê khó hiểu.

Chạy một hồi lâu, cô mệt mỏi đứng ôm gối thở:

- Đợi xíu đợi xíu, mệt!

- Mặt nhăn nhó nói về trước thở hồng hộc.

Thanh Hằng và Ngọc Hà vừa nghe thì cũng đứng lại, khom gối thở:

- Thôi!

Bỏ qua cho chị mày lần này đi Hương!

- Thanh Hằng nói muốn hết hơi.

Vừa nghe xong, cô liền bật dậy thẳng lưng:

- VỤ NÀY KHÔNG THỂ THA THỨ ĐƯỢCCCC........!!!

Cô liền lia mắt lên cầu thang, nhìn nàng, rồi nhìn sang bên cạnh, là Lệ Hằng và Nam Em.

Nhìn thấy thôi đã tức muốn ói máu, đêm tân hôn mà cũng không để yên nữa!

- HAI CÁI CÔ KIA!

AI CHO Ở LẠI NHÀ TÔI HẢAAAAA????

- Cô tức giận hét lớn.

- Tại... tại... tại do hai em xỉn quá nên không về được!

- Cả hai cười trừ.

- Ohhhhh......

Xỉn đến nỗi không về được, vậy đi rình ĐÊM TÂN HÔN CỦA NGƯỜI TA NỖI HẢ???

Còn ở lại nữa chứ!

Trời trời!

Còn tự tiện lấy hai bộ đồ của tôi mặc đi ngủ.

Được, mấy người được lắm!

Tôi sẽ khai trời hành đạo, các người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!

Cô tiếp:

- Ha...

đông đủ quá hen!

Sẵn đây TÔI XỬ MỘT LƯỢT HẾT ĐÁM MẤY NGƯỜI!!!

- Nói rồi cô liền đuổi thêm Lệ Hằng và Nam Em.

Một mình cô mà đuổi bốn người.

Bốn người kia vừa chạy vừa la khắp nhà, còn cô phía sau hai tay cầm gối giơ lên cao, liên tục chọi vào bốn người họ, cô hét liên tiếp:

- ĐỨNG LẠI, ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TÔIIIIIII!

TÔI SẼ CHO CÁC NGƯỜI BIẾT TAYYYYY.....

Bên kia cứ:

- ÁAAAAAA........

ĐUỔI SẮP TỚI RỒI KÌA!!!!

NHANH LÊNNNN......

Lan Khuê đứng trên bậc thang lại một phen cười hả hê.

- LAN KHUÊ!!!

ĐỪNG CƯỜI NỮA MÀ!!!

CỨUUUUUU........

- Lệ Hằng hét lớn, nhìn nàng với ánh mắt đẫm lệ.

- Ờh ờh... cứu...

- Nàng nói khẽ như để trấn tỉnh mình.

Phải làm sao mới được đây?

A... có cách rồi!

Nàng lập tức chạy đi mất hút:

- LAN KHUÊ!!!

ĐỪNG ĐI MÀ!!!

- Họ ở đây nhìn theo bóng lưng nàng mà kêu la thảm thiết.

- ĐỨNG LẠI!!!

- Cô hét.

- ÁAAAAAAAAA.............

- Sắp khóc luôn rồi!

Cái tên Phạm Hương này!

Sức trâu vậy không biết!?

Chạy nãy giờ mệt muốn chết.

Chạy hồi, ai cũng đều mệt mỏi.

Nhưng nhìn lại Phạm Hương, vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, vẫn chạy khỏe như ban đầu.

Thì bỗng nhiên...

- TẤT CẢ ĐỨNG LẠI!

- Tiếng đó là của........

ông Phạm.

Năm người họ lập tức dừng lại, đứng trơ như tượng.

- MỚI SÁNG SỚM SAO MÀ ỒN ÀO THẾ HẢAAAA???

- Ông Phạm hét to quyền lực.

Kế cạnh đó còn có cả bà Phạm và Lan Khuê, thì ra nàng đi là để gọi sự trợ giúp từ ông bà Phạm.

Bốn người họ liền hiểu ra, họ ra dấu khen ngợi Lan Khuê, họ ngón tay cái lên, cười híp mắt nhìn nàng, bọn họ biết ơn vô cùng.

- VUI VẺ QUÁ HẢ?!

- Ông Phạm thấy được liền lớn tiếng.

Họ liền rút lại ngón tay cái, cúi mặt hết xuống.

- TẤT CẢ CÒN ĐỨNG ĐÂY LÀM GÌ?!

GIẢI TÁNNNN!!!

Họ liền cong giò chạy mất hút.

END CHAP 25.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 26


Xong chuyện, ông Phạm cùng bà Phạm và cả bà Xuân vào bếp nấu bữa sáng.

Hôm nay đông vui nên nấu thức ăn nhiều một chút.

Bà Xuân vào làm ở Phạm gia đã lâu, bà biết tính của ông bà Phạm, bà Phạm tốt bụng, luôn giúp đỡ bà Xuân làm việc nhà, bà Xuân nhiều lần bảo bà Phạm đừng làm thế!

Cứ để bà làm.

Nhưng tất cả câu trả lời đều như nhau: Tôi làm nhiều nên quen rồi, tôi muốn giúp đỡ bà.

Còn ông Phạm, những khi rãnh rỗi ông luôn tham gia vào công việc nhà giúp đỡ bà Phạm.

Bà Xuân có thể cảm nhận được yêu thương ngập tràn trong ngôi nhà này!

Họ yêu thương nhau vô cùng.

Phạm Hương và Lan Khuê từ trên lầu đi xuống, nàng đến cạnh bà Phạm:

- Để con giúp mẹ một tay.

Bà mỉm cười hiền hậu:

- Được, con cắt cà rốt đi...

- Bà bắt đầu hướng dẫn con dâu, chỉ mới gặp nhau chưa được bao lâu, bà rất yêu thương Lan Khuê như con ruột của mình vậy!

Phạm Hương ở đây đến cạnh ông Phạm đang nhặt rau:

- Ba, cho con làm chung với!

- Ngồi xuống - Ông nhẹ nhàng chỉ cô chỗ ngồi bên cạnh.

Họ nấu ăn bên nhau trông thật hạnh phúc.

Sau khi bữa sáng đã dọn hết ra bàn:

- Nè Phạm Hương!

Con đi kêu mấy đứa xuống ăn đi - Bà Phạm.

- Dạ - Cô liền chạy lên lầu gọi mọi người.

Sau hôm nay, cô và nàng sẽ đi hưởng tuần trăng mật.

Cô và nàng sẽ xuất phát vào ngày mai.

Địa điểm là Paris của Pháp.

Cô và nàng sẽ chỉ ở lại đó trong 1 tuần vì lí do công việc nên không thể đi lâu được.

*Sáng hôm sau*

Chuẩn bị đâu vào đấy, cô lái ô tô chở nàng đến sân bay Tân Sơn Nhất.

Cả hai lên máy bay rồi ngủ một giấc cho đến khi hạ cánh.

Cô và nàng được sắp xếp ở một khách sạn ở Paris.

Cả hai đều đã kiệt sức sau chuyến đi dài, hôm nay họ sẽ nghỉ ngơi, ngày mai sẽ bắt đầu đi chơi vậy.

Sáng hôm sau, cô dậy sớm hơn.

Vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Sau đó đến bên giường gọi nàng dậy.

Cả hai sau khi thay đồ.

Họ quyết định đi xuống khu nhà hàng của khách sạn dùng bữa sáng.

Họ nói chuyện, cười đùa rất vui vẻ, hạnh phúc biết bao.

Sau khi dùng bữa, cô và nàng lên ô tô chạy quanh đường phố Paris dạo chơi.

Họ đến Versailles để tận hưởng, ở đây tuyệt đẹp, tất cả chỗ này đều được trang hoàng rất bắt mắt, nền cỏ bên dưới xanh tươi, cỏ được tỉa thành một bức tranh họa tiết cuốn hút.

Hai người tay trong tay đi cùng nhau đi quanh Versailles, đi đến đâu, họ đều thu hút mọi ánh nhìn.

Ai nấy nhìn theo mà ngưỡng mộ vô cùng!

Họ liên tục xì xầm: "Hai cô ấy đẹp quá!", "Trông họ thật đẹp đôi!", "Woa, là Phạm Hương đó!

Ngoài đời cô ấy xinh ghê!", "Cô đi cạnh là phu nhân chủ tịch phải không vậy?

Đẹp quá đi!",...

Cô đương nhiên là hiểu họ nói gì!

Đi mà cứ cười tủm tỉm rồi hất cao đầu tự tin.

Nàng đi cạnh chả hiểu gì, sao họ lại cứ nhìn vào cô và nàng vậy chứ, đã vậy còn xì xầm gì đó.

Nàng nhìn sang lại thấy cô sao tự nhiên khi không lại cười tự tin đến thế!

Nàng bèn ghé sát tai cô nói nhỏ:

- Chị ơi!

Họ sao lại nhìn chúng ta bằng ánh mắt đó?

- Họ đang khen chúng ta đó!

- Cô thản nhiên.

- Oh, họ khen gì thế?

- Nàng hỏi tiếp.

- Họ nói chúng ta xinh đẹp, đẹp đôi.

Có một số người biết mình nữa đó!

- Cô cười nhìn nàng.

Thì ra đó là lí do từ nãy giờ cô cứ cười hất cao đầu.

Nàng không nghĩ đến cả Pháp họ cũng biết đến cả danh tiếng của cô.

Nàng sau khi nghe cô kể thế cũng tự tin hơn hẳn, vui vẻ hơn nhiều.

Họ đi tham quan Versailles và đi ăn xong thì cũng đã tối.

Cô và nàng trở về khách sạn.

Hôm nay thế là đủ rồi!

Hiện giờ cả hai đang ở trong phòng, cùng nằm trên một chiếc giường to, ôm nhau thấm thiết thì (Reng reng reng)

- Dạ alo, con nè!

- Phạm Hương bật máy nói.

Cả hai tách nhau ra, hiện tại đang video call với ba mẹ nên không dám ôm.

- Àh!

Hai đứa đó hả?

Đi chơi vui không?

- Bà Phạm nhìn cả hai qua điện thoại.

- Dạ vui.

- Ha ha...

Mà nè Khuê!

Con Hương nó có ăn hiếp con không vậy?

- Ông Phạm giả bộ nói nhỏ với Khuê.

- Ba~ - Giọng cô nhão nhoẹt, giận hờn.

- Ha ha...

Được rồi, ba đùa chút thôi mà!

À mà con Hương nó có ăn hiếp con không Khuê?

- Ba~~~~~~ - Cô kéo dài thườn thượt.

- Thôi thôi!

Ba biết rồi!

- Ông Phạm cười thõa mãn, nhìn cái mặt Phạm Hương buồn cười chết đi được.

Nàng và bà Phạm có dịp cười lớn trước hai cha con nhà này.

- Cái ông này!

Hai đứa bữa nay đi đâu chơi chưa vậy?

- Bà Phạm.

- Dạ tụi con đi Versailles mới về hồi chiều - Lan Khuê.

- Vui lắm đúng không?

- Bà cười hiền.

- Dạ.

- Rồi giờ hai đứa đang ở đâu?

- Tụi con đang ở trong phòng.

- Ôh, bây giờ bên đó tối rồi nhỉ?!

Hai đứa ngủ sớm đi nhé!

- Dạ bye ba mẹ.

(Rụp)

END CHAP 26.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 27


Sau khi tắt máy, cả hai lại tiếp tục ôm nhau.

Định ngủ thì (Reng reng reng...), không kịp nhìn tên người gọi:

- Alo, ai vậy?

- Cô.

- Hehe, chị nè em gái!

- Chị gọi.

- Sao vậy chị?

- Bộ có sao mới gọi được cho mày sao?

- Chị nhăn nhó.

- Chứ đêm hôm chị gọi em có chuyện gì?

- Cô vừa nói vừa nhìn nàng trong tay đang ngơ ngác ngước lên nhìn.

- Ủa!

Đêm rồi á?

Đang ngủ hả?

Vậy thôi!

Cúp đây!

(Rụp)

Cô nhăn mày khó hiểu nhìn vào điện thoại.

- Gì vậy chị?

- Nàng mở to mắt hỏi.

- Chị Hằng gọi đó mà.

Không có gì đâu em?

Mình đi ngủ ha!

- Cô kéo chăn đắp cho cả hai.

Nàng chỉ im lặng rút sâu vào lòng ngực ấm áp.

Nàng khẽ mỉm cười, thật ấm áp!

Nằm trong lòng người mình yêu suốt đời, một cảm giác không thể tả.

Vòng tay ôm trọn nàng vào lòng càng làm nàng thấy hạnh phúc!

Dù nó không rộng, nó không đủ rắn chắc như lòng ngực, vòng tay nàng từng mơ ước nhưng lòng ngực này, vòng tay này là của người nàng yêu, yêu rất nhiều!

Chỉ cần thế thôi, đã quá đủ rồi!

Cả hai đang thiêu thiêu sắp ngủ được thì (Reng reng reng):

- Ai gọi giờ này vậy trời?

Sắp ngủ được rồi mà!

- Phạm Hương cô vươn người lấy điện thoại.

Cô híp híp mắt bật máy:

- Alo?

- Ahihi, em Hằng nè!

Đi chơi vui không chế?

- Lệ Hằng hớn hở.

- Vui vui cái đầu mày!

Mày biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả?

Mày biết tao đang ngủ không hả???

- Cô tức giận.

- Ủa vậy hả?

Bên kia tối rồi à?

Em hỏng có biết.

Hê hê, vậy giờ...... ngủ lại đi ha!

- Cậu để điện thoại xa lỗ tai.

Vừa dứt câu, liền có tiếng hét thất thanh:

- CÁI CON NHỎ KIAAA???

MÀY BIẾT TAO SẮP NGỦ ĐƯỢC THÌ MÀY GỌI KHÔNG HẢ???

ĐÊM HÔM TỰ NHIÊN ĐI GỌI ĐIỆN CHỌC PHÁ NGƯỜI KHÁC ĐANG NGỦ.

VUI LẮM HẢAAAAA???

- Thì tại em không biết chứ bộ.

- MÀY CÒN CÃI...

- Phạm Hương chưa dứt câu.

(Rụp)

Lệ Hằng cậu biết lắm mà, cô sẽ la cậu tiếp cho coi, tắt máy là an toàn nhất.

Cô nằm xuống với vẻ mặt bực dọc, sắp ngủ được thì bị quấy phá.

Cô vừa đặt lưng xuống giường liền có vòng tay ấm áp của con người nằm kế bên vòng qua hông, khiến cô có cảm giác yên bình đến lạ, cặp chân mày giãn ra, thoải mái hơn.

Cô yêu nàng!

Chỉ có nàng mới có thể xóa đi được những mệt mỏi, phiền toái của cô mỗi ngày.

Cô mỉm cười nhìn nàng say đắm không rời.

Ôm nàng vào lòng, tự mình cảm nhận hơi ấm của người con gái ấy truyền đến, ấm áp lạ thường.

Nó dần đưa cô vào cơn mụ mị, một giấc ngủ sâu, một giấc mơ chỉ có cô và nàng.

Những ngày tiếp theo sau đó, cô và nàng đi ngao du khắp mọi nơi ở Paris.

Đến ngày cuối cùng ở Paris.

Tối nay cô và nàng sẽ trở về Việt Nam để trở lại công việc của mình.

Một buổi sáng tinh mơ, cô và nàng lại cùng nhau lên xe tiếp tục đi đây đó hết thủ đô Paris này!

Cô đưa nàng đến một quán ăn nổi tiếng ở Paris, quán ăn này rất ngon, chả trách sao nó lại nổi tiếng đến vậy!

Sau khi ăn xong, cô và nàng đến thăm bảo tàng Louvre với 30.000 tác phẩm từ đồ cổ cho đến những tác phẩm phục hưng đồ sộ.

Louvre là một nơi không thể bỏ qua khi đến Paris.

Đến đây cô và nàng được tận mắt chiêm ngưỡng bức họa Mona Lisa nguyên bản và cả xác ướp Ai Cập thật nữa!

Phạm Hương và Lan Khuê cứ mãi mê chiêm ngưỡng các tác phẩm ở Louvre suốt cả buổi trưa.

Cho đến giờ đã chiều rồi!

Cô bỗng chốc hỏi nàng:

- Em đói chưa?

Nàng bất chợt lấy tay xoa bụng mình:

- Giờ em mới nhớ, từ trưa tới giờ em chưa ăn gì hết.

- Vậy mình đi ăn - Cô nói rồi nắm tay nàng kéo ra khỏi bảo tàng.

Cả hai ghé vào một quán ăn bên đường.

Lúc đang ăn, cô nói:

- Bây giờ mới có 5 giờ chiều thôi!

Nếu mình về thì còn hơi sớm.

Mình nên đi đâu nữa nhỉ?

Mấy ngày qua mình đi hết rồi.

- Hừmmmm......

Ah em nhớ rồi!

Một nơi rất nổi tiếng ở Pháp.

Đố chị là ở đâu?

- Nàng cười nghịch ngợm.

- Ờ...

Ở đâu ta???

Một nơi nổi tiếng ở Pháp hả???

Ờhhhhh..........

- Cô cứ ngồi ngăm một hồi lâu, thật sự là cô không biết.

- Haizzz, chủ tịch HK đây đó hả?

Nơi nổi tiếng vậy mà không biết!

Ngốc thế không biết!

- Nàng nhăn mặt chỉ tay vào người cô ra vẻ trách móc.

- Người ta không biết thiệt chứ bộ!

Em nói chị ngốc!

Híc híc híc...

- Cô giả bộ khóc, bĩu môi cúi gầm mặt xuống.

- Thôi!

Em nói giỡn mà!

- Nàng xoa lưng cho cô.

- Vậy thôi - Cô ngóc đầu lên gấp đũa ăn không giả bộ nữa.

- Haizzz, cái người này!

- Nàng liên cóc đầu cô một cái rõ đau.

- Uida, sao đánh người ta?

- Cô đau đớn buông đũa, hai tay ôm đầu nhăn mặt.

- Hứ - Nàng khoanh tay quay mặt đi chỗ khác.

- Gì vậy Khuê?

- Cô khều vai nàng.

- Khuê!

Bé Khuê - Cô khều mãi mà nàng vẫn không chịu quay mặt lại.

- Mèo!

Mèo ơi!

Meow meow - Cô kiên nhẫn khều nàng năn nỉ.

Nàng vẫn vậy, liếc cô một cái rồi hất đầu cao hơn.

- Thôi mà!

Hay giờ em nói đi đâu đi, chị chở em đi - Cô không khều nữa, trở lại dùng lời chuộc lỗi.

Nàng lập tức quay phắt lại, mở to mắt mỉm cười vui mừng trong niềm hân hoan vô cùng.

- Tháp Eiffel.

- Ờ ha!

Giờ mới nhớ ra - Cô giờ mới ngớ ra.

Liền phóng xe chở nàng đi tháp Eiffel.

END CHAP 27.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 28


Một cảnh tượng thật hùng vĩ, trước mặt hai người họ là tháp Eiffel nổi tiếng của Pháp.

Họ hiện tại đang đứng giữa bãi cỏ lớn với hai bên là hai hàng cây xanh và ngay trước mắt kia là tháp Eiffel.

Cô và nàng đứng cứ thế mà há hốc mồm trầm trồ nhìn tòa tháp.

Xung quanh đoàn người qua lại tấp nập và những ánh đèn ban đêm càng làm tô điểm thêm nét đẹp nơi này.

Cứ thế hai người họ nhìn mãi, nhìn mãi, họ liên tục bị thu hút.

Cho đến khi:

- Lan Khuê!

- Cô gọi nàng.

- Dạ?

- Đẹp quá em nhỉ?

- Ừm.

- Vậy mình chụp hình đi - Cô dắt tay nàng tiến gần thêm chút nữa.

- Ok - Rồi nàng bắt đầu tạo dáng chụp hình, selfie đủ thứ.

Đi tới đâu họ chụp tới đó, đi quanh chân tháp chụp hình.

Một hồi sau:

- Được rồi, đi về - Cô nắm tay nàng kéo đi.

Nàng nhăn mặt níu tay cô lại:

- Gì~~~ Sao lại về?

- Thì đi rồi đó, chụp hình rồi!

- Ơh, em còn muốn lên đỉnh tháp nữa~~~ - Nàng nũng nịu.

- Ủa lên được hả?

- Cô ngơ.

- Được sao không?

Chị không biết hả?

- Ờh thì biết chứ sao không biết.

Mà tại mà tại...

- À há!

Thôi đi đừng có giả bộ.

- Thôi thôi!

Đi đi - Cô lãng sang chuyện khác, dẫn tay nàng đến gần tháp.

- Chị đi hỏi người ta đi, hỏi coi làm sao lên được!

- Nàng.

- Ờh ờh - Cô ngơ ngơ ngác ngác đi hỏi.

Sau khi hỏi, cô và nàng được hướng dẫn để lên đỉnh tháp, cả hai đi thang máy lên đến đỉnh tháp.

Cô và nàng nhìn xuống thành phố, ở đây cả hai có thể nhìn thấy được toàn bộ thành phố phồn hoa.

Đèn chiếu sáng ở mọi nơi, cô và nàng nhìn mà ngưỡng mộ, sao lại có một nơi như thế này!

Nàng tuy nhìn xuống dưới với độ cao này thì có hơi sợ nhưng nàng lại rất yên tâm khi đã có cô ở bên rồi.

Xung quanh đây cũng có rất nhiều người, nói đúng hơn là có rất nhiều cặp đôi, họ cùng nhau chiêm ngưỡng cảnh đẹp nơi này.

Tuyệt vời!

Cô tuy đã từng đến Pháp nhưng vẫn chưa được lên đỉnh tháp Eiffel bao giờ nên giờ đây được tận mắt chiêm ngưỡng thì đúng là hết sẩy!

Cảnh đẹp, người đẹp, tất cả đều hoàn hảo cho một buổi hẹn hò giữa cô và nàng.

Mà sao cứ thấy thiếu thiếu, nhớ là có một cái rất nổi tiếng ở Pháp.

Là gì nhỉ?

À đúng rồi!

Còn thiếu một nụ hôn kiểu Pháp.

May mắn ở đây cũng ít người.

- Lan Khuê!

Mình ở đỉnh tháp rồi!

Chị thấy có gì đó thiếu thiếu!

- Cô giả bộ suy ngẫm.

- Thiếu gì nhờ?

- Nàng cũng thác mắc.

- Mộy nụ hôn kiểu Pháp đó nha!

- Haizzz, cái chị này!

- Nàng ngượng chín mặt, quay sang đánh vào vai cô.

- Ở một nơi đẹp như thế này!

Sao mình không tạo ra một nụ hôn nhỉ?

Sẽ rất lãng mạn đó!

- Cô.

Nàng im lặng nhìn cô, chẳng nói gì.

Rồi từ từ nhắm mắt.

Cô dần hiểu ý, cô nhìn xung quanh đợi người thưa chút đã.

Cô bắt đầu nhắm mắt, tiến gần lại đôi môi chờ sẵn kia.

Giây phút khẽ chạm nhau tim nàng đập thình thịch như muốn rơi ra khỏi lòng ngực.

Đôi môi mọng đầy đặn, cảm xúc dâng trào, một nụ hôn kiểu Pháp giữa thành phố Paris, ngay trên đỉnh tháp Eiffel.

Một khung cảnh tuyệt vời.

Cô có thể cảm nhận được hương vị tình yêu đang truyền trên đầu môi.

Chiếc lưỡi tinh nghịch len lõi vào môi cô, cô cũng nhịp nhàng phối hợp theo.

Tất cả đều tạo nên một bức tranh đặc sắc.

Cô và nàng như không quan tâm đến xung quanh, không cần để ý là có ai nhìn mình không?

Mà bây giờ trong tâm trí họ chỉ có đối phương mà thôi!

Người mà họ yêu nhất.

Họ dần tách ra khỏi nụ hôn sâu, vẫn còn lưu luyến hương nơi đầu môi, họ chỉ biết nhìn nhau trong hạnh phúc.

Cô nhìn xung quanh mà ngơ ngác, nàng thấy thế cũng quay sang nhìn theo.

Ôi trời ơi!

Cái gì thế này?

Mọi người nhìn cô và nàng với ánh mắt kì lạ, ai đời lại đi hôn nhau giữa chốn đông người bao giờ?

Cả hai cùng lúc xoay mặt ra phía sau.

Thôi chết rồi!

Nhục quá đi!

Rồi cô nắm tay nàng kéo về chuẩn bị đồ rồi khuya còn bay nữa!

Trở về khách sạn, hai người họ thu xếp đồ đạc xong xuôi rồi cùng đi ngủ.

Đến 4 giờ sáng mai sẽ có chuyến bay về TP.

HCM.

Sau một chuyến đi dài, cuối cùng cũng về tới sân bay Tân Sơn Nhất.

*Sân bay Tân Sơn Nhất*

Hai người họ bước ra ngoài liền nhìn thấy Thanh Hằng với Lệ Hằng đang đứng đợi để chở về.

- Hello, hai người đi chơi vui không?

- Lệ Hằng.

- Tao mệt - Cô nói giọng mệt mỏi.

Cậu nhìn cô bằng một ánh mắt khinh bỉ rồi nhìn sang Lan Khuê mỉm cười như đang chờ câu trả lời, nàng liền rũ xuống:

- Mệt.

- Gì kì vậy?

Đi chơi mà ai cũng mệt hết vậy!

- Cậu nhăn nhó.

- Thôi thôi!

Hai đứa mới bay về xa nên mệt á mà!

Về rồi nói tiếp!

- Chị lên tiếng giải vây.

Về đến nhà, cô nàng liền phóng lên phòng đánh một giấc cho đã.

Suốt chuyến bay có ngủ được miếng nào đâu!

END CHAP 28.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 29


Cô và nàng ngủ đến tối thì bị bắt thức dậy ăn tối cùng gia đình.

Cả hai uể oải vì vẫn còn mệt và buồn ngủ thì bị lôi đầu dậy ăn cơm.

Cô và nàng xuống bàn ăn.

Cầm đũa lên gắp thức ăn, còn mắt nhắm mắt mở ăn cơm không nổi.

Bỗng ông Phạm đập bàn (Rầm):

- Ăn đàng hoàng đi nào?

- Ông khẽ nhẹ nhàng.

Cô và nàng giật mình mở to mắt cúi gầm xuống ăn cơm, cả hai chính thức tỉnh ngủ.

Bà Phạm ngay lúc đó khẽ nói nhẹ:

- Hai đứa đi chơi vui không nhỉ?

- Dạ vui - Nàng.

- Vậy hai đứa có tính tới chuyện đó chưa?

- Bà Phạm vào thẳng vấn đề.

- Chuyện gì hả mẹ?

- Cô ngây thơ.

- Thì là chuyện...

- Bà ấp úng.

- Ý mẹ mày nói là có con đó!

- Ông Phạm tỉnh bơ.

- Cái ông này!

- Bà quay qua nhìn ông Phạm rồi quay sang nhìn cô và nàng trìu mến.

- À...

à mẹ... thật ra tụi con vẫn chưa tính tới chuyện đó!

Với lại hai con còn đi làm, công việc chưa ổn định nên vẫn chưa thể sinh con được - Lan Khuê nàng giải thích.

- Đúng rồi đó mẹ!

Tụi con còn trẻ, tụi con còn công việc nên vẫn chưa thể sinh con bây giờ được đâu mẹ!

- Cô tiếp lời.

- Thấy chưa tôi nói mà!

Tụi nó không chịu đâu!

- Ông Phạm.

- Vậy... vậy thôi!

- Bà nói với giọng buồn.

- Thôi mà mẹ, tụi con sẽ cố gắng hết sức để sinh cháu cho ba mẹ sớm nhất có thể.

Nha?

- Cô nhìn bà với đôi mắt long lanh.

- Cũng được - Bà.

- Vậy được rồi, ăn cơm đi!

- Ông Phạm liền lãng chuyện cho không khí thoải mái hơn.

*Hai năm sau*

Phạm Hương và Lan Khuê giờ đây ai nấy đều có sự nghiệp vững chắc.

Cô vẫn là chủ tịch Tập Đoàn HK nhưng bây giờ cô đã có chỗ đứng nhất định trên thương trường, điều khiển Tập Đoàn hết sức thành thạo.

Còn nàng bây giờ là giám đốc phòng nhân sự của cả Tập Đoàn.

Tất cả đều thay đổi nhưng tình yêu giữa cô và nàng vẫn như thế, vẫn sâu đậm như 1 năm trước khi mới yêu nhau vậy!

- PHẠM HƯƠNGGG.......

SAO DÁM ĐI CHƠI KHUYA THẾ HẢ???

- Lan Khuê chạy khắp nhà đuổi Phạm Hương.

- AAAAAAAAAAA.......

CHỊ ĐÂU CỐ Ý ĐÂU!

TẠI CON HẰNG NÓ DỤ CHỊ CHỨ BỘ!

- Cô chạy đằng trước nói vọng ra sau.

- CHỊ ĐỪNG CÓ BIỆN MINH!

CÓ BIẾT EM CHỜ KHÔNG HẢ???

VỢ CON Ở NHÀ KHÔNG LO, LO ĐI CHƠI KHÔNG LÀ SAOOOO???

- Nàng cáu gắt.

- MÌNH CHƯA CÓ CON MÀ!!!

- Cô.

Lập tức Lan Khuê đứng khựng lại.

- Chị mới nói gì?

- Nàng thất thần nhìn cô.

Cô thấy thế liền đứng lại nhìn nàng:

- Mình chưa có con - Cô khó hiểu trả lời.

- Có con?

- Nàng tự hỏi mình.

Lát sau, giờ ăn trưa, cả nhà cùng nhau ngồi vào mâm cơm.

Như mọi ngày, họ lại cùng nhau tâm sự.

Nhưng hôm nay hơi khác chút:

- Ba mẹ/Hai đứa - Bà Phạm và nàng đồng thanh.

- Mẹ nói trước đi - Lan Khuê.

- Thôi, con nói trước đi - Bà Phạm.

Cả nhà đều im lặng chăm chú lắng nghe nàng:

- Vậy con xin nói trước ạ!

Thật ra thì tụi con kết hôn đến nay cũng đã 1 năm rồi!

Hai đứa bây giờ cũng đã có công việc ổn định.

Như một năm trước đã nói, tụi con sẽ cố gắng để sinh cháu cho ba mẹ sớm, cưới nhau cũng được một năm, công việc cũng đã ổn định.

Nên... tụi con muốn... có con!

- Nàng nói với vẻ mặt tươi tắn.

Cô ngồi kế bên nghe xong là muốn té ghế, sao hôm nay nàng lại suy nghĩ về chuyện này và muốn có con?

Nàng chưa hề báo trước với cô mà tự đi nói với ba mẹ.

Nàng thật sự làm cô bất ngờ.

- Con... con... nói thiệt hả?

- Ông bà Phạm chồm người về phía trước, nhìn chầm chầm vào nàng làm nàng khó xử.

Ông bà cười mỉm muốn chờ đợi câu trả lời đúng ý mình.

- Dạ... dạ... dạ thiệt!

Ông bà cười vui sướng nắm chặt lấy tay con dâu mà âu yếm.

- Con gái của mẹ!

- Bà vui sướng không biết nói gì hơn.

Nàng bỗng chốc trở nêm ấm áp lạ thường, tiếng "Con gái của mẹ" làm nàng cảm thấy như mình đang có một gia đình thật sự, câu nói ấm áp, cử chỉ ngọt ngào của bà làm nàng rung động, nước mắt sớm đã lưng tròng, nàng cảm động biết bao nhiêu!

- Vậy là hai bây sắp có con rồi sao?

- Chị Hằng từ đâu chen vào.

- Đúng rồi chị - Lan Khuê quay sang trả lời.

- Ai như con hả Hằng?

Con bao nhiêu tuổi rồi?

30 tuổi rồi, có còn nhỏ đâu mà chưa chịu lấy chồng lấy vợ gì hết!

Con nhìn em nó đi, nó sinh sau con 2 năm đó!

Mà bây giờ nó lấy vợ, sắp sinh con luôn rồi!

Mà tới giờ con còn chưa có gia đình là sao?

Con với con Hà mẹ thấy quen cũng lâu rồi, sao còn chưa tính đến chuyện kết hôn?

Con Hà nó tốt tính như thế sao con không kết hôn với nó đi!

Mẹ nói rồi!

Phải kết hôn càng sớm càng tốt, cưới ngay luôn.

Đến giờ này ba mẹ phải ép mày cưới thôi!

Nếu được ngày mốt đem Ngọc Hà về đây cho mẹ để mẹ nói chuyện với nó nghe không?

- Bà Phạm nói.

- Dạ... dạ... dạ... dạ mẹ - Chị tối sầm mặt xuống.

Lát sau, nàng mở lời:

- Dạ hồi nãy mẹ muốn nói gì vậy mẹ?

- Thì con đã nói rồi còn gì!

- Bà phán một câu.

Làm cả nhà phá lên cười.

Riêng chỉ một người...

END CHAP 29.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 30


Cả ngày hôm đó, chị biểu hiện lạ lắm!

Mặt cứ buồn buồn, xụ xụ, không có lấy một tia vui vẻ.

Bị làm sao vậy chứ?

Từ sau bữa cơm chị cứ như vậy!

Lủi thủi một mình, nhốt mình suốt trong phòng, ít khi ra ngoài.

Là sao nhỉ?

Tối hôm đó, cô quyết định sang phòng chị Hằng hỏi cho ra lẽ:

(Cốc cốc)

- Vào đi - Giọng nói nhẹ nhàng, như gió lướt qua tai cô.

Cô khẽ khàng mở nhẹ cánh cửa, đi vào đóng cửa lại.

Quay sang nhìn chị, chị đang ngồi ngay mép giường hướng ra không gian bên ngoài ngôi nhà, nơi bãi cỏ xanh ngắt bao quanh căn nhà, còn có đèn chiếu lên bãi cỏ mỗi đêm đều thế!

Vươn tầm mắt xa xa kia là cây cối um tùm và tiếp đến là con đường bê tông nằm giữa khu rừng vắng lặng, thỉnh thoảng có người chạy xe qua góp phần làm bớt đi không gian nhàm chán ngoài kia.

Nhìn một khung cảnh nhạt nhẽo như thế!

Sao ánh mắt chị cứ mãi vươn ra ngoài kia, chị đang nhìn ngắm thứ gì ngoài đó chăng?

Trong căn phòng này cũng nhàm chán, chẳng lấy chút một tia sáng nào cả, không gian im ắng càng làm không khí thêm nặng nề.

Cô nhấc từng bước đi tới chỗ chị ngồi.

Cô thấy chị, thấy chị đang ngồi thả hồn ra thế giới ngoài kia!

Chị chẳng màng xoay qua nhìn lấy cô một lần.

Cô đến ngay cạnh chị, ngồi ngay kế chị, nhìn chị một hồi, cô bật lên tiếng nói:

- Chị sao vậy?

Thanh Hằng im lặng.

- Sao cả ngày nay chị lạ thế?

- Cô hiểu tính chị, một câu hỏi không rõ ràng như thế sẽ không thể khiến chị mở miệng vào những lúc như thế này đâu!

- Không gì!

- Chị bật lên tiếng nói giữa đêm tối, nghe có chút ma mị.

Cô nhẹ đặt tay lên bàn tay chị rồi nói:

- Em biết chị đang có vấn đề!

Em thật sự rất lo lắng đó!

Nhưng những lời nói đó vẫn không khiến chị lung lay ý nghĩ của mình.

- Không có gì thật đấy!

- Chị quay sang cười hiền nhìn cô, đặt bàn tay mình lên tay cô.

- Em biết chị đang có vấn đề gì đó.

Hai chúng ta là chị em, nên em nghĩ có gì là phải tâm sự, chia sẻ với nhau.

Tâm sự cũng là một biện pháp để xua đi những mệt mỏi hay phiền toái chị đang phải hứng chịu.

Chuyện này có vẻ quan trọng, chị không thể nói với em.

Chị không muốn nói cũng không sao!

- Cô cười đáp lại chị.

Chị dần tắt đi nụ cười.

Chị đứng lên, đặt từng bước đến tấm kính ngăn cách căn phòng với thế giới bên ngoài.

Cô liền đi theo.

Cả hai đứng đó nhìn mãi ra bên ngoài.

Chị khẽ nhẹ nhàng nói:

- Em biết không?!

Em ấy không chịu cưới chị.

Cô hiểu rồi, lí do vì mẹ ép chị ấy cưới hồi trưa nay.

Nhưng cô khó hiểu, hai người yêu nhau lắm mà!

Cô có thể thấy được điều đó!

Hai người yêu nhau đã lâu sao vẫn chưa thấy cưới?

Nhưng cô vẫn chưa thể tin điều chị vừa nói là sự thật, chị Hà sao lại không chịu cưới?

Cô hỏi lại:

- Ý chị là chị Hà sao?

- Đúng - Chị khẽ khàng, mắt vẫn hướng ra bãi cỏ ngoài kia.

- Sao chị ấy không cưới chị?

- Chị vẫn luôn tìm kiếm câu trả lời trong suốt 3 năm qua, từ lần đầu chị hỏi cưới em ấy.

- Vậy sao giờ chị không hỏi lại lần nữa?

- Chị hỏi nhiều lần rồi đấy chứ!

Nhưng câu trả lời vẫn vậy - Chị nhếch nhẹ môi cười.

- Sao chị không tự mình hỏi lí do?

- Chị hỏi nhưng em ấy lúc nào cũng thế, em ấy nói chị đợi, em ấy muốn chị đợi cái gì suốt 3 năm qua chứ?

- Em hiểu rồi.

Em nghĩ chị cần nên nói chuyện với chị ấy, tìm xem lí do nó là gì?!

Biết đâu chị ấy có lí do gì đó quan trọng...

Thanh Hằng liền ngắt ngang:

- Không.

Em ấy không hề yêu chị, em ấy chưa từng yêu chị từ lúc đầu.

EM ẤY KHÔNG YÊU CHỊ, EM ẤY CHỐI BỎ CHỊ, EM ẤY KHÔNG CƯỚI CHỊ - Từng câu nói của Thanh Hằng dần trở nên mất kiểm soát.

Chị hét lên, bàn tay chị bấm chặt vào vai cô, nước mắt chị rơi từng giọt, từng giọt một.

Chị trở nên khác hoàn toàn với trước đây, chị chưa từng mất kiểm soát hay để những giọt nước mắt rơi tự do thế này!

Chị Hằng thật sự yêu chị Hà đến vậy sao?

Cô kinh ngạc đến nổi không thể khép miệng lại được, trước mắt cô là chị Hằng, người chị luôn mạnh mẽ, luôn tích cực, chị chưa bao giờ để nước mắt rơi không tự chủ như thế!

Chị mất kiểm soát ư?

Chị chưa từng để cảm xúc vượt quá mức kiểm soát của mình.

Đôi mắt đỏ ngầu, chị đang cố chịu đừng cảm xúc trong lòng từ đó đến giờ, chị đang thật sự đau khổ.

Thì ra đó là lí do mãi hai người ấy không cưới, đây không phải lần đầu mẹ bắt chị ấy kết hôn, nhưng chị Hằng, chị ấy đã cố gắng trì trệ việc này vì chị quá yêu Ngọc Hà, không muốn mất chị Hà.

Dù cố gắng đến đâu thì việc gì tới cũng sẽ tới, lần này mẹ quyết ép chị Hằng kết hôn, chị đã không chịu nổi được nữa rồi!

Thanh Hằng chợt bừng tỉnh, chị dần thả lỏng bàn tay, buông hẳn vai cô.

Chị xoay lưng về phía cô, gạt đi những giọt nước mắt.

- Em về phòng đi, mai còn đi làm nữa!

- Giọng chị run rẫy.

- Tối nay em ngủ với chị?!

END CHAP 30.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 31


Đêm đó, hai người quay mặt vào nhau, cứ thế nhìn nhau không nói câu nào.

Thì:

- Hãy thuyết phục chị ấy nói lí do cho chị.

Mạnh mẽ lên!

Được chứ?

Chị nở một nụ cười nhẹ, khẽ gật đầu.

- Được rồi!

Mình ngủ nhé!

Cả hai dần chìm sâu vào giấc ngủ.

*Sáng hôm sau*

(Cốc cốc)

- Lan Khuê, cho chị vào!

- Giọng cô còn ngái ngủ, đầu tóc rối bù, tay ôm gối đứng trước cửa chờ nàng ra mở.

- Ở ngoài luôn đi!

- Tiếng nói lạnh lùng sau cánh cửa.

- Lan Khuê à!

Chị phải thay đồ đi làm.

Lập tức tiếng cửa phòng mở, nàng đã chuẩn bị xong cả rồi.

Cô bây giờ phải vào làm vệ sinh cá nhân và thay đồ chuẩn bị đi làm.

Nàng từ tối hôm qua đến giờ không ngủ được tí nào.

Vì cái tên Phạm Hương đó không ngủ cùng nàng, làm nàng thức trắng cả đêm.

Nàng biết đêm qua cô ngủ bên phòng chị Hằng nhưng ít nhất cũng phải qua nói với nàng một tiếng chứ!

Đằng này chẳng nói tiếng nào, đi qua bên đó rồi ngủ luôn bên đó cả đêm, làm nàng bên này trằng trọc hoài không ngủ được vì thiếu hơi cái tên đó.

Bực mình hết sức!

Cô vì không để ý nên không biết nàng đang giận mình, từ khi bước vào phòng đã thấy không thoải mái mà không biết chuyện gì!

Nàng nhăn nhó mặt mày suốt nhưng vì không để ý nên cô không biết.

Không màng xoay mặt nhìn nàng một cái.

Cánh cửa mở cô lập tức quăng cái gối lên giường chạy tót vào nhà vệ sinh.

Sắp trễ mất rồi!

Nàng lúc đó đã chuẩn bị xong, xuống nhà ăn sáng và đi làm không đợi cô.

Cô xong xuôi, xuống đến thì lại không thấy nàng đâu, loay hoay một hồi, bà Phạm nhìn thấy, hiểu cô đang tìm kiếm gì!

Liền trả lời:

- Lan Khuê đi làm lâu rồi!

Cô lập tức khó hiểu, như mọi ngày là nàng và cô dù chuẩn bị trước hay sau đều chờ nhau xong rồi đi chung.

Hoặc ít nhất nàng có đi sớm hơn vì lí do nào đó cũng sẽ nói cô, sao bây giờ lại vậy?

Không đi chung, không nói năng gì hết, sáng sớm lại có thái độ kì lạ.

Chắc chắn có chuyện.

Cô nghĩ:

- "Chuyện gì vậy chứ?

Hừmmmmmm......

Ah nhớ rồi!

Hồi tối qua... chết chưa!

Em ấy giận rồi!".

- Mẹ ơi!

Con đi làm đây!

- Cô chào mẹ một tiếng rồi phóng ra xe chạy ngay đến Tập Đoàn.

Cô hối hả lên phòng mình cất cặp rồi chạy xuống phòng nhân sự, trên đường chạy xuống thì gặp Kỳ Duyên, bị bắt lại:

- Chị Hương, chị coi dùm em cái này đi!

Chỉ em làm cái này với!

- Kỳ Duyên đưa ra một sấp tài liệu trước mặt.

Cô dù đang gấp nói chuyện với nàng nhưng cũng không thể bỏ công việc ở đây được.

Cô tiến lại gần, đứng sát lại với Kỳ Duyên, đưa tay hướng dẫn cô ấy.

Tự nhiên không đâu có một lực đẩy mạnh vào lưng cô, cô mất thế nhào về phía Kỳ Duyên.

Tư thế bây giờ là cô đang giữ lấy eo em ấy ôm sát vào lòng như để che chở, sấp tài liệu hiện giờ đang nằm chiễm chệ dưới chân.

- Tôi xin lỗi chủ tịch - Cậu nhân viên cúi đầu vừa xin lỗi vừa nhặt sấp tài liệu dưới đất.

- Được rồi - Cô.

Cậu nhân viên cúi đầu quay lưng bỏ đi.

Cô thầm nghĩ:

- "May quá!

Chỗ này vắng người..."

Cô chợt ngừng lại dòng suy nghĩ của mình.

Cô nhìn thấy... nhìn thấy... nàng.

Ánh mắt nàng hờ hững, nhìn thẳng vào hai người đang ôm nhau.

Nàng đi ngang và nhìn thấy từ lúc cậu nhân viên xoay lưng bỏ đi.

Nàng quay mặt bỏ đi.

Cô thất thần, nhìn theo nàng.

Cô chợt bừng tỉnh, nhìn lại mình và Kỳ Duyên, thật sự là quá sát nhau.

Cô vội buông tay khỏi eo Kỳ Duyên, đứng xa em ấy:

- Em... em có sao không?

- Cô hỏi dù đang rất gấp.

- Em... em không sao!

- Kỳ Duyên gượng chín mặt.

- Vậy được rồi.

Cô bộ dạng hấp tấp.

Thật đúng lúc có Lệ Hằng đi ngang, cô kéo tay cậu lại:

- Hướng dẫn em ấy.

Rồi liền lập tức quay lưng chạy đi.

Cô thấy nàng đi ra cửa chính, cô chạy thật nhanh trước mắt toàn thể nhân viên Tập Đoàn, việc gì chủ tịch phải hấp tấp đến thế?

Cô chạy ra khỏi cửa.

Nàng đâu mất rồi?

Không kịp rồi!

Cô hối hả gọi cho nàng.

Nàng không nghe máy.

Cô thật sự thấy nghiêm trọng, mặc dù chưa gặp tình huống này bao giờ!

Nhưng cô hiểu tính nàng, nàng sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu!

Nàng vừa nhìn thấy hai người họ ôm nhau, rất chặt ngay ở nơi làm việc.

Đúng rồi!

Chỉ có nơi làm việc mới gặp nhau để thể hiện tình cảm.

Nàng ngay giây phút ấy, họ bám sát lấy nhau, người ấy ôm người khác không phải là nàng.

Cô biết con tim nàng đau thế nào?

Phút chốc nó quặn lên từng cơn bóp nghẹn cổ họng nàng không thể thở được.

Nàng cố tỏ ra là mình hờ hững, mình không quan tâm, nhưng thực chất nàng không bình tĩnh được thế!

Ngay lúc đó, nàng lại lên cơn đau tim, nàng vội vã đi thật nhanh ra khỏi cửa tự tìm cho mình một góc để uống thuốc.

Vụ sáng sớm nàng đã hết giận cô, đang trên đường đến phòng cô thì lại gặp cảnh tượng đó.

END CHAP 31.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 32


Lan Khuê lập tức chạy xe về nhà, trên xe, nàng khóc hết nước mắt.

Trách tại sao cô không đến xoa dịu nàng mà còn làm hành động đó trước mặt nàng?

Trách mình sao lại khóc nhiều đến thế?

Khóc cho tên khốn đó.

Đến nhà, nàng liền chạy lên cầu thang, nước mắt giàn giụa.

Nàng muốn đóng cửa phòng lại và khóc thật to cho hả dạ.

Nhưng ông trời dường như không cho phép:

- Lan Khuê???

- Ông Phạm hỏi, đang cùng bà Phạm xem tivi.

Lan Khuê chợt dừng lại.

Bà Phạm nghe thế liền quay lại:

- Lan Khuê con sao vậy?

- Bà lo lắng.

- Không có gì đâu mẹ - Nàng nói mà không quay đầu nhìn lại, nói với giọng nức nở vì khóc.

Bà tiến đến gần Lan Khuê, đặt hai tay lên vai nàng:

- Con sao vậy Khuê?

Quay lại nhìn mẹ nào?

Nàng im lặng, bà biết là có chuyện mà.

Bà nhẹ xoay vai Lan Khuê.

- Lan Khuê!!!

- Bà bất ngờ, con dâu bà đang khóc, bà thật sự rất lo lắng cho đứa con của mình.

Ông Phạm dần tiến lại gần, nhìn thấy thì:

- Lan Khuê, con sao vậy?

Bà nhẹ nhàng lau nước mắt trên má nàng.

Nàng hết sức cảm động, ba mẹ lo cho nàng đến vậy!

Nàng nhào đến ngã vào lòng bà Phạm khóc òa như một đứa con nít.

Nàng cần một vòng tay ngay lúc này.

Bà bất ngờ ôm chặt lấy nàng, dù không biết chuyện gì nhưng ông bà vẫn vô cùng lo lắng, con bé bị đau ở đâu sao?

Bà đẩy vai nàng ra xem xét:

- Con bị thương ở đâu sao?

Có sao không con, có đau không con.

Đâu?

Cho mẹ xem.

- Mẹ!!!

- Nàng cứ thế khóc òa, nàng không muốn nói chuyện này chút nào, nhưng cảm xúc dâng trào nàng không thể kiểm soát được mà ôm lấy bà khóc lóc.

- Được rồi con, đến đây, đến đây - Ông Phạm dìu nàng đến sofa.

- Kể ba nghe có chuyện gì?

Ai đánh con?

Ba sẽ đánh nó cho con mà, nín đi - Ông Phạm lo lắng không kém.

Nàng như được dịp khóc to hơn, nàng nhìn thấy sự lo lắng ở ông bà, nàng cảm nhận được tình cảm của ông bà Phạm rất chân thật, cảm xúc dâng trào làm nàng khóc lớn hơn.

Bà Phạm rút giấy ra đưa con dâu chậm nước mắt.

Đành để con bé khóc cho đã rồi nói chuyện sau.

Sau một hồi lâu, nàng chỉ còn:

- Híc híc híc....

- Được rồi con gái, giờ hãy nói ba nghe là có chuyện gì đi - Ông Phạm.

- Ba...a... kh...ông có gì đ...âu!

- Nàng liên tục nấc lên.

- Khóc lớn vậy mà bảo không có gì hả con?!

- Bà Phạm như hét lên trách móc.

- Híc... híc... híc... chị ta... chị ta... phản bội con!

- Ai chứ?!

Con Hương đó hả?

- Chị ấy ôm người con gái khác trước mặt con.

- Được rồi con gái, ba sẽ dạy cho nó một bài học, con đừng lo - Ông ra vẻ quyết tâm.

- Thôi con!

Giờ lên phòng nghỉ đi con.

Ba mẹ sẽ xử tội nó khi nó về nhà.

Đi nha con!

- Bà dìu nàng lên lầu.

Sau khi xong bà trở lại ngồi với ông:

- Mắt con bé xưng húp hết cả!

Không ngờ con Hương nó lại như thế!

- Bà.

- Đúng vậy!

Tôi không để yên cho nó đâu!

Nó dám làm thế với Lan Khuê - Ông.

Cả ngày nay, công việc ở Tập Đoàn nhiều kinh khủng.

Lại còn mất đi thủ lĩnh phòng nhân sự càng làm công việc thêm phức tạp, cô phải gánh hết những phần công việc của nàng trong ngày hôm đó.

Đáng lý là đến 17 giờ là tan làm, nhưng phải tăng ca vì công việc quá nhiều.

Vì thế, cho đến 22 giờ tối mới về.

Tất nhiên về đến nhà, ai cũng ngủ hết cả.

Chỉ còn bóng đèn mờ thắp sáng ở khuôn viên.

Cô mệt mỏi lết thân sát nặng nề lên phòng, vừa mở cửa đã thấy nàng nằm ngủ an nhiên trên giường, cô mỉm cười mãn nguyện, vì sau một ngày làm việc mệt mỏi về đến nhà cũng gặp được nàng, cơn mệt mỏi trong lòng bỗng chốc tan biến.

Chỉ cần nhìn nàng như vậy thôi, cô đã đủ yên lòng.

Cô nhẹ nhàng bước vào phòng tắm, đóng cửa lại, ngay lập tức nàng mở mắt.

Thật ra nàng không hề ngủ, nàng đã rất lo lắng cho cô sao lại về trễ như vậy?

Đã ăn uống gì chưa?

Nàng đã ngồi trong phòng suốt cả ngày, chỉ để khóc, đến tối thì lo lắng cho cô sao mãi chưa về, nàng ngồi đây lặng lẽ đợi chờ, ngay khi nghe tiếng bước chân ngoài hành lang, nàng liền nhận ra cô nên giả bộ nằm xuống ngủ.

Nàng nhận ra cô đã đứng ngắm nhìn nàng, nàng đột nhiên thấy có lỗi lạ kì, nàng biết hôm nay nàng nghỉ làm và cô là người gánh hết công việc của nàng.

Cô chắc mệt lắm rồi!

Nỗi ghen tức trong lòng bỗng chốc tan biến.

Nhưng lí trí nàng không cho phép nàng làm vậy!

Chính cô, chính cô là người làm nên mọi chuyện, chính cô đã khởi nguồn cho tất cả.

Cô đã có lỗi với nàng trước thì làm sao nàng có thể tha thứ dễ dàng như vậy được.

(Cạch)

Tiếng cửa phòng tắm mở.

Nàng liền nhắm mắt ngủ.

Cô đến bên nàng, nhìn nàng trong mớ suy nghĩ hỗn độn.

Nàng thật sự ghen sao?

Ghen tức đến nỗi phải nghỉ việc ư?

Cô chưa từng được nếm mùi ghen tuông từ vợ mình, 2 năm qua sống chung với nhau, cô chưa thấy nàng như vậy lần nào.

Cô nghĩ thời điểm nàng nhìn thấy cảnh tượng đó, nàng sẽ bực tức, nỗi nóng lên tiếng tới làm gì đó ghê gớm!

Nhưng không ngờ nàng lại bình tĩnh như thế!

Thấy người mình yêu tay trong tay cùng người khác phải khó chịu lắm!

Nàng vẫn có thể bình tĩnh mà lướt qua nhẹ nhàng như không có gì!

END CHAP 32.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 33


Ngắm nàng một hồi lâu cho thỏa niềm thương nhớ.

Phạm Hương chợt nhận ra phải làm sao đây?

Đêm nay có thể ngủ với Lan Khuê được không chứ?

Nàng có giận không?

Nhưng thôi kệ, cả hai là vợ chồng mà, ngủ chung là chuyện bình thường, đâu gì cấm cản được.

Thôi ngủ đại vậy!

Cô đặt lưng xuống cạnh nàng, khẽ nhắm đôi mi nặng nhọc.

Cô dần tìm đến giấc ngủ.

Sáng hôm sau, cô thức giấc, nhẹ đưa tay qua dò xét nàng nằm bên, nàng không có ở đây!

Bên nàng lạnh ngắt, nàng rời khỏi giường từ lâu.

Nét đượm buồn trong đôi mắt, thì ra nàng vẫn còn giận cô chuyện hôm qua, từ sớm nàng đã rời khỏi nhà đi làm chỉ để tránh mặt cô.

Cô ngồi dậy chuẩn bị đi làm.

Đến Tập Đoàn, cô lên phòng làm việc bỏ cặp rồi chạy xuống phòng nhân sự.

Cô đứng trước cửa phòng nhưng không dám mở cửa bước vào, đôi mắt hướng về phòng giám đốc nhân sự, tấm màn đã che mất cả phòng, nàng đang làm gì trong căn phòng đó chứ?

- À dạ chủ tịch, mời chủ tịch vào ạ!

- Một cô nhân viên phòng nhân sự mở cửa cho cô.

- Không cần đâu - Cô cười buồn.

Rồi cô xoay lưng bước đi.

Cô đâu hề biết nàng không hề ở trong phòng, nàng đứng từ phía xa đằng sau cô, nàng thấy hết tất cả, cô xuống đây nhìn lén nàng, sao lại không dám mở cửa bước vào gặp nàng chứ?

Nàng rất nhớ cô, nhớ giọng nói, vòng tay ấm ôm nàng mỗi đêm nay không còn được cảm nhận.

Cô lướt qua nàng như một cơn gió, cô không thấy nàng luôn hướng mắt về mình bằng ánh mắt nhớ nhung, rưng rưng nước mắt.

Nàng đưa cánh tay lên lau nó đi.

Do chính cô đã làm chúng ta xa cách, chính cô đã làm chúng ta không thể nói chuyện, không thể gặp nhau, tất cả là tại cô.

Nàng thiết nghĩ mình có nên làm lành với cô.

Nhưng không được, Phạm Hương cô đã ôm người khác ở một nơi vắng người, không thể tha thứ dễ dàng như vậy!

Cô lên đến phòng mình làm việc.

Bỗng (Reng reng reng...):

- Alo mẹ?!

- Cô bật máy.

- Hương!

Sáng nay mẹ quên nói với con, tối nay về sớm ăn tối nhé!

- Bà Phạm.

- Dạ mẹ.

- Vậy được rồi!

Con làm việc tiếp đi.

- Dạ.

(Rụp)

Tối hôm đó, cô về nhà đã thấy nàng đang loay hoay trong bếp cùng bà Phạm nấu ăn.

Cô lia nhìn lên ghế sofa, là chị Hà, chị ấy đang ngồi trông có vẻ rất vui, chắc chị ấy chưa biết sắp tới có chuyện gì!

Chị Hằng vẫn chưa nói.

Cô đi lên lầu tắm rửa, lúc bước ra khỏi phòng đi xuống dưới ăn tối thì gặp chị Hằng, chị ấy có vẻ căng thẳng.

Cô hỏi:

- Chị chưa nói với chị Hà sao?

- Đ...

đúng rồi!

Chị... chỉ nói... về nhà mình ăn tối thôi!

- Chị lắp bắp.

- Thôi được rồi!

Đừng lo nữa!

Cứ bình tĩnh, sẽ ổn thôi mà!

- Phạm Hương trấn an chị mình.

- Ờh...

ờh...

ờh - Chị còn hơi lo.

- Đi xuống thôi!

- Cô nắm tay chị kéo xuống dưới nhà.

Cả hai vừa bước xuống, Ngọc Hà có vẻ phấn khích:

- Hai chị em hôm nay thân dữ ta!

- Hà cười hiền.

- Ừh... chắc thân!

- Bà Phạm đang trong bếp nghe thấy liền đáp lại một câu tỉnh bơ, làm mọi người được một pheng cười đau bụng.

Sau khi ngồi vào bàn ăn, ông Phạm ngồi ngay trung tâm bàn ăn, bà Phạm, Phạm Hương, Lan Khuê ngồi bên trái, Thanh Hằng, Ngọc Hà ngồi bên phải.

Bữa ăn ban đầu diễn ra vô cùng suôn sẻ, có hai người ngồi mà cứ ngại ngùng, không dám đụng nhau dù là một chút, người thì nghĩ mình có lỗi nên nghĩ đối phương còn giận mình, còn người thì cứ muốn làm lành mà không biết mở lời làm sao!

Mọi thứ êm đẹp cho đến khi bà Phạm cất tiếng:

- Hà à!

- Dạ bác - Ngọc Hà giật mình.

- Con với con Hằng quen được bao lâu rồi nhỉ?

- Bà nói tiếp.

- Dạ cũng khoảng 7 năm rồi bác - Ngọc Hà vẫn bình thường.

- Lâu vậy rồi sao?

Thật ra hôm nay bác mời con đến đây ăn tối là có một chuyện rất quan trọng bác cần nói.

- Dạ bác cứ nói đi ạ!

- Ngọc Hà bắt đầu nghiêm túc bỏ đũa xuống.

Mọi người cũng dần bỏ đũa chú ý đến cuộc nói chuyện.

Chị Hằng bắt đầu lo sợ, thấp thỏm.

- Hừmmm.... bác thấy tụi con quen nhau cũng đã lâu.

Con Hằng 30 rồi, con bây giờ cũng sắp 30.

Đến tuổi cặp kê, hai đứa cũng nên có gia đình ổn định.

7 năm bác nghĩ cũng đủ dài để hai con tìm hiểu nhau.

Nên bác muốn hai đứa kết hôn với nhau cho ổn định.

Bác rất mến con nên bác muốn cho con Hằng cưới con về làm vợ.

Được không con?

- Tất cả nhìn chằm chằm vào Ngọc Hà.

- Dạ... dạ... dạ... con...

- Em liên tục ấp úng.

Ông bà Phạm nhìn Ngọc Hà với ánh mắt trìu mến.

Ngọc Hà không thể cứ tiếp tục ấp úng.

- Nha con!?

- Bà Phạm.

- Con... con... con có lí do.

Con chưa thể kết hôn với chị ấy bây giờ được.

Hai bác... hai bác có thể cho con một thời gi...

- CÒN BAO LÂU NỮA NGỌC HÀ???

EM MUỐN TÔI ĐỢI ĐẾN BAO GIỜ???

- Chị mất bình tĩnh đứng phắt dậy quát lớn.

Em im lặng cúi mặt xuống, nước mắt từ đâu tuôn trào, rơi liên tục không ngừng.

Em thật sự có lí do chính đáng mà!

- Em nói tôi chờ, chờ cái gì suốt 3 năm qua chứ?

Rốt cuộc là lí do gì mà em không chịu cưới tôi?

- Chị đứng nhìn Ngọc Hà mà cố ngăn nước mắt không lưng tròng, chị sợ mình sẽ yếu đuối trước mặt em ngay giờ phút này.

Tại sao chứ?

END CHAP 33.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 34


Em đứng bật dậy:

- Con xin phép - Ngọc Hà liền chạy nhanh ra khỏi cửa.

Thanh Hằng chỉ biết đứng đó nhìn theo dáng em khuất xa tầm mắt mà chẳng biết làm gì!

- Chạy theo đi!

Tình yêu của con mà - Bà Phạm ngay lúc đó đã mỉm cười hiền hậu với chị.

Thanh Hằng liền nhận ra, chị không thể để tình yêu của mình vuột mất như thế được!

Để em chạy ra khỏi đây, khác gì tình yêu của chị cũng tan biến.

7 năm yêu em, chờ đợi em, bây giờ không thể để mất dễ dàng như vậy được!

Chị ngay lập tức đuổi theo, cô ngay lúc đó cũng bật dậy định chạy theo thì:

- Cứ để chúng nó tự giải quyết với nhau - Ông Phạm khẽ nói.

Cô nghe thể liền hiểu rồi ngồi lại ăn cơm.

Ánh mắt mọi người lo lắng hướng mắt ra cửa sổ.

Nàng thầm nghĩ:

- "Mưa rồi!".

*Ngoài sân*

Chị vừa chạy ra ngoài trời liền đổ cơn mưa, mưa như trút nước.

Chị vừa chạy vừa tìm kiếm em, may quá!

Em ở ngay kia rồi.

Em đang cố sức chạy, chạy ra khỏi chỗ này, em không còn đủ sức để chống chọi lại áp lực trong căn nhà kia, mặc kệ cơn mưa trên đầu đang dần thấm ướt cơ thể.

Ngọc Hà không biết mình phải chạy về đâu?

Chạy đến bao giờ?

Bỗng một lực từ sau kéo tay em giật lại, em buột quay đầu.

Là chị Hằng, sao chị lại ra đây?

Thân người chị ướt sũng, chị nhìn lấy em đôi mắt đỏ tấy.

Em nhìn mà đau lòng:

- Chị...

- Ngọc Hà.

- Em tính chạy đi đâu?

- Chị nhẹ nhàng.

Nàng không biết trả lời sao cả, đành lơ đi:

- Chị ướt hết rồi - Nàng đưa tay chạm vào má chị như để lau đi vết mưa liên tục rơi trên mặt.

Thanh Hằng liền lập tức giật phăng cánh tay em ra.

- EM ĐỊNH CHẠY ĐI ĐÂU?

- Em... em...

- Ngọc Hà lo sợ.

Chị liền nhận ra nét lo sợ trên khuôn mặt em.

- Chị xin lỗi!

Chị muốn hỏi ra sự thật... sao em lại không muốn cưới chị?

Hay em...

- Không, không phải - Em chen ngang, không để chị phát ra lời đó.

- Vậy sao em không chịu kết hôn với chị?

Chị đã làm gì sai sao?

- Chị trìu mến.

- Không... không phải...

- Em khép nép vì lạnh.

- Em không muốn cưới chị sao?

- Không, không phải.

- VẬY LÍ DO LÀ GÌ CHỨ???

- Chị mất kiên nhẫn, nắm lấy vai em, mở to mắt nhìn em run rẫy.

- Hả?

Vì sao?

- Mắt chị nheo lại, nhận ra mình lại lớn tiếng với em, nước mắt chảy hoài không ngớt từ khi chị chạy ra khỏi nhà, dưới cơn mưa, làm sao em thấy được chứ?

Ngọc Hà không khá được, nhìn người mình yêu thống khổ như vậy!

Làm sao ngăn nước mắt được đây!

Cả hai đều khóc dưới một cơn mưa, nhưng không ai nhìn thấy được giọt nước mắt của người kia, mưa cuốn trôi nước mắt, nhưng không thể cuốn trôi hết nỗi đau trong lòng.

- Chị yêu em vậy mà!

- Chị cúi mặt xuống, mặc kệ cho nước mắt cứ chảy, sẽ chẳng ai thấy chị yếu đuối dưới một cơn mưa.

Em nhìn mà đau lòng, chị yêu em đến thế sao?

Chị đau đớn vì phải chờ đợi em suốt bao năm qua.

Chị bỏ tay mình ra khỏi vai em, chị ngước đầu lên nhìn em:

- Dù lí do gì đi chăng nữa!

Đáp án vẫn là em không cưới chị.

Chị hiểu rồi... mình... mình... mình kết thúc ở đây!

- Con tim chị đau đớn, cổ họng chị buông ra lời đó khó khăn biết bao.

Chị nghĩ cuộc tình này sẽ chẳng đi đến đâu nếu không có đích đến là kết hôn.

Chị đã chờ quá lâu cho câu trả lời và giờ chị nhận ra sẽ không có câu trả lời nào cả, mà chỉ có chờ đợi, chờ đợi.

Ngay thời khắc ấy, cả hai đều đau đớn, đau cho cuộc tình 7 năm sắp đến hồi kết, đau cho tình yêu của chính mình.

Em cứ thế im lặng nhưng nước mắt cứ tuôn, tuôn vội vã.

Tim quặn thắt, đau đớn tột cùng, là chị, người em yêu nói chia tay để làm dấu chấm cho cuộc tình 7 năm dài dăng dẳng.

Chẳng lẽ 7 năm yêu thương, chờ đợi, những kỉ niệm bao lâu đến giờ đều tan biến trong chỉ vài giây chị nói ra từ "kết thúc".

Em để tình yêu đời mình biến mất dễ dàng như vậy sao?

Em thật lòng yêu chị, chị là người duy nhất cũng là người cuối cùng em yêu, em nguyện yêu chị trọn đời trọn kiếp.

Nếu thời khắc này, em chấp nhận buông bỏ, em buông bỏ tình yêu này, tức là trọn kiếp em không thể yêu thêm một ai khác ngoài chị, chỉ có chị làm em hạnh phúc.

- Em về đi, sẽ bị cảm đó!

- Thanh Hằng nói xong, quay ngoắt đầu bỏ đi.

Ngọc Hà giật mình giữ lấy tay chị.

Thanh Hằng nhìn Ngọc Hà mà nước mắt tuôn lã chã, em sao lại giữ tay chị chứ?

Chị đã quyết tâm quay đầu đi để tìm con đường giải thoát cho em, em đã không muốn cưới chị mà.

Em giữ tay chị chỉ làm chị thêm lưu luyến, chị sẽ chẳng thể quay đầu đi được mất.

- Em xin lỗi!

Là em sai, là em không tốt với chị.

END CHAP 34.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 35


Chị bất ngờ ôm chặt em vào lòng, chị thật sự không muốn thế!

Chị thầm cầu mong em sẽ giật tay chị lại và nói không muốn chia tay, bây giờ nó đã trở thành sự thật.

Em ở trong lòng chị khóc nấc lên, em biết chị sẽ tha thứ cho em mà!

- Cảm ơn chị, cảm ơn chị.

Em xin lỗi chị...

- Được rồi, em đừng nói gì nữa!

Cứ thế, dưới cơn mưa có hai con người đứng ôm nhau khóc, khóc vì hạnh phúc, khóc vì người kia cuối cùng cũng chịu nói ra lí do đó.

- Ba... ba mẹ em không cho em cưới chị.

Hai người ấy muốn em cưới một người con trai.

Em không muốn cưới anh ta, em chỉ muốn cưới chị thôi!

Chị có biết em đau khổ thế nào không?

Em đã rất cố gắng để ba mẹ hiểu cho em, nhưng em không bao giờ làm được.

Em đã cố gắng hết sức mới có thể gia hạn cưới anh ta đến bây giờ.

Em không còn chịu đựng được nữa rồi!

Hức... hức... hức...

- Em sao lại không nói với chị chứ?

Chúng ta sẽ cùng vượt qua mà.

Em không tin chị sao?

- Chị tách em ra, nhìn vào mắt em hỏi.

- Không, em tin chị mà!

- Vậy được rồi, chúng ta sẽ cùng giải quyết.

Được chứ?

Ngọc Hà gật đầu.

Chị tiếp:

- Trời đang mưa, mình vào nhà nhé!

- Chị dắt em vào nhà.

Vừa bước vào trong, ánh mắt mọi người đổ dồn vào hai người đang ướt sũng, chắc là dầm mưa đây mà!

Thanh Hằng bắt gặp ánh nhìn ấy liền ngại ngùng cúi đầu ôm em lên phòng.

Mọi người dưới này mãi nhìn theo cho tới khi hõ khuất khỏi cầu thang.

- Vậy hai tụi nó xong rồi đó.

Còn hai đứa - Ông Phạm nhìn Phạm Hương và Lan Khuê.

Hai người chỉ biết cúi đầu ăn cơm chứ không biết phải nói gì.

Ông nhìn họ mà lắc đầu.

*Sáng hôm sau*

Vẫn như thường lệ, cô và nàng thức dậy và chuẩn bị đi làm nhưng lần này lại khác, nàng quyết định hôm nay sẽ đợi cô đi chung.

Cô vừa bước xuống nhà đã thấy nàng ngồi đó, cô nhìn nàng mà mỉm cười trong bụng.

Hai người cùng lái xe đến Tập Đoàn rồi ai về phòng, chẳng ai đá động tới ai.

Nàng đã rất can đảm ngồi lại chờ cô đi làm chung, vì đáng lí ra cô phải là người chủ động làm hòa với nàng, nhưng làm vợ chồng phải nhường nhịn nhau một chút thì mới hạnh phúc.

Ở cùng một nhà, cùng một phòng mà không nói chuyện với nhau thật sự rất khó chịu, huống gì còn là vợ chồng, hai người yêu nhau.

Nếu hôm nay nàng không chờ cô thì cô cũng dự định sẽ chờ nàng đi chung rồi.

Rõ ràng nàng đã có chủ ý muốn làm hòa thì việc gì cô không chấp nhận, vì tất cả là do cô bắt đầu mà.

Cô nghĩ mình phải tự đi xin lỗi làm hòa với nàng thôi.

*Hai giờ trưa*

Nàng mới nghỉ trưa xong.

Nàng đã dự trong bụng tối nay nhất định phải nói chuyện với cô.

Đang suy nghĩ thì nàng bỗng nhận được một cuộc điện thoại, là số lạ, nàng bật máy:

- Alo???

- Alo!

Đầu dây bên kia có phải Lan Khuê không vậy?

- Một giọng nam trầm trả lời.

- Đúng rồi, mà giọng này là...

- Nàng ngờ ngợ ra một cái tên.

- Ahaha, tao Vĩnh Thụy nè!

Cuối cùng cũng tìm được mày - Anh cười to vào điện thoại.

- Mày á hả?!

Sao kiếm được số tao hay vậy?

- Nàng cũng vui mừng không kém.

- Tao mà Khuê!

Tao hỏi con Duyên á!

Nó nói mày làm chung chỗ với nó, làm Tập Đoàn lớn nữa chứ!

Ghê luôn!!!

- Ahihi, đừng nói vậy?

Tao mắc cỡ - Nàng giả bộ làm giọng mắc cỡ.

- Mày mà mắc cỡ gì?

Hâm hả?

- Anh cười lớn.

- Mới gặp lại mà nói chuyện vậy hả?

- Dạ dạ, em xin lỗi chị.

Rồi cả hai cứ thế nói chuyện, hỏi thăm nhau.

- Sao lâu rồi tao không thấy tin tức gì từ mày hết vậy?

Như bốc hơi khỏi Trái Đất vậy á?

- Lan Khuê.

- Thật ra tao mới từ Anh về mới tìm tin của Kì Duyên với mày được nè!

Kể từ khi tốt nghiệp cấp ba là tao đi Anh ở luôn.

- Rồi giờ mày làm gì?

- Nàng tò mò.

- Ahihi, thì có làm gì đâu!

Tao làm Giám đốc Tập Đoàn LXVT thôi hà!

Có chút đỉnh cổ phần trong Tập Đoàn của mày.

Có nhiêu đó chứ có cái gì đâu!

- Anh làm vẻ khiêm tốn.

- Hơ hơ, mày 'có làm gì đâu'!

- Nàng khinh bỉ.

- Trời ơi!

Khen đúng không?

Thôi đừng có khen mà!

Người ta ngại - Vĩnh Thụy ngượng ngùng.

- Ai khen mày?

- Cô nhìn cái điện thoại bằng nửa con mắt.

- Ờhhh... không khen thì thôi!

Mà mày ơi!

Tối nay rảnh không?

Mình gặp nhau ha?

Nàng chợt suy nghĩ, nàng dự định đi làm về sớm để chuẩn bị một bữa ăn cho gia đình và ngỏ ý làm hòa với cô nhưng làm sao đây?

Anh là bạn thân của cô cùng thời học cấp ba với Kì Duyên, cả ba đều là bạn thân, đã lâu không gặp nhau, chẳng lẽ cô từ chối anh?

- Sao mày không rủ con Duyên?

- Nàng định từ chối khéo.

- Tao rủ rồi đó chứ!

Nó nói tối nay nó rảnh, nó tan làm rồi qua đó luôn, giờ tao rủ mày nè!

- Bữa khác được không?

- Nhưng chỉ có bữa nay tao rảnh thôi!

Mày bận à?

- Anh nói với giọng buồn.

- Ờh... không... không có...

- Nàng chưa kịp nói xong.

- Vậy đi nha!

Tối nay 7 giờ có mặt ở Nhà hàng & Khách sạn TK gần chỗ làm của mày.

Nhớ đúng giờ đó nha!

Nhớ lưu số tao lại!

Byeeeee....

(Rụp)

Vĩnh Thụy nói liên tục, không chừa cho nàng một kẽ hở để xen ngang.

Lỡ vậy rồi!

Làm sao giờ?

Đành thôi!

END CHAP 35.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 36


Nàng ngay lập tức gọi cho Bà Phạm:

- Alo thưa mẹ, tối nay con về trễ, đừng đợi cơm con.

- Ờ, con đi đâu?

- Bà Phạm.

- Con đi ăn với bạn, con sẽ về sớm.

Chiều tan ca con nhờ mẹ gọi nói chị Hương là khỏi cần đợi con chở về, con tự về được.

Nha mẹ?

- Vẫn chưa làm hòa nữa sao?

Thôi được rồi, chiều mẹ gọi báo nó cho.

Nhớ về sớm nha!

- Dạ mẹ, con cúp máy đây!

Bye mẹ.

- Ờ, bye con.

(Rụp)

Nàng thở dài, vậy ăn tối xong rồi về nói chuyện với cô sau cũng được.

*17 giờ*

Mọi người tan ca, ai nấy đều lo về nhà.

Chỉ còn mỗi cô, cô còn công việc ở đây chưa xong, cô cố gắng làm việc sớm để về với ba mẹ.

Nhưng cô chợt nhớ ra, sáng nay cô đã chở nàng đến Tập Đoàn mà!

Chắc nàng đang chở cô dưới bãi đậu xe.

Nghĩ vậy, cô lậo tức đứng dậy, bỏ dở công việc, lo sắp xếp giấy tờ rồi chở nàng về thôi.

Nàng mới có biểu hiện làm hòa mà, cô không thể để nàng đợi lâu được.

Cô lập tức chạy xuống tầng hầm, bây giờ cũng đã 17 giờ 30 phút sao vẫn chưa thấy nàng xuống?

Cô tìm khắp tầng hầm cũng chả thấy đâu.

Cô mới chạy nhanh lên phòng nhân sự, căn phòng vẫn sáng đèn nhưng không có người.

Cô bắt đầu lần mò đi vào phòng riêng giám đốc nhân sự, mở cửa, chẳng có ai, vậy là nàng không có ở đây.

Cô liền quay lưng chạy đi tìm khắp cả Tập Đoàn, chỗ này rộng quá!

Biết tìm đến khi nào?

Cô đi tới đâu mở cửa phòng kiếm tới đó, càng chạy cô càng thấy lo lắng, nàng ở đâu chứ?

Tan làm rồi mà!

Nhưng cũng đâu thể bỏ về trước được, nàng đâu mang theo xe, gần đây cũng chẳng có trạm xe buýt nào!

Vậy nàng đang ở đâu?

Cô chạy mãi khắp trụ sở tìm kiếm nàng, kết quả vẫn bằng không.

Rồi từ đâu có một cuộc gọi từ bà Phạm.

Cô thở hồng hộc vì mệt trả lời điện thoại:

- Alo... mẹ?

- Alo con!

Mẹ xin lỗi, chắc con chờ Lan Khuê lâu lắm!

Con Khuê nó dặn mẹ chiều tan làm khỏi đợi nó, nó đi ăn với bạn nên về trễ.

Mẹ lo nấu ăn mà quên mất, không thấy con về mẹ mới nhớ.

- Hở...???

Sao mẹ... không... gọi sớm?

- Tại mẹ quên á mà!

Mà con sao thở dữ vậy?

- Bà cười xòa.

- Không... có gì đâu... mẹ!

Thôi...

để... con cúp... máy.

(Rụp)

Cô chỉ biết cầm điện thoại trên tay ôm đầu gối mà thở, chạy hết hơi, giờ biết nàng đi ăn với bạn.

Làm chạy mệt muốn chết.

Còn Lan Khuê thật ra nàng vẫn chưa ra khỏi Tập Đoàn, nàng còn công việc nên sẵn tiện ở lại làm rồi đi ăn với anh luôn.

Hồi nãy lúc cô đến phòng tìm thì nàng đang ở phòng dành riêng để ăn uống cho phòng nhân sự để pha cốc cafe.

Khi đi ra thì cô đã đi mất tiêu và đương nhiên là nàng không hề hay biết về sự tồn tại của cô ở đây.

Nàng cứ thế cầm cốc nước ngồi xuống tiếp tục làm việc mà không hay biết cô đang hối hả chạy kiếm mình khắp cả Tập Đoàn.

*18 giờ 45 phút*

Cô ngay khi hay biết nàng đi ăn với bạn rồi thì cũng yên tâm trở vào xe, nhưng lúc đó thì đã 18 giờ hơn rồi, định đi về thì trong đầu bỗng bật lên một suy nghĩ:

-" Tối nay mình sẽ nói rõ rồi làm hòa với em ấy!

Nhưng nói chuyện không à?

Sao được?

Phải có quà.

Quà gì giờ?

Hay hoa nhờ?

Em ấy thích hoa không?

Hay socola?

Thôi, có làm hòa mà tặng socola!

Hay cả hoa và socola luôn!

Cũng hỏng được, sến lắm!

Thôi giờ nhất trí một cái thôi!

Hoa đi.

Đơn giản, không màu mè.

Vậy đi mua hoa!"

Vừa dứt dòng suy nghĩ, cô lập tức phóng xe chạy đến một cửa hàng hoa gần nơi làm việc.

Cô vào và chọn tặng nàng một bó hoa Salem tím đục gói bằng giấy báo ngã vàng.

Nhìn rất đẹp mà còn ý nghĩa, Salem là một loài hoa đẹp, màu tím là tượng trưng cho sự chung thủy của cô dành cho nàng, nó như một lời hứa của cô gửi đến nàng.

Cô bước ra khỏi cửa hàng, cô bận ngắm nghía bó hoa trên tay, đẹp lắm!

Chắc nàng sẽ thích lắm đây!

Cô nhìn chiếc đồng hồ của mình, 18 giờ 50 phút, gần 19 giờ rồi!

Nàng chắc cũng sắp về rồi đây.

Cô nhanh chóng chạy đến mở cửa xe thì...

Cô bắt gặp...

Nàng tay trong tay với một người đàn ông, nàng vừa bước ra, cô đã thấy anh ta nắm lấy tay nàng, ôm nàng và cười nói.

Chính khoảnh khắc ấy, nàng làm trái tim cô tan vỡ, vỡ thật rồi!

Nàng vui vậy sao?

Lan Khuê nàng đâu biết ở bên kia đường có một người cùng lúc thấy nàng tươi cười mà lòng đau nhói, quặn thắt từng cơn.

Cánh tay dần buông lỏng, bó hoa rơi xuống đất, nó như cô lúc này, từ đỉnh cao của hạnh phúc khi sắp được làm hòa với người mình yêu, chỉ trong một giây cô nhìn thấy người ấy đi cùng người khác, cô như bị rơi từ trên cao té xuống một cú đau đớn.

Tiếng bó hoa rơi dưới mặt đường như tiếng lòng cô vỡ nát, đau đến từng đoạn ruột.

END CHAP 36.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 37


Phạm Hương cô ngơ ngác đứng nhìn Lan Khuê hạnh phúc trong tay ai đó không phải cô.

Nước mắt không còn kiểm soát, rơi liên tục xuống khuôn mặt xinh đẹp.

Đầu óc cô trống rỗng, không còn nghĩ ngợi thêm gì nữa!

Chỉ còn trái tim yếu mềm đang khóc than cho tình yêu này.

Hai con người kia bước vào trong, trên mặt vẫn còn tươi cười thế kia!

Khuôn mặt ướt đẫm khẽ ngước nhìn lên: Nhà hàng & Khách sạn TK.

Khách sạn sao?

Cô cười nhếch mép, trách sao mình khờ đến vậy!

Yêu nàng, lo lắng cho nàng từng chút, rồi giờ nàng phản bội cô đi vào chỗ đó.

Nàng trừng phạt cô bằng cách này sao?

Cô cúi đầu nhìn bó hoa đang nằm chiễm chệ dưới đất, tặng hoa?

Làm hòa?

Tặng hoa làm hòa với người đó sao?

Giờ chắc không cần nữa rồi!

Cô lập tức lau đi nước mắt.

Mở cửa phóng xe chạy thật nhanh đi.

Chỉ cần ra khỏi chỗ này.

Đi xa khỏi nàng, càng xa càng tốt.

Cô không muốn nghĩ ngợi gì thêm nữa!

Càng nghĩ đến càng khóc.

Cô chạy nhanh như một cơn gió, cứ thế chạy mà chẳng có điểm đến.

Quyết tâm không suy nghĩ về nó nữa!

Nhưng trong đầu cô lại không ngừng ẩn hiện hình ảnh tươi cười của ai kia với một người khác.

Nghĩ đến thì nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Phải làm sao đây?

Cảm giác này là tức giận hay đau khổ?

Hay cả hai?

Phạm Hương chạy mãi chạy mãi...

*Nhà hàng & Khách sạn TK*

Cảm xúc của nàng bây giờ là hết sức vui mừng.

Cũng khoảng 10 năm họ không được gặp nhau.

Giờ gặp lại cảm giác vô cùng sung sướng.

Họp mặt đông đủ như thế này thật vui biết mấy!

Dù lâu lắm rồi mới gặp nhau, nhưng cảm giác vẫn vậy!

Vẫn rất thoải mái như ngày xưa.

Ai nấy đều đã trưởng thành, chửng chạc hơn, vẻ ngoài ai cũng khác.

Nhưng tình bạn vẫn thế!

Vẫn nguyên như lúc đầu.

Lan Khuê nàng khi vừa bước ra khỏi chiếc taxi đã thấy anh đứng đợi trước cửa, thật sự họ đã rất nhớ nhau, nhớ kĩ niệm đẹp hồi xưa học chung.

Giờ gặp lại cảm xúc không thể diễn tả.

Cứ thế cả ba nhìn nhau chẳng nói câu nào, nói đúng hơn là có nàng và Kì Duyên nhìn anh thôi!

Hôm nay anh trông rất lịch lãm trong bộ suit đen mắc tiền.

Tóc tai chải chuốt gọn gàng, nói chung đẹp trai hơn xưa, cao hơn nữa!

Kì Duyên chợt bừng tỉnh:

- Bộ cứ định nhìn nhau hoài vậy hả?

- Ờ... không...

- Nàng bừng tỉnh.

Sau đó là một không khí hết sức vui vẻ, học hỏi thăm, chọc ghẹo nhau như lúc xưa.

Họ vừa ăn uống vừa tâm sự xong cũng đến 21 giờ, họ chia tay nhau ra về, ai về nhà nấy.

Kì Duyên tự lái xe về trước, chỉ còn nàng và anh ở lại.

Lan Khuê có hơi ngại vì giờ đã tối, ở đây cũng chẳng thấy chiếc taxi nào.

Anh đi lấy xe rồi, nàng phải tự lực cánh sinh tìm cách về nhà thôi.

Đang đứng trên vỉa hè lóng ngóng xem có chiếc taxi nào đi ngang không thì từ đâu một chiếc xe hơi đắt tiền đậu ngay trước mắt nàng:

- Mày chưa về nữa hả?

Hay để tao chở về cho!

- Anh ló đầu ra cửa kính.

- Thôi không cần đâu!

Phiền mày lắm!

- Nàng từ chối.

- Bày đặt ngại ngùng nữa!

Không nói nhiều.

Lên xe!

- Anh kiên quyết.

Vĩnh Thụy đã nói thế, nàng phải lên xe thôi!

Chứ không về nhà được thì khổ.

Đành nhờ anh cho quá giang vậy!

Về đến trước cổng, anh ngồi trên xe nhìn vào ngôi nhà trước mắt, chính anh còn không biết đây có phải là nhà không nữa!

Nó là một cái gì đó lớn hơn nhiều.

Anh há hốc mồm:

- Nhà mày đây á?

- Ờh.

- Woa, đẹp ghê!

- Khỏi khen - Nàng tự tin hất mặt lên trời.

- Thôi xuống xe đi mày!

Tao còn về nữa!

- Anh lập tức đổi biểu cảm.

- Đuổi luôn - Nàng ngỡ ngàng.

- Chứ ngồi đây làm gì?

Chồng mày thấy tao ghen chết - Anh nói.

Nàng cười to, anh thật hài hước.

Anh xuống xe chạy qua mở cửa cho nàng, nàng bước xuống xe vẫn không thể nhịn cười được.

Vui vẻ thế, nhưng nàng đâu biết từ phía xa, một chiếc xe màu đen đang đậu ở đường lớn.

Chiếc xe ấy đã nhìn thấy tất cả.

Từ lúc anh chạy sang mở cửa cho nàng:

- "Em vui vậy sao Lan Khuê?"

Chiếc xe ấy liền lùi lại và hướng đi một hướng khác, không tiếp tục hướng vào nhà.

Trong đêm, một chiếc xe hơi cô độc chạy nhanh qua các con đường, cứ thế vụt nhanh không điểm đến.

Nàng vào nhà, ông bà đang ngồi giữa nhà xem tivi.

- Lan Khuê, mới về hả con?

- Ông Phạm.

- Dạ ba.

- Con lại ngồi đây!

- Bà Phạm.

Ông tắt tivi.

- Con nè!

Con từ chiều giờ có liên lạc gì với con Hương không?

Nó có nói gì với con không?

- Bà Phạm hỏi.

- Dạ không mẹ.

Sao vậy mẹ?

- Nàng bắt đầu lo lắng, bà sao hôm nay lại hỏi vậy, bình thường dù cô có đi qua đêm thì bà vẫn chẳng hỏi mấy chuyện này.

- Thật ra như mọi hôm, nó có đi chơi đêm hay gì đều gọi mẹ báo trước nhưng từ chiều giờ nó không gọi gì hết, ba mẹ gọi nó cũng không được.

Không biết có xảy ra chuyện gì không nữa!

Mẹ lo lắm!

- Chứ chiều giờ chị ấy không về nhà hả mẹ?

- Nàng bất ngờ, đúng vậy, cô bình thường đi đêm ít nhất cũng gọi nàng rồi nàng báo lại cho ba mẹ, nhưng nàng cũng chẳng thấy cuộc gọi nào, nàng cứ nghĩ cô đã về nhà rồi chứ!

END CHAP 37.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 38


Bà gật đầu.

- Vậy để con gọi thử cho chị ấy!

- Nàng nhấc điện thoại lên gọi.

(Thuê bao...)

- Mẹ ơi!

Chị ấy khóa máy.

Nhưng ba mẹ đừng lo, cũng tối rồi, ba mẹ đi ngủ đi.

Con sẽ chờ chị ấy về.

- Được không con?

- Ông.

- Dạ được mà ba, ba mẹ lên phòng ngủ trước, con sẽ liên lạc với chị ấy, ba mẹ không nên thức trễ quá đâu!

- Vậy thôi ba mẹ lên ngủ trước, có gì báo với ba mẹ.

Nếu khuya quá nó chưa về thì con cũng đi ngủ đi nhé!

Đợi nó khuya quá không tốt cho sức khỏe.

Nghe không?

- Bà dặn.

- Dạ mẹ.

Ông bà Phạm dắt nhau lên phòng ngủ, còn nàng ở đây, nàng cũng đang rất sốt ruột, không biết cô đang ở đâu?

Đã ăn tối chưa?

Rồi chừng nào cô mới về?

Nàng về mong được gặp cô rồi làm hòa hết mọi thứ.

Nhưng sao cô chưa về?

Cô có chuyện gì không?

Nàng ngồi mãi trên sofa, căn nhà trơ trọi, chỉ có ánh đén sáng và nàng ngồi đây, chẳng còn ai cả, mọi người đi ngủ hết rồi.

Đã 22 giờ rồi, cô chưa về, nàng lên phòng tắm rửa rồi ra ngoài phòng đợi cô về.

Nàng gọi bao nhiêu kết quả vẫn vậy!

Cô khóa máy.

Nàng sau một hồi lâu, 23 giờ, khuya lắm rồi!

Cô chưa về.

Nàng ngày càng lo lắng, đang định ra ngoài lấy xe đi tìm cô thì có tiếng bước, va chạm, rồi tiếng mở cửa:

(Cạch)

Những bước đi loạng choạng, vừa đi vừa vịn tay vào tường của cô càng làm nàng lo lắng.

Nàng lập tức bật dậy, tiến đến bên cô, đỡ lấy cánh tay cô:

- BỎ RA!

- Cô la lên, hất tay nàng một cách mạnh bạo.

Nàng bất ngờ, cô la hét với nàng, hôm nay cô uống say quá!

Từ khi cưới nhau cô chưa bao giờ uống say đến như vậy!

Nhưng nàng cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, chắc chỉ do cô say thôi!

Đỡ tay cô lần nữa!

- Để em dìu chị...

- Chưa kịp nói xong.

- ĐỪNG CÓ LÀM PHIỀN TÔI - Cô bất chợt quật tay ra phía sau làm nàng ngã luôn ra sàn, đầu đập luôn vào tường một cái rõ đau, tay ôm đầu đau đớn nhìn theo chị đang loạng choạng đi đến nhà vệ sinh.

Đó giờ say cô chưa bao giờ làm thế với nàng.

Hôm nay việc gì cô lại uống say như thế!

- Chị...

- Lan Khuê thắc mắc.

- Chẳng phải tôi đã nói là không được làm phiền tôi rồi sao?!

- Cô cứ thế vừa đi vừa nói.

Nàng chạy đến giữ chặt tay cô:

- Chị vì sao lại uống say như vậy?

- Nàng vẫn bình tĩnh.

- Không vì sao cả!

- Cô giựt tay ra rồi đi tiếp.

- Chị chưa bao giờ uống say đến vậy!

Hôm nay có chuyện gì?

- Nàng dần mất bình tĩnh.

Cô lập tức quay lại, ánh mắt lơ đãng vì không còn tỉnh táo:

- Em không cần quan tâm.

Việc gì em cũng không cần phải biết.

Cứ mặc kệ tôi.

Rõ chưa?!

- Rồi lại quay sang đi tiếp.

- Sao em không cần phải biết?

Em là vợ chị, em hoàn toàn có quyền được biết việc gì đang xảy ra với chị.

- Vợ hả?

Nực cười - Phạm Hương cô nhếch mép cười khinh.

- Ý chị là sao?

- Nàng cau mày khó hiểu.

Cô lập tức quay lại, nhìn thẳng vào nàng:

- Là em ép tôi nói ra chuyện này.

Vợ thừa cơ hội đi ngoại tình trong lúc hai đứa giận nhau, rồi nói dối ba mẹ chồng là đi ăn với bạn.

Vậy có đáng gọi là vợ không hả?

- Em sẽ xem đây là những lời nói vớ vẩn trong lúc chị không tỉnh táo - Nàng nhắm mắt cho qua.

- KHÔNG.

TÔI NÓI THẬT - Cô kiên quyết hét lớn làm nàng giật mình.

- Chị... chị nói... gì chứ?

- Nàng nheo mắt hỏi lại.

- Là em ngoại tình.

Tôi vốn dự định tối nay sẽ nói chuyện rõ ràng để làm hòa với em, nhưng chính mắt tôi đã nhìn thấy em bước vào khách sạn.

Tôi đã thấy hết tất cả - Cô tức giận mà bộc phát.

- Được rồi, mai mình nói chuyện, chị say quá rồi!

- Nàng vẫn không tin đó là thật, nàng dẫn ai vào khách sạn chứ?

Phạm Hương nổi giận đùng đùng dùng tay hất hết đồ trang điểm trên bàn bên cạnh.

(Xoảng)

Nàng bịt tay lại, âm thanh khó chịu phát ra như muốn xé rách màng nhĩ.

Lan Khuê nhìn cô trăn trối:

- CHỊ VỪA LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ???

- Nàng mất bình tĩnh hét lớn vào mặt cô.

- NHỮNG ĐIỀU TÔI NÓI LÀ THẬT!!!

- Cô trừng mắt giận dữ.

Cô nói nàng cùng ai đó vào khách sạn, nói dối ba mẹ?

À đúng rồi, là chuyện tối nay cùng Vĩnh Thụy, thì ra cô đã thấy, chỉ là hiểu lầm.

Nàng vội giải thích:

- Chỉ là hiểu lầm...

Cô ngắt lời em:

- Chính em đã ôm anh ta và cùng anh ta vào khách sạn mà giờ em còn dám nói là hiểu lầm?!

- Càng nói cô càng mất bình tĩnh.

Cô không cho nàng một cơ hội để giải thích.

Nàng im lặng một hồi.

Chắc nàng không cần phải giải thích nữa rồi!

- Chị... chị không... tin em sao?

- Ánh mắt nàng long lanh, thâm tâm vẫn đang cầu xin câu trả lời là "có" nhưng...

- Không - Cô ngay lập tức thốt lên từ đó, cô quay mặt đi nhìn về hướng khác.

Lan Khuê nhìn cô, sao cô không nhìn nàng chứ?

Hãy quay lại và nói với nàng lời vừa rồi không phải là thật đi.

Nước mắt bắt đầu rơi, cô vừa nói nàng ngoại tình, nàng phản bội cô và cô không tin nàng, nghĩ đến đây nước mắt rơi mạnh mẽ hơn.

Nàng không biết nói gì thêm cả.

END CHAP 38.
 
Back
Top Bottom