Siêu Nhiên ( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
137731324-256-k565742.jpg

( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Tác giả: NiunLen
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Thật ra mình chỉ mới viết truyện lần đầu thôi, nên có gì sai sót mong mọi người bỏ qua cho !

Với đó tới giờ mình có đọc rất nhiều truyện từ nhiều tác giả nên sẽ có nội dung nào đó giống nên các bạn thông cảm, có giống thì mình cũng chỉ học hỏi thôi nên mình sẽ dần cải thiện.

Vì do mình chưa hoàn thành truyện nên nội dung sẽ có hơi mâu thuẫn với phần giới thiệu, hay nhiều sai sót khác, mình mong các bạn bỏ qua.

Và mình cũng chưa lên kế hoạch nội dung chính xác cho lắm nên cũng chưa biết đặt tên như thế nào, mong các bạn thông cảm!

Cảm ơn các bạn đã đọc mấy dòng này!​
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
GIỚI THIỆU


Cô ( Phạm Thị Hương - Phạm Hương ) : 26 tuổi.

Vô cùng xinh đẹp, tuyệt sắc, sở hữu chiều cao đáng mơ ước là 1m74.

Là giám đốc của Tập Đoàn HK lớn nhất châu Á và đang dần chiếm lĩnh cả châu Âu do người ông đã mất của cô gây dựng, đặt trụ sở chính tại Việt Nam.

Phạm Hương là con gái út của Phạm gia.

Cô cực kì thông minh với chỉ số IQ cao 200 và thành thạo 5 thứ tiếng : Việt, Anh, Đức, Trung, Pháp.

Cô còn rất nhiều tài lẻ hay giỏi trên nhiều lĩnh vực khác nữa.

Nói chung cô là một con người cực kì thông minh.

Tuy nhiên, cô có chút đào hoa, thay người yêu như thay áo.

Nhưng không vì thế mà cô bỏ bê việc ở công ty, còn rất nghiêm túc trong công việc.

Tính tình cũng rất vui vẻ, nhiệt huyết.

Và một điều đương nhiên là Phạm Hương cô 'chỉ thích con gái'.

Phạm Hương có xuất thân gia đình giàu có, không, phải cực kì giàu có mới đúng.

Cô chưa từng có mối quan hệ nghiêm túc nào ngoài mối tình đầu hồi lúc cô mới qua Mỹ học tập.

Lúc đó, cô không hề có bạn bè gì, cho đến khi có một người con gái cũng là du học sinh giống cô, người ấy là người bạn duy nhất của cô lúc đó.

Nói thật cô đã rung động trước người ấy từ cái nhìn đầu tiên, đó là lần đầu cô có cảm giác kì lạ đến thế !

Cô biết mình đã yêu người ấy từ lúc đó.

Và thật trùng hợp khi cả hai cùng vào học chung trường đại học.

Rồi cô tỏ tình với người ấy, cô không ngờ người ấy lại đồng ý, hai người trở thành người yêu từ đó.

Rồi bỗng dưng, người đó phản bội cô.Không nói nên lời, cô ngay lập tức nói lời chia tay.

Dù quen nhau không lâu, chỉ được 1 năm nhưng thật sự đã để lại cho cô rất nhiều kỉ niệm, đến nổi cô cảm nhận được cả tình cảm của người ấy, còn tính đến chuyện bên nhau cả đời.

Những ngày sau đó, cô liên tục nghỉ học, ở nhà vùi mình trong cơn loạn lạc vì rượu, đơn giản cô nghĩ khi uống rượu con người ta sẽ quên đi những chuyện buồn, nhưng cô vẫn còn lý trí, cô bình tĩnh lại rồi tiếp tục đến trường học tập.

Kể từ đó họ không gặp nhau nữa, cô cũng không biết tung tích cô ấy như thế nào?

Không biết có còn ở trường không?

Dù mọi người đã trấn an và xoa dịu nổi đau đó, nhưng cô vẫn không tài nào quên được cảnh tượng đó, những lời nói đó, hằng đêm nó cứ hiện lên trong giấc mơ của cô, rồi cô dần xem nó như cơn ác mộng.

Từ đó cô dần thay đổi chính mình, vùi mình vào những cuộc vui chơi không điểm kết và dần dần nó trở thành bản tính của cô sau này.

Nhưng cô vẫn cố không sao lãng việc học vì còn nghĩ đến gia đình, những người thân yêu đã đặt niềm tin vào cô.

Tuy thế, cho đến tận bây giờ, nổi đau đó cứ đu bám theo cô.

Nàng ( Trần Ngọc Lan Khuê ) : 25 tuổi.

Lan Khuê là một đứa trẻ mồ côi.

Từ nhỏ đã được nuôi nấng trong cô nhi viện.

Nàng rất hiền lành, dễ thương, hòa đồng, thân thiện.

Rất biết nhìn người, tốt xấu nàng đều nhìn ra được.

Từ trước tới giờ nàng chưa từng yêu ai.

Nàng bị bệnh đau tim từ nhỏ, nàng lâu lâu sẽ lên cơn đau và phải uống thuốc ngay.

Khi 15 tuổi, Lan Khuê xin phép các sơ cho ra ngoài ở riêng, tự tạo dựng cuộc sống tự lập, một cuộc sống mới cho mình, Lan Khuê không trách ba mẹ ruột của mình nhưng nàng cũng chẳng có ý định tìm họ.

Từ khi Lan Khuê rời cô nhi viện, cuộc sống nàng trở nên rất khó khăn, vừa học vừa làm để bươn trải cuộc sống, dù thế, nàng vẫn cố gắng tự lo cho mình chi phí học đại học 4 năm ngành Quản Trị Kinh Doanh.

Nhưng chắc có lẽ Lan Khuê nàng không có duyên với ngành này.

Vì mặc dù đã ra trường được vài năm rồi, nhưng vẫn chưa có công ty nào nhận nàng vào làm việc cho họ cả, nàng không phải không có năng lực, nhưng chỉ tầm trung, chắc do có người phù hợp hơn nàng nên cứ bị từ chối vào làm.

Hiện tại nàng đang sống trong một căn nhà trọ của khu ổ chuột.

Dù làm việc cực khổ, bít kín cả ngày nhưng lương tháng chỉ đủ để nàng lo cho mình ăn, tiền điện nước nhà trọ hàng tháng, mua đồ mặc còn không dám mua, có khi còn thiếu tiền nhà, xém bị bà chủ đuổi đi, nàng vẫn cố sống vì ở đây là rẻ nhất rồi, không còn chỗ nào rẻ hơn nữa đâu.

Chỉ có riêng ngày chủ nhật được nghỉ ngơi.

Phạm Thị Thanh Hằng - Chị ( Chị gái ruột của Phạm Hương ) : 28 tuổi.

Dù bị ba mẹ bắt ép gánh vác Tập Đoàn, nối nghiệp ba xây dựng Tập Đoàn HK, nhưng chị kiên quyết không chịu mà tự mình gây dựng sự nghiệp riêng.

Sau bao năm cố gắng chứng minh cho ba mẹ thấy thì giờ đây Thanh Hằng đã sở hữu một công ty thương hiệu HH chuyên làm về thời trang, nghệ thuật và chị còn đang từ từ phát triển nhiều hơn, tiến xa hơn nữa, chị đây còn rất nổi tiếng trong giới showbiz nữa, vì là chủ của cả một thương hiệu lớn.

Chị sở hữu vài chi nhánh quán bar tại Việt Nam và ở nước ngoài, ví dụ như bar HH chẳng hạn !

Thanh Hằng là người chị tốt, rất có khí chất của một vị lãnh đạo.

Chị thuộc kiểu người trong nóng ngoài lạnh nên khi ở cạnh những người thân yêu, chị sẽ lộ bản chất thật sự của mình : rất vui vẻ, thích nói đùa,...

Hồ Ngọc Hà - Em ( Người yêu của Phạm Thị Thanh Hằng ) : 27 tuổi, cùng điều hành công ty HH cùng Thanh Hằng.

Em rất có năng lực, thông minh, xinh đẹp.

Tính cách ngay thẳng.

Tất cả đều tuyệt vời, mỗi tội hay ghen, cứ ai léng phéng với Thanh Hằng là nổi đóa hết cả lên.

Đặng Thị Lệ Hằng - Cậu ( Bạn thân của Phạm Hương ) : 25 tuổi.

Hiện tại đang làm phó giám đốc cho Tập Đoàn HK.

Rất được Phạm gia tin tưởng, trọng dụng giao cho chức phó giám đốc Tập Đoàn.

Ba Lệ Hằng cũng là một cổ đông lớn trong Tập Đoàn HK.

Bản tính cậu háo sắc từ nhỏ nên cũng không ít người yêu.

Nhưng hiện tại lại đang thầm thương trộm nhớ thư kí của Phạm Hương.

Dù vậy, nhưng vẫn thay người yêu như thường lệ, chả thay đổi gì nhiều nhưng cũng chỉ là qua đường, người chính vẫn là thư kí của Phạm Hương.

Chắc do chơi chung với nhau từ nhỏ nên Phạm Hương và Lệ Hằng cũng có nhiều nét tương đồng với nhau.

Vui vẻ, hoạt bát, đi đâu cũng có người quen, thích trêu chọc người khác.

Nguyễn Thị Lệ Nam Em - Cô ( Thư kí của Phạm Hương - Người Lệ Hằng thầm thương trộm nhớ ) : 25 tuổi.

Nam Em thông minh tài giỏi và cực kì xinh đẹp.

Ba cô ấy đã mất từ lúc cô ấy chưa chào đời do tai nạn giao thông nên giờ cô ấy đang sống cùng mẹ ruột.

Mẹ cô là chủ tịch Tập Đoàn NE, là đối tác lớn của Tập Đoàn HK.

Tuy bà khuyên cô nên ở lại Tập Đoàn làm việc nhưng vì yêu Lệ Hằng nên cô bất chấp tất cả để được gần người mình yêu, nhưng cô đâu biết Lệ Hằng cũng có tình cảm với cô.

Nam Em được sắp xếp cho làm thư kí của Phạm Hương cũng đã được 3 năm rồi, vì vậy nên cô vô cùng thân thiết với Phạm Hương, Thanh Hằng, Ngọc Hà và cả Lệ Hằng.

Nam Em là một người con gái tốt, hiền lành, cô ấy cũng rất vui vẻ, hòa đồng và đó cũng là lí do Lệ Hằng rung động trước Nam Em.

VÀ MỘT SỐ NHÂN VẬT KHÁC MÀ KHI VÀO TRUYỆN CÁC BẠN SẼ BIẾT... *LƯU Ý* : Những nhân vật mình thêm vào sau này là những nghệ sĩ mình yêu mến, mình có thêm vào nghệ sĩ đó là nhân vật phản diện hay nhân vật tốt,... như thế nào đi chăng nữa thì mình cũng yêu mến người đó nên mới thêm vào.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 1


Đã 15 năm rồi cô chưa được đặt chân lên đất Sài Gòn này, nơi cô sinh ra.

Từ hồi cô còn 11 tuổi, cô đã được gia đình cho đi du học tại Mỹ.

Đến khi học xong hai cấp trung học, cô được cho vào học tại trường đại học Harvard ở Cambridge, Massachusetts, Mỹ.

Sau 4 năm học đại học, cô tốt nghiệp với bằng hạng A ở đại học Harvard và được sắp xếp làm việc tại chi nhánh của Tập Đoàn HK tại Mỹ và chưa lần nào được trở về Việt Nam, lâu lâu gia đình sẽ qua Mỹ thăm cô.

Cô chỉ được ngắm Việt Nam thay đổi bằng hình ảnh, đoạn clip qua màn hình máy tính hay hình ảnh gia đình đi chơi chụp rồi đem qua cho cô xem.

Sau bao năm sống ở đất khách quê người thì hôm nay, cuối cùng cô cũng được phép trở về Việt Nam nhậm chức chủ tịch thay ba mình lãnh đạo Tập Đoàn.*Sân bay Tân Sơn Nhất*Hôm nay trời xanh trong, thời tiết dịu nhẹ, thật hiếm có ở Sài Gòn.

Và hôm nay cũng là ngày cô trở về Việt Nam sau bao năm xa cách.

Ôi cái cảm giác thân thuộc này!

Ngay khi vừa bước ra khỏi máy bay, cô đã thu hút được rất nhiều sự chú ý của mọi người, không ít những tiếng xì xầm bên tai : "Woa, đẹp ghê", "Ngưỡng mộ quá !", "Kia có phải giám đốc Phạm Hương không vậy?",...

Chỉ thế thôi cũng biết cô nổi tiếng như thế nào rồi !

Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây và chiếc áo khoác dài tới đầu gối.

Hai tay đẩy xe vali, tiến ra sảnh nơi có gia đình cô chờ đợi.

Ngay khi nghe thấy những tiếng xì xầm đó bên tai, cô liền tự tin, kiêu sa hất tóc, mỉm cười thõa mãn sãi bước, thầm nghĩ :

- "Phạm Hương tôi mà !

Phải vậy chứ !

Hí hí !

Ủa mà mọi người đâu rồi nhỉ ?".

Vừa nghĩ vậy xong, cô bắt gặp những bóng hình quen thuộc, là ba cô, mẹ cô, chị Hằng và cả Lệ Hằng nữa.

Cô ngay lập tức chạy đến xà vào lòng ba mẹ :

- Ba mẹ ơi !

Con về rồi !

Cảm xúc đang dâng trào thì :

- Ê ê !

Gì đây gì đây ?!

Phải giám đốc Phạm Hương không vậy ?

Phạm Hương lạnh lùng, luôn giữ hình tượng nay đâu rồi ?

Hahahahaha......

- Lệ Hằng trêu chọc.

- Mày thôi nha Hằng, lâu lắm mới gặp lại mà đã chọc chị mày rồi !

- Cô vừa nói vừa hậm hực.

- Hớ !

Tui mới qua thăm cô hồi tuần trước mà nói gì vậy trời ?!

Với lớn hơn tui bao nhiêu mà xưng chị ngọt xớt vậy ?

- Lệ Hằng nhìn Phạm Hương bằng nửa con mắt.

- Hơn hẳn mày 1 tuổi lận đấy !

- Phạm Hương cười đểu.

- Hứ !

Có 1 tuổi chứ nhiêu !

- Lệ Hằng hất mặt lên trời cãi.

- Hai đứa bây thôi đi, gặp là cãi lộn hà, không hiểu sao vẫn chơi thân với nhau được tới giờ này !

Thôi đi về - Thanh Hằng lập tức ngăn chặn cuộc cãi vã, nếu cứ để vậy chắc tới sáng.

Mặt Phạm Hương và Lệ Hằng xụ xuống làm mọi người cười rộ cả lên.

Dọn mấy cái vali vào xe, mọi người nói chuyện rôm rả.

Nhưng sao không ai quan tâm cô hết vậy ?

Cô mới từ nước ngoài về sau 15 năm đó !

Buồn ghê !

Ờ mà thôi kệ, mà sao cứ thấy thiếu thiếu.

Cô chồm lên ghế bác tài do chị cô ngồi :

- Chị Hằng !

Chị Hà đâu ?

- Cô thắc mắc.

- Ngọc Hà có việc ở công ty - Thanh Hằng lạnh lùng.

- Òh - Rồi quay qua chỗ khác nói nhỏ - Nói chuyện thấy ghét !

- Ê, mới nói gì đó ?

- Thanh Hằng khẽ liếc mắt lườm Phạm Hương.

- Ơ, người ta có nói gì đâu nhờ ?!

- Phạm Hương giả bộ ngây thơ.

- Ờ mà chị Hằng, Nam Em về trước em rồi mà, em ấy đâu ?

- Phạm Hương lại thắc mắc.

- Con bé ở Tập Đoàn sắp xếp chỗ làm và buổi hợp báo nhậm chức cho em nên không đến được - Thanh Hằng điềm tĩnh.

- Òh - Nói rồi ngồi lại chỗ cũ.

Đột nhiên Lệ Hằng từ ghế trước quay xuống.

- Hú hồn !

Làm hết hồn hà !

- Phạm Hương ôm tim thở.

- Ê, tối nay đi chơi không ?

Đi bar HH của chị Hằng đi hen ?

Đi không ?

8 giờ nhé ?

- Lệ Hằng hớn hở rủ rê.

- Ok cưng, đi thì đi - Cô ngã đầu vào ghế.

- Hí hí !

Yêu quá đi hà !

- Vừa làm mặt cưng chiều dễ thương vừa nhéo má Phạm Hương.

- Bây qua đó tao không có tiếp đâu à !

- Thanh Hằng lạnh lùng.

- AI CẦN ?!

- Phạm Hương và Lệ Hằng đồng thanh.

Chẳng mấy chóc, xe chạy vào đoạn đường trán bê tông vắng, rồi xe chạy theo con đường mòn vào rừng đến nhà, à không, một cái villa cao cấp mới đúng.

Bao quanh ngôi nhà là cả một vòng sân cỏ xanh mát, cực rộng, bắt mắt, sân ngoài được chia làm nhiều khu luyện tập thể thao, các môn rèn luyện sức khỏe.

Ở giữa sân là cái villa chính, nó được xây theo kiểu vòng tròn kìn, ở giữa sẽ có một cánh cửa gỗ sơn đen cao 4m, rộng 3m5 thuận tiện cho việc ra vào căn villa.

Ngôi nhà với tông màu chủ đạo là màu trắng, bên trong nhà là màu đen.

Ngôi nhà với thiết kế hơi cổ một tí nhưng vẫn hiện đại vì giữa khuôn viên giữa nhà hình vòng tròn kín với hồ bơi, trên hồ còn có tượng hình con rồng phun nước ở giữa hồ lớn, với còn xung quanh là nơi trán bêtông cho xe thuận tiện di chuyển.

Bên trong nhà được trang bị đầy đủ các trang thiết bị hiện đại phục vụ đời sống.Xe dần di chuyển từ con đường mòn rẽ vào sân bao quanh căn villa, vừa đến cửa chính, cánh cửa đen bật mở, là do bà quản gia Kim Xuân ( NSƯT Kim Xuân ) điều khiển mở cổng cho mọi người.

Xe chạy vòng vào khuôn viên quanh hồ, ngay lúc đó :- Phòng con vẫn ở chỗ cũ đúng không mẹ ?

- Phạm Hương hỏi.- Ờ - Bà Phạm trả lời.- Dạ.Xe vừa dừng lại ở cổng lớn tiến vào trong nhà.

Phạm Hương cô lập tức mở bật cửa xe, phóng nhanh ra ngoài, chạy tót vào nhà, cô hét vọng ra :- HẰNG ƠI !

TAO MỆT LẮM, TAO ĐI NGỦ TRƯỚC À, TỐI NHỚ QUA RƯỚC TAO NHA - Phạm Hương hét xong rồi chạy lên lầu.- OK GIRL !

Ủa mà...

ĐỐNG VALI CỦA MÀYYYYYYY..........

- Lệ Hằng bực tức hét ngược lại.Phạm Hương thò đầu ra cầu thang :- Xử lí giùm chế đi cưng - Nói xong chạy luôn vào phòng.

Một đi không trở lại.- PHẠM THỊ HƯƠNGGGGGGGGG................. !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Cậu ngước cổ lên trời, tức xì khói hét lớn.END CHAP 1.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 2


*Cửa hàng tiện lợi*

- Cảm ơn quý khách !

- Tiếng Lan Khuê.

Sau khi thanh toán xong vị khách cuối cùng, nàng ngồi xuống kế cạnh cô bạn thân duy nhất của nàng, hôm nay cô ấy qua chơi với nàng, nàng hỏi:

- Mấy giờ rồi Duyên ?

- 2 giờ rồi !

- Kỳ Duyên ( hoa hậu Kỳ Duyên ) trả lời.

- Ờ.

- Mày chiều nay có đi làm ở đâu không ?

- Kỳ Duyên.

- 17 giờ về ăn uống, nghỉ ngơi tới 19 giờ tao qua bar HH tới 23 giờ mới về - Lan Khuê.

- Ờ.

Nguyễn Cao Kỳ Duyên là giám đốc phòng nhân sự của Tập Đoàn HK.

Kỳ Duyên là bạn thân duy nhất của nàng hồi học cấp 3 cho đến hiện giờ, cả hai rất thân.

Ba mẹ Kỳ Duyên là bạn thân của ba mẹ Phạm Hương.

Kỳ Duyên yêu đơn phương Phạm Hương từ lâu, từ khi Phạm Hương còn chưa qua Mỹ du học.

Kỳ Duyên yêu Phạm Hương từ lần đầu gặp nhau khi Phạm Hương mới 11 tuổi, Kỳ Duyên mới 10 tuổi.

Kỳ Duyên xem cô như mối tình đầu của mình và cũng là mối tình cuối cùng, Kỳ Duyên vẫn chưa yêu ai kể từ khi cô đi du học cả.

Nhưng do Kỳ Duyên nhút nhát nên không có can đảm nói lời yêu với Phạm Hương.

Nghe tin cô trở về sau 15 năm du học, Kỳ Duyên như vỡ òa, sau bao nhiêu năm chờ đợi người thương, rốt cuộc Kỳ Duyên cũng sắp được gặp lại người mình yêu.

Kỳ Duyên dự định chủ nhật sẽ cùng ba mẹ sang đó thăm hỏi Phạm gia và mục đích chính là để chào đón Phạm Hương trở về.

*19 giờ 30 phút, nhà Phạm gia*

Cánh cổng mở ra, chiếc xe Lamborghini Veneno của Lệ Hằng chạy vòng quanh qua hồ, rồi dừng lại ở trước cổng, cậu bước xuống xe.

Hôm nay cậu xõa tóc dài, bồng bềnh được uốn nhẹ phần đuôi và mặc một cái áo tay dài cổ cao màu trắng, cùng quần jean xanh rách gối, trông rất đẹp mắt.

Lệ Hằng tay cầm chìa khóa tung hứng, tay còn lại cho vào túi quần tiến thẳng vào nhà.

Sau khi chào hỏi mọi người trong nhà, cậu lên phòng Phạm Hương, gọi :

- Hương !

Biết mấy giờ rồi không mà còn ngủ hả ?

Riết rồi như con heo.

Dậy dậy dậy !

- Lệ Hằng liên tục vỗ vào cánh tay Phạm Hương.

- Gì vậy ?

Mày qua đây làm gì ?

- Phạm Hương quay mặt qua chỗ cậu, mắt còn chưa mở hết nói bằng giọng ngái ngủ.

- Não cá vàng à ?

Hẹn 8 giờ tối đi chơi rồi mà.

Dậy thay đồ lẹ đi - Cậu thôi thúc.

Cô lập tức bật dậy:

- Haizzz, quên ác thiệt chứ !

Đi liền.

Nói xong cô vào phòng vệ sinh.

Còn Lệ Hằng xuống lầu trò chuyện cùng ông bà Phạm:

- Hai bác định chừng nào tổ chức buổi hợp báo nhậm chức cho chị Hương vậy ?

- Hôm nay là thứ 6, thứ 2 tuần sau chúng ta sẽ tổ chức hợp báo ra mắt công chúng - Ông Phạm trả lời.

- À dạ bác, xin phép hai bác cho chị Hương đi chơi ở bar của chị Hằng với con tối nay được không ạ ?

Con sẽ đưa chị Hương về sớm.

- Ờ cũng được, nó mới về nên cho nó đi ra ngoài cho biết đường biết xá.

Hai đứa nhớ về sớm đó - Bà Phạm.

- Dạ hai bác.

Vừa nói thế xong, Phạm Hương xuất hiện chạy xuống lầu:

- Hằng ơi !

Xin dùm chị mày chưa ?

- Phạm Hương nói.

- Em xin rồi, mình đi - Lệ Hằng.

- Dạ tụi con đi - Cả hai đồng thanh.

Đang trên đường ra xe :

- Hằng, xe tao đâu?

Sao vẫn chưa thấy?

- Phạm Hương hỏi.

- Xe chị chưa chuyển về tới, mai mới có với chị có biết đường biết xá gì đâu mà đòi có xe - Lệ Hằng cười trêu chọc.

- Mày coi thường chị mày quá rồi, chỉ là tao không nhớ chứ không phải tao không biết - Cô nhếch mép.

- Có khác gì đâu ?!

- Cậu nhìn cô bằng nửa con mắt.

- Thì tao về luôn mà, mai mốt cũng biết à!

- Cô cười hồn nhiên.

- Nói nghe đơn giản ghê !

- Cậu.

- Thôi mệt quá, lên xe chở coi - Phạm Hương leo lên xe ra lệnh.

- Làm như con sen không bằng - Lệ Hằng bỉu môi.

- Ủa chứ không phải hả ?

Đó giờ tao tưởng mày là con sen của tao chứ !

Hahahahaha - Cô cười phá cả lên.

Cậu đành chấp nhận, không nói gì cả.

*Bar HH*

Vừa vào cửa bar lớn nhất Sài Gòn, tiếng nhạc xập xình liền đập vào tai, phía trước kia là một đám người đang hòa chung nhảy múa, trên họ là DJ bậc nhất Sài Thành này.

Hai người len qua đám người trước mặt, kiếm một chỗ ngồi vừa ý để trò chuyện.

Lệ Hằng gọi phục vụ kêu hai ly cocktail.

Cậu mở đầu cuộc trò chuyện :

- Này, chị còn nhớ chuyện đó hả ?

- Ừ, tao vẫn không tài nào quên được cái đêm hôm đó - Phạm Hương nói với giọng buồn.

- Thôi, đừng buồn nữa, hãy quên nó đi.

Mà giờ chị đâu có quen ai đâu đúng không ?

- Ờ, mới chia tay hồi sáng.

- Hay em giới thiệu với chị người mới nha ?

- Lệ Hằng hớn hở.

- Được, cũng đang muốn kiếm - Phạm Hương mắt lập tức sáng rực lên.

- Vậy để coi...

Ai quen ta ?

- Lệ Hằng ngón trỏ chỉ chỉ vào cằm, mắt thì quét hết những người có mặt ở đây.

- Àhhhhhhhh........

Đúng rồi !

Đó được hem?

Vừa xinh vừa giỏi vừa giàu nữa!

Thôi, hay cô kia đi, xinh hơn cô đó nhiều.

Hoặc cô này cũng được nè, chung chỗ làm cho dễ hẹn hò - Cậu chỉ tay vào loạt các cô gái đang nhún nhảy đằng kia.

- Thôi!

Nhìn lả lơi quá - Cô phẩy tay.

- Chứ ai vào đây rồi không lả lơi má!!!

- Lệ Hằng phản bác.

- Ai nói mày?!

Nhìn kia kìa - Cô chỉ tay vào một cô gái đang đứng phía xa trong quầy.

- Phục vụ hả?

Chị đổi gu hồi nào vậy?

Cũng xinh, cũng đẹp, có kín đáo.

Em biết cổ nhưng nói chuyện ít lắm!

- Thế cho chị mày chút thông tin đi chứ!

- Cô có vẻ rất hứng thú với cô gái này.

- Tên Trần Ngọc Lan Khuê, 25 tuổi.

- "Tên đẹp đó chứ!"

- Cô thầm nghĩ, nhếch mép cười.

END CHAP 2.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 3


- Đừng nói với chị mày là mày chỉ biết vậy thôi á nha?!

- Cô hoài nghi.

- Chứ muốn sao nữa?!

- Cậu chán chường.

- Haizzzz, con nhóc này!!!

- Cô nói rồi cóc vào đầu cậu cái rõ kêu.

- Ui da!

Tui đã nói là ít nói chuyện mà!

- Cậu ôm đầu nhăn mặt.

- Ê ê, lại sắp cãi lộn à!

Sao lại đánh Lệ Hằng vậy?

- Thanh Hằng từ đâu xuất hiện.

- Chứ chị coi kìa, không biết mà cứ tỏ ra nguy hiểm.

Chị cứ binh nó hoài, em mới là em ruột của chị đây nè!

- Phạm Hương.

- Sao?

Có chuyện gì mà nó đánh em vậy em gái?

- Chị ngó lơ lời của cô, quay sang Lệ Hằng hỏi.

- Ý trời ơi!

Bơ tui kìa!

- Phạm Hương nóng máu lấy tay quạt quạt vào mặt, cười xòa nhưng thật ra đang rất tức giận vì vừa bị ăn một rổ bơ.

- À!

Chị Hương, sẵn có chị Hằng ở đây, mình hỏi luôn đi - Cậu nói.

- Chị biết cô gái đứng trong quầy đó không?

- Cô chỉ tay vào Lan Khuê.

- Àh!

Bé Khuê á hả?

- Thanh Hằng khoác vai Lệ Hằng nói chuyện.

- Chị biết gì về cô ấy không?

- Phạm Hương dò hỏi.

- Lan Khuê.

25 tuổi - Thanh Hằng bình thản.

- Chị chỉ biết vậy thôi hả?

- Phạm Hương ra vẻ không thể ngờ.

- Chứ mày muốn gì nữa?

- Thanh Hằng điềm tĩnh.

- Rồi, hai người dọn về ở chung đi là được rồi đó, trả lời chớt quớt, hỏi hai như một - Phạm Hương cô cũng chả thể tin.

- Chứ mày hỏi chi vậy?

Tự nhiên hỏi phục vụ bàn là sao?

Làm gì thì làm, nhưng đừng làm gì quá đáng là được, mày đừng tưởng tao không biết mày ở bên Mỹ như thế nào!

Mới về mà đã tia gái rồi.

Cua ai thì cua nhưng đừng làm tổn thương Lan Khuê là được.

- Chị sao thế?

Sao lại nói vậy?

- Đời bé Khuê nó bất hạnh lắm, là trẻ mồ côi, giờ ra đời thì không có công việc ổn định, cứ đi làm thuê làm mướn cho người ta.

Đã vậy còn nghèo khó, làm bao nhiêu việc mà vẫn không đủ tiền xoay sở cuộc sống.

Nên mày đừng làm bé Khuê thêm bất hạnh nữa!

- Ô!

Ra là thế.

Vậy quen em là một quyết định sáng suốt - Cô bắt đầu cảm thấy thú vị.

- Bé Khuê không như mấy cô mày quen lúc trước đâu, em ấy không phải loại người như vậy?

Mày thích em ấy thì phải quen nghiêm túc.

Nếu mày làm gì có lỗi là tao không nương tay với mày đâu.

Tao rất thân với em ấy đấy!

- Chị khỏi lo, em lúc nào mà chả nghiêm túc!

Hì hì!

- Chị Hằng ơi!

Nhìn... nhìn... nhìn kìa!

- Lệ Hằng sợ hãi quay ra đằng sau.

Tiếp đó là Thanh Hằng:

- Chuyện gì mà cưng phải xoắn thế?

- Cô từ từ quay ra sau.

- Ui da!

Đau tai chị mà Hà, đau...

đau chị.

Ngọc Hà từ đâu xuất hiện lù lù sau lưng nhéo tai Thanh Hằng, chị đau đớn ôm tay Ngọc Hà, em nói:

- Này thì "nếu mày làm gì có lỗi là tao không nương tay với mày đâu".

Bảo vệ em nào hả?

Đi lại đây!

- Ngọc Hà tay chóng nạnh, tay nhéo tai Thanh Hằng tức giận kéo đi luôn.

Nhìn mặt Thanh Hằng đau khổ, Lệ Hằng với Phạm Hương ngồi ôm bụng cười.

Phạm Hương cô nói:

- Được rồi!

Coi tao nha Hằng!

- cô nói rồi đi thẳng đến quầy bar nơi có Lan Khuê.

Nàng đang đứng loay hoay sắp xếp lại ly phục vụ khách.

Từ đâu có một cô gái cao ráo, xinh đẹp vận lên người một bộ đồ sang trọng, có vẻ giàu có đang tiến lại gần chỗ cô.

- Xin chào!

Cô có thể làm cho tôi một ly cocktail Margarita được không?

- Cô mỉm cười lịch sự.

- Xin lỗi cô, nhưng tôi không phải Bartender - Nàng trả lời lịch sự.

- Vậy làm phiền cô gọi giúp tôi một ly cocktail Margarita.

- Dạ được thưa cô.

- Vậy giờ cô có thể ngồi xuống trò chuyện với tôi không?

- Xin lỗi cô, tôi còn nhiều việc phải làm - Nàng nói xong rồi quay lại làm việc của mình.

Rồi từ đâu có một anh chàng Bartender bước tới, trên tay cầm một ly cocktail đặt xuống trước mặt Phạm Hương:

- Ly cocktail Margarita của giám đốc đây ạ!

Rồi anh nói nhỏ vào tai Lan Khuê:

- Em tiếp cô ta đi, cô ấy là em gái chị Hằng mới từ Mỹ về nên em không biết đó, là giám đốc Tập Đoàn HK nên em cứ tiếp cô ta đi.

Việc khác để anh làm cho - Nói rồi anh ta chào cô rồi bước đi.

Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện cô cười trừ.

Thật lòng nàng chẳng thích cô ta tí nào cả, chắc lại như mấy tên háo sắc lần trước.

Mấy trường hợp như thế này nàng gặp nhiều rồi.

Nàng chỉ tiếp cô ta vì cô là em gái chị Hằng, cô quý chị Hằng nên mới tiếp cô ta.

Trái ngược, khi ngồi nói chuyện với nàng, Phạm Hương cô lại rất thích thú.

Khi nói chuyện, nàng có vẻ không để tâm lắm, trả lời thì cọc lóc.

Làm cô thêm phần thích thú.

Chứ đó tới giờ có ai được Phạm Hương cô tới bắt chuyện mà làm thái độ như thế bao giờ đâu!

Cô thầm nghĩ:

- "Khó hơn mình nghĩ nhờ, thật kì lạ".

*11 giờ, bar HH*

- Xin lỗi chị, giờ em phải về rồi - Nàng cười nhẹ.

- Oh, cũng tối rồi đó, để chị đưa em về - Nói rồi cô đứng lên.

- Thôi làm phiền chị lắm, em không dám.

- Có sao đâu, em khỏi lo, chị không làm hại em đâu, với con gái mà đi ngoài đường một mình thì không hay cho lắm.

- Vậy làm phiền chị rồi.

- Ừm, vậy giờ em chuẩn bị đi.

Chị ra bãi đậu xe chờ em.

Trên đường ra bãi đậu xe.

Cô chợt nhớ ra một điều:

- Ý chết!

Lúc đi mình đi với Lệ Hằng mà.

Xe đâu mà chở Khuê về.

Trời ơi!

Chết tui rồi!

Nói rồi cô móc điện thoại ra, gọi ngay cho Lệ Hằng, mới đầu là vẫn còn tiếng nhạc xập xình:

- Hằng, mày còn ở trong bar hả?

- Em chưa về, ở đây gái đẹp quá trời!

- Cậu nói với giọng ngà ngà say.

Thì ra lúc cô đi là cậu đã chạy đi chơi với gái rồi.

- Vậy thì tốt.

Giúp chị mày nhá?!

Cho mượn xe mai trả.

- Ê ê, đâu có được, rồi xe đâu em về, đừng mà! *Rụp* Ơh, chị Hương, đừng...

đừng tắt máy mà!

- Cậu ở bên kia khóc không ra nước mắt.

Chìa khóa xe Phạm Hương giữ rồi.

END CHAP 3.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 4


*Dưới hầm xe*

Lan Khuê vừa xuống tới, cô lập tức chạy đi mở cửa xe mời cô vào rồi tự mình cũng vào ghế lái:

- "Chị ấy giàu quá!

Xe đẹp thế này" - Lan Khuê thầm nghĩ.

- Ờh, nhà em ở đâu?

Để chị đưa em về - Cô hỏi.

Nhưng lại chợt nhớ:

- "Ôi thôi!

Lại chết tôi rồi, mới về biết đường đâu mà đi" - Cô vừa nghĩ vừa quay mặt sang chỗ khác nhăn mặt tự trách.

Đi cua gái mà vầy là chết rồi.

- À dạ, nhà em ở khu x, đường y - Nàng vừa nói vừa cười vui vẻ.

- Ờh, em ơi.

Thật ra thì hồi nãy chị có kể với em về chuyện chị mới đi du học về đúng không?

Chính vì chị mới đi du học về nên chị... không còn nhớ đường đi ở Sài Gòn nữa.

Nên có thể... chị làm phiền em chỉ đường cho chị được không?

- Cô đang cực kì xấu hổ, muốn đào một cái lỗ chui xuống đất đi cho rồi.

- Dạ không sao đâu chị - Nàng bỗng có cảm giác gì đó vô cùng khó tả, làm gì có người ngốc vậy được cơ chứ, đã không biết đường mà đòi chở người ta về.

Nàng đang thầm cười trong bụng.

Khi đã đưa nàng về tới nhà, cô lịch sự bước xuống xe mở cửa cho nàng và xin số điện thoại làm quen.

Cô thật sự không ngờ nàng lại sống trong một khu ổ chuột như thế này, chỗ này mà cho người ở sao?

Lúc cô lên xe định về, cô đã bắt gặp cảnh nàng bị bà chủ nhà làm khó dễ vì chưa đóng tiền nhà mấy tháng rồi, còn hù dọa đuổi khỏi nhà. cô mặc dù rất muốn xuống xe đến giúp đỡ nàng nhưng xem ra không được rồi, dù sao đó cũng là chuyện của nàng, cô không có thói quen lo chuyện bao đồng cho lắm, cô đành nhấn ga chạy về.Đêm đó, nàng cứ suy nghĩ về cô mãi, mặc dù có ấn tượng đầu không tốt lắm, vì nàng cứ nghĩ cô chắc cũng như những người lúc trước xin làm quen, đùa ghẹo nàng nhưng sau khi được cô đưa về nàng lại có một suy nghĩ khác về cô: cô cũng rất đáng yêu đó chứ, lúc nói chuyện ở bar cũng rất lịch sự, khi trên xe cũng rất vui vẻ, nhưng đặc biệt là một cảm xúc rất kì lạ mà chưa bao giờ nàng trải qua, nàng vẫn chưa xác định được nó là gì, nhưng thôi kệ, giờ đi ngủ trước đã.Ngày hôm sau là một ngày hết sức bình thường.

Cô đã chủ động nhắn tin, gọi điện cho nàng.

Nàng đã thân thiện hơn và không còn vẻ ngượng khi trước nữa.

Cô cảm thấy rất vui vì điều đó.

Vui chả được bao lâu thì lại bị Lệ Hằng qua nhà chửi cho một trận tơi bời vì dám mượn xe khi chưa cho phép, bắt cậu giữa đêm khuya phải ra đường bắt taxi về, còn đâu phó giám đốc Đặng Thị Lệ Hằng nổi tiếng thanh cao nữa đây.

Rồi cả ngày cô được cậu chở đi khắp Sài Gòn cho nhớ đường.

Ngày đó, cô cứ nghĩ về chuyện tối hôm qua mãi, lương tâm cô không cho phép cô bỏ mặt nàng như thế, cô cũng chả hiểu sao, rồi cô gọi cho chị:- Alo, chị Hằng, giúp em một chuyện được không?- Chuyện gì vậy em gái?

- Thang Hằng giở giọng nhão nhoẹt.- Chị tăng lương cho Khuê được không?

Em sẽ trả chị khoản lương đó.- Sao nghiêm túc thế?

Có chuyện gì sao?

- Em sẽ nói chị sau.

Chị kiếm cớ tăng lương cho Khuê giúp em.

Cộng với lương ban đầu là 30 triệu mỗi tháng, em sẽ chuyển tiền tăng lương cho chị.- Ờh, chị biết rồi.

Bye.- Bye *Rụp*.Cả ngày hôm đó, Lan Khuê đi làm mà cứ nghĩ đến cô mãi.

Cảm xúc này là sao đây?

Người mới quen hôm qua mà đã chiếm vị trí quan trọng trong tâm trí nàng vậy sao?

Thật lạ quá!

Thôi không nghĩ đến nữa.*Chủ nhật*- Phạm Hương, con dậy nhanh lên đi, sắp 11 giờ rồi kìa!

Cô chú Nguyễn sắp qua rồi đó - Mẹ Phạm Hương lên phòng hét lớn.

- Thôi mà mẹ, để con ngủ xíu đi - Cô nói bằng giọng ngái ngủ.

- Thôi đi cô, dậy lẹ lên, chuẩn bị xuống tiếp cô chú Nguyễn với mẹ.

Mau lên!

- Dạ.

Con biết rồi.

Mẹ xuống trước đi.

- Nhớ phải dậy liền đó nha.

Mẹ chờ đó.

11 giờ người ta qua rồi đó.

- Con biết rồi mà mẹ!

*11 giờ đúng*

- Chào anh chị, anh chị khỏe không?

- Ông Nguyễn vừa vào bắt tay ông Phạm, cười nói vui vẻ.

- Lúc nào cũng khỏe, hahahahaha - Ông Phạm nói khiến ông bà Nguyễn cười phá lên.

- Hôm nay qua thăm anh chị, hai em có đem quà đến tặng anh chị - Vừa nói ông Nguyễn vừa cầm món quà đưa cho ông Phạm.

- Trời ơi!

Qua thăm được rồi, quà cáp gì không biết.

Mời hai em, mời Kỳ Duyên ngồi - Ông Phạm.

- Kỳ Duyên ngày càng đẹp ra à nhen!

- Bà Phạm niềm nở khen ngợi.

- Dạ bác quá khen!

- Kỳ Duyên cười ngượng ngùng.

- Dạ, chả hay nghe tin con bé Hương du học Mỹ vừa về nên nhà em qua thăm nó, nghe tin xong con Duyên nó cứ nằng nặc đòi qua thăm con Hương - Ông Nguyễn niềm nở.

Kỳ Duyên chỉ biết cười đỏ mặt.

- Àh.

Em đợi anh một chút, để anh kêu con bé Hương xuống.

- Bà Xuân, bà lên kêu bé Hương nó xuống giùm tôi - Ông gọi bà Xuân.

Bà Xuân lập tức lên lầu kêu cô xuống.

Cô chạy xuống cầu thang với một bộ đồ ở nhà hết sức bình thường, làm ông bà Phạm không được hài lòng cho lắm, có khách quý đến nhà, ai đời lại mặc cái quần ngắn hơn đầu gối với cái áo phông cơ chứ!

END CHAP 4.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 5


Phạm Hương vừa chạy xuống lầu vừa hét lớn:

- Con tới rồi đây!

- Cái con bé này!

- Bà Phạm tỏ vẻ không hài lòng.

Trái lại, ông bà Nguyễn và đặc biệt là Kỳ Duyên lại cảm thấy rất đáng yêu.

- Thôi, con ngồi đây đi - Bà Phạm chỉ vào chỗ ngồi kế bên.

- Dạ - Phạm Hương nói rồi ngồi im re cười mỉm.

Bà Phạm nhăn máy huýt vào người cô một cái, cô hiểu ý, liền mở miệng chào hỏi:

- Dạ.

Con chào cô chú!

Chào em, Kỳ Duyên - Cô nói rồi cười với ông bà Nguyễn và Kỳ Duyên.

Cảm xúc hiện tại của Kỳ Duyên không thể diễn tả được, cô ta mừng khôn xiết, khi vừa nhìn thấy cô chạy từ trên lầu xuống, cô ta đã vô cùng sung sướng, được khỏa lấp nỗi nhớ người mình yêu suốt 15 năm qua, cô ta rất muốn được chạy đến ôm Phạm Hương ngay lập tức nhưng không thể vì có người lớn ở đây.

Cô ta không nói chuyện cô ta yêu Phạm Hương với người lớn nhưng qua cách thể hiện của cô ta, mọi người cũng đã ngầm biết rồi.

Ông Phạm lên tiếng:

- Thôi, bây giờ hai đứa ra sân ngoài chơi đi, để người lớn ở đây nói chuyện.

- Dạ.

Mình đi thôi em - Cô mỉm cười trìu mến.

Trong khi đó, cô ta chỉ biết cười ngượng ngùng và ông bà Phạm, ông bà Nguyễn đều thấy tất cả, cười thầm trong bụng.

*Sân ngoài*

Lúc này, hai người đang đi song song với nhau, cô ta ngượng ngùng, đỏ mặt, còn cô đi vô cùng tự nhiên, cô lên tiếng:

- Àhhhh, lâu rồi không gặp em.

- Dạ, lâu rồi không gặp.

- Chị nghe nói em đang làm giám đốc phòng nhân sự của Tập Đoàn HK hả?

- Dạ.

- Ừm - Cô hết biết nói gì rồi.

- Em nhớ chị lắm!

- Kỳ Duyên nói.

- Em nói gì cơ?

- À không, không có gì đâu chị.

*Trong nhà*

Ngay lúc đó, trong nhà, hai gia đình nói chuyện thăm hỏi nhau vui vẻ.

Rồi bất chợt, ông Nguyễn lên tiếng:

- Dạ thưa anh chị, còn một mục đích nữa, em qua đây còn muốn nói chuyện này với anh chị, không biết anh chị có đồng ý hay không?

- Không sao, hai em cứ nói.

- Dạ thưa, thật ra con Duyên nó cũng đã đến tuổi kết hôn rồi.

Chắc anh chị cũng thấy rồi đó, con Duyên nó thích bé Hương lắm, Duyên nó có nói với em nó yêu bé Hương dữ lắm, với vợ chồng em cũng rất tin tưởng Phạm Hương nên vợ chồng em muốn qua đây... xin phép anh chị cho hai đứa kết hôn được không ạ?

- Bà Nguyễn.

- Hừm, anh biết chứ, anh cũng muốn như vậy.

Nhưng còn Phạm Hương, anh chị sợ nó không đồng ý, không muốn thì cưới về khổ con Duyên.

Hay là để anh chị hỏi ý nó cái đã.

- Dạ, cảm ơn anh chị ạ - Ông Nguyễn mừng rỡ, chỉ cần ông bà Phạm ủng hộ thôi là đủ rồi.

Lúc đó, Phạm Hương và Kỳ Duyên đi vào.

- Anh chị xem, hai đứa đẹp đôi chưa kìa - Ông Nguyễn nói nhỏ.

Cả 4 người đều phá lên cười khúc khích.

Trong khi đó, cô và Kỳ Duyên lại chẳng hiểu gì cả.

Chuyện hôm nay ba mẹ qua hỏi cưới Phạm Hương, Kỳ Duyên cũng không biết, ông bà Nguyễn sẽ nói với cô ta chuyện này khi về nhà.

- Dạ anh chị, bây giờ em xin phép ra về, lần khác chúng ta lại nói chuyện.

Anh nhớ hỏi con bé giúp em.

Tạm biệt ạ - Ông Nguyễn.

- Anh chị nhớ rồi.

Về cẩn thận nhé!

- Dạ anh chị, em về.

Sau khi về, ông bà Phạm kêu cô ngồi xuống và nói luôn:

- Con!

Con cũng đã tới tuổi kết hôn rồi đúng không?

26 tuổi rồi - Bà Phạm.

- Dạ... con... con...

- Cô ấp úng.

- Nên ba mẹ dự định sẽ cho con kết hôn với Kỳ Duyên.

- Nhưng mà ba mẹ...

- Nhưng sao?

- Ờ...

ờ... con...con...

- Vậy được rồi, ba mẹ sẽ...

- Ông bà Phạm dự tính nếu cô chưa có người yêu là sẽ cho kết hôn với Kỳ Duyên luôn.

- Con có người yêu rồi!

- Cô ngắt ngang, nhắm mắt trả lời đại.

- Thật không?

- Ông Phạm hoài nghi.

- T... th... thậ... thật!

- Cô hơi ngượng miệng.

- Người đó là ai?

Như thế nào?

- Ông nhâm nhi tách trà, ngả lưng ra ghế cười cười, ông bà thừa biết cô nói dối để tránh việc kết hôn nhưng vẫn hỏi để xem cô trả lời thế nào.

- À ờ, ba mẹ hỏi vậy sao con trả lời được - Cô đang tìm cách né nhưng câu hỏi.

- Vậy con bé tên gì?

- Tên... tên... tên...

Cô thầm nghĩ:

- "Làm gì có đâu mà biết tên, sao bây giờ?"

Ngay lúc đó, trong đầu cô bỗng hiện lên một cái tên cùng hình ảnh của một cô gái:

- "Lan Khuê?"

Cô lập tức trả lời mà không suy nghĩ nhiều:

- Cô ấy tên là Trần Ngọc Lan Khuê, 25 tuổi - Giờ tâm trạng cô có chút thoải mái hơn rồi.

- Ôhhhhh, con quen con bé được bao lâu rồi?

- Ông bà không thể tin được, Phạm Hương đã có người yêu rồi.

- Dạ mới hôm qua - Cô trả lời tỉnh.

- Gì???

- Ờ không, không phải, dạ được 2 năm.

- Ô, ra thế, vậy con nên tính tới chuyện kết hôn với con bé đi, 2 năm là được rồi!

Thứ ba con dắt con bé về cho ba mẹ xem mặt nhe không?!

- "Chết tui rồi, làm sao mà dẫn về được đây" - Cô nghĩ.

- À dạ được, chuyện nhỏ - Cô vừa nói vừa cười trừ, mặt đầm đìa mồ hôi.

- Vậy được rồi.

Giờ thì lo chuẩn bị cho buổi họp báo ngày mai đi.

- Dạ.

Cô ngay lập tức chạy lên phòng, gọi cho Lệ Hằng:

- Hằngggggggg, cứuuuuuu!

- Gì vậy trời?

Mới sáng sớm mà - Cậu nói bằng giọng ngái ngủ.

- Qua lẹ lênnnnn!

CỨUUUUUU!

- Thôi, thôi, biết rồi, tra tấn lỗ tai con hả má?!

Con qua liền - Cậu để điện thoại xa lỗ tai đề phòng bị lũng màng nhĩ vì tiếng la của bà chị mình.

END CHAP 5.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 6


- Trời ơi!

Chủ nhật cũng không tha nữa!

Tuần có 1 ngày nghỉ hà!- Cậu vừa đi vào phòng vệ sinh vừa ngáp vừa nói.

Cô bên này đang chờ Lệ Hằng đến, đi qua đi lại, đi vòng cái phòng, vừa đi vừa cắn móng tay:

- Làm sao đây?

Làm sao đây?

Tui phải làm saoooooo?

(Reng reng reng...)

Cô lập túc quay phắt lại, bắt đầu tiến lại gần, cô cầm ngay cái điện thoại đưa lên tai:

- A...

A...

A...

Alô, a... a... ai... vậy?

- Cô run lên.

- Chị Hương.

Em Khuê đây!

- Áaaaaaaaaaaaaa...........

Lan Khuêeeeeeeeeeeeeee!

- Chị bị sao thế?

Chị không khỏe à?

- À ờ, không có gì!

- Cô bình tỉnh lại, hồi nãy cô có hơi quá.

- Em gọi chị có chuyện gì thế?

- À dạ...

- Nàng không hiểu sao lại muốn gọi cho cô đến vậy!

Từ qua sáng hôm qua đến giờ cô có gọi cho nàng cuộc nào đâu.

- Sao vậy em?

- Sao chị không gọi hay nhắn tin gì với em vậy?

- À, chắc tại chị quên.

Chị xin lỗi.

- Dạ.

Cô nói chuyện với nàng qua điện thoại mãi, nhưng cô đâu biết, ngoài cửa phòng, có hai bóng người đang nghe lén, là ông bà Phạm:

- Vậy là nó có bạn gái thật rồi ông ạ!

- Bà Phạm nói nhỏ chỉ đủ ông nghe.

- Ôh, vậy là thật rồi.

Để hồi nữa tôi gọi cho nhà bên đó biết tin vậy!

- Ông Phạm.

- Ừm - Hai người đồng thanh rồi đi về phòng.

Lệ Hằng qua tới, liền chạy ùa vào phòng Phạm Hương, cũng vừa đúng lúc cô tắt máy.

- Lệ Hằnggggg, cứu chị với!

Huhuhuhu- Cô nói rồi chạy ùa tới xà vào lòng cậu khóc không ra nước mắt.

- Cô đang đóng phim à?!

- Cậu nhìn cô bằng nửa con mắt khinh bỉ.

- Chả biết phối hợp gì cả!

Thôi nghiêm túc - Cô buông cậu ra rồi kêu cậu ra ngồi ghế sofa, hai người đối diện nhau.

- Lệ Hằng, mau cứu chị mày đi.

- Chuyện gì?

Kể cho phó giám đốc Tập Đoàn HK và sắp được lên chức tổng giám đốc Tập Đoàn HK nghe xem nào - Cậu nói mà ngước mặt tự cao lên trời.

- Ghê!!!

Có chuyện này, mày giúp tao nhé?

- Phải nói chuyện gì mới giúp được chớ!

Cô kể hết mọi chuyện cho cậu nghe, cậu nói:

- Quá đơn giản, mà lại có lợi.

- Sao?

- Thì kêu Lan Khuê giúp đi.

- Hơ hơ, nói nghe thì dễ lắm!

- Với chị cũng đang cua Lan Khuê mà, nhân cơ hội nhờ cô ấy giúp đỡ rồi cua luôn.

- Ờ ha.

Mà quan trọng bây giờ là nhờ em ấy giúp đỡ như thế nào?

- Quá đơn giản.

Thì đi hỏi đi.

- Nói chuyện chớt quớt.

Thì đương nhiên là phải hỏi rồi.

Nhưng phải nhờ như thế nào á?

- Thì cứ kể chuyện như vậy đó cho cô ấy, không thì cho cô ấy cái gì đó rồi nhờ giúp đỡ.

- Cũng như không.

Vậy thôi để tao tự tìm cách nhờ em ấy giúp.

Nói vậy được rồi.

Về đi!

- Trời trời!

Phá hỏng giấc ngủ của người ta rồi giờ phũ phàng đuổi về là sao?!

- Thì về ngủ tiếp đi, để tao còn suy nghĩ cách.

- Thức rồi ngủ lại gì được nữa!

- Thôi tao mệt mày quá!

Đi làm gì đó thì đi, để chỉ mày còn nghĩ cách.

- Chị thật là tàn nhẫn.

Hứ!

- Cậu giả bộ òa khóc nức nở rồi chạy đi mất hút.

- Con điên!

- Cô lạnh lùng.

- Thôi giờ đi ngủ cái đã!

- Nói rồi cô ngã lưng ra giường ngủ luôn.

*Sáng ngày hôm sau*

- PHẠM THỊ HƯƠNG!!!

Dậy mau lên!

10 giờ buổi họp bắt đầu rồi đó - Bà Phạm lên phòng hét lớn.

- Dạ, con dậy liền - Cô lập tức bật người dậy, chạy ngay vào phòng tắm.

Tại buổi họp, nội dung chủ yếu là để thông báo về chuyện Phạm Hương mới du học về sẽ tiếp quản Tập Đoàn HK, ba cô sẽ về hưu và chức tổng giám đốc sẽ do Lệ Hằng đảm nhiệm.

Cùng vài lời phát biểu của cô về Tập Đoàn.

Thế là từ này cô đã là chủ tịch của Tập Đoàn HK rồi!

Vậy là giờ ai cũng biết cô, cô sẽ nổi tiếng trên khắp đất nước, châu Á và có thể là châu Âu nữa!

Nàng hiện giờ đang ở cửa hàng tiện lợi làm việc.

Nàng vừa đọc xong tờ báo mới được xuất bản, tờ báo ấy nói về cô.

Thì ra cô bây giờ đã là chủ tịch một Tập Đoàn lớn rồi.

Có mơ Lan Khuê nàng cũng không ngờ mình lại từng nói chuyện và có cả số điện thoại của một người nổi tiếng như vậy!

Vừa nghĩ thế xong.

Nàng nhận được một cuộc gọi, trên điện thoại có ghi tên người gọi là: Chị Phạm Hương.

Nàng vẫn còn rất bỡ ngỡ, một người nổi tiếng được in lên đầu bìa của tất cả các mặt báo trên đất nước và quốc tế đang gọi cho nàng, nàng đang mơ sao?

Nàng bắt máy:

- Alo, chị Hương!

- Chị đây, tại sáng tới giờ hơi bận nên giờ chị mới gọi cho em được.

Chị xin lỗi.

- Không sao cả.

Em đã đọc báo sáng nay rồi.

- Chị kể với em chuyện chị lên chức chủ tịch rồi mà đúng không?

- Đúng vậy.

Em không ngờ chị lại nổi tiếng đến vậy - Nàng vẫn chưa tin có ngày mình lại quen biết với một người nổi tiếng đến vậy.

- Haha, chị biết mà - Cô.

- Em à!

Tối nay em có làm ở bar mà đúng không?

- Cô.

- Dạ.

- Vậy được rồi, tối nay gặp em.

(Rụp)

Chị tắt máy rồi.

Chuyện này là thật chứ?

Nàng vừa nói chuyện với chị ấy, cái vị chủ tịch trong tờ báo sáng nay đấy!

Cả đời nàng cũng không nghĩ có ngày mình quen biết được với người nổi tiếng như thế!

Nàng nghèo túng, vậy mà lại quen biết một người như cô.

Thật khó tin!

END CHAP 6.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 7


*Tối đó, bar HH*

Lúc 19 giờ 30, nàng đã vào ca làm được 30 phút rồi.

Hôm nay, bar rất đông khách, nàng phải chạy đôn chạy đáo tiếp khách.

Dù bận rộn như thế, nhưng trong lòng nàng vẫn không quên cuộc hẹn tối nay với cô, còn rất mong chờ, như có cái gì đó trong lòng, mấy ngày không gặp cô, nàng nảy sinh một cảm giác chưa từng có.

Nên lòng vẫn luôn mong đợi cuộc hẹn tối nay.

Rồi (Reng reng reng...):

- Alo, Khuê ơi!

Chị tới rồi.

- Chị đang ở đâu?

Để em tìm chị.

- Em có đang bận không?

- Không đâu.

Để em tìm chị.

- Đằng sau em.

Lan Khuê nghe thế liền quay ra đằng sau, chị ngồi ở kia rồi, một góc tối trong bar, cảm xúc dâng trào, nàng không thể hiểu được, tim đập mạnh, không lẽ lại lên cơn đau tim sao?

Không, không phải cảm giác đau tim như thường lệ, nó lạ lắm.

Cô hôm nay đẹp quá!

Nàng tắt máy, từ từ tiến lại gần, nhẹ nhàng ngồi xuống:

- Chào em.

- Chào chị.

- Em vẫn khỏe chứ?

- Cô nở nụ cười tươi.

- Em vẫn khỏe, còn chị?

- Chị khỏe.

Chị có chuyện muốn nói...

Àh không...

Em có đang bận không?

- Thật ra bây giờ em hơi bận.

- Vậy em cứ làm việc của mình đi.

Chị đợi em.

Sao nghe đến đây, tim nàng lại có cảm giác ấm áp đến vậy?

- Vậy em sẽ nhanh chóng quay lại.

Nói rồi nàng đứng lên đi tiếp khách.

Cô ở đây xoắn hết cả lên, nghĩ:

- "Phải làm sao đây, làm sao, làm saooooo???".

Cô cứ ngồi đợi nàng mãi, đợi mãi.

Cho đến 23 giờ đêm.

Nàng mặc dù đi, nhưng trong lòng vẫn nhớ tới cô vẫn đang chờ đợi mình, rất muốn quay lại.

Nhưng vì tình huống bắt buộc nên không thể bỏ công việc của mình được.

Hết ca, nàng đến bên cô với vẻ mặt mệt mỏi.

Nàng đến, bắt gặp cô đang nằm gục xuống bàn, nàng thương cô quá!

Vậy mà nàng cứ nghĩ chắc cô đợi lâu quá nên về trước rồi, nhưng không, cô vẫn ngồi ở đó.

Sao cô không về đi chứ?

Đợi nàng lâu như thế mà!

Nàng thấy xót.

- Em xong việc rồi à?

- Cô ngước lên nhìn, cô vẫn như thế, nở một nụ cười tươi, như không chút mệt mỏi.

- Em xin lỗi.

Em để chị đợi lâu quá!

- Lan Khuê thật sự hối lỗi, nàng xót cho cô, sao nàng lại để cô đợi lâu như thế chứ!

Nàng biết cô đang mệt lắm mà vẫn cố nở nụ cười cho nàng yên lòng thôi.

- Không sao đâu, chị muốn đợi em mà - Cô cười một nụ cười trìu mến.

Tim nàng lại vậy nữa rồi, đau à?

Nhói?

Hay cái gì khác?

Ấm áp?

Xao xuyến?

Sao có thể như thế được?

Nàng chưa từng có cảm giác như thế?

Không lẽ nàng đã xao xuyến trước một người con gái?

Nàng thích con gái?

Là cô?

Mãi trôi theo dòng suy nghĩ trong đầu, nàng đã bỏ quên cô đang nhìn chầm chầm vào mình.

- Em bị sao thế?

Không khỏe à?

- Cô hỏi.

- À dạ.

Không có gì đâu chị.

- Hừmmmm - Cô nhìn đồng hồ đeo trên tay.

- 23 giờ rồi, em tan ca rồi.

Để chị đưa em về.

- Em có phiền chị không?

- Không đâu.

Hay là để mỗi khi đi làm về, chị sẽ đến đón em?!

- Thôi thôi, em không làm phiền chị đâu, chị bận lắm!

- Không, đã nói không phiền gì mà.

Được rồi, từ giờ mỗi khi tan làm chị sẽ qua rước em về tận nhà.

Em hãy nhắn chỗ làm với giờ tan làm của em trong cả tuần cho chị.

Chị sẽ đến bất cứ nơi nào đón em về.

Vậy đi.

- Nhưng mà...

- Không nhưng gì hết.

Chị sẽ đảm bảo an toàn cho em đến khi về tới nhà.

Em khỏi lo.

Được rồi, chị đưa em về - Nói rồi, cô bất ngờ nắm lấy cổ tay nàng kéo đi.

Nhưng cô đâu hề biết, nàng ngượng tới mức nào, cô vẫn rất hồn nhiên nắm tay nàng đi xuống hầm xe.

- Được rồi, em lên xe đi - Cô mở cửa xe cho nàng rồi nói.

Trên xe, hai người chẳng nói với nhau tiếng nào.

Khi về đến nhà Khuê.

Hai người chào tạm biệt rồi cô quay xe chạy đi.

Thì bỗng, cô nghe thấy tiếng la mắng chửi bới từ phía nhà Khuê.

Thì ra Khuê lại bị bà chủ nhà làm khó dễ, lần này có vẻ nghiêm trọng, bà ta xách vali của nàng đem quăng ra đường, nàng quỳ xuống cầu xin không ngớt, nhưng bà ta vẫn mặc kệ, liên tục quăng đồ đạc của nàng ra ngoài.

Nhìn nàng mà cô thấy xót quá!

Lần này xem ra không ngó lơ được rồi, như có gì đó thôi thúc cô đến giúp đỡ nàng, cô nhìn mà thấy bực mình.

Cô lập tức bật mở cửa xe, đi thẳng đến căn nhà trọ nhỏ của nàng.

Cô phải cho bà ta biết kết cục khi đụng tới Lan Khuê là như thế nào.

Cô đến nắm tay nàng đang khóc lóc cầu xin bà ta đứng lên:

- Em sao phải quỳ!?

Bà ta là gì chứ?

- Ai đây?

Đừng có xen vào chuyện người khác.

- Tôi là người yêu Lan Khuê đấy!

Thì sao?

- Cô hung hăng.

- Người yêu sao?

Vậy sao không trả khoản nợ cho cô ấy đi, sao lại để người yêu chịu khổ thế này chứ?

- Bà ta nghĩ cô sẽ không có tiền trả đâu.

Cô lập tức rút một tấm ngân phiếu trong túi ra mà không màng nhìn tới số tiền trong đó, đặt bút vào kí.

Rồi quăng ngay vào mặt bà ta.

- Chị Hương...

- Nàng đằng sau nắm tay áo cô ngăn cản, sao lại vì nàng mà đưa ra số tiền lớn như thế chứ?

- Vậy là được rồi chứ gì!

Từ nay về sau, bà đừng bao giờ để tôi nhìn thấy mặt bà nữa nếu không thì đừng trách -

Nói rồi cô nắm tay nàng đi thẳng ra xe.

Bà ta chỉ biết đứng nhìn theo chiếc siêu xe phóng đi trong đêm rồi nhìn lại tấm ngân phiếu nằm dưới đất.

- 1 tỉ!!!???

- Bà ta thật sự bất ngờ.

Há hốc mồm nhìn tấm ngân phiếu dưới đất mà cảm giác vừa ngạc nhiên vừa vui.

Có người yêu giàu vậy sao phải đi làm cực khổ kiếm tiền cơ chứ?!

END CHAP 7.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 8


*Trên xe*

Cô vẫn nhăn mày cau có, im lặng không nói gì!

Nàng thì cứ ngồi cạnh cúi đầu xuống không dám nhìn lên, cô đáng sợ quá!

Nhưng cứ mãi thế này nàng không chịu nổi, nàng cất tiếng:

- Chị...

-...

- Cô im lặng.

- Sao chị lại giúp em chứ?

- Không vì sao cả - Cô lạnh lùng.

- Chị muốn như thế!

- Cô nói tiếp.

- Em biết số tiền đó là bao nhiêu!

Em sẽ ráng làm việc để trả cho chị.

- Tùy em.

Rồi không khí lại tiếp tục trầm xuống, không một tiếng động.

Chạy thêm chút nữa, cô dừng xe tại một căn biệt thự lớn, đây là biệt thự riêng mà cô đã mua sẵn ở Việt Nam lúc còn đang ở Mỹ.

Cô bước xuống xe, mở cửa xe cho nàng và nói:

- Tới nơi rồi, em xuống đi.

Nàng vô cùng ngạc nhiên, đây là nhà cô sao?

Nàng cứ thế đi theo cô vào nhà.

Vào đến nhà, cô kêu nàng ngồi lại ghế sofa, còn cô đi vào bếp lấy nước đem ra bàn.

Cô ngồi xuống và nói:

- Từ nay em sẽ sống ở đây, đừng quay về đó nữa!

- Cô lạnh lùng.

- Em không thể ở được.

Mình chỉ mới quen nhau, sao em có thể ở nhà chị được.

- Vậy giờ em có chỗ ở sao?

- Em...

- Cứ ở đây, chị không làm gì em đâu!

- Không phải vậy, chỉ là... làm phiền chị.

- Em cứ ở đây.

- Nếu vậy thì em xin phép ở tạm đây vài ngày, em cảm ơn chị nhiều lắm!

Em sẽ cố gắng đi làm trả tiền lại cho chị, em cũng sẽ trả tiền nhà cho chị.

Khi nào tìm được chỗ ở mới em sẽ đi.

- Chị không cần số tiền đó đâu, em không cần phải trả.

- Vậy em sẽ làm tất cả việc nhà cho chị.

Được không?

- Sao cũng được.

Chị có chuyện muốn nói với em.

- Chị nói đi.

- Chị có một chuyện muốn nhờ em giúp đỡ.

Ngày mai làm người yêu chị nhé!

- Cô.

- Dạ?!

- Nàng ngạc nhiên.

- À không...

Mai chị muốn nhờ em về ra mắt gia đình chị giúp vì ba mẹ chị muốn chị kết hôn với người chị không yêu nên chị phải viện cớ có người yêu rồi về ra mắt để không bị ép cưới.

Em giúp chị nhé!?

Cảm xúc trong nàng dâng trào, hạnh phúc không biết từ đâu mà có.

Sao lại thế?

Dù biết rằng đó chỉ là một lời nhờ vã, hoàn toàn không có ý gì cả, nhưng nàng vẫn cứ thích nó.

Không lẽ...

- Được không em?

- Cô tò mò.

- Được chứ, em sẽ giúp chị.

- Vậy cảm ơn em nhiều lắm!

- Cô liền cười tươi thật tươi.

Nàng thấy ấm áp quá!

Phải chăng nàng đã thích cô rồi!

- Khuya rồi em đi nghỉ ngơi đi!

Mai mấy giờ em đi làm?

Làm ở đâu?

- Cô.

- Mai 8 giờ em đi làm, em làm ở cửa hàng gần Tập Đoàn HK.

- Ôh!

Ra là thế.

Vậy để mai chị đưa em đi làm nhé!?

- Giờ thì đi ngủ thôi!

Cô nói rồi kéo nàng đi lên lầu vào phòng ngủ.

Nàng ngủ phòng đối diện phòng cô.

Đêm nay, nàng suy nghĩ rất nhiều... và nàng cảm nhận được: Nàng thích cô!

Cô ở bên này:

- Alo, chị Hằng, chị quên giúp em rồi đúng không?

- Đâu?

Tao đâu có quên, tại nay mới nửa tháng à!

Cuối tháng mới phát lương được, chứ không bé Khuê nó lại nghi ngờ.

- Ôh, chị Hằng, tối nay chị nói ba mẹ là em không về, em ngủ ở nhà riêng rồi!

Thế nhé.

Bye.

Ngủ ngon.

- Ờh.

Bye.

Cô ngay lập tức gọi cho Lệ Hằng:

- Cái tên kia!!!

Biết mấy giờ rồi không hả???!!!

- Mới vừa gọi tới mà đã nghe thấy tiếng hét thất thanh tứ phía đầu dây bên kia.

- Cái con nhỏ này!

Làm gì la lớn thế?!

- Giấc sáng còn chưa đủ, giờ phá tới giấc tối luôn hả cái tên kia?!

- Cậu la hét.

- Nói nhỏ thôi.

Giờ này mà ngủ gì?

Nói chuyện với chị mày chút đi.

- Chúng ta có gì để nói sao?

- Cậu dần vặn nhỏ âm lượng.

- Thôi mà em gái.

Chị xin lỗi mà.

Chị sẽ để em ngủ, nhưng giờ thì nói chuyện điện thoại với chị chút đi.

- Híc híc híc híc......

- Cậu khóc không ra nước mắt.

- Ê mày!

Khuê chịu giúp tao rồi đó.

- Thì sao?

- Cậu tỏ thái độ bất cần.

- Thái độ gì đấy?

- Cô nhìn nửa con mắt vào điện thoại.

- Không có gì.

Tưởng gì ghê gớm lắm!

Nhờ em cho chị cái cách đó đấy nhé!

Hí hí.

- Hớ hớ...

- Rồi cô kể hết mọi chuyện từ lúc nàng bị bà chủ đuổi ra khỏi nhà tới giờ.

- Vậy Khuê đã thích chị chưa?

- Tao vẫn không biết nữa!

Chắc cũng sắp.

- Vậy cố gắng lên!

Mà em nhớ chị thay người yêu như thay áo mà, sao cua có mình Khuê vậy?

- Thay người yêu như thay áo chứ có phải bắt cá hai tay đâu mà kêu chỉ cua nhiều người cùng lúc.

Tao rất chung thủy đấy nhé!

Chỉ là hay đổi người yêu thôi - Cô nói tỉnh queo.

- Khác gì nhau!?

- Ờhhhhhh..........

- Thôi đừng "Ờhhh......." nữa!

Chắc tới sáng quá!

Chị ơi!

Em thấy Lan Khuê là một cô gái tốt.

Em nghĩ chị đừng nên chơi đùa với cô ấy như thế nữa!

- Hôm nay mày lạ lắm à nghen!

Ý mày là sao thế?

- Ý em là nếu chị thích cô ấy thì quen, còn không thích thì đừng quen mà đùa giỡn như thế!

- Chị mày có bao giờ quen kiểu đùa giỡn hay bắt cá đâu!

Chỉ là không tìm được đúng người để yêu thôi.

Hiểu chưa?

- Em hiểu rồi, em mong Khuê sẽ là người cuối cùng của chị.

- Để chị mày xem lại đã.

Thôi, tha cho mày đi ngủ đấy!

Bye.

- Bye nhé. (Rụp)

Cô nằm xuống giường suy nghĩ.

Đây là lần đầu tiên Lệ Hằng nói với cô câu đó, nói cô nên yêu em ấy thật lòng ư?

Mặc dù Lệ Hằng biết tất cả nhưng mối quan hệ của cô trước kia, nhưng Lệ Hằng chưa bao giờ lên tiếng ủng hộ như lần này.

Cô sẽ xem xét thật kĩ mối quan hệ này.

Thôi, cứ để cho duyên phận vậy.

Cô sẽ cứ giữ yên tình trạng hiện tại, tới đâu hay tới đó, nếu dần dần cô có tình cảm với em ấy thì cô sẽ thú nhận với Khuê.

Được rồi, vậy đi.

END CHAP 8.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 9


*Sáng hôm sau*

Hôm nay cô đặt báo thức lúc 6 giờ, cô làm vệ sinh cá nhân rồi đi xuống bếp, định trong bụng sẽ xuống bếp làm bữa sáng cho nàng.

Nhưng vừa bước xuống cầu thang thì đã nghe thấy tiếng lục đục trong bếp, thì ra là nàng đang nấu gì đó, cô hỏi:

- Em đang làm gì vậy Khuê?

Khuê quay qua, mặt dính đầy bột bánh, nhìn cô cười tươi:

- Dạ, em làm bánh và bữa sáng cho chị.

Tim cô bỗng ấm áp lạ thường, cô nhìn là đủ biết nàng thật ra không biết nấu ăn nhưng sao phải làm khổ mình như thế?!

Cô lập tức bật cười:

- Em qua đó ngồi đi, chị làm cho.

- Thôi mà.

- Em có biết làm đồ ăn đâu!

Mặt nàng đứng kế bên xụ xuống.

Cô đang cầm dao cắt hành, thấy nàng im lặng thì xoay qua nhìn nàng.

Ôi cái mặt của nàng kìa!

Mặt dính bột mà còn làm cái mặt đó nữa.

Đáng yêu quá đi!

Như con mèo vậy!

- Hahahahaha.......

Em đáng yêu quá đấy!

Nàng nghe câu đó lập tức ngước mặt lên mở to mắt nhìn chị:

- Chị mới nói gì?!

- Haha...

Không có gì đâu!

Nàng đỏ mặt hết cả lên, nàng nghe chứ, chỉ là muốn hỏi lại cho chắc thôi.

- Thôi được rồi.

Em ra bàn ngồi trước đi.

Khi nào chị làm xong chị gọi.

Cô sau đó vớ tay lấy cái tạp về kế bên đeo vào người rồi cắt hành tiếp.

Từ khi đi du học về cô chưa nấu ăn, hồi bên Mỹ cô sống một mình, tự nấu ăn, tự làm tất cả mọi thứ.

Cô biết nấu ăn, lại nấu rất ngon, nấu được rất nhiều món, nhưng chủ yếu là những món Mỹ, cô cũng biết nhiều món Việt Nam lắm, vì lâu lâu có mẹ qua thăm rồi chỉ cho nấu.

Còn nàng, dù ở một mình cũng lâu rồi, nhưng không hiểu sao lại không biết nấu ăn, toàn ra ngoài ăn hay mua đồ hộp, mì gói ăn thôi.

Nàng nhiều lần đã thử vào bếp nấu ăn rồi nhưng lần nào cũng như lần nấy, đều không ăn được, đã vậy còn phải dọn dẹp bãi chiến trường mà nàng tự bày ra, tốn tiền mua đồ ăn nữa!

Khổ quá mà!

Nàng ngồi đây mà cứ ngắm cô mãi, cô đẹp quá!

Cái thần thái của cô kìa, làm tim nàng xao xuyến.

Lúc cô tập trung là lúc cô hút hồn nhất.

Nàng nhìn mãi mà không chớp mắt.

Đẹp thiệt đó nhe!

- Em không khỏe ah?

- Cô nhìn nàng khó hiểu.

- Dạ... dạ... dạ khỏe - Nàng ngơ ngác.

- Haha, được rồi, chị làm đồ ăn xong rồi.

Ăn thôi.

Cô dọn đồ ăn ra bàn, mấy món ăn nhìn ngon quá!

Lại thơm, trang trí bắt mắt nữa!

Sao cô cái gì cũng biết hết vậy?

Hoàn hảo.

- Em ăn đi - Cô gắp thức ăn cho nàng.

Nàng gắp 1 đũa bỏ vào miệng.

- Em thấy sao?

Có ngon không?

- Cô nhìn chằm chằm vào nàng, mong chờ câu trả lời.

- Wow, chị nấu ngon thật đấy!

Chị mở nhà hàng được rồi!

- Thật sự nó rất ngon, chưa bao giờ nàng được ăn ngon như thế!

Đây là lần đầu nàng ăn cơm nhà.

- Em nói quá hà!

Ngon thì ăn nhiều vô đi - Cô nói rồi gắp thức ăn liên tục cho nàng.

- Dạ - Nói rồi nàng cắm cúi ăn từ chén này qua chén khác.

Cô cũng cảm thấy vui vì điều đó.

Chỉ biết nhìn nàng mà cười tươi không ngớt.

Ăn xong cũng được 7 giờ 15, cô và nàng chia nhau đi về phòng thay đồ.

Vừa về đến phòng, nàng chợt nhớ ra là hôm qua chưa kịp xách hành lý đi thì đã bị cô kéo đi mất nên giờ không có đồ để mặc, cũng không túi xách, không gì cả, chỉ có vỏn vẹn thân này và một bộ đồ trên người.

- "Haizzz, bây giờ phải làm sao đây?"

Nàng cứ lo bây giờ phải làm làm sao?

Mà quên mất cô đang gõ cửa bên ngoài.

Nàng giật mình, rồi chạy ra mở cửa cho cô.

- Em sao thế?

Sao em còn chưa thay đồ?

- Em... em... em...

- Nàng ấp úng, không biết nói với cô thế nào!

- Ah, chị nhớ rồi, chị bậy quá!

Hôm qua để quên đồ em lại rồi.

- Chị ơi!

Hay chị chở em về đó lấy được không?

- Không được, tuyệt đối không được.

Không cần làm thế, chị sẽ mua đồ lại cho em.

- Nhưng em để quên luôn cả túi xách, tiền bạc, điện thoại ở đó luôn rồi!

- Mua lại hết.

Nhưng không được quay lại cái khu ổ chuột đó.

Rõ chưa?

- Nhưng...

Chưa kịp nói hết, nàng đã bị cô ngắt ngang:

- Thôi, bây giờ em mặc tạm đồ chị, chiều chị dẫn em đi mua đồ rồi qua ra mắt nhà chị.

Vậy đi.

Em đi theo chị.

Nói rồi cô quay lưng bỏ đi về phòng, nàng cũng lập tức đi theo.

Phòng cô đẹp quá!

Giường tròn King size, dưới giường có đèn màu xanh phát ra ánh sáng quanh mép giường.

Trên đầu nằm treo tranh nghệ thuật.

Phòng rất rộng, có đủ mọi tiện nghi.

Phòng cô chỉ có ánh sánh của đèn quanh giường màu xanh và hoàn toàn tối đen, có cửa sổ, nhưng cô lại đóng nó lại, không cho chút ánh sáng nào lọt qua khe cửa.

Mặc dù phòng nàng cũng có kích thước như thế, cũng có giường King size nhưng mọi trang trí lại không được như cô.

Cô bước vào và đưa tay lên công tắc cảm ứng, chỉ cần chạm lên nó thì đèn sẽ bật sáng.

Đèn sáng hết cả căn phòng.

Một căn phòng mơ ước của bao nhiêu người.

- Tất cả nội thất ở đây đều do chị thiết kế sao?

- Nàng tò mò.

- Ừm.

Nàng há hốc mồm.

Cô cười khì.

- Em không cần phải thế đâu!

END CHAP 9.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 10


Rồi cô dẫn nàng vào một con đường nhỏ trong phòng, đi một chút, nàng lại thấy một cái phòng khác rất to, toàn để đồ đạc, giày dép, trang sức, phụ kiện,... tất cả mọi thứ.

Phòng chứa đồ thôi mà có cần phải to vậy không?

Bên tay phải nàng khu chứa quần hai tầng, bên tay phải là khu chứa áo, tất cả các loại áo.

Và trước mặt là khu để trang sức, phụ kiện.

Nơi đây toàn đồ hàng hiệu, những nhãn hàng nổi tiếng.

Nàng càng được mở rộng tầm mắt.

Cô tiến vào chọn cho nàng một cái áo sơ mi trắng tinh và một cái quần jean dài rách gối sành điệu cùng một đôi bata trắng.

- Em mặc thử đi, không được thì chị lấy cái khác.

Mấy cái này chị mới mua nên chưa mặc lần nào luôn - Cô cầm đồ nhìn nàng cười tinh nghịch.

- Dạ.

Nàng cầm đồ trở về phòng thay vào.

Nàng cầm mác của cái áo sơ mi lên xem, tất cả giá tiền trên đó đều được tính bằng tiền đô:

- Áaaaa.....

200.00$ là... là... là... hơn 4 triệu 500!!!

Ngoài kia, cô đang ngồi nhâm nhi tách trà buổi sáng thì liên tục từ trong phòng Khuê:

- ÁHHH....

ÁHHH....

ÁHHH....

- Mỗi cái nàng cầm lên xem là một tiếng la thất thanh làm cô muốn sặc trà ra ngoài.

Đợi chút nữa, nàng bước ra, bộ đồ hoàn toàn vừa vặn với nàng như nó được sản xuất ra là để dành riêng cho nàng vậy!

Đẹp tuyệt trần!

Cô cứng đờ người nhìn nàng không chớp mắt.

- Chị ơi!

- Ơ...

ơ...

ơ...

Em mặc đẹp quá!

- Cảm ơn chị.

Cô nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay:

- 7 giờ 55 rồi!!!

Cô lập tức nắm tay nàng chạy ra ngoài sân, leo lên xe phóng thẳng đến chỗ làm của nàng trước rồi về chỗ làm của mình.

Kỳ Duyên.

Cô ta đã biết được sự thật, là cô đã có người yêu và không chịu kết hôn với cô ta.

Tên người yêu cô là Lan Khuê ư?!

Kỳ Duyên đã liên tục suy nghĩ về cái tên đó.

Đương nhiên người cô ta nghĩ tới đầu tiên là cô bạn thân duy nhất của cô ta hồi học cấp 3 rồi!

Nhưng sao có thể như thế được?

Không thể có chuyện đó xảy ra được!

Chỉ là tên trùng tên thôi mà!

Tuyệt đối không có chuyện đó.

Kỳ Duyên cứ liên tục trấn an mình sẽ không bao giờ xảy ra chuyện đó được.

Nhưng cô ta vẫn không ngừng nghĩ đến gương mặt của Lan Khuê cùng cái tên ấy.

Cô bước vào Tập Đoàn, hàng chục, hàng trăm nhân viên các cấp cùng các nhà báo đứng đợi trước cổng để chào đón ngày thứ hai cô vào làm việc, trong đó có cả Kỳ Duyên cũng đang xếp trong hàng ngũ nhân viên, cô đương nhiên là nhận ra Kỳ Duyên giữa đám đông đó, cô mĩm cười nhìn Kỳ Duyên vì em là một người em rất thân thiết với cô.

Cô bước tự tin trên tấm thảm đỏ tiến thẳng vào Tập Đoàn.

Cô bước lên bục phát biểu đôi lời rồi cùng các cổ đông đi vào phòng họp.

Họp mãi đến 12 giờ trưa mới được tan họp, đã là giờ nghỉ trưa rồi.

Vừa bước ra sảnh, cô đi tới đâu, các nhân viên chào tới đó, cô vẫn rất thân thiện cúi đầu chào lại.

Thì từ đâu, Kỳ Duyên xuất hiện:

- Xin chào chủ tịch!

- Chào em!

Em không cần phải vậy đâu.

Cứ chị em là được rồi!

- Dạ chị.

Trưa rồi, chị có đói không?

Đi ăn với em nhé!

- Kỳ Duyên tươi cười.

- "Làm sao đây?

Hồi sáng lỡ hứa qua dẫn Khuê đi ăn trưa rồi!"

- Cô thầm nghĩ.

- Ơh hơ... thật ra chị có hẹn trước rồi!

Để khi khác nhé!

Chị xin lỗi!

- Quan trọng lắm hả chị?

- Kỳ Duyên bĩu môi tiếc nuối.

- Ừmmm... quan trọng lắm á nhen!

- Cô tỏ thái độ quan trọng, để làm Kỳ Duyên hết buồn.

- Vậy thôi, để dịp khác vậy!

- Thôi mà cô gái, đừng xụ mặt xuống như vậy, mau già lắm đó.

Để lần khác chị khao em nha!

- Cô vừa nói vừa véo má Kỳ Duyên làm cô ta cười tít mắt.

Nói rồi, cả hai chào tạm biệt nhau.

Kỳ Duyên ở đây, Phạm Hương vừa đi, lập tức mấy nhân viên trong phòng nhân sự của cô xúm lại:

- Bà quen được chủ tịch luôn á hả?

- Nhân viên A.

- Có vẻ thân thiết à nha!

- Nhân viên B.

- Hai người đang yêu nhau phải không?

Nói mau - Nhân viên C.

- Đúng rồi đó, yêu nhau phải không?

- Nhân viên A, B, C, D, E, F,...

- Không có mà, mấy người về làm việc hết đi!

- Kỳ Duyên chỉ biết ôm mặt ngại ngùng chạy đi mất hút.

Mấy nhân viên ùa chạy theo thì:

- Mấy cô này!

Làm gì đó hả?

Đây là Tập Đoàn lớn, chứ không phải cái chợ mà muốn chạy là chạy, muốn đi là đi, đã vậy còn la hét, đồng thanh qua ha!

Còn một lần nữa... thì...

SA THẢI!

May mắn cho các cô, hôm nay tôi ăn chay!

- Nói rồi bỏ đi.

- Dạ tuân lệnh Tân tổng giám đốc - Cả hội vui mừng đồng thanh.

Lệ Hằng lập tức quay lại, nhấn mạnh từng chữ:

- CÁC CÔ BỊ SA THẢI!!!

- Rồi hất tóc bỏ đi.

Mấy cô nhân viên ở lại mặt ngơ ngác!

Khóc ròng, khó khăn lắm mới vào được một Tập Đoàn danh tiếng như thế này, còn chưa nhận được tiền lương tháng đầu, sắp được nhận lương thế mà đã bị sa thải đơn giản như thế!

Có nghe danh Lệ Hằng nhiều rồi nhưng mấy cô đâu có ngờ...

END CHAP 10.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 11


*Bên phía Phạm Hương hiện tại*

Do chỗ làm của Khuê gần Tập Đoàn nên cô để xe lại và đi bộ đến đó.

Ra đường, đương nhiên ai cũng biết cô, người ta liên tục xì xầm về cô những lời khen ngợi, cô đã nghe nó nhiều lần và dần trở nên quen thuộc nên không còn để ý nhiều.

Cô cứ thong thả bước đi trên vỉa hè, cuối cùng cũng tới nơi.

Cô mở cửa bước vào.

Thì...

- Chào em Lan Khuê!

Ch... chào em, Kỳ Duyên!

- Cô không ngờ có thể gặp lại Kỳ Duyên ở đây, sao lại thế?

- Ah!

Chị đến rồi.

Đây là bạn thân của em.

Chị biết cậu ấy sao?

Kỳ Duyên lập tức đứng dậy, đứng nhìn Phạm Hương, nói:

- Em hiểu rồi!

Chuyện quan trọng là đây sao?

- Cô ta thật sự tức giận, nhận ra người yêu Phạm Hương đúng thật là Lan Khuê.

Cô thật sự không nghĩ sẽ có chuyện này xảy ra, sao người đó phải nhất thiết là bạn thân duy nhất của Kỳ Duyên cô chứ?

Tại sao?

- Ch... chị... chị xin lỗi!

- Em về trước đây!

- Cô ta nói rồi cầm túi xách trở lại Tập Đoàn.

Cô cứng đơ người nhìn theo Kỳ Duyên bước đi.

Cô biết chứ!

Biết rất rõ em ấy rất yêu cô, nhưng cô không yêu em ấy thì làm sao nhận lời được.

Cô lại càng không ngờ Khuê lại chính là bạn thân duy nhất của em ấy, nỗi đau của em ấy đến mức nào!

Bây giờ cô cảm thấy có lỗi lắm!

Nhìn tấm thân em trơ trọi bước đi, cô lại thấy có lỗi nhiều hơn.

Cô thương em lắm chứ!

Nhưng hoàn toàn không phải cảm giác đó.

Cô chỉ xem Kỳ Duyên như em gái thôi!

Kỳ Duyên đã khuất xa tầm mắt, nhưng cô vẫn cứ nhìn theo.

Cho đến khi:

- Chị Hương!

Có chuyện gì sao?

- Nàng lại nắm lấy cánh tay cô, mắt đượm buồn, nàng biết là có chuyện rồi.

Cô trấn tỉnh lại:

- Không có chuyện gì đâu em!

- Chị đừng nói dối em, em biết chắc chắn là có chuyện gì nghiêm trọng lắm!

- Được rồi.

Kỳ Duyên là cô gái ba mẹ muốn chị kết hôn.

- Là cô gái đó?

- Đúng vậy.

Rồi sau đó là một khoảng không im lặng, không một tiếng động.

Cô dẫn nàng đi quanh cửa hàng tìm đồ ăn trưa.

Sau khi ăn xong, họ chào nhau rồi trở về với công việc của mình.

Trước khi đi:

- Chiều nay về ra mắt ba mẹ.

Em tan ca lúc mấy giờ?

- Dạ 5 giờ chiều.

- Vậy 5 giờ chiều chị qua rước em.

Tạm biệt em.

Cô vừa quay lưng đi, thì nàng lên tiếng:

- Em nghĩ chị nên suy nghĩ lại.

Cô quay nửa mặt lại, mặt cô cứ buồn từ lúc Kỳ Duyên đi đến giờ:

- Chị suy nghĩ rất kĩ rồi!

Chị không yêu em ấy!

- Nói rồi cô quay mặt bỏ đi.

Nàng chẳng biết tại sao mình lại nói vậy.

Nàng biết nàng đã yêu cô từ lần đầu gặp.

Nhưng trong tình huống thế này, nàng bỗng muốn buông xuôi tình yêu này.

Bạn thân của nàng, là bạn thân duy nhất của nàng yêu người nàng yêu nhưng người ấy không yêu bạn nàng, là tình huống gì đây?

Nàng giá như nàng chưa từng gặp cô, để rồi yêu cô.

Dù cô không yêu Kỳ Duyên nhưng ít ra Kỳ Duyên lại không hiểu lầm nàng là người yêu cô thì giờ mọi chuyện đã không thành ra thế này.

Có thể tình bạn này sẽ không còn giữ được nữa!

Nàng chẳng biết xử lí làm sao cả?

Nếu nàng nói tất cả, Kỳ Duyên sẽ nghĩ như thế nào đây.

Nàng không thể để mất người bạn này được!

Nhưng cũng chả biết làm gì!

Chiều hôm ấy, cô tan làm lúc 17 giờ, xuống hầm xe lấy xe, cả buổi chiều đi làm, cô liên tục nghĩ tới Kỳ Duyên, không thấy em ấy đâu cả!

Ngay bây giờ, cô luôn cố tình tìm kiếm chiếc xe của em, nhưng cũng chả thấy đâu!

Em không đi làm sao?

Cảm giác đó trở lại, cảm thấy có lỗi.

Cô lái xe đến cửa hàng của nàng.

Cô chở nàng đến siêu thị và chọn cho nàng vài bộ quần áo, vài đôi giày cùng phụ kiện cần thiết, đồ trang điểm,...

Cả hai vẫn cứ im lặng, cho đến khi có vài cô nhân viên đến:

- Xin chào!

Hai cô có cần chúng tôi giúp gì không ạ?

- Làm phiền các cô chọn cho cô gái này vài bộ mặc, phải thật tinh tế!

- Dạ vậy mời cô ngồi đây đợi chút ạ!

Chúng tôi sẽ chọn cho cô ấy vài bộ thay ra cho cô xem.

Nói vậy rồi, các cô nhân viên liên tục đưa đồ cho nàng vào thay.

Lan Khuê bước ra:

- Lấy bộ này!

- Cô ngẩn đầu lên nhìn, thật sự rất đẹp, cô không ngờ lại đẹp như thế.

Rồi cứ thay đổi như thế, sao nàng mặc gì cũng đẹp thế này!

Cô liên tục:

- Lấy cái đó... cái đó... cái đó nữa...

LẤY HẾT!!!

Cô quyết định lấy hết shop người ta.

Trên mặt các nhân viên đều hiện rõ sự vui mừng, đây là lần đầu tiên có khách hàng như thế!

Nàng khác hẳn, mặt chảy đầm đìa mồ hôi:

- Ch... chị H...

Hương!

Lấy hết hả?

- Nàng lo lắng.

- Lấy hết luôn - Cô dần lấy lại sự vui vẻ thường ngày.

- Hay mình trả lại đi chị Hương.

Đồ ở đây đắt lắm!

Em không trả nổi đâu!

- Em không cần phải trả, chị lo hết.

- Đừng mà.

- Tính xong rồi.

Mình đi thôi!

- Cô lãng sang chuyện khác.

Hai người cùng đi với nhau đến nhiều khu quần áo, giày dép,...

Cô đi đâu càng quét tới đó.

Mua hết như vậy làm sao nàng mặc hết được đây.

Số tiền cô chi ra, làm cả đời nàng cũng không sao trả hết.

Cô đi cùng nàng mà cứ cười mãi, mỗi khi nhìn qua nàng cô lại cảm thấy mắc cười, nhìn cái mặt cô cứ chảy mồ hôi, vẻ mặt lo sợ mà cô nhìn mắc cười muốn chết.

Cô nhận ra, chỉ khi ở cạnh nàng cô mới được xoa dịu nỗi buồn, nàng làm cô thấy bình yên lạ thường, một cảm giác... giống với người ấy.

Cô dẫn nàng qua khu điện thoại.

Chọn cho nàng cái điện thoại đời mới nhất.

Nàng lại tiếp tục há hốc mồm.

Con người sao có thể nhiều tiền đến vậy?

Cô chắc phải được gọi là đại tỉ phú thế giới luôn rồi!

Sau đó, cùng nhau ra về:

- Vậy giờ chị đưa em qua nhà chị nhé!

- Dạ chị.

END CHAP 11.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 12


*18 giờ 30 tại Phạm gia*

Chiếc siêu xe của cô chạy đến trước cổng chính.

Cô nắm tay nàng dẫn vào nhà, từ đâu trên tay nàng cầm hai túi xách:

- Hai cái túi đó...

- Quà em tặng hai bác.

- Oh.

Em tặng gì thế!

- Cô cười.

- Chút nữa chị sẽ biết - Rồi nàng cười bí mật.

- Hahaha...

- Chưa gì đã nghe tiếng cười của hai đứa rồi!

- Bà Phạm cười trêu chọc.

Lo mãi nói chuyện nên cô không biết đã dẫn em tới luôn trong nhà rồi.

- Dạ.

Con chào hai bác - Lan Khuê lịch sự cúi đầu 90° chào ông bà Phạm.

- Chào con.

Con là là Lan Khuê đúng không?

- Ông Phạm cười tươi.

- Dạ phải ạ!

- Nàng cười thân thiện.

- Con dễ thương quá!

- Con cảm ơn.

Hôm nay, lần đầu tiên con đến đây nên con có chút quà tặng cho hai bác - Nàng đưa cho bà Phạm một cái hộp vuông to.

Và ông Phạm lại là một cái túi.

Bà Phạm mở ra xem, là một xấp vải may áo dài, thật đẹp quá!

Bà rất thích món quà này!

Còn ông Phạm, khi ông mở ra, là một cái áo sơ mi mới tinh.

Cô hoàn toàn bất ngờ, không ngờ nàng lại tinh tế đến thế, cô nhìn nét mặt của hai ông bà là cô biết hai người thích món quà này cỡ nào.

Nhưng... nàng lấy đâu ra tiền để mua những thứ này chứ!

Túi xách của nàng, thẻ tín dụng đều để lại nhà trọ cũ đó hết.

Cô nói nhỏ vào tai nàng trong lúc hai ông bà đang bận ngắm nghía món quà của nàng:

- Em làm sao mua được thế!

- Em vừa được lãnh lương hồi chiều rồi chạy đi mua cho hai bác đó.

- Em tinh tế quá!

Ba mẹ chị thích lắm đó!

Hí hí.

- Hi hi - Nàng cười ngượng ngùng.

- Hai bác cảm ơn con nhiều!

Hai bác thích món quà này lắm!

Thôi, hai đứa đói bụng rồi, vào bếp đi, bác chuẩn bị hết rồi - Bà Phạm.

Nói rồi, bà đứng lên, đi vào bếp dọn chén dĩa ra, nàng thấy thế liền đi theo dọn phụ bà Phạm, bà Phạm rất hài lòng, chắc phải tính đến chuyện tác hợp cho hai đứa thôi!

Tất cả ngồi vào bàn, hình như còn thiếu thiếu.

- Phạm Hương, con lên kêu Thanh Hằng xuống ăn cơm rồi còn qua bar làm nữa!

- Dạ - Cô chạy nhanh lên phòng gọi chị rồi chạy xuống ngồi lại chỗ cũ.

Thanh Hằng vừa bước xuống:

- Lan Khuê?

- Chị ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn Lan Khuê rồi đến Phạm Hương, ông bà Phạm.

- Hai đứa biết nhau sao?

- Ông Phạm hỏi.

- Dạ, Lan Khuê quen chị Hằng từ trước rồi ba mẹ - Cô trả lời giúp.

- Vậy chắc con cũng biết Lan Khuê là người yêu Phạm Hương rồi đúng không?

- Ông Phạm.

- Gì???

- Chị lại trợn mắt, há hốc mồm nhìn ông Phạm rồi đến Lan Khuê, Phạm Hương.

Chị nãy giờ cứ ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chị biết là Phạm Hương có ý định cưa đổ Khuê, nhưng làm sao tới mức đưa về nhà ra mắt, chưa bao giờ cô dẫn người yêu về ra mắt gia đình cả, đây là lần đầu.

Thanh Hằng cô cứ tiếp tục dòng suy nghĩ của mình, hai đứa nó chỉ mới gặp nhau cách đây 4 ngày thôi mà, sao có thể...

- Hai con quen nhau được 2 năm rồi đúng không?

- Bà Phạm nói.

- Dạ - Phạm Hương cười.

- Gì???

- Chị tiếp tục tròn mắt nhìn.

- Thanh Hằng con, lịch sự chút nào!

- Bà Phạm ngồi huýt tay chị.

Bên này, Phạm Hương liên tục nháy mắt ra hiệu cho Thanh Hằng, chị hiểu ý liền lập tức im lặng, không nói gì, cúi mặt xuống gắp đồ ăn, vừa đưa đũa vào đĩa, bà Phạm đâu ra đánh vào tay chị.

- Chưa được ăn - Bà lạnh lùng.

- Mẹeeeee...

- Chị nhăn mặt than thở.

Nhưng bà vẫn lạnh lùng ngó lơ.

Cả ba người còn lại cười khúc khích, cười chọc quê chị.

Chị bỏ đũa, xụ mặt xuống ngã lưng khép nép dựa vào ghế.

Nàng không ngờ chị ở nhà lại nhõng nhẽo thế này, chị ở trong bar đâu trẻ con như thế!

Thanh Hằng mà nàng luôn ngưỡng mộ là lạnh lùng, quyết đoán, tài giỏi khi ở nhà lại như vậy sao?

Càng nghĩ càng thấy họ thật đáng yêu, gia đình cô thật thú vị, nàng có thể cảm nhận được tình yêu thương ấm áp họ dành cho nhau, một gia đình hoàn hảo, một mâm cơm ấm cúng mà nàng chưa từng nghĩ mình sẽ được nếm trải cảm giác có gia đình, họ cười nói, chọc ghẹo nhau, đùa giỡn với nhau rất vui vẻ.

Nàng ấm áp lạ thường.

Một gia đình mơ ước, có ba, có mẹ, có anh chị em, thì còn gì bằng, nhưng nàng lại chưa từng có cảm giác này.

Nàng xúc động quá!

Họ yêu thương nhau như thế!

Rồi bà Phạm lên tiếng:

- Thôi được rồi!

Ăn đi mấy đứa.

- Ơh - Thanh Hằng lại ngơ ngác, mẹ vừa nói chưa được ăn mà.

Cả nhà lại có một trận cười sảng khoái nhờ cái vẻ mặt ngơ ngác của Thanh Hằng.

Sau đó, cả nhà bắt đầu ăn cơm.

Mọi người cười nói vui vẻ, trừ Thanh Hằng, chị chẳng hiểu gì cả, quen 2 năm rồi á?

Ra mắt gia đình?

Tất cả là mối hỗn độn trong đầu chị.

- "Tất cả chuyện này là sao?

Tôi cũng là một thành viên trong gia đình đó!

Sao mọi người không ai nói cho tôi có chuyện gì đang xảy ra hết vậy?

Tại saoooo?"

- Và tất cả chỉ là suy nghĩ, chị chỉ biết la hét, đấu tranh tư tưởng trong đầu.

Như muốn vò đầu bứt tai mà không được vì có khách ở đây.

- "Tui khổ quá mà!"

- Chị khóc thầm.

END CHAP 12.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 13


Mọi người quay quần bên mâm cơm, vui vẻ trò chuyện.

Chỉ riêng chị vẫn cứ im lặng như thế.

Ông bà Phạm hỏi han Lan Khuê, biết Lan Khuê mồ côi, công việc hiện tại, chỗ ở, tất cả mọi thứ trừ việc cô nhờ Lan Khuê giúp đỡ.

Ông bà càng thương Lan Khuê nhiều hơn, thương cho số phận nghiệt ngã.

Ông bà thật sự rất muốn Phạm Hương kết hôn với Kỳ Duyên, nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của cô, nếu cô chọn Lan Khuê, ông bà sẽ đồng ý, huống hồ chi hai người lại rất vừa ý đứa con dâu này!

Ăn xong, cô và nàng xin phép ra về.

Cô xin ba mẹ cho đêm nay ngủ ở nhà riêng cùng Lan Khuê, ông bà đều đồng ý.

Rồi cả hai đi về, còn ông bà Phạm và Thanh Hằng, cả ba vào nhà ngồi xuống ghế sofa.

Ông Phạm mở lời:

- Tôi thấy Lan Khuê rất dễ thương, đàng hoàng, tôi rất thích con bé.

- Tôi cũng thấy vậy, tôi chịu con bé rồi đó.

Ông tính sao?

- Gả - Ông Phạm nói một từ xanh rờn.

- OK.

GẢ - Hai ông bà đồng thanh.

- Gả???

- Chị vẫn còn ngơ ngác, gặp ông bà nói gả là gả gì đây?

Hai đứa mới gặp nhau được 4 ngày mà cưới?

Gả sao được mà gả?

Chuyện lớn rồi.

Chị lập tức chạy lên phòng, nhấn nút gọi cho cô.

- HƯƠNGGGGGG........

CÓ CHUYỆN LỚN RỒIIIIIII!

- Phạm Hương vừa bắt máy, chị lập tức hét vào điện thoại.

- Uida!

Thũng màng nhĩ rồi, em đang lái xe đó!

- Cô nhăn mặt.

Nàng ngồi kế cũng giật mình với tiếng la của chị.

- Lớn chuyện rồi!!!

- Be bé thôi!

Em đang lái xe.

Sao?

Có chuyện gì nè?

- Ba m...

Chưa kịp nói xong, cô cắt ngang, nói:

- Mà thôi.

Em đang lái xe, để về em gọi lại cho chị. (Rụp)

- Phạm Hương...

Hương...

PHẠM THỊ HƯƠNGGGGGGG........

- Chị hét lên trong vô vọng.

*Trên xe Phạm Hương*

- Có chuyện gì vậy chị?

- Lan Khuê tò mò.

- Chị Hằng gọi nói có chuyện lớn gì đó á mà!

- Cô vẫn mỉm cười, cuối cùng cũng xong vụ này, thoải mái quá!

- Vậy chị còn gì cần em giúp nữa không?

- Xong rồi em, cảm ơn em nhiều nhé!

- Cô cười trìu mến nhìn nàng.

- Em phải cảm ơn chị mới đúng chứ!

Chị giúp em nhiều lắm, mà em chỉ mới giúp chị được bấy nhiêu đó thôi!

Nên khi cần giúp đỡ gì, chị có thể nói với em.

Em hứa sẽ giúp chị hết mình!

- Em không cần phải vậy đâu.

Rồi cả hai cứ cười tủm tỉm mãi.

Đến nhà, ai về phòng nấy.

Nàng lên giường ngủ mà cứ nghĩ đến cô, đến gia đình cô mãi.

Gia đình cô đáng yêu giống cô vậy.

Họ rất hiếu khách, lịch sự, tươi vui.

Dù chỉ mới gặp lần đầu, nhưng nàng đã có cảm giác rất thân thuộc với họ, cảm giác như một gia đình thật sự vậy!

Còn cô, về nhà tắm rửa thay đồ, lên giường là lập tức gọi liền qua cho Thanh Hằng:

- Alo, chị Hằng, chị có chuyện gì sao?

- Alo, Phạm Hương, không phải chuyện của chị, mà là chuyện của mày đó!

- Chị sốt sắn.

- Chuyện gì mà lớn?

- Cô bất ngờ.

- Ba mẹ chịu Lan Khuê rồi kìa!

Đòi cho mày kết hôn với em ấy đó.

Lần này quyết tâm lắm à nha!

- Cái gì?!

Kết hôn á?

- Chuyện lớn thật rồi!

- Chết chưa?!

Mới gặp nhau 4 ngày sao mà cưới?!

- Chị ơi!

Giúp em với!

Thật ra...

- Cô kể lại tất cả mọi chuyện để cầu mong sự giúp đỡ từ chị.

- Trời ơi!

Sao mà ngu thế này?

Chị là chị mày mà Hương, sao mày không hưởng được chút thông minh gì của chị mày hết vậy?

Nhờ giúp vậy là chết rồi!

Chuyện cưới sinh là cả một đời người đó con ạ!

- Chị hét lớn, trách móc.

- Em đâu có biết hậu quả lớn vậy đâu!

- Cô nói giọng hối lỗi.

Rồi quay 180° qua giọng trách ngược lại chị:

- Với giờ chị trách em cũng có được gì đâu!

Tìm cách giúp em đi!

- Haizzzzz, để chị mày nghĩ cách.

- Nhanh đi chị!

- Thôi được rồi!

Mày bây giờ, nhờ giúp tiếp đi!

- Sao vậy được?

Cưới sinh sao nhờ giúp được?

- Chứ biết sao giờ?

Thôi, tự xử đi! (Rụp).

- Chị....

Hằnggggg.......

- Cô thét lên trong nước mắt.

- "Thôi được rồi, bình tĩnh lại đi Phạm Hương, mày là ai chứ hả?

Chủ tịch cả một Tập Đoàn lớn đó.

Đâu vì chuyện cỏn con này mà phải lo lắng nhiều đến thế!

Mày sẽ tự có cách thôi" - Cô tự trấn an mình.

- Chị Hương!

- Lan Khuê bật mở cửa phòng cô, thò đâu vào hỏi.

- Hú hồn!

- Cô lo ôm tim ngã người ra sau nhìn Lan Khuê.

Phòng tối thui mà thò đầu vô, định hù người ta hả?

- Chị có chuyện gì sao?

Sao la hét vậy?

- Àh!

Không có gì đâu em?

Phá giấc ngủ của em rồi!

- Cô cười trừ.

- Vậy thôi!

Chị ngủ ngon - Nàng đóng cửa phòng lại.

- Em ngủ ngon - Chị nói xong thì nhận ra, em đã đi mất rồi, còn đâu!

- Haizzz, giờ phải làm sao?

- Cô lo lắng.

- Nói chung việc bây giờ là................

đi ngủ!

- Nói rồi, cô vật xuống giường ngủ luôn.

END CHAP 13.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 14


Những ngày sau đó, hoàn toàn bình thường.

Cô sáng nào cũng đưa nàng đi làm, chiều tối thì đưa nàng về.

Nhưng cô vẫn không dám nói chuyện ba mẹ cô bắt kết hôn với nàng, cô vẫn đang tìm cách.

Có vẻ không thể để lâu hơn được nữa, ba mẹ cô hối dữ quá!

Chắc phải nói với nàng sớm thôi!

*Chủ nhật, 20 giờ*

Cả hai người đều ở nhà, mỗi người một phòng.

Cô ở bên này đang suy tính chuyện đó, phải nên nói với Lan Khuê như thế nào đây?

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô thấy mệt mỏi quá!

Thôi kệ, qua nói đại luôn.

Cô lập tức chạy qua phòng nàng, gõ cửa (Cốc cốc):

- Chị vào đi, cửa không khóa - Tiếng trong phòng vọng ra.

Cô mở cửa đi vào, căn phòng không đèn, cô đi khắp phòng tìm nàng.

Trong đêm tối, nàng đứng ngoài hành lang hóng gió.

Cô nhìn nàng say đắm, nàng thật quyến rũ!

Tối nay nàng mặc đầm ngủ tối màu, khoác ngoài là chiếc áo cardigan mỏng, nàng để mái tóc đen mượt của mình bay theo gió phủ lên khắp khuôn mặt tuyệt mĩ.

Nàng đứng dựa vào thành lan can, một tay đặt lên lan can, một tay chống cằm nhìn xa xăm ra thành phố.

Cô như bị thôi miên, nàng đẹp quá!

Lại là cảm giác đó, cái cảm giác đó nó cứ lặp đi lặp lại mỗi khi cô nhìn thấy nàng.

Khoảnh khắc ấy, cô biết, cô đã tìm được người mình yêu thật sự.

Trái tim này đã bỏ cô chạy theo nàng mất rồi!

Cô tiến đến gần, đứng cạnh nàng, đặt hai tay lên thành lan can, cô nhìn xa xăm ra thánh phố sáng đèn, tấp nập người qua kẻ lại.

Hai người nhìn mãi, không ai nhìn ai lấy một lần.

Cô lên tiếng:

- Chị có chuyện muốn nói với em!

- Chị nói đi - Nàng vẫn vậy, không màng quay đầu nhìn cô.

- Sau lần em về nhà chị.

Ba mẹ muốn chị cưới em - Cô vẫn bình tĩnh, không ai chịu nhìn ai.

- Vậy chị tính sao?

- Nàng vẫn điềm nhiên, không có vẻ gì là bất ngờ.

Thái độ của nàng làm cô rất ngạc nhiên.

Cô vẫn làm lơ câu hỏi đó, tiếp tục nhìn ra thành phố.

Nàng tiếp tục:

- Em yêu chị.

Chị biết không?

- Nàng bỏ tay đang chống cằm của mình xuống thành, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

Nàng không hiểu sao lại nói như thế!

Nàng nói mà chưa kịp suy nghĩ, đó là bản năng.

Câu nói này làm cô thật sự bất ngờ.

Nàng yêu cô sao?

Dù đang rất ngạc nhiên, cô rất vui mừng vì tình yêu mình được đáp trả nhưng cô vẫn tỏ thái độ như không có gì!

Cô quay mặt về phía nàng, đáp trả:

- Vậy em có biết chị yêu em không?

Nàng bắt đầu xoay mặt qua nhìn chị im lặng.

Nàng vui chứ!

Rất vui nhưng chả biết nói gì, vẫn khuôn mặt đó.

Cô nhoẻn miệng cười.

- Làm người yêu chị nhé!

Nàng lại im lặng, không nói gì!

Nghe xong câu đó, nàng nhanh như chớp chiếm lấy môi cô mà hôn, mà gặm lấy, nụ hôn nàng mạnh liệt như tình yêu của nàng vậy!

Cô là tình đầu của nàng, nàng chưa từng yêu ai bao giờ.

Dù chỉ mới quen biết nhau trên được 1 tuần, nhưng nàng lại yêu cô rất sâu đậm, yêu hơn chính bản thân nàng.

Nàng chưa bao giờ được nếm trải những cảm giác như thế này.

Những cái đầu tiên, tình đầu của nàng, cảm giác được có gia đình, một bữa cơm ấm áp từ gia đình, lần đầu tiên có người tốt với nàng đến thế, cô cho nàng mọi thứ mà không cần hoàn trả,...

Và ngay bây giờ, nàng lại đang cùng cô thực hiện một cái đầu tiên trong đời nàng: Nụ hôn đầu!

Cô hết sức kinh ngạc vì nụ hôn bất ngờ của nàng dành cho cô, cô mở to mắt nhìn, nàng đang nhắm mắt tận hưởng nụ hôn ngọt ngào mà cô mang lại cho nàng, cô cũng thôi không ngạc nhiên nữa, cô cũng nhẹ nhàng nhắm mắt tận hưởng nó, cô phối hợp cùng nàng để có một nụ hôn hoàn hảo nhất để mở màn cho cuộc tình này.

Cả hai đều vô cùng hòa hợp với nhau, rất nhịp nhàng, để cảm nhận hương vị tình yêu trên đầu môi.

Một khung cảnh tuyệt vời, một căn biệt thự sang trọng nằm giữa thành phố Sài Gòn tấp nập, gió bay phấp phơi rất thích hợp cho một nụ hôn kiểu Pháp nổi tiếng.

Cả hai cứ say đắm hôn nhau như thế, đến khi vắt cạn oxi mới tiếc nuối buông môi nhau ra.

Nhìn nhau một hồi lâu.

Cô không chịu nổi khoảng không gian này, cô lên tiếng trước:

- Chị yêu em.

- Em cũng thế.

- Vậy hôm nay chị ngủ với em nhé!

- Cô cười đểu, nháy mắt với nàng.

- Được thôi!

Đi ngủ nào!

- Nàng phấn khởi nắm tay cô đi vào phòng, đóng cửa lại.

- Em cho ngủ thật hả?

Chị nói giỡn thôi mà.

- Vậy giờ có ngủ không?

- Nàng khoanh tay nhăn mặt giận dỗi nhìn cô.

- Ngủ ngủ ngủ, ngủ chứ!

- Nói xong cô cười, ôm nàng nằm vật ra giường ôm chặt cứng.

- Đau em - Nàng nhăn mặt than đau.

- Ơh...

ơh... xin lỗi em!

- Cô nghe thế, lo sợ, liền buông hẳn nàng ra, đưa tay lên đầu giống kiểu bị cảnh sát bắt.

- Chị khờ quá đi, đâu cần phải buông em ra hẳn như thế!

- Ơh... vậy chị ôm lại!

- Cô cười tươi lên rồi nằm ôm nàng tiếp.

- Vậy từ nay em là người yêu chị rồi phải không?

- Đúng thế!

Từ nay chị là của em và em là của chị đấy!

Rõ chưa?

Nàng cười nhẹ rồi nhắm mắt lại, nằm trong lòng cô ấm quá, lòng ngực này nàng sẽ không bao giờ quên, dù nó không phải lòng ngực của một người đàn ông thật sự mà nàng từng nghĩ tới nhưng đây là lòng ngực của người nàng yêu rất nhiều, nàng hiện tại không cần vòng tay ấm, bờ vai rộng hay lòng ngực đủ to để ôm trọn nàng vào lòng, mà nàng chỉ cần người con gái này đây, cô không có đủ những cái đó, nhưng cô có trái tim nàng, chỉ cần thế thôi là đủ.

END CHAP 14.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 15


*Sáng hôm sau*

Hôm nay là ngày đầu tuần, ai ai cũng đều sẵn sàng năng lượng cho một tuần làm việc mới.

Cô và nàng cũng vậy, như thường lệ, cô dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho nàng và đưa nàng đến cửa hàng, rồi sau đó về Tập Đoàn.

Cô bước vào sảnh tất cả các nhân viên đều cúi đầu chào cô, hôm nay, Kỳ Duyên đi làm lại rồi, nhìn em tiều tụy quá, cô thương em quá!

Cứ thế, cô bước vào, đi mà cứ ngoảnh đầu lại nhìn theo em cứ gập người cúi chào, em xanh xao lắm!

Cô đi lên phòng làm việc.

Vừa ngồi xuống ghế, Nam Em đi đến, nói:

- Chào buổi sáng chị Hương!

- Nam Em phấn khởi.

- Chào em!

- Cô đưa tay chào.

- Hôm nay nhiều việc lắm!

Đây là lịch trình của chị hôm nay!

- Nam Em đưa một tập bìa kẹp tài liệu cho Phạm Hương.

Cô nhận lấy và xem xét, hôm nay cô kết thúc ngày tới 12 giờ khuya lận, khuya quá!

Sao rước Lan Khuê được đây?

Vừa lúc đó, có tiếng gõ cửa (Cốc cốc):

- Vào đi - Cô vẫn nhìn vào xấp tài liệu, nói vọng ra.

- Hey girl!

Chào buổi sáng!

- Lệ Hằng từ đâu phóng vào đến quàng cổ cô.

- Sao không làm việc đi?

Qua đây làm gì?

- Nhớ người!

- Cậu nhìn ánh mắt trìu mến.

- Mày thôi đi!

Nổi hết da gà - Cô giả bộ rung lên, tỏ vẻ khinh bỉ.

- Tui có nhờ bà đâu!

- Cậu liếc cô.

- Ủa không phải hả?

- Cô ngơ ngác.

- Tự tin thấy ớn!

Người tui nhớ là người đó đó!

- Cậu nói rồi chỉ vào Nam Em đang ngồi làm việc đằng kìa.

- Thương thì nói thương đại đi, không được thì tao nói dùm cho!

- Nói xong cô đứng phắt dậy, bật lên chữ:

- Nam E...

- Liền bị Lệ Hằng bịt miệng lại, Nam Em quay qua nhìn.

- Haha, không có gì, không có gì!

- Cậu nhìn Nam Em cười xòa.

- Trời ơi!

Ai mượn đâu!

- Cậu nhăn mặt nhìn Phạm Hương.

- Ứm ứm ứm...

- Cô ú ớ.

- Ờ ha, quên - Cậu liền buông tay mình ra.

Cô nhăn mặt, sau đó liền nói:

- Tao thấy mày tội nghiệp quá!

Được rồi để đó, tao sẽ giúp mày có được Nam Em - Cô vô vai Lệ Hằng:

- Thật không?!

- Cậu nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

- Thật - Cô tự tin ngước mặt lên trời.

- Sao hôm nay lạ vậy ta?

Giúp tui đồ!

- Chị mày tốt thế mà không chịu à?

Vậy thôi.

- Thôi thôi thôi mà, chị là tuyệt nhất!

- Cậu đưa ngón tay cái lên khen ngợi.

- Được rồi, tao sẽ chỉ cách cho rồi mày làm.

Ok?

- OK luôn!

- Bây giờ mày hãy tạo một buổi hẹn mà chỉ có mày và em ấy, rồi tạo bất ngờ, xong tỏ tình, vậy thôi!

Quá đơn giản!

- Nói vậy cũng nói!

Cái đó ai chả nghĩ ra được!

- Ơh thế vậy mà có người đến giờ vẫn đơn phương người ta, dù nghĩ ra cách đó rồi mà không thực hiện.

- Thách tui chứ gì!

- Ờh!

Tao thách mày đó!

Định làm gì?

Làm gì?

- Cô thách thức.

Cậu tức điên lên, đi lại thẳng bàn làm việc của Nam Em:

- Làm người yêu tui đi!

- Cậu lấy hết can đảm nói một lần cho xong.

Nam Em cô nhìn lên, không nói gì, chỉ biết đỏ mặt, được người mình yêu tỏ tình thì còn gì bằng.

Nam Em định nhận lời nhưng nhìn lại Phạm Hương đang đứng ngay đó, nên ngại ngùng xin phép cô đi ra ngoài, kéo tay Lệ Hằng đi luôn.

- Ui trời ơi!

Gan dữ!

- Cô há hốc mồm nhìn theo bóng lưng hai người đi ra khỏi cửa.

Cô nghĩ thế rồi cũng ngồi xuống tiếp tục làm việc.

Một hồi lâu sau, cả hai quay lại.

Cô lại một phen ngạc nhiên.

Hai đứa này nhìn lạ lạ.

Nhìn qua Lệ Hằng:

- Vậy... vậy... vậy là...???

Lệ Hằng chỉ nháy mắt, như kiểu muốn nói: Thấy tui ghê chưa?

Phạm Hương liền hiểu ý, Nam Em nhận lời rồi.

Sau đó Lệ Hằng chào tạm biệt rồi về phòng luôn.

Chẳng mấy chốc lại đến giờ trưa.

Cô đi bộ đến cửa hàng để cùng ăn trưa với nàng.

Cô nói với nàng về chuyện tối nay cô không thể rước nàng về được, nàng sẽ tự đi bắt xe về.

Rồi từ sau buổi trưa, hai người không gặp nhau nữa, cũng không có thời gian gọi điện cho nhau vì cô bận quá nên khóa máy rồi, nàng không gọi được.

Tối hôm đó, nàng đi làm mà cứ nhớ cô hoài, không sao tập trung được, không biết bây giờ cô đang làm gì?

Ở đâu?

Ở cùng ai?

Đã ăn tối chưa?

Có nhớ nàng không?... và hàng loạt các câu hỏi khác.

11 giờ khuya, nàng dự định sẽ tự bắt xe về nhà.

Nhưng vừa ra khỏi cổng bar, nàng gặp một chiếc siêu xe đứng trước mặt nàng và người bước ra là một cô gái, nàng hụt hẫng, nàng cứ tưởng là cô chứ!

- Xin chào!

Còn nhớ tui không?

- Người đó cười tươi.

- ...

- Nàng im lặng, khó hiểu.

- Là Lệ Hằng nè!

Có nói chuyện trong bar vài lần mà không nhờ hả?

- Oh, nhớ rồi.

- Vậy được rồi, trùng hợp lắm đó nha, tui là bạn thân của chị Hương, hôm nay chị ấy không đến đón được nên nhờ tui đến đón bà nè!

- Thì ra là thế!

- Nàng cười nhẹ, cô cũng chu đáo quá!

- Vậy vào xe đi tui chở bà về!

- Cậu lịch sự mở cửa cho nàng.

Nàng bước vào xe mà không nói gì.

Trên xe, không khí im lặng bao trùm, cậu cảm thấy ngột ngạt, bắt chuyện trước với nàng:

- Nè Lan Khuê!

Bà với chị Hương đang quen nhau sao?

Nhắc tới chuyện này lại làm nàng đỏ mặt:

- Ờ...

ờ...

ờ...

đúng!

- Thấy chưa, tui biết ngay mà!

Thấy thân quá trời!

END CHAP 15.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 16


Về đến nhà, cậu chờ nàng vào nhà rồi mới dám lái xe đi vì chị có dặn phải đợi nàng vào rồi hẳn về, lo cho người yêu lắm!

Còn gần 45' nữa cô mới về, nàng dù buồn ngủ nhưng vẫn ráng thức đợi cô về.

Nàng tắm rửa xong, ra phòng khách xem tivi, rồi ngủ luôn trên ghế sofa.

Cô sau một ngày mệt mỏi, vừa vào nhà đã thấy nàng nằm ngủ trên ghế, sao nàng không vào giương ngủ chứ?

Nằm đây đau lưng lắm!

Chắc là đợi cô về đây mà.

Cô bế nàng lên rồi đem đặt lên giường phòng nàng, nhìn nàng ngủ ngon quá, khuôn mặt nàng yên bình đến lạ, nhìn thấy nàng là mỏi mệt trong cô bay đi hết, nàng như thiên thần vậy!

Ông trời đã mang một thiên thần bé nhỏ đến bên cô.

Cô yêu nàng nhiều lắm!

Dù chỉ trong vỏn vẹn hơn một tuần, nhưng tình yêu của cô đã lớn thế này rồi!

Cô muốn yêu nàng suốt cuộc đời này, trọn đời trọn kiếp, cảm giác yêu khi xưa quay trở lại khi cô gặp được nàng, người làm cô rung động thêm một lần nữa!

Hôm nay nàng đã quá mệt mỏi rồi!

Tối nay cứ để nàng ngủ một mình cho thoải mái.

Nghĩ rồi cô về phòng soạn hồ sơ cho ngày mai, đến gần sáng mới ngủ.

Sáng hôm sau, khi thức dậy, những tia nắng ấm áp chiếu rọi vào căn phòng có một thiên thần đang say giấc.

Nàng tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong phòng, tối qua nàng ngủ quên ở sofa mà, nàng nhớ rồi, cô đã đưa nàng lên đây, nhưng sao bên cạnh nàng thật trống vắng, lạnh tanh, tối qua cô không ngủ với nàng sao?

Nàng làm vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi đi xuống bếp.

Vừa xuống tới, nàng nhìn thấy cô đang tập trung làm bữa sáng cho nàng, cô xanh xao quá!

- Chị Hương!

Chị xanh xao quá!

Chị thức khuya sao?

- Nàng vừa nói vừa vuốt nhẹ bàn tay lên khuôn mặt hốc hác chỉ sau một đêm.

- Chị không sao!

- Chị nói dối, nhìn chị hốc hác lắm!

Chị đừng làm việc quá sức rồi ảnh hưởng đến sức khỏe.

Em lo lắm chị biết không?

- Nàng nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến.

Cô như thế nàng đau lắm chứ!

- Chị biết rồi!

Chị nhớ em lắm!

- Cô ôm nàng.

- Vậy sao tối qua không ngủ với em?

- Tại chị thấy em ngủ ngon quá!

Sợ chị ngủ cùng em sẽ không thoải mái.

- Chị không ngủ cùng em mới không thoải mái đấy ngốc ạ!

- Nàng cốc đầu cô cái nhẹ, cười.

- Đồ ăn có rồi!

Em ra bàn ngồi đi - Cô cười theo.

Nàng cùng cô dọn thức ăn ra bàn, cả hai ăn uống nói chuyện với nhau hạnh phúc.

Những ngày sau vẫn cứ như thế, có hôm cô bận không thể chở nàng về thì nhờ Lệ Hằng hoặc Thanh Hằng chở nàng về, riết rồi mọi người vô cùng thân thiết với nhau.

Hôm nay, là ngày thứ 7, ba mẹ cô lại hẹn cô dẫn nàng về ăn cơm.

*18 giờ 30, Phạm gia*

Tối nay chỉ có cô, nàng và ông bà Phạm ăn cơm thôi, chị đi ăn riêng với Ngọc Hà rồi.

Ngay bây giờ đây, thật hạnh phúc biết bao, cùng người yêu và gia đình người yêu ngồi ăn chung một mâm cơm gia đình thì còn gì bằng.

- Con xin phép ba mẹ cho con ra ở ngoài nhà riêng với Khuê luôn ạ!

- Cô nói.

- Được thôi, con cũng nên tự lập - Ông Phạm.

- Và còn phải chăm sóc cho con dâu tương lai của mẹ nữa!

- Câu nói của bà Phạm làm nàng đỏ mặt hết lên, mọi người được một phen cười thả ga.

- Ba mẹ, thật ra...

- Cô kể hết mọi chuyện cô đã lừa ba mẹ mình đã quen Khuê được 2 năm và cả lần ăn cơm trước cô chỉ nhờ nàng giúp đỡ thôi!

- Không sao!

Chẳng phải giờ hai đứa đang yêu nhau thật rồi sao?!

- Ông ôn tồn nói.

- Nếu chỉ mới quen đây thì thôi vậy!

Không thể cưới ngay được - Bà Phạm có vẻ buồn.

- Không đâu ạ!

- Cả hai hớt ha hớt hải đồng thanh.

Hai ông bà mở to mắt ngạc nhiên nhìn hai người:

- Chẳng lẽ hai đứa muốn...

- Hơ hơ...

- Hai người cười ngượng.

Cô và nàng không biết trả lời sao nữa!

Muốn mà nói thì thấy kì, tại mới quen mà đòi cưới.

- Vậy cưới?

- Ông bà đồng thanh hỏi thử.

Nghe câu đó từ ông bà Phạm, tự nhiên vẻ mặt cô và nàng tươi lên hẳn, khẽ gật đầu.

- Có nhanh quá không hai đứa?

- Bà Phạm lo lắng.

Cả hai im lặng.

- Thôi bà à!

Chắc yêu nhau lắm rồi nên mới thế!

Tụi nó muốn cưới thì cưới.

Mà hai đứa chắc chưa?

- Ông Phạm.

- Dạ chắc - Cùng đồng thanh.

- Hôn nhân không đơn giản vậy đâu!

- Ông nhắc nhở.

Lúc trước khi đi, hai người biết chắc sẽ nói chuyện về vấn đề này nên tự chuẩn bị cho mình câu trả lời.

Nhưng không ngờ đối phương của mình cũng muốn kết hôn, cả hai đã suy nghĩ rất kĩ về chuyện này.

Cô thật sự yêu nàng và nàng cũng rất yêu cô nên vì thế cả hai quyết định về chung một nhà.

- Tụi con biết, tụi con đã suy nghĩ rất kĩ rồi!

Hai con rất muốn kết hôn.

- Nếu đã vậy thì... kết hôn - Bà Phạm liền cười tươi.

Cả nhà vui vẻ cùng bàn chuyện đám cưới:

- Được rồi!

Mẹ sẽ xem ngày tốt để làm đám cưới cho hai đứa - Bà Phạm phấn khởi.

- Ba sẽ mời khách khứa cho, còn bạn bè của hai đứa thì hai đứa tự mời nha!

- Ông Phạm cũng vui không kém gì bà Phạm.

- Mà tụi con định đám cưới ở đây hay đi nước ngoài?

- Bà Phạm.

- Dạ, con muốn làm ở quê nhà - Lan Khuê.

- Con cũng thế!

- Phạm Hương.

Họ bàn về đám cưới vô cùng sôi nổi.

Bỗng ông Phạm nói:

END CHAP 16.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 17


- Nhưng giờ Lan Khuê nó cũng sắp về một nhà với chúng ta rồi!

Con cũng nên cho con bé một công việc tốt hơn đi chứ!

- Ông nói với Phạm Hương.

- Lan Khuê nó có học Quản trị kinh doanh mà, con sắp xếp cho con bé vào bên phòng nhân sự đi, được không?

- Ông Phạm tiếp.

- Dạ được, bên đó cũng đang cần người.

Với có Kỳ Duyên, bạn thân của Lan Khuê nữa nên nhờ em ấy giúp đỡ cũng được ba mẹ!

- Cô trả lời.

- Ôh!

Là bạn thân luôn à!?

Vậy thì quá tốt.

Con vào làm trong Tập Đoàn luôn được không?

- Bà Phạm hỏi ý Lan Khuê.

- Dạ con cảm ơn hai bác rất nhiều - Nàng thật sự rất cảm kích, vui mừng khôn siết.

Nàng giờ đây rất vui, mọi người tốt với nàng quá!

Nàng trả ơn bao nhiêu cho hết.

Từ đó tới giờ, có công ty nào chịu nhận nàng vào làm đâu!

Vậy mà giờ lại có chỗ nhận nàng vào làm mà con là một Tập Đoàn lớn châu Á, nàng có mơ cũng không thể nghĩ đến cảnh tưởng này!

- Con đừng khách sáo, ta sắp về cùng một nhà rồi mà!

- Ông Phạm cười tươi, ông rất vừa ý đứa con dâu này.

- Con bé này, còn hai bác gì nữa?

Từ nay về sau phải gọi là ba mẹ hiểu chưa?

- Bà Phạm nhìn Lan Khuê hiền hậu.

- Dạ... ba mẹ...

- Đây là lần đầu tiên nàng phát ra hai tiếng này, nàng ước ao một lần được gọi hai tiếng 'ba mẹ' thật sự nhưng chưa bao giờ nàng có cảm xúc thật với hai tiếng này, nàng chưa bao giờ nhìn vào mặt ba mẹ ruột để nói hai tiếng này, nhưng giờ đây, nàng đã có ba mẹ dù đó là ba mẹ cô đi chăng nữa nhưng nàng vẫn có cảm xúc rất khó tả, nó ấm áp lạ thường, khác với cảm xúc đối với cô.

Đó là tình thân, cảm giác gia đình.

- Tốt lắm con gái!

- Bà Phạm khẽ vuốt tóc Lan Khuê, ông bà xem Lan Khuê như con ruột của mình vậy!

Rất yêu thương, lo lắng cho con bé.

Cô chỉ biết nhìn họ mà mỉm cười hạnh phúc.

Sắp đến giờ về, cô lên phòng lấy thêm đồ của mình rồi chuyển qua sống với Khuê luôn.

*Về đến nhà*

Ngay giờ đây, cô và nàng đang ở cạnh nhau, cùng nằm trên một chiếc giường.

Hai người ôm nhau thắm thiết thì cô nói:

- Thứ hai em đi làm là được rồi, chị đã sắp xếp chỗ cho em rồi!

- Ừm.

Vậy chúng ta sắp kết hôn rồi sao?

- Nàng.

- Đúng vậy.

Chúng ta sẽ kết hôn vì chị yêu em, Lan Khuê.

Cô nói rồi trao cho nàng một nụ hôn nồng cháy.

Cô nhẹ nhàng nâng niu bờ môi mỏng, dù nhẹ nhàng thôi nhưng cảm xúc rất mãnh liệt trong đó.

Nàng cùng hòa nhịp với cô.

Cả hai ôm hôn nhau mãi, rồi nhẹ nhàng tách nhau ra.

- Em cũng yêu chị - Trong đêm tối, cô chẳng thấy rõ được nàng, chỉ thấy chút khuôn mặt mập mờ đầy quyến rũ đối diện.

Nàng xinh đẹp đến giết người!

- Em muốn giết chị à?

- Cô giả bộ chọc nàng.

- Sao em giết chị được?

Sao phải giết?

- Nàng nhìn cô ngơ ngác.

- Em đẹp thế để làm gì?

Muốn quyến rũ chết tôi phải không?

- Cô liền phóng lên người nàng, cười chọc ghẹo.

- Vậy em sẽ quyến rũ chị tới chết!

- Nàng lập tức thay đổi trạng thái, nhếch mép nhẹ, nhìn cô đầy ma mị, đôi mắt ấy cắm sâu vào mắt cô.

Cô đang nằm trên người nàng, cười cợt nhìn xuống, khuôn mặt kia, đôi mắt kia, làm cô lập tức thu nụ cười lại.

Cô như bị thôi miên, nhìn nàng không chớp mắt, cô như bị đông cứng vậy, há hốc mồm.

Cô nghĩ:

- "Sao... sao lại...???"

- Chị sắp nhỏ dãi ra rồi kìa!

- Câu nói đó làm cô bừng tỉnh, liền ngậm miệng lại, đúng là xém chút xíu nữa là...

Nàng cười khoái chí, nhìn cô hồi nãy mắc cười quá đi!

- Hahahahaha.......

- Không lẽ chị gặp ai đẹp cũng thế hết sao?

- Mặt nàng đột nhiên đanh lại.

- Vậy em rất giỏi trong việc quyến rũ người khác nhỉ?

- Nói rồi cô quay ra chọt lét nàng.

Cả hai cứ lăn qua lăn lại.

Thật hạnh phúc.

*Thứ hai*

Cô đưa nàng đến Tập Đoàn, cả hai cùng bước vào sảnh với hai bên là hai hàng người cúi chào.

Cô đưa nàng lên sân khấu ở giữa sảnh để khi nào có vấn đề gì cần nói với nhân viên sẽ nói trên đó.

- Xin chào buổi sáng, mọi người!

Hôm nay tôi, chủ tịch Tập Đoàn HK có chuyện cần phải nói với tất cả mọi người cùng các nhà báo đang có mặt ở đây!

Cô liền nắm chặt lấy tay nàng:

- Cô gái này là vợ sắp cưới của tôi.

Cô ấy từ nay sẽ làm việc ở bộ phận nhân sự do giám đốc Nguyễn Cao Kỳ Duyên phụ trách.

Rất mong nhận được sự giúp đỡ của tất cả mọi người!

- Cô nói lên trong niềm vui và hạnh phúc khi được công khai chuyện tình yêu của mình.

Nói xong tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên nhưng họ vẫn rất thích cặp đôi này, hai người rất đẹp đôi đó chứ!

Liền vỗ tay ủng hộ.

Cô và nàng cười tươi trong niềm vui hạnh phúc.

Nhưng trong số đó, còn có cả Kỳ Duyên.

Sao lại thế?

Sao phải là Lan Khuê, bạn thân của Kỳ Duyên cô chứ?

Sắp đám cưới?

Vào làm cùng bộ phận nhân sự?...

Phải làm sao đây?

Kỳ Duyên cô chưa đủ đau khổ sao mà Phạm Hương còn làm thế?

END CHAP 17.
 
( Hương - Khuê ) [ Bách Hợp ]
Chap 18


Sau khi trình bày xong những thứ cần nói, cô dẫn nàng vào phòng nhân sự:

- Xin chào mọi người, đây là Lan Khuê, vợ sắp cưới của tôi.

Cô ấy sẽ vào phòng nhân sự làm việc.

Mong mọi người giúp đỡ cho cô ấy!

- Dạ được thưa chủ tịch!

- Tất cả mọi người trong phòng đều đứng lên đồng thanh nói, cúi gập đầu chào.

Ngoại trừ Kỳ Duyên, vừa bước vào phòng, Kỳ Duyên đã bắt gặp cảnh tượng này!

Cô ta nhìn hai người bằng một ánh mắt căm thù.

- Ơh...

Kỳ Duyên!

Sao lại đứng đó?

Vào đây.

Chị muốn nói chuyện với em.

Cô và Kỳ Duyên cùng nhau đi vào phòng giám đốc của Kỳ Duyên nói chuyện.

Còn nàng ở lại bắt đầu công việc của mình.

Ai nầy đều rất mến nàng, gập đầu chào:

- Dạ xin chào phu nhân!

Chúng tôi sẽ hỗ trợ phu nhân thật hết mình!

- Mọi người không cần phải thế đâu!

Cứ gọi tôi là Lan Khuê được rồi!

- Nàng có vẻ e ngại.

Câu nói của nàng làm hài lòng các nhân viên ở đây, họ nghĩ nàng thật dễ thương, không chảnh chọe như họ nghĩ.

Sau đó họ bắt đầu hướng dẫn Lan Khuê làm việc.

*Trong phòng*

- Chào em!

Lâu rồi chị em mình không nói chuyện với nhau!

- Cô cười trìu mến.

- Dạ đúng vậy - Kỳ Duyên cười tươi nhưng trong lòng lại hoàn toàn trái ngược.

- Chuyện chị muốn nói là em hãy giúp đỡ Lan Khuê làm việc nhé!

Em là bạn thân của em ấy nên em hãy thật nhiệt tình giúp em ấy!

Chị rất tin tưởng em.

Vừa nói xong, cô gặp một cuộc gọi nên nhanh chóng chào Kỳ Duyên trở về làm việc.

Cô đâu biết bỏ lại đây là một vẻ mặt căm hờn.

- "Chị sao có thể vô tâm như thế?

Chị biết tôi yêu chị mà!

Chị sao còn sát muối vào nỗi đau của tôi?

Lan Khuê...

Lan Khuê...

Lan Khuê... cô ta có gì hơn tôi chứ!

Không thông minh, không cha mẹ, nghèo hèn,... cô ta chẳng có gì cả!

Làm sao bằng tôi được chứ!

Tôi có tất cả mọi thứ.

Thế mà chị mở miệng ra, cái gì cũng Lan Khuê!

Chị biết tôi mới vừa trải qua nỗi đau lớn, thế mà chị không một lời quan tâm, an ủi!

Bạn thân giúp đỡ nhau?

Chị lầm rồi, từ ngày tôi biết được sự thật, tôi đã chẳng còn xem cô ta là bạn nữa rồi!

Được rồi, tôi sẽ cho cô ta một bài học và tôi sẽ cho chị biết cô ta chẳng có gì cả, còn tôi thì có mọi thứ, chỉ có tôi mới có thể đem lại hạnh phúc cho chị mà thôi!"

- Quanh cô ta giờ đây chỉ toàn là thù hận.

Không còn là cô bé ngày xưa, trong sáng, ngây thơ nữa rồi!

Cô ta đứng phắt dậy, đi ra khỏi phòng, thấy cảnh mọi người đang túm tùm lại chỗ Lan Khuê, thay phiên nhau hướng dẫn cho nàng.

Cô ta lập tức đi tới hét lớn:

- TẤT CẢ MỌI NGƯỜI QUAY LẠI CHỖ LÀM VIỆC HẾT CHO TÔI!

Tất cả quay về chỗ, trong đầu họ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, sao Kỳ Duyên đột nhiên lại như thế?

Có bao giờ Kỳ Duyên lại nặng lời thế đâu?

Bên này, nàng xoay qua nhìn Kỳ Duyên, cười vui vẻ:

- Chào mày!

Lâu rồi không gặp!

- Ai cho cô cho nói chuyện với tôi như thế?!

Tôi là cấp trên của cô nên nói chuyện phải đàng hoàng, đừng có mà chợ búa như thế!

- Cô ta nghiêm mặt, nhìn đâm sâu vào Lan Khuê.

- Tôi xin lỗi...

Sếp!

- Nàng tự nghĩ:

- "Sao hôm nay Kỳ Duyên lại như thế?

Cậu ấy có bao giờ như vậy đâu?"

Cô ta ngó lơ quay qua nhìn màn hình máy tính:

- Đây không phải công việc của cô - Cô ta nói rồi vớ tay lấy xấp giấy kế bên đặt lên tay nàng.

- Cầm lấy!

Đem đưa phòng kế toán cho tôi!

- Cô ta tiếp.

Nàng đỡ lấy xấp giấy, nói:

- Dạ Sếp!

Nói rồi nàng chạy đi.

- Cái cô kia!

Đây không phải cái chợ hay cái công viên để cô chạy!

Cô đã là nhân viên của một Tập Đoàn lớn như thế này mà còn đi đứng như thế à?

Còn ra hệ thống gì nữa?!

- Cô ta la mắng.

- Dạ... tôi xin lỗi Sếp!

- Nàng chỉ biết cúi đầu trầm mặt.

- Còn đứng đó làm gì nữa?!

- Dạ Sếp, tôi đi liền - Cô nhẹ nhàng xoay gót đi.

Mọi người ai nấy đều rất ngạc nhiên.

Sao Kỳ Duyên dám làm thế với phu nhân chủ tịch cơ chứ?

Lại còn la mắng chửi bới, lúc trước cô ấy hiền biết bao?

Nói rồi cô ta đi thẳng vào phòng, không nói tiếng nào.

Nàng ở đây chả biết đi đâu.

Nàng không biết đường ở đây, nên bắt buộc nàng phải đi hết ngõ ngách của Tập Đoàn để tìm kiếm phòng kế toán.

Tập Đoàn vô cùng lớn, có tận mấy chục tầng, xung quanh lại rất rộng, người qua kẻ lại cũng rất đông đúc.

Nếu nàng muốn tìm thì rất đơn giản, chỉ cần gọi cho cô hỏi là được nhưng nàng không muốn, cô còn có rất nhiều việc phải làm, thời gian đâu mà đi chỉ đường cho một cấp nhân viên tầm thường như nàng?!

Dẫu sao đây cũng là công việc của nàng, không thể nhờ cô được.

Nàng đành phải tự làm lấy, nàng đi hết tất cả các ngõ ngách, tất cả các phòng, nhưng vẫn chưa tìm ra phòng kế toán ở đâu.

Nàng thật sự đã rất mệt mỏi, đau chân, phải đi nhẹ nhàng và hiện còn đang đi giày cao gót.

Đi thế này đến bao giờ.

Nàng cứ đi tìm, đi mãi, đi mãi, những bước đi một càng loạn choạng, nàng nhứt đầu quá và đau... tim!

Nàng không đem thuốc.

Đã lâu rồi bệnh không tái phát, sao giờ lại...?

(BỊCH)

END CHAP 18.
 
Back
Top Bottom