Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang Lễ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPl_jaJexYd5m39cG3LpwN1lkBfDqZdMuHWK5Nu8NvmrxRYPk2nKcfUXY8OlQrgF9ql7DXeeMRTZfhlTMFbHniLd_AmJDqQGrlhCH33gCZZI1twA-51Dvf9SeOwiVmNPrYcgoYKKQYIkVF84XlTnvUv=w215-h322-s-no-gm

Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang Lễ
Tác giả: Hải Miên Tiểu Khố Xà
Thể loại: Đô Thị, Linh Dị
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tất cả những người còn sống trong nhà tang lễ đều nhận được một tin nhắn:

“Khi ở một mình với thi thể, dù xảy ra chuyện gì, xin đừng phát ra tiếng động.”

“Mỗi một thi thể đều có cơ hội sống lại.”

“Muốn hồi sinh một người chết, cần phải giết chết ba người sống.”

“Người chết sau khi hồi sinh sẽ biết nói, thân nhiệt bình thường, nhưng không có bóng trong gương và ngón tay không thể cử động.”

“Tuyệt đối đừng vào ngăn cuối cùng trong nhà vệ sinh.”

“Khi ở trong nhà vệ sinh, nếu có ai gọi tên bạn, đừng trả lời.”

“Muốn sống sót rời khỏi nhà tang lễ, hãy tuân thủ tất cả các quy tắc trên. Chúc mọi người… mừng ngày giỗ vui vẻ.”

—————————————​
 
Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang Lễ
Chương 1: Chương 1



Bạn thân của tôi đã tự sát vì bị bắt nạt học đường.

“Di ảnh của Đoạn Ninh Ninh chụp trông đúng là lẳng lơ thật đấy.”

“Muốn xuống âm phủ câu được cậu ấm nhà giàu à? Dù sao lúc còn sống cũng đâu có làm được.”

Những người bạn học đến viếng vẫn cứ cười nói vui vẻ như chẳng có chuyện gì, coi nhà tang lễ như công viên giải trí.

Bỗng nhiên, điện thoại tôi rung lên liên tục. Không chỉ tôi, tất cả mọi người đều nhận được cùng một tin nhắn.

“Ở đây không ai mặc đồ đỏ. Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ. Cũng đừng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ.”

“Đừng quay đầu lại ở bậc thang thứ mười bốn. Nhất là khi có người phía sau gọi tên bạn.”

“Lò hỏa táng là một nơi tốt, nhưng mỗi lần sử dụng đừng quá hai phút.”

“Phòng nghỉ khá an toàn, nhưng mỗi lần chỉ được tối đa sáu người vào. Quá số lượng, tính an toàn sẽ mất hiệu lực.”

“Hệ thống giám sát trong nhà tang lễ không thể tin được! Không thể tin được! Không thể tin được!”

“Cái quái gì thế này!”

“Nhảm nhí, ai đang giở trò ma quỷ vậy?”

“Đùa à? Ai rảnh mà ở đây, tôi đi ngay bây giờ.”

Mọi người bắt đầu chửi bới ầm lên. Nhưng rồi không khí bỗng chốc đông cứng lại.

Bởi vì trên bản đồ điện thoại… hoàn toàn không có thông tin gì về nhà tang lễ này.

Tôi bắt đầu cảm thấy bất an.

Không tìm thấy trên bản đồ? Vậy thì… bọn họ đến đây bằng cách nào?

“Đoạn Ninh Ninh lúc còn sống bị các người bắt nạt đến mức đó, các người còn mặt mũi nào đến đây thắp hương?”

Cô ấy không chỉ bị bắt nạt. Trong một kỳ thi, có người cố ý búng một mảnh giấy ghi đầy đáp án lên bàn cô ấy. Thầy giáo chẳng phân biệt đúng sai, khăng khăng kết luận cô gian lận.

Cuối cùng, Đoạn Ninh Ninh bị hủy suất trao đổi du học.

Vịt Bay Lạc Bầy

Kỳ lạ là, những người từng vu oan cô hôm đó… đều có mặt.

Mọi người nhìn nhau, nét mặt bối rối. Những biểu cảm tinh tế đó nói cho tôi biết…

Bọn họ đang che giấu điều gì đó.

Một bí mật.

Một bí mật chưa từng bị lộ ra ánh sáng.
 
Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang Lễ
Chương 2: Chương 2



Bầu không khí dần trở nên ngột ngạt, bởi vì chúng tôi phát hiện trong nhà tang lễ rộng lớn này… không hề có lấy một nhân viên nào.

Không gian yên tĩnh đến rợn người khiến tôi bắt đầu thấy hoang mang vô cớ.

Vịt Bay Lạc Bầy

Tệ hơn nữa, toàn bộ tín hiệu mạng đều bị chặn.

Nhà tang lễ nằm ở vùng ngoại ô. Lúc đến trời vẫn còn trong xanh, vậy mà giờ đây đã bị bao phủ bởi một lớp sương trắng dày đặc.

Một vài nam sinh gan lì, nóng tính, vừa chửi bới vừa lao vào làn sương, định đi ra ngoài bắt xe.

Nhưng lớp sương mù đặc đến mức giơ tay không thấy được năm ngón, chỉ trong chớp mắt đã nuốt chửng họ không để lại dấu vết.

Đột nhiên, tôi thoáng thấy trong sương mù… có thứ gì đó đen sì lướt qua.

Đó là… cái gì?

Một linh cảm cực kỳ xấu dâng lên trong lòng tôi.

Và rồi, tiếng thét thảm thiết đột ngột vang lên.

Tim tôi đập loạn, đầu óc trống rỗng. Từ xa, những tiếng la hét cứ liên tục vang lên, trộn lẫn với âm thanh của da thịt bị xé rách, tiếng nhai nuốt khủng khiếp, khiến mọi người đều c.h.ế.t lặng vì sợ hãi.

Trong làn sương mù, lờ mờ xuất hiện những cặp mắt đỏ như m.á.u đáng sợ.

Chúng nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, không chớp mắt.

Tôi thậm chí còn không dám thở.

Trên gương mặt của những sinh vật đó là các mảng thối rữa loang lổ như xác chết. Chúng có tứ chi như con người, nhưng đôi mắt thì đỏ rực, m.á.u không ngừng chảy xuống từ những chiếc răng nanh nhọn hoắt.

“Muốn hồi sinh một người chết, cần phải g.i.ế.c c.h.ế.t ba người sống.”

Lúc nãy có 9 nam sinh đi vào làn sương đó.

Giờ đây, có đúng 3 con quái vật xuất hiện.

Lúc này không chỉ riêng tôi, mà tất cả mọi người đều nhận ra:

Các quy tắc… đều là sự thật!
 
Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang Lễ
Chương 3: Chương 3



“Người chết, người c.h.ế.t sống lại rồi!”

“A a a a a a a a—”

“Chúng bò ra từ xe chở linh cữu!”

Mọi người theo bản năng bỏ chạy tán loạn, nhưng dù có chạy nhanh thế nào… cũng không thể nhanh hơn lũ quái vật.

Chỉ trong chớp mắt, vài nữ sinh đã bị chúng tấn công và xé xác một cách dã man.

Một người bạn học ngã xuống ngay dưới chân tôi, m.á.u tươi từ vết cắt sâu tuôn ra ào ạt, nhanh chóng loang lổ khắp nền nhà lạnh lẽo.

Tôi nhìn vào đôi mắt mở to, đầy oán hận của cô ấy – người đã c.h.ế.t không nhắm mắt. Cảnh tượng đó khiến tôi chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất.

Nhưng đúng lúc ấy, tôi chợt nhớ đến một quy tắc:

“Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ, cũng đừng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ.”

“Nếu đã nhìn rồi, thì đừng chớp mắt.”

Không được chớp mắt!

Tuyệt đối không được chớp mắt!

Vịt Bay Lạc Bầy

Tôi hét lớn:

“Đừng ai chớp mắt! Chúng sẽ dựa vào việc bạn có chớp mắt hay không để phân biệt có phải đồng loại!”

Nhưng trong thời khắc sống còn, con người khó mà kiểm soát được từng biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt.

Một cái xác bắt đầu ghé sát lại, hít ngửi cổ tôi.

Cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn chân dọc thẳng l*n đ*nh đầu. Tôi và cái xác mặt đối mặt, khoảng cách gần đến mức tôi có thể nhìn thấy những con giòi đang bò lúc nhúc trong mắt nó.

Ngay giây sau đó, một con giòi rơi xuống mí mắt tôi.

Tôi vốn cực kỳ sợ côn trùng, nhưng lúc này hoàn toàn không dám lau đi.

Con giòi ngửi thấy mùi m.á.u tươi, bắt đầu ngọ nguậy dữ dội, khiến cơn ngứa và đau buốt hòa vào nhau như tra tấn, khiến tôi muốn phát điên.

Từng sợi lông tơ trên người dựng đứng, tôi chỉ còn biết cắn chặt môi mình đến bật máu, dùng cơn đau để nhắc nhở bản thân:

Không được chớp mắt!

Tuyệt đối không thể!
 
Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang Lễ
Chương 4: Chương 4



Cuối cùng, mọi người liều mạng chạy về lại nhà tang lễ, dốc hết sức đẩy cánh cửa lớn đóng lại.

“Bùm! Bùm bùm—”

Từng tiếng va đập dữ dội vang lên bên ngoài.

Chúng tôi dồn hết trọng lượng cơ thể để chặn cửa. Sau từng đợt va chạm kịch liệt, bên ngoài dần trở nên yên tĩnh.

Tôi trượt người ngồi bệt xuống sàn, tim vẫn đập loạn, hơi thở rối loạn không thể ổn định.

Lúc này mới nhận ra toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.

“Mọi người vào trong trước đã. Chúng ta phải làm rõ tình hình. Ai cũng không được đi vào nhà vệ sinh.”

Người lấy lại bình tĩnh đầu tiên là lớp trưởng Tiêu Thần.

Cậu ấy học giỏi, đầu óc tỉnh táo, không nghi ngờ gì là chỗ dựa lớn nhất của cả nhóm lúc này.

Giờ đây, chỉ còn lại hơn mười người trong lớp.

Tôi lúc này mới biết, hóa ra tất cả bọn họ đến đây đều vì cùng một lý do: một tin nhắn kỳ lạ.

“Có người nhắn tin đe dọa. Nếu chúng tôi không làm theo định vị, thì sẽ bị tung hết bí mật… Ai ngờ làm theo rồi mới biết nơi đó là một nhà tang lễ!”

Tôi thấy buồn nôn.

Tung hết cái gì? Là chuyện các người đã làm với Đoạn Ninh Ninh sao?

Căn phòng chìm trong sự sợ hãi nặng nề.

“Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ… cũng đừng nhìn vào mắt họ… Là Đoạn Ninh Ninh. Tin tức từng nói, lúc cô ấy chết… mặc váy đỏ!”

Tôi cả đời cũng không thể quên hình ảnh Ninh Ninh khi chết.

Cô ấy c.ắ.t c.ổ tay tự sát, mất m.á.u quá nhiều.

Trên người mặc chiếc váy đỏ tươi, rực rỡ như một bông hoa sắp tàn.

Người c.h.ế.t oan, nếu tâm nguyện chưa trọn, sẽ không thể siêu thoát.

Vậy tâm nguyện của Ninh Ninh là gì?

Là báo thù sao?

Tôi khẽ đoán:

“Chúng ta… có lẽ nên tìm hiểu rõ nguyên nhân thực sự khiến cô ấy chết.”

Nghe đến đây, không ít người bắt đầu bật khóc.

“Không thể nào… tôi chỉ khắc biệt danh lên bàn cô ấy thôi, vậy mà cũng tính là bắt nạt à?”

“Cô ấy tự tử mà! Là cô ta yếu đuối, không chịu nổi. Sao lại trách tụi tôi?”

Cơn phẫn nộ trào dâng trong lòng tôi.

“Lý luận kiểu ‘nạn nhân đáng tội’ của các người còn định dùng tới bao giờ?”

Đoạn Ninh Ninh là cán bộ vệ sinh.

Cô chỉ nhắc họ không nên hút thuốc trong lớp học.

Vì một câu nói, sau giờ học cô bị đám người đó đánh đập, sỉ nhục không thương tiếc.

“Người c.h.ế.t rồi mà còn nhỏ mọn, còn độc ác như vậy à? Giữa bạn học với nhau đùa tí cũng không được sao?”

Lúc này, có người nổi đóa:

“Đùa cái mẹ gì! Tôi nói rồi, tôi không tin cô ta c.h.ế.t thật! Con nhỏ đó chuyên giả vờ thánh thiện! Đặng Quyên Quyên, Vương Thiên Vĩ, mấy người theo tôi! Đi đến linh đường! Tôi đoán tám phần là mẹ cô ta gửi tin nhắn!”

Người đó tên là Đường Kiều Kiều, con gái quan chức cấp cao, tính tình kiêu ngạo, hay bắt nạt người khác.

Cũng chính cô ta, từng lợi dụng tiết bơi để xé đồ bơi của Ninh Ninh, lôi kéo đám đông đứng nhìn cười nhạo.

Cô ta dẫn theo vài kẻ thân cận, bước nhanh về phía linh đường.

Lúc nãy mẹ của Ninh Ninh còn ở đó, đang lo phần nghi lễ.

“Tôi xin các người đấy. Bà ấy vừa mất con, đã quá đáng thương rồi. Các người còn muốn làm gì nữa? Có bằng chứng gì chứng minh là bà ấy làm?”

Tôi sợ cô ta manh động, lập tức đi theo.

Nhưng khi vừa đẩy cửa bước vào, Đường Kiều Kiều lập tức sững người.

Không chỉ cô ta, đến tôi cũng như bị ai bóp nghẹt hơi thở.

Trong linh đường, hương khói, hình nhân giấy vẫn còn nguyên.

Vịt Bay Lạc Bầy

Nhưng… không hề có một người sống nào cả.

Trên bàn thờ, đặt hai bức di ảnh.

Đúng vậy… là hai bức.

Một là Đoạn Ninh Ninh.

Và bức còn lại là… mẹ của cô ấy.
 
Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang Lễ
Chương 5: Chương 5



Trong bức di ảnh, dì Đoạn mặc một chiếc váy đỏ rực, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ như hoa.

“Đừng nói chuyện với người mặc đồ đỏ.”

Đó là quy tắc đã được nhắc đến.

Tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng:

“Nhưng rõ ràng… lúc nãy bà ấy vẫn còn bận rộn trong linh đường mà…”

Không thể chỉ dựa vào lời nói, chúng tôi lập tức kiểm tra camera giám sát.

Tôi không nói dối—dì Đoạn không chỉ vừa mới xuất hiện… mà thậm chí, bây giờ vẫn còn ở đó.

Trong đoạn video giám sát thời gian thực, bà ấy vẫn đang quỳ trước di ảnh con gái, miệng lẩm bẩm đọc gì đó, tay không ngừng đốt vàng mã.

“Bà ấy rốt cuộc là người hay là ma?”

Một số bạn học không chịu nổi áp lực nữa, ôm đầu khóc òa.

Đường Kiều Kiều chân tay cũng bắt đầu run, nhưng vẫn cố gượng gạo cắn răng:

“Quy tắc đã nói camera không đáng tin, toàn là giả cả! Tôi nghi bà ta căn bản chưa chết, chỉ treo ảnh lên để lừa tụi mình!”

Nhưng có người tìm được cáo phó.

Nội dung bên trong viết rất rõ ràng:

Vịt Bay Lạc Bầy

Dì Đoạn đã tự tử ba ngày trước, treo cổ tại nhà.

Lúc chết, bà mặc chính chiếc váy đỏ mà con gái đã mặc khi chết.

Dì Đoạn là mẹ đơn thân, học vấn không cao, ban ngày lái taxi, ban đêm đi làm giúp việc theo giờ, vất vả cực nhọc nuôi Ninh Ninh khôn lớn.

Ninh Ninh lớn lên xinh đẹp, học giỏi, chỉ tiếc là nhà nghèo.

Một cô gái gần như hoàn hảo, chỉ vì không có tiền mà bị khinh thường, bị vùi dập.

Không gian xung quanh yên lặng đến đáng sợ, nỗi sợ như thứ khí độc len lỏi vào từng lỗ chân lông, bám riết lấy tất cả.

Lớp trưởng Tiêu Thần nhìn quanh một lượt, nghiêm túc nói:

“Có một khả năng nữa… Trò chơi quy tắc này thực ra đã bắt đầu từ trước khi chúng ta bước vào.”
 
Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang Lễ
Chương 6: Chương 6



Bất chợt, một ký ức vụt hiện lên trong đầu tôi.

Khi đốt vàng mã lúc nãy, dì Đoạn đã mấy lần châm lửa không thành công.

Lúc đó tôi cứ tưởng bà quá đau lòng nên tay run, liền chủ động giúp đỡ.

Nhưng giờ nghĩ lại… các đốt ngón tay của bà ấy cứng ngắc như bị đông cứng, gần như không thể cầm nổi que diêm.

“Người c.h.ế.t có thể nói, cũng có thân nhiệt bình thường.

Nhưng… trong gương không có bóng, và ngón tay không thể gập lại.”

Vậy… có phải bà ấy đã g.i.ế.c ba người rồi để sống lại?

Cơn giận trong Đường Kiều Kiều như muốn bùng nổ, cô ta ném cả hai bức di ảnh xuống đất, giẫm lên cho đến khi nát bấy, vẫn chưa hả dạ.

Ngay khoảnh khắc đó

Tất cả đèn trong linh đường vụt tắt.

Tôi lạnh toát cả người, run cầm cập, cảm giác bóng tối nơi đây có thể nuốt chửng chúng tôi bất kỳ lúc nào.

Rồi từ nơi nào đó trong bóng đêm, vang lên một giọng nói lạnh lẽo, chói tai:

“Tôn trọng người đã khuất, chính là tôn trọng chính bản thân bạn.”

“Chúc mừng, bạn đã vi phạm quy tắc. Trong vòng 3 phút, hãy đưa người phạm quy vào lò thiêu.”

“Nếu không… tất cả những người có mặt ở đây… sẽ chết.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Đếm ngược hình phạt…bắt đầu.
 
Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang Lễ
Chương 7: Chương 7



“Tôi chỉ đập bức ảnh thôi mà, tính là vi phạm cái gì chứ!”

Đường Kiều Kiều bắt đầu hoảng loạn, đặc biệt là khi nhận ra các bạn học đang vô thức vây lại quanh cô ta, cô lập tức lên giọng quát tháo để che giấu sợ hãi:

“Đặng Quyên Quyên, Vương Thiên Vĩ, các người phản rồi hả?!”

Cái dáng vẻ sợ hãi đến cuống cuồng của cô ta lúc này, khiến tôi nhớ đến Đoạn Ninh Ninh.

Cô ấy từng rất nhiều lần đến phòng giáo viên phản ánh chuyện bị bắt nạt. Nhưng câu trả lời nhận lại luôn là:

“Đều là bạn cùng lớp cả, đùa giỡn một chút là bình thường, em đừng để bụng quá.”

Vịt Bay Lạc Bầy

“Mẹ của Kiều Kiều là hội trưởng hội phụ huynh đấy, đắc tội với họ thì thiệt thòi là em thôi.”

Hai người theo sát Đường Kiều Kiều nhất trước giờ—lần này lại không nghe lời.

Một phút đã trôi qua.

Thời gian như đóng băng ngắn ngủi.

Tôi thấy trong ánh mắt các bạn học: sự giằng xé, đau đớn, tuyệt vọng… nhưng nhiều hơn hết là bản năng sinh tồn.

Thứ bản năng nguyên thủy nhất của loài người—thú tính.

Cuối cùng, có người phá vỡ sự im lặng:

“Nếu không đưa cậu vào lò thiêu, thì tất cả chúng ta đều phải chết!”

Những tiếng đồng tình lập tức vang lên:

“Đúng vậy! Rõ ràng là cậu vi phạm quy tắc, sao lại bắt tụi tôi c.h.ế.t chung?”

“Là cậu dẫn đầu bắt nạt Ninh Ninh, còn đăng video khỏa thân của cô ấy lên mạng, tụi này nhịn đủ rồi! Không phải vì cậu, người ta đã không tự sát!”

Lời nói—chính là chìa khóa mở ra chiếc hộp Pandora.

“Các người chẳng lẽ chưa từng làm gì sao? Sao đổ hết lên đầu tôi?!”

Đường Kiều Kiều rít lên điên cuồng, vừa la hét vừa hoảng loạn lùi lại.

Nhưng mọi người đã nhất trí, kéo cô ta ra ngoài không chút do dự.

Linh đường và phòng hỏa táng nằm ở hai đầu hành lang, một đầu là sự sống, một đầu là cái chết, cách nhau chỉ bằng một bước chân.

Trên hành lang, lang thang mười mấy cái xác, chính là các bạn học vừa mới c.h.ế.t ngoài sân.

Tôi đoán chỉ cần đếm ngược kết thúc, bọn chúng sẽ ngay lập tức lao vào tấn công.

“Cứu tôi với! Tôi không dám nữa đâu!”

“Quyên Quyên, Thiên Vĩ! Tôi sẽ bảo mẹ tôi tăng lương cho gia đình các cậu, làm ơn tha cho tôi đi!”

“Ba mẹ tôi sẽ không tha cho các người đâu!!”

Tiếng gào khóc của Đường Kiều Kiều như móc sắt móc thẳng vào da đầu, khiến người ta sởn tóc gáy.

Cô ta bất ngờ nắm chặt lấy tay tôi, giọng van nài:

“Tiểu Đồng… tôi biết cậu là người tốt… làm ơn… cứu tôi đi…”

Tôi cúi đầu.

Đường Kiều Kiều giờ đây đã không còn dáng vẻ tiểu thư cao ngạo, nước mắt nước mũi lấm lem, khuôn mặt vừa đáng thương vừa thảm hại, như thể tôi là phao cứu sinh cuối cùng của cô ta.

Tôi ghé sát tai cô ta, thì thầm:

“Kiều Kiều, cậu chẳng phải thường nói… cầu xin tha thứ chỉ là hành động yếu đuối vô dụng, càng van xin càng khiến người ta muốn hành hạ hơn sao?”

Biểu cảm cô ta đông cứng lại, n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

“Bây giờ tôi mới thấy… cậu nói đúng thật.”

Dứt lời, tôi nhét một cục giấy to vào miệng cô ta, bịt lại.

Bên kia, lò thiêu đã được mở.

Cả nhóm hợp sức đè Kiều Kiều xuống, nhấn vào trong, rồi đóng cửa lò lại.

Thời gian đếm ngược lúc ấy—chỉ còn chưa đến 30 giây.
 
Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang Lễ
Chương 8: Chương 8



Tiếng bước chân kỳ dị từ bốn phương tám hướng ập đến. Cửa phòng hỏa táng bị đập mạnh, vang lên những tiếng “rầm rầm” chói tai.

“Mau mau mau, mau nhấn đi!”

“Ai làm đi… Tôi không dám, tôi không muốn!”

“Lớp trưởng, để Tiêu Thần làm đi, cậu là lớp trưởng, cậu phải có trách nhiệm!”

Vịt Bay Lạc Bầy

Đường Kiều Kiều đôi mắt đỏ ngầu, đã khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, vừa hoảng loạn vừa phát điên, đập mạnh vào cửa lò thiêu:

“Tiêu Thần, cứu tôi với, tôi cầu xin cậu, tôi biết cậu không phải là người như vậy!”

Ai cũng biết, một trong những lý do khiến Đường Kiều Kiều bắt nạt Đoạn Ninh Ninh, chính là vì lớp trưởng Tiêu Thần.

Đường Kiều Kiều thích cậu ấy. Nhưng lớp trưởng vốn luôn kiêu ngạo cao ngạo, vậy mà trong buổi khiêu vũ, lại chủ động mời Ninh Ninh nhảy một điệu.

Đường Kiều Kiều thích Tiêu Thần bao nhiêu, thì căm ghét Đoạn Ninh Ninh bấy nhiêu.

“Đếm ngược, còn 15 giây.”

Trán Tiêu Thần túa mồ hôi nóng, nhưng tôi cảm thấy, biểu cảm của cậu ta dường như không phải là giằng co.

Cậu ấy dứt khoát nhấn mạnh nút đỏ.

Ngay lập tức, ngọn lửa khổng lồ phun ra dữ dội trong buồng lò thiêu.

Tia lửa bùng lên bất ngờ khiến tôi sợ quá ngồi phịch xuống đất.

Cơ thể Đường Kiều Kiều trong lò vặn vẹo dữ dội, tiếng gào thét vang vọng khắp căn phòng hỏa táng, chẳng bao lâu đã hóa thành tro bụi rải đầy nền nhà.

“Đếm ngược: 0”

Nhưng bên ngoài, lũ xác c.h.ế.t đã phá tung cánh cửa, lao thẳng vào chúng tôi.

Chẳng lẽ vẫn trễ rồi sao? Tim tôi thắt lại, thấp thỏm lo sợ, tay chỉ còn biết siết chặt vũ khí đang cầm.

Đúng lúc tuyệt vọng bủa vây…

Một giọng máy móc lạnh lẽo lại vang lên:

“Phạt đã hoàn thành. Hủy đếm ngược.”
 
Hướng Dẫn Thoát Khỏi Nhà Tang Lễ
Chương 9: Chương 9



Âm thanh đó, như tiếng Phật ban xuống từ trên trời.

Khi các xác c.h.ế.t nhận được mệnh lệnh thống nhất và rời đi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không ai còn đủ dũng khí để nhìn về phía lò hỏa táng nữa.

Mọi người như có sự ăn ý ngầm, cùng tránh né mọi chủ đề liên quan đến Đường Kiều Kiều — giống như cô ấy chưa từng tồn tại.

Trước khi đi vệ sinh, tôi nhắc mấy cô gái đi cùng nhớ kỹ các quy tắc:

“Không được vào buồng vệ sinh cuối cùng!”

“Khi đang trong nhà vệ sinh, nếu có ai gọi tên bạn, tuyệt đối không được trả lời.”

“Nhưng nếu có ai gõ cửa 3 lần, bất kể bạn đang ở đâu, hãy mời họ vào — trong nhà vệ sinh, cũng cần có phép lịch sự cơ bản.”

Đèn trong nhà vệ sinh bị trục trặc, lúc sáng lúc tắt, khiến người ta bất an. Để bớt sợ, chúng tôi cố gắng trò chuyện cho đỡ căng thẳng.

“Mấy cậu giải quyết xong rồi thì đừng ra trước nha, vào chung thì ra chung đó.”

“Tớ đang đi nặng đấy, không ngại thối thì cứ chờ đi ha.”

“A, Đồng Đồng, cậu mang khăn giấy không? Cho tớ xin miếng!”

Lúc tôi gần xong thì cô bạn ở buồng bên nhỏ giọng hỏi tôi.

Tôi phản xạ theo thói quen, đáp lại: “Có nè!”

Rồi tôi luồn khăn giấy qua khe cửa đưa sang buồng bên cạnh.

Ai ngờ bạn bên trái giật mình kêu lên:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Cậu làm gì vậy? Tớ có xin giấy đâu!”

Lập tức, toàn thân tôi dựng hết tóc gáy.

Một cơn lạnh buốt tràn qua khắp người, khiến tôi không thốt nên lời.

Vậy… là ai xin giấy?

Tôi vừa trả lời ai vậy?

Buồng tôi chọn là buồng áp chót. Bên trái tôi là Giang Văn Nhã, lớp phó học tập.

Buồng bên phải… vốn dĩ không nên có ai cả.

Tiếng nói đó cứng đờ, méo mó, mỗi từ như bị kéo dài ra một cách rùng rợn, vừa như than khóc, vừa như van xin.

“Đồng Đồng… mau đưa giấy cho tớ… máu… tớ chảy nhiều m.á.u quá rồi…”
 
Back
Top Bottom