[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 74: Tiệc sinh nhật.
Chương 74: Tiệc sinh nhật.
Hai cánh môi Dương Hy chủ động hé ra, hắn theo đó mà xâm lấn khoang miệng ngọt ngào, ấm nóng của cậu.
Chiếc lưỡi hắn đảo quanh một vòng trong khoang miệng cậu như đang dỗ dành, khơi lên từng xúc cảm dịu ngọt nhất."
Ưm."
Hơi thở của cả hai quyện vào nhau, hòa thành một dòng cảm xúc lặng lẽ lan khắp lồng ngực.
Tay hắn luồn qua lớp áo ngủ mỏng manh chạm vào vòng eo ấm mềm của cậu.
Dương Hy khẽ rùng mình, nhưng không tránh né, chỉ nhẹ nhàng siết lấy vạt áo hắn như muốn tìm một điểm tựa.Lăng Sở cảm nhận được sự tin tưởng trong từng phản ứng nhỏ của cậu, động tác cũng vì thế mà chậm lại, nhẹ nhàng hơn.
Nụ hôn kéo dài, không gấp gáp, không chiếm hữu, mà dịu dàng như đang ghi nhớ từng vị ngọt trong hơi thở của người mình yêu."
Không được dụ dỗ anh."
Lăng Sở khẽ cắn nhẹ lên môi cậu một cái, giọng nói mang theo ý cười bất đắc dĩ, trầm khàn như tiếng sóng vỗ trong đêm yên tĩnh.Dương Hy mở mắt nhìn hắn, ánh mắt long lanh ngơ ngác như vừa tỉnh khỏi giấc mộng ngọt ngào.
Cậu thở nhẹ một cái, đôi môi đỏ ửng khẽ mím lại:"Em đâu có dụ dỗ, là anh hôn trước mà."
Gương mặt cậu ửng đỏ đến tận mang tai, hiện tại cậu đang nằm trên người hắn, phía dưới mới thoa thuốc nên vẫn chưa mặc quần vào.
Cách một lớp quần mỏng của hắn, cậu cảm thấy có vật gì đó cứng cáp đang khẽ chạm vào mình."
Em tốt nghiệp chúng ta kết hôn có được không?"
Giọng hắn khàn khàn, như thể đang cố dằn xuống điều gì.
Ban đầu, hắn từng nghĩ sẽ chờ cậu, chờ đến khi cậu thực hiện được giấc mơ, đứng vững trong ngành mà mình lựa chọn, có chút tiếng tăm rồi mới tính chuyện kết hôn.
Nhưng bây giờ... hắn ích kỷ rồi.
Bé con ngoan ngoãn ngay trước mắt, lại không thể "ăn" vào, đúng là tra tấn."
Dạ."
Mấy ngày trôi qua, cuối tuần cũng nhanh chóng đến.
Tối nào Lăng Sở cũng thực "dạy dỗ" mười roi, ông Dương Hy lằn cũ chưa kịp lành, đã có lằn mới chồng lên.
Giờ đây, việc phải ngồi học như bình thường cũng trở thành một hình phạt.Hôm nay là ngày nghỉ phép của Doãn Du, cũng là ngày tổ chức sinh nhật cho Dương Hy nên Lăng Sở lái xe đưa cậu về nhà ba mẹ từ sớm.
Lăng Nguyên và Doãn Du cũng đã có mặt từ trước.Mẹ Lăng đang ngồi uống trà trong sân, thấy xe vừa tới đã tươi cười bước ra:"Bé Hy của mẹ, lại đây!
Mẹ mới mua cho con mấy món đồ, xem có thích không nào."
Hai người con trai trưởng thành, bà đã chẳng còn biết mua gì để thể hiện tình thương.
Giờ có thêm một cậu bé ngoan ngoãn, tinh tế xuất hiện, bà như có thêm niềm vui tuổi già.Dương Hy bước xuống xe, nghe giọng bà liền tươi cười bước lại, thật ra là không dám chạy vì mông vẫn còn đau."
Con chào mẹ.
Em chào anh Nguyên, anh Du."
"Nào, lại ngồi cạnh mẹ.
Mẹ thấy mấy món này đang thịnh hành, đi uống trà mấy bà bạn khen lắm, mua thử cho con xem có thích không."
Phương Tử Ngọc thương Dương Hy ra mặt, luôn tay mở từng hộp nhỏ xinh xắn đưa cho cậu xem.
Doãn Du ngồi bên, thấy biểu cảm cùng dáng cậu cẩn thận ngồi xuống, vừa buồn cười vừa thương, ánh mắt vô thức chuyển sang Lăng Sở, người vừa mới đi tới."
Mẹ, con mới tới.
Hai anh tới sớm vậy?"
Lăng Sở nhìn Lăng Nguyên với Doãn Du đã tới trước thì ngạc nhiên, hai người này lúc nào cũng đến sau hắn hết nay lại tới sớm thật kì lạ.
""Anh nghỉ phép, nên tới sớm chơi với ba mẹ.
Ba bảo hôm nay tổ chức sinh nhật Hy nên muốn mọi người có mặt đầy đủ, làm cho thật vui ."
Lăng Sở cười khẽ.
Ba Lăng tuy ít nói nhưng luôn dành sự yêu thương cho con cái bằng hành động, mỗi lần về nhà đều đích thân xuống bếp."
Em ở lại chơi với mẹ đi, anh với anh Nguyên xuống phụ ba."
Lăng Sở nhìn mẹ đang vui vẻ dõi theo Dương Hy mở từng món đồ, lòng khẽ dịu lại.
Cuộc sống hiện tại, yên bình đến lạ.Lăng Nguyên đứng dậy cùng Lăng Sở đi vào bếp.
Khi đi ngang qua Doãn Du, hắn hơi cúi người thì thầm:"Giữ cho chặt vào, rớt ra là lộ hết đấy."
Nói rồi hắn đứng thẳng dậy, ánh mắt đùa giỡn.
Ngón tay lướt nhẹ trên điện thoại.
Doãn Du chỉ kịp hít sâu một hơi, dị vật nơi hậu huyệt khẽ rung lên chấn động khiến anh giật mình, cũng may loại này không phát tiếng... nếu không, có lẽ anh không còn mặt mũi nào ngồi cạnh mẹ nữa.Mấy nay vì công việc bận rộn, anh chẳng có thời gian dành cho Lăng Nguyên.
Sáng nay, vừa rạng đông, hắn đã kéo anh tới nhà chính và "gài" thêm một vật nhỏ nói là: "Trừng phạt" vì hành vi không quan tâm đến chồng của anh.Doãn Du nhìn vẻ mặt Lăng Nguyên thích thú khi nhìn người gặp nạt liền thở dài, ai biểu bản thân lúc nào cũng chiều theo hắn, bây giờ càng ngày càng không biết chừng mực.
"Du, sao sắc mặt con kém vậy?
Con không khỏe chỗ nào hả?"
Phương Tử Ngọc nhìn Dương Hy một lúc thì quay qua Doãn Du, lúc đầu bà không ưng anh nhưng Lăng Nguyên quá cố chấp, nhiều năm như vậy bà cũng không còn nhiều hơi sức phản đối nữa.
"Dạ không, con cảm thấy hơi nóng thôi ạ."
Doãn Du nở nụ cười mềm mại trả lời bà, dị vật vẫn sung sức khuấy động khiến anh vội thay đổi tư thế vách hai chân lại với nhau, giữ chặt vật đó trong người.
Lúc nãy, anh đến mẹ Lăng đã đưa quà cho anh trước rồi, bà cũng không biết anh thích gì nên mua cũng không ít món.
Cả ba mẹ con vui vẻ trò chuyện uống trà, ăn bánh đến khi Lăng Sở ra gọi bọn họ xuống sân sau nhà.
Vì là tiệc gia đình nên chỉ có người trong gia đình, Lăng Hạ Vũ sợ các con chán nên đã thiết kế thêm một khu vui chơi trong sân.
Dương Hy nhìn không gian mới được sửa sang lại thì vui vẻ khám phá từng trò một, hoạt bát như trên mông không có vết thương nào.
"Chúng ta đi chơi trò 'Tòa nhà giả lập' đi."
Lăng Nguyên nhìn hai đứa em vui vẻ chơi đùa như những đứa trẻ bên kia thì quay qua nói với Doãn Du.
"Anh tắt đi đi rồi chúng ta cùng chơi, anh muốn chơi gì em cũng chơi với anh."
Gương mặt anh dịu dàng nhìn Lăng Nguyên, nãy giờ anh ngồi một bên quan sát mọi người chơi đùa nhưng dị vật trong thân thể cứ cách một lúc là rung động điên cuồng, rồi phóng một dòng điện nhỏ làm cho hai chân anh mềm nhũn.
Trò Lăng Nguyên rủ anh lại là trò chơi 5D, cảm giác sau khi đeo thiết bị sẽ y như thật nên phải hoạt động tay chân rất nhiều.
Với trạng thái hiện tại, anh không thể đứng vững nữa chứ nói gì đến hoạt động mạnh.
"Tắt đi thì không thể tính là trừng phạt rồi."
Lăng Nguyên ghé sát tai anh nói nhỏ rồi nhỏ một nụ cười gian trá.
"Hy, anh Du rủ em chơi 'Tòa nhà giả lập' kìa, mau lại đây,"Dương Hy đang chơi trò "Vượt ngục" bên kia nghe thấy Lăng Nguyên nói vậy thì vui vẻ chạy về phía Doãn Du.
"Từ từ thôi, uống chút nước đi rồi chơi tiếp."
Lăng Sở đi theo phía sau cậu đưa nước với đồ ăn, đến khi cậu ăn xong cây xiên thứ ba mới kéo Doãn Du đi về phía trò chơi.
Lăng Nguyên vui vẻ nhìn người yêu tuy không tình nguyện nhưng vẫn chiều theo ý hắn thì cong môi cười.
Hắn dõi theo từng cử chỉ hoạt động của anh, những lúc phải bật nhảy hay né tránh tòa nhà đổ sụp anh đều lặng lẽ tăng tốc độ rung lắc và phóng thích điện nhè nhẹ.Bữa tiệc kéo dài đến tận chiều.
Sau khi chào tạm biệt ba mẹ thì cậu với Lăng Sở lên xe trở về nhà, hàng ghế sau xe để quà chật kín, cậu quay lại nhìn hai hộp bánh sinh nhật mà cười tít mắt.
Trong không gian ấm áp, Dương Hy quay qua nhìn hắn nói lời từ tận đáy lòng."
Cảm ơn anh đã cho em một gia đình hạnh phúc."
Dưới ánh chiều tà nhàn nhạt xuyên qua cửa kính xe, không khí trong khoang xe dường như cũng trở nên dịu dàng hơn.
Một bữa tiệc đơn giản, vài món quà nhỏ, những cái ôm ấm áp và tiếng cười chân thành — những điều tưởng chừng bình thường ấy lại là cả một điều kỳ diệu đối với cậu."
Đây là điều em đáng nhận được, bé Hy của anh."
Lăng Sở bỏ một tay xuống khỏi vô lăng , nắm lấy bàn tay mềm mại, ấm áp của cậu.