Wattpad  [Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.

[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 74: Tiệc sinh nhật.


Hai cánh môi Dương Hy chủ động hé ra, hắn theo đó mà xâm lấn khoang miệng ngọt ngào, ấm nóng của cậu.

Chiếc lưỡi hắn đảo quanh một vòng trong khoang miệng cậu như đang dỗ dành, khơi lên từng xúc cảm dịu ngọt nhất."

Ưm."

Hơi thở của cả hai quyện vào nhau, hòa thành một dòng cảm xúc lặng lẽ lan khắp lồng ngực.

Tay hắn luồn qua lớp áo ngủ mỏng manh chạm vào vòng eo ấm mềm của cậu.

Dương Hy khẽ rùng mình, nhưng không tránh né, chỉ nhẹ nhàng siết lấy vạt áo hắn như muốn tìm một điểm tựa.Lăng Sở cảm nhận được sự tin tưởng trong từng phản ứng nhỏ của cậu, động tác cũng vì thế mà chậm lại, nhẹ nhàng hơn.

Nụ hôn kéo dài, không gấp gáp, không chiếm hữu, mà dịu dàng như đang ghi nhớ từng vị ngọt trong hơi thở của người mình yêu."

Không được dụ dỗ anh."

Lăng Sở khẽ cắn nhẹ lên môi cậu một cái, giọng nói mang theo ý cười bất đắc dĩ, trầm khàn như tiếng sóng vỗ trong đêm yên tĩnh.Dương Hy mở mắt nhìn hắn, ánh mắt long lanh ngơ ngác như vừa tỉnh khỏi giấc mộng ngọt ngào.

Cậu thở nhẹ một cái, đôi môi đỏ ửng khẽ mím lại:"Em đâu có dụ dỗ, là anh hôn trước mà."

Gương mặt cậu ửng đỏ đến tận mang tai, hiện tại cậu đang nằm trên người hắn, phía dưới mới thoa thuốc nên vẫn chưa mặc quần vào.

Cách một lớp quần mỏng của hắn, cậu cảm thấy có vật gì đó cứng cáp đang khẽ chạm vào mình."

Em tốt nghiệp chúng ta kết hôn có được không?"

Giọng hắn khàn khàn, như thể đang cố dằn xuống điều gì.

Ban đầu, hắn từng nghĩ sẽ chờ cậu, chờ đến khi cậu thực hiện được giấc mơ, đứng vững trong ngành mà mình lựa chọn, có chút tiếng tăm rồi mới tính chuyện kết hôn.

Nhưng bây giờ... hắn ích kỷ rồi.

Bé con ngoan ngoãn ngay trước mắt, lại không thể "ăn" vào, đúng là tra tấn."

Dạ."

Mấy ngày trôi qua, cuối tuần cũng nhanh chóng đến.

Tối nào Lăng Sở cũng thực "dạy dỗ" mười roi, ông Dương Hy lằn cũ chưa kịp lành, đã có lằn mới chồng lên.

Giờ đây, việc phải ngồi học như bình thường cũng trở thành một hình phạt.Hôm nay là ngày nghỉ phép của Doãn Du, cũng là ngày tổ chức sinh nhật cho Dương Hy nên Lăng Sở lái xe đưa cậu về nhà ba mẹ từ sớm.

Lăng Nguyên và Doãn Du cũng đã có mặt từ trước.Mẹ Lăng đang ngồi uống trà trong sân, thấy xe vừa tới đã tươi cười bước ra:"Bé Hy của mẹ, lại đây!

Mẹ mới mua cho con mấy món đồ, xem có thích không nào."

Hai người con trai trưởng thành, bà đã chẳng còn biết mua gì để thể hiện tình thương.

Giờ có thêm một cậu bé ngoan ngoãn, tinh tế xuất hiện, bà như có thêm niềm vui tuổi già.Dương Hy bước xuống xe, nghe giọng bà liền tươi cười bước lại, thật ra là không dám chạy vì mông vẫn còn đau."

Con chào mẹ.

Em chào anh Nguyên, anh Du."

"Nào, lại ngồi cạnh mẹ.

Mẹ thấy mấy món này đang thịnh hành, đi uống trà mấy bà bạn khen lắm, mua thử cho con xem có thích không."

Phương Tử Ngọc thương Dương Hy ra mặt, luôn tay mở từng hộp nhỏ xinh xắn đưa cho cậu xem.

Doãn Du ngồi bên, thấy biểu cảm cùng dáng cậu cẩn thận ngồi xuống, vừa buồn cười vừa thương, ánh mắt vô thức chuyển sang Lăng Sở, người vừa mới đi tới."

Mẹ, con mới tới.

Hai anh tới sớm vậy?"

Lăng Sở nhìn Lăng Nguyên với Doãn Du đã tới trước thì ngạc nhiên, hai người này lúc nào cũng đến sau hắn hết nay lại tới sớm thật kì lạ.

""Anh nghỉ phép, nên tới sớm chơi với ba mẹ.

Ba bảo hôm nay tổ chức sinh nhật Hy nên muốn mọi người có mặt đầy đủ, làm cho thật vui ."

Lăng Sở cười khẽ.

Ba Lăng tuy ít nói nhưng luôn dành sự yêu thương cho con cái bằng hành động, mỗi lần về nhà đều đích thân xuống bếp."

Em ở lại chơi với mẹ đi, anh với anh Nguyên xuống phụ ba."

Lăng Sở nhìn mẹ đang vui vẻ dõi theo Dương Hy mở từng món đồ, lòng khẽ dịu lại.

Cuộc sống hiện tại, yên bình đến lạ.Lăng Nguyên đứng dậy cùng Lăng Sở đi vào bếp.

Khi đi ngang qua Doãn Du, hắn hơi cúi người thì thầm:"Giữ cho chặt vào, rớt ra là lộ hết đấy."

Nói rồi hắn đứng thẳng dậy, ánh mắt đùa giỡn.

Ngón tay lướt nhẹ trên điện thoại.

Doãn Du chỉ kịp hít sâu một hơi, dị vật nơi hậu huyệt khẽ rung lên chấn động khiến anh giật mình, cũng may loại này không phát tiếng... nếu không, có lẽ anh không còn mặt mũi nào ngồi cạnh mẹ nữa.Mấy nay vì công việc bận rộn, anh chẳng có thời gian dành cho Lăng Nguyên.

Sáng nay, vừa rạng đông, hắn đã kéo anh tới nhà chính và "gài" thêm một vật nhỏ nói là: "Trừng phạt" vì hành vi không quan tâm đến chồng của anh.Doãn Du nhìn vẻ mặt Lăng Nguyên thích thú khi nhìn người gặp nạt liền thở dài, ai biểu bản thân lúc nào cũng chiều theo hắn, bây giờ càng ngày càng không biết chừng mực.

"Du, sao sắc mặt con kém vậy?

Con không khỏe chỗ nào hả?"

Phương Tử Ngọc nhìn Dương Hy một lúc thì quay qua Doãn Du, lúc đầu bà không ưng anh nhưng Lăng Nguyên quá cố chấp, nhiều năm như vậy bà cũng không còn nhiều hơi sức phản đối nữa.

"Dạ không, con cảm thấy hơi nóng thôi ạ."

Doãn Du nở nụ cười mềm mại trả lời bà, dị vật vẫn sung sức khuấy động khiến anh vội thay đổi tư thế vách hai chân lại với nhau, giữ chặt vật đó trong người.

Lúc nãy, anh đến mẹ Lăng đã đưa quà cho anh trước rồi, bà cũng không biết anh thích gì nên mua cũng không ít món.

Cả ba mẹ con vui vẻ trò chuyện uống trà, ăn bánh đến khi Lăng Sở ra gọi bọn họ xuống sân sau nhà.

Vì là tiệc gia đình nên chỉ có người trong gia đình, Lăng Hạ Vũ sợ các con chán nên đã thiết kế thêm một khu vui chơi trong sân.

Dương Hy nhìn không gian mới được sửa sang lại thì vui vẻ khám phá từng trò một, hoạt bát như trên mông không có vết thương nào.

"Chúng ta đi chơi trò 'Tòa nhà giả lập' đi."

Lăng Nguyên nhìn hai đứa em vui vẻ chơi đùa như những đứa trẻ bên kia thì quay qua nói với Doãn Du.

"Anh tắt đi đi rồi chúng ta cùng chơi, anh muốn chơi gì em cũng chơi với anh."

Gương mặt anh dịu dàng nhìn Lăng Nguyên, nãy giờ anh ngồi một bên quan sát mọi người chơi đùa nhưng dị vật trong thân thể cứ cách một lúc là rung động điên cuồng, rồi phóng một dòng điện nhỏ làm cho hai chân anh mềm nhũn.

Trò Lăng Nguyên rủ anh lại là trò chơi 5D, cảm giác sau khi đeo thiết bị sẽ y như thật nên phải hoạt động tay chân rất nhiều.

Với trạng thái hiện tại, anh không thể đứng vững nữa chứ nói gì đến hoạt động mạnh.

"Tắt đi thì không thể tính là trừng phạt rồi."

Lăng Nguyên ghé sát tai anh nói nhỏ rồi nhỏ một nụ cười gian trá.

"Hy, anh Du rủ em chơi 'Tòa nhà giả lập' kìa, mau lại đây,"Dương Hy đang chơi trò "Vượt ngục" bên kia nghe thấy Lăng Nguyên nói vậy thì vui vẻ chạy về phía Doãn Du.

"Từ từ thôi, uống chút nước đi rồi chơi tiếp."

Lăng Sở đi theo phía sau cậu đưa nước với đồ ăn, đến khi cậu ăn xong cây xiên thứ ba mới kéo Doãn Du đi về phía trò chơi.

Lăng Nguyên vui vẻ nhìn người yêu tuy không tình nguyện nhưng vẫn chiều theo ý hắn thì cong môi cười.

Hắn dõi theo từng cử chỉ hoạt động của anh, những lúc phải bật nhảy hay né tránh tòa nhà đổ sụp anh đều lặng lẽ tăng tốc độ rung lắc và phóng thích điện nhè nhẹ.Bữa tiệc kéo dài đến tận chiều.

Sau khi chào tạm biệt ba mẹ thì cậu với Lăng Sở lên xe trở về nhà, hàng ghế sau xe để quà chật kín, cậu quay lại nhìn hai hộp bánh sinh nhật mà cười tít mắt.

Trong không gian ấm áp, Dương Hy quay qua nhìn hắn nói lời từ tận đáy lòng."

Cảm ơn anh đã cho em một gia đình hạnh phúc."

Dưới ánh chiều tà nhàn nhạt xuyên qua cửa kính xe, không khí trong khoang xe dường như cũng trở nên dịu dàng hơn.

Một bữa tiệc đơn giản, vài món quà nhỏ, những cái ôm ấm áp và tiếng cười chân thành — những điều tưởng chừng bình thường ấy lại là cả một điều kỳ diệu đối với cậu."

Đây là điều em đáng nhận được, bé Hy của anh."

Lăng Sở bỏ một tay xuống khỏi vô lăng , nắm lấy bàn tay mềm mại, ấm áp của cậu.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 75: Dỗ người yêu.


Hôm nay là ngày cuối cùng trong chuỗi hình phạt mười roi mây.

Hơn một tuần qua, ngày nào Dương Hy cũng phải nằm sấp mà ngủ.

Từ mông kéo dài xuống đùi là chằng chịt những vết lằn cũ và mảng bầm xanh tím loang lổ.

Lần này cậu thật sự sợ đến già luôn, thề sống thề chết không bao giờ dám nói dối nữa.Dù biết hôm nay là ngày cuối chịu phạt, nhưng cậu vẫn không muốn bị Lăng Sở đánh thêm phát nào nữa.

Mỗi lần hắn cầm roi lên là gương mặt nghiêm khắc, ra tay chẳng hề nương chút nào."

Anh ơi..."

Dương Hy ôn bài xong thì mò tới bên cạnh hắn, giọng nói ngọt ngào như gió xuân tháng ba, nhẹ nhàng đến mức khiến người ta mềm lòng."

Anh nghe đây."

Ánh mắt của hắn rời khỏi màn hình máy tính, chuyển sang cậu.

Đôi mắt sâu thẳm sau cặp kính, ngập tràn vẻ trí thức.

Cậu tiến lại gần, đẩy nhẹ ghế hắn ra một chút rồi ngồi vào lòng, vươn người hôn nhẹ lên má hắn, giọng nhỏ xíu như đang nũng nịu:"Anh ơi, em biết lỗi rồi.

Sau này em không nói dối nữa đâu, đảm bảo luôn, không tái phạm.

Em yêu anh lắm ý, nhưng mà anh tha cho em mười roi hôm nay đi, em sẽ yêu anh nhiều hơn nữa."

Lăng Sở nhìn những hành động lấy lòng của cậu, khóe miệng khẽ cong lên.

Dương Hy ngước mặt, mắt long lanh chờ đợi câu trả lời, gương mặt chẳng khác gì cún con phạm lỗi đang xin tha, nhưng trong lòng lại nghĩ mình chắc chắn được tha."

Vậy nếu anh không tha thì em sẽ bớt yêu anh à?"

Hắn vừa hỏi vừa đưa tay nhéo nhẹ má cậu.

Gương mặt cậu đầy đặn, mềm mềm, khiến hắn rất thích nựng kiểu này."

Chắc là bớt yêu một chút."

Dương Hy suy nghĩ một chút rồi lẩm bẩm trả lời.

Cậu cứ tưởng mình làm nũng có hiệu quả nên sẽ được tha, ai ngờ hắn hỏi vậy, làm cậu chưng hửng.

Mặt xụ xuống, cậu kéo tay hắn đang nhéo má mình xuống, như thể muốn nói: không tha thì khỏi được nựng luôn!"

Dù sao cũng bớt yêu anh rồi, vậy ra kia gập người xuống bàn đi.

Anh đánh cho xong mười roi còn lại."

Giọng Lăng Sở điềm tĩnh, không thể hiện rõ cảm xúc, nhưng lại khiến cậu giật mình thảng thốt."

Đừng mà anh!

Em nói giỡn thôi!

Em yêu anh nhiều lắm luôn á!

Anh tha cho em đi mà, mười roi thôi mà, em hứa sẽ trở thành một công dân ba tốt và người yêu bốn tốt!"

Lăng Sở nhíu mày.

Thật sự là đôi lúc hắn không hiểu nổi Dương Hy đang nói gì."

Công dân ba tốt và người yêu bốn tốt là sao?"

"Thì công dân ba tốt là: Làm việc tốt, nói năng tốt, yêu anh cũng rất tốt.

Còn người yêu bốn tốt là: Ngoan ngoãn tốt, ôm ấp tốt, nấu ăn tốt, hôn cũng tốt!"

Dương Hy vừa nói vừa chớp mắt, hai tay ôm lấy tay hắn lắc nhẹ, giọng ngọt như rót mật vào tai."

Anh thấy không?

Em có tố chất làm vợ quốc dân lắm đó!"

Lăng Sở nhìn cậu nửa tin nửa ngờ, cuối cùng vẫn bật cười.

Ngón tay gõ nhẹ lên trán cậu:"Em hoàn thành ba tốt kia thì còn tạm tin, chứ nấu ăn thì để anh.

Còn muốn anh tha mười roi cũng được, em qua kia ngồi viết bài nghị luận về chủ đề nói dối và thiếu trung thực trong học tập, tối thiểu mười ngàn chữ.

Viết xong thì anh tha."

"Thôi anh đánh em luôn đi..."

"Qua kia lấy roi mây cho anh."

Dương Hy nghe hắn nói vậy, ngước mắt nhìn hắn.

Hai ánh mắt chạm nhau một lúc lâu, thấy rõ hắn không hề có ý định đổi ý, cậu đành đứng dậy, lủi thủi xuống khỏi người hắn."

Anh chẳng thương gì em hết."

Cậu quay về bàn, lấy ra vài tờ giấy trắng, bắt đầu viết bài nghị luận.

Cậu ghét viết văn lắm, nhưng so với việc ăn thêm mười roi mây thì ngồi viết vẫn còn dễ dàng hơn.

Dương Hy dồn hết khả năng viết văn cùng những kiến thức văn học tích góp bấy lâu để viết ra một bài hoàn chỉnh, rồi đem nộp lên cho hắn.

Lăng Sở đọc một lượt từ đầu đến cuối, sau đó mới ngẩng đầu lên.

Thấy cậu đứng kế bên nhưng ánh mắt lại lảng sang chỗ khác."

Bài văn em viết cũng tạm ổn.

Hình phạt cho lỗi này đến đây là kết thúc, anh tha cho đấy.

Không được tái phạm nữa nghe không, Hy?"

"Dạ."

Giọng cậu kéo dài, rồi quay người đi thẳng ra khỏi phòng mà chẳng buồn nhìn hắn lấy một cái.

Tiếng cửa đóng lại vang lên rõ ràng trong không gian yên ắng khiến Lăng Sở chỉ biết thở dài một hơi, lại dỗi nữa rồi.Dạo này Dương Hy bắt đầu xuất hiện thêm một "đặc tính mới": hay dỗi.

Mỗi lần dỗi là nhất định không nhìn hắn, không cần thì sẽ không nói, im lìm tự chơi một mình.

Mà nếu hắn không kịp dỗ là cậu sẽ bắt đầu suy nghĩ lung tung, tự tủi thân rồi lặng thinh luôn.

Không biết người yêu nhà người ta thế nào, chứ người yêu nhà hắn... bó tay thật sự."

Ngủ sớm vậy sao?

Hồi nãy anh lỡ tay đặt hai vé xem phim, em có muốn đi xem không?"

Làm xong việc sớm hơn mọi ngày, hắn đi qua phòng ngủ thì thấy điện đã tắt tối om.

Người nào đó đang cuộn trong chăn, ôm điện thoại lướt gì đó, nghe thấy tiếng hắn cũng chẳng buồn ngó đầu ra."

Đừng dỗi nữa mà, dậy thay đồ đi, anh dẫn em ra ngoài chơi một chút."

Ban ngày cả hai đều bận rộn với công việc riêng, chỉ có buổi tối là thời gian hẹn hò, vậy mà mấy hôm nay, ngày nào Dương Hy cũng bị phạt nên chẳng đi đâu được cả."

Em không đi đâu."

Giọng cậu lạnh nhạt đáp, thấy cậu cứ nằm im không nhúc nhích, Lăng Sở bèn tiến đến, kéo chăn ra rồi ôm cậu ngồi dậy."

Dậy thay đồ rồi đi nào.

Cho anh cơ hội dỗ em đi, đừng dỗi nữa."

"Em không có dỗi."

"Ừ ừ, không dỗi.

Thay đồ lẹ đi."

Lăng Sở dắt Dương Hy đến tủ quần áo, giúp cậu chọn đồ rồi hối thúc thay nhanh.

Mãi đến mười lăm phút sau, cả hai mới ra khỏi nhà đến rạp chiếu phim.

Để dỗ người yêu vui trở lại, hắn cố tình đặt hai suất xem phim 5D thể loại hành động, đúng thể loại cậu thích, vì mỗi phân cảnh đều tạo cảm giác chân thật, hồi hộp đến nghẹt thở.Sau khi mua hai hộp bỏng ngô cùng nước, cả hai cùng bước vào rạp, đến chỗ ngồi đã đặt trước.

Nhằm tối ưu trải nghiệm khách hàng, rạp xây phòng theo từng nhu cầu riêng biệt.

Lăng Sở đặt phòng đôi dành riêng cho các cặp tình nhân nên không gian khá riêng tư, chỉ có hai mươi ghế đôi được sắp xếp gọn gàng.

Bộ phim chiếu gần hai tiếng nên lúc cả hai rời khỏi rạp đã gần mười một giờ.

Ngày thường giờ này là Lăng Sở sẽ chở Dương Hy về thẳng nhà, nhưng hôm nay hắn lại bất ngờ rẽ xe đến chợ đêm, dẫn cậu dạo thêm một vòng.Tính cậu ham chơi, lại được xem phim, ăn uống no nê mà không phải bỏ tiền túi, nên khi về đến nhà thì mấy cái dỗi vặt vãnh từ trước đã bay sạch từ đời nào.Mấy ngày sau, những vết bầm cùng lằn roi trên người cậu cũng từ từ mờ đi, "khỉ con" lại quay về rừng, tung tăng vui vẻ như chưa từng bị phạt.Du Tư Vũ dạo gần đây cũng ít nhắn tin cho cậu hơn.

Tối sinh nhật, sau lời chúc đơn giản thì không có tin gì thêm.

Nếu không phải mỗi ngày vẫn gặp nhau trên lớp, có khi Dương Hy đã tưởng mình bị bạn thân "cạch mặt"."

Gia đình anh Tứ khó như vậy luôn hả?"

Dương Hy ngồi bên cạnh, nghe Du Tư Vũ kể chuyện thì lên tiếng cảm thán.

Không ngờ ba mẹ Đồ Tư biết con trai yêu người cùng giới lại phản ứng dữ dội đến thế."

Anh trai ảnh cũng từng yêu con trai, rồi bỏ nhà đi luôn nên ba mẹ ảnh mới rất gay gắt với chuyện này.

Giờ lại tới ảnh...

Ba mẹ anh Tứ định đưa ảnh ra nước ngoài nhưng ảnh không chịu.

Mấy ngày nay đều bị nhốt trong nhà, điện thoại cũng bị tịch thu.

Hôm qua mình cùng ba mẹ đi dự tiệc thọ ông cụ nhà họ Thục, tình cờ gặp ảnh.

Anh ấy trốn gặp tớ, nói được vài câu mới biết, thì ra hôm trước không phải ảnh nhắn tin."

"Vậy... cậu với anh Tứ tính sao?"

Cậu vừa gắp một miếng cơm vừa hỏi, giọng vẫn đều đều mà ánh mắt lại có phần lo lắng."

Dù sao mình cũng không buông tay.

Mình sẽ đồng hành cùng anh ấy.

Nếu ba mẹ anh Tứ không chấp nhận thì mình rủ ảnh qua nhà mình ở rể luôn.

Nhà họ Du đâu có thiếu tiền!"

Cậu phì cười, nhìn vẻ mặt dứt khoát của Du Tư Vũ mà bỗng thấy lòng nhẹ hơn đôi chút.

Tới chiều tan học, cậu muốn lên xe kể cho hắn nghe chuyện này đã bị một người chặn đường trước cổng trường.

Dương Cao Diễn đột ngột xuất hiện trước mặt Dương Hy.

Thân hình ông gầy đi trông thấy, vẻ hào nhoáng từng bao phủ quanh người giờ đây chỉ còn là lớp vỏ rạn nứt.

Dáng vẻ tiều tụy hiện rõ nơi khóe mắt, gương mặt ông dường như già đi mấy tuổi so với lần cuối họ gặp nhau, những nếp nhăn cũng sâu thêm, không thể giấu nổi dấu vết của thời gian và mỏi mệt."

Cha có thể nói chuyện với con một chút không?"

Giọng nói ấy không còn cái uy quyền, cao ngạo như xưa.

Vẫn là bộ đồ sang trọng quen thuộc, nhưng lại không thể che đi được vẻ chật vật, như thể chiếc áo khoác cuối cùng để giữ lại chút sĩ diện đã sắp rơi rụng."

Quán nước trước mặt con hay uống, con với cha qua đó rồi nói sau."

Dương Hy thoáng bất ngờ khi gặp ông ở đây vì mỗi lần cha muốn gặp cậu đều cho người tới chuyển lời chứ không chủ động đến tìm, càng bất ngờ hơn vì thần sắc của ông.

Người từng luôn ngẩng cao đầu bước đi, nay lại mang dáng vẻ tàn tạ như một kẻ vừa bước ra khỏi trận chiến dài.Cậu nhắn cho Lăng Sở một tin, bảo rằng mình đang ngồi với cha ở quán trước cổng trường, sau đó mới gọi nước cho cả hai."

Anh Sở đang chờ con, hôm nay cha tới gặp con có việc gì không?"

Dương Cao Diễn nhìn cậu, ánh mắt ông như xuyên qua cả không gian và thời gian, giọng nói trầm thấp vọng ra:"Con trưởng thành rất giống mẹ con khi còn trẻ..."

Chỉ là một câu cảm thán, nhưng lại khiến Dương Hy hơi khựng lại.

Gần đây, nhà họ Dương như thể rơi vào vòng xoáy hỗn loạn.

Dương Hân Hân đi chơi bên ngoài, bị người ta xâm hại khiến tâm trí rối loạn, không còn tỉnh táo.

Dương Cao Lâm thì lăn lộn bên ngoài, bị người ta đánh đến bầm dập mặt mũi.

Công ty cũng chẳng khá hơn là bao, cổ phiếu tụt dốc không phanh, ông buộc phải bán đi phần cổ phần của chính mình để cố bám trụ.

Mỗi lần trở về nhà lại bị Triệu Lữ Doanh kêu ca không ngừng, từng lời như giày vò tâm trí ông thêm một bậc.Dương Hy sống bên cạnh Lăng Sở, ngày ngày trôi qua bình lặng.

Ban ngày đến trường, tối về dạo phố, hoàn toàn không bận tâm đến những chuyện trong giới kinh doanh, cũng chẳng biết gì về biến cố xảy ra trong nhà họ Dương suốt thời gian vừa qua."

Con qua bên nhà họ Lăng, dù gì cũng cần một chỗ dựa từ phía mẹ đẻ.

Giờ nhà mình sa sút, chẳng phải cũng sẽ ảnh hưởng tới tương lai con với Lăng Sở hay sao?"

Ánh mắt Dương Cao Diễn chăm chú nhìn Dương Hy.

Sau khi vòng vo kể lể tình hình trong nhà, ông cuối cùng cũng đi thẳng vào vấn đề, khéo léo gieo vào lòng cậu cảm giác trách nhiệm."

Dù gì giữa nhà ta và nhà họ Lăng cũng là quan hệ hôn ước.

Kinh tế hai bên nên cân bằng mới thuận lòng người.

Bây giờ công ty đang gặp chút khó khăn, chỉ cần con mở lời với bên đó, giúp nhà mình một chút, cha có thể vực dậy được mọi thứ."

Dương Hy không nói gì, cậu chỉ im lặng nhìn người đàn ông đối diện.

Đến giờ phút này, cậu đã hiểu rõ lý do khiến ông đột ngột xuất hiện.

Tất cả chuyện này, chẳng liên quan gì đến sự quan tâm dành cho cậu.

Dù Dương Hân Hân bị tổn thương, Dương Cao Lâm gặp nạn, những người ấy chưa từng thật sự thân thiết với cậu.

Cậu với họ, kể cả với người mẹ kế trong nhà, từ đầu đã không có thứ gọi là tình thân, mấy chuyện đó cũng chỉ là cái cớ để ông lấy cậu ra làm công cụ."

Con không giúp được cha chuyện này.

Việc làm ăn, tốt nhất là cha nên trực tiếp nói với anh Sở."

Câu trả lời điềm đạm nhưng không chút nhượng bộ.

Sự cứng rắn trong ánh mắt cậu khiến gương mặt Dương Cao Diễn chợt co rút.

Ông chưa từng nghĩ, có một ngày thằng con luôn yên lặng nghe lời lại có thể lạnh lùng đến như vậy.Lần trước ông ép, dùng quyền làm cha để áp đặt, kết quả không thành.

Lần này ông đã hạ mình, đổi sang cách khác — không lớn tiếng, không đe nạt, mà lấy tình cảm ra làm cầu nối.

Nhưng không ngờ, cho dù ông dùng giọng điệu mềm mỏng, nói quanh co đầy ám chỉ, thì thứ nhận lại vẫn là câu từ chối ấy, vẫn là ánh mắt kiên định ấy."

Thằng bất hiếu, mày..."

"Ông Dương."

Một giọng nói lạnh như băng vang lên từ phía sau.

Dương Cao Diễn thoáng khựng lại.

Dương Hy quay đầu nhìn, ánh mắt lập tức dịu đi như dòng nước gặp được suối nguồn.Lăng Sở bước vào quán, khí chất trầm ổn như thường, nhưng trong giọng nói lại mang theo sự cảnh cáo không giấu giếm:"Nghe nói ông có chuyện muốn nói với tôi?"

Dương Hy đứng dậy, bước nhanh về phía Lăng Sở như thể tìm được nơi mình thuộc về."

Sở, anh tới rồi."

Lăng Sở liếc nhìn Dương Cao Diễn đang đứng sững lại, rồi dịu giọng với Dương Hy:"Em ra xe ngồi trước đi.

Chuyện còn lại, để anh."

Hắn vuốt nhẹ tóc cậu, động tác nhẹ nhàng mà đầy che chở.

Dương Hy gật đầu, ánh mắt lần cuối lướt qua Dương Cao Diễn, người cha chỉ nhớ đến cậu khi ông không còn gì trong tay.Không còn giận, cũng không còn tổn thương.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 76: Tai nạn.


Dương Hy ngồi trong xe không bao lâu, Lăng Sở đã quay trở lại.

Cậu không hỏi hắn đã giải quyết thế nào, chỉ im lặng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính.

Trong đầu vẫn vương vấn những lời Dương Cao Diễn vừa nói.

Hiện tại cậu không có kinh tế, chưa có công việc, còn đang sống cùng Lăng Sở.Ban đầu cậu đến sống với hắn là để cả hai bồi dưỡng tình cảm.

Nhưng càng ngày, cậu càng nhận ra giữa mình và hắn có một khoảng cách, không phải tình cảm, mà là xuất phát điểm."

Đừng buồn nữa.

Anh đã nói chuyện với cha em rồi, yên tâm đi."

Lăng Sở thấy dọc đường cậu cứ mải suy nghĩ, đoán cậu đang lo chuyện gia đình nên chủ động lên tiếng trấn an.

Chuyện công ty, Lăng Nguyên là người phụ trách.

Hắn không hứa rót vốn, nhưng đã đồng ý sẽ giúp một tay.

Tối nay, hắn sẽ gọi điện nhờ anh ấy cân nhắc, còn giúp đến đâu thì để anh ấy tự quyết định."

Anh à...

Em nhất định sẽ chăm chỉ học hành, trở thành một nghệ nhân, tiếp nối truyền thống nhà ngoại như mẹ."

Hồi nhỏ, mẹ rất ít khi nhắc về nhà ngoại, nhưng mỗi lần nhắc đến, trong ánh mắt bà luôn ngập tràn tự hào.

Mỗi tác phẩm mẹ làm, cậu đều ngồi bên cạnh nhìn, cảm giác như chúng có sự sống.

Cậu muốn trở thành người giống mẹ - một người giỏi giang, sống bằng đôi tay và đam mê.

Càng muốn trở thành người có thể sóng vai bên cạnh hắn, là một nửa tương xứng, không phải là gánh nặng."

Được, anh ủng hộ em."

Từ ngày hôm đó, mỗi ngày Dương Hy đều chăm chỉ hơn trước.

Sáng cậu dậy sớm hơn, mày mò nghiên cứu về điêu khắc; chiều đi học về thì lại ngồi lì trong phòng, cặm cụi biến những khúc gỗ thô sơ thành những tác phẩm có hồn.Lăng Sở rất vui vì cậu theo đuổi đam mê của bản thân, nhưng mấy hôm nay, vì muốn khắc xong tượng rồng, tay cậu phồng rộp đến đỏ ửng, khiến hắn xót lòng không chịu nổi."

Em nhìn tay em xem, còn chỗ nào lành lặn không hả?"

Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng lấy thuốc sát trùng lau từng vết xước rồi dán băng cá nhân cẩn thận.

Đôi bàn tay trắng trẻo ngày nào của Dương Hy giờ đã chai sạn vài chỗ, đầy vết xước do cầm dao khắc.

Dù những vết thương này rồi sẽ lành, nhưng từng dấu sẹo mờ vẫn cứ khiến lòng hắn nhói lên."

Ngành nào mà chẳng có khó khăn, anh.

Vài bữa nữa mấy vết này là khỏi thôi, em cũng không đau lắm đâu."

Dương Hy thấy sắc mặt hắn không vui, liền làm nũng, giọng pha chút mềm mỏng cố tình dỗ dành.

Cậu muốn kéo gần khoảng cách với hắn nên càng phải cố gắng nhiều hơn."

Nhưng anh xót lắm."

Giọng Lăng Sở trầm xuống, bàn tay siết nhẹ tay cậu."

Anh biết em thích điêu khắc, nhưng ngày nào cũng dậy sớm, học xong lại nhốt mình trong phòng tới khuya thế này không tốt.

Chuyện gì cũng cần thời gian và sự ổn định.

Với lại, dạo này em lạnh nhạt với anh lắm đấy, anh đẹp trai hơn khúc gỗ kia mà."

Lăng Sở khẽ kéo tay cậu ôm vào lòng, giọng nói lẫn cả nhẹ nhàng và ghen tuông khiến cậu nhịn được cười.

Dương Hy cảm thấy mình quả thực gần đây có hơi lơ là hắn, vì thế liền tỏ vẻ lấy lòng, chủ động hôn lên môi hắn như một lời làm lành.Cừu con tự dâng mình, hắn tất nhiên chẳng nỡ buông tha.

Một tay đỡ lấy lưng cậu, Lăng Sở nghiêng đầu, cướp lại thế chủ động, hôn sâu lên bờ môi mềm mại kia như thể muốn bù đắp cho những ngày cậu chỉ dành tâm trí cho những khúc gỗ vô tri.Người còn lại bị cậu bỏ lơ sau khi chuyên tâm điêu khắc chính là Du Tư Vũ, y đang căng thẳng vì chuyện tình cảm lại vướng ngay cậu bạn thân cứ mãi loay hoay với mấy khúc gỗ, nhắn mãi cũng không được hồi âm.

Tối nào Dương Hy cũng viện cớ bận rộn, nên ngay sau khi tan học chiều nay, Du Tư Vũ dứt khoát giữ cậu lại để đi cùng cho bằng được.Cũng đã khá lâu cả hai không có thời gian đi chơi cùng nhau, Dương Hy liền nhắn một tin cho Lăng Sở rồi thoải mái theo y rời khỏi trường.

Xe nhà Du Tư Vũ đã đậu sẵn trước cổng, cả hai lên xe rồi nhanh chóng rời đi.Trước lúc đi, Lăng Sở đã dặn dò kỹ càng là không được uống rượu bia, nên điểm đến hôm nay là trung tâm thương mại để chơi game giải khuây.Không giống những lần trước chỉ uống trà sữa hay chơi game ở PlayStation, hôm nay Du Tư Vũ rõ ràng muốn xả stress triệt để.

Y kéo cậu vào khu vận động, hết leo núi giả, vượt chướng ngại, ném rìu rồi nhảy trampoline, như thể muốn trút hết mọi cảm xúc rối bời lẫn năng lượng tích tụ.Dương Hy không nói gì, chỉ cười, chỉ chơi, cứ thế đi theo y một mạch đến khi cả hai đói rã người mới chịu dừng lại.

Lúc bước ra khỏi trung tâm thương mại, trời đã tối từ lâu, đèn đường rọi xuống vỉa hè một lớp ánh vàng dịu nhẹ, người qua lại cũng đã thưa dần."

Tâm trạng khá hơn chưa?"

Dương Hy sóng vai cùng Du Tư Vũ đi trên vỉa hè, tiện tay ném cho y một chai nước lạnh rồi mở nắp chai của mình, tu một ngụm lớn.

Xe nhà Du Tư Vũ đã được cho chạy về trước, lúc nào cần y sẽ gọi đến đón."

Cảm ơn cậu đã đi cùng tớ hôm nay.

Thật sự tốt hơn rất nhiều."

Trước kia Du Tư Vũ quen biết rất rộng, các mối xã giao nhiều không đếm xuể.

Nhưng mỗi lần có chuyện, người y tìm đến lại luôn là Dương Hy.

Có lẽ do chơi với nhau từ lâu, nên chỉ khi ở cạnh nhau mới có thể là chính mình, không cần giấu giếm điều gì, đối diện thẳng với những lo lắng đang gặm nhấm trong lòng."

Chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết thôi, chỉ cần cậu đừng buông tay."

"Đi nào, tớ dẫn cậu đi ăn tối, hôm nay tớ bao!"

Dương Hy khoác tay lên vai Du Tư Vũ, hai người thong thả bước đi dưới ánh đèn đường.

Sau khi ăn tối xong, ngoài trời đột ngột đổ cơn mưa rào, Du Tư Vũ gọi xe nhà tới chở cậu về nhưng Lăng Sở đã nhắn rằng sẽ tới rước, nên y quyết định đợi cùng cậu.Cả hai trú mưa dưới cây dù trước cửa nhà hàng, Du Tư Vũ nghiêng người, ghé tai Dương Hy nói gì đó khiến cậu bật cười khúc khích.

Tiếng cười như tan vào màn mưa, nhỏ bé và mong manh.

Trời mỗi lúc một nặng hạt, dòng người như đang trôi qua trước mặt họ, vội vã, xa lạ.Bỗng một chiếc xe máy phía xa rồ ga chạy vụt qua, xé tan không gian tĩnh lặng của đêm mưa.Du Tư Vũ cùng Dương Hy quay người lùi vào trong một chút thì ánh đèn xe từ xa rọi đến, một chiếc mô-tô đang lao tới với tốc độ không kiểm soát, bánh xe quét mạnh nước trên mặt đường, ánh đèn pha chói loà rọi thẳng về phía hai người.Du Tư Vũ theo phản xạ lập tức quay đầu - đôi mắt vừa kịp chạm ánh đèn thì tim y thắt lại."

Hy, cẩn thận!"

Trong tích tắc, y không nghĩ được gì khác ngoài việc đưa tay đẩy mạnh Dương Hy ra khỏi vị trí nguy hiểm.

Lực đẩy mạnh đến mức Dương Hy lảo đảo ngã nhào ra một bên, trượt dài trên nền gạch ướt.Ngay khoảnh khắc ấy chiếc mô-tô như mũi tên rời dây, tông thẳng vào Du Tư Vũ.RẦM!Âm thanh va chạm lạnh người vang lên.

Thân thể Du Tư Vũ bị hất ngược ra sau, đập mạnh xuống nền xi măng ẩm ướt.Âm thanh va chạm khô khốc vang lên át cả tiếng mưa.Dương Hy choáng váng, lúc này mới lồm cồm bò dậy, cánh tay trầy xước do ma sát với nền gạch.

Mắt cậu mở to, ngơ ngác nhìn xung quanh trong vài giây, cho đến khi tầm mắt rơi vào một bóng người nằm bất động cách cậu một khoảng.

Cậu gần như hét lên, quên hết đau đớn mà lao về phía Du Tư Vũ.

"Tư Vũ!"

Hai tay cậu run lên khi nhìn thấy máu loang ra dưới đầu Du Tư Vũ như cánh hoa màu đỏ thẫm giữa vũng nước mưa.

Chiếc xe gây tai nạn nằm đổ cách đó vài mét, người lái xe cũng bất tỉnh.

Mọi thứ trở nên hỗn loạn: người đi đường vội vã gọi cấp cứu, người che ô chạy đến hỗ trợ.Không lâu sau đó, tiếng còi xe cứu thương vang lên.

Khi nhân viên y tế hỏi có người thân bệnh nhân không, đầu óc Dương Hy trống rỗng, chỉ biết gật đầu liên tục rồi lập tức leo lên xe theo cùng.Trên xe, Dương Hy gọi điện cho Lăng Sở.

Giọng cậu lạc đi, run rẩy, nghẹn ngào:"Anh ơi...

Tư Vũ bị xe tông... vì cứu em... cậu ấy đẩy em ra... hức...

đầu cậu ấy chảy nhiều máu lắm..."

Lời nói của cậu rời rạc, lộn xộn, nhưng cũng đủ để khiến Lăng Sở bên kia đầu dây lạnh cả sống lưng."

Dương Hy, bình tĩnh.

Nghe anh nói nè.

Bình tĩnh lại nghe anh."

"Bây giờ hai em đang ở đâu?"

"Bác tài nói... hức...

đang đến bệnh viện Đại Á..."

Nghe tên bệnh viện, Lăng Sở lập tức nhớ tới Doãn Du đang công tác tại đó.

Hắn nén lại lo lắng, cố trấn an Dương Hy:"Em nghe anh dặn, giờ anh gọi anh Du tới khoa cấp cứu liền.

Em tới nơi thì để bác sĩ đẩy Tư Vũ vào trong, còn em ngồi yên đó đợi anh tới.

Nghe rõ chưa?"

"Dạ...

Anh tới nhanh nha anh."

Dương Hy lúc này đã hoảng loạn, chỉ còn biết bấu víu vào từng lời nói của Lăng Sở.

Khi tới bệnh viện, Dương Hy trông thấy Doãn Du đứng đợi sẵn.

Ánh mắt anh lo lắng nhưng cũng vô cùng bình tĩnh nhìn cậu một lượt.

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng của anh, như chặn lại con sóng đang cuộn trào trong lòng cậu:"Em yên tâm, cứ ngồi đó đợi.

Bác sĩ sẽ cố gắng hết sức cứu cậu ấy."

Dương Hy khẽ gật đầu, cả người cậu ướt sũng vì mưa, sức mặt tái mét cùng đôi môi tím ngắt.

Cậu nhìn theo bóng lưng Doãn Du đẩy băng ca của Du Tư Vũ vào phòng cấp cứu, lòng như bị rút cạn hết khí lực ngồi thụp xuống ghế chờ.Cánh cửa phòng cấp cứu khép lại, để lại phía sau là một Dương Hy siết chặt tay mình đang run lên không ngừng.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 77: Phòng ICU.


Khi Lăng Sở đến, hắn thấy Dương Hy đang ngồi co người trên ghế, ôm lấy hai chân, mặt vùi trong cánh tay, một mình lẻ loi trước cửa phòng cấp cứu đóng chặt.

Hắn bước nhanh đến bên cạnh, thì thấy toàn thân lẫn mái tóc cậu đều ướt sũng, quần áo dính sát vào người."

Hy, em có bị thương không?"

Lăng Sở hạ người ngồi xuống bên cạnh cậu.

Khi nãy nghe cậu gọi điện kể lại sự việc, tim hắn như muốn rớt ra ngoài.

Suốt dọc đường tới đây, hắn chỉ toàn lo lắng, nhưng khi tận mắt thấy cậu trong bộ dạng này, hắn lại càng đau lòng hơn."

Anh ơi..."

Nghe giọng hắn bên tai, Dương Hy khẽ ngẩng đầu.

Viền mắt đỏ hoe, khi nhìn thấy hắn, nước mắt lặng lẽ rơi.

Trong lòng cậu là một mảnh hỗn độn, đầy sự tự trách.

Trong lúc nguy hiểm như vậy, Du Tư Vũ vẫn có thể bình tĩnh đẩy cậu ra, còn cậu thì chẳng làm được gì."

Cậu ấy chảy rất nhiều máu."

Cậu muốn nói rõ hơn, muốn nói rằng Du Tư Vũ vì cứu cậu mà bị xe tông trực diện, đầu bê bết máu.

Nhưng cổ họng nghẹn lại, như có vật gì chặn trong ngực.

Sống mũi cay xè, không nói nên lời chỉ còn lại từng giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi."

Ngoan, cậu ấy sẽ không sao đâu.

Bác sĩ đang cấp cứu bên trong rồi.

Em đừng lo quá.

Em có bị thương ở đâu không?"

Lăng Sở giang tay ôm lấy cậu, nhẹ nhàng ấn đầu cậu vào lòng mà vỗ về.

Hắn biết hiện tại Dương Hy đang tự trách rất nhiều, nhưng nếu khi đó Du Tư Vũ không kịp đẩy cậu ra thì có lẽ cả hai đã gặp nạn rồi."

Chân em... hơi đau một chút."

Qua một lúc, khi cậu chuyển động, cơn đau ở cổ chân lập tức truyền lên đại não.

Có lẽ cậu đã đau từ lâu nhưng vì quá lo lắng nên không để tâm."

Để anh kiểm tra."

Lăng Sở lui lại một chút, cúi người kiểm tra cổ chân, rồi xem xét toàn thân cậu.

Cánh tay có vài chỗ trầy xước, cổ chân hơi sưng, có lẽ đã bị trật."

Anh đưa em đi sát khuẩn trước nhé."

Hắn đỡ cậu đứng dậy, dìu tới phòng y tá để xử lý vết thương.

Sau đó lại chạy ra xe lấy bộ đồ dự phòng mang vào cho cậu thay.

Bộ quần áo trên người cậu đã ướt sũng, không thể mặc tiếp được nữa.Xử lý xong xuôi, cả hai lại quay lại ghế ngồi trước phòng cấp cứu.

Dương Hy lấy điện thoại ra gọi cho mẹ Du Tư Vũ, thông báo tình hình.

Từ nãy đến giờ hoảng quá nên cậu hoàn toàn quên mất phải báo cho người nhà của cậu ấy.Chừng nửa tiếng sau, ba mẹ Du Tư Vũ vội vàng tới bệnh viện.

Trên người hai người còn vương vài giọt nước mưa, gương mặt đầy lo lắng tiến nhanh về phía Dương Hy."

Tư Vũ sao rồi con?

Sao lại bị xe tông?"

Lệ Bách Nguyệt nắm lấy tay cậu, giọng run rẩy.

Ánh mắt bà liên tục liếc về dòng chữ đỏ "Cấp cứu" trước cửa, rồi lại quay sang cậu.

"Dì Nguyệt... là tại con.

Cậu ấy vì cứu con nên mới..."

Trong lòng cậu vẫn luôn nặng trĩu vì cảm giác tội lỗi.

Lúc này, mỗi lời nói đều trở nên nghẹn ngào, chẳng rõ ràng gì cả, chỉ biết tự trách mình."

Chào chú, dì.

Con là người nhà của bé Hy.

Hôm nay hai đứa đi chơi, trên đường về thì gặp tai nạn.

Một chiếc xe mô tô mất thắng lao đến, Tư Vũ kịp đẩy bé Hy ra nên bị tông trúng.

Hiện cơ quan chức năng đang làm rõ sự việc.

Bé Hy vì chuyện này mà tự trách rất nhiều..."

Tính cách Dương Hy vốn rất tốt, người thân thiết với cậu đều được cậu đối xử chân thành.

Du Tư Vũ lại là người bạn thân nhiều năm, nay vì cậu mà bị thương nặng, dù lỗi không do cậu gây ra, cậu vẫn không thể ngừng tự trách.Du Tư Dực ôm vợ vào lòng khi bà bật khóc vì quá lo lắng, nhà họ Du chỉ có mỗi Du Tư Vũ là con một nên được cưng chiều rất nhiều.

Ông là người hiểu chuyện, cũng từng gặp Dương Hy không ít lần mỗi khi cậu qua nhà chơi.

Vợ chồng họ vì bận rộn sự nghiệp mà ít có thời gian bên con, phần lớn đều giao cho bảo mẫu chăm sóc.

Dương Hy là người bạn thân mà họ tin tưởng, cũng coi như con cháu trong nhà.Cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt suốt mấy tiếng cuối cùng cũng mở ra, dòng chữ đỏ "Cấp cứu" vụt tắt.

Du Tư Vũ được đẩy ra ngoài trên giường bệnh, mặt đeo mặt nạ oxy, sắc mặt tái nhợt khiến lòng người quặn thắt.Bác sĩ trực bước ra, hướng về phía người nhà."

Bệnh nhân gãy ba xương sườn, tràn dịch phổi.

Đầu va đập mạnh dẫn đến chấn thương sọ não, cần đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi.

Tình trạng hiện tại không khả quan, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.

Người nhà đi làm thủ tục nhập viện và ký giấy liên quan giúp."

Lệ Bách Nguyệt nghe xong liền gục trong vòng tay chồng, nước mắt lưng tròng.

Dương Hy nghe xong thì choáng váng đến mức suýt ngã, may có Lăng Sở kịp đỡ lấy.Du Tư Vũ được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Người thân không được tự ý vào thăm.

Mà lúc này, Dương Hy cũng bắt đầu phát sốt do ngấm nước mưa quá lâu."

Chúng ta về nghỉ một lát, ngày mai anh đưa em tới xem tình hình Tư Vũ, được không?"

Ba mẹ Du đã đi lo thủ tục nhập viện.

Chỉ còn Lăng Sở và Dương Hy đứng trước phòng cấp cứu.

Hắn ôm lấy người đang nóng bừng trong lòng, vỗ về an ủi.

Quần áo hắn mặc trên người vốn đã rộng, khoác lên người cậu lại càng khiến cậu trông nhỏ bé, đáng thương."

Em muốn ở lại với cậu ấy."

Đầu Dương Hy hơi choáng, nhưng vẫn cương quyết làm theo ý mình.

Cậu muốn chờ đến khi Tư Vũ tỉnh lại, hoặc ít nhất nghe bác sĩ thông báo rằng cậu ấy đã qua cơn nguy kịch."

Hiện tại Tư Vũ đã vào phòng chăm sóc đặc biệt, có giờ thăm quy định.

Em ngồi đây chờ cũng không giúp đỡ được gì, em phải khỏe mạnh thì mới lo cho người khác được."

"Em vẫn muốn chờ cậu ấy..."

Tính Dương Hy một khi đã cố chấp thì rất khó lay chuyển.

Thấy không thể nói lý được, Lăng Sở bế thẳng cậu lên mang ra xe."

Anh thả em xuống!

Em muốn ở lại chờ cậu ấy tỉnh lại!

Anh thả em ra!"

Ra khỏi cửa bệnh viện, Lăng Sở mới chịu đặt cậu xuống.

Trời đã về khuya, xung quanh chẳng còn ai nhưng vừa mới đứng vững, mông cậu liền truyền đến một cơn đau rát."

Người thì đang sốt, còn đòi ở lại làm gì?

Em ở lại cũng chẳng giúp được gì.

Ngoan ngoãn về nghỉ ngơi, mai anh đưa em tới."

Giọng hắn ban đầu hơi cao, nhưng khi thấy ánh mắt ấm ức của cậu thì lập tức dịu lại, mềm đi hẳn."

Nghe lời nào."

Lăng Sở tiến tới nắm lấy tay cậu, lần này Dương Hy không còn phản kháng, chỉ ngoan ngoãn để hắn dìu ra xe.

Về đến nhà, đầu óc cậu đã mơ hồ, cả người nặng trĩu chỉ muốn nằm xuống nghỉ.

Hắn bế cậu lên phòng, thay đồ ngủ rồi lấy máy đo nhiệt độ.Sốt đến 39.5 độ C.Hắn nhìn cậu bắt đầu mê man thì vội vàng đi lấy khăn ấm lau người.

Không biết là do nhiễm lạnh hay vì mấy vết thương khiến cậu sốt cao như thế.

Sau một lượt chăm sóc, hắn đút cho cậu uống viên hạ sốt cùng nước điện giải.Chăm trước chăm sau đến tận gần sáng, Dương Hy mới có dấu hiệu hạ sốt.

Hắn nhẹ tay chỉnh lại chăn, kéo rèm rồi xuống nhà nấu cháo."

Tư Vũ bị xe tông, đang nằm ICU ở bệnh viện Đại Á."

Hắn gửi một dòng tin ngắn cho tài khoản trò chuyện của Đồ Tư, sau đó tắt máy bỏ vào túi.

Tối qua xảy ra chuyện, hắn cũng đã xin phép cho cả hai được nghỉ trên trường một ngày.

Trong tủ lạnh còn chút xương ống, hắn mang ra hầm lấy nước, rang sơ gạo rồi cho vào nấu cháo.Cả đêm không chợp mắt, Lăng Sở cũng bắt đầu thấy mệt.

Nấu nướng, dọn dẹp đâu vào đấy, hắn lên lại phòng thấy cậu đã hạ sốt hắn mới yên tâm nằm xuống cạnh, định tranh thủ nghỉ ngơi một chút.Dương Hy tỉnh dậy khi trời đã quá trưa.

Cậu lờ mờ mở mắt, nhìn quanh căn phòng kéo rèm tối om, chẳng thấy ai liền chậm rãi ngồi dậy.Chân trái bị trật, y tá đã dặn hạn chế đi lại nên giờ chân cậu chẳng có chút sức lực nào chống đỡ.

Nhìn cầu thang dài ngoằn ngoèo, cậu đành khẽ gọi:"Anh ơi."

"Dậy rồi à?

Còn đau đầu không?"

Lăng Sở từ phòng khách bước tới đứng dưới chân cầu thang nhìn lên.

Cậu vừa ngủ dậy, quần áo có hơi xộc xệch, tóc tai bù xù được túm tạm ra sau tai trông vừa buồn cười vừa thương."

Em hết đau rồi, mình tới bệnh viện đi."

Thấy cơ thể đã đỡ hơn, cậu chỉ muốn nhanh chóng đến xem tình hình của Tư Vũ."

Mới tỉnh chưa ăn uống gì hết mà đòi đi đâu.

Hết đau đầu chưa chắc hết sốt.

Ăn cháo đàng hoàng đi rồi tính tiếp."

Lăng Sở thật sự không muốn cậu ra ngoài lúc này nên khi nghe thấy cậu vừa dậy đòi đi ngay thì không vui lắm.

Dù đến bệnh viện cũng chỉ ngồi chờ, nhưng biết cậu lo nên hắn không nỡ từ chối thẳng."

Anh nói khi về sẽ dẫn em đi mà.

Giờ lại nuốt lời!"

Cậu ngồi trong phòng ăn, gương mặt ấm ức nhìn hắn đang loay hoay múc cháo.

Thấy hắn im lặng tâm trạng do bệnh đang khó chịu giờ càng khó chịu hơn."

Anh nói em về nghỉ ngơi, là phải ăn uống, ngủ đủ rồi mới đi.

Không phải nói không chở em.

Ngoan, ăn cháo rồi anh dẫn đi."

Hắn đặt tô cháo trước mặt cậu, nhẹ giọng dỗ dành."

Em không ăn!

Em muốn đi, không chở thì em tự đi."

Cậu nghe hắn nói nhưng trong đầu vẫn đinh ninh là hắn không cho cậu đi thăm Du Tư Vũ, nghe hắn nói vậy cậu liền đẩy tô cháo ra rồi khập khiễng đứng dậy.Hắn nhíu mày, không muốn so đo với người bệnh, đành bước lại kéo cậu ngồi lên đùi, một tay giữ eo để cậu khỏi vùng vẫy, tay kia đảo cháo cho nguội bớt rồi đưa thìa lên miệng cậu."

Ăn ngoan, rồi anh dẫn đi."

Dương Hy trừng mắt, quay đầu qua một bên.

"Không ăn!"

Cậu hất tay đẩy tay hắn ra, làm cháo văng tung tóe lên bàn, vài giọt còn bắn cả vào quần.

Căn phòng lập tức trở nên im bặt.

Lăng Sở cúi đầu nhìn cậu, không nói lời nào.Cậu ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt nghiêm túc của hắn, tự biết mình quá tay nên khẽ cúi đầu im lặng.Một lúc sau, Lăng Sở dọn dẹp xong thì giúp cậu đổi cái thìa khác, đặt lại tô cháo trước mặt cậu rồi lạnh giọng:"Cho em ba mươi phút ăn hết tô cháo này.

Không xong thì lên phòng nằm sấp ăn roi."

Dứt lời, hắn rời khỏi phòng.

Dù không nỡ đánh, nhưng nhóc con này càng ngày càng lì, không dằn là không được.Nửa tiếng sau hắn quay lại, tô cháo vẫn còn y nguyên, mà người thì chẳng thấy đâu.Lăng Sở nhíu mày lên lầu tìm thì thấy cậu đang nằm sấp trên giường, chăn phủ nửa người trên, từ mông trở xuống để trần trụi giữa phòng.

Nhìn kiểu này là biết dỗi, thà ăn đòn còn hơn ăn cháo đây mà.Hắn tức đến bật cười, bước tới vỗ một cái thật kêu lên mông cậu, khiến cậu giật nảy người kêu lên."

Càng ngày càng bướng, ai chiều ra cái tính này vậy hả?"

Hắn đánh thì đánh vậy nhưng cũng không muốn đánh cậu khi đang bệnh như thế này.

Hai tay hắn kéo quần lên giúp cậu rồi tiến đến lấy chăn đang chùm trên người cậu ra để dỗ dành nhưng lôi mãi vẫn không được đành ôm nguyên người lẫn chăn vào lòng."

Dỗi gì nữa?

Anh nói em nghỉ ngơi, ăn uống rồi dẫn đi thăm Tư Vũ mà.

Thái độ kiểu này là sao?"

Lăng Sở gỡ chăn xuống để lộ khuôn mặt phụng phịu của Dương Hy.

"Anh lớn tiếng với em, người ta đang bệnh mà anh không thương, còn đánh mông người ta nữa.

Có ai chăm người bệnh mà bắt ăn cháo một mình bao giờ đâu."

Giọng Dương Hy ấm ức, mặt vì chui trong chăn lâu nên đỏ bừng, miệng nhỏ oán trách nghe cũng hợp lý lắm."

Vậy có người bệnh nào một hai đòi chạy ra ngoài như em không?

Anh đút thì hất đổ cả cháo, còn trách ngược lại anh."

Hắn giả bộ nghiêm túc hỏi lại.

Cậu nghẹn họng, định trốn vào lại chăn thì bị hắn giữ chặt."

Được rồi, ngoan.

Xuống ăn cháo rồi uống thuốc, người em sốt lại rồi này."

"Em ăn xong anh phải chở em đi."

"Ừ, chiều anh đưa qua."

Biết cậu lo cho Du Tư Vũ, hắn cũng không nói thêm nữa.

Đi ra ngoài hắn quấn cậu kĩ một chút không cho gió lùa vào là được rồi.

Nghe hắn đồng ý, Dương Hy mới ngoan ngoãn ăn hết tô cháo hắn đút, uống thêm viên thuốc hạ sốt rồi lên giường nghỉ ngơi.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 78: Bị ngốc.


Buổi chiều, Lăng Sở chở Dương Hy đến bệnh viện.

May mắn là hiện tại Du Tư Vũ đã qua cơn nguy kịch.

Cậu ngồi trong phòng chờ dành cho người nhà, bên cạnh là ba mẹ Du.

Lúc này, xuất hiện thêm một người nữa, chính là Đồ Tư."

Hay là dì với chú về nghỉ ngơi một chút đi ạ, con ở lại trông cậu ấy.

Nếu có thông báo gì từ bác sĩ, con sẽ gọi cho hai người."

Dương Hy nhìn sắc mặt Lệ Bách Nguyệt nhợt nhạt vì thức trắng đêm lo cho con trai, trong lòng càng thêm áy náy.

Dù sao thì Du Tư Vũ cũng vì bảo vệ cậu mới bị thương nặng đến vậy, nên thái độ của mẹ Du với cậu không còn thân thiện như trước.

Cậu ngượng ngùng cười, khẽ liếc sang ba Du rồi cúi đầu vân vê ngón tay.Du Tư Dực nhìn vợ, lại nhìn sang Dương Hy với ánh mắt dịu dàng, khẽ thở dài một hơi."

Vậy chúng ta về nghỉ một chút, thay đồ rồi quay lại.

Phiền con ở đây trông thằng bé, có chuyện gì thì gọi cho chú nhé."

Giọng nói nhẹ nhàng của ba Du khiến Dương Hy thấy lòng nhẹ nhõm hơn phần nào.

Cậu nhanh chóng gật đầu, tiễn hai người ra cửa, trong phòng chỉ còn lại ba người.

Đồ Tư ngồi một góc, im lặng nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ICU, gương mặt không biểu cảm.Nhận được tin nhắn của Lăng Sở, anh lập tức thay đồ và lao khỏi nhà.

Dù phải đánh đổi bất cứ điều gì, anh cũng muốn được ở bên Du Tư Vũ lúc này.Phòng ICU mỗi ngày chỉ cho người nhà vào thăm 15 phút một lượt.

Dương Hy còn phải đi học nên sau hai ngày nghỉ túc trực, cậu quay lại trường.

Sau giờ học, Lăng Sở sẽ chở cậu đến bệnh viện thăm Du Tư Vũ, đến tối hai người mới về.

Hơn mười ngày sau, bác sĩ thông báo các chỉ số sinh tồn của Du Tư Vũ đã ổn định, không cần dùng máy thở nữa, nên sẽ chuyển sang phòng bệnh thường để theo dõi thêm.

Dù vậy, Tư Vũ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

"Vì não chấn động mạnh nên hiện tại bệnh nhân vẫn hôn mê.

Tuy đã qua cơn nguy kịch, nhưng việc tỉnh lại là quá trình cần thời gian.

Mong gia đình kiên nhẫn chờ đợi."

Bác sĩ nói với giọng bình thản, như thể đã quá quen với những tình huống thế này nên không còn bận lòng.Dương Hy nghe tình hình Du Tư Vũ được rời khỏi phòng ICU thì thở phào, trong lòng nhẹ nhõm một chút.

Nhưng trực tiếp nhìn bạn thân nằm trên giường bệnh, mắt cậu bất giác đỏ hoe."

Xin lỗi cậu...

Nếu không phải cậu đẩy tớ ra, thì đã không bị thương nặng như vậy."

Cậu ngồi bên giường thì thầm, Lăng Sở đứng sau lặng lẽ vỗ vai cậu an ủi.

Ba mẹ Du vì lo lắng nên nhiều ngày qua chưa có lúc nào nghỉ ngơi thật sự.

Ở với con trai nửa ngày, họ lại trở về nhà lấy sức rồi hôm sau quay lại.Đồ Tư ngồi bên cạnh giường bệnh nắm lấy tay Tư Vũ, sắc mặt y nhợt nhạt đang nhắm mắt như đang yên tĩnh ngủ.

Vì mai Dương Hy còn đi học nên tới tối Lăng Sở chở cậu về nhà, trong phòng bệnh chỉ còn lại Đồ Tư ở bên cạnh chăm sóc Du Tư Vũ.

Chiều hôm sau, trên đường đến bệnh viện Dương Hy ngồi trên xe nhìn xung quanh thấy tiệm cây cảnh bên đường thì nói hắn dừng xe lại.

"Anh ghé tiệm hoa bên kia đi, em muốn mua vài chậu cây nhỏ với hoa cho Tư Vũ."

Vẻ mặt tươi tắn bước xuống xe của cậu khiến Lăng Sở cong môi cười, hắn yên lặng chờ cậu mua đồ.Một lúc sau, Dương Hy ôm một bó hoa tulip hồng cùng mấy chậu cây xanh nhỏ xinh quay lại.

Cả hai lại cùng đến bệnh viện."

Em thấy phòng Tư Vũ trống quá nên mua mấy chậu cây cho thoáng.

Khi cậu ấy tỉnh lại nhìn thấy chắc sẽ vui.

Cậu ấy thích mấy thứ nhỏ nhỏ xinh xinh này lắm."

Giọng Dương Hy tràn đầy hứng khởi.

Những ngày qua, nhờ có Lăng Sở luôn ở bên động viên, cậu mới dần nguôi ngoai nỗi áy náy và chuyên tâm chăm sóc cho bạn thân.Lăng Sở lặng lẽ đi bên cậu, giúp cầm đồ, nghe cậu nói.

Khi đẩy cửa bước vào phòng bệnh, một bầu không khí trầm lặng đập vào mắt họ."

Tư Vũ!

Cậu tỉnh rồi hả?!"

Dương Hy reo lên, vui mừng chạy tới bên giường, còn tự vỗ mặt mấy cái để chắc chắn bản thân không đang nằm mơ.

Du Tư Vũ ngồi tựa lưng vào gối, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng khi thấy người vừa bước vào đã la oai oái, vẻ mặt đầy nghi hoặc."

Cậu có biết cậu ngủ hơn hai tuần rồi không?

Cậu dọa tớ sợ muốn chết!"

Cậu giở giọng oán trách nhưng gương mặt thì vui vẻ ngó nghiêng nhìn Du Tư Vũ, người trên giường thì nhìn cậu với ánh mắt xa lạ, rồi mới lên tiếng hỏi:"Cậu là ai vậy?"

Một câu đơn giản nhưng như tiếng sét đánh ngang đầu Dương Hy.

Giọng Du Tư Vũ khàn đặc sau thời gian dài im lặng, càng khiến lời nói ấy trở nên xa lạ "Bác sĩ nói em ấy có thể bị mất trí nhớ sau chấn thương.

Có thể là tạm thời, cũng có thể là vĩnh viễn."

Giọng Đồ Tư chợt vang lên, giải thích cho thắc mắc của cậu.

Lăng Sở ngồi một bên cũng hiểu ra tại sao lúc bước vào phòng lại cảm thấy không khí kỳ lạ như thế."

Cậu bị ngốc rồi sao?"

"Cậu mới ngốc ."

Theo phản xạ, Dương Hy buột miệng nói, nhưng không ngờ Du Tư Vũ cũng đáp lại không kém.

Dù mất trí nhớ nhưng cái kiểu ăn nói đốp chát này thì không sai vào đâu được.

"Ha ha...

Phải vậy chứ!

Nếu cậu quên tớ rồi, vậy thì chúng ta làm bạn lại từ đầu.

Tớ tên là Dương Hy, chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đấy.

Tớ cho cậu xem mấy tấm hình này nè."

Ba mẹ Du lúc này đã theo bác sĩ ra ngoài để nghe giải thích kỹ hơn.

Trong phòng chỉ còn lại mấy người trẻ.

Dương Hy hào hứng kể lại những chuyện cũ, còn mở điện thoại ra khoe mấy bức ảnh chụp từ hồi nhỏ.

Cậu vốn có thói quen lưu lại kỷ niệm nên ảnh hồi bé của hai người vẫn còn đầy."

Vậy là tụi mình chơi thân lắm à?"

Du Tư Vũ nghe cậu kể một hồi thì hỏi lại với vẻ nghi hoặc."

Tất nhiên rồi!

Trên người cậu có mấy nốt ruồi ở đâu tớ còn nhớ nữa kìa!"

Vẻ mặt Dương Hy đầy tự tin.

Lăng Sở đứng bên cạnh cũng bật cười, nhóc con này càng ngày càng biết pha trò."

Vậy sao hồi tớ yêu cái người kia, cậu không ngăn lại?

Tóc tai gọn gàng, mặt thì ngáo ngáo, nhìn phát biết mọt sách rồi."

Lời nói của Du Tư Vũ lạnh nhạt vang lên.

Y liếc sang Đồ Tư đang đứng phía xa, rồi quay lại nhìn Dương Hy.

Cậu nghe vậy liền cười ngặt nghẽo, trước kia thì khen "anh Tứ" đẹp trai tri thức, giờ lại chê bai cũng vì mấy lý do đó.Đồ Tư nghe xong thì bất lực.

Anh không ngờ sau khi tỉnh lại, Du Tư Vũ lại đánh giá anh thế này.

Ban nãy anh còn nói hai người là người yêu, vậy mà y tỏ thái độ như nghe chuyện hoang đường.

Mắt mình trước kia kém đến mức nào chứ?"

Tại cậu một hai đòi theo đuổi anh ấy trước mà."

Dương Hy nhanh chóng kể lại mấy chiêu trò ngốc nghếch ngày trước của Du Tư Vũ, khiến y chau mày không tin nổi."

Chắc lúc đó đầu tớ có vấn đề thật rồi."

Dù sao Du Tư Vũ hiện tại không chấp nhận bản thân là người yêu của Đồ Tư nên sau khi nghe cậu kể xong đánh giá một câu lạnh tanh.

Bản thân mất trí nhớ đi chê bản thân trước đây có vấn đề khiến mọi người trong phòng khẽ cười.

Lăng Sở để Dương Hy ở lại phòng chơi với Du Tư Vũ, còn mình thì gọi Đồ Tư ra ngoài nói chuyện.

Dù sao ngày nào tan học về cậu cũng kể chuyện hai người cho hắn nghe, hơn nữa hắn cũng có quan hệ không tồi với anh trai Đồ Tư, nên cũng muốn quan tâm một chút."

Sau này cậu tính thế nào?"

Hắn ngồi ghế trước cửa phòng bệnh, nhìn Đồ Tư.

Trước kia từng tiếp xúc một thời gian với anh trai anh, là một người rất cố chấp.

Bây giờ nhìn Đồ Tư, hắn cảm thấy sự cố chấp ấy dường như di truyền."

Chuyện đến nước này, có lẽ ông trời muốn bảo vệ em ấy khỏi tổn thương.

Em ấy quên em cũng được, quên hết càng tốt...

Còn hơn để em ấy đau lòng khi biết em sắp đính hôn."

Đồ Tư nói rất nhẹ, như thể sợ chính mình nghe thấy.

Qua khung kính cánh cửa, anh thấy Du Tư Vũ đang cười, nụ cười ấy khiến tim anh mềm đi, rồi lại quặn thắt như bị ai bóp nghẹt.

Anh khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười mang theo cả sự bất lực và đau đớn dằn vặt."

Nếu có thể lựa chọn, em không muốn rời xa em ấy.

Nhưng nếu chỉ có thể chọn một người đau, em tình nguyện là người đó."

Lăng Sở nhìn anh, không nói gì.

Ánh mắt hắn nhìn theo hướng của cậu đụng phải người con trai đang cột tóc cây dừa bên trong.

Một lúc sau, hắn thở dài lên tiếng:"Anh trai cậu là người không bao giờ chịu khuất phục.

Hôn nhân giữa các gia tộc chẳng qua chỉ để củng cố tiềm lực công ty.

Chỉ cần cậu đủ mạnh, đủ bản lĩnh, thì dù là ai sắp đặt đi chăng nữa... cũng không thể quyết định thay cuộc đời cậu."

Có những chuyện phải tự mình đứng lên giành lấy.

Muốn bảo vệ người mình thương, thì bản thân phải trở thành người mà không ai dám đụng tới.Lăng Sở cũng không nói thêm gì nữa.

Hắn đứng dậy, vỗ vai Đồ Tư một cái rồi rời đi, để lại anh một mình lặng lẽ đối mặt với trái tim đang dần rạn nứt vì một người đã không còn nhớ đến anh.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 79: Nuôi mèo.


Sau vài ngày nằm viện theo dõi, Du Tư Vũ cũng được cho về nhà.

Kể từ lúc tỉnh lại, Đồ Tư chỉ đến thăm một lần duy nhất, rồi từ đó không còn xuất hiện nữa.

Vài ngày sau, báo chí rầm rộ đưa tin thiếu gia thứ hai nhà họ Đồ tuyên bố từ hôn ngay trong lễ đính hôn."

Cậu thật sự không nhớ gì về anh ấy hết hả?

Trước kia cậu mê ảnh lắm, còn nói muốn gọi ảnh bằng một cái tên chưa ai từng gọi nữa kìa.

Gì mà...

'Tư là bốn' nên gọi là anh Tứ ấy."

Dương Hy vừa lướt tin tức vừa liếc sang hỏi Du Tư Vũ.

Dù gì hai người cũng từng yêu , vậy mà một cái tai nạn là mọi ký ức đều mất sạch, nghĩ cũng thấy tiếc."

Vậy sao?

Tớ không nhớ gì thật.

Mỗi lần nhìn thấy mặt anh ta, trong lòng tớ lại khó chịu, rồi tức giận nữa."

Du Tư Vũ dứt mắt khỏi màn hình điện thoại, quay sang nhìn Dương Hy.

Hôm nay là cuối tuần, y rủ cậu qua nhà chơi game giết thời gian.

Bác sĩ dặn rằng để phục hồi trí nhớ thì tốt nhất nên tiếp xúc nhiều với người và nơi thân quen, thế nên Dương Hy trở thành khách quen mấy ngày nay dù sao trước kia cậu cũng qua nhà Tư Vũ chơi nên cũng chẳng thấy ngại."

Hình như trước hôm cậu mất trí nhớ, hai người đang cãi nhau thì phải.

Cậu bảo buồn nên mới rủ tớ đi ăn uống cho khuây khoả."

Dương Hy cũng không chắc lắm, nhưng cậu vẫn kể lại buổi tối hôm đó, lỡ đâu nhắc lại được điều gì khiến Tư Vũ nhớ ra thì sao."

Khiến người yêu giận mà không biết dỗ, còn để người ta đi tìm bạn thân giải sầu...

Người như vậy thì xứng đáng bị chia tay, chẳng tinh tế gì hết."

Du Tư Vũ ngồi bên cạnh, nghiêm túc lắng nghe rồi bình luận tỉnh rụi, như thể người trong câu chuyện không liên quan gì tới mình."

Thôi kệ, mai mốt cậu mà nhớ lại rồi trách tớ không chịu giúp thì biết tay tớ nha."

Dương Hy nhìn bộ dạng đăm chiêu giả vờ vô tội của y, trong lòng hờn dỗi.

Rõ ràng là chẳng chịu hợp tác gì cả!Cậu ở nhà Du Tư Vũ chơi cả ngày, mãi đến tối mới bắt xe về.

Dạo gần đây thời tiết thất thường, cậu vừa ngồi vào xe chưa được bao xa thì trời đổ mưa như trút.Từ trong xe nhìn ra, chỉ thấy một màn trắng xóa mịt mùng.

Ánh đèn đường hắt vào cửa kính, chiếu rõ từng hạt mưa rơi lộp độp.

Xe dừng trước cổng nhà, Dương Hy nhìn ra ngoài, mưa không còn quá to, nên cậu cũng không gọi Lăng Sở xuống đón.

Cậu trả tiền xe rồi kéo áo khoác trùm lên đầu, tính chạy một mạch vào nhà cho nhanh."

Meo~"Tiếng kêu non nớt vang lên giữa màn mưa khiến Dương Hy lập tức chậm bước.

Cậu quay người, đi hướng về nơi phát ra âm thanh.Đám mèo cậu thường cho ăn phần lớn đều là mèo hoang, rất thông minh và cảnh giác.

Khi trời mưa, chúng thường biết tìm nơi khô ráo để trú.

Nhưng hôm nay, khi đi đến gần góc cũ nơi cậu hay đặt thức ăn, Dương Hy nhìn thấy một con mèo lớn đang nằm co lại, dùng thân mình che chắn cho mấy bé mèo con.Mèo mẹ ướt sũng, thân hình run rẩy, nhưng vẫn che chở cho con mình bằng mọi giá.

Tiếng kêu ban nãy chính là từ mấy bé mèo con yếu ớt kia phát ra."

Hạt Dẻ?

Mấy tuần nay không thấy em đến ăn, thì ra là đi sinh con hả?"

Dương Hy ngạc nhiên khi nhìn thấy mấy bé mèo, khóe miệng cũng vui vẻ cong lên.

Mặc kệ trời mưa hay bản thân đang ướt, cậu tháo áo khoác, nhẹ nhàng bọc lấy cả mèo mẹ lẫn mấy bé mèo con rồi ôm vào lòng.

Trong đám mèo hoang mà cậu vẫn thường cho ăn, có một con bụng bầu được cậu đặc biệt để ý, đặt tên là Hạt Dẻ vì bộ lông nâu mượt và đôi mắt tròn ngơ ngác như hạt dẻ của nó.Dạo này cậu còn đang lo không biết Hạt Dẻ đi đâu biệt tăm, hóa ra là đi làm mẹ.Mưa vẫn rơi không ngừng, trời thế này chắc còn lâu mới tạnh.

Nếu cứ để mấy bé mèo con ngoài trời, thể nào cũng không chịu nổi thế là cậu quyết định mang cả ổ mèo vào nhà.Lăng Sở ngồi trong phòng khách đợi cậu về nhà.

Nghe tiếng cửa mở, hắn lập tức ngẩng đầu lên.

Hình ảnh Dương Hy ướt sũng gần như toàn thân, trong lòng còn ôm một thứ gì đó, lập tức đập vào mắt hắn."

Sao lại không gọi anh ra đón mà đội mưa về thế này?"

Mấy ngày nay, hắn đều xem dự báo thời tiết, biết sẽ có bão nên đã dặn người dân ra đường nhớ mang theo dù.

Trước khi cậu đi chơi, hắn cũng đã dặn nếu gặp mưa thì gọi cho hắn.

Vậy mà nhóc bướng bỉnh này chẳng chịu nghe lời, giờ thì cả người ướt nhẹp."

Em tính chạy một mạch vào nhà cho nhanh, đỡ phải gọi anh ra đón.

Ai ngờ giữa chừng lại gặp đám nhóc này nên phải dầm mưa hơi lâu."

Dương Hy vừa cởi giày vừa cười hì hì tiến lại gần, nhẹ nhàng khoe mấy bé mèo trong lòng cho hắn xem."

Em muốn nuôi mèo, có được không anh?"

Lăng Sở nhìn một lượt từ cậu sang đám mèo con ướt nhẹp kia, không khỏi cảm thấy đau đầu.

Hắn bước tới, nhẹ nhàng đỡ lấy áo khoác đang bọc lũ mèo rồi lên tiếng."

Em lên tắm rửa thay đồ đi, không lại cảm lạnh.

Anh sấy khô cho mấy con mèo rồi mình nói chuyện này sau, được không em?"

"Dạ được!"

Nghe hắn nói vậy, Dương Hy vui vẻ gật đầu, giao lại ổ mèo cho hắn rồi nhanh chân chạy lên lầu tắm rửa.Trong nhà Lăng Sở trước giờ chưa từng có bóng dáng động vật.

Một phần vì hắn quá bận rộn, phần khác là vì trước đây hắn vốn ưa yên tĩnh.

Động vật, đặc biệt là mèo, thường hay chạy nhảy phá phách, còn lông thì bay khắp nơi, nên từ trước đến giờ hắn không nghĩ tới chuyện nuôi chúng trong nhà.Lăng Sở tìm một cái thau nhỏ, lót khăn sạch rồi đặt đám mèo vào trong.

Mèo mẹ dường như đã kiệt sức, chỉ rúc vào một góc ngoan ngoãn nằm im, không chống cự.

Ba bé mèo con còn đỏ hỏn, vừa mới mở mắt, run rẩy rút vào lòng mẹ, bản năng tìm kiếm hơi ấm và an toàn.Hắn khẽ thở dài đi lấy máy sấy, cẩn thận điều chỉnh nhiệt độ rồi nhẹ tay hong khô từng chút một trên bộ lông ướt sũng của chúng.Sau khi tắm xong, Dương Hy thay đồ sạch rồi nhanh chân xuống nhà.

Vừa bước tới phòng khách, cậu đã thấy Lăng Sở đang ngồi cạnh thau mèo, một tay đặt nhẹ bên thành, tay kia cẩn thận đưa muỗng sữa tới miệng mèo mẹ.

Hạt Dẻ đã được hong khô lông, trông có vẻ đỡ mệt hơn, đang từ tốn liếm từng ngụm nhỏ.

Ba bé mèo con thì ngủ lăn quay trong khăn mềm, thân thể nhỏ xíu co rút lại như những nắm bông.Dương Hy tiến lại gần, ngồi xổm xuống bên cạnh, nhẹ tay vuốt ve bộ lông óng mượt của Hạt Dẻ, khuôn mặt hiện rõ niềm vui lẫn nhẹ nhõm."

Mèo mẹ tên là Hạt Dẻ đó anh.

Là bé ăn giỏi nhất trong đám mèo em hay cho ăn mỗi ngày.

Mấy hôm nay không thấy nó tới, em còn đang lo không biết có chuyện gì xảy ra, ai ngờ hôm nay lại gặp được thế này."

Cậu ngước mắt nhìn hắn, rồi lại cúi xuống ngắm nghía đám mèo con đang ngủ say, ngón tay cậu khẽ chọc nhẹ vào bụng tròn lẳn của một bé mèo trắng."

Không biết mèo ba là ai nhỉ?

Nhìn mấy bé đáng yêu quá trời mà chẳng giống mẹ chút nào.

Mẹ thì nâu vàng bóng loáng, con thì hai trắng một đen, đúng là... kiếp đẻ thuê mà!"

Dương Hy bật cười khe khẽ, ánh mắt ngập tràn yêu thương.

Cậu vốn đã muốn nuôi mèo từ lâu, nhất là mấy bé mèo hoang cậu từng chăm.

Nhưng do số lượng đông, cậu không dám mở miệng xin Lăng Sở giữ lại nên cậu chỉ cho ăn mỗi ngày.

Đến hôm nay thì có lẽ số phận đã sắp đặt cho cậu một lý do chính đáng."

Em thật sự muốn nuôi chúng sao?"

Giọng Lăng Sở vang lên, trầm thấp nhưng dịu dàng.

Hắn ngồi một bên, nhìn dáng vẻ cậu khi chơi với lũ mèo mà thấy lòng ấm lên.

Một góc nhỏ yên bình thế này, hắn bỗng mong được lặp lại mỗi ngày."

Dạ.

Em nuôi được không anh?"

Dương Hy ngẩng lên, ánh mắt long lanh như nước.

Hồi nhỏ cậu từng lén nuôi mèo, nhưng chưa được bao lâu đã bị ba phát hiện rồi đem đi mất.

Từ đó, cậu không còn dám đem mèo về nhà nữa.

Mỗi lần nhớ lại, lòng cậu vẫn còn đau một chút."

Em thích thì cứ nuôi, nhưng phải chăm sóc tụi nó đàng hoàng.

Không được để chúng phá phách đồ đạc trong nhà."

Lăng Sở dừng một nhịp, giọng trở nên nhẹ hơn."

Với lại tuổi thọ của động vật nhỏ thường ngắn hơn con người.

Sau này em dành tình cảm cho chúng rồi phải chia ly, sẽ rất đau lòng đấy."

Hắn không muốn cậu chịu tổn thương.

Dương Hy sống rất tình cảm, yêu ai hay điều gì đều chân thành hết mực.

Nếu một ngày phải chia tay, hắn sợ cậu sẽ không chịu nổi."

Em biết mà nhưng nếu vì sợ ngày chia ly mà bỏ lỡ cả khoảng thời gian sống vui vẻ bên nhau thì tiếc lắm.

Khi đó em sẽ buồn, nhưng em biết, ít nhất tụi em đã có với nhau thật nhiều năm hạnh phúc."

Dương Hy mỉm cười, cúi đầu nhìn mấy bé mèo ngủ ngon lành.

Lăng Sở im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu.

Hắn đưa tay xoa đầu cậu, ánh mắt dịu dàng."

Ừ, nếu em sẵn sàng, thì ngày mai chúng ta đem chúng đến bệnh viện thú y kiểm tra rồi tiêm ngừa.

Mấy mèo nhỏ em hay cho ăn cũng nên gọi đội cứu hộ động vật bỏ hoang đến mang về chăm sóc, để xảy ra tình huống như hôm nay nữa thì nhà chúng ta không đủ chỗ để nuôi mất."

"Dạ, anh là tuyệt nhất.

Em yêu anh nhất."

Dương Hy vui vẻ tiến về phía hắn, vòng hai tay ôm cổ hắn nũng nịu còn hôn mấy chỗ lên gương mặt điển trai kia.

"Em có thể dọn phòng để đồ của em gọn gàng một chút rồi nuôi mèo trong đó.

Mấy vật dụng cần thiết cho mèo cũng để trong đó cho thuận tiện, em chăm sóc cũng sẽ thuận lợi hơn."

Bản thân cậu thích nuôi nhưng chưa có kinh nghiệm nên khi nghe hắn nói cậu đều chăm chú lắng nghe rồi suy nghĩ nên sắp xếp thế nào.

Có người yêu suy nghĩ thấu đáo đúng là có lợi ghê, chẳng phải bận tâm gì nhiều, nghe lời làm theo là được rồi.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 80: Bắt cóc.


Hôm sau, trước khi đến trường, Lăng Sở đưa cậu cùng mấy bé mèo đến bệnh viện thú y để kiểm tra sức khỏe, sau đó đặt lịch hẹn đến đón về.

Hắn cũng liên hệ với trung tâm cứu hộ động vật bị bỏ rơi để thông báo về lũ mèo, nhờ họ tiếp nhận và đưa các bé đến nơi được chăm sóc tốt hơn.Cả ngày hôm đó, Dương Hy cứ háo hức nhớ về mấy con mèo nhỏ, đến nỗi chẳng thể tập trung vào tiết học.

Cậu cảm thấy thời gian hôm nay trôi qua thật chậm chạp.

Ngồi mãi, học mãi, cuối cùng tiếng chuông kết thúc tiết học cuối cùng cũng vang lên.Cậu cố tình sắp xếp thời khóa biểu trùng với lịch giảng dạy của Lăng Sở nên vừa tan học liền vội vã rời khỏi lớp.

Từ trong xe, Lăng Sở thấy cậu vui vẻ chạy tới thì khẽ cong môi cười.

Hôm nay là đầu tuần, cả hai chỉ có tiết sáng, nên nửa ngày còn lại là thời gian rảnh."

Làm gì mà em gấp vậy?

Uống nước đi cho đỡ mệt."

Lăng Sở đưa chai nước tới sát miệng cậu, khóe môi vẫn khẽ nhếch lên cưng chiều.

Lớn tướng rồi mà cứ như con nít."

Em muốn đi xem mấy bé mèo nhỏ!"

Dương Hy nhận lấy chai nước, uống vài ngụm rồi ngẩng lên tươi rói."

Đi ăn trưa đã rồi anh chở đi."

Đối với Dương Hy, Lăng Sở luôn chiều chuộng trong giới hạn cho phép — nhưng không phải chuyện gì cũng thuận theo ngay.

Sau khi ăn uống no nê, cậu được đến bệnh viện thú y rước mấy bé mèo về nhà.

Trước khi về, cậu còn ghé tiệm mua thêm toilet cho mèo, cát vệ sinh, nhà mèo, với một thùng thức ăn.Từ ngày có thêm bốn thành viên mới tên Hạt Dẻ, Hạt Bí, Hạt Ngô và Hạt Đậu, thời gian Dương Hy ở trong phòng mèo tăng lên rõ rệt.

Lăng Sở cũng cẩn thận mua thêm hai chiếc máy lọc không khí, phòng khi cậu tiếp xúc nhiều quá ảnh hưởng đến đường hô hấp.Yêu động vật là điều tốt, nhưng chuyện gì cũng nên điều độ.

Tính Dương Hy thì cái gì thích là sẽ quấn lấy không dứt, nên suốt mấy ngày đầu, ăn uống ngủ nghỉ gì cậu cũng ôm mèo bên cạnh.

Lăng Sở đành đặt ra vài quy định: không được chơi với mèo trong lúc ăn, không cho mèo vào phòng ngủ.

Nhưng chỉ được vài hôm thì đâu lại vào đấy.Lăng Sở nhìn đống lông mèo rụng khắp trên giường mà mặt lập tức nghiêm lại.

Mấy chuyện lặt vặt thế này, hắn không muốn nặng lời với Dương Hy, nhưng nói nhẹ mãi cậu cũng chẳng nghe."

Hy, qua đây anh nói chuyện."

Dương Hy đang vui vẻ xem mèo ăn, nghe Lăng Sở gọi thì lập tức đứng dậy đi về phòng ngủ.

Vừa bước vào, cậu liền thấy sắc mặt nghiêm túc của hắn."

Anh gọi em ạ?"

Trong đầu cậu lập tức lục lại ký ức xem hôm nay mình có phạm lỗi gì không.

Rồi đột nhiên nhớ ra — hình như nay có ôm mèo vào phòng mà quên hút lông thì phải..."

Anh đã nói bao nhiêu lần là không được ôm mèo vào phòng rồi, Hy?"

Giọng hắn không lớn nhưng lại mang theo chút nghiêm khắc khiến Dương Hy hơi giật mình.

Cậu cúi đầu, hai tay đan vào nhau, lí nhí:"Tại tụi nó ngoan quá nên em bế lên giường chơi một chút rồi ngủ quên mất..."

Lăng Sở thở dài một tiếng, hắn bước tới bên cạnh cậu, đưa tay phủi lông mèo vương trên áo cậu rồi nhìn sang đống lông rụng đầy trên giường, lắc đầu:"Giường là để ngủ, không phải cái ổ mèo."

"Nhưng mà Hạt Dẻ cứ dụi dụi em hoài á, ánh mắt nó long lanh muốn em ôm nó ngủ nên em mới mềm lòng cho nó lên giường."

Cậu bĩu môi, ánh mắt len lén nhìn phản ứng của hắn như đang dò chừng.

Lăng Sở nhìn biểu cảm như con mèo con biết mình làm sai kia thì vừa buồn cười vừa đau đầu.

Hắn kéo cậu vào lòng, đánh một phát xuống mông cậu, giọng chậm rãi nhưng đầy cảnh cáo:"Vì em không nghe lời nên từ mai anh cấm chơi với mèo sau tám giờ tối.

Trễ một phút anh đánh một roi."

"Đừng mà anh..."

"Không kì kèo gì hết, hút bụi giường rồi đi ngủ."

Lăng Sở không cho cậu cơ hội làm nũng mà thẳng thừng từ chối.

Hắn nói xong liền đứng dậy bước vào phòng tắm, để lại Dương Hy ngồi một mình bên mép giường.

Em bé của hắn càng ngày càng trắng trẻo, đầy đặn, mỗi lần nhõng nhẽo là hắn lại mềm lòng mà đồng ý.

Thế nên lần này, hắn phải rời đi trước, tránh để bản thân bị lung lay.Dương Hy thấy hắn không định đổi ý thì ủ rũ xoa mông, đi dọn đống lông mèo trên giường.

Xong xuôi, cậu leo lên nằm một góc, quay lưng lại với hắn, rõ ràng là đang hờn dỗi.Khi Lăng Sở ra khỏi phòng tắm, điều đầu tiên hắn thấy chính là một "bé mèo lớn" đang cuộn tròn như bánh mochi, lưng quay ra ngoài, cả người im lìm đến đáng thương."

Mèo cũng cần không gian để ngủ, ngày nào em cũng ôm tụi nó như vậy thì sao mà lớn nổi."

Hắn bước tới, giọng vừa dỗ vừa trêu."

Với lại, lông mèo không tốt cho sức khỏe.

Quay qua đây anh ôm nào."

Hắn trèo lên giường, nằm vào bên còn lại rồi chậm rãi dịch người sát lại gần.

Dương Hy tuy vẫn nằm im, nhưng khi nghe giọng hắn thì khẽ nhúc nhích, cuối cùng cũng chịu quay đầu lại, đôi môi chu ra một chút như đang khiếu nại.Lăng Sở không nhịn được, cúi xuống hôn lên môi cậu một cái, mềm mại vô cùng.Dương Hy hừ nhẹ, rồi rúc vào lòng hắn theo thói quen, lẩm bẩm bằng giọng nhỏ như gió thoảng:"Em cũng đâu cần ôm mèo cả ngày, chỉ ôm khi không có anh thôi."

Hắn vừa xoa lưng cậu dỗ dành, vừa suy nghĩ đến chuyện Lăng Nguyên nhắn cho mình vào sáng nay.

Sau khi đắn đo một lúc mới nói với cậu.

"Cảnh sát đã điều tra ra vụ việc phía sau tai nạn của các em rồi."

Dương Hy ngẩng lên, ánh mắt ngạc nhiên như không tin nổi."

Không phải tai nạn sao anh?"

"Không."

Giọng Lăng Sở trầm xuống, tay vẫn nhẹ nhàng xoa lưng cậu.

"Là do Dương Cao Lâm đứng sau thuê người gây ra tai nạn.

Cảnh sát đang truy bắt cậu ta để thẩm vấn thêm."

Dương Hy như bị đông cứng trong vòng tay hắn, một lúc sau mới nhỏ giọng lên tiếng gần như không nghe thấy:"Là cậu ta sao?

Tại sao cậu ấy lại làm như vậy?

Trước giờ tụi em chỉ bất hòa đôi chút thôi mà."

Cậu lặng im.

Không biết nên nói gì, cả người rút lại, như muốn biến thành một khối nhỏ bé trong lòng hắn.Dương Hy luôn là người dễ xúc động, dễ mềm lòng, nhưng cũng rất biết chịu đựng.

Dù là ai gây tổn thương, cậu vẫn luôn chọn cách nhẫn nhịn.Nhưng vì sao Dương Cao Lâm lại nhắm vào cậu?Giữa hai người, dù từng có mâu thuẫn, cũng chỉ là những việc nhỏ nhặt trong gia đình — chẳng đáng để oán hận sâu đậm đến vậy.Dương Hy thật sự không hiểu.

Càng nghĩ, trong lòng lại càng lạnh thêm từng chút một, như bị khoét dần bởi nỗi bất công không thể gọi thành tên."

Hiện tại phía cảnh sát vẫn đang truy bắt cậu ta.

Thời gian này em nhớ cẩn thận, đừng đi đâu một mình."

Lăng Sở ôm cậu sát vào lòng, tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng như muốn xoa dịu cảm giác bất an trong cậu.Dương Hy cảm thấy bản thân đã từ bỏ tài sản gia đình, cũng nhường cha lại cho Dương Cao Lâm rồi.

Cậu không tranh, không giành, chỉ mong sống yên ổn bên cạnh Lăng Sở, sao lại khó đến như vậy?Trong căn phòng ngủ yên ả, ánh sáng ấm áp phủ xuống bóng dáng người đàn ông đang lặng lẽ che chở cho người thương trong lòng.

Đêm ấy, Dương Hy thiếp đi trong vòng tay anh, chẳng mộng mị, nhưng cũng chẳng yên giấc.Hôm sau, Dương Hy đem chuyện xảy ra kể lại cho Du Tư Vũ.

Trong lòng vẫn không khỏi dằn vặt vì chuyện mất trí nhớ của bạn, phần nào cũng do mình mà ra.“Xin lỗi cậu.

Nếu không phải vì chuyện nhà tớ.”

Giọng cậu trầm xuống, gương mặt cúi thấp, ánh mắt không dám nhìn thẳng.“Thôi đi ba.

Tớ còn chưa trách cậu, cậu đã vội nhận hết lỗi rồi.”

Du Tư Vũ trừng mắt lườm một cái, giọng đanh đá nhưng ẩn sau đó là sự quan tâm rõ rệt.

“Tên Dương Cao Lâm mới là kẻ đứng sau thuê người hại người, chứ không phải cậu.

Hy vọng công an sớm tóm cổ hắn về bóc lịch, để ngoài xã hội nguy hiểm cho người ta.”

Từ sau hôm đó, Dương Hy không bao giờ đi đâu một mình nữa.

Lăng Sở luôn cố gắng sắp xếp thời gian để đi cùng cậu, nếu không thì cậu sẽ đi chung với Du Tư Vũ.

Nhưng những chuyện bất ngờ, đôi khi không thể lường trướcCuối tuần, Dương Hy hẹn Du Tư Vũ ra ngoài dạo phố, tiện thể mua thêm quần áo, giày dép.

Cậu đến sớm một chút, đứng ở điểm hẹn ven công viên, tay cầm điện thoại, ánh mắt thi thoảng ngước nhìn ra đường lớn phía trước.Sau mấy ngày mưa bão, không khí trở nên trong trẻo lạ thường.

Gió nhẹ lướt qua gương mặt cậu, mang theo mùi nắng sớm và hương cây cỏ dịu dịu.Dương Hy khẽ mỉm cười khi nhìn thấy tin nhắn hiện lên màn hình.“Tớ sắp tới rồi.”

Cậu vừa định nhắn lại thì...Một bàn tay từ phía sau bất ngờ bịt chặt miệng cậu.Dương Hy giật mình, toàn thân căng cứng.

Cậu vùng vẫy theo phản xạ nhưng cánh tay to lớn phía sau đã siết chặt, kéo mạnh về sau khiến cậu loạng choạng mất thăng bằng.Ngay lúc đó, một chiếc xe tải màu xám phóng tới, thắng gấp ngay sát lề đường.Cửa xe bật mở.Dương Hy chưa kịp kêu lên thì cả người đã bị nhấc bổng, đẩy mạnh vào khoang xe tối om.

Mùi sắt hòa lẫn mùi xăng và hơi lạnh trong xe ập đến khiến đầu óc cậu choáng váng.Tiếng cửa sập lại vang lên chói tai, chặt đứt hoàn toàn mọi âm thanh bên ngoài.Chiếc xe rú ga rồi lao vút đi, cuốn theo bụi đường và một người vừa bị cướp khỏi thế giới bình thường.Trên nền gạch ẩm, chiếc điện thoại của Dương Hy nằm lăn lóc, màn hình nứt toác.

Tin nhắn cuối cùng vẫn chưa kịp gửi đi:“Tư Vũ, tớ đang ở khu tây sông Bán Nguyệt.”
 
Back
Top