- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 630,041
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 39: Tự giác.
Chương 39: Tự giác.
Buổi chiều, Lăng Nguyên còn có việc ở công ty nên cùng Doãn Du đi trước, cậu với Lăng Sở bồi ba mẹ Lăng thêm bữa tối mới lên đường trở về nhà.
Dương Hy mặc bộ đồ ngủ ngồi trên giường hướng mắt về phòng tắm, tiếng nước rí rách truyền ra ngoài khiến cậu muộn phiền.
Đã mấy ngày rồi Lăng Sở không cười với cậu, cũng không có hôn buổi sáng với hôn ngủ ngon như mấy ngày trước.
Suy nghĩ một lúc Dương Hy quyết định đi ra khỏi phòng, Lăng Sở tắm xong trên người mặc bộ đồ ngủ thoải mái, gọn gàng khi bước ra khỏi phòng tắm liền thấy cậu đang nằm sấp trên giường.
Quần ngủ được cậu kéo xuống dưới, dưới mông được đặt thêm cái gối nên mông hơi nâng cao lên, bên cạnh người là cây roi mây đã lâu rồi hắn không dùng đến.
"Anh ơi, em biết sai rồi.
Em không nên ăn uống thất thường, bỏ ăn để đi ăn vặt khiến cho bản thân gặp chuyện.
Từ nay em sẽ xem trọng sức khỏe, anh phạt em đi ạ."
Lăng Sở nghe cậu nhận lỗi trong lòng khẽ thở dài, mấy ngày qua hắn không mắng cậu cũng chẳng nỡ phạt, trong lòng còn nghĩ dù sao chuyện ngộ độc này cậu cũng không muốn tính tha cho cậu.
May mà qua một thời gian sống chung, công sức dạy bảo của Lăng Sở cũng có hiệu quả, em bé đã tự giác nhận lỗi còn tình nguyện nhận phạt nữa.
Nếu để hắn bắt cậu nằm xuống đánh thì hắn không đành lòng nhưng cậu đã chủ động rồi thì cũng nên tính sổ rồi. *BỐP*"Aaa"Một tiếng đánh vang dội vang lên khắp căn phòng, mông bị đánh đột ngột khiến cậu giật này mình, cái đau rát dần dần từ đỉnh lan ra khắp mông.
"Anh đã dặn dò bao nhiêu lần là ăn uống đàng hoàng, đồ ăn vặt không đủ chất ăn chơi chơi thôi mà lì lợm không chịu nghe."*BỐP*Tay hắn đặt trên mông cậu lần nữa giơ lên rồi hạ xuống, hai tay cậu nắm chặt áo gối cảm nhận cơn đau rát trên mông.
Mấy cái đánh này hắn đều dùng gần như toàn lực nên làn da dưới bàn tay hắn đã đỏ một mảng.
"Đau bụng nôn lên nôn xuống, nhập viện thì người đau là ai hả?"*BỐP*"Là em... huhu... anh đánh nhẹ."
Dương Hy thút thít nằm yên nhận từng cái đánh đau điếng của hắn không dám lộn xộn, cậu vừa tắm xong làn da còn độ ẩm nên rất mềm mại.
Lăng Sở đánh ba cái mông đã chuyển sang màu đỏ hồng, nhiệt độ cũng tăng lên nhanh chóng.
"Đánh nhẹ thì đánh để làm gì?
Nằm yên đó ba mươi thắt lưng."
Nghe Lăng Sở quyết định số roi trong lòng cậu thở phào một chút, may mà không phải ăn roi mây nhưng thắt lưng đánh cũng đau lắm.
Hắn cầm roi mây để vào lại hộc tủ rồi từ trong đó lấy ra dây lưng rồi đi về phía cậu."
Không được lấy tay che mông, cũng không được né roi.
Em muốn vùng vẫy hay la thế nào cũng được, vi phạm là anh đánh lại gấp đôi."
Thắt lưng gấp đôi được Lăng Sở nhịp nhịp trên mông cậu, lời nhắc nhở tận tâm nhưng nghiêm khắc khiến cho cậu không dám vi phạm.
"Dạ."*BỐP...
BỐP...
BỐP...
BỐP...
BỐP*Thắt lưng từng đợt từng đợt hạ xuống mông Dương Hy, cảm giác đau đớn truyền lên đại não khiến cậu siết hai tay, gồng cứng cả hai chân lại.
Đau quá, đau không chịu được, mông như muốn nứt ra vậy.
Lăng Sở nghe tiếng cậu khóc phía dưới trong lòng không nỡ nên cách ba giây hắn mới đánh xuống một cái.
Đợi cậu thả lỏng người ra mới tiếp tục đánh xuống. *BỐP...
BỐP...
BỐP...
BỐP...
BỐP*Từng lằn roi dần dần hiện lên trên mông Dương Hy, thắt lưng bản lớn không có mảnh như roi mấy nên không để lại lằn roi rõ rệt.
Mông cậu đau rát phủ một màu đỏ đậm, mồ hôi trên trán cùng nước mắt rơi xuống khắp gương mặt cậu.Hai chân cậu chồng lên nhau di chuyển như muốn xoa dịu cơn đau trên mông nhưng không nhằm nhò gì. *BỐP...
BỐP...
BỐP...
BỐP...
BỐP*Để tránh vệt đánh trùng lên nhau nên hắn đánh đều khắp toàn mông nhưng qua hơn mười roi chỗ nào trên mông cậu cũng đau hết.
"Anh ơi... huhu... em biết sai... huhu... rồi anh."*BỐP...
BỐP...
BỐP...
BỐP...
BỐP*Mỗi thắt lưng quất xuống khiến cậu đau đến quằn người, mông cậu di chuyển qua lại muốn giảm bớt khoảng cách va chạm với thắt lưng."
Hy, nằm yên lại, anh không muốn đánh em thêm sáu mươi thắt lưng nữa."
Trong quá trình trách phạt Lăng Sở sẽ không gọi mấy tên thân mật mà trực tiếp kêu tên cậu, câu nói càng toát lên sự uy nghiêm nên cậu cũng không dám ngọ nguậy lung tung nữa. *BỐP...
BỐP...
AAA...
BỐP...
BỐP...
BỐP*Thắt lưng lần này không đánh xuống mông mà di chuyển xuống phần giáp giữa mông mà đùi, cái đau khiến cậu la lớn.
Sao anh ấy đánh đau vậy chứ?
Mình biết lỗi rồi mà, sao anh mấy lại đánh mạnh như thế?"
Đau quá anh ơi... huhu... anh tha đi... huhu...
đau lắm."
Mông đau chỉ còn cảm giác tê rần, phần da non phía dưới thắt lưng đánh xuống đã đỏ ửng một mảng.
Trước khi Dương Hy kịp xoay người bật dậy thì thắt lưng cậu đã bị hắn dùng tay đè xuống, trên mông nhận xuống từng đợt thắt lưng. *BỐP**BỐP**BỐP**BỐP**BỐP*Từng cái đánh cách nhau không quá xa, đều đặn đủ lực rơi xuống mông.
Dương Hy khóc mờ cả mắt, gào la đến khàn cả giọng, hắn để thắt lưng về lại tủ rồi quay lại vẫn thấy cậu khóc đến thương tâm.
"Anh đánh đau em bé rồi, anh thương, xoa mông cho em nhé."
Lăng Sở đỡ cậu ngồi dậy đặt ngồi lên đùi, tay đưa xuống xoa mông cho cậu dỗ dành.
"Anh không thương em... huhu... em biết lỗi rồi... huhu... anh còn đánh... huhu...
đánh đau như vậy."
Nước mắt thi nhau rơi xuống hai bên má, cậu nắm lấy áo hắn trả thù lau đầy nước mắt lên đó, không bao lâu áo hắn dính ướt một mảng nước mắt nước mũi của cậu.
"Không được nói lẫy như thế, anh không thương em thì còn thương ai.
Từ nay ăn uống đàng hoàng lại cho anh, hai tuần tới cũng không được phép ăn vặt hay uống trà sữa nữa."
Lăng Sở thấy áo ướt cũng chẳng để ý, rút giấy lau nước mắt giúp cậu.
Nghe hắn nói thế hai mắt Dương Hy mở to nhìn hắn, đánh mông cậu muốn hư luôn rồi còn không cho ăn uống.
"Anh đánh em rồi mà, sao lại còn không cho em ăn vặt, uống trà sữa nữa?"
Giọng nói ấm ức mang theo giọng mũi khiến hắn cảm thấy dễ thương vô cùng, bụng dạ cậu mới rửa ruột phải chăm sóc tịnh dưỡng một thời gian.
Mấy thực phẩm đó nhiều dầu mỡ, đường hóa học không nên ăn vẫn là tốt nhất.
"Hiện tại bụng em còn yếu, ngoan ngoãn ăn uống hai tuần thì anh cho ăn lại, dăm ba bữa lại phải vào bệnh viên.
Anh không có bệnh tim sống với em một thời gian có khi bị bệnh tim thật cũng nên."
Lăng Sở lau mặt, vén mái tóc lòa xòa qua hai bên cho thật gọn ngàng, tay đặt phía dưới vẫn không ngừng xoa mông cho cậu.
"Dạ."
Nghe hắn nói thế Dương Hy biết không thể đàm phán được nữa liền nhỏ giọng đáp lời.
Hắn ngồi ôm cậu một lúc mới lấy thuốc bôi cho cậu, thắt lưng đánh không rách da như roi mấy nhưng vẫn để lại lằn, có mấy chỗ sẽ thâm tím lại.
"Hôm đó, em ăn xiên bẩn chung với Tư Vũ, không biết cậu ấy có sao không?
Anh lấy điện thoại giúp em đi, em gọi hỏi thăm cậu ấy."
Dương Hy nhận điện thoại từ trong tay hắn, lướt tìm Du Tư Vũ rồi nhấn gọi video call.
Đường truyền nhanh chóng được kết nối, khuôn mặt của anh nhanh chóng hiện ra trong màn hình.
"Huhu...
Hy Hy à, anh ấy đánh mông tớ rồi... huhu...
đánh đau đến mức không đi được."
Tiếng Du Tư Vũ từ bên trong truyền ra, giọng nói chứa đầy thương tâm.
Lăng Sở ngồi bên cạnh giúp cậu xoa mông nhỏ nghe thế khẽ cười, đúng là bạn thân sống chết có nhau, bị đánh còn bị đánh cả đôi.
"Ai cho anh cười."
Dương Hy tỏ vẻ hung dữ cắn tay hắn, cậu không ngờ có thêm một người bị sưng mông giống mình.
"Cậu cũng bị trúng thực à."
Da mặt Dương Hy mỏng đã bị đánh còn có gan gào to cho người khác nghe như Du Tư Vũ, cậu quan tâm thăm hỏi anh.
Hôm bữa, anh ăn gấp đôi cậu nên sáng nay mới xuất viện, chưa kịp gọi cậu hỏi thăm đã bị Đồ Tư đè ra đánh cho lên bờ xuống ruộng.
"Quán đó làm ăn không sạch sẽ, tớ phải báo Cục An Toàn thực phẩm xuống điều tra quán đó mới được.
Cũng tại quán đó mà giờ tớ chỉ có thể nằm sấp để ngủ."
Du Tư Vũ nhìn bạn thân qua điện thoại lòng ghi thù với quán xiên bẩn đó, Đồ Tư nằm bên cạnh đọc sách khẽ nhìn xuống mông anh.
Là lần đầu đánh nên hắn ra tay cũng nhẹ mà đâu có rách da hay chảy máu đâu, chỉ hơi đỏ bầm một chút thôi mà cáo trạng với bạn ghê vậy.
"Ngày mai anh phải mua trà sữa đền bù tổn thất tinh thần cho em, còn phải mua đồ ăn hai hộp bánh bạc tuộc, hai cái bánh ngọt, một bịch bánh tráng."
Sau khi tắt điện thoại, Du Tư Vũ quay qua nhìn Đồ Tư ăn vạ, từ bé đến giờ anh được ba mẹ cưng như trứng, hứng như hoa chưa bao giờ bị mắng chứ đừng nói là đánh mông.
"Hửm...
Có phải anh đánh nhẹ tay quá nên em vẫn còn nghĩ đến mấy cái đó.
Ba tháng sắp tới không được ăn vặt hay uống trà sữa gì hết.
Để anh biết em ăn là đưa mông lên đây."
Đồ Tư vỗ nhẹ mông anh, ánh mắt nguy hiểm khiến anh phải đề phòng, cãi không lại thì mình dỗi.
Anh quay đầu đi không thèm nói chuyện với Đồ Tư nữa, hắn thấy vậy thì quay qua dỗ dành chỉ là ba tháng cấm ăn vặt vẫn không thể bỏ qua.