Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 39: Tự giác.


Buổi chiều, Lăng Nguyên còn có việc ở công ty nên cùng Doãn Du đi trước, cậu với Lăng Sở bồi ba mẹ Lăng thêm bữa tối mới lên đường trở về nhà.

Dương Hy mặc bộ đồ ngủ ngồi trên giường hướng mắt về phòng tắm, tiếng nước rí rách truyền ra ngoài khiến cậu muộn phiền.

Đã mấy ngày rồi Lăng Sở không cười với cậu, cũng không có hôn buổi sáng với hôn ngủ ngon như mấy ngày trước.

Suy nghĩ một lúc Dương Hy quyết định đi ra khỏi phòng, Lăng Sở tắm xong trên người mặc bộ đồ ngủ thoải mái, gọn gàng khi bước ra khỏi phòng tắm liền thấy cậu đang nằm sấp trên giường.

Quần ngủ được cậu kéo xuống dưới, dưới mông được đặt thêm cái gối nên mông hơi nâng cao lên, bên cạnh người là cây roi mây đã lâu rồi hắn không dùng đến.

"Anh ơi, em biết sai rồi.

Em không nên ăn uống thất thường, bỏ ăn để đi ăn vặt khiến cho bản thân gặp chuyện.

Từ nay em sẽ xem trọng sức khỏe, anh phạt em đi ạ."

Lăng Sở nghe cậu nhận lỗi trong lòng khẽ thở dài, mấy ngày qua hắn không mắng cậu cũng chẳng nỡ phạt, trong lòng còn nghĩ dù sao chuyện ngộ độc này cậu cũng không muốn tính tha cho cậu.

May mà qua một thời gian sống chung, công sức dạy bảo của Lăng Sở cũng có hiệu quả, em bé đã tự giác nhận lỗi còn tình nguyện nhận phạt nữa.

Nếu để hắn bắt cậu nằm xuống đánh thì hắn không đành lòng nhưng cậu đã chủ động rồi thì cũng nên tính sổ rồi. *BỐP*"Aaa"Một tiếng đánh vang dội vang lên khắp căn phòng, mông bị đánh đột ngột khiến cậu giật này mình, cái đau rát dần dần từ đỉnh lan ra khắp mông.

"Anh đã dặn dò bao nhiêu lần là ăn uống đàng hoàng, đồ ăn vặt không đủ chất ăn chơi chơi thôi mà lì lợm không chịu nghe."*BỐP*Tay hắn đặt trên mông cậu lần nữa giơ lên rồi hạ xuống, hai tay cậu nắm chặt áo gối cảm nhận cơn đau rát trên mông.

Mấy cái đánh này hắn đều dùng gần như toàn lực nên làn da dưới bàn tay hắn đã đỏ một mảng.

"Đau bụng nôn lên nôn xuống, nhập viện thì người đau là ai hả?"*BỐP*"Là em... huhu... anh đánh nhẹ."

Dương Hy thút thít nằm yên nhận từng cái đánh đau điếng của hắn không dám lộn xộn, cậu vừa tắm xong làn da còn độ ẩm nên rất mềm mại.

Lăng Sở đánh ba cái mông đã chuyển sang màu đỏ hồng, nhiệt độ cũng tăng lên nhanh chóng.

"Đánh nhẹ thì đánh để làm gì?

Nằm yên đó ba mươi thắt lưng."

Nghe Lăng Sở quyết định số roi trong lòng cậu thở phào một chút, may mà không phải ăn roi mây nhưng thắt lưng đánh cũng đau lắm.

Hắn cầm roi mây để vào lại hộc tủ rồi từ trong đó lấy ra dây lưng rồi đi về phía cậu."

Không được lấy tay che mông, cũng không được né roi.

Em muốn vùng vẫy hay la thế nào cũng được, vi phạm là anh đánh lại gấp đôi."

Thắt lưng gấp đôi được Lăng Sở nhịp nhịp trên mông cậu, lời nhắc nhở tận tâm nhưng nghiêm khắc khiến cho cậu không dám vi phạm.

"Dạ."*BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP*Thắt lưng từng đợt từng đợt hạ xuống mông Dương Hy, cảm giác đau đớn truyền lên đại não khiến cậu siết hai tay, gồng cứng cả hai chân lại.

Đau quá, đau không chịu được, mông như muốn nứt ra vậy.

Lăng Sở nghe tiếng cậu khóc phía dưới trong lòng không nỡ nên cách ba giây hắn mới đánh xuống một cái.

Đợi cậu thả lỏng người ra mới tiếp tục đánh xuống. *BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP*Từng lằn roi dần dần hiện lên trên mông Dương Hy, thắt lưng bản lớn không có mảnh như roi mấy nên không để lại lằn roi rõ rệt.

Mông cậu đau rát phủ một màu đỏ đậm, mồ hôi trên trán cùng nước mắt rơi xuống khắp gương mặt cậu.Hai chân cậu chồng lên nhau di chuyển như muốn xoa dịu cơn đau trên mông nhưng không nhằm nhò gì. *BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP*Để tránh vệt đánh trùng lên nhau nên hắn đánh đều khắp toàn mông nhưng qua hơn mười roi chỗ nào trên mông cậu cũng đau hết.

"Anh ơi... huhu... em biết sai... huhu... rồi anh."*BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP*Mỗi thắt lưng quất xuống khiến cậu đau đến quằn người, mông cậu di chuyển qua lại muốn giảm bớt khoảng cách va chạm với thắt lưng."

Hy, nằm yên lại, anh không muốn đánh em thêm sáu mươi thắt lưng nữa."

Trong quá trình trách phạt Lăng Sở sẽ không gọi mấy tên thân mật mà trực tiếp kêu tên cậu, câu nói càng toát lên sự uy nghiêm nên cậu cũng không dám ngọ nguậy lung tung nữa. *BỐP...

BỐP...

AAA...

BỐP...

BỐP...

BỐP*Thắt lưng lần này không đánh xuống mông mà di chuyển xuống phần giáp giữa mông mà đùi, cái đau khiến cậu la lớn.

Sao anh ấy đánh đau vậy chứ?

Mình biết lỗi rồi mà, sao anh mấy lại đánh mạnh như thế?"

Đau quá anh ơi... huhu... anh tha đi... huhu...

đau lắm."

Mông đau chỉ còn cảm giác tê rần, phần da non phía dưới thắt lưng đánh xuống đã đỏ ửng một mảng.

Trước khi Dương Hy kịp xoay người bật dậy thì thắt lưng cậu đã bị hắn dùng tay đè xuống, trên mông nhận xuống từng đợt thắt lưng. *BỐP**BỐP**BỐP**BỐP**BỐP*Từng cái đánh cách nhau không quá xa, đều đặn đủ lực rơi xuống mông.

Dương Hy khóc mờ cả mắt, gào la đến khàn cả giọng, hắn để thắt lưng về lại tủ rồi quay lại vẫn thấy cậu khóc đến thương tâm.

"Anh đánh đau em bé rồi, anh thương, xoa mông cho em nhé."

Lăng Sở đỡ cậu ngồi dậy đặt ngồi lên đùi, tay đưa xuống xoa mông cho cậu dỗ dành.

"Anh không thương em... huhu... em biết lỗi rồi... huhu... anh còn đánh... huhu...

đánh đau như vậy."

Nước mắt thi nhau rơi xuống hai bên má, cậu nắm lấy áo hắn trả thù lau đầy nước mắt lên đó, không bao lâu áo hắn dính ướt một mảng nước mắt nước mũi của cậu.

"Không được nói lẫy như thế, anh không thương em thì còn thương ai.

Từ nay ăn uống đàng hoàng lại cho anh, hai tuần tới cũng không được phép ăn vặt hay uống trà sữa nữa."

Lăng Sở thấy áo ướt cũng chẳng để ý, rút giấy lau nước mắt giúp cậu.

Nghe hắn nói thế hai mắt Dương Hy mở to nhìn hắn, đánh mông cậu muốn hư luôn rồi còn không cho ăn uống.

"Anh đánh em rồi mà, sao lại còn không cho em ăn vặt, uống trà sữa nữa?"

Giọng nói ấm ức mang theo giọng mũi khiến hắn cảm thấy dễ thương vô cùng, bụng dạ cậu mới rửa ruột phải chăm sóc tịnh dưỡng một thời gian.

Mấy thực phẩm đó nhiều dầu mỡ, đường hóa học không nên ăn vẫn là tốt nhất.

"Hiện tại bụng em còn yếu, ngoan ngoãn ăn uống hai tuần thì anh cho ăn lại, dăm ba bữa lại phải vào bệnh viên.

Anh không có bệnh tim sống với em một thời gian có khi bị bệnh tim thật cũng nên."

Lăng Sở lau mặt, vén mái tóc lòa xòa qua hai bên cho thật gọn ngàng, tay đặt phía dưới vẫn không ngừng xoa mông cho cậu.

"Dạ."

Nghe hắn nói thế Dương Hy biết không thể đàm phán được nữa liền nhỏ giọng đáp lời.

Hắn ngồi ôm cậu một lúc mới lấy thuốc bôi cho cậu, thắt lưng đánh không rách da như roi mấy nhưng vẫn để lại lằn, có mấy chỗ sẽ thâm tím lại.

"Hôm đó, em ăn xiên bẩn chung với Tư Vũ, không biết cậu ấy có sao không?

Anh lấy điện thoại giúp em đi, em gọi hỏi thăm cậu ấy."

Dương Hy nhận điện thoại từ trong tay hắn, lướt tìm Du Tư Vũ rồi nhấn gọi video call.

Đường truyền nhanh chóng được kết nối, khuôn mặt của anh nhanh chóng hiện ra trong màn hình.

"Huhu...

Hy Hy à, anh ấy đánh mông tớ rồi... huhu...

đánh đau đến mức không đi được."

Tiếng Du Tư Vũ từ bên trong truyền ra, giọng nói chứa đầy thương tâm.

Lăng Sở ngồi bên cạnh giúp cậu xoa mông nhỏ nghe thế khẽ cười, đúng là bạn thân sống chết có nhau, bị đánh còn bị đánh cả đôi.

"Ai cho anh cười."

Dương Hy tỏ vẻ hung dữ cắn tay hắn, cậu không ngờ có thêm một người bị sưng mông giống mình.

"Cậu cũng bị trúng thực à."

Da mặt Dương Hy mỏng đã bị đánh còn có gan gào to cho người khác nghe như Du Tư Vũ, cậu quan tâm thăm hỏi anh.

Hôm bữa, anh ăn gấp đôi cậu nên sáng nay mới xuất viện, chưa kịp gọi cậu hỏi thăm đã bị Đồ Tư đè ra đánh cho lên bờ xuống ruộng.

"Quán đó làm ăn không sạch sẽ, tớ phải báo Cục An Toàn thực phẩm xuống điều tra quán đó mới được.

Cũng tại quán đó mà giờ tớ chỉ có thể nằm sấp để ngủ."

Du Tư Vũ nhìn bạn thân qua điện thoại lòng ghi thù với quán xiên bẩn đó, Đồ Tư nằm bên cạnh đọc sách khẽ nhìn xuống mông anh.

Là lần đầu đánh nên hắn ra tay cũng nhẹ mà đâu có rách da hay chảy máu đâu, chỉ hơi đỏ bầm một chút thôi mà cáo trạng với bạn ghê vậy.

"Ngày mai anh phải mua trà sữa đền bù tổn thất tinh thần cho em, còn phải mua đồ ăn hai hộp bánh bạc tuộc, hai cái bánh ngọt, một bịch bánh tráng."

Sau khi tắt điện thoại, Du Tư Vũ quay qua nhìn Đồ Tư ăn vạ, từ bé đến giờ anh được ba mẹ cưng như trứng, hứng như hoa chưa bao giờ bị mắng chứ đừng nói là đánh mông.

"Hửm...

Có phải anh đánh nhẹ tay quá nên em vẫn còn nghĩ đến mấy cái đó.

Ba tháng sắp tới không được ăn vặt hay uống trà sữa gì hết.

Để anh biết em ăn là đưa mông lên đây."

Đồ Tư vỗ nhẹ mông anh, ánh mắt nguy hiểm khiến anh phải đề phòng, cãi không lại thì mình dỗi.

Anh quay đầu đi không thèm nói chuyện với Đồ Tư nữa, hắn thấy vậy thì quay qua dỗ dành chỉ là ba tháng cấm ăn vặt vẫn không thể bỏ qua.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Ngoại truyện: Đồ Tư x Du Tư Vũ.


Sau khi chia tay Dương Hy tại quán ăn vặt, Du Tư Vũ tung tăng đi đến quán net quen thuộc.

Mấy ngày nay ba mẹ cậu đi tuần trăng mật tuổi trung niên rồi nên chỉ có cậu ở nhà một mình, về nhà cũng chán nên đi chơi giết thời gian.

"Chị dâu tới rồi à, lão đại đang ở trên lầu bốn."

Người quản lý quán thấy Du Tư Vũ đẩy cửa vào thì tươi cười chào đón, lâu lâu chị dâu mới ghé qua chơi nên phải tiếp đón lịch sự.

Quán net này là của bạn trai cậu, mỗi tầng đầu tư loại máy khác nhau, càng lên càng càng xịn chơi cực kì thích.

Nhưng mà có một chuyện làm Du Tư Vũ ít khi đến đây chính là loại xưng hô "chị dâu" này của mọi người.

"Cậu còn gọi tôi là chị dâu, tôi sẽ nói anh ấy xa cậu."

Gương mặt Du Tư Vũ vì hai chữ này mà ửng hồng, đã nói bao nhiêu lần là gọi tên thôi là được mà mấy người này không chịu nghe.

Cậu có phải con gái đâu mà lúc nào cũng gọi là chị dâu, người ngoài nghe hiểu lầm thì sao?"

Đã rõ, thưa chị dâu."

Hạ Nhị đứng tại chỗ trả lời, sau bao năm độc thân cuối cùng lão đại của họ đã có bạn trai, mỗi lần anh nhìn Du Tư Vũ đỏ mặt cảm thấy rất thú vị.

Dù Du Tư Vũ có nói thế nào Hạ Nhị mở miệng đóng miệng đều gọi "chị dâu", cậu tức giận không quan tâm nữa trực tiếp quay người vào thang máy.

Đồ Tư ngoài là học bá nhiều người ngưỡng mộ ra hắn còn là một người chơi game cực giỏi, sau khi hai người xác lập mối quan hệ hắn đã dẫn cậu tới đây.

Ban đầu cậu còn tưởng hắn dẫn cậu tới đây chơi còn bản thân thì tra tài liệu hay làm bài tập gì đó.

Không ngờ sau một buổi tối hình ảnh bạn trai học bá trong mắt Du Tư Vũ đã hoàn toàn thay đổi.

"Chào chị dâu."

"Chào chị dâu."

"Chào chị dâu."...Du Tư Vũ vừa mở cửa phòng duy nhất trên tầng bốn ra, đã nghe thấy tiếng chào của mọi người bên trong.

Họ đều là anh em của Đồ Tư, mỗi lần cậu đến đây đều sẽ gặp họ.

"Đồ Tư, anh nói mọi người đừng gọi em như vậy nữa."

Cậu tiến về chỗ Đồ Tư ngồi, từng ngón tay hắn đặt trên bàn phím di chuyển thanh thoát, tầm mắt hắn nhìn vào màn hình máy tính chỉ trong vài giấy chữ "WIN" liền xuất hiện.

"Tập trung luyện tay của các cậu đi, để chị dâu các cậu giận tôi dỗ không nổi."

Đồ Tư đứng lên nhìn mọi người xung quanh, cậu nghe hắn nói đoạn đầu thì vừa lòng nhưng nghe hai tiếng "chị dâu" hắn nói liền xấu hổ đỏ bừng mặt.

"Em đi về."

Du Tư Vũ giận dỗi quay người định bỏ đi tay liền bị Đồ Tư nắm lại.

"Được rồi, không đùa em nữa.

Đã ăn gì chưa?"

Hắn giúp cậu tháo cặp để qua một dàn máy bên cạnh máy hắn, chỗ này đã trở thành của cậu từ lâu.

"Em ăn rồi."

Du Tư Vũ cũng không thật sự tức giận nên thuận theo Đồ Tư ngồi xuống ghế, hắn đứng bên cạnh giúp cậu mở máy, xương hàm sắc nét cùng góc nghiêng đẹp không góc chết của hắn khiến cậu nhìn mãi không dứt ra được.

"Bạn trai em có đạt tiêu chuẩn thẩm mỹ của em không?"

Đồ Tư quay qua nhìn cậu, ánh mắt đắm đuối của cậu chưa kịp thu lại liền mắt đối mắt với hắn.

"Cũng tạm chấp nhận được."

Cậu quay đầu nhìn vào máy tính, giọng nói kiêu ngạo trả lời hắn.

Cả hai chơi cùng nhau một lúc, cậu cảm thấy bụng ngày càng đau, từ lúc đến đây đã hơi âm ỉ cậu nghĩ một lát sẽ không sao nhưng không ngờ càng ngày càng đau hơn.

Cảm giác nhờn nhợn từ trong người càng ngày càng dâng lên, Du Tư Vũ nhanh chóng đẩy ghế chạy vào nhà vệ sinh.

Đồ Tư thấy cậu như vậy liền đi theo sau cậu, hắn thấy cậu đang ở trước bồn cầu nôn đến xanh mặt.

"Sao rồi, em thấy đỡ chưa?"

Đồ Tư đỡ cậu đứng vững, nhìn trán cậu lấm tấm mồ hôi, sắc mặt xanh xao khiến hắn lo lắng.

"Đau bụng."

Giọng nói Du Tư Vũ yếu ớt không còn lực, cả người giống như không còn miếng sức nào, tầm nhìn của cậu cũng không rõ ràng.

Hắn nghe cậu nói không rõ ràng cũng không suy nghĩ nhiều trực tiếp bế cậu ra ngoài đến bệnh viện.

Kết quả chẩn đoán Du Tư Vũ bị ngộ độc thực phẩm phải ở bệnh viện theo dõi mấy người mới được về nhà.

Vì ba mẹ không có nhà nên sau khi xuất viện Đồ Tư trực tiếp chở cậu về nhà mình.

"Tư Vũ, qua đây anh nói chuyện."

Du Tư Vũ mặc đồ ngủ của hắn đang ngồi trên giường tính lấy điện thoại hỏi thăm Dương Hy thì nghe thấy hắn lên tiếng.

Cậu ngước mắt lên nhìn hắn đang ngồi trên ghế, trước mắt là cây thước gỗ cậu hay thấy giảng viên hay dùng.

"Em mới xuất viện còn chưa khỏe lắm."

Cậu cảm thấy nguy hiểm trước mắt liền nằm xuống giường đắp chăn kín người, chỉ để lộ ra đôi mắt để nhìn hắn.

Đã mấy lần Đồ Tư nhắc nhở cậu đừng để hắn phải dùng đến roi khi nói chuyện với cậu."

Em mà để anh qua đó thì đừng có hối hận."

Lời nói của Đồ Tư sắc bén nhắc nhở cậu, sau khi nghe nguyên nhân dẫn đến việc ngộ độc thực phẩm của cậu, hắn muốn đè cậu xuống trực tiếp đánh ngay bệnh viện.

Đã bảo bao nhiêu lần là ít ăn mấy món vớ vẩn lại, có bổ béo gì đâu mà ngày nào cũng ăn, đã thế còn ăn thay bữa chính.

"Anh tha cho em đi, em hứa lần này là lần cuối mà."

Nhiều lần Du Tư Vũ nghe hắn nói không nghe lời sẽ ăn roi nhưng cậu nghĩ hắn chỉ nói chơi thôi.

Cậu lớn thế này rồi còn nằm sấp đánh đòn thì kì quá, không ngờ hắn thật sự nói được làm được.

"QUA ĐÂY."

Đồ Tư nghiêm khắc lớn tiếng trước câu xin tha của cậu, yêu thương nhiều rồi nên lần đầu bị hắn quát cậu liền giật mình.

Ánh mắt hắn nghiêm túc nhìn Du Tư Vũ, cậu biết lần này bản thân không thoát được rồi đành chậm chạp đi về phía hắn.

"Em biết bản thân đã sai ở đâu chưa?"

"Em không nên ngồi lề đường ăn xiên bẩn, chỗ đó không an toàn vệ sinh.

Ngày mai, em sẽ gọi Cục an toàn thực phẩm xuống kiểm tra liền."

Du Tư Vũ hơi tức giận lên tiếng, nếu không phải quán đó làm ăn không sạch sẽ thì cậu đã không bị ngộ độc thực phẩm rồi.

Mấy ngày nằm trong bệnh viện cả người đều đau còn phải ăn thanh đạm nhạt nhẽo."

Anh đã dặn em ít ăn vặt bao nhiêu lần rồi?

Bỏ bữa để đi ăn mấy món đó là đúng hay sai?

Người ta làm gì thì kệ người ta, anh muốn nghe lỗi của em."

Nghe cậu nhận ra lỗi sai mà dây thần kinh Đồ Tư dựt dựt, thì ra người yêu hắn nhận ra lỗi lầm như vậy.

"Anh dặn nhiều lần rồi, em không nên bỏ bữa."

Hắn nghiêm khắc không đồng tình theo lời nói của cậu, một đứa trẻ làm sai nếu mình còn đồng tình theo suy nghĩ của đứa trẻ đó thì mãi mãi đứa bé sẽ không nhận ra lỗi của mình.

"Đúng vậy, anh đã dặn nhiều lần rằng đồ ăn vặt chỉ để ăn chơi bời không được bỏ bữa.

Điều này liên quan đến sức khỏe của em chứ anh không nói việc quán đó làm ăn không hợp vệ sinh."

"Thế em thấy bản thân mình làm đúng hay sai?"

Từ bé Du Tư Vũ đã được ba mẹ chiều chuộng, chưa bao giờ bị mắng nên Đô Tư không ngại việc nói thẳng ra lỗi lầm của cậu.

"Dạ sai."

Sự uy nghiêm của Đồ Tư lúc này khiến cậu có chút không quen, hắn có quá nhiều tính cách cậu chưa hiểu hết được.

"Thế sai thì nhận phạt, đây không phải lần đầu tiên em phạm lỗi nên anh sẽ đánh mông em hai mươi thước.

Từ nay về sau chúng ta cũng sẽ dùng cách này để xử lý, em làm sai sẽ bị phạt."

Du Tư Vũ nghe hắn nói thế trong lòng có chút không tình nguyện, ba mẹ còn chưa đánh cậu bao giờ nữa.

"Có thể không đánh được không anh, em lớn rồi đâu còn là con nít tiểu học đâu."

"Anh đánh em là để em ghi nhớ lỗi sai, lần sau muốn tái phạm sẽ nhớ tới mà suy nghĩ lại.

Nếu em cảm thấy bản thân mình sẽ không bao giờ vi phạm nữa thì anh sẽ không đánh."

Đồ Tư ngồi yên trên ghế ngước mắt nhìn cậu, đánh đòn là cách cuối cùng hắn áp dụng khi nói hoài cậu không nghe lời.

Hắn không muốn cậu nghĩ rằng việc hắn đánh cậu là để trút giận hay hành hạ.

"Vậy anh đánh nhẹ thôi nha."

Sau khi suy nghĩ một lúc, Du Tư Vũ cảm thấy bản thân không thể không tái phạm đành ngoan ngoãn nhận phạt.

"Cởi quần ra rồi lại đây nằm sấp."

Đồ Tư nghiêm túc lên tiếng, tay vỗ vỗ lên đùi mình ra hiệu.

Cậu nghe phải cởi quần để lộ mông trần khuôn mặt hơi đỏ lên, lớn như vậy rồi để người khác nhìn thấy mông thì xấu hổ lắm.

"Em không cởi có được không anh?"

"Em làm sai chứ quần không làm sai nên quần không thể chịu đòn cùng em được."

Nghe Đồ Tư nói vậy cậu biết bản thân đã không thể trốn được đành xấu hổ cởi quần rồi tiến lên nằm sấp xuống đùi hắn.

Mông cậu đặt trên đùi hắn nhô cao khiến cảm giác xấu hổ càng tăng lên, cậu vùi đầu vào hai tay không dám ngước đầu lên.

"Anh bắt đầu đây."

Đồ Tư thông báo cho cậu biết hắn chuẩn bị đánh, cơ thể cậu theo đó mà căng thẳng không dám thả lỏng.

Du Tư Vũ chuẩn bị tinh thần đợi cơn đau ập tới nhưng mãi vẫn chưa thấy, ngày giây phút thả lỏng người thì thước liền đánh xuống. *BỐP*"Aaa...

Đau quá, anh đánh nhẹ thôi."

Cơn đau rát trên mông đánh bay sạch cảm giác xấu hổ vừa rồi, cậu quay đầu xuống nhìn Đồ Tư, ánh mắt long lanh nước cầu xin.

"Đánh nhẹ thì đánh để làm gì?"

Hắn nghiêm giọng trả lời cậu rồi tiếp tục vung thước đánh xuống hai cánh mông cậu. *BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP.*"Aa...

Đau quá anh ơi... huhu... anh tha cho em đi."

Một người từ bé chưa bao giờ bị đánh như Du Tư Vũ lần đầu cảm nhận đòn roi thật sự thấy sợ, mới mấy roi đầu mà cậu cảm giác mông đau không chịu nổi rồi. *BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP.*"AAA...

đau mà anh... huhu... em sẽ không... huhu... bỏ bữa nữa."

Đồ Tư mặc kệ cậu nói vẫn đều đều hạ từng roi xuống mông cậu, hai bên mông cậu từ trắng nõn đã chuyển thành đỏ hồng, thêm cơn đau rát khiến cậu ngọ nguậy muốn chạy đi. *BỐP...

BỐP...

BỐP*"Nằm yên nhận phạt hoặc là anh đánh thêm hai mươi roi nữa."

Hắn vòng tay ôm chặt eo cậu giữ lại, thẳng tay đánh xuống ba roi cảnh cáo khiến cậu khóc lớn, cũng không dám ngọ nguậy lung tung nữa. *BỐP...

BỐP...

AAA...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP.*"Anh ơi... huhu...

đau quá... huhu... tha cho em... hhuhu đi mà."

Thước gỗ đánh xuống không nương tay, mông cậu đàn hồi theo từng thước một.

Cơn đau rát khắp mông khiến cậu nắm chặt hai tay, nước mắt rơi ướt một vùng sopha.

Đồ Tư đánh xong thì đặt thước qua bên cạnh, nhìn mông cậu một mảng đỏ đậm liền âm thầm hài lòng.

"Anh không đánh nữa, nín đi."

Đồ Tư đỡ cậu ngồi lên đùi, nhẹ nhàng giúp cậu xoa mông đau rát.

Bây giờ, Du Tư Vũ không còn giữ hình tượng làm gì, cơn đau ở mông khiến cậu khóc lóc thê thảm.

"Ba mẹ chưa bao giờ đánh em... huhu...

đây là lần đầu em bị đánh, mà... hức... mà anh còn đánh đau như vậy."

Du Tư Vũ khóc bù lu bù loa trong lòng Đồ Tư, trách móc hắn nặng tay còn không quên trả thù mà chét đầu nước mũi lên người hắn.

"

Sau này không ngoan sẽ còn bị đánh dài dài, tập dần cho quen."

Nhìn cậu làm trò trẻ con hắn cũng không để ý, vừa xoa mông cho cậu vừa dỗ dành một lúc mới chịu để hắn thoa thuốc.

Du Tư Vũ nhìn người thủ phạm đã đánh đau mông đang rửa tay trong phòng tắm rồi lại quay xuống nhìn mông tội nghiệp, sao bản thân lại yêu người nghiêm khắc như vậy chứ?
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 40: Giảm cân.


Thời gian từng ngày trôi qua, một mùa thi lại tiếp tục ập đến khiến bao sinh viên chạy deadline ngập đầu trong đó tất nhiên có Dương Hy.

"Dạo này em ăn tối nhiều, anh có thấy em mập lên không?"

Dương Hy đứng trong phòng nhìn bản thân trước gương, sau ba tiếng dày vò cùng toán cao cấp cuối cùng cậu cũng được hắn thả về phòng nghỉ ngơi.

"Muốn giảm cân à?"

Lăng Sở ngồi trên giường nhìn cậu hết xoa bụng rồi bóp mặt, hắn liền biết ý định của cậu.

Dạo gần đây đúng là Dương Hy ăn nhiều hơn trước, ngủ cũng nướng đến khi mặt trời lên gần tới đỉnh đầu mới dậy.

Thói quen sinh hoạt không lành mạnh dễ dàng tích tụ mỡ thừa gây tăng cân.

"Mấy ngày nay em mặc đồ đều cảm thấy hơi chật, ăn no hơn một chút liền thấy tức bụng không thở được."

Cả người cậu đổ nằm trên giường, đều tại Lăng Sở nấu ăn ngon quá làm chi, mỗi lần ăn cậu đều phải ăn ba chén mới đã miệng."

Qua bên kia cân thử em bao nhiêu kí rồi, đưa ra số cân nặng muốn giảm rồi anh cùng em lên kế hoạch giảm cân."

Trong phòng ngủ của hai người luôn có một cái cân nhưng chưa bao giờ Dương Hy để ý đến nó, cậu buồn rầu xuống giường đi về phía góc phòng.

"Trời đất quỷ thần ơi, em 65kg rồi."

Tiếng hét thất thanh lan khắp căn phòng, Dương Hy cảm thấy mình mập ra nhưng không ngờ lại lên kí nhiều vậy, tính ra cậu tăng gần mười kí.

"Đều tại anh cả, ngày ba bữa đều nấu ăn ngon, còn tiếp tay mua đồ ăn vặt cùng trà sữa cho em.

Em bắt đền anh đấy, trả vóc dáng trước kia lại cho em."

Dương Hy đi đến lòng trong lòng hắn sầu não, hắn ôm người trong lòng nghe cậu oán trách đành bất lực chấp nhận lỗi lầm không phải do mình gây nên.

"Trước kia em quá gầy, có thêm da thịt một chút mới dễ thương, với chiều cao của em thì đặt mục tiêu giảm năm kí là được rồi.

Từ mai dậy sớm tập thể dục với anh, hạn chế ăn vặt lại, thay bằng những thực phẩm lành mạnh ít calo."

Cậu thật sự rất muốn giảm béo nhưng nghe đến việc phải dậy sớm tập thể dục sắc mặt cậu chán nản nhìn hắn.

Đã phải dậy sớm lại còn vận động, cái này là hình thức hành hạ trá hình.Buổi tối than thở bản thân tăng cân là thế nhưng sáng hôm sau, Dương Hy vẫn ngủ đến mười giờ mới dậy.

Cậu nhớ mang máng sáng sớm Lăng Sở có gọi cậu dậy tập thể dục nhưng buồn ngủ quá nên cậu không chịu dậy, sau đó cậu ngủ đến giờ.

Tại sao giảm cân nhất thiết phải tập thể dục?

Cậu có cách khác hiệu quả hơn vừa không phải vận động, vừa hiệu quả.

Trong thời gian thi cử của sinh viên, giảng viên như Lăng Sở cũng không rảnh rỗi, mỗi ngày hắn đều phải họp cùng các thầy cô khác, rồi đi coi thi.

Sau một tuần khắc nghiệt do thi cửa trôi qua, cuối cùng các sinh viên cũng đã thoải mái, nhẹ nhõm.

Dương Hy từ phòng thi bước ra, tinh thần cậu có chút uể oải, cơn đói bụng khiến cậu mệt lả.

"Bạn thân à, chúng ta cùng nhau đi ăn trưa chúc mừng đã thi xong nào."

Du Tư Vũ từ đằng sau tiến đến bổ nhào lên người cậu, sức lực cậu không chống đỡ nổi cái nặng của anh khiến cả hai xem té lăn ra đất.

"Tớ đang giảm cân, không đi ăn với cậu đâu.

Cậu rủ anh Tư đi ăn cùng đi, tớ về nhà đây."

Dạo này Dương Hy đang áp dụng công thức giảm cân 16:8 trên mạng, vì bữa sáng và bữa tối cậu đều ăn cùng Lăng Sở nên cậu quyết định nhịn ăn trưa.

Sau khi mò mẫm về được đến nhà, Dương Hy cảm thấy đói cồn cào, cả người rã rời không còn sức lực.

Hành vi giảm cân thiếu khoa học này của Dương Hy nhanh chóng bị Lăng Sở phát hiện, hắn nghiêm mặt nhìn cậu đang ngồi trên giường uống sữa."

Giỏi nhỉ, anh gọi dậy tập thể dục thì không chịu dậy, nhịn ăn để bây giờ hạ đường huyết thế này đây.

Em xem sức khỏe là trò đùa à, lúc thích thì ăn uống đàng hoàng, lúc không thích thì bỏ đói."

Từ ngày Dương Hy muốn giảm cân Lăng Sở đã thay đổi bữa sáng và bữa tối thành những món lành mạnh, ít calo những vẫn đầy đủ dưỡng chất.

Chỉ có buổi trưa là cậu sẽ tự ăn trên trường nên hắn không quản được, ai ngờ ông trời con này trực tiếp bỏ bữa luôn.

Việc gì bỏ qua được Lăng Sở đều bỏ qua nhưng chỉ riêng chuyện liên quan đến sức khỏe là hắn không thể tha.

Sau khi đường huyết được cân bằng, hắn nấu cho cậu một bàn ăn đầy đủ dinh dưỡng, ăn uống no nê rồi mới tiến hành răn dạy.

"Đã bao nhiêu lần anh đánh vì tội liên quan đến sức khỏe rồi Hy?"*BỐP*Thước gỗ trên tay hắn mạnh mẽ hạ xuống mông Dương Hy, cậu đứng nghiêng người khoanh tay trước mặt hắn nhận một roi đau đến khuỵu gối.

"Dạ nhiều lần rồi."

Dương Hy không dám lơ là nhanh chóng đứng thẳng về vị trí cũ, các một lớp quần nhưng mông cậu vẫn cảm nhận rõ rệt cảm giác đau rát.

"Sức khỏe của em mà em còn không quan tâm thì ai quan tâm đây hả?"*BỐP*Từng lời Lăng Sở nói xong hắn đều đánh xuống mông cậu một thước thẳng tay, mỗi lần hắn nhìn cậu ốm đau, bệnh tật trong lòng hắn đều lo lắng hết cả lên.

Cảm giác đau rát trên mông lần nữa truyền đến đại não, nước mắt từ từ tích tụ trong hốc mắt của cậu, khiến đôi mắt cậu trở nên long lanh đầy đáng thương."

Anh quan tâm."

Dương Hy quay đầu nhìn về phía hắn, câu trả lời nằm ngoài kiểm soát khiến hắn hơi đứng hình, bé trả lời đúng quá không bắt bẻ được.

"Đúng là anh quan tâm sức khỏe của em nhưng em vẫn phải có trách nhiệm với sức khỏe của mình.

Anh không hi vọng một ngày nào đó không có anh bên cạnh, em không thể tự lo cho bản thân."

Đời người đâu ai biết trước được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, Lăng Sở cảm thấy càng ngày, Dương Hy càng dựa dẫm vào hắn từ thể chất lẫn tinh thần.

Điều này hắn rất vui khi cậu tin tưởng mới trao toàn bộ niềm tin cho hắn nhưng đây cũng là điều không tốt.

"Sao anh lại không có bên cạnh em, chẳng lẽ anh không muốn kết hôn với em?"

Câu chuyện từ vấn đề ăn uống ngày càng đi xa hơn, Dương Hy chưa bao giờ nghĩ rời xa Lăng Sở nên khi nghe hắn nói vậy trong lòng cậu sinh ra một sự sợ hãi.

"Tất nhiên là chúng ta sẽ kết hôn, cùng nhau đi đến hết đời.

Cái anh nói chỉ là ví dụ cho em hiểu, đâu phải hai chúng ta đều ở với nhau cả ngày.

Như những lúc em đi học thì tới bữa phải biết ăn uống đầy đủ, mỗi lần nhìn em bệnh anh rất lo lắng."

Lăng Sở nghe cậu nói đành phải gác chuyện trách phạt qua một bên, tiến đến ôm cậu vào lòng giải thích rõ ràng ý hắn muốn nói.

"À, em biết rồi.

Từ nay em sẽ coi trọng sức khỏe, không để anh lo lắng nữa."

Từ nhỏ Dương Hy đã thiếu tình cảm nên khi nhận được tình cảm của Lăng Sở cậu đều vô thức dựa dẫm hoàn toàn vào đó.

Tương lai cậu cần phải trưởng thành, tình yêu là cùng nhau tiến về phía trước chứ không phải người thì cố gắng tiến lên, người thì ở mãi một chỗ.

"Anh hy vọng đây là lần cuối anh đánh em vì vấn đề sức khỏe này.

Cởi quần ra rồi lên giường nằm sấp xuống, kê cao mông lên."

Lăng Sở buông cậu ra, giữ một khoảng cách với cậu rồi mới nghiêm giọng nhắc nhở.

Cậu biết bản thân phạm một lỗi nhiều lần rồi nên ngoan ngoãn làm theo lời hắn, nằm ngay ngắn trên giường.

"Anh sẽ đánh em năm mươi thước gỗ, mỗi roi em đều phải đếm cho anh, roi nào không đếm anh sẽ không tính."

Dương Hy nghe số roi mình phải nhận liền quay đầu nhìn hắn, nhiều như thế sao cậu có thể chịu nổi."

Đừng mà anh, ba mươi roi thôi, em biết sai rồi."

Lời cầu xin của cậu lúc này cũng không còn hiệu lực với hắn, đánh cậu hắn cũng rất đau lòng nhưng nếu cứ mềm lòng thì cậu vẫn sẽ chứng nào tật nấy.

"Sáu mươi roi."

"Vẫn năm mươi đi anh, em không trả giá nữa."

Thấy hắn cương quyết không tha cậu cũng không dám cãi lại, vừa không bắt được gà lại còn mất nắm thóc, quá lỗ vốn.

"Nhớ đếm đấy, em không đếm anh sẽ không tính."

Lăng Sở tốt bụng nhắc cậu lại lần nữa, nằm yên nhận phạt không có lẽ cậu sẽ không nhớ rõ bằng cách cho cậu nhận thức được từng roi một. *BỐP*"Aaa...

Một."

Roi đầu tiên hạ xuống đỉnh mông làm cậu giật mình, vì đã đánh trước hai roi nên mông cậu đã ửng hồng nhè nhẹ, cảm giác đau rát lần nữa xâm chiếm đại não. *BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP.*"Hai... ba... bốn... năm... sáu."

Tay Lăng Sở cứ cách ba giây lại vung lên rồi hạ xuống, hắn để cậu cảm nhận rõ cảm giác đau của từng roi rồi mới tiếp tục tới roi khác.

Hai cánh mông mỗi lần tiếp xúc với thước gỗ đều nhíu nhẹ rồi thả lỏng. *BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP.*"Bảy... tám... huhu... chín... mười... huhu... mười một."

Cơn đau không đến dồn dập cùng một lúc, Dương Hy cố gắng chịu đến cây thứ tám liền roi nước mắt, đánh chậm còn đau hơn đánh nhanh nữa. *BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP."*BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP.**BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP.**BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP.*"Mười hai... mười ba... huhu... ba mươi mốt."

Trong không gian chỉ còn lại tiếng thước gỗ chạm vào mông đan xen tiếng đếm cùng tiếng khóc của Dương Hy.

Hơn một nửa số roi được đánh xuống, mông cậu giờ đã đỏ thẫm, vài chỗ vì bị trùng thước gỗ nên dần trở nên thâm tím.

Chỉ cần cơn đau hơi dịu đi lại có thêm một thước gỗ rớt xuống khiến cậu đau đến run người.

Nước mắt Dương Hy chảy dày xuống hai má, rơi trên áo gối ước một mảng lớn.

Tóc mai hai bên vì dính mồ hôi mà bết lại vào nhau.

"Huhu anh ơi... em biết... huhu...sai rồi... huhu... anh tha... huhu... cho em đi."*BỐP*Gương mặt Lăng Sở lạnh lùng trước lời cầu xin của cậu, hắn vung thước đánh xuống mông cậu một lần nữa.

"Em không đếm thì anh sẽ không tính roi này."

Qua một lúc hắn chỉ nghe tiếng khóc của Dương Hy liền lên tiếng nhắc nhở.

"Ba... mươi... huhu... hai."

Bây giờ Dương Hy đã hiểu tính hắn nhiều hơn so với những ngày đầu sống chung.

Ban nãy cậu hờn không muốn đếm nhưng nghe hắn nhắc cậu vẫn ngoan ngoãn đếm lại, chứ không còn hành vi thiếu suy nghĩ cãi lại nữa. *BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP.**BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP.*"Ba mươi ba... huhu... ba mươi bốn... huhuhu... bốn mươi."

Hai chân Dương Hy đè lên nhau chà xát, cậu cảm giác mông không còn phải của mình nữa rồi.

Lăng Sở nhìn hai cánh mông đã đỏ sẫm của cậu, có mấy chỗ do bị đánh nhiều lần nên chuyển màu tím đen, hắn không nỡ đánh xuống nữa.

Từ nãy giờ Dương Hy đã rất ngoãn ngoan nhận phạt, hắn cũng không nhất thiết phải đánh cho đủ số roi đặt ra.

Hắn đặt thước về lại tủ, tiến tới bế cậu ngồi dậy ôm vào lòng an ủi.

"Anh không đánh nữa, em bé nín nào.

Anh xoa mông cho em nhé."

Lăng Sở để cậu ngồi trên đùi vỗ về, nhìn cậu vẫn còn khóc nức nở khiến anh đau lòng không thôi.

"Không xoa... huhu...

đau lắm."

Dương Hy khóc bù lu bù loa phản đối, mông cậu bây giờ chỉ cần đụng nhẹ cũng đau.

Hắn ngồi dỗ cậu một lúc lâu thì cậu mới nín khóc, chỉ còn để lại tiếng nấc nhẹ.

"Anh đánh em đau lắm... hức hức... em sẽ méc mẹ."

Cậu ngồi trong lòng Lăng Sở hờn dỗi, mông được hắn xoa xoa nhẹ nhàng nên đỡ đau một chút nhưng vẫn còn rất đau."

Lát anh gọi mẹ cho em méc nhé, nằm lại anh thoa thuốc cho."

Bây giờ, Dương Hy là lớn nhất, cậu muốn gì hắn đều chiều theo dỗ dành.

Trong lúc chờ đợi thuốc khô cậu đã ngủ thiếp đi mất, hắn nhìn người thương trong lòng khi ngủ vẫn thút thít thì nhẹ nhàng đặt xuống môi cậu một nụ hôn nhẹ nhàng.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 41: Nhím xù lông.


Dương Hy đang trong quá trình kiểm soát cân nặng, Du Tư Vũ cũng đang trong thời kì cấm ăn vặt nên khi cả hai đi chơi với nhau chỉ có thể vận động tay chân, không thể ăn lung tung.

"Chán quá đi, mấy trò chơi trong trung tâm thương mại này tớ chơi đến chán rồi.

Nhắm mắt chơi cũng còn thắng nữa, tớ muốn ăn vặt, trà sữa ơi."

Lời nói ai oán của Du Tư Vũ khiến cho Dương Hy ngồi bên cạnh cảm thấy bản thân thật may mắn khi chỉ bị hắn cấm ăn vặt hai tuần.

"Không muốn ăn roi thì quản chắc miệng cậu lại."

Sau khi biết Du Tư Vũ làm sai cũng bị đánh mông giống mình thì cậu không còn ngại khi nhắc đến vấn đề này nữa.

Bây giờ, cậu có thể ăn vặt trở lại nhưng tần suất thì bị giới hạn, mỗi tuần chỉ được ăn hai lần mà thôi.

"Đang yên đang lành lại bị con quỷ tình yêu nhập vào, đành phải đau lòng từ bỏ món ăn yêu thích."

Du Tư Vũ giả bộ ôm lấy lòng ngực than thở, cậu nhìn anh có tố chất diễn viên như vậy thì bắt chước làm theo.

Ở nơi đông người làm trò hề, mình không ngại thì người ngại là người khác.

"Hay là chúng ta qua quán điện tử của bạn trai tớ đi, bám lấy anh ấy đánh quái tăng hạng."

Ngoài miệng Du Tư Vũ rủ cậu đi chơi nhưng thật ra lại đang khoe độ giàu sụ của người yêu, mấy ngày qua nghe anh nói hoài cậu đã miễn dịch với điều này rồi.

"Đi đi, ngày nào cũng khoe bạn trai, làm như mình cậu có bồ không bằng."

Dương Hy bá cổ Du Tư Vũ rời khỏi khu chơi bowling, đi xuống đến tầng hai trung tâm thương mại anh liền la lên.

"Ê, người đó có phải là anh Sở không?"

Du Tư Vũ kéo áo Dương Hy, tay chỉ về phía cửa hàng quần áo, khoảng cách khá xa cùng với đôi mắt cận không chịu đeo kính nên anh không nhìn rõ có phải Lăng Sở hay không?"

Bên cạnh là ai mà nhìn đẹp trai ngớm, cười cười nói nói với nhau như người yêu vậy chắc không phải anh Sở đâu."

Anh nói mãi vẫn không thấy cậu trả lời liền quay qua nhìn đối phương, khuôn mặt Dương Hy tối sầm lại không còn sự vui vẻ lúc nãy.

Tiêu rồi, tiêu rồi vậy mà lại là anh Sở thật à, anh vừa mới nói cái gì vậy nè.

"Hay chúng ta qua đó bắt gian."

Du Tư Vũ ngập ngừng cho ý kiến, cách chữa lợn lành thành lợn què này của anh càng làm Dương Hy trầm xuống.

Người đó là ai mà anh Sở lại dẫn đi mua đồ, lại còn cười nói vui vẻ như vậy.

Nụ cười đó ngoài dành cho cậu ra thì còn có thể dành cho người khác nữa à.

Cậu đứng từ xa nhìn Lăng Sở dẫn chàng trai trẻ đi hết hàng này đến hàng khác mua đồ, lại còn xoa đầu mỉm cười khiến trong lòng cậu nảy sinh cảm giác khó chịu.

"Chúng ta đi."

Dương Hy quay người đi về hướng ngược lại, cũng không đợi anh mà bước nhanh xuống tầng tiếp theo.

Du Tư Vũ cảm thấy bản thân đã vô tình thêm dầi vào lửa nên cũng không dám ngó nghé gì mà đuổi theo cậu.

Thời tiết đã vào mùa mưa nên buổi tối bên ngoài được rất lạnh, Lăng Sở nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ mà Dương Hy vẫn chưa về tâm trạng liền lo lắng.

Hắn gọi cho cậu mấy cuộc đều có tín hiệu nhưng không có người bắt máy.

Lăng Sở ngồi trên ghế đợi càng lúc càng lo lắng liền tiến về phía cửa mặc áo khoác chuẩn bị đi tìm Dương Hy.

Trước khi hắn đẩy cánh cửa ra ngoài thì cửa đã bị người khác mở ra, Dương Hy mặt đối mặt với Lăng Sở trước mắt thì nhớ lại cảnh ở trung tâm thương mại.

Trong lòng cậu càng tăng lên cảm giác khó chịu.

"Em đi đâu mà về muộn vậy?

Anh còn đang tính đi tìm em đây."

Lăng Sở lùi về phía sau cho cậu vào nhà, trước câu hỏi của hắn cậu không buồn trả lời chỉ im lặng cởi giày rồi quay người đi về phòng.

Hắn nhìn thái độ của cậu đã về muộn không có một tin nhắn thông báo lại còn ngó lơ lời hắn hỏi thì không vừa lòng.

"Anh đang nói chuyện với em đấy, đã về muộn còn không nghe điện thoại, em biết anh lo lắm không?"

Dù Lăng Sở hơi khó chịu với cách hành xử hiện tại của cậu nhưng vẫn bình tĩnh nói chuyện cùng cậu.

"Em lớn rồi, đi chơi cũng tự biết đường về, không cần anh lo."

Dương Hy đứng bên cạnh ghế quay người nhìn hắn, giọng nói cáu ngắt khi cậu trả lời hắn khiến bầu không khí trong nhà rơi vào đình trệ.

"Xem lại thái độ nói chuyện của em đi Dương Hy, anh lớn hơn em sáu tuổi đấy."

Đã lâu rồi Dương Hy không dùng thái độ này nói chuyện với Lăng Sở, dường như hắn gặp lại bé Dương Hy những ngày đầu đến ở chung với hắn vậy.

Bướng bỉnh, lì lợm, nói chuyện thì ngang ngược đã trở lại.

"Thái độ em như thế đấy, sửa cũng không sửa được, anh không thích thì đi tìm người khác mà yêu."

Trong lòng Dương Hy khó chịu nên muốn làm trái lại ý của hắn, chỉ cần nghĩ tới hắn cười với người khác mà cậu vừa về đã mắng cậu thì cảm giác khó chịu trong lòng cậu ngày càng tăng.

Buổi sáng, lúc Dương Hy nói với hắn sẽ đi chơi cùng Du Tư Vũ thì cậu vẫn bình thường, sao lúc về cả người giống như nhím xù lông như thế?

Lăng Sở trầm lặng nhìn Dương Hy, cậu cũng im lặng nhìn hắn không nói gì nữa.

Qua một lúc, hắn mới cởi áo khoác ra, thay giày thành dép đi trong nhà rồi quay người vào bếp.

Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra trong ngày của cậu nhưng, nếu hắn còn đứng đó nhất định sẽ không kiềm chế được bản thân mà đánh cậu.

"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được,..."

Lăng Sở nhìn điện thoại đang gọi cho Du Tư Vũ nhưng lại thuê bao liền nhíu mày.

Hắn tắt đi, nhấn tìm số điện thoại khác rồi bấm nút gọi.

"Alo."

"Đưa điện thoại cho Du Tư Vũ."

Lăng Sở nghe tiếng Đồ Tư bắt máy thì lập tức vào vấn đề.

Đồ Tư nghe giọng hắn nghiêm túc liền nhìn qua Du Tư Vũ đang ngồi bên cạnh lắc lắc đầu tỏ ý từ chối liền nhíu mày.

"Em ấy ngủ rồi, có chuyện gì thì ngày mai nói sau.

Tạm biệt."

Tiếng điện thoại nhanh chóng thông báo kết thúc cuộc gọi làm Lăng Sở càng khẳng định, cậu với Du Tư Vũ có chuyện gì giấu không chịu nói.

Sau khi Lăng Sở dọn dẹp xong dưới phòng bếp thì đi lên lầu.

Dương Hy ở trong phòng đã trải ở dưới sàn một cái nệm, lấy ra thêm một cái gối với cái chăn tỏ ý không muốn ngủ cùng với hắn.

"Ngồi dậy, lên giường ngủ."

Lăng Sở bước vào nhìn thấy một màn này làm lông mày hắn giựt giựt.

Trời bên ngoài thì lạnh, ban đêm hơi đất bốc lên, cậu bày trò nằm đất để mai bệnh lăn ra à.

"Em ngủ đâu kệ em, không liên quan đến anh."

Giọng Dương Hy từ trong chăn vọng ra, nếu bây giờ cậu nhìn thấy sắc mặt hắn chắc chắn sẽ suy nghĩ lại trước khi nói.

"Dương Hy, mông em ngứa đòn rồi có phải không?"

Lời nói nghiêm khắc của Lăng Sở bên ngoài làm cậu càng tủi thân hơn.

Ở với người khác thì cười nói vui vẻ, gặp cậu thì nghiêm mặt các thứ.

"Em không phải robot mà lúc nào cũng phải nghe lời của anh.

Tính em như vậy đấy, anh thấy không vừa ý thì đánh đi, đánh chết cũng không thay đổi được."

Không biết mông có cứng bằng roi không nhưng Dương Hy không chịu suy nghĩ mà ngồi bật dậy cãi lại hắn.

Lời thách thức của Dương Hy chính thức cắt đứt sợi dây kiên nhẫn cuối cùng của Lăng Sở.

Hắn lạnh lùng nhìn khuôn mặt ương bướng của cậu rồi quay người rời khỏi phòng.

Hắn giận thì giận nhưng sẽ không đánh cậu khi chưa rõ lý do.

Cả hai cần có không gian riêng để bình tĩnh lại, chiến tranh lạnh lâu ngày không gặp đã lần nữa xuất hiện.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 42: Hiểu lầm.


Sau khi Lăng Sở rời khỏi phòng cũng không quay trở lại, Dương Hy buồn rầu nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc lâu rồi mới mò lên giường nằm ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lăng Sở từ thư phòng đi ra, hôm qua hắn không về phòng ngủ để cậu có không gian bình tĩnh lại.

Hôm nay, hắn sẽ nói chuyện đàng hoàng với cậu xem đã xảy ra chuyện gì.

Cánh cửa phòng mở ra, Lăng Sở nhìn vào trong định gọi Dương Hy dậy tập thể dục chung thì không thấy ai ở trên giường, nhà tắm cũng không có tiếng động.

Lăng Sở xuống dưới nhà nhìn một vòng, lần này đúng là có chuyện lạ có thật, Dương Hy vậy mà chịu dậy sớm ra khỏi nhà, cũng không để lại lời nhắn nào.

"Được lắm nhóc con, xem em dậy được bao nhiêu ngày."

Hắn bất lực lắc đầu, tiếp tục sinh hoạt như thường ngày chỉ khác là không có Dương Hy.

Cậu đi lang thang trong công viên nhìn các ông bà tập dưỡng sinh, các cặp đôi tay trong tay đi tập thể dục buổi sáng.

Dương Hy lấy điện thoại trong túi ra nhìn, giờ này Lăng Sở chắc đã dậy rồi, thế mà không có một tin nhắn hay cuộc gọi nào từ hắn.

Cậu giận bỏ điện thoại vào trong cặp, không gọi thì thôi, cậu chẳng thèm quan tâm.

"Lăng Sở xấu xí, đồ đáng ghét chỉ biết đánh người ta."

Viên đá tội nghiệp trên đất bị cậu đá lăn lóc vào bụi cây, bây giờ còn sớm trường học còn chưa mở cổng nên cậu không thể lên lớp ngủ bù được.Mấy ngày liền Dương Hy dậy sớm về muộn, cậu với Lăng Sở chung nhà nhưng không nhìn thấy mặt nhau vì khi cậu ra ngoài hắn chưa dậy, cậu về thì hắn đã vào phòng.

Cậu nằm trên giường buồn chán chơi game, ngày nào cậu cũng ăn cơm tiệm không hợp khẩu vị chút nào, cậu nhớ món hắn nấu quá. *CẠCH*Tiếng mở cửa đột ngột mở ra khiến Dương Hy vô thức quay đầu nhìn, Lăng Sở cầm nắm cửa mắt chạm mắt với cậu, mấy ngày không nhìn mặt nhau làm cho cậu cảm thấy ngại ngùng quay lại giả bộ tập trung chơi game.

"Mẹ gọi về nhà bảo có chuyện muốn nói với chúng ta, em thay đồ đi, lát anh họp xong rồi đi."

Hắn bình tĩnh vào phòng mở tủ lấy quần áo, sau khi để lại một câu cho cậu mới ra khỏi phòng, hoàn toàn không nhắc đến chuyện hôm trước, cũng chẳng để ý xem cậu thế nào.

Dương Hy nhìn cánh cửa đóng chặt tủi thân trong lòng dâng lên không ngừng, mấy ngày nay cậu đợi hắn nói với cậu chuyện trong trung tâm thương mại, chờ hắn gọi điện hỏi cậu ở đâu, khi nào về.

Vậy mà một câu Lăng Sở cũng không nói, nước mắt trực trào trong hốc mắt khiến cậu chẳng còn tâm trạng chơi game nữa.

Hai tiếng sau, cả hai có mặt trong biệt thự Lăng gia, Dương Hy ngồi bên cạnh Phương Tử Ngọc ăn trái cây, Lăng Sở thì bồi ông Lăng chơi cờ.

Lăng phu nhân nhìn hai đứa từ khi về nhà đã người đi trước người đi sau, nãy giờ cũng không nói chuyện với nhau câu nào đành thở dài, lại giận nhau nữa rồi.

"Hai con lại sao vậy?

Lần nào về cũng giận nhau, Sở bắt nạt con đúng không?"

Phương Tử Ngọc ngồi xuống bên cạnh cậu, Lăng Nguyên cùng Doãn Du ngồi đối diện cũng ngước mặt qua nhìn.

Bà có hai người con trai đều yêu đàn ông, cặp đầu ngày càng hạnh phúc bao nhiêu thì cặp sau ba ngày nửa tháng lại giận dỗi một lần.

"Dạ không có gì đâu mẹ, chỉ là chuyện bình thường thôi."

Dương Hy nghe mẹ Lăng hỏi han, tủi thân trong lòng liền trào lên, rất muốn nói với Phương Tử Ngọc chuyện hắn qua lại với người khác nhưng cậu lại không muốn nàng buồn nên thôi.

"Anh Nguyên, anh Du, Anh Sở, các anh về hồi nào vậy?

Sao không ai gọi em dậy vậy?"

Từ trên lầu vang lên tiếng nói hô to lộ rõ vẻ vui mừng, chàng trai từ đi nhanh xuống cầu thang tiến về phía nhà chính.

Mọi người đều ngước mắt về phía sau, Dương Hy nhìn thấy người đang tiến lại thì mắt mở to, há hốc miệng.

Người này không phải là người Lăng Sở dẫn đi mua đồ sao?

Cả hai còn nói chuyện, cười đùa vui vẻ nữa.

Sao cậu ấy lại từ trên lầu nhà ba mẹ đi xuống.

"Đây có phải là vợ chưa cưới của anh Sở đúng không?

Anh dễ thương quá đi mất, em là Lăng Phàm, em họ của anh Sở."

Lăng Phàm vô tư ngồi bên cạnh cậu một cách tự nhiên, giọng nói trong trẻo chào hỏi làm Dương Hy đứng hình không biết trả lời thế nào.

"Chào... chào em, anh là Dương Hy."

Khuôn mặt Dương Hy gượng ngạo nở ra một nụ cười, thì ra là do cậu hiểu lầm à.

Cậu nghĩ lại thái độ hôm đó cùng mấy lời nói cậu nói với Lăng Sở, lần này tiêu tùng rồi.

"Lăng Phàm mới về nước nên ở nhà ba mẹ mấy ngày, hôm nọ mẹ có nhờ Sở dẫn em đi mua mấy thứ.

Sắp tới ba mẹ tính đi du lịch mà để Phàm ở nhà một mình mẹ không yên tâm, con với Phàm lại bằng tuổi nên con để em qua nhà ở mấy hôm nhé."

Gia đình Lăng Phàm đều định cư bên nước ngoài, từ bé anh đều quấn lấy Lăng Nguyên và Lăng Sở chơi đùa, tình cảm cũng thân hơn.

Dương Hy nghe mẹ Lăng nói, thông tin trước chưa tiếp thu xong lại thêm thông tin khác ập tới khiến cậu không biết làm sao.

"Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"

Ngay lúc cậu bối rối xem nên trả lời thế nào thì Lăng Sở đã đứng sau lưng cậu lên tiếng.

Phương Tử Ngọc thấy hắn liền nói lại đề nghị lúc nãy một lần nữa, trong nhà chỉ có mỗi Lăng Sở là hợp với ba Lăng nên mỗi lần về đều bị ông kéo qua đánh vài ván.

"Em ấy quậy lắm con còn phải đi dạy, để em ấy qua nhà anh Nguyên ở sẽ bớt nhiều chuyện phiền phức hơn."

Lăng Sở cầm ly nước đưa xuống trước mắt Dương Hy, cậu ngạc nhiên ngước nhìn nhưng chỉ thấy cằm cùng xương quai hàm tinh tế của hắn.

Cậu đưa tay nhận lấy rồi ngoan ngoãn uống nước, nãy giờ ăn hơi nhiều nên có khát một chút.

"Em hứa lần này em sẽ ngoan mà không gây chuyện đâu, anh cho em ở nhờ mấy ngày đi."

Đợt trước Lăng Phàm về cũng qua ở với Lăng Sở, vì tính tình thẳng thắn nên đi chơi gây không ít chuyện khiến hắn phải đi thu dọn.

Lăng Phàm nghe hắn nói thế thì nhanh chóng xin xỏ, anh Nguyên nhìn bề ngoài thì dịu dàng, hiền lành nhưng thật ra nghiêm khắc muốn chết.

Từ bé đến giờ, Lăng Phàm ăn không biết bao nhiêu trận đòn từ Lăng Nguyên rồi, để cậu qua nhà anh ở thì chỉ có thể làm cún con trông nhà mà thôi.

Lăng Nguyên nghe em trai muốn đẩy tiểu gia hỏa này về nhà mình thì cũng lên tiếng.

"Anh với anh Du còn đi làm lấy đâu ra thời gian chơi với em ấy, để Hy với Phàm chơi với nhau vẫn là thuận tiện nhất."

Cả ngày Lăng Nguyên với Doãn Du đều đi làm, chỉ có thời gian buổi tối cùng nhau ấp ủ tình cảm, trong nhà xuất hiện cái bóng đèn để lỡ cỡ công việc thì đâu có được.

"Một chiếc Maybach mới nhất hiện nay."

"Ba mẹ yên tâm cứ yên tâm đi du lịch, để Phàm qua nhà con ở, buổi tối Hy với em ấy cùng nhau chơi cũng được."

Lăng Sở nghe Lăng Nguyên nói liền thay đổi thái độ, từ bé đến lớn mỗi lần anh muốn hắn làm việc gì thay mình đều phải có quà kèm theo, cái tính này lớn thế này rồi còn không chịu thay đổi.

Anh nhìn phản ứng của hắn vậy thì cong môi cười, Doãn Du ngồi bên cạnh nghe anh nói cũng không cảm thấy em chồng thật dễ thương.

"Yeahh, em biết anh Sở không nỡ để em qua nhà anh Nguyên mà."

Lăng Phàm vui vẻ nhảy nhót hoan hô, vô tình đụng trúng anh mắt Lăng Nguyên liền đàng hoàng ngồi lại trên ghế.

Dương Hy nhìn hắn nói xong thì đi về phía vườn hoa liền đứng lên đuổi theo sau, cậu không muốn chiến tranh lạnh với hắn nữa.

"Anh ơi."

Giọng nói ngọt ngào từ sau lưng làm Lăng Sở ngạc nhiên quay người lại, mấy nay cậu chịu khó sáng dậy sớm tối về muộn để không phải gặp hắn giờ lại thay đổi rồi.

Dương Hy đứng đối diện nhìn hắn nhưng không biết nói gì, mấy ngày qua đều do cậu tự hiểu lầm rồi tự giận dỗi, còn nói ra mấy lời đó nữa chắc chắn hắn rất giận cậu.

"Hết tránh mặt anh rồi?"

Lăng Sở tiến gần về phía cậu, lời nói dịu dàng của hắn không có chút xíu biểu hiện của sự tức giận nào.

"Dạ."

"Anh ôm một cái nào, mấy ngày em bé giận không cho anh ngủ cùng, anh rất nhớ em."

Dương Hy nhanh chóng rơi vào vòng tay ấm áp của Lăng Sở, cậu biết hắn thương cậu nhưng tối hôm đó cậu nói mấy lời chọc giận hắn như thế, trước khi vào cậu đã chuẩn bị trước tinh thần nghe mắng rồi.

"Em xin lỗi, tối hôm đó em không nên nói chuyện với anh như thế."

Hai tay của cậu vòng qua eo Lăng Sở, mặt áp vào ngực nghe rõ từng nhịp tim của hắn, hương thơm từ quần áo làm cậu thoải mái không còn cảm thấy căng thẳng nữa.

"Là chuyện gì em kể rõ ràng cho anh nghe, hợp tình hợp lý thì anh tha, còn không thì roi mây ở nhà chờ em."

Sau mấy ngày, Lăng Sở đã không còn tức giận như hôm đó, khi tâm lý tức giận sẽ sinh ra những phản ứng như hét to, bướng bỉnh,...

Đã lâu rồi Dương Hy không có thái độ đó nên có lẽ tối đó Dương Hy thật sự tức giận với hắn chuyện gì, hắn suy nghĩ mãi vẫn không ra nên đành đợi cậu tự đến nói.

Sau khi nghe Dương Hy kể đầu đuôi mọi chuyện, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao, tâm trạng của hắn rất vui, môi cũng theo đó mà cong lên.

"Em không có niềm tin với anh đến thế sao?

Ghen bậy ghen bạ rồi tự làm bản thân tức giận, anh lại không biết lý do sao có thể dỗ em được?"

Dương Hy ngồi trên đùi hắn đung đưa hai chân nghe hắn mắng yêu, lúc đó thấy hắn cười với Lăng Phàm thân thiết như thế cái ghen đánh bay cái khôn ra chuồng gà mất rồi.

"Anh rất ít khi thân thiết với người khác, đến anh Nguyên anh cũng chỉ nói chuyện bình thường, không thân thiết như vậy nên lúc đó em mới nghĩ thế."

Cũng đâu phải Dương Hy ghen bậy bạ, đều dựa vào những hiểu biết của cậu về hắn mới đưa ra kết luận chứ bộ.

Qua hôm nay, cậu lại cảm thấy hình như bản thân hiểu Lăng Sở quá ít, những thông tin cơ bản về hắn cậu cũng không biết.

"Từ nhỏ Phàm đã chơi chung với tụi anh, anh xem em ấy như em trai vậy.

Lúc mua đồ đó, anh thấy Phàm vô tư lại nhớ tới em nên mới cười."

"Lần sau có chuyện gì dù không vui hay giận em đều phải nói ra, anh không phải là em nên không thể biết được.

Trái tim anh rất nhỏ, chỉ có thể để một mình em bước vào, trên đời này em có thể nghi ngờ mọi thứ nhưng tình cảm của anh thì em hãy tin tưởng, nơi này chỉ dành cho em."

Tình cảm được bồi đắp qua những lần tiếp xúc, quan tâm, lo lắng.

Người cha kia của Dương Hy làm nhiều điều không đúng với cậu nhưng riêng việc đưa cậu đến ở với Lăng Sở là hoàn toàn đúng đắn.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 43: Đi chơi.


Sau khi ăn tối tại nhà ba mẹ xong Lăng Sở cùng Dương Hy về nhà, trên xe xuất hiện thêm một người nữa.

Từ bé tính tình Lăng Phàm đã rất hoạt bát, đi học mẫu giáo cũng không khóc nhè, anh có khả năng thích ứng với môi trường cực nhanh nên chẳng bao lâu Dương Hy với Lăng Phàm đã trở thành bạn thân thiết.

Về đến nhà, Lăng Phàm theo thói quen xách đồ về phòng ngủ cho khách, mọi góc gách trong nhà đã thay đổi khác với lần trước anh đến.

Từ ngôi nhà ít đồ dùng đến nhàm chán thành căn nhà đầy đồ chơi làm anh thích thú không ngừng.

Tuy Lăng Sở với cậu đã làm lành, hắn cũng không có ý định đánh cậu nhưng việc cậu nói chuyện hỗn với hắn vẫn phải tính nên thay vì cậu sẽ cùng Lăng Phàm chơi game thì giờ đây cậu phải ngồi trong phòng viết bản kiểm điểm 3000 chữ.Nếu như viết kiểm điểm không thì Dương Hy đã viết rất nhiều lần nhưng 3000 chữ thì viết thế nào mới đủ được.

Bản kiểm điểm của cậu nộp cho giáo viên cũng chỉ có một mặt giấy, Lăng Sở nhìn cậu viết kiểm điểm mà giấy nháp dùng còn nhiều hơn làm bài liền bất lực.

Trước khi đi ngủ Dương Hy mới đưa bản kiểm điểm cho hắn, từng hàng chữ ngay ngắn, gọn gàng nội dung rõ ràng làm cho Lăng Sở rất vừa ý, một lần liền thông qua.

"

Sau này có chuyện gì đều phải nói với anh nhớ chưa?"

Lăng Sở đặt Dương Hy ngồi trên đùi, nhéo nhẹ gương mặt cậu nhắc nhở."

Em nhớ rồi, anh là của em."

Dương Hy rúc vào lòng hắn cọ cọ bù lại mấy ngày không được ôm hắn, mùi hương xả vải nhẹ nhàng khiến cậu thả lỏng người dựa vào hắn.

Lăng Sở thuận theo ôm cậu tiến về giường, đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cậu rồi mới đi ngủ.

Từ ngày có Lăng Phàm qua ở chung Dương Hy vui vẻ hơn nhiều, Lăng Sở phải bận đi làm, Du Tư Vũ thì có bồ bỏ bạn lúc nào rủ đi chơi cũng đều nói đang hẹn hò.

Với lại tính tình Lăng Phàm hoạt bát rất hợp tính Dương Hy, sau khi về học cậu đều cùng anh chơi tất cả trò chơi trong nhà.

Cả hai chơi chán thì dẫn nhau ra ngoài chơi những trò mạo hiểm, trải nghiệm cảm giác mạnh.

"Cái nhà ma này đầu tư y như thiệt vậy, mấy lần em bị dọa tim muốn rớt ra ngoài luôn."

Lăng Phàm vặn chai nước uống ực ực, tim anh đến giờ vẫn còn đập mạnh, cảm giác hoảng sợ từ trong nhà ma đi ra vẫn còn dư âm lại một chút.

Dương Hy thì đi chơi mấy trò này cũng nhiều rồi, cậu thấy cũng bình thường nhưng cũng khen chủ đầu tư vài câu.

Tuy cả hai đều cùng tuổi nhau nhưng theo vai vế, Lăng Phàm vẫn gọi cậu là anh, Dương Hy đã nói mấy lần không cần phải như thế nhưng anh vẫn không đổi.

"Giờ chúng ta đi đâu nữa đây, mấy trò chơi trong phạm vi toàn thành phố này đều được chúng ta chơi hết cả rồi."

Tính ra năm nào Lăng Phàm cũng về nước nhưng rất ít khi đi chơi, một phần là anh không có bạn ở đây, phần khác là chơi một mình thì cũng chán nên đã số anh ở nhà chơi game là nhiều.

Bây giờ, có Dương Hy cùng chơi nên trước khi về lại bên đó, anh phải đi hết tất cả các nơi thú vị mới thỏa mãn trở về.

"Aa.

Em mới nhớ ra một chỗ này chắc chắn anh chưa bao giờ đến."

Vẻ mặt Lăng Phàm háo hức đề cập đến địa điểm tiếp theo khiến Dương Hy cũng tò mò theo nhưng hỏi nơi đó là nơi nào thì anh lại không chịu nói.

Cậu chỉ đành cùng anh lên xe đi đến nơi thần bí kia.

Chiếc xe lăn bánh mượt mà trên đường, Lăng Phàm ôm vô lăng ngân nga giai điệu anh thích.

Nơi anh chuẩn bị dắt Dương Hy tới chắc chắn cậu chưa bao giờ đến, nhìn người anh dâu bằng tuổi nhưng được anh Sở bao bọc đến mức giống đứa trẻ trong sáng anh liền muốn thêm ít đen tối cho cậu.

Qua một lúc, chiếc xe dừng lại trước cửa một quán nước, Dương Hy xuống xe nhìn một vòng rồi quay lại nhìn anh.

Nơi Lăng Phàm dẫn cậu đến hóa ra là một quán nước trang trí theo hướng thiên nhiên đó hả?"

Điều thú vị nằm ở bên trong, anh cứ đi theo em."

Lăng Phàm tỏ vẻ thần bí dẫn cậu vào quán, cả hai đi ngang quầy nước tiến vào bên trong, thì ra quán nước này còn có không gian kín bên trong.

Trước cửa căn phòng kế tiếp có một quầy nhỏ, bên trong là một chàng trai trẻ mỉm cười với anh.

"Lâu rồi không gặp, anh Phàm."

Dương Hy đứng bên cạnh Lăng Phàm nhìn cậu đưa tấm thẻ cho chàng trai, anh ta điều thông tin lên máy tính rồi trả lại cho anh.

"Cũng không lâu lắm, cậu càng ngày càng bén đấy."

Lăng Phàm cười cợt nhả với chàng trai rồi cùng Dương Hy tiến vào bên trong, đến bây giờ cậu vẫn không biết anh dẫn cậu đến nơi nào thì thật có lỗi với mấy mươi năm cày phim, đọc truyện mà.

"Phàm, hay chúng ta về đi."

Dương Hy vừa bước vào trong đã ngửi thấy mùi thuốc lá lẫn trong mùi rượu, âm nhạc sập xình cùng những hình ảnh nóng bỏng mắt trước mặt làm cậu đỏ cả mặt.

Từ lúc học cấp hai, cậu đã phát hiện bản thân thích con trai nhưng chưa bao giờ xem phim heo cả, số lần tự giải tỏa cũng rất ít.

Tuy Lăng Sở cho cậu tự do chơi bời, muốn đi đâu thì đi nhưng chắc chắn hắn không thích cậu đến những nơi như thế này.

"Dù sao cũng đã đến rồi, chơi một lúc rồi chúng ta về, anh yên tâm đi chuyện chúng ta đến đây anh không nói, em không nói thì sẽ không có người thứ ba biết đâu."

Nhìn sắc mặt đỏ ửng của Dương Hy, Lăng Phàm liền đoán được cậu đang nghĩ gì, nếu để Lăng Sở biết mình dẫn vợ nhỏ trong sáng của anh ấy đến mấy chỗ này thì chắc chắn hắn sẽ tẩn anh một trận rồi ném anh qua nhà anh Nguyên là cái chắc.Lăng Phàm kéo cậu qua một bàn trống ngồi xuống, địa điểm ở đây không có không gian riêng tư, từ phục vụ lẫn bartender đều là những chàng trai trẻ mặc đồ gợi cảm.

Không những thế, phía đổi diện trước mặt cậu chính là hình ảnh một chàng trai ngồi trên đùi người đàn ông tiếp rượu.

Dương Hy chỉ vô tình liếc mắt qua nên nhanh chóng dời đi ngay, sau khi cả hai ngồi xuống liền có vài thanh niên mặc đồ thiếu vải tiến tới ngồi bên cạnh.

"Tôi không cần, cảm ơn."

Theo phép lịch sự Dương Hy từ chối rồi nhanh chóng né quay một bên, Lăng Phàm nhìn sự lúng túng của cậu liền bật cười kéo mấy chàng trai về phía mình.

Xem ra xoài còn non quá anh Sở chưa thể ăn được rồi.

Dương Hy định để Lăng Phàm chơi một chút rồi nhanh chóng trở về nhưng đâu ai biết được chữ ngờ, cậu lại gặp Dương Cao Lâm ở nơi này.

"Không ngờ lại có thể gặp anh ở đây, Lăng Sở không thể thỏa mãn anh rồi à."

Lời nói châm chọc truyền vào màn nhĩ khiến cậu cau mày ngước mắt lên, Dương Cao Lâm đang đứng bên cạnh một thanh niên, eo được anh ta ôm lấy.

Người đàn ông bên cạnh nghe Dương Cao Lâm nhắc đến Lăng Sở liền thích thú.

"Người em mới nhắc đến là Lăng Sở, con thứ hai của Lăng gia hả?"

Tống Dục xoa vòng eo nhỏ nhắn của Dương Cao Lâm, lâu lâu lại miết nhẹ một cái.

"Đúng vậy, anh ta là vợ chưa cưới của Lăng Sở, gia đình em có hôn ước với Lăng gia."

Cảm giác đau nhói từ eo truyền đến đại não của Dương Cao Lâm nhưng tiếng rên trong cổ họng lại bị anh nuốt vào.

Từ trong đám con ông cháu cha đó anh biết được con thứ Tống gia thích đến những nơi này chơi, khó khăn lắm anh mới gạ gẫm được Tống Dục, không thể để hắn ta mất hứng được.

Trên thương trường kinh tế ai chẳng biết tập đoàn Thiên Cung với tập đoàn Vạn Nhất cạnh tranh ngay ngắt, chỉ có Dương Cao Lâm gia thế nhỏ nhoi mới không biết điều này định dùng danh tiếng hôn ước của anh trai hờ này làm điểm tựa.

Tống Dục nhếch miệng cười nhìn Dương Cao Lâm rồi thích thú buông anh ta ra tiến về phía Dương Hy.

"Nhìn cũng dễ thương lắm, hay em đi theo anh đi.

Làm hôn phu với người giả tạo như Lăng Sở thì thật thiệt thòi cho cưng."

Cuộc sống trong nhung lụa đầy đủ tiện nghi cũng phải chịu áp lực tinh thần tương ứng với sự hào quang, từ nhỏ tới lớn Tống Dục đều bị dòng họ so sánh với hai anh em nhà họ Lăng.

Từ học tập đến thể thao, năng lực điều hành công ty hắn đều phải học với thành tích chỉ có hơn hoặc bằng anh em họ Lăng chứ không được thấp hơn.

"Tôi không quen anh, làm ơn tránh ra."

Dương Hy nghe người đàn ông xa lạ nói Lăng Sở như thế liền mang tâm thái thù địch lên tiếng, cả thế giới có thể chửi cậu nhưng không được đụng đến Lăng Sở.

"Chậc, chậc.

Đúng là một bé sói chưa được thuần dưỡng, thật thú vị."

Đã lâu rồi Tống Dục chưa có cảm giác muốn chinh phục một người, nhìn Dương Hy trước mắt khiến hắn liền ngứa tay, muốn cậu phải ở dưới người hắn rên rỉ.

Sức lực của Dương Hy không bằng hắn nên khi Tống Dục lần nữa tiến đến đã nắm được tay cậu khóa lại sau lưng.

Hơi thở nam tính phả vào tai khiến cậu khó chịu vùng vẫy, tay Tống Dục vuốt ve đường cong của cậu, sờ đến phía dưới khiến cậu rùng mình.

Bên tai truyền đến tiếng nói làm cho gương mặt Dương Hy tối sầm lại, Tống Dục đang dùng tay đùa bỡn cậu thì hạ bộ truyền đến cơn đau.

"CHOANG."

Tiếng vỡ nhanh chóng thu hút mọi người kể cả Lăng Phàm đang chơi đùa với mấy chàng trai trẻ cũng bị phân tâm.

Anh nhanh chóng nhìn rõ lại thì thấy Dương Hy đang cầm miệng ai rượu, phía dưới là một người đàn ông đang ôm đầu chảy máu.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 44: Nói chuyện.


"Buổi học kết thúc tại đây, chào các bạn."

Tiết cuối cùng trong ngày cũng kết thúc, Lăng Sở cầm theo laptop rời khỏi phòng học.

Trong nhà xuất hiện thêm một người nên lượng thức ăn cần nấu sẽ nhiều hơn, hắn đang suy nghĩ lúc về nên mua gì về nấu thì tiếng điện thoại reo lên.

"Alo, em nghe."

"Em dạy xong thì qua nhà anh, hai đứa..."

Tiếng Lăng Nguyên không nóng không lạnh vang lên.

Vài tiếng trước Lăng Nguyên vừa gặp mặt đối tác xong thì có điện thoại của một người bạn gọi đến.

Cậu ta nói Lăng Phàm với Dương Hy đang gặp chuyện ở quán Nguyệt Quang, nếu không phải cậu ta từng có dịp gặp Lăng Phàm thì cũng không để ý chuyện rắc rối ở chỗ này.

Lăng Nguyên nghe tên quán liền nghiêm mặt, lập tức lái xe đến đó.

Nơi đầy rẫy phức tạp như Nguyệt Quang hắn cũng rất ít khi lui tới, tuổi trẻ vào xem cho vui rồi thôi.

Không ngờ hai đứa nhỏ trong nhà chỗ nào không chơi lại đến đó gây chuyện.

Lăng Nguyên tưởng người chịu thiệt sẽ là Lăng Phàm với Dương Hy nhưng khi đến đó mới thấy khả năng gây chuyện của hai người đỉnh tới mức độ nào.

Gây sự với con trai duy nhất của Tống gia, đánh người ta đến bể đầu phải cấp cứu.

Tập đoàn Vạn Nhất luôn đối đầu với hắn, từ lâu đã muốn tìm yếu điểm của hắn.

Giờ gây sự trực tiếp như vậy thu dọn cũng có chút rắc rối nhưng không phải không thể.

Dù sao nơi phức tạp như Nguyệt Quang cùng sở thích khác người của Tống Dục cũng khiến nhà họ Tống không dám làm lớn.

Lăng Sở nghe tóm tắt sự việc qua lời kể của Lăng Nguyên sắc mặt cũng trầm xuống.

Hắn đã quá xem thường khả năng gây chuyện của Lăng Phàm với Dương Hy rồi.

Lấy chai rượu đập bể đầu người khác đúng là gan to bằng trời mà.

Dương Hy đứng bên cạnh Lăng Phàm nghe Lăng Nguyên nói chuyện với Lăng Sở tâm trạng quấn quýt cả lên.

Cậu đâu có biết người đó là Tống đại thiếu gia đâu.

"Anh không biết lúc đó anh ngầu thế nào đâu, đúng là không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá một người mà."

Lăng Nguyên bắt hai người đứng một bên ngẫm nghĩ lỗi lầm.

Lăng Phàm giơ ngón tay cảm thán với Dương Hy.

Lúc đầu anh còn tưởng Dương Hy là người dễ thương, hiền lành nhưng khi nhìn thấy cảnh cậu cầm mảnh chai còn sót lại mới biết được.

Cậu là sư tử đội lốt cừu non.

"Rất ngầu có đúng không?

Cảm thấy cầm chai đập vào đầu người khác là oai lắm chứ gì?"

Tiếng Lăng Nguyên đột nhiên vang lên, giọng nói lạnh nhạt nhưng đầy uy nghiêm khiến Lăng Phàm không dám nhúc nhích nữa.

Dương Hy nhìn sắc mặt lẫn lời nói của Lăng Nguyên tim đập thình thịch.

Đáng sợ quá!

"Hai cậu có biết nếu lúc đó tôi không đến kịp thì có chuyện gì xảy ra không?

Hơn phân nửa số người trong đó là người của Tống gia.

Hai người hỉ mũi chưa sạch như các cậu sẽ nhanh chóng đi chầu ông bà chứ đừng nói đến ngầu với oai."

Lăng Nguyên bị chọc tức đến đỏ cả mặt, lúc hắn tới chuyện đã nghiêm trọng cũng may bạn của hắn tạm đứng ra câu giờ.

"Anh Nguyên, là em dẫn anh Hy đến đó chơi.

Em sai rồi, anh phạt sao em cũng nhận hết."

Lăng Phàm biết mọi chuyện đều do y gây ra, nếu không phải bản thân cố chấp kéo Dương Hy tới nơi đó thì đã không có sự việc phía sau.

"Hết chỗ chơi rồi hay sao mà đến đó chơi?

Cậu không cần phải xin, hôm nay anh không đánh cậu nằm trên giường một tuần, anh không phải họ Lăng."

Lời nói của Lăng Nguyên làm khí thế chịu tội thay của Lăng Phàm dập tắt không còn chút nào.

Dương Hy đứng bên cạnh cũng sợ đến mức không dám nhìn Lăng Nguyên.

Đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến Lăng Nguyên nổi giận.

Mấy lần gặp mặt gia đình cậu đến thấy anh nhẹ nhàng chăm sóc anh Du, không ngờ Lăng Nguyên lại dữ như vậy.

Từ bên ngoài đi vào, Lăng Sở đã nghe anh trai nói không đánh người liệt giường thì không mang họ Lăng thì biết anh ấy đang rất tức giận.

"Anh hai, em đến rồi.

Anh bớt giận, tức giận hại gan."

Lăng Sở nhìn Dương Hy đứng một góc, đầu cúi xuống thấp thì biết cậu bị dọa sợ rồi.

"Dạy vợ cho tốt thì anh đã không bị chọc giận đến mức này rồi.

Đem người về dạy cho đàng hoàng, có chút chuyện liền dùng bạo lực giải quyết.

Chiếc xe kia cũng tịch thu luôn, khi nào em dạy được vợ thì cho lại."

Nhìn thấy Lăng Sở tới hai người đứng bên góc tường như gặp được cứu tinh.

Lời nói của Lăng Nguyên cũng không đáng sợ như hồi nãy nữa.

"Em sẽ dạy lại, đã để anh lo lắng là do bé Hy sai.

Bé Hy tới đây xin lỗi anh hai đi."

Lăng Sở nhìn về phía Dương Hy, cậu nghe thấy hắn nói vậy tuy sợ Lăng Nguyên nhưng vẫn ngoan ngoãn tiến tới.

"Em xin lỗi anh hai."

Dương Hy khoanh tay xin lỗi chân thành nhất rồi từ từ nhích về phía Lăng Sở.

Bàn tay cậu nắm lấy tay hắn, cảm giác ươn ướt lành lạnh nhanh chóng truyền vào bàn tay hắn.

"Ừ, về cẩn thận.

Phàm sẽ ở lại nhà anh, hai đưa về đi."

Lăng Phàm đứng một bên nhìn Dương Hy được hắn cứu đi trong lòng gào thét không thôi.

Sao y lại quên mất Dương Hy có một bùa hộ thân chất lượng cơ chứ?

Lăng Sở nắm tay dẫn cậu ra ngoài, ánh mắt nhìn qua Lăng Phàm rồi quay đi, chúc y bình an qua tối nay.

Suốt đoạn đường về nhà, Lăng Sở không nói thêm câu nào với cậu nữa.

Cậu biết hắn cũng giận mình chỉ là không tỏ ra ngoài mà thôi.

"Em xin lỗi."

Dương Hy đi theo Lăng Sở vào trong nhà, trong phòng khách yên tĩnh làm cho lời nói của cậu trở nên rõ ràng hơn.

"Em lên tắm rửa đi, anh nấu cơm rồi xuống ăn."

Cả buổi chiều Dương Hy đã chịu căng thẳng từ anh hai, hắn không muốn nghiêm khắc trách cứ cậu vào lúc này nữa.

Mỗi lần Dương Hy phạm lỗi hắn đều giữ một khoảng cách với cậu, sẽ quan tâm nhưng không quá gần gũi như thường ngày.

"Dạ."

Dương Hy ủ rũ đi lên lầu, cậu lén quay lại nhìn hắn mấy lần nhưng chỉ thấy hắn tập trung nấu ăn.

Sau khi ăn tối trong im lặng Dương Hy mới cùng hắn giải quyết vấn đề.

Trong phòng ngủ êm ấm thường ngày, cậu đứng trước mặt Lăng Sở nhận sai.

"Em biết sai rồi, anh tha lỗi cho em nha."

Lăng Sở nhìn cậu ngoan ngoãn đứng trước mặt, ánh mắt cậu lo lắng nhìn hắn một chút rồi lại nhìn xuống sàn nhà.

"Em sai chỗ nào?"

Dạo gần đây, mỗi lần Dương Hy gây ra chuyện gì điều đầu tiên là lập tức xin lỗi hắn.

Sau đó là nhận phạt, cậu làm điều này chỉ để hắn nhanh chóng hết giận mà ôm ấp cậu như thường ngày.

Đôi lúc Lăng Sở cũng không biết Dương Hy có thật sự biết sai hay không.

Nên mỗi lần phạt hắn đều sẽ hỏi cậu sai ở chỗ nào?

Dương Hy nghe hắn hỏi cũng không biết trả lời thế nào?

Nếu như cho cậu cơ hội chọn lại thì cậu vẫn làm như vậy.

Lăng Sở hiểu tính cậu, im lặng có nghĩa là không biết nói gì.

Hắn thở ra một hơi rồi tiến đến dẫn cậu qua bên ghế để cậu ngồi trên đùi.

Ở tư thế này tầm mắt cậu với hắn bằng nhau, hắn có thể nhìn vào mắt cậu để nói chuyện.

"Chuyện hôm nay là như thế nào?

Em kể cho anh nghe rồi chúng ta cùng nói xem làm như vậy có đúng hay không nhé!"

Lăng Sở có giận khi nghe Dương Hy làm như thế không?

Tất nhiên là rất giận.

Nhưng hắn không bao giờ đánh Dương Hy để trút giận cả.

Mọi chuyện đều có lý do của nó, nếu chỉ dựa vào lời nói cùng suy nghĩ của bản thân để kết luận việc của một người là đúng hay sai thì không chính xác.

Nhiều khi chúng ta nghĩ như vậy nhưng người trong cuộc họ lại có suy nghĩ khác.

"Buổi chiều em với Phàm đi chơi nhà ma ra thì không biết đi đâu.

Phàm mới nói dẫn em đến một nơi, khi vào em mới biết đó là đâu."

"Em đợi Phàm chơi xong rồi cùng về.

Em không có đụng vào mấy bạn trong đó.

Sau đó thì em gặp phải Dương Cao Lâm đi cùng Tống Dục."

Dương Hy từ từ kể lại chuyện cho Lăng Sở nghe.

Hắn nghe lời nói cậu kể lại sắc mặt cũng dần thay đổi theo.

"Anh ta nói anh là đàn ông mặc váy nên em mới cầm chai đập hắn."

Bốn chữ cuối cùng giọng nói Dương Hy nhỏ dần đi nhưng hắn vẫn nghe được rõ ràng.

Hắn nghe xong đuôi mắt liền giật nhẹ, dám sờ người cậu còn nói dơ bẩn như thế.

Tống Dục đáng ăn đập thiệt nhưng không đến lượt Dương Hy ra tay.

"Vậy em có thấy bản thân làm sai không?"

Lăng Sở vuốt tóc Dương Hy, giọng nói vẫn điềm điềm sau khi nghe hết cả câu chuyện cậu kể.

Hai lần Dương Hy tự nhận lỗi nhưng khi hắn hỏi cậu không biết trả lời thế nào?

Có nên nói thật suy nghĩ của cậu cho hắn biết không?

"Chúng ta đang nói chuyện để anh có thể hiểu em hơn và ngược lại.

Vì thế em suy nghĩ gì thì hãy nói ra cho anh biết được không?"

Đôi lúc những cặp yêu nhau cần có thời gian ngồi lại nói chuyện, lắng nghe cảm xúc của đối phương nhiều hơn.

"Em cảm thấy bản thân không làm sai, anh ta đang đánh."

Giọng nói của Dương Hy pha thêm chút tức giận, chỉ cần nghĩ đến những lời Tống Dục nói cậu liền muốn đánh người.

"Đúng là những gì Tống Dục làm rất đáng đánh nhưng hành động em cầm chai rượu đập vào đầu người khác là không đúng."

"Em nghĩ thử xem nếu lực tay em mạnh thêm chút nữa thì chuyện gì sẽ xảy ra.

Tống Dục có thể mất mạng và em phải chịu trừng phạt của pháp luật."

Lăng Sở phân tích lỗi sai của Dương Hy, dẫn cậu đi theo lối suy nghĩ của hắn để nhìn nhận vấn đề.

"Lúc đó em rất tức giận nên mới làm thế."

Cậu nghe Lăng Sở nói cũng nghĩ theo hướng đó mới cảm thấy bản thân thật sự quá liều lĩnh.

"Tức giận là một cảm xúc của chúng ta, nó giống như cảm xúc vui, buồn vậy.

Em có thể kiểm soát nó chứ không nên để nó chi phối."

Dương Hy ngồi trên đùi hắn lắng nghe những điều hắn nói.

Dạy dỗ có rất nhiều phương pháp khác nhau, tùy từng thời điểm mà áp dụng sẽ có tác dụng hơn là cứng nhắc với một phương pháp.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 45: Roi mây.


Sau khi Lăng Sở dành một tiếng nói chuyện, phân tích lỗi sai thì Dương Hy cũng biết lỗi sai của mình.

Cậu yên lặng đứng vào góc tường đợi hắn quay lại trong lòng hồi hộp không thôi.

Qua một lúc, Lăng Sở trở lại phòng, trên tay cầm cây roi mây lâu rồi không xuất hiện.

Trong phòng ngủ hắn chỉ để thước gỗ với dây lưng, roi mây hắn thường cất ở thư phòng để tranh việc Dương Hy lục lọi đồ tìm thấy rồi sợ.

"Hy, quay lại đây."

Lăng Sở đứng bên cạnh giường lên tiếng gọi Dương Hy, cậu nghe hắn gọi thì chậm chạp quay người lại.

Đập vào mắt cậu chính là cây roi mây đáng sợ kia, cảm giác đau khi roi mây đánh xuống từ lần trước khiến hai chân cậu mềm nhũn.

Dù Dương Hy có cố gắng đi chậm như thế nào thì cũng tới chỗ hắn, lúc gây chuyện thì không sợ nhưng nhìn thấy roi mây thì cậu biết sợ rồi.

"Tay nào cầm chai rượu thì xòe ra, giơ cao lên."

Khi Lăng Sở bắt đầu trách phạt thì sự dịu dàng thường ngày đều biến mất, sự nghiêm khắc của hắn khiến cậu ngoan ngoãn nghe theo không dám chần chừ.

"Anh sẽ đánh em năm mươi roi vào tay, đây là lần đầu cũng như lần cuối anh phạt em về vấn đề này."

Dương Hy nghe hắn đưa ra số roi phạt hai mắt liền mở to nhìn Lăng Sở nhưng vẻ mặt nghiêm khắc của hắn khiến lời xin tha trong miệng cậu không nói ra được. *Chát*"Aaa."

Tiếng roi đầu tiên vụt ngang trong không khí hạ xuống tay Dương Hy, cậu theo phản xạ lập tức rụt tay lại xoa xoa.

Vết lằn sưng cộm dần dần xuất hiện trên tay cậu, nước mắt sinh lý nhanh chóng rơi xuống hai má.

Trên tay có nhiều dây thần kinh hơn so với bộ phận khác nên cũng cảm nhận được cơn đau nhiều hơn.

Lăng Sở biết điều đó nên im lặng nhìn cậu xoa tay, qua một lúc Dương Hy giơ tay về vị trí cũ hắn mới tiếp tục vung roi. *Chát*"Aaa.. huhu."

Cảm giác đau rát lần nữa truyền đến đại não Dương Hy, mới hai roi thôi mà đã đau khiếp như thế sao cậu có thể chịu nổi năm mươi roi được đây?"

Không có rút tay lại như thế, giơ tay ngay ngắn lại anh đánh năm roi mới được xoa một lần."

Lăng Sở nhìn cậu đưa lên rút xuống thì nghiêm giọng nhắc nhở, lần này hắn thật sự nghiêm khắc với Dương Hy nên lời nói không có chút dấu hiệu mềm lòng nào.

Nước mắt Dương Hy thi nhau chảy xuống hai má, ánh mắt long lanh nhìn hắn cầu mong hắn đổi ý nhưng qua một lúc sự yên lặng trong căn phòng đã trả lời cậu. *Chát...

Chát...

Chát...

Chát...

Chát*Roi mây tiếp tục hạ xuống tay cậu lần lượt từng roi, độ cao của tay cũng từ từ hạ thấp xuống, bàn tay cậu chụm lại để giảm đau nhưng không có công hiệu mấy.

Dương Hy xoa xoa đôi bàn tay vào nhau để giảm bớt cảm giác đau rát, từng lằn roi sưng đỏ thẳng hàng xuất hiện trên tay cậu.

"Anh ơi, em sai rồi... huhuhu... em không dám... huhu... làm vậy nữa đâu."

Dương Hy khóc sướt mướt nhìn hắn xin xỏ, chưa tới mười roi mà cậu đã không chịu nổi nữa, mồ hôi trên trán cùng nước mắt làm cậu muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu.

"Xòe tay ra."

Giọng nói dứt khoát không chút lưu tình của Lăng Sở vang lên, cậu nhìn sắc mặt hắn không vừa ý liền ngoan ngoãn đưa tay về vị trí cũ.

Bàn tay đau đến run rẩy lần nữa xuất hiện trước mắt hắn, diện tích bàn tay nhỏ hơn các chỗ khác nên đánh vài roi đã trùng lên nhau. *Chát...

Chát...

Chát...

Chát...

Chát*"Aaa... huhu... em biết sai rồi anh ơi... huhu... anh đừng đánh... huhu... tay nữa mà."

Dương Hy khóc nấc giấu hai tay sau lưng, xoa xoa để giảm bớt sự đau rát, cậu thật sự không thể chịu hết năm mươi roi mây đâu.

"Anh đánh mông... hức hức...

đừng đánh tay...hức hức... nữa."

Cậu lùi về sau vài bước tránh xa cây roi mây đáng sợ kia ra, hình dáng thon dài cùng sức dẻo của cây mây để lại cơn đau nhiều hơn thước gỗ.

Lăng Sở nhìn cậu khóc đến đỏ bừng mặt, hơi thở rối loạn cũng không đành lòng.

Hắn tạm để roi mây qua một bên, rót ly nước cho cậu uống để lấy lại bình tĩnh.

Dương Hy cầm ly nước vừa uống vừa nấc khiến bản thân sặc cả nước, mỗi lần hắn dùng đến roi mây là cậu thảm không thể tả.

"Từ từ uống thôi, hít thở theo anh nào."

Lăng Sở vỗ nhẹ lưng cậu, hắn rút khăn giấy lau phần nước từ mũi lận miệng của cậu.

Mấy mươi roi như vậy đủ để Dương Hy nhớ mãi không quên nên hắn cũng không nhất thiết đánh hết năm mươi roi ở tay.

Sau khi đợi Dương Hy bình thường lại, nước mắt nước mũi được lau sạch hắn mới tiếp tục hình phạt.

Số roi còn lại dĩ nhiên đánh xuống mông nhiều thịt là an toàn nhất, cậu cũng có thể chịu đựng được.

"Cởi quần lên giường nằm sấp xuống, kê cao mông lên."

Lăng Sở dỗ cậu một chút rồi lạnh nhạt lên tiếng, với lỗi lần này Dương Hy mắc phải chắc chắn không chỉ đánh hơn chục roi là xong nên cậu cũng nghe lời làm theo.

Đánh mông không đau bằng đánh tay, cậu chịu được.Roi mây lần nữa tiếp xúc da thịt khiến Dương Hy căng thẳng không thôi, cảm giác đau do thứ này mang lại đã khắc ghi vào bộ não của cậu. *Chát...

Chát...

Chát...

Chát...

Chát**Chát...

Chát...

Chát...

Chát...

Chát**Chát...

Chát...

Chát...

Chát...

Chát*Từng đợt roi lần lượt rơi xuống mông Dương Hy một cách dồn dập, liên tục không cho cậu nghỉ.

Cơn đau từ roi trước chưa dứt cậu đã cảm nhận được cơn đau kế tiếp khiến cơ thể cậu căng cứng.

Hai chân cậu chụm lại vào nhau, bàn tay nắm chặt lấy áo gối của cậu trắng bệch.

Hai cánh mông trắng nõn dành dành xuất hiện từng lằn lươn đỏ chót, Lăng Sở cố gắng đánh đều tay cho roi phủ đều khắp mông cậu tránh tình trạng trùng roi lên nhau. *Chát...

Chát...

AAA...

Chát...

Chát...

Chát**Chát...

đau...

Chát...

Chát... huhu...

Chát...

Chát**Chát...

Chát... anh tha...

Chát...

Chát... em biết sai rồi...

Chát*Mông Dương Hy di chuyển qua lại muốn tránh né sức tàn phá của roi mây nhưng cho dù cậu cố né cỡ nào cũng không thoát khỏi.

Cổ họng gào thét xin tha đến khàn cả lên, nước mắt cậu rơi ướt một mảng lớn trên gối.

Sau mông thảm đến không nỡ nhìn, sau hơn hai mươi roi thì mông cậu đã không còn chỗ nào lằn lặn.

Từng roi mời đánh chồng lên roi cũ khiến da ở mấy vùng trên mông rướm máu, cậu đau đến muốn ngất đi.

"Anh ơi... huhu... em biết sai rồi... huhu... em không dám làm... huhu... vậy nữa đâu... huhu... anh tha cho em... huhuhu... một lần này đi."

Cơn đau trên mông làm đầu óc Dương Hy mù mịt, cậu quỳ trên giường ôm mông run rẩy cầu xin hắn.

Tầm mắt đầy nước khiến cậu không nhìn rõ hắn, cậu từ từ lùi đến bên kia giường cách xa hắn ra.

Lăng Sở nhìn cậu sợ như vậy trong lòng cũng xót vô cùng, đánh người mình thương hắn cũng rất đau lòng.

Nghe cậu xin tha trái tim hắn như hàng ngàn con dao đâm vào đau nhói, có phải hắn đã nghiêm khắc với cậu quá rồi không?"

Em không bao giờ... hức hức hức...

đến nơi đó nữa... hức hức... không cầm chai đánh người nữa đâu anh."

Sau mông đau đến tê dại, Dương Hy cũng không dám đụng trực tiếp vào mông của mình, chỉ dám che hờ hờ đằng sau.

Nước mắt vẫn chưa thể ngừng rơi, từng giọt từng giọt lăn dài trên mái rơi xuống nệm.

"Anh không đánh nữa, em bé lại đây cho anh xem mông thế nào rồi."

Lăng Sở để roi mây qua một bên, hắn đầu hàng rồi, không thể tiếp tục nhận tâm tiếp tục phạt cậu nữa.

Từng ấy roi cũng để cậu khắc ghi sâu sắc rồi, không nhất thiết phải cứng nhắc đánh hết số roi làm gì."

Anh cất roi đi đi... hức hức."

Dương Hy nghe hắn nói vậy vẫn đứng bên kia giường lắc đầu không dám tiến lại, cậu biết lời hắn nói là thật nhưng nhìn cây roi mây cậu vẫn sinh ra cảm giác sợ hãi.

Lăng Sở biết bây giờ cậu đang hoảng loạn nên cũng nghe theo cậu cầm roi về lại thư phòng, cất ở một nơi thật sâu trong góc tủ mới yên tâm đi ra ngoài.

Khi hắn quay lại phòng Dương Hy vẫn đứng thút thít bên cạnh giường, hắn đặt túi chườm lên tủ đầu giường rồi vòng qua phía cậu.

"Em bé của anh giỏi lắm, để anh kiểm tra mông xem thế nào nhé."

Lăng Sở vén tóc gọn gàng lại cho cậu, giọng nói trầm ấm, dịu dàng dỗ dành.

Dương Hy tiến về phía trước nhào vào lòng hắn nức nở, mông đau khiến cậu không dám làm gì, mới di chuyển mấy bước mà nước mặt lại trào ra.

"Anh đánh... huhu... em đau lắm."

Hắn vuốt ve lưng cậu dỗ dành, nhìn xuống mông cậu hắn hơi giật mình, hai cánh mông đỏ sẫm vết roi, trên đỉnh mông từng lằn đều rướm máu, hèn chi cậu lại nhất quyết bắt hắn cất roi mới để hắn tới gần.

"

Sau này em đừng phạm lỗi nào to tày trời thế này, anh không nỡ đánh em như vầy nữa đâu."

Lăng Sở hôn lên đôi mắt đã khóc đến sưng húp của cậu, hắn cẩn thận bế cậu lại giường.

Cả người Dương Hy dính sát vào hắn không muốn tách ra khiến việc hắn muốn đặt cậu xuống giường chườm ấm cũng chẳng làm được.

Hắn chỉ nằm xuống giường, để cậu nằm lên người mình rồi mới cầm lấy mấy miếng bông thấm máu trên mông cậu đi.

Tiếng rên khẽ của cậu khi khăn chườm đặt xuống mông khiến hắn sót xa.

Đánh đau em anh cũng không dễ chịu chút nào.

Trận đòn đau đã rút kiệt sức Dương Hy, cậu nằm trên người hắn ngủ, trong mộng đôi lúc thút hít rên rỉ.

Lăng Sở vuốt ve tấm lưng cậu dỗ dành, quần áo trên người cậu đã ướt đẫm mồ hôi, hắn nhẹ nhàng giúp cậu thoa thuốc, thay đồ rồi ôm cậu vào lòng tiến vào giấc ngủ.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Ngoại truyện: Lăng Phàm.


Sau khi Lăng Sở dẫn Dương Hy rời đi trong phòng khách chỉ còn lại Lăng Phàm với Lăng Nguyên.

Vì là con một nên từ bé y đã được ba mẹ cưng chiều, mỗi lần làm sai cùng lắm là mắng vài câu rồi thôi.

Trong dòng họ chỉ có mỗi Lăng Nguyên là nghiêm khắc, đánh y nhiều nhất.

Cũng nhờ vậy là Lăng Phàm lớn lên không sinh cái tính thiếu gia kiêu ngạo, hóng hách.

Lăng Nguyên nhìn y đứng ở góc tường cũng không nói gì, đứng dậy đi lên lầu.

Nhìn theo bước chân của hắn, y biết lần này khó thoát khỏi việc nằm sấp một tuần thật rồi.

"Bước lại đây."

Khi Lăng Nguyên quay lại trên tay hắn cầm thêm thứ không quá xa lạ với Lăng Phàm.

Cây roi mây trên tay hắn làm hai chân cậu run rẩy, nếu như đó là cây roi mây bình thường hắn hay dùng thì y còn cảm thấy bản thân đỡ sợ.

Nhưng cây roi y nhìn thấy hiện tại được kết hợp từ hai cây roi chập lại vào nhau, hắn chưa phạt y đã sợ rồi.

"Anh ơi, em biết sai rồi.

Em sẽ không bao giờ đến nơi đó nữa, em sẽ nghe lời anh không bướng nữa .

Anh giơ cao đánh nhẹ đi anh."

Từ bé đến giờ chiêu Lăng Phàm dùng nhiều nhất chính là làm nũng.

Chỉ tiếc là hành động này không có tác dụng với Lăng Nguyên.

"Cởi quần ra rồi quỳ lên đây."

Lăng Nguyên lạnh nhạt nhìn y, ánh mắt nghiêm khắc làm cho y không dám chần chừ.

Đã lâu rồi Lăng Phàm không khoe mông với Lăng Nguyên nên hơi xấu hổ.

Y tiến lại bên ghế gỗ rồi quỳ lên trên, hai tay đặt trên lưng ghế căng thẳng nhìn hắn.

Với tư thế hiện tại của Lăng Phàm, mông cậu ngang với tay hắn.

"Anh nhắc em bao nhiêu lần là không được đến Nguyệt Quang chơi rồi hả Phàm?" *CHÁT* "Aa."

Một roi không nương tay rơi xuống mông Lăng Phàm.

Đột nhiên ăn đau khiến cơ thể cậu đổ về phía trước, cảm giác đau rát bừng bừng dưới mông khiến cậu rưng rưng nước mắt.

Hai tay y nắm lấy thành ghế, muốn đưa xuống xoa mông cho bớt đau nhưng không dám.

"Anh nhắc nhiều lần rồi ạ." *CHÁT* "Thế sao vẫn không nghe lời?

Nơi đó là nơi em đến chơi hả?

Còn dám dẫn Hy đến đó." *CHÁT*"Có biết suýt nữa hai đứa không bước được ra khỏi nơi đó không?" *CHÁT* Sau từng câu hỏi Lăng Nguyên đều vung roi đánh xuống mông Lăng Phàm, mỗi câu hỏi hắn đều vung xuống đánh một roi nhưng trên mông Lăng Phàm sẽ hiện lên hai lằn sưng đỏ.

Từng lằn roi đỏ chót nhanh chóng hiện lên, nước mắt y thi nhau lăn xuống hai má.

Lăng Phàm thích con trai nhưng không muốn yêu đương gò bó nên thường chơi ăn bánh trả tiền không dây dưa.

Trong lúc tình cờ Lăng Phàm biết đến Nguyệt Quang, nơi quy tụ money boy trẻ, đẹp nhất.

Nhưng đằng sau lại có những vụ mua bán nô lệ và BDSM tàn nhẫn, kể từ khi Lăng Nguyên biết chuyện này đã không cho Lăng Phàm đến nhưng y vẫn bỏ ngoài tai những lời hắn căn dặn. *CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT*"Lần này là lần cuối anh phạt về vấn đề này nghe chưa Phàm.

Từ giờ trở đi anh cấm em bước chân vào Nguyệt Quang nghe rõ chưa?"

Lăng Nguyên nhịp nhịp roi trên mông cậu, giọng nói nghiêm khắc răn đe.

Từ trước tới nay Lăng Nguyên đều cho y muốn làm gì thì làm, chơi đâu thì chơi không cấm cản nhưng lần này hắn đã đề lệnh cấm cho y.

"Dạ nghe... hức hức... em không đến nữa."

"Bốn mươi roi, không che, không né.

Vi phạm anh đánh lại từ đầu."

Lăng Nghiêm nghe cậu trả lời liền hài lòng, ban đầu tính đánh một trăm roi nhưng vì y đã ngoan ngoãn nhận lỗi nên hắn giảm lại. *CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT*Roi mây lần lượt vung lên hạ xuống, lực tay hắn đều đều mỗi roi cách nhau ba giây để Lăng Phàm cảm nhận rõ cái đau mới tiếp tục, roi nào chắc ăn roi nấy.

Lăng Phàm cảm thấy mông đau rát, hai tay nắm chặt vào ghế trắng bệch, tiếng khóc nức nở vang vọng khắp nhà nhưng chẳng ai có thể cứu y ngay lúc .Lăng Nguyên là người nói được làm được, hắn đã ra quy định y mà phạm phải sẽ phải chịu thêm bốn mươi roi nữa.*CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT*"Huhu... anh ơi... huhu đau quá."

Hai chân Lăng Phàm run rẩy, cả người đổ thẳng xuống lưng ghế, mông y theo đó mà nhếch lên một chút.

Từng lằn roi đỏ nổi bật trên làn da trắng nõn của y.

Lăng Nguyên có thể dung túng cho các em của mình chơi bời thỏa thích, có hắn chống lưng đằng sau.

Nhưng khi đã phạm vào điều cấm kị của hắn thì dù là ai đi chăng nữa hắn cũng đều thẳng tay trách phạt. *CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT*"Em biết sai rồi... huhuhu... anh nhẹ tay."*CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT*"Aaa... huhu... anh đánh chậm chút... huhuhu... cho em nghỉ... hức hức...

đi mà."

Mông Lăng Phàm đau đến mất cảm giác, chỉ còn lại sự đau rát triền miên.

Y không dám xin tha, trải qua bao nhiêu trận đòn từ Lăng Nguyên y biết rằng hắn một là một mà hai là hai.

Số roi đã đưa ra không phải vì y khóc lóc hay đau đến chịu không nổi mà tha cho y.

Với sai lầm của y đáng bị phạt bằng đó.

"Những việc em làm đều sẽ có hậu quả chỉ là tốt hay xấu thôi.

Đừng để anh phát hiện em bước chân vào Nguyệt Quang một lần nào nữa nghe chưa Phàm?"

Lăng Nguyên hạ roi xuống để y nghỉ một chút lấy lại nhịp thở.

Hắn sợ trong lúc bị phạt y không nhớ lời của hắn dặn nên lặp đi lặp lại mấy lần.

"Dạ nghe... hức hức... em không vào đó... hức hức... không bao giờ vào nữa."

Lăng Phàm lắc đầu theo lời nói của bản thân, y đâu có dám lấy mông đấu với roi trong tay hắn chứ. *CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT*"Huhuhu... em sai rồi... huhu... anh ơi."*CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT*Mười roi kế tiếp Lăng Nguyên đánh từ từ lại, cảm giác đau trên mông y từ từ dịu liền nhận thêm một roi mới.

Mông Lăng Phàm đã đỏ bầm, từng vết roi đầu đã tím lại.

Hai tay Lăng Phàm run rẩy, cơn đau làm đầu óc y mụ mị liền đưa tay xuống che mông nhưng Lăng Nguyên đã đè tay y lại sau lưng, người y dựa thẳng xuống lưng ghế.

Từng ngọn roi rơi xuống phần đùi y, trên mông đã chi chít lằn đỏ rướm máu rồi, hắn không nỡ đánh xuống nữa.*CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT*"AAA...

Anh ơi... huhuhu... anh tha em... huhu... em sai rồi."*CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT*Vì quỳ trên ghế nên trọng lượng cơ thể dồn hết vào hai đầu gối, chân Lăng Phàm đã tê mất cảm giác.

Lời nói cũng không còn rõ ràng, chỉ biết xin hắn tha cho mông đáng thương.

Sau khi đánh xong, Lăng Nguyên thả tay y ra, trọng lượng cơ thể mất cân bằng khiến y loạng choạng té xuống.

Cũng may có Lăng Nguyên nhanh tay đỡ lấy nếu không mông y lại phải chịu thêm sự đau đớn nữa.Lăng Phàm khóc nức nở không thôi, mông đau đến mức y không dám đưa tay xuống xoa.

Lăng Nguyên nhìn y khóc sướt mướt cũng không nói gì để cứ để y khóc một lúc mới đưa nước tới cho y."

Mặc quần vào rồi lên thư phòng viết kiểm điểm 2000 chữ.

Trước khi ngủ thì đưa cho anh."

Lăng Phàm lấy tay quẹt nước mắt nghe hắn nói thế mới ngước mắt lên nhìn hắn.

Hắn đánh y đau vậy, không chăm sóc thoa thuốc mà vẫn còn phạt viết kiểm điểm nữa."

Anh đánh em đau vậy rồi, em cũng không vào Nguyệt Quang nữa.

Sao anh vẫn còn bắt em viết kiểm điểm?"

Lăng Phàm tủi thân chảy nước mắt, giọng nói khàn khàn nghe rất đáng thương.

Mông y giờ chẳng ngồi được êm ấm mà còn phải viết kiểm điểm.

"Muốn kì kèo mặc cả thì kiếm bồ quản đi, người ta bằng tuổi đã có bồ mấy lần rồi có ai như em trung thành với kiếp độc thân."

Lăng Nguyên không cho cậu cơ hội chống đối, y ấm ức cùng đôi mắt ngấn lệ vác cái mông đau đi lên lầu viết kiểm điểm.

Khi Doãn Du về đến nhà trời đã tối hẳn, anh thấy Lăng Nguyên tựa đầu vào thành ghế ngủ, trên đùi vẫn còn tập tài liệu đang xem dở.

Việc liên quan đến Tống Dục nói to không to mà nói nhỏ không nhỏ, để giải quyết êm xuôi Lăng Nguyên đã nhường lại một chủ đầu tư lớn cho công ty Tống gia.

Điều này khiến công ty rơi vào vấn đề thiếu vốn đầu tư.

Doãn Du để đồ lên bàn, cẩn thận rút tập hồ sơ trong tay hắn ra.

Anh định cho hắn ngủ một lúc nhưng vừa quay đi lấy chăn thì hắn đã dậy.

"Em về lâu chưa?"

Lăng Nguyên day day hai thái dương nhìn Doãn Du.

"Em mới về, anh lên lầu nghỉ chút đi em nấu cơm xong sẽ lên gọi anh."

Doãn Du từng học bấm huyệt trị liệu nên anh cầm tay hắn xuống, giúp hắn massage đầu.

"Em lên xem Phàm thế nào đi, anh mới phạt thằng bé."

Lăng Nguyên tận hưởng cảm giác thoải mái một lúc mới nắm lấy tay Doãn Du.

Bàn tay Doãn Du rất mềm mại, vì cầm dao phẫu thuật nhiều nên có vài vết chai trên tay.

Hắn nắn nắn tay anh kể lại chuyện phát sinh chiều hôm nay, từ khi có Doãn Du hắn phạt Lăng Phàm xong đều sẽ để anh lên chăm sóc, an ủi.

Người đến trong lúc chúng ta mềm yếu thì sự quan tâm của người đó đối với mình sẽ được bộ não phóng đại gấp nhiều lần.

Lăng Nguyên muốn tất cả mọi người trong dòng họ hắn đều yêu quý Doãn Du.

"Bé Hy nhìn ngoan ngoãn không ngờ em ấy lại làm chuyện nguy hiểm như vậy.

Hẳn là Tống Dục đã chọc tức thằng bé."

Lăng Nguyên nghe Doãn Du nói cũng trầm ngâm một vài giây."

Dù có bị chọc tức nhưng hành động thiếu suy nghĩ như vậy đáng ăn đòn."

Người nhà nào nhà nấy quản, nên cho dù Lăng Nguyên có không hài lòng về hành động của Dương Hy hắn cũng chỉ để trong lòng.

"Chồng em cũng không xem trọng sức khỏe, chỉ lo làm việc không lo nghỉ ngơi, cũng phải ."

Doãn Du bắt chước Lăng Nguyên nghiêm giọng lại.

Hắn nghe anh nói vậy ánh mắt tràn đầy ý cười, kéo cậu ngồi lên đùi.

"Vợ định phạt chồng như thế nào?"

Tay Lăng Nguyên nắm lấy cằm cậu, giọng nói cưng chiều hôn xuống môi anh.

"Phạt anh lên lầu ngủ hai tiếng mới được dậy."

Doãn Du chỉ định nói đùa với Lăng Nguyên nhưng không ngờ hắn lại hùa theo anh.

"Tuân lệnh, bà xã."

Hai vợ chồng lâu năm diễn trò với nhau một lúc Doãn Du mới tiến lên thư phòng.

Mông Lăng Phàm đau âm ỉ nên không dám ngồi, cậu đứng bên cạnh bàn cúi người viết. *Cạch* Tiếng mở cửa đột nhiên vang lên phá tan sự yên lặng trong phòng.

Lăng Phàm đứng thẳng người nhìn ra cửa, ánh mắt y chạm vào ánh mắt Doãn Du.

"Em sao rồi?

Mông đỡ đau chưa?"

Doãn Du mỉm cười đóng cửa lại, tiến về phía Lăng Phàm.

Mỗi lần Lăng Nguyên phạt y người đến dỗ dành y đều là Doãn Du.

Lúc đầu có chút ngại khi nghe anh hỏi thăm mông nhỏ nhưng riết rồi cũng quen.

"Anh Nguyên đánh em đau lắm, còn bắt em viết kiểm điểm nữa.

Em chẳng ngồi được phải đứng viết."

Lăng Phàm giống như đứa bé bị bắt nạt về nhà mách phụ huynh vậy.

Ánh mắt y long lanh như chú cún nhỏ đáng thương."

Thế đã viết bản kiểm điểm xong chưa?"

Doãn Du tiến đến nhìn tờ giấy trên bàn, nét bút ngay ngắn, thẳng hàng chỉ là có vài chỗ lem mực do bị ướt.

"Em viết xong rồi."

"Lại nệm nằm đi anh xem mông thế nào rồi thoa thuốc cho em."

Trong thư phòng có một cái nệm nhỏ để tạm thời nghỉ ngơi cũng như tiện lợi cho việc vợ chồng hâm nóng tình cảm.

Doãn Du lấy khăn ấm đặt lên mông Lăng Phàm, anh dùng nước muối sinh lý làm sạch vết thương rồi mới thoa thuốc lên.

Dưới sự dỗ dành, chăm sóc của Doãn Du cùng những lời phân tích của anh, tủi thân từ chiều đến giờ của Lăng Phàm đều bay hết sạch.

Cũng may anh Nguyên kết hôn với anh Du nếu không với kiểu đem con bỏ chợ của Lăng Nguyên, đánh xong không thèm chịu trách cậu sẽ ấm ức dài dài quá.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Ngoại truyện: Lăng Nguyên x Doãn Du (1)


Từ sau khi tiếp quản công ty Lăng Nguyên thường có những chuyến đi công tác vài ngày, có khi vài tuần.

Công viện bác sĩ của Doãn Du cũng không thuận tiện để anh cùng đi công tác chung với Lăng Nguyên.

Vậy nên hai người sẽ có vài đợt yêu xa mấy bữa tỉ dụ như lần này Lăng Nguyên phải đi Châu Âu hai tuần.

"Bên đó thời tiết đang vào mùa lạnh, em có soạn cho anh mấy đồ giữ nhiệt nhớ lấy ra dùng, đừng để bị lạnh."

Doãn Du sắp đồ hắn vào vali, dường như đây là thói quen mỗi khi hai người xa nhau, anh đều sẽ phụ trách việc soạn đồ cho hắn.

"Vợ đã nói năm lần rồi đấy, anh sẽ không quên đâu.

Ngược lại là em, ở nhà nhớ phải ăn uống đàng hoàng, đừng có mải làm việc mà bỏ cả ăn uống.

Đồ ăn anh có làm sẵn mấy món để tủ, khi ăn thì ăn nấu lên.

Ăn hết rồi thì đặt cơm về ăn, nhớ chưa?"

"Em nhớ rồi."

"Phải luôn quan tâm sức khỏe, anh về mà phải hiện vợ mất đi một lạng thịt nào thì anh sẽ khiến em không thể xuống giường."

Bàn tay Lăng Nguyên ôm eo anh, tay kia không yên phận mà di chuyển xuống bóp phần thịt đầy đặn phía dưới.

"Đồ háo sắc, anh đi nhớ cẩn thận, rảnh thì gọi điện cho em."

Doãn Du thấp hơn Lăng Nguyên một chút, mỗi khi ôm anh đều có thể thuận tiện kê cằm lên vai hắn.

Hương thơm quen thuộc trên người hắn khiến anh không dứt ra được, cả hai hiện tại đều đã trưởng thành phải lo cho công việc, sự nghiệp không còn là những thiếu niên chỉ lo học rồi yêu đương.

Nhưng nghĩ đến việc phải xa Lăng Nguyên, anh không chịu được nhưng cho dù trong lòng không muốn hắn đi nhưng bên ngoài anh vẫn cố tỏ ra bình thường.

Tình yêu là cả đời, cùng bên nhau chia sẻ buồn vui không phải ràng buộc đối phương.

Ngày mai, Lăng Nguyên phải lên máy bay sớm nên cả hai chỉ cho nhau nụ hôn cuồng nhiệt rồi đi ngủ.

Doãn Du là trưởng khoa ngoại, sáng nay anh có một ca phẫu thuật do anh đứng chính nên không thể tiễn Lăng Nguyên lên máy bay được.

Cả hai cùng nhau ăn sáng rồi anh tiễn hắn ra cửa, chờ tới khi hắn lên xe anh mới vào nhà thay đồ đi làm.

"Bác sĩ Doãn, ca phẫu thuật có độ khó này vào tay anh đúng là đánh thắng tử thần.

Anh nhớ nghỉ ngơi một chút nhé, em đi viết báo cáo."

Cô y tá trẻ tuổi được trực tiếp xem Doãn Du phẫu thuật thì rất ngưỡng mộ anh nhưng tiếc là người ta đã có gia đình rồi.

"Cảm ơn em."

Doãn Du lịch sử đáp lời rồi mới quay về phòng, hơn sáu tiếng phẫu thuật tinh thần anh cuối cùng được thả lỏng.

Anh ngồi xuống ghế, từ trong hộc tủ lấy điện thoại ra kiểm tra có mấy tin nhắn thoại Lăng Nguyên gửi đến.

"Anh đến nơi rồi, vợ ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ nhé."

"Bên này lạnh quá, cũng may có mấy đồ giữ nhiệt của vợ soạn cho anh."

"Bây giờ anh đi ăn trưa với đối tác, vợ nhớ ăn trưa nhé.

Tối anh về khách sạn sẽ gọi điện cho em, yêu em."

Doãn Du đeo tai nghe bấm ba đoạn tin nhắn thoại được gửi vào ba khung giờ khác nhau nghe đi nghe lại nhiều lần.

Những ngày tháng đau khổ đó là Lăng Nguyên xuất hiện kéo anh ra khỏi nơi tăm tối, cho anh biết thế nào là ấm áp người thân, dạy anh biết cách yêu bản thân mình.

"Em cũng yêu anh."

Doãn Du cũng gửi lại một đoạn tin nhắn thoại rồi bấm nút gửi, cất điện thoại vào lại hộc tủ, anh nhìn về phía đồng hồ liền đặt đồ ăn trưa.

Tuy anh không muốn ăn nhưng chồng đã dặn phải ăn uống đàng hoàng rồi nên phải nghe lời.

Sau đó, Doãn Du tiếp tục lao đầu vào làm việc nhưng mỗi khi có tiếng chuông điện thoại reo lên anh đều lấy ra kiểm tra, xem có phải tin hắn gửi đến hay không.

Chỗ của Lăng Nguyên công tác chênh lệch bốn tiếng so với Doãn Du nên khi anh nhận được cuộc điện thoại trong ngày của hắn cũng đã gần mười hai giờ đêm.

"Anh đánh thức vợ rồi à?

Từ mai khuya quá chưa thấy anh gọi thì vợ ngủ trước đi, thức khuya rồi mai lại dậy sớm sẽ ảnh hưởng đến tinh thần làm việc."

Lăng Nguyên mặc bộ đồ comple, hắn vừa mới về phòng khách sạn liền gọi ngay cho anh nên chưa kịp tắm rửa thay đồ.

"Em chưa ngủ, em đang xem bệnh án.

Nay anh làm có mệt lắm không?"

Doãn Du nhìn gương mặt điển trai của Lăng Nguyên trong màn hình điện thoại anh cảm thấy rất nhớ người đàn ông này, muốn bay đến bên cạnh hắn ngay lúc này.

"Cũng không mệt lắm, chủ yếu là nói chuyện với đối tác mấy vấn đề và định hướng sắp tới của công ty.

Hôm nay, em ăn món gì?"

"Trưa ăn cơm xíu mại với canh chua, tối là há cảo hấp."

Trước đây khi mới quen nhau, có lần Lăng Nguyên phải về nước mấy ngày khi quay lại thì phát hiện từ lúc hắn đi anh không ăn gì chỉ uống nước lọc.

Sau lần đó, hắn để ý anh hơn nhiều, ngoài việc nhắc nhở thì sẽ hỏi anh đã ăn món gì.

"Ngoan như vậy, anh về vợ muốn thưởng gì?"

"Tháng sau em được nghỉ phép năm, chúng ta đi Hy Lạp chơi."

"Được."

Hai người nói chuyện qua lại một lúc rồi mới chúc nhau ngủ ngon, Doãn Du nhìn màn hình điện thoại tối đen trong lòng cậu dâng lên cảm xúc nhớ nhung nhiều hơn.

Từ lâu có Lăng Nguyên ngủ bên cạnh đã là thói quen rồi, không có hắn ôm, không có mùi hương của hắn bên cạnh, anh ngủ không được.

Từng ngày từng ngày trôi qua, mỗi ngày Lăng Nguyên đều cố gắng về sớm nhất gọi điện nói chuyện với Doãn Du.

Những ngày tiếp khách về muộn hắn sẽ nhắn tin chúc ngủ ngon với anh trước.

"Chúc anh ngủ ngon."

Doãn Du nhìn hàng tin nhắn ngủ ngon hắn gửi tới cậu cũng gửi cho hắn một tin nhắn thoại rồi tắt máy.

Anh nằm một lúc lâu cũng không ngủ được đành ngồi dậy đi ra ban công, từ trong hốc cây lấy ra một hộp thuốc lá.

Anh rút một điếu thuốc rồi châm lửa, rít một hơi thật dài.

Để người thương ở nhà một mình trong thời gian dài hắn không yên tâm nên bản thân cũng cố gắng sắp xếp giải quyết công việc một cách nhanh chóng.

Thời gian công tác là hai tuần nhưng kết thúc sớm hơn dự kiến ba ngày.

Lăng Nguyên cầm món hộp quà trong tay tiến về phía ngôi nhà của cả hai, giờ này chắc Doãn Du còn đang làm trong bệnh viện.

Hắn mở cửa tiến vào nhà, đúng là chỉ có nhà mới thoải mái nhất bao nhiêu mệt nhọc chỉ cần về nhà, gặp người mình thương.

Sau khi Lăng Nguyên phân loại đồ trong vali ra hắn mới xuống nhà dọn dẹp, đã lâu rồi hai người chưa có bữa ăn tối lang mạn.

Điều làm hắn vui nhất là tất cả đồ ăn trong tủ lạnh hắn chuẩn bị đều được anh ăn hết, ngoài ra còn mấy thực phẩm tươi mới trong tủ.

Chuẩn bị bữa ăn xong hắn chọn ban công là nơi trang trí tối nay, bên trong là phòng ngủ lửa lên thì lập tức giải quyết.

Trong lúc đang dọn dẹp, trang trí ban công thì hắn phát hiện ra một hộp gạt tàn đầy mẩu thuốc lá đã hút xong, cùng một hộp thuốc lá bên trong chỉ còn vài điếu thuốc.

Hai mày Lăng Nguyên khẽ chau lại, hắn chăm chú nhìn hộp thuốc một lúc mới để đồ lại chỗ cũ.

Hôm nay bệnh viện nhiều việc nên Doãn Du về muộn hơn mọi ngày, anh chạy xe ghé qua cửa hàng tiện lợi gần nhà mua ít đồ rồi mới về nhà.

Anh mở cửa vào nhà, bên trong tối đen không có người chờ anh về nhà đáy lòng có chút hụt hẫng dù rằng anh biết Lăng Nguyên sắp về rồi. *Tách*Doãn Du theo trí nhớ đến bên công tắc mở đèn.

"Mừng vợ đi làm về."

Âm thanh đột nhiên xuất hiện khiến anh giật mình đánh rơi bịch đồ trong tay, tiếng thủy tinh va chạm với sàn nhà làm thu hút sự chú ý của hai người.

Lăng Nguyên nhìn chai rượu cùng gói thuốc lá mới trong bịch tâm trạng liền khó chịu, anh phản ứng trước cúi người nhặt đồ vào bịch rồi mới đứng trước mặt hắn không biết nói gì.

Hắn không cho anh hút thuốc, nói đúng hơn là hắn cấm anh hút mới đúng.

"Chồng về em không vui hay sao?"

Dù chuyện gì xảy ra đi nữa thì để ngày mai giải quyết, hai người xa nhau gần hai tuần rồi, cần phải hâm nóng tình cảm.

Dù hiện tại hắn có giận thế nào cũng không thể nổi nóng ngay lúc này."

Tất nhiên là vui chứ, anh về từ hồi nào vậy?

Sao không nói em biết?"

Bầu không khí ngượng ngùng khi bị phát hiện làm điều sai khiến anh đột nhiên không biết nói gì."

Công việc hoàn thành sớm hơn dự tính nên muốn về cho vợ một bất ngờ, không ngờ em lại cho anh một bất ngờ lớn hơn."

Hắn vòng tay ra sau eo kéo anh lại gần mình, giọng nói nguy hiểm khiến anh cảm thấy áy náy.

"Xin lỗi anh, em..."

Hai tay Doãn Du vòng tay qua eo hắn, sau bao ngày anh lại ngửi được mùi hương quen thuộc.

Trước khi cả hai quen nhau anh là người nghiện thuốc lá nghiêm trọng, điều kiện để hai người yêu nhau chính là hắn bắt anh cai thuốc.

"Chuyện này ngày mai chúng ta sẽ tính sau, bây giờ em nhắm mắt lại đi, anh có một bất ngờ cho em."

Anh nghe hắn nói vậy nỗi lo lắng trong lòng liền được yên ổn, anh không sợ hắn trách phạt, chỉ sợ cả hai xảy ra chiến tranh lạnh.

Hai tay Lăng Nguyên che mắt anh lại, từ từ dẫn anh lên lầu, theo hướng đi anh liền biết là tiến về phòng ngủ.

"Tèn ten."

Ánh sáng dần được hiện ra trước mắt, bàn ăn cùng ánh nến lãng mạn xuất hiện trước mặt anh.

"Bà xã, anh yêu em."

Lăng Nguyên ôm bó hoa hồng đã chuẩn bị từ trước đến trước mặt anh, sự ngạc nhiên ngoài dự liệt này khiến anh cảm thấy thật sự xúc động.

"Em cũng... hức... yêu anh."

Giọt nước mắt rơi xuống trên hai má Doãn Du, ban nãy khi hắn phát hiện chuyện mình hút thuốc anh đã rất sợ.

Anh sợ hắn sẽ thất vọng về mình, vì chính anh đã vi phạm lời hứa không hút thuốc, sợ hắn sẽ không còn tin yêu anh nữa.

"Sao lại khóc nhè rồi?

Lâu quá không gặp bạn Du thích khóc.

Dạo này bạn Du có khỏe không?"

Lăng Nguyên tiến tới ôm anh vào lòng xoa lưng, hắn nói khiến anh bật cười thành tiếng, cuối cùng tâm trạng mới trở về bình thường.

"Ai khóc nhè chứ."

Bữa ăn dưới ánh nến tuy đơn sơ cũng không cầu kì nhưng lại chứa đựng tình yêu của Lăng Nguyên đối với Doãn Du.

Cho dù là người yêu hay đã kết hôn thì những bó hoa, món quà và bữa tiệc chính là thứ hâm nóng tình yêu giữa hai người.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back