Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Huấn Văn] [Edit] Chí Giản

[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 12 (2)


Mông Giản nghe lời làm theo, nhưng mãi đến khi đôi tay cậu tê mỏi đến run lên, thước trên tay vẫn chưa được lấy đi, thầy cậu vẫn trầm ngâm như cũ."

Thầy ơi..."

Cậu nhẹ nhàng gọi một tiếng, khẽ rầm rì, "Thầy cho em thêm một cơ hội đi, xin thầy tin tưởng em lần nữa, em thật sự sẽ sửa."

Ông Cần Nguyên đứng lên, thoáng dừng lại cạnh Cao An, "Ta không can thiệp chuyện cậu dạy học trò, nhưng cậu cũng cẩn thận đừng để người khác biết, thời thế thay đổi rồi."

Cao An cuối cùng cũng nhúc nhích, quay sang phía thầy mình, cúi đầu khom người, "Dạ, con hiểu rồi."

Ông Cần Nguyên phủi phủi tay, Cao An tiễn người ra cửa, từ từ lên lầu thăm người học trò còn lại của mình.

Sau khi tự pha một bình Minh Tiền Long Tĩnh, anh hỏi, "Sao lại như vậy?"

Mông Giản không dám đứng lên, quỳ tiến về trước vài bước, thành thật thẳng thắn, "Đêm qua em đi tiệm net... mua bia và cổ vịt, xem xong trận đó thì cũng đã khuya nên em ngủ ở tiệm net một đêm, sáng nay 6 giờ sáng mới thức dậy, tranh thủ ăn sáng bên đường rồi đến thẳng đây.

Một đêm không ngủ... dạ... có thể xem là vậy ạ..."

Nói xong câu cuối còn không khống chế được mà ngáp một tiếng thật dài, quá dùng sức, từ khóe mắt chảy ra vài giọt long lanh, dùng thực lực chứng minh bản thân buồn ngủ đến cỡ nào.

Cao An cũng không định hỏi chuyện này, nhưng thằng nhóc đã nói thì anh cũng kiên nhẫn nghe hết, trong lòng càng nổi giận, cầm lấy thước, không nói hai lời đã trực tiếp đánh xuống vài cái, mắng, "Em còn dám uống rượu?"

Mông Giản vốn đang chột dạ, bị mắng lại càng ngoan ngoãn, thuận theo thầy chịu đòn, chủ động cởi bỏ quần, cuộn áo sơ mi lên trên hông, sụp mi cúi đầu, "Sợ buồn ngủ không chịu nổi..."

Không chờ Cao An tiếp tục mắng, cậu chủ động vòng tay ôm lấy chân Cao An, tựa cằm lên đầu gối thầy, "Thầy, em sẽ không bao giờ phạm lỗi thế này nữa."

Cao An nhướng mày ngạc nhiên, chỉ có hai lí do đủ sức nặng để khiến một người mê bóng đá từ bỏ xem đá giải, hoặc là cầu thủ yêu thích của mình giải nghệ, hoặc là đội bóng yêu thích của mình giải tán, từ trước đến giờ anh chưa nghe nói có người chỉ bị đánh vài roi đã từ bỏ niềm yêu thích của mình.

"Dám xem đá bóng suốt đêm, thầy còn tưởng em chuẩn bị tốt tâm lý gánh chịu hậu quả?

Làm sao?

Mới mấy roi đã xem như nhớ kĩ rồi?"

Mông Giản lắc đầu, "Không phải sau này sẽ hoàn toàn không xem, nhưng em hiểu phải lấy học tập làm chính, nếu không ảnh hưởng chuyện học thì có thể xem.

Còn việc đánh bao nhiêu mới nhớ kĩ, em nghe thầy."

"Nói rất đúng."

Cao An cười cười, ánh mắt dõi đi thật xa, bỗng nhiên có chút chua xót, "Nói rất đúng, chỉ cần không ảnh hưởng chuyện học, sở thích của em... có thể giữ thì cứ giữ."

"Thầy..."

Mông Giản không biết quay đầu lại từ bao giờ, nhất thời thấy được biểu hiện khác thường của anh, có chút hoảng hốt, "Thầy sao vậy ạ?

Có phải em lại nói sai không?"

Cao An lắc đầu, cầm ấm trà rót hai ly Long Tĩnh, nhẹ nhàng hớp một ngụm, mùi thơm thoang thoảng ngập tràn trong khoang miệng."

Em thích Minh Tiền Long Tĩnh từ lúc nào?"

Một câu hỏi bâng quơ như cách mở đầu thường thấy của mọi cuộc trò chuyện, Mông Giản thoáng quỳ thẳng, giọng nói mạch lạc như đang báo cáo, "Từ học kỳ trước, lúc bị sư gia phạt quỳ mấy tiếng, sư gia hỏi em rất nhiều chuyện, sau đó sắc mặt ngài ấy tốt lên rất nhiều, năm lần bảy lượt nói với em, cách ngày nhất định phải đến nhà ngài ấy ngồi chơi."

"Sư gia tuổi đã lớn, các sư bá và thầy đều bận rộn, ngài ấy rất thích cùng em ngồi nói chuyện phiếm giết thời gian.

Lúc thầy nhận em làm đệ tử, em kích động vui sướng không biết làm gì, nghĩ đến thầy thích uống trà nên mới nhờ sư gia dạy cách pha trà.

Suốt nửa tháng đó, sư gia cho em nếm thử tất cả các loại trà trong nhà, hợp vị với em nhất là Minh Tiền Long Tĩnh."

Cao An thoáng gật đầu.

Pha trà, bản thân anh học từ khi nào?Là mùa đông năm ấy, gió lạnh thấu xương, anh vừa bị đánh xong lại phải quỳ gối viết kiểm điểm.

Đêm đông, bên ngoài lặng lẽ, nhà nhà an giấc, nhưng vết thương trên người khiến anh vô cùng tỉnh táo.

Trong văn phòng chỉ có thân hình của anh, quỳ thẳng tắp.

Cạnh bàn trà là một người đàn ông đứng tuổi, ngồi bên một ấm trà thơm.

Nếu phải tìm về hồi ức, lục lấy những hình ảnh lão sư từng ôn tồn đối xử với mình, đại khái cũng chỉ có đêm đông đó bên cạnh lò sưởi thôi.Anh quỳ, nghe lão sư từ tốn giảng về trà.

Giọng điệu người thanh nhã ôn hòa, sắc mặt lại lạnh lẽo như băng.

Đáng tiếc, chưa từng vì anh mà ung dung.Anh cúi đầu nhìn Mông Giản, thằng nhóc vẫn lặng yên quỳ như trước, thật ngoan ngoãn.Hơi thở dài, anh dùng lời nói ân cần dặn dò, "Khi nào rảnh thì đến bên chỗ sư gia nhiều một chút, phải nghe lời ngài ấy, ngoan ngoãn hiểu chuyện, cho dù nói đến đề tài gì... cũng nhớ không được tranh cãi."

Mông Giản chớp mắt, thuận theo vâng lời.

Sau đó, cậu thấy thầy đứng lên, đầu thước gõ nhẹ trên bàn."

Sai lầm hôm nay không thể nhẹ tha cho em.

Quỳ cho đàng hoàng, 40 thước.

Đánh xong thì viết kiểm điểm nộp lại cho thầy."——Đau lòng thầy Cao...
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 13 (1)


Làm thêm vài chương nữa rồi ngoan ngoãn đi học chuẩn bị kiểm tra giữa kì thuii 🥹——Ngày 27 tháng 5 năm 1999, Mông Giản bị thầy bắt được từ trong nhà sư gia.Đầu hạ, trời sáng khí trong.

Hôm nay cậu không có tiết, chỉ ngồi ở góc sàn bên chân sư gia đọc tạp chí tư liệu, bỗng nhiên thấy người thầy bận rộn cực hiếm khi đến đây của mình ba chân bốn cẳng chạy vào như gió, cậu vội vàng đứng dậy, khom lưng chào hỏi vấn an.Thầy căn bản không thèm nhìn cậu, nghiêm túc chào hỏi với sư gia, hàn huyên vài ba câu rồi đi thẳng vào chủ đề: "Thầy, nếu ở đây không có chuyện gì quan trọng, con xin phép dẫn Mông Giản về trước có việc ạ."

Thần sắc của Ông Cần Nguyên nhìn không ra vui buồn, từ từ gấp gọn tờ báo, hỏi: "Hôm nay không phải không có tiết à?

Chuyện gì mà vội vàng như thế?"

Cao An làm như cực kì ẩn nhẫn mà cắn chặt răng hàm hai bên má, "Không có tiết cũng không ngăn thằng nhóc này tìm đường chết!"

Mông Giản trong nháy mắt bị ngữ khí của thầy làm cho kinh hoảng, cậu toát một thân mồ hôi lạnh, đứng thẳng cũng không xong, bất chợt lui về sau nửa bước, giọng nói run rẩy, "Thầy ơi..."

Cao An lúc này mới liếc mắt nhìn cậu, thật sự không nén được lửa giận, giơ tay chỉ vào mặt cậu, nói: "Tôi nói cho em, hôm nay nếu em đứng thẳng về được kí túc xá, họ Cao này của tôi sẽ viết ngược lại!"

Lời này nói ra thật sự quá nặng, đến cả Ông Cần Nguyên cũng không có tâm tư so đo Cao An dám đe dọa học trò trước mặt mình, nhíu mày, "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Cao An hướng về phía thầy mình, đứng thẳng, ép bản thân bình tĩnh lại, ngữ khí kính cẩn thuận theo: "Là con dạo này quá yêu thương chiều chuộng nó, dám đến trước mặt giáo sư phô bày tật xấu, cãi nhau đập bàn với sư trưởng trước mặt bao người."

Sắc mặt của Ông Cần Nguyên trầm xuống trong nháy mắt, ngẩng đầu nhìn Mông Giản: "Ta chưa phạt con chuyện không quy củ lớn nhỏ này à?"

Mông Giản cúi đầu, hai tay vo chặt góc áo sau lưng.Thành thành thật thật nói: "Phạt rồi ạ."

Sau đó là một hồi yên lặng đột ngột.Mông Giản thực sợ hãi không khí ngưng đọng thế này.Nếu ví sự trầm mặc của thầy như một vùng biển rộng không gợn sóng, thì ở nơi xa xôi nhất của đại dương ấy, nhất định đang cháy rực một ngọn lửa...

Một ngọn lửa có thể tồn tại cùng lúc với gió lạnh, nước yên, một ngọn lửa đơn độc nhưng rực sáng giữa biển trời rộng lớn.

Nhưng tất nhiên, trong một nháy mắt nào đó, khi những ngọn nước yên ả không kiềm được đốm lửa nhỏ bé đó, nó sẽ cháy rực đến tận trời, tạo thành sấm dữ cuồng phong, ầm ầm gào thét.Đã qua gần hai học kì, cậu cũng đã đủ hiểu thầy của mình.

Nhưng mà ngay lúc cậu định quỳ xuống nhận sai xin lỗi, rốt cuộc có một âm thanh ngắt đứt phần tĩnh lặng đó.Giọng nói bất mãn áp lực kia cũng không phải đến từ trong miệng Cao An, mà là từ người lớn tuổi nhất trong phòng lúc này."

Dạy mà không nghiêm là thầy lười biếng."

Ông Cần Nguyên nhìn Cao An, lãnh đạm lại phẫn nộ, "Đã một năm, quy củ lễ tiết của nó còn tồn tại vấn đề lớn như vậy, cậu có phải nên cho ta một lời giải thích không?"

Cao An không chút do dự quỳ xuống, dường như đã chuẩn bị tốt tâm lí bị chất vấn khi đến đây."

Là do con quá chiều nó, là con sai."

Ông Cần Nguyên không mừng cũng không giận, hừ lạnh xua tay, "Tự cậu mang về mà dạy.

Ta dạy ra được một học trò như cậu đã rất mệt, cũng không muốn lại hao tâm tốn sức."

Cao An khẽ cắn đầu lưỡi, đau đớn ngắn ngủi khiến anh phá lệ tỉnh táo lại bình tĩnh, cúi đầu đáp một tiếng dạ, đứng dậy kéo lên Mông Giản đang hoang mang lo sợ, nói lời cáo biệt.Tại sao chứ?Rảo bước trong sân trường những ngày đầu hạ, trong đầu Mông Giản đột nhiên thoáng hiện lên một dấu chấm hỏi.Sư gia hỏi chuyện gì mà phải vội vàng như thế, hỏi thầy có nên cho người một lời giải thích hay không, còn nói ra người đã rất mệt mỏi.

Toàn bộ lời nói, biểu tình đều cực kì lạnh nhạt.

Thần sắc như vậy, lời nói như vậy, chưa từng xuất hiện khi sư gia ở cùng cậu, cũng chưa từng để lộ khi gặp gỡ các vị sư bá.Chỉ có thầy."

Thầy..."

Mông Giản cúi đầu, đi nhanh về phía trước vài bước, cẩn thận hỏi: "Hôm nay sư gia hình như không quá vui vẻ nhiệt tình khi gặp thầy..."

Cao An quay đầu, nhàn nhạt liếc cậu một cái."

Hình như..."

Mông Giản cẩn thận nhìn lại một năm nay, thầy mình và sư gia chỉ gặp nhau vài lần, lại chắc chắn thêm mấy phần, "Không phải hôm nay, mà là trước nay đều như thế."

Cao An đột nhiên đứng lại, rốt cuộc nhịn không được, không chút do dự giương tay ném một cái tát thật mạnh trên gương mặt của Mông Giản.Bấy giờ vẫn đang trong tiết học, bốn phía đều cực kì an tĩnh.

Tiếng bàn tay va chạm với da thịt cực kì vang dội, Mông Giản lần đầu tiên bị đánh nơi công cộng, trong phút chốc, đôi mắt đã ửng đỏ.Cậu thoáng có một suy nghĩ trước nay chưa từng lướt qua đầu mình, ấm ức.

Cậu thậm chí muốn ngẩng đầu nhắc nhở thầy một câu: Hôm nay là sinh nhật của em, thầy thực sự muốn ngày 27 tháng 5 hàng năm đều phải giáo huấn em một trận ra trò?Nhưng cũng may, cái ý tưởng này nhanh chóng lướt qua, vụt mất trong giây lát.——Tiểu Mông đang dần nhận ra được sự bất thường trong mối quan hệ của Ông Cần Nguyên và thầy mình.

Mạch truyện sắp vào đoạn (khá) giằng co đấy.
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 13 (2)


Cao An nhìn chằm chằm hai gò má đỏ bừng của đứa học sinh đang cúi đầu trước mặt, cuối cùng vẫn nén lại lửa giận, không tiếp tục đánh xuống cái thứ hai."

Mông Giản."

Anh nói, hầu kết lên xuống liên hồi, nỗ lực duy trì một tia bình tĩnh cuối cùng của bản thân, "Hôm nay em tốt nhất là đừng trêu chọc đến thầy nữa, thầy bảo em làm cái gì thì làm cái đó.

Nếu không..."

Nếu không thì sao, anh không có nói, quay đầu tiếp tục đi về phía trước, Mông Giản lại ngơ ngác thật lâu mới đuổi kịp.Thầy như thế này, quá mức lạnh lẽo, uy áp trầm trọng, khiến cậu không tự chủ được mà sợ hãi.Viện Văn Học gần trong gang tấc, Cao An dừng bước, lạnh lùng nói: "Tự mình đi lên xin lỗi."

Mông Giản giật mình, cúi đầu, "Thầy, thầy cứ trực tiếp phạt em đi."

Cao An mặt vô biểu tình nhìn cậu, phân phó càng kỹ càng tỉ mỉ, "Tự mình lên lầu, khom lưng nói câu xin lỗi đàng hoàng với thầy Lưu.

Nói là em mục vô tôn trưởng, em biết sai rồi, sau này sẽ không thế nữa, thỉnh thầy tha thứ cho em."

"Thầy ơi..."

Cao An thực an tĩnh, chờ lời tiếp theo của cậu.Quả nhiên."

Em không nên khiến thầy tức giận như vậy, không nên để thầy nhận cái lỗi 'dạy mà không nghiêm' kia trước mặt sư gia.

Em xin lỗi thầy."

Mông Giản đoan đoan chính chính khom lưng cúi đầu một cái thật sâu, đứng dậy, nói tiếp: "Em biết sai rồi, không dám có lần sau, xin thầy lại cho em một cơ hội sửa đổi."

Cao An cười một tiếng, giương tay đánh lên phần má bên kia của cậu, ngón trỏ lại chọc vào hõm xương quai xanh, thần sắc nghiêm túc: "Mông Giản, dùng thái độ này đi xin lỗi nhận sai với thầy Lưu, sau đó đến nhà tìm thầy.

Trước 5 giờ chiều nay, nếu thầy không thấy em đến, vậy sau này em cũng không cần gọi một tiếng 'thầy' này nữa."

"Thầy ơi..."

Mông Giản ngẩng đầu, phát hiện trên gương mặt thầy mình không lưu dù chỉ một tia tức giận, cậu hoàn toàn hoảng sợ.Cậu bạo dạn tiến lên một bước, kéo lấy góc áo của thầy, giọng nói nức nở, "Xin thầy đừng không cần em.

Thầy từng nói rồi, em là đại đệ tử của thầy, thầy đã nói sẽ không không cần em."

"Vậy cũng phải nhìn xem em làm những gì."

Cao An đạm mạc tránh thoát, đưa đồng hồ đeo tay qua cho cậu nhìn, "Thầy cho em một cơ hội, hoặc là thành thật đi xin lỗi, hoặc là tự tìm chốn nào thoải mái mà phiêu bạt đi."

Mông Giản sụt sịt mũi, cuối cùng vẫn nói ra sự thật trong lòng mình, "Nhưng mà, một khi thầy ấy không xin lỗi thầy, em cũng sẽ không nói lời xin lỗi."

Cao An gật gật đầu, một chữ cũng chưa nói, kiên quyết xoay người rời đi, chỉ chừa lại Mông Giản mắt mũi đỏ bừng cúi đầu đứng khóc.Tiếng chuông lại vang lên, tiết tiếp theo đã bắt đầu từ lâu, Mông Giản vẫn không hạ được quyết tâm.Tuy rằng có sai, nhưng rõ ràng không phải chính mình sai trước mà.Ở dưới lầu bồi hồi do dự, ánh mặt trời dần dần rực rỡ chói chang, đã đến giữa trưa.Thoáng thấy thời gian của mình ngày càng ít ỏi, Mông Giản rốt cuộc không còn kiên nhẫn, quay lưng chạy ngược về nơi tiểu viện kia.Ông Cần Nguyên vừa mới ăn xong cơm trưa, đang chăm sóc cây lan quân tử bên cửa sổ, nhìn thấy Mông Giản trở về cũng rất ngạc nhiên."

Sư gia."

Không chờ ông hỏi chuyện, Mông Giản đã đĩnh đạc quỳ xuống trước mặt, nước mắt tuôn rơi."

Con không muốn đi xin lỗi, nhưng con càng không muốn xa rời thầy con.

Con...

Con nên làm sao bây giờ?"

Nghe xong nửa câu đầu, sắc mặt Ông Cần Nguyên lại trầm xuống, ngả người nằm trên ghế, hỏi: "Sao lại không muốn đi xin lỗi, chẳng lẽ con còn chưa biết sai?"

Mông Giản lắc đầu, giải thích ngọn nguồn một lần, lại mím môi."

Lúc đó con quá kích động.

Thầy Lưu nhắc đến phần luận văn kia của thầy trong giờ học, lại luôn miệng nói là nghiên cứu của Minh tiên sinh, con tuy rằng chỉ đi ngang qua, cũng nghe đến rõ ràng.

Thái độ của thầy Lưu cũng không tốt, trong lúc xúc động, con đã nói lời không nên."

Ông Cần Nguyên nheo nheo mắt, trực giác nói cho ông biết, những lời tiếp theo mới là mấu chốt, "Con nói những gì?"

"Con chỉ muốn thầy Lưu thừa nhận nói sai câu kia, nhưng mà thầy ấy nhất quyết không đồng ý.

Con cũng sốt ruột, cho nên mới nói..."

Mông Giản trộm giương mắt, nói: "Con nói, chuyện giảng sai thì nhỏ, nhưng nếu thầy cứ trốn tránh sự thật đổi trắng thay đen như thế, sẽ khiến học sinh cho rằng thượng bất chính, hạ tắc loạn."

"Làm càn!"

Ông Cần Nguyên đập mạnh lên tay vịn ghế, đứng lên chỉ vào Mông Giản, nổi giận, "Thượng bất chính hạ tắc loạn, con là nói Minh Dĩ Thăng và Lưu Hữu Thuật, hay là Chử tiên sinh và Minh Dĩ Thăng?"

Mông Giản ngây người...

Chuyện này... sao lại động đến cả Chử tiên sinh?Ông Cần Nguyên càng mắng càng giận, đến cả tâm tư muốn đánh người cũng không có, tức giận đến toàn bộ tầm mắt đều biến thành màu đen, loạng choạng ngồi xuống, còn không quên tiếp tục răn dạy, "Thật là sư môn bất hạnh, làm sao lại có một đứa vong ân phụ nghĩa như cậu chứ!"

Người có ngốc đến thế nào cũng nghe hiểu được hàm nghĩa trong lời này."

Sư gia..."

Mông Giản kinh hồn táng đảm, tiến lên trước nắm lấy tay người, giọng nói run rẩy, "Chử tiên sinh...

Chử Hàng tiên sinh...

Là sư gia của thầy Lưu ạ?"

Ông Cần Nguyên chống tay quay mặt đi, cũng không còn muốn nhìn đứa nhỏ mình đã từng rất thích này nữa, thở ra một hơi thật dài, xua xua tay, "Giản Giản, con đi đi.

Ta quản không nổi nữa, cách xử lí của Cao An ...

Cũng không phải là oan uổng con."——*Theo như những gì mình hiểu (đến bây giờ) thì Chử Hàng là thầy của Minh Dĩ Thăng, Minh Dĩ Thăng là thầy của Lưu Hữu Thuật.

Ngày xưa, Chử Hàng và Tuân Công (sư gia của Cao An) là bạn bè tốt, các đồ đệ, đồ tôn của Tuân Công (aka toàn bộ sư môn chúng mình) đều rất tôn kính Chử Hàng.Một câu "Thượng bất chính, hạ tắc loạn" của bạn Mông nói ra lúc thiếu suy nghĩ, đúng là ảnh hưởng đến quá nhiều người, nhất là không tôn trọng Chử tiên sinh, thầy Cao và sư gia giận cũng phải í.——À, vì trừ Ông Cần Nguyên ra, các vị còn lại trong sư môn mình đều rất quý, mong các bạn đừng buông lời cay đắng với bất cứ ai, mình đọc được sẽ buồn và khó xử lắm 🥹 Cảm mơn mọi người đã luôn đồng hành và ủng hộ :3
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 14 (1)


Mông Giản không có quyền chọn lựa.Ở chỗ của thầy, trước giờ đều là phạm sai bao nhiêu thì chịu phạt bấy nhiêu, không cần biết là vô tâm hay có nguyên nhân sâu xa gì, xưa nay chưa từng chín bỏ làm mười, dung túng buông tha.Cho nên khi chỉ còn đúng hai con đường trước mặt, điều không muốn làm và điều không thể làm, cậu không dám chọn, cũng không thể chọn.Gồng cứng người đi đến trước mặt người luôn tỏ vẻ ôn hòa ấm áp kia xin lỗi nhận sai, cắn răng nghe ông ta ra vẻ đại nghĩa khoan dung tha thứ, trong lòng cậu dâng lên từng đợt chua xót.Khi cậu làm xong hết mấy chuyện dày vò này, chạy như bay đến nhà thầy mình ấn chuông cửa, kim đồng hồ đã chỉ 4 giờ 58 phút.

Tiếng chuông vang lên ding dong, chừng nửa phút sau cửa mới mở ra.

Cao An mặc một bộ đồ ở nhà màu xám nhạt, ánh mắt sắc bén loé lên sau cặp kính."

Chuyện gì?"

"Thầy..."

Người chỉ vừa đứng trong văn phòng thẳng lưng nhận sai với Lưu Hữu Thuật, bây giờ lại hai mắt đỏ ửng, nhìn thầy mình qua màn nước sụt sùi, tay dụi lung tung nơi khoé mi, "Thầy, em biết sai rồi."

Cao An im lặng nhìn cậu, sau một lúc lâu mới nâng tay lên, hướng mặt đồng hồ về phía Mông Giản, "Năm giờ, lẻ hai giây."

Trời đất quay cuồng.Mông Giản hơi sửng sốt, sau đó càng thêm hoảng loạn.

Thật ra, cậu không hề nhìn thấy mặt đồng hồ nho nhỏ trên cánh tay thầy, nhưng cậu biết thầy sẽ không lừa cậu, cần gì phải lừa cậu cơ chứ."

Em còn đến đây làm gì?"

Một câu nhẹ nhàng lọt vào hõm tai, tràn đầy ý châm chọc.Mông Giản đột nhiên bừng tỉnh, rối rít nói, "Thầy đã nói, nếu trước 5 giờ chưa đến thì không cần gọi thầy nữa.

Nhưng thầy, lúc em đến cũng chỉ mới 4 giờ 58 phút.. cũng có thể là 59 phút thôi.

Thầy ơi..."

Cậu bước một bước vào nhà, quỳ xuống, "Thầy, xin thầy tha thứ em một lần.

Bất kể là làm gì, chỉ cần thầy có thể bỏ qua cho em lần này, em đều nguyện ý."

Cao An nhìn cậu nháo nhào bên cạnh mà buồn cười, đóng cửa lại, cũng không thèm nhìn nữa, rửa tay tự mình chuẩn bị cơm chiều.

Tháng hai năm nay, anh đã chuyển khỏi khu chung cư chật hẹp của giáo viên, mua một căn hộ nhỏ bốn phòng ở tiểu khu cạnh trường học, chuẩn bị làm nhà tân hôn tháng mười sắp đến.Căn hộ này tính ra lớn hơn trước nhiều, phòng bếp được mở rộng thênh, Mông Giản theo chân anh vào bếp quỳ xuống cũng không hề chật chội, thậm chí anh còn có thể trực tiếp lờ đi.Cơm chiều cho một người, nấu nướng chuẩn bị cũng nhanh gọn dễ dàng.

Cao An nhanh nhẹn cắt ớt gọt khoai, hâm nóng đậu xào, sau đó hâm lại cơm trưa, dọn lên bàn là có thể ăn được.

Chưa được mấy miếng, từ cửa bếp đã truyền đến vài tiếng ùng ục vang vang.Cao An: ...Mông Giản đang cực kỳ đói bụng xoa trộm dạ dày của mình, xoay về hướng bàn ăn."

Em thật sự biết sai rồi, em đã đến chỗ ông ấy xin lỗi nhận sai.

Em thật sự không biết ông ấy là đồ tôn trong môn hạ của Chử tiên sinh, nếu biết... có đánh chết em cũng không dám nói những lời đó.

Thầy ơi, thầy tha thứ cho em một lần, thật sự, dù có làm gì em cũng nguyện ý."

Cao An húp một thìa canh cà chua nóng hôi hổi, vị chua ngọt tràn đầy khoang miệng, thật dễ chịu ấm áp."

Ông ấy là ai?"

Giọng nói nhàn nhạt bình thường, lại dường như khiến tiết trời tháng 5 lạnh đi đôi chút.Mông Giản mặt trắng bệch, cúi đầu, "Thầy Lưu ạ."

Cao An hừ lạnh, lại hỏi, "Em có biết chúng ta thiếu Chử tiên sinh bao nhiêu ân tình không?"

"Từ trong sách vở thư từ, em có hiểu được đôi chút.

Em không có ý không tôn trọng Chử tiên sinh.

Thầy... em phạm sai, không có tư cách cãi lại, phạt em như thế nào cũng đều đúng.

Nhưng mà em không có nửa phần ý định không tôn trọng sư trưởng."

Trong phòng tĩnh lặng đến mức nghe được tiếng nuốt nước bọt của Mông Giản.Thật lâu sau, một tiếng đáp nhẹ cùng thở dài truyền đến, "Thầy biết."

Giọng nói Cao An quá mức bình tĩnh, không có tức giận, không có mỏi mệt, thậm chí cũng không có thất vọng, dường như chỉ là hàn huyên chuyện cây đinh hương ngoài cửa sổ lại rụng đi một đoá hoa. ——
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 14 (2)


Ăn cơm xong, rửa sạch chén đũa, Cao An lại quay trở về ngồi xuống bên bàn ăn, đôi tay giao lại phía trước, thả lỏng ngẩn ngơ, nhìn bóng tòa tháp xa xa ngoài khung cửa sổ."

Một năm tròn rồi, có phải không?"

Bỗng nhiên Cao An mở miệng, nhắc đến một vấn đề chẳng mấy không liên quan.Mông Giản thoáng sửng sốt, rũ mắt cúi đầu đáp lời, "Dạ, đã tròn một năm."

Cao An dường như khẽ cười một tiếng, lại hỏi, "Còn nhớ ngày này năm trước, thầy đã nói những gì với em không?"

"Dạ nhớ," Mông Giản không cần suy nghĩ, "Em nhớ rõ từng câu."

"Mông Giản, em là đệ tử của thầy," Cao An đứng lên, cúi đầu nhìn cậu, nhắc lại lời nói năm xưa, "Phải tuân theo quy củ của thầy."

"Em hiểu, thầy.

Em biết sai rồi, em thật sự không biết Chử tiên sinh..."

"Em đừng nói đến Chử tiên sinh," Ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của Cao An lướt qua, anh mắng, "Nếu thầy Lưu và Chử tiên sinh không có tầng quan hệ kia, vậy bị em chống đối là thầy ấy nên chịu, đúng không?"

Mông Giản ngây người rồi chớp mắt, lắc đầu, "Em không nên chống đối thầy Lưu.

Nhưng mà ông ấy... thầy Lưu cũng không nên nói bậy."

Cao An im lặng, dùng biểu tình mang nhiều cảm xúc nhìn cậu.

Lại là âm thanh bụng sôi lên rồn rột, Cao An thở dài, thần sắc càng trở nên phức tạp.

Sau đó nhanh chóng quay về phòng bếp bắc nồi, một bát mì, một nồi canh, tráng một cái trứng, xé ít thịt gà, cuối cùng thả hai cọng rau xanh lên trên.

Đặt tất cả lên bàn ăn, suy nghĩ một chút, anh lại xoay người lấy một chén tỏi ngâm và một dĩa cải xanh đặt bên cạnh.

"Ăn cơm trước, nhỡ lát nữa đói đến hôn mê, thầy còn phải cõng em đi bệnh viện."

Rõ ràng là lời nói quan tâm và đau lòng, từ trong lời của anh lại dường như mang theo hương vị khác.

Sau này, rất nhiều năm sau này, khi anh đùa mắng Mông Giản, lúc này đã trở thành một vị chủ nhiệm, rằng nó ngốc nghếch, đứa nhỏ năm nào sẽ hùng hồn lý lẽ mà cãi lại: "Em từ nhỏ đã nghe ra được ý nuông chiều trong lời thầy nói, em không ngốc."

Ngơ ngác hồi lâu, cuối cùng anh cũng lắc đầu cười, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh cậu thiếu niên ngày đó miệng ngậm cọng mì, vừa ăn vừa ngân ngấn khóe mi.

Đáy mắt đó thoáng chốc đã đong đầy nước, Mông Giản nâng tay qua loa lau sạch, lại lùa thêm một gắp mì vào miệng.

Cao An nhìn cậu vừa khóc vừa nhai, cau mày, "Không ăn nổi thì đừng ăn, bảo em ăn cơm chứ có bắt em chịu tội đâu."

Mông Giản lắc đầu, "Rất ngon, ngon lắm ạ.

Thầy, trước nay em chưa từng ăn bát mì nào ngon như vậy."

Cao An cũng không hiểu bát mì này khác những bát kia thế nào, lạnh giọng hỏi, "Vậy em khóc lóc thê thảm thế làm gì, quỳ có một chút, phạt oan em à?"

Đứa nhóc vẫn cứ lắc đầu, lại nâng tay áo lau nước mắt.

Mông Giản ngẩng đầu, thật tình đáp, "Thầy thật tốt."

Cao An ngẩn ra, sau đó khẽ thở dài.Đứa học sinh này chính trực thiện lương nhưng lại cực kì cố chấp, những chuyện mà nó đã cho là đúng, những điều mà nó đã muốn làm, dù cho có đụng phải tường đá xót đau cũng nhất quyết không quay đầu.

Đánh nó bao nhiêu lần cũng không nghe một câu oán thán, muốn nó vui vẻ trở lại cũng chỉ cần một chén mì.

Người thiện lương chính trực từ xương cốt như thế, bản lĩnh phạm sai lại vô cùng vô tận, có thể khiến Phật cũng phải nổi giận.

Dạ dày được lấp đầy, tinh thần cũng tỉnh táo không ít.

Mông Giản tự giác rửa chén, trở lại cạnh thầy uốn gối muốn quỳ xuống.Cao An khẽ đá chân cậu, "Thầy có bảo em quỳ à?"

Mông Giản: ?Thầy còn đang trong cơn tức giận, cậu thân làm học trò nào dám hai lời, thành thật ngoan ngoãn đứng thẳng, "Thầy đừng giận..."

Cao An đứng dậy, nắm lấy cổ áo đứa nhỏ kéo đến góc tường, lại đá đá chân cậu, "Đứng vào đây, thẳng lưng tựa tường!

Thả lỏng cẳng tay ra!

Chân, ép sát tường!"

Mông Giản đứng phạt theo như yêu cầu, qua năm giây đã cảm thấy hít thở không thông, nhưng thấy thầy bừng bừng lửa giận cũng không dám xin tha nửa lời.Chỉ đành cắn răng mà đứng.Kim phút đảo qua nửa vòng, Cao An bưng tới một chén trà nhỏ, nhìn đăm đăm cậu từ trên xuống dưới, cuối cùng vẫn không kiềm nổi giận dữ trong lòng, nhấc chân đá cậu một cái.Tay chỉ sô pha trong phòng khách, "Qua kia nằm xuống."

Mông Giản thoáng thả lỏng, do dự trước đãi ngộ trước nay chưa từng có.

Một lúc lâu sau, cậu mới ngập ngừng hỏi, "Thầy, hay là... em nhận sai với thầy trước?"

Khi nãy Cao An còn xem như bình tĩnh, đến nước này đã sớm trầm mặt, nghe thấy cậu lên tiếng lại càng không kiên nhẫn, hừ một tiếng, ý trào phúng rõ ràng."

Lỗi sai ngày hôm nay không cần em nhận, em không biết sai, thầy đánh không định số, em dù có biết sai, thầy cũng sẽ không định số như vậy.

Trước kia khi em nhận sai nói lời ngon ngọt, thầy tin em sẽ biết nhớ mà tha nhẹ, mới dung túng em dạy mãi vẫn phạm sai lầm, không biết sợ hãi.

Hôm nay thầy nói rõ cho em biết, những ngày tháng đó, sau này em đừng hòng sẽ tiếp tục."——
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 14 (3)


Mông Giản bị lời này dọa sợ, sắc mặt trắng bệch, đứng trước sô pha nửa ngày không cởi được dây lưng.

Cao An không có kiên nhẫn chờ đợi cậu, cầm thước đánh mạnh lên người thằng nhóc."

Ngượng ngùng cái gì?"

Bị đánh nặng như vậy, Mông Giản suýt chút ngã xuống, cố gắng đứng vững, sợ hãi đến lắp bắp, "Thầy... thầy... em không cố ý, thầy chờ em chút, chỉ một chút thôi ạ."

Cao An lại đánh một thước, "Lại còn lề mề, thầy sẽ cắt nát quần em, xem em ngày mai đi về thế nào!"

Mông Giản không hề nghĩ lời của thầy chỉ là hù dọa mình, trong lòng quýnh quáng, tay chân lại nhanh nhẹn, lập tức cởi bỏ hết quần, dùng đôi chân trần nằm bò lên sô pha, tay nắm chặt lớp thảm nhung trên đó, chôn đầu im lặng không nói một lời.

Thước gỗ xé gió rơi xuống, năm ba roi đánh đến Mông Giản khóc không thành tiếng, cả người run run rẩy rẩy, thế mới biết những trận đòn cả năm qua khiến cậu khóc trộm hàng đêm, thầy cậu đã thu lực bao nhiêu phần.Nói không định số, là thật sự không định.Mông Giản trong lòng đếm nhẩm không biết qua bao lần mười roi, thước đánh phía sau cũng không hề có dấu hiệu dừng lại.

Dường như cảm giác được sau người có chút ẩm ướt chảy xuống, cậu nhịn không được duỗi tay sờ, đầu ngón tay dính một chút chất lỏng màu đỏ.

Nhìn thấy bàn tay của cậu, Cao An kịp thời dừng lại, thở ra hai hơi, bàn tay cầm thước phía sau cũng không nâng lên nổi nữa.Nếu không bị gián đoạn, anh có thể giơ thước đánh đến khi trăng mọc lên đỉnh đầu.

Nhưng vừa dừng lại, thấy phía sau Mông Giản da tróc thịt bong, còn chảy cả máu, trong lòng anh cũng không thể tiếp tục nhẫn tâm đánh được nữa."

Thầy..."

Mông Giản thút thít gọi người, "Em muốn nói chuyện một chút, được không ạ?"

Cao An có người cho bậc thang liền vội bước xuống, ngồi bên cạnh, "Nói đi."

Được cho phép, Mông Giản thoáng ngẩng đầu, hốc mắt còn ửng đỏ hồng hào hơn so với ban nãy, sắc mặt cũng càng thêm tiều tụy, "Em hiểu ý của thầy.

Thầy Lưu nói thầy như vậy, thầy không thèm để ý.

Bởi vì thầy cảm thấy, bất kể thế nào, bài luận văn kia cũng đã không còn thích hợp để công bố nữa, đơn giản...

đơn giản coi như chưa từng tồn tại, người khác muốn nói gì thì nói, muốn hiểu thế nào thì hiểu, đúng không ạ?"

Cao An liếc mắt nhìn cậu, đột nhiên phát hiện đứa học trò này quả thật thông minh sáng suốt."

Đạo lý càng biết rõ, lại phạm lỗi càng nặng.

Thầy còn không hiểu em à?"

Mông Giản cười buồn, "Nhưng thầy, nếu em nghe xong thầy Lưu nói mấy lời đó mà còn có thể dùng sắc mặt bình thản làm những chuyện em nên làm, em nói em thật tình kính yêu thầy, thầy có tin không?

Chỉ sợ em còn không tin nổi bản thân mình nữa."

Cao An nghe xong lời này, tức giận lúc ban nãy lại bùng lên lần nữa, đứng lên đánh xuống mười mấy roi tàn nhẫn, mắng, "Thầy dạy không được em à?"

Mấy roi liên tục này khiến Mông Giản thật sự phát ngốc, nâng tay lên nỗ lực xoa xoa huyệt Thái Dương, tùy ý bản thân trượt xuống khỏi sô pha, quỳ trên mặt đất, giọng nói đứt quãng, "Dạy được, thầy ơi, em nghe lời.

Em đảm bảo... sau này dù là với ai, em cũng đều không dám nói lung tung.

Trước mặt sư trưởng, nhất định... càng lễ phép, thái độ tốt một chút."

Những lời này lọt vào tai Cao An tóm gọn chỉ có bảy chữ: "Em sai rồi, em còn dám nữa."

Lập tức cầm thước tiếp tục đánh xuống, Mông Giản không rên một tiếng, duỗi thẳng sống lưng, dường như cắn đứt lưỡi mới có thể nâng tay mình trở lại sô pha, hai đầu gối không cách nào rời mặt đất được, đành quỳ sấp lên sô pha chờ đánh.

Cao An cuối cùng cũng đánh không nổi nữa, ném thước ngồi trở lại trên sô pha, nhắm mắt thở dài."

Mông Giản, thầy thực sự rất mệt," Anh nói, không hề che giấu vẻ mệt mỏi của bản thân, "Em không phải là con nít nữa, Mông Giản.

Nếu không có tầng quan hệ thầy trò này, với sự chênh lệch độ tuổi giữa thầy và em, chúng ta hoàn toàn có thể trở thành bạn bè.

Thầy xin em, Mông Giản, hãy đứng vào vị trí của thầy mà suy xét một chút.

Công việc và công tác nghiên cứu đã chiếm phần lớn thời gian của thầy, chút thời gian ít ỏi còn lại, thầy đều dùng để dạy em, cố gắng tính toán cho em.

Mỗi ngày thầy đều tự nói với mình, thầy của mình thích học sinh của mình, chuyện này trăm lợi không hại, thầy cần phải hành xử cho cẩn thận, cần giảm thiểu nhất những ảnh hưởng tiêu cực của bản thân thầy đến em.

Thầy còn phải ăn cơm, phải nghỉ ngơi, thầy sắp kết hôn rồi, còn phải dành thời gian để yêu đương, để lo hôn sự.

Mông Giản, thầy cũng chỉ là một người bình thường mà thôi."

Mông Giản mặt đầy xấu hổ cúi đầu nghe mắng đột nhiên ngẩng đầu, chịu đựng đau đớn kịch liệt, cẩn thận hỏi, "Thầy sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến em... là có ý gì ạ?"——Bạn nhỏ sắp lớn rồi, sắp bảo vệ thầy (theo cách của bạn) được rồi 🥹
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 15 (1)


Cao An trầm mặc, chống tay lên trán, cúi người thở dài, sống lưng trước nay luôn thẳng thớm đĩnh bạt bây giờ lại cong xuống mỏi mệt, dường như chẳng còn chút sức lực nào.Như lời anh nói, anh thực sự rất mệt mỏi.Từ lúc còn nhỏ tuổi đến khi đã thành niên, từ lúc đã thành niên đến khi đi làm, từ lúc bắt đầu đi làm đến khi sự nghiệp thành công, rốt cuộc qua đã qua bao nhiêu năm rồi, anh cũng phải cúi đầu tự tính toán lại mới biết được.

Cảnh đời đổi thay, rất nhiều thứ cũng đều đã đổi thay, nhưng có vài chuyện sẽ mãi mãi không di dịch được.Anh không thay đổi, thầy của anh cũng không thay đổi.Những chuyện "sẽ không thay đổi" này khiến anh nhận ra, việc thầy có thích anh hay không và việc anh có cố gắng hay không, có cầu tiến hay không vốn chẳng liên hệ gì đến nhau, không thích chỉ là không thích, sẽ không có chuyện gì ảnh hưởng, thay đổi được.Anh không biết lúc thầy nhìn thấy Mông Giản có nghĩ đến chuyện này hay không, đứa nhỏ hợp mắt thầy nhất, khiến thầy vui vẻ nhất lại là đệ tử của người học trò mà thầy không thích nhất.

Anh cũng không biết ý nghĩ như vậy có thể khiến thầy mình do dự suy nghĩ, dù chỉ trong một chớp mắt, khi đối diện với Mông Giản hay không.Cho nên anh chỉ có thể nỗ lực khiến bản thân trở nên vô hình.Thở dài một hơi nặng nề, anh đứng lên, cũng không nhìn qua Mông Giản, "Đến phòng cho khách nghỉ ngơi đi, trời tối rồi, thầy đi ra ngoài một chuyến."

Mông Giản vẫn đang nghĩ suy về bộ dáng sa sút khác thường của thầy, một trận gió thổi qua, trước mắt chỉ còn lại ánh đèn loang lổ nhập nhòe, cùng với, phía sau ghế sô pha, bóng trăng lửng lơ nơi chân trời xa xôi.Ngọn gió đêm buổi đầu hạ dịu dàng dễ chịu, mang theo chút khí lạnh ít ỏi, khiến người thanh tỉnh, cũng khiến người trầm tư.Cao An dạo bước trên đường vắng thật lâu, mãi cho đến lúc anh xác định bản thân đã đủ bình tĩnh, sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà bi thương, cũng sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà phẫn nộ, mới xách theo hai cái túi nhỏ, bước lên cầu thang trở về nhà.Khung cảnh trong phòng khách lại khiến anh giận dữ không thôi.Mông Giản vẫn còn ở vị trí cũ, cặp đùi trần trụi, cuộn người lại nằm trên mặt đất, vết thương trên mông loang lổ, thảm không nỡ nhìn.Ném mấy thứ đồ trong tay lên trên ghế, bước hai ba bước đi qua, một chân đá lên đùi đứa nhóc."

Bảo em nghỉ ngơi, em lại nhất định không nghe lời?

Muốn tìm đường chết đúng không?

Quỳ thẳng lên cho thầy, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"

Người đang cuộn mình dưới đất kia gian nan cử động một chút, sau đó, một bàn tay thấm ướt mồ hôi vươn tới, nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của anh.

"Thầy ơi..."

Mông Giản ngẩng đầu, cả gương mặt, cả khóe mắt ướt nhòe đều đang đỏ bừng, "Thầy đừng không cần em...

Em nghe lời, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Thầy không thể không cần em...

Không thể không cần em..."

Cao An nhíu chặt mày, vẫn luôn không nói gì, sau một lát lại ma xui quỷ khiến mà nắm lấy bàn tay kia, cúi xuống ôm trọn người đối diện về giường ngủ của phòng cho khách.Sau khi nhẹ tay nhẹ chân xử lí miệng vết thương, đút cậu uống xong hai viên thuốc, thay đồ ngủ mới lấy được ở ký túc xá cho cậu, lại giặt sạch thêm hai bộ đồ ngủ vừa mua, chính anh cũng rửa mặt qua loa cho xong, ánh trăng đã treo trên đỉnh đầu.Để ý thấy Mông Giản sốt nhẹ, Cao An thoáng do dự trong một chớp mắt, rốt cuộc vẫn ôm chăn gối của mình vào phòng cho khách, nhẹ nhàng đặt ở một góc bên giường, vừa quay đầu lại đụng phải một đôi mắt sáng lấp lánh.Cao An:..."

Không ngủ đi, trừng mắt làm cái gì?"

Mông Giản nhẹ nhàng cười cười, gian nan cử động thân mình một chút, "Thầy ơi...

Thầy vẫn còn cần em, thầy chỉ dọa em một chút thôi, đúng không ạ?"

Cao An không đáp, duỗi tay sờ thử lên mặt trán hâm hấp của cậu, ngữ khí không hòa hoãn mấy, "Vẫn còn đang sốt, ngủ sớm một chút đi."

Cánh tay đột nhiên bị người ôm lấy, mái đầu mềm mại ấm áp cọ tới cọ lui không dứt, giọng nói mềm tan như nước của đứa nhóc nghịch ngợm vang lên giữa đêm tối tĩnh mịch, "Thầy đồng ý cho em ở đây đến khi khai giảng, em sẽ đi ngủ ngay."

Cao An lạnh mặt, "Không ngủ được thì đi xuống quỳ!"

Mái đầu lại rục rịch cọ trên cánh tay hai cái mới lưu luyến rời đi.

Cao An nhìn qua một chút, phát hiện Mông Giản đang nỗ lực muốn dậy, nửa người dưới trần trụi dường như lại sắp chảy máu, vội vàng đè người đứa nhóc lại, đánh nhẹ một cái lên đỉnh đầu nó."

Lại muốn làm cái gì?"

"Em thật sự sẽ nghe lời, thầy..."

Mông Giản rầm rì, lại lần nữa ôm lấy cánh tay của thầy mình, an tâm lạ thường, "Em không thoải mái."

Cao An quay đầu, thật lâu sau, cuối cùng anh vẫn mềm lòng.

Chỉnh lại chiếc chăn của cậu cho thẳng thớm, âm thầm thở dài một tiếng, "Ngủ đi, những chuyện khác ngày mai lại nói."

Cao An nằm xuống, nhắm mắt lại, dần dần đi vào giấc ngủ say.

Anh vẫn luôn không biết, suốt đêm dài không mộng mị đó, đứa học trò bên cạnh anh cố giữ nhịp hô hấp bình ổn, lẳng lặng chảy nước mắt cả một đêm, đôi ngươi sáng rực đến tận lúc bình minh.——Chương này buồn nhma hayyyy
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 15 (2)


Sáng sớm hôm sau, lúc Cao An tỉnh lại, bên cạnh đã không một bóng người, kim ngắn nhất của đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường chỉ vừa lệch qua số sáu.Sau khi rửa mặt, anh kéo bức màn dày nặng ra, tìm được Mông Giản đang thơ thẩn ngoài ban công.

Đứa học trò mới bị đánh một trận nặng nề đêm hôm trước đang tựa cửa sổ, chăm chú ngắm nhìn chân trời hồng rực buổi bình minh."

Dậy sớm vậy."

Anh đứng ở sau lưng Mông Giản, nhàn nhạt lên tiếng.Mông Giản thoáng run rẩy thân mình, thong thả xoay người, cúi đầu, "Thầy, chào buổi sáng."

Cao An nhìn cậu, một lúc lâu sau mới hỏi: "Rửa mặt chưa?"

Cậu học trò lắc đầu, "Sợ làm ồn đến thầy, vẫn chưa ạ."

Cao An phất tay để cậu đi rửa mặt, một mình ngồi trên ghế bành bên khung cửa sổ, nhíu mày.Mông Giản không như trước nữa.Trực giác của anh bảo vậy.Tuy rằng chỉ mới qua một buổi tối, nhưng anh cảm nhận được sự thay đổi của Mông Giản.

Có vẻ...

ổn trọng, thành thục hơn.

Cũng có vẻ, càng thêm ngoan ngoãn.Ổn trọng như vậy, Cao An cũng không biết là tốt hay không.

Anh chỉ hơi chau mày, ngắm nhìn khung cảnh rực rỡ mà lúc nãy Mông Giản đăm chiêu qua ô cửa kính.Không biết từ lúc nào, Mông Giản đã an an tĩnh tĩnh đứng sau lưng anh, tự giác xoa bóp vai cho thầy mình.

Lực đạo vừa phải dễ chịu, Cao An cũng không nói gì."

Bình thường thầy cũng phải chú ý bản thân, đừng có vùi đầu vào sách vở tài liệu cả ngày, không tốt cho xương cổ."

Mông Giản thấp giọng mở miệng, trong giọng nói cung kính mang theo chút cảm xúc khác thường, không đợi Cao An đáp lời đã lại tiếp tục, "Em biết thầy bận rộn, làm việc ở Đại học A, với thành tựu, với địa vị học thuật như thầy, đã định sẵn không thể thanh nhàn.

Chỉ là...

Thầy cũng phải để ý sức khỏe mình, mỗi một hai giờ là phải đứng dậy hoạt động thân thể một chút.

Thầy còn trẻ, còn nhiều thời gian để làm việc mà, đừng để bệnh tật rơi đến trên người mình."

Cao An cười cười, cũng không nhìn cậu, ngón tay hướng đến khoảng trống còn lại trên sô pha: "Thầy biết, em đừng lải nhải nữa, ngồi xuống đi."

Đôi bàn tay trên vai cứng đờ, sau đó anh liền nghe được âm thanh có phần áy náy phía sau, "Để em đứng đi...

Thầy, em ngồi không được."

Cao An hiểu rõ, quay đầu lại nhìn cậu, "Còn đau nặng vậy à?"

Mông Giản cúi đầu cười cười, "Em nói không đau...

Thầy cũng sẽ không tin.

Đau là đương nhiên, nhưng em đáng đánh, so với lỗi lầm em mắc phải, thế này đã coi như hạ thủ lưu tình."

Nói, cậu đỡ ghế, đi đến trước mặt Cao An, nỗ lực ngồi xổm xuống, ánh mắt sáng trong tựa như có thể thấy đáy."

Thầy, em sai rồi, thật biết sai rồi.

Sau này em sẽ ngoan ngoãn nghe lời thầy nói, nghiêm túc học tập, nỗ lực cầu tiến, không để thầy tức giận.

Thầy tha cho em lần này, được không ạ?"

Cao An nhìn thẳng cậu, lại thở dài một tiếng, "Mông Giản, em bớt làm mấy chuyện không nên làm lại, chúng ta có thể sẽ luôn giống như lúc này, bình bình đạm đạm mà tâm sự, trở thành bạn bè của nhau.

Chuyện này có gì không tốt?"

Mông Giản lắc đầu, "Không tốt.

Thầy, có lẽ thầy hướng đến mối quan hệ vừa là thầy cũng là bạn, nhưng với em, chuyện này là không có khả năng.

Thầy vĩnh viễn là sư phụ của em, em cũng chỉ muốn làm học sinh của thầy.

Em khẩn cầu thầy, đừng đẩy em đến những vị trí khác."

Cao An không nói gì."

Thầy dùng phương pháp truyền thống để quản em, em nguyện ý.

Thầy đánh em, phạt em quỳ, em cam tâm tình nguyện.

Thầy, cho là em cả gan, cùng thầy nói chuyện này.

Sau này...

Thầy đừng nói mấy lời như không cần em hay đuổi em đi nữa, em thật sự..."

Nói tới đây, vành mắt của Mông Giản bỗng dưng đỏ ửng lên, giọng nói run rẩy nhè nhẹ, "Em thật sự chịu không nổi.

Thầy không biết được làm học sinh của thầy có ý nghĩa với em thế nào, mà em cũng không xa cầu thầy có thể hiểu.

Em phạm sai lầm, thầy thấy nên đánh thì cứ đánh, em tuyệt không hai lời, nhưng chỉ cần không phải chuyện không thể tha thứ, thầy đừng từ bỏ em, được không ạ?"

Cao An cúi đầu nhìn mấy đốt ngón tay của mình, khẽ gật đầu, thần sắc nghiêm túc như cũ, "Thầy đồng ý với em, nói ra được điều này cũng không dễ dàng.

Chỉ là, Mông Giản, em phải nhớ kỹ, thầy đã đồng ý cho em lần này, vậy thì lần sau nói ra lời ấy sẽ là sự thật."

"Em nhớ rồi ạ."

Mông Giản có được lời hứa hẹn cậu mong cầu, đưa tay lên tay như lập một lời thề, "Em đảm bảo, nếu sau này em thật sự bất kham đến mức thầy phải nói ra lời ấy, em sẽ dập đầu cầu thầy đuổi em khỏi sư môn."

Nghe xong lời này, Cao An không tự chủ được mà nhíu mi, thở dài, "Em thật sự đã thay đổi rồi."——Trưởng thành sau một đêm là thế này đây...
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 16 (1)


Tháng sáu, cây mận trong khuôn viên Đại học A kết trái, quả nào quả nấy đỏ mọng đẹp mắt.Tháng sáu, bầu trời xanh thăm thẳm, ánh mặt trời chiếu rọi rực rỡ.Tháng sáu, bãi cỏ nở rộ, mùi thơm mát quanh quẩn khắp nơi.Tháng sáu, đám học trò người ở người đi, sân trường rộn ràng, lớp lớp người vội vàng.Đại học A những ngày tháng sáu, khắp nơi tràn ngập không khí vui vẻ buổi tốt nghiệp của sinh viên cuối cấp và sự bận rộn tất bật của học sinh những lớp dưới.Mấy cô cậu học trò vào thời kì ôn tập cuối kì bận rộn đến không thể ngóc đầu lên nổi, đến cả giáo sư như Cao An cũng đầu tắt mặt tối, gánh trên người rất nhiều công việc linh tinh: coi thi, sửa luận, nhập liệu thành tích, còn có đủ loại họp hành, hội nghị sẽ không bao giờ đến trễ, càng không bao giờ vắng mặt.Đến lúc anh kết thúc một cuộc họp tổ dài dằng dặc đến khó hiểu, trở lại văn phòng, vừa lúc nhìn thấy Mông Giản buông ống nghe điện thoại trong tay.Suốt khoảng thời gian này Mông Giản vẫn luôn ở lại nhà anh, thầy trò hai người sớm chiều ở chung, quan hệ vì vậy mà cũng càng thêm hòa hợp hơn trước nhiều.Nhìn thấy Mông Giản tự tiện nhận điện thoại của văn phòng, Cao An cũng không giận, chỉ buông cuốn sổ trong tay, thuận miệng hỏi, "Ai điện đến đấy?"

Mông Giản nghiêm túc, lại không hề che giấu sự vui vẻ trên gương mặt, "Là thầy Ngô phụ trách công tác giao lưu học thuật, nói Đại học M muốn mời thầy ngày 5 tháng sau đến đó chủ trì một cuộc hội thảo, cũng tiện thể nói chuyện mời thầy làm giáo sư thỉnh giảng bên kia."

Cao An theo bản năng nhíu mày, "Đại học M?"

"Dạ."

"Đại học M ở nước G?"

Mông Giản chỉ nghĩ là thầy mình vui vẻ đến không tin được, gật đầu xác nhận: "Dạ, còn Đại học M nào khác đâu?"

Giữa mày Cao An, vết nhăn nhó càng lúc càng sâu, "Em nói ngày mấy?"

"Ngày 5 tháng sau ạ."

"Em thay thầy đáp ứng rồi?"

"Không ạ, nào đến phiên em thay thầy đồng ý chứ."

Mông Giản cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn quyết định nói ra suy nghĩ trong lòng mình, "Nhưng mà thầy, tuy nói khoa Văn học của chúng ta không thể đánh đồng, ít giao lưu được với các ngành khác, Viện Văn Học ở Đại học A cũng đã là đỉnh cao trong chuyên ngành, nhưng nước G đang hướng đến mở khoa tiếng Trung, có thể đến Đại học M làm giáo sư thỉnh giảng cũng không phải chuyện không tốt..."

"Hồ đồ!"

Sắc mặt Cao An âm trầm đến cực điểm, đập bàn một cái thật mạnh, lại chỉ lóng tay về hướng Mông Giản: "Em quỳ xuống nghĩ kĩ cho thầy, chờ thầy trở về rồi sẽ quản lại em cho đàng hoàng!"

Mông Giản khó hiểu mím môi, nhưng rốt cuộc cũng không muốn ngỗ nghịch thầy mình, thành thành thật thật đáp dạ một tiếng, lui nửa bước, quỳ xuống thẳng tắp.Thầy đã ra khỏi văn phòng thật lâu, dường như là đến tìm trợ lí hành chính, nói chuyện về lời mời lần này.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, kim phút đã quay đủ một vòng tròn, đôi chân Mông Giản cũng đã quỳ đến tê rần.Cậu nghĩ mãi vẫn không hiểu sao thầy mình lại đột ngột tức giận như thế, hơn nữa, hình như là mình đã phạm vào một sai lầm nghiêm trọng.Thật sự nghĩ không ra.Sau hôm bị đánh đó, cậu nói với Cao An chuyện muốn ở lại nhà thầy lần nữa, thầy cậu trầm mặc một lúc lâu rồi cũng không cự tuyệt, sau lại càng tùy ý để cậu bao lớn bao nhỏ dọn vào phòng cho khách, tuần trước còn dẫn theo cậu lượn siêu thị một vòng, mua lại toàn bộ vật dụng thường dùng thêm một lần để dự phòng, nói cậu sau này có thể tùy ý đến nhà thầy ở.Thầy vẫn nghiêm khắc như vậy, vẫn nói đánh là đánh nói phạt là phạt như vậy, nhưng cậu đã có thể nhìn ra rất nhiều sự che chở và yêu thương đến từ những chi tiết nhỏ nhặt thường ngày.Càng có thể cảm nhận được, cậu càng không rõ cơn giận bất chợt ngày hôm nay của thầy rốt cuộc là đến từ đâu.Thầy tuyệt sẽ không tức giận vì cậu tự tiện bắt máy, càng sẽ không tức giận khi thấy cậu vui vẻ cho thầy.Thoáng di dịch đầu gối một chút, dư quang liếc đến lịch treo tường yên ắng một bên, Mông Giản bỗng nhiên ngẩn ra, lần đầu tiên không màng yêu cầu của thầy mà đứng lên, hai bước vọt đến trước tờ lịch.Ngày 5 tháng sau, ngày 5 tháng 7.Mà ngày 7 tháng 7, tròn 62 năm sự kiện Lư Câu Kiều.**Sự kiện đầu tiên của chiến tranh Trung - Nhật, mở ra cuộc chiến tranh kéo dài 8 năm đem tới rất nhiều đau thương cho Trung Quốc.Cả người Mông Giản dường như bị sấm sét đánh trúng, cậu cuối cùng cũng hiểu tại sao thầy mình lại phẫn nộ đến thế, cậu vậy mà dùng giọng điệu vui mừng hớn hở khuyên thầy nhận lời mời đến nước G vào một ngày nhạy cảm như vậy.Cùm cụp một tiếng, cửa bị mở ra, sau đó là âm thanh lạnh băng vang lên sau người, "Thầy đã cho em đứng dậy rồi à?"

Mông Giản xoay người quỳ xuống thật mạnh, cả mặt tràn sự ngượng ngùng, "Thầy, em biết sai rồi, em sai rồi."——
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 16 (2)


Cao An thuận tay đóng cửa, tiến tới hai bước, trước hết là tóm tắt kết quả, "Thầy đã nói chuyện với thầy Ngô bên kia, nhờ cậu ấy phối hợp với đại học M, cố gắng sắp xếp lại đến tuần đầu tiên của tháng Tám.

Khi đó đang nghỉ hè, hay là em cùng đi với thầy?"

"Thầy đồng ý dẫn em theo, em nhất định đi theo."

Mông Giản chột dạ cúi đầu, giọng càng nhỏ, "Em biết sai rồi thầy, em... em không giải thích, cũng không lấy cớ, em nguyện ý chịu trừng phạt."

Cao An cúi đầu nhìn, cũng chỉ có thể thấy được mái đầu xù và đôi tai đỏ bừng của cậu, thoáng thở dài, "Mông Giản, em suy xét đến lương tâm của mình, tự hỏi xem sai lầm này liệu có phải là chuyện em nên phạm không?"

"Không ạ."

"Thầy bảo em suy xét cho kĩ lương tâm của mình!"

Cao An nâng giọng mắng, đơn giản cúi người áp bàn tay Mông Giản vào ngực, nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng nói lạnh nhạt, "Em nói cho thầy biết, là sai lầm mà em nên phạm sao?"

Một bàn tay của Mông Giản bị ép đến không thể nhúc nhích, tay còn lại càng không dám tự ý lộn xộn, sợ đến mức không nói nổi một câu hoàn chỉnh, "Không phải, em sai rồi, thầy ơi, em sai rồi."

Cao An nhìn cậu đăm đăm trong chốc lát, hừ một tiếng, hất bàn tay cậu ra, chậm rãi đứng lên."

Em còn dám sợ hãi," Anh cúi đầu nhìn Mông Giản, con ngươi thoáng vẻ lạnh lùng, rốt cuộc vẫn mở miệng răn dạy, "Quá khứ đã qua, bây giờ đã là thời đại hòa bình, giao lưu văn hóa tất nhiên phải có.

Người khác thầy quản không được, nhưng em, một khi vẫn còn nguyện ý nghe thầy dạy dỗ, thầy tuyệt nhiên sẽ không cho phép em quên đi lịch sử, quên đi những bài học khi xưa."

Mông Giản căn bản chẳng có mặt mũi nào để nói với thầy rằng cậu cũng lớn lên với những câu chuyện được cha ông kể lại về thời quá khứ hào hùng đó, rằng mỗi lúc được nghe, được nhìn những tư liệu, phim ảnh về thời kì ấy, cậu đều không nhịn nổi mà đau thắt lòng.

Cậu chỉ dám cúi đầu quỳ gối, đôi tai đỏ bừng xấu hổ, luôn miệng vâng dạ.Cao An cũng không so đo đến âm thanh thấp như tiếng muỗi kêu của cậu, lấy ra từ trong ngăn tủ một thanh thước đã phủ lớp bụi mỏng dính, vừa thoáng phủi bớt đi vừa nhịp nhịp trước người cậu, "Nên phạt thế nào?"

Mông Giản vừa nhướng mi, nhìn thấy thanh thước đen tuyền bóng loáng, theo bản năng run rẩy, "Nên đánh ạ."

Cao An không nói gì.Mông Giản cắn môi, nuốt nước bọt, "Đánh... nên đánh 50 thước."

Vẫn không nghe thấy lời đáp lại, Mông Giản trộm ngước mắt nhìn thầy mình, xoay người tự cởi quần nằm ngoan dưới thước, giọng nói càng thêm run rẩy, "Đánh tới khi thầy thấy em không dám tái phạm mới thôi."

Ngày trước có lần bị đánh, cậu đã hiểu thông suốt đạo lí nhưng vẫn dám mạnh miệng nói ra câu "Đánh đến khi thầy nguôi giận", khiến Cao An tức đến ném thước đi, dù cầu thế nào cũng không chịu động cậu thêm một ngón tay nào nữa.

Sau này Mông Giản nhớ kĩ khắc ghi, cũng không dám nói lời như vậy.

Biết cậu nhớ giáo huấn, sắc mặt Cao An khá hơn, cũng không muốn làm lơ cậu nữa, nâng thước đánh xuống một cái xé gió.Chỉ qua mười mấy thước, Mông Giản đã quỳ không nổi, lại không dám chống hẳn trên mặt đất, chỉ đành chịu một cái thì đỡ hờ một chút, sau đó lập tức cắn răng quỳ thẳng dậy chờ thước tiếp theo.Cao An thu lại mấy phần lực, âm thanh thước vụt trong không khí vẫn khiến người ta rét run.

Hai thầy trò, một người chuyên tâm đánh, một người chuyên tâm chịu, không ai nghe thấy tiếng gõ cửa cực nhẹ bên ngoài.

Đến khi nghe được động tĩnh, Ông Cần Nguyên đã tự mình đóng cửa, đi đến bên cạnh bàn."

Con lại gây ra tai họa gì?"

Ông Cần Nguyên nhìn Mông Giản run rẩy quỳ cạnh bàn, có chút đau đầu.Cao An hoảng sợ, theo bản năng xoay người lui sau một bước, che chắn trước mặt Mông Giản, cúi đầu chào hỏi."

Đừng chắn, chuyện gì cần thấy ta cũng đã thấy hết rồi, che chắn làm gì nữa."

Ông Cần Nguyên tức giận nói một câu, vòng qua hai người, ngồi xuống ghế sô pha, "Hôm nay sao lại thế này?"

Cao An biết quá khứ của vị ân sư nhà mình, càng biết sai lầm như vậy trước mặt ông ấy sẽ phải chịu hậu quả thế nào, hiếm thấy do dự hai giây, tránh nặng tìm nhẹ mà đáp lời, "Không phải chuyện gì lớn, không nhớ được ngày quan trọng, cảnh cáo một chút thôi ạ."

Ông Cần Nguyên suýt nữa trợn mắt, chỉ hỏi, "Cậu bây giờ dám nói dối với ta rồi à?"

Sắc mặt Cao An phút chốc tái nhợt.Mông Giản chỉnh trang quần áo, tiến đến quỳ xuống bên cạnh Cao An, cúi đầu thấp giọng, "Là con phạm sai, sư... sư gia ngài bớt giận."

Ông Cần Nguyên rốt cuộc không trầm mặt nổi với Mông Giản, cân nhắc một hồi vẫn thở dài mở miệng, "Giản Giản, chính con ngoan một chút, sư gia còn giận cái gì chứ."

"Con biết sai rồi, con không dám nữa."

Mông Giản lại cúi đầu nhận sai, trộm đưa tay nắm góc áo thầy mình bên cạnh, ngẩng đầu mềm mại lấy lòng, "Thầy đừng tức giận, em nhớ rõ giáo huấn rồi, tối nay em về nhà lại viết kiểm điểm, thầy đừng giận em nữa."

Cao An nhăn mặt, vẫn trầm mặc như cũ."

Đã mua vé về nhà chưa?"

Ông Cần Nguyên bỗng nhiên hỏi Mông Giản.

Cao An cứng đờ nhìn cậu, lại nhìn thầy mình, lòng ngập tràn nghi ngờ, "Về nhà gì ạ?"

Ông Cần Nguyên chỉ chỉ về phía đồ tôn của mình, "Hơn mười ngày trước nó nói với ta nghỉ hè phải về nhà, vốn dĩ ta bảo nó kì nghỉ này qua nhà ta ở.

Cậu sao lại thế này, học trò mình ngày nào về nhà cũng không biết?"

Chuyện trước chuyện sau liên hệ lại, nào còn khúc mắc gì nữa, Cao An phút chốc tối tăm mặt mũi, hất bàn tay Mông Giản còn đang túm lấy áo mình ra, "Cậu rốt cuộc là muốn ngỗ nghịch với ai?"——Merry Christmas cả nhà iuuuuu~
 
Back
Top Bottom