Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Huấn Văn] [Edit] Chí Giản

[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 4


Chương 4 (1)Sau khi Mông Giản bên cạnh Cao An được nuôi nấng một ngày ba bữa cháo, có thể nói chuyện bình thường thì cũng vừa hay đến ngày Nhà giáo.

Chín giờ năm phút sáng, sau khi kết thúc điện thoại thăm hỏi như bình thường, Cao An ngồi ở bàn làm việc mở ra chồng bài tập hôm qua vừa thu.

Đọc một chút liền nhíu mày, lật ra trang đầu nhìn xem tên tuổi, càng không khỏi thở dài.

Khuông Kính, trong lớp không chú ý nghe giảng, bài tập cũng không hoàn thành tốt, cả ngày không biết bận rộn chuyện gì.

Người học trò này dù anh muốn quản cũng không cách nào quản được, thầy của nó là Minh Dĩ Thăng, đúng bối phận thì cũng ở hàng sư thúc của mình.

Đương nhiên, đó cũng chỉ là hạng người mua danh chuộc tiếng mà thôi.

Mấy lời này không đến phiên Cao An nói, chỉ có thể lo lắng thay cho bọn học sinh của mình.Nghĩ đến học sinh, ánh mắt Cao An không tự chủ liếc qua chiếc bàn còn lại trong phòng học, bên trên vẫn trống trơn.

Đã quá chín giờ, Mông Giản còn chưa đến, hơn nữa lại còn không hề báo cho anh bất kì lý do gì.

Đối xử tốt một chút liền làm càn.Cao An thầm mắng một câu, cố gắng đè xuống lửa giận trong lòng, lại lấy bài tập của Mông Giản ra xem.

Ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ cửa vô cùng cẩn thận, không cần hỏi cũng biết là ai.

Cao An cười lạnh, "Chờ ai mời em vào?"

Vài giây sau người đã đứng bên cạnh bàn."

Nhìn xem đã mấy giờ rồi."

Cao An chăm chú đọc phần bài tập trong tay, không thèm ngẩng đầu nói."

Dạ chín giờ hai mươi."

Giọng nói của Mông Giản cũng vô cùng dè dặt, sột soạt đưa món đồ trong tay ra, "Chúc thầy ngày Nhà giáo vui vẻ!"

Cao An dừng tay, buông bút ngồi thẳng dậy nhìn qua.

Thiếu niên ôm một bó hoa lớn, cẩm chướng hoa cúc non đủ loại đủ màu đều có, chớp mắt nhìn anh mỉm cười.

Cao An bỗng chợt nghĩ ra, "Cho nên, trong hai năm vừa rồi, mấy bó hoa đặt trên bàn tôi vào ngày Nhà giáo đều là do em tặng sao?"

Không thấy thiếu niên nhân cơ hội tranh công khoe mẽ như dự kiến, chỉ gãi gãi ót cười đỏ mặt.

Cẩn thận nghĩ lại, khi đó chính mình chỉ dạy cho bọn trẻ vài tiết học mà thôi.

Cao An nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, không tiếp tục nghĩ ngợi, gõ gõ bàn ý chỉ cậu đặt xuống."

Tôi rất thích, cũng rất vui.

Nhưng mà..."

Cao An bỗng nhiên nâng giọng, "Em định nói với tôi đây là lý do em đến trễ sao?"

Mông Giản còn chưa kịp vui sướng vì nửa câu trước, thì chất vấn theo sau đã khiến cậu căng cả da đầu.

Hai tay buông theo người đứng thẳng vô cùng quy chuẩn, cung kính trả lời, "Không phải, đến trễ chính là đến trễ, không có lý do nào bao biện được."

Cao An lạnh lùng liếc cậu một cái, nâng ly trà lên uống một ngụm, cúi đầu xem bài tập của cậu, bút đỏ trong tay vòng lại một chỗ làm sai, thuận tay viết thêm vài câu chú giải."

Có thể thấy được, bài tập của em hoàn thành rất nghiêm túc, cũng tự tra cứu được không ít tư liệu, thái độ không tệ.

Nhưng mà, đây vẫn chưa phải một phần bài tập khiến tôi hài lòng, hiểu ý tôi không?"

Mông Giản sớm đã quỳ xuống giữa phòng, nghe được thầy hỏi chuyện, lo sợ không yên mà ngẩng đầu lên, "Dạ hiểu, em sẽ tiếp tục cố gắng."

"Ừ."

Cao An xem như vừa lòng, cầm lên một phần bài tập bên cạnh, vừa lật lật xem vừa đi đến cạnh cậu, hỏi, "Khuông Kính, là ở cùng ký túc xá với em?"

Nhắc đến cái tên này, Mông Giản liền trộm bĩu môi, nếu không phải tại cậu ta thì mình cũng không phải quỳ ở đây, nhưng không dám tỏ thái độ gì trước mặt thầy, bèn nhẹ giọng đáp "Dạ."

"Cậu ấy ngày thường dùng bao nhiêu thời gian cho việc học?"

Mông Giản hơi do dự, nói, "Em cũng không rõ lắm, thời gian em ở ký túc xá không nhiều, cậu ấy đại khái... cũng sẽ thường bên cạnh thầy cậu ấy thì phải."

Cao An không tin, "Em nói cậu ấy thường bên cạnh Minh tiên sinh?"

Minh tiên sinh?

Sao lại thế!Mông Giản đã ở khoa Văn học đại học A được bốn năm, những thầy giáo trong học viện tính tình như thế nào đại khái đều nghe nói qua, lúc chuẩn bị học thạc sĩ đã có một học trưởng nói với cậu: "Trong số đồ đệ của Ông tiên sinh, thầy Diệp là người tốt nhất, các thầy còn lại cũng rất tốt, chỉ mình Minh tiên sinh rất thích giày vò học sinh."

Học trò muốn có được tri thức tất nhiên không sợ giày vò, nhưng hiển nhiên, cũng không phải thực sự chịu tra tấn đi.

Cũng chỉ có Khuông Kính trong lòng không chú tâm học tập mới cả ngày mượn tiếng học trò thầy Minh, suốt ngày diễu võ giương oai.

"Em nghĩ, người như thế nào thì tìm thầy như thế đó thôi."

Mông Giản thực sự nhịn không được, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Nồi nào úp vung nấy."

Cao An đứng bên cạnh cậu, dù cho giọng nói cậu có nhỏ cỡ nào cũng nghe được rất rõ, giận tím mặt, theo bản năng mà cho cậu một cái tát, trực tiếp đánh ngã cậu xuống đất, "Đối với cậu tốt vài ngày thì không còn biết mình là ai nữa sao?"[Hôm nay cũng là bạn học tiểu Mông không ăn đánh thì không vui!]Chương 4 (2)Mông Giản bò dậy, lần nữa quỳ nghiêm túc, nửa bên mặt đều sưng đỏ cũng không dám giơ tay xoa, thấp giọng đáp, "Không phải."

Cao An lại giương tay, còn chưa đánh xuống, đã thấy Mông Giản tuy có thể nhắm mắt, lại cưỡng ép chính mình mở to ra, ngẩng đầu nâng mặt, thuận theo chờ bàn tay tiếp theo của anh, chỉ có lông mi run rẩy mãi không ngừng.

Phản ứng này khiến Cao An bỗng không còn tâm tư dạy dỗ cậu.

Quỳ còn nhanh hơn bất kỳ ai, thái độ cũng ngoan ngoãn hơn những người khác nhiều, nhưng sai lầm lớn nhỏ gì cũng dám động đến, chuyện gì cũng phải phạm qua, quy định có bao lớn cũng thử vượt phép một lần.

Học sinh như vậy, hoặc là quá chịu khuôn phép, hoặc là cái gì cũng không phục.Cánh tay đáp xuống cạnh bàn, "Đi ra ngoài."

Mông Giản ngơ ngác, lẩm bẩm gọi một tiếng thầy.Cao An từ trong ngăn kéo lấy ra khăn lau kính, cởi mắt kính xuống cẩn thận lau sạch, không có tròng kính che chắn, ánh mắt anh dường như lại tức giận hơn vài phần, "Tôi nói cậu đi ra ngoài!"

Mông Giản im lặng, dịch về trước một chút, thử nắm lấy góc áo trong tầm mắt mình."

Thầy..."

Cậu lấy hết can đảm ngẩng đầu, chỉ dám nhìn đến sóng mũi thẳng tắp của Cao An "Em biết sai rồi."

Cao An thuận tay đặt kính lên bàn, thoáng dùng sức đã tránh được bàn tay muốn nắm góc áo mình, giọng nói lạnh đi vài phần, "Mông Giản, cậu dám để tôi nói một câu ba lần thử xem."

Mông Giản không dám.Cậu sợ thầy vì tức giận mà không chịu quản cũng không chịu dạy cậu, đó hẳn là sự trừng phạt lớn nhất mà cậu không thể nào chịu nổi.

Thầy nắm trong tay kíp nổ, không chừng một ngày nào đó sẽ lơ đãng đập nát toàn bộ mông tưởng và khao khát của cậu.Mông Giản nghe lời đứng lên, khom lưng, bước ra ngoài đứng tựa mình vào tường.

Chuông tan học reo vang trên đầu, tiết học cuối cùng của buổi sáng cũng đã kết thúc.

Mông Giản đứng ngoài hành lang khiến nhiều người chú ý, ban đầu cậu còn cố gắng dùng vài lý do yếu ớt giải thích cho người ta, sau đó phát hiện ra hiệu quả rất kém, họ căn bản chẳng biết cậu là ai.

Cho nên sau đó liền đơn giản cúi đầu mà đứng, người ta đánh giá chuyện người ta, cậu phản tỉnh chuyện của cậu.

Cửa bên cạnh mở ra, Mông Giản ngoái đầu nhìn, vừa lúc chạm phải ánh mắt sắc bén của thầy.

Cậu mấp máy môi, yếu ớt gọi một tiếng, "Thầy..."

Cao An khóa cửa, khoác thêm áo đi ra ngoài, sau lưng tự động thêm một cái đuôi."

Đi theo tôi làm gì?"

"Thầy..."

Mông Giản nhấp miệng, dường như sắp khóc, "Thầy có thể nghe em giải thích không?

Hay là, thầy cứ đánh em một trận rồi nghe em giải thích cũng được."

"Không rảnh."

Tốc độ của Cao An không hề chậm lại, "Không rảnh nghe, cũng không rảnh đánh."

Mông Giản rên rỉ hai tiếng, lại nói, "Nhưng em muốn giải thích với thầy, em nói ngắn gọn, thầy nghe một chút thôi cũng được.

Sáng nay Khuông Kính kịch liệt kéo em cùng cậu ấy đi dọn đồ cho Minh lão sư, thực sự là chuyển nhà... cho nên em mới đến trễ.

Lúc thầy hỏi em, vì bản thân còn thấy uất ức, cho rằng cậu ấy hại em bị phạt còn khiến tâm trạng thầy không tốt, nói chuyện liền có chút khó nghe.

Em cũng không cố ý."

Cao An hừ lạnh, "Không cố ý!

Lời này em nói ra có thấy bản thân đáng tin sao?"

Mông Giản ủ rũ, "Em biết sai rồi..."

Vừa đến cửa tòa nhà, Cao An dừng bước, xoay người nhìn cậu, "Em không có việc gì làm?

Bài học đã đọc xong, hay bài tập đã làm tốt rồi?"

Hai câu hỏi liên tục khiến Mông Giản cúi đầu bất an xoa tay vào áo, "Thầy đừng lạnh nhạt em..."

Không biết tiếng đập cánh của loài chim nào băng ngang bầu trời, át mất giọng nói rầm rì của thiếu niên.Cao An: "Giọng nói của em là đi thuê à?

Còn tiếc không muốn dùng."

Mông Giản quyết liệt cắn môi dưới, tự cổ vũ bản thân hết nửa ngày, cuối cùng đợi lúc Cao An dường như không còn kiên nhẫn nữa, đành mở lời, "Em sai rồi thầy...

Thầy khi nào sẽ phạt em ạ?"

Cao An nhìn cậu gục đầu xuống thấp đến gần chạm vào ngực mình, lấy làm phiền lòng, giọng nói không mang mấy phần tức giận, "Ai thích xem bộ dạng cô vợ nhỏ này của em thì tìm người đó, đừng có chàng ràng trước mắt tôi."

Đầu óc ong ong một tiếng, Mông Giản không dám tin, ngước nhìn thầy mình, nước mắt giàn giụa. [Tiểu Mông: thầy nắm kíp nổ mà thầy không biết...]——Lâu quá không up, nay bù cộng gộp keke, mọi người đọc vui nhé!
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 5 (1)


Số nhà 88 phố Khê Nam kia vẫn mang khí khái vân đạm phong khinh như cũ, đứng giữa phố xá sầm uất lại trông càng thanh tịnh an nhiên.

Lúc Cao An vừa đến, Ngu Trĩ Ninh đã tới rồi, mái tóc dài tùy ý thả rơi trên đôi vai nàng, gò má cao hồng hào và ánh mắt nhìn xa xăm về phía rất xa."

Xin lỗi, để em đợi lâu rồi."

Cao An ngồi ở phía đối diện, âm thanh rất nhẹ, tựa như sợ quấy rầy điều gì.Ngu Trĩ Ninh hoàn hồn cười, "Không có, em cũng vừa đến."

Cao An xoa xoa đôi bàn tay, cười mở miệng: "Chút nữa em muốn ăn gì?"

"Đồ ăn ở đây cũng rất ổn, cứ ăn ở đây đi."

Ngu Trĩ Ninh liếc nhìn Cao An một cái, bỗng nhiên bừng bừng hứng thú, không biết lấy từ đâu ra chiếc bánh kem, hai mắt sáng lấp lánh: "Đây, chúc anh ngày Nhà giáo vui vẻ."

Cao An ngơ người, ánh mắt đặt ở chiếc bánh kem tự dưng xuất hiện trên mặt bàn.

Một chiếc bánh kem bơ bình thường thôi, nhưng nếu nhìn kỹ lại, anh bỗng cảm thấy quả là mỹ vị."

Em...

Cố ý mua cho anh à?"

"Còn sao nữa?"

Ngu Trĩ Ninh lật ống tay áo, bắt đầu cắt bánh kem, "Chỉ là em mua chiếc bánh hơi lớn, nếu ăn không hết thì anh mang về nhé."

"Anh mang chiếc bánh to thế này về làm gì, em cầm về đi, bỏ tủ lạnh cũng được.

Buổi tối em thường ở nhà tăng ca, cứ lấy ăn khuya."

Ngu Trĩ Ninh ngẩng đầu trừng mắt liếc anh một cái: "Béo chết em."

"Sao lại thế được?"

Cao An nhấp một miếng bơ thơm ngọt, vẻ mặt nghiêm túc, "Em gầy quá, phải ăn nhiều một chút."

Ngu Trĩ Ninh không muốn tranh cãi nhiều mấy vấn đề này, nhìn Cao An hơi nhăn mày, tay lại cầm dao nhựa so so với chiếc bánh trên bàn, "Ít nhất cũng mang về một nửa thế này, cho học sinh của anh ăn đi.

Thanh niên sức dài vai rộng, tuổi này là tuổi ăn tuổi lớn, học thạc sĩ lại cực như thế, nên ăn nhiều một chút."

Cao An không vui, hừ một tiếng, "Quản cái đứa nhóc đó làm gì.

Làm anh sắp tức chết lại còn phải lo ăn uống cho nó, anh cũng không thương tiếc nó đến vậy."

Ngu Trĩ Ninh yên lặng lắc đầu.Người bạn trai này của cô cái gì cũng tốt, đẹp trai lại có khí chất, nhân phẩm đoan chính, tuổi trẻ tài cao.

Anh ấy đối xử với người xung quanh đều rất lịch sự, đối xử với mình lại càng bao dung và tràn đầy kiên nhẫn, chỉ duy nhất với cậu học sinh này, khắc nghiệt đến tưởng như không phải cùng một người.Cuối cùng cô cũng nhịn không được mà khuyên hai câu, "Cậu ấy mới học thạc sĩ được mấy ngày đâu?

Anh bỏ thêm hai phần kiên nhẫn được không, khi đó em phải mất tầm hai, ba tháng mới thích ứng được với nhịp học của bậc thạc sĩ, nếu lúc đó em gặp được giáo sư hướng dẫn như anh, anh nghĩ em sống nổi không?"

Thức ăn vừa lúc được dọn lên, Cao An gắp trước một miếng cá hố bỏ vào chén của bạn gái ở đối diện, cực kì tùy ý nói: "Sư môn truyền thừa từ trước, đệ tử chính thức của mình đều trải qua quy củ nghiêm khắc như vậy, trước mắt, thằng nhóc Mông Giản này rất hợp mắt anh, để xem xét một thời gian thử nó có chịu nổi hay không."

Qua hai giây vẫn chưa nghe được lời đáp lại, Cao An ngẩng đầu cười, "Đương nhiên, nếu nó thật sự không chịu được, anh cũng sẽ không cố ý giày vò nó."

Khoa chính quy của Ngu Trĩ Ninh là học tiếng Pháp, sau đó đi du học thạc sĩ, mãi cho đến khi tốt nghiệp hay trở về làm việc đều chỉ tiếp xúc với không khí lãng mạn vui vẻ và tác phong làm việc kiểu Pháp, thực sự quá xa lạ với quy tắc quy củ trong sư môn mà Cao An nhắc đến.Trong mắt cô, mối quan hệ thầy trò khi đã trưởng thành như thế này là bình đẳng, anh dạy tôi tri thức, tôi cảm kích công sức đào tạo của anh, chỉ vậy thôi."

Rốt cuộc là khác nhau ở đâu?"

Nàng nói, "Tuy rằng chúng em biết nhau chưa lâu, nhưng em nhìn ra được cậu ấy là một chính nhân quân tử hiếm thấy, anh sẽ không vì cậu ấy không chịu được mà không tận tâm dạy đâu, đúng không?"

Cao An dừng động tác trên tay một chút, cười cười, nghiêng đầu dòng xe cộ tới lui ngoài cửa sổ.

Giữa trưa, dù đang là đầu thu, ánh dương vẫn khá chói chang, chói mắt đến gần như khiến anh không thể không nhíu mày.Lại một nụ cười, "Khác biệt rất lớn, chỉ là... có thể người khác sẽ không nhìn ra thôi."...Cuối cùng anh vẫn không cố tranh cãi với Ngu Trĩ Ninh, mang theo ba phần tư cái bánh kem lớn về nhà.Dưới lầu khu căn hộ giáo viên, anh còn chưa kịp dừng xe đạp đã thấy Mông Giản bồn chồn trước cửa, đi qua đi lại như con chim cút."

Sao em lại ở đây?"

Cao An khóa kỹ xe, cầm theo bánh kem đi đến trước mặt cậu, hỏi.Mông Giản ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt đã đỏ bừng như mắt thỏ, khụt khịt mũi, giọng nói lại như bị ai phong ấn, làm sao cũng không phát ra tiếng được.Sau một lúc lâu, Cao An dời ánh mắt, bất đắc dĩ mà thở dài, "Lên lầu với tôi."
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 5 (2)


Lên lầu, đóng cửa, Cao An tiện tay kéo ghế ngồi xuống một bên, bánh kem cứ thế được đặt lên bàn."

Em tới làm gì?"

Mông Giản hoạt động cơ miệng, lại một chữ cũng chưa nói ra.Cao An gật gật đầu, "Được, vậy đổi một câu hỏi khác.

Sao em lại biết được địa chỉ nhà tôi?"

Lần này may mà có trả lời, tuy nhiên lại mơ mơ hồ hồ không rõ, cố hết sức mới nghe được vài chữ "Thầy Diệp..."

Cao An nhíu mày, nhìn chằm chằm cậu vài phút, đứng dậy, nhân từ đi pha cho cậu ly nước mật ong."

Uống hết đi."

Mông Giản rốt cuộc là không dám khách khí, cầm lên uống hết trong vài ba ngụm, một ly nước ngọt ngào theo cuống họng chảy vào trong lòng, giọng nói cũng thoải mái hơn nhiều, chẳng giống lúc nãy nghẹn ngào khản đặc, "Cảm ơn thầy."

Cao An vẫn ngẩng mặt nhìn cậu, không nói lời nào.Mãi đến khi Mông Giản bị nhìn đến lo lắng hốt hoảng, vội đứng xuống mặt sàn, cong chân muốn hạ gối, Cao An mới nhàn nhạt mở miệng."

Tôi có bảo em quỳ à?"

Mông Giản gần như theo bản năng mà đứng thẳng dậy, rũ đầu lắc lắc, "Dạ không."

Cao An hừ lạnh.Tiếng hừ này lại khiến Mông Giản rơi vào trạng thái nức nở, từng tiếng khóc nho nhỏ lọt vào tai Cao An.Cao An cũng không biết nên làm thế nào cho phải, đây là học sinh đầu tiên của mình, làm gì mà không coi trọng, không thích cho được.

Mình thật sự có tâm tư muốn thu nó làm đại đệ tử, nhưng mà đại sư huynh nhà ai lại thích khóc như vậy?Thở dài, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ, "Mông Giản, rốt cuộc thì tôi đã làm gì em?"

Tiếng khóc nức nở bỗng dừng lại."

Đánh nặng em?

Hôm nay tôi chỉ tát một cái, bình thường có chịu ba bốn mươi thước cũng không thấy em khóc thành như vậy.

Đi đến tận cửa nhà tôi để khóc, em rốt cuộc muốn làm gì?"

Mông Giản dùng cổ tay áo lau mấy giọt nước mắt còn vương trên mặt, cúi đầu, "Chẳng thà là em chịu trượng hình."

Cao An không nghe rõ, "Cái gì?"

Mông Giản nâng nâng đầu, nói lớn hơn một chút, "Bất luận em phạm loại sai lầm gì cũng sẽ nguyện ý nhận trừng phạt, dù đó chỉ là sai lầm rất nhỏ, em cũng chấp nhận chịu trượng hình.

Nhưng mà...

Xin thầy đừng lạnh nhạt với em, đừng đuổi em đi.

Em đã là học sinh của thầy, đã đăng kí ở học viện, sau này, luận văn của em cũng sẽ có tên của thầy..."

Cao An vẻ mặt mờ mịt, "Tôi nói đuổi em đi khi nào?"

Hôm nay Mông Giản đã bồi hồi lúc lâu mới gom đủ dũng khí đến nhà Cao An tìm thầy, chỉ mong sau khi thầy đánh một trận, sẽ chỉ mũi cậu mà cảnh cáo, "Lại có lần sau sẽ thật sự đuổi em đi".

Cậu mong một trận đòn có thể xoay chuyển tình thế, giúp cậu ở lại bên thầy, theo thầy nghiên cứu học vấn.

Vậy nên cậu lại chưa từng nghĩ đến thầy sẽ bày ra trạng thái này, giống như toàn bộ sự việc ngày hôm nay đều chưa từng lưu lại chút dấu vết nào trong lòng Cao An vậy.Tâm sự đè nặng suốt cả ngày trong phút này được giải tỏa, Mông Giản đỏ hốc mắt, khóc một trận đến vui sướng tràn trề, ngược lại dọa Cao An hoảng sợ.Cao An chưa từng gặp qua trường hợp thế này, tiếng khóc ngày càng lớn ầm ĩ bên tai, dường như nếu không cản là cậu có thể khiến cả khu trường này ngập trong nước mắt.

Tay vội chân loạn mà cầm khăn giấy nhét trong lòng ngực cậu, anh phá lệ an ủi hai câu, "Em...

Rốt cuộc là tôi làm gì em?

Chỗ tôi vốn dĩ quy củ nhiều, chịu không nổi thì thôi, đến nỗi phải khóc lóc như thế à.

Hay là...

Hay là tôi đi xin đổi giáo viên hướng dẫn cho em?"

Không nói lời này còn tốt, Mông Giản nghe xong, tiếng khóc lại cao thêm mấy quãng, đến tận vòm trời, khiến Cao An đầu váng mắt hoa, ong ong vang vang không ngừng.Cao An mệt mỏi, chống tay lên thành bàn im lặng hai giây, thở dài một tiếng, giọng nói lộ ra sự ôn hòa trước nay chưa từng có, "Vậy em cứ khóc trước đi.

Khi nào khóc xong thì đến phòng ngủ tìm tôi, chúng ta giải quyết chuyện này."

Người như vậy, không thể trở thành đại đệ tử của anh, chỉ có thể là một trong những học sinh bình thường.

Anh có thể không lập quy củ gì cho cậu, cũng có thể không đánh phạt cậu nữa.Cao An vừa nghĩ vừa trở lại phòng ngủ, ngồi xuống dựa vào đầu giường, trong đầu lại hiện lên bóng dáng người khai sơn đệ tử* của sư huynh, Hoa Kiên.*khai sơn đệ tử: đồ đệ đầu tiênNgười cứng cỏi lại thuần túy như vậy a.

Bình thường lúc nào cũng khẽ mỉm cười, đi theo sư huynh thực hiện đủ loại tọa đàm, sau khi chuẩn bị xong thì tìm một vị trí an ổn ngồi xuống, ngay ngay ngắn ngắn, luôn là người nghiêm túc nhất trong cả khán phòng.

Nếu có phạm sai, không bao giờ tìm cớ, chủ động quỳ xuống phân tích đúng sai nặng nhẹ, lại nói sau này sẽ tiến bộ, thay đổi thế nào.

Ý nghĩ rõ ràng, phân tích tinh chuẩn, căn bản không cần phạt cậu ấy, thế nên về sau, sư huynh còn không nỡ để cậu ấy quỳ.Cao An tuổi nhỏ, còn chưa gặp qua đại sư huynh của mình, thế nhưng một khi nhớ tới Hoa Kiên, anh lại bất giác suy nghĩ, hẳn là nhân tài như thế mới có thể gánh vác trách nhiệm trọng đại như vậy đi?Nhưng kiểu học trò cứng cỏi như thế, phải đến đâu mới tìm được người thứ hai?——Hôm nay check Trúc Viên thấy có bạn dẫn link nhà mình, mình vui nên up chương mới đâyy.

Còn về vấn đề bị reup truyện, nó hẳn không hề mới đối với các bạn đăng trên watt, và mình cũng không thường nói về chuyện này, chắc do mình biết sẽ không thay đổi được gì hết 🥲 Chỉ muốn nhắc nhở các bạn đang xem truyện trên web một xíu, vào watt coi truyện chính chủ đi cả nhà, lâu lâu hứng lên thì cmt cho mình một tiếng, mình sẽ trả lời hết đó!Chúc mọi người ngày vui!
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 5 (3)


Đang miên man suy nghĩ, anh lại thấy Mông Giản lấp ló sau cửa, tiến vào rụt rè, "Thầy..."

Đúng là không còn khóc nức nở, lại quay về với bộ dạng như con chim cút khi nãy.Cao An nhìn cậu, "Khóc xong rồi?"

"Thầy... em xin lỗi."

"Em xin lỗi chuyện gì," Cao An thở dài, đứng dậy, "Mỗi ngày đều khóc lóc không rõ lí do, đã bao lớn rồi, cũng không còn là đứa nhóc nữa."

Mông Giản cắn môi dưới, lại đáp một câu, "Em xin lỗi."

"...Em xin lỗi, em không nên làm thầy thất vọng."

"Thất vọng?"

Cao An cúi đầu cười khẽ, rất là bất đắc dĩ, "Không phải chỉ là thất vọng thôi sao..."

Hai tiếng trước còn muốn suy nghĩ lại, hai tiếng sau, đã không trăn trở đắn đo gì nữa.Không phải chỉ là thất vọng thôi sao...Mông Giản cực kì sợ thầy như vậy, "Bùm" một tiếng quỳ xuống, lẩm bẩm gọi thầy một tiếng.Cao An nâng nâng tay, "Đứng lên, sau này cũng không cần quỳ nữa."

Mông Giản yên lặng lắc đầu."

Đứng lên."

Cao An hiếm khi kiên nhẫn, giải thích, "Tôi không có muốn đuổi em đi."

Lời này đối với Mông Giản không khác gì một liều thuốc an thần, thành thành thật thật đứng dậy, đứng thẳng tắp."

Thầy, thật ra em... không thích khóc.

Em cũng không hiểu tại sao, có vài lúc là không khống chế được."

Em còn không biết tại sao, làm sao tôi biết.Cao An mắng thầm trong lòng một câu, ngoài mặt vẫn vân đạm phong khinh, lời nói ra nhẹ nhàng, "Tương lai sau này muốn làm gì, đã từng nghĩ đến chưa?"

Mông Giản không nghĩ tới thầy sẽ hỏi cậu vấn đề này, nhưng nếu đã hỏi, cậu không thể không đáp, hạ tầm mắt, tập trung ngắm sàn gỗ dưới chân thầy."

Theo thầy học tiến sĩ, ở lại trường dạy học, giống như thầy."

Một câu trả lời rất đơn giản, Cao An khẽ cười, lại hỏi, "Bây giờ tôi vẫn chưa đủ tư cách hướng dẫn luận văn tiến sĩ, nếu ba năm sau vẫn như thế, em có giáo sư nào mình yêu thích không?"

Mông Giản không cần nghĩ, "Vậy em không học tiến sĩ."

Cao An nhíu mày, lại chỉ nhắc nhở, "Bây giờ không giống mười năm trước, muốn ở lại trường dạy học, bắt buộc phải có bằng tiến sĩ."

"Vậy em làm công tác hành chính, làm trợ giảng, phòng công tác sinh viên, chỉ cần không dính đến học thuật, bằng thạc sĩ cũng đủ."

Nghe xong lời này Cao An theo bản năng không vui, lại lập tức tự nhắc nhở bản thân, mình đã không có ý định thu cậu học trò này vào cửa, vậy không cần trách móc nặng nề, thế nên chỉ hơi trầm giọng, "Dù là thời điểm nào, cũng không nên đặt tiền đồ của mình vào tay người khác, dẫu sao đây cũng là tương lai của em, em hẳn nên tự quyết định."

Mông Giản vội vàng giương mắt nhìn thầy mình, dạ một tiếng.Hai người không hẹn mà cùng mà im lặng, Cao An duy trì tư thế ngồi, vai lưng đĩnh bạt, hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Mông Giản vẫn không nhúc nhích mà đứng ở đối diện.Một lát sau, rốt cuộc vẫn là Mông Giản không chịu được áp lực, nói, "Thầy, em thực sự muốn giải thích với thầy, em thật sự không thích khóc."

Cao An hoàn hồn, liếc mắt nhìn cậu, "Một ngày có thể khóc năm lần, Lâm Đại Ngọc* cũng không đến mức này, em còn mặt mũi nói với tôi là em không thích khóc?"*Lâm Đại Ngọc: nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính của tiểu thuyết "Hồng lâu mộng", tác giả Tào Tuyết Cần.

Nàng nổi tiếng là người luôn đượm buồn và thích khóc.Mông Giản tức khắc chân tay luống cuống, muốn giải thích lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, đành phải khom lưng tỏ ý xin lỗi."

Được rồi, em về đi."

Cao An đứng lên, đi tới cửa, đưa hộp bánh kem trên bàn qua cho cậu, "Không phải đồ thừa, trước khi ăn đã để phần cho em, mang về ký túc xá chia cho mọi người nữa."

Mông Giản nhận lấy, mím môi, dường như đang gom góp phần dũng khí rất lớn, "Em thật sự biết sai rồi, thầy."

Cao An nhướng mày."

Thầy...

Không phạt em ạ?"

Cao An hừ cười một tiếng, "Một hai phải vậy để làm gì.

Đi đi, chiều nay còn có tiết."

Mông Giản nghe ra được lời này có gì không đúng, nhưng một chốc một lát cũng không nghĩ rõ, đành cung kính khom lưng, "Em quấy rầy thầy rồi, thầy nghỉ ngơi đi ạ."

Vài phút sau, Cao An nhìn xuyên qua cửa sổ thấy được hình ảnh ngày càng xa của Mông Giản, hơi nhíu mi, lần đầu tiên anh phân vân lưỡng lự nhiều như vậy.Quả thực là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiếm thấy, nhưng tính cách mềm mỏng như vậy, đụng tí là khóc lóc, làm sao chịu nổi quy củ sư môn, còn cả chặng đường vất vả sau này?----Chương này buồn quá...
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 6 (1)


Tiết Hàn lộ* năm đó, thành phố A nổi lên một trận gió to, mấy chiếc lá úa vàng trên ngọn cây bị gió thổi bay lả tả hơn phân nửa, qua một đêm, khung cảnh khắp chốn càng thêm tịch liêu.*Hàn lộ: thường bắt đầu vào khoảng ngày 8 hay 9 tháng 10 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 195°.Cao An ngồi trong văn phòng nghiêm túc soạn bài, ở cái bàn bên kia, Mông Giản đứng viết báo cáo, ngòi bút loẹt xoẹt qua trang giấy, âm thanh sàn sạt dễ nghe.

Nhìn qua phía đó, Cao An âm thầm thở dài.

Anh không bắt Mông Giản phạt đứng, nhưng bài tập nộp lên có vài chỗ sai lầm, đứa học trò kia thấy anh không định đánh cũng không định phạt, bèn gồng lên nhất quyết muốn tự mình phạt đứng bên cạnh, nói thế nào cũng không chịu ngồi xuống.Thích đứng thì đứng vậy.

Cửa văn phòng bỗng nhiên như bị một cơn lốc thổi bật ra, sau đó lại sầm đóng trở lại, kêu lạch cạch, Cao An bị dọa đến bất ngờ, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy ân sư mình vừa đến thăm hôm Tết Trung Thu vài ngày trước, nay lại đứng trước mặt anh, sắc mặt xanh mét.

Cao An theo bản năng căng thẳng, đứng lên rời khỏi bàn khom lưng, "Thưa thầy."

Vừa nâng người dậy, một bạt tai bên má dữ dội nổ tung, Cao An đầu óc ngơ ngẩn, thế đứng càng thêm quy củ, "Thầy..."

Nhìn thấy bàn tay thầy mình vẫn còn đang nâng lên, Cao An không dám nói nữa, thành thật đứng chờ.

Âm thanh giòn tan lại vang lên bên tai, nhưng anh không hề cảm thấy đau đớn.

Thật cẩn thận ngước lên nhìn, mới phát giác không biết từ lúc nào trước mặt lại có người chắn thay anh chịu một cái tát.

"Phó giáo sư Cao."

Ông Cần Nguyên cười gằn, gọi anh.Cao An làm sao lại không biết thầy mình đã giận tới đỉnh điểm, đẩy Mông Giản ra, tự mình đánh hai bàn tay, lại thấp giọng nói, "Xin thầy bớt giận."

Ông Cần Nguyên chỉ sang bên cạnh, "Học sinh của cậu?"

"Dạ đúng," Cao An đáp, "Mông Giản."

Lại một cái tát ập đến, Ông Cần Nguyên gầm lên, "Chính mình không rõ mình có bao nhiêu đức hạnh, xứng đáng nhận học sinh sao?"

Cao An cứng người, rũ mắt chậm rãi lắc đầu, "Không xứng."

"Xứng!"

Cơ hồ là cùng phát ra một lúc, âm thanh của Mông Giản lại cố tình cao hơn một chút, dường như che lấp giọng của Cao An.

Ông Cần Nguyên cười lạnh, quay lại nhìn Mông Giản, "Hỏi cậu à?"

Mông Giản bước tới hai bước, vượt qua thầy đang chắn trước mặt mình, đứng thẳng: "Con chỉ phục thầy, ở trong lòng con không có ai xứng đáng hơn để con thực lòng gọi một tiếng thầy cả."

Cao An thấp giọng cười khổ, đẩy Mông Giản, "Em đi ra ngoài."

"Sao lại phải để nó ra ngoài?"

Giọng nói của Ông Cần Nguyên càng thêm lạnh lẽo, "Cậu dám làm, lại không dám cho người khác biết?

Nó không phải nhận cậu làm thầy sao, vậy để nó nhìn xem thầy của nó là hạng người nào?"

Lời này buông ra quá mức nghiêm trọng, cũng quá mức nhục nhã, Cao An uốn gối quỳ xuống, giọng nói không kiềm được run rẩy."

Thưa thầy... nếu con có làm gì sai, cầu xin thầy chỉ điểm con một câu, con dù sao... cũng có thể nhận sai với thầy."

"Nhận sai?

Cậu dám nhận sai với tôi sao?"

Ông Cần Nguyên từ trong giỏ lấy ra một quyển tập san ném vào trong lòng anh, "Nếu cậu đã dám nhận, cũng chẳng đến nỗi kéo dài đến hôm nay khiến tôi đi tìm cậu chứ?"

Cao An vội nói vài tiếng xin thầy bớt giận, run rẩy mở cuốn tập san, lại không biết phải xem từ đâu."

Trang thứ tư, đoạn thứ ba, về Thiên Đạo luận của bộ 'Hoài Nam Tử'."

Ông Cần Nguyên đại phát từ bi."

Cám ơn thầy nhắc nhở."

Cao An nói cám ơn, lật hai trang, ánh mắt theo dõi đoạn văn kia, cả người như bị sét đánh.

Từ đoạn thứ ba trở đi, hơn ngàn chữ, đều giống như đúc với luận văn sơ thảo mà mình nộp cho thầy hôm Tết Trung thu.

Lật trang trước để xem tác giả, ba chữ Minh Dĩ Thăng rõ ràng rành mạch."

Thầy..."

Cao An luống cuống, ngẩng đầu nhìn về phía thầy mình, "Đây là xảy ra chuyện gì...?"

"Cậu còn dám hỏi tôi?"

Ông Cần Nguyên tức giận đến cực điểm, giơ tay đánh liền năm sáu cái tát, lớn giọng quát, "Tư liệu tham khảo liên quan, Minh Dĩ Thăng đã đọc sớm hơn cậu ba tháng, thời gian bản luận văn này được công bố cũng sớm hơn luận văn cậu giao cho tôi một tuần.

Cậu còn hỏi tôi chuyện gì xảy ra!

Minh Dĩ Thăng là người chẳng ra gì, nhưng cậu lại càng giỏi hơn, gạt tôi làm ra chuyện tốt như thế này, còn dám nộp cho tôi xem, lừa gạt tôi à!

Cao An, tôi mới bao lâu không quản cậu, để cậu không cần thể diện như vậy?"

Cao An trong nháy mắt hiểu rõ ý của thầy, sắc mặt tái nhợt, run rẩy cãi lại, "Con không có... thầy... con trăm triệu lần không dám.

Nếu thật sự là con làm, con chỉ xin thầy lập tức đánh chết con."

"Đánh chết cậu?

Hôm nay tôi chính là định sẽ như vậy!"

Ông Cần Nguyên liên tục gật đầu, tự mình vén tay áo chỉ vào đầu mũi anh, "Lấy thước lại đây, tôi dứt khoát muốn đánh chết cậu, cũng coi như không uổng phí tâm huyết bấy lâu."

Cao An bò dậy, lấy thước rồi lại quỳ xuống, hai tay dâng lên, thấp giọng cầu xin, "Thầy không tin con, muốn đánh muốn phạt con không có gì để nói.

Chỉ mong người, cho học sinh một chút mặt mũi, để Mông Giản tránh đi."

----Haizz những chương sóng gió 🥲
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 6 (2)


Im lặng.Ông Cần Nguyên cúi đầu nhìn, gương mặt Cao An sưng đỏ, vết bàn tay lưu lại rõ ràng, mắt kính đã sớm tháo xuống, đôi mắt trong veo lộ ra nét cầu xin trước nay chưa từng có.

Sau một lúc lâu, ông dùng thước áp trên mặt Cao An, không nặng không nhẹ mà vỗ vỗ, "Cậu còn cần mặt mũi à?"

Lời này tràn đầy châm chọc, Cao An nhắm mắt, hầu kết khẽ dịch chuyển, "Cầu xin thầy... cho học trò một chút mặt mũi."

Mông Giản từ lúc bị Cao An đẩy ra lần thứ hai đã quỳ rạp dưới đất, thấy cảnh này đã sợ tới mức run rẩy, moi hết lòng dạ nghĩ ra một cái cớ, run giọng nói, "Con...con còn có tiết học, con đi ra ngoài trước."

Dứt lời, cũng mặc kệ có ai đồng ý không, vội đứng lên chạy trối chết.Ông Cần Nguyên nhìn ra cửa, cười lạnh, "Học sinh này của cậu, quả thật rất thương cậu."

Cao An nỗ lực cười buồn, "Mông Giản tâm tư lương thiện, là một hạt giống tốt."

Ông Cần Nguyên nhướng mày, "Cậu muốn nói gì?"

"Con không có làm."

Cao An nhẫn nhịn đau đớn trên mặt, ngẩng đầu đối diện ân sư, "Con cũng không biết chuyện này là thế nào.

Con cũng không có chứng cứ, lại không dám nghi ngờ ai, nhưng con thực sự không có làm.

Chuyện này... nếu đến cùng, tội danh này phải rơi xuống người con, thỉnh thầy đồng ý chỉ dẫn hướng đi mới cho Mông Giản."

Ông Cần Nguyên bắt lấy trọng điểm, "Cậu là đang trách tôi, không có chứng cứ đã đến bắt tội?"

"Con không dám," Cao An mấp máy miệng, "Chuyện tới nước này, con dù nói không làm, thầy tin con không?"

"Cậu nói tôi lấy gì tin cậu?"

Ông Cần Nguyên nhàn nhạt nói, lại nắm chặt cánh tay áo, "Đi, nằm sấp đi, hôm nay hẳn là phải vất vả."

Lời nói thoạt nghe thực nhẹ nhàng, dường như chỉ là gọi người ta chạy đi vận động một chút.

Cao An im miệng, đứng dậy kéo ghế đến, cởi quần nằm lên, hai tay nắm chặt chân ghế.

Trong văn phòng có sô pha, nhưng nơi đó quá mềm mại thoải mái, anh không dám nằm lên.

Có ghế để tựa vào đã là được ban ân, năm ấy anh cũng không có loại phúc lợi này, chẳng phải đều là quỳ trên mặt sàn mà chịu đánh hay sao?

Thực ra, có ghế đỡ cũng đồng nghĩa với việc trận đòn hôm nay tuyệt đối không dễ chịu đựng.

Tuy đã đi làm không ít năm, nhưng dư vị gậy gộc đánh vào người, Cao An dường như chưa từng xa lạ.

Suốt mấy năm nay nếu có bất kì sai lầm nào trong mắt thầy, anh vẫn thường xuyên đến chịu một trận đánh, nhiều khi đánh xong lại phải quỳ mấy tiếng đồng hồ liền mới được bỏ qua.

Ông Cần Nguyên trước nay chính là càng tức giận bao nhiêu thì thước đánh xuống càng tàn nhẫn bấy nhiêu.

Qua mười mấy thước, từng vệt sưng đỏ cỡ lóng tay cũng lần lượt nổi lên, nếu còn thêm vài cái nữa, hẳn sẽ có máu chảy ra."

Cậu có làm hay không?"

Năm thước liên tục đánh xuống, Ông Cần Nguyên gầm lên.

Cao An đã sớm đau đến mất đi ý thức, mơ hồ nghe tiếng thầy mình hỏi chuyện, bản thân phải cố bấu chặt móng tay mới tìm lại được một chút ý thức."

Không có, con chưa từng có loại tâm tư này."

Ông Cần Nguyên đánh xuống một thước thật mạnh.Mông Giản vốn kiếm cớ chạy ra ngoài đang dán tai lên cửa, khả năng cách âm của văn phòng vốn không tồi, nhưng cậu hôm nay đứng ở ngoài cửa vẫn nghe thấy được tiếng thước đánh vào da thịt, có thể hiểu được trách đánh có bao phần tàn nhẫn.

Cậu đã đi qua đi lại không biết bao nhiêu lần, cũng không nghĩ ra bất cứ biện pháp nào.Hai ba mươi thước không hề lưu lực, Ông Cần Nguyên đánh đến mệt mỏi, chống thước thở dốc, liếc mắt nhìn tới vết thương hỏi, "Ngoại trừ hai chữ 'Không có', cậu không còn gì để nói với tôi à?"

"Dạ có..."

Cao An gian nan phun ra hai chữ, không nghe tiếng đáp lại, hiểu rõ thầy đang chờ anh trình bày, lại thở một hơi, thanh âm đứt quãng, "Ngày đó, luận văn con nộp cho thầy... là lúc sắp đến hạn vội vàng viết lại một lần.

Bản sơ thảo sớm đã viết xong, cũng không biết vì sao tìm không ra nữa."

Ông Cần Nguyên cũng không nghĩ gì thêm, cầm thước tiếp tục đánh xuống, "Nhịn mãi không nói hai câu này, cậu là định giữ lại làm của gia truyền à?"

Thước đánh xuống vị trí chảy máu nhiều nhất trên người, Cao An rướn cổ, tiếng kêu đau tràn khỏi miệng, cả người run lên bần bật "Con... bị dọa đến hồ đồ... chỉ vừa nhớ ra."

"Mông Giản đấy, cậu tính thế nào?"

Ông Cần Nguyên bỗng dưng thay đổi đề tài, vừa không hề thu lực đánh xuống, vừa nói chuyện như thường.

Điều này lại làm khó Cao An, vừa phải chịu đựng đòn đau còn phải phân chia trí lực suy nghĩ vấn đề rối rắm, "Bây giờ con tạm thời không nhận cậu ấy... cứ hướng dẫn cậu ấy vài năm, đến lúc đó nếu có tư cách hướng dẫn tiến sĩ thì... thu nhận, nếu không thì sẽ giao cho sư huynh..."

"Cậu còn dám sai bảo cả sư huynh mình!"

Mấy chục thước lại đánh xuống.

Cao An đầu óc trống rỗng, đồ vật trước mặt dần trở nên mơ hồ, âm thanh cũng không còn rõ ràng.

Dường như có ai xông vào nói gì đấy, đó cũng chính là kí ức cuối cùng của anh."

Đã ngất đi rồi, lại đánh nữa sẽ thật sự đánh chết nó."

Diệp Hành Duật nắm lấy cánh tay thầy, vô cùng lo lắng.——Mọi người hóng nên mình up luôn, dù lượt đọc chưa có được nhiềuu.

Lúc edit chương này mình trăn trở lắm, rốt cuộc thì Ông Cần Nguyên có thương Cao An hay không?

Cao An được thầy coi trọng?

Đúng, anh là người đầu tiên được thầy dẫn dắt ngay từ khi học năm nhất đại học.

Nhưng Cao An được thầy yêu thương?

Không, Ông Cần Nguyên vốn chưa từng cho anh một nụ cười.

Cái xót xa đó Cao An chịu đựng mười năm, không một tia oán giận, chỉ dùng lí do "thầy nghiêm khắc hơn với quan môn đệ tử" để tự an ủi mình.Nhưng một chị bé đã nói với mình, không thương là không thương, không thể lấy lí do "không thuận mắt" ra để biện hộ được.

Diễn biến tâm lí của Cao An phải nói là phức tạp nhất cả bộ truyện này, đi từ mong đợi, kì vọng đến buông xuôi, lạnh lòng (lúc sau này).

Thôi thì mình up nhanh mấy chương ngược lên ngược xuống này để mau mau được gặm đường của Cao An và bạn nhỏ tiểu Mông dễ thương nhé!
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 7 (1)


Cao An mở mắt tỉnh lại, trước mặt anh là một mảnh trắng xoá, cẩn thận suy nghĩ vài lần, anh mới nhận ra là chiếc gối đầu.

Ánh mắt hướng nhìn bốn phía, ngăn tủ đầu giường có biểu tượng Chữ Thập Đỏ, một cái giá treo túi nước truyền, còn có cả vị sư huynh đang lo lắng nhìn mình - Diệp Hành Duật.Anh nỗ lực kéo khóe miệng cười cười: "Sư huynh."

Diệp Hành Duật dùng thần sắc phức tạp mà nhìn Cao An, không rõ người này làm sao còn cười được, "Em lại làm gì rồi?"

Sắc mặt Cao An đột ngột cứng đờ, quay đầu lại nhìn phía sau mình một chút, đương nhiên, không thấy gì ngoài lớp chăn trắng phau của bệnh viện, cuộn quanh người anh đến căng phồng.Lại cười, "Khiến thầy tức giận, nên đánh."

"Em tưởng anh ngốc à?"

Diệp Hành Duật cao giọng, lại lập tức hòa hoãn xuống, một tay đặt lên giường, chống được chắc chắn, tay kia vò vò chiếc đầu xù của Cao An, "Ít nhất cũng phải nằm trên giường mươi ngày nửa tháng.

Đều đánh nát, không còn phần nào lành lặn, nếu không đưa em đến bệnh viện, anh cũng không biết nên xử lí thế nào."

Cao An bình tĩnh, cứ như không phải đang nghe về thương thế của mình, anh gật đầu, lại hỏi: "Vậy chuyện đi dạy của em thì sao ạ?"

"Xin cho em hai mươi ngày phép."

Xoa xoa tóc anh thêm vài lần, Diệp Hành Duật nghiêm túc lại, "Lần này thầy đánh đến tàn nhẫn, em cũng đừng trách thầy.

Chuyện lớn như thế, nếu không phải thầy tự mình ra mặt nói chuyện, một vị giáo sư trẻ như em hẳn là không có cách nào hòa hoãn được."

Cao An rũ mắt, "Không hận, em biết thầy cũng không đánh em vì cái lí do kia. hai ba mươi thước đầu là để bức cung, mấy chục thước sau đó đều là trừng phạt.

Dạo gần đây em đúng là có chút chậm trễ tiến độ, lười nhác qua loa, tật xấu này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, thầy đánh đúng, trận phạt này, em không oan ức gì."

"Rốt cuộc là làm sao?

Đánh thành như vậy."

Nhắc tới, Cao An chỉ thở dài một tiếng, không đáp mà hỏi lại: "Sư huynh, sao anh lại biết mà đến?"

Diệp Hành Duật hừ một tiếng, thu tay, giọng chua lòm: "Đứa nhóc kia nhà em, thật là khó gặp.

Sốt ruột hoảng hốt xông vào văn phòng anh, cả cửa cũng không gõ, đi vào liền quỳ gối cái đùng, chỉ cầu anh cứu cậu.

À, vừa nãy nó mang trái cây với sữa tươi đến, anh bảo nó vào cũng nhất quyết không nghe, nói cái gì mà... nếu em tỉnh, sẽ không muốn nó nhìn đến bộ dáng đó của em, đợi em khỏe, nó lại thỉnh phạt chuyện không đến trước giường tẫn hiếu.

Chuyện này nếu là đứa khác, đã sớm tới tới lui lui tìm nhiều cơ hội xuất hiện trước mặt em rồi.

Anh nói em đó, đứa đồ đệ tốt này là thu lúc nào, cũng không nói cho anh."

Cao An ngơ ngác, đợi hồi lâu mới nói, "Em đâu có thu..."

"Em thôi đi, đến vậy rồi còn khoe mẽ."

Diệp Hành Duật căn bản không tin, tiếp tục xoa đầu anh như đang xoa một chú mèo, "Sư huynh cũng sẽ không ghen ghét em có được một đồ đệ tốt.

Chưa thu vào cửa, người ta còn sẽ nói mấy lời như 'đến trước giường tẫn hiếu' này?

Việc của chúng ta chung quy vẫn là truyền thụ đạo đức, tri thức, mặc dù là đệ tử chính thức, cái từ này cũng ít có ai chủ động nói ra.

Anh thấy cậu nhóc kia, nếu hôm nay em thật bị đánh chết, nó nhất định sẽ là người đầu tiên mặc áo tang đưa tiễn em đoạn đường cuối cùng."

Cao An nhíu nhíu mày, "Anh trù em, còn hớn hở thế làm gì?"

"Ai thèm trù em chứ."

Diệp Hành Duật lẩm bẩm một câu, không tiếp tục cái chủ đề này nữa, thay anh dịch dịch góc chăn, "Mệt không?"

Cao An thành thật gật đầu, chiếc cằm đặt trên gối đầu tạo thành một vết lõm nhỏ.Diệp Hành Duật lại xoa đầu anh một phen, "Vậy cứ nằm sấp thế, ngủ một lát đi.

Tóc tai cũng không chịu nuôi dài một chút, 365 ngày một năm, vẫn cứ là cái chiều dài này, đâm đau tay chết đi được."

Cao An vốn đã khép hờ đôi mắt, lại bỗng dưng mở ra, hoang mang rối loạn, vội vàng bắt lấy cánh tay của Diệp Hành Duật, lại đụng đến chỗ bị thương, sắc mặt trắng nhợt, mồ hôi như thóc từng giọt từng giọt rơi xuống, đến cả tiếng kêu đau cũng không thốt lên nỗi.

Diệp Hành Duật vội đỡ anh dậy đàng hoàng, từng chút từng chút lau đi mấy giọt nước mắt sinh lí trên mặt anh, sợ tới mức trong lòng hốt hoảng."

Chịu đánh nặng đến thế nào, trong lòng em còn không rõ à?

Ỷ mình trẻ tuổi, năng lực lớn đúng không?"

Cao An túm cổ tay của sư huynh, hổn hển đứt quãng mà khẩn cầu, "Sư huynh, anh có phương thức liên hệ với Ninh Ninh, anh gọi giúp em một cuộc điện thoại, cứ nói là em đi công tác, lựa nơi nào xa một chút."

"Chỉ có thế?"

Cao An gật đầu.Diệp Hành Duật dí vào trán anh một cái thật mạnh, "Em đi ngủ phần em đi."[Quải quải: Em còn chưa có ý sẽ thu cậu ấy vào cửa...

Mông: Con đơn phương tuyên bố người chính là cha con!]
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 7 (2)


Một giấc ngủ này không quá an ổn, trong chốc lát mơ thấy thầy chấp nhất cầm thước muốn đánh chết anh; trong chốc lát lại mơ thấy anh quỳ gối trên mặt đất, chung quanh đông nghẹt người, thầy muốn trục xuất anh khỏi sư môn ngay trước mặt đông đảo người lạ; trong chốc lát lại mơ thấy vô số người cầm luận văn của anh, vung tay lên biến anh thành bậc thang, những người đó từng bước từng bước dẫm lên sống lưng của anh, đi về phía trước.

Anh kêu oan trong giấc mộng, nhưng lại không ai để ý đến, lúc anh giật mình tỉnh giấc, trên gối đầu đã ướt một mảnh.Ánh dương ngoài cửa sổ không quá chói chang, bây giờ hẳn là buổi chiều tà.Cao An chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Diệp Hành Duật, sư huynh của anh đang khoanh tay nhắm mắt dưỡng thần, tay áo được gấp lên ngay ngắn, mày hơi chau, phong phạm của đại gia học thuật cứ như vậy lơ đãng tiến vào trong tâm Cao An.Nhẹ nhàng cười cười, tự mình giương tay với lấy cái ly.

Còn chưa kịp duỗi đến đầu giường, mu bàn tay đã bị đánh một cái, không đau, nhưng tiếng vang vọng cả phòng."

Không biết gọi người?"

Diệp Hành Duật cau mày mắng một câu, thử độ ấm của nước, thấy Cao An kiểu gì cũng là một bộ ngồi không nổi, nâng Cao An dậy để anh quỳ trên giường, từng chút từng chút đưa nước đến bên miệng cho anh.Cao An uống một ngụm liền ngừng, "Em cũng đâu phải phế rồi..."

"Cho em nói chuyện chưa?"

Diệp Hành Duật trừng anh một cái, tức giận, "Văn chương của mình cũng để người khác lấy được, đó là thứ em có thể tùy tay vứt bậy sao?

Hay em cứ nghĩ rằng mình là máy móc, một ngày có thể viết ba năm bài, tùy tiện ném chơi cũng không đau lòng?

Anh thấy trận này đánh em là xứng đáng, anh cũng không nên đi cản, để thầy đánh cho nhớ thì thôi."

Cao An liền sụp mi thuận mắt mà nghe, lúc nghe hết mới cười cười, "Vâng vâng vâng...

đáng đánh, đáng đánh.

Hay là, anh lại đánh thêm hai thước nữa?"

Diệp Hành Duật càng giận, một cái tát đánh đến trên đầu anh, "Cợt nhả cái gì!

Đừng quên lúc em còn đi học, anh đã thay thầy đánh em bao nhiêu trận, em chỉ lớn hơn Diệp Quân* có mấy tuổi, anh thật sự đánh không được em sao?"*Con trai của Diệp Hành Duật, thua Cao An 12 tuổi."

Đánh được đánh được, em cũng đâu có nói anh đánh không được."

Nhìn Diệp Hành Duật thật là một bộ dáng tức giận, Cao An vội vàng hạ giọng dỗ dành, "Anh đến nỗi tức giận thành như vậy à."

Diệp Hành Duật lại trừng anh một cái, đút anh mấy ngụm nước, đỡ anh ngồi dậy đàng hoàng, mới ném một chồng giấy đến trước mặt anh, "Thầy nói, để em viết một tờ tường trình, từ lúc bắt đầu chuẩn bị phần luận văn này, toàn bộ chi tiết... nhớ kỹ, bao gồm cả ăn những gì, gặp những ai, nói chuyện gì...

đều phải một năm một mười viết xuống đầy đủ, lại viết thêm một bản kiểm điểm, ngẫm lại những chuyện mà em cho rằng mình đã làm sai."

Cao An không dám lại vui đùa, thành thành thật thật nghe xong, gật đầu đáp một tiếng dạ."

Dạ cái gì?

Chưa nói xong!

Thầy còn nói, chuyện lần này thầy sẽ không để yên đâu, đợi em khôi phục ổn định, mỗi ngày đến nhà thầy quỳ một giờ trước cửa, trước hết quỳ một tuần, xem em sau này còn dám để chuyện như thế xảy ra không."

"Dạ, em nhớ rồi."

Cao An nghiêng đầu nhìn Diệp Hành Duật, cười, "Sư huynh, anh còn tức giận không?"

"Giận, làm sao lại không giận được!"

Diệp Hành Duật lại cho anh một cái đánh, "Hận không thể trở lại lúc sáng, để thầy đánh em đến chỉ còn thừa một hơi cho chừa."

Cao An biết sư huynh chỉ là quá mạnh miệng, cũng nổi lên tâm tư chơi đùa, nói: "Dù sao thì em bây giờ cũng là thân mang tội, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, anh cứ từ từ tức giận đi."

"Em..."

Diệp Hành Duật cảm thấy bản thân quá tức giận, quá ủy khuất rồi, vậy mà còn không thể tùy ý phát tác với thằng em này, chỉ biết yên lặng tiêu hóa.Qua hồi lâu, Cao An nhìn sư huynh của anh vẫn một bộ dạng tức giận không nói nên lời, thoáng thở dài, chống bò dậy, nỗ lực quỳ thẳng trên giường."

Anh tức giận thật ạ?

Em biết anh thật sự đối tốt với em, dạo gần đây đúng là em có phần lơi lỏng, nhưng em sẽ nhớ kỹ mà."

Diệp Hành Duật trừng mắt nhìn anh, vẫn là không tức giận nổi nữa, cúi người về phía trước búng trán anh một cái thật mạnh, "Lời nói của anh, em có bao giờ để vào trong đầu không?"

"Em làm sao lại không để trong đầu cơ?"

"Anh đã từng nói với em là em có cơ hội rất lớn được đặc cách phong hàm giáo sư chưa?

Anh đã từng nói với em, việc viết luận văn phải để tâm nhiều vào chưa?"

Nói một hồi, Diệp Hành Duật lại muốn đánh anh thêm hai cái nữa, nhưng cố gắng nhịn xuống, giọng nói cũng nghẹn đến âm trầm, "Hôm ấy em chỉ nghe thấy anh giới thiệu cô gái đó cho em thôi, đúng không?"

"Không phải..."

Cao An đỏ mặt, lắc đầu, "Em cũng đâu biết chuyện lại như thế..."

Diệp Hành Duật nhẹ mắng: "Em thì biết cái gì?"

Cao An nhíu mày: "Em biết đau."——Cưng chưaaa =)))))))
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 7 (3)


Thông báo chọn quà cho vui vậy chứ mình hứng lên là mình up à =)))))))))) Thôi mọi người cũng chính thức nghỉ lễ rồi, phát quà từ giờ là vừa chứ gì 😂À, mình không trả lời cmt bên thông báo được vì quỷ watt không cho rep tại chỗ, mà rep một lần quá trời bạn thì ngó kì lắm =)) xin lỗi mng ạaaa.

Mình ghi nhận hết ý kiến của mng rùi nhen!——Quá mức thành thật, Diệp Hành Duật không nói nên lời.Sau một lúc lâu, mới bất đắc dĩ đỡ anh nằm sấp xuống lần nữa."

Em cũng chỉ với anh mới dám nói câu này, từ nhỏ tới lớn, chịu bao nhiêu trận đòn của thầy, sao không thấy em nói một chữ 'đau' nào?

Làm sao?

Vừa nhìn thấy anh thì em mới biết đau?"

Cao An trầm mặc, lấy ra chiếc gối, rút nắp bút, từng nét bút viết xuống trên mảnh giấy mấy chữ thể khải: "Văn chương của Cao An là sự giao thoa thời đại", mang đầy khí phách, thiết hoạch ngân câu*.*Thiết hoạch ngân câu: Ý nói chữ viết sắc sảo, đẹp đẽ, từng nét vạch như khắc bằng sắt, từng nét móc như được chạm bằng bạc."

Chuyện này không giống vậy."

Anh bỗng nhiên nói.Diệp Hành Duật cười, "Không giống thế nào?"

Cao An nghiêm túc suy nghĩ, đơn giản dừng bút, "Anh có nhớ lần đầu em chịu phạt trước mặt anh không?"

Làm sao lại không nhớ.Nhưng Diệp Hành Duật không nói gì, chờ anh tiếp tục."

Em đến muộn ba phút, thầy phạt em quỳ hai tiếng đồng hồ, sau đó nói muốn trị tật xấu lười nhác của em, đánh em một trận thật đau, đến lúc đánh không nổi nữa thì gọi anh đến.

Đó là lần đầu tiên em gặp anh, một bộ dạng thảm hại như thế, lúc đó em chỉ vừa mười tám tuổi, vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết."

"Nhưng nằm ngoài dự kiến của em, anh thừa dịp thầy đi ra ngoài, ngồi xổm trước mặt, nói với em, anh là sư huynh của em, cũng sẽ chịu đánh, phạm sai lầm là khó tránh khỏi, anh sẽ không vì chuyện này mà chê cười em.

Anh nói," Cao An đơn giản quay đầu nhìn Diệp Hành Duật, tiếp tục nói: "Anh nói, nhịn một chút, buổi trưa anh sẽ đưa em về nhà, anh gói sủi cảo cho."

Những chuyện quá khứ lặng lẽ tái hiện trong trí óc, Diệp Hành Duật cúi đầu, thở dài một hơi.Thầy mình tính tình không tốt, đối với học sinh bình thường cũng sẽ ngẫu nhiên trừng phạt, huống chi là với quan môn đệ tử quan trọng như thế.

Nhưng nếu biểu hiện của phần coi trọng này là đụng đâu phạm lỗi đó, là sự tuyệt vọng khi tôn nghiêm bị lão sư từng bước dẫm nát trước mặt người ngoài, đó đương nhiên sẽ không phải là đau khổ mà người bình thường có thể chịu được.

Nhưng đến anh cũng không thể tưởng tượng được, cậu thiếu niên quỳ trên mặt đất, cắn răng chịu đủ mọi đau đớn thống khổ kia, thế mà vẫn như vậy, không một lời oán trách nhận lấy toàn bộ đau khổ những năm tháng sau này."

Anh hiểu mà, anh hiểu ý của em."

Diệp Hành Duật nói."

Anh không hiểu."

Cao An lắc lắc đầu, "Sư huynh, có một số việc anh chưa từng trải qua, anh sẽ không hiểu được."

"Em không hận, cũng không oán.

Thật sự.

Em biết mỗi lần chịu phạt đều là em nên đánh, đánh có đau đến mấy em cũng chịu, có tàn nhẫn thế nào cũng là do em xứng đáng.

Nhưng mà sư huynh, lời than trách đau đớn, không phải là chuyện em dám nói hay không, mà là có nói ra được không, có thể diện để nói không."

Lại là một tiếng thở dài, Diệp Hành Duật nhìn anh thẳng tắp, không hề che giấu thương tiếc trong ánh mắt."

Thầy đối với em, đúng là lạnh lùng hơn một chút.

Trong lòng em có bất bình...

Cũng là bình thường."

"Bất bình?

Em không có bất bình."

Cao An lắc đầu cười, "Năm nay em đã hai mươi tám tuổi, suốt mười năm qua, em vẫn luôn cho rằng là do em làm không tốt, thầy mới xuống tay trách phạt.

Cho đến ngày hôm nay, em vẫn cứ chờ mong nếu mình đạt đến trình độ mà thầy mong muốn, thầy cũng sẽ cười với em một cái, chỉ cần cười một cái thôi, em cũng sẽ cảm thấy vậy là đủ rồi..."

Diệp Hành Duật dùng biểu tình phức tạp mà nhìn anh hồi lâu, bỗng nhiên cười đổi đề tài, "Viết bản tường trình của em đi.

Việc này mà không xong, em cũng đừng nghĩ đến chuyện phong hàm giáo sư, vừa lúc mang đứa nhỏ nhà em qua cho anh, đến lúc đó anh sẽ lập tức thu vào cửa, đứa nhỏ tốt như thế, anh coi trọng."

Nghe vậy, Cao An bĩu môi, "Năm đó lúc anh thu Hoa Kiên cũng không thấy hồ hởi như vậy, chẳng lẽ Mông Giản còn tốt hơn Hoa Kiên à?"

"Em đừng có nhắc thằng nhãi ranh Hoa Kiên đó trước mặt anh."

Diệp Hành Duật lạnh mặt, khoanh tay lại, hừ lạnh một tiếng, "Mấy ngày trước nó trở về cũng không nói cho anh, hôm kia anh mới biết được, lại là từ miệng người khác, em xem có đồ đệ nào như thế?

Người đã lớn tướng rồi còn để anh đây nhọc lòng, làm gì ngoan ngoãn dễ bảo như Mông Giản?"

Cao An lắc đầu cười, "Anh tức giận với nó làm gì?

Hoa Kiên người ta chọn con đường này*, giỏi giang biết bao."*Hoa Kiên, đại đệ tử của Diệp Hành Duật, là phóng viên thực địa.Diệp Hành Duật đương nhiên hiểu rõ chuyện này, anh lúc nào cũng tự hào về đại đệ tử của mình, nhưng giờ phút này, từ khoang mũi vẫn khụt khịt ra hai tiếng, "Cũng chỉ có em thích thay nó nói tốt, mấy ngày nữa nó có tới thăm anh, anh nhất định bảo nó gặp em nói lời cảm tạ."

Cao An luôn miệng đáp ứng, "Được a, vừa lúc em cũng đã lâu không gặp nó."

----Lời tác giả, phòng ngừa bị nói OOC**OOC: Out Of Character - chỉ việc tính cách nhân vật không đồng nhất.Lúc này Cao An mới hai mươi tám tuổi, vẫn còn mang mong chờ đối với mối quan hệ sư đồ giữa mình và lão sư.

Ông Cần Nguyên là người đầu tiên chỉ cho anh phương hướng, cũng là người thắp đèn, dẫn đường cho anh suốt bao năm, là người mà anh khâm phục nhất, kính ngưỡng nhất.

Ôn nhuận thuần lương như Cao An, sẽ không bởi vì mười năm trách móc nặng nề và lãnh đạm mà sinh lòng oán hận.Mà chân chính khiến anh từ bỏ chờ mong, cũng tuyệt sẽ không là vì những chuyện này.——Sáng mai xách ba lô đi chơi lễ, tối nay đáng lẽ nên ngủ sớm, nhưng không, mình chọn ngồi rà chính tả để up chap trong đêm.Mọi người không biết cái cảm giác đón ngày mới bằng rất nhiều thông báo vote và cmt vui sướng thế nào đâuuuu.

Tương tác tốt nha kekeke!
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 8 (1)


Lúc tin tức Minh Dĩ Thăng tạm thời bị cách chức được truyền đến, Cao An đang nằm trên giường bệnh xem một quyển tạp văn.

Nghe được tin này, anh sửng sốt hai giây, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Hành Duật."

Vậy nên... là thầy tố giác?"

Diệp Hành Duật gật đầu."

Nhưng mà bản sơ thảo em viết tay, cho dù tìm được cũng không có cách nào xác định thời gian.

Làm cách nào nó trở thành chứng cứ được?"

"Bản thảo tuy rằng không thể dùng, nhưng thầy đương nhiên sẽ có cách của thầy, nhất định đã tìm được rồi mới đi tố giác, em không cần nhọc lòng."

Khẽ thở dài, Diệp Hành Duật ngồi xuống, "Còn nữa, nếu ông ta đã dám dùng bản thảo của em, vậy tuyệt đối không phải lần đầu tiên.

Thầy tiện tay kiểm tra luận văn báo cáo của ông ta vài năm nay, phát hiện có một bài viết gần ngàn chữ, phần lớn nội dung tương đồng với một bài viết trong cuộc hội nghị năm 79.

Anh cũng không biết nói sao... hội nghị kia không phải một hội nghị quá quan trọng, cho nên hầu hết mọi người đều không để ý, không biết Minh tiên sinh từ nơi nào trộm ra được.

Cũng nhờ thầy kiến thức rộng rãi, đọc cái gì từ đâu đều nhớ rõ, liếc mắt một cái đã nhận ra."

Cao An rũ đầu, chân mày chau lại, thật lâu sau mới thật khe khẽ nói, "Chuyện này... em đi dập đầu với thầy cũng là quá nhẹ."

"Cũng không nhất định phải nói như vậy."

Diệp Hành Duật lấy sách từ trong tay anh, tùy tiện lật hai trang để bên cạnh, "Em là quan môn đệ tử của thầy, không thể giống những người khác."

Cao An không nói gì.Sau khi nói xong chuyện chính, Diệp Hành Duật liền thay đổi đề tài, "Hai ngày nay anh thấy em cũng khỏe lên chút rồi."

"Khá hơn nhiều."

Cao An ngồi trên giường nhấc nhấc chân minh họa, "Chỉ có đi lại còn chưa nhanh nhẹn, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn.

Đúng rồi, hôm nay Mông Giản lại đưa cơm đến nhỉ, anh gọi nó vào đi."

Từ sau ngày hôm đó, một ngày ba bữa đều là Mông Giản mua thức ăn dễ tiêu hóa đến, hỏi thăm một câu thầy bình phục thế nào rồi, sau đó chạy như bay trở về học tập.

Diệp Hành Duật cản cậu vài lần, khuyên thế nào cũng không được nên cũng để cậu tùy ý.

Diệp Hành Duật sắc mặt kì quái, lúc nói chuyện giọng nói cũng có chút ngần ngại, "Ngày hôm qua...

Mông Giản bị thầy phạt quỳ hết nửa buổi chiều."

Cao An nhíu mày, "Nó thế nào lại phạm lỗi trước mặt thầy chứ?"

"Bản thảo của em tìm được rồi."

Cao An vẻ mặt khó hiểu, "Hai chuyện này thì liên quan gì?

Cũng không thể là Mông Giản đem bán bản thảo của em đi?"

"Không phải."

Tốc độ giải thích của Diệp Hành Duật cũng chậm rãi gian nan không thua gì đi cày, "Mấy ngày nay, Mông Giản ban ngày đi học, tối đi đưa cơm xong thì tự mình lục tìm trong mấy cái thùng rác gần đây, đêm cũng không ngủ.

Ngày hôm đó, thằng nhóc tìm được vài tờ cuối trong bản thảo của em ở trạm đổ rác phía Tây Nam trường học, vui vẻ nhảy nhót tìm đến thầy, thầy lại gọn gàng dứt khoát nói với nó, tìm được cũng vô dụng.

Đứa nhỏ mà, cảm thấy thầy không phân rõ trắng đen đã đánh em đến mức nhập viện, bây giờ lại bỏ bê không hỏi đến, lúc nói chuyện có hơi cứng rắn."

Cao An đau đầu, ôm mặt thở dài, đánh giá gọn gàng chính xác: "Ngu ngốc!"

"Còn nữa," Diệp Hành Duật rất khó không tán đồng, tiếp tục cáo trạng, "Mông Giản nhà em, có thể là quỳ hai ba tiếng, trong người bực bội, sáng nay chạy đến trước mặt học sinh của Minh tiên sinh người ta diễu võ giương oai, nghe nói còn là bạn cùng phòng của nó?"

"Diễu võ dương oai?"

Cao An trừng mắt nhìn chằm chằm, Mông Giản là điên rồi đúng không?Diệp Hành Duật trấn an anh, "Chưa nói lời gì quá đáng, chỉ là cười nhạo người ta ỷ vào thầy giáo khinh thường người khác, còn không lau mắt mà nhìn rõ xem thầy mình có phải là một giáo sư lớn tuổi đúng đắn hay không."

Dứt lời, Diệp Hành Duật còn thừa dịp không có ai, lén lút bộc trực suy nghĩ của mình với Cao An, "Anh nói một lời không nên nói, lớn tuổi thì có lớn tuổi, nhưng đúng đắn hay không, thật là khó nói..."

Nghe xong lời này, Cao An nào còn có thể ngồi yên, càng không rảnh nghe sư huynh huyên thuyên nữa, vội đẩy chăn xuống giường thay quần áo."

Em làm gì đấy!"

"Lo lắng không yên," Cao An xách áo khoác ra ngoài, "Em đi trị tật xấu của Mông Giản, sư huynh giúp em làm thủ tục ra viện nhé."

"Hai mươi ngày nghỉ đó của em, còn đến tận năm sáu ngày nữa lận."

Diệp Hành Duật sau lưng anh gọi với theo.

Cao An đã đi ra ngoài rất xa, âm thanh lại như phảng phất bên tai."

Em còn không quay về, Mông Giản sẽ hủy luôn văn phòng em mất!"
 
Back
Top Bottom