Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Huấn Văn] [Edit] Chí Giản

[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 8 (2)


May mà Mông Giản cũng chưa có đủ can đảm và năng lực hủy đi văn phòng của Cao An, nên anh vẫn có thể thanh thản ổn định quỳ trong nhà thầy.Dưới chân anh cũng không chỉ là sàn nhà cứng rắn mà là ngạch cửa trồi lên, rộng bốn phân, đâm cộm lên đầu gối, đau buốt xuyên thẳng đến tim phổi.

Hôm nay là ngày phạt quỳ thứ bảy trong nhà thầy, ánh nhìn của thầy với anh cũng không còn lãnh đạm lạnh lùng, giọng nói cũng không còn ngập tràn thất vọng, mà chuyển thành nhàn nhạt tâm sự những lời rất bình thường.

Ông kể về chuyện Minh Dĩ Thăng khi đi học thì nhút nhát biết bao, cũng nói Chử ân sư của mình có bao nhiêu chính trực, cảm khái rằng thầy của ông ta - Chử Công một đời thanh danh trong sạch, sao lại có một đệ tử bất hiếu như vậy.*Chử Công là thầy Minh Dĩ Thăng, cùng thời với Tuân Chuẩn - sư phụ Ông Cần Nguyên."

Những đổi thay năm đó, thầy cũng dính vào... vì ta và Tùng Tắc, chính thầy lăn lộn trong đám bùn lầy, bị trào phúng, bị vũ nhục, bị tấn công hiểm ác.

Lúc ấy, người đầu tiên bảo vệ chúng ta cũng là Chử Công.

Phần tình cảm này, ta nhớ kỹ, Tùng Tắc nhớ kỹ, các cậu cũng phải ghi nhớ."

Cao An hơi cúi đầu, sống lưng càng thẳng, đau đớn dưới đầu gối theo cử động của anh lại buốt thêm vài phần, càng khó chịu.

Nhưng anh nào dám biểu hiện ra bên ngoài, ngay cả tiếng khe khẽ xuýt xoa cũng không dám thốt ra, vô cùng kính cẩn đáp dạ một tiếng."

Đương nhiên, việc nào ra việc đó.

Chử tiên sinh là Chử tiên sinh, Minh Dĩ Thăng là Minh Dĩ Thăng, không thể đánh đồng được.

Bất luận kết quả cuối cùng của Minh Dĩ Thăng là như thế nào, cậu cũng đừng oán hận, nếu không, sau này làm việc khó tránh khỏi lòng mang tư thù."

Khi nói những lời này, Ông Cần Nguyên nhàn nhạt nhìn qua Cao An, trong lời nói mang hàm ý cảnh cáo.

Cao An cúi đầu như cũ, tư thái đoan chính lại lễ phép, "Thầy yên tâm, con chưa bao giờ oán hận, sau này cũng sẽ không."

Khi vừa biết được thầy vì mình mà vất vả tìm chân tướng, thành thật mà nói, trong lòng anh có muôn vàn thứ cảm xúc cùng đột ngột dâng lên.

Cảm kích, áy náy, còn có một chút vui vẻ.

Sau khi những tâm tình ấy lắng đọc lại, anh vì sai lầm của Mông Giản mà quỳ xuống trước mặt thầy nhận sai nhận phạt, trong lòng đều là cảm giác thân thiết trước đây chưa từng có.Không ngờ, thầy lại không chút nào để tâm việc anh vừa bị đánh đến mức phải nằm trong bệnh viện một tuần, ánh mắt tràn đầy thất vọng của ông đã khiến mọi nhiệt tình của anh đều bị dập tắt.

Vì thế, anh buộc mình phải bình tĩnh lại, trở về với vị trí vốn có của mình, làm một quan môn đệ tử nỗ lực tiến bộ hơn lúc trước.

Từ đầu đến cuối, anh có lẽ đã có lúc tức giận, đã có lúc khó hiểu với hành vi của Minh Dĩ Thăng, nhưng tuyệt chưa bao giờ oán hận... cũng không cần phải oán hận.Anh biết quá nhiều người vì vụ lợi mà lầm lạc.Lại trầm mặc quỳ thêm ít lâu, Ông Cần Nguyên mới đứng lên, đi đến trước mặt anh, nhìn xuống từ trên cao, "Cũng đủ thời gian rồi, trở về đi, ngày mai không cần đến.

Nhớ kỹ giáo huấn lần này, lại có lần sau, gieo gió gặt bão."

Cao An cúi đầu cảm tạ ơn tương trợ của thầy, lại không đứng lên, chỉ càng thẳng thân người, "Ngày đó thầy hỏi con, định tính với Mông Giản thế nào, con nghiêm túc suy nghĩ, định sẽ thu vào sư môn, muốn xin ý kiến dạy bảo của thầy."

Ông Cần Nguyên xua xua tay, "Đây là chuyện của cậu, tự mình quyết định là được.

Dù sao...

Thằng nhóc Mông Giản kia, ta thấy cũng không quá tệ."

Cao An đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin được.

Trong mấy lời cuối kia của lão sư, thế mà lại mang ý cười.

Bàn luận về mình lại chưa một lần cười như vậy.

Cao An nhắm mắt lại, nỗ lực nuốt xuống vài phần chua xót không chịu khống chế của bản thân, đáp một tiếng vâng.Khi trở lại văn phòng, liếc mắt nhìn đến bóng dáng của Mông Giản đang ngồi ở chỗ cố định của mình, thành thật ngoan ngoãn, cực kì an tĩnh.

Cao An đóng cửa lại, nhìn cậu bé chằm chằm vài phút, đứng tựa vào bàn sách."

Em đang làm gì đấy?"

Anh hỏi.Mông Giản đứng dậy, thuận tiện bước qua, "Hơn tháng nữa là đến kì thi phê bình văn học, em đang ôn tập một chút."

"Làm sao, lúc đi học không lo nghe giảng đàng hoàng?"

"Không phải ạ," Mông Giản mấp máy miệng, cúi đầu giải thích, "Là môn của thầy, em chỉ muốn dùng hết sức, cố gắng hơn một chút."

Nói xong, tự mình nhỏ giọng bổ sung, "Lần đầu tiên được chính thức tham gia tiết học của thầy, em sao lại không chăm chú nghe cho được."

Lời nói này chính là đúng lúc, Cao An không kiềm được có chút mềm lòng, tay nắm ly quần do dự một chút, sau đó thở dài một hơi, "Em lại đây."

Anh nhàn nhạt nói, vài giây sau lại nhìn cậu thiếu niên lập đứng lên, rời chỗ ngồi đến đứng thẳng tắp trước mặt mình mà nói: "Đọc bốn câu của Hoành Cừ* đi."*Chính là bốn câu "Vị thiên địa lập tâm, vị sinh dân lập mệnh, vị vãng thánh kế tuyệt học, vị vạn thế khai thái bình" trong phần giới thiệu truyện.Mông Giản không rõ lý do nhưng cũng nghe lời làm theo, giọng người thanh niên tràn đầy khí lực sang sảng.

Cao An ngả người trên ghế, nghe cậu đọc rõ ràng từng chữ, ngón tay vô thức gõ gõ lưng ghế nhung."

Mười lần."——Sắp rồi sắp rồi mọi người ơiiii 🥹🥹🥹
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 9 (1)


Đề nghị mọi người tập trung tinh thần vỗ tay chúc mừng bạn Mông Giản!

Thấy bạn nhỏ bé bên này rồi lướt qua "Lược sử thời gian" coi bạn uy nghiêm cứ như ngồi tàu lượn siêu tốc á hén 😂——Sau khi nghe Mông Giản đọc đủ mười lần, Cao An ưỡn thẳng sống lưng, đi đến trước mặt cậu, thoáng rũ đôi mắt, nhìn cậu thanh niên chỉ nhỏ hơn mình vài tuổi, lại là người học sinh có đủ ý chí chống trời trước mặt."

Nhớ kỹ chưa?"

Anh hỏi.Mông Giản gật đầu: "Nhớ kỹ ạ."

"Nhớ ở đâu rồi?"

Mông Giản giật mình, thật cẩn thận đáp: "Nhớ ở trong lòng."

"Không đủ."

Cao An lắc đầu, dùng sức đè vai cậu một chút, "Phải ghi tạc trong xương cốt."

Mông Giản lại ngẩn ra.Cao An không có so đo chuyện cậu một mực im lặng, thoáng dịch chân đi vài bước, tựa vào sô pha đứng vững, sự nghiêm túc không khác mấy lúc ở trên lớp giảng bài."

Thiên địa vô tâm, nhân tài có tâm.

Cái tâm này cần được đặt đúng ở chính giữa, không nghiêng không lệch, không thể lay động."

"Ngày xưa có một từ cổ, gọi là 'thiên mệnh', mà nay thầy lại càng muốn nói đến một từ khác, là 'sứ mệnh', nói theo một cách nào đó, đấy là một loại tín niệm để em dựa vào khi lê bước độc hành giữa đất trời."

"Tri thức muôn đời của các bậc tiên hiền được lưu truyền qua thời gian, lại càng đáng để học tập, đáng để truyền thừa, đó là ngọn lửa bất diệt, để trong những đêm tối mê mang, người ta còn có thể tin tưởng rằng tương lai sẽ có ánh sáng."

Cao An vẫn mượn lực đứng thẳng, hít sâu, nhịn xuống đau đớn phía sau, bất động thanh sắc tiếp tục nói: "Thái bình thịnh thế.

Vì bốn chữ này, các bậc tiền bối của chúng ta đã phấn đấu trăm năm, máu tươi nhuộm cả núi sông.

Phần đất trời này của chúng ta, tự cổ chí kim đã là một bài ca bi tráng.

Đến thế hệ này, chúng ta cuối cùng cũng thoát khỏi đêm dài u tối, nhìn thấy hòa bình, lại càng phải bảo vệ cho phần hòa bình này, cũng ra sức để cho những thế hệ sau này của ta được nhìn thấy ánh dương quang ló rạng muôn đời, mà không phải là gió lạnh thấu xương."

"Vị thiên địa lập tâm, vị sinh dân lập mệnh, vị vãng thánh kế tuyệt học, vị vạn thế khai thái bình.

Khí tiết, sứ mệnh, tín nhiệm, đảm đương, thiếu một thứ cũng không được."

Cao An rốt cuộc cẩn thận động đậy, nhìn thẳng cậu học sinh còn đang ưỡn vai đứng thẳng tắp, "Em hiểu chưa?"

Mông Giản lưu loát xoay người, đứng thẳng như trúc như tùng, "Em hiểu.

Em sẽ nhớ kỹ lời dạy của thầy, nhất định nỗ lực."

Cao An gật đầu, có chút không đứng nổi, đơn giản ngồi xuống trên sô pha, tiếp tục nói: "Thầy còn muốn dạy em một từ nữa, gọi là 'điểm mấu chốt'.

Làm người, nhất định phải có điểm mấu chốt của mình, từng giờ từng phút khống chế hành vi của bản thân, phải biết được cái gì có thể làm, cái gì không thể.

Điểm mấu chốt, phải đứng cao hơn tất cả tư tâm khác của em."

Con ngươi Mông Giản lóe lên, vẫn ngoan ngoãn đồng ý: "Em nhớ rồi."

"Thầy hỏi em, vì tiền đồ, có thể vứt bỏ điểm mấu chốt không?"

"Không thể."

"Vì dục vọng của bản thân hoặc bạn bè, có thể vứt bỏ điểm mấu chốt không?"

"Không thể."

Cao An gắt gao truy vấn: "Vì danh dự của thầy, có thể vứt bỏ điểm mấu chốt không?"

Mông Giản vẫn đang kiên định chém đinh chặt sắt đột nhiên ngây người trong một thoáng chốc, rũ mắt: "Thầy..."

"Trả lời."

Mông Giản lẳng lặng đứng yên, sau một lúc lâu, mới từng chút từng chút ngẩng đầu, đôi tay rũ bên người nắm lại thật chặt, nói: "Nếu đến hoàn cảnh đó, em tin nhất định sẽ có đối sách lưỡng toàn."

Sắc mặt Cao An trầm xuống, "Nếu không có đối sách lưỡng toàn thì sao?"

"Nếu em phải hy sinh danh dự của thầy, vậy chính là ruồng bỏ điểm mấu chốt của em.

Thầy, đây là một mệnh đề mâu thuẫn."

Cao An chỉ nhìn cậu, thời gian từng chút từng chút trôi qua, hình bóng dưới ánh mặt trời lại càng thêm đĩnh bạt.Anh bỗng nhiên cười, âm thanh cũng chậm lại một chút: "Pha cho thầy một ly trà."

Không đến một phút, Mông Giản bưng ly trà đến bên người, khom lưng đặt lên chiếc bàn trước mặt anh."

Quỳ xuống đưa cho thầy."

Cao An nhàn nhạt mở miệng.Vài giây sau, anh ngẩng đầu đón nhận ánh mắt tràn đầy vui sướng của Mông Giản, hỏi: "Quỳ xuống đưa cho thầy, nghe không hiểu?"

Mông Giản tỉnh táo lại, đùng một tiếng quỳ xuống, khắc chế run rẩy nâng ly trà lên cao, " Thầy ơi..."

Cao An nhận lấy, rồi lại cười, giọng nói mang theo vài phần trêu chọc, "Một khi thầy uống ly trà này, ngày tháng sau này của em sẽ không dễ chịu như trước nữa, em có thật sự muốn thầy uống không?"

"Thầy..."

Mông Giản đã sớm kích động không nói nên lời, ấp úng một lúc lâu cũng không biết đáp thế nào, chỉ đơn giản nhớ đến nghi thức ngày xưa, dập đầu hành lễ bái sư với Cao An, "Thầy..."

----Suốt cả nghi lễ bái sư bạn Mông Giản kích động đến mức chỉ nói đúng một chữ "Thầy..." thôi á =(((
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 9 (2)


Cao An nhìn thấy cái ót của cậu, lại cười, uống hết ly trà, thần sắc nghiêm túc trở lại."

Đứng lên đi."

Mông Giản lắc đầu, quỳ thẳng, nhìn thầy của cậu.Không biết vì sao, cậu lại từ trên người vị thầy giáo thường ngày nghiêm túc quy củ này, nhìn thấy vài nét hiền hòa ôn nhu.Ý tưởng này xuất hiện, chính cậu cũng cảm thấy có vài phần hoang đường, nhưng cậu vẫn nương nhờ phần ôn hòa này mà lớn gan dịch về trước vài bước, ôm lấy eo của thầy, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp mà cậu mong cầu đã lâu.Cao An: "...

Em đứng dậy."

Cái đầu trong lồng ngực khẽ lắc, giọng nói ồm ồm, "Không dậy nổi."

Cao An tứ chi luống cuống, hai tay cũng không biết nên đặt ở đâu, lúng ta lúng túng mà ngừng lại giữa không trung."

Mông Giản, em muốn làm gì?"

Vẫn trầm thấp như thế, "Thầy, cho em ôm thầy một lát."

Cao An hù dọa cậu: "Một phút năm thước, em còn không đứng dậy?"

Cái đầu trong lồng ngực phát ra âm thanh vui sướng, "Vậy em có thể ôm mười phút!"

Cao An nhíu mày, duỗi tay đẩy cậu ra, sắc mặt âm trầm, thấp giọng mắng, "Muốn bị đánh đúng không?"

Quả nhiên, phần ôn hòa kia là do cậu tưởng tượng mà ra.Mông Giản nhìn mặt đoán ý, không dám lại ương bướng, cúi đầu quy củ quỳ đàng hoàng, "Em biết sai rồi, thầy đừng tức giận."

"Không muốn đứng dậy cũng được, qua bên kia quỳ một tiếng."

Cao An duỗi tay chỉ hướng góc tường, đứng lên lại không kiềm được trừng mắt nhìn cậu một cái, trở lại phía sau bàn làm việc của mình, ngồi xuống.Căn phòng trong nháy mắt an tĩnh trở lại.Đã không còn âm thanh cãi cọ ầm ĩ, cũng không còn mái đầu thấm mồ hôi cọ tới cọ lui trong lồng ngực, Cao An rốt cuộc thở dài một hơi, vùi đầu viết luận văn của mình.Chờ anh ngẩng đầu lên từ tập giấy, kim giờ trên đồng hồ đã nhảy qua hai con số, mặt trời đang cheo leo trên đỉnh núi, cơn gió đầu đông khẽ luồn qua khe cửa.Anh liếc mắt đến thân ảnh còn đang ngoan ngoãn quỳ một bên, hỏi: "Nghe lời được chưa?"

Mông Giản quay người sang nhìn thầy, mặt mày ủ rũ, "Em nghe lời.

Thầy, sau này em sẽ nghe lời, không làm thầy tức giận nữa."

Nghe vậy, Cao An hừ lạnh: "Ai mà tin em.

Đứng lên đi, cũng đến giờ ăn cơm chiều."

Mông Giản đỡ sàn nhà đứng lên, tự giác đến trước mặt Cao An, giúp thầy sắp xếp lại bàn làm việc."

Thầy đến căn-tin ăn cơm ạ?"

Cậu hỏi.Cao An liếc mắt nhìn cậu: "Ra ngoài ăn với nhau đi.

Em muốn ăn gì?"

Mông Giản giật mình, cúi đầu cẩn thận hỏi: "Tùy ý em ạ?"

Cao An nhướng mày: "Tùy em.

Em còn có thể lên trời ăn à?"

Mông Giản mặt mày hớn hở, khóe miệng sung sướng giương lên: "Muốn ăn cơm thầy nấu!"

"..."

Cao An nhất thời không biết nên nói gì, nhìn chằm chằm cậu hai giây, khi mở miệng, giọng nói vẫn đạm nhiên như cũ: "Sao em không chọn món gì ngon ngon một chút?"

Mông Giản không đồng ý, nâng khóe miệng thêm một chút, thấp giọng phản bác: "Mấy tiệm cơm bên ngoài không có tay nghề tốt như thầy."

Câu này dù thốt ra từ miệng ai cũng tràn đầy ý tâng bốc, thế mà trong lời của Mông Giản lại là một mảnh chân thành.

Cao An không còn sức lực so đo với cậu chuyện này, cũng đứng dậy đi trước."

Trong nhà còn một con cá, cả thịt kho tàu nữa?

Muốn hấp?

Hay thích hầm cải chua?"

"Cá hầm cải chua."

Cao An nhẹ nhàng liếc cậu một cái, "Em đúng là thích chọn mấy món tốn công sức."

Mông Giản cúi đầu sờ sờ mũi, cực kì chột dạ bổ sung: "Em sẽ làm phụ bếp cho thầy."

Một tiếng hừ nhẹ, tràn đầy trào phúng: "Em phân biệt được đường và muối không?"

Cái đầu vốn thấp lại cúi thấp thêm.Căn bếp ở chung cư giáo viên thật nhỏ hẹp, hai người lớn cùng đứng quả thực hơi chen chúc, Cao An nhìn thoáng qua Mông Giản đang chăm chú lột vỏ tỏi bên cạnh, hơi lắc đầu.Lột củ tỏi thôi, lại nghiêm túc như thêu hoa.Cao An cũng không cận quá nặng, để đề phòng dầu bắn lên dính vào tròng kính, trước khi vào bếp xào rau, anh thường gỡ kính xuống để bên ngoài.Không còn mắt kính che giấu, con ngươi ôn nhuận và sống mũi cao thẳng của anh khiến Mông Giản cảm thấy có phần xa lạ.Phần ôn nhu mà chính cậu cũng cảm thấy hoang đường kia, càng lúc lại càng rõ ràng!——[Quải: Ôn nhu?

Trong từ điển của tôi không có từ này!

Mông: Em thấy được!

Ôn nhu là thật đấy!]——Mấy bạn có thấy bái sư xong Mông Giản to gan hẳn không, còn dám cãi lời, dùng roi đổi phúc lợi nữa 😂
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 9 (3)


Chờ Mông Giản lấy lại tinh thần, mấy nhánh tỏi đã xếp được thành chồng trước mặt cậu, rất nhiều rất tươi.Nhưng cậu một chút cũng cười không nổi.

Mặc dù cậu chưa bao giờ vào phòng bếp, nhưng cũng đã từng thấy qua cá hầm cải chua trông như thế nào, uầy...

Có ai làm cá hầm cải chua lại dùng nhiều tỏi như thế!Có lẽ là cảm nhận được cậu mơ màng, Cao An quay đầu, hoảng sợ."

Em đứng nãy giờ để lột từng này tỏi?"

Mông Giản không dám lên tiếng, rũ đầu quỳ xuống.Cao An mới vừa sơ chế xong con cá, thấy cậu quỳ xuống cũng không để ý tới cậu nữa, cầm lên nồi bắt đầu đun dầu, cho nhặt mấy lát tỏi, gừng và hoa tiêu vào.Đến lúc cho dưa chua vào, trở tay đảo vài lần, mùi hương đã lan ra khắp phòng, Mông Giản lặng lẽ hít một hơi, ngẩng đầu nhìn bóng dáng thầy cậu."

Còn chưa đứng dậy?"

Cao An chậm rãi nói.Mông Giản lại vội vã cúi đầu, "Em gây rắc rối rồi, thầy.

Nhiều tỏi thế này, phải xử lí làm sao đây?"

"Chuyện này có gì phải hỏi."

Cao An phát hiện cậu nhóc là thật sự áy náy, có chút buồn cười, "Dùng đường dấm ngâm vào, lúc ăn mì có cái này thì ngon lắm.

Đứng dậy, lột hai củ nữa."

Nghe được ý thầy, Mông Giản vui vẻ hẳn lên, luôn miệng đáp ứng, đứng lên tiếp tục lột tỏi, lại chăm chú như thêu hoa.Cá hầm cải chua tươi rói ngon miệng, thịt kho tàu mềm nhừ đậm đà, măng tây xào tỏi mùi thơm ngào ngạt.Mông Giản ăn một ngụm lại xuýt xoa một lần, ngẩng đầu nhìn thầy qua làn khói nóng hôi hổi, chỉ cảm thấy khung cảnh bây giờ quá không chân thật, cứ như trong một giấc mộng.Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Cao An cũng không ngẩng đầu, gắp một miếng cá cẩn thận ăn, nhắc tới một chủ đề thực gây mất hứng."

Thầy nghe nói, em quỳ trong nhà thầy của thầy hết nửa buổi chiều?"

Toàn bộ cảm giác không chân thật đều tiêu tán, Mông Giản rũ đôi mắt, nhẹ nhàng đáp một tiếng."

Biết sai chưa?"

Cao An tiếp tục hỏi."

Biết sai rồi."

"Làm sao em biết địa chỉ?"

"Em thấy trong vở ghi chép của thầy ngày trước."

Cao An vừa nghe liền nhíu mi, buông đũa, "Em dám xem nhật ký của thầy?"

Mông Giản vội vàng quỳ xuống bên bàn, nói chuyện khép nép, rõ ràng là chột dạ sau khi biết rõ cố phạm."

Em không dám, thầy, em bảo đảm thật sự không có nhìn.

Là em tìm được vở của thầy năm 17 tuổi, lật xem được ở trang cuối cùng.

Em biết thói quen của thầy, thông tin liên lạc, địa chỉ thầy đều ghi ở trang cuối cùng, chỉ là không biết lúc thầy đi học đã có thói quen này chưa, thế nên em...

đánh cuộc một phen."

Một tiếng hừ cực kì lạnh, Cao An dịch ghế dựa, cúi đầu nhìn cậu, "Mông Giản, sao em lại làm được thế?"

Mông Giản ngơ ngốc: "Cái gì ạ?"

"Cả ngày đều ngoan ngoãn hơn bất kì ai, phạm sai lầm lại nhanh hơn bất kì ai.

Lỗi sai nào em cũng phải phạm một lần, đến lúc tính sổ lại ngoan ngoãn tới mức làm thầy hoài nghi liệu có đúng là em làm không.

Mông Giản, sao em làm được như vậy?"

"Thầy..."

Mông Giản theo thói quen gọi một tiếng, lại không biết nên nói tiếp cái gì, câu hỏi này cậu không thể trả lời, chỉ đơn giản duỗi đôi tay, xòe ra trước mặt thầy, "Em bảo đảm, ngoại trừ tờ cuối cùng ghi các phương thức liên lạc, còn lại em chưa nhìn thấy gì cả, em biết những chuyện khác là việc tư của thầy, em không dám."

Cao An liếc mắt nhìn đôi bàn tay duỗi thẳng trước mắt mình, lạnh giọng: "Duỗi tay làm gì?"

"Không nên tùy tiện xem đồ riêng của thầy, em biết sai rồi.

Thầy đánh lòng bàn tay của em."

Cao An đổi đầu đũa, đánh xuống lòng bàn tay của cậu một cái, "Đứng lên, ăn cơm."

Mông Giản bất động, "Thầy..."

Lại liếc cậu một cái, "Làm sao, phải dùng thước đánh mới xong chuyện?"

Lời này tiến vào trong tai, Mông Giản lập tức nhớ tới cảm giác côn thước lên thân cũng không quá xa lạ, không tự chủ được mà run lên, lắc đầu: "Không phải."

"Đứng dậy."

Cao An không thèm nhìn cậu cũng, thừa dịp cậu còn chưa kịp đứng dậy, gắp hai miếng cá đặt vào trong chén cậu, "Sợ bị đánh còn dám phạm sai lầm, thầy cứ tưởng người em làm bằng sắt đấy."——Mượn lời chị iu concongaga , đây là "những cậu bé mình đồng da sắt" =)))))))
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 10 (1)


Ăn cơm xong, Mông Giản chủ động rửa sạch chén bát, lúc cậu từ trong bếp bước ra, bóng đêm ngoài cửa sổ đã càng thêm dày đặc.

Cao An ngồi trên sô pha, bưng một chén trà nhỏ tỉ mỉ thưởng thức, cảm nhận được âm thanh mới hơi nâng mắt, chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh, nói với cậu, "Lại đây ngồi."

Lời tạm biệt còn ở cổ họng chưa kịp thốt ra đã phải nuốt trở về, Mông Giản dịch dịch qua ngồi xuống, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đùi, nhìn rất ngoan.

Cao An đặt chén trà xuống, lấy khăn lông sang, "Kéo ống quần lên."

Mông Giản hoảng hốt, "Thầy?"

"Gọi thầy làm gì, quỳ sàn nhà cứng hơn hai tiếng, em không biết đau à?"

Sao có thể không đau, nhưng đây không phải lần đầu tiên bị phạt quỳ, tại sao lần này lại có đãi ngộ như thế?

Cao An nhìn biểu tình hoảng hốt của cậu, tự nhiên hiểu rõ trong lòng cậu nghĩ gì, nhíu mày thật sâu, "Nghe lời."

Hai chữ này lập tức làm cho chuỗi logic đang rối loạn của Mông Giản thông thoáng thành một đường, chủ động cuốn ống quần lên, nhìn đầu gối sưng to của mình mà trợn mắt nói dối, "Thật ra cũng không có quá...

Đau!

Đau đau...

đau thầy ơi!"

Cao An thu lại ngón tay vừa chọc đầu gối cậu, trừng mắt liếc Mông Giản, đắp khăn lông lên, vỗ vỗ sô pha bên cạnh, "Đặt chân lên đây."

Mông Giản cực kỳ nghe lời, hai chân đặt lên sô pha, cẳng chân co lại, đầu gối đắp khăn lông chườm đá, dễ chịu hơn rất nhiều."

Cảm ơn thầy."

Cao An liếc cậu, lại nâng chung trà lên uống.

Không khí dường như trầm lại, áp lực của Mông Giản càng thêm lớn, cậu trước nay không giỏi tìm đề tài trò chuyện, moi hết lòng dạ cũng không nghĩ ra nói cái gì mới có thể khiến thầy tươi cười, đành nâng tay lau đi mồ hôi căng thẳng trên thái dương.

Cao An dường như không nhìn thấy, nhàn nhạt hỏi, "Về sau có nhớ kỹ được không?"

Mông Giản còn đang đắm chìm trong không khí buồn bã, thình lình bị hỏi, theo bản năng mà "A" một tiếng.

"Còn dám quản chuyện riêng của thầy không?"

Thì ra muốn nói đến chuyện này.Mông Giản cũng không chịu phục, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, cúi đầu mềm mại nói, "Em không thể nhìn thầy bị oan, em cũng muốn... muốn làm một chút gì đó."

Cao An thẳng thắn nhìn cậu, không bao lâu, không hề nương tình chọc ghẹo, "Em trừ làm ra một vài chuyện vô dụng, phạm sai lầm lỗ mãng, còn làm được cái gì?"

Mông Giản cúi đầu.Năm phút sau, giọng nói cậu càng thêm mềm mại, "Em biết em chỉ mang lại cho thầy thêm phiền phức."

Cao An nâng mi, chờ cậu nói tiếp, "Em không phải là một học sinh ưu tú, em vẫn luôn hiểu rõ.

Khoa chính quy ngày đầu tiên nhập học, ký túc xá có bốn người, hai người khoa máy tính đều là học sinh tuyển thẳng, một người nữa là thủ khoa học viện của tỉnh, chỉ có em...

đừng nói toàn tỉnh, toàn trường cũng chỉ đứng hạng hai.

Đại học A có vài suất nghiên cứu sinh như vậy, em cũng là người đứng cuối.

Em nói em thật sự đã nỗ lực, chỉ sợ không có ai tin.

Nhưng mà thầy, em thật sự rất may mắn.

Thầy xem, một học sinh kém cỏi như em, thế mà lại được đi theo người thầy mình kính trọng nhất, còn có thể làm đệ tử của thầy.

Em không muốn tiếp tục những ngày ngớ ngẩn nữa, em không muốn sau này có người nói đệ tử thầy dạy nên... lại chỉ được cái bộ dạng như em."

Vừa dứt lời, Cao An cúi người về trước, đánh cậu một cái khá mạnh."

Bộ dạng như em là bộ dạng thế nào?"

Lông mi Mông Giản khẽ run rẩy, "Thầy..."

Cao An lại đánh cậu một cái, hỏi, "Nói, đại đệ tử của thầy thì bộ dạng như thế nào?"

Dưới áp lực đè nặng như vậy, trong lòng Mông Giản lại lóe lên một tia hạnh phúc.

Cậu mấp máy miệng nhận sai, "Em sai rồi, thầy đừng nóng giận."

Không nghe tiếng đáp lại, Mông Giản lấy khăn lông trên đầu gối ra, động đậy quỳ xuống, giơ tay tự tát mình hai cái, "Thầy... em biết sai rồi, sẽ không có lần sau."

Cao An thầm than trong lòng, kéo cậu đứng lên, thay một cục đá mới, áp vào khăn lông, đắp lên cho cậu, còn mình thì dựa vào sô pha, bên tai vẫn là giọng nói nhỏ nhẹ của Mông Giản, "Thầy, chỉ là em... em thật sự không biết nên làm như thế nào.

Làm học sinh, em biết.

Làm học sinh giỏi, em sẽ cố gắng.

Nhưng làm đệ tử, làm đại đệ tử của thầy, làm một đại đệ tử đủ tư cách, thậm chí có thể khiến thầy hãnh diện, em thật sự không biết.

Thầy, thầy dạy em đi."

Im lặng hồi lâu."

Thầy cũng không biết."

Cao An nói.Làm học sinh, luận thành tích, anh có thể xem là tốt.

Nhưng mà làm đệ tử, một quan môn đệ tử, anh còn chưa đủ tư cách, làm sao đủ kinh nghiệm và năng lực đi dạy cho người khác?

Ngay cả chuyện làm thầy, anh cũng theo bản năng bắt chước thầy mình, chỉ có vào những thời điểm khắc chế cực độ, mới nhớ ra dáng vẻ sư huynh đối đãi với anh lúc thiếu thời mà làm theo một chút thôi.——
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 10 (2)


Sau cuộc nói chuyện dài hôm đó, Cao An vẫn là một bộ dáng nghiêm túc như cũ, Mông Giản thì như ăn phải thuốc kích thích vậy.

Đầu tiên không biết học từ đâu một bản lĩnh pha trà sành sõi, tuy rằng động tác còn chưa thành thục, nhưng hiệu quả lại không tệ, mỗi ngày Cao An về lại văn phòng đều có một mùi thơm nức lan tỏa vào sâu tận đáy lòng.Bài tập so với bình thường càng thêm cố gắng, gần như không ăn không ngủ để hoàn thành, mỗi ngày tận đến khi kí túc xá sắp đóng cửa cũng không muốn rời khỏi văn phòng, Cao An chỉ đành thúc giục, thậm chí còn cầm thước đánh mấy roi mới chịu dọn dẹp đồ vật trở về.

Trước những thay đổi như vậy, Cao An thấy có chút đau đầu, nhưng không cách nào ngăn được.Rốt cuộc, xuất hiện trước mắt anh là một phần báo cáo của học trò rất hoàn chỉnh, dường như không có gì để sửa chữa nữa.

Cao An đặt báo cáo xuống, nhìn đứa học trò đứng thẳng tắp bên cạnh, cuối cùng mở miệng, "Thật là không tệ."

Trên mặt học trò liền nở nụ cười thật lớn, ánh mắt sáng lấp lánh, ngay cả Cao An nhìn thấy cũng không tự chủ được đáp lại cậu bằng một nét cười nhẹ nhàng."

Cố gắng tiếp tục, chú ý nghỉ ngơi và làm việc hợp lý."

Mông Giản vui sướng đáp lời, rót cho thầy một ly trà, ngoan ngoãn lấy lòng, "Thầy đừng khen em nữa, chỉ cho em biết một vài tật xấu cần sửa đi ạ."

Cao An nhìn cậu thật lâu, tự mình dọn dẹp ghế dựa, ý kêu Mông Giản ngồi xuống đối diện, vẫn chăm chăm nhìn cậu.

Mãi cho đến khi Mông Giản chịu không được ánh mắt ấy, khẽ cúi đầu, Cao An mới gõ nhẹ báo cáo, "Em quá vội vàng."

Mông Giản sửng sốt."

Thầy thừa nhận, khoảng thời gian này em thực sự đã rất cố gắng, cũng không phủ nhận một nghiên cứu sinh chưa đến nửa năm viết một bản báo cáo như vậy cực kì không dễ dàng.

Nhưng mà Tiểu Mông, đường phải từng bước mà đi.

Vẫn là câu tục ngữ đó: Dục tốc bất đạt."

Mông Giản còn chưa kịp vui sướng vì cách xưng hô thân mật kia, liền phải vội vã đứng lên nghe mắng."

Chỉ cho em vài tật xấu?

Kì thật, dù có tật xấu lớn đến thế nào, em vẫn có thể chỉnh đốn từ gốc rễ, không cần chọn lựa để chỉ ra.

Nhưng năng lực hiện tại của em còn chưa đủ để tự mình hoàn thiện cách suy nghĩ và tư duy logic, chỉ có thể từng bước cải thiện cùng với việc gia tăng tri thức cũng như tiến bộ trong học tập thôi."

Cảm giác vui sướng vì được khích lệ không còn sót lại chút gì, Mông Giản đứng yên, ngoan ngoãn vâng dạ."

Em nhớ cho rõ, sau này không cố gắng sẽ bị đòn, nhưng nếu quá gấp rút nóng lòng cầu thắng, thầy sẽ càng đánh nặng hơn."

Mông Giản giật mình, "Em nhớ rồi, thầy."

Cao An ừ một tiếng, nói tiếp, "Còn nữa, phải luôn giữ tâm thế bình thản, đừng vì vài câu khích lệ mà lên mặt, em còn kém xa lắm."

"Em biết.

Em vừa rồi có chút quá mức vui sướng, sau này sẽ không như vậy."

Mông Giản khoanh tay đứng thẳng, vững vàng đảm bảo, "Thầy, sau này nếu phát hiện em lại lên mặt, cho dù là lúc nào, cũng hãy đánh cho nặng tay."

Thái độ này làm Cao An rất vừa ý, hướng cậu vẫy tay, "Được rồi, ngồi đi."

Mông Giản không ngồi, do dự mãi, sau đó mới cẩn thận lên tiếng."

Thầy, em có một vấn đề không rõ."

Cao An nhìn cậu."

Thầy là chính nhân quân tử, có trí tuệ, lại bình thản, khiêm tốn.

Trước đây khi em là học trò bình thường của thầy, thầy dạy dỗ em cũng luôn tận tâm tận lực; mà nay em là đệ tử của thầy, yêu cầu đối với em cũng không thay đổi quá nhiều.

Thầy... em có chút không hiểu, hai tư cách này khác nhau như thế nào?"

Cao An cười nhẹ, "Khác nhau, là khác nhau rất nhiều."

Mông Giản chớp mắt, quỳ xuống, "Thầy dạy em đi."

"Thầy không dạy em, điều này tự em phải chậm rãi thể nghiệm."

Mông Giản còn muốn nói gì nữa, nhưng ngoài cửa đã vang lên hai tiếng gõ không mạnh không nhẹ.

Cao An ý bảo cậu ngồi xuống, sau đó ứng tiếng mời vào.Cửa từ bên ngoài đẩy vào, một người trẻ tuổi cao khoảng một mét tám, làn da ngăm đen, đôi mắt lớn rất có thần sắc.

Thuận tay đóng cửa, đi lại trước mặt Cao An cung kính khom lưng, "Chào sư thúc."

Cao An từ đáy lòng cười càng rạng rỡ, tự mình đứng dậy dìu y ngồi xuống, tự tay đổi một bình trà xanh rót ra cho y."

Em mà còn không quay lại, lỗ tai ta chắc sẽ bị sư huynh cằn nhằn đến mọc kén mất."

Người trẻ tuổi cười nhe hàm răng trắng, nhìn đến Mông Giản đang đứng dậy, nói, "Đây là..."

"Là học trò của ta, tên Mông Giản."

Cao An giới thiệu một câu, sau đó quay qua Mông Giản "Đây là học trò đắc ý của sư huynh, cũng là đại đồ đệ, khai sơn đệ tử của anh ấy, Hoa Kiên.

Tốt nghiệp năm kia, hiện đang là phóng viên trực chiến, vô cùng ưu tú."

Mông Giản vội vàng cúi chào, "Chào học trưởng."

Hoa Kiên còn chưa kịp nói gì thì Cao An đã ngăn cản, sửa lời, "Người khác gọi cậu ấy là học trưởng được, em thì không.

Cậu ấy chỉ thua thầy một hai tuổi, em gọi là tiên sinh đi."

Mông Giản nghe lời chào lại, "Chào Hoa tiên sinh."

Hoa Kiên đáp lời, lại hướng về phía Cao An, "Sư thúc, đây cũng không phải là học trò bình thường của thúc đúng không?"

Cao An nhướng mày, "Sao thế?"

"Sao em ấy lại không gọi em là học trưởng được?"

Cao An liếc nhìn y, "Coi như em thông minh."

Thông minh như Hoa Kiên đương nhiên hiểu được ẩn ý đằng sau, nghiêm túc đánh giá Mông Giản, cười nói, "Chúc mừng sư thúc, vị sư đệ nhỏ này vừa nhìn đã biết tài giỏi hơn em.

Em đây à... giỏi nhất chỉ có mỗi tài thêm dầu vào lửa.

Vừa rồi ở văn phòng thầy, em vừa nói được hai câu đã chọc thầy giận đến đá em mấy cái, vậy em mới phải chạy ngay đến đây."

"Biết thầy em tại sao lại đá em không?"

"Biết ạ."

Hoa Kiên nâng ly trà hớp một ngụm, lắc đầu, "Nhưng không còn cách nào khác.

Em... thật ra chỉ có thể mang cái danh 'không ra gì' này thôi.

Lão sư muốn đánh muốn đá, đều tùy thầy ấy xử lý vậy."

Cao An nghiêng đầu nhìn y, thật lâu mới hơi mỉm cười, "Không ra gì, toàn nói linh tinh.

Sư huynh chỉ là lo lắng cho em.

Ngoài miệng mắng mỏ, thực ra người trong lòng ủng hộ em nhất còn không phải là anh ấy sao."

Hoa Kiên cười buồn, ngồi thẳng, quay đầu nhìn bầu trời xanh trong ngoài cửa sổ, "Vị thịnh thế khai thái bình... nói thì dễ.

Sư thúc, chúng ta chỉ là may mắn sinh ra ở đất nước trong thời đại yên bình này, cho nên chúng ta mới có thể an ổn ngồi nơi đây mà nói về lý tưởng.

Nhưng thế giới còn nhiều nơi nghèo đói, chiến tranh không ngừng, cuộc sống bọn họ vẫn đầy rẫy những gian khổ khó khăn."——2 phần một lần luôn, nhân một ngày mình khá vui á heheheee 🥰
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 10 (3)


Cao An rũ mắt im lặng, không bao lâu sau, anh thở ra thật dài."

Chiến tranh..."

Ánh mắt Cao An nhìn xa xăm, xuyên qua thời gian, nghĩ về mảnh đất này hàng trăm năm trước, như được mô tả trong tài liệu, đau thương tái hiện, nhân dân cực khổ lầm than.

"Chúng ta có học về lịch sử, nên cũng hiểu những người sống trong chiến tranh đã phải trải qua những ngày thế nào, nhưng dẫu sao đó cũng chỉ là tưởng tượng.

Em phải tận mắt chứng kiến, càng khó chấp nhận hơn."

Hoa Kiên lắc đầu, khẽ khàng lau khóe mắt."

Tháng mười năm trước, lần đầu em đến đấy.

Tòa kiến trúc từng nhìn thấy trên TV bị đạn bắn nát đi một nửa, mọi nơi đều mang theo hình ảnh chiến tranh.

Lỗ đạn ở khắp nơi, trên vách tường, nơi bậc cửa, cả trên vỏ một thân cây còn tươi xanh.

Có ông cụ mặc một chiếc áo khoác, trước ngực còn lưu lại vết đạn xuyên qua, ông ấy nói với bọn em, viên đạn đâm thủng qua nơi này cũng đã ghim vào ngực con trai ông ấy."

Tạm dừng hai giây, Hoa Kiên nhắm mắt, tiếp tục nói, "Trưa đó, súng giặc lại oanh tạc, tường ngói từng đợt bong tróc ngã sập.

Liên tục cho đến khi trời tối, tiếng súng ngừng lại, tụi em ngồi một bên ca hát, bên ngoài yên tĩnh hiếm thấy.

Hôm đó, vào khoảnh khắc nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên khung cửa, em càng thêm thấu hiểu rõ ràng... rốt cuộc chiến tranh là như thế nào."

Cao An hơi cúi đầu, nghe những lời này, lại thở dài.Hoa Kiên lại giơ tay lau khóe mắt, cúi đầu thở một hơi, cười nhẹ, "Không nói chuyện này nữa, vừa nãy thầy mắng em, nếu không phải một năm nay sư thúc thay em giải sầu cho thầy, thầy sớm đã mắc bệnh tim, bảo em đến cảm ơn sư thúc."

"Cảm ơn gì chứ."

Cao An nhàn nhạt nói, "Anh ấy cuối cùng là tức giận em hay thương xót em, em còn không hiểu hay sao.

Không cần cảm ơn."

"Phải cảm ơn ạ."

Hoa Kiên phản bác ngắn gọn, sau đó đứng lên thật ngay ngắn, cung kính khom lưng cúi người một cái thật sâu.Cao An nhìn y, bỗng nhiên cười, "Em muốn cảm ơn ta thì giúp ta một chuyện."

Nhìn mặt anh tươi cười, Hoa Kiên không khỏi rụt cổ, "Biểu hiện này của sư thúc... sao em cảm thấy không có chuyện gì tốt."

"Ta mà lại giăng bẫy cho em sao?"

Hoa Kiên nghiêm túc nghĩ, an tâm, "Hẳn là sẽ không, sư thúc căn dặn đi ạ."

Cao An nâng tay phải chỉ Mông Giản bên kia đang mày mò bài tập, "Giúp ta dạy bảo thằng nhóc đó."

Hoa Kiên ngẩn ra, "Em thì có thể dạy được gì?"

"Chỉ có em dạy được."

Cao An liếc nhìn Mông Giản, nói nhỏ, "Sắp bức bản thân đến điên rồi.

Không biết cần làm gì, một ngày hận không có 36 tiếng đồng hồ cho nó đủ thời gian học, không ngủ không nghỉ, bây giờ quá gắng gượng, sau này sẽ không đủ sức lực, như vậy không được."

Hoa Kiên nghĩ rõ ràng, có chút chần chừ, "Em sợ sẽ dạy ra cho sư thúc một đứa giống y em."

"Vậy lại càng tốt."

Hoa Kiên không còn gì để nói, đành đến bên cạnh Mông Giản, khẽ vỗ vai cậu, bày ra vẻ mặt thân thiện kéo cậu ra ngoài....Qua mấy ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, cành thông bên hồ sớm đã đóng tuyết, mùa đông, trường đại học A được băng tuyết bao bọc trắng xóa."

Tiên sinh..."

Mông Giản gọi một tiếng cái người không biết tại sao làm lỡ thời gian học bài của cậu này, muốn nói lại thôi.

Hoa Kiên nhìn cậu, giọng nói thong thả lại ôn hòa, "Là một người khai sơn đệ tử, vui vẻ không?"

Mông Giản ngẩn ra, thành thật trả lời, "Đương nhiên là vui ạ."

Nửa giây sau mới thấp giọng nói tiếp, "Nhưng cũng có chút không vui.

Có thể cùng người thầy mà mình kính ngưỡng tạo một mối quan hệ như thế, em đương nhiên sẽ vui vẻ, nhưng em vẫn không biết phải cố gắng thế nào, vậy nên vẫn có chút không vui."

Hoa Kiên dừng lại, nhìn cậu, "Vậy à?"

Mông Giản cam chịu, có hơi ngượng ngùng."

Thời gian còn dài, nếu cậu không đi theo con đường này của anh, còn có nhiều thời gian ở lại bên cạnh sư thúc, không nên gấp gáp nhất thời."

Mông Giản thoáng thở dài, "Em và anh không giống nhau, tiên sinh."

Hoa Kiên hiếm khi có dịp nghiêm túc nhìn cậu, "Xin cậu, dù không gọi được một tiếng 'ca' thì cũng đừng gọi là tiên sinh chứ."

"..."

Nhìn bộ dạng ngẩn ra của cậu, Hoa Kiên liền buồn cười, cong ngón tay gõ lên đầu đứa nhỏ, "Không có gì không giống cả, cậu và anh thì có gì không giống nhau?"

Mông Giản dừng lại, do dự một lúc lâu, nhẹ giọng nói, "Em sợ làm không tốt, thầy sẽ thất vọng, sẽ vứt bỏ em."

"Cậu cho rằng cậu là đôi đũa à?

Không thuận mắt thì đổi một đôi khác?"——Nửa đêm ngủ không được nên up chap, nếu bạn cũng chưa ngủ thì đọc xong đi ngủ đi nhé, còn nếu bên bạn đang là mặt trời chói lọi thì... chúc một ngày tốt lành!

Cuối tuần vui vẻ hehee.
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 11 (1)


Tháng ba đến, đất trời tràn ngập hương thơm, sắc xuân rực rỡ.Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vẫn ấm áp, cây hạnh cổ thụ ở đầu ngõ lặng lẽ nở hoa, từng đóa, từng chùm trắng tinh như màu mây bay trên bầu trời xanh ngắt.Bên trong khung cửa sổ không một tiếng động, Mông Giản ôm một quyển sách mới chôm được từ giá sách của thầy mấy ngày trước, nghiêm túc đọc.Chuông tan học truyền đến từ phía xa, Mông Giản khép sách lại, đứng lên, đổ đi chén trà đã sớm lạnh ngắt, pha lại một bình "Lư Sơn mây mù".Trong văn phòng thầy cậu chỉ có hai loại trà, một là Lư Sơn mây mù, một là trà xanh Lục An.

Trước đây cậu vẫn cứ không hiểu để trà xanh Lục An trong này làm gì, sau này ngẫu nhiên được sư gia Ông Cần Nguyên coi trọng, mấy ngày lại bị sư gia gọi đến nhà ngồi cùng ăn bữa cơm, cậu mới rốt cuộc hiểu được.Nấu nước cho sôi rồi đợi nguội đi một chút, trước hết đổ đi nước đầu tráng trà, sau mới chế một đợt nước mới, tỉ lệ nước ấm và trà vừa phải.Lá trà nở ra trong nước, chậm rãi bơi lội, hương trà theo hơi nước lan tỏa khắp phòng, cực kì thơm đậm ấm áp.Cách pha trà này cũng là do sư gia dạy cho cậu.

Khi đó cậu mới vừa được thầy thừa nhận, ngay tối hôm sau đã chạy đến nhà sư gia, năn nỉ ỉ ôi mới cầu được sư gia dạy cho.Cậu vẫn nhớ rất rõ, thư phòng nhà sư gia đều dùng màu sắc ấm áp hợp mắt, lão nhân dựa vào sô pha, tươi cười thích thú nhìn cậu ngồi dưới đất phân cao thấp cùng mấy lá trà, đột nhiên hỏi cậu một câu.Ông ấy hỏi: "Giản Giản, sau này nếu sư gia nằm trên giường không động đậy nổi, con sẽ pha trà cho sư gia chứ?"

Khi đó cậu cẩn thận nghĩ nghĩ, quay đầu dùng một vẻ mặt nghiêm túc: "Người đã nằm trên giường, vẫn là uống nước thì tốt hơn một chút."

Lão nhân trừng mắt, kéo cậu quỳ đến trên mặt đất, vừa đá mông cậu vừa mắng: "Tiểu tử này, lúc đó con mà nói trước với ta mấy điều này, có cầu ba ngày ta cũng sẽ không dạy con pha trà!"

Một tiếng ho nhẹ làm đứt đoạn mạch suy nghĩ của Mông Giản, theo thanh âm quay đầu lại mới phát hiện ra thầy đã đứng sau lưng cậu hồi lâu.Vội vàng lùi lại một bước, cúi đầu, "Thầy."

Cao An đáp một tiếng, lại hỏi: "Ngây người ra, đang nghĩ cái gì đấy?"

"Không có, không có gì."

Mông Giản dừng một giây, vẫn là không chịu nổi ánh mắt của thầy, đầu rũ xuống càng thấp, "Nhớ đến sư gia."

Cao An sửng sốt, sau một lúc lâu mới nói ra hai chữ: "Lý do?"

Mông Giản gãi cái đầu vẫn cúi thấp như cũ, "Lúc nãy em pha trà cho thầy, nên nhớ đến lúc sư gia dạy em pha... không có chuyện gì.

Thầy, tối nay thầy có cùng đi với em không?"

Không biết vì sao, dù cho Cao An đã trải qua nhiều lần lãnh đạm, nhưng lời này vẫn như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng anh, khiến trái tim anh đau đớn rỉ máu.

Không tự chủ được mà hoang mang một chút, nhắm mắt rồi lại mở, cố gắng khiến cho ngữ khí của mình trầm ổn như ngày thường."

Làm sao thế, em thường xuyên đến à?"

Có lẽ là quá mức vui vẻ, có lẽ là Cao An dù sao cũng lớn hơn cậu vài tuổi, bản lĩnh che giấu cảm xúc cũng cao minh hơn nhiều, Mông Giản không hề ý thức được sự khác thường của thầy, nghe được hỏi chuyện cũng chỉ ngượng ngùng cười cười, đáp: "Sư gia đối với em rất tốt, nói em hai ba ngày lại đến thăm ông một lần."

Cao An đứng bên cạnh bàn, cắn chặt phần thịt mềm trong miệng mình, không trả lời."

Thầy, chuyện thầy được đặc cách phong hàm giáo sư gần như là ván đã đóng thuyền, sư gia còn chưa biết việc này, thầy nói cho ông ấy đi, chắc chắn người sẽ rất vui vẻ.

Thầy cùng em đi, được không ạ...

Ở nhà của sư gia, em có gặp được vài vị sư bá, hình như... chỉ có thầy là không đến thường xuyên như thế..."

Nghe vậy, Cao An lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái, "Em cảm thấy, được thầy của tôi coi trọng, em liền có tư cách hoa tay múa chân trước mặt tôi?"

Mông Giản ngây người, cẩn thận hồi tưởng vừa rồi mình đã nói những gì khiến thầy tức giận, nhưng có nghĩ đến đau đầu cũng không hiểu được ý trong câu nói của thầy là gì, bèn lẩm bẩm gọi một tiếng: "Thầy ơi..."

Cao An động đậy hầu kết, khoang miệng tràn đầy vị tanh ngọt, ngữ khí lạnh lẽo đến đông cứng người, "Mông Giản, em nhớ kỹ, ở trước mặt tôi, cái đuôi của em có vểnh cao đến thế nào cũng lo mà giấu đi, đừng có đong đưa qua lại vẫy vẫy như thế, tôi còn chưa chết đâu."

"Thầy..."

Sắc mặt Mông Giản trắng nhợt, vội quỳ xuống thẳng tắp, "Nếu em có nói gì sai, xin thầy dạy em, phạt em, em nhất định sẽ nhớ kỹ.

Thầy đừng...

Ngàn vạn lần đừng nói lời như vậy, em chịu không nổi."

Cao An không nhìn cậu, ánh mắt đảo qua ly sứ trên bàn, nước trà trong trẻo, càng khiến anh nghẹn ngào nơi cổ họng.

Do dự vài giây, anh vẫn giương tay nâng ly trà uống cạn, vẫn lạnh lùng như cũ, "

Sau này không cho đụng vào trà của tôi nữa."——Hic lúc này bạn Giản ngây thơ của chúng ta vẫn chưa biết lời bạn nói làm thầy tổn thương thế nào luônn.Thôi mấy bạn qua "Lược Sử" để coi thầy trò hoà thuận vui vẻ đi cho bớt buồn hiu bên nàyyy.

Mình mê cậu bạn Cảnh Thước đồ đệ Mông Giản ở bên í lắm =))))))
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 11 (2)


Cả người Mông Giản run lên, lại là một tiếng thấp thấp: "Thầy ơi..."

Cao An nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi.Dù sao, trong lòng anh dẫu có không cam lòng thế nào, chua xót thế nào, đều là do chính anh không có chí cầu tiến không khiến người ưa thích, dù là lí do nào cũng không liên quan đến Mông Giản.

Anh sao lại không biết bản thân khi nãy là không khắc chế được mà trút giận lên người cậu nhóc trước mặt này.Quả nhiên tự mình độc lập sinh hoạt sẽ lơi lỏng đi nhiều, cũng sẽ không khống chế được mà chọn quả hồng mềm ăn trước*.*Ý chỉ dễ dãi với bản thân.Sau khi tự xét lại bản thân theo thói quen, Cao An lại thở dài một tiếng, ngữ khí ôn hòa hơn trước nhiều, "Đi học đi."

Mông Giản quỳ bất động, ngẩng đầu vội vàng nhìn sắc mặt thầy, cũng không quá vui vẻ, liền cúi đầu trở lại, "Em rốt cuộc làm sai chỗ nào, thầy ơi, thầy nói cho em, sau này em sẽ sửa."

Cao An lại im lặng một lúc.Rốt cuộc mở miệng: "Không phải em sai."

Mông Giản thử thăm dò đứng lên, giương tay cầm lấy cái ly, "Vậy để em rót cho thầy ly nước."

Ngón tay còn chưa kịp chạm được trên bàn, cái ly kia đã bị Cao An duỗi tay đẩy vào góc xa trong cùng, ngữ khí vẫn lạnh lẽo đến đáng sợ như cũ, "Không cần."

Mông Giản lại "Đùng" một tiếng quỳ xuống, "Thầy ơi...

Thầy không muốn nói cho em em làm sai ở đâu, vậy thầy đánh em một trận cũng được, xin thầy đừng nén giận."

Rề rà không ngừng, thật sự làm người ta thấy phiền.Cao An nhíu mày, ném bút máy trong tay đến trên bàn, lạnh giọng hỏi: "Em không có việc gì cần làm?

Báo cáo ngày mai chuẩn bị xong chưa?

Tài liệu đã đọc kĩ hết chưa?

Đừng có vội vàng tìm đánh!"

Mông Giản nhạy bén nhận thấy được tâm tình của thầy càng bất ổn hơn lúc nãy, càng thêm khó đoán khó dỗ dành, đành cúi đầu thành thật nghe mắng, nụ cười cứng đờ nhưng lại cực kì thuận theo."

Có việc muốn làm.

Nhưng là...

Hiển nhiên lúc nãy em lại phát bệnh cũ, không nhận thức được sai lầm của bản thân, muốn cầu thầy... dạy em trước."

"Dạy em?"

Cao An hừ cười một tiếng, nghe đến cực kì buồn bã, "Tôi có gì để dạy em đâu.

Mông Giản, em còn giỏi hơn tôi nhiều."

"Thầy, thầy đừng nói những lời này..."

Mông Giản chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, đến cả đầu lưỡi cũng run run, "Dù là bất kì lúc nào, em cũng sẵn sàng nhận đánh nhận phạt, thầy đừng tự nén giận.

Trình độ của em như thế nào, em tự biết.

Trò giỏi hơn thầy...

Dù là có nỗ lực đến thế nào, sợ là cả đời này em cũng không làm được."

Tâm thái của phụ huynh và giáo viên phần lớn cũng tương tự nhau, đều mong cho đứa nhỏ của họ giỏi hơn cả bản thân họ nữa.

Cũng đúng thôi, muốn đứa nhỏ ngày càng tiến tới, tự chiến thắng bản thân, là nguyện vọng chung của bao người làm nhà giáo.Mông Giản có thể hiểu được.

Nhưng cậu cũng đồng thời biết, xuất phát điểm của thầy mình quá cao, chỉ nói đến một thân đoan chính khí chất bất phàm này của thầy, cũng đủ cho cậu dùng cả đời để học.Thế nhưng Cao An vẫn một mặt buồn rười rượi nặng nề tâm sự như lúc nãy, "Em đứng lên đi, không giận em."

"Em không tin."

Mông Giản sờ sờ đầu mũi, vội vàng nói mấy lời tìm chết, "Lúc vào cửa thầy cũng không có tức giận, em nói vài câu mới thay đổi sắc mặt."

Cao An không kiên nhẫn, đập bàn thật mạnh, giận giữ nói: "Thế nào cũng phải đợi tôi đánh em mới được có đúng không?"

Mông Giản rụt cổ, lo lắng nở một nụ cười cầu hòa, "Nếu em thật sự chọc thầy tức giận, có ăn bao nhiêu đánh cũng là em nên chịu..."

Lời này nói ra thật sự gặp may, Cao An vừa mới làm thầy chưa từng nghe qua, Cao An trước nay làm đệ tử cũng chưa từng nói qua, tuy rằng lí do vốn dĩ là Ông Cần Nguyên trước nay đều chỉ cầm thước lên là đánh, chưa từng cho anh cơ hội nói chuyện.Nhưng, nếu người phạm sai lầm chính là Mông Giản hoặc là những vị sư huynh thường mang đến niềm vui cho thầy kia, liệu họ sẽ có đủ thời gian nói được những lời ngoan ngoãn khiến người đau lòng như vậy chứ?Cao An theo bản năng suy nghĩ ra vài vấn đề như vậy, lại nỗ lực áp xuống, đột nhiên hờn dỗi, đứng dậy tự mình đỡ Mông Giản lên, nhìn vẻ mặt kinh sợ của nó, tỏ vẻ mới lạ mà hạ mình một chút."

Không phải tức giận với em, hôm nay... hiệu quả giảng bài trên lớp không tốt lắm, trút giận lên người em.

Lần sau thầy... thầy sẽ chú ý."

Mông Giản không khỏi mở to hai mắt nhìn.Chỉ cần là người có lỗ tai đều sẽ nghe ra được Cao An đang nói lời xin lỗi với cậu, Mông Giản trong nháy mắt hoảng loạn đến chân tay luống cuống.

Lùi về sau một bước, cẩn thận hỏi: "Thầy, thật sự không phải giận em?"

Cao An lắc đầu, ho một tiếng tìm về uy nghiêm của bản thân, "Đi làm chuyện mà em nên làm, ngày mai báo cáo tiến độ đọc sách nếu có vấn đề gì, đừng hy vọng xa vời rằng thầy sẽ nhẹ tha cho em."

"Vâng, thầy yên tâm."

Mông Giản nghiêm túc đồng ý, đỡ thầy ngồi xuống, rót lại nước trà, lại đứng yên bên bàn hai giây, nhẹ giọng nói: "Thầy, cái mà thầy nói là 'trút giận lên người em' ấy cũng là việc khó tránh khỏi, ngoài ý muốn mà thôi, thầy đừng vì thế mà buồn lòng.

Em là học sinh của thầy, là người không muốn thầy để ưu tư trong lòng nhất, tức giận nhiều sẽ hại gan.

Chỉ cần trong lòng thầy vui vẻ, dù thầy có vì chuyện khác mà đánh em, em cũng sẽ nhận."

Cao An ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên đứng nghiêm chỉnh đĩnh bạt dưới ánh nắng vàng ươm, không nhìn rõ được biểu tình, nhưng lời này dù nghe thế nào cũng là nghiêm túc, không khỏi ấm áp trong lòng.Nhẹ nhàng cười cười, nói: "Phải trút giận lên đệ tử đắc ý của mình mới có thể hết bực bội trong lòng, thầy cũng không độc ác đến mức đó."——24 giờ đồng hồ nữa thôi là bão vào mình rồi.Hôm nay thành phố bắt đầu cho học sinh nghỉ học, siêu thị tấp nập người, cây cối bị chặt đầy đường, ai cũng lo gia cố nhà cửa, dự trữ lương thực, sơ tán chuẩn bị đối phó với trận thiên tai này.Miền Trung vào mùa rồi, sắp tới chắc cũng mưa gió bão lũ liên miên, nghỉ đến là mệt trong người hicc.

Chẳng biết cây sake trước cửa nhà có bật gốc bay đi luôn không nữa...
 
[Huấn Văn] [Edit] Chí Giản
Chương 12 (1)


Hic đi đọc ké truyện nhà chị HoaNang931 mà thấy các chị bé độc giả réo Chí Giản huhuu, có lỗi quáaa.

Em chủ nhà bận học thiệt ạ nhưng em sẽ cố ra chương cho mọi người í, nhỡ lâu quá mọi người không thấy em trồi lên thì nhắn tin nhắc em miếng nha, em quên thôi chứ không phải em cố tình đâu, thiệt á 🥹Nhma được gọi là "em chủ nhà" nghe thích thiệt kekeee =)))——"Tối hôm qua em làm gì vậy?"

Mông Giản vừa ngáp xong một cái, miệng còn chưa kịp khép lại đã nhìn thấy thầy không biết đứng trước mặt mình từ lúc nào, biểu tình nghiêm túc."

Hỏi em đó!

Mới sáng sớm ra, làm gì mà ngáp suốt như vậy?"

Hỏi mà không nghe trả lời, sắc mặt Cao An càng xấu đi, cong ngón tay gõ xuống mặt bàn nhắc nhở."

Em..."

"Đứng lên nói."

Cao An mắng, "Thầy đứng hỏi chuyện, em ngồi trả lời, quy củ của em cũng tốt nhỉ!"

Mông Giản vội vàng đứng dậy, chiếc ghế dưới chân bị động tác đột ngột của cậu đẩy ra xa nửa thước, chân gỗ kéo lê xuống sàn tạo nên âm thanh chói tai khó chịu.

Lần này không dám chờ thầy hỏi lại, Mông Giản chủ động hạ tầm mắt nói, "Tối hôm qua em thức xem đá bóng, em sai rồi."

Cao An cúi đầu nhìn cái ót đang cúi xuống trước mặt mình, giọng lạnh đi, "Trận nào?"

Mỗi chữ đều ngập tràn lửa giận, Mông Giản càng không dám không đáp, cúi đầu như cũ, cuối cùng dùng giọng nói nhỏ nhất mà thầy có thể nghe được trả lời, "Là trận bóng kỷ niệm Barcelona thành lập 100 năm, đá với Brazil ạ."

Cao An cười nhạt, "Vậy hôm nay em còn đến làm gì?"

"Thầy..."

Mông An bất an xê dịch, "Em biết sai rồi."

"Sao phải vậy chứ..."

Cao An bỗng nhiên cực kỳ nổi giận, tiếng mắng càng lúc càng cao, "Bây giờ là tháng tư, từ lần đầu em gặp tôi đến bây giờ đã hơn một năm rồi, Mông Giản!

Em không hiểu tính tình của tôi, hay dù biết rõ rồi cũng không hề sợ hãi?

Cứ ba ngày lại hai lần phạm sai, phạm sai xong thì cúi đầu chạy đến trước mặt tôi, nói em biết sai rồi em không dám nữa, nói thầy ơi đánh em đi!

Mông Giản, em dám đùa giỡn với tính khí của tôi sao?"

Mông Giản làm sao chịu nổi trách mắng như vậy, uốn gối quỳ xuống, eo lưng thẳng tắp, "Em không dám, thầy ơi... em thật sự biết sai rồi.

Sẽ không có lần sau ạ."

"Lời này tôi nghe đã nhàm."

Cao An ngữ khí lạnh nhạt, thoáng bước tới trước, áp lực khiến hơi thở của Mông Giản cũng yếu đi vài phần."

Mông Giản, em dám không xốc dậy tinh thần, đến trước mặt tôi làm bộ làm tịch, có gánh chịu nổi hậu quả hay không?

Còn không bằng ngủ cho sướng hẳn đến, tôi sẽ chỉ phạt em lười nhác, em cũng thoải mái hơn một chút."

Mông Giản cúi đầu nhẹ nhàng lắc lắc, "Em không thể đã sai càng sai thêm.

Thầy.... ban nãy em ngồi học quá mệt, thầy cho phép em quỳ học được không ạ?

Quỳ sẽ tỉnh táo hơn."

Cao An tức giận đến cười không ngừng, liên tục gật đầu, "Được lắm, sao lại không được!

Học sinh tôi dạy qua một năm càng trưởng thành hơn, tự mình nghĩ ra được biện pháp!

Hôm nay Barcelona đấu với Brazil, ngày mai Real Madrid đá với Liverpool, sau này còn bao trận, bao giải nữa, em định cứ quỳ ở đây suốt ba năm chứ gì?"

Sắc mặt Mông Giản trắng bệch, cậu thực sự không thể nào biện giải.

Xem đá banh suốt đêm trong tiệm net vốn chỉ là chuyện riêng của cậu trong thời gian nghỉ ngơi, nhưng một khi đã để ảnh hưởng đến trạng thái học tập, đương nhiên là cậu sai lớn rồi.

Cậu muốn nhận sai, nhưng không ngờ lời nói ra trong lúc vội vàng lại khiến thầy giận đến như vậy."

Em... em lần sau không dám nữa, thầy ơi, em cũng không dám để ảnh hưởng đến học tập.

Thái độ học tập em không tốt, không cố gắng tiến bộ, thầy..."

Theo bản năng muốn nói thầy đánh em đi, lại nhớ đến lời thầy vừa mắng cậu, cuối cùng cũng không dám nói nên lời.Phía cửa gỗ nhẹ nhàng vang lên vài tiếng gõ, không đợi Cao An lên tiếng liền mở ra.

Chỉ duy nhất một người có đủ tư cách làm như vậy, Cao An xoay người, cúi đầu khom lưng, "Thầy."

Ông Cần Nguyên nhàn nhạt đáp một tiếng, không nhanh không chậm đi đến, đưa đồ vật trong tay cho Cao An, "Đi ngang qua, thuận tay đưa ít trà cho cậu."

Cao An trên mặt treo ý cười, nhẹ giọng cảm ơn thầy, mở gói trà ngửi ngửi, ngạc nhiên hỏi: "Là Minh Tiền Long Tĩnh ạ?"

"Đúng vậy."

Ông Cần Nguyên ngồi xuống sô pha, tùy tay gõ gõ, "Mông Giản thích uống loại này, nhà ta được tặng, trong nhà cũng không ai uống."

Tất cả niềm vui, sự ngạc nhiên hạnh phúc lần lượt mất đi trên gương mặt ngượng ngùng của Cao An, anh nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, cất gói trà đi.

Mông Giản khàn giọng, "Cảm ơn sư gia."

Ông Cần Nguyên cười cười, duỗi tay nắm lấy tai cậu, giọng nói dịu dàng bất ngờ, "Giản Giản, phạm phải sai lầm gì?"

Mông Giản ậm ừ hai tiếng, quay đầu trộm nhìn thầy, thấy thầy mình sắc mặt trầm xuống, cũng không biết đang nghĩ gì, dường như chẳng hề nhìn cậu.

Vì vậy, cậu chỉ đành chậm chạp kể lại lỗi sai của mình, sắc mặt đỏ bừng.

Vừa nói xong, Ông Cần Nguyên mạnh tay nhéo tai cậu, sắc mặt trầm xuống, "Chuyện đó là không nên."

Mông Giản cúi đầu, "Sư gia, thầy, con biết sai rồi, thực sự biết sai rồi."

Ông Cần Nguyên vỗ vỗ đầu cậu, giọng điệu như vỗ về con nít, "Đi, lấy thước quỳ xuống nhận sai thỉnh phạt với thầy con, sau này không được như vậy nữa."——
 
Back
Top Bottom