Lãng Mạn [ HSK ] Tìm em trong trang thơ bỏ dở.

[BOT] Wattpad

Ban Quản Trị
25/9/25
78,442
0
0
401891641-256-k451017.jpg

[ Hsk ] Tìm Em Trong Trang Thơ Bỏ Dở.
Tác giả: Daisy210911
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Từng chap là từng scenario/ AU khác nhau.​
 
[ Hsk ] Tìm Em Trong Trang Thơ Bỏ Dở.
Thu Hà Nội


Mùa thu đến, mang theo cái ngát hương của hoa nhài.

Nó len lỏi, nó rúc vào lớp lớp áo quần của người đi rong, nó từ từ mà cuốn theo từng ngọn gió mà nhẹ nhàng chìm vào cảnh thu Hà Nội.

Cái bầu trời chẳng một gợn mây vắt ngang, xanh ngắt.

Xanh đến mức ở cái màu xanh ý hất lên quần áo, tô lên gương mặt của những người đi bộ cái chất xanh trong vắt, phủ lên cả cái đám người một sự bình yên chẳng thể diễn tả.

Cơn gió heo may gợn qua, thổi bừng lên cái hồn của mùa thu, kéo theo những tán lá khô lao xao trên nền đất, hoài như tiếng trẻ con ríu rít oà lên khi được ẵm lên bởi làn gió mát rìu rịu.

Khung cảnh ấy, nổi lên hai người con trai, tay trong tay mà băng qua từng nẻo đường, con phố.

Hoàng và Khang.

Hoàng và Khang.

Miệng Khang thì cứ ríu rít, oà lên lúc thì cái này, lúc thì cái kia.

Dường như chưa bao giờ được thấy cái đặc sắc của thu ngoài Bắc.

Nụ cười tươi trên môi với chiếc miệng chẳng dừng thao thao bất tuyệt về ti tỉ thứ.

Hoàng thì gật đầu thủ thỉ, mỉm cười dịu dàng với người nam nhi bé hơn cả cái đồng.

Ánh nhìn ấy sao mà dịu dàng, trìu mến, như là những lời yêu mà chẳng thể bộc bạch ra hết.

Lâu lâu, thấy được gương mặt anh thoáng bất ngờ với khuôn mặt yêu nghiệt kia, rồi lại bế sốc cậu lên mà khúc khích lên tiếng cười.

Ánh nắng rọi theo hai người, cái nắng ban mai, chẳng gắt mà chỉ ướm lên họ lời chúc phúc bình yên.

Lời chúc phúc cho tình yêu vĩnh cửu mà trọn vẹn mãi bên nhau.
 
[ Hsk ] Tìm Em Trong Trang Thơ Bỏ Dở.
Kẹp cổ


"Anh Steven bỏ em ra đi mà!!"

Thằng Khang nó đang trong một cái thế bị động.

Steven thì ép sát mà kẹp cổ nó giữa những thớ cơ, dồn ép nó trong khi đang hỏi tội.

Còn đầu óc nó thì chỉ quay cuồng ở việc là.. mặt nó đang áp hẳn vào ngực của ảnh.

Cái ngực to chà bá của ảnh ý.

Thực ra thì, từ cái hồi quay Mưa đỏ, nó thật sự phải công nhận là, Steven rất đô.

Rất đầy đủ điện nước với cái thân trên có chút.. phồng phao.

Ban đầu nó cũng không để ý đâu, nhưng khi cái thứ mềm mại kia chạm vào má, nó như đã bừng tỉnh ra.

Nó ngại.

Nó siêu ngại.

Bình thường thì nó rất lì lợm với mí anh, nhưng đến tận mức này thì.. nó lại hơi hèn mọn mà thu mình vào vỏ ốc, e thẹn mà trốn đi.

Nó giấu cái sự ngại ngùng của mình sau những tiếng cười khúc khích mà cố gắng mà vùng ra khỏi cái đôi tay đấy.

Steven ban đầu cũng chả để ý, dù đã hỏi tội xong cơ mà vẫn cứ giữ lấy cái thân thon thả, kẹp cái cổ giữa hai khớp tay của mình.

Ban đầu thì có là như thế, nhưng rồi, tai thằng Khang cũng ửng hồng lên khi mà nó gắng hết sức mà giữ khoảng cách với hai cái túi nước kia.

Tất nhiên, việc đấy cũng không qua mắt được Steven.

Thằng Steven ban đầu thấy vẻ mặt lúng túng của thằng Khang thì có hơi chững lại, rồi lại nhếch môi cười mà càng đè thằng Khang vô người mình hơn.

"Trời ơi, mới tí thôi mà đã đỏ hết cả tai rồi đây này!"

Steven thốt lên với cái giọng thích thú, rồi nhẹ nhàng lấy bàn tay còn lại mà búng vào cái tai đang nóng đỏ lửa ấy.

Tiếng lắp bắp phủ nhận của Khang càng chỉ khiến cho tiếng cười của Steven vang vọng cả căn phòng khách sạn.

"Thích đến mức đó hả?"

"Anh trật tự đi trời.."
 
[ Hsk ] Tìm Em Trong Trang Thơ Bỏ Dở.
Cổ áo lệch


"Ê Khang, cổ áo bị lệch."

"Ò.

Mơn anh Steven nha."

Thằng Khang nó hí hửng mà ngắm bản thân mình trong gương, cái tay thoăn thắt mà hoàn thành sửa lại cái cổ áo sao cho trông nghiêm chỉnh.

Mắt của Steven ghim lên cái cổ áo trước còn xộc xoạc của Khang, giờ đã ngay ngắn.

Ánh mắt đăm chiêu, nhìn chằm chằm vào cái cổ áo đó.

Rồi như một thói quen quen thuộc...

"Ẹc."

Cái bàn tay to lớn ấy bỗng dưng cầm trọn chiếc cổ của Steven trong lòng bàn tay, giữ một lực chắc mà vẫn tránh để lại dấu vết, kéo từ môi của Khang một tiếng ré lên.

"Ê nha em vừa chỉnh lại cái vạt áo!"

Thằng Khang nó vùng vẫy, cố gắng mà gỡ những đầu ngón tay thận trọng mà luồn qua, bao trọn lắm cả cái cổ của mình.

Anh Steven phì ra một tiếng cười, rồi bỗng kéo mạnh thằng Khang về phía mình mà giảm khoảng cách của hai người.

Hai đôi mắt chạm nhau, đăm chiêu rồi Khang e thẹn mà lia đi nói khác.

"Sắp họp báo rồi mà anh còn này kia á hả."

"Em làm như mất cả tiếng đồng hồ ý."

Thằng Khang tỏ ra bất ngờ rồi lại cái tông giọng chọc chọc của mình.

"Trời ưi, có ai nói với em là anh Steven lại thích động chạm thế đâu."

Nó cười khanh khách, cái ánh nhìn dường trêu chọc mà cứ như đang thách thức lại.

Rồi bỗng chốc kêu lên tiếng oai oái khi bị Steven ghì chặt cổ, kéo bật về phía mình.

"Không phản đối có nghĩa là cho phép rồi nhé."

Anh thủ thỉ, rồi nhẹ nhàng rướn người xuống mà trọn lấy đôi môi của Khang.

Ban đầu, anh còn nhẹ nhàng mà sâu lắng, để Khang có thời gian mà làm quen.

Nhưng rồi, anh thèm khát, ngấu nghiến, đễn nỗi bật máu ở môi Khang.

Nhẹ nhàng, anh ghì thêm lực ở cổ để Khang khẽ tách đôi môi mà hớp lấy những ngụm không khí, cũng chỉ để bị chặn lại bởi đôi môi và chiếc lưỡi nhẹ nhàng luồn vào, hút cạn cái mùi mật ngọt của Khang.

Thằng Khang nó đã bao giờ có bạn gái đâu, nói gì đến hôn.

Mà còn là bị một thằng đàn ông hôn đến khi hết hơi thở.

Nó đập nhẹ vào lòng ngực Steven, cố gắng đưa lưỡi mình mà lấy lại cái thế trên, nhưng rồi cũng bị sự thuần thục của Steven mà khuất phục.

Sau một hồi giằng co qua lại, thằng Steven cuối cũng tha cho Khang mà nhẹ nhàng kết thúc nụ hôn.

Thằng Khang thì mặt đỏ bửng, hơi thở gấp gáp mà hớp lại những ngụm ô xi sau nụ hôn cuồng nhiệt.

"...

Để anh chỉnh lại cổ áo cho em."

"Anh biết điều đó."
 
[ Hsk ] Tìm Em Trong Trang Thơ Bỏ Dở.
Khang


Khang nhìn vậy thôi, chứ cũng 25 tuổi rồi, còn trẻ con nữa đâu.

20 tuổi, chân ướt chân ráo, Khang bước vào nền điện ảnh nước nhà với một niềm khát khao muốn tìm lại bản thân.

Và bây giờ, 5 năm hành nghề, nó cứ hoài nghĩ nó mới chỉ có đôi mươi, vẫn là đứa nhóc ấy.

Khang luôn thầm nghĩ về độ tuổi của mình mà chấn chỉnh, đôn thúc, nhắc nhở bản thân giữ lấy cái bức tường kiên cố mà trưởng thành, ra dáng đàn ông.

Cho đến khi nó gặp Hoàng.

Hoàng là một người anh, một người hậu bối so với nó trong lĩnh vực phim trường, một người đồng nghiệp của nó trong dự án Mưa đỏ.

Và đặc biệt hơn cả, Hoàng, là người chiếm trọn trái tim và tâm trí của Khang trong một ánh nhìn.

Ban đầu, thằng Khang cũng chỉ nghĩ gợn sóng trong biển sông lòng nó cũng chỉ là cái thứ rung động trẻ con, từ đấy mà giấu anh em.

Cho đến khi chính môi Hoàng thầm thì lời tỏ tình, với đôi tay nhẹ nhàng luồn vào ngón tay của nó.

Khi nó còn chưa định hình, miệng nó đã lấp bấp hai tiếng đồng ý khẽ trong cổ họng.

Nó chẳng thể nào cầm được lòng trước đôi mắt không biết nói dối mà tran chứa biết bao dịu dàng và tình thương của Hoàng khi anh nhìn mình.

Sau đấy, là những ngày Khang với anh Hoàng bên nhau.

Nó đã từng mấy cuộc tình gà bông thời còn đi học với mấy cô bạn nữ.

Cơ mà..

đây là lần đầu tiên thằng Khang hẹn hò với một người con trai.

Anh Hoàng thì dịu dàng phải biết.

Tinh tế, ga lăng, thật thà và cái quan trọng nhất, qua cái ánh mắt ấy.

Nó cảm nhận được cái tình thương thật của Hoàng với mình.

Đây là lần đầu tiên nó hẹn hò với nam.

Cũng như là lần cuối.

Do, thằng Khang giờ đã có được anh rồi, nó không buông ra đâu.
 
[ Hsk ] Tìm Em Trong Trang Thơ Bỏ Dở.
Nắng và biển


"Anh Hoàng."

Lời thủ thỉ, nhẹ nhàng, mà sao lòng Hoàng nặng trĩu, chỉ muốn nôn khan ra cái nỗi lo lắng chìm ỉm trong lồng ngực.

Khang thì giữ khoảng cách với anh, ánh mắt tránh né mà chẳng muốn đối mặt với người trước mặt mình, người mà anh đã thương, và sẽ đóng cái nỗi lòng ấy vào lồng kính để mà nhớ.

"...

Mình chia tay nha anh."

....

"Anh Hoàng ơi!

Nhìn kìa, ngọn sóng biển cao chưa!"

Thằng Khang nó chỉ về phía rặng cát xa vời vợi mà reo lên, rướn người về nơi vách đá để thưởng lấy cái hương mặn đặc trưng của vùng biển.

Hoàng trìu mến nhìn rồi dịu dàng đan tay của mình với con người còn đang ríu rít, thích thú như tìm được món đồ chơi mới.

Thằng Khang nó hơi khựng lại, rồi nở một nụ cười thật tươi mà khúc khích.

"Trời, anh Hoàng sến súa dữ vậy."

Nó nở cái nụ cười yêu nghiệt, trêu đùa mà húc vào vai anh cái nhẹ nhàng, tuy vậy vẫn theo thói quen mà siết lấy bàn tay to lớn của Hoàng.

"Anh thương em."

Hoàng thủ thỉ vào làn tóc thoảng hương mặn mà của biển cả.

Khang thì chầm lấy cái thân người lớn hơn mình.

Cảm giác biết mình được nuông chiều, Khang hạnh phúc biết bao.

....

"Khang, em đã suy nghĩ kĩ chưa?"

Hoàng chưa tiến lại gần em ấy, mà chọn cách đứng một khoảng cách thích hợp.

Anh tôn trọng quyết định của em, dù cho anh cứ như đang bị cả ngàn lưỡi dao lam bén vào tim, rạch mạnh mà toác cả những mạnh máu, những thớ da chỉ khắc mỗi tên em.

Anh không muốn chia tay.

Nhất là với em.

Anh không muốn lỡ lầm mà bỏ lỡ cơ hội được yêu người mình thương.

Khang cứ hoài giấu gương mặt mình đi.

Em giữ cái thế quay nửa người, vờ như muốn kết thúc cuộc trò chuyện mà chuồn đi mất.

Do Khang biết, Khang mà thấy cái ánh nhìn dịu dàng mà trìu mến kia, em sẽ không cầm nổi lòng mình mất.

Tiếng đập thổn thức bên tai, đầu óc nặng inh ỏi, bàn tay hơi run lên.

Khang trong tâm trách móc anh, cớ sao lại mang trên ánh mắt chan chứa tình yêu nhiều đến thế, đến phát bực.

"Em nghĩ kĩ rồi."

Khang thầm thì, người nó quay định bụng rời đi, thì một bàn tay nắm giữ nó lại.

Cổ tay của nó cuộn tròn trong lòng bàn tay của anh, vừa như in.

"...

Dù không biết anh đã làm gì phật ý em, hay không đủ tốt ở đâu."

Cái bóng người to lớn bỗng dưng xuất hiện ngay đằng sau thằng bé.

Khang nó đứng im lìm, không dám nhúc nhích khi nó cảm nhận được cái sắc hương của nắng ấm - đặc trưng của Đỗ Nhật Hoàng.

Cúi xuống, anh vùi mình vào thân hình người nam nhi bé hơn, mà thủ thỉ có chút nũng nịu, rưng rưng, không nỡ.

"Anh có thể.. dùng tình thương này để bù đắp cho em, được không?"

Vì anh muốn thấy trong hôm nay, là khi hai ta cùng nhau quay trở về nhà mà cười phá lên trong ánh nắng ban mai, cùng với từng làn sóng vỗ dập dìu lên bờ cát.
 
[ Hsk ] Tìm Em Trong Trang Thơ Bỏ Dở.
Tiếc


Steven trầm tư mà dịu dàng đắm ánh mắt của mình lên dáng người nhỏ nhắn cuộn tròn mình trong chăn, trước khi rón rén mà nhấn lên gò má của cậu em kia một cái hôn bất chợt.

Một cái chạm vụng về, dịu dàng nhưng cũng ám cái nhìn muội tình lên cái không gian khách sạn này.

Một cái chạm như sợ hãi, như để tránh đối phương thức dậy trong tình cảnh này, cái tình cảnh thật quá ngại ngùng để tóm gọn lại trong những câu chữ tĩnh.

Ngập ngừng, anh quan sát từng hơi thở đều đều của Khang, cái lồng ngực nhấp nhô hay hàng mi cong veo, nhắm hờ hững.

Anh sợ.

Có lẽ do cái sự thật là, anh và Khang chẳng là cái gì của mình để có thể tự tiện trao cho nhau những cử chỉ như vừa rồi.

Anh đã đi quá một giới hạn, và giờ, cái nỗi lưu luyến và sầu bi cứ cuộn tròn trong đáy lòng anh.

Lưu luyến vì đã không quyết liệt, tiến thêm một bước nữa mà trọn lấy thân người đang im giấc say nồng trước mình.

Sầu bi do nỗi lo lắng khi Khang phát hiện.

Không phải sợ do Khang kì thị tình yêu này.

Mà là do, Khang có đã người bên mình, một người nam nhi mà đã nhanh hơn anh, mãnh liệt và quyết tâm hơn anh.

Anh tiếc, tiếc lắm chứ.

Sự sợ hãi đã lồng sợi vải qua mắt anh, thít chặt lại mà chẳng để anh nhận ra rằng, thằng Khang cũng có một chút cảm tình với mình, và đã đợi anh ngỏ lời.

Nhưng, đã có người đến cuỗm em đi mất rồi.

Steven, lòng trầm xuống, lấy những đầu ngón tay mà nhẹ nhàng vuốt lấy cái gò má ửng hồng đó, đôi tay kia níu mà đan vào nhau, cứ giữ lấy như thế mà không muốn buông.

Ước gì, anh không phải hèn hạ, giấu giếm cái tình yêu phừng phực trong lòng, nhưng đáng xấu hổ này.

Khang à, anh xin lỗi.

Xin lỗi vì đã hèn nhát, vì đã để em chờ.

Và cũng vì đã làm vụt mất đi một buổi sớm mai, có em và anh bên nhau, hoà tiếng lòng yêu thương.

———————————————

"Anh Steven, hôm qua em đang ngủ cứ nghe tiếng sột soạt gì ý, sợ lắm luônnn"

Thằng Khang nó đi bên cạnh, cái miệng cứ chu lên chu xuống mà có đôi chút gì đó bẽn lẽn, e thẹn khi nó cứ níu cái tay áo của anh.

"Vậy hả?

Lo xem có mất đồ gì không."

Steven thuận miệng hỏi thăm em, trong lúc ấy cũng chỉ biết tự thầm với bản thân với hy vọng rằng em không nhận ra điều gì bất thường trong cách ứng xử của Steven với em hôm nay.

"Trời.. mong là không mất gì."

Ngốc ạ.

Anh là người bị mất này.

Mất đi cái ánh nhìn dịu dàng, mật ngọt mà yêu kiều, đỏng đảnh đấy.

Mất đi cơ hội được đồng hành cùng em trên quãng đường đời.
 
[ Hsk ] Tìm Em Trong Trang Thơ Bỏ Dở.
Giày cao gót


Trong cuộc gặp mặt cinetour hôm nay sẽ chẳng có gì đặc biệt, cho đến khi Khang nó than vãn vì cái giày cao gót của mình.

Khang vốn dĩ có một chiều cao hạn hẹp so với những anh em diễn viên chung, nhất là khi mà ảnh cứ lẽo đẽo mà gắn chặt với Hoàng hoặc Steven, hai cái người cao hơn cả một cái đầu.

Nó cũng tự biết thân biết phận, nhận thức được rằng, nó mà muốn đứng lên "đấu tranh" hai cái bên này, thì nó cần chiều cao.

Nên từ khi ấy, cứ mỗi lúc có sự kiện, nó luôn đi cái đôi cao gót phải độn từ 3-4cm.

Được cái, đôi cao gót vừa không đội được bao nhiêu, vừa khiến chân Khang đau nhức mà ửng đỏ, xước chân khi mà đeo.

Không chỉ vậy, những lúc di chuyển, nó còn suýt ngã lộn cổ xuống lan can do bị quẹo chân.

Hai cái ông anh ban đầu cũng chọc nó, rồi cũng khuyên can đùa đùa.

Cơ mà, sau khi thấy nó suýt rớt từ cầu thang xuống thì vẻ mặt của hai ảnh đanh lại, lộ ra cái vẻ bất lực mà lo lắng cho cái tính cứng đầu của nó.

"Khang."

Steven với Hoàng kéo nó sang một bên rồi khoanh tay, nhìn nó cứ như thể để xử tội.

Nó thì chỉ biết cười hề hề mà xua tay, cố gắng thoát ra khỏi cái ánh nhìn kìm cặp của hai người nam nhi.

"Mấy anh.. hoi mà."

Nó cười xuề xoà, rồi bỗng bị cái bàn tay của Steven nắm vào lớp tóc mà giật ngược lại, răn đe nó.

"Người lớn nói mà em không biết nghe hả?

Em suýt nữa thì bị ngã xuống từ cầu thang đó!"

Thằng Khang nó la la oai oái, lắc đầu ấm ức mà kêu lên.

"Em mới đeo vài ngày chưa quen, rồi sẽ quen thôi màa.

Mấy anh cho em đeo đi."

Nó nũng nịu với mấy anh.

Cái chân đang nhức điên người, cái đôi gót nó cứ cạ cạ vào làn da của Khang, làm ửng đỏ mất cả một vùng.

Đôi mắt của thằng Hoàng nó lia đến cái mắt cá chân bị bong ra một mảnh da của Khang, rồi cũng chỉ biết thở dài và vỗ vỗ cái đầu của Khang.

"Bỏ cái đôi cao gót đấy ra."

"Em còn gì để đi đâu.

Không lẽ đi chân đất?"

"Anh bế."

...

"?"

"?"
 
Back
Top Bottom