Siêu Nhiên [HP] Định mệnh?

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
317629834-256-k342495.jpg

[Hp] Định Mệnh?
Tác giả: Izumimidoriki
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Chỉ là 2 kẻ xa lạ, vô tình gặp gỡ và ràng buộc lẫn nhau.

Văn phong còn non nớt, có khi sai xót mong được chỉ bảo thêm.​
 
[Hp] Định Mệnh?
Văn án & gtnv


Chỉ là một lần gặp gỡ vô tình, lại khiến cho hai kẻ vốn chẳng liên quan tới nhau cùng bước tiếp trên con đường dài.

Hay nói đúng hơn là gã đã từng bước tiến sâu vào thế giới của em.

Theo cách của riêng gã.

-Mày với thiếu gia nhà Coffey yêu nhau à?

Con bé phun hết trà trong miệng ra, ngỡ ngàng nhìn đứa bạn thân của mình với khuôn mặt ngu ngơ.

Là ai thất đức tới độ đi đồn nó với người chồng quốc dân của bao người vậy???

-Mày nhìn mặt tao có giống bị ngu không?

-...

Hai người đã ngồi đây gần nửa tiếng đồng hồ và nó vẫn cố lờ đi ánh mắt của hắn.

Không lẽ hắn biết nó bị đồn là đang yêu đương với hắn rồi...

GTNV:

Tên: Rosabella Rowan Ellen

Đũa: Làm từ gỗ cây tần bì, lõi là lông đuôi phượng hoàng, dài 11 inches.

Sở thích: Đọc sách, trồng cây, ngủ,...(sẽ cập nhật thêm)

Ghét: Đắng, chó, bệnh,...(sẽ cập nhật thêm)

Ngoại hình: Tóc dài, hơi xoăn ở đuôi tóc, màu trắng.

Mắt xanh.
 
[Hp] Định Mệnh?
1. Định mệnh?


Tiểu công chúa nhà Ellen sáng giờ không biết bận rộn gì, cứ loay hoay trong phòng mãi.

Phu nhân Ellen vốn đang thư giãn cũng bị em làm cho sốt ruột theo.-Con xem, xinh đẹp như vậy mặc gì cũng rất đẹp!Dù rất vui khi nghe mẹ nói vậy nhưng em vẫn lo lắng, liệu chiếc váy này có hợp với em không?

Trông có bị già quá hay trẻ con quá không...

Em cứ quay cuồng mãi cho tới khi cha em bước vào phòng.

-Cha, con nên mặc cái gì bây giờ!?Gia chủ trầm ngâm trước câu hỏi của cô con gái cưng nhà mình, cũng không biết nên trả lời như nào cho thỏa đáng.

Cả cái tủ quần áo to lớn luôn được thay đổi hằng năm cho phù hợp với cô bé, mặc bộ nào cũng rất hợp.-Trông con rất đẹp, thiếu gia nhà Coffey sẽ không để ý đâu.Ông an ủi cô bé, không biết nói gì hơi vì cô bé đang lo hơi quá thật.

Mới có 5 tuổi thì già cái gì chứ, chỉ toàn lo xa.

Hơn nữa cậu nhỏ kia sẽ không nói ra mấy câu sát thương cao như vậy.

Sau công tác tư tưởng của cha mẹ, cuối cùng em cũng ổn định tâm trạng và đi xuống dưới nhà.

Gia đình nhà người ta sắp tới mà em vẫn cứ run mãi, lo mình sẽ làm gì sai.

Sau 10 phút chờ đợi, ngọn lửa to lớn bùng lên màu xanh lam, cả gia đình nhà Coffey bước ra.

Em vội đứng dậy, bước đến bên cạnh cha mẹ em.

Dù đã lặp lại động tác chào hỏi hàng trăm lần, đến mức hoàn hảo nhưng hiện tại em vẫn lo mình sẽ làm ra sai sót.-Buổi sáng tối lành, chào mừng mọi người đã tới dinh thự Ellen.Tay em giữ mép váy, hơi run lên vì lo lắng, nụ cười có chút cứng ngắc.

Chung quy lại vẫn khá hoàn mĩ so với những đứa trẻ cùng tuổi.

Đứng trước áp lực từ hai người họ mà không khóc ré lên đã là dũng cảm lắm rồi.-Tiểu thư Ellen quả thực tài giỏi như lời đồn.Gia chủ Coffey không tiếc lời khen ngợi cô bé, vốn đến đây cũng vì quan hệ giữa hai nhà.-Cảm ơn lời khen của ngài.Em ngoan ngoãn nói, vẫn giữ nụ cười lịch sự ban đầu nhưng trong lòng đã sớm khóc thành dòng sông.

Khí thế từ hai người họ quá mức áp đảo, khiến chân em còn run hơn.

Cha em bước lên trước, bắt chuyện với gia chủ.

Phu nhân Coffey cũng nói chuyện với mẹ em, còn em đứng một bên như búp bê xinh xắn dùng để trang trí.

Chợt em nghe tiếng cười khe khẽ phát ra ở bên cạnh.-Căng thẳng lắm sao?Hóa ra là thiếu gia nhà Coffey, người mà em thầm ngưỡng mộ từ lâu.

-Có một chút...Thực ra là nhiều chút, nhưng em không muốn thừa nhận trước mặt anh.

Nếu thực sự thừa nhận bản thân rất căng thẳng khi biết gia đình anh tới thì xấu hổ lẳm.

Em sợ anh sẽ cười nhạo em.Nói em lo xa cũng được, nhưng em cứ bị overthinking...

Do dự mãi mới dám rủ anh qua thư viện chơi.

Lúc đó em nghĩ em đã dùng hết sự can đảm của đời mình.

Sau này mới biết hóa ra em còn can đảm hơn thế nhiều.

Nhưng đấy là chuyện của sau này, tính chuyện của hiện tại đã.

Tuy chỉ hơn em một tuổi nhưng anh giỏi hơn em rất nhiều, cái gì anh cũng biết.

Hoặc do hiểu biết của em quá hạn hẹp nhưng đối với em, anh vẫn rất hoàn hảo.

Nhìn anh đọc sách mà trong lòng em như lửa đốt.

"Có nên bắt chuyện không hay để ảnh đọc sách vậy mãi..."

Đột nhiên anh đóng quyển sách lại, như đọc được suy nghĩ của em mà quay sang em chủ động bắt chuyện.

-Em có thể dẫn anh đi tham quan xung quanh được chứ?-Đ-Được chứ ạ!!Vì quá căng thẳng nên em vô tình nói lắp bắp, dù anh đã nói không sao nhưng em vẫn vô cùng xấu hổ.

Nếu phu nhân Coffey là thần tượng của bao vị phu nhân thì anh chính là thần tượng trong lòng nó.

Hai đứa trẻ đi loanh quanh dinh thự, hầu như chẳng có gì đặc biệt.

Ngoại trừ khu vườn xinh đẹp do mẹ và em tự tay chăm sóc, cả dinh thự ít có nét gì đặc sắc.

Sau khi đi vòng quanh dinh thự, em dẫn anh ra khu vườn mà em tự hào nhất.

-Khu vườn này do em và mẹ tự tay chăm sóc đó!Vẫn chỉ là trẻ con 5 tuổi, đôi mắt em sáng lấp lánh và cười vui vẻ khi chỉ anh xem khu vườn nhỏ.

Em rất muốn được anh khen ngợi, như một động lực to lớn để cố gắng vậy.

-Rất đẹp, em đã cố gắng rất nhiều nhỉ?Anh khẽ mỉm cười, xoa xoa đầu em và không tiếc lời khen ngợi.

Không biết vì sao, em cứ cảm thấy anh hơi kì lạ.

Cảm giác như... anh không phải là một đứa trẻ con lớn hơn em một tuổi.

Em cảm thấy anh giống ba, cảm giác áp lực từ người từng trải và là gia chủ, chứ không phải một đứa trẻ.

Điều đó làm em vô thức nảy sinh sự sợ hãi với anh.

Đôi mắt nhìn anh từ sùng bái chuyển thành sợ hãi và tò mò.

Tại sao lại như vậy chứ, anh mới có 6 tuổi thôi mà?

Điều mà Rosa bé nhỏ không biết là Hugh Coffey đứng trước mặt em không phải Hugh Coffey 6 tuổi.

Đúng hơn là Hugh Coffey, nhưng của năm 56 tuổi.

Hắn cũng không ngờ sau khi chết lại được trọng sinh, về thời điểm em và hắn mới gặp lại nhau.

Kiếp trước bỏ lỡ em là sự nuối tiếc lớn nhất của đời hắn, hiện tại được làm lại sao hắn có thể đi vào vết xe đổ?

Lần này hắn sẽ không để em rời xa vòng tay của hắn nữa.Dĩ nhiên hắn biết một đứa trẻ ngây thơ mới có 5 tuổi thì sao đấu lại một người mưu mô đã lên chức gia chủ từ lâu như hắn.

Nhưng chẳng sao cả, vì em, dù có phải trở thành kẻ khốn nạn hắn cũng cam lòng.

Đáng thương biết bao, cha mẹ em kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người con gái hắn thương lạnh lẽo nằm trong cỗ quan tài.

Nếu khi đó hắn không bỏ mặc em, liệu em có trở thành phu nhân của hắn?Quá khứ đầy đau khổ khép lại, cánh cửa mới mở ra.

Từ khoảng khắc hắn nhìn thấy cô bé 5 tuổi trước mắt, bánh răng của số phận đã bắt đầu quay.

1202 từ.

Đã chỉnh sửa.

15/1/2025
 
[Hp] Định Mệnh?
2. Tuổi thơ


Em nhỏ tự hỏi có phải thiếu gia nhà Coffey rất thích vườn hoa nhỏ của em không?

Sao hôm nào cũng lấy cớ để qua đây chơi với em vậy.

Mà còn rủ em vào vườn hoa chơi mãi, hôm nào cũng vô đó chơi.

-Anh Coffey, anh lại nhớ thương vườn hoa của em hả?Khi thấy bóng anh xuất hiện, em nhỏ vô tình thốt lên câu hỏi từ tận đáy lòng.

Và sau khi nhận ra bản thân đã lỡ lời, em chậm chạp nhìn anh với ánh mắt ngu ngơ.

Nghe nó giống như lời đuổi khách quá.-Em xin lỗi...Đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn anh, em tỏ vẻ bản thân rất oan uổng, em không có làm gì cả.

Sự thực là em cũng nghĩ như thế, nhìn anh cũng do cảm thấy tội lỗi khi lỡ nói lời nghe như đuổi khách thôi.Đúng với câu "trẻ con có biết cái gì đâu" nhưng theo nghĩa tích cực là em không hiểu thật.

Dù sống trong cái môi trường sơ hở là khịa nhau như này, em vẫn luôn được ba mẹ bảo bọc rất kĩ.

-Anh nhớ thương chủ vườn hoa.Anh vẫn giữ nguyên cái nụ cười công nghiệp xa cách thường ngày.

Nói thật là Rosa ở tuổi 15 sẽ chẳng tin ki nhìn thấy anh cười như vậy đâu.

Nhưng Rosa năm 5 tuổi thì có.

Em tin sái cổ luôn mà, bảo sao anh hay nói con nít dễ dụ.Thế là em lại vui vẻ tung tăng theo anh ra vườn hoa nhỏ ngồi chơi.

Còn dặn lũ gia tinh lấy mấy cái bánh kẹo yêu thích của mình ra mời anh nữa chứ.

Còn ai kia trốn học rủ crush đi chơi thấy bé nó bị lừa quay vòng vòng thế còn cười khoái chí lắm cơ.

Chuyện vui của anh ta cũng chỉ được có thế, sau một tháng trời dụ dỗ được em nhỏ thì anh ta bị cấm túc ở nhà.

Dù hoàn hảo đến mấy nhưng ba em ngứa mắt đứa quý tử suốt ngày đi ghẹo gái.

Ghẹo cả đứa con gái cưng của ông thì ông không thể để yên được.Thế là anh bị ba mẹ cấm túc ở nhà, hết thời gian rảnh chơi đùa cùng em.

Còn em cũng đang quay cuồng trong các lớp học ba mẹ chọn cho nên nào có thời gian rảnh để qua thăm anh.

Thế là cả năm trời hai đứa nhỏ xa nhau, anh thì trăm mối tâm sự, em thì vui vẻ tận hưởng khoảng thời gian bận rộn của mình.Chỉ đến khi em được nghỉ mới nhớ tới thần tượng trong lòng đã lâu không tới chơi.

Thế là em nhỏ nũng nịu đòi ba mẹ dẫn qua gặp anh cho bằng được.

Ba mẹ em nổi tiếng yêu chiều công chúa nhỏ, sao có thể từ chối em được?Anh ta lực bất tòng tâm, không thể qua gặp em được, cũng không nghĩ em sẽ tới gặp mình.

Trí nhớ của trẻ con thường rất tốt, nhưng em làm gì có thời gian.

Tin tức ba mẹ em bắt em học đủ thứ từ lễ nghi tới các môn học đã sớm lan truyền trong giới.-Anh Coffey!Em reo lên vui vẻ khi nhìn thấy anh, còn anh lại tưởng mình nhớ em quá đến độ hoang tưởng.

Cho đến khi cô bé trắng trẻo thơm tho ấy ở trong lòng anh than thở, anh mới nhận ra em thực sự tới gặp anh.

Như một thói quen, anh xoa xoa đầu em và để em líu lo bên tai.

Còn bản thân thì chỉ mỉm cười lắng nghe bao tâm sự và ưu phiền từ đứa nhóc 6 tuổi.

Tối đó, em đòi ngủ lại với anh vì lâu lắm rồi chẳng được gặp.

Ba mẹ anh đã đồng ý, phu nhân Coffey cũng muốn có đứa con gái dễ thương như này nên chẳng phản đối gì.

Còn ba mẹ em thì khó nói, mặt ba em còn đen hơn bộ vest mà ông mặc trên người nữa.

Bộ dáng âm trầm của ông dọa em sợ, em chỉ biết núp sau lưng anh mà năn nỉ ba mình.

-Con yêu cứ ở lại đến khi nào con muốn về nhé.Mẹ em dịu dàng nói, bàn tay dịu dàng xoa mái tóc em.

Bà kéo theo ông bố đang u ám ở bên trở về dinh thự, đồng ý cho em ở lại chơi ở dinh thự Coffey.

Em nhỏ vui vẻ trở lại, nhào vào lòng phu nhân mà làm nũng, quên luôn cả thần tượng ở cạnh.

Vị thần tượng nào đó đành cam chịu số phận, nhìn em với mẹ anh chơi đùa cùng nhau.

Thời gian không chờ một ai, thoáng chốc cô bé nhỏ xíu năm nào cũng đã 10 tuổi.

Năm nay cũng là năm mà anh nhập học tại Hogwarts.

Em nhỏ biết sắp phải xa anh thì buồn lắm, nhưng sau 5 năm em đã sớm học được cách che giấu cảm xúc của bản thân.

-Anh nhớ viết thư cho em thường xuyên nha.Em còn cố kéo áo chùng anh lại để dặn dò anh viết thư cho mình trước khi anh lên tàu.

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ anh mới chịu buông tay và tạm biệt anh.

Mặc dù không nỡ nhưng em phải ở nhà và tiếp tục học các tiết học nhàm chán với mấy người gia sư.

Còn anh thì phải tới trường để có thể trở thành gia chủ đời kế tiếp.

Tàu đã khởi hành nhưng em vẫn còn vẫy vẫy tay chào anh, cho tới khi bóng dáng con tàu nhỏ dần ở đằng xa.

Em trở về cùng gia đình và vùi đầu vào sách vở, điều em hay làm khi anh không ở gần.

Năm sau em cũng phải tới trường rồi, dù không muốn nổi bật và được chú ý nhưng em không muốn bản thân bị chê cười vì học dở đâu.

Anh mới đi học được có một tuần mà em đã như người mất hồn ngồi chờ thư cú của anh rồi.

Cả tuần liền chờ đợi, em thậm chí còn gửi thư cú tặng anh kẹo nữa đó!?

Vậy mà ngay cả 1 lá thư hồi âm cũng chẳng có...Em vẫn còn đang buồn bực chọc chọc mấy miếng thịt trên đĩa thì một con cú bay vào.

Hóa ra là thư hồi âm của anh tới.

Em phấn chấn trở lại, vội nhận lấy bức thư rồi mở ra xem.

Nhưng bên trong anh chỉ viết ngắn gọn: "Nếu nhớ anh thì gọi tên anh trước cái gương anh tặng."

Nét chữ mảnh mai, sắc sảo tuyệt đẹp trong ấn tượng của em hiện rõ trước mắt mà em cứ như không thấy.

Đi kèm với bức thư là thời khóa biểu của anh.

Cái gương anh tặng, em sớm đã đem đi cất sâu trong góc nào đó vì sợ hỏng...Sau một thời gian dài, cuối cùng em cũng bỏ chiếc gương ra.

Em thử gọi tên anh, lòng đầy mong chờ vì em đã nhớ ra thứ anh tặng em là gì.

Một chiếc gương hai chiều.

Em canh đúng lúc anh trống tiết để gọi nên chắc sẽ ổn thôi, nhỉ?-Nhớ anh sao?Khuôn mặt hồ ly tinh của anh hiện ra trong chiếc gương, giọng nói dịu dàng làm em nhớ thương bấy lâu cũng đã nghe được.

Em gật đầu lia lịa, nói rằng rất nhớ anh, cũng rất buồn khi anh không viết thư hồi âm cho em.-Tôi nghĩ em sẽ nhớ công dụng của chiếc gương này, sơ suất của tôi.Em vội lắc đầu, đó là lỗi em khi có trí nhớ kém mà...

Tuy vậy hai người vẫn trò chuyện rất vui vẻ và em đã có thể an tâm mà đi ngủ.

Để tôi giải thích xíu vụ thừa kế.

Đúng ra là không tốt nghiệp trường pháp thuật nào đó thì không tính là phù thủy thực sự=)).

Hiểu nôm na là tấm bằng đó cũng quan trọng không kém bằng đại học của mình.

1394 từ.

Đã chỉnh sửa.

15/01/2025.
 
[Hp] Định Mệnh?
3.


Buổi sáng hôm sau, nó đã phải bỏ hết đống đồ anh tặng ra mà coi lại, giấu đi xong giờ phải coi nó có tác dụng gì không...

Hic, biết vậy hồi đầu không giấu đi còn đỡ, giờ thấy mình khùng quá.-Hình như vẫn còn...Nó ngồi loay hoay giữa đống đồ, chưa biết nên xử lí sao chứ đồ anh tặng nhiều quá.

Chất thành một đống nhỏ luôn rồi, hay giờ bỏ vô kho bớt chứ thêm vài năm nữa có khi cái phòng ngủ của nó thành cái kho chứa đồ luôn quá.Kết quả của một hồi vật lộn với đống quà là phân nửa bay vào kho, một phần còn lại để trang trí và một số món trang sức, váy vóc được cắt trong tủ.

Tính ra ảnh cũng tặng nó nhiều món đồ giá trị quá nè...Mặc dù quà tặng của nó toàn những món xa xỉ đắt tiền.

Nhưng nhà Coffey lại ở đẳng cấp khác so với những gia tộc kia.

Thành thật mà nói thì trong khi những kẻ khác phải tiết kiệm chi tiêu thì ba tượng đài lớn là nhà nó, nhà Coffey với nhà Malfoy chẳng lo gì về cái ăn cái mặc.

Nhiêu đó cũng đủ hiểu họ giàu cỡ nào.

Mà đó giờ họ chỉ biết ba nhà đó giàu có bậc nhất nhưng nhà Malfoy hay khoe của còn nhà nó thì mấy đời thương nhân nên giàu dữ lắm.

Nhà Coffey...

Cái gia tộc danh giá và giàu có bậc nhất ấy tồn tại rất lâu rồi mà chưa ai hiểu rõ về sự giàu có của họ.

Nó cũng không, đọc mấy chục cái fanfic cũng chỉ biết nhà đó rất giàu.

Tính ra mình cũng thông minh ghê, rất biết chọn đùi để bám.

Sau một khoảng thời gian xa cách với idol, con nhỏ chả học được cái gì mới mẻ hơn cả.

Thực ra là có, nhưng đa số đều nằm trong kiến thức năm nhất, mà mấy cái đó nó tìm hiểu xong hết rồi.

Đâm ra mấy tiết học gia sư nhàm chán kinh khủng, chỉ muốn trốn thôi.

-Ahh, bao giờ mới tới kì nghỉ đông vậy!?Nó thay vì ngóng trông ngày người cha hiền từ quay lại từ chuyến công tác lại ngồi than ngắn thở dài vì Hogwarts vẫn chưa cho nghỉ đông.

Quả là một đứa con có hiếu, đáng đánh lắm.

-Không phải con đang ngóng trông cha con về sao?Phu nhân Ellen ngồi cạnh cũng hơi cạn lời trước thái độ lật nhanh hơn bánh tráng của con bé.

Bà đâu thể ngờ được rằng đứa con yêu quý của bà lại thay đổi nhanh vậy đâu.

Dù vậy thì cũng chẳng nói gì được, tính nó vậy rồi biết sao giờ.

-Cha đã nói sẽ về sau hai tuần nữa mà, con còn gì để lo nữa đâu..Cha nó mạnh như thế, còn lo ông không về được tới nhà chắc?

Ông cũng lớn rồi chứ đâu phải con nít như nó mà đi la cà lung tung.

Cả nó còn về thẳng nhà chứ không đi la cà đâu đấy nhé.

Vậy nên nó rất yên tâm về người cha của mình, cùng lắm thì gặp nhau sau giáng sinh.

Họ còn rất nhiều thời gian để đón giáng sinh cùng nhau mà.-Mẹ à, năm nay con muốn trang trí bằng hoa hồng đỏ.-??

Hoa hồng đỏ có màu sắc phù hợp đó, nhưng không hợp với không khí giáng sinh.Thế là câu chuyện chuyển từ bao giờ hai người kia về sang trang trí giáng sinh.

Phu nhân Ellen cũng lật mặt nhanh lắm chứ riêng gì cô con gái yêu của bả...

Tiếng lửa bập bùng trong lò sưởi của phòng sinh hoạt chung làm xua tan ít nhiều sự lạnh giá.

Mặc dù dưới hầm nhà Slytherin vẫn lạnh nhưng cũng đỡ hơn một chút với bùa phép lâu đời từ ngọn lửa trong lò.

Cũng không biết vì sao hồi đấy ngài Slytherin chọn xây kí túc xá dưới hầm nữa.

Hugh Coffey, người được nhắc tới rất nhiều trong những cuộc trò chuyện của nhà Ellen đang ngồi đọc sách bên lò sưởi.

Khi nãy anh đã thấy huynh trưởng hỏi những ai muốn ở lại trường.

Không ngoài dự kiến, trừ những kẻ máu lai, mugger-born thì chẳng ai ở lại cả.

Dù sao những bữa tiệc giáng sinh cũng là một thời điểm thích hợp để xây dựng mối quan hệ tốt với những kẻ khác.Suy nghĩ chung của họ rồi, khó có thể thay đổi được.

Năm nay cũng chẳng có sự kiện gì đặc biệt lắm, trừ việc tên nhóc nhà Malfoy bắt đầu để ý đến em.

Đó là điều duy nhất khiến hắn chú ý, dù sao hiện tại vẫn còn sớm, có thể giữ em bên mình càng lâu càng tốt.

Tốt nhất là để thằng nhóc Malfoy đó tránh xa em luôn.

Hắn đã có sẵn kế hoạch và phương án dự phòng trong đầu, dù làm vậy có vẻ hơi nhỏ nhen.

Nhưng hắn ngứa mắt thằng nhỏ đó từ lâu, tùe cái hồi thằng bé biết túm váy cô bé nhà hắn đòi làm quen.

Thật là không có tí lễ nghi nào hết, tự tiện túm váy một tiểu thư đòi tên của người ta.-Năm nay cậu cũng về nhà sao?-Phải.

Hóa ra là nữ huynh trưởng trong tương lai, đồng thời là vị hôn phu của hắn trong kiếp trước.

Dù hôn sự không thành vì sau này hắn sống cô đơn cả đời nhưng cô ta có vẻ thích hắn, từ lúc họ làm huynh trưởng.

Thật không mấy dễ chịu khi phải ở cạnh kẻ đã từng dùng mọi thủ đoạn để trèo lên giường của mình ở kiếp trước.

Hắn đứng dậy và sải bước về phòng, chuẩn bị thu dọn hành lí trở về.

Cũng đã vài tháng không được ôm ấp em nhỏ nhà hắn rồi, thật nhớ mùi hương ngọt ngào trên người em...

Tiếng đám đông ồn ào làm nó hơi khó chịu, đứng lẫn trong đám người chờ đón anh mà chỉ muốn bịt tai lại.

Mới chỉ đứng có 10 phút mà đã va vào hơn chục người rồi, thật là...

Khó chịu chết mất!!-Ôi...

Đúng ra con nên ở dinh thự Coffey chờ anh ấy...-Con là người đòi ra đây đứng đấy bé cưng ạ.Được rồi, đó đúng là ý tưởng tồi tệ.

Nhưng ít nhất sẽ được gặp anh sớm hơn, dù nó ghét phải chen chúc như này.

Chỉ mong con tàu sớm tới đây trước khi sự kiên nhẫn của nó bay sạch.

Vừa nhắc đã thấy bóng con tàu đằng xa, màu đỏ rực rỡ đang phi lại gần.

Tuyết rơi trắng xóa cả con đường, cũng hên là tuyết đã ngừng rơi.

Con tàu dần dừng lại trước mặt nó và cửa khoang mở ra, phù thủy sinh ào ra như bầy kiến vỡ tổ.

-Anh Coffey, ở bên này nè!!Nó thấy bóng anh bước xuống và hào hứng vẫy tay với anh.

Cuối cùng cũng chờ được anh về.

Hắn cũng thấy con bé lẫn trong đám đông, cục bông nhỏ trắng tinh đang vẫy tay với hắn.

Nhanh chóng bước lại chỗ em, hắn nhận ra em đã cao lên một chút so với trước đây.

Đưa hành lí cho con gia tinh bên cạnh cầm, hắn bế em lên.-Ơ..

Em lớn rồi, đừng bế em như thế!?Nó hơi hoảng khi thấy anh vẫn dễ dàng nhấc nó lên như trước, bộ nó nhẹ lắm hả.

Hay do anh khỏe hơn nhỉ...-Em vẫn còn nhỏ lắm, cao hơn rồi nhỉ.-Em đã lớn hơn rồi đó, cao hơn trước tận 5cm luôn.Nghe hắn nhắc, nó lại tự hào kể cho hắn nghe.

Kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất mà quên luôn việc hắn vẫn chưa thả nó xuống.

Cứ thế hắn bế nó về tới tận nhà vẫn chưa chịu thả.

Ngài Ellen có vẻ không mấy hài lòng với việc này.

Nữ chính xuyên không, nam chính trọng sinh.

Sao nghe mùi drama dữ vậy...1380 từ.

28/01/2025.

Đã chỉnh sửa.
 
[Hp] Định Mệnh?
4. Tiệc Giáng Sinh


Warning: có từ ngữ thô tục, không phù hợp với trẻ con.

14+

Cuối cùng cũng về tới nhà, nó vẫn đang say sưa kể cho hắn nghe về con mèo nhỏ vừa được ba mẹ tặng.

Hắn cũng đã chịu thả nó xuống ghế sofa ngoài phòng khách.

Căn phòng rộng rãi bày biện trông khá đẹp mắt, nó với hắn ngồi chung một chiếc sofa nhỏ.

Ríu rít cả buổi cũng mệt, nên nó dừng lại một chút, gọi gia tinh lấy trà và bánh ra rồi ôm lấy cổ hắn.

-Mấy hôm nay em lại bị mất ngủ...Hành động thân mật của hai đứa trẻ có lẽ đã quá quen thuộc nên chẳng thấy ai nhắc gì.

Còn nó cũng chả để tâm mà dụi dụi cái đầu nhỏ vào người hắn.

Ngoài việc im lặng chịu đựng sự tấn công từ nó thì hắn có vẻ khá tận hưởng điều này.

Nhìn cái nụ cười của hắn là hiểu, rõ ràng hạnh phúc hơn so với nụ cười công nghiệp hàng ngày.

-Vậy sao, do nhớ anh quá nên không ngủ được hmm?Vốn chỉ định trêu chọc nó một chút, ai ngờ đâu nó chỉ ngơ ra mấy giây rồi gật đầu.

Chà, thật đúng là vượt quá sự mong đợi của hắn...

Dù sao thì, biết nó nhớ mong hắn là đủ.

Chỉ sợ hắn không có đủ kiên nhẫn để chờ tới kì nghỉ hè thôi.Nó chỉ nghĩ rằng mấy nay chẳng được ai ôm ấp gì nên bị nhớ, chứ không phải do ba mẹ nhắc hoài đâu...

Mặc dù ba nó nhắc toàn là mắng anh, nhưng trong mắt nó thì anh vẫn là anh trai tốt bụng đẹp trai nhất.

Ừ...

Chắc vậy...

Ít nhất thì hắn là nhân vật nó thích nhất trong bộ truyện.

Từ sự xuất hiện của hắn thì chắc hẳn đây là một bộ đồng nhân rồi, dù nó chả nhớ rõ cốt truyện lắm vì nó thích bộ truyện gốc hơn.

Nhưng nó vẫn nhớ mang máng vài sự kiện quan trọng trong bộ này.

Ví dụ như ngày kia, tiệc giáng sinh được tổ chức tại nhà nó có một drama to bự này...Hắn nhìn nó và trầm ngâm suy nghĩ, ngày kia là tiệc giáng sinh nhà nó tổ chức.

Hôm đấy sẽ xảy ra một chuyện khiến cha nó tức điên.

À, thực ra cả hắn khi nghĩ lại cũng muốn băm vằn tên khốn đó ra làm trăm mảnh.Hai người hai suy nghĩ, nhưng đều cùng nghĩ về buổi tiệc giáng sinh không mấy tốt đẹp sắp tới...

Cuối cùng cũng tới buổi tiệc, nó đã chuẩn bị từ sớm.

Chỉ chờ anh tới nữa là hoàn hảo, bạn nhảy của nó chỉ có thể là anh thôi.

Thật mong chờ quá đi mất, nếu bỏ đi việc hôm qua thằng nhỏ Malfoy làm ầm lên thì quả là tuyệt vời.

Dù sao giờ cũng đã qua, mọi việc cũng đâu vào đấy rồi, tận hưởng thôi.

Nghĩ vậy, nó lại vui vẻ treo lên mặt nụ cười hoàn hảo mọi ngày, ngồi yên trên ghế chờ anh tới.

Lát nữa phải đợi anh dắt tay xuống dưới nhà cơ, bây giờ chỉ được ngồi yên trong phòng thôi.

Chỉ mong cái cốt truyện rẻ rách kia sẽ không xảy ra...

Sợ cái gì sẽ gặp cái đó, nó chỉ ngồi được khoảng 10 phút thì cửa bỗng mở ra.

Một tên nào đó say rượu loạng choạng bước vào phòng.

Nó giật mình đứng bật dậy, tay tóm lấy cái váy gọn lên, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.

Nó căng thẳng nắm lấy váy, sợ sẽ vô ý vấp ngã hoặc thảm hơn là bị tên kia bắt được.

Ai biết người say có thể làm những gì chứ...-Ồ?

Em gái xinh đẹp...

Hix...

Lại đây với anh nào!!Tên đó vừa cười lớn vừa nấc cục, nó sợ tới mức hét toáng lên gọi con gia tinh.

Nhưng chúng còn đang bận dưới bếp theo lời phu nhân, làm sao có thể xuất hiện.

Tên kia thấy thế thì lao tới tính bịt miệng nó, hên là nó né được.

Vội túm váy lên chạy ra khỏi phòng, nó không may vấp ngã và bị trật chân.-Ức...

Đau quá...Nó thút thít, cố đứng dậy rời đi nhưng cơn đau ở chân làm nó lo lắng.

Tên kia sắp bắt kịp rồi... phải làm sao đây...

Nó sợ hãi nép vào một góc, cố trốn khỏi tên kia.

Giờ nó lại hận mình sinh ra trong một gia đình giàu có, giờ có hét khản giọng cũng chẳng có ai tới được vì chỗ này cách hội trường quá xa.Không may là tên kia đã nhìn thấy nó, ngay khi hắn vừa tóm được tay nó thì anh tới.

Bộ đồ trên người anh có chút sộc sệch vì vừa phải chạy vội đi tìm em khắp nơi, giờ lại thấy em bị người ta ức hiếp ở trong chính ngôi nhà của mình.

Hai mắt em đỏ hoe vì đau, tay cũng hằn lên vết đỏ vì bị tên kia nắm.Anh không chút do dự mà cho tên kia một bùa choáng, sau đó lao tới kéo em ra.

Kiểm tra kĩ khắp cơ thể xem em còn bị thương ở đâu không, sau đó bế em xuống dưới hội trường.

Em nắm vạt áo anh khóc thút thít vì đau và sợ.

Dù đã chết một lần nhưng em vẫn chưa đủ trưởng thành, vẫn sợ hãi khi gặp chuyện như vậy.

Tên kia đã bị anh cho thêm một bùa ngủ và trói lại, chờ lát nữa sẽ xử lí sau.

Anh đưa em xuống theo cầu thang phía bắc hẻo lánh nên chẳng ai chú ý tới.

Dỗ dành em một lúc lâu cho đến khi em nín khóc mới đưa em vào hội trường gặp ba mẹ.

Vốn dĩ anh sẽ tới trước tên kia, nhưng lại bị vài người kéo lại nên chậm mất.

Suýt tí nữa thì... bi kịch của kiếp trước đã lặp lại...

-Anh ơi... em sợ lắm...Nó vẫn còn bàng hoàng sau cú sốc vừa nãy, suýt chút nữa đã bị người ta giở trò đồi bại thì sao mà bình tĩnh cho nổi.

Sợ muốn chết, may mà anh tới kịp, không thì đời nó coi như xong...

Anh lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó, quỳ một chân xuống trước mặt nó.

Hóa ra lúc nãy anh đã để ý thấy nó nhìn chân mãi nên mới muốn kiểm tra.

Ngón tay anh thon dài, các khớp đều nhìn rõ, trông giống tay của mấy người học đàn piano, đẹp hơn cả tay của mẹ nó.

Đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào chân nó, đúng vết trầy khi bị ngã mà nó không chú ý.

Nó kêu lên một tiếng vì đau, nước mắt rưng rưng.

Biết vậy đã khóa cửa phòng rồi, giờ thì chân đau, tinh thần mỏng manh của nó cũng chịu đả kích to lớn từ tên kia.

Dưới tầng hầm ẩm ướt, nơi giam giữ riêng biệt của nhà Coffey, kẻ làm vườn tên Kelvi kia bị xích lại.

Trên người hắn đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ và có vẻ như hắn đã trở nên điên loạn.

Trông hắn vô cùng thảm hại, còn hơn cả những kẻ vô gia cư trên đường phố.

Tiếng bước chân vang vọng cả căn hầm tối tăm, hắn vừa nghe tiếng bước chân quen thuộc thì co rúm người lại.

Miệng muốn hét lên nhưng vừa mở miệng lại thấy hắn đã bị cắt mất lưỡi từ bao giờ...

Hugh Coffey đứng đó nhìn hắn với ánh mắt bình thản.

Có vẻ như mấy hôm nay hắn đã trải qua đủ nhiều điều kinh khủng và tồi tệ, đến mức chỉ vừa nhìn thấy anh đã khiến hắn sợ hãi khóc thét.

Thậm chí là tiểu cả ra quần vì quá sợ.

Đáng tiếc thay, trong mắt anh lại chỉ là sự bình thản đến lạ mà chả có tí thương cảm nào cho kẻ khốn khổ đã bị tra tấn đến không còn hình người.

Phải rồi ha, kẻ đó do chính anh tra tấn mà ra kia mà, sao có thể có lòng thương cảm với hắn chứ.Máu của hắn đã nhuộm đỏ cả bức tường, giờ đã chuyển dần sang đen.

Nhưng anh vẫn chẳng có ý định gì là thả hắn đi hay giết chết hắn.-Trông ngươi còn chẳng bằng một con súc vật.Anh cảm thán một câu, rồi đổ vào người hắn một xô nước muối, lạnh nhạt nhìn hắn đau đớn quằn quại dưới nền đất bẩn thỉu.

Một phần của anh mà nó chưa từng thấy, có lẽ vĩnh viễn cũng không thể thấy.

Tàn ác vô tình và máu lạnh đến mức ai biết cũng khiếp sợ.

So với chúa tể hắc ám cũng chẳng kém hơn là bao.-Ngươi đáng ra không nên đụng vào em ấy, cả kẻ phía sau ngươi cũng đã bị ta xử lí.Anh bỏ lại câu đấy rồi rời đi, mặc cho Kelvi ở sau có cố gắng cầu xin và giãy giụa như thế nào.Bước ra khỏi căn hầm, anh lại trở thành Hugh Coffey mà nó yêu, một người lịch sự và nhẹ nhàng, khác xa với cái người vừa ở trong hầm kia.

1600 từ.

05/02/2025.

Đã chỉnh sửa.
 
[Hp] Định Mệnh?
5. Tạm biệt lần 2


Sau sự cố đó, cả em và anh đều ăn ý không nói gì, lựa chọn im lặng cho mọi chuyện trôi vào dĩ vãn.

Vốn dĩ cũng chẳng ai biết ngoài em, anh và hắn.

Giờ hắn đã mất tích, còn ai ngoài hai người bọn em biết chuyện ấy chứ.

Thế là em lại yên tâm tận hưởng bữa tiệc.Câu chuyện kia cứ như giọt nước nhỏ vào trong ao, chẳng khuấy động nên chút bọt nước nào, cứ thế tan vào hư ảo như chưa từng xảy ra.

Em, anh và tất cả mọi người có mặt tại bữa tiệc đều thoái mải tận hưởng niềm vui ngắn ngủi trước khi quay lại với công việc.

Ừm, và đó là khởi đầu của một năm mới không được thuận lợi cho lắm.

Dù chỉ là một giọt nước nhỏ, cũng đủ để làm tràn một ly nước đầy nào đó rồi.

Ly nước tràn lần này là tình cảm vốn được chôn giấu mà anh dành cho em.

Giờ thì anh chẳng cần phải kiềm chế bản thân, cứ thoải mái thể hiện tình cảm của mình.

Mặc dù em có vẻ không quen với sự thay đổi đột ngột từ anh lắm... có thể nói thẳng ra là hơi sợ hãi.

May mắn thay, anh là gã cáo già tinh ranh chứ chẳng phải tên nhóc non nớt gì nên biết cách khiến em thích nghi với điều đó.

-Em cảm thấy anh thay đổi, vì chuyện lần trước sao?-Có thể, nhưng nhiều hơn là nhận ra điều gì đó.Anh cười, nụ cười không chạm đáy mắt nhưng em luôn cảm thấy nụ cười đó rất lạ.

Lạ ở chỗ nó khiến em tò mò và cảm thấy anh thật đáng sợ, chẳng giống anh trai thân thiện ngày nào.

Nhưng nhiều hơn là em hoài nghi mình bị hoa mắt, chỉ vừa chớp mắt một cái mà anh lại trở về làm người anh trai hiền lành mọi khi.

Thật kì lạ... có gì đấy không ổn, nhưng lại không thể nói rõ chỗ nào không ổn.

Chắc do em đa nghi và suy nghĩ quá nhiều mà thôi, một đứa trẻ 11 tuổi thì có thể làm được gì chứ.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Suy nghĩ sai lầm, em nào có biết cái kẻ đang đứng trước mặt nào có phải đứa trẻ 11 tuổi gì.

Đúng ra phải là ông chú gần 70 tuổi rồi, linh hồn và tâm trí già cỗi nhưng ngoại hình vẫn là trẻ con.

Chuyện trọng sinh trở lại nghe phi lí đến điên rồ, dù là phù thủy cũng khó nói vì nói ra cũng chẳng ai tin là thật.

Đâm ra em cũng chẳng biết gì, những gì em biết chỉ giới hạn qua vài trang sách và vài trang wed.

Đây lại là thế giới thực, chẳng phải mấy trang sách như em từng biết.

Em cũng hiểu rõ rằng họ cũng là những mạng người, thực sự tồn tại chứ không chỉ là nhân vật trong sách nữa rồi.

Có thể sự xuất hiện của em sẽ gây ra hiệu ứng cánh bướm, như việc xuất hiện thêm một dòng họ phù thủy thuần danh giá nữa.

Nhưng em sẽ không xen vào cốt truyện chính, tôn trọng quyết định và tâm huyết của tác giả.

Nếu đây là cốt truyện gốc thì em sẽ nói thế, chứ fanfic thì kệ nhé.

Chồng em là của em, con nào dành em đập con đó chứ nói gì con nữ chính.

Chính hay phụ gì thì em mặc kệ, em chưa từng cảm nhận được sự ràng buộc hay thay đổi đột ngột gì từ mọi người xung quanh.

Kể cả khi nữ chính đã xuất hiện thì em vẫn là cục cưng được mọi người sủng ái nhất.

Sự khác biệt là lần này nữ chính không được gia tộc Malfoy nhận nuôi nữa, do em cố tình.

Dù sao em cũng ghét nhỏ, nữ chính thì có quyền làm trà xanh giật bồ người ta và ngang nhiên cướp vị hôn phu người khác à?

Không ưa, không ưa, không ưa.

Giờ không được nhà Malfoy nhận nuôi, em xem cô ta làm thế nào để sống sung sướng và tìm cách trèo lên giường chồng em được nữa.Suy nghĩ của em có thể giấu được lũ trẻ, nhưng với con cáo già như anh thì chẳng khác nào giở sách ra đọc.

Anh biết tỏng là em không ưa con bé Willow, dù cho em có cố che giấu nó như nào thì cũng chẳng qua mắt nổi anh.

Từ lúc con bé đó bước chân vô, em đã có thái độ chán ghét rõ ràng, dù chỉ là thoáng qua nhưng anh luôn chú ý tới em nên nhìn rõ điều đó.

Thật đáng mừng làm sao, em cũng ghét con nhỏ đó.

Nếu không sau này anh cũng không tiện ra tay với ả, lỡ em bảo vệ ả thì phiền lắm...Hai kẻ hai suy nghĩ khác nhau nhưng không hẹn mà cùng nghĩ về một người và đều là sự chán ghét dành cho người ấy.

Có lẽ sắp tới lại có một trận sóng gió tới cho cô nàng Willow Ember Ralvin kia rồi.

Chỉ vài ngày trôi qua, đã tới lúc anh phải trở lại trường học.

Kì nghỉ đông đã kết thúc mà em vẫn chưa làm được món quà nào ưng ý để tặng anh.

Bà Eleanor Astrid Ellen, mẹ của em đã từng đề nghĩ em đan len nhưng em không giỏi bộ môn đó.

Bảo em đan len làm khăn quàng cổ thì chắc sau đó em phải băng bó hết bàn tay quá...

Kết quả là cả kì nghỉ đông ngoại trừ đi tiệc thì anh với em đều nằm trùm chăn đọc sách.

Người anh ấm lắm, như cái lò sưởi vậy.

Nằm cùng anh em chẳng sợ lạnh bao giờ vì anh luôn ôm trọn lấy cơ thể nhỏ bé của em trong lòng.

Đâm ra em cũng lười hơn một chút vì được anh chiều chuộng.

Hôm nay em mới chịu bước chân ra khỏi nhà để tiễn anh.

-Mới có vài ngày thôi mà...-Đã hơn 2 tuần rồi Rosa, cũng tới lúc thằng bé phải tới trường rồi.Ông Henri Chad Ellen lên tiếng, em liền im lặng níu lấy áo anh.

Ngước lên nhìn anh với đôi mắt rưng rưng vì chưa muốn xa anh.

Anh cũng không nỡ, nhưng em ơi, anh còn phải đi học.

Sau này mới có tiền qua hỏi cưới em được, nếu không có cái trình độ học vấn xuất sắc thì ba em đuổi cổ anh mất.

-Ngoan, vài tháng nữa thôi.

Năm sau chúng ta đi học chung rồi.-Nhưng em không muốn xa anh đâu...Em vẫn mếu máo, chưa chịu buông tay ra cho anh rời đi.

Anh cũng không nỡ bỏ em lại, trường học thực sự rất nhàm chán vì mấy kiến thức cơ bản đó anh đã thuộc làu làu từ lâu, trong hè cũng ôn lại đủ.

Có em ở cạnh vẫn tốt hơn phải ngồi với một lũ ngốc cố tỏ vẻ và lừa gạt lẫn nhau.

-Khi nào nghỉ hè anh sẽ chơi cùng em, mau buông tay ra nào.Hết cách, anh chỉ đành dỗ dành em để em buông anh ra.

Để em khóc giữa cái thời tiết lạnh buốt này anh làm sao nỡ?

Lại đành hứa hẹn đủ điều để em yên tâm nín khóc rồi mới đi.

Chỉ còn em và cha em đứng bơ vơ ở đó, xe lửa cũng đã rời đi mang theo cả anh.

Em có hơi xấu hổ vì đã cư xử như một đứa trẻ.

Được chiều chuộng quá nên lâu lâu em cũng quên mất mình đã lớn từ lâu, trưởng thành rồi.

Em nắm tay ba, cùng nhau độn thổ về dinh thự và quay về cuộc sống nhàm chán khi không có anh bên cạnh.

Thật là.. chưa gì đã thấy nhớ anh rồi!?

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Ở bên anh cũng không khá hơn là bao.

Ngồi giữa đám bạn mà tâm hồn anh cứ mong nhớ về con nhóc đang ở nhà kia.

Trang sách từ nãy tới giờ vẫn như vậy, chưa được lật qua trang mới.

Đám bạn của anh thì trò chuyện và đùa nghịch với nhau, chỉ có mình anh bận nhớ nhung người thương.

Nhìn từng đám mây trôi bên ngoài cửa sổ, anh đếm ngược ngày mình trở về.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Em vẫn luôn giữ thói quen gửi thư cho anh dù hai người có thể liên lạc bằng gương hai chiều.

Được rồi, thực ra em chỉ đang khoe với anh chữ viết của mình đã tiến bộ như nào.

Cũng vì cảm giác viết thư có phần lãng mạn hơn... khụ khụ bỏ qua chuyện đó, hôm nay em viết thư cho anh vì có chuyện quan trọng thật.

Sau khi gửi bức thư cho anh thì em cũng yên tâm trèo lên giường ngủ.

Rắc rối còn lại cứ để anh lo đi, giờ việc của em là ngủ đủ giấc để phát triển đã.

Bên em yên bình bao nhiêu thì bên anh sau khi nhận thư lại mệt mỏi bấy nhiêu.

Ai mà ngờ được em lại để hết đống rắc rối lại cho mình anh gánh hậu quả chứ.

Giờ thì anh cần thức khuya giúp em giải bài tập gia sư giao và cả đống giấy tờ mua bán đất, chi tieu tiền tiêu vặt tháng này của em nữa.

Haizz, biết sao giờ, của mình thì mình đành chiều thôi.

Dẫu gì người chiều hư em cũng là anh, có trách cũng chỉ có thể trách bản thân đã quá chiều chuộng em nên mới thành ra thế này.

1654 từ.

07/02/2025.

Đã chỉnh sửa.
 
[Hp] Định Mệnh?
6. Bất ngờ nho nhỏ


Mùa hè cuối cùng cũng tới và cái ngày nó mong chờ nhất, ngày học sinh Hogwarts được thả về nhà cũng đã tới.

Haizz, rút kinh nghiệm lần trước bị ép bẹp dí nên lần này nó ở nhà chờ anh về, dại gì ra đó chen chúc nữa.

Thế là nó ôm mặt ngồi chờ mong ở nhà, anh đã hứa hè này sẽ qua nhà nó và được cả hai bên phụ huynh đồng ý rồi.

Thế nên nó đã chờ anh gần tám tiếng rồi đấy, bao giờ anh mới về tới nơi!?Ở một diễn biến khác, cụ thể là địa điểm khác, sân ga 9¾ đang diễn ra một vụ việc khá chấn động.

Cụ thể là anh và con bạn thân ai nấy lo đang bị cô tiểu thư nào đó giữ lại.

Hai đứa đứng dưới cái nắng gay gắt của mùa hè, nhẹ nhàng mỉm cười và cố gỡ tay cô bé ra.

Đã trễ hẹn với em rồi mà con bị ép đứng phơi nắng, em lại thích cái màu da trắng sáng hơi nhợt nhạt của anh nên anh không muốn phơi nắng.

Đứng gần nửa tiếng là đủ khiến hai đứa trẻ con mệt mỏi lắm rồi, anh dứt khoát giật tay lại mặc kệ con bé kia có ngã hay không.-Xin phép, nhà tôi còn có việc gấp cần xử lí.

Bỏ lại câu nói và con bạn thân đứng đực ra đó, anh ném vali cho con gia tinh và cùng nó độn thổ về dinh thự Ellen ngay.

Em đang ngóng trông anh về, sao anh còn có thời gian rảnh mà đứng đấy nghe con bé kia luyên thuyên được chứ.

Thấy anh vội đi như vậy hai người kia cũng không dám giữ lại, dù cô ả có muốn kéo anh lại thì đã có cô bạn kia giữ chân ả.Anh vội vội vàng vàng về dinh thự Ellen thì thấy em sắp ngủ quên trên ghế, đúng là em chỉ mê ngủ.

Biết là do chờ lâu quá nên em mới buồn ngủ nên chẳng thể trách em được, lỗi anh khi không thể về sớm hơn.

Mang theo tâm trạng áy náy, anh tới gần và xoa đầu em.-Anh về rồi!Nó reo lên vui vẻ, để mặc cho anh xoa đầu mình và bám dính lấy anh.

Cuối cùng người thương của nó đã về, nó chờ lâu tới mức sắp ngủ quên rồi huhu...

Sao đó hai đứa quấn quýt bên nhau cả buổi làm gia chủ nhà Ellen rất ngứa mắt, nhưng tiếc là ông sợ vợ nên không dám ý kiến.

Hai đứa nhỏ cứ thế cả ngày trời cứ bám dính lấy nhau mà nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Thực ra chỉ có nó nói, anh ngồi nghe là chính chứ chẳng nói gì mấy.

Nhiều lúc nó thấy mình lắm mồm, nhưng chỉ được vài ba hôm thôi, tới cái lúc nó hết chuyện để nói với anh thì hai đứa chỉ ngồi im hoặc mỗi đứa một việc.Chẳng hiểu thế giới ngoài kia yêu nhau như thế nào, thần tượng người khác ra sao chứ hai đứa nó cứ như người dưng nước lã dù có cái mác thanh mai trúc mã.

Đấy là nó tự nhận, đừng đánh giá tại lũ simp thì chỉ được thế thôi...

Nó được cái cả thèm chóng chán, bám dính hắn vài hôm là lại bắt đầu chán, tìm thứ khác để chơi.

Tiếc là ở đây chưa phát triển đến cái mức 4G, 5G sài liên tục như kiếp trước của nó.

Đâm ra nó có cái thú vui mới là đọc sách, chăm sóc cây cỏ, nuôi động vật.

Sống như mấy ông bà về hưu rồi ấy, nhiều lúc nó tự nhủ như vậy rồi đời nó cứ thế tiếp diễn.

Anh thì khác, anh vốn là người thừa kế của gia tộc, một ngày có cả đống việc chờ anh giải quyết.

Hoặc không thì cũng là vài ba cái thử thách từ gia chủ để chắc chắn anh có đủ khả năng thay thế ông.

Chẳng có mấy thời gian rảnh mà ở bên em, anh bận rộn với cuộc sống của riêng mình.

Cuộc sống của anh ấy à, giấy tờ chất đống, công việc tồn đọng cần xử lí và những buổi tiệc xã giao ồn ào.

Những thứ đó khiến anh mệt mỏi, cảm thấy kiệt sức nhưng đã chịu đựng nó hơn 50 năm, anh sao có thể để lộ chút cảm xúc cá nhân nào chứ.

Nhiều lúc họ nghĩ cuộc đời họ là hai đường thẳng song song mãi mãi không giao nhau.

Chỉ tới khi họ gặp lại, cùng ngồi trên chiếc sofa mềm mại mà kể cho nhau nghe những câu chuyện của mình.

Khi ấy họ lại nghĩ cuộc đời của họ là hai đường thẳng trùng nhau, vĩnh viễn không tách rời.

Sự bình yên hiếm hoi chỉ xuất hiện khi ở cạnh nhau, thời gian bên nhau lại quá ít khi họ vốn có những con đường của riêng mình.

Nó chẳng phải đứa hiền lành thục nữ gì, nó tự nhận thức được điều ấy.

Thế mà anh vẫn cứ khen nó mãi, nào là nó rất dễ thương, dịu dàng và biết quan tâm tới mọi người.

Nó chỉ nghe mà không bàn luận gì vì nó cũng chẳng biết rõ bản thân là người như nào.

Ừ, công nhận nó tốt tính, nó sẵn sàng giúp đỡ người khác nhưng nó cũng rất vô tâm, sẵn sàng bỏ rơi người ta bất cứ lúc nào.

Chỉ riêng anh, anh bén rễ ở sâu trong tim nó, có muốn nhổ cũng chẳng được trừ khi nó nhổ cả trái tim mình ra.

Cả mùa hè nó học với anh, anh chỉ nó từ cách làm ra những loại độc dược cơ bản nhất tới những loại độc dược cao cấp nhất.

Anh biết nó học trước quên sau nên rất kiên nhẫn dạy nó lại từ đầu, giúp nó ghi nhớ các câu thần chú cơ bản đến phức tạp hơn một chút.

Anh muốn nó học được cách tự bảo vệ mình, mà muốn như vậy thì phải thật giỏi pháp thuật.

Anh sợ nó sẽ bị hãm hại như lần trước, cuộc đời đâu ai biết được chữ ngờ nên anh luôn chuẩn bị cho những trường hợp xấu nhất.

Đấy là cho nó, còn anh thì binh tới lính chặn, nước tới đất ngăn.

-Anh có nhớ em không?-Hôm nào cũng nghĩ về em.Nó e thẹn cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên khi nghe anh nói.

Nó không phải không biết anh thích nó, nó chỉ sợ mình sẽ làm tổn thương anh hoặc sợ bản thân tự mình đa tình.

Vốn dĩ nó chưa từng coi mình là nhân vật chính trong câu chuyện của ai ngoài câu chuyện của chính nó nên đột ngột trở thành nữ chính của anh là điều nó sợ hãi nhất.

Biết đâu nó chỉ là nữ phụ?

Ôi thôi, nghĩ nhiều quá rồi, cứ bị overthinking mãi thôi.

Nó lắc đầu, xua tan những suy nghĩ vớ vẩn đi rồi lại nhìn anh với nụ cười ngây ngô.-Hôm qua em đã mơ thấy anh đấy!Nó dựa vào ghế, nhìn anh cười híp mắt, thoải mái kể cho anh nghe về giấc mơ của mình.

Anh chợt nhận ra nó từ khi còn nhỏ đã chẳng hề che giấu tình cảm nó dành cho anh.

Tại sao trước đây anh lại không nhận ra nhỉ?

Hay do anh hèn nhát dù nhận ra cũng không dám đáp lại sợ làm tổn thương nó.

Dù là lí do gì đi chăng nữa thì hiện tại cũng đã khác.

Trước đây ngay cả làm bạn cũng không thể, giờ lại có thể ngồi cùng nhau kể về những câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Có lẽ nhiêu đó đã quá đủ để lấp đầy sự cô đơn từ sâu trong đáy lòng anh rồi.

Anh dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại và mỉm cười.

Nó ở bên vẫn thao thao bất tuyệt về giấc mơ của mình, chờ tới khi anh ngủ rồi mới đi kiếm chăn đắp cho anh.

Dù là mùa hè thì vẫn nên đắp một cái chăn mỏng, sàn nhà nó vẫn lạnh lắm.

Lon ton chạy lên tầng 2, nó lấy được một cái chăn mỏng khá to rồi chạy xuống chỗ anh.

Nó chia nửa cho anh rồi nằm cạnh anh, dù tư thế không thoải mái lắm vì hơi chật chội nhưng nó không để tâm, cứ thế ngủ cùng với anh.

Kết quả không cần nói cũng biết, hai đứa được đưa lên giường phòng nó ngủ, nó ngủ cũng không yên mà còn bám lấy anh như con bạch tuộc.

Hên là ông Henri đã đi có việc từ lâu nếu không nó đã bị tách khỏi anh rồi.

Hai đứa trẻ nằm ôm nhau ngủ, trông vẻ mặt thì chắc hẳn đều đang có những giấc mơ ngọt ngào rồi.

Bà Eleanor đứng bên cạnh tủm tỉm cười, chỉ mong hai đứa cứ như này mãi, sau này cưới nhau luôn cũng tốt.Bà Eleanor có vẻ ưng đứa con rể này lắm, còn ông Henri thì không nhưng ông chiều con gái, nó thích thì ông đành chấp nhận thôi.

Dù sao cũng chỉ có một cô con gái rượu, gia tộc đã có thằng anh trời đánh của nó lo rồi.

Ông biết anh yêu nó thật lòng, ánh mắt anh nhìn nó giống ánh mắt tên Malfoy kia nhìn phu nhân của hắn, cũng giống cách ông nhìn vợ mình.

Anh cũng đủ khả năng cho nó cuộc sống vô lo vô nghĩ, yêu chiều nó vô điều kiện.

Nhưng ông chưa muốn để con gái mình đi quá sớm, đạt được thứ gì quá dễ dàng thì con người ta sẽ không trân trọng nó nữa.Ông lo hơi thừa rồi, anh thích nó tận hai kiếp, hơn 60 năm rồi, anh vẫn một lòng trung thuỷ với mình nó.

Thậm chí trước đây anh còn sống cô đơn cả đời, thà cho thằng cháu thừa kế cũng không chịu lấy vợ.

Càng về sau anh lại càng yêu nó, ngày đêm đều nhớ mong nó, tình yêu không hề phai giảm đi dù chỉ một chút mà ngày càng tăng thêm.

Nó thì chẳng hay biết gì, chỉ biết anh cũng có tình cảm với mình chứ chẳng biết anh yêu nó đậm sâu đến nhường nào.

Có thể nói Rosabella Rowan Ellen hay Lệ Nguyệt là một đứa vô tâm, nó chỉ cần biết người ta thích mình và mình cũng thích họ là đủ.

Nó ngang ngược vô lý, chỉ muốn anh để ý hết những chuyện về nó.Nếu hai người phải đi 100 bước, nó sẽ chỉ bước một bước, bắt anh phải đi hết 99 bước còn lại.

Nhưng có cần thiết không?

Khi anh sẵn sàng đi hết 100 bước về phía nó.

Cuộc tình này vốn dĩ không công bằng đối với anh, nhưng anh lại cam tâm tình nguyện nên chẳng ai nói gì được.

Nó đã nhận được thư cú, vào đúng lúc cả gia đình nó và gia đình anh đang ăn cơm.

Cũng không có gì đặc sắc, chỉ trao đổi vài câu và quyết định thời gian dẫn bọn trẻ tới Hẻm Xéo mua đồ.

Bữa cơm trôi qua bình yên tựa như bức thư nhập học chưa từng xuất hiện.

Sáng hôm sau, nó dậy sớm chuẩn bị tới hẻm Xéo cùng anh và mẹ.

Nó đã tốn cả tiếng đồng hồ để chọn đồ và chuẩn bị xong mọi thứ.

(Cre ảnh: https://pin.it/3AZEjt8qg)Nó vui vẻ tung tăng đi xuống dưới nhà, cùng anh và mẹ tới hẻm Xéo bằng mạng flo rồi đi mua đồng phục.

Anh đi đằng sau thong thả còn nó chạy nhảy đằng trước tung tăng như một chú sóc nhỏ.

Nó còn vui vẻ nhảy nhót rồi đứng lại kêu anh đi nhanh lên nữa chứ.

Cuối cùng cũng tới tiệm may, sau khi đo đạc xong thì anh làm nốt những việc còn lại còn nó chỉ phụ trách đứng bên cạnh và ngó nghiêng xung quanh thôi.

.2091 từ.

.02/03/2025.

.Đã chỉnh sửa.
 
[Hp] Định Mệnh?
7. Tiệc tối


Căn phòng rộng lớn được trang trí tinh xảo và xa hoa, chỉ cần nhìn đống rượu được bày biện đẹp mắt là đủ hiểu chủ nhân của bữa tiệc giàu đến mức nào.

Buổi tiệc tối nay vốn là để chọn lựa vị hôn phu cho thiếu gia nhà Ellen, anh ta cũng đã tới tuổi chọn đối tượng liên hôn rồi.

Thường thì họ sẽ tổ chức tiệc đính hôn nhưng vì từ nhỏ Maverick Albert Ellen đã không qua lại nhiều với bất cứ vị tiểu thư nào nên bữa tiệc này được tổ chức.Lúc đầu anh ta đã nghĩ tới một người, bạn thân của vị thiếu gia nhà Coffey kia, Zaria Rosaceae Rosier.

Nhưng cái cách hai đứa nó nhìn anh ta khiến anh ta không dám mở lời.

Tạm thời thì cô ấy là bạn đồng hành của anh ta trong bữa tiệc này.

Đấy là vì anh ta đã hối lộ hai đứa nó trước khi bữa tiệc diễn ra hẳn hai ngày, nếu không hôm nay anh ta đã phải đi một mình rồi.Nó là bạn đồng hành của anh trong bữa tiệc này, thực ra nó không đi thì anh cũng chẳng cần bạn đồng hành đâu nhưng nó lại muốn xem thử chị dâu tương lai của nó là ai nên hai người xuất hiện trong bữa tiệc này.

-Anh nghĩ ai sẽ làm cho anh ấy rung động?Nó chỉ hỏi vu vơ vậy thôi chứ biết tỏng ông anh của mình sẽ chọn người có nhiều giá trị lợi dụng nhất trong đám tiểu thư kia rồi.

Dù sao trong bộ não đó của anh ta cũng chỉ có gia tộc này và công việc.

Thành thật mà nói thì muốn gặp anh ta có khi còn khó hơn lên trời, anh ta có mấy khi ở nhà đâu?-Em nghĩ nhiều rồi.Quả nhiên là hai kẻ lớn lên cùng nhau, cả dáng đứng và thái độ đều giống nhau đến mức người ngoài nhìn vào còn nghĩ họ mới là anh em ruột chứ không phải nó với Maverick.

Ôi, nó nghĩ đây là tướng phu thê đấy, kết hôn với nó là lựa chọn hợp lý nhất cho anh rồi.

Hú hét trong lòng thế thôi chứ nó có dám nói thẳng ra đâu, sợ anh đánh giá nó lắm.

-Hai đứa bây lại trốn vào góc chơi đấy à?-Lo chuyện của anh đi!Nó trợn mắt nhìn hắn và xua tay đuổi hắn đi chỗ khác.

Đang yên đang lành tự dưng chui vào cái xó này làm gì?

Kéo theo cả đống phiền phức tới.Thực ra hai đứa nó đứng đấy cũng đủ làm trung tâm của sự chú ý rồi chứ chẳng cần hắn xuất hiện đâu.

Nghĩ mà xem, thiếu gia duy nhất của nhà Coffey và vị tiểu thư được yêu thương nhất của nhà Ellen đứng đó.

Ai cũng biết hai nhà có ý định liên hôn, giờ thêm thái độ của hai đứa nó chẳng khác nào đang khẳng định tin tức đó?-Đi ra kia chơi liền nha, em đang mệt lắm đó.-Hừ, đuổi khéo anh mày chứ gì, thế tao kéo luôn thằng nhỏ này đi.Nói rồi anh ta vươn tay tính kéo Hugh theo, nó ngay lập tức lấy cây quạt cầm theo đập vào tay anh ta.

Ánh mắt cảnh cáo rõ ràng, như kiểu nó sắp nhảy lên đánh nhau với ổng.

Mà đúng là nó định làm thế thật, nếu cái váy hôm nay không phối cho phù hợp với bộ đồ của anh.

Nhìn thì như nàng thơ thế này mà lại làm ra cái hành động bạo lực ấy ư?

Ôi đ*o thể nào, sau này anh sẽ nhìn nó với con mắt như thế nào...-Cũng lạ, bình thường mày đâu thích mặc mấy cái váy xoè xoè rườm rà này?-Chuyện của anh à?

Tính nó cọc, nó chưa bao giờ giấu, có mình hắn là hay ngứa mõm chọc nó chửi thôi.

Nếu không phải vì muốn mặc đồ đôi với anh thì nó sẽ mặc cái váy này chắc?

Anh chỉ đứng một bên, lặng lẽ kéo nó lại gần che chở cho nó và nhìn hai anh em nhà nó cãi nhau.

Chuyện nhà nó, anh không tiện xen vào nhưng đứng một bên bảo vệ cho nó thì được.-Anh có thấy váy của em đẹp không?

Nó còn xoay vòng vòng cho anh coi rồi mới hỏi.

Được cái nó đã mất cả tiếng đồng hồ để chọn ra được cái váy phù hợp với bộ đồ của anh nhất.

Thực sự rất tốn thời gian và công sức đó, nó không muốn bị anh chê đâu.-Ừm, rất đẹp.Anh nhìn em suy nghĩ một lúc và nói.

Mặc dù nhìn cái váy có hơi ngắn nhưng xét thấy có vài người mặc váy ngắn hơn cả em thì anh có thể chấp nhận được bộ váy này.

Dù sao cũng là đồ đôi với đồ anh mặc, chắc em không biết anh cố tình đặt mua bộ đồ này cho em.

Cũng phải thôi, bình thường em có bao giờ để ý tới tủ váy của mình đâu.

Bữa tiệc tối ồn ào và náo nhiệt, hai người xác định là không thể đứng trong góc quá lâu nên đã ra ngoài giao du với mọi người.

Dù nhìn Rosabella có vẻ miễn cưỡng với điều đó thì cô vẫn phải tới chỗ đám trẻ đang trò chuyện.

Đúng ra anh sẽ đi cùng cô nhưng khi nãy họ đang đi thì anh lại bị cha anh gọi đi đâu mất.

Chắc lại đi bàn chuyện làm ăn gì với gia tộc khác rồi.

Cô nhập hội với bọn trẻ mà chẳng cần tốn chút sức nào, bởi lẽ cái họ của cô đã quá đủ để bọn chúng tân bốc cô rồi.

Điều cô nói dĩ nhiên chúng sẽ không phủ nhận mà hùa theo.

Đó là lý do vì sao cô ghét những bữa tiệc như này, nhìn thấy mấy đứa nịnh bợ mà thấy ghét, ghét cả thằng nhóc Malfoy vênh váo kia nữa.-Chị Rosa.Nhắc tới là thấy mặt liền, còn ai ngoài thằng nhóc Malfoy?

Ôi, cô chỉ ước có anh ở đây ngay lúc này vì ít nhất thằng nhỏ cũng chẳng dám lại gần anh.

Đứng đây nghe nó luyên thuyên mà nụ cười trên mặt cô đã cứng đờ rồi.

Thật mệt mỏi...-Tôi ra ngoài hít thở không khí một chút, em cứ nói chuyện với mọi người tiếp đi.-Để em đi cùng chị!-Không cần đâu, tôi chỉ đi một lúc thôi.Cô xua tay và rời đi, ra ngoài khu vườn nhỏ dạo chơi.

Anh đứng cách đó không xa đã thấy hết tất cả, kể cả biểu cảm mệt mỏi của cô.

Sau khi cô rời đi một lúc thì anh cũng tìm cớ rời khỏi bữa tiệc tới gặp cô.

Em đang ngồi trên xích đu, xoa xoa gót chân đã hơi sưng vì đi giày cao gót.

Chợt thấy bóng người đang lại gần, ngẩn đầu lên nhìn thì thấy đó là anh.

Em mỉm cười với anh như lời chào hỏi, rồi định đi lại giày thì anh quỳ gối trước mặt em.-H-Hả...

Sao anh lại quỳ?-Xem em bị thương chỗ nào.Anh nắm mắt cá chân của em, nhẹ nhàng nâng chân em lên và quan sát kĩ.

Thật may vì chân em không có mùi, nếu không em xấu hổ chết mất...

-Hơi sưng rồi, đợi chút.Anh quay lại dinh thự lấy đôi giày bệt để em thay, em nhìn bóng lưng anh rời đi mà ngẩn người.

Không biết từ bao giờ, việc này đã trở thành thói quen của anh.

Cứ mỗi lần anh thấy em ra ngoài vườn, anh đều sẽ theo em ra và xem xét em có bị sưng ở chân không rồi chạy vào lấy giày bệt cho em.Eo ơi cái sự tinh tế này, anh đúng là 10 điểm trong mắt nó rồi, không còn gì để chê cả.

À không, đó giờ anh vốn luôn được điểm tuyệt đối trong mắt nó mà.

Tiếc là lát nữa nó vẫn còn phải tiếp khách nên chưa thể thay giày bệt được.

Thế là nó đành đứng dậy và đi vào trong sảnh, vừa đúng lúc bước vô cửa thì thấy anh cầm đôi giày đi ra.

-Ah.. lát nữa em còn phải chào khách...Nó lúng túng giải thích, sợ anh hiểu lầm là nó không cần anh quan tâm.

Huhu nó thề đấy anh ơi, anh cứ quan tâm nó vậy đi nó thích lắm...

Khoái bỏ mẹ ra luôn ấy chứ, được cái là phải tém tém cái nết lại không làm anh sợ mất.Anh hiểu, lại nắm tay dắt em vào đại sảnh tiếp khách dù anh chẳng cần thiết phải làm thế.

Thế là em cứ kè kè bên anh trong lúc anh tiếp đón từng gia chủ hay thiếu gia.

Em thì chẳng có ấn tượng gì mấy với họ và cũng chẳng quan tâm lắm còn anh thì nhớ kĩ tên và họ của từng người.

Đôi khi em nể anh lắm vì anh nhớ được nhiều thứ, em thì chịu thua thôi vì trí nhớ em có hạn.

-Em ra chơi với bọn trẻ nhé?Em kéo kéo góc áo anh xin phép trước khi chạy qua chỗ bọn nhỏ chơi.

Đứng đây chán quá, em chỉ có thể cười liên tục và nghe anh bàn chuyện với người ta trong mơ hồ.

Em có hiểu anh với họ đang nói cái gì đâu, chỉ nghe thôi cũng đủ mệt rồi.Được sự cho phép của anh em mới dám rời đi, anh vốn không thích em đứng cùng tên nhóc Draco nên lần nào em cũng phải xin phép trước.

Khó hiểu ghê, hồi trước thấy anh có ghét thằng nhỏ lắm đâu.

Mới gần đây anh cứ có cái mặt khó ở khi ở gần nó, như kiểu ai ăn cắp sổ gạo nhà anh không bằng.

Em chỉ bình luận như thế thôi, lần trước em hỏi đã bị anh nhéo má đến mức sưng lên luôn nên lần này không dám hỏi nữa.

Tự tiện chạy qua đó chơi thì chắc chắn sẽ bị anh mắng cho một trận nên em không dám.-Mấy đứa đang làm gì vậy?Nó mỉm cười dịu dàng dò hỏi tụi nhỏ khi thấy tụi nó đứng chụm lại với nhau một góc.

Dù đi đâu thì cũng chỉ có ba gia tộc là tâm điểm chính, còn lũ trẻ thì chỉ có nó, anh trai nó và anh là được chú ý nhất.

Ai bảo thằng nhóc Draco lúc nào cũng vênh váo khó ưa chứ.

Nó dịu dàng tốt tính ai cũng biết nên được mọi người yêu quý, anh trai nó từ nhỏ đã tài giỏi hơn người nên cũng được xem trọng.

Còn anh Hugh, khỏi nói cũng biết anh yêu nhà nó đỉnh cỡ nào rồi.-Bọn em đang muốn uống-ưm..Thằng nhỏ Draco mau lẹ bịt miệng cô bé Pansy trước khi cô bé kịp nói hết câu.

Nó đoán chắc là tụi nhỏ định uống rượu rồi, nhưng lần này nó không định cản.

Phải cho tụi nhỏ nếm trái đắng một lần cho chừa chứ hihi.

Thế là nó coi như không thấy ánh mắt đầy cảnh giác của tụi nhỏ mà đi luôn qua chỗ anh.

Vẫn là đứng cùng anh thoải mái nhất.

Hôm nay nó không khiêu vũ, cơ bản là vì chân nó đau.

Nó lại lười nên ỷ vào việc mấy hôm trước vô tình bị ngã mà từ chối việc khiêu vũ.

Anh trai nó cũng chả ý kiến gì mà cùng bạn đồng hành nhảy với nhau.

Còn mỗi nó với anh trốn ra ngoài vườn hít thở không khí trong lành.

Lúc nãy nó đã thay đôi giày bệt anh mang cho nó rồi nên giờ nó chạy nhảy tung tăng trong vườn thoải mái lắm.

Anh đi đằng sau cầm đôi cao gót của nó chậm rãi bước theo, nhìn nó nhảy nhót ở đằng trước mà chỉ thấy buồn cười.

Không biết nó có ý thức được việc mình đang mặc váy không nhỉ?

Dù sao trong vườn cũng không có ai ngoài anh với nó nên anh cũng không thèm nhắc nhở nó luôn.

Cả hai cứ đi tới lúc nó mỏi chân thì lại đứng yên rồi ngồi ôm gối chờ anh tới đón nó.

-Anh ơi bế em~Nó vươn tay ra đòi anh bế vì đi hết nổi, thể lực kém nên có chạy được mấy đâu.

Mà khu vườn nhà nó lại quá rộng nên đi mỏi chân mà chưa hết.

Mỗi khi ra vườn là đều phải anh bế nó đi tiếp hoặc nó ngồi đó đến khi chán hết mỏi thì thôi.

Thể lực thì kém mà cứ thích chạy nhảy lung tung.Anh bất đắc dĩ phải bế nó lên, đưa nó đi dạo quanh khu vườn.

Anh đi chậm để thưởng thức khung cảnh còn nó thì hôm nào cũng nhìn thấy vì chính tay nó là người chăm sóc khu vườn nhỏ này mà.

Nên nó chả còn hứng thú mấy nữa, nó vùi đầu vào cổ anh rồi lim dim ngủ luôn.

2267 từ

06/03/2025
 
[Hp] Định Mệnh?
8. Nhập học


Sau bữa tiệc tối kia, đã tới ngày nó phải tới trường, rời xa vòng tay của ba mẹ.

Hai người đưa ba đứa nhỏ tới nhà ga, phu nhân Ellen còn ôm nó khóc sụt sùi vì bà chưa nỡ xa cục bông bé nhỏ của bà.

Còn nó thì chỉ muốn mau mau lên tàu rồi ngủ thôi, sáng nay phải dậy sớm mà tối qua nó còn bị mất ngủ.

Ôi trời...

Bà khóc ướt luôn vai nó rồi mới chịu thả nó lên tàu, vừa lau nước mắt vừa vẫy tay chào nó rồi dựa vào vai chồng mình.

Sau khi vẫy tay với ba mẹ thì hai người họ liền cùng con gia tinh độn thổ về dinh thự, nó thì ngồi cùng khoang với anh trai và anh.

-Lát nữa nhớ mua socola ếch nhái cho em, cả một chút kẹo ngọt nữa...Nó vừa nói vừa mơ màng dựa vào người anh mà ngủ thiếp đi, ở bên anh lúc nào cũng dễ ngủ nhất.

Kinh nghiệm xương máu sau bao đêm mất ngủ của nó đấy, cứ ở cạnh anh là kiểu gì cũng có thể ngủ ngon.

Nói vậy chứ nó cũng tự biết là hai đứa đã lớn rồi, phải hạn chế tiếp xúc thân mật như này lại.

Được cái nó không kiềm chế được mà cứ bám dính lấy anh suốt.

-Ngủ ngon.Anh để mặc cho nó dựa, lấy sách ra và đọc.

Nhưng Maverick phát hiện ra đã 10 phút trôi qua mà anh chưa lật thêm trang sách nào, rõ ràng là đang mất tập trung.

Hắn lẳng lặng rời mắt đi chỗ khác coi như chưa thấy gì, tiếp tục ngồi im nhìn khung cảnh ngoài tàu.

Không khí kì quái cứ tiếp tục cho tới khi bà bán bánh kẹo đi qua và hỏi chúng có muốn mua gì không.

Ngoài những thứ nó dặn thì anh còn mua thêm ít bánh bí ngô vì sợ nó đói.

Cộng điểm cho sự tinh tế của anh vì nó đói thật, sáng nó ăn có chút ít nên giờ nó tỉnh ngủ vì đói.

-Anh ơi...

Em đói...Nó bám áo anh rưng rưng tỏ vẻ tội nghiệp, bụng nó cũng vô cùng phốt hợp mà kêu lên.

Ôi ngại chết mất...

Nhưng miếng ăn là miếng nhục mà TvT...

Không ăn bây giờ mà chờ tới lúc tiệc tối bắt đầu thì khó lắm, vì mới chỉ qua vài tiếng thôi.

Mà em cũng chẳng có kiên nhẫn chờ đợi lâu đâu.-Của em.Anh khẽ cười và đưa em đống đồ lúc nãy đã mua ra, cũng tới trưa rồi, em đã ngủ được khoảng ba tiếng từ lúc lên tàu tới giờ.

Nhìn em ăn bánh phồng má lên, anh lại nghĩ đến con sóc em từng đòi nuôi.

Sau đó em làm lạc mất con sóc rồi khóc bù lu bù loa một ngày, cho tới khi anh tặng em con khác mới chịu nín.

-Anh có muốn ăn không?Nó ngước nhìn anh, đôi mắt long lanh như chứa ngàn vì sao.

Không phải tại mắt nó có vấn đề, tại cái bánh này ngon nên nó vậy á.

Nó còn đưa cho anh một cái bánh mới, thực ra là không tình nguyện...

Nhưng xét thấy việc đống đồ ăn này đều được mua từ tiền của anh thì cho anh ăn một chút cũng không sao.

Anh cảm thấy buồn cười trước cái ánh mắt không nỡ khi em đưa cho anh cái bánh mới.

Nhưng anh chưa đói, anh chỉ lắc đầu rồi tiếp tục nhìn em ăn.

Em vui lên trông thấy khi anh lắc đầu, quả nhiên vẫn ham ăn như ngày nào.

Ở bên anh em hiếm khi che giấu cảm xúc của mình, thói xấu mãi không chịu sửa nhưng cũng khiến anh ấm lòng.

Vì em chịu tin tưởng anh đến mức không thèm che giấu cảm xúc của mình.

-Ừm...

Vậy em ăn hết nhé?Nó len lén nhìn anh, dò hỏi trước khi ăn luôn cái bánh bí ngô cuối cùng.

Thấy anh gật đầu nó mới tiếp tục gặm bánh, không biết anh có thấy nó ham ăn không nhỉ?

Chắc chắn là có rồi...

Nhưng kệ vậy, dù sao anh cũng quen rồi, để anh quen luôn khỏi cần sửa.

Nghĩ thông suốt rồi nó lại vui vẻ ăn thêm socola ếch nhái.

Anh ngồi bên chăm chú nhìn em, cứ thấy biểu cảm của bé nhỏ thay đổi liên tục.

Lúc thì vui vẻ, lúc lại ủ rũ như đang phiền lòng đều gì.

Em lúc nào cũng thay đổi một cách nhanh chóng, ở bên anh thì vô cùng dễ đoán.

Anh chưa biết em ở trước mặt người lạ như nào, vì em chưa từng ở quá xa anh từ sau khi em lên 11.

Trước đó thì em chỉ ru rú trong nhà mà chẳng chịu tiếp xúc với ai trừ bọn trẻ.

Mà muốn hỏi chuyện bọn chúng thì anh thà hỏi người lớn còn hơn.

Lũ nít ranh còn chưa biết nhìn và đoán cảm xúc của em đâu.

Nó cứ hạnh phúc mà gặm socola, còn Maverick thì như cái bóng đèn 1000W to đùng ngồi nhìn hai đứa nó.

Hắn tức mà không làm gì được, biết thế chạy qua khoang khác ngồi cho rồi.

Tiếc là đã muộn, hắn chỉ có thể ngồi đây chịu trận.

Cho tới khi đi thay đồ.

Hai người ra ngoài nhường nó khoang tàu để thay đồng phục vào.

Nó cảm thấy đồng phục của trường cũng đẹp, nếu là của nhà Slytherin thì còn đẹp hơn.

Giống mặc đồ đôi với crush dễ sợ...

Ôi lạc quan thái quá rồi, nói thế thì cả chục đứa mặc đồ đôi với anh.

Cứ nghĩ tới là phát bực, thôi thì nó cảm thấy đồng phục vẫn là đồng phục, đừng là đồ đôi.

Thay xong đồ thì tàu cũng sắp tới nên nó đứng ngoài chờ hai người kia luôn.

Lát xuống tàu phải chia xa rồi, nó còn muốn ở cạnh anh thêm một lúc cơ...Anh còn đứng lại xoa đầu nó một lúc rồi mới rời đi, còn nó thì nhìn theo bóng lưng anh mãi cho tới khi anh lên xe ngựa rồi mới bước lên một chiếc thuyền và im lặng.

Nhưng khi nó thò tay tính tìm cây đũa phép thì mới ngớ người phát hiện ra anh đã lấy luôn đi từ lúc nào.

Sao cứ hay tự ý hành động mà không báo trước vậy chứ...Ngồi chung với nó là mấy đứa trẻ thuần huyết cả, bọn chúng không có gan chọc tức hay bắt chuyện với nó.

Ôi, toàn một lũ nhát gan.

Hoặc có thể do tâm trạng nó tệ tới mức thể hiện ra mặt...

Nhìn thái độ cọc cằn khó ở của nó thì đúng là không ai dám tiếp cận thiệt, lý do khác là vì người anh nào đó đã "tử tế" đi chào hỏi hết lũ nhóc và cảnh cáo họ rồi.Nó không ghét lão Hagrid lắm, nhưng cũng chẳng ưa gì lão.

Đối với tất cả mọi người đều là cảm giác xa lạ nên chẳng định làm quen ai.

Vốn dĩ nó cũng đâu cần làm vậy bởi sẽ có người tự tới làm quen nó thôi.

Đó là sức mạnh của tư bản đấy.Chiếc thuyền chầm chậm trôi, trong cả quá trình khi tụi nhóc trầm trồ vì lâu đài Hogwarts thì nó chỉ bần thần ngồi đó nhìn mặt hồ đen thui.

Tới khi tàu cập bến nó nhảy thẳng lên bờ và loạng choạng suýt ngã.

Quả đấy mà ngã thì quê lắm...

Giáo sư McGonagall cũng đã tiếp nhận tụi nhỏ và dẫn tụi nó tới phòng chờ để chuẩn bị và chỉnh trang lại.

Nó không tính nói đâu nhưng công đoạn đó có vẻ hơi thừa thãi thì phải...
 
[Hp] Định Mệnh?
9. Phân loại


Sau nửa tiếng đồng hồ chờ đợi thì tụi trẻ con cũng được dẫn tới đại sảnh đường, nơi cả trường đang tụ tập để chờ lễ phân loại.

Khi bước vô trong thì nó đã ngay lập tức nhìn thấy anh đang cười với nó từ dãy nhà Slytherin.

Còn ông anh trai bên dãy Ravenclaw đang bận tám chuyện với bạn mà chả thèm để tâm đứa em gái này.

Hừ, đúng là anh em cây khế mà.

Phía bên kia, Hugh nhìn cô gái nhỏ nhà mình chu mỏ bất mãn mà bật cười.

Cũng sắp lớn rồi nhưng tính em vẫn trẻ con như thế, khiến người khác chỉ vừa nhìn đã biết em được bảo bọc quá tốt.

Tới mức ngây ngô, chẳng hiểu sự đáng sợ của lòng người.

Ấy là đối với lũ trẻ thuần huyết, còn với mấy đứa nhà khác thì có lẽ họ chỉ coi đó là điều hiển nhiên.

Nhưng mà em ơi, rồi mai đây liệu em có còn giữ được cái nét ngây thơ trong sáng như bây giờ?Chiếc mũ phân loại được đem ra, Hugh đã chu đáo tới mức tặng em một phép bịt tai trước khi cái mũ mở toang cái miệng rộng của nó ra hát.

Thế là trong lúc nó tra tấn lỗ tai lũ trẻ, em chẳng nghe thấy gì mà vẫn đứng đó ung dung.

Bọn trẻ co rúm người lại bịt tai trươc tiếng hát, chỉ có em là nổi bật nhất khi vẫn đứng thắng tắp, hơi rũ mắt nhìn xuống sàn.

Bàn tay nhỏ khẽ mân mê mép váy tựa như buồn chán, tạo ra một thói quen trong vô thức.

Sau bài hát kinh thiên động địa của cái mũ mà nó chả nghe được gì, giáo sư McGonagall lần lượt đọc tên của từng đứa trẻ.

Em đứng chờ đợi, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn bọn chúng phấn khích khi được đội cái mũ lên đầu.

Cá nhân em thì thấy cái mũ bẩn kinh khủng, chắc đã cả trăm năm chưa giặt rồi ấy chứ.

Thế mà vẫn đội được lên đầu sao?

Ừm...

Muốn ném cho nó chục cái bùa tẩy rửa trước khi đội quá đi mất...

Thật đáng tiếc là lý tưởng đó không thể thực hiện vì người anh trai thân mến nào đó biết tỏng cái suy nghĩ mà chắc chắn nó sẽ làm nên đã tịch thu đũa phép của nó trước.

Buồn nửa phút vì ảnh quá hiểu mình, nó bước lên khi nghe giáo sư gọi tên mình.

Mặc dù nó không kì thị đâu, nhưng nó sống trong nhung lụa hai kiếp quen rồi, giờ kêu nó đội cái thứ...

Thôi được rồi, không đội thì sẽ không được phân loại nhà nên đành thôi.

Và dĩ nhiên là chẳng có cuộc trò chuyện lý thú với cái mũ dơ hầy đó như những bộ truyện khác.

Nó y chang cái khúc phân loại thằng nhóc Draco, chưa kịp đội hẳn vô đã hô to Slytherin.

Tuyệt, giờ nó công nhận chiếc mũ này có một công dụng vô cùng tuyệt diệu và nó cũng không bẩn đến nỗi thế.

Nếu nó được phân vô Gryffindor chắc nó xé luôn cái mũ mất.

Dù điều đó là không thể vì nó chẳng cao thượng như mấy tên sư tử kia hay khoe khoang, nó đặt lợi ích lên hàng đầu mà.

Trừ mỗi việc yêu anh là nghe theo con tim thôi.

Một tràng pháo tay từ nhà Slytherin, mặc dù họ biết nó sẽ được phân vô cùng nhà nhưng vẫn rất chào đón nó.

Trong cái dãy đấy ai mà chẳng đặt lợi ích lên hàng đầu?

Nên nó cảm thấy quá bình thường trước hành động đó của họ, chỉ mỉm cười nhẹ rồi bước tới dãy bàn mà chọn một chỗ trống để ngồi.

Tuy ở nhà họ có rất nhiều quy tắc ứng xử nhưng ở đây thì không giống vậy, họ vẫn ngồi xen kẽ lẫn lộn.

Chỉ có lễ nghi trên bàn ăn là còn được sử dụng, dĩ nhiên không bao gồm quy tắc im lặng, nên ai cũng ngồi chung với bạn bè hoặc người thân.

Nó cũng chẳng ngoại lệ khi ngồi cạnh Hugh và bạn bè của anh.

Người ta giữ chỗ cho mình mà, mình không ngồi thì phí quá.

Hơn nữa nó cũng chưa làm quen được với ai cùng tuổi mà thân tới mức có thể trò chuyện cười đùa được nên đành thôi~

Bỏ qua bài phát biểu của hiệu trưởng thì nó thấy mọi thứ khá tuyệt, nhưng bài đồng ca thì không.

Nó ồn và dĩ nhiên tụi nhỏ chỉ hát nhép chứ chẳng ai thực sự hát cả.

Anh thậm chí còn dùng tay che tai nó lại giảm bớt sự ồn ào.

Nó cá là lúc nãy anh cũng muốn làm vậy khi cái nón hát nếu hai đứa không cách quá xa.

Bữa tối được dọn lên chỉ trong một cái chớp mắt và nó thề là nó không quá ngạc nhiên đâu, vì ở nhà nó cũng vậy mà.

Chỉ cảm thán một câu:" Phép thuật quả nhiên rất tiện lợi" rồi chậm chạp lấy vài món ăn yêu thích để từ từ nhấm nháp.

Ban nãy trên tàu lỡ ăn hơi nhiều nên giờ chẳng có cảm giác đói bụng cho lắm, đành cố ăn vài miếng qua loa thôi.Vừa ngồi xuống chưa đầy năm phút, nó đã được đón chào bằng một loạt câu hỏi từ mấy người bạn của anh.

Cũng dễ hiểu thôi, ai bảo nó nổi bật làm chi, con cưng nhà Ellen, tiểu công chúa trong giới nhà giàu.

Được lớn lên trong sự cưng chiều , yêu thương và bảo bọc, sắp tới còn là vị hôn thê của thiếu gia độc nhất nhà Coffey nữa thì lại chẳng nổi quá?

Một chị tóc bạch kim ngồi cạnh, tên gì đấy nó không nhớ rõ lắm, hỏi một câu khiến nó suýt sặc nước bí đỏ:-Cô là… bạn gái Hugh sao?Cảm ơn chị vì đã cho tôi cái cớ để nhổ ngụm nước không mấy ngon đó ra.

Nó thầm nghĩ trong lòng và lấy khăn ra chùi miệng như chưa có chuyện gì, nhẹ nhàng cảnh cáo:-Hình như bọn em vẫn chưa nói gì về chuyện đó nhỉ?Ý tứ rõ ràng mong chị gái kia đừng có lanh chanh mà xen vô chuyện người khác.

Mà cô gái kia thì cũng biết ý biết tứ mà im lặng, kéo theo sự ngượng ngùng của mọi người ngồi quanh.

Nhưng nó chỉ chống cằm thản nhiên cười, nghiêng đầu hỏi sao họ im lặng như vậy.

Bầu không khí rõ là gượng gạo như bị ép buộc nhưng chẳng ai dám ý kiến, vì Hugh vẫn còn ngồi ngay đó, chống lưng cho em nhỏ nhà mình.

Thế là trong sự kì dị đáng ngờ, cuộc trò chuyện vẫn tiếp diễn cho tới khi kết thúc buổi tiệc.

Sau bữa tối, nó cùng Hugh đi về phía phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin.

Phải nói là thiết kế hành lang đi xuống tầng hầm làm người ta có cảm giác như đang xuống hầm rượu hơn là vào nơi ở của học sinh.

Không khí mát lạnh, tường đá ánh lên ánh sáng lập lòe của đèn lồng, tất cả tạo nên một khung cảnh vừa ảm đạm vừa kỳ quái — nhưng nó lại thích thế.

Giống kiểu ai đó đã dành thời gian thiết kế một cách có chủ đích để dọa mấy đứa dễ sợ.Cửa phòng sinh hoạt hiện ra, bức tường đá thì thầm mật khẩu và mở ra nhẹ nhàng.

Hugh mở cửa cho nó vì nó chưa biết mật khẩu nhà, nó bước vào với thái độ hóng hớt, chỉ chờ để xem kịch vui vì mới nghe sẽ có cuộc đánh nhau để bầu thủ lĩnh.

Bên trong phòng khá rộng, lò sưởi cháy tí tách và mấy nhóm học sinh đã tụ tập theo từng cụm.

Có tiếng ai đó cười to phía góc xa, vài người thì đang thử bày mấy câu thần chú đơn giản.

Nó ngó nghiêng một hồi thì chán nản thả mình xuống sofa vì rõ ràng là chẳng có trận chiến nào cả và cũng chưa đủ thành viên trong nhà.

Hugh bật cười khẽ, đưa tay chạm nhẹ vào má nó, vuốt một sợi tóc lòa xòa xuống trán ra sau tai.

Nó không nói gì, chỉ nghiêng đầu tựa nhẹ vào vai anh với thái độ hờn dỗi.

Anh lừa nó mà vẫn còn cười được vui vẻ như thế, thật đáng ghét!!

Nhưng mà nó lại chẳng giận anh lâu được, thật là bắt nạt người một cách quá đáng.

Lại chỉ bắt nạt một mình nó mà đối xử lịch thiệp với người khác.

Hugh Coffey đúng là đồ tồi mà.
 
[Hp] Định Mệnh?
10. Mới ngày đầu mà?


Ngồi hàn huyên một hồi thì cũng đã tới giờ đi ngủ, anh không muốn em tới lớp trễ ngay ngày đầu tiên nên liền bắt em đi ngủ.

Nhưng mà không nói ngon nói ngọt thì em không chịu nghe, cứ bướng bỉnh nằm im đấy không chịu nhúc nhích như thử thách lòng kiên nhẫn của anh.

Thế là anh lại dụ dỗ, doạ nạt, năn nỉ một hồi em mới miễn cưỡng nghe theo mà về phòng.

Anh còn đứng nhìn em vô hẳn trong phòng, đóng cửa lại xong mới rời đi.Em được phân phòng đơn, dẫu sao con gái nhà Slytherin cũng ít nên mỗi người một phòng hoàn toàn không phải vấn đề gì lớn.

Căn phòng nhỏ với tông màu chủ yếu là lục trông khá lạnh lẽo, kèm theo vị trí dưới đáy hồ càng làm cho nó trở nên lạnh hơn.

Em nhìn mà thấy run run bèn đi tới mở rương ra tính trang trí lại phòng.

Cơ mà hôm nay đi nhiều như vậy, em cảm thấy khá mệt mỏi nên đành gác lại ý tưởng đó mà đi tắm qua rồi trèo lên giường ngủ.Cả một ngày dài ngồi trên tàu và thuyền đủ khiến em mệt lả người, còn phải đi bộ khá lâu mới tới kí túc xá nhà em.

Một đứa lười vận động như em dĩ nhiên chịu không nổi mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say trên chiếc giường êm ái.

Xung quanh em rải rác đầy những con gấu bông to nhỏ đủ loại màu sắc do anh và ba mẹ tặng.

Một giấc ngủ không mộng mị gì kéo dài tới sáng cho tới khi tự tỉnh theo đồng hồ sinh học quả thực rất thoải mái.

Em tỉnh giấc và vươn vai một chút trước khi rời giường đi vệ sinh cá nhân.

Mới có 7 giờ sáng thôi, vẫn còn khá sớm so với thời khoá biểu nên em cũng thoải mái mà tận hưởng khoảng thời gian ngắn này.Em vệ sinh cá nhân, tắm qua, thay đồng phục rồi ra ngoài chải lại tóc.

Ngó nghiêng một hồi, em cũng đã soạn xong sách vở ngày hôm nay.

Sau khi xong xuôi hết cũng đã gần 8 giờ, em ra ngoài phòng sinh hoạt chung xem anh đã thức chưa thì thấy anh ngồi đọc sách từ bao giờ.

Hai người nhìn nhau cười rồi em lon ton chạy qua chỗ anh.

Anh cũng bỏ quyển sách trên tay xuống, đứng dậy.-Tới đại sảnh thôi.Anh nói ngắn gọn rồi nắm tay dẫn em đi, tiện thể cầm cặp hộ em luôn dù em luôn miệng nói em có thể tự làm được.

Hai người cùng nhau đi, em thì nhảy nhót bên cạnh anh, dường như có rất nhiều năng lượng dù em chưa ăn sáng.

Đến khúc rẽ thì em vô tình va phải một cô gái, chỉ chạm nhẹ vào vai nhau thôi nhưng cũng để khiến em giật mình.

-Xin lỗi nhé.Em quay qua xin lỗi bạn kia trước rồi tính đi tiếp nhưng có vẻ ai kia lại không muốn như vậy.

Một câu "Đứng lại" quát rõ to khiến cả em, anh và những người xung quanh đều bất ngờ.

Cô bạn này...

Không lẽ định gây sự đó chứ?

Em cũng dừng bước mà quay lại với khuôn mặt không biểu cảm gì.

Anh đứng ngay sau lưng làm chỗ dựa cho em và nhìn cô bạn kia với ánh mắt không mấy thân thiện.

-Mày tưởng như vậy là xong à?

Nghĩ bản thân leo được lên anh Hugh rồi thì oai lắm sao!?Em chớp mắt, khó hiểu nhìn cô ta như nhìn một con ngốc rồi quay sang nhìn anh.

Từ khi nào mà người như em phải dựa vào anh để khẳng định địa vị của mình vậy chứ.

Cô bạn này thật bất lịch sự khi hạ thấp em như vậy.

Và cũng chẳng được thông minh lắm khi nói ra câu gây sự với cả hai gia tộc lớn.-Hình như tôi đã xin lỗi đàng hoàng, bộ cậu không hiểu tiếng người sao?Nhìn thì có vẻ chẳng mấy cọc cằn gì nhưng giọng nói thì ngập sự mỉa mai và khó chịu.

Dù cho không thể hiện ra ngoài nhưng ai kia cũng biết mình đã chọc giận em rồi.

Cô ta còn không biết ý mà vênh váo đáp trả như thể đó là chuyện bình thường khiến em phải cau mày.

-Dựa hơi huynh trưởng mà cũng kiêu ngạo quá ha.Khi câu đó vừa dứt thì không khí xung quanh lạnh ngắt như kiểu vừa có ai đó mới ném một bùa đóng băng vào.

Phát ngôn ngông cuồng và kì lạ đó kéo theo không ít cái nhìn kì thị của những người khác và cả anh với em.

Huynh trưởng nhà Slytherin đứng không xa hóng chuyện giật giật khoé miệng, trừng mắt nhìn cô ta như nhìn kẻ thù không đội trời chung.-Từ bao giờ mà cậu thay thế tôi vậy?Anh ta thân thiết khoác vai Hugh, ra vẻ đau lòng khi nghe cô ả nói và sự cảnh cáo ngầm lộ rõ.

Giờ thì thành đắc tội với nhiều người rồi chứ không chỉ riêng hai người nữa.

Em chỉ muốn bật cười ngay khi nghe cô ta nói, vừa nghe đã biết là một kẻ xuyên không vào mà chẳng chịu nhìn rõ tình hình gì cả.

Hơn nữa có vẻ mới xuyên qua không lâu, lại còn là một máu lai được phân vô nhà em.

Đủ hiểu cuộc sống trước đây không mấy tốt đẹp và tương lai tối tăm mịt mù của cô ta rồi.

-Bọn em đi trước nhé huynh trưởng.Em vui vẻ kéo tay Hugh rời đi, cười tươi với huynh trưởng và trao cho anh ta ánh mắt "Em tin anh hiểu".

Anh ta cũng cười đáp lại em, quay qua xử phạt cô ả và những con rắn nhỏ xung quanh đã bắt đầu rục rịch.

Có kẻ tự đâm đầu vào chỗ chết, sao họ có thể cản khi cô ả tự dâng mình lên làm nơi trút giận cho mọi người?

Nhà Slytherin nổi tiếng là đoàn kết bao che cho nhau, đúng nhưng đâu ai nói các thành viên trong nhà không bắt nạt thành viên nhà mình đâu?

Hiện tại họ vẫn còn cho rằng dòng máu thuần huyết mới là cao quý còn máu lai với máu bùn ấy à...

Chính là thứ dơ bẩn không xứng được nhắc tới đối với họ.

Mà đã như vậy thì dĩ nhiên kết cục của cô ả kia chẳng tốt đẹp gì, không bị nhà khác bắt nạt nhưng bị người nhà mình bắt nạt.

Vốn chẳng ai chú ý tới cô ta hay có ý định bắt nạt cô ta vì năm ngoái cô ta ngoan ngoãn lắm cơ, mà còn là máu lai nên họ cũng khoan dung hơn một chút.

Giờ thì hay rồi, tự mình đâm đầu vào chỗ chết thì trách ai được đây?Phía Rosa thì vẫn vui vẻ nắm tay Hugh tung tăng tới đại sảnh ăn sáng.

Bữa sáng rất quan trọng nên em sẽ ăn hơi nhiều một chút, hơn nữa khi nãy chạy nhảy như vậy cũng khiến em mệt rồi.

Vừa ngồi xuống thì đã có một đĩa súp được đặt trước mặt em, quay qua thì thấy Hugh đang lấy thêm vài lát bánh mì đặt vào đĩa cho em.

Quả nhiên là người chồng quốc dân mà, sự tinh tế này em đánh giá 100 điểm.

Vui vẻ múc từng thìa súp lên thưởng thức rồi ăn chung với bánh mì, em hoàn toàn quên luôn chuyện lúc nãy.Hugh thấy em như vậy cũng chỉ biết lắc đầu cười, lấy thêm vài món em thích rồi cũng bắt đầu ăn sáng.

Hôm nay mới chỉ là ngày đầu em đi học mà đã có chuyện rồi, cũng may bé nhỏ nhà anh chẳng mấy để tâm những chuyện như vậy.

Quả nhiên em ấy vẫn còn rất hiền lành.Hai người ngồi đó cũng thu hút sự chú ý của bao người rồi, vẻ ngoài tuyệt đẹp khiến người ta chăm chú không rời mắt.

Động tác tao nhã dù đang ăn cũng toát lên vẻ quý phái sang trọng.

Hơn nữa nhìn vào thực sự có cảm giác couple quá lớn khiến bao cặp mắt đổ dồn về.

Em có vẻ đã quá quen với việc trở thành tâm điểm của sự chú ý mỗi khi ở gần anh nên vẫn thong thả ăn sáng.

Bữa sáng khá ngon, không quá dầu mỡ như em nghĩ, tay nghề của mấy con gia tinh ở đây có vẻ khá tốt đấy chứ.

Em lau miệng thầm nghĩ, kiểm tra lại thời khoá biểu khi thấy còn nửa tiếng nữa là tới giờ vào lớp.

-Sắp vào lớp rồi anh ơi, chúng ta đi thôi.Em kéo nhẹ áo anh ra hiệu, muốn anh dẫn em tới lớp trước vì em chưa quen đường quen lối.

Anh cũng đã xong bữa sáng từ lâu, đang kiểm tra lại sách vở.

Xong xuôi hết thì tự nhiên nắm tay dắt em đi như thể đó là chuyện hiển nhiên dù đúng là như vậy...

-Đi thôi, sáng nay em có một tiết biến hình với nhà Ravenclaw.Anh từ tốn nói, dắt em tới lớp trước khi tới lớp độc dược của anh.

Trên đường đi còn trò chuyện về những điều cần lưu ý, những điều nhảm nhí trong giới của họ.-Nhà Selwyn nghe nói muốn liên hôn với nhà Flint.

Khá bất ngờ đó.-Vậy sao, có vẻ bọn họ đang rục rịch tìm sẵn mối hôn sự để "bán con cầu vinh".Em không đồng tình với cách nói của anh lắm nhưng không thể phủ nhận rằng nó đúng.

Thật khó để nói em theo phe ai, nhưng em biết mình sẽ không thể từ chối anh được.

Hai người tới trước cửa lớp và nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng nở nụ cười.

-Học tốt nhé, tan học sẽ tới tìm em.Anh theo thói quen xoa đầu em rồi mới rời đi, em cũng mỉm cười ngọt ngào tạm biệt anh.

Vậy là hai đứa tách nhau ra, em dõi theo bóng lưng anh rời đi đến khi anh biến mất khỏi tầm mắt mới thôi.

Bước vô lớp thì thấy đã có lác đác vài học sinh tới và cả cô bạn Farrell đang ngồi dãy cuối ngáp ngắn ngáp dài.

-Tớ ngồi đây được chứ?Em lễ phép hỏi trước khi ngồi xuống, nhận được cái gật đầu chấp thuận từ cô nàng thì mỉm cười.

Không rõ vì sao nhưng em luôn cảm thấy cô ấy toả ra một thứ gì đó rất quen thuộc...Cô nàng nhà Ravenclaw này có vẻ rất chăm chỉ, dù nhìn như sắp ngủ tới nơi mà vẫn còn đọc sách.

Em cũng ngại làm phiền người ta nên ngồi yên chờ đợi tới giờ học.

Bất ngờ là cô ấy lại chủ động làm quen trước.-Tôi cảm thấy bạn...

Khá quen, chúng ta làm quen được chứ?Em hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng mỉm cười và đáp lại cô ấy.

-Được chứ, Rosabella Rowan Ellen, nhà Slytherin, hân hạnh làm quen với cậu.
 
Back
Top Bottom