Mùa hè cuối cùng cũng tới và cái ngày nó mong chờ nhất, ngày học sinh Hogwarts được thả về nhà cũng đã tới.
Haizz, rút kinh nghiệm lần trước bị ép bẹp dí nên lần này nó ở nhà chờ anh về, dại gì ra đó chen chúc nữa.
Thế là nó ôm mặt ngồi chờ mong ở nhà, anh đã hứa hè này sẽ qua nhà nó và được cả hai bên phụ huynh đồng ý rồi.
Thế nên nó đã chờ anh gần tám tiếng rồi đấy, bao giờ anh mới về tới nơi!?Ở một diễn biến khác, cụ thể là địa điểm khác, sân ga 9¾ đang diễn ra một vụ việc khá chấn động.
Cụ thể là anh và con bạn thân ai nấy lo đang bị cô tiểu thư nào đó giữ lại.
Hai đứa đứng dưới cái nắng gay gắt của mùa hè, nhẹ nhàng mỉm cười và cố gỡ tay cô bé ra.
Đã trễ hẹn với em rồi mà con bị ép đứng phơi nắng, em lại thích cái màu da trắng sáng hơi nhợt nhạt của anh nên anh không muốn phơi nắng.
Đứng gần nửa tiếng là đủ khiến hai đứa trẻ con mệt mỏi lắm rồi, anh dứt khoát giật tay lại mặc kệ con bé kia có ngã hay không.-Xin phép, nhà tôi còn có việc gấp cần xử lí.
Bỏ lại câu nói và con bạn thân đứng đực ra đó, anh ném vali cho con gia tinh và cùng nó độn thổ về dinh thự Ellen ngay.
Em đang ngóng trông anh về, sao anh còn có thời gian rảnh mà đứng đấy nghe con bé kia luyên thuyên được chứ.
Thấy anh vội đi như vậy hai người kia cũng không dám giữ lại, dù cô ả có muốn kéo anh lại thì đã có cô bạn kia giữ chân ả.Anh vội vội vàng vàng về dinh thự Ellen thì thấy em sắp ngủ quên trên ghế, đúng là em chỉ mê ngủ.
Biết là do chờ lâu quá nên em mới buồn ngủ nên chẳng thể trách em được, lỗi anh khi không thể về sớm hơn.
Mang theo tâm trạng áy náy, anh tới gần và xoa đầu em.-Anh về rồi!Nó reo lên vui vẻ, để mặc cho anh xoa đầu mình và bám dính lấy anh.
Cuối cùng người thương của nó đã về, nó chờ lâu tới mức sắp ngủ quên rồi huhu...
Sao đó hai đứa quấn quýt bên nhau cả buổi làm gia chủ nhà Ellen rất ngứa mắt, nhưng tiếc là ông sợ vợ nên không dám ý kiến.
Hai đứa nhỏ cứ thế cả ngày trời cứ bám dính lấy nhau mà nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Thực ra chỉ có nó nói, anh ngồi nghe là chính chứ chẳng nói gì mấy.
Nhiều lúc nó thấy mình lắm mồm, nhưng chỉ được vài ba hôm thôi, tới cái lúc nó hết chuyện để nói với anh thì hai đứa chỉ ngồi im hoặc mỗi đứa một việc.Chẳng hiểu thế giới ngoài kia yêu nhau như thế nào, thần tượng người khác ra sao chứ hai đứa nó cứ như người dưng nước lã dù có cái mác thanh mai trúc mã.
Đấy là nó tự nhận, đừng đánh giá tại lũ simp thì chỉ được thế thôi...
Nó được cái cả thèm chóng chán, bám dính hắn vài hôm là lại bắt đầu chán, tìm thứ khác để chơi.
Tiếc là ở đây chưa phát triển đến cái mức 4G, 5G sài liên tục như kiếp trước của nó.
Đâm ra nó có cái thú vui mới là đọc sách, chăm sóc cây cỏ, nuôi động vật.
Sống như mấy ông bà về hưu rồi ấy, nhiều lúc nó tự nhủ như vậy rồi đời nó cứ thế tiếp diễn.
Anh thì khác, anh vốn là người thừa kế của gia tộc, một ngày có cả đống việc chờ anh giải quyết.
Hoặc không thì cũng là vài ba cái thử thách từ gia chủ để chắc chắn anh có đủ khả năng thay thế ông.
Chẳng có mấy thời gian rảnh mà ở bên em, anh bận rộn với cuộc sống của riêng mình.
Cuộc sống của anh ấy à, giấy tờ chất đống, công việc tồn đọng cần xử lí và những buổi tiệc xã giao ồn ào.
Những thứ đó khiến anh mệt mỏi, cảm thấy kiệt sức nhưng đã chịu đựng nó hơn 50 năm, anh sao có thể để lộ chút cảm xúc cá nhân nào chứ.
Nhiều lúc họ nghĩ cuộc đời họ là hai đường thẳng song song mãi mãi không giao nhau.
Chỉ tới khi họ gặp lại, cùng ngồi trên chiếc sofa mềm mại mà kể cho nhau nghe những câu chuyện của mình.
Khi ấy họ lại nghĩ cuộc đời của họ là hai đường thẳng trùng nhau, vĩnh viễn không tách rời.
Sự bình yên hiếm hoi chỉ xuất hiện khi ở cạnh nhau, thời gian bên nhau lại quá ít khi họ vốn có những con đường của riêng mình.
Nó chẳng phải đứa hiền lành thục nữ gì, nó tự nhận thức được điều ấy.
Thế mà anh vẫn cứ khen nó mãi, nào là nó rất dễ thương, dịu dàng và biết quan tâm tới mọi người.
Nó chỉ nghe mà không bàn luận gì vì nó cũng chẳng biết rõ bản thân là người như nào.
Ừ, công nhận nó tốt tính, nó sẵn sàng giúp đỡ người khác nhưng nó cũng rất vô tâm, sẵn sàng bỏ rơi người ta bất cứ lúc nào.
Chỉ riêng anh, anh bén rễ ở sâu trong tim nó, có muốn nhổ cũng chẳng được trừ khi nó nhổ cả trái tim mình ra.
Cả mùa hè nó học với anh, anh chỉ nó từ cách làm ra những loại độc dược cơ bản nhất tới những loại độc dược cao cấp nhất.
Anh biết nó học trước quên sau nên rất kiên nhẫn dạy nó lại từ đầu, giúp nó ghi nhớ các câu thần chú cơ bản đến phức tạp hơn một chút.
Anh muốn nó học được cách tự bảo vệ mình, mà muốn như vậy thì phải thật giỏi pháp thuật.
Anh sợ nó sẽ bị hãm hại như lần trước, cuộc đời đâu ai biết được chữ ngờ nên anh luôn chuẩn bị cho những trường hợp xấu nhất.
Đấy là cho nó, còn anh thì binh tới lính chặn, nước tới đất ngăn.
-Anh có nhớ em không?-Hôm nào cũng nghĩ về em.Nó e thẹn cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên khi nghe anh nói.
Nó không phải không biết anh thích nó, nó chỉ sợ mình sẽ làm tổn thương anh hoặc sợ bản thân tự mình đa tình.
Vốn dĩ nó chưa từng coi mình là nhân vật chính trong câu chuyện của ai ngoài câu chuyện của chính nó nên đột ngột trở thành nữ chính của anh là điều nó sợ hãi nhất.
Biết đâu nó chỉ là nữ phụ?
Ôi thôi, nghĩ nhiều quá rồi, cứ bị overthinking mãi thôi.
Nó lắc đầu, xua tan những suy nghĩ vớ vẩn đi rồi lại nhìn anh với nụ cười ngây ngô.-Hôm qua em đã mơ thấy anh đấy!Nó dựa vào ghế, nhìn anh cười híp mắt, thoải mái kể cho anh nghe về giấc mơ của mình.
Anh chợt nhận ra nó từ khi còn nhỏ đã chẳng hề che giấu tình cảm nó dành cho anh.
Tại sao trước đây anh lại không nhận ra nhỉ?
Hay do anh hèn nhát dù nhận ra cũng không dám đáp lại sợ làm tổn thương nó.
Dù là lí do gì đi chăng nữa thì hiện tại cũng đã khác.
Trước đây ngay cả làm bạn cũng không thể, giờ lại có thể ngồi cùng nhau kể về những câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Có lẽ nhiêu đó đã quá đủ để lấp đầy sự cô đơn từ sâu trong đáy lòng anh rồi.
Anh dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại và mỉm cười.
Nó ở bên vẫn thao thao bất tuyệt về giấc mơ của mình, chờ tới khi anh ngủ rồi mới đi kiếm chăn đắp cho anh.
Dù là mùa hè thì vẫn nên đắp một cái chăn mỏng, sàn nhà nó vẫn lạnh lắm.
Lon ton chạy lên tầng 2, nó lấy được một cái chăn mỏng khá to rồi chạy xuống chỗ anh.
Nó chia nửa cho anh rồi nằm cạnh anh, dù tư thế không thoải mái lắm vì hơi chật chội nhưng nó không để tâm, cứ thế ngủ cùng với anh.
Kết quả không cần nói cũng biết, hai đứa được đưa lên giường phòng nó ngủ, nó ngủ cũng không yên mà còn bám lấy anh như con bạch tuộc.
Hên là ông Henri đã đi có việc từ lâu nếu không nó đã bị tách khỏi anh rồi.
Hai đứa trẻ nằm ôm nhau ngủ, trông vẻ mặt thì chắc hẳn đều đang có những giấc mơ ngọt ngào rồi.
Bà Eleanor đứng bên cạnh tủm tỉm cười, chỉ mong hai đứa cứ như này mãi, sau này cưới nhau luôn cũng tốt.Bà Eleanor có vẻ ưng đứa con rể này lắm, còn ông Henri thì không nhưng ông chiều con gái, nó thích thì ông đành chấp nhận thôi.
Dù sao cũng chỉ có một cô con gái rượu, gia tộc đã có thằng anh trời đánh của nó lo rồi.
Ông biết anh yêu nó thật lòng, ánh mắt anh nhìn nó giống ánh mắt tên Malfoy kia nhìn phu nhân của hắn, cũng giống cách ông nhìn vợ mình.
Anh cũng đủ khả năng cho nó cuộc sống vô lo vô nghĩ, yêu chiều nó vô điều kiện.
Nhưng ông chưa muốn để con gái mình đi quá sớm, đạt được thứ gì quá dễ dàng thì con người ta sẽ không trân trọng nó nữa.Ông lo hơi thừa rồi, anh thích nó tận hai kiếp, hơn 60 năm rồi, anh vẫn một lòng trung thuỷ với mình nó.
Thậm chí trước đây anh còn sống cô đơn cả đời, thà cho thằng cháu thừa kế cũng không chịu lấy vợ.
Càng về sau anh lại càng yêu nó, ngày đêm đều nhớ mong nó, tình yêu không hề phai giảm đi dù chỉ một chút mà ngày càng tăng thêm.
Nó thì chẳng hay biết gì, chỉ biết anh cũng có tình cảm với mình chứ chẳng biết anh yêu nó đậm sâu đến nhường nào.
Có thể nói Rosabella Rowan Ellen hay Lệ Nguyệt là một đứa vô tâm, nó chỉ cần biết người ta thích mình và mình cũng thích họ là đủ.
Nó ngang ngược vô lý, chỉ muốn anh để ý hết những chuyện về nó.Nếu hai người phải đi 100 bước, nó sẽ chỉ bước một bước, bắt anh phải đi hết 99 bước còn lại.
Nhưng có cần thiết không?
Khi anh sẵn sàng đi hết 100 bước về phía nó.
Cuộc tình này vốn dĩ không công bằng đối với anh, nhưng anh lại cam tâm tình nguyện nên chẳng ai nói gì được.
Nó đã nhận được thư cú, vào đúng lúc cả gia đình nó và gia đình anh đang ăn cơm.
Cũng không có gì đặc sắc, chỉ trao đổi vài câu và quyết định thời gian dẫn bọn trẻ tới Hẻm Xéo mua đồ.
Bữa cơm trôi qua bình yên tựa như bức thư nhập học chưa từng xuất hiện.
Sáng hôm sau, nó dậy sớm chuẩn bị tới hẻm Xéo cùng anh và mẹ.
Nó đã tốn cả tiếng đồng hồ để chọn đồ và chuẩn bị xong mọi thứ.
(Cre ảnh:
https://pin.it/3AZEjt8qg)Nó vui vẻ tung tăng đi xuống dưới nhà, cùng anh và mẹ tới hẻm Xéo bằng mạng flo rồi đi mua đồng phục.
Anh đi đằng sau thong thả còn nó chạy nhảy đằng trước tung tăng như một chú sóc nhỏ.
Nó còn vui vẻ nhảy nhót rồi đứng lại kêu anh đi nhanh lên nữa chứ.
Cuối cùng cũng tới tiệm may, sau khi đo đạc xong thì anh làm nốt những việc còn lại còn nó chỉ phụ trách đứng bên cạnh và ngó nghiêng xung quanh thôi.
.2091 từ.
.02/03/2025.
.Đã chỉnh sửa.