Siêu Nhiên [HP/ Alldra] Bí mật

[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 39


Ngồi trên lớp nghe giảng một cách chăm chú, siêng năng nghiên cứu những loại cây và thuốc để chế tạo độc dược.

Bắt đầu từ năm thứ 6 hắn đã luôn như vậy, không phải vì hắn tự nhiên có hứng thú với môn độc dược, cũng không phải vì hắn đã trở thành một trong những thành viên trong "câu lạc bộ" của Slughorn, mà bởi vì em... bởi vì Draco của hắn... nên hắn mới chăm chỉ như vậy...

Và sau một khoảng thời gian đằng đẵng, cuối cùng thì hắn cũng sắp đạt được mục đích của mình.

Nhìn thứ thuốc đang sôi sục trong vạc, sắc màu hoàn hảo không một sai sót.

Quả nhiên nửa năm của hắn chẳng hề uổng phí, thứ tình dược cực mạnh đã được hắn chế tạo thành công.

Chỉ cần một vài giọt thì đối phương cũng chết mê chết mệt với mình.

Blaise khẽ cười nhẹ, hiện tại hắn đang ngửi được một mùi hương cực kỳ dễ chịu, một mùi hương làm hắn say đắm, mùi táo xanh, hắn rồi sẽ được ngửi thứ mùi hương ấy nhiều hơn thôi.

Draco của hắn, Draco yêu dấu của hắn, em nhất định sẽ thuộc về hắn!

Mang theo tâm trạng cực kỳ vui vẻ, hắn nhanh chóng trở về nhà chung của Slytherin.

Thật sự không khó để nắm được thời khóa biểu ngày hôm nay của Draco, bởi vì hầu như hắn đã thuộc lòng tất cả các môn học trong tuần của em.

Hắn đã luôn quan sát, nên không khó để biết được rằng hôm nay em sẽ bận buổi sáng, nhưng vẫn đề là Theodore, con kỳ đà cản mũi đó không biết khi nào thì rời khỏi phòng.

- Học xong rồi à Zabini?

Vừa bước vào trong thì hắn đã bắt gặp ngay Crabbe và Goyle đang chuẩn bị đi ra ngoài.

- Ừ, tao mới từ lớp độc dược về.

Hắn cũng đáp lại theo phép lịch sự, thường thì cả hai đều hay đi cùng với Draco, nhưng năm nay thì không như vậy.

- Không giống mày chút nào!

Pansy nó còn tưởng mày bị ai nhập.

Goyle nói ra thắc mắc của mình mà chính bản thân hắn cũng cảm thấy mình thay đổi.

Nhưng nếu không phải vì để chế tạo thành công tình dược thì hắn cũng không định chăm chỉ đến thế.

- Thôi thôi, tụi bay lo đi đi!

Mà không đi chung với Malfoy à?

Nghe vậy Crabbe ngơ ngác lắc đầu.

- Nó đi trước rồi hay sao ấy!

Nãy sang phòng gọi nó thì không thấy ai!

Chắc đi cùng với Theodore rồi!

Blaise khẽ cười nhẹ, cơ hội tới thật sớm.

- Ừ, thôi tạm biệt.

Sau khi hai đứa kia đi hẳn, Blaise không chần chừ mà liền vào trong phòng của Theodore và Draco.

Hắn khẽ vung đũa phép và biến ra một quả táo xanh đã được bản thân tẩm vài giọt tình dược và đặt lên trên bàn của em.

Và lúc này hắn chỉ cần đợi, lúc đó Draco sẽ hoàn toàn là của hắn...________________________ Qua một lúc lâu sau, Draco trở về phòng sau khi đã học xong thời khóa biểu của sáng hôm nay.

Và giờ thì em phải về phòng và tiếp tục nghiên cứu cách để có thể hoàn thành nhiệm vụ mà chúa tể hắc ám đã giao cho.

Em mệt mỏi để cặp xuống một bên, bỗng nhiên ánh mắt vô tình nhìn thấy quả táo xanh trên bàn, Draco cũng chậm rãi đi lại và lấy nó.

- Nott?

Em vô thức hỏi lên, sáng nay không thấy cậu ta đi học, chắc hẳn lại cúp tiết và đi đâu đó rồi.

Ấy vậy mà vẫn không quên lấy cho mình một trái táo à?

Thằng này quả nhiên không quá tệ!

Tâm tình của Draco tốt lên đôi chút, không nhận ra được sự kỳ lạ của trái táo kia, em cầm lên rồi chậm rãi cắn một miếng...

Thế nhưng, chợt có gì đó thay đổi...

ánh mắt em?

"Cạch" Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra và người nào đó bước bào bên trong.

- Malfoy?

Hắn e dè nói lên, lúc này Draco cũng khẽ quay lại và nhìn hắn.

Đôi mắt kia thật kỳ lạ, nó không còn sáng nữa, mà như đang bị che mờ bởi một tầng sương vô hình.- Blaise...

Blaise thấy rõ được trái táo mà em đang cầm trên tay đã bị mất một miếng, hắn khẽ nhếch môi.

- Lại đây Draco!

Như một lời mệnh lệnh, ấy vậy mà em vẫn nghe theo, em lập tức chạy đến và ôm chầm lấy Blaise.

- Em yêu anh, yêu anh rất nhiều.

Giọng nói ngọt ngào lại thâm tình, hắn thật sự đã đạt được mục đích của mình rồi.

Blaise khẽ vẩy đũa phép để giấu đi trái táo mà em vừa làm rớt xuống sàn.

Thế là hoàn hảo!

Sẽ chẳng một ai biết được việc hắn đang làm!

Hẳn sẽ như vậy phải không?

- Tôi cũng vậy Draco, yêu em.

Vừa nói xong hắn chậm rãi cúi xuống và đặt lên đôi môi em một nụ hôn cuồng nhiệt, người kia choàng hai tay lên cổ hắn và đáp trả nụ hôn ấy.

Cả người Blaise lâng lâng, chuyện này thật giống như một giấc mơ... hắn cuối cùng cũng có được em rồi...

Sau một hồi hôn đã đời, hắn mới thỏa mãn mà buông em ra, cả cơ thể Draco như mất hết sức lực, em có chút run run mà ngã vào lòng hắn, người kia cũng nhanh chóng đỡ lấy em, bế Draco trên tay một cách cưng chiều.

- Chúng ta làm gì đó thú vị hơn nhé!

Mặt người kia dần trở nên nham hiểm, hắn bế em về phòng một cách cưng chiều...
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 40


Blaise chậm rãi đặt Draco xuống giường mình một cách nhẹ nhàng, hắn từ tốn cởi đi chiếc áo chùng của Slytherin và sau đó nới lỏng cà vạt của mình.

Đã quá lâu hắn không được làm tình với em rồi... hắn thật sự không kiềm nổi nữa đâu...

- Anh hư quá đấy Blaise!

Draco trên giường đang say mê nhìn hắn không chớp, điều đó làm đũng quần của hắn dần trở nên cương cứng.

Hắn gấp gáp cúi xuống, vội vàng cởi đồ của em...

- Draco...

Draco à... em làm tôi phát điên mất...

Vừa nói hắn vừa hôn lên từng tấc da thịt của em đầy si mê... lúc này em cũng khẽ vươn tay lên và cởi từng nút áo của người trước mặt.

Blaise vui vẻ tận hưởng cảm giác này... còn không quên trêu chọc em.- Ai mới là bé hư chứ?

Từng ngón tay thon dài chẳng mấy chốc mà cởi hết được áo của hắn.

Cơ thể với những thớ cơ bắp lộ rõ, nam tính và quyến rũ chết người.

Lúc này hắn cũng chủ động mà cởi đi chiếc quần phía bên dưới của em, còn mình thì chỉ tùy tiện kéo khóa quần để lộ thứ đang cương cứng... hắn dùng cự vật và ma sát phía dưới của em...

- Blaise, làm ơn hãy nhẹ nhàng với em nhé!

Hắn cảm nhận được tiếng đứt phựt của sợi dây lí trí trong đầu, chắc phát điên mất thôi... sao em có thể dễ thương đến mức này cơ chứ... hắn không kiềm được mà khẽ cúi người và hôn nhẹ lấy đôi môi kia...

- Em cứ thế làm sao mà tôi chịu nổi đây...

Nói xong hắn chậm rãi đưa cự vật của mình vào bên trong em, một cách nhẹ nhàng và từ tốn... những cái run rẩy nho nhỏ kia khiến hắn bị kích thích... hắn giữ chặt lấy eo của em và rồi sau đó cũng đã đưa được tất cả vào bên trong...- Em ổn chứ yêu dấu?

Đôi mắt si mê kia nhìn hắn, em khẽ gật đầu... thấy vậy Blaise cũng cười nhẹ.

- Tôi động đây!

Và rồi hắn cũng chậm rãi đưa đẩy cự huyệt vào bên trong cơ thể em, cảm giác ấm áp đang bao trọn lấy cự vật của hắn, sướng đến không chịu nổi.

Khuôn mặt kia lúc này ầng ậng nước, hai tay em đang nắm lấy drap giường, chiếc áo sơ mi phía trên bị lệch sang một bên vai khiến em càng trở nên mị hoặc và quyến rũ vô cùng.

Blaise thật sự không chịu nổi nữa mà liền động mạnh vào bên trong em với tốc độ khá nhanh...

- Ưm... ah... hức...

Blaise... ah...

Tiếng rên rỉ của em càng làm hắn phấn khích hơn, tốc độ di chuyển cũng nhanh dần, nhanh dần...

- Draco, bên trong em thật sướng...

Hắn thỏa mãn nói ra, bên trong em siết chặt lấy hắn... và rồi động tác cũng dần nhanh hơn... hắn phóng hết tinh dịch vào bên trong cơ thể ấy...

Blaise thỏa mãn, hắn ngồi thẳng dậy và ngắm nhìn kiệt tác của mình.

Khuôn mặt em nức nở nhưng lại say tình, thứ thuốc kia hoàn toàn che mờ mắt em khiến Blaise trở thành tình yêu lớn nhất.

Em hoàn toàn khác hẳn so với những gì trước đó, kiêu ngạo, cương ngạnh.

Cho dù hắn có làm tình, cho dù hắn có thô bạo đâm rút vào trong em thì con người kia vẫn không hề khuất phục.

Em ngạo nghễ nhìn hắn với đôi mắt khinh bỉ và hắn thật sự chết mê với cái nhìn ấy.

Vậy mà bây giờ nhìn xem?

Em hoàn toàn bị hắn làm cho si dại, cái nhìn nồng nhiệt của em như đốt toàn thân hắn.

Trong mắt em cứ như cả thể giới lúc này chỉ có con người dấu yêu của em.

Blaise nghĩ mình phát cuồng vì em rồi, cho dù là em kiêu ngạo hay cho dù là em say mê hắn, Blaise đều thích.

Hắn thích em, thích tất cả từ em... chính vì vậy, hắn sẽ biến em thành của hắn, đôi mắt em sẽ chỉ nhìn hắn mà thôi.

- Blaise, ôm em được không?

Đôi tay kia khẽ dang rộng, lời nói kia chủ động phát ra, thấy vậy Blaise cũng lập tức kéo em lên và ôm em chặt vào trong lòng của mình...

- Em yêu anh.

Lời nói ngọt ngào của em khiến hắn chẳng thể nào chán được, người kia khẽ vuốt ve lấy khuôn mặt em và rồi đặt lên môi em một nụ hôn nhẹ.

- Tôi còn yêu em nhiều hơn cưng ạ!

Giọng hắn đầy sủng nịnh nhìn em, khuôn mặt của em lại lần nữa làm hắn cương cứng... thứ kia chọt chọt vào hai bên bắp đùi của Draco.

- Em nhìn xem, tôi lại cứng mất rồi.

Thấy vậy em cũng chậm rãi đưa tay và sờ xuống thứ cự vật thô to kia, rồi lên tiếng cảm thán.

- Của anh thật lớn!

Hắn hài lòng, tay chậm rãi mò xuống và xoa nắn hai cánh mông căng tròn kia.

- Cưng muốn tôi đưa nó vào trong chứ?

Draco choàng hai tay qua cổ hắn, chất giọng đầy say mê.

- Em muốn, làm ơn hãy đâm vào trong em, Blaise.

Yêu dấu của hắn thật đáng yêu, làm hắn muốn trêu chọc em thêm một chút.

Hắn khẽ ma sát cự vật giữa hai đùi em, rồi vui vẻ.

- Cầu xin tôi đi cưng à!

Gọi tôi là chủ nhân!

Tôi sẽ đáp ứng mong muốn của em!

Khuôn mặt kia bỗng có chút phụng phịu, nhưng dục vọng trong người đang dâng trào.

- Làm ơn đâm vào trong em, chủ nhân!

Em muốn của ngài đâm vào sâu bên trong.

Dĩ nhiên hắn không thể làm bé cưng của hắn thất vọng rồi.

- Như ý em muốn!

Vừa dứt lời hắn lại lập tức đâm vào bên trong, chính sự bất ngờ kia đã làm Draco a lên một tiếng.

Blaise vui vẻ, hắn bắt đầu chuyển động một cách nhịp nhàng...

- Ưm... haa... chủ nhân... hức...

Draco nức nở, hắn nghe xong liền nghiến răng, thật không thể nào nhẹ nhàng với em được mà, em là người duy nhất khiến hắn mất bình tĩnh như thế này...

động tác thúc vào bên trong càng lúc càng nhanh hơn.

- Ah... ah... hức... chậm...

ưm... chậm lại...

ưm... hức...

Tiếng rên rỉ của em mới ngọt ngào làm sao, hắn vui vẻ.- Thoải mái chứ yêu dấu?

Khuôn mặt nức nở kia khẽ gật đầu...

- Thoải mái lắm... hức...

Blaise khẽ hôn lên mí mắt của em và rồi ôn nhu nói.

- Tôi yêu em Draco!

Yêu em rất nhiều!
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 41


Như thường ngày, Theodore trở về khu nhà chung của Slytherin, hắn đang háo hức để được gặp người nào đó nên bước chân càng nhanh hơn.

Lúc này hắn đang tự hỏi em đã về chưa, hay lại bí mật đi đâu đó để làm nhiệm vụ còn dang dở.

Nhưng dù thế nào đi nữa thì hắn hiện tại đang rất muốn gặp em.

Thế nhưng không như những gì hắn nghĩ, ngay từ khi bước vào bên trong sảnh chung hắn đã thấy được cảnh Draco đang ngồi cùng Blaise.

Em dựa người vào hắn và đọc sách một cách vô cùng thản nhiên.

Thấy hắn bước vào Blaise vô cùng đắc ý mà chào hỏi.

- Về rồi à?

Mày của Theodore lập tức cau lại, thể hiện rõ vẻ khó chịu mà trước đây hắn chưa từng như vậy.

- Cái quái gì?

Chuyện này... là sao?

Draco vẫn bình thản mà dựa vào Blaise đọc sách, cứ như đang để mặc cho "yêu dấu" của em lên tiếng.

Blaise đưa tay vuốt vuốt nhẹ tóc em, rồi hướng ánh mắt khiêu khích nhìn về Theodore.

- Như mày đã thấy!

Bọn tao làm hòa rồi!

- Cái đéo...?

Hắn vô thức bật ra câu chửi tục, ngay lập tức đi tới trước mặt Draco và hỏi.

- Bọn mày làm lành?

Draco có gì đó khang khác, người kia bỗng dưng ôm lấy Blaise và nhìn hắn ta bằng một đôi mắt say mê.

- Ừm, làm lành rồi!

Blaise đã tha thứ cho tao!

Biểu hiện cùng lời nói vô cùng khác thường, nhìn là đã nhận ra được sự bất ổn của Draco.

Thế nhưng tạm thời Theodore chẳng thể biết nổi, rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra.

Nhưng hắn biết rõ, là Blaise đang dở trò với em...

- Từ nay Draco sẽ trở lại phòng và ngủ cùng tao!

Hắn đắc ý nói ra, trong mắt cũng tràn ngập ý cười khi nhìn thấy biểu cảm đầy gượng gạo và méo mó của Theodore.

- Này, mày đang dở trò gì vậy Blaise?

Theodore vờ cười cười nhưng trong ánh mắt kia rõ ràng là đang hoang mang và tức giận.

Mà nói thật thì hắn chưa bao giờ mất bình tĩnh thế này.

- Tao không hiểu mày đang nói gì cả!

Đây là điều mà Draco muốn mà!

Phải không cưng!

- Ừm, dĩ nhiên rồi Blaise.

Hắn lại lần nữa dùng bàn tay của mình vuốt ve cơ thể em, Theodore như muốn nổi đóa, thật muốn đấm vào mặt của tên khốn ngạo mạn kia.

Tuy không biết Blaise đang dở trò gì nhưng chắc chắn hắn sẽ không để yên cho người kia tùy tiện đâu. ________________________ Không chỉ Theodore mà cả đám trong Slytherin đều nhận ra được hành động cùng thái độ kì lạ của Draco.

Em cứ như biến thành một người khác và phần lớn thời gian em đều dính chặt lấy Blaise như không thể tách rời...

Blaise đã nói với bọn nó rằng Draco và nó đã trở thành người yêu, thế nhưng mới đây con người kia còn vì nhiệm vụ mà lo lắng đến mất ăn mất ngủ, sao có thể chỉ vừa qua một ngày đã thay đổi hoàn toàn như vậy được?

Và cũng chính vì lời mà Blaise nói ra kia, việc em và Blaise trở thành một đôi đã trở thành một tin tức sốt dẻo nhất trong trường.

Bọn chúng đều không tin vào tai của mình cho đến khi chứng kiến những gì diễn ra khi chúng vào sảnh đường.

Draco cứ bám sát lấy Blaise, ánh mắt kia đầy si mê mà nhìn hắn, cứ như cả cái trường học này chỉ có mình Blaise là tồn tại vậy.

Cũng chính vì vốn là một con người kiêu ngạo, vốn là một thiếu gia với dòng dõi cao quý, cả hai liền trở thành chủ đề bàn tán của nhiều người.

- Tớ không ngờ thằng Malfoy nó lại thích con trai đấy?

Có mơ tớ cũng không tưởng tượng nổi cảnh này!

Ron nhìn về phía Slytherin và thấy Draco đang ngoan ngoãn được người nào đó đút cho ăn liền nhăn mày.

Thế nhưng Hermione thì không nghĩ như vậy, cô nàng cảm nhận được có gì đó không đúng.

- Nè, bộ mấy bồ không nghĩ thằng Malfoy bị dính tình dược hả?

Một con người kiêu hãnh bỗng dưng thay đổi 180 độ như vậy dĩ nhiên khiến người khác nghi ngờ.

Harry liếc mắt sang bên phía Slytherin và khuôn mặt kia chẳng có vẻ gì là đang vui.

- Nó chắc chắn bị dính tình dược!

Giọng Harry khẳng định một cách chắc chắn như vậy khiến Ron tò mò.

- Sao bồ chắc như vậy?

Nhìn sao cũng giống hai bọn nó thật sự yêu nhau mà, không phải sao?

Ron khẽ thì thầm nói, ánh mắt Harry lúc này lạnh lùng quét qua mặt Blaise.

- Mình nghĩ đã đến lúc kể cho hai bồ biết chuyện mà mình đã thấy được!

Lời của Harry khiến Ron và Hermione tập trung cao độ, thế nhưng giữa sảnh đường đông đúc thế này thật sự không thích hợp để nói chuyện này.

Và thế là bộ ba vàng đã nhanh chóng di chuyển ra bên ngoài, kiếm một nơi vắng vẻ để có thể tiện nói chuyện.

- Ý bồ là sao Harry?

Hermione nhẹ giọng nói lên, hiếm khi thấy cô nàng tò mò như vậy.

Ron cũng đang nhìn chằm chằm vào Harry như đang chờ đợi cậu bạn của mình trả lời.

- Vào hồi năm thứ 3, vào cái đêm mà mình lẻn đi tìm thông tin của chú Sirius...

Bọn họ gật đầu theo lời Harry nói và hắn khẽ nhìn lại họ, chất giọng có hơi chần chừ nhưng rồi cũng chậm rãi nói ra sự thật.

- Mình đã thấy Malfoy... cùng Blaise đang thân mật với nhau ở hành lang gần Slytherin...
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 42


Nghe vậy Ron há hốc mồm, cậu chàng suýt thì hét toáng lên, may thay có Hermione đã nhanh tay mà bịt miệng cậu lại.

Harry khẽ nhướn vai và bắt đầu tiếp tục kể tiếp câu chuyện còn dang dở.

- Lúc đầu, mình cũng tưởng tụi nó là người yêu!

Cho đến mấy ngày sau, một lần nữa mình bắt gặp tụi nó trong nhà vệ sinh nam, và mình biết được sự thật!

Ron nôn nóng.

- Sự thật gì?

Hermione liền nhíu mày mà đập cuốn sách vào vai cậu.

- Bồ để im cho Harry kể coi Ron!

Cậu chàng xoa xoa vai, nhưng cũng nhanh chóng nghe lời và im lặng.

- Thật ra thằng Blaise đã biết được bí mật gì đó của Malfoy!

Và nó dùng cái bí mật đó để ép buộc Malfoy phải nghe theo lời nó!

Nghe xong Hermione liền nhăn mặt, vẻ mặt ghét bỏ cũng hiện lên.

Ron bên cạnh thì trợn lớn mắt ngạc nhiên, lập tức hỏi lại.

- Ý bồ là thằng Blaise nó biết được bí mật của thằng Malfoy!

Rồi nó ép thằng Malfoy phải thân mật với nó ấy hả!

Sau cái gật đầu của Harry, Ron liền bịt miệng.

- Ôi Merlin!

Bọn Slytherin này thật chẳng đứa nào đàng hoàng!

Hermione khó chịu nói ra.

- Mình thừa nhận Malfoy nó không phải đứa đàng hoàng gì, nhưng mà lợi dụng bí mật để bắt nó làm theo ý mình thì Blaise đúng là thằng khốn mà!

Ron nuốt nước miếng trước sự tức giận của Hermione, cô nàng xưa giờ vốn ghét mấy thứ bất công và xấu xa nên nổi cơn thịnh nộ thế này cũng khiến Ron e dè.

- Rồi sao Harry!

Bồ có biết cái bí mật đó là gì không?

Nghe vậy Harry cũng khẽ lắc đầu.

- Vậy chẳng lẽ, thằng Blaise nó cứ dùng bí mật đó và ép thằng Malfoy tới giờ luôn à?

Ron hoảng hốt nói ra, khiến mày Hermione càng cau lại hơn.

- Ừ, vả lại dạo gần đây mình cũng theo dõi Malfoy.

Có vẻ như nó đang tự tách biệt bản thân với mấy đứa Slytherin!

Và rồi cho đến hôm đó tự nhiên nó thay đổi 180 độ!

Chắn chắn nó bị thằng Blaise cho uống tình dược rồi!

Harry nói ra suy đoán của mình và cô nàng biết tuốt cũng liền đồng tình với suy nghĩ kia.

- Chuyện đó quá rõ ràng!

Mình chỉ thắc mắc là tại sao mấy đứa Slytherin không nhận ra thôi!

Ron lúc này cũng khịt mũi khinh thường.

- Mình nghĩ tụi nó nhận ra mà không thèm nói ấy chứ!

Lại một lần nữa Hermione đập cuốn sách kia vào người Ron.

- Bồ thôi đi Ron!

Bồ có định kiến với Slytherin quá rồi!

Người kia hậm hực.

- Mình chỉ nói sự thật thôi mà!

Hermione liếc nhìn người kia, thấy thế Ron cũng không hó hé gì thêm.- Vậy giờ bồ tính sao?

Không lẽ để nó vậy à?

Cô nàng mọt sách vẫn luôn tốt bụng như vậy, Harry biết bản thân cũng không thể để yên.

- Mình cũng chưa biết... ____________________________ Theodore nhìn chằm chằm về phía Draco, con người đang ngẩn ngơ và đầy mơ mộng đang vui vẻ nằm trên giường.

- Này, Malfoy!

Nghe có người gọi mình, em cũng vui vẻ quay lại nhìn.

- Sao thế?

Giọng nói nhẹ nhàng cùng biểu cảm hoàn toàn khác so với Draco thường ngày, Theodore khẽ dò hỏi.

- Nhiệm vụ sao rồi?

Thường thường cứ nhắc đến việc này là Draco lại trông vô cùng lo sợ và thất thần.

Thế nhưng lần này thì khác, em có vẻ không quan tâm cho lắm.

- Nhiệm vụ để sau đi, tao cần giành nhiều thời gian hơn cho Blaise.

Nghe vậy hắn liền nhếch môi cười nhẹ, hắn chầm chậm lấy đũa phép trên bàn và tiến về phía em.

Người kia cứ ngâm nga một bài hát nào đó trong miệng trông có vẻ đang rất vui.

- Thằng Blaise thật ích kỉ khi giành mày cho riêng mình mà!

Ít ra tao cũng phải được hưởng gì đó chứ!

Hắn vui vẻ nói ra khiến Draco ngơ ngác nhìn không hiểu gì thì lúc này.

- Imperio!

Theodore chĩa đũa phép về phía em và đọc một trong ba lời nguyền không thể tha thứ.

Đôi mắt Draco lúc này dần trở nên trống rỗng, chẳng còn một tiêu cự nào, em ngẩn ngơ ngồi trên giường như một cái xác không hồn.

Người vừa ểm bùa em cười cười lên đầy xảo trá, hắn chậm rãi về giường mình và ngồi phịch xuống.- Malfoy!

Lại đây!

Như một lời mệnh lệnh không thể chối từ, Draco chậm rãi đứng dậy và làm theo lời người kia.

Chưa dừng lại ở đó hắn lại tiếp tục...

- Quỳ xuống rồi liếm đi!

Em cũng máy móc làm theo, chậm rãi quỳ xuống và cởi khóa quần của người kia ra.

Chẳng mấy chốc cự vật to lớn bung ra khỏi quần, cương cứng và thô to.

Thế nhưng ngay lập tức Draco chậm rãi ngậm thứ kia vào miệng và vụng về liếm mút.

Khuôn mặt Theodore liền hiện lên tia thỏa mãn, hắn vui vẻ tận hưởng cảm giác này...

- Tao đáng ra không nên cúp học môn độc dược nhiều quá!

Cái gì cũng bỏ lỡ được!

Hắn vừa nói vừa yêu chiều xoa đầu người kia và rồi như nhớ lại gì đó hắn lại tiếp tục.

- Nếu không phải tao nghe được cuộc nói chuyện của thằng Potter với con nhỏ máu bùn thì làm sao mà tao biết được mày bị dính tình dược hả Malfoy!
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 43


Hồi sáng nay hắn đã lên sảnh đường như bình thường, hắn chợt nảy ra ý lên thư viện để có thể tìm hiểu chút gì đó về tình trạng của em, ngờ đâu khi Harry và Hermione đi ngang qua, có nhắc gì đó về tình dược nên hắn mới kiếm những cuốn sách liên quan đến nó và cuối cùng cũng hiểu ra được vì sao Draco của hắn lại trở nên như vậy.

Nói xong một đoạn hắn lại nhìn xuống Draco bằng ánh mắt ham muốn.

- Không phải thằng Blaise đã làm với mày nhiều lắm rồi à?

Sao mà kỹ năng vẫn vụng về thế?

Vừa dứt lời hắn liền nắm chặt lấy đầu em và thúc mạnh cự vật vào bên trong khoang miệng kia.

Khuôn mặt hắn thỏa mãn vô cùng, khoang miệng nhỏ nhắn lại ẩm ướt khiến Theodore chẳng mấy chốc mà phóng toàn bộ dịch bạch kia vào khoang miệng em.

Hắn thỏa mãn, khẽ buông em ra, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp kia, cùng với thứ dịch nhầy không đúng đắn trên mặt em khiến Theodore lại càng trở nên hưng phấn.

- Cởi đồ ra đi nào Malfoy!

Sau lời ra lệnh kia em cũng chậm rãi đứng dậy, từng bước từng bước một, cởi sạch sẽ toàn bộ đồ trên cơ thể mình không xót lại thứ gì.

Hắn hài lòng nhìn và rồi khẽ vươn tay...

- Lại đây.

Draco từng bước tiến lại, thấy vậy hắn liền kéo tay em để cho em ngồi lên đùi mình.

Hắn khẽ đưa tay vuốt ve khuôn mặt kia...

- Mày không biết tao phải nhịn thế nào để không đè mày ra cưỡng hiếp đâu cưng à!

Vừa nói hắn vừa yêu chiều nhìn em...

- Tao đã rất nhân từ khi điều khiển mày rồi đó.

Hắn như đang nói chuyện một mình, bởi vì Draco lúc này đã hoàn toàn biến thành một con rối, chẳng thể nào nghe hắn nói chuyện được.

Nhưng Theodore có vẻ như không quan tâm lắm, hắn đang tận hưởng khoảnh khắc này.

- Nói mày yêu tao đi Malfoy.

Em máy móc làm theo cùng đôi mắt vô hồn.

- Tao yêu mày Nott.

Hắn cười cười rồi ôm lấy eo em.

- Tạm thời như vậy thôi!

Dù sao tao cũng muốn nhìn một Malfoy cương ngạnh rên rỉ dưới thân tao hơn thế này!

Nói xong hắn khẽ hôn lấy môi em và rồi sau đó là những hành động vượt quá giới hạn với con người đang bị điều khiển ấy...____________________ Qua một lúc lâu sau, trời cũng vừa qua tối, Theodore mới dừng lại hành động của mình.

Hắn khẽ buông em ra, thỏa mãn nhìn con người bị tàn phá dưới tay mình mà hài lòng khôn siết.

Dấu hôn rải đầy trên cơ thể, tinh dịch trắng đục chảy ra từ phía dưới hậu huyệt.

- Xin lỗi nhé!

Tao không kiềm được mà làm hơi quá rồi.

Tuy nói vậy nhưng khuôn mặt kia chẳng có ý nào hối lỗi, mà hắn càng thích thú hơn khi nhìn cơ thể của em.

- Để tao đưa mày đi tắm nhé!

Dù sao cũng không thể đưa mày đi gặp giáo sư Snape với tình trạng này đúng không?

Hắn tự độc thoại và rồi sau đó cũng chậm rãi lấy quần áo mặc tạm vào.

Ngay sau khi xong hắn lại chậm rãi lấy đũa phép của mình và chĩa về phía Draco.

- Disillusionment Charm!

Ngay khi câu thần chú kia vừa dứt, Draco đã liền biến mất, nhưng thật ra chỉ là em được hắn giấu trong một không gian nhỏ.

Như thế sẽ tiện hơn khi đưa em ra ngoài, ít nhất hắn sẽ không bị nghi ngờ.

Rồi sau đó hắn nhàn nhạt rời đi... chẳng mấy chốc, hắn đã tới được phòng tắm dành cho huynh trưởng... và dĩ nhiên ở đây không chỉ có một mình hắn...

- Ô chao, một chàng trai nhà Slytherin.

Theodore nhàn nhạt liếc nhìn ai đó đang bay lơ lửng trên trần nhà bằng cặp mắt khinh bỉ.

Hắn không quan tâm cho lắm và rồi chậm rãi đi tới hồ nước kia.

Trong khi nhìn đợi Theodore đang làm gì đó, "người" kia lại tiếp tục nói chuyện...

- Dạo gần đây tôi cũng có một người bạn ở Slytherin!

Cậu ấy hay tới đây tâm sự với tôi lắm!

Hắn vẫn bỏ ngoài tai lời nói kia, xưa giờ hắn vẫn luôn ghét những kẻ phản bội dòng máu và hơn thế nữa là những người không phải phù thủy.

Dĩ nhiên một con ma với nguồn gốc muggle như thế này hắn càng không thèm để vào mắt.

Lúc này hắn nhẹ giọng đọc ra câu thần chú, bỗng Draco không biết từ đâu xuất hiện và nằm gọn trong vòng tay hắn.

Với một cơ thể lõa thể, dấu hôn và vết răng trải dài từ trên xuống dưới...

đôi mắt trống rỗng và vô hồn.

Người kia chậm rãi đưa em xuống bể nước trong vẻ mặt hoang mang của Myrtle.

- Cậu làm sao vậy Draco?

Myrtle lo lắng bay quanh hỏi, thế nhưng Draco vẫn trống rỗng chẳng hề đáp lại lời cô nàng.

Thấy vậy Myrtle liền tức giận, cô nàng quát lớn...

- Này tên khốn kia!

Cậu đã làm gì với Draco vậy hả?

Theodore nhàn nhạt liếc nhìn người kia, cảm thấy Myrtle thật sự rất phiền phức.

Hắn nhàn nhạt để Draco nằm dựa người vào mình.

- Mau nói nhanh!

Hắn nhíu mi, thật phiền chết hắn rồi.

- Im đi Myrtle!

Mày ồn quá đấy!

Nghe vậy Myrtle trợn mắt liếc nhìn người kia, nhưng rồi sau đó cũng nhẹ nhàng bay tới cạnh Draco và lo lắng hỏi.

- Sao cậu lại làm bạn của tôi như thế này...

Myrtle buồn bã khi không thấy Draco phản ứng hay nói bất cứ điều gì.

Nhìn người kia, Theodore liền tò mò.- Malfoy hay tới đây lắm à?

Người kia gật gật, rồi lo lắng chạm nhẹ mặt của Draco.

- Cậu ấy thường xuyên tới đây và khóc rất nhiều.

Có vẻ như thứ nhiệm vụ kia đang làm em cảm thấy đau khổ, thứ áp lực vô hình đang đè nặng trên đôi vai ấy hẳn phải rất nặng nề.

Đôi tay đang choàng lấy vai Draco khẽ đưa lên đầu em và xoa xoa.

- Cậu có phải bạn của Draco không?

Tại sao lại để cậu ấy cô đơn như vậy?

Giọng Myrtle nhìn Theodore đầy trách móc, người kia vuốt ve tóc em và rồi nhẹ giọng.

- Không phải bạn!

Còn hơn thế nữa!

Hắn nói xong liền nâng cằm em lên và hôn lấy, thấy vậy Myrtle liền che mắt lại, nhưng vẫn len lén mở hở ngón tay và nhìn.

- Vậy hai người... là người yêu hả?

Theodore khẽ buông Draco ra.

- Tao cũng mong là vậy.
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 44


Và qua một lúc sau, cuối cùng cũng tắm rửa cho Draco xong xuôi, Theodore cũng chậm rãi mặc đồ lại cho Malfoy.

Hắn nhìn em, rồi khẽ vươn tay ôm lấy người kia, chậm rãi hôn lên môi em.

- Phải chi lúc nào mày cũng ngoan ngoãn như thế này nhỉ?

Hắn có chút tiếc nuối nói ra, nhưng sau đó cũng chậm rãi đọc một câu bùa giải chú cho lời nguyền Imperio kia.

Chẳng mấy chốc ánh mắt của Draco cũng có chút sáng trở lại, thế nhưng em lại quay trở lại với sự mê muội vì thứ tình dược mà em đã uống.

Em ngơ ngác nhìn xung quanh và rồi lại nhìn Theodore.

- Sao tao ở đây?

Người kia cười cười, hắn cố nhịn bản thân lại và rồi vui vẻ.

- Không phải mày muốn đi kiếm Blaise à!

Tao với mày đang đi kiếm nó đây!

Nghe vậy khuôn mặt kia liền trở nên vô cùng vui vẻ, thấy thế Theodore không ngừng chửi tục trong lòng, hắn liền lập tức kéo Draco đi.

- Mày đưa tao đi đâu vậy?

Tao muốn gặp Blaise!- Rồi rồi, để tao đưa mày đi gặp nó!

Draco lúc này cũng ngoan ngoãn đi theo sau Theodore.

Người kia lúc này thở dài nhìn em, bước chân cũng nhanh hơn, chẳng mấy chốc mà đến trước được văn phòng của Snape.

Hắn nhẹ tay gõ cửa...

- Thưa giáo sư.

Sau khi gọi xong hắn kiên nhẫn chờ đợi, thì vài phút sau đó Snape từ bên trong cũng mở cánh cửa ra.

Ông nhìn về phía Theodore rồi lại nhìn về phía sau Draco, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

- Có chuyện gì rồi?

Quả nhiên chủ nhiệm nhà họ vẫn luôn nhạy bén như vậy, Theodore thầm cảm thán.

Và rồi sau đó người kia cũng chậm rãi né sang một bên, Draco phía sau cứ thơ thơ thẩn thẩn nhìn về phía Snape, ông nhíu chặt mi rồi lại quay sang nhìn Theodore.

- Malfoy bị trúng tình dược thưa thầy!

Lời người kia vừa nói ra, Snape đã lập tức kéo tay Draco vào trong văn phòng của mình, thấy vậy Theodore cũng vội đi theo.

- Là ai?

Ông vừa tìm kiếm gì đó trong vô vàn thứ chai lọ trên các kệ gỗ vừa hỏi bằng chất giọng tức giận.

- Blaise thưa giáo sư!

Nghe vậy ông liền dừng lại và quay sang nhìn Theodore.

Khuôn mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt thì không như thế, rõ ràng là ông đang phẫn nộ.

- Blaise Zabini?

Thằng nhóc này cứ được nước làm tới!

Không phải ta đã dặn trò là phải bảo vệ Malfoy sao?

Lời của giáo sư khiến Theodore ngạc nhiên, không lẽ giáo sư cũng biết chuyện giữa Blaise và Draco nên mới nói như vậy sao?

- Em không ngờ Blaise nó lại hành xử như vậy nên không can ngăn kịp thời ạ!

Snape lúc này như đã tìm kiếm được đúng thứ mình cần tìm ông chậm rãi đi về phía Draco.

Nhìn biểu hiện cùng những hành động của em, Snape liền đanh mặt.

- Vậy mà lại là liều tình dược mạnh nhất?

Ông cau mày nói ra rồi sau đó cũng lập tức đưa một lọ nước cho Draco.

- Mau uống hết cho ta.

Thế nhưng Draco không chịu uống, em cứ nằng nặc một mực đòi đi gặp Blaise.

Thấy thế Snape liền mất kiên nhẫn, ông bóp lấy miệng em, đổ toàn bộ giải dược vào trong khuôn miệng kia... và rồi chẳng mấy chốc, thứ dược kia ngấm vào trong cơ thể.

Đôi mắt xám xanh dần trở lại như ban đầu, u buồn và sâu thẳm, hoàn toàn không còn bị che mờ bởi làn khói vô hình.

Và rồi các giác quan cũng hoạt động trở lại, không hiểu sao cơ thể em lại thấy vô cùng đau nhức... em loạng choạng, tay chống lên bàn... khuôn mặt hoang mang như đang cố nhớ chuyện đã xảy ra...

- Tao bị sao vậy?

Em nhìn về phía Theodore với vẻ mặt khó hiểu, mày có hơi cau lại vì đau nhức cơ thể, nhất là phần eo.

Người kia e dè nhìn về phía thầy Snape, ông cũng ra hiệu cho hắn nói.

- Tình dược.

Theodore vừa dứt lời, Snape cũng chêm thêm.

- Liều cực mạnh!

Em khó hiểu nhìn hai người họ, chất giọng ân ẩn khó chịu.

- Tình dược?

Theodore khẽ gật đầu, hắn cười thầm trong lòng, Blaise tới số rồi.

- Ừ, thằng Blaise nó cho mày uống!

Draco như không tin vào tai mình, em thẫn thờ và rồi sau đó liền tức giận đến không chịu nổi.

- Trò nên nghỉ ngơi đi Draco!

Thứ tình dược kia suýt thì làm trò mất mạng đấy!

Snape nghiêm nghị nói ra, thế nhưng giờ Draco hoàn toàn không còn tâm trạng gì mà nghỉ ngơi nữa.

- Không thưa giáo sư, em cần biết chuyện gì đã xảy ra!

Em nhìn về phía Theodore như tìm kiếm câu trả lời, người kia bên ngoài vờ như nghiêm túc nhưng bên trong lại vui mừng khôn siết.

Hắn kể cho Malfoy nghe tất tần tật những gì đã diễn ra và Blaise đã huyênh hoang như thế nào.

- Nó còn khoe khoang cho mọi người trong Hogwarts, nói mày với nó là người yêu, nên mọi thứ đang loạn lắm.

Draco ôm lấy đầu, tâm trạng em chưa bao giờ tệ đến mức này, cảm giác bất lực vì không làm được gì, cảm giác bất lực vì bản thân ngu ngốc để tên khốn kia lợi dụng để làm cho mất mặt như vậy.

Snape cố để trấn an Draco bình tĩnh, thế nhưng thật sự em chẳng thể bình tĩnh nổi rồi.

Em không nói không rằng liền lập tức bỏ đi...
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 45


- Nè Hermione, cách của bồ liệu có hiệu quả không?

Nói bóng gió vậy mà thằng Theodore cũng hiểu được hả?

Ron nghi hoặc với kế hoạch của Hermione, nhưng trông cô nàng lại rất tự tin.

- Nè, bên Slytherin tụi nó giỏi nhất là độc dược đấy!

Dù có nói bóng gió thì nó cũng hiểu được thôi.

Nhưng Ron vẫn ngờ vực nhìn Hermione.

- Thật không vậy?

Sao nó không nhận ra khi đã học chứ?

Hermione lại kiên nhẫn giải thích cho Ron.

- Bộ bồ không để ý là thằng đó hay cúp học hả?

Người kia nhìn Hermione bằng ánh mắt không tin nổi.

- Điều này mà bồ cũng chú ý hả Hermione?

Mình bắt đầu sợ bồ rồi đó.

Vừa dứt lời Ron liền nhận được cái nhìn sắc lẹm của Hermione, Harry nhìn hai người bạn của mình nói chuyện mà cười nhẹ.

- Chúng ta cứ đợi là biết thôi mà!

Bọn họ có vẻ đồng tình với ý kiến của Harry và rồi lại nhìn qua đối diện.

Blaise bên phía Slytherin, hắn vẫn mang tâm trạng tốt như mọi ngày.

Đám Pansy cùng Goyle và Crabbe vẫn luôn nhìn nó đầy nghi ngờ từ khi nó khoe khoang việc cả hai là người yêu.

Vả lại những hành động kỳ lạ của Draco khiến bọn nó không muốn nghi ngờ không được.

Pansy lúc này huých tay Crabbe ra hiệu gì đó, cậu chàng ngơ ngác nhìn thì liền bị thúc giục nhưng sau đó cũng nhẹ giọng làm theo lời Pansy.

- Này Blaise!

Malfoy đâu rồi?

Nghe thấy tên của em được nhắc đến người kia cũng vui vẻ quay sang nói với vẻ huyênh hoang.

- Nãy em ấy nói sẽ đến thư viện!

Chắc cũng chuẩn bị đến đây rồi đó!

Từ khi Blaise công khai nói hai bọn họ là người yêu cũng đổi cách xưng hô với Draco.

Chính điều đó làm Pansy cảm thấy vô cùng khó chịu... nó làm như Draco là của mình nó vậy.

- A, Draco của tao tới rồi!

Hắn vừa dứt lời thì mọi ánh mắt cũng đổ dồn về phía em, dĩ nhiên không chỉ có Slytherin mà học sinh của các nhà khác cũng đang nhìn em bằng ánh mắt tò mò, khinh bỉ, khó hiểu và rất nhiều biểu cảm khác nhau.

Càng nhìn những ánh mắt kia trong lòng em càng sục sôi hơn gấp bội, dường như em đã trở thành trò hề cho toàn trường.

Da mặt em vốn mỏng nên chẳng mấy chốc mà đã đỏ chót, cũng không biết vì đang xấu hổ, đang phẫn nộ?

Hay thậm chí là cả hai?

Bước chân kia nhanh chóng đi về phía Blaise, người kia cũng chậm rãi bước ra khỏi bàn và đứng nhìn em.

Khuôn mặt hắn lộ lên tia vui vẻ khó giấu, yêu dấu của hắn.

Lúc này Draco cũng tới gần hơn rồi gần hơn, vốn tưởng như những ngày trước Draco sẽ nhào tới và ôm chầm lấy Blaise, nhưng không...

"BỐPPPP...

" Tiếng va chạm của da thịt phát lên, bị một lực đạo tác động khiến Blaise bị bất ngờ mà ngã phịch xuống đất.

Tiếng động không quá lớn nhưng cảnh tượng này cũng đủ làm cho sảnh đường lặng ngắt và dõi theo những gì ngay trước mặt đây.

Không chỉ Blaise mà tất cả mọi người đều hoang mang nhìn về cảnh tượng vừa xảy ra.

Nhưng nhìn vào đôi mắt căm phẫn cùng khinh thường của em thì rốt cuộc Blaise cũng hiểu được có chuyện gì xảy ra.

Hắn khẽ cười nhạt, hình như hắn lại thất bại nữa rồi thì phải.

- Mày phải làm đến vậy luôn sao Zabini?

Giọng em nhàn nhạt nói lên, như đang cố giữ bình tĩnh hết mức.

Hắn ta lúc này nở một nụ cười cợt nhả và khẽ đứng dậy phủi bụi trên quần áo một cách thản nhiên.

- Sao thế?

Cưng lại giận dỗi gì à?

Người kia chẳng có vẻ gì là nghiêm túc, điều đó làm tổn thương lòng tự trọng của em một cách nặng nề.

Em vừa cảm thấy nhục nhã vừa cảm thấy bất lực, vừa tức giận nhưng cũng lại vừa tủi thân, tại sao hắn ta cứ thích dồn ép em đến đường cùng như vậy?

Nụ cười dửng dưng như không có gì xảy ra kia khiến em tức giận đến nỗi không kiềm được nước mắt, hai hốc mắt em lúc này cũng khe khẽ đỏ lên.

- Tao không còn gì để nói với mày nữa rồi...

Nói xong em cũng nhanh chóng quay người rời đi cùng với lòng tự tôn như bị xé nát.

Vừa bước ra khỏi sảnh đường nước mắt cũng không kiềm được mà khẽ rơi.

Để lại Blaise giữa sảnh đường rộng lớn cùng với những lời bàn tán ồn ào bủa vây, hình như lần này, hắn đã lỡ đi quá xa rồi phải không? __________________________ Draco lập tức chạy vào nhà vệ sinh nam, em không kiềm được mà càng khóc nhiều hơn.

Vừa bất lực lại vừa tuyệt vọng, nhiệm vụ của chúa tể hắc ám còn chưa đủ làm em đau khổ hay sao mà Blaise lại còn làm trò này với em?

Draco thật sự không hiểu nổi nữa, rốt cuộc bản thân em đã làm sai điều gì để mà gánh chịu hết thảy những sự mệt mỏi này cơ chứ?

Em vặn vòi nước như cố để rửa trôi nước mắt của mình, nhưng hoàn toàn không thể nào hết được... em cảm thấy thật khó thở...

- Malfoy...

Bỗng một giọng nói vang lên từ phía sau lưng, em cũng theo quán tính mà nhìn người kia.

- Cút đi Potter.

Giọng em nức nở nói ra, Harry cũng không biết phải nên làm thế nào.

Hắn cũng không biết tại sao bản thân hắn lại chạy theo em thế này.

- Mày ổn không?

Hắn vô thức nói ra lời kia.

- Đừng giả vờ tử tế nữa!

Đừng nghĩ tao không biết mày đã theo dõi tao từ đầu năm tới giờ!

Sao rồi?

Đã tìm ra được gì chưa?

Em nhàn nhạt móc mỉa cùng một nụ cười gượng trên môi cố để che giấu đi nước mắt.

Cũng không ngờ là bản thân bị phát hiện ra nên Harry có chút lúng túng không biết phải đối đáp thế nào.

- Thằng khốn kinh tởm!

Draco độc miệng nói ra khiến Harry có hơi thất vọng và mất bình tĩnh, hắn vốn định đến đây để nói chuyện thôi mà.

- Mày mới là đứa kinh tởm Malfoy!

Từ năm 3 không phải mày đã bị thằng khốn Blaise chơi rồi à!

Lời nói kia khiến Draco sững người, em run run nhìn về phía hắn.

Sau khi nói xong Harry mới nhận ra mình lỡ lời, thế nhưng dù sao cũng không kịp sửa đổi nữa nên hắn đành phóng theo lao.- Mày... sao mày...

Nhìn biểu cảm hoảng hốt của Draco hắn bỗng nhiên cảm thấy có lỗi, nhưng đáng lẽ ra hắn phải vui vì với điều này với đúng.

Đáng lẽ ra hắn phải thích thú vì đã hạ bệ được kẻ thù của mình.

Nhưng tại sao khi nhìn dáng vẻ cô độc cùng đôi mắt u buồn kia hắn lại không thể nào vui nổi.

- Tao vô tình thấy được... mày và nó trong hành lang...
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 46


Lời của Harry nói ra khiến Draco như chết lặng, ánh mắt em tối lại và trái tim lại nhói đau.

Từ đau đớn em chuyển qua tức giận, hóa ra Harry đã biết tất cả.

Vậy thì cái bí mật mà em che giấu suốt mấy năm trời còn ý nghĩa gì chứ?

Rốt cuộc mình đã liều mạng che giấu cái gì?

Rốt cuộc mình đã đánh đổi bản thân để bảo vệ điều gì?

- Đồ khốn... hóa ra... hóa ra mày đã biết tất cả!

Lời nói run rẩy vừa bất lực lại vừa thống khổ, em chĩa đũa phép về phía Harry và phóng ra một câu chú nào đó.

Người kia nhanh chóng né đi nhưng Malfoy vẫn chưa dừng lại.

- Malfoy mày bình tĩnh đã!

Vừa nói Harry vừa cố để tước đi đũa phép của Draco, khiến cho các vòi nước xung quanh bị chú phép làm cho vỡ, nước chảy lênh láng đầy sàn...

- Tại sao đều là mày cơ chứ?

Nước mắt dàn dụa trên khuôn mặt kia, biểu cảm đau đớn và bi thương.

Harry thì không hiểu rõ tại sao em lại như vậy, hắn chỉ đang cố giữ em bình tĩnh.

Thế nhưng cho đến khi một câu chú em tung ra suýt trúng hắn, Harry đã liền bật lại và chĩa thẳng đũa phép về phía em.

- Sectumsempra!

Ngay lập tức Draco ngã gục, không gian tĩnh lặng chẳng còn những tiếng động ồn ào.

Lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng Draco đang nức nở khóc.

Harry hoang mang, vội vội vàng vàng chạy lại chỗ em và hắn liền sững người khi thấy những gì đang diễn ra trước mặt...

- Mal...

Malfoy...

Trên người em lúc này là máu, rất nhiều máu, đỏ thẫm, những vết cắt cứa vô hình không biết xuất hiện từ đâu ra chúng đang dày vò em.

Draco đau đớn nằm gục xuống sàn, giọng em lúc này run run nói lên...

- Tao thật ngu ngốc Potter...

Chất giọng kia run run nói ra, đôi mắt em toàn là đau khổ...

- Tao thật ngu ngốc vì đã thích mày...

Một lời thú nhận từ em liền khiến Harry sững người, hắn... là hắn nghe nhầm rồi sao?

Thế nhưng chẳng có gì là nhầm ở đây cả, lời nói kia không thể nào chân thành hơn.

Nước mắt em chảy dài từ đôi mắt xám xanh, bi thương lại còn tột cùng.

- Nếu như... nếu như Blaise không phát hiện ra tao thích mày... thì tao đã không phải khổ sở như thế...

Đôi mắt ấy như nhớ lại những kí ức thật lâu của những năm về trước, một Draco cao quý và kiêu ngạo, em đem lòng ngưỡng mộ Harry, cậu bé sống xót duy nhất trong cái thảm cảnh của những ngày ấy.

Em đã luôn đem lòng ngưỡng mộ Harry và rất mong có thể được gặp và kết bạn với con người ấy.

Cho đến khi vào năm 1, toàn bộ kế hoạch của em đã đổ bể khi người mà em ngưỡng mộ đã từ chối cái bắt tay ấy, từ chối làm bạn em.

Em còn nhớ rõ lúc đó bản thân đã rất thất vọng và giận dữ, tự hứa với bản thân sẽ trở thành kẻ thù của người kia.

Ấy vậy mà em chẳng thể khống chế được trái tim mình, lí trí cũng không cách nào ngăn cản được trái tim.

Draco đã luôn âm thầm ngưỡng mộ người nào đó, em đã tìm đủ mọi cách để có thể gặp người kia, cho dù là vô tình hay cố ý, em đều sẽ trêu chọc, nói ra những lời không hay nhằm thu hút sự chú ý của hắn.

Tình cảm em không nguôi ngoai mà ngày càng lớn dần, ngày càng nhung nhớ về một Potter mà vĩnh viễn em không thể với lấy.

Cho đến một ngày em vô tình có được tấm ảnh của Harry thông qua một đứa nhóc năm 2 của Gryffindor, từ đó em luôn đem theo bên người, như một món bảo vật quý giá không thể tách rời.

Và đây cũng là lúc những đau khổ bắt đầu...

Vì em và Blaise chung phòng nên có rất nhiều thứ chẳng thể giấu diếm, kể cả tấm ảnh kia, hắn đã vô tình thấy nó khi em giấu bên dưới gối.

Khuôn mặt khinh thường cùng hứng thú của người kia khi phát hiện ra được bí mật của em làm em không thể nào quên được.

Hắn đã dùng bí mật đó để uy hiếp và bắt em làm theo lời hắn, nếu không hắn sẽ nói cho Harry biết, nói cho toàn trường biết rằng một Malfoy lại đem lòng đi yêu một đứa con trai, vả lại đứa đó còn là kẻ thù của mình...

Kết thúc hồi tưởng, em khẽ quay đầu sang và nhìn Harry với đôi mắt u buồn.

Bây giờ hai mắt em nặng trĩu, nhưng em vẫn muốn nhìn Harry, vẫn muốn bộc bạch những lời nói mà bản thân em luôn giấu diếm...

- Potter...

Sau lời nói ấy của em bỗng Snape từ bên ngoài đi vào bên trong, nhìn cảnh tượng trước mặt ông liền đưa mắt liếc nhìn Harry cảnh cáo.

Người kia có chút hoảng loạn và rồi cũng vội chạy đi, Snape lúc này quỳ xuống chỗ Draco, ông nhẹ giọng đọc lên câu thần chú...

Vulnera Sanentur...

Vulnera Sanentur...Vulnera Sanentur...

Snape chậm rãi đọc câu thần chú kia, máu được kiềm lại và chẳng mấy chốc vết thương cũng khép miệng.

Thế nhưng dù vậy Draco cũng đã bị ngất đi do mất máu, em cần được đưa đến bệnh thất.

Và thế là Snape cũng nhanh chóng đưa em đi... _________________________ Theodore lúc này nhàn nhã vào sảnh đường, có lẽ lúc này mọi chuyện cũng xong rồi.

Và đúng như những gì hắn nghĩ, Blaise đang đứng thẫn thờ ngay giữa sảnh đường rộng lớn.

- Không phải mày nên giải thích à Blaise?

Pansy đập bàn đứng dậy, khuôn mặt cô nàng có vẻ tức giận lắm.

Lúc này mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt ngờ vực...

- Do mày phải không?

Blaise nhàn nhạt nói ra, lúc này sự chú ý của mọi người liền hướng về phía người vừa đến.

Pansy mất kiên nhẫn nhìn về phía cả hai.

- Này Nott, chuyện này là sao?

Mày biết gì à?

Người kia nở một nụ cười vô cùng vui vẻ, hắn khiêu khích nhìn về phía Blaise.

- Dĩ nhiên rồi!

Tao đã biết tất cả!

Pansy nôn nóng hỏi có chuyện gì đã xảy ra thì Theodore lại liếc mắt sang Blaise.

Thế nhưng đúng lúc Theodore đang định nói ra thì lúc này giáo viên cũng đã tới.

Snape từ ngoài cửa đi lên, khi đi ngang qua chỗ bọn họ liền nhẹ giọng cảnh cáo.

- Đừng làm mọi chuyện tệ hơn nữa!

Malfoy không cần mặt mũi nữa phải không?

Mau về chỗ!

Ông nói chỉ đủ để cho những người nào đó nghe, bọn họ lúc này cũng ngoan ngoãn mà yên vị, nhưng Blaise thì không, người kia liền rời khỏi sảnh đường.

Sau khi ông rời đi thì Pansy cũng huých vai Theodore...

- Này biết gì thì nói đi!

Nhưng người kia chỉ cười cười...

- Tí nữa tao kể cho!
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 47


Và sau khi ăn uống xong xuôi bọn họ cũng quay trở về phòng sinh hoạt chung.

Blaise trầm ngâm ngồi lặng ở một góc ở ghế sofa, lúc bọn họ vừa tới nơi Pansy đã nằng nặc đòi Theodore kể và người kia cũng nói ra hết sự thật.

Pansy giận dữ đi đến trước mặt và tát người kia.

- Mày là thằng điên!

Sao mày dám làm vậy?

Blaise hoàn toàn không tránh né cú tát kia, hắn bây giờ cũng không thèm quan tâm gì nữa.

Trong đầu lúc này chỉ toàn luẩn quanh bóng hình ai đó, đôi mắt em ban nãy trước khi rời đi, hắn thấy rõ sự đau đớn và thất vọng.

Đến lúc này hắn mới nhận ra bản thân mình làm sai rồi... nhưng hắn phải nói như thế nào với em đây?

Pansy liếc nhìn hắn đầy khinh thường, rồi sau đó cũng khó chịu bỏ đi.

- Malfoy đâu rồi?

Sao không thấy nó?

Crabbe lo lắng nói, thế nhưng chẳng ai biết cả, cho đến khi có một đứa Slytherin từ bên ngoài vào.

- Này, tụi mày nghe gì chưa?

Malfoy nó đang ở bệnh xá đấy!

Bọn họ trợn mắt hoang mang, Pansy lập tức hỏi người kia.

- Sao nó lại ở bệnh xá?

Người kia khẽ lắc đầu tỏ vẻ không biết.

- Ban nãy có mấy đứa đi ngang qua bệnh xá thấy Malfoy đang trong đó đấy!

Tụi mày qua đó xem sao!

Lời người kia vừa dứt Blaise cũng lập tức lo lắng mà chạy đi, thấy vậy bọn họ cũng vội vã đi theo.__________________________ Blaise hốt hải chạy đến bệnh xá bên trong còn có Snape và bà Pomfrey.

Phía sau nhóm Pansy cũng tới được nơi, họ vội vội vàng vàng chạy vào trong, thấy Malfoy đang yếu ớt nằm yên trên giường cô nàng liền sốt vó.

- Malfoy sao thế này giáo sư?

Ánh mắt ông nhàn nhạt liếc nhìn quả những học trò cưng của nhà minh, trong đó còn có Blaise.

- Một tai nạn nhỏ!

Ông vừa liếc Blaise vừa nói ra, sau rồi cũng ngay lập tức quay lại chỗ Draco và xem xét cùng bà Pomfrey.

Mọi chuyện lúc này đã đủ phức tạp rồi nên Snape biết rõ bản thân không nên nói cho mấy đứa học trò của mình biết thêm về rắc rối mà Harry gây ra.

- Vết thương đã khép miệng hoàn toàn rồi!

Tôi cũng đã bôi vài loại dược, chỉ cần qua một đêm thì cơ thể trò Malfoy sẽ không để lại dấu vết nào.

Nói xong bà cũng chậm rãi lui ra, lúc này bọn họ vẫn nhìn Draco yếu ớt trên giường bằng ánh mắt lo lắng.

- Mau về Slytherin, gần quá giờ giới nghiêm rồi!

Snape âm trầm nói ra, thế nhưng bọn họ không rời đi.

Pansy lo lắng nắm lấy tay của Draco, còn Blaise hoang mang nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của em.

Hắn đang muốn chạm vào khuôn mặt kia thì lập tức bị Theodore chặn lại.

- Mày còn dám đụng vào Malfoy!

Đừng quên những gì mày gây ra!

Lời nói của Theodore lần nữa nhắc Snape nhớ tới việc vừa xảy ra, ông liếc nhìn Blaise bằng ánh mắt không thể chấp nhận nổi và đầy tức giận.

- Ta không phạt trò nên trò không biết đâu là giới hạn phải không trò Zabini?

Người kia không phản ứng gì, hắn chỉ chấp nhận những lời mắng chửi kia, bởi lần này hắn đã nhận rõ được bản thân làm sai rồi.

Cứ nhớ lại đôi mắt xám xanh tràn đầy thất vọng hắn lại đau đớn đến không chịu nổi.

- Ta thật sự rất thất vọng về trò!

Blaise giương đôi mắt buồn buồn nhìn em, hắn thật sự là một kẻ tội đồ mà, hắn lúc này cảm thấy hối hận hơn bao giờ hết.

Tại sao hắn biết rõ Draco đang phải chịu áp lực lớn thế nào vậy mà bản thân hắn lại đối xử với em như vậy.

Tại sao lúc này hắn mới nhận thức rõ được hành động sai trái của mình?

Rõ ràng nói yêu em mà tại sao lại không ngừng làm tổn thương em như thế?

- Trò Malfoy cần nghỉ ngơi!

Mau trở về Slytherin đi!

Ông nói với tất cả mọi người, bọn họ cũng nhanh chóng ngoan ngoãn và nghe theo lời ông. __________________________ Harry thẫn thờ ngồi một góc ở Gryffindor, hắn bây giờ cũng không biết bản thân phải làm gì nữa... lời của Draco vẫn cứ luôn văng vẳng trong đầu hắn... vậy mà hóa ra em lại thích mình... hóa ra chính vì lý do đó mà em bị Blaise bắt ép làm mấy trò bẩn thỉu như thế... nhưng hơn thế nữa là hắn nhớ lại Draco dưới vũng máu ấy...

- Mình nghĩ bồ nên trả lại quyển sổ đó Harry.

Sau khi về ký túc xá, Harry cũng đã kể cho hai người bạn thân thiết của mình về chuyện mình đã lỡ làm bị thương người kia.

Thế nhưng chuyện em thích mình thì Harry lại giấu nhẹm nó đi...

- Ừ, mình hiểu... ________________________ Hắn mặc áo chùng tàng hình, đáng lý ra hắn nên đến phòng cần thiết để vứt cuốn sách, thể nhưng chân vô thức lại bước vào bệnh thất... hắn chậm chậm tới gần em rồi cởi áo chùng tàng hình ra...

Harry khẽ thở dài, nhìn khuôn mặt tiều tụy kia lòng hắn lại chùng xuống.

Mà kể ra từ đầu năm thứ 6 cho tới giờ hắn chẳng hề thấy em cười, cả những trò khiêu khích trêu chọc của em cũng không còn.

Tự nhiên hắn lại cảm thấy nhớ Malfoy của những năm về trước, một Malfoy vô tư chẳng để điều gì vướng bận, một Malfoy kiêu ngạo luôn xem bản thân là trung tâm.

Nhưng giờ đây em dường như đã đổi khác, con người kia lúc nào cũng buồn rầu lo âu, hắn thật sự không biết có chuyện gì xảy ra với em, nhưng có vẻ như em đang rất mệt mỏi.

Harry chậm rãi vươn tay và chạm tới mái tóc bạch kim kia... rồi hắn lại suy tư... về em và cả về lời nói ấy... thế nhưng bỗng dưng lúc này đôi mắt xám xanh kia chậm rãi mở ra, và cánh tay kia cũng bắt lấy bàn tay hắn.

- Đừng nghịch tóc tao nữa Potter...

Hắn có chút giật mình khẽ rụt tay lại, rồi hoang mang nhìn em.

- Mày... mày tỉnh rồi...
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 48


Em liếc nhìn hắn một cái, rồi khe khẽ chống tay ngồi dậy.

- Một lúc rồi đồ ngốc!

Và tao không thể tiếp tục giả vờ ngủ vì mày cứ nhìn chằm chằm!

Draco nhàn nhạt nói ra, giọng nói có hơi hậm hực.

Nhìn tấm áo choàng tàng hình đang khoác trên vai Harry, Draco lại nhớ tới đầu năm.

- Đừng nói mày khoác tấm áo choàng ngu ngốc đó đi lượn lờ quanh Hogwarts nhé?

Hắn cũng ngơ ngác gật đầu.

- Merlin ơi, cứu thế chủ ngu ngốc hết chỗ nói!

Mày phải may mắn cỡ nào mới không bị bắt suốt mấy năm học vậy!

Nghe vậy Harry liền phản bác.

- Nhìn vậy thôi chớ công dụng của nó tốt lắm đấy!

Chẳng qua do mày nhạy bén mới phát hiện ra được tao thôi!

Em nhìn Harry bằng đôi mắt không còn gì để nói, Draco chậm rãi giải thích.

- Tao phát hiện ra mày vì tao ngửi được mùi hương đặc trưng của mày!

Vừa nói Draco vừa đưa mặt lại gần người kia rồi đánh giá.

- Phảng phất mùi gỗ mới và cỏ trên sân Quidditch, vậy đấy!

Nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Harry, Draco liền trở nên đắc ý.

- Có ai thèm để ý xem tao có mùi gì đâu!

Trừ mày!

Trông thấy khuôn mặt vui vẻ của em, Harry cảm tưởng như đã quay lại được thời thanh thản.

- Rồi cậu bé vàng tới đây làm gì vậy?

Coi tao chết chưa hả?

Biết rõ là người kia đang đùa giỡn nhưng Harry thì lại cảm thấy có lỗi vô cùng.

- Tao xin lỗi Malfoy... tao không cố ý làm mày bị thương nặng như vậy...

Nhìn vẻ mặt hối hận của người kia, Draco lại muốn trêu chọc thêm vài câu.

- Thôi đi thưa ngài!

Tao không dám nhận lời xin lỗi của mày đâu!

Vả lại tao cũng không có vấn đề gì!

Ấy vậy mà người kia vẫn lộ ra vẻ mặt áy náy, em lại tiếp tục làm không khí bớt căng thẳng.

- Đừng có trưng cái vẻ mặt đưa đám đó nữa, tao đã chết đâu?

Nghe vậy Harry lúc này mới dịu mặt hắn khẽ ừm nhẹ một tiếng và rồi không khí lúc này lại rơi vào im lặng.

Mãi qua một lúc sau Draco mới khẽ lên tiếng...

- Vậy là mày biết lâu rồi...

Harry ngơ ngác nhìn về phía em thì Draco lại tiếp tục nói.

- Chuyện của tao và Blaise.

Hắn gật đầu và Draco khẽ cười khổ, vậy là vào năm 3, lúc mà Blaise vô tình kéo em vào nhà vệ sinh.

Khi mà em vô tình ngửi được thứ mùi gỗ mới, lúc đó em đã nghi ngờ nhưng rồi lại nghĩ là do mình tưởng tượng nên đã bỏ qua.

Nghĩ lại thì bản thân em tự cảm thấy mình ngu ngốc hết chỗ nói.

- Nếu biết được điều này thì thà tao đứng giữa đại sảnh đường tỏ tình với mày còn hơn là đi làm tình với nó.

Harry cũng không biết nên phải đối mặt với chuyện này làm sao, hắn nhìn em đầy e dè rồi nhẹ giọng.

- Mày thật sự thích tao à Malfoy?

Em gật nhẹ đầu... càng làm hắn thấy tò mò...- Tại sao mày lại thích tao?

Bình thường nhìn hành động của mày chẳng có gì là giống cả!

Tự nhiên em cũng thấy khâm phục tài diễn xuất của mình, nhưng rồi em khẽ đáp.

- Chuyện dài lắm!

Sau này nếu có dịp tao sẽ kể cho mày nghe.

Hắn trầm ngâm rồi cũng khẽ gật đầu... thế nhưng tình cảm của hai người, có lẽ không thể tiến xa được đâu...

đã vậy cả hai còn ở hai chiến tuyến nên Harry nghĩ mình không thể đồng ý cảm xúc của người trước mặt...

- Tao xin lỗi... tao không thể đáp lại tình cảm này của mày được Malfoy...

Nghe vậy ánh mắt kia liền thoáng tia thất vọng, nhưng dường như em đã lường trước được điều này nên cũng không quá đau khổ.

Vốn ngay từ đầu, thứ tình cảm này của em là sai trái rồi.

- Đừng xin lỗi Potter, tao hiểu mà.

Em nhận ra được bản thân đang ở tình thế nào, em là một Tử Thần Thực Tử, cả gia đình em là tay sai cho Voldemort.

Dù sớm hay muộn em và anh cũng sẽ phải đối đầu trong một cuộc chiến...

Vả lại... em cũng đã bị vấy bẩn, dù có là máu thuần chủng thì thân xác em, tâm hồn em cũng đã nhem nhuốc.

Em nghĩ bản thân không xứng với một cứu thế chủ chói sáng như ánh hào quang trước mặt mình.

Sự kiêu ngạo của một Malfoy, lòng tự trọng của một Malfoy đã hoàn toàn bị đạp đổ.

Giờ đây em chẳng còn lại gì cả, nếu lần này em không hoàn thành nhiệm vụ mà chúa tể hắc ám giao và lấy lại danh dự cho gia đình thì mọi thứ sẽ chấm hết.

Nên có vẻ như em phải khép lại thứ tình cảm này thôi, cất sâu thật sâu vào trong tim... không bao giờ để lộ nó ra nữa...

- Thôi, hàn huyên vậy đủ rồi cậu bé vàng!

Mày ra ngoài đi, tao cần nghỉ ngơi!

Nói xong em cũng chậm rãi nằm xuống và đắp chăn lên, Harry khẽ nhìn em rồi thở dài.

- Nghỉ ngơi cho khỏe...

Malfoy...

Harry chầm chậm choàng áo chùng tàn hình lên và rời đi, ngay khi mùi hương nhè nhẹ ấy vừa tan biến trong không khí... bệnh xá tĩnh lặng bỗng vang lên tiếng khóc thầm...
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 49


Và sau vài ngày khi đã hoàn toàn hồi phục, Draco đã chính thức bắt tay vào làm thứ nhiệm vụ kia... em đã đến phòng cần thiết và chỉ với một câu thần chú nhỏ, Bellatrix cùng vài Tử Thần Thực Tử đã đi vào bên trong.

Và trong khi đợi họ xuất hiện em đã đi đến và gặp Dumbledore.

Nhìn bộ dạng của người thầy đáng kính, Draco vô thức run rẩy, nhưng em nhất định phải ra tay...

- Draco, ta biết trò không phải là sát nhân!

Lời ông nói ra khiến em càng run rẩy hơn, em vốn cũng đâu muốn làm sát nhân.

- Sao ông có thể chắc tôi là ai chứ?

Tôi nhất định phải làm điều này!

Draco đau đớn nói ra, em không có sự lựa chọn...

- Tôi phải giết ông... nếu không hắn ta sẽ giết tôi...

Đôi bàn tay em run rẩy kịch liệt, nhìn ánh mắt của Dumbledore càng khiến em không thể ra tay.

Sao em có thể giết người được cơ chứ, trong lúc Draco đang định hạ đũa phép xuống thì Bellatrix cùng vài tử thần thực tử xuất hiện.

- Làm đi Draco!

Giết ông ta!

Bà ta hối thúc, thế nhưng đôi bàn tay kia vẫn run rẩy kịch liệt... em không thể hạ thủ được...

- Nó cũng giống với cha nó thôi!

Một đứa nhát gan!

Một tử thần thực tử mỉa mai nói ra và cũng chính lúc này Snape đã đi đến, ông chĩa đũa phép về phía Dumbledore và lạnh lùng.

- Avada Kedavra!

Ông ngã xuống từ trên cao, kết thúc cuộc đời của một phủ thủy vĩ đại. _________________________

Và sau tất cả, cuối cùng em cũng được về nhà, thế nhưng cho đến hiện tại thì nơi đây đâu còn được gọi là "nhà" nữa?

Draco thẫn thờ đi vào bên trong cùng với Snape và Bellatrix.

Không khí u ám và rờn rợn, em không còn cảm nhận được hơi ấm trong căn nhà của mình nữa.

Mọi thứ thật sự vô cùng ngột ngạt và đáng sợ... em khe khẽ đưa mắt như tìm kiếm chút hơi ấm còn xót lại nơi này.

Thế nhưng em không thấy họ, cha mẹ của em, bỗng trong lòng Draco cảm thấy lo lắng..

- Chà, Draco của ta!

Cuối cùng cũng gặp lại được ngươi!

Chất giọng trầm đục kia liền khiến thần kinh em căng cứng, Draco lập tức không dám nhìn lung tung nữa mà cúi gầm mặt.

Thấy hắn Snape và Bellatrix cũng cung kính cúi đầu, thế nhưng hắn ta chỉ nhàn nhạt đi về phía em.

- Sao rồi?

Nhiệm vụ ta giao có hoàn thành không?

Em như bị tê liệt, sợ hãi đến mức không dám lên tiếng cũng không dám đối mặt với lão ta.

Nếu như còn nhìn thẳng vào khuôn mặt kia có lẽ em sẽ không kiềm được run rẩy mất...

- Nhiệm vụ đã được hoàn thành thưa ngài!

Snape vội lên tiếng để nói giúp Draco, ông biết rõ rằng em đang sợ hãi... chúa tể lúc này quay sang và nhìn Snape.

- Ồ, Dumbledore chết rồi sao?

Là ai giết lão ta?

Draco?

Ông ta lần nữa hỏi khiến em đứng bất động, Draco run run.

- Là Snape thưa ngài!

Bellatrix nhanh nhảu nói lên, thế nhưng Snape biết bản thân phải làm như thế nào thì mới đúng và thế nào thì mới có thể giúp được em và cả gia đình em.

- Đúng là tôi đã giết!

Nhưng nếu không nhờ có Draco tước đũa phép và làm ông ta phân tâm thì rất là khó!

Snape nhanh chóng nói tốt cho Draco, nghe vậy chúa tể cũng rất hài lòng.- Tốt lắm Draco!

Xem ra ngươi có ích hơn cha mẹ của ngươi đấy!

Nhắc đến cha mẹ của mình Draco có chút kích động mà quên mất sợ hãi.

- Cha mẹ của tôi đâu...

Ánh mắt của Snape lập tức liếc nhìn về phía Draco như nhắc nhở, em mới nhận ra bản thân hơi kích động liền nhẹ giọng.

- Thưa ngài...

Voldemort cười lên, bàn tay kia chậm rãi vuốt nhẹ vai của em.

- Đừng lo, ta chỉ bắt bọn chúng làm vài nhiệm vụ nhỏ bên ngoài, cha mẹ ngươi sẽ về sớm thôi!

Tuy lão ta nói vậy nhưng não em vẫn vô cùng căng thẳng, ai mà không biết lão ta vốn chỉ giao mấy nhiệm vụ oái ăm khó làm chứ?

Đã vậy trước đây vì cha em không bắt được Harry nên mới bị ông ta làm khó dễ đủ điều.

Không chỉ khinh miệt cha em mà còn bắt ông phải chạy ngược chạy xuôi như một kẻ hầu, dường như lòng tự tôn của ông cũng đang dần biến mất.

- Draco bé nhỏ, ta cho phép ngươi nghỉ ngơi!

Còn Severus và Bellatrix ở lại!

Chất giọng nhàn nhạt kia nói lên, sau đó chúa tể chậm rãi quay người đi.

Thấy Draco vẫn đứng im lặng tại chỗ, Snape liền ra hiệu ánh mắt kêu người kia đi lên, thấy vậy em cũng vội vã rời đi... _________________________ Draco mệt mỏi ngã người trên giường, em không biết gia đình em phải chịu cảnh như thế này đến bao giờ nữa.

Em chỉ mong chuyện này kết thúc thật nhanh và trả lại sự bình yên vốn có của mình.

Và dù em, dù cả gia đình em theo phe chúa tể hắc ám thì sâu thẳm trong tim, em vẫn luôn mong người nào đó có thể kết thúc chuyện này.

Em biết rõ người kia là một người chính trực, chỉ có anh là mới có thể đem lại sự tốt đẹp, sự công bằng cho thế giới phù thủy chứ không phải là con người man rợ nào đó.

Em thật sự cảm thấy sợ hãi và căng thẳng lắm rồi... làm ơn... ai cũng được... xin hãy cứu rỗi lấy em...
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 50


Hôm nay đã là ngày thứ hai em về nhà, thế nhưng cha mẹ em thì không, nên em cảm thấy vô cùng lo lắng.

Trong nhà thì toàn người lạ, chỉ được vài Tử Thần Thực Tử mà em quen và gặp qua từ trước là cha của Theodore, Crabbe và Goyle, còn lại thì đối với em rất lạ lẫm.

Chính vì vậy em chủ yếu chỉ nhốt mình ở trong phòng, chỉ khi nào Tử Thần Thực Tử rời đi để làm nhiệm vụ mà chúa tể hắc ám giao thì em mới rời phòng và làm vài việc vặt.

Và hôm nay cũng vậy... sau khi cảm nhận được căn nhà đang vắng người, em mới chầm chậm mà đi tới thư viện của nhà mình... dù sao ở trong phòng miết cũng cảm thấy ngột ngạt nên ít ra em phải có thứ gì đó để giết thời gian trong lúc chờ cha mẹ về.

Draco chậm rãi đi qua những dãy sách rồi thở dài, cũng không biết là nên đọc gì nữa, cũng bởi hầu hết là em đều đã đọc qua.

Cha em sẽ mua và thay sách mới mỗi năm thế nhưng mấy năm nay thì không, bởi ông có quá nhiều chuyện để lo chớ không còn thời gian rảnh rỗi.

Em khẽ thở dài rồi với tay lấy đại một cuốn sách nào đó, nhiều sách như vậy có lẽ em cũng không nhớ hết được tất cả nội dung đâu... ngay sau đó em chầm chậm đi tới bệ cửa sổ, đưa mắt ngắm nhìn cảnh quan bên ngoài rồi lòng lại thêm nặng trĩu.

Đáng lẽ khung cảnh khi nhìn qua cửa sổ thế này phải là một vườn hoa hồng đỏ, cùng với bầu trời trong xanh cùng những làn gió dịu nhẹ.

Từ khi chúa tể hắc ám tái xuất thì bầu trời luôn mang một vẻ ảm đạm và xám xịt, hoa hồng đều đã tàn vì bị dẫm đạp và không ai chăm sóc.

Ánh mắt em buồn buồn nhưng rồi ngay sau đó cũng đọc sách để quên đi nỗi buồn kia...

Lật từng trang một, chăm chú vào nội dung của cuốn sách, thế nhưng qua một lúc cơn buồn ngủ bỗng nhiên ập đến.

Draco bất giác ngủ quên trong cơn gió lành lạnh kia... và chẳng lâu sau, trong thư viện lại xuất hiện thêm một người khác ngoài em...- Ồ Nagini!

Ta dường như cảm nhận được có một người khác ngoài chúng ta đang ở trong này!

Chất giọng thều thào như hụt hơi nói lên, bên cạnh lão ta là một con rắn lớn đang trườn dưới sàn cùng với chiếc lưỡi đỏ chốc chốc lại thè ra.

Nó dường như hiểu được lời Voldemort nói mà phát ra vài âm thanh xì xì để hưởng ứng... lão ta chầm chậm bước đi với đôi chân trần chẳng gây ra tiếng động nào.

Đi qua một vài kệ sách, thì lão cũng nhận biết được danh tính của một người khác ngoài gã đang ở đây.

Gã chầm chậm đi lại chỗ em, một con người đang dựa người vào tường mà say ngủ không biết trời trăng.

- Ta còn tưởng ai!

Hóa ra là Draco!

Lão ta thì thầm với con rắn của mình trong khi ánh mắt kia đang chậm rãi quan sát người nào đó.

- Nhìn khuôn mặt này xem, ta nghĩ chúng ta còn có thể làm vài việc khác thú vị hơn là mấy nhiệm vụ tầm thường mà ta giao cho đứa trẻ này!

Con rắn bên dưới lại phát ra tiếng xì xì, có vẻ như nó đồng ý với lời của lão nên khuôn mặt kia dường như rất hài lòng.

Đôi mắt kia lại nhìn chằm chằm về phía em, như để đánh giá cũng như để quan sát... thật sự không tệ chút nào... mái tóc bạch kim đặc trưng, làn da trắng đến nhợt nhạt, khuôn mặt sắc sảo xinh đẹp.

Ngay từ lần đầu nhìn em, hắn đã tưởng đã gặp lại được người bạn cũ mà bản thân đã từ lâu không gặp... quả nhiên cái họ Malfoy, không đời nào là tầm thường cả.

- Đúng vậy Nagini!

Ta có rất nhiều cách để đứa trẻ này phải nghe lời đấy!

Lão ta như đang tự độc thoại, ánh mắt sắc lẹm kia nhìn về phía em với vẻ thâm sâu và bí ẩn.__________________________ Một lát sau Draco mơ màng tỉnh dậy, nhìn trời gần tối hẳn em mới nhận ra bản thân đã ngủ quên.

Em có chút hốt hoảng, hình như giờ này mấy người Tử Thần Thực Tử cũng sắp về rồi, mình phải quay trở lại phòng.

Em không muốn gặp bọn họ, một phần vì cảm thấy những người kia rất đáng sợ và một phần vì ánh mắt của vài người khi nhìn em rất kỳ lạ.

Draco vội rời đi, trước khi đó còn không quên lấy thêm vài cuốn sách để có gì về phòng đọc giết thời gian.

Thế nhưng lúc em vừa ra ngoài thì đã gặp được vài người vừa mới về, thấy em mấy người kia nhàn nhạt không quan tâm rồi cũng rời đi, Draco có chút đông cứng.

Thế nhưng rồi sau đó bước chân cũng nhanh hơn, có lẽ vì suốt dọc đường em không dám nhìn ngó xung quanh và tốc độ đi cũng hơi nhanh nên em đã lỡ va phải người khác.

Em bị ngã bật ra sau, sách cũng vương vãi ra đất...

- Chà, xem ai đây?

Là con trai của Lucius đây mà?

Em ngơ ngác ngước mặt lên nhìn những người kia, thật lạ mắt, hình như em không biết những người này là ai, nhưng có vẻ họ lại biết cha em.

Bọn họ trông còn rất trẻ, có vẻ như cũng chạc tuổi em hoặc lớn hơn.

- Này nhóc, đi đứng kiểu gì thế hả?

Draco lúc này vội nhặt sách trên sàn rồi khẽ đứng dậy, em nhẹ giọng vì không muốn gặp rắc rối.

- Xin lỗi, tôi không để ý.

Nhưng dường như chỉ xin lỗi là chưa đủ so với bọn người kia.

- Xin lỗi là xong sao?

Bọn người kia tính làm khó dễ, thế nhưng Draco dĩ nhiên không chấp nhận bị bắt nạt như vậy.

- Chứ anh muốn gì nữa?

Muốn tôi phải quỳ xuống xin lỗi à?

Em hằn học đốp chát lại, khuôn mặt cũng có hơi khó chịu.

Ờ thì em sợ, nhưng cũng không có nghĩa là em sẽ đứng im để chịu sự chà đạp.

Em là một Malfoy!

Một Malfoy kiêu hãnh và quyền lực, bọn người này trước đây cũng chỉ dám nhìn gia đình em từ xa mà không dám hó hé.

Bây giờ có chúa tể hắc ám lập được vài công trạng là lên mặt.

Draco có hơi ghét bỏ...- Thời đại của họ Malfoy suy tàn rồi!

Sao mày dám lên mặt với tao vậy hả?

Hắn ta rút đũa phép ra và chĩa về phía em, bên trong có hơi hoảng loạn nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ cứng rắn.

- Nghe nói cha mày ông ta lại thất bại trong nhiệm vụ bắt giữ thần sáng rồi!

Chúa tể đang tức giận lắm đấy!

Nghe xong em liền sững người, cảm giác bất an lấp đầy lồng ngực.

Thấy khuôn mặt của em bọn chúng cười cười đầy mỉa mai.

- Mày nên ngoan ngoãn một chút!

Vừa nói hắn ta vừa vươn tay nâng cằm em lên, ánh mắt xám xanh đầy sống động nhìn thẳng vào hắn.

- Bọn tao cũng biết thương hoa tiếc ngọc lắm!

Nếu mày chịu nghe lời tụi tao thì biết đâu bọn tao sẽ giúp đỡ được mày!

Bàn tay hắn có hơi quá phận mà lần mò xuống phía dưới eo, chính vì không chịu nổi nữa nên em đã vung tay và đập quyển sách kia vào mặt hắn ta.

- THẰNG KHỐN NÀY!

TAO NÓI ĐẾN THẾ RỒI MÀ MÀY CÒN DÁM?

CRUC...- EXPELLIARMUS!
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 51


Tên Tử Thần Thực Tử kia đang định ếm lên người em bằng 1 trong 3 lời nguyền không thể tha thứ thì bỗng nhiên lúc này một giọng nói khác vang lên và tước đũa phép của hắn ta.

- Sao các ngươi dám làm loạn ở dinh thự Malfoy?

Ỷ bản thân lập được vài công trạng nhỏ là không xem ai ra gì phải không?

Em ngạc nhiên nhìn người đang chầm chậm đi tới, khuôn mặt ông vừa nghiêm nghị vừa lạnh lùng, khiến bọn người kia có chút kiêng dè.

- Ông...

Ông Severus...

Dù gì thì Snape cũng là một trong những tay sai đáng tin cậy nhất của Voldemort nên bọn chúng cũng phải kính sợ phần nào.- Tôi... tôi xin lỗi...

Giọng người kia lạnh lùng...

- Đừng để ta thấy lại cảnh này!

Không thì đừng trách!

Sau lời nói ấy bọn chúng cũng chạy bay biến, lúc này ông nhàn nhạt đi lại chỗ em.

- Ta đã dặn trò là phải ở yên trong phòng rồi mà?

Draco lúc này có hơi thất thần...

- Em... em lên thư viện...

Ông liếc mắt nhìn mấy cuốn sách trên tay Draco.

Và lúc này em như nhớ ra những lời mà những tên kia nói.

- Giáo sư, cha mẹ em...

- Họ ổn!

Em còn chưa kịp nói xong ông đã cắt lời, ngay sau đó ông lại lạnh lùng nói ra.

- Đáng lẽ cả hai sẽ về vào hôm nay!

Nhưng cha trò mắc phải sai lầm nên ông ta muốn làm nhiệm vụ khác để chuộc công, có lẽ sẽ mất thêm vài ngày nữa!

Nghe vậy trái tim em đập loạn, em càng cảm thấy lo lắng hơn hết thảy...

- Cha mẹ em sẽ không sao chứ?

Snape biết rõ hoàn thành nhiệm vụ chẳng hề dễ dàng gì và nó cũng có rất nhiều rủi ro, nhưng ông không thể nói thế với Draco được.

- Dĩ nhiên, nhiệm vụ lần này sẽ dễ hơn so với nhiệm vụ trước đó!

Cả hai rồi sẽ an toàn trở về!

Em khẽ gật nhẹ đầu, chỉ cầu nguyện rằng họ có thể sớm trở về.

- Việc của trò là chỉ cần ở yên trong phòng!

Nghe rõ chưa?

- Vâng, thưa giáo sư!

Nói xong em cũng chầm chậm trở về, nhìn bóng lưng kia ông khẽ thở dài. _______________________ Sáng hôm sau Draco mơ màng tỉnh dậy, không biết có phải do hôm qua ngồi ngủ quên bên cửa sổ nên bị cảm lạnh hay không mà lúc này em cảm thấy có hơi đau đầu...

Draco mệt mỏi ngồi dậy, đưa tay lên xoa xoa trán đang bưng bưng đau nhức.

Nhưng rồi sau đó em cũng bỏ qua chuyện đó, em đứng dậy và chậm rãi đi lấy nước uống.

Thế nhưng không lâu sau đó, em bỗng bị gọi đi xuống phía dưới để họp theo lời chúa tể hắc ám.

Cuộc họp vẫn diễn ra như những lần khác, vẫn đáng sợ và căng thẳng đến ngột ngạt.

Không biết là do đang sợ hay do đau mà mồ hôi trên khuôn mặt em có chút lấm tấm.

Draco ngồi yên lặng như mọi ngày, chỉ lắng nghe những gì chúa tể hắc ám bàn giao và việc làm của tử thần thực tử.

Hôm nay em không thấy Snape đâu cả, em tính hỏi thầy vài câu thần chú có thể chữa cảm lạnh nhưng lại không thấy, có lẽ thầy đã đi làm nhiệm vụ chúa tể giao từ sớm rồi.

Và qua một hồi lâu căng thẳng cuối cùng thì cuộc họp cũng kết thúc, các Tử Thần Thực Tử cũng bắt đầu rời đi để làm nhiệm vụ của mình.

Và rồi thì chỉ còn mình em ở lại... em chưa dám rời đi cũng không dám hó hé gì vì còn chúa tể hắc ám ở đây.

Phải!

Chỉ còn mình em và gã ở lại!

Draco thật sự đang bệnh cảm thấy bệnh đang phát nặng hơn khi ở trong cái bầu không khí căng thẳng này.

Do không ngước mặt lên nên em cũng không hiểu tình hình nhưng mãi một lúc sau chúa tể hắc ám mới chịu đứng dậy, lão ta chầm chậm đi về phía sau lưng em.

Bàn tay kia chầm chậm đặt lên vai em, Draco suýt chút nữa thì giật bắn mình, cũng may em đã kiềm lại được.

- Draco, chúng ta có vài chuyện để làm với nhau đấy!

Đi theo ta!

Nói xong lão ta cũng chầm chậm đi trước, tuy không hiểu gì nhưng em cũng vội vàng đi theo sau... cho đến một đoạn lão ta đi vào trong phòng tắm của dinh thự, em cũng vẫn chưa hiểu được thì lúc này lão mới nhàn nhạt nói lên.

- Mau cởi đồ giúp ta nào.

Lão ta nói bằng chất giọng thều thào, em biết rõ em chỉ có thể làm mà không thể từ chối nên đã chầm chậm đi tới mà cởi đồ cho lão ta... từng ngón tay thon dài lần lượt cởi đồ của lão xuống, chẳng mấy chốc chẳng còn xót lại thứ gì, người kia cũng chầm chậm đi xuống nước.

- Ngươi... cũng xuống đi!

Lão ta đột nhiên ra lệnh khiến em có chút sững sờ, em vội đáp.

- Thưa Chúa tể... tôi không dám làm phiền Ngài...

Thế nhưng chất giọng kia vẫn lạnh lẽo nói ra.- Đừng để ta nhắc lại Draco!

Chất giọng thều thào nhưng lại thập phần đáng sợ, em cũng không dám nói gì thêm và thế là em chầm chậm cởi vest đen phía bên ngoài mình ra.

Và rồi cũng cởi giày để sang một bên, sau đó em cũng chầm chậm đi xuống nước.

Vì đang sốt nên cơ thể em đang cảm thấy rất lạnh, giờ xuống nước thế này cơn lạnh kia lại khuếch đại hơn gấp bội, em run run, hai tay cũng khẽ ôm chặt lấy cơ thể.

Em cũng không biết ý định của chúa tể hắc ám là gì nữa, bởi em chẳng dám nhìn thẳng vào mặt ông ta.- Sao lại sợ hãi như vậy?

Đừng sợ Draco bé bỏng của ta.

Gã bỗng dưng vòng ra phía sau lưng em, cùng lúc đó dùng hai tay nắm lấy hai vai của em.

Đầu em lúc này không chỉ đau nhức mà còn rối như tơ vò, chúa tể hắc ám thế này là sao vậy?

Lão ta hành động kỳ lạ quá, điều này càng làm em cảm thấy hoảng hốt hơn.

Bàn tay xám xịt ấy lúc này bỗng nhiên trượt xuống phía ngực em, tay còn lại vuốt ve cánh tay và rồi di chuyển xuống phần eo.

- Thưa... thưa ngài...

Em hoảng loạn nói ra, những cái đụng chạm kia khiến em rùng mình, một cơn ớn lạnh truyền thẳng lên đại não khiến em thêm đau nhói.

Lão ta lúc này say xưa mà đụng chạm vào cơ thể em, bàn tay còn thò hẳn vào phía bên trong để đụng chạm da thịt.

Draco nuốt nước miếng, em không chịu nổi nữa liền vội vùng ra rồi sau đó cũng lắp bắp...

- Chúa tể... tôi...

Ánh mắt kia thật đáng sợ, em vừa nhìn khuôn mặt lão cũng phải vội vàng cúi đầu xuống.

Lão ta trông không có vẻ gì là tức giận, nhưng với biểu cảm nhàn nhạt và lạnh lùng ấy thực sự làm Draco phải nổi da gà.

- Chẳng lẽ ngươi không muốn cha mẹ mình bớt khổ hơn sao?

Nghe đến đây trái tim em liền khựng lại, em ngước mặt lên và nhìn thấy rõ khuôn mặt gian xảo kia.

- Vâng... tôi muốn thưa ngài...

Lão ta cười nhẹ bằng một nụ cười vô cùng gian manh và đểu cáng.

- Ngươi phải ngoan ngoãn mới được Draco!

Lời nói đầy ám chỉ, thế nhưng lúc này chúa tể hắc ám chậm rãi đứng dậy và mặc lại đồ, dường như ông ta có việc đột xuất...

- Cứ suy nghĩ cho kỹ!

Nói xong lão ta chậm rãi rời đi, Draco thần người em vẫn chưa kịp hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra... thật sự giống một cơn ác mộng quá... có lẽ em cần phải nghỉ ngơi...
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 52


Vốn đang đau đầu mà còn phải ngâm nước lạnh nên tình trạng của em càng thêm tồi tệ hơn.

Em run run ôm lấy người rồi đi chân đất về phòng, hai chân em mềm nhũn, nên phải dựa người vào tường để có thể di chuyển.

Thật sự đau muốn chết, cơ thể cũng khó chịu vô cùng... hơi thở cũng dần trở nên nặng nhọc, đôi mắt mờ mờ đến khó chịu... và ngay lúc này...

- Malfoy?

Bỗng nhiên có một giọng nói gọi tên em, ngay lập tức người kia cũng chạy lại trước mặt em.

- Mày sao thế này?

Em khẽ nhìn lên người kia rồi giọng run run.

- Goyle...

Người kia hoang mang đỡ lấy em, Draco mệt quá nên cũng nương theo.

- Sao mày ướt sũng vậy?

Em cũng không còn sức để mà giải thích nữa, người kia cũng đưa tay lên sờ lấy trán của em.

- Trán mày nóng quá!

Nhiệt độ kia thật sự quá nóng làm Goyle phát hoảng, Draco lúc này giọng run run...

- Đưa tao... về phòng...

- Được...

được!

Nói xong người kia không chần chừ lập tức bế Draco trên tay, cũng bởi vì thân nhiệt người kia nóng còn em thì thấy lạnh nên Draco đã vô thức rúc vào người hắn.

Thấy vậy Goyle cũng để im và rồi chậm rãi đưa vào em đi.

Ngay khi tới nơi hắn cũng nhẹ nhàng đặt em xuống giường, ngay lập tức em co người lại run lẩy bẩy.

Thế nhưng với bộ đồ ướt sũng như thế kia thì ấm lên được mới là lạ, Goyle lúc này cũng nhanh chóng đi lại chỗ tủ đồ và lấy cho em một bồ quần áo khác... sau khi lấy xong, người kia trở lại chỗ em... hắn đưa tay lên áo em đang định cởi thì bàn tay kia run run giữ lấy áo...

- Mày... mày làm gì vậy...

Nhìn thấy Draco hoảng loạn như vậy Goyle càng trở nên bối rối hơn.

Em đã trở nên nhạy cảm và đề phòng rất nhiều sau hàng loạt sự kiện xảy ra gần đây.

Goyle cũng biết rõ Draco đang phải trải qua những khó khăn gì, hắn nhẹ giọng khẽ trấn an cậu bạn thân.

- Tao... tao chỉ giúp mày thay đồ thôi... cứ để vậy thì bệnh nặng hơn đó!

Hắn gấp gáp nói, lúc này Draco mới chầm chậm mà buông tay ra.

Người kia khẽ nuốt nước miếng, rồi từ từ cởi nút áo cho Draco, chẳng mấy chốc cơ thể trắng nõn lộ ra trước mắt Goyle, tay người kia có hơi run run.

Nói thật thì Draco lúc này vô cùng mỏng manh và yếu đuối, mềm yếu đến mức có thể bắt nạt một cách dễ dàng.

Thế nhưng Goyle vẫn kiềm lại được cái bản năng đang trỗi dậy, hắn chậm chậm lấy cái áo sơ mi đã ướt sũng kia ra và thay bằng chiếc áo mới, rồi sau đó tay cũng chậm rãi cởi quần em xuống.

Chẳng mấy chốc đôi chân thon dài cũng lộ ra thằng tắp, Goyle nhắm mắt, cố để không suy diễn lung tung, nhưng có vẻ như việc nhắm mắt càng khiến hắn mường tượng ra nhiều thứ hơn.

Draco lúc này có vẻ cũng đã quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

- Malfoy à... mày ngủ rồi à?

Không có động tĩnh gì đáp lại, chỉ có tiếng thở nặng nề cùng âm thanh có hơi rên rỉ trong cổ họng phát ra.

Một dáng vẻ chẳng hề phòng bị gì...

Goyle có hơi đỏ mặt khi nhìn khuôn mặt chật vật của em.

Hắn khẽ tát bản thân một cái cho tỉnh táo, Draco đang đau đấy, nghĩ cái quái gì vậy... nhưng vẻ quyến rũ kia cứ không ngừng thôi thúc hắn mường tượng nhiều hơn... phải nhanh chóng mặc quần áo lại cho Malfoy đàng hoàng rồi còn đi nữa...

Goyle tự nhủ trong đầu nhưng bàn tay cứ run run không thể tiếp tục.

Hắn sợ mình vô tình chạm vào mấy thứ không nên chạm thì toi mất, thế là cứ ngồi thẫn thờ ra như vậy...

- Này Goyle!

Một giọng nói vang lên khiến hắn giật mình, Goyle lập tức nhìn ra ngoài cửa và thấy khuôn mặt quen thuộc nào đó.

Nụ cười ranh mãnh đặc trưng hắn chậm rãi đi vào bên trong, ánh mắt nhìn lên trên giường và hiện lên tia hứng thú...

- Chơi trò gì đấy?

Áo thì chưa gài xong, quần thì hắn cũng chưa kịp mặc cho Malfoy mà đang cầm trên tay.

Goyle lúc này mới nhận ra tình cảnh có hơi gây ra hiểu lầm.

- Không... không phải như mày nghĩ đâu... tao chỉ đang thay đồ cho nó thôi!

Goyle vội vàng giải thích thế nhưng người kia có vẻ như chẳng mấy quan tâm cho lắm, hắn chầm chậm đi tới giường và ngồi xuống.

- Nó bị đau à?

Người kia khẽ sờ trán em và nói lên, Goyle cũng gật nhẹ đầu thì người kia liền nở nụ cười tà...

- Càng tốt!

Nói xong người kia liền đưa tay sờ lên khuôn mặt rồi tới đôi môi, sau đó xuống cổ rồi lại xuống ngực.

Thấy thế Goyle liền hoang mang và bối rối...

- Này Theodore... làm gì vậy?

Gã cũng nhàn nhạt về phía Goyle rồi ánh mắt lại say mê ngắm nghía em.

- Mày không thấy nó rất xinh đẹp à?

Xinh đẹp đến mức thằng Blaise phải phát điên vì nó!

Goyle im lặng như không phủ nhận rồi ánh mắt trầm tư như nhớ lại điều gì đó...

- Mày biết chứ... việc Blaise đã cưỡng ép Malfoy...

Người kia tỏ ra không biết, thì lúc này Goyle cũng chậm rãi kể lại.

- Vào năm thứ 4, ở bữa tiệc khiêu vũ... tao đã thấy Blaise bắt ép Malfoy làm tình với nó...

Đôi mắt Theodore hiện lên một tia hứng thú.

- Ồ, vậy hóa ra không chỉ có tao biết chuyện thằng Blaise cưỡng bức Malfoy rồi.

Nét mặt Goyle vô cùng ngạc nhiên.

- Mày... mày cũng từng thấy?

Theodore cười cười rồi bàn tay lại tiếp tục mân mê khuôn mặt em.

- Ừ, biết trễ hơn mày vào năm thứ 5.

Khuôn mặt Goyle lúc này liền hiện tia hoang mang và không chấp nhận nổi.

- Blaise thật sự là một tên khốn mà!

Nghe người kia nói Theodore liền cười nhạt.

- Nếu tao mà là nó tao cũng làm vậy thôi Goyle!

Nắm giữ một bí mật của Malfoy và bắt nó phải làm theo ý của mình!

Không tuyệt sao?

Theodore hưng phấn nói, thế nhưng Goyle thì có vẻ không đồng tình cho lắm.

Ánh mắt gã chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Goyle rồi khe khẽ nói...

- Tao nghĩ tao chuẩn bị làm một thằng khốn nạn rồi!

Nói xong hắn khẽ cúi người xuống và hôn lấy môi của con người đang say ngủ. _____________________________Sỏ ri mọi người dạo này tui bị bận nên không ra truyện thường xuyên được với cái wattpad mấy nay cũng lỏ quá cái tui cũng không dô luôn 🥲
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 53


Goyle hoảng hồn, người kia lập tức nói.

- Mày làm cái quái gì vậy?

Người kia lúc này khẽ buông Malfoy ra rồi nở một nụ cười tà...

- Thôi đi Goyle, không phải mày cũng muốn làm nó sao?

Goyle có hơi thần người, đúng là hắn nãy giờ có vài suy nghĩ không đúng đắn thế nhưng Draco là bạn hắn và Goyle sẽ không bao giờ làm loại chuyện như vậy với bạn mình.

Còn chư kịp ngăn lại Theodore đã trèo lên giường và nằm phía trên Malfoy, hắn lại tiếp tục cúi xuống và hôn hôn lấy cổ người kia.

- Đừng có quá đáng Theodore!

Hắn tiến tới và đẩy người kia ra, lúc này có vẻ như Theodore cũng có chút mất kiên nhẫn.

- Đừng làm tao bực Goyle!

Nhìn khuôn mặt kia hắn có hơi e dè, nhưng dĩ nhiên Goyle không thể để cho Theodore tùy ý như vậy được.

- Mày không được làm vậy!

Hắn nhàn nhạt cười giễu, hai người có hơi giằng co nên đã đánh thức người nào đó dậy...

- Này... sao ồn ào vậy...

Em uể oải nói ra, Theodore nhếch môi đầy vui vẻ.

- Mày dậy đúng lúc lắm!

Imperio!

Một ánh sáng xanh bỗng dưng bắn về phía Goyle và rồi ngay sau đó người kia bất động, đôi mắt mất đi ánh sáng.

Thấy vậy Draco lập tức chống tay ngồi dậy, em hoang mang nhìn Goyle đang không một động thái gì.

- Này... mày làm trò gì vậy?

Mau biến nó trở lại!

Thế nhưng Theodore chỉ cười cười.

- Sao tao phải làm vậy chứ?

Theodore nhởn nhơ nói ra và rồi sau đó hắn tiếp tục ra lệnh.

- Giữ tay nó lại!

Sau lời ra lệnh kia Goyle mới chậm rãi hành động, hắn đi tới chỗ Draco và giữ chặt hai tay, kiềm em xuống giường.

Cơ thể và đầu vốn đau nhức nên em chẳng suy nghĩ được gì cả, em hoang mang nhìn chuyện trước mặt.

- Chuyện quái quỷ gì đây?

Người kia vui vẻ đi lại gần em, hắn khẽ nới lỏng cà vạt của mình.

Đôi mắt nhìn Draco đầy ham muốn...

- Mày nhìn Goyle mà không thấy quen à?

Tao cũng từng dùng thuật con rối lên mày khi mày bị thằng Blaise cho uống tình dược!

Em hoang mang nhìn hắn, hai tay như cố để thoát khỏi gọng kiềm kia nhưng không được.

Cơ bản là Goyle quá mạnh và em chẳng thể nào vũng vẫy với chút sức lực đó, bình thường đã không thể khi bị đau càng không thể.

- Cái... gì cơ?

Hắn nhạt nhạt ngồi bên cạnh em và rồi bàn tay khe khẽ vuốt ve khuôn mặt ấy, rồi lại chậm rãi đụng chạm cơ thể kia.

- Buồn thật đó, mày vậy mà lại quên mất lúc chúng ta vui vẻ ân ái với nhau rồi!

Hắn vừa nói vừa di chuyển tay, dần dà cũng đã chạm tới đôi chân thon dài phía dưới.

- Tao thật sự không quên được ngày hôm đó!

Mày bất động và vô hồn, chỉ ngoan ngoãn nghe theo tao như một con búp bê!

Em càng nghe càng thấy sốc, cơn đau đầu càng ngày càng khuếch đại.

- Mày đùa phải không Nott?

Đùa thế này không vui đâu... thả tao ra... tao đang mệt lắm...

Người kia cười nhẹ rồi sau đó cũng chầm chậm cởi từng nút áo của mình ra và sau đó là toàn bộ áo, cơ bắp lộ rõ đầy mê người...

- Đừng lo Malfoy!

Tao sẽ làm nhanh thôi.

Nói xong hắn đi tới giữa hai chân em và giữ chặt đôi chân thon dài ấy, điều đó làm em phát hoảng.

- Dừng lại!

Mày hơi quá phận rồi đấy!

Em cố lớn giọng để đe dọa người kia nhưng hắn dường như chẳng sợ hãi gì nữa.

Cũng bởi trước đây em là một Malfoy vô cùng quyền lực, còn bây giờ thì không!

Gia đình của em hoàn toàn không có tín nhiệm của Voldemort, xếp cuối cùng trong các tử thần thực tử, chính vì vậy mà bây giờ chẳng cần phải kiêng dè gì nữa!

- Mày đã không còn quyền lực gì nữa rồi Malfoy yêu dấu!

Nói xong hắn tùy tiện mở khóa và giải phóng cho cự vật, hắn vui vẻ cầm lấy và ma sát vào hậu huyệt của em.

- Không...

đồ khốn... mày không thể làm như vậy với tao được...

Chất giọng Draco có chút yếu ớt nói ra, nhưng Theodore hoàn toàn không quan tâm đến điều đó.

- Đừng sợ Malfoy, tao cũng giống Blaise thôi!

Mày sẽ quen nó!

Vừa dứt lời hắn cũng lập tức đem cự vật chôn sâu vào trong em.

Draco lập tức rên lên đầy đau đớn, cơ thể em cũng vì thế mà run run...- Không... hức...

Nott... tao không muốn... hức...

Tiếng rên rỉ đầy yếu ớt kia thật sự là những gì mà hắn mong muốn.

Hắn muốn nghe nhiều hơn chính vì vậy hắn bắt đầu động vào bên trong em.

- Đau... hức...

ưm...

đau quá... hức...

Em vùng vẫy tay cố để thoát ra thể nhưng Goyle như một con rối bất động giữ chặt lấy hai tay em.

Nước mắt Draco bắt đầu chảy dài, em vốn đã đau đầu và mệt mỏi vậy mà còn phải chịu điều này nữa, thật sự là quá sức chịu đựng.

- Ôi Merlin!

Mày lúc nào cũng tuyệt hết Malfoy!

Theodore cảm thán và không ngừng đưa đẩy một cách mạnh bạo vào bên trong em, đôi mắt em đầy hận thù nhìn về phía Theodore.

- Đồ khốn... hức... tao đã xem mày... là bạn...

Nghe vậy hắn liền cười nhạt, động tác thúc cũng mạnh hơn rất nhiều.

Hắn hưng phấn tột độ, đưa đẩy càng nhanh hơn.

- Tao đã trở thành anh hùng trong mắt mày rồi không phải sao?

Theodore mỉa mai nói, ngay sau đó hắn cũng di chuyển nhanh hơn và phóng toàn bộ tinh dịch vào trong em...

Draco mất sức em nằm bất động...

- Này, tao vừa nghĩ ra vài trò thú vị đấy!

Hắn nói và nở một nụ cười tà...
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 54


- Bế nó lên Goyle!

Sau lời ra lệnh kia Goyle cũng máy móc làm theo lời hắn, Draco vùng vẫy, em bất lực nói lên.- Đừng lôi Goyle vào, thằng khốn!

Ngay sau lời nói kia Goyle đã bế bổng được em lên một cách dễ dàng.

Theodore có rất rất thích thú với điều này hắn lại ra lệnh.

- Tách chân ra!

Hắn lại tiếp tục làm theo lời của Theodore, ngay lập tức hai chân em được tách ra và phơi bày mọi thứ trước mặt Theodore.

Tinh dịch trong hậu huyệt còn chậm rãi chảy xuống, Gã rất hài lòng với thành quả của mình.

- Tiếp tục cuộc vui nào!

Nói xong hắn lại tiếp tục đâm vào bên trong em, cả cơ thể em hoàn toàn bị Goyle giữ chặt trên không trung cơ bản là không nhúc nhích được.

Vừa đau đớn vừa mệt vô cùng, em nức nở dựa người vào Goyle, đôi tay run rẩy nắm chặt lấy áo của cậu bạn thân.

Cứ như nó phần nào sẽ giúp em chịu đựng được cơn đau đang hành xác.

- Cưng à!

Mày có thể ôm tao mà?

Hắn vui vẻ nói thế nhưng chỉ nhận lại ánh mắt khinh miệt của người kia.

Theodore nhàn nhạt cười rồi lại thúc mạnh vào bên trong em thêm lần nữa.

- Mày thật chẳng ngoan gì cả Malfoy!

Theodore như thất vọng nói lên còn bên dưới thì vẫn điên cuồng thúc vào trong em.

Lúc này hắn cúi lại gần em, chậm rãi liếm mút và cắn xé cần cổ, chẳng mấy chốc mà đầy dấu hôn ở trên đấy.

Hắn lúc này khẽ bóp lấy cằm em và ép em nhìn về phía mình...

- Lúc nào cũng kiêu ngạo như vậy!

Nói xong hắn lập tức hôn lấy em, thế nhưng hôn còn chưa được bao lâu khoang miệng hắn ngập tràn mùi máu và có chút đau rát.

Hắn bất giác đưa tay lên sờ môi thì mới nhận ra bản thân đã bị người nào đó cắn...

- Đừng để tao phải tức giận chứ?

Nói xong hắn chậm rãi rút cự vật ra rồi sau đó ra lệnh cho Goyle.

- Để nó lại trên giường đi!

Cởi quần và bắt nó liếm cự vật của mày!

Ngay lập tức Goyle chậm rãi làm theo, Draco kinh hãi, cố để tránh né.

- Mày điên rồi Nott!

Dừng lại đi!

Hắn nhạt nhạt cười.

- Cầu xin tao đi!

Biết đâu tao sẽ mủi lòng!

Người kia vui vẻ nói ra với nụ cười cợt nhả, Draco đành nhịn hết ấm ức vào rồi sau đó giọng run run, em không thể kéo thêm một ai vào mớ rắc rối này nữa.

- Tao xin mày Nott, làm ơn đừng kéo Goyle vào chuyện này!

Mình mày thôi là được rồi...

Khuôn mặt người kia đầy vẻ hài lòng, hắn ta cúi xuống hôn lấy môi em rồi sau đó cũng bắt đầu đưa cự vật và động vào bên trong.

Cả phía trên và phía dưới đều bị lấp đầy, Draco cảm tưởng mình sắp chết đến nơi khi Nott quá thô bạo, không ngừng thúc vào bên trong cơ thể em... cho đến khi em thật sự gần hết dưỡng khí, người kia mới chịu buông em ra và liền bắn thứ dịch trắng đục kia vào người em...- Khụ... hộc...

Draco ho sặc sụa, nước mắt dàn dụa khắp mặt... em cảm thấy đau đớn và tủi thân vô cùng... tôn nghiêm của em đâu rồi... tại sao hết thảy những chuyện này đều xảy đến với em cơ chứ?

Nhưng có vẻ như mọi chuyện vẫn chưa dừng lại, Theodore lúc này lại lần nữa tiến tới và kéo lấy chân em, hắn ta đặt một chân của Draco lên vai mình.

- Dừng lại đi... tao không chịu nổi nữa...

Hắn ta vui vẻ và nhìn em, sau đó chất giọng cũng nhàn nhạt an ủi cho có...

- Ngoan nào cưng!

Thời gian vẫn còn dài mà chúng ta cứ tận hưởng thôi.

Và rồi sau đó hắn ta tiếp tục tàn phá em một cách thô bạo, ra hết lần này đến lần khác... hết tư thế này rồi đến tư thế khác.

Draco hoàn toàn bị tàn phá một cách đau đớn và nhục nhã... nước mắt chảy dài trên đôi mắt vô hồn kia... _____________________________ Qua một lúc lâu sau, Goyle mới tỉnh dậy khỏi lời nguyền con rối kia... hắn khẽ xoa xoa đầu như không nhớ được chuyện gì xảy ra.

Và ngay lúc này bỗng dưng... cả người Goyle liền bất động, đôi mắt hoảng loạn và kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng trên giường.

- Malfoy...

Goyle run run chậm rãi đi lại chỗ em, Draco đã bị tàn phá một cách thô bạo.

Tinh dịch và dấu hôn trải đầy trên cơ thể... vết bầm tím và dấu răng cũng lác đác trên người.

Đôi mắt Draco trống rỗng, nước mắt vẫn còn vương trên ấy...

Goyle sững sờ và hoảng loạn đến nổi chẳng nói lời nào mà cứ bất động nhìn con người đã bị tàn phá đến không còn hình thù ấy...

- Goyle...

đưa tao đến phòng tắm...

Mãi một lúc sau chất giọng kia mới chầm chậm nói lên, Goyle cũng hoàng hồn nhưng hắn chẳng nói gì cả... chỉ chầm chậm lấy áo khoác của mình và choàng lên người em và rồi sau đó cũng chầm chậm đưa em đi.

Là bạn của nhau từ khi còn nhỏ nên Goyle biết rõ tính cách của Draco.

Con người này từ nhỏ vốn đã vô cùng mỏng manh và yếu đuối, được nuông chiều cho nên vô cùng kiêu ngạo.

Nhưng em cũng là một người vô cùng nhạy cảm và dễ khóc.

Còn nhớ rõ hồi năm nhất, sau khi bị Harry từ chối kết bạn, người kia đã bật khóc nhiều thế nào.

Cơn đau tinh thần và giờ là đến cơn đau thể xác, Draco nắm chặt lấy áo của Goyle, em vùi mặt vào ngực người kia như tìm lấy chút an ủi và rồi cứ thế bật khóc.

- Tao thật thảm hại...

Chất giọng em nức nở nói ra, cảm giác chua xót lấp đầy lồng ngực.

Goyle biết rõ bản thân là một người không giỏi an ủi nên hắn cũng không biết phải nói thế nào cho phải... không khí cứ yên lặng như vậy... _________________________Xin phép lặn tiếp 🥺
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 55


Và qua một đêm, Draco đã được Snape chữa trị cho nên mọi thứ đã trở lại bình thường.

Dĩ nhiên em đã giấu nhẹm đi chuyện mình bị Theodore đối xử tàn bạo như thế nào.

Draco tự nhủ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Và thật may mắn thay khi ngay sáng hôm sau, cha mẹ em đã quay trở lại.

Dù trông họ có vẻ mệt mỏi nhưng Draco cảm thấy thật may mắn khi họ đã an toàn trở về.

- Mẹ!

Thấy em trên khuôn mặt mệt mỏi của Narcissa nở một nụ cười vô cùng ôn nhu.

- Draco, con yêu của ta.

Em vui vẻ nhanh chóng chạy lại và ôm chầm lấy mẹ mình.

Vẻ mặt thanh thản và nhẹ nhỏm thể hiện rõ...

- Con ổn chứ?

Bà lo lắng vuốt nhẹ lấy mái tóc của em, Draco vui vẻ gật đầu.

- Con ổn.

Thế nhưng nhìn khuôn mặt tiều tụy và nhợt nhạt của mẹ, trái tim em liền nhói lên.

Em không biết mẹ phải trải qua những chuyện kinh khủng gì nữa, Draco thật sự rất ghét điều này.

- Mọi chuyện thế nào rồi ạ?

Chất giọng em đầy bất an và lo lắng, thế nhưng khuôn mặt hiền từ kia khẽ nở nụ cười ấm áp và trấn an em.

- Ổn rồi con yêu, con đừng lo gì cả, được chứ?

Tuy bà nói như vậy, nhưng sao em có thể không nhận ra được vẻ mệt mỏi trong ánh mắt kia chứ?

Em thật sự không muốn bà phải chạy đôn chạy đáo, lao đầu vào mấy thứ nguy hiểm như thế nữa.

Nếu bà ấy có mệnh hệ gì thì em làm sao chịu đựng được đây?

- Bây giờ không phải là lúc để ăn mừng đâu Narcissa, chúng ta phải nghĩ cách thôi!

Phải làm thêm gì đó để giúp đỡ chúa tể!

Phải lấy công chuộc tội!

Cha em, ông ấy hiện tại trông rất phờ phạc và nhem nhuốc, còn đâu dáng vẻ uy nghiêm, cao cao tại thượng của ông?

Lúc này ông thật sự cứ như một người khác, trông ông luôn trọng trạng thái bất an và mất bình tĩnh.

Luôn đau đầu trong việc nghĩ cách làm hài lòng kẻ mà ai cũng biết là ai.

Mọi thứ đều đã xáo trộn cả rồi, đôi mắt Draco lúc này có hơi ửng đỏ, tại sao tất thảy chuyện này lại xảy?

Em phải làm cách nào để cha mẹ không phải vất vả như vậy?

- Bình tĩnh lại nào Lucius!

Anh vừa trở về sau một nhiệm vụ dài đấy!

Cứ bình tĩnh và đợi chỉ thị tiếp theo đi!

Snape nhẹ giọng nói lên, thế nhưng Lucius vẫn trong trạng thái bất an và lo lắng.

Draco thật sự chỉ mong tình huống này kết thúc mà thôi..._____________________________ Tối hôm đó, thật sự là vì quá lo lắng nên Draco chẳng thể chợp mắt được một chút nào.

Biết rõ cha mẹ đã quay trở về bên mình, nhưng em nhận ra chỉ là tạm thời mà thôi, ai biết được chúa tể sẽ lại giao cho họ mấy cái công việc nguy hiểm gì nữa chứ?

Em có chút bồn chồn không yên, vậy nên lúc này em liền đứng dậy và muốn thử đi quan sát xem họ thế nào.

Draco chậm rãi đi qua hành lang vắng lạnh, trong lòng cứ lo lắng.

Và thế là chẳng mất bao lâu em đã đứng trước cửa phòng họ, thế nhưng Draco ngạc nhiên rằng trong phòng vẫn sáng đèn, ánh sáng vàng nhạt hắt qua khe hở của cánh cửa.

Đang định gõ cửa bỗng nhiên em nghe được giọng nói của họ.

- Chúng ta phải làm sao đây Lucius, e rằng nhiệm vụ tiếp theo sẽ không đơn giản chỉ là bắt thần sáng đâu!

Draco có hơi sững lại, em hoang mang áp tai vào cửa để lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.- Đừng lo Narcissa, cùng lắm là phải giết người thôi...

Em nghe thấy giọng cha mình đáp lại, tuy không nhìn thấy mặt nhưng em có thể cảm nhận được sự chần chừ trong giọng nói kia.

- Anh nhớ nhiệm vụ của Derek không Lucius?

Anh ta đã chết rất thảm và vị trí đó vẫn đang trống, em e là chúng ta sẽ phải thay thế vào vị trí còn trống ấy!

Cũng không biết là bên trong đang xảy ra chuyện gì, nhưng phải đến một lúc sau Lucius mới đáp lại.

- Sẽ không có chuyện đó đâu, anh sẽ cố gắng để chúng ta hoặc ít nhất là em không phải làm những công việc nguy hiểm kia.

Lúc này em nghe thấy tiếng khóc nấc của mẹ em, tuy không nhìn thấy được bên trong nhưng em có thể hình dung được khuôn mặt kia đang mệt mỏi đến nhường nào.

Trái tim em đau đớn đến quặn thắt, thật chỉ muốn đi vào và ôm lấy bà, trao cho bà chút hơi ấm ít ỏi mà em có, an ủi bà dù chỉ một lời nói để xua tan đi sự thống khổ kia.

- Em không sợ... em không sợ mấy cái nhiệm vụ nguy hiểm đó... em cũng không sợ chết... thế nhưng...

Draco của chúng ta... thằng bé phải làm sao đây anh?

Làm sao... làm sao em có thể bỏ mặc nó được...

- Sẽ ổn thôi Narcissa, cả thằng bé và cả chúng ta nữa...

Malfoy sao có thể kết thúc ở đây được...

Mặc dù ông an ủi bà, nhưng em biết rõ ông cũng đang bất lực thế nào.

Draco tự thấy bản thân em thật vô dụng, chẳng thể giúp ích được gì cho họ cả... thế nhưng em sẽ không ngồi yên thế này đâu... em nhất định... em nhất định sẽ không để cha mẹ em phải đi vào chỗ chết...

Draco đứng dậy, chậm rãi quay trở lại phòng.

Lòng em lúc này thật sự nóng như lửa đốt, nhớ lại cuộc hội thoại của họ em thật sự rất buồn và lo lắng.

Đôi mắt Draco như nhớ lại điều gì đó và rồi em khẽ thở dài, có lẽ chỉ còn mỗi cách đó thôi... em thật sự không còn lựa chọn nào cả... có lẽ vì mải suy nghĩ nên em không để ý rằng sau lưng có người.

Lúc kịp nhận ra thì người kia đã đẩy em vào tường, cùng lúc bịt lấy miệng em.

- Chào mày, Draco yêu dấu!
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 56


Ban đầu có hơi hoảng loạn nhưng khi nhìn rõ được khuôn mặt nào đó thì em lập tức khó chịu, hắn ta thấy vậy cũng chậm rãi buông tay mình xuống để em nói chuyện.

- Mẹ kiếp Theodore!

Mày còn dám xuất hiện trước mặt tao?

Vẫn là chất giọng cùng với biểu cảm quen thuộc, hắn chỉ nhướn vai khe khẽ, và rồi sau đó tay cũng chậm rãi chạm vào mặt em.

- Sao thế?

Mới đó mà đã quên cảnh chúng ta ân ái với nhau rồi à?

Khuôn mặt cợt nhả nói ra khiến Draco vô cùng chán ghét, em vốn tưởng người trước mặt đây sẽ là một người bạn tốt của mình, ngờ đâu hắn ta còn khốn nạn ngang ngửa với Blaise.

Luôn che giấu đi bộ mặt thật của mình và hủy hoại em vào lúc em mệt mỏi nhất.

- Mày giận tao đấy à?

Thấy Draco không nói gì người kia khẽ vuốt nhẹ cằm em.

- Dạo gần đây ở Hogwarts xảy ra nhiều thứ thú vị lắm đấy!

Mày không đi học nên không biết, chứ thằng Blaise bữa nay nhìn nó thảm ghê lắm!

Nghe Theodore nhắc đến cái tên đã ám ảnh em suốt mấy năm học khiến Draco liền khó chịu ra mặt.

- Nhắc đến nó làm gì?

Theodore nhếch môi, cứ như kiếm được chủ đề để nói chuyện với em, hắn lúc này khẽ cúi xuống và hôn lấy cổ em.

- Thôi nào!

Tao chỉ nghĩ là mày muốn nghe về nó thôi mà!

Em khó chịu đẩy người kia ra, tại sao Theodore lại kể cho em nghe mấy chuyện này.

Em không muốn nghe những chuyện liên quan đến Hogwarts, đặc biệt là nghe tin tức về Blaise.

Thứ em quan tâm duy nhất ở nơi kia chỉ có Harry Potter, em nghe nói người kia đang chạy chốn ở nơi nào đó bên ngoài, Draco chỉ mong rằng anh còn sống và thoát khỏi sự truy đuổi của tử thần thực tử.- Malfoy à, tao thích mày quá đi mất!

Hắn ta dĩ nhiên không để em đẩy mình ra dễ dàng như vậy mà lập tức đẩy em lại vào tường.

Sau đó có chút gấp gáp mà ngấu nghiến cổ em, Draco bây giờ thực sự cảm thấy rất mệt mỏi và khó chịu.- Bỏ tao ra!

Chất giọng em phẫn uất nhưng em lại cố kiềm lại để không lớn giọng, vì dù sao bây giờ trời cũng đã tối, phía bên dưới còn có cả đống tử thần thực tử đang canh gác, em không thể làm loạn mọi thứ được.- Sao mày lạnh lùng thế?

Tao đã nói là tao thích mày mà?

Hắn ta có chút điên cuồng mà sờ xoạng cơ thể em, đúng lúc này, bỗng dưng cầu thang có tiếng bước chân.

Người kia lúc này như sực tỉnh mới bỏ em ra.- Có vẻ như bây giờ không phải là lúc thích hợp rồi!

Hẹn mày sau nhé!

Nói xong hắn ta cũng rời đi ngay, em cũng biết rõ bản thân không thể ở đây được nên đã nhanh chóng quay trở lại phòng mình. ______________________________ Và đúng như linh cảm của em, ngay ngày hôm sau, chúa tể hắc ám đã triệu tập tất cả tử thần thực tử để bắt đầu giao cho họ công việc mới.

Không biết tự lúc nào, trong phòng họp kia cũng có một ghế ngồi dành cho em.

Dù không muốn, nhưng em bắt buộc phải nghe những nhiệm vụ tàn độc mà Voldemort giao cho từng người.

Không đi bắt thần sáng thì cũng là đi giết người, không đi giết người thì cũng là đi tra tấn bọn họ để lấy thông tin.

Lão ta bình thản và nói lên những lời kia với khuôn mặt không biến sắc, chẳng những thế nụ cười nhàn nhạt trên môi cứ như tính mạng người là rơm là rạ.

- Lucius, Narcissa!

Có nhiệm vụ mới giao cho hai ngươi đây!

Trái tim em bỗng ngừng đập một giây khi lão ta nhắc đến cha mẹ mình, em căng thẳng bấu chặt bàn tay mình, như chờ đợi phán tử từ lão ta.

- Derek!

Thật đáng tiếc khi chúng ta đã mất đi một phù thủy tài giỏi như vậy!

Thế nhưng vị trí của anh ta giờ không có ai đảm nhận cả!

Hai ngươi nói xem, cứ để vị trí đó còn trống như vậy có ổn không?

Cái tên Derek, em đã biết được nó thông qua cuộc trò chuyện của cha và mẹ em đêm hôm qua.

Theo như lời họ thì nhiệm vụ kia rất nguy hiểm, nguy hiểm hơn bất cứ nhiệm vụ nào mà chúa tể hắc ám từng giao cho tử thần thực tử.

Cơ thể em lúc này cũng bất giác run lên, ai biết nhiệm vụ lần này sẽ nguy hiểm đến nhường nào chứ?

Cha mẹ em... họ... sẽ chết sao?

- Thưa chúa tể, nhiệm vụ đó không phải là nhiệm vụ đơn giản!

Tôi e là Lucius và Narcissa không thể đảm nhận công việc này thưa ngài!

Lúc này Snape lên tiếng và giải vây cho họ, em đưa mắt về phía ông và vẫn là khuôn mặt vô cảm ấy.

- Ồ, ta biết chứ Severus, nên ta vẫn còn đang cân nhắc đây!

Draco tức khắc rùng mình, bởi chỉ trong một thoáng, ánh mắt lạnh lẽo kia đã liếc nhìn về phía em.

Ngay lập tức em đã cúi gầm mặt, với trái tim đang nhảy loạn trong lồng ngực.

Thế nhưng, khi nhìn thấy đôi bàn tay run rẩy của mẹ đang cố che giấu phía dưới bàn, em lại nghĩ mình không thể trốn tránh nữa.

- Trước tiên thì, Lucius, Narcissa!

Ta nghĩ các ngươi nên đi theo Vincent để học hỏi vài thứ đấy!

Sau đó ta sẽ suy xét lại có nên giao cho hai ngươi kế hoạch này không!

Cả hai người vẫn trong trạng thái căng thẳng và em thấy rõ được điều đó trong sự thấp thỏm của cha mình.

- Vâng... thưa ngài...

Ngay sau đó, bọn họ rất nhanh chóng đã giải tán....
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 57


Sau khi buổi họp kết thúc thì mẹ cũng dặn dò vài câu với em và rồi cùng cha rời đi.

Nhìn cả hai người em thật sự không khỏi đau lòng, chính vì vậy em nghĩ mình phải làm thôi, em phải chấp nhận điều đó.

Em không biết thứ đang chờ đợi mình là gì, nhưng ít ra em sẽ không chết, đúng vậy, mình phải làm nó thôi, dù là gì cũng được, em sẽ đều chấp nhận.

Và khi thật sự đã lựa chọn và đưa ra quyết định, em chậm rãi đứng dậy và đi dọc theo hành lang.

Draco đang trên đường tới phòng làm việc của cha mình, thật ra là đã rất lâu rồi em không tới đây.

Cũng bởi bây giờ nó là nơi để chúa tể hắc ám nghỉ ngơi, nên em cũng không dám tới nơi kia lần nào nữa cho đến hôm nay.

Càng đi gần tới nơi kia em càng cảm thấy lành lạnh và rờn rợn, bản thân em bất giác cũng run lên nhè nhẹ vì lạnh mà phần lớn là vì sợ hãi.

Thế nhưng em nén nhịn cái cảm giác đáng sợ đó mà tiếp tục bước đi... chẳng mấy chốc... em đã đứng trước cửa...

- Thưa ngài...

Em gõ cửa và nhẹ giọng, bên trong không đáp lại nhưng cánh cửa lúc này đã mở ra.

Thấy vậy Draco cũng khẽ hít một hơi rồi sau đó bước vào bên trong.

Ánh mắt em lập tức va phải người nào đó đang ngồi chễm chệ trên ghế, thấy em khuôn mặt kia liền nở một nụ cười nhẹ.

- Chà Draco, không ngờ lại là ngươi đó!

Em không dám nhìn thẳng vào lão ta mà chỉ cúi đầu xuống, thế nhưng con rắn của lão lúc này đã trườn tới chỗ em.

Nhìn nó lại khiến em nhớ tới lần những tử thần thực tử bị sát hại dã man nên cảm thấy có hơi sợ hãi.

- Thưa... thưa chúa tể... tôi có một thỉnh cầu...

Chất giọng em run run, em cảm thấy bản thân thật quá yếu đuối, đã cố dặn lòng phải giữ bình tĩnh nhưng thật sự thì em chẳng thể nào bình tĩnh nổi được.

- Ồ, thỉnh cầu sao?

Ngươi muốn gì?

Lão ta biết rõ ý định của em khi đến đây, ấy vậy mà vẫn nói lên lời kia như đang trêu đùa.

- Cha mẹ tôi... mong ngài...

đừng giao cho họ những công việc nguy hiểm...

Nghe vậy hắn liền cười nhẹ.

- Cha mẹ ngươi là những phù thủy giỏi, dĩ nhiên ta không muốn cả hai phải hao tâm tổn sức vào mấy thứ nguy hiểm rồi!

Vậy ngươi nói xem ta phải làm sao?

Lời nói kia rõ ràng đang ám chỉ, em nắm chặt tay như đang cố để lấy hơi và rồi cũng nhẹ giọng.

- Nếu ngài giữ họ an toàn... tôi sẽ làm theo mọi yêu cầu của ngài...

Có vẻ như chỉ đợi em nói đến câu này, người phía trên càng nở nụ cười đầy thỏa mãn hơn.

- Tốt lắm Draco, tốt lắm!

Lại gần ta nhanh lên!

Chất giọng thều thào cất lên, một lời mệnh lệnh mà em không thể làm trái.

Draco cũng chậm rãi bước gần về phía người kia, cũng bởi từ nãy đến giờ em chỉ cúi gầm mặt nên cũng không rõ người kia đang bày ra biểu hiện thế nào.

Và lúc này em đã tới gần, rất gần người kia, lão ta chậm rãi vươn tay và nâng cằm em lên.

- Nhìn ta!

Đôi mắt em và lão chạm nhau, Draco thật sự đang cố giữ bản thân bình tĩnh hết mức có thể để không khỏi run lên.

Còn lão ta thì như đang đánh giá em vậy...

- Thật là một đứa trẻ xinh đẹp!

Lão ta lúc này lại chậm rãi vuốt nhẹ từ mặt rồi đến cổ em, không biết có phải vì đang quá sợ hãi hay không mà trong đầu em lúc này chẳng thể suy nghĩ một điều gì cả.

- Cởi đồ ra Draco!

Em dĩ nhiên cũng đã mường tượng được đến viễn cảnh này, nhưng khi nó thành sự thật rồi thì càng đáng sợ hơn.

Em run run chậm rãi đưa tay lên áo và cởi từng nút áo một của mình ra, chẳng mấy chốc mà da thịt đã lộ rõ cùng hai chu quả hồng hào trước ngực.

Bàn tay thô ráp của lão ta lại một lần nữa mơn trớn xuống ngực em và rồi xuống bụng, xuống phần eo nho nhỏ.

Và lần này hắn không yêu cầu nữa mà trực tiếp mò xuống phía dưới và cởi quần em ra, đôi chân thon dài cũng hiện ra thẳng tắp.

Thật sự thì làm sao mà kiềm được sự sợ hãi trong người cơ chứ?

Cơ thể Draco không tự chủ được mà run lên, hai hốc mắt cũng ửng đỏ.

- Ngươi sợ à?

Vì cái gì?

Vì bộ dạng này của ta sao?

Em bặm môi và rồi sau đó cũng nhanh chóng lắc đầu.

- Không... thưa ngài...

Mặc dù em đã nói vậy nhưng người kia vẫn đưa đũa phép lên người mình, nhẹ giọng đọc một câu thần chú nào đó và chẳng mấy chốc vẻ ngoài xấu xí dữ tợn kia liền biến mất mà thay vào đó là một dáng vẻ niên thiếu đầy bảnh bao.

- Thế này thì không còn sợ rồi chứ?

Cho dù lão ta có biến thành như thế nào đi chăng nữa thì làm sao có thể không run rẩy trước những gì đang diễn ra thế này.

Ông ta bây giờ trông chỉ ngang bằng tuổi em nhưng rõ ràng khí chất thì vẫn thật áp bức.

Người kia lúc này cứ mơn trớn và đụng chạm da thịt em, lão ta đã cởi hoàn toàn phía dưới và lúc này đang tận hưởng hai quả phấn nộm mềm mại của Draco.

Tay còn tiện thể kéo em lại gần mình hơn và sau đó cũng khẽ hôn nhẹ lên ngực của em.

- Thật nhỏ bé và cũng thật xinh đẹp!

Ngay lúc này gã cũng chậm rãi đứng dậy và đẩy em về phía bàn, gã hài lòng nhìn con người bé nhỏ đang run lên vì sợ hãi.

A... lần đầu tiên gã mới có một cảm giác khao khát tình dục đến mãnh liệt như vậy.

Em thật sự làm gã như phát điên mà... ngay lập tức hắn ta đẩy em ngồi xuống bàn còn về phần mình thì cũng nhanh chóng cởi bỏ đi những thứ vướng víu bên dưới mà giải thoát cho cự vật vốn đã cương cứng từ lâu...

Nhìn thấy thứ kia em có hơi hoảng loạn, tại sao lại lớn như vậy chứ?

Thứ kia của Zabini và Nott đều đã lớn quá mức rồi vậy mà của người trước mặt đây còn to hơn thế nữa.

Draco sợ rằng bản thân mình sẽ chịu không nổi...

- Tự dạng chân ra đi Draco!

Hãy để ta thưởng thức hương vị của ngươi!

Mặc dù không muốn nhưng em chẳng thể nào mà chống đối được mệnh lệnh của hắn ta.

Draco lúc này cũng chậm rãi làm theo, em nhắm chặt mắt rồi quay mặt đi, như không muốn tiếp nhận điều xấu hổ mình đang làm đây.
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 58


Lão ta cười nhẹ và đi gần về phía em, lúc này đã dùng cự vật của mình để ma sát vào bên dưới hậu huyệt non mềm.

Và rồi sau đó cũng từ tốn đưa thứ kia vào bên trong cơ thể em.

Cơn đau từ từ ập tới rồi lại khuếch tán truyền đi khắp giác quan, Draco run lên, nước mắt cũng không kiềm được mà long lanh chảy xuống từng giọt.

- Draco à, đừng căng thẳng như thế, hãy thả lỏng cơ thể nào bé con à!

Bên trong của em thật sự quá chặt, cự vật của gã cũng chỉ vào được đến 1/3, ấy vậy mà bên trong em như muốn cắn đứt gã.

Lão ta lúc này nắm lấy cằm em, bắt em nhìn về phía mình.

- Mở mắt ra nhìn ta Draco!

Em cũng khẽ làm theo lời ra lệnh, đôi mắt đỏ ửng ầng ầng ngước nhìn về phía lão ta.

Một dáng vẻ yếu đuối và non mềm khiến người ta không kiềm lòng được.

- Ôi, bé con!

Ngươi thật biết cách khiến ta mất bình tĩnh đấy!

Lúc này hắn ta đã không kiềm được nữa mà gấp gáp đem sâu vào bên trong.

Thứ kia khiến bên dưới em đau nhói và cảm giác cơ thể như muốn vỡ nát, thật sự đau quá... mới chỉ đút vào đã thế này thì khi hắn ta động còn đau thế nào nữa chứ?

- Giỏi lắm Draco, giỏi lắm!

Hắn lúc này ôm lấy em và rồi như an ủi, nhưng em biết rõ thứ gì đang đợi mình phía trước.

Lúc này gã cũng đã bắt đầu động vào bên trong em rồi... mặc dù hành động kia chậm rãi nhưng không hiểu sao lại rất thô bạo.

Cơn đau lúc này càng khiến đầu óc em mụ mị, nước mắt cũng vì thế mà chảy nhiều hơn.- Thưa ngài... ah... nhẹ thôi... làm ơn...

Nghe lời năn nỉ của em thì một đấng tối cao như gã làm sao có thể phớt lờ?

À thì thường là không nhưng bây giờ thì lại khác, gã có lẽ không thể làm theo lời em được rồi...

- Ngoan nào!

Rồi sẽ không đau nữa!

Nói rồi gã lại tiếp tục động vào bên trong em, thật sự thì từng cú thúc khiến ruột gan em như đảo lộn.

Draco đau đớn, môi bị em cắn đến bật máu, đôi bàn tay cũng run run nắm lấy áo của người trước mặt như để kiềm lại cơn đau.

Khuôn mặt với nước mắt dàn dụa là thứ khiến người nào đó không thể khống chế được bản thân.

Người trước mặt gã thật sự quá nhỏ bé, nhỏ bé đến mức có thể tàn phá một cách dễ dàng.

Nhìn cơ thể đang cố để không run lên kia lại càng khiến gã hưng phấn hơn gấp bội.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Ta làm thoải mái chứ?

Gã quan sát biểu hiện của em và thấy cái đầu nhỏ kia khẽ gật với dáng vẻ không tự nguyện.

- Vâng... thoải mái lắm... thưa ngài...

Gã cũng biết rõ đó là lời nói dối nhưng gã không hề thấy tức giận với điều đó mà ngược lại còn muốn trêu chọc con người nhỏ bé kia nhiều hơn.

Lúc này, Voldemort với hình dáng Tom Riddle chậm rãi rút cự vật của mình ra và ngồi trở lại ghế, ngón tay khẽ ra hiệu em lần này hãy là người chủ động.

Draco run run, nhưng hành động không dám chậm trễ, em vội bước xuống bàn và quỳ xuống đất, trước mặt gã ta.

- Vậy lần này hãy khiến ta thoải mái đi nào!

Thứ kia đang hiện ra sừng sững trước mặt em.

Bàn tay em khẽ vươn tới và cầm lấy thứ kia và ma sát, thế nhưng chỉ tay không là không đủ với gã ta.

- Dùng miệng của ngươi ấy bé con!

Draco có hơi lưỡng lự, em nuốt nước miếng, cố kiềm nén cơn buồn nôn đang cuộn trào trong bụng và rồi em khẽ há miệng và ngậm lấy thứ kia.

Ngoại trừ cái lần ở vũ hội, khi em say và bị Blaise bắt làm cái trò như thế này thì trước giờ em chưa bao giờ biết đến nó, nên dĩ nhiên chẳng biết làm thế nào.

Draco chỉ vụng về và đưa lưỡi liếm mút thứ to lớn kia, mặc dù khoang miệng ấm nóng của em khiến gã bị kích thích, nhưng vẫn chưa đủ.

- Có lẽ cần phải dạy cho ngươi nhiều thứ đó Draco à!

Gã ta vuốt nhẹ mái tóc của em và lúc này cũng bảo em dừng lại, dù sao thì một thuần chủng từ nhỏ đã sinh ra trong nhung lụa như em làm sao có thể biết "kỹ thuật" trong mấy chuyện này được, gã không nên bắt ép em quá đáng quá.

Vậy là, gã liền kéo em lên và để em ngồi vào lòng mình, gã chậm rãi ôm em từ phía sau.

Miệng khẽ mở và cắn nhẹ vào gáy em, Draco rùng mình, em biết rõ chuyện này sẽ không sớm kết thúc vì phía dưới của gã đang ma sát mông em lần nữa.

Và rồi ngay lập tức, thứ kia liền đi vào bên trong một cách chậm rãi, Draco cảm nhận được phía dưới lần nữa đang cố tiếp nhận thứ to lớn kia.

- Ta hình như chưa biết gì về ngươi cả!

Ta sẽ rất vui nếu ngươi kể cho ta vài thứ về bản thân ngươi đấy!

Người kia ôm chặt lấy em và cũng từ tốn động vào bên trong em, thật tình thì em không hiểu yêu cầu của lão ta cho lắm.

Đầu em có hơi choáng váng vì cơn đau phía dưới nên cũng không suy nghĩ được gì cả.

- Ta thì không rõ về cái gọi là tình yêu cho lắm, nên cảm thấy rất tò mò!

Ngươi có từng để tâm đến kẻ nào chưa?

Câu hỏi kia khiến tim em khẽ nhói lên, một hình bóng nào đó bỗng nhiên hiện lên trong tâm trí.

Con người hiên ngang mà cứng đầu, con người sáng chói đến mức em không thể với lấy, ánh mắt em liền giao động khi nghĩ về anh... nhưng suy cho cùng đều là vô vọng...- Không... thưa ngài...

Lão ta mỉm cười, hành động thì vẫn cứ tiếp diễn bên dưới.

- Vậy có ghét ai không?

Em có nên nói ra cái tên đã làm em khốn đốn suốt mấy năm trời, hay người đã lợi dụng rồi hủy hoại sự tin tưởng của em ngay lúc em tuyệt vọng nhất không?

- Không... thưa ngài...

- Ồ, vậy sao.

Sau đó, lão ta cũng không nói thêm lời nào nữa mà tập trung vào việc tận hưởng cơ thể mê hoặc của em.

Nói thật thì gã khá thích giọng nói ngọt ngào của em, nhất là những âm thanh mà em cố kiềm nén nhưng vẫn vô thức bật ra từ cổ họng.

Và rồi thời gian cứ thế trôi... em đã bị người kia làm cho đến kiệt sức và ngất đi...
 
Back
Top Bottom