Siêu Nhiên [HP/ Alldra] Bí mật

[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 19


Lớp học dần dần cũng xuất hiện phù thủy sinh, mọi người vui vẻ vào chỗ ngồi của mình.

Và rồi Crabbe và Goyle lúc này cũng xuất hiện, thấy Blaise đang ngồi phía trước bọn họ cũng nhanh chóng tới bên cạnh người kia và ngồi xuống.

- Chào!

Crabbe nhẹ giọng nói, nghe vậy Blaise cũng lập tức quay sang nhìn hai người thế nhưng hắn nhíu mi.

- Malfoy đâu rồi?

Nghe vậy Crabbe cũng ngơ ngác, nhưng Goyle bên cạnh đã nhanh chóng trả lời.

- Không biết nữa, nãy giờ không thấy nó đi học.

Blaise khó hiểu, nếu không tới lớp thì nó đi đâu?

Sáng dậy hắn đã không thấy em đâu rồi...- Sáng giờ tụi mày có thấy nó không?

Crabbe nhẹ gật đầu.- Sáng hai bọn tao qua chỗ bọn mày, tính gọi Malfoy đi học chung thì đã thấy nó trước cửa rồi.

Ngay sau đó Goyle lại tiếp tục nói thêm.

- Trông mặt nó tệ lắm, nó không nói không rằng gì cả, đẩy bọn tao ra rồi chạy đi đâu đó.

Càng ngày càng cảm thấy khó hiểu, em thì có thể đi đâu trong cái trang viên Hogwarts này được chứ?

Blaise khó hiểu, có lẽ nên đợi hết tiết học rồi đi kiếm người kia xem thử...

Và rồi thời gian cũng chậm rãi trôi qua, ngay khi tiết học vừa kết thúc hắn đã liền chạy đi kiếm em.

Thế nhưng dù cho có chạy hết tất cả mọi ngóc ngách của Hogwarts thì cũng không thấy em đang ở đâu cả.

Blaise hoang mang, Draco cứ như bốc hơi khỏi nơi này vậy...

Crabbe và Goyle lúc này cũng chạy tới chỗ người kia, khuôn mặt đỏ bừng và lấm tấm mồ hôi.

- Không thấy...

Malfoy...

Crabbe vừa nói vừa thở hổn hển, Blaise khẽ ôm lấy đầu... em đi đâu được nhỉ?

- Chúng ta đợi thử xem, biết đâu tí nữa nó quay lại?

Goyle nhẹ giọng nói, vì bây giờ cũng không biết làm thế nào nên Blaise cũng đành đồng ý theo người kia...

Thế nhưng đợi rồi lại đợi, thời gian cứ thế mà trôi qua 3 ngày... nhưng vẫn chẳng thấy Draco đâu cả, Blaise có chút mất bình tĩnh.

Rốt cuộc là em đã đi đâu rồi... chắc hắn điên mất thôi... hắn ngồi một mình trong phòng rồi ôm đầu, chẳng có cách nào để liên lạc với em cả... hay là đi hỏi thầy Snape?

Có lẽ thầy ấy sẽ biết gì đó thôi... __________________________- Mấy bồ nghĩ thằng Malfoy bị sao?

Vẫn là bộ ba vàng quen thuộc nào đó, họ ngồi trong sảnh đường và bàn tán xôn xao...

- Nó thì bị sao được hả Hermione?

Thằng khốn ấy có biết bao nhiêu trò để mà bày ra đâu?

Nghe vậy Hermione cũng liền lên tiếng phản bác.

- Bộ bồ không nhớ cuộc đối thoại giữa Blaise và giáo sư Snape hôm bữa hả?

Lúc đó vì cả ba hoàn thành được bài tập đầu tiên nên đã được giáo sư cho ra sớm và ngay lúc đó bọn họ cũng đã nghe được cuộc đối thoại của hai người kia...

Hermione lúc này cũng nhanh chóng nói tiếp...

- Phải có chuyện gì thì Malfoy nó mới không đi học 3 ngày nay chứ?

Vì vốn không có thiện cảm đối với người nào đó cho nên đối với Ron, cậu chẳng cần biết tên kia có lý do là gì, miễn là Draco Malfoy làm thì Ron đều cho rằng đó là hành động mờ ám.

- Thay vì quan tâm tới thằng đó thì bồ nên quan tâm Harry kìa, cậu ấy chuẩn bị bước vào vòng đấu thứ 3 rồi đó!

Ngay khi Ron ám chỉ thì Harry liền giật mình, mấy bữa nay hắn cũng đang khó hiểu chuyện này.

- Ờ ha, bồ đã chuẩn bị cho cuộc thi chưa đấy?

Hermione lo lắng hỏi, thì Harry bên cạnh cũng ngơ ngác gật đầu.

- Mình mong sẽ ổn!

Và rồi sau đó bọn họ cũng động viên cho cậu...________________________ Trong lúc mọi người đang say mê với cuộc thi tam pháp thuật đang diễn ra thì Blaise dường như chỉ quan tâm rằng em đang ở nơi nào... hắn sốt ruột ngồi trên khán đài và theo dõi trận đấu trước mặt.

Hắn đã tìm Snape cả ngày nay và mãi mới biết được vị giáo sư có việc và phải ra khỏi Hogwarts.

Và bây giờ đây hắn phải đợi cho đến khi cuộc thi kết thúc thì hắn mới có thể nói chuyện với vị chủ nhiệm nhà Slytherin đang ngồi trên khán đài giành cho các giáo sư...

Đợi rồi lại đợi, một khoảng thời gian khá lâu trôi qua sau nhiều biến động.

Harry Potter lúc này cũng xuất hiện trong sự reo hò của mọi người.

Thế nhưng vui mừng còn chưa được bao lâu, cái chết của Cedric Dioggry khiến không khí bao trùm sự thê lương và ảm đạm, kèm với đó là tiếng hét đầy đau đớn của Harry Potter, cùng những lời nói kỳ lạ như...

Hắn đã trở lại!

Voldermort đã trở lại!

Một cuộc thi vốn bao nhiêu niềm vui và sự phấn khởi chợt bị bao trùm bởi sự tang thương tàn khốc này...
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 20


- Giáo sư có biết Malfoy đã đi đâu rồi không ạ?

Cuộc thi tam pháp thuật kết thúc trong không khí ảm đạm đến cùng cực, ngay lúc này Blaise đã vội chạy tới chỗ vị giáo sư Snape trước khi ông đi mất.

- Sao trò lại hỏi như thế?

Ông lúc này trông có vẻ gấp gáp nhưng chất giọng vẫn nghiêm nghị như vậy.

- Em không thấy Malfoy 3 ngày nay rồi thưa giáo sư...

Đôi mắt ông nhìn Blaise đầy nghi ngờ nhưng vẫn nhẹ giọng nói.

- Trò Malfoy đã về dinh thự của mình rồi, trò không biết sao?

Nghe đến đây Blaise mới ngẩn ra... hóa ra em đã trở về nhà rồi...

Snape nhìn biểu cảm của Blaise rồi đánh giá...

- Ta đã nhận được tin nhắn nhỏ rằng trò Malfoy sẽ về phủ và nghỉ ngơi một thời gian ngắn!

Giọng nói ông đầy dò xét với người kia, và rồi lúc đó ông cũng tiến gần chỗ Blaise.

- Ta không biết giữa hai trò đang có chuyện gì nhưng tốt nhất việc đó không quá khủng khiếp.

Khuôn mặt Blaise cứ nghệt ra nhìn ông, trông vị giáo sư trước mặt như đã biết được điều gì đó.

- Đừng để ta phải ếm mấy lời nguyền không mấy hay ho lên trò, trò Zabini!

Nói xong ông cũng xoay người rời đi, chiếc áo chùng màu đen phấp phới trong gió.

Blaise nhìn theo mà trong thân tâm bất giác cảm thấy lo lắng.

Không phải hắn sợ lời mà giáo sư Snape vừa nói, mà cái hắn sợ là Malfoy đang phải về phủ để tĩnh dưỡng vài ngày.

Có vẻ như ký ức nhập nhòe của hắn khá đúng, việc hắn đối xử với em một cách thô bạo tối hôm đó đã khiến cơ thể em không chịu nổi mà quay về nhà...

Blaise khẽ ôm đầu... có vẻ như hắn không xong rồi... ______________________ Mấy ngày trước...

Mang một cơ thể tàn tạ và tâm trí khủng hoảng, Draco vội vội vàng vàng chạy ra khỏi khuôn viên trường và chạy gần phía rừng cấm.

Ngay sau đó em đã lập tức độn thổ về nhà của mình... ngay khi vừa thấy em cha mẹ có vẻ ngạc nhiên lắm...

- Draco à, con sao thế?

Sao lại về đây?

Narcissa ngay lập tức chạy tới và ôm lấy em vào lòng, tim em như được xoa dịu, cái ôm ấm áp và an toàn đến mức khiến em suýt nữa thì rơi lệ.

- Trong trường đã có chuyện gì?

Ta sẽ đến và hỏi cho ra lẽ!

Khuôn mặt Lucius có chút tức giận, ông định lập tức đi tới Hogwarts và hỏi cho ra nhẽ, thế nhưng Draco đã nhanh chóng.

- Cha bình tĩnh, con ổn!

Chất giọng kia có chút yếu ớt khiến bọn họ chẳng thể tin lời em ngay lập tức.

Narcissa lúc này nhẹ vuốt lấy mái tóc em và an ủi...

- Có chuyện gì thì cứ nói với ta con trai!

Đừng sợ.

Nếu nói được thì dĩ nhiên em cũng muốn nói cho họ biết, thế nhưng loại chuyện kinh khủng và nhục nhã thế này làm sao có thể nói nên lời.

- Cơ thể con cảm thấy không ổn cho lắm nên con muốn về đây vài ngày để nghỉ ngơi thưa mẹ...

Nghe vậy bà cũng âu yếm mà vỗ nhẹ lưng Draco.

- Để ta đưa con lên phòng nghỉ ngơi... con muốn ăn bánh ngọt chứ?

Ta sẽ bảo gia tinh làm cho con!

Draco cũng nhẹ gật đầu, chỉ có lúc này đây em mới cảm thấy nhà là nơi an toàn nhất, là nơi thoải mái nhất... là nơi em có thể thả lỏng cơ thể... sau biết bao thứ kinh khủng đã xảy ra... __________________ Thế nhưng nghỉ ngơi chưa được bao lâu em lại nghe được thông báo từ trường Hogwarts.

Và em hiểu rõ hơn tất cả... lời đồn đoán Voldermort đang sống lại là thật... em thấy cha mình lén lút gặp gỡ và nói chuyện với những tên áo đen nào đó... trông khuôn mặt bọn chúng vô cùng xấu xí và dữ tợn, xung quanh lại tỏa ra một hắc khí mờ mờ đầy chết chóc.

Ông nói với em, nói với mẹ em hãy chuẩn bị tinh thần để chào đón sự trở lại của chúa tể trong sự hưng phấn.

Em vẫn trong cơn hoang mang và sợ hãi thì ngay lập tức đã có mẹ bên cạnh để trấn an, nên em đã nghĩ, mọi chuyện chắc chắn sẽ ổn cả thôi... nhưng trong sâu thẳm, bản thân em luôn nhen nhóm sự bất an mơ hồ, em không rõ điều kia là gì, nhưng em biết rằng chắc chắn một điềm gở không mấy may mắn đang cập kề đến với gia đình em...

- Mọi thứ rồi sẽ ổn phải không mẹ?

Khi bà ôm lấy em và vuốt ve em với sự ấm áp ấy, Draco đã vô thức hỏi lên.

Bà vẫn nở một nụ cười đầy ấm áp và ôn nhu ấy...

- Sẽ ổn thôi Draco à, dù có chuyện gì đi nữa, mẹ sẽ bảo vệ con!

Nói xong bà khẽ hôn nhẹ lên trán em, ánh mắt đầy ấm áp và an ủi nhìn em.

Nhưng sâu thật sâu trong ánh mắt kia lại là một nỗi lo lắng vô hình.

Bà khẽ siết chặt tay và ôm lấy Draco... sẽ ổn thôi, nhất định sẽ ổn...
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 21


Thời gian dần dà trôi qua, chẳng mấy chốc mà năm học thứ 5 đã bắt đầu.

Một năm học mới, một khởi đầu mới, sẽ tươi sáng, sẽ vui vẻ hơn phải không?

Thế nhưng đối với Draco là không như vậy... suốt mấy tháng hè ở thủ phủ Malfoy, chẳng ngày nào là gia đình em được yên ổn.

Những tên lạ mặt xuất hiện trong nhà em ngày càng nhiều hơn, bọn họ đều nói những cuộc trò chuyện kỳ lạ, chủ yếu xoay quanh việc chúa tể Voldermort đã trở lại và ngài cần một nơi để có thể chỉ đạo và quan sát mọi thứ.

Điều làm em khó hiểu nhất là cha đã đồng ý ngay tắp lự, lấy chính dinh thự Malfoy ra để làm nơi trú ngụ cho kẻ mà ai cũng biết là ai kia... mẹ Narcissa đã kêu em hãy chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp tới, nhưng em chưa chuẩn bị bất cứ điều gì cả và em cảm thấy sợ hãi...

đã vậy giờ đây em còn phải quay lại Hogwarts và gặp lại cái tên khốn kiếp nào đó... thực sự có quá nhiều điều phải lo lắng... thế nhưng em chỉ vừa mới nghĩ đến tên khốn nào đó.

Cánh cửa phòng bỗng dưng mở ra, em theo quán tính cũng nhìn nơi vừa phát ra tiếng động chói tai.

Đôi mắt em bỗng chốc tối sầm, em cố gắng ngăn lại những lời chửi rủa đang nổi lên trong lòng.

Draco lập tức lơ đi và hướng ánh mắt nhìn khung cảnh đang trôi qua bên ngoài cửa sổ.

Người kia nhìn thấy em mà không biểu hiện gì nhiều, cậu ta chỉ chậm rãi bước vào bên trong, đóng cửa lại và rồi ngồi xuống chỗ đối diện em.

Người kia nhìn em và em cũng cảm nhận được ánh mắt của cậu ta đang nhìn mình chằm chằm, thế nhưng vẫn như cũ em không biểu hiện ra bên ngoài.- Tao đã không gặp mày trong một thời gian Malfoy.

Người đối diện khẽ nói lên, nhưng em hoàn toàn lơ đi cậu ta mà chỉ chăm chú nhìn cảnh ngoài cửa sổ.

Hắn nhìn em mà bản thân cảm thấy có hơi bất lực, cả hai đều có lòng tự tôn của riêng mình, có lẽ vì cái tôi của bản thân quá cao, hắn không muốn mở lời xin lỗi em... cho dù hắn biết rõ những gì hắn làm thực sự rất quá đáng...

- Đêm đó... tao không cố ý.

Hắn nhẹ giọng nói và hắn nghĩ rằng đó là sự thành khẩn của mình thế nhưng Draco thì không nghĩ vậy.

- Malfoy, đừng như vậy nữa được không?

Đêm đó tao chỉ là say quá thôi!

Người kia buộc miệng nói dối và chính thức làm em tức giận.

- Câm đi!

Ánh mắt xám xanh kia nhìn hắn đầy khinh bỉ, vẻ mặt ngạo nghễ và coi thường, đó chính xác là Draco mà hắn biết, không phải là con người mỏng manh và yếu đuối của tối hôm đó.- Đừng có giả vờ tốt đẹp Zabini ạ!

Mày làm tao phát tởm!

Giọng nói cay nghiệt phát ra, hắn biết rõ mình sai cũng biết rõ mình không có quyền tức giận, nhưng không hiểu sao khi nhìn vẻ mặt chán ghét của em, trong lòng hắn lại không kiềm được lửa giận.

Hắn lập tức cười nhạt, rồi sau đó đáp trả.

- Này Malfoy, tao đã hạ giọng thế rồi thì mày cũng nên biết điều đi chứ?

Em liền nhíu mi, giọng điệu hống hách và tự cao đậm chất Slytherin, lần đầu tiên em cảm thấy ghét cái gọi là Slytherin đến như vậy.

- Đừng để tao phải lấy cái bí mật của mày ra để khiến mày nghe lời nữa!

Nghe đến đây em cũng nổi đóa, em lập tức rút đũa phép ra và chĩa về phía đối diện với vẻ kích động tột độ.

- Mẹ mày Zabini!

Đừng có suốt ngày lấy nó ra để bắt tao làm mấy trò bẩn thỉu nữa, tao chán ngấy mày rồi!

Nhìn vẻ kích động của em không hiểu sao Blaise càng không muốn nhún nhường, hắn cười khiêu khích.

- Tao thích vậy đó!

Mày thì có thể làm gì hả?

- Thằng khốn!

Mày...

"Cạchhhh" Cánh cửa kia một lần nữa mở ra và rồi hai con người nào đó bước vào toa trong sự ngơ ngác.

Draco đang kích động đứng dậy mà dí đũa phép vào cằm tên nào đó.

- Hai bọn mày sao vậy...

Người vừa mới vào nhẹ giọng hỏi, Draco lúc này mới bình tĩnh hơn một chút, em tức giận ngồi xuống.

Hai người vẫn ngơ ngác nhìn diễn biến kia rồi sau đó cũng chầm chậm vào chỗ ngồi. _____________________ Sau hàng giờ không thoải mái ngồi trên toa tàu, lúc này cũng đã tới được Hogwarts, em khó chịu lập tức xuống ga khi tàu vừa cập bến.

Crabbe và Goyle theo thói quen vẫn nhanh chóng chạy theo em.

Và trong khi Crabbe đi xuống trước và lấy hành lý dùm cho cả Goyle và Draco thì Goyle đã chớp lấy thời cơ mà nhanh chóng nói chuyện riêng với Draco.

- Mày đã nghe cha mày nói rồi chứ?

Giọng điệu người kia đầy ám chỉ, thế nhưng em hiểu rõ cậu ta đang muốn nói đến điều gì ánh mắt em chỉ khẽ liếc nhìn.

- Ừ.

Sau khi Draco nhàn nhạt đáp cho qua chuyện, Goyle cẩn thận quan sát xung quanh rồi sau đó khẽ ghé sát tai Draco thì thầm.

- Tao nghe nói trong tháng 2 tới đây kẻ mà ai cũng biết là ai sẽ chính thức xuất hiện.

Mày hiểu phải làm gì rồi chứ?

Nghe vậy em liền nhíu mày.

- Tháng 2 sao?

Sau khi người kia gật đầu, cậu ta lại tiếp tục nói lên.

- Mọi chuyện sắp sửa bắt đầu rồi.

Người kia thận trọng nói bằng vẻ mặt hưng phấn giống như cha em.

Draco khó chịu, nhưng chỉ nhàn nhạt đáp lại.

- Ừ, tao biết rồi.
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 22


Draco tự nhủ rằng phải nói với giáo sư Snape việc cho phép mình có thể chuyển phòng.

Em chán ngấy cái việc phải nhìn cái khuôn mặt của cái tên nào đó rồi.

Hơn thế nữa việc bị hắn quấy rối tình dục làm em mệt mỏi và khó chịu vô cùng... em phải nói với giáo sư Snape về điều này sớm...

Và rồi thời gian mấy ngày trôi qua, học kỳ mới cũng bắt đầu theo nhịp của nó.

Mấy nay thầy Snape có việc phải đi công tác nên em chưa thể nói với thầy về vấn đề chuyển phòng.

Nhưng em nghe được rằng thầy Snape sẽ về vào trưa nay, nên Draco định sau khi học xong tiết này, cũng là tiết học biến hình của giáo sư Mc Gonagall, thì em sẽ đi nói với giáo sư ngay.

- Được rồi, tập trung lên đây nào các trò!

Hôm nay chúng ta sẽ học cách biến một thứ mọc ra tai và đuôi nhé!

Giáo sư nói bằng một giọng ấm áp và ôn tồn, ngay sau đó bà đi lại lên bục.

- Ta sẽ làm ví dụ cho các trò xem!

- Half- Transfiguration.

Ngay khi nói xong bà vẩy nhẹ đũa phép lên một con búp bê bằng gỗ và rồi ngay sau đó, con búp bê kia mọc lên hai đôi tai chó cùng một chiếc đuôi nho nhỏ phía sau.

Ở dưới, phù thủy sinh thích thú nhìn cảnh trước mặt mà bàn tán xôn xao.

Và sau khi làm ví dụ xong bà quay xuống phía dưới lớp.

- Ai muốn lên làm thử nào?

Thế nhưng vì vẫn chưa quen với loại pháp thuật mới nên chẳng ai chịu dơ tay cả và thế là Mc Gonagall đành gọi đại một người lên và ánh mắt bà đụng trúng ngay người nào đó.

- Trò Potter!

Mời trò lên đây!

- Em... em sao ạ!

- Ừ, trò sẽ làm tốt thôi!

Ron bên cạnh huých vai Harry và cười cười đùa giỡn, người kia bối rối và có chút ngơ ngác nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy và tiến lên phía trên bục.

- Trò chỉ cần làm như những gì ta làm lúc nãy thôi!

Đọc nhẹ câu thần chú và tưởng tượng ra thứ trò nghĩ nó sẽ biến hình trong đầu!

Harry cũng khẽ gật đầu và rồi sau đó làm theo, hắn khẽ hít thở một cái rồi sau đó làm theo.- Half- Transfiguration!

Thế nhưng một sự cố đã xảy ra, Harry đã lỡ vung đũa quá mạnh nên câu thần chú đã bị chệch hướng, nó bắn thẳng về phía ly thủy tinh đang đặt trên bàn và dội lại về phía đám phù thủy sinh bên dưới.

- Aaaaaa...

Tiếng hét vang lên từ phía dưới, giáo sư Mc Gonagall cũng hốt hoảng quay lại, thế nhưng bà chưa kịp ngăn cản câu thần chú kia thì nó đã bắn thẳng về một phù thủy sinh bên nhà Slytherin!

- Malfoy!

Goyle bên cạnh hét lên, chính xác thì câu thần chú kia bị dội lại trúng ngay Draco Malfoy đang ngồi ở rìa bàn... cả lớp nín thở quan sát theo diễn biến vừa diễn ra.

Thứ ánh sáng vàng ấy bắn thẳng vào người Draco, nhanh đến mức em cũng không kịp phản ứng gì.

Em hoang mang đưa tay sờ lên ngực mình, cả lớp lặng ngắt nhìn theo từng cử động của người kia.- Trò Malfoy, trò có ổn không?

Giáo sư Mc Gonagall lo lắng hỏi, còn Harry Potter hoảng loạn đứng im một chỗ và quan sát người kia.

Lúc này không khí đang trong trạng thái căng thẳng, bỗng nhiên Draco đập bàn và đứng dậy.

- Harry Potter!

Tao cá là mày cố ý đồ khốn!

Nghe lời quát nạt quen thuộc kia, cả lớp mới thả lỏng và cảm thấy bình ổn hơn một chút.

Harry cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào, thế nhưng còn chưa được bao lâu, Draco tức tối bước ra khỏi chỗ của mình.- Potter!

Mày cố ý phải không?

Người kia bực bội, liền rút đũa phép trong áo ra, còn chưa kịp chĩa về phía người kia giáo sư Mc Gonagall đã đứng giữa cản lại hai người.

- Trò bình tĩnh trò Malfoy!

Đây chỉ là một sự cố và ta dám chắc trò Potter không cố ý!

Thế nhưng dường như người kia vẫn rất tức tối, em đang muốn mắng người kia thêm vài câu nữa bỗng nhiên...

- A...

Đũa phép trên tay bỗng rơi xuống đất và rồi ngay sau đó, Draco bỗng dưng khụy chân xuống đất.

Em đau đớn ôm lấy đầu, cùng với đó là tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng.

- Trò Malfoy!

Trò sao vậy?

Trò Malfoy!

Giáo sư Mc Gonagall lo lắng bà lập tức ngồi xuống và nắm tay của em, thế nhưng Draco vẫn cứ thế mà ôm đầu một cách đau đớn.

Phía dưới lớp lại một lần nữa xôn xao...

- Nó sao thế?

- Có chuyện gì vậy?- Cần gọi bà Pomfrey không?

Dưới lớp là hàng loạt câu bàn tán, Harry lúc này cũng hoang mang, hắn hoảng loạn ngồi xuống chỗ em.

- Mal...

Malfoy... tao xin lỗi... tao không cố ý...

Harry lo lắng nói, em cũng có thể nghe rõ được lời nói của họ, chỉ là lúc này không hiểu sao đầu em đau nhức và ngứa rát vô cùng.

Em bỗng dưng cảm nhận được có gì đó không đúng, em cảm nhận được có thứ gì đó đang cố gắng để trồi ra... cơn đau cũng đang khẽ dịu lại...

- Có cần đưa Malfoy vào bệnh xá không giáo sư?

Harry nôn nóng nói, giáo sư Mc Gonagall cũng lo lắng cho người trước mặt.

- Ta nghĩ phải vậy thôi trò Potter!

Sau khi nghe giáo sư nói xong Harry vươn tay.

- Để tao đưa mày vào bệnh xá Malfoy!

- Đừng đụng vào tao!

Draco bỗng dưng quát, cũng bởi bây giờ em đang dần nhận thức được điều không đúng đang diễn ra... tay em... em đang cảm nhận thấy thứ gì thế này... mềm mềm... nhòn nhọn vừa mới trồi lên từ đầu mình.

- Trò Malfoy!

Nghe lời ta mà vào bệnh xá đi!

Giáo sư có chút sốt ruột nói, thế nhưng lúc này Draco cũng không còn phản ứng dữ dội nữa.

Bọn họ cảm thấy có chút kỳ lạ nên cũng khẽ nhìn chằm chằm về phía Draco.

Bên dưới cứ chồm người lên để xem tình hình, bọn họ tò mò nhìn theo diễn biến phía trước mặt.

Lúc này Draco mang một vẻ mặt vô cùng hoang mang nhìn về phía giáo sư Gonagall.

Bà lo lắng vội hỏi.

- Trò thấy sao rồi?

Khó chịu ở đâu?

Thế nhưng lúc này, Draco chầm chậm bỏ hai tay đang ôm lấy đầu mình xuống.

Và điều này không chỉ khiến giáo sư giật mình mà khiến cả Harry, khiến toàn bộ học sinh đều bất động...

- Mal...

Malfoy... trên đầu mày có tai kìa...
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 23


Sau lời nói của Harry, cả lớp chính thức bùng nổ, tất cả đều nhao nhao lên, ai cũng cố gắng đi lên phía trước để xem cảnh Draco cùng với đôi tai mèo đang mọc trên đầu.

- Nhìn kìa, dễ thương ghê ha Malfoy!

Một vài đứa bên Gryffindor trêu chọc khi thấy cảnh tượng trước mặt.

Chính lời nói đó cũng khiến Draco thẹn quá hóa giận, em lập tức lấy cây đũa phép rơi bên cạnh mình và đứng thẳng dậy.

- HARRY POTTER!

Draco tức giận quát lớn, cùng với đó là đũa phép cũng chĩa về phía người nào đó vừa gây ra chuyện.

Harry khẽ lùi lại rồi nhẹ giọng trấn an...

- Malfoy, mày bình tĩnh, tao không cố ý!

Thế nhưng dường như không chỉ có đôi tai, mà sau lưng còn cồm cộm thứ gì đó.

Draco khó chịu, lập tức cởi áo choàng ném đi thì...- Mày mọc đuôi kìa Malfoy!

Crabbe ngây ngô nói lên, chiếc đuôi mềm mại phía sau đang vung vẩy, điều đó càng làm Draco tức giận hơn.

- Thằng chó Potter!

Mau biến tao trở lại như cũ nhanh lên!

Vẻ mặt cáu giận của Draco khiến hắn trở nên hoảng loạn và bối rối.

Câu thần chú kia chỉ vừa mới học và chính Harry cũng không biết rõ làm cách nào để có thể hóa giải.

- Tao... tao không biết...

Draco nghiến răng, em nắm chặt đũa phép trong tay...

- Stup...

- Expelliarmus!

Draco còn chưa kịp nói hoàn thiện câu thần chú thì giáo sư đã nhanh chóng tước đũa phép của em.

- Trò bình tĩnh trước đã trò Malfoy!

Chúng ta có thể từ từ giải quyết!

Thế nhưng em vẫn vô cùng bực bội.

- Làm sao mà tôi bình tĩnh được?

Draco hậm hực nói ra, cùng với đôi tai mèo và chiếc đuôi ở phía sau, nhìn người kia chả khác nào đang giận dỗi.

- Được rồi các trò!

Tiết học đến đây là kết thúc!

Mau sang tiết học khác đi!

Bà nhanh chóng đuổi khéo các học sinh, chứ không e rằng hiện trường sẽ thành loạn.

Bọn họ cũng chậm rãi rời đi, nhưng vẫn tò mò nhìn về phía Draco đầy thích thú.

Hermione cùng Ron đang muốn ở lại để giúp Harry, nhưng cũng bị giáo sư nhắc đi tới lớp khác.

Và thế là căn phòng náo nhiệt lúc này chỉ còn lại ba người.

Giáo sư Gonagall nhìn về phía Draco và rồi nhẹ giọng.- Có vẻ chúng ta cần đến sự trợ giúp của cụ Dumbledore!

Nghe vậy Draco liền tỏ vẻ khó chịu.

- Sao giáo sư không giúp em trở lại như cũ luôn đi!

Bà khẽ thở dài rồi nhìn về phía Draco.

- Bùa này là giành để biến cho các đồ vật mà nó lại vô tình trúng vào người trò!

Căn bản là không có cách hóa giải!

Nghe vậy Draco tức giận liền liếc mắt nhìn về phía Harry.

- Vậy em phải làm sao hả?

Giáo sư nhẹ giọng trấn an.

- Trò đừng lo, cụ Dumbledore sẽ có cách hóa giải thôi!

Nghe vậy Draco cũng cảm thấy an tâm hơn một chút, thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu với người nào đó.

- Bây giờ chúng ta sẽ tới bệnh xá để trò nghỉ ngơi một lát trò Malfoy!

Và Harry Potter trò cũng đi theo!

Harry bối rối nhìn về phía Draco thì liền nhận được cái liếc nhìn sắc lẹm của người kia.

Em khó chịu lên tiếng mỉa mai...

- Đúng là cậu bé vàng của Gryffindor!

Dính tới mày toàn là chuyện xui xẻo!

Cũng bởi vì bản thân là người gây ra chuyện này nên Harry cũng không lên tiếng phản bác.

Cả 3 người bắt đầu đi tới bệnh xá...

Và trong suốt quãng đường đi tới bệnh xá, Draco thỉnh thoảng vẫn mỉa mai và kháy đểu người nào đó.

Thế nhưng hắn không nói gì, ngược lại vẫn chăm chú ngắm nhìn dáng vẻ đầy mới mẻ và đáng yêu của người nào đó.

Nói thật thì lúc này hắn cảm thấy em vừa có chút buồn cười lại còn có chút gì đó dễ thương.

Thì cũng không hối hận lắm với lỗi nhỏ mà bản thân gây ra lúc nãy với em.

Mải mê ngắm nhìn bộ dạng của người nào đó, bỗng chốc đã tới được bệnh xá... _____________________ Lúc này trong bệnh xá, bao gồm những người có mặt từ trước là Harry, Draco, giáo sư Mc Gonagall bà Pomfrey thì còn có thêm hai người khác là cụ Dumbledore cùng với chủ nhiệm nhà Slytherin, giáo sư Snape!

Ngay khi nghe tin bọn họ đã lập tức đến đây.

Lúc này giáo sư Gonagall mới chậm rãi sờ vào tai Draco để kiểm chứng thì thật sự là nó đã tự mọc lên.

Hai chiếc tai và một chiếc đuôi trắng tinh.

- Có cách nào không thưa giáo sư Dumbledore?

Cụ Dumbledore nhìn về phía Draco rồi khẽ đánh giá, thế nhưng rồi ông khẽ lắc đầu.

- Thật sự là không có lời giải!

Nghe vậy Draco lập tức nhăn mặt, chiếc đuôi phía sau cũng vẫy liên tục như bản năng của loài mèo, bày tỏ sự khó chịu...

- Đây chỉ là một câu thần chú đơn giản, tôi nghĩ là sẽ có một vài câu chú nhỏ để giải nguyền.

Giáo sư Snape phía sau cũng nghiêm nghị nói, cũng bởi vì có Snape ở đây nên Draco mới trở nên ngoan ngoãn mà không mắng chửi người khác.

- Cũng bởi vì đơn giản nên nó mới không có lời hóa giải đấy Severus!

Ông nhẹ giọng nói lên và rồi khẽ chỉnh kính của mình.

- Đừng lo lắng trò Malfoy!

Câu thần chú sẽ hết tác dụng trong tối thiểu là 1 ngày và nhiều nhất thì cũng chỉ vài ngày thôi.

Nghe xong em lập tức đứng hình, chẳng lẽ mấy ngày nay em phải sống với cái bộ dạng "dị hợm" này sao?

Chắc em sẽ bị bọn Gryffindor chọc cho tức chết.

- Trò cũng đừng quá lo lắng, Harry!

Đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn nên sẽ không có vấn đề gì cả!

Em tức giận thầm nghĩ, đúng là quá thiên vị... hắn đã biến em thành thế này vậy mà chỉ tha không như vậy thôi sao?

- Không được!

Dù sao trò Potter cũng khiến học trò của tôi gặp rắc rối nên ít ra cũng phải có hình phạt phải không?

Giáo sư Snape phía sau chậm rãi tiến lên và liếc nhìn Harry.

- Mấy cái vạc độc dược của tôi cần được lau dọn, giáo sư Gonagall không phiền nếu tôi kêu trò Potter giúp mình chứ?

Đôi mắt sâu thẳm kia nhìn về phía Harry, người kia vốn cứng đầu nên cũng ương ngạnh nhìn ông... cũng vì hình phạt vốn không nặng gì nên giáo sư Gonagall cũng khẽ đồng ý.

- Được!

Cứ để trò Potter giúp anh Severus, coi như để rút kinh nghiệm cho lần sau!

Không khí cũng hòa dịu hơn, tuy không hài lòng lắm với hình phạt kia nhưng ít ra có còn hơn không Draco thầm nghĩ.

- Thôi được rồi!

Chúng ta giải tán thôi!

Nói xong cụ Dumbledore cũng chậm rãi đi trước ngay sau là giáo sư Snape, nhưng trước đó ông không quên liếc nhìn Harry một cái.

- Trò nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé cho Malfoy!

Giáo sư Mc Gonagall sau đó cũng cùng bà Pomfrey rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người nào đó...
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 24


- Mày còn chần chừ gì nữa mà không cút luôn đi!

Draco cáu kỉnh nói, khuôn mặt với một biểu cảm vô cùng khó chịu.

- Tao đã xin lỗi rồi, sao mày cứ hằn học thế?

Harry cũng nhanh chóng phản bác lại và ngay lập tức nhận được cái liếc xéo của người kia.

Ờ thì hắn biết rõ là hắn sai nhưng vẫn không kiềm được cái bản năng đấu võ mồm với người nào đó.

- Để tao thử biến mày thành cái bộ dạng này rồi thích nói gì thì nói nhé thánh Potter!

Chiếc đuôi phía sau lại ngoe nguẩy tỏ vẻ khó chịu, Harry nhìn thấy bộ dạng kia không hiểu sao tâm tình bỗng dịu đi.

Môi khẽ cười cười rồi nhẹ giọng trêu chọc...

- Dù sao mày cũng khá ổn trong bộ dạng này mà!

Lời nào của Harry cũng khiến Draco như muốn nổi đóa tới nơi.

- Mày đang mỉa mai tao đấy phải không đồ khốn!

Cút đi đừng để tao phải điên lên!

Hắn cảm thấy có hơi buồn cười, không hiểu sao lại vô cùng thích thú khi trêu chọc con người nào đó.

- Thôi được rồi!

Tao sẽ lên thư viện và kiếm cách để có thể biến mày trở lại như cũ!

Cứ nghỉ ngơi đi Malfoy!

Nghe vậy Draco liền cười nhạt, em mỉa mai.

- Mày ngồi yên một chỗ là phúc đức cho tao lắm rồi cứu thế chủ!

Đừng cố gắng biến tao thành một thứ gì đó dị hợm hơn nữa!

- Rồi rồi, mày yên tâm!

Mặc dù từ nãy giờ em luôn khó chịu với hắn, vậy nhưng Harry vẫn không hề cảm thấy tức giận, hắn chỉ cười cười rồi sau đó cũng chậm rãi rời đi, để lại người nào đó với bộ dạng hằn học. __________________ Sau khi đi một đoạn, Harry bắt gặp được Hermione và Ron cũng đang đi tìm mình.

Ngay lập tức cô nàng mọt sách lo lắng hỏi về tình hình.

- Sao rồi Harry?

Mọi chuyện ổn chứ?

Cả hai nhìn hắn với ánh mắt mong chờ nhưng Harry chỉ thở dài rồi lắc đầu.

- Cụ Dumbledore nói không có câu giải nguyền nào với vấn đề đó cả, phải đợi vài ngày để câu chú kia hết tác dụng.

Ron lập tức hoang mang, khuôn mặt cũng bày ra một biểu cảm như có gì đó kinh khủng lắm.

- Xong bồ luôn Harry!

Rồi có bị phạt gì không?

Cậu bạn tóc đỏ có chút sốt sắng, nhưng Harry chỉ cười nhẹ rồi xua tay.

- Không Ron, đừng lo lắng!

Mình chỉ phải giúp Snape cọ rửa mấy cái vạc thôi!

Mặc dù vậy nhưng đối với Ron việc đó vẫn rất tệ hại.

- Còn hình phạt nào kinh khủng hơn gặp ông ta mỗi ngày chứ?

Ron bày ra bộ dáng sợ hãi, Hermione bên cạnh chỉ liếc nhìn cậu bạn mình đầy kỳ thị.

- Vậy giờ bồ đi đâu đấy?

Cô nàng tò mò hỏi.

- Mình tính lên thư viện để xem thử có cách nào giải nguyền cho Malfoy không.

Chứ nó đang tức giận lắm!

Nhớ lại bộ dạng hậm hực của người nào đó Harry lại thấy buồn cười, nhưng Hermione bên cạnh lại nghĩ Harry đang lo lắng về việc đó.

- Có khi nào thằng Malfoy sẽ nói cho cha nó biết về điều này không?

Nếu có bồ sẽ gặp rắc rối đấy!

Lúc này Harry cũng mới ngờ ngợ, nhớ lại năm ba vì bị con bằng mã làm cho gãy tay, cha nó đã đến tận bộ và kiện cáo làm lớn chuyện.

Nếu việc bản thân hắn biến Malfoy thành bộ dạng kia hẳn ông ta sẽ nổi trận lôi đình và hắn thật sự sẽ gặp rắc rối.

- Mình nghĩ sẽ ổn thôi.

Harry máy móc nói.

- Có ổn thiệt không đó?

Hắn khẽ gật đầu, rồi sau đó cũng cùng hai người bạn của mình đi vào bên trong thư viện. _______________________ Blaise lúc này đang lười biếng nằm dài trên sofa phòng sinh hoạt chung của Slytherin.

Trên mặt hắn vẫn còn có chút ngái ngủ, hắn với tay lấy cuốn tạp chí mà ai đó để trên bàn rồi lật lật ra xem thử.

Sau đó hắn liền dừng lại, hình như bản thân hắn vừa nhận ra mình đã cúp tiết của giáo sư Mc Gonagall vào sáng nay.

Ngay sau đó hắn lại không quan tâm nữa, tự hứa với bản thân lần sau sẽ đi học cho đàng hoàng, rồi sau đó lại tiếp tục đọc tạp chí.

Mấy phút trôi qua, bỗng từ phía trên, một người khác với bộ dạng ngái ngủ đi xuống.

Blaise nhàn nhạt đứa mắt nhìn rồi cười nhạt, hóa ra cũng có người giống hắn, không có mấy hứng thú với môn biến hình của vị giáo sư nhà Gryffindor.

- Không đi học à Zabini?

Người kia ngái ngủ nói...

- Mày cũng vậy đó thôi Nott.

Cậu ta cười cười rồi cũng chậm rãi đi xuống và ngồi xuống ghế đối diện Blaise.

- Tao biết mày cũng không thích tiết học nhàm chán đó!

Nott nhàn nhạt nói ra, điều đó cũng đúng ý với Blaise, hắn chỉ khẽ nhếch môi.

Thế nhưng lúc này cánh cửa của Slytherin bỗng lục cục chuyển động, Blaise cùng Theodore bị tiếng động kia thu hút, chậm rãi nhìn theo.

Và rồi sau đó Crabbe và Goyle cũng chậm rãi đi vào, khuôn mặt hai đứa nó có vẻ gì đó ngơ ngẩn, hoang mang khiến hai người kia khó hiểu.

- Này, có chuyện gì thế?

Sao hai bây về sớm vậy?

Theodore từ bên trong nói vọng ra và dường như còn thiếu ai đó nữa.

- Malfoy đâu rồi?

Cả hai chậm rãi bước vào, khuôn mặt muốn nói gì đó nhưng có vẻ như không biết nói như thế nào.

Blaise có chút mất kiên nhẫn...

- Malfoy đâu?

Không đi với hai bọn mày à?

Crabbe lúc này khẽ gãi đầu rồi nhẹ giọng nói.

- Bệnh xá!

Malfoy nó tới bệnh xá rồi!

Nghe vậy cả Blaise lẫn Theodore đều nhíu mày.

- Sao nó lại vào bệnh xá?

Có chuyện gì?

Thế nhưng bọn họ cũng không biết giải thích thế nào.

- Bọn mày tới đó thì sẽ hiểu thôi!
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 25


Lúc này ở bệnh xá, Draco ngồi một chỗ, vẫn với vẻ khó chịu và hằn học đó.

Em cứ thầm chửi rủa trong miệng về người nào đó đã khiến em thành thế này...

Draco ngồi một chỗ cũng cảm thấy có chút chán nản, kêu em nghỉ ngơi nhưng em làm quái gì có tâm trạng mà nghỉ ngơi chứ?

Cứ nghĩ tới việc mấy ngày nữa phải mang cái bộ dạng này là em lại cảm thấy bực mình.

- Potter ngu ngốc!

Em lầm bầm trong miệng, rồi sau đó cũng tò mò mà thử sờ lên đôi tai mọc trên đầu.

Thật mềm mại nhưng cũng có chút nhột, nó cứ như thật sự là của em vậy.

Cả chiếc đuôi trắng muốt cũng vậy, đụng vào nó sẽ truyền cảm giác đến đại não em một cách chân thật nhất.

Và dĩ nhiên cảm giác này làm em chẳng mấy dễ chịu...

Lúc này phía bên ngoài bỗng dưng truyền đến những bước chân có chút gấp gáp.

Draco chỉ vừa mới ngước mắt lên nhìn thì màu lam quen thuộc liền hiện lên trước mắt em, cùng với đó là bốn con người nào đó.

- Malfoy...

Blaise và cả Theodore nữa, nghĩ mình bị hoa mắt nên khẽ lấy tay xoa xoa đôi mắt của mình thế nhưng những gì họ thấy đều vẫn còn ở đó mà không biết mất.

Crabbe cùng Goyle lúc này đã lên trước rồi đi lại gần em.

- Sao rồi?

Có cách nào để mấy thứ kia biến mất không?

Goyle tò mò hỏi, Draco vẫn hậm hực khoanh tay trên giường tỏ vẻ khó chịu.- Không!

Dumbledore nói là vì câu chú này quá đơn giản nên không có câu giải nguyền!

Draco hằn học nói, thì lúc này cả Blaise và Theodore cũng tiến lên gần chỗ em.

Thấy hai người nào đó chiếc đuôi trắng tinh kia lại ngoe nguẩy khó chịu.

- Hai bọn mày tới đây chi vậy?

Theodore cảm thấy rất kỳ diệu và còn có chút mê hoặc, môi người kia bất giác nở nụ cười khi thấy một Draco với bộ dạng không thể nào đáng yêu hơn thế này.

- Dễ thương đấy Malfoy!

Có chuyện gì với mày thế?

Tính tham dự buổi hóa trang nào à?

Theodore nhẹ giọng đùa giỡn và dĩ nhiên em chẳng thích thú gì với câu đùa giỡn kia.

- Im đi Nott!

Nhìn bộ dạng xù lông kia Theodore càng cảm thấy vui vẻ hơn, nhưng dù sao hắn cũng tò mò với chuyện đã xảy ra.

- Rồi mày sao thế?

Người kia vừa lên tiếng hỏi chiếc đuôi của em lại tiếp tục hoạt động.

Miệng cũng không kiềm được mà buông ra câu chửi rủa.

- Đi mà hỏi cậu bé vàng bên nhà sư tử ấy!

Vì Draco không muốn kể nên sau đó Goyle bên cạnh cùng chậm rãi kể cho hai người nghe những diễn biến khi học tiết học ban nãy và kẻ đã gây ra vấn đề kia.

Nghe vậy cả hai liền hiểu ra vấn đề, tuy Blaise từ nãy đến giờ không nói câu gì nhưng chưa bao giờ hắn biết ơn Harry Potter thế này.

Nhìn bộ dạng bây giờ của Draco thật sự đáng yêu đến phát điên mà, hắn đang rất kiềm chế, thật sự rất kiềm chế để mà không đè em ra và làm tình trước mặt mọi người.

- Tao thấy cũng được mà Malfoy!

Dễ thương lắm!

Theodore vươn tay sờ sờ vào đôi tay kia, Draco khó chịu lập tức hất tay người kia ra.

- Chán sống à?

Cút đi dùm!

Draco khó chịu nói lên, bộ dạng hậm hực khó chịu.

- Vậy làm sao để nó biến mất?

Draco liếc nhìn người kia những vẫn chậm rãi nói lên.

- Đợi nó biến mất thôi!

Cũng không còn cách nào khác, có lẽ mấy hôm nữa em nên ở lì trong phòng, đó là cách tốt nhất để giữ danh tiếng cho mình.

Một Malfoy với bộ dạng dị hợm, không còn gì có thể tệ hơn thế nữa.

Thế nhưng e là tin đồn này sẽ không giữ được lâu mà sẽ lan với tốc độ chóng mặt, vì dù sao, toàn bộ lớp học biến hình đều đã thấy được vẻ ngoài "dị hợm" của em.

Và chắc chắn rằng em không muốn bộ dạng này của mình bị mụ cóc hồng Umbridge thấy được.

Ai biết rằng mụ có mách lẻo với cha em không?

À nếu là bình thường thì em có thể sẽ nói với cha mình, thế nhưng không phải lúc này.

Nguyên cả mùa hè, em đã thấy được ông bận rộn đến thế nào và một thứ gì đó sắp sửa xảy ra trong tương lai, khiến ông không thể bị phân tâm bởi mấy chuyện vụn vặn của mình được.

- Goyle, cởi áo choàng ra đi!

- À...

ừ...

Draco chậm rãi đứng dậy và yêu cầu, tuy không hiểu chuyện gì nhưng người kia vẫn chậm rãi cởi ra và đưa em.

Ngay lập tức, Draco khoác chiếc áo chùng kia lên người mình.

Cũng bởi ban nãy em đã quăng áo chùng ở lớp tàn hình nên phải lấy của Goyle để che đi những thứ không muốn cho ai thấy.

Mà, với cơ thể to lớn của Goyle, chiếc áo chùng trở nên quá khổ so với em, trông Draco cứ như lọt thỏm vào chiếc áo chùng kia.

Nhưng em lại nghĩ đây là cách tốt nhất để có thể che đi cơ thể mình hiện tại.

- Mày tính đi đâu vậy Malfoy?

Không ở lại bệnh xá để nghỉ ngơi à?

Crabbe ngơ ngác hỏi.

- Ở lại đây để có đứa đi vào và thấy được cái dáng vẻ dị hợm này à?

Tao sẽ về Slytherin!

Nói xong Draco cũng nhanh chóng rời đi, thấy vậy bọn họ cũng nhanh chóng theo sau để "bảo vệ" cho quý công tử của Slytherin.

Em chán ghét cái dáng vẻ ấy, nhưng bọn họ lại không nghĩ như vậy, ngược lại còn thấy thích thú với nó... không phải bình thường Draco đã rất đẹp sao?

Giờ còn thêm những thứ kia nữa thì em càng dễ thương và quyến rũ... ai biết được kẻ nào sẽ nhòm ngó chứ?
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 26


Nguyên một ngày ở lì trong phòng em thật sự cảm thấy có chút chán.

Tất cả mọi người đều đang có những tiết học của riêng mình còn em thì một mình ngồi đây để che dấu bản thân.

Thế nhưng cứ ở suốt trong phòng thế này thật làm em ngột ngạt chết mất.

Chính vì vậy Draco đã chậm rãi khoác áo choàng lên và sau đó cẩn thận đi ra ngoài.

Cũng may đang là giờ học nên hành lang vắng tanh không một bóng người, chính vì vậy rất dễ dàng em đã tới được nơi cần đến, phía sau vườn của Hogwarts.

Một nơi vô cùng yên tĩnh với rất nhiều cây cối.

Draco chọn cho mình một cái cây thích hợp nhất và sau đó leo lên trên ngồi, thản nhiên lấy sách ra đọc và cùng với đó là 1 trái táo mà em đã đem theo...

ít nhiều thì được ra ngoài khiến tâm tình em cũng đỡ hơn, Draco ngồi một mình, tận hưởng bầu không khí bình yên này...

Và qua một khoảng thời gian khá lâu, một tiếng nói vang lên phá tan sự tĩnh lặng ấy...

- Mày cuối cùng cũng chịu chấp nhận bản thân là một con mèo rồi à Malfoy?

Giọng nói mỉa mai đầy quen thuộc vang lên khiến Draco bị chú ý, em chậm rãi nhìn theo tiếng nói kia và rồi cười nhạt...

- Rảnh rỗi quá nhỉ Potter?

Người kia tiến từng bước lại gần phía em, đôi mắt dường như có gì đó vui vẻ.

- Xuống đây đi!

Tao vừa kiếm được vài câu chú để làm biến mất thứ trên đầu mày.

Ngay lập tức em nhìn người kia bằng ánh mắt kỳ thị, không ngờ hắn ta thực sự vào thư viện và tìm cách để hóa giải câu chú kia.

- Thôi đi đầu sẹo!

Đừng làm mọi chuyện tệ hơn nữa!

Cút dùm đi!

Em lạnh nhạt đuổi người kia đi, thế nhưng người kia chỉ nhàn nhạt cười.

- Thử xíu cũng không chết đâu mà!

Harry nói bằng giọng điệu vô cùng tự tin, thế nhưng dĩ nhiên là Draco chẳng thể nào tin tưởng người trước mặt được, chính vì thế em sống chết cũng không để hắn ta thử, lỡ đâu hắn lại ếm thêm lời nguyền nào kỳ quặc lên mình.

- Cút dùm tao!

Thế là Harry cũng đành bỏ cuộc, người kia khẽ nhướn vai rồi cũng chầm chậm ngồi dựa vào gốc cây kia.

- Sao không cút đi?

Cứu thế chủ không phải rảnh rỗi đến mức ngồi đây ngắm cảnh đấy chứ?

Draco nhàn nhạt mỉa mai, thế nhưng Harry cũng không quan tâm cho lắm, hắn chỉ ngồi như vậy.

Trong lòng lúc này cảm thấy thư giãn hơn bao giờ hết, hắn đã cúp học tiết của mụ Umbridge và theo bản đồ đạo tặc tìm đến được chỗ của Malfoy.

Dạo gần đây hắn có quá nhiều chuyện để lo và suy nghĩ, bản tính cũng dễ nóng nảy và cáu gắt hơn bình thường.

Có thứ gì đó đang chầm chậm thay đổi và Harry biết rõ thứ đó chẳng tốt đẹp gì.

"Bốp" Hắn đang vẩn vơ suy nghĩ, bỗng dưng trên đỉnh đầu đau nhói, Harry nhíu mày, đang định quay lên để chửi cái tên nào đó thì bỗng dưng thấy một quả táo xanh đang nằm lăn lóc bên cạnh.

Harry có chút ngạc nhiên rồi cầm quả táo lên, sau đó hắn ngước mặt lên rồi nhìn người đang vắt vẻo trên cây.

" Phịch" Người kia lúc này đột nhiên nhảy xuống đất, như một chú mèo uyển chuyển giữ vững được thăng bằng.

Trên tay cầm một quyển sách, tay còn lại thì cầm một quả táo đang cắn dở, người kia nhìn hắn.

- Tao không biết dạo này mày đang có chuyện gì nhưng mày nên bình tĩnh lại Potter, nếu không giữ được cái đầu lạnh mày sẽ là thằng rác rưởi.

Nói xong lời kia Draco cũng chậm rãi rời đi, Harry vẫn ngẩn người nhìn theo bóng lưng ấy.

Hắn ít nhiều cũng có thể hiểu được lời nói kia, chỉ là hắn cảm thấy khó hiểu khi em nói những lời đó với mình.

Hắn khẽ nhìn quả táo trên tay...

Draco có vẻ không xấu như hắn nghĩ... _______________________

Chẳng mấy chốc, bầu trời đã trở nên đen kịt, các môn học đều đã kết thúc trong khoảng thời gian này.

Đây là lúc các phù thủy sinh có thể trở về phòng sinh hoạt chung hoặc tới đại sảnh đường để ăn uống.

Và sau một khoảng thời gian học hành khá mệt thì lựa chọn của Blaise là trở về căn phòng thân yêu của mình.

Và quả nhiên lựa chọn này chẳng hề sai lầm chút nào.

Khi hắn vừa mở cửa thì liền bắt gặp được một con "mèo" kháu khỉnh nào đó đang nằm trên giường đọc sách.

Vẫn bộ dạng lạnh lùng đó, em chẳng thèm quan tâm đến việc hắn có về hay không, nhưng hắn thật sự rất quan tâm đến em đó.

Chỉ vì em đang nằm sấp nên chiếc đuôi trắng tinh cũng hiện lên rõ ràng trước mặt hắn.

Tâm tình Blaise lúc này thật sự rất tốt, vô cùng tốt.

Hắn vứt đại cặp sách xuống sàn, rồi cũng chậm rãi đi về phía em.

Draco cảm nhận được có người nào đó đang che hết ánh sáng khiến em không thể tiếp tục việc đọc sách của mình.

Thế nhưng còn chưa kịp quay đầu nhìn thì phần nệm bên cạnh khẽ lún xuống và em liền cảm nhận được sức nặng của cánh tay người nào đó đang ôm lấy cơ thể mình.

- Này, mèo Malfoy!

Hôm nay học mệt quá!

Chúng ta làm tình đi!

Lời nói nhẹ bẫng nhưng ý nghĩa chẳng nhẽ chút nào, Draco nhíu mày, khẽ đẩy người kia ra.

Sau khi đẩy ra được em ngồi dậy và đang tính rời đi thì người kia lại lần nữa kéo tay em và đè em xuống giường.

- Mày vẫn chẳng nghe lời gì nhỉ?

Vừa nói hắn vừa chậm chạp hôn lấy cổ, hôn lấy xương quai xanh một cách rất nhẹ nhàng.

Rồi ngay sau đó Blaise chậm rãi đưa tay vuốt ve mặt em, đôi mắt hắn nhìn vào đôi mắt em, mặt đối mặt...

- Tao thật sự rất muốn giữ mày làm của riêng Malfoy...

Bàn tay kia mơn trớn lấy môi em, ánh mắt kia như đắm chìm vào sắc xanh vô tận của biển sâu ấy...

- Liệu tao có cơ hội nào không?

Người kia hôm nay nói toàn những điều kỳ lạ, ánh mắt nặng tình nhìn em đầy u sầu.

Nhưng Draco rất lạnh lùng, liền trả lời một cách rất phũ phàng.

- Đừng có nói nhảm nữa!

Cút ra!

Blaise khẽ cười nhẹ, liệu không có cơ hội nào thật sao?

Nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng kia, hắn thật sự vô vọng rồi... quả nhiên... ngoài ép buộc thì hắn thật sự chẳng có gì từ em cả.
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 27


Và quả nhiên 3 ngày sau, thứ thần chú kia cũng hết hiệu lực, chiếc tai và đuôi cũng biến mất khỏi cơ thể em, Draco vô cùng vui vẻ.

Cuối cùng thì em cũng có thể thoải mái mà đi đây đi đó... và dĩ nhiên nơi em đến đầu tiên là gặp giáo sư Snape với việc chuyển phòng.

Thế nhưng khi đến phòng độc dược lại không có giáo sư như em nghĩ mà thay vào đó là một người khác.

- Mày làm cái quái gì ở đây vậy Potter?

Em nghi hoặc nói lên, khi thấy sự xuất hiện kỳ lạ tại phòng độc dược.

Trông bộ dạng người kia có chút nhem nhuốc... thấy em hỏi như vậy hắn ta cũng có chút tức tối...

- Còn không phải do ơn phước của mày ban à Malfoy!

Lúc này em mới sực nhớ ra hình phạt mà thầy Snape đã phạt người kia khi biến em ra bộ dạng như vậy.

Em liền nhếch môi và chậm rãi mỉa mai.

- Hình phạt này vẫn còn rất nhẹ so với mày đấy!

Đáng lẽ phải cho mày vào sâu trong rừng cấm và hái vài cây độc dược mới đúng!

Harry khẽ liếc mắt nhìn người kia có chút hậm hực nhưng sau đó hắn cũng nhàn nhạt lơ đi và tiếp tục công việc còn dang dở.

Hắn không biết giáo sư Snape tính phạt hắn đến khi nào nữa, chẳng phải Draco đã trở lại bình thường rồi à, Harry bực bội nghĩ.

- Ồ, ý kiến đó không tệ trò Malfoy!

Một giọng nói trầm ấm đầy quen thuộc vang lên từ phía sau lưng.

Ngay sau đó giáo sư Snape chậm rãi tiến vào phòng...

- Giáo sư.

Vẻ mặt nghiêm nghị cùng bộ dạng lãnh khốc, ông khẽ đi tới và kiểm tra mấy cái vạc mà Potter đã lau, rồi sau đó còn không quên "dặn dò" thêm vài câu.- Nếu trò không lau cho đàng hoàng thì rừng cấm đang chờ trò đấy trò Potter!

Nói xong ông cũng lên phía mấy lọ dược và kiểm tra, dĩ nhiên không quên được sự xuất hiện của Draco trong căn phòng nên ông chậm rãi hỏi.

- Trò tìm ta có chuyện gì?

Nghe thấy Snape nhắc đến mình, em cũng nhanh chóng lại gần, trước khi đó còn không quên liếc mắt nhìn Harry đầy cảnh cáo.

- Thưa giáo sư, em muốn đổi phòng.

Ông lúc này mới chậm rãi quay lại nhìn em, Harry cũng vì lời nói này mà dừng lại hành động, hắn len lén quan sát và nghe cuộc trò chuyện kia, chất giọng chầm chậm vang lên.

- Đổi phòng?

Ở cùng với trò Zabini thì có vấn đề gì sao?

Draco cũng đã lường trước rằng sẽ được hỏi như vậy nên em đã bịa ra một lời nói dối sao cho thích hợp.

- Cậu ta đêm nào cũng làm phiền em!

À, ý em là Zabini ngáy quá lớn và còn hay lảm nhảm trong khi ngủ nên nó ảnh hưởng đến em!

Thấy Snape nghi hoặc nhìn mình, Draco tiếp tục chèn thêm vài lời...

- Chuẩn bị tới kỳ thi OWLs và em cần nghỉ ngơi ạ!

Snape dĩ nhiên không ngu ngốc đến nỗi bị lời nói dối kia lừa và ông cũng hiểu rõ có gì đó xảy ra giữa hai phù thủy sinh nhà mình nhưng ông lại không thể hình dung được ra nó.

Nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Draco, ông nghĩ mình nên đồng ý với yêu cầu đổi phòng kia.

- Thôi được!

Vậy trò muốn chuyển đi đâu đây?

Ta e là các phòng đều đã đầy!

Nghe vậy Draco cũng nhanh chóng đáp.

- Cho em chuyển tới phòng của Nott thưa giáo sư!

Theo em biết thì đàn anh năm 7 cùng phòng Nott đã tốt nghiệp năm ngoái và cậu ta bây giờ chỉ ở một mình.

Ông khẽ gật đầu chấp thuận.

- Được rồi!

Ta sẽ sắp xếp.

Nghe vậy Draco vô cùng vui vẻ.

- Cảm ơn thưa giáo sư!

Nói xong lời kia Draco cũng chậm rãi lui đi để có thể kịp giờ tới tiết học tiếp theo.

Ngay khi lui đi em thấy được ánh mắt hóng hớt đang nhìn về phía bọn họ.

Thấy vậy Draco dùng khẩu hình miệng đe dọa...

- Muốn chết hả đầu sẹo!

Đó là toàn bộ những gì Harry đọc được trong khẩu hình miệng kia... và dĩ nhiên không như Snape, hắn biết rõ chuyện giữa Blaise và Draco.

Trong đầu hắn lúc này bỗng hiện lên cảnh ân ái của hai người trong hành lang tối hôm đó và cả những gì đã diễn ra trong nhà vệ sinh.

Ngoài công cộng mà Blaise đã sỗ sàng như vậy thì chắc chắn khi ở một mình cũng với Draco trong một phòng hắn có thể làm những chuyện còn hơn cả thế.

Cho nên Draco có lẽ không chịu được nữa mà xin chuyển phòng... nhưng Harry biết rõ Blaise sẽ không dừng lại cho đến khi cái bí mật mà Draco đang che giấu được tiết lộ... và chính hắn cũng thật sự tò mò, không biết những những bí mật mà Draco đã che giấu là gì.

"Bốp" Sau gáy hắn lúc này bỗng dưng đau nhói, hắn xoa xoa đầu và quay lại nhìn mới thấy thầy Snape đang cầm một quyển sách trên tay.

- Có thời gian để đi hóng hớt chuyện thì sao không lo tập trung mà lau cho xong mấy cái vạc đi trò Potter?

Nghe vậy Harry cũng không suy nghĩ thêm nhiều mà nhanh chóng lau dọn những cái vạc kia thật cẩn thận.
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 28


Và chưa kịp lo cho chuyện của Draco xong, Snape lại phải lo thêm chuyện khác đó chính là chuyện của Harry.

Ngày hôm đó cụ Dumbledore đã gọi ông tới và nói rằng Harry có sự kết nối tâm trí với Voldemort, chính vì vậy ông phải giúp đứa trẻ kia học bế quan bí thuật để không bị kẻ mà ai cũng biết là ai xâm nhập tâm trí và tệ hơn là điều khiển tâm trí của cậu bé vàng nhà Gryffindor.

- Cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo, nếu không trò sẽ chẳng thể thoát khỏi sự thao túng của kẻ mà ai cũng biết là ai đâu!

Legilimens Sau khi dặn dò xong ông liền tung bùa chú lên phía người kia, ngay sau đó là một loạt các ký ức liền hiện ra một cách rõ nhất.

Gần đây nhất là một cuộc nổi loạn giữa các phù thủy sinh trong trường khi tập hợp một đội quân nhỏ và huấn luyện trong phòng cần thiết.

Và những sự kiện gần đây nhất mà cậu bé vàng trải qua.

Ngay sau đó Snape dừng lại...

- Trò gọi đây là đóng tâm trí sao?

Thật quá thất vọng!

Legilimens!

Ông lại tiếp tục hô vang câu thần chú kia, thế nhưng chẳng có gì thay đổi, kí ức của Harry hết thảy vẫn hiện lên hết.

Lần này là những sự kiện khi Harry gặp Draco đang đọc sách trên cây và trước đó là việc hắn đã biến em thành một "con mèo".

- Ồ, một hành động thật quá bất cẩn và ngu ngốc!

Cũng may đó chỉ là một câu thần chú vô hại nếu không trò Malfoy đã gặp nguy hiểm vì trò rồi!

Harry lúc này vẫn chưa bình tĩnh được với sự xâm nhập tâm trí kia, hắn có chút mất bình tĩnh.

Harry hổn hển thở dốc, hắn nghiến răng rồi sau đó cũng quát lớn.

- Đó chỉ là tai nạn và em không cố ý làm thế với Malfoy!

Bây giờ chúng ta có thể kết thúc cuộc huấn luyện rồi chứ?

Em cần nghỉ ngơi!

Hắn bực tức nói lên, hết thảy những sự kiện này đều là bí mật và riêng tư của hắn, hắn không muốn cho Snape biết thêm gì cả, thế nhưng Snape không cho phép điều đó.

- Chúa tể hắc ám không bao giờ nghỉ ngơi!

Nếu trò không lo rèn dũa lại bản thân thì lần này không chỉ là trò Malfoy mà trò sẽ còn gây họa đến cho người khác!

Legilimens!

Và một lần nữa câu thần chú kia xâm nhập vào tâm trí, thế nhưng vì Snape đề cập đến Draco nên kí ức lúc này của Harry không còn hiện lên chỉ là những thứ vụn vặt gần đây nữa mà lại quay trở về 2 năm trước.

Đó là một đêm tối vô cùng tĩnh lặng của năm thứ 3...

- Blaise...

- Ưm... hức...- Malfoy à...

- Haa... hộc...

Và rồi một lần khác, vào ban ngày ở nhà vệ sinh... nơi mà Harry cũng đã xuất hiện ở đó...- Tao thấy mày càng ngày càng không nghe lời tao rồi đấy Malfoy!

- Mày thì càng ngày càng đi quá giới hạn rồi đấy Zabini!

- Nếu mày nghe lời thì tao sẽ chẳng làm gì quá đáng cả!- Này thằng khốn!

Không phải tao đã hạ thấp bản thân mà làm theo mọi thứ mày nói đấy à?

Mày còn đòi hỏi gì nữa?

Làm tình với tao trong nhà vệ sinh?

Ngay giữa ban ngày ban mặt thế này?

Mày quả thật là một thằng điên mà!- Tao không nói nhiều đâu!

Một là mày cởi đồ!

Hai là bí mật sẽ được tiết lộ!

Những kí ức kia hết thảy đều hiện lên thật sống động, từng đoạn từng đoạn một đều tái hiện lại trong đầu vị chủ nhiệm nhà Slytherin một cách rõ ràng.

Snape thần người, ông liền buông đũa phép xuống...

Harry thở hổn hển nhìn về phía Snape, trái tim hắn bắt đầu đập loạn xạ, không xong...

Snape biết về chuyện đó rồi...

ánh mắt của ông lạnh lẽo liếc nhìn về phía Harry.

- Trò cũng biết nhiều thứ quá nhỉ trò Potter?

Ông nhàn nhạt nói lên bằng giọng điệu thường ngày và tỏ vẻ như không có gì xảy ra, nhưng đâu đó Harry cảm nhận được Snape đang hoảng loạn và tức giận.

- Về đi!

Hôm nay luyện tập thế là đủ rồi!

Người kia nhanh chóng đuổi Harry đi, hắn cũng chậm rãi ra ngoài và đóng cửa lại.

Trước lúc đó Harry đã nhìn thấy được vẻ bần thần của Snape khi ông ngồi xuống ghế... ______________________ Snape khẽ quay trở lại phòng sinh hoạt chung của Slytherin sau những gì xảy ra, khuôn mặt ấy vẫn hơi thất thần như không tin nổi vào những gì mình vừa chứng kiến.

Ông đã nhận ra rằng có gì đó không đúng với Draco bắt đầu từ năm thứ 3, đứa học trò của ông luôn trong tình trạng mệt mỏi và mất tinh thần.

Rõ ràng ông nhận ra có điều không ổn với Draco nhưng ông lại không hề đi tìm hiểu nó mà cứ để cho đến tận ngày nay.

Snape thừa nhận rằng bản thân ông đã chủ quan khi cho rằng sẽ chẳng có đứa học trò nào dám đụng đến cái danh Malfoy mà Draco có, ông thật sự đã lầm...

Lúc này ông chậm rãi lên phòng của Blaise và Draco, một căn phòng khá gọn gàng.

Và rồi sau đó ông đọc nhẹ câu chú...

- Pack Charm.

Đồ vật của Draco bắt đầu lịch kịch chuyển động, chẳng mấy chốc mọi thứ đều được xếp gọn gàng vào vali.

Và một lần nữa ông lại vẩy đũa phép, mấy chiếc vali bay lơ lửng lên trời và theo ông rời đi.

Ngay khi vừa ra cửa ông đã bắt gặp được học trò "yêu dấu" của mình.

Hắn nhìn thấy những chiếc vali đang lơ lửng sau ông thì liền khó hiểu lên tiếng.

- Có chuyện gì vậy thưa giáo sư?

Đây là đồ của ai?

Ông khẽ liếc mắt nhìn người kia, một khuôn mặt vô cùng lạnh lùng.

Thường ngày ông và Blaise rất ít khi trò chuyện với nhau nhưng theo ấn tượng của ông thì người học trò trước mặt rất vô hại và cũng không đặc biệt gây ra rắc rối nào cho nhà Slytherin cả.

Thế nhưng cũng không đồng nghĩa với việc đứa học trò này sẽ không gây rắc rối nào cho học sinh ở Slytherin và Draco là một nạn nhân của cậu ta.

Snape không biết rõ Blaise đã nắm thóp được bí mật gì của Draco để đứa học trò xuất sắc của ông phải nghe lời nó răm rắp như vậy.

Nhưng việc bắt ép Draco phải làm trò bẩn thỉu kia thì ông không thể chấp nhận được.

- Từ nay, trò Draco sẽ chuyển qua ở cùng với trò Theodore.

Ông nói bằng giọng điệu chậm rãi và lạnh lùng, từng câu từng chữ Blaise đều nghe rõ không xót nên lập tức cậu ta trở nên hoang mang tột độ.

- Thưa giáo sư!

Tại sao lại chuyển đi ạ?

Thật sự thì ông rất muốn vạch trần bộ mặt của đứa học sinh này, nhưng dù gì ông cũng phải nghĩ đến Draco, đó thật sự không phải chuyện gì tốt đẹp.

- Trò nên hiểu rõ bản thân đã làm gì chứ trò Zabini?

Malfoy đã nói với ta rằng nó muốn chuyển phòng.

Sau khi trả lời một câu lạnh lùng như thế, ông nhàn nhạt rời đi để lại Blaise ở đó cùng với vẻ mặt đầy khó chịu.
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 29


Qua một lúc lâu sau, khi tiết học đã kết thúc, em cùng hai người bạn quen thuộc là Crabbe và Goyle, lần này còn có thêm Theodore đi cùng đang trên đường trở về nhà chung của Slytherin.

Nhưng khi về tới trước cửa, bọn họ bỗng dưng thấy được Snape đang mở cửa và ra ngoài.

- Ơ, giáo sư!

Ngài làm gì ở đây thế?

Theodore tò mò hỏi lên thì ông chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cùng biểu cảm rất chi là thường ngày của ông.

- Trò Malfoy, từ tối nay trò có thể chuyển sang phòng của trò Theodore, ta đã giúp trò chuyển đồ rồi!

Nghe vậy ánh mắt của Draco liền sáng lên và ánh lên vẻ mừng rỡ, còn ba người còn lại thì có hơi ngơ ngác không hiểu gì.

- Cảm ơn thưa giáo sư!

Em nhanh chóng lên tiếng, lúc này Theodore cũng ngơ ngác hỏi.- Là sao?

Mày chuyển tới phòng tao à Malfoy?

Snape lúc này khẽ nhìn người kia rồi nhẹ giọng dặn dò.

- Ta giao Malfoy cho trò, trò Theodore!

Có gì thì cứ bảo vệ Malfoy cho ta!

Nói xong ông cũng liền rời đi, Crabbe cùng Goyle bên cạnh cũng ngơ ngác hỏi Draco.

- Này Malfoy sao vậy?

Không ở cùng Blaise nữa à?

Khuôn mặt Draco lúc này liền hiện lên vẻ khinh thường lẫn ghét bỏ, em phẩy phẩy tay.

- Thằng điên đó làm tao phát bệnh!

Nên tao chuyển qua ở cùng Nott!

Theodore cùng Crabbe tò mò.

- Nó làm gì mày à?

Lúc này Draco mới nhận ra mình hơi kích động, em vội lấp liếm cho qua chuyện.

- À, do đêm nào nó cũng ngáy và hay nói mớ nên tao không ngủ được.

Cả hai nghi hoặc nhìn em nhưng lúc này Draco cũng chậm rãi đọc khẩu lệnh và cánh cửa nhà Slytherin mở ra, người kia đã nhanh chóng bước vào.

Theodore cùng Crabbe đi theo sau, còn Goyle nhìn về phía Draco bằng ánh mắt có chút kỳ lạ.

Ngay khi vừa bước vào bên trong đã liền bắt gặp người nào đó đang ngồi chễm chệ trên sofa cùng với khuôn mặt chẳng mấy dễ chịu.

Thấy em, đôi mắt kia liền lạnh lùng liếc nhìn.

- Không phải mày nên cho tao lời giải thích sao Draco Malfoy?

Người kia bực tức nói cùng chất giọng khó chịu, Draco lúc này chẳng buồn đếm xỉa đến người kia, lập tức xem Blaise là không khí.

Em một mạch đi thẳng lên căn phòng mới của mình, khiến hai người phía sau tò mò về tình hình thực tại.

Theodore cũng chẳng thèm để ý đến tâm trạng khó chịu của Blaise, lập tức ngồi xuống bên cạnh cậu ta và nhẹ giọng thêm dầu vào lửa.

- Tiếc ghê, Malfoy giờ là của tao rồi.

Vừa dứt lời xong Theodore đã lập tức nhận được cái liếc nhìn đầy sát khí của người kia, vẻ mặt như muốn giết người tới nơi nhưng Theodore chẳng có chút sợ hãi ngược lại còn cười cợt đến vui vẻ.

- Đừng cau có thế chứ?

Không biết mày và Malfoy đang có chuyện gì nhưng hình như nó ghét mày lắm đấy Blaise!

Theodore tiếp tục nói thêm.

- Câm đi Nott!

Đừng để tao điên lên!

Blaise bực tức quát lớn, thế nhưng Theodore vẫn là vẻ mặt nhởn nhơ đó.

Crabbe thấy tình hình không ổn nếu cứ để Nott chọc giận người kia như vậy nên đã nhanh chóng tách hai người ra.

- Thôi, tụi mày chuẩn bị đi rồi chúng ta còn tới sảnh đường!

Người kia lúc này mới không tiếp tục đùa cợt nữa mà chậm rãi đứng dậy.

- Được!

Đi thôi!

Kêu Malfoy chuẩn bị đi luôn!

Trước khi đi còn không quên mỉa mai người kia lần cuối.

_______________________ Vẫn như thường ngày, Malfoy là tâm điểm của Slytherin, em vẫn ngạo nghễ đi đầu cùng hai bên là Crabbe và Goyle.

Mọi thứ đang vô cùng bình thường cho đến khi Theodore xuất hiện và ngang nhiên đi bên cạnh em.

Đứng rất gần cùng những hành động thân mật như choàng vai, Blaise chưa bao giờ cảm thấy Theodore ngứa mắt như lúc này.

Bình thường hắn chẳng dám làm gì quá phận cả, vậy mà dạo gần đây Theodore luôn làm Blaise cảm thấy đề phòng và nhen nhóm khó chịu trong lòng.

Ánh mắt cậu ta dạo gần đây cũng rất khác, mỗi lần Theodore nhìn Draco, Blaise đều cảm nhận được ánh mắt kia giống hệt mình, một sự khao khát, một sự mong muốn tình dục đến mãnh liệt.

Blaise đã luôn mong rằng đó là sự tưởng tượng và hắn cũng không muốn phải tự tay ếm lên người bạn cùng nhà của mình bằng một trong những lời nguyền không thể tha thứ.

Nhưng vấn đề đau đầu hơn cả là Draco, hắn không hiểu sao em lại chuyển sang phòng của Nott.

Phải chăng em đang rất giận hắn?

Nhưng căn phòng kia cũng có an toàn hơn là bao?

Hắn thật sự thấy khó chịu về điều đó.

Blaise cảm thấy Draco rất ngu ngốc khi rời bỏ mình mà đến với căn phòng đầy rẫy sự nguy hiểm đang trực chờ, ai biết được tên Theodore kia sẽ làm gì em?

Hắn chắc chắn là một con sói đang đội một lớp vỏ vô hại, chỉ cần thời gian, bộ mặt kia mới lộ ra một cách hoàn mĩ nhất.

Draco lúc này đã ngồi xuống phần ghế chỗ Slytherin, sau đó trò chuyện vui vẻ cùng Pansy và mấy đứa cùng nhà.

Harry bên Gryffindor nhìn sang, hắn vẫn luôn thấp thỏm sáng giờ vì chuyện Snape phát hiện ra được bí mật của Malfoy, một bí mật mà hắn thậm chí còn không dám kể với Ron hay Hermione.

Thế nhưng nhìn biểu cảm bình thường của Draco hẳn không có việc gì xảy ra cả.

Nhưng hình như Blaise thì không được như vậy, khuôn mặt người kia vô cùng khó chịu, Harry nghĩ thầm, hẳn thầy Snape đã đổi phòng cho Draco rồi nên hắn ta mới cau có như vậy, thôi thì kệ đi, dù sao cũng không phải chuyện của mình Harry đã tự nhủ như thế nhưng rốt cuộc thì bản thân cũng không kiềm lại được sự lo lắng.

Trong suốt bữa ăn, Harry đã luôn nhìn về phía Draco, ngay lập tức khi thấy em rời đi hắn đã lập tức đi theo.

Draco đã không biết có người đi theo mình suốt cả quãng đường dài, cho đến khi gần tới Slytherin cánh tay em bỗng dưng bị kéo lại.

Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn em ngạc nhiên.

- Potter?
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 30


Bất giác giữ tay Draco xong, Harry không biết phải nói gì tiếp theo.

Tự nhiên thấy người kia đơ ra, em nhíu mi nhẹ.

- Làm trò gì vậy?

Thả tay tao ra coi!

Người kia giật mình, luống cuống vội buông Draco ra.

- À... xin lỗi...

Em khó hiểu nhìn hắn, mà hắn cũng không biết phải nói gì nên chỉ nhìn chằm chằm em.

- Gì vậy đầu sẹo?

Có gì để nói à?

Hắn gãi gãi má, rồi nhẹ giọng.

- Mày ổn không?

Cũng không ngờ là người kia lại hỏi như vậy đôi mắt em thoáng ngạc nhiên nhưng chỉ là trong chốc lát, rồi sau đó cũng nhàn nhạt cười mỉa.

- Mày đang hỏi cái nào?

Harry thoáng bối rối, hắn cũng không biết nữa, hắn nên đề cập đến cái nào?

Không lẽ lại hỏi chuyện giữa Blaise và Draco à?

Thấy Harry nghệt mặt ra, Draco khẽ thở dài.

- Nếu mày áy náy vì chuyện bắn thần chú vào tao thì thôi đi.

Nghe Draco nói như vậy hắn mới hoàn hồn, thôi thì giả bộ nói về cái này cũng được, mặc dù trong lòng hắn không hề cảm thấy hối hận về việc biến em thành như thế.

- Ừ... thì tao chỉ muốn chắc chắn rằng mày ổn thôi!

Mặc dù rất bối rối với lời nói kia nhưng Draco vẫn cố giữ giọng điệu như thường ngày.

- Nay mày sao vậy?

Tự nhiên sến súa thế?

Thấy nụ cười của em hắn ngẩn người, trong một khắc hắn cảm nhận được nhịp tim có hơi loạn.

Thế nhưng ngay lập tức hắn liền phủ nhận cảm giác kia, rồi lên tiếng.

- Nghĩ gì vậy?

Tao chỉ muốn chắc chắn rằng mày sẽ không gây thêm phiền phức cho tao thôi!

Ai biết được mày lại sinh sự yêu cầu Snape phạt tao thế nào?

Nụ cười của em bỗng trở nên thật gượng gạo, hắn lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, thế nhưng còn chưa kịp giải thích, em liền cười nhạt.

- Ừ, tao quên!

Mày còn hận không thể tung thêm vài câu chú vào người tao chớ nói chi là hỏi han thế này!

Hắn không biết có phải do mình đang tưởng tượng hay không nhưng khuôn mặt của em đang mang vẻ hụt hẫng, đôi mắt loáng thoáng hiện lên tia thất vọng.

Harry cuống quíu tay chân, không phải, hắn không định nói như thế.

- Tao xin lỗi...

Malfoy... tao...

- Malfoy!

Trong lúc thế này bỗng dưng xuất hiện thêm một người khác, hắn ta nhìn cảnh trước mặt với vẻ khó hiểu rồi sau đó đi lại chỗ em.

- Này, có chuyện gì vậy?

Malfoy im lặng không nói gì, nhưng người kia có thể thấy được khuôn mặt đang không mấy vui vẻ của em, hắn cau mày, hướng về phía Harry.

- Lại tới để gây chuyện à thằng sư tử lập dị?

Khuôn mặt người kia chẳng mấy thân thiện, trông cậu ta cứ như đang sẵn sàng để rút đũa phép ra bất cứ lúc nào.

Harry nhìn sang bên Draco, hắn không muốn chuyện này tệ hơn.

- Không có, tao chỉ tới để nói chuyện thôi!

Ngay khi hắn vừa nói xong lời đó liền nhận được cái liếc mắt từ phía Draco, em quay người rồi nhàn nhạt.

- Đi thôi Nott.

Không hiểu chuyện đang diễn ra cho lắm nhưng Theodore nhìn về phía Harry với đôi mắt khó chịu, ngay sau đó cũng đi theo Draco.

- Mặt mũi sao thế?

Nó làm gì mày à?

Mới nãy trong sảnh đường còn tươi tỉnh biết bao tự nhiên mới gặp thằng Potter có một chút mà Draco đã không vui như vậy rồi, hắn nghĩ có lẽ nguyên do là do tên kia.

- Tao trả thù nó thay mày nha!

Theodore vui vẻ nói ra thì cuối cùng Draco cũng chịu nói chuyện.

- Nó gây sự như mọi lần thôi, cũng chẳng có gì quan trọng.

Mặc dù em nói vậy nhưng khuôn mặt của Draco vẫn chẳng hề vui vẻ, Theodore nhướn vai rồi cũng khẽ khoác vai em.

- Vậy đừng buồn nữa!

Kệ nó đi!

Xem tao có gì nè!

Người kia thân mật khoác vai em, vốn đang định đẩy hắn ra thì bỗng dưng Theodore búng tay một cái, một quả táo xanh từ đâu xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, ngay lập tức hắn đưa cho em.- Hôm nay trên sảnh đường không có táo nên tao xuống bếp chôm đấy!

Ngay lập tức em liền cầm lấy quả táo kia rồi nhìn Theodore bằng ánh mắt dị nghị.

- Không ngờ mày có tính trộm vặt.

Nghe vậy Theodore liền phì cười, hắn xua xua tay.

- Nào có?

Vì mày mà tao mới đi lấy đó chứ!

Em tặc lưỡi nhẹ, rồi cũng không quan tâm nữa mà cắn lấy một góc của quả táo, rất nhanh cả hai liền về tới Slytherin.

Và ngay khi vừa tới nơi, cả hai liền thấy được tên nào đó đang đứng một góc để đợi vào được bên trong Slytherin.

- Zabini!

Theodore vui vẻ vẫy vẫy tay với hắn, một tay thì vẫn khoác lên vai Draco, khuôn mặt đầy cợt nhả và trêu ngươi.

Thấy cảnh này, mặt Blaise lập tức đen lại, đôi mắt hắn liếc Theodore như hận không thể giết người kia ngay lập tức, còn Draco bên cạnh chỉ khó chịu quay mặt đi.

Trong lòng Blaise nóng như lửa đốt, nhưng hắn cũng không thể làm gì hơn, vì vậy chỉ đành khó chịu bỏ vào trong.
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 31


Theodore vẫn luôn tự hỏi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa Blaise và Draco?

Không chỉ dạo gần đây mà thật sự từ rất lâu, rất lâu vào thời gian vài năm trước, Theodore nhận thấy được sự điên cuồng và chiếm hữu của hắn đối với Draco.

Với sự nhạy bén của mình, hắn chắc chắn rằng đó không phải là do bản thân nhìn lầm mà Blaise thực sự đối với Draco có một ý định khác.

Ánh mắt của cậu ta luôn ân ẩn vẻ tức giận lẫn khó chịu mỗi khi có ai đó lại gần hay đụng chạm Malfoy.

Chính bản thân hắn cũng đã kiểm chứng điều đó khi cố tình làm vài hành động thân mật với con người kiêu ngạo kia.

Nhưng hành động của hắn không phải chỉ để thử mà còn thực sự xuất phát từ mong muốn sâu thẳm trong lòng.

Một con người cao quý và xinh đẹp, một con người quyến rũ và kiêu ngạo, Theodore có thể chắc chắn rằng không chỉ hắn hay Blaise mà bất cứ tên nào cũng thèm muốn đến chết việc được động chạm vào Draco.

Thế nhưng chỉ là hắn không hiểu, Blaise lấy đâu ra cái sự tự tin chết tiệt đó khi mà hắn dám khó chịu khi người khác đụng chạm em.

Draco đâu phải thuộc về nó?

Nhưng đau đầu hơn cả là Draco thật sự phần nào đó e dè Blaise, Theodore không biết rằng bản thân hắn có đang tưởng tượng hay không nhưng hắn thật sự cảm thấy như vậy.

Malfoy vốn là một cái danh xưng vô cùng quyền lực, không một ai dám đụng đến em, kể cả hắn cũng phải kiêng dè phần nào.

Nhưng Blaise thì không như vậy, hắn rất tự tin, tự tin vào việc Draco cứ như là sẽ thuộc về hắn vậy.

Điều này càng làm hắn cảm thấy tò mò hơn, hắn thậm chí còn đang chờ đợi thời cơ mới dám tiếp cận em, vậy mà thằng Blaise lại luôn dồn dập và khiến Draco bị động.

Chắc hẳn là có thứ gì đó mà hắn không biết, nên hắn rất muốn tìm ra được thứ kia.

Như vậy hắn không cần chờ thời cơ nữa mà lập tức có thể khiến Draco trở nên ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng có lẽ cũng không lâu nữa, thời thế sẽ thay đổi, chiến tranh sắp sửa đến và hắn biết rõ đó cũng là thời cơ của mình...

"Cạch" Cánh cửa căn phòng đột nhiên mở ra và người nào đó mà nãy giờ hắn nghĩ tới đang bước vào.

- Đi đâu nãy giờ đấy Malfoy?

Trên tay em cầm một trồng sách, nhưng thứ quen thuộc không thể thiếu là một vài quả táo xanh đang lơ lửng bên cạnh những trồng sách kia.

- Thư viện.

Vừa nói em vừa đem sách vào bên trong.

- Chuẩn bị cho kỳ thi OWLs.

Nhắc đến kì thi kia hắn mới nhớ ra còn vài tuần nữa là đến ngày thi rồi, nhưng Theodore chẳng quan tâm nó cho lắm, hắn dù sao cũng chỉ định học đủ cho qua môn.

- Mày siêng quá đấy Malfoy!

Từ từ học vẫn kịp mà?

Đối với Draco thì dù có bao nhiêu thời gian cũng không bao giờ là đủ, thật sự thì em phải cố gắng rất nhiều.

- Lạy Merlin, nếu như tao không đạt được ít nhất điểm E thì cha tao sẽ giết tao mất!

Gia tộc lớn, áp lực cũng càng cao, cha em luôn muốn em phải trở nên hoàn hảo, ừ thì em cũng không có ý kiến gì đâu nhưng chỉ là em sợ bản thân trở nên thua kém cô nàng mọt sách nào đó bên Gryffindor, nên phải lo mà học thôi.

- Tới giờ ăn cơm rồi, bộ mày không tính xuống sảnh đường à?

Draco khẽ lắc đầu, em chăm chú với đống sách mình vừa lấy và trên tay còn cầm quả táo đưa lên cho người nào đó xem.

- Thế này là đủ rồi.

Theodore cũng đành bất lực.

- Vậy tao đi trước đây!

Cần ăn gì không tao lấy cho.

Nghe vậy Draco cũng khẽ quay lại và ném một quả táo xanh về phía Theodore.

- Tao không phiền nếu mày lấy cho tao vài miếng bánh táo đâu!

Theodore nhận lấy trái táo xanh kia và rồi cũng khẽ cắn một miếng.

- Được! ____________________ Theodore ung dung đi trên sảnh đường cùng quả táo xanh mà Draco vừa đưa cho mình, tâm trạng cũng khá là vui vẻ.

Chẳng mấy chốc đến được đại sảnh đường đông đúc, hắn chậm rãi tiến đến chỗ Crabbe và Goyle, đối diện còn có Blaise và Pansy.

- Ơ?

Malfoy không đi với mày à?

Crabbe vừa cầm miếng bánh ăn vừa tò mò hỏi.

- Học rồi, chuẩn bị cho kì thi OWLs.

Nghe vậy người kia cũng gật gật đầu, có vẻ như điều này cũng quá quen thuộc với bọn họ.

- Nay cũng có sở thích ăn táo xanh à Theo?

Pansy đối diện nhìn quả táo trên tay người kia liền tò mò, Theodore có hơi liếc mắt qua chỗ Blaise rồi cười cười.

- Malfoy nó cho tao đấy!

Trên mặt Pansy lúc này cũng thoáng hiện tia ghen tỵ, còn Blaise thì khỏi nói, ban đầu vốn khó chịu giờ lại càng khó chịu hơn... bữa tiệc lúc này cũng bắt đầu, một bàn đồ ăn dài và đầy ắp toàn là đồ ăn.

Thấy bánh táo trên bàn, Theodore đã như lời của Draco mà lấy vài miếng và cất đi.

Những loại đồ ăn ngon lành và bắt mắt thế kia, nhưng Blaise lúc này thật sự chẳng có tâm trạng ăn một chút nào.

Hắn lập tức đứng dậy và rời đi...

- Này Blaise!

Không ăn mà đi đâu đấy?

Pansy gọi theo nhưng người kia hoàn toàn đi thẳng một mạch...

Theodore vốn bản tính cũng tò mò nên cũng nhanh chóng chạy theo sau.

- Hai cái đứa này bị sao thế nhỉ?

Pansy khó hiểu hỏi, Crabbe thì chẳng mấy quan tâm mà chỉ lo ăn đồ ăn trên bàn, Goyle chậm rãi nhìn theo hai người kia mà không nói gì.
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 32


Draco lúc này đang vô cùng chăm chỉ nghiên cứu về cổ ngữ Runes, môn học này thật sự rất đau đầu không mấy học sinh ưa thích nó và cả Draco cũng vậy.

Em cảm thấy đau não với các con chữ rối rắm trên trang sách kia, nó có quá nhiều thứ cần tìm hiểu nhưng Draco chợt nhận ra mình lấy thiếu sách nên không thể hiểu nghĩa nó được, chính vì vậy em liền đứng dậy để mà tới thư viện.

Thế nhưng vừa xuống sảnh chung, cánh cửa dẫn tới sảnh nhà Slytherin lục cục mở ra, và ngay lập tức kẻ mà em không muốn gặp mặt nhất xuất hiện.

Có lẽ cả em và Blaise không để ý nhưng Theodore cũng đã nhanh chóng đi vào bên trong một cách âm thầm và núp vào một góc để quan sát.

Em thật sự chẳng muốn đụng độ cái tên trước mặt mình một chút nào, chính vì vậy đang định lờ đi và chậm rãi đi sang một bên.

Nhưng Blaise đã nhanh chóng chặn đường đi của em lại, người kia nhàn nhạt nhìn em và hỏi...

- Mày đang tránh mặt tao đấy à?

Nghe vậy Draco liền cười nhạt.

- Ừ, tao không muốn nhìn thấy cái bản mặt kinh tởm của mày!

Đừng làm bẩn mắt tao!

Chất giọng tràn đầy khinh thường và ghét bỏ, em không biết mình đã thành công chọc giận Blaise, người kia cố gắng kiềm nén sự phẫn nộ đang cuộn trào trong cơ thể mà liền nở một nụ cười mỉa mai.

- Tao làm bẩn mắt mày Malfoy?

Mày quên là cả cơ thể mày, cả linh hồn mày đều đã bị tao vấy bẩn rồi à?

Dù cho như vậy khuôn mặt kia vẫn vô cùng cương ngạnh, vẫn tràn đầy khinh bỉ nhìn hắn.

- Tự hào quá nhỉ Zabini?

Bằng cách lấy bí mật của tao và bắt tao nghe lời mày một cách hèn hạ?

Blaise lúc này nhất thời cứng họng, bởi vì lời em nói không sai, nhưng hắn còn cách nào khác ngoài làm thế?

Còn cách nào khác để khiến em thuộc về hắn sao?

- Thì sao chứ?

Mày có thể không nghe lời tao à?

Hắn tự tin nói ra, bởi vì cái thứ bí mật này, hắn đảm bảo em sẽ không dám tiết lộ với một ai khác, có lẽ em định che giấu nó suốt đời nếu như không bị hắn phát hiện.

- Tao định vậy đấy thằng khốn!

Cái bí mật chết tiệt đó tao sẽ tiết lộ!

Nghe vậy Blaise lập tức đứng hình, trái tim như ngừng đập.

Hắn bây giờ thực sự hoảng loạn và tự huyễn hoặc rằng em chỉ đang mạnh miệng mà thôi.

Thế nhưng khi nhìn vào khuôn mặt ấy, khi nhìn vào ánh mắt ấy hắn chợt nhận ra...

à có lẽ lần này em sẽ nói ra thật.

- Mày dám sao Malfoy?

Mày tính hủy hoại thanh danh của mày à?

Blaise vừa sợ hãi vừa tức giận quát lớn, trông hắn cứ như đang muốn lao vào và bắt em ngậm miệng lại tới nơi.

Hắn đã suy đoán được câu trả lời mà em sẽ đáp, vậy nên thật sự hắn chẳng muốn nghe câu trả lời đó nói đó.

- Ừ, tao không định câm suốt đời để làm đồ chơi của mày đâu thằng điên ạ!

Draco thản nhiên nói ra mà chẳng lo lắng hay sợ hãi, điều đó càng khiến hắn hoảng loạn hơn.

Hắn lập tức mất bình tĩnh, lao đến nắm lấy cổ áo em và lập tức quăng mạnh em xuống ghế sofa gần đó.

- MALFOY!

Người kia điên cuồng, ánh mắt cũng hằn lên tia máu!

Sao em dám nói ra lời đó, sao em có thể rũ bỏ hắn như vậy?

Em muốn chọc hắn điên lên sao, em muốn làm hắn mất bình tĩnh sao?

Được rồi!

Em thật sự thành công rồi đấy!

- MÀY CỨ MUỐN TAO PHẢI MẤT BÌNH TĨNH LÀ SAO HẢ?

Vừa nói hắn vừa khống chế em, đè em xuống ghế, tay cũng điên cuồng mà xé toạc chiếc áo sơ mi mỏng manh.

- Con mẹ mày!

Cút khỏi người tao!

Thằng chó...

ưm...

Em dãy dụa và phản kháng kịch liệt thế nhưng tên kia hoàn toàn có thể khống chế em một cách dễ dàng.

Hắn nắm lấy tóc em và ép em vào một nụ hôn sâu với mình.

- Zabini...

ức...

Hắn hoàn toàn không cho em có cơ hội để nói, cắn xé và hôn một cách điên cuồng.

Tay cũng không ở yên mà tháo đi chiếc và vạt trên cổ em.

Hắn lúc này liền buông đôi môi kia ra, còn không kịp để em lấy lại dưỡng khí, hắn đã lập tức trói tay em lại bằng cà vạt.

- Mày phải thuộc về tao Malfoy!

Giọng nói kia đầy sự điên cuồng, hắn lại lần nữa lao vào em, cắn xé và liếm láp cần cổ.

Không được, em phải thuộc về hắn, em nhất định phải thuộc về hắn.

Một Malfoy cao quý như em chỉ thích hợp với một máu thuần là hắn, đúng vậy!

Chỉ duy nhất hắn là người thích hợp để đứng bên cạnh em, chằng một kẻ nào có thể chạm tay vào Malfoy của hắn cả.

- Dừng lại... mày điên rồi... ah... hức...

Đôi mắt kia lúc này ngân ngấn nước vì đau, hắn ta cắn vai em đến mức bật máu, cả cơ thể cũng vì thế mà run lên nhè nhẹ.

Blaise thấy thế liền cười mỉa, ánh mắt vẫn vô cùng điên cuồng.- Mày nhìn xem?

Không phải cơ thể mày rất thành thật à?

Sao cứ phải nói mấy lời như thế làm gì chứ?

Hắn ta tự tin nói ra nhưng khuôn mặt em lúc này chỉ toàn là ghét bỏ, nhìn hắn một cách đầy phẫn uất.

- Tao ghét mày...

đồ khốn...

Lời nói của em như đâm thẳng vào tim hắn, đôi mắt điên cuồng của Blaise dần trở nên hoảng loạn và mất bình tĩnh hơn.

- Mày ghét tao?

Ai cho mày cái quyền đó?

Blaise thật sự như một người mất trí, hắn lúc này cố gắng để giật phăng quần em ra, thật sự như muốn trực tiếp làm nhục em ngay sảnh chung của Slytherin như thế này.

- MALFOY!

MÀY LÀ CỦA TAO!

MÀY THUỘC VỀ TAO!

NGHE RÕ CH...- Stupefy!

Một giọng nói vang lên, câu chú kia làm Blaise bỗng văng xa về phía bàn.

Chiếc bàn kia cũng bị phá hỏng, cả cơ thể hắn bị câu chú làm cho đau nhức.

Blaise khó chịu ôm lấy người, lục cục đứng dậy và nhìn về kẻ vừa gây ra sát thương cho mình.

- THEODORE!
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 33


Người kia lúc này chậm rãi đi tới, cùng với nụ cười cợt nhả trên môi.

- Mày hơi quá rồi đấy Blaise!

Và chính biểu cảm cợt nhả của Theodore càng làm Blaise tức điên lên được.

- Mày nghe lén?

- Ừ thì, một chút.

Theodore lúc này vẫn một bộ dạng nhàn nhã đó, hắn chầm chậm cởi áo chùng của mình ra và lại gần chỗ Draco.

Trong hoàn cảnh này rồi mà người kia vẫn vui vẻ đùa giỡn.

Vừa nói hắn vừa cởi cà vạt đang trói tay em xuống.

- Mày cũng thảm quá đấy Malfoy!

Draco sụt sịt, em khẽ lau đi nước mắt...

- Im đi...

Nott...

Theodore cười cười, ánh mắt hắn nhìn cơ thể gầy yếu đầy rẫy dấu hôn và vết thương kia bỗng có hơi sáng lên.

- Theodore!

Thằng hèn hạ này!

Sao mày dám nghe lén hả?

Blaise bực mình nói ra, bộ dạng hắn lúc này có hơi xộc xệch, nhưng tay vẫn cứng rắn cầm chắc lấy cây đũa phép trên tay.

- Này, tao mà không nghe lén thì Malfoy suýt bị mày dở trò rồi đấy "quý ông" ạ!

Ai hèn hạ hơn ai đây?

Rõ ràng hành động bắt ép đầy sỗ sàng của tên nào đó mới là thứ hèn hạ chứ không phải hắn!

Theodore nhấn mạnh từ quý ông đầy mỉa mai, thì cũng bởi người trước mặt đây được các cô gái trong Slytherin mệnh danh là "quý ông" tốt bụng và ga lăng mà.

Nhìn xem bộ mặt thật của người mà các nữ phù thủy tung hô và ngưỡng mộ có bao nhiêu phần biến thái.

- Đây là chuyện giữa tao và nó!

Mày là cái thá gì mà dám xen vào?

Người kia cười cười rồi nhún vai, hắn thẳng thắng nói ra.

- Ừ thì tao không biết mày đang nắm giữ bí mật gì của nó nhưng mà thấy chuyện thế này tao phải can ngăn thôi!

Blaise lập tức nghiến răng đầy khó chịu, hắn giơ đũa phép lên và chĩa về phía Theodore.

- Everte St...

Còn chưa kịp đọc xong câu thần chú, bỗng dưng Draco liền đi tới và đứng trước chỗ Theodore, ánh mắt em kiên định và khuôn mặt ấy còn có chút ghét bỏ.- Thôi đi Zabini, đây là chuyện của tao với mày.

Đừng liên lụy người khác.

Nghe em nói vậy tay cầm đũa phép bất giác hạ xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt kia khiến trái tim hắn bất giác nhói lên.

Tại sao em lại nhìn hắn bằng đôi mắt đó?

Rõ ràng là hắn yêu em thật lòng mà?

Ánh mắt của em nhìn hắn cứ như đang nhìn thứ sâu bọ gì ghê tởm lắm vậy.

Draco Malfoy!

Em tàn nhẫn làm sao...

Theodore lúc này khẽ nhếch môi cười nhạt, hắn cũng chầm chậm đi theo em.

Thừa cơ đó chỉnh lại quần áo cho em và cũng nhẹ giọng an ủi.

Blaise nhìn cảnh này mà chỉ biết nằm chặt tay thành quyền, trên trán cũng nổi gân xanh nhưng bản thân lại không thể làm gì cả.

Ngay khi em bỏ đi, Theodore cũng nhanh chóng chạy theo sau.

Trước khi đi qua chỗ Blaise còn không quên nhẹ giọng khiêu khích.

- Nhìn xem, tao trở thành người hùng trong mắt nó rồi!

Lời nói kia chỉ đủ cho Blaise nghe, hắn nghiến răng, thật sự muốn nhảy vào và đấm chết tên cáo già đó.

Thế nhưng nếu hắn lại hành động ngu ngốc lúc này thì tình hình chẳng thể nào mà cứu vãn nổi.

Blaise nhìn về phía em, tâm tình thật sự vô cùng hỗn độn, hắn thở dài và ngồi phịch xuống ghế sofa.

Rốt cuộc hắn phải làm như thế nào mới đúng?

Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có được em? ____________________________- Malfoy à, mày ổn chứ?

Theodore mở cánh cửa phòng và bước vào lúc này chợt hắn có hơi ngẩn người.

Chiếc áo choàng mà hắn đưa cho em đã bị trượt xuống tận vai, để lộ ra vài dấu vết ái muội bên trên, em chỉ khẽ liếc nhìn hắn rồi tiếp tục công việc còn dang dở.

Draco nhẹ giọng đọc câu thần chú chữa lành, những dấu vết hoan ái trên cơ thể em cũng dần dần biến mất.

Ngay lúc này em cũng chậm rãi cởi áo choàng của Theodore xuống và đặt trên giường, ngay sau đó cũng thay một bộ đồ mới.

Toàn bộ quá trình đều được người phía sau nhìn không xót một chi tiết, đôi mắt đắm đuối nhìn theo từng hành động của em... thế nhưng ngay lúc này Draco đột nhiên chĩa đũa phép về phía hắn khiến người kia ngơ ngác.

- Gì vậy?

Lúc này em chậm rãi tiến lại chỗ hắn rồi thận trọng.

- Mày sẽ không nói chuyện này cho ai hết phải không?

Hắn cũng nhếch môi cười cười.

- Ừ, tao hứa!

Nghe vậy Draco mới thở phào mà hạ đũa phép xuống, nhưng ánh mắt em vẫn hiện lên tia nghi ngờ.

- Mày phũ phàng quá đấy Malfoy!

Tao đã cứu mày đó.

Theodore vờ như đang đau lòng, nhưng em cũng hết cách rồi, dù sao thì chuyện này cũng chẳng tốt đẹp gì, nên em cũng không muốn ai biết cả.

- Được rồi cảm ơn!

Tao chỉ đề phòng thôi!

Người kia lúc này đi lại gần em.

- Chỉ cảm ơn thôi sao?

Hắn bỗng dưng đẩy em xuống bàn gần đó, cơ thể cao lớn chặn phía trên.

Khuôn mặt hắn có chút lưu manh.- Nó đã làm thế với mày bao lâu rồi?

Hình như năm 3 phải không?

Từ lúc đó tao đã thấy bọn mày rất kì lạ!

Người kia thận trọng dò hỏi, nhưng Malfoy vẫn một vẻ nhàn nhạt đó.

- Không phải chuyện của mày!

Vả lại đừng đùa giỡn nữa!

Hắn có hơi tặc lưỡi nhẹ, thôi kệ đi dù sao cũng không quan trọng.

Hắn cũng đã biết được phần nào giữa em và Blaise, vậy là đủ rồi.

Hắn khẽ đưa tay sờ nhẹ khuôn mặt của Malfoy rồi thì thầm.

- Mày đã sẵn sàng chưa?

Chúa tể hắc ám chuẩn bị trở lại rồi!

Nghe đến vấn đề này em có hơi khựng lại, cảm giác bất an và lo lắng bỗng lấp đầy tâm trí.

Thế nhưng em vẫn nói ra một cách gượng gạo...- Dĩ nhiên là rồi.

Hắn khẽ buông em ra và nhàn nhạt mỉm cười.

- Mong là lúc đó mày vẫn xem tao là bạn!

Hắn nhẹ giọng nói một cách ám chỉ, Draco có hơi nhíu mày, nhưng Theodore lúc này cũng đã rời đi.
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 34


Mọi chuyện rất nhanh cũng đã trôi qua, cái gì đến cũng đã đến, không thể trốn tránh, phải đối mặt.

Vào mùa hè năm ấy, tiết trời càng lúc càng âm u, một màu xám đen ảm đạm và gai góc đến rợn người.

Bầu không khí ảm đạm và nặng nề, cứ như đang báo hiệu cho một điều không lành đang đến.

Và trời hiểu lòng người, tâm trạng của Draco bây giờ cũng thật nặng nề và căng thẳng.

Như những gì đã dự tính từ trước, Voldermort đã trở lại!

Và cũng như những gì mà cha hay mẹ em nhắc nhở những lần trước đó, em phải chuẩn bị tinh thần.

Bởi vì rồi sẽ phải đối mặt với chúa tể hắc ám hàng ngày, dinh thự Malfoy bây giờ không còn chỉ dành cho gia tộc Malfoy của em nữa.

Hiện tại nó lại là tổng hành dinh để chúa tể hắc ám và cũng là nơi để gã triệu tập các Tử thần thực tử.

Không khí thật ngột ngạt và bí bách, những con người xa lạ cùng bộ mặt tàn ác và khát máu.

Em luôn phải gặp chúng thường xuyên, cùng với đó là bề tôi trung thành nhất của Voldermort- Bellatrix... một người họ hàng quen thuộc... nhưng em vẫn luôn cảm thấy sợ hãi khi lại gần mụ ta.

Điệu bộ điên rồ và tàn nhẫn, giọng nói the thé mỗi khi tung ra một câu thần chú chết chóc cùng với sự hả hê trên khuôn mặt... lạnh lùng và khát máu... em cảm thấy ngột ngạt ngay dưới chính căn nhà của mình...

- Mau chuẩn bị đi!

Chúa tể chuẩn bị trở về rồi!

Bellatrix hét toáng lên bằng giọng điệu đầy mong chờ và hưng phấn.

Có lẽ cũng chỉ có duy nhất bà ta mới mong chờ sự trở về của chúa tể, còn những người còn lại chỉ ánh lên vẻ e dè, sợ hãi.

- Draco, con mau lên phòng đi!

Narcissa bên cạnh nhỏ giọng, đủ để cho em có thể nghe.

Và hầu như lần nào cũng vậy, mẹ không muốn em phải tham gia vào những cuộc họp với chủ đề toàn liên quan đến chết chóc, mẹ luôn cố gắng để giữ em an toàn.

Và Draco cũng biết rõ, mình phải nghe theo lời mẹ vì lời của bà luôn đúng.

- Vâng...

Em nhẹ giọng đáp và rồi sau đó cũng chậm rãi men theo đám đông mà lui đi.

Chưa đến 5 phút sau, Voldemort từ bên ngoài thong dong bước vào cùng phong thái tự tin và ngạo nghễ ngút trời.

Giờ đây hắn đã trở lại, cùng với sức mạnh gần chạm tới thời kỳ đỉnh cao, chính vì vậy hắn chẳng sợ hãi điều gì cả.

- Mau tập trung lại!

Ta có nhiệm vụ cần các ngươi thực hiện!

Lão ta nói bằng chất giọng khàn khàn như bị hụt hơi, nhưng âm thanh ấy luôn là nỗi ám ảnh với bất cứ ai ngoại trừ Bellatrix.

- Không nghe chúa tể nói gì à!

Mau tập trung!

Mụ ta trợn mắt lên đe dọa, chính vì lời đó động tác của các tử thần thực tử cũng nhanh hơn.

Ngay tại sảnh chính của dinh thự Malfoy, một chiếc bàn dài đủ đến vài chục người ngồi với trung tâm là chúa tể hắc ám.

Lão ta nở một nụ cười, nhìn vào liền biết một chuyện không hay sắp sửa xảy ra.

- Bây giờ chẳng có gì có thể ngăn cản ta bước tới việc thống trị thế giới phù thủy các ngươi thấy có đúng không?

Một câu hỏi được đặt ra, mọi tử thần thực tử đều e dè nhìn nhau, nhưng chỉ có duy Bellatrix không ngần ngại mà đáp.

- Đúng thưa ngài!

Đấng quyền năng của chúng tôi!

Sức mạnh của ngài dĩ nhiên có thể thống trị mọi thứ!

Bà ta tung hô cùng vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Voldermort.

Nghe vậy, vài tên tử thần thực tử cũng nhẹ giọng chêm thêm vài câu nịnh bợ chúa tể hắc ám.

Lão ta liếc mắt nhìn về phía bọn người kia rồi lại tiếp tục nói.

- Đúng vậy!

Sức mạnh của ta, dĩ nhiên có thể thống trị thế giới này!

Nhưng đang có vài thứ cản đường khiến ta chẳng thể hoàn thành được việc đang dang dở!

Gã nói bằng giọng điệu chậm rãi, ánh mắt cũng khẽ liếc nhìn qua từng người.

Bellatrix lúc này như nổi điên, bà ta đứng phắt dậy.

- Thưa chúa tể đáng kính!

Tôi sẽ loại bỏ hết vật cản cho người!

Tôi sẽ khiến chúng phải hối hận vì dám cản bước ngài đến thành...

- Bellatrix!

Còn chưa để mụ nói xong, lão đã cắt ngang lời mụ ta, ngay lập tức mụ ta ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.

- Ta đã nghĩ ra được một người vô cùng thích hợp để làm nhiệm vụ này rồi!

Sau khi nghe chúa tể nói xong, ánh mắt ả ta ánh lên tia ghen tỵ, cứ như ả muốn xử lý mọi vấn đề của chúa tể hắc ám.

- Lucius!

Bỗng dưng bị điểm đến tên, Lucius giật bắn mình, có hơi run rẩy nhìn về phía chúa tể.

- Vâng, thưa ngài... ngài có gì dặn dò...

Lão ta nở một nụ cười đầy ngoan độc nhìn về phía Lucius và Narcissa.

Ngay sau đó chất giọng chầm chậm nói lên...

- Ta nghe nói con trai ngươi đang học tại Hogwarts?

Câu hỏi kia vừa tuôn ra, lòng Narcissa bỗng cảm thấy sợ hãi và bất an đến tột độ.

- Vâng... vâng, con trai tôi đang theo học ở đó và nó thuộc nhà Slytherin thưa ngài!

Trên vẻ mặt Voldemort thoáng hiện tia hài lòng, nhưng Narcissa lại căng thẳng đến tột độ, bà bấu chặt tay để có thể giữ bản thân bình tĩnh.

- Rất tốt, Lucius!

Mau gọi con trai ngươi tới đây!

Trái tim Narcissa như ngừng đập, ánh mắt bà run rẩy và hoang mang đến tột độ.

Bình thường bà vẫn luôn bình tĩnh và giữ im lặng, thế nhưng lúc này thật sự không kiềm được mà lên tiếng.

- Thưa chúa tể!

Nó chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, không biết ngài cần gọi nó có việc gì!

Lời nói của bà khiến Voldemort chú ý, lão ta quay sang nhìn bà với đôi mắt rắn, tuy trên môi vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt thì không như vậy.

- Narcissa!

Cứ gọi thằng bé xuống!

Đừng để ta phải nói nhiều lần!

Bellatrix bên cạnh trợn mắt nhìn sang người chị của mình, Narcissa đành bất lực mà đứng dậy.

- Vâng, thưa ngài...
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 35


Narcissa vội vội vàng vàng chạy lên lầu, bà mở toang cửa phòng Draco ra và thấy em đang lo lắng ngồi bó gối ở một góc nhà.

- Mẹ...

Bà bỗng chạy lại và ôm chầm lấy Draco, ánh mắt em hoang mang nhưng cũng chậm rãi ôm lấy mẹ mình.

- Sao vậy ạ?

Em nhẹ giọng hỏi lên thì lúc này Narcissa khẽ buông em ra, trông bà có vẻ gấp gáp.

Draco có thể thấy rõ được ánh mắt kia đang lo lắng nhường nào.

- Draco, nghe lời ta!

Bây giờ xuống dưới, chúa tể nói gì cũng phải nghe được không?

Đừng phản ứng gì cả!

Chỉ cần im lặng và nghe lời thôi!

Bà gấp gáp nói lên, đôi mắt kia ửng đỏ như sắp khóc đến nơi, tuy không biết có chuyện gì nhưng em liền ngoan ngoãn đồng ý.

- Vâng, con hiểu thưa mẹ.

Nhìn Draco, bà khẽ hôn nhẹ lên tóc em, rồi nhẹ giọng an ủi.

- Dù có chuyện gì đi nữa cũng đừng lo, có ta bên con, Draco...

Sau cái gật đầu của em, cả hai cũng bắt đầu đi xuống phía bên dưới.

Mỗi nơi em đi qua đều có một tử thần thực tử đứng canh gác, Draco khẽ nuốt nước miếng khi đường tới chỗ của chúa tể hắc ám càng gần hơn, em lo lắng và căng thẳng đến mức nghẹt thở.

Lúc này bàn tay của Narcissa bỗng áp nhẹ vào tay của em, Draco mới có thể bình tĩnh hơn đôi chút.

Cả hai chậm rãi bước vào bên trong phòng họp.

Draco có thể cảm nhận rõ ánh mắt của mọi người đang nhìn về phía mình, thật đáng sợ và bí bách, em còn chẳng dám ngẩng đầu.

Cả đôi mắt rắn của chúa tể hắc ám cũng đang nhìn chăm chú, sau đó người kia chậm rãi đứng dậy và đi về phía em.

Lúc này Lucius cũng vội vội vàng vàng chạy đến chỗ Narcissa và Draco.

- Malfoy...?

Lão ta nhìn Draco và nói bằng chất giọng thều thào, Narcissa đứng phía trước cố để che chắn con trai mình còn Lucius lúc này vội vội vàng vàng nói.

- Con trai tôi là Draco, thưa ngài!

Nghe vậy lão ta cũng khẽ gật đầu và rồi lại tiếp tục nhìn em.

- Phải phải, Draco đúng chứ?

Nhìn ta!

Lão ta ra lệnh cho em, nhưng thật sự Draco sợ hãi đến không dám ngẩng đầu, thấy vậy Narcissa cũng khẽ huých nhẹ vào tay em khiến em nhớ ra những lời mà mẹ nói.

Dù thế nào đi nữa cũng chỉ cần im lặng và nghe lời.

Và thế là khuôn mặt kia cũng từ từ ngước lên, mội đôi mắt xám xanh như đại dương nhìn về phía chúa tể hắc ám.

Đôi mắt trong vắt lại sâu thẳm, sống động và còn có chút gì đó sợ hãi, đó là những gì chúa tể thấy được ngay lúc này.

Ánh mắt lão ta thoáng hiện tia ngạc nhiên nhưng sau đó cũng nở một nụ cười.

- Ồ Draco sao?

Khuôn mặt kia thật sự vô cùng đáng sợ và ghê tởm, Draco đang cố gắng để khiến bản thân không run lên nhưng dù kiềm thế nào đi chăng nữa thì cơ thể vẫn khẽ run nhẹ.

Chúa tể hắc ám lúc này đi lại gần em, cánh tay xám xịt cùng những chiếc móng dài đang khẽ lướt lên vai em.

- Một đứa trẻ thật xinh đẹp!

Rất tốt!

Ta tin ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ mà ta giao phó!

Trái tim em đập liên hồi, sợ hãi đến cùng cực, theo như em được biết thì những nhiệm vụ mà Voldermort giao trước đó, chẳng có cái nào là bình thường cả.

Em vừa hoảng sợ vừa khó hiểu, tại sao lão ta lại muốn em làm nhiệm vụ lần này.

- Thưa chúa tể, xin ngài hãy cứ giao nhiệm vụ cho tôi!

Draco còn quá nhỏ nên...

- Đúng rồi đấy Narcissa, vì còn quá nhỏ nên nó mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ này!

Lão ta vui vẻ nói ra cùng điệu bộ quen thuộc, Narcissa căng thẳng đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Bà khe khẽ nắm lấy tay Draco và em cũng cảm nhận được rõ bàn tay ấy đang run rẩy.

- Albus Dumbledore!

Voldermort bỗng nói lên cái tên kia, rồi lại dừng, ánh mắt hắn quét về phía em một lượt rồi lại tiếp tục câu nói còn đang dang dở.

- Hãy giết Dumbledore cho ta!

Draco!

Lời kia khiến em như chết lặng, đôi mắt em tối lại và đôi tai như ù đi.

Dù đã biết rõ những nhiệm vụ mà lão giao cho chẳng có cái nào bình thường nhưng em không ngờ lão lại ra lệnh cho em giết người... lão ta bắt em giết người... thật sự là bắt em giết người... một cơn buồn nôn bỗng cuộn lên trong dạ dày, cổ họng nhợn đắng và cảm thấy lão ta lạnh lùng đến kinh tởm.

- Xin người hãy xem xét lại thưa Chúa Tể!

Đây là một nhiệm vụ rất khó, Draco nó không thể hoàn thành được thưa ngài!

Ánh mắt rắn của lão ta bỗng liếc nhìn về phía Narcissa, một cách khát máu và mất kiên nhẫn.

Giọng nói kia lại một lần nữa chầm chậm vang lên.- Nếu không hoàn thành!

Thứ đợi cả gia đình ngươi là cái chết!

Em cảm nhận được hốc mắt của mình đang nóng lên, từng giọt nước mắt đang gào thét đòi được rơi đi.

Draco lại lần nữa cúi đầu, bàn tay ấm nóng của mẹ đang siết chặt lấy tay mình càng khiến tim em thêm nhói đau.

Em biết rõ mình không có quyền lựa chọn, một là giết cụ Dumbledore, hai là cả gia đình mình phải chết.

Trái tim em lúc này cứ như bị cắt cứa, đau đớn đến ngộp thở, chất giọng em lúc này run run nói ra.

- Vâng... thưa ngài...
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 36


Draco thẫn thờ ngồi trên chuyến tàu tốc hành tới Hogwarts, em vẫn chưa thích nghi được với tình hình hiện tại, em vẫn chưa chấp nhận được việc phải ra tay sát hại Dumbledore.

Ừ thì em thừa nhận cũng không thích vị giáo sư này cho lắm, nhưng suy cho cùng ông ấy vẫn là một phù thủy vĩ đại, một người thầy tốt và là một vị hiệu trưởng tận tụy với Hogwarts.

Loại việc như giết người này thật sự mà nói em không thể làm được, nhưng nếu không làm được thì sao?

Gia đình em và cả em nữa, đều sẽ bị Voldemort giết không nương tay... em đã từng thấy những Tử thần thực tử khi không hoàn thành được nhiệm vụ đã bị giết một cách tàn bạo như thế nào...

- Mày ổn không thế Malfoy?

Giọng của Pansy kéo em về thực tại, lúc này em cũng như hoàn hồn, em không nên ủy mị như vậy, một là hoàn thành nhiệm vụ, hai là chết.

Em không có lựa chọn!

- Tao phát bệnh khi nghĩ đến việc phải học ở Hogwarts thêm 2 năm nữa.

Em đanh giọng nói ra như để che giấu đi nỗi sợ hãi đang lấp đầy lồng ngực.

Em cố gắng chối bỏ ngôi trường đã gắn bó với em rất nhiều kỉ niệm.

- Nghĩ đến việc phải học ở đó tao thà nhà từ tháp thiên văn xuống còn hơn!

Draco cọc cằn nói lên và điều đó cũng làm Pansy ngồi phía đối diện khó hiểu.

- Sao mày lại nói thế?

Em cũng không biết tại sao lại nói như vậy nữa, có lẽ là để che đi sự run rẩy trong vô thức của bản thân.

- Tao chỉ là không muốn lãng phí thời gian của mình...

Pansy ngờ vực nhìn Draco nhưng rốt cuộc cũng không hỏi thêm gì nữa.

Và lúc này em cũng nhận ra được có sự khác thường trên kệ để đồ, Draco có hơi nhíu mày nhưng đó chỉ là trong một thoáng và rồi sau đó em cố tỏ ra bình thường. ____________________________ Rất nhanh chuyến tàu tốc hành cũng đã tới nơi, mọi người bắt đầu lịch kịch lấy đồ xuống khỏi kệ nhưng Draco vẫn ngồi đó.

- Tụi mày cứ xuống trước đi, tao xuống sau.

Và rồi cho đến khi khoang tàu không còn ai nữa, Draco lúc này mới chậm rãi đứng dậy, em đi tới và đóng cánh cửa lại, kéo rèm.

Ngay lúc này em nhàn nhạt nói lên.

- Bộ mẹ mày không dặn nghe lén người khác nói chuyện là thô lỗ sao Potter!

Em nhàn nhạt quay lại và nhìn về phía kệ để đồ, một khoảng trống, tưởng như không có người cho đến khi một tiếng huỵch vang lên.

Và con người nào đó lúc này cũng cởi bỏ áo choàng tàng hình của mình ra.

- Tao cảm thấy mình thật là phúc đức khi kiên nhẫn đứng đây để đợi lời giải thích từ mày!

Người kia chẳng có gì là lúng túng, hắn vẫn giữ một khuôn mặt ngờ vực và đánh giá nhìn về phía em.

- Tao chỉ làm những gì bản thân nên làm thôi Malfoy!

Hắn ban đầu vốn định sang đây gặp em một chút, tiện thể nói câu xin lỗi còn thiếu, nhưng khi thấy hành động mờ ám cùng lời nói của em, Harry cảm thấy những gì mà mình nghĩ có lẽ đúng.

- Việc nên làm của mày là nghe lén, chà, nghe cao cả thật đấy!

Harry với một khuôn mặt nghi ngờ nhìn Draco và ánh mắt kia thật sự làm em cảm thấy khó chịu và có hơi tổn thương.

- Dù mày có đang cố làm gì đi nữa thì đừng hòng qua mắt tao!

Lời nói kia càng làm em khó chịu hơn, có vẻ như người kia luôn mặc định rằng em là một thằng xấu xa và hắn ta đúng rồi đấy, để em cho hắn thấy một thằng xấu xa thật sự là như thế nào.

- Petrificus Totalus!

Một tiếng rầm vang lên, Draco lúc này khẽ cười nhạt, khuôn mặt khinh khỉnh nhìn người nào đó đang nằm bất động dưới đất.

- Cút về Luân Đôn đi!

Đừng làm phiền tao thằng khốn!

Draco độc miệng nói ra và rồi sau đó còn không quên kèm một cú đạp ngay giữa khuôn mặt vàng kia, em lấy tấm áo choàng tàng hình và phủ lên người hắn.

Trong đầu mặc định rằng cứu thế chủ sẽ có một chuyến đi về Luân Đôn thật vui vẻ và nhàn nhạt rời đi.

Có lẽ vì tâm trạng khá tệ nên Draco đã không nhận ra được rằng Harry không về Luân Đôn mà còn xuất hiện trở lại và ngồi bình thản bên nhà Gryffindor.

Khi vị hiệu trưởng đáng kính đọc vài bài diễn thuyết để bắt đầu kì mới thì ánh mắt em cũng chậm rãi nhìn về phía ông.

Trong đầu em thử tưởng tượng ra cảnh tự tay mình ếm lên con người đang sống kia một lời nguyền tàn độc nhất khiến con người vĩ đại ấy chẳng mấy chốc mà biến mất khỏi thế giới này thì trong lòng lại phát run vì sợ hãi.

Em lúc này cũng không nhìn ông nữa mà ngẩn ngơ ngồi trầm ngâm... rốt cuộc thì em nên làm gì mới đúng đây...
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 37


Draco khẽ hít một hơi để lấy bình tĩnh, trên tay em đang cầm một quả táo xanh và Draco đang chậm rãi đi về phía nào đó.

Đúng vậy... nơi này chỉ có một mình em...

Draco đứng trước bức tường và chẳng mấy chốc một cánh cửa lớn bỗng xuất hiện trên bức tường.

Thế là em chậm rãi đi vào, sau khi tìm kiếm một hồi cũng tìm được thứ cần tìm... em nhanh chóng lấy tấm vải đang phủ trên thứ kia xuống.

Một chiếc tủ đen, với những họa tiết cầu kì, đây cũng là một chiếc tủ hệt như cái mà em thấy ở Borgin & Burkes.

Sau khi bỏ quả táo xanh vào trong tủ, em đọc nhẹ câu thần chú.

- Harmonia Nectere Passus!

Và qua một thoáng em lại mở tủ, quả táo xanh kia vẫn còn nguyên vẹn, có lẽ như việc sửa chiếc tủ này không hề dễ dàng chút nào... và rồi ngay sau đó, em cũng chậm rãi rời khỏi nơi kia...

Thời gian dần dà trôi qua và mọi thứ đều như một vòng lặp bất tận.

Em dành phần lớn thời gian trong phòng cần thiết để có thể sửa chiếc tủ trước mặt, cũng bởi kế hoạch yểm bùa lên chiếc vòng cổ đã bị thất bại nên em phải tìm cách khác.

Em cũng đâu ngờ được rằng Kathie lại chạm vào chiếc vòng cổ kia như vậy, thật ngu ngốc, em đã suýt nữa thì giết hại một người vô tội.

Và điều đó làm Draco cảm thấy tội lỗi, em thật sự không muốn tiếp tục việc này nữa, nhưng thời gian lại không cho phép, em chỉ có một năm để hoàn thành việc giết Dumbledore, vậy mà đến giờ đã nửa năm trôi qua rồi.

Mọi thứ đều khiến em ngột ngạt, nhưng có vẻ như điều duy nhất khiến em cảm thấy thoải mái là việc Blaise từ đầu năm thứ 6 bắt đầu cho đến nay nó đã không đả động gì đến em nữa.

Em đã có đủ chuyện để lo rồi, nếu Blaise lại còn tiếp tục hành xử như những năm trước thì em sẽ mệt đến mức không thở nổi nữa mất... mong mọi chuyện sẽ diễn ra một cách êm đẹp... hôm nay em cũng đã sửa được chiếc tủ kia phân nửa, quả táo bỏ vào trong kia đã bị mất một miếng không còn nguyên vẹn.

Draco cũng không biết bản thân nên vui hay nên buồn trước cảnh này, em hoàn toàn rơi vào sự bí bách...

Draco khẽ thở dài, chân từng bước chậm rãi trở về nhà chung Slytherin, có lẽ vì cảm thấy ngột ngạt nên em đã đi lòng vòng trong lâu đài một chút.

Thế nhưng xui xẻo thay, em đã bị bắt gặp bởi giám thị Filch, ông ta xưa nay vốn là một người nóng tính nên đã lập tức kéo em vào bên trong sảnh- nơi đang diễn ra bữa tiệc của Slughorn.

- Tôi bắt gặp được cậu ta đang lang thang ngoài sảnh!

Và nói rằng được ngài mời tới đây thưa giáo sư!

- Được rồi được rồi!

Tôi không được mời tới đây!

Vừa lòng ông rồi chứ?

Em bực tức nói ra, lão già này luôn thật phiền phức, có lẽ em sẽ thật sự gặp rắc rối nếu không có giáo sư Snape ở đây.

- Tôi sẽ đưa trò Malfoy đi!

Snape nói lên bằng chất giọng nhàn nhạt, Draco cọc cằn liếc nhìn ông.

- Hẳn rồi thưa giáo sư!

Nói xong em liền bỏ ra ngoài trước, chuyện sẽ chẳng có gì nếu Snape không nhắc đến vấn đề của Kathie.

- Trò nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy?

Yểm bùa trò Kathie?

Một hành động hết mức ngu xuẩn!

Người kia lạnh giọng trách móc, nhưng sự kiện đó thật sự em chẳng hề cố ý, là do cô ta tự ý động chạm vào những thứ không phải là của mình và tự rước họa vào thân.

- Đúng vậy!

Em đã yểm bùa con nhỏ đó!

Thì sao chứ?

Thầy thì có thể làm gì?

Nghe vậy người kia bỗng bực mình, ông lập tức đẩy Draco vào tường và lạnh giọng nói.

- Tôi đã thề sẽ bảo vệ trò.

Bằng lời nguyền Bất Khả Bội!

Draco hằn học đáp lại.

- Em không cần thầy bảo vệ!

Em được chọn để làm việc này!

Và em sẽ không làm cho Ngài thất vọng!

Có lẽ chính vì đang mất bình tĩnh nên em đã nói hết những lời kia ra, nhưng dù là gì đi nữa thì ánh mắt chẳng thể nào nói dối được.

Snape có thể thấy rõ vẻ run rẩy và sợ hãi trong đôi mắt xám xanh.- Trò đang sợ hãi, Draco!

Trò đang cố gắng để che giấu nhưng nó quá rõ ràng!

Hãy để ta giúp trò!

Đôi mắt em có hơi kinh ngạc với lời nói kia, nhưng ngay lập tức cũng phủ nhận đi lời nói ấy.

- Không cần!

Tự em có thể giúp bản thân!

Draco thật sự quá ngang bướng, Snape cũng dần trở nên mất kiên nhẫn.

- Tự giúp bản thân?

Trò đừng làm ta buồn cười!

Nếu trò có thể tự giúp được bản thân thì cũng không đến mức bị trò Zabini đe dọa chỉ vì một cái bí mật nào đó!

Lời của ông khiến Draco sững người, em run run nhìn vào khuôn mặt không một biểu cảm kia mà thấy hoảng loạn.

- Sao... sao thầy lại biết việc này...

Em hoảng loạn đến lo lắng còn người kia thì vẫn bình thản như không.

Ông dĩ nhiên cũng không định tuôn ra lý do vì sao lại biết được việc đó và ông nghĩ cũng không cần thiết trong lúc này.

- Ta không tin là trò lại nhu nhược đến mức im lặng suốt 3 năm để trò Zabini có thể tùy ý đùa bỡn với mình như vậy!

Trò nói việc này là tự giúp bản thân à?

Lời của ông khiến em chẳng thể nào phản bác, nhưng cũng bởi vì em quá sự việc bí mật của mình bị lộ ra, cũng bởi vì em sợ hãi việc sẽ bị người kia phát hiện ra bí mật của mình nên em mới chọn cách im lặng, như thế là sai sao?

- Thầy làm sao mà hiểu được?

Em đã khổ sở thế nào vì nó!

Khuôn mặt kia lúc này hiện lên tia đau đớn, Snape thấy vậy cũng nhẹ giọng hơn.

- Ta hiểu, vậy nên lần này hãy để ta giúp trò!

Trước khi quá muộn.

Nhưng em không muốn liên lụy đến ai cả... bản thân em, gia đình em thôi, là đã đủ khổ sở rồi...

Draco im lặng không nói gì cả, chỉ để mặc cho nước mắt lăn dài...
 
[Hp/ Alldra] Bí Mật
Chap 38


Draco càng ngày càng mất tinh thần, em bỏ ăn bỏ uống, thậm chí còn ngủ không đủ... nỗi lo lắng cùng sợ hãi đang bóp nghẹt em từng ngày.

Đã thế tin Ron Weasley uống trúng phải thứ rượu mà em đã bỏ độc cũng đã đến tai em...

Lại là một người vô tội nữa vì mình mà gặp nạn... em đã cố tự nhủ bản thân rằng tất cả lo do tên chồn đỏ đó bất cẩn, tất cả vì tên chồn đỏ đó không cẩn thận.

Nhưng thật ra sâu trong tâm trí, em lại cảm thấy tội lỗi và đau đớn đến nhường nào... em thật sự chịu không nổi, cảm giác bản thân như bị bóp nghẹn... cảm giác như bản thân hoàn toàn rơi vào vực sâu u tối... không có cách để thoát ra... mờ mịt và trỗng rỗng...

Và vẫn như thường ngày, em từng bước nặng nề đi tới chỗ của căn phòng Cần Thiết.

Trước đó em lấy một chú chim nhỏ với bộ lông trắng muốt đem theo bên mình.

Đứng trước chiếc tủ với điêu khắc cầu kỳ kia em khẽ lấy hơi thở rồi mở ra, nhẹ nhàng đặt chú chim đang nhảy nhót và hót líu lo vào trong đó.

Ngay lập tức em cũng chậm rãi đóng cửa tủ lại, trên môi nhẹ đọc câu thần chú quen thuộc và rồi sau đó lại một lần nữa mở chiếc tủ kia ra.

Thế nhưng ở đó không còn là một chú chim nhỏ năng động nữa mà chỉ còn một cái xác nhỏ đang lạnh dần... lúc này tim em bỗng quặn đau khi nghĩ đến việc bản thân phải tự tay biến một người đang sống thành một cái xác không hồn...

Em đau đớn đến mức không thở nổi, cả cơ thể cũng vô lực mà ngã quỵ, nước mắt không kiềm được nữa mà chảy xuống ngày càng nhiều hơn.

Những tiếng nấc nghẹn vang vọng trong không gian u tối và tĩnh lặng... _________________ Theodore mới từ lớp học độc dược về, nói thật thì không có vị chủ nhiệm nhà Slytherin dạy học nên hắn có chút lười biếng, mặc dù đây cũng là 1 trong những môn mà hắn giỏi nhất.

À thì lão Slughorn cứ ba hoa với đám "học viên" của lão về bữa tiệc nào đó khiến Theodore không nghe nổi nữa nên đành bỏ về.

Chỉ là hắn hơi khó hiểu vì dạo gần đây Blaise đi học lớp độc dược một cách thường xuyên còn Draco thì không, cả hai cứ như bị tráo đổi thân phận.

Mà cũng bởi Draco đang phải làm thứ nhiệm vụ mà chúa tể hắc ám giao cho em nên em cũng không có thời gian mà lo nghĩ nhiều về lớp học.

Nhưng còn Blaise?

Hắn ta vốn chẳng hứng thú gì với việc học hành, vả lại còn cúp học thường xuyên chớ đừng nói đến việc đi không thiếu bữa nào như bây giờ.

Chẳng lẽ là vì hắn đang ở trong "câu lạc bộ" gì đó của Slughhorn nên mới vậy à?

Theodore nhướn vai, kệ đi, hắn cũng không thèm quan tâm tên nào đó.

Và rồi chẳng mấy chốc mà hắn đã trở về được nhà chung của Slytherin, đang mặc định trong lòng là có lẽ mình về sớm nhất còn Draco lại đi đâu đó, ngờ đâu vừa mở cửa phòng ra hắn đã thấy con người nào đó đang bó gối ngồi một góc ở cạnh giường.

Theodore cũng khẽ vứt balo xuống một góc rồi đi lại ngồi xuống trước mặt em.

- Thiếu gia Malfoy của chúng ta lại sao thế này?

Hắn nhẹ giọng hỏi khi thấy đôi mắt ửng đỏ của em.

Nhưng đây không phải là lần đầu hắn thấy em như vậy, bắt đầu từ năm thứ 6 thì Draco vẫn luôn buồn bã và xa cách.

Đôi mắt xám xanh phủ một tầng ảm đạm và cảm giác như em luôn bất an.

- Cứ khóc thế này thì sẽ thành mít ướt đấy.

Theodore khẽ vươn tay ra và lau đi dòng nước mắt đang long lanh vương trên ấy.

Nhưng dù là ở hoàn cảnh nào đi nữa em cũng rất phũ phàng mà hất tay người kia ra.- Thôi đi...

Nott... tao không có tâm trạng đùa giỡn với mày đâu...

Người kia nhẹ giọng như an ủi em.- Nếu mệt quá thì nghỉ chút đi, dạo này nhìn tình trạng của mày tệ lắm!

Em vẫn cúi gầm mặt, em thật sự rất mệt... mệt đến cạn kiệt sức lực... tâm trí của em lúc nào cũng trong trạng thái lo lắng và căng thẳng đến tột độ... thế nhưng em chẳng thể nghỉ ngơi được cho đàng hoàng vì sợ hãi...

- Tao không thể lãng phí thời gian được... tao phải nghĩ cách... giết Dumbledore...

Lời nói vừa dứt em lập tức cảm thấy ghê sợ với chính bản thân mình, sao em có thể nói ra hai chữ "giết người" đó một cách dễ dàng như vậy?

- Tao hiểu mà!

Nói một đoạn người kia bỗng vung nhẹ đũa phép của mình và một quả táo xanh liền xuất hiện sẵn trên tay hắn, Theodore chầm chậm đưa qua cho em.- Hôm nay không có bánh táo, chỉ có táo xanh thôi!

Ít ra cũng ăn một chút gì đi để có sức mà suy nghĩ!

Với sự cám dỗ của thứ đồ ăn yêu thích, Draco cũng không kiềm được mà khẽ vươn tay nhận lấy quả táo kia.

- Mày cũng không hẳn là một thằng tồi nhỉ?

Vừa ăn Draco vừa nhẹ giọng nhìn người trước mặt và nhận xét.

Và vẫn như cũ người kia khinh khỉnh đáp.

- Ôi thôi đi!

Trong cái Slytherin này ai mà không biết mày cầm đầu hả Malfoy!

E là mày mà tồi thứ hai thì tao cũng không dám đứng nhất!

Lời nói của người kia khiến không khí cũng trở nên thoải mái hơn, Draco khẽ cười nhẹ.

- Tao không phủ nhận đâu!

Thấy tâm trạng Draco tốt lên, Theodore cũng yên tâm hơn, dạo gần đây em đã có quá nhiều chuyện để suy nghĩ rồi.

Có vẻ em cần thả lỏng ít nhiều...

để còn tiếp tục cho kế hoạch còn dang dở...
 
Back
Top Bottom