Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Hôn Trộm Lệ Chị - Điềm Đào

Hôn Trộm Lệ Chị - Điềm Đào
Chương 75


Nhớ lại lúc ấy, sau khi Bạch Lệ nói với bà lão là mình có bạn trai, bà lão còn bày ra biểu cảm tiếc nuối nói, thật ra chàng trai làm công trình mấy năm trước cũng không tệ.

Nhưng Bạch Lệ không giải thích với bà lão… Cô và chàng trai làm công trình mấy năm trước đã ở bên nhau rồi.

“Không cần lo lắng.” Kỷ Lâm Quyến khẽ ho một tiếng, đặt cô lên giường, lại cúi người đeo dép lê cho cô, chăm sóc từng li từng tí, lúc này mới ngẩng cằm lên nhìn cô: “Anh đi giải thích với bà lão một lát là được rồi.”

Kỷ Lâm Quyến không ở lại quá lâu đã phải về khách sạn trước.

Cũng không biết anh đã nói gì với bà lão, nhưng bà lão thật sự không hề giữ anh lại, thậm chí không hỏi Bạch Lệ chuyện sáng nay.

Chỉ có điều lúc đang ăn cơm, bà lão kéo ống tay áo cô một cách kỳ lạ, muốn nói lại thôi mấy lần.

Trên ti vi còn đang phát lại chương trình Gala chào mừng năm mới ngày hôm qua.

Vô cùng náo nhiệt, tràn đầy không khí năm mới.

Bà lão lại gắp đồ ăn vào bát của Bạch Lệ: “Đô Đô này.”

“Dạ? Có chuyện gì thế bà.” Bạch Lệ cắn đầu đũa.

“Không phải bà xen vào chuyện của người khác.” Bà lão nhíu chặt mày, có rất nhiều chuyện mà thế hệ trước vẫn không thể có cùng lối suy nghĩ với người trẻ tuổi hiện đại, giống như mấy chuyện yêu đương, người thế hệ trước bọn họ hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Cái gì mà hải vương*, ngư đường*.

*Hải vương: ám chỉ một tên cặn bã có nhiều mối quan hệ không rõ ràng, thường tán tỉnh các cô gái.

*Ngư đường: một người được xem như lốp dự phòng.

“Sao thế ạ?” Bạch Lệ dừng lại.

Cuối cùng đã tới rồi sao, muốn nói đến vấn đề sáng nay sao.

Tay cô run lên, đồ ăn vừa được gắp lên lại rớt xuống.

Bà lão ấp úng, dường như đang rất cố gắng để sắp xếp lại cách dùng từ: “Cháu cũng đừng trách tư tưởng của bà quá cổ hủ. Mấy chuyện yêu đương này, đương nhiên là phải toàn tâm toàn ý yêu thương một người, nếu như chia tình cảm cho hai người, vậy không phải… Là sai trái sao?”

Bạch Lệ: “Bà, bà đang nói cái gì thế?”

Bà lão thở dài: “Chàng trai họ Kỷ kia đã nói cho bà biết hết ngọn nguồn sự việc rồi, mặc dù là do cậu ấy chủ động dụ dỗ con, nhưng Đô Đô của chúng ta là đứa bé ngoan, mà đứa bé ngoan phải chống chọi được với cám dỗ, con đã có bạn trai rồi, cho dù là thích chàng trai họ Kỷ kia, thì cũng nên chấm dứt sạch sẽ mối quan hệ trước đó đã, rồi mới qua lại với người khác chứ…”

Đợi, đợi đã.

Bạch Lệ ngơ ngác nhìn bà lão, sau đó bà lão còn nói thêm vài câu nữa, nhưng cô đã không nghe lọt một chữ nào nữa rồi.

Cũng không phải là không nghe lọt tai, mà tình trạng bây giờ của cô giống như là đang nghe sách trời vậy.

Mấy chuyện này rốt cuộc là gì vậy!

Bây giờ trong đầu cô toàn là hình ảnh bà lão muốn nói lại thôi, muốn nói một hai câu nhưng lại sợ làm tổn thương cô, nhưng biểu cảm lại kiểu không nói ra thì khó chịu.

Kỷ Lâm Quyến…

Rốt cuộc anh đã nói cái gì với bà lão.

Cô thật sự rất muốn cắn anh.

A a a a a!

Bạn trai gì đó, vứt hết quên hết đi!



Sau khi Bạch Lệ giải thích rõ ràng cho bà lão, cuối cùng bà lão cũng hiểu ra.

“Cho nên, Đô Đô và chàng trai họ Kỷ kia đã ở bên nhau rồi à.” Bà lão rất có hứng thú, chuyện của người trẻ tuổi luôn có thể khiến những người thế hệ trước tò mò.

Bạch Lệ im lặng một lát: “Vâng, Kỷ Lâm Quyến là người xấu, anh ấy lừa bà.”

Nói thầm, một giây này ở trong lòng cô, hai người đã hoàn toàn chia tay.

Sau khi biết được sự thật, bà lão cũng không tức giận với Kỷ Lâm Quyến, chỉ cười híp mắt vỗ ngực: “Bà biết ngay nhân phẩm của Đô Đô nhà chúng ta rất ưu tú mà, bà cũng yên tâm rồi. Thật ra nhìn lại mấy năm qua, bà cũng cảm thấy chàng trai họ Kỷ kia cũng khá tốt, cháu ở bên cậu ấy cũng rất tốt.”

“Bây giờ cậu ấy đang làm tay đấu kiếm đúng không?” Đôi khi bà lão cũng xem kênh thể thao, cũng có thể nhận ra.

Bạch Lệ vâng một tiếng, chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Cô đi về phòng ngủ nhìn một cái, quả nhiên là điện thoại do Kỷ Lâm Quyến gọi tới.

Sau khi bắt máy, cô tức giận nói: “Có chuyện gì?”

Đầu dây bên kia cười cười: “Tức giận rồi à?”

Bạch Lệ bực mình chống nạnh, không muốn để ý đến anh.

“Anh làm vậy không phải giúp em bớt xấu hổ hơn sao.” Kỷ Lâm Quyến khẽ cười.

Bạch Lệ vừa nghe thấy vậy, ha, lập tức không vui: “Anh! Giúp em! Thấy bớt xấu hổ! Chỗ nào!”

“Không phải phóng đại mâu thuẫn thứ yếu để làm lu mờ đi mâu thuẫn chủ yếu sao.” Anh miễn cưỡng nói: “Bây giờ bà lão đã không còn suy nghĩ về việc tối hôm qua chúng ta có làm cái gì hay không nữa rồi.”

Suy nghĩ của bà lão đã chuyển từ việc cô bắt cá hai tay sang cái kết đẹp cô và Kỷ Lâm Quyến ở bên nhau.

Cái gì đã làm thì cũng đã làm rồi, tối hôm qua Kỳ Lâm Quyến tới đây bằng cách nào. Bà lão đã không thèm để ý nữa rồi.

Những chuyện này chẳng qua là chi tiết nhỏ mà thôi, đã không cần phải quan tâm nữa.

Bạch Lệ: “...”

Hay lắm, vai hề lại là cô?

“Buổi chiều ra ngoài nhé.” Im lặng một lúc, Kỷ Lâm Quyến cười hỏi cô.

Giọng nói Bạch Lệ vẫn không hòa nhã: “Ra ngoài làm cái gì?”

“Muốn đưa em tới một nơi.” Kỷ Lâm Quyến nói.

“Được.” Bạch Lệ miễn cưỡng lên tiếng, ngừng lại một chút, cô hỏi: “Bệnh cảm của anh đỡ hơn chút nào chưa? Uống thuốc chưa?”

“Uống rồi. Anh không sao.”

Bạch Lệ chậm rãi thở ra một hơi: “Còn nói không sao, tối hôm qua còn sốt cao như vậy.”

“Em cũng sẽ rất lo lắng cho anh.”

“Anh biết rồi.” Kỷ Lâm Quyến cười cười: “Vậy em không còn giận anh nữa đúng không?”

“Giận.” Bạch Lệ rầu rĩ nói: “Việc em còn giận anh, với việc em quan tâm tới anh, hai việc này có liên quan gì đâu.”

Đầu bên kia điện thoại dừng lại một lát, sau đó truyền đến tiếng thở dài rất khẽ của anh.

“Em đáng yêu quá đi, cục cưng.”

Bạch Lệ: “... Anh câm miệng.”

Lúc trời chập tối, Kỷ Lâm Quyến tới đón cô.

Ăn cơm xong, bà lão vẫn rất nhiệt tình mà mời Kỷ Lâm Quyến ngồi lại ăn chút nữa.

Nhưng đều bị Kỷ Lâm Quyến khéo léo từ chối.

Không khí buổi tối ẩm ướt lạnh lẽo, giống như mũi dao bén nhọn xuyên qua sông băng đông cứng.

Vũng nước trên đường tích tụ lại thành một vũng nước mưa, dính chút bùn đất, lầy lội tanh tưởi.

Kỷ Lâm Quyến nắm tay của cô đi dạo một lát.

Bạch Lệ nhìn chằm chằm mũi chân, cẩn thận tránh khỏi vũng nước: “Chúng ta đi đâu thế?”

“Em thấy hướng này có quen không?” Kỷ Lâm Quyến không trả lời câu hỏi của cô ngay.

Bạch Lệ quan sát xung quanh một chút, đến tận khi ngước mắt lên, nhìn thấy những dãy núi cao vút phía xa xa.

Cô mới hậu tri hậu giác* nói: “Là cáp treo ở phía sau núi sao?”

*Hậu tri hậu giác: độ nhạy cảm kém với mọi thứ và bạn luôn phản ứng với mọi thứ sau khi chúng xảy ra.

“Đúng vậy.”

“Đến đó để làm gì thế?” Bạch Lệ chớp đôi mắt hạnh.

Kỷ Lâm Quyến nói: “Đêm nay có mưa sao băng, dẫn em tới đây để cầu nguyện.”

Cô còn không để ý tới tin tức này, giật mình.

Hai năm rồi, sau khi cáp treo tham quan khu du lịch được sửa chữa xong, phía sau núi cũng đã xây dựng một đài quan sát.

Từ nơi này nhìn qua, có thể trực tiếp nhìn thấy toàn bộ cảnh núi non.

Đợi đến khi hai người lên phía sau núi, phát hiện nơi này không chỉ có hai người bọn họ tới.

Rất nhiều cặp đôi, gia đình ba người, còn có người đang cầm máy quay phim.

Còn chưa đến tối, mà người đến đài quan sát đã khá nhiều rồi.

Bạch Lệ lấy điện thoại di động ra xem một cái, quả nhiên tìm kiếm phổ biến trong cùng thành phố có nhắc tới tình hình của mưa sao băng tối nay.

Lên cáp treo, hoàng hôn đã dần buông xuống.

Quả nhiên cáp treo đã được sửa sang rất tốt, đã đổi mới hoàn toàn.

Bạch Lệ ghé mắt qua cửa sổ nhìn bên ngoài, ở xa xa ánh sáng và bóng tối giao hòa lại với nhau.

Cáp treo chậm rãi khởi động, không nhanh không chậm mà tiến về phía trước.

“Em còn nhớ anh Hách không?” Kỷ Lâm Quyến thắt khăn quàng cổ lại cho cô.

Dù sao trong núi cũng không thể so với thị trấn có nơi che chắn được, ở đây gió lớn, không khí lạnh lẽo như xuyên vào xương tủy.

“Em vẫn còn nhớ, lúc học đại học.” Bạch Lệ nghiêng đầu nhìn anh.

Cằm Kỷ Lâm Quyến phản chiếu vài tia sáng, đường cong mượt mà.

Anh cười: "Dự án cáp treo là do anh Hách làm."

“Ở đây sao?” Bạch Lệ khẽ run một cái.

Cô quả thật vẫn nhớ khi đó anh Hách muốn thầu được một vài dự án ở thị trấn B ấy nhỉ.

Không nghĩ tới những điều này đều đã thành hiện thực.

Kỷ Lâm Quyến khẽ gật đầu, nhéo chiếc mũi hơi lạnh của cô gái nhỏ: “Không thì còn có thể là ở đâu chứ.”

Đầu ngón tay của anh khô ráo, Bạch Lệ a một tiếng.

Sắc trời hoàn toàn tối lại, tối đen như mực, lác đác vài ánh sao lấp lánh cũng nhanh chóng bị bóng đêm bao trùm.

Thời gian dự kiến có mưa sao băng là khoảng tám giờ tối.

Nhưng chờ mãi đến chín giờ, vẫn không thấy có chút động tĩnh nào.

Cả bầu trời sao đều im ắng, như là sự yên lặng trước giông bão vậy.

Cũng không biết là ai la lên một tiếng: “Mưa sao băng kìa!”

Bạch Lệ nghe vậy ngẩng đầu.

Trong phút chốc, tia sáng vụn vặt trắng sáng như vầng trăng sáng tóe ra, kéo theo một cái đuôi, lướt qua trong nháy mắt.

“Em còn chưa kịp cầu nguyện nữa.” Cô nhìn về phía Kỷ Lâm Quyến, bỗng chốc, giọng nói véo von lập tức dừng lại.

Kỷ Lâm Quyến không nhìn bầu trời, cũng không nhìn sao băng.

Anh đang dựa vào chỗ ngồi trên cáp treo, nhìn cô.

Khi ánh mắt chạm nhau, Kỷ Lâm Quyến lấy một hộp quà từ trong ngực ra.

Bên ngoài hộp quà thắt một cái nơ hình con bướm xinh đẹp bằng sợi ruy băng màu xám nhạt..

“Lệ Lệ.” Sắc mặt anh thản nhiên, bình tĩnh.

“Em có đồng ý lấy anh không?”

Âm cuối kéo dài, vẫn chưa đủ đã.

Bạch Lệ sửng sốt một lúc lâu.

Lúc này cáp treo đang chạy vào trong khe núi, chậm chạp ổn định chạy về phía trước.

Cô cắn môi, không biết mình nên nói gì nữa.

Kỷ Lâm Quyến rũ mắt xuống, nheo mắt lại.

Anh nắm lấy tay của cô, chậm rãi đeo chiếc nhẫn lên.

“Em muốn từ chối cũng không sao.”

“Anh sẽ chờ.”

“Chỉ có điều có thể đeo nhẫn trước hay không?”

“Quà năm mới tặng cho em.”

Khớp tay hơi lạnh, chiếc nhẫn như đang tỏa ánh sáng rực rỡ dưới ánh trăng nhàn nhạt.

“Em nghĩ là, em có thể.”

“Có thể cái gì?”

“Lấy anh.”

Những nhân tố không chắc chắn ấy, những sợ hãi với tình cảm trong tương lai.

Dường như giờ phút này đều chìm xuống dưới đáy, dần trở nên an tâm hơn.

Bỗng chốc, Kỷ Lâm Quyến cầm lấy cổ tay của cô.

“Hả?”

Anh chậm rãi để lòng bàn tay của cô kề lên trên ngực của anh.

“Em có cảm nhận được không?”

“Cái gì?” Bạch Lệ dừng một chút.

Lòng bàn tay của cô cứ như vậy mà đặt trên vị trí trái tim của anh một lúc.

“Anh đang vô cùng căng thẳng.”

“Tim đập rất nhanh.” Anh nói khẽ: “Bà Kỷ à.”
 
Hôn Trộm Lệ Chị - Điềm Đào
Chương 76


Mùa hè năm 2003, thời tiết oi bức đến ngột ngạt, tiếng ve sầu càng lúc càng kêu to, hòa cùng từng đợt nóng trong không khí, dường như là đặt người ta vào trong một cái lò lửa khổng lồ.

Mùa hè năm nay nóng bức một cách khác thường, lúc giữa trưa càng rõ rệt, chỉ đứng dưới ánh mặt trời được một lúc, cả người đã toàn là mồ hôi.

Con đường ở trước cửa viện còn chưa sửa, con đường phủ đầy là cát rất nhanh nóng xuyên qua cả đế giày, giống như ngọn lửa cuồn cuộn.

Hai bóng người một to một nhỏ đã đi đến trước cửa tứ hợp viện, cây ngô đồng tỏa xuống một khoảng bóng mát, nhưng cảm giác oi bức vẫn không bớt đi chút nào. Nhìn về phía xa, có thể nhìn thấy bên trong khe cửa có bóng dáng của mấy đứa trẻ chạy đi chạy lại.

“Lâm Quyến, chúng ta cần phải ở nhà của bà nội Trần một khoảng thời gian.” Tay xách hành lý của Thái Gia Hòa dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía cậu bé đi phía sau nửa bước, mới độ mười hai mười ba tuổi mà dáng dấp đã cao cao gầy hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều: "Ở đây có rất nhiều các bạn nhỏ, con không được cãi cọ đánh nhau với bọn họ, có biết chưa?”

“Con lớn hơn mấy đứa rất nhiều, con là anh trai.” Giọng điệu của Thái Gia Hòa ôn hòa: "Anh trai phải nhường nhịn em trai em gái.”

Nghe vậy, Kỷ Lâm Quyến hơi ngước tầm mắt lên, ánh mắt lại lạnh lùng một cách bất thường, giống như một con thú non hoang dã bắt đầu ngủ đông.

Anh đeo tai nghe, bên dưới gò má góc cạnh vẫn có thể nhìn ra được vết bầm tím sau trận đánh nhau.

Một tiếng đáp lại như có như không, giọng điệu anh lười nhác, xem như là lời đảm bảo với Thái Gia Hòa.

Thái Giai Hòa thu tầm mắt lại, siết chặt tay cầm của vali.

Nếu như không phải có tình huống đặc biệt, thực ra bà cũng không hề muốn đưa Kỷ Lâm Quyến về trấn nhỏ.

Bà đang đau đầu về vấn đề chuyển trường của Kỷ Lâm Quyến, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể tìm đến chiến hữu năm xưa là Kỷ Hoành Thịnh giúp đỡ.

Cậu con trai đang ở độ tuổi dậy thì, ở trường học đánh nhau hai trận, sau khi về nhà cũng không nói chuyện với bố mẹ, vẫn là giáo viên chủ nhiệm gọi điện thoại cho Thái Gia Hòa, bà lúc ấy mới biết tình hình của Kỷ Lâm Quyến ở trường.

Cũng là lúc đó bà mới phát hiện, thì ra Kỷ Lâm Quyến đã im lặng không nói gì rất lâu.

Nghĩ đến đây, Thái Gia Hòa nghĩ lại tất cả những thay đổi nhỏ nhất của Kỷ Lâm Quyến, bởi vì câu nói đùa của em trai cậu là Kỷ Gia Hành kia.

[Bà nội nói anh trai tôi không phải là con ruột, là được nhặt về từ trong thùng rác.]

Kỷ Lâm Quyến từ trước đến nay đều thờ ơ vô cảm với tất cả mọi chuyện, chỉ có một lần duy nhất cãi nhau rất dữ dội với Kỷ Gia Hành.

Từ đó về sau, những chuyện bị xử phạt của Kỷ Lâm Quyến ở trường học cũng càng lúc càng thường xuyên.

Nhỏ là đến muộn về sớm, lớn là gây gổ đánh nhau.

Lúc Thái Gia Hòa vừa mới dắt Kỷ Lâm Quyến vào đến cửa khu nhà lớn, mấy đứa trẻ ở trong sân tò mò ngóc đầu lên khỏi đống cỏ khô, lần lượt di chuyển ánh mắt về bên này, vươn dài cổ ra một lúc lâu mà không thấy động đậy gì.

Nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, cửa lớn bên khu Bắc của tứ hợp viện mở ra, cót két một tiếng, có một bà cụ hơn sáu mươi tuổi từ trong cửa bước ra.

“Không phải là nói buổi chiều mới đến sao.” Bà cụ chửi tục bằng một câu tiếng phổ thông không được lưu loát cho lắm, xoa bàn tay phải đầy dầu mỡ lên chiếc tạp dề quanh eo, sau đó mỉm cười tiến lại gần: "Tưởng rằng hai người buổi chiều mới đến, còn chưa làm xong cơm.”

“Nhà xe gần đến giờ đi thì đổi thời gian, gọi điện thoại về nhà thì không thấy ai nghe.” Thái Gia Hòa mỉm cười, nói chuyện phiếm với bà cụ một vài câu.

Lời vừa ngừng lại, bà vỗ lên vai của Kỷ Lâm Quyến: “Đây là bà nội Trần, lúc còn nhỏ bố con thường nhà bà nội Trần ăn chực, xem như là người quen cũ của nhà chúng ta.”

Kỷ Lâm Quyến hờ hững nói, không biết là nặng hay nhẹ: “Bà nội.”

“Aiyo, chuyện đã qua rồi thì cứ nhắc đến nó làm gì.” Bà cụ ngoài miệng không nói, nhưng ý cười lập tức chất chồng, khóe miệng còn hiện ra thêm ba vết nhăn: "Hành Thịnh còn đang bận lắm nhỉ, đã một thời gian rồi mà không gặp mặt.”

Thái Gia Hoa nói: “Đúng vậy, anh ấy bận rộn lắm, phải đi công tác liên tục.”

Hai người lớn nói chuyện khách sáo với nhau, Kỷ Lâm Quyến nghe đến mức phát ngấy.

Anh đút một tay vào túi quần rồi đi về chỗ bóng cây phía xa.

Bóng dáng của cậu thiếu niên gầy guộc mảnh khảnh, trên người anh khoác một chiếc áo sơ mi trắng, hai cánh tay gầy gò buông thả tự do trong ống tay áo. Sóng nhiệt mau chóng bao vây lấy anh, hòn đá bên cạnh chân bị anh đá cho một cái lăn đi rất xa.

Nhìn có vẻ cô độc và lạc lõng.

Thái Gia Hòa thở dài một hơi, thu tầm mắt lại.

Bà bây giờ bắt đầu lo lắng về thời kỳ nổi loạn của Kỷ Lâm Quyến…

Nếu như để anh biết được chuyện của bố mẹ ruột anh, e là đứa trẻ này sẽ hoàn toàn sụp đổ đến mức không thể chấp nhận được mất.

“Lâm Quyến, đừng có đi quá xa.” Thái Gia Hòa vẫn là không yên tâm nhắc nhở một câu.

Cậu bé lười nhác khua khua cánh tay, còn không thèm quay đầu lại.



Sân này cũng không phải là lớn, bên cạnh cây ngô đồng ở chính giữa sân có một cái vò nước.

Những âm thanh ồn ào của ve sầu phát ra từ những kẽ hở trên lá, vang vọng nối tiếp nhau.

Còn những chiếc lá rụng trên nắp gỗ của vò nước, đã bị ánh mặt trời dữ dội chiếu cho cong lại.

Mấy đứa trẻ kia lúc này đang ngồi xổm bên vò nước, đang thì thầm nói với nhau gì đó.

“Cô ta sẽ không bị ngạt thở đến chết chứ?”

“Không đâu, lúc tớ bị mẹ tớ đánh đã thường trốn ở đó.”

“Hơn nữa cậu không nghe thấy cô ta vẫn luôn đang đọc cái gì đó sao? Tớ thấy cô ta hoàn toàn không có chuyện gì hết.

“Cô ta hình như đang đếm thời gian, đúng là một người kì lạ.”

“Bạch Lệ vẫn luôn là như thế, cô ta trước đó không hề bị côn trùng dọa sợ, tớ đã biết ngay cô ta chắc chắn là một đồ quái thai.”

“Cũng đúng, còn không phải là mượn danh nghĩa của bố Sở Sở, mới có thể sống cùng với chúng ta sao.”

“Chúng ta còn lâu mới thèm chơi cùng với đồ quái thai.”

Giữa mấy đứa trẻ với nhau cũng có bè phái, bài xích người mới đến rất bình thường.

Dây tai nghe trong túi của Kỷ Lâm Quyến tuột ra, anh chạm vào chiếc máy nghe nhạc BB mang theo bên mình.

Tiếng nói chuyện của mấy đứa trẻ chí cha chí chóe quá ồn, anh chẳng thèm để tâm đến bọn chúng.

Đang chuẩn bị nghe nhạc, đột nhiên, trong vò nước dường như phát ra âm thanh gì đó.

Động tác của anh ngừng lại, con ngươi đen khẽ ngước lên, nhẹ nhàng lướt qua đám trẻ ở giữa sân kia.

Đám trẻ kia chợt như kiểu là chột dạ vì chuyện gì đó vậy, còn không dám thở ra tiếng động lớn.

Trong nhất thời, xung quanh tĩnh lặng.

Còn âm thanh yếu ớt trong vò nước cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn.”

“Ba nghìn năm trăm hai mươi tám giây.”

“Ba nghìn năm trăm hai mươi chín giây.”

“Ba nghìn năm trăm ba mươi giây.”

“Hừ.” Hơi thở rất nặng nề, nhưng giọng nói của cô bé lại rất mềm mại ngọt ngào.

“Ba nghìn năm trăm ba mươi mốt giây.”

Kỷ Lâm Quyến tự nhận không phải là người hay đi lo chuyện bao đồng của người khác, anh đang thờ ơ chuẩn bị thu ánh mắt lại.

“Khụ khụ.” Cô gái nhỏ dừng lại.

Nhưng cũng chỉ chậm lại một giây: "Ba nghìn năm trăm ba mươi hai giây.”

Dường như đếm thời gian như thế này, sẽ có thể có đủ dũng khí để đối mặt, đủ để điềm tĩnh trở lại vậy.

Âm thanh mềm mại non nớt này tuy rằng rất nhỏ, nhưng rất bình tĩnh.

Anh cụp mắt xuống và kéo mạnh dây tai nghe.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua kẽ lá, Kỷ Lâm Quyến nghĩ rằng, mình nhất định là bị nắng làm cho choáng váng.

Lại cảm thấy như là âm thanh mềm mại non nớt này giống như móng vuốt của một con mèo, đang nhẹ nhàng cào vào sợi dây đàn trong đáy lòng anh kia.

Muốn biết đứa bé bị bắt nạt trong vò nước kia rốt cuộc là ai.

Ngày hè nóng nực, giọng nói của cô gái nhỏ lại như làn gió mát lạnh, cứ như vậy mà thổi đến.

Thổi đến khiến chóp tai anh nóng bừng, trái tim cũng rối loạn cả lên.

Kỷ Lâm Quyến quay người đi qua đó, dừng chân lại trước vò nước.

Mấy đứa trẻ ở bên cạnh lập tức lo lắng đứng im như trời trồng, gần như vô thức nhìn về phía anh.

Kỷ Lâm Quyến lười biếng hỏi: “Bên trong là ai?”

Mấy đứa trẻ mặt mày ngơ ngác nhìn nhau, cũng không nói được lời nào.

Có lẽ là vết thương trên má của anh kia nhìn có vẻ có hơi côn đồ hơn, thành công khiến bọn họ sợ hãi.

Thế là cậu con trai ở bên phải ngoài cùng rụt rè nói: “Là… người mới chuyển đến.”

“Tên… Bạch Lệ.”

Kỷ Lâm Quyến vênh cằm lên nhìn bọn họ một lúc, hờ hững nói: “Mấy người còn ở đây làm gì.”

Bởi vì có mấy đứa trẻ con sợ mình, sắc mặt Kỷ Lâm Quyến lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm: “Hử?”

Vài câu nói mà dường như có sức ép khổng lồ, mấy đứa trẻ nào còn dám nán lại thêm nữa, lần lượt kéo nhau chạy trốn về nhà.

Trong sân phút chốc trở nên vắng tanh trống rỗng.

Kỷ Lâm Quyến một tay nâng chiếc nắp gỗ của vò nước lên.

Ánh mặt trời chiếu vào, gương mặt nhỏ của cô gái đỏ bừng cả lên, không biết là do sợ hay là nóng, đôi mắt như giăng đầy sương mù mơ màng, ướt sượt như mắt một con nai nhỏ, cô đang thu thân hình bé nhỏ của mình lại, chiếc đầu nhỏ ngó ra khỏi đầu gối.

Nhưng cô không hề động đậy, chỉ ngây người ra.

Cô bé này khoảng độ bảy tám tuổi, sau khi bị những đứa trẻ khác ức h**p đến như thế, cô không khóc cũng không làm loạn lên.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy anh, ngây người trong chốc lát. Còn quên luôn cả việc tiếp tục đếm thời gian.

Trong những đợt nóng trong không khí thoang thoảng có mùi thơm nhẹ nhàng, dường như là mùi hương sữa trên người cô gái.

“Không sao rồi, ra đây đi.”

Dừng lại một lúc lâu, Kỷ Lâm Quyến mới nghe thấy mình đang nói chuyện.

Trong ngữ khí ít nhiều mang theo chút dỗ dành an ủi, đến cả bản thân anh cũng không thể ngờ tới.

Vào giây trước anh còn là kẻ xấu cậy lớn h**p bé, lúc này lại thành người tốt rồi.

Cũng khá là thú vị.

Cô bé im lặng một lúc, dường như là vẫn không dám tin anh hoàn toàn.

Cô khẽ liếc mắt thăm dò anh một cái, rồi thu tầm mắt lại. Sau đó lại liếc nhìn anh một cái, lại thu lại.

Nếu như ở bên trong vò nước đổi thành một người khác, e rằng anh sớm đã mất kiên nhẫn rồi.

Nhưng mà lúc này, cô bé trước mắt trông rất đáng yêu, Kỷ Lâm hiếm khi có tâm trạng đi trêu chọc người khác.

Cánh tay chống ở bên rìa của vò nước, anh cúi người xuống, nhìn cô gái bé nhỏ bên trong vò nước, cười như không cười: “Không ra sao? Còn muốn ở trong đó một tối?”

“Không… không phải.” Hơi nóng từ má cô bé lan đến tai cô, khiến nó đỏ bừng.

Ánh mắt của Kỷ Lâm Quyến nhìn một cách ngạo mạn, anh nhấc cằm lên: “Thế tôi đậy vào?”

“Đừng.” Cô bé vội vàng hướng tầm mắt lên, ánh mắt lại lần nữa đối diện với anh: "Em, em ra ngoài ngay đây.”

Chần chừ mấy giây, cô lại chậm rãi nói: “Thế nếu như em ra ngoài rồi, còn có trừng phạt nào khác không?”

Lẽ nào cô cho rằng mình giống với mấy đứa trẻ kia, chuẩn bị bắt nạt cô chắc?

Anh tức đến phì cười, không nhìn ra là mình đến để cứu cô cùng thôi đi, lại còn hiểu lầm anh.

“Ừm.” Ánh mắt của Kỷ Lâm Quyến hờ hững: "Có.”

Cô bé không ngờ rằng anh lại nói ra thẳng thừng đến thế, đôi mắt lập tức tròn vo lại, còn nhỏ tuổi như thế hoàn toàn không biết che giấu cảm xúc của mình, sự hoài nghi trong đáy mắt bị Kỷ Lâm Quyến nhìn thấy một cách rõ ràng.

“Trừng phạt gì?” Cô im lặng một lúc, động tác vừa mới muốn bước ra lại ngừng lại.
 
Hôn Trộm Lệ Chị - Điềm Đào
Chương 77


Giống như là đang suy nghĩ xem mình có hứng chịu nổi không.

Kỷ Lâm Quyến nhíu mày nói: “Em ra đây rồi anh nói với em.”

“Em tên là Bạch Lệ?” Anh hỏi một cách chừng mực.

Cô ngước tầm mắt lên, gật đầu: “Vâng.”

Bộ dạng chần chừ do dự quả thực là đang yêu đến mức làm tan chảy cả kẹo bông rồi.

“Thế này đi.” Kỷ Lâm Quyến thấy hứng thú: “Em gọi anh là anh trai, anh xẽ không làm khó em nữa.”

Cô bé cùng thành thật ngoan ngoãn, nghe vậy, ngoan ngoãn nghe lời cất tiếng gọi: “Anh trai.”

“Ừm.”

Có Kỷ Lâm Quyến ở đây, Bạch Lệ dường như thật sự có một người anh trai trên danh nghĩa.

Đám trẻ con ở trong sân đều sợ anh, cho nên cũng không dám chạy lại trêu chọc Bạch Lệ nữa.

Lý do không có gì khác, mỗi một lần bọn họ muốn bắt nạt Bạch Lệ, Kỷ Lâm Quyến đều sẽ vừa hay xuất hiện ở một nơi nào đó không xa, anh dựa mình vào gốc cây ngô đồng trong vườn, vẻ mặt lười biếng, đôi môi mỏng mím cong lên. Sau đó anh đi lại dùng một tay đã có thể ném mấy đứa trẻ con kia ra rất xa.

Hoặc là ném bừa mấy viên đá, nhắm chuẩn vào mông đám mấy đứa bé mềm nắn rắn buông này.

Rất rõ ràng, anh không phải là đến nói lý lẽ, mà là đến chống lưng cho Bạch Lệ.

Chỉ vậy mà thôi, chỉ đơn giản như thế.

Đánh cũng không đánh lại, chiều cao của mấy đứa bé còn không đến eo của Kỷ Lâm Quyến.

Cho nên bọn chúng lập tức trở nên ngoan ngoãn, không bắt nạt Bạch Lệ nữa, cũng không dám đến chọc tức Kỷ Lâm Quyến nữa.

Đừng thấy bọn họ tuổi tác còn nhỏ, nhưng mới có bảy tám tuổi đã học được cách đi kết bè kết phái bắt nạt người khác, dĩ nhiên cũng hiểu cách phân biệt kiểu người.

Cứ như thế vài ngày trôi đi.

Thời tiết nóng bức đã lâu cuối cùng cũng giảm nhiệt rồi.

Mây đen bên ngoài từ từ kéo đến, vừa buổi sớm tỉnh dậy đã không nhìn thấy mặt trời.

Không khí ẩm ướt, bầu trời u ám và xám xịt.

Thời tiết trước khi trời mưa, ngột ngạt đến mức như không thể thở nổi.

Bên ngoài còn nóng bức, chứ đừng nói gì đến trong nhà.

Kỷ Lâm Quyến đi tắm, còn chưa được một lúc, ảm giác ẩm ướt và nhớp nháp lại bám vào da thịt.

Anh chán ghét những cơn mưa của mùa hạ, khiến người ta cảm thấy toàn thân khó chịu.

Bà nội Trần trong nhà con đang bật quạt ngủ, Thái Gia Hòa không ở đây, có lẽ là ra ngoài đi tìm Chung Trần Di rồi.

Chung Trần Di là mẹ của đứa trẻ tên là Bạch Lệ kia.

Kỷ Lâm Quyến đợi đến buồn bực, định đi ra ngoài một chút.

Anh vừa mới đi đến cửa, đã nghe thấy mấy tiếng mắng chửi vừa gay gắt lại chót tai.

Dựa vào cửa, Kỷ Lâm Quyến đút một tay vào trong túi quần.

Ánh mắt anh nhìn qua đó một cách ngạo mạn.

Cô bé đứng ở giữa dân, còn ở bên cạnh còn có hai người lớn.

Một bà cụ tuổi tác đã cao có vẻ như là bà nội của Bạch Lệ, người đàn ông trung niên ở bên cạnh là bố dượng của Bạch Lệ.

Mà cách đó không xa còn có một đứa trẻ cẩn trọng thò nửa đầu ra, là chị d** khác cha khác mẹ của Bạch Lệ.

Cũng không biết cô bé đã phạm phải tội gì, tiếng quát mắng của bà nội ồn ào đến mức hận không thể khiến cho tất cả mọi người ở trong tứ hợp viện đều có thể nghe thấy. Vừa chửi rủa, thỉnh thoảng còn vừa ra tay đánh vào lòng bàn tay của cô bé.

Kỷ Lâm Quyến có hơi sốt ruột vểnh tai lên.

Ồn ào.

Có điều Bạch Lệ cũng không khóc, chỉ đè nén cảm xúc, không nói lời nào.

Còn khá bướng bỉnh. Kỷ Lâm Quyến khoanh tay suy nghĩ.

May là hôm nay không có mặt trời, nếu không đứng cô bé đã đứng ở đây lắc la lắc lư một lúc như thế, đổi thành hai hôm trước chắc chắn là say nắng.

Anh ung dung nghe đại khái cả quá trình.

Hình như là bình hoa cổ khá là đáng tiền trong nhà bị làm vỡ rồi, bà cụ nghi ngờ là Bạch Lệ làm vỡ.

Nhưng mà Bạch Lệ nhất quyết không chịu thừa nhận, nói cô không làm vỡ là chị gái làm.

Bà lão có lẽ cũng là người thiên vị, hoàn toàn không tin, cứ liên tục trách mắng Bạch Lệ tuổi còn nhỏ mà không học hành cho tốt, chỉ biết nói dối lừa người.

Cứ lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.

Bầu không khí oi bức, trán Bạch Lệ sớm đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.

“Tao hỏi lại mày một lần nữa, bình hoa có phải là do mày làm vỡ không?” Khí thế của bà lão càng lúc càng hung dữ hơn.

Bạch Lệ nheo mắt lại, những giọt mồ hôi đọng lại trên lông mi, đang nhỏ xuống từng giọt từng giọt một. Cô nghiến răng nói: “Không phải.”

Chuyện cô không từng làm, cô sẽ không thừa nhận.

“Bộp” thanh thước gỗ đập mạnh vào lòng bàn tay cô.

Dường như là đã bị đánh nhiều rồi, ngay cả cảm giác đau đớn cũng giống như được giảm đi.

“Tuổi thì còn bé tí học cái gì không học, lại cứ thích học cái trò nói dối.”

“Thế thì tại sao lúc bình hoa bị vỡ chỉ có mày đứng ở bên cạnh, chị gái mày không hề ở đó, mày còn muốn vu khống à.”

“Tao đã biết ngay là mày có ý muốn chống đối nhà bọn tao mà, quả nhiên là như vậy.”

Bạch Quân ở bên cạnh vốn định khuyên bà cụ một vài câu, nhưng bà cụ nổi đóa lên, nào cho phép Bạch Lệ bất hiếu với bà ta chứ.

Bạch Quân vừa mới mở miệng nói được vài câu, đã bị ánh mắt đay nghiệt của bà cụ lườm cho ngậm miệng lại.

Hơn nữa người ở bên cạnh càng khuyên, bà cụ lại càng nổi cơn tam bành.

Thực ra trong lòng mọi người có ai là không rõ bình hoa là do ai làm vỡ chứ, lại có ai không biết chỉ là một cái bình hoa mà thôi, hà tất phải gây chuyện đến mức khua chiêng gõ trống như thế này.

Dù gì thì cũng là chuyện của nhà người khác mà thôi, hàng xóm ở bên cạnh cho dù là nhìn thấy nghe thấy, cũng không quan tâm.

Tục ngữ nói, thanh quan còn khó giải quyết việc nhà mà.

“Cháu không nói dối.”

“Thừa nhận là cháu, mới là nói dối.”

Bạch Lệ nói từng chữ từng chữ một.

Tiếng của cô rất nhỏ, có lẽ đám người bà nội cũng có thể không nghe thấy.

Cũng không biết là do trời nắng hay là do cô bị cảm, đầu óc choáng váng, nhìn cái gì cũng dần dần thấy mơ hồ.

Không khí rất oi bức, ngột ngạt đến nỗi cô gần như không thể thở nổi.

Đột nhiên, cổ tay cô đột nhiên thấy mát lạnh.

Bạch Lệ hoài nghi ngước mắt lên nhìn, thì nhìn thấy một chàng thiếu niên khôi ngô rạng rỡ đang đứng trước mặt cô.

Đôi lông mày của anh sắc nét, đôi mắt đen nhánh giống như là vì sao trong đêm.

Khóe môi anh cười như không cười nhếch lên nở một nụ cười.

“Anh có chuyện tìm em.” Kỷ Lâm Quyến lười nhác thốt ra vài chữ, sau đó cũng không quan tâm đến bà cụ và Bạch Quân đứng ngây người ở bên cạnh, đi thẳng đến kéo lấy cổ tay của Bạch Lệ đi về phía cửa sân.

Bạch Lệ đã đứng quá lâu, hai chân đã cứng đờ từ lâu, chợt thấy tê nhức, cô bị kéo đi khập khà khập khiễng.

Hai người từ trong sân đi ra đến rất xa, cứ đi mãi cho đến khi đến bên đông của sông.

Bầu trời âm u đã phủ bóng tối, tiếng xào xạc do gió thổi bụi cỏ, và tiếng nước chảy róc rách.

Cổ tay trong lòng bàn tay thon dài trắng nõn, anh nắm một cách nhẹ nhàng như có thể bị gãy đến nơi vậy.

Khóe mắt liếc qua, Kỷ Lâm Quyến buông lỏng tay.

“Anh, anh tìm em có chuyện gì…” Cô bé phía sau cũng đi theo anh, khẽ tiếng hỏi.

Kỷ Lâm Quyến nhìn về phía cô, cô bé cúi thấp đầu xuống, ngoan ngoãn nắm hai bàn tay nhỏ nhắn mềm mại vào nhau.

Giống như một cái túi trút giận vậy.

Không biết tại sao, Kỷ Lâm Quyến chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa tức giận không tên.

“Không có chuyện gì cả.” Anh hờ hững nói: "Anh đang giúp em giải vây đấy, cái này cũng không nhìn ra à.”

Bạch Lệ cạn lời, ngừng lại vài giây.

Cô biết cách làm như thế này không hề khiến cô được giải vây, sau khi trở về từ nơi này, cô vẫn là phải đối mặt với những lời chửi mắng của bà nội và sự chất vấn của bố. Có điều thế thì có là gì chứ, cho dù chỉ là một giây phút bình tĩnh đối với cô mà nói, cũng là tốt rồi.

Bà nội trong nhà bố dượng không thích mình, Bạch Lệ không phải là không cảm nhận được.

Chỉ là cô không muốn suy nghĩ về nó mà thôi. Có những lúc, càng nghĩ nhiều, trăn trở qua lại ngược lại càng khiến mình để ý hơn.

Cô và cả nhà của Bạch Quân, vốn dĩ cũng không có quan hệ huyết thống gì.

Hai người họ im lặng một lúc không nói gì.

Kỷ Lâm Quyến đột nhiên nhặt lên một hòn đá từ trên mặt đất, ném nghiêng hòn đá xuống sông.

Sau khi viên đá liên tiếp nảy lên vài lần, rất nhanh đã chìm xuống đáy sông.

“Em thử đi.” Anh nói.

Bạch lệ nghe vậy vội vàng khua tay: “Em không biết.”

“Thử một tí thì có làm sao chứ.” Kỷ Lâm Quyến lại nhặt lên một viên đá, đưa cho cô.

Ngón tay nổi rõ từng đốt xương, móng tay tròn trịa và sạch sẽ, và hòn đá màu xanh xám được đưa đến.

Không hiểu sao trong lòng cô lại giống như xuất hiện những gợn sóng.

Bạch Lệ nhận lấy từ chỗ anh, học theo động tác của anh ném ra y hệt.

Nhưng mà rõ ràng là động tác lẫn góc độ đều trông có vẻ không khác mấy, nhưng hòn đá của cô lại tạo thành hình parabol, lặng lẽ rơi xuống sông.

Bạch Lệ có hơi thất vọng.

Đột nhiên đầu óc nặng trĩu.

Cô ngước tầm mắt nhìn lại.

Kỷ Lâm Quyến không để ý ấn vào đầu cô: “Thử lại một lần nữa.”

“Thôi…” Bạch Lệ vừa muốn từ chối.

Anh đột nhiên đi đến bên cạnh cô, kiên nhẫn giúp cô bày ra tư thế và góc độ chính xác, đồng thời nói với cô dùng lực như thế nào.

Lúc hòn đá được ném ra, mọi phiền muộn tích tụ trong lòng dường như đều tan biến mất.

Cô lần này! Cuối cùng thành công rồi!

Bạch Lệ không khỏi cười tít cả mắt, cô vô thức quay người lại nhìn về phía Kỷ Lâm Quyến.

Cơn gió mát lạnh xua tan sự buồn tẻ xung quanh, tiếng sấm vang rền kêu khắp gần xa.

Kỷ Lâm Quyến không ngờ rằng cô bé lại đột nhiên quay người lại, còn chưa kịp lùi xa ra một chút, chóp mũi của cô đã chạm nhẹ vào cằm dưới của anh.

Hòa cùng nhiệt độ cơ thể, mùi hương sữa trên người cô bé lan tỏa.

Anh sững sờ.

Ai biết giây tiếp theo, cô bé dường như là bị tiếng sét đánh dọa cho sợ, đột nhiên nhào vào trong lòng anh.

Kỷ Lâm Quyến không kịp đề phòng, đã bị cô ôm chặt lấy.

“Em sợ sấm à?” Anh suy nghĩ một chút.

Cô bé co rúm người lại, tiếng ồm ồm đáp lại: “Vâng… có một lần đón tết từng bị bọn họ nhốt lại.”

Lúc đó, mấy người kia ở bên dưới cửa sổ phòng của cô đốt một tràng pháo hoa.

Kỷ Lâm Quyến dường như đã đoán được chuyện gì xảy ra, nên cũng không hỏi thêm.

Cơn mưa ập đến quá đột ngột, tiếng sấm còn chưa ngừng lại, những giọt mưa đã tí tách rơi xuống.

Kỷ Lâm Quyến đưa cô bé trở về.

Có điều kể từ hôm đó, anh cũng không còn nhìn thấy Bạch Lệ nữa.

Thỉnh thoảng có vài lần gặp ở trong sân, bà nội của Bạch Lệ cũng sẽ đột nhiên đi ra ngoài đuổi Bạch Lệ về nhà.

Nghe Thái Gia Hoa nói, ngày mưa hôm đó Bạch Lệ bị cảm lạnh, sau khi trở về sốt cao không thôi, cho đến bây giờ mới đỡ hơn một chút.

Kỷ Lâm Quyến nheo mắt lại.

Trước ngày rời đi.

Anh thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị rời đi cùng với Thái Gia Hoa.

Đo đến cổng lớn, đột nhiên cửa phòng phía nam đột nhiên mở ra, cô bé mặt đỏ bừng chạy lại.

Kỷ Lâm Quyến dừng bước lại.

Ánh mắt giao nhau, anh cụp mắt xuống: “Bệnh đã đỡ hơn chưa?”

Hỏi một câu chẳng lạ chẳng thân, cũng không có bất cứ cảm xúc gì.

Cô bé trước tiên là gật đầu, sai đó lại đột nhiên đỏ bừng cả mặt.

Cô ngước đôi mắt hình quả hạnh ướt sườn sượt lên, đến cả những ngọn tóc cũng dính đẫm nước mắt: “Anh trai, em còn có thể gặp lại anh không?”

Lời muốn nói ra đột nhiên bị nghẹn lại trong cổ họng.

“Chắc là có.”

“Sẽ còn gặp lại nhau.” Anh nói.
 
Hôn Trộm Lệ Chị - Điềm Đào
Chương 78


Lúc Kỷ Xán Xán mới lên sáu tuổi, cô bé được Bạch Lệ và Kỷ Lâm Quyến đưa về khu nhà sinh sống.

Cô bé chỉ mới sáu tuổi nên vẫn chưa cao lắm, nhưng chiếc cằm trắng nõn nà, hai má tròn trịa như có thể búng ra sữa.

Tính cách của cô bé hoàn toàn tương phản với sự ngoan ngoãn yên tĩnh của Bạch Lệ khi còn bé, cũng không trầm tĩnh lạnh lùng như Kỷ Lâm Quyến.

Tóm lại cái miệng nhỏ nhắn của cô bé rất biết cách nói chuyện, hơn nữa còn không hề có sức kháng cự đối với cái đẹp. Lúc ở trên đường, cô bé hễ nhìn thấy chị gái xinh đẹp thì sẽ không đi nổi nữa, thường xuyên ôm đùi chị gái xinh đẹp, dù bị kéo đi rất xa mà vẫn không chịu buông tay.

Đối với tật xấu này của Kỷ Xán Xán, Bạch Lệ và Kỷ Lâm Quyến đều bó tay không còn cách nào khác.

Giáo dục thì cũng đã giáo dục rồi, cũng đã trừng phạt rồi, nhưng Kỷ Xán Xán nhận lỗi xong, lần sau vẫn cứ như thế.

Mặc dù những lần đó Kỷ Xán Xán cũng không có hành động gì quá đán, chỉ là thích nói chuyện với những chị gái xinh đẹp, nhưng tóm lại là không lễ phép. Bạch Lệ nói mỏi cả miệng, cuối cùng vào lúc Kỷ Xán Xán năm tuổi mới học được cách khắc chế một chút.

Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang.

Hai ngày trước đánh nhau với bé trai nhà khác, răng cửa Xán Xán bị đập hỏng một cái, hiện tại khi cười rộ lên luôn bị gió lọt vào.

Vậy mà cô bé vẫn hoàn toàn không coi ra gì, vẫn cười rất ngọt ngào, về đến nhà vẫn ăn uống ngủ nghỉ bình thường. Ngược lại cậu bé kia bị đánh đến khóc ròng ăn vạ, cho dù cách hai con phố cũng có thể nghe rõ tiếng ấm ức nghẹn ngào.

Bạch Lệ hỏi cô bé có chuyện gì xảy ra, cô bé nói là bởi vì nam sinh kia xem thường người khác, ức h**p em gái nhỏ khóc không ngừng, cô bé không chịu được mới xông lên đánh một trận.

Hơn nữa là do đứa bé trai kia ra tay trước.

Thế giới của trẻ con rất đơn giản, thấy việc bất bình thì ra tay tương trợ, nhưng lấy bạo lực để trị bạo lực thì lại không đúng. Nhất là khi răng cửa của bạn nhỏ Kỷ Xán Xán còn hy sinh lẫy lừng trong lần hăng hái làm việc nghĩa đó.

Rất không làm cho người ta bớt lo. Lần này là răng cửa, ai biết lần sau sẽ là cái gì đây?

Bạch Lệ đành phải kiên nhẫn dạy dỗ một phen, mà Xán Xán chỉ mở to đôi mắt hạnh ngây thơ, như là đang cố gắng hiểu hàm nghĩa của câu “lấy bạo lực để trị bạo lực” này là cái gì.

Trong thế giới quan của mình, cô bé cảm thấy nếu em gái nhỏ bị những đứa trẻ hư hỏng bắt nạt, thì đương nhiên cô bé phải đứng lên bảo vệ.

Dù sao đứa nhỏ chỉ mới năm sáu tuổi, vẫn không thể hiểu được lo lắng của cha mẹ.

"Sau này gặp phải vấn đề gì, nhất định phải nói cho bố mẹ hoặc là người lớn xung quanh trước, nghe thấy không?" Bạch Lệ nói.

Kỷ Xán Xán gật đầu, nhưng vẫn hơi uể oải nhấn mạnh: "Lúc ấy... lúc ấy không có ai khác."

Nói xong đầu cô bé chợt thấy nặng nặng, được một lòng bàn tay ấm áp rộng rãi đè lên.

Chẳng biết Kỷ Lâm Quyến đứng ở phía sau cô bé từ lúc nào, đôi mắt ướt sũng của Kỷ Xán Xán giương lên: "Bố."

Anh lười nhác dựa vào tường: "Xán Xán nhà chúng ta thấy việc bất bình ra tay tương trợ à?"

Giọng nói nhàn nhạt, hơi trầm thấp.

Ánh đèn trong hành lang lờ mờ.

Cô bé ngẩng đầu lên, rầu rĩ đáp: "Vâng ạ."

"Là chuyện đáng khen ngợi." Kỷ Lâm Quyến nói, mí mắt anh hơi nheo lại, ánh mắt nhìn đứa bé còn chưa cao bằng đầu gối, dừng lại một chút rồi lại lần nữa chuyển qua Bạch Lệ đang trầm mặc không nói chuyện bên cạnh.

Đột nhiên được khen một câu, Kỷ Xán Xán giật mình, sau đó lại trở nên vui vẻ hơn một chút: "Cho nên con không hề làm sai đúng không?"

"Không hề." Kỷ Lâm Quyến nói: "Chỉ là chưa thể đạt điểm tối đa. Lần sau tới nói cho bố, mới là điểm tối đa."

Cô gái nhỏ nghiêm túc gật đầu.

Ngoài cửa sổ, đêm đã khuya, từng ngọn từng ngọn đèn đường sáng lên.

Kỷ Xán Xán dụi dụi mắt.

Thấy thế, Bạch Lệ nửa ngồi xổm, thay cô bé sửa sang lại mái tóc dài rối bời: "Trời tối rồi, ngoan, đi ngủ trước đi."

Cô bé đội mũ ngủ, nghiêng nghiêng, buồn ngủ ngáp dài rồi nói: "Bố mẹ ngủ ngon."

Vừa dứt lời, cô bé xoay người, áo ngủ theo kiểu Harry Potter rất dài, kéo lê trên cầu thang.

Bóng dáng nho nhỏ từng chút từng chút đi về phía phòng ngủ, lúc đến cửa lại kiễng chân, vươn cánh tay trắng nõn mịn màng ra, từ từ vặn mở tay nắm cửa.

Tiếng đóng cửa rất nhẹ.

Bạch Lệ yên lặng nhìn Kỷ Lâm Quyến, hít sâu một hơi hồi lâu mới từ từ thở ra: "Rốt cuộc đứa nhỏ này giống ai vậy chứ?"

Trong phòng yên tĩnh một lát, Kỷ Lâm Quyến giơ tay tháo kính gọng bạc xuống, đôi mắt đen nhánh hơi nâng lên như có điều suy nghĩ: "Giống em."

Bạch Lệ chợt hết hồn: "Em nào có."

Khi còn bé, cô chưa bao giờ đánh nhau với các bạn nhỏ khác.

"Sao lại không có?" Kỷ Lâm mím môi, tầm mắt chạm vào nhau, anh cười ôm eo Bạch Lệ. Hơi dừng một chút, anh kéo gần khoảng cách giữa hai người, cắn vành tai của cô rồi thấp giọng nói: "Tối hôm qua lúc bắt nạt anh đó, em đã quên rồi sao?"

Bạch Lệ hoang mang nhìn về phía anh, đôi mắt hạnh trong suốt.

Kỷ Lâm Quyến cười nhẹ: "Trên lưng anh toàn là dấu móng tay, có muốn anh cởi ra cho em xem không?"

"Sao chuyện này có thể xem là bắt nạt chứ!" Cho dù là làm mẹ, ở trước mặt anh, giọng Bạch Lệ vẫn mềm mại như một đứa trẻ. Hai má cô đỏ bừng, đôi mắt hạnh như ngậm nước. Tất cả đều là minh chứng cho việc cô đang xấu hổ.

"Sao lại không phải." Mắt mày Kỷ Lâm Quyến hơi nhướng lên.

Chuyện trêu chọc cô, anh thật sự làm không biết mệt.



Hôm nay đến khu nhà, gió hơi lớn, lá rụng xào xạc rơi xuống, mặt đất phủ đầy bụi bặm.

Kỷ Xán Xán nắm tay Bạch Lệ, lung lay lắc lư đi trên đường, ngay cả giày đã rơi mất một chiếc lúc nào cũng không hề phát hiện ra.

Vừa vào cửa, tầm mắt mấy đứa trẻ trong khu nhà đã tập trung về phía cô bé.

Kinh ngạc, ghét bỏ, cực kỳ hâm mộ, hờ hững... Bọn nhỏ dùng những ánh mắt khác nhau nhìn về phía vị khách Kỷ Xán Xán không mời mà đến này.

Những đứa trẻ trong khu nhà hơi không am hiểu về thế giới bên ngoài, vì mỗi ngày chỉ có thể tiếp xúc với những đứa trẻ khác cùng ở trong khu.

Đột nhiên có một cô bé với tướng mạo đẹp mắt như vậy xuất hiện, đối với bọn nhỏ trong khu nhà mà nói, giống như là nhìn thấy búp bê sứ tinh xảo.

Tầm mắt chạm vào nhau, ngược lại Xán Xán lại thân thiện mỉm cười với bọn họ.

Mấy đứa trẻ sửng sốt, rõ ràng là không phản ứng kịp, rất bối rối.

Diện mạo của Kỷ Xán Xán được tổng hợp từ ưu điểm của bố mẹ, có thể nói là vẻ đẹp trời cho.

Đôi mắt hạnh xinh đẹp hiện rõ trên khuôn mặt thanh tú, sáng sủa, lần đầu tiên nhìn qua, thoạt nhìn người ta luôn có cảm giác cô bé búng ra sữa này rất đáng yêu.

Thậm chí lúc Bạch Lệ dẫn Xán Xán ra ngoài dạo phố, khi đi trên đường cũng sẽ bị người tìm ngôi sao nhí hỏi số điện thoại.

Nhưng mà cả Bạch Lệ và Kỷ Lâm Quyến đều không muốn Xán Xán tiến vào giới giải trí quá sớm, phận làm bố mẹ như họ chỉ hy vọng Xán Xán có thể vui vẻ lớn lên, có được tuổi thơ hoàn chỉnh tốt đẹp.

Bọn họ thậm chí cũng không ép Xán Xán đi học chương trình học cô bé không muốn học, hoặc là các lớp dạy thêm.

Trừ phi là do cô bé cực kỳ hứng thú.

Cũng là vì để cho tuổi thơ Xán Xán càng thêm phong phú, cho nên Bạch Lệ và Kỷ Lâm Quyến nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định đưa Xán Xán tới khu nhà ở trấn Thành mà Thái Gia Hòa ở.

Đương nhiên, bản thân Xán Xán cũng không thích có người lạ đến gần chào hỏi, cho nên cũng không có hứng thú đối với việc tiến vào giới giải trí.

Cô bé từng chụp ảnh tạp chí hai lần, đều nửa đường đã muốn chạy trốn.

Trẻ con mà, hứng thú lớn nhất chính là chơi và ăn.

Nếu để cô bé ngoan ngoãn ngồi chờ quay phim, cô bé sẽ không chịu được.

Dù sao cũng là chuyện rất không thú vị.

"Xán Xán, lát nữa con chuẩn bị cùng ba mẹ đến nhà bà nội ở, hay là ở trong khu nhà chơi?" Bạch Lệ nửa ngồi xổm xuống, trông thấy cô bé làm mất một chiếc giày, vớ khủng long màu xanh lá đang giẫm trên mặt đất gạch đá rơi lá khô, không hiểu sao lại buồn cười.

Thế là Bạch Lệ khẽ nhíu mày, vừa dặn dò vừa lấy ra một đôi khác từ trong túi xách: "Làm rơi giày lúc nào thế con, sao lại không nói cho mẹ một tiếng?"

Giày trẻ con còn chưa lớn bằng bàn tay, đặt trong lòng bàn tay rất đáng yêu.

"Con cũng không biết." Giọng nói non nớt trong trẻo của cô bé giống hệt như Bạch Lệ khi còn bé, nhưng lại có chút hoạt bát vui vẻ mà Bạch Ly không có.

Nói xong, cô bé lại giương lên đôi mắt, đối mặt với cái nắng như thiêu như đốt, cô bé phải nheo đôi mắt hình quả hạnh xinh đẹp, ngây thơ hỏi: "Bố đi đâu rồi? Sao lâu vậy rồi mà vẫn chưa thấy bố vậy mẹ?"

Bạch Lệ nhéo má cô bé: "Bố đang đỗ xe mà."

Trấn Thành đang sửa đường, một số lượng lớn các tòa nhà gần khu nhà đã bị phá bỏ, không dễ tìm chỗ đậu xe lắm.

"Vậy con ở trong khu nhà chơi." Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ hai giây, quyết định không đến nhà bà nội.

Bởi vì bà nội luôn ôm cô bé không buông tay, còn thường xuyên hôn lên má cô bé khiến khắp má đều là nước miếng.

"Được, ở trong đây chơi một lát, lúc ăn cơm mẹ sẽ tới gọi con." Bạch Lệ vỗ vỗ bụi bặm trên vai Xán Xán: "Không được ra khỏi cửa khu, cũng không được ra đường, gần đây có xe tải lớn, ở chỗ này chơi thôi, biết không?"

Tầm mắt của tài xế xe tải không nhìn thấy đứa nhỏ nhỏ như vậy, Bạch Lệ cũng lo lắng Xán Xán sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không nhịn được dặn dò thêm hai câu.

Cái đầu nhỏ nhắn của Kỷ Xán Xán liên tục gật xuống giống như động cơ, mãi đến khi nhìn bóng dáng mẹ mình biến mất ở cửa, cô bé mới bước về phía nhóm trẻ em ở giữa sân.

Những đứa trẻ kia cũng không lớn tuổi lắm, cũng tầm tuổi cô bé, khoảng năm sáu tuổi.

"Mọi người đang chơi gì vậy?" Xán Xán không hề ngại người lạ, chiếc cằm trắng nõn cọ cọ mu bàn tay, trên vầng trán thanh tú hiện lên vài vệt mồ hôi: "Có thể cho em chơi cùng không?"

Giọng nói non nớt của cô bé vừa ngọt ngào vừa mềm mại, nhìn có vẻ rất hòa đồng.

Trong lúc nhất thời, trong sân đột nhiên yên tĩnh.

Những đứa trẻ khác dáo dác nhìn nhau, rồi nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp đứng ở trước mặt mình, mấy đứa bé trai trong đó dường như nói không ra lời, chỉ nuốt nước bọt hồi lâu, cũng không nghĩ ra cách lên tiếng chào hỏi với đứa bé gái dễ thương như vậy.

Gió thổi khiến cây ngô đồng trong sân xào xạc.

Sau một lúc lâu, cậu bé cao hơn một chút trong nhóm từ từ đi ra.

Cậu ấy trông lớn hơn những đứa trẻ khác một hoặc hai tuổi, làn da bị phơi nắng đến ngăm đen, một đôi mắt tinh lấp lánh có thần, mặc dù ngũ quan còn chưa rõ do non nớt, nhưng đường nét cường tráng, mặt mày ôn hòa: "Em đồng ý... chơi cùng bọn anh?"

"Ừm ừm, sao lại không muốn chứ?" Kỷ Xán Xán hoang mang nhìn cậu bé, bàn tay nhỏ bé đặt lên bàn gỗ lim, chán nản đẩy quân cờ trên bàn: "Thấy mọi người đều chơi cùng nhau, em cũng muốn gia nhập."

Cậu bé ấp úng đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng, cậu cực kỳ mất tự nhiên chắp hai tay sau lưng: "Anh tên Lâm Hạ."

"Em tên là Kỷ Xán Xán." Cô bé như có điều suy nghĩ: "Tên của anh nghe thật hay."

Lâm Hạ được khen mà lo sợ, một phát bắt lấy cánh tay đứa trẻ bên cạnh, nắm chặt: "Thật, thật sao?"

"Ui…" Không biết là ai hít một hơi khí lạnh.

"Lâm Hạ. Là ý nghĩa gần tới mùa hè sao?" Kỷ Xán Xán chống cái đầu nhỏ đặt câu hỏi.

"Không, là Lâm trong rừng cây." Một lúc sau, Lâm Hạ giơ tay lên, ngượng ngùng khen ngợi: "Tên của em cũng rất hay."

Như để nhấn mạnh vốn từ vựng của mình, cậu bé bổ sung một câu: "Giống như rất rực rỡ."

Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Kỷ Xán Xán vung tới vung lui trên không trung, trông giống như bà cụ non: "Em biết. Em tên là Xán Xán mà."

Nói xong, cô bé cười híp mắt lộ ra bảy chiếc răng non với Lâm Hạ.

Lâm Hạ nắm chặt tay, trong lòng bàn tay cậu bé đều là mồ hôi.

Nụ cười của cô bé thật đẹp và ấm áp, phản chiếu ánh mặt trời chói chang, như thể một tia sáng xuyên qua làn sương mù đen tối, chiếu thẳng vào nơi tối tăm và cay đắng nhất trong trái tim cậu bé.

Giờ khắc này cậu bé mới tám tuổi, đột nhiên từ tận đáy lòng cậu bé nảy ra ý định muốn bảo vệ cô bé trước mặt này.

Tình bạn giữa trẻ con không hề phức tạp, chỉ trong chốc lát, Kỷ Xán Xán đã nhanh chóng hòa nhập vào bầu không khí.

Có Lâm Hạ chăm sóc, hơn nữa Xán Xán cũng rất đáng yêu, những đứa trẻ khác trong khu nhà cũng chơi với cô bé một cách tự nhiên.

Bao cát, đá cầu, nhảy lò cò, chơi nhà chòi…

Chơi đến chạng vạng, sắc trời ảm đạm, hoàng hôn chiếu đỏ nửa bầu trời. Các phụ huynh đều từng người từng người đi tới cửa, nhìn về phía trong sân gọi bọn họ về nhà ăn cơm.

Bà nội Lâm Hạ là người cuối cùng đi ra, đầu bà hoa râm, ánh mắt cũng không tốt lắm. Nhưng vẫn liếc mắt một cái đã có thể nhận ra cháu trai nhà mình, bà ấy gật gật đầu với Lâm Hạ rồi quay người bước vào nhà mà không nói gì thêm..

Bởi vì bố Lâm Hạ đi lính, mẹ lại qua đời rất sớm, cho nên cậu bé chỉ có thể ở cùng bà nội. Bà nội Lâm Hạ là người già lớn tuổi nhất trong đây, người ở trong ngõ nhỏ này bình thường đều rất tôn trọng bà nội Lâm. Ngày lễ ngày tết, tất cả mọi người sẽ mang theo quà tặng tới cửa thăm hỏi.
 
Hôn Trộm Lệ Chị - Điềm Đào
Chương 79


Sống ở một con phố, một khu nhà, hàng xóm cũng trở nên giống như người thân.

Cũng bởi vậy nên Lâm Hạ là đứa trẻ lớn tuổi nhất trong khu nhà, cũng có quyền lên tiếng nhất.

"Anh phải về nhà ăn cơm." Lâm Hạ nói.

Hai tay cậu bé buông xuống hai bên quần, trong con ngươi đen kịt có chút lưu luyến.

Hoàng hôn dần dần buông xuống, trong lòng bàn tay cậu bé đổ một tầng mồ hôi mỏng manh.

Kỷ Xán Xán đang đi giày, không biết là do mua cỡ giày lớn hơn hay vì chân cô bé quá nhỏ, lúc nào đi chơi đôi giày cũng sẽ đột nhiên tuột ra.

"Ừm, được. Em cũng muốn về ăn cơm." Cô bé gật gù.

"Ngày mai em..." Lâm Hạ như là lấy hết dũng khí mà hỏi: "Có đến chơi với bọn anh nữa không?"

Kỷ Xán Xán nghiêng đầu nghĩ: "Có chứ. Bố mẹ nói em phải ở nhà bà nội một thời gian, còn phải đi học ở đây."

Dừng một chút, Kỷ Xán Xán hỏi cậu bé: "Anh đi học rồi ư? Đi học có vui không?"

Lâm Hạ hơi cụp mắt: "Ừm. Chắc là anh lớn hơn em cỡ hai tuổi."

"Đi học không vui. Làm bài tập cũng rất phiền." Lâm Hạ nói: "Nhiều bài tập quá."

Kỷ Xán Xán vẫn chưa có khái niệm bài tập, nên cũng không để ý gì đến lời cậu bé.

Bóng dáng Bạch Lệ lại xuất hiện ở cửa, cô bé vẫy tay với Lâm Hạ: "Em phải về nhà rồi."

"Ngày mai gặp." Lâm Hạ dừng lại, ánh mắt nhìn bóng lưng của cô bé, cho đến khi cô bé biến mất trong tầm mắt.



Xuân đi thu đến, Kỷ Xán Xán đã sống trong khu nhà hơn nửa năm.

Thời gian trôi qua rất nhanh, dần dần đã đến ngày sinh nhật Xán Xán.

Sáng sớm trước khi ra ngoài, Bạch Lệ hỏi cô bé năm nay muốn quà sinh nhật gì.

Cô gái nhỏ trái lo phải nghĩ cũng không nghĩ ra, ấp úng nửa ngày mới thốt ra được ba chữ: "Ultraman."

Bạch Lệ suy nghĩ một chút, trung tâm thương mại gần đó vừa vặn có đồ chơi Ultraman mới, vì thế đang định đồng ý, ai ngờ cô bé lại đột nhiên đổi ý.

Nguyên nhân đổi ý là, Kỷ Xán Xán đột nhiên nghĩ tới thời gian trước, con trai nhà chú Lý chạy tới khoe khoang vỏ sò của mình có khắc tên, là quà tặng không phải ai cũng có.

Bởi vậy, cô bé lại cảm thấy không quá hài lòng với Ultraman, dù sao ai cũng có một món đồ chơi như vậy.

"Mẹ, con không cần Ultraman nữa." Kỷ Xán Xán chớp đôi mắt hạnh: "Con muốn một phần quà đặc biệt, độc nhất vô nhị."

Là quà tặng có giới hạn thuộc về cô bé.

Bạch Lệ sửng sốt: "Độc nhất vô nhị?"

"Vâng vâng, chính là thứ mà những người khác đều không có." Kỷ Xán Xán vuốt bím tóc nói.

Bạch Lệ suy nghĩ một hồi: "Được, con ngoan ngoãn ở nhà với bà nội, bố mẹ làm việc xong sẽ trở về với con. Hôm nay là sinh nhật sáu tuổi của con, Xán Xán lại lớn thêm một tuổi, cho nên càng phải nghe lời hơn đó."

Vừa nghe Bạch Lệ đồng ý, Kỷ Xán Xán lập tức vui vẻ đến mức đôi mắt hạnh sáng bừng lên, dùng sức gật đầu.

Buổi sáng trôi qua trong yên bình, ánh mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ.

Lúc Kỷ Xán Xán đào bùn ở trong sân, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông gió.

Cơn gió ấm áp rít qua tai cô bé, Kỷ Xán Xán liếc mắt nhìn về phía nguồn âm thanh.

Đứa trẻ trước mặt lặng lẽ đứng bên cạnh Bạch Lệ, trong tay cậu bé nắm chặt chong chóng có chuông. Gió vừa thổi, chuông đã lắc lư theo, âm thanh vừa dễ nghe vừa dễ chịu.

Chỉ là trông cái chong chóng kia rất bình thường, được bán ở các con phố, ngõ hẻm.

Nghĩ đến quà sinh nhật của mình là một món quà đặc biệt, ánh mắt Kỷ Xán Xán không dừng lại ở chong chóng.

Bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu của cô bé dừng lại, tầm mắt đánh giá đứa bé bên cạnh Bạch Lệ.

Đứa trẻ này… Thật xinh đẹp.

Mái tóc đen ướt mịn màng, dài đến sau tai, lông mày rõ ràng, môi mỏng mím thành một đường nhợt nhạt, đôi mắt đẹp như màu hổ phách chứ không phải màu nâu như hầu hết những đứa trẻ cô từng thấy, đường hàm dưới góc cạnh rõ ràng, trắng đến phát sáng.

Cậu bé không cao, ôm một con gấu bông trông tồi tàn trong tay, mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần short đen.

Kỷ Xán Xán chớp chớp mắt, ánh mắt như bị chocolate dính chặt không dời đi được.

"Xán Xán." Bạch Lệ gọi cô bé, Kỷ Xán Xán mới phục hồi tinh thần lại.

Một giây sau, Kỷ Xán Xán chạy nước rút trăm mét, hai tay ướt sũng nhào về phía đứa bé.

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến Bạch Lệ bên cạnh cũng không có cơ hội ngăn cản.

Chỉ thấy tốc độ của cô bé vừa nhanh vừa chuẩn, xông mạnh một cái đã áp đảo đứa trẻ xinh đẹp ở dưới thân.

Mà hai bàn tay nhỏ bé dính đầy bùn kia, cũng thành công in lên quần áo đứa bé.

Kỷ Xán Xán rúc vào trong cổ đứa bé xinh đẹp, có thể ngửi thấy mùi hương dễ chịu của cậu bé, như là mùi lành lạnh lại thơm ngọt, cô bé cọ cọ mái tóc mềm mại của cậu bé: "Em đẹp quá."

"Em là quà sinh nhật của chị sao?"

"Chị rất thích em á."

Cô gái nhỏ nói chuyện giống như xạ thủ đậu phụ, đô đô đô liên tục không ngừng.

"..." Bạch Lệ nghĩ thầm, nếu như không phải Xán Xán là con gái, tuổi còn nhỏ thì còn thể thống gì nữa.

Đứa trẻ không lên tiếng, chỉ mím chặt môi mỏng, như là bị dọa sợ.

Đôi mày thanh tú nhíu lại, cậu bé cứng ngắc cũng không nhúc nhích, bả vai gầy yếu đón gió thu xào xạc, trông khá gầy gò.

"Xán Xán." Bạch Lệ thở dài, giọng nói thấp vài phần, có chút nghiêm khắc cầm lấy cổ áo của cô bé.

Kỷ Xán Xán bị nhấc lên không trung, giống như một con gấu đồ chơi treo ngược trên giá phơi quần áo.

"Mẹ, đây là quà sinh nhật của con sao?" Cô bé cố sức ngẩng đầu lên hỏi.

Bạch Lệ bị nghẹn, im lặng hồi lâu mới nói: "Đây không phải quà sinh nhật của con, buổi tối lúc bố về sẽ mang về cho con.”

"Mẹ ơi, con có thể đặt cho em ấy một cái tên được không?" Cô bé không nghe.

Bạch Lệ: "Đương nhiên không thể. Nó là con của dì Giang, tên là Mạnh Thanh Trạch."

Lần này, Kỷ Xán Xán rốt cục nghe lọt mấy chữ.

"Dì Giang là dì xinh đẹp trên TV sao?" Cô bé hỏi.

Bạch Lệ chậm rãi ôm Xán Xán, thả cô xuống an toàn, lại lấy khăn giấy từ trong túi ra lau hai tay dính đầy đất của cô bé: "Ừ, đúng vậy. Là dì Giang Tinh Tự."

"Dì Giang Tinh Tự là ngôi sao nổi tiếng." Cô bé còn nhớ: "Khó trách em gái nhỏ nhà dì Giang cũng đẹp như vậy."

Trong ấn tượng của Xán Xán, mỗi lần dì Giang gặp mặt đều đeo một cặp kính râm vô cùng khoa trương.

Nhưng dì Giang trông rất đẹp, cho nên Kỷ Xán Xán rất thích dì ấy.

Hơn nữa khi còn bé, dì Giang luôn lén đưa cô bé đi chơi, mua cho cô bé đồ ngọt mà Bạch Lệ không cho phép cô bé ăn trong thời kỳ thay răng.

Em gái nhỏ…

Mạnh Thanh Trạch là con trai mà.

Bạch Lệ muốn nói lại thôi, nhưng nhớ tới lời dặn dò của Giang Tinh Tự, cổ họng khẽ động rồi vẫn nhịn xuống lời muốn nói với Xán Xán.

Chuyện của Mạnh Thanh Trạch cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài, Giang Tinh Tự cũng dặn dò tạm thời không được tiết lộ bất cứ tin tức gì về cậu bé, cho dù là giới tính hay tuổi tác.

Xem ra chỉ có thể qua một đoạn thời gian nữa rồi nói cho Xán Xán. Cô nghĩ.

Vì thế Bạch Lệ chỉ đổi lời nói: "Thanh Trạch phải ở đây một thời gian, lúc khai giảng học kỳ mới, con bé sẽ học cùng trường tiểu học với con, cho nên Xán Xán, con phải hòa đồng với Thanh Trạch nhé."

"Con biết." Kỷ Xán Xán nói: "Con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt."

Nói xong, Kỷ Xán Xán cười cười với Mạnh Thanh Trạch, nắm tay cậu bé: "Đêm nay em ở chung với chị được không?"

Mạnh Thanh Trạch cúi thấp đầu, mái tóc mềm che đi vẻ mặt, khiến người ta khó nhìn rõ cảm xúc của cậu bé.

Nhận thấy Mạnh Thanh Trạch đờ người ra, Kỷ Xán Xán vẫn kéo bàn tay nhỏ bé ấm áp của cậu bé không buông ra.

Một lúc lâu sau, Kỷ Xán Xán mới nghe được giọng nói nặng nề của cậu bé chậm rãi vang lên: "Ừ."

Giọng nói rất êm tai, giòn tan.

Chỉ tiếc cậu bé không thích nói chuyện. Kỷ Xán Xán tự mình suy nghĩ.

Sau khi nói một chữ, cậu bé lại lần nữa im lặng không lên tiếng.

Kỷ Xán Xán cũng không quan tâm sự lạnh lùng của cậu bé, vui vẻ bừng bừng dẫn cậu bé đi về phòng mình.

Mạnh Thanh Trạch nói rất ít, phần lớn thời gian đều là Kỷ Xán Xán nói, cậu bé chỉ nghe.

"Đây là phòng của chị." Kỷ Xán Xán hào phóng chia sẻ đồ chơi của mình cho Mạnh Thanh Trạch, nhét vào lòng cậu bé: "Đồ chơi của chị em có thể chơi bất cứ lúc nào, thích cái gì thì lấy chơi."

"Cảm ơn." Mạnh Thanh Trạch ngoan ngoãn nói.

Kỷ Xán Xán khoát tay: "Không cần khách sáo như vậy."

Mặc dù buổi tối Kỷ Lâm Quyến mang về một sợi dây chuyền có giới hạn trên thế giới, nhưng trong đầu Kỷ Xán Xán vẫn cố chấp cho rằng, Mạnh Thanh Trạch mới là quà sinh nhật thuộc về cô bé.

Là món quà đặc biệt, có giới hạn.

Đột nhiên xuất hiện vào ngày sinh nhật của cô bé.

Kỷ Xán Xán rất thích chơi với Mạnh Thanh Trạch, hai người gần như như hình với bóng.

Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, quan hệ tốt vô cùng.

Buổi tối lúc ngủ, cô sẽ ôm cậu bé, thân thể cậu bé rất mềm mại, ôm thoải mái hơn rất nhiều so với gấu đồ chơi. Vì thế đến tối Kỷ Xán Xán đi ngủ sẽ giống như con bạch tuộc, cánh tay và chân đều khoác lên người Mạnh Thanh Trạch.

Ban đầu Bạch Lệ còn lo lắng Mạnh Thanh Trạch và Kỷ Xán Xán không hòa hợp được, dù sao nghe Giang Tinh Tự kể lại chuyện đứa bé này đã trải qua, một người lớn như cô nghe xong cũng sợ hãi theo.

Đứa bé chỉ mới bốn năm tuổi, trải qua bắt cóc và tra tấn, suýt chút nữa bị móc mắt không nói, còn bởi vì bị cảm sốt cao liên tục không hạ, bọn bắt cóc không có tâm, không cho đứa bé khám bệnh, vài lần suýt chút nữa mất mạng.

Dù thế nào đi nữa, những người bị tổn thương tâm lý quá lớn sẽ không dễ dàng tiếp xúc người khác như vậy.

Cũng may hai đứa trẻ rất hợp nhau, hơn nữa Mạnh Thanh Trạch cũng dần dần quen đi theo bên cạnh Kỷ Xán Xán, mặc dù cậu bé không nói một tiếng nào cả, nhưng tâm tình cũng coi như không tệ.

Ngày thứ hai Mạnh Thanh Trạch đến khu nhà, Xán Xán lập tức giới thiệu cậu bé cho những đứa bé khác trong khu nhà.

Nhưng vì Mạnh Thanh Trạch rất im lặng, phần lớn thời gian bọn Lâm Hạ vẫn chơi với Kỷ Xán Xán.

Sau khi Mạnh Thanh Trạch tới, nhiều chiếc xe tải trông khá bình thường đột nhiên xuất hiện gần khu nhà.

Đôi khi có ba hoặc hai người đàn ông trông khả nghi lảng vảng quanh lối vào khu nhà.

Những người này rất kỳ lạ, luôn hỏi thăm trong khu nhà có một cậu bé đẹp trai năm tuổi hay không.

"Em gái nhỏ, đứa bé chơi với em mỗi ngày là ai?" Người đàn ông trước mặt đội một chiếc mũ lưỡi trai, sau khi ngăn cản Kỷ Xán Xán ở cửa khu nhà, anh ta cố nở một nụ cười mà anh ta cho là thân thiện.

Anh không hề biết rằng trong mắt Xán Xán, nụ cười của anh giống như chồn chúc tết gà*.

*Chồn chúc tết gà: chỉ việc giả vờ có ý tốt nhưng trong lòng lại có ý xấu.

Kỷ Xán Xán cảnh giác nhìn anh ta, nhưng rốt cuộc cô bé vẫn rất đơn thuần, thành thật trả lời: "Là em gái của em."

"Con bé là con gái à?" Người đàn ông như có điều suy nghĩ hỏi ngược lại một câu, có chút ngoài ý muốn. Đôi mắt chuột mảnh khảnh đang quay tròn như thể đang tính toán điều gì đó.

Kỷ Xán Xán gật đầu: "Đúng vậy. Anh có chuyện gì sao?"

Người đàn ông nói: "Không có chuyện gì."

Hơi dừng một chút, anh ta nhìn cô gái nhỏ đang cầm lấy đồng hồ thông minh dự định gọi về nhà, người đàn ông kinh ngạc: "Em đang làm gì vậy?"

Kỷ Xán Xán vừa gọi điện thoại cho Kỷ Lâm Quyến vừa trả lời: "Gọi điện thoại cho bố em."

"Em gọi điện thoại cho bố em làm gì?" Người đàn ông giật mình, đột nhiên muốn rời đi.

Kỷ Xán Xán nghiêm trang nói: "Bởi vì trông anh rất khó khăn, em nghĩ bố em có thể giúp anh. Đừng lo, bố em từng đoạt giải quán quân đấu kiếm, ông ấy nhất định có thể giúp anh."

"..." Người đàn ông sợ chết khiếp: "Cảm ơn em, không cần đâu."

Nói xong, anh ta bỏ chạy nhanh hơn cả thỏ.

Kỷ Xán Xán nhìn chằm chằm bụi đất bay lên, lẩm bẩm nói: "Thật là một người kỳ quặc…"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back