Dịch Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1100



Trước đây vẫn chưa có cơ hội, bây giờ lễ cưới của Tần Mạc được tổ chức long trọng như thế, Tần Lập Vinh đương nhiên vô cùng phấn khởi.

Còn Diêu Văn Tích, trước đây từng lặng lẽ rút khỏi Đế Đô quay về Giang Châu, lăn lộn mấy năm mà chẳng làm nên trò trống gì. Nhưng hôm nay, có thể nói là nở mày nở mặt.

Sự xuất hiện của chú ba Lục khiến tất cả khách mời đều sửng sốt.

Trước đó mọi người chỉ biết người của Lục gia và Đường gia sẽ đến, vì nể mặt hai gia tộc này nên không ít người đã đến dự tiệc.

Ai ngờ chú ba Lục cũng đích thân tới.

Đến giữa buổi lễ, Đường Vệ Quốc mới đến nơi.

Sự xuất hiện của ông khiến Tần Lập Vinh vô cùng tất bật!

Cố Vân Tịch, Lục Hạo Đình và Đường Dục ngồi cùng nhau, liếc nhìn Tần Lập Vinh đang tất tả chào đón khách khứa, rồi cô bật cười: “Người này… thật sự là quá đắm chìm trong danh lợi.

Tần Mạc chắc chắn là nhìn thấu ba mình, nên mới quyết định đi con đường như hôm nay.”

Lục Hạo Đình liếc nhìn Tần Mạc, khẽ gật đầu: anh hiểu cho Tần Mạc.

Dù sao, anh cũng từng chẳng được ba yêu thương. “Tần Mạc hồi nhỏ bệnh suốt, thực ra rất khát khao tình cảm từ ba mình.”

Cố Vân Tịch nói tiếp: “Đáng tiếc là Tần Lập Vinh chưa bao giờ cho anh ấy điều đó. Cũng chính nhờ Tần Lập Vinh quá thực dụng, nên Tần Mạc mới có cơ hội tự đi lên như ngày hôm nay.”

Cô mỉm cười, quả là như vậy!

Nếu Tần Lập Vinh chỉ đơn thuần thiên vị Tần Hiên, thì bất kể Tần Mạc cố gắng bao nhiêu cũng chẳng thay đổi được gì.

Nhưng ông ta lại là kẻ thực dụng đến cùng cực, nên chỉ cần Tần Mạc nắm trong tay thứ mà ông ta muốn, ông ta chắc chắn sẽ nghiêng về phía Tần Mạc.

Trong những dịp như thế này, Cố Vân Tịch, Lục Hạo Đình và Đường Dục hoàn toàn không thể nhàn rỗi.

Vô số người xếp hàng chờ mời rượu, ai ai cũng muốn kết thân với Lục gia và Đường gia.

Hơn nữa hôm nay là lễ cưới của Tần Mạc, nên ba người càng không thể không nể mặt.

Lục Hạo Vũ dẫn theo Gia Cát Phi Phi rời khỏi đám đông vì cảm thấy hơi nhàm chán, tiện thể dắt theo cô bé đi chơi.

BÂy giờ Lục Hạo Đình đang trên đỉnh cao quyền thế, còn Lục Hạo Vũ là con vợ kế, địa vị trong nhà không được coi trọng bằng.

Chính điều đó lại giúp anh tránh được nhiều phiền phức, tha hồ "lười biếng".

Thấy tam ca Lục Hạo Đường cũng đang bị người ta vây quanh không buông tha, Lục Hạo Vũ bật cười, dắt Gia Cát Phi Phi lặng lẽ rút lui.

“Chú ơi, mình đi đâu thế ạ?” Cô bé hỏi.

Lục Hạo Vũ nắm tay cô bé, cười nói: “Đi dạo quanh đây chút, bên trong ồn ào quá, chú dẫn cháu ra ngoài chơi một lúc.”

Cô bé quay đầu liếc nhìn đại sảnh, chu môi nói: “Mấy người kia ai cũng nhào vào mời rượu mẹ cháu, cháu thấy mặt ba cháu khó coi lắm đó!”

Lục Hạo Vũ phì cười: “Ba cháu đang ghen đấy!”

Gia Cát Phi Phi bỗng ngẩng đầu, nheo mắt hỏi:

“Vậy chú có ai khiến chú phải ghen không?”

Lục Hạo Vũ khựng lại, nhướn mày nhìn cô bé: “Này nhóc, cháu mới tí tuổi đầu, hiểu gì chuyện đó hả?”

Gia Cát Phi Phi thản nhiên đáp: “Cháu thông minh lắm, cực kỳ cực kỳ thông minh luôn!

Mẹ cháu thông minh thế, ba cháu cũng giỏi, cháu còn thông minh hơn cả hai người cơ mà!”

Lục Hạo Vũ: “……”

Đúng lúc này, từ cuối hành lang xuất hiện một nhóm thanh niên say xỉn đang lảo đảo bước tới!

Lục Hạo Vũ lập tức cau mày, bế cô bé lên, tránh sang bên để mấy người kia khỏi va trúng.

Thế nhưng, người đi đầu chợt nhìn thấy anh thì dừng lại, nheo mắt nhìn rồi cười nhạt: “Ồ? Chẳng phải là nhị thiếu gia Lục gia đấy sao? Sao lại lủi thủi một mình ở đây thế này? Lục gia bây giờ đang nổi như cồn, anh là con trưởng của trưởng tộc, sao không ra ngoài xã giao như đại ca anh đi?”

“Nhìn kìa nhìn kìa, anh trai anh đang được bao nhiêu người tâng bốc, còn anh thì… lặng lẽ đứng đây như cái bóng. Chậc chậc, ngày trước anh cũng có vị trí kha khá trong nhà đấy, sao giờ lại thảm thế này?”

Lục Hạo Vũ: “……”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1101



Lục Hạo Vũ nhận ra người kia, là con cháu dòng phụ Tịch gia.

Trước kia, Lục gia là một danh môn thế gia nổi bật nhất nhì ở Đế Đô, còn Tịch gia thì mơ hồ có xu hướng vươn lên thay thế.

Con cháu Tịch gia đông đúc, người người đều cố gắng lập nghiệp ở đủ mọi ngành nghề, nên nhìn bề ngoài thì gia tộc họ trông rất hùng mạnh.

Trưởng tôn Tịch Thiên Minh chính là gương mặt tiêu biểu nhất trong thế hệ trẻ của Đế Đô.

Còn Lục gia, dù địa vị cao quý, nhưng người kế thừa thì lại quá ít, chỉ có Lục Hạo Đình là thật sự nổi bật.

Những đứa con còn lại thì còn nhỏ tuổi, chưa trưởng thành.

Vài năm gần đây, Lục gia hoàn toàn dựa vào một mình Lục Hạo Đình gồng gánh, mới có thể giữ thế cân bằng với Tịch gia.

Nhưng hiện tại, thân phận của Cố Vân Tịch được công khai, Đường gia trở lại, Đường Dục không chết, thế lực Tịch gia tụt dốc thấy rõ, con cháu nhà họ cũng không còn nhiều uy thế ở Đế Đô như trước.

Bây giờ mà hỏi, những dòng phụ Tịch gia ghét ai nhất?

Chắc chắn là Lục gia và Đường gia!

Với Lục Hạo Đình, Đường Dục – bọn họ không dám đụng, nhưng Lục Hạo Vũ thì khác!

Cậu là con cùng cha khác mẹ với Lục Hạo Đình, mẹ kế là ai, ai mà chẳng rõ trong giới?

Tính toán, mưu đồ, tranh sủng không thiếu gì.

Trước kia, Lục Hạo Vũ từng là người có cơ hội cạnh tranh vị trí gia chủ tương lai của Lục gia, nhưng nay Lục Hạo Đình nắm đại quyền, người có thân phận lúng túng nhất chính là Lục Hạo Vũ.

Thế nên lúc này, đám người kia chẳng những không sợ cậu, mà còn rất muốn bắt nạt cậu, trút hết oán giận và bất mãn đối với Lục gia lên người cậu thanh niên trước mặt.

Bọn chúng tin rằng, dù có ức h**p Lục Hạo Vũ, Lục gia cũng chẳng ai quan tâm.

Gia Cát Phi Phi đang được Lục Hạo Vũ bế trong lòng, khẽ nhăn cái mũi nhỏ xinh: mấy người này toàn mùi rượu, lại còn cả mồ hôi, thật kinh tởm!

Người đối diện đã say mèm, mà tính Lục Hạo Vũ lại là kiểu chẳng thích so đo với kẻ như thế, vốn dĩ có tranh chấp cũng chẳng được gì.

Vì vậy, cậu ôm chặt bé gái, lịch sự né sang một bên, định tránh phiền phức và bước đi tiếp.

Tiếc là cậu không muốn gây chuyện, nhưng người khác lại cố tình gây sự.

Thấy cậu nhường đường rồi còn muốn rời đi, đối phương càng đắc ý: uống rượu vào, anh ta cứ tưởng cả thiên hạ này là của mình.

Tịch Thiên Lạc (kẻ cầm đầu) lập tức bước lên, chắn ngang đường, gương mặt lộ rõ vẻ mỉa mai: “Ồ hô! Muốn đi à? Sao thế? Thiếu gia Lục gia cũng biết sợ à? Mấy người Lục gia mà cũng có ngày phải co đầu rút cổ thế này sao? Hiếm lắm đấy nha!”

“Hồi trước không phải anh cũng từng là ứng viên cho vị trí kế thừa Lục gia sao? Sao nào? Giờ thì đến cái nói cũng không dám nói, phải lặng lẽ chạy trốn à? Hahahaha!”

Tịch Thiên Lạc vừa nói xong liền cười ha hả, mấy người bên cạnh anh ta cũng hùa theo cười lớn.

Đám người này say rượu, mặt mũi đều mang vẻ lưu manh, ti tiện, ánh mắt hằn học như muốn xé người.

Lục Hạo Vũ nhíu mày, cậu sợ sẽ dọa đến cô bé đang ôm trong lòng.

Dù Gia Cát Phi Phi thông minh lanh lợi, thì cũng chỉ là một bé gái được nuông chiều, từ nhỏ đã sống trong môi trường tốt, chưa từng thấy những kẻ xấu xí và th* t*c như vậy bao giờ.

“Tránh ra!” Lục Hạo Vũ lúc này đã bắt đầu nổi giận.

Ai ngờ, vừa quát lên, đối phương càng cười to hơn, Tịch Thiên Lạc còn định giơ tay vỗ vào mặt cậu.

Ánh mắt Lục Hạo Vũ lập tức lạnh như băng, trầm giọng nói: “Tịch Thiên Lạc, tốt nhất cậu nên nhớ rõ đây là nơi nào!”

“Hôm nay là lễ cưới của Tần Mạc, mà Tần Mạc là người của phe đại ca tôi và chị dâu tôi.

Lục gia và Đường gia đều đến đây là để chống lưng cho anh ấy.”

“Cậu kiếm chuyện với tôi ở đây, nếu gây ra ồn ào, ở ngoài kia đại ca tôi và chị dâu chắc chắn sẽ bảo vệ người nhà, mà đến lúc đó… cậu sẽ ra sao, thì khó nói lắm đấy!”

“Cậu…”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1102



Tịch Thiên Lạc thoáng khựng lại, sắc mặt cũng thay đổi.

Con cháu ăn chơi, cũng phải xem thuộc tầng lớp nào.

Ở Đế Đô, các thế gia lớn chen chúc như rừng, mỗi gia tộc lại có nhiều nhánh phụ, trong đó không biết có bao nhiêu con cháu: kẻ tài giỏi có, kẻ ăn chơi cũng có, mà loại không nổi bật nhưng cũng không quá tệ thì lại càng nhiều.

Muốn lăn lộn trong cái giới này, ít nhất phải biết người nào không thể đụng vào.

Ví như Cố Vân Tịch, là tuyệt đối không thể chọc tới. Điểm này Tịch Thiên Lạc hiểu rất rõ.

Nhưng bây giờ lại bị Lục Hạo Vũ đè đầu cưỡi cổ, anh ta thực sự nuốt không trôi cơn tức này.

“Lục Hạo Vũ, mày còn tưởng mình là đại thiếu gia à? Mẹ mày bây giờ không biết đã bị Lục gia quăng đến cái xó xỉnh nào rồi, mày còn dám ra vẻ ở đây hả?”

“Hừ! Lục gia bây giờ là thiên hạ của anh mày. Tao thấy mày bị đuổi khỏi nhà chỉ là chuyện sớm muộn thôi!”

Lục Hạo Vũ cười, nụ cười nhẹ nhàng đầy khoan dung: “Đáng tiếc là hiện tại tôi vẫn chưa bị đuổi khỏi nhà. Vậy nên, tốt nhất cậu nên biết điều một chút!”

“Mày...!”

Tên này nhìn thì thư sinh yếu đuối, ai ngờ lại cứng đầu đến vậy!

Tịch Thiên Lạc tức đến suýt nổi điên, nhưng do đang say, đầu óc không còn tỉnh táo như lúc thường, bị mấy câu này chọc giận đến mức suýt mất kiểm soát.

Lục Hạo Vũ thấy tình hình có vẻ không ổn, ôm chặt cô bé trong lòng rồi lùi vài bước, khẽ cau mày: “Tịch Thiên Lạc, mở to mắt ra mà nhìn xem tôi đang ôm ai đây?”

“Cậu không phải sợ chị dâu tôi sao?

Đây chính là công chúa nhỏ của Gia Cát gia, mà Gia Cát gia thương con gái nhất, đến cái họ của con bé cũng là theo nhà mẹ đó!”

“Nếu cậu dọa đến nó, Gia Cát gia mà không xé xác cậu ra thì đúng là chuyện lạ đời đấy!”

Tịch Thiên Lạc đang chuẩn bị bùng nổ thì khựng lại ngay lập tức, ánh mắt nhìn về phía đứa bé được Lục Hạo Vũ ôm trong lòng. Một cô bé nhỏ xíu, trắng trẻo, xinh như búp bê.

Anh ta xẹp xuống như bóng bay xì hơi!

Cô bé này còn quá nhỏ, trẻ con dễ bị dọa. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, mạng anh ta cũng không đủ để đền.

Bất đắc dĩ, Tịch Thiên Lạc đành gượng gạo nặn ra một nụ cười, cố ra vẻ hiền lành, nhìn về phía Gia Cát Phi Phi dỗ dành:

“Bé ngoan~ đừng sợ, anh trai là người tốt mà~!”

Lục Hạo Vũ: “……”

Gia Cát Phi Phi: “……”

Lục Hạo Vũ thật sự không biết nên nói gì, không muốn phí lời nữa, cậu bế Gia Cát Phi Phi rời đi.

Tịch Thiên Lạc và đám người đi theo dù trong lòng khó chịu, nhưng có sự hiện diện của Gia Cát Phi Phi, bọn họ không dám gây chuyện, đành trơ mắt nhìn Lục Hạo Vũ đi khỏi, còn cố gắng cười thân thiện với bé gái, sợ dọa cô bé.

Sau khi rời khỏi đám người đó, Gia Cát Phi Phi tràn đầy hưng phấn.

“Chú nhỏ! Hình như họ sợ cháu lắm đó! Cháu lợi hại lắm đúng không?”

Lục Hạo Vũ mỉm cười: “Ừ! Phi Phi đúng là lợi hại, bọn họ sợ cháu thật.”

Gia Cát Phi Phi giơ nắm đấm nhỏ lên, kiêu ngạo: “Vậy từ giờ chú đi theo cháu nhé! Cháu sẽ bảo vệ chú!”

Lục Hạo Vũ bật cười, cô nhóc này bảo vệ cậu sao?

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, cô bé này đúng là lợi hại thật.

Bản thân cậu đường đường là thiếu gia Lục gia, vậy mà giờ đây lại bị nhiều người ở Đế Đô coi thường, như thể sắp bị đá khỏi nhà đến nơi.

Dù xuất thân cao quý, anh ruột lại là Lục Hạo Đình mà ai cũng kiêng nể, nhưng tất cả những điều đó vẫn không lợi hại bằng cô bé nhỏ trong tay anh.

Chỉ cần có Phi Phi ở đây, không ai dám đụng đến cậu nữa.

Lục Hạo Vũ cười khẽ, ấm lòng.

“Phi Phi, cháu thích chú nhỏ lắm sao? Chú nhỏ không giỏi nói chuyện, cũng không vui vẻ như chú ba đâu, sao cháu không thích chú ba hơn mà lại thích chú nhỏ thế?”

Gia Cát Phi Phi nhíu mày, như thể không hiểu nổi tại sao chú nhỏ lại hỏi vậy.

“Chú là em ruột của ba cháu mà, là người thân nhất với cháu, cháu thích chú nhất, chẳng phải rất bình thường sao?”

Lục Hạo Vũ ngẩn người.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1103



Đây là lần đầu tiên, cậu nghe được những lời như vậy từ miệng người khác.

Dù Gia Cát Phi Phi còn nhỏ, dù có thông minh đến mấy thì vẫn chỉ là một đứa trẻ. Mà một đứa trẻ có được ý thức như vậy, hiển nhiên là được dạy dỗ từ ba mẹ của mình.

Trong lòng Lục Hạo Vũ chợt dâng lên một cảm giác ấm áp vô hạn.

Em ruột của ba, là người thân nhất với cháu!

Từ nhỏ cậu đã biết mình là con của mẹ kế, không cùng mẹ sinh ra với anh cả.

Không chỉ là mẹ, ngay cả ba ruột của cậu, cũng luôn ôm lòng đố kỵ với anh cả.

Nhưng ngay từ khi còn nhỏ, cậu đã nhận ra rằng: anh cả rất có năng lực, còn giỏi hơn cả ba và mẹ của mình. Nếu thật sự như lời họ nói, rằng anh cả là người sẽ đe dọa vị trí của cậu, sẽ mưu tính hãm hại cậu, thì căn bản cậu chẳng có sức chống đỡ nào cả.

Bởi vì, anh cả lớn hơn cậu nhiều tuổi, lại có lợi thế về thời gian, thậm chí còn được ông bà nội hoàn toàn ủng hộ.

Nhưng mà, anh cả chưa từng làm hại cậu.

Thậm chí, còn đối xử không tệ.

Hồi nhỏ, lúc đi học, cậu từng cố tình đi trêu chọc mấy thằng nhóc lớn hơn mình, chỉ để thử xem anh cả có bảo vệ mình không, để thu hút sự chú ý của anh cả.

Cậu cẩn thận chờ đợi, hồi hộp mong đợi phản ứng của anh cả.

Kết quả là, anh cả thực sự đến, ra mặt thay cậu, còn đánh cho đám kia một trận nên thân.

Lúc đó, cậu vui mừng đến phát điên!

Cũng từ khi đó, cậu biết rõ mình và anh cả là anh em ruột, là người thân thực sự!

Nhiều năm qua, dù mẹ luôn dạy cậu phải nỗ lực vượt qua anh cả, phải tranh giành tài sản. Cậu chưa từng thật lòng nghĩ sẽ chống đối anh ấy. Ngược lại, sau này khi anh cả dốc toàn lực vào sự nghiệp, không còn để ý đến cậu nữa, cậu mới thấy khó chịu.

Mẹ ngày càng làm ra những trò khiến cậu chán ghét, cậu cũng lười để tâm.

Thậm chí cậu còn mong, anh cả có thể lo lắng cho cậu, đến dạy bảo cậu, sợ cậu bị mẹ dẫn sai đường.

Nhưng kết quả là, anh cả không để ý, ngược lại là chị dâu lại quan tâm cậu hơn, sợ cậu đi lầm đường!

Haha!

Lục Hạo Vũ nghĩ đến đây, vẫn cảm thấy rất buồn cười. Tuổi trẻ của mình, đúng là dễ thương thật đấy!

“Chú cười gì thế?” Gia Cát Phi Phi hỏi, giọng non nớt vang lên.

Lục Hạo Vũ mỉm cười: “Chú à? Tâm trạng tốt thôi! Nhớ nhé, sau này phải luôn thân thiết với chú đấy! Nhà mình có Phi Phi lợi hại thế này, chú phải nhờ cả vào cháu rồi!”

Gia Cát Phi Phi hưng phấn hẳn lên: “Dạ! Cháu nhất định sẽ che chở cho chú nhỏ!”

Thời gian trôi nhanh như gió, chớp mắt đã mấy năm trôi qua.



Sân bay Đế Đô

Lục Hạo Vũ lúc này đã 26 tuổi, vừa tốt nghiệp du học nước ngoài trở về, đang kéo vali giữa dòng người tìm người đến đón mình.

Chẳng bao lâu sau, anh liền thấy một cô gái nhỏ nhắn ở đằng xa, đang giơ cao hai tay vẫy mạnh liên tục.

“Chú nhỏ, chú nhỏ! Ở đây nè!!”

Lục Hạo Vũ mỉm cười, kéo vali nhanh chóng đi tới.

Còn chưa đến nơi, Gia Cát Phi Phi giờ đã là một thiếu nữ, đã chạy vội đến ôm lấy anh.

Lục Hạo Vũ bật cười, dang tay ra đón, ôm lấy cô bé xoay vòng mấy lần.

“Ôi chao! Phi Phi nhà ta lại cao hơn rồi nha! Mới có nửa năm không gặp thôi đấy, nhớ chú không nào?”

“Dĩ nhiên là nhớ rồi! Nếu không phải biết chú về đúng hôm nay, cháu nhất định sẽ năn nỉ ba mẹ cho đi nước ngoài tìm chú!”

Lục Hạo Vũ cười lớn, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Duyên phận giữa người với người, quả thật rất kỳ diệu.

Có thể là do anh thông minh, cô bé này thích người thông minh, nên từ nhỏ đã thân với anh hơn những người khác.

Tất nhiên, cũng là vì anh đã dành rất nhiều thời gian để ở bên cô bé, nên mới có mối quan hệ thân thiết như vậy.

Sau khi học đại học một thời gian trong nước, anh đã ra nước ngoài du học. Những năm qua, Phi Phi thường xuyên sang thăm anh, anh cũng dẫn cô bé đi du lịch khắp nơi, mở mang rất nhiều kiến thức.

Họ vừa mới gặp nhau cách đây nửa năm.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1104



“Anh cả!”

Lục Hạo Vũ bế Gia Cát Phi Phi bước đến trước mặt Lục Hạo Đình.

Lục Hạo Đình nhìn đứa em ruột của mình, vỗ nhẹ lên vai cậu, hai anh em chẳng cần nói gì nhiều, tất cả tình cảm đều nằm trong ánh mắt và hành động ấy.

“Về nhà thôi! Chị dâu em và mọi người đã chuẩn bị cơm nước xong cả rồi.”

Ba người lên xe trở về Lục gia. Hôm nay là ngày Lục Hạo Vũ trở về nước, người trong Lục gia đến rất đông. Ông bà cụ Lục thấy cháu trai nhỏ quay về, ai nấy đều vui mừng ra mặt.

Ông cụ thật sự không ngờ, thằng cháu út này của ông lại có thể trưởng thành như hôm nay.

Lục Hạo Vũ mang huyết mạch Lục gia, nhưng lại là con của Thẩm Hương Lan – người đàn bà mắt cao hơn đầu, vừa là mẹ kế của Lục Hạo Đình, lại luôn nuôi mộng chiếm đoạt mọi thứ của con riêng nhà chồng. Bà ta cũng luôn nhồi nhét vào đầu con trai những tư tưởng thù hằn, tranh giành.

Ông cụ sống cả đời, đã nhìn đời tinh tường lắm rồi, nên ông cũng không kỳ vọng quá nhiều rằng Hạo Vũ và Hạo Đình sẽ thân thiết. Ông chỉ mong hai đứa không coi nhau là kẻ thù, không làm tổn thương nhau là tốt lắm rồi.

Ông nghĩ trạng thái tốt nhất, chắc cũng chỉ là: nước sông không phạm nước giếng, mạnh ai nấy đi.

Thật không ngờ!

Cuối cùng, không những hai anh em không trở mặt, mà còn ngày càng thân thiết, anh thì có sự nghiệp của anh, em thì có lĩnh vực riêng để phát triển, cùng nhau vì tương lai của Lục gia mà cố gắng!

Rất tốt!

Rất rất tốt!

“Nào nào nào! Tiểu Vũ à, mau lại ăn cơm đi, xa nhà bao lâu, cuối cùng cũng về rồi!”

Ông cụ cười tít mắt, vui mừng kéo Lục Hạo Vũ đến bàn ăn.

Hôm nay nhà đông người, ai nấy quây quần, nói nói cười cười, không khí náo nhiệt vô cùng.

Phần lớn đều là những câu chuyện thú vị của Lục Hạo Vũ khi học ở nước ngoài.

“Ăn nhiều vào, ăn nhiều vào! Ở nước ngoài làm gì có mấy món này.” Ông cụ không ngừng gắp thức ăn cho cháu.

Bà nội ngồi bên cạnh cũng tươi cười nói: “Tiểu Vũ à, lần này về rồi là không đi nữa chứ? Cháu ở ngoài lâu quá rồi, cũng nên về nhà ổn định rồi đấy!”

Lục Hạo Vũ cười đáp: “Cháu không đi nữa đâu ạ. Học xong rồi, cũng không định học thêm. Giờ về nước làm việc thôi!”

Bà nội lập tức nở nụ cười mãn nguyện: “Về là tốt, về là tốt! Bà già rồi, chỉ mong tụi cháu quanh quẩn bên cạnh. Cháu cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên tính chuyện lập gia đình, đừng cứ mãi lang thang bên ngoài.”

Nói đến đây, ánh mắt bà cụ chuyển hướng nhìn sang mấy đứa cháu trai khác, khiến lão nhị, lão tam, lão tứ đều rợn cả da gà.

Bởi vì, trong đám cháu Lục gia, trừ anh cả Lục Hạo Đình, thì mấy người còn lại đều độc thân!

Bà nội và ông nội đã phải lo đến bạc tóc vì chuyện này rồi.

“Mấy đứa các con cau mày cái gì hả? Cả đám cũng già đầu rồi, không biết đi tìm vợ à?

Anh cả với chị dâu tụi bây sinh tới hai đứa con rồi đó, còn tụi bây thì đến bao giờ mới chịu đưa cháu chắt về cho ta đây?”

Thực ra, mấy năm nay bà nội đã tận mắt chứng kiến không ít đứa trẻ trong giới quen biết đã yên bề gia thất.

Hồi đầu là Lục Hạo Đình và Cố Vân Tịch, sau đó đến Lưu Tinh Trì và Lạc Vũ Vi, mà Lạc Vũ Vi sau này còn sinh thêm một bé gái, giờ hai vợ chồng con đủ nếp đủ tẻ, cuộc sống hạnh phúc vô cùng.

Rồi đến Diệp Phồn và Đường Cẩm, hai người đó vốn dĩ đã có con từ trước, sau này lại sinh thêm một bé nữa. Ban đầu mong là con gái, nhưng không may lại là thêm một cậu con trai.

Diệp Phồn giờ có thêm một cậu em trai là Diệp Cẩn, mà Diệp Cẩn cũng đến tuổi dựng vợ gả chồng, tương lai Diệp gia chắc chắn không thiếu con gái rồi.

Lão tứ Giang Minh Hàn thì đã thành công theo đuổi được Tưởng Hân Lôi, hai người đã kết hôn, hơn nữa Tưởng HÂn Lôi còn đang mang thai, đứa nhỏ ra đời cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Ngay cả Hàn Hi - người luôn kiệm lời, tính tình lạnh lùng – cũng cưới được Lương Đầu, không những thế, còn sinh con gái rồi, cuộc sống của họ ngọt như đường mật!
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1105



Đường Dục và Cố Hy Nhiễm thì càng hạnh phúc hơn nữa.

Thời niên thiếu Cố Hy Nhiễm sống rất cực khổ, bây giờ đã có mái ấm, cuộc sống yên ổn, nên rất muốn sinh thêm vài đứa con.

May mắn thay, Đường gia người thưa, đương nhiên cũng mong có thêm con cháu.

Vì vậy, sau khi Cố Hy Nhiễm từ hoàng thất Gia Cát trở về, lại mang thai một lần nữa, lần này là một cặp long phụng, Đường Dục giờ có ba con trai, một cô con gái, suốt ngày cười đến chẳng thấy phương hướng đâu!

Sau khi Tần Mạc và Lý Tâm Đồng kết hôn cũng đã có con, tạm thời mới một cậu con trai.

Thằng nhóc đó thì láu cá lém lỉnh, phần lớn thời gian được nuôi bên Lý gia, bà nội Lục từng gặp vài lần, quý nó lắm!

Nhìn quanh một lượt, bọn nhỏ cùng thế hệ ai cũng yên bề gia thất, sinh con đẻ cái hết rồi, chỉ có mấy đứa trong nhà thì vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, bà nội Lục sốt ruột muốn chết!

Cứ thấy ai sinh con là hai mắt sáng rỡ như nhìn thấy vàng!

Mấy đứa cháu Lục gia đồng loạt cúi gằm mặt, đành phải mặt dày cam kết: “Cuối năm nay nhất định sẽ dẫn một người về ra mắt ạ!”

“Đúng đúng đúng! Nhất định! Tết về dắt người yêu về nhà!”

Lục Hạo Vũ cúi đầu, cười đến mức không nhịn được.

Cuối năm dẫn người về?

Xạo quá đi mất!

Anh hiểu quá rõ mấy ông anh trong nhà mình rồi!

Ai nấy đều tham vọng lớn, đã vậy mắt còn cao, muốn tìm được cô gái vừa ý đâu có dễ thế?

Chưa kể, dù có người giới thiệu, cũng phải là người ta đồng ý gặp mặt chứ!

Bà nội thấy Lục Hạo Vũ cứ ngồi đó cười, lập tức trợn mắt quát: “Tiểu Vũ, cháu cười cái gì? Cháu cũng thế thôi, không còn nhỏ nữa, cũng đến lúc kết hôn rồi đấy!”

Lục Hạo Vũ: “…”

“Cháu… cháu cố gắng! Cuối năm dẫn một người về!”

Cả nhà: “…”

Lục Hạo Vũ về nước, đương nhiên cả nhà vui như mở hội.

Cậu mới về, nên cũng chưa vội đi làm ngay, mà dành vài ngày nghỉ ngơi, gặp lại bạn bè.

Ngày hôm sau, Lục Hạo Vũ ra ngoài gặp bạn.

Đã hẹn trước sẽ tụ họp cùng nhau.

Bạn bè cậu phần lớn là bạn học đại học, một số là đối tác công việc, lần này cậu trở về, tất nhiên phải tụ tập một bữa đàng hoàng.

Địa điểm là quán bar nổi tiếng của đế đô – Starlight Bar, một cơ sở kinh doanh dưới tên Cố Vân Tịch.

Những năm gần đây phát triển rất mạnh ở đế đô, nơi lui tới yêu thích của đám con nhà giàu.

Khi Lục Hạo Vũ đến nơi, mọi người đã đến gần hết.

Trong căn phòng VIP sang trọng, hơn chục người đàn ông đang tụ tập.

Hai người đang cầm micro hát karaoke hét ầm lên, số còn lại thì phần lớn đang uống rượu.

Thấy Lục Hạo Vũ bước vào, một thanh niên ăn mặc có phần màu mè lập tức lao tới: “A ha! Ngũ thiếu gia của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi! Mau mau mau, phạt rượu ba ly, ba ly!”

Người này tên là Cố Kỳ Châu, là một trong những người bạn thân nhất của Lục Hạo Vũ, phải nói là anh em chí cốt.

“Chậc chậc, rượu ở đây đúng là đỉnh! Nhờ có cậu bọn tôi mới được nếm thử đấy!”

Starlight Bar nổi tiếng nhất là kho rượu, nơi này là sản nghiệp của Cố Vân Tịch, hơn nữa có những loại rượu chỉ có từ hoàng tộc Gia Cát, thị trường trong nước không hề có.

Đám con nhà giàu đế đô, dù có nhiều tiền đến đâu cũng không mua nổi, thế nên việc làm ăn ở đây cực kỳ phát đạt.

Những loại rượu thượng hạng ở đây muốn mua cần có điều kiện, mà có Lục Hạo Vũ mở đường, bọn họ muốn gì chẳng được?

Lục Hạo Vũ cười ngồi xuống, ly rượu đã chuẩn bị sẵn cho cậu, cậu rót một ly, nhấp một ngụm, quả nhiên đúng là hàng xịn!

Đồ của chị dâu đúng là khác biệt, không trách bọn này ai cũng sẵn sàng nâng bi cậu hết lời, ha ha ha!

“Này! Lần này cậu về là ở luôn đúng không? Có định làm gì chưa? Vào công ty Lục gia, hay định tự khởi nghiệp?”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1106



Thực ra, ai ở đây cũng biết thân phận của Lục Hạo Vũ. Trong mắt người ngoài, thân phận của cậu có hơi nhạy cảm.

Hiện tại, rõ ràng Lục gia là thiên hạ của Lục Hạo Đình, sau này chắc chắn sẽ là người kế thừa.

Thế nhưng, Lục Hạo Vũ và anh ấy lại là anh em cùng cha khác mẹ, mà điều đó, rõ ràng là đối thủ cạnh tranh.

Lục Hạo Đình có thực lực mạnh mẽ, Lục Hạo Vũ cũng không phải kẻ ngu, thậm chí còn rất xuất sắc, vậy nên tất nhiên có thể bị xem là mối nguy.

Bây giờ địa vị của Lục Hạo Đình đã vững như bàn thạch, Lục Hạo Vũ muốn đứng vững trong Lục gia, tuyệt đối không dễ dàng gì.

Lục Hạo Vũ nhấp một ngụm rượu, liếc qua biểu cảm của từng người, rồi bật cười.

Thật là buồn cười!

Bao nhiêu năm nay, bất kể là bạn bè xung quanh, hay những kẻ không ưa cậu, dường như đều đồng loạt có cùng một suy nghĩ: Cậu nhất định sẽ bị đại ca “xử lý”, sống được đến hôm nay đã là kỳ tích rồi!

Lục Hạo Vũ cười thầm.

Nhưng, sự thật là gì?

Người giúp đỡ cậu nhiều nhất, thật ra lại là chị dâu. Hiện tại những thành tựu mà cậu có, đa phần đều là một tay chị dâu dìu dắt. Nếu thật sự chị dâu muốn cậu trở thành mối đe dọa của anh cả, thì làm sao lại ra sức nâng đỡ cậu như vậy?

Tuy Lục Hạo Vũ tự nhận mình thông minh, dù không có sự giúp đỡ của Cố Vân Tịch, chỉ cần thời gian, sớm muộn gì cậu cũng có thể bước đến vị trí như hiện tại.

Nhưng cậu cũng rất rõ: nếu không có chị dâu, cậu sẽ không thể sống thoải mái và thuận lợi đến mức này.

Còn trẻ, sự nghiệp đã có bước tiến lớn. Nếu là Lục Hạo Vũ của trước kia, chắc chắn chẳng dễ dàng gì.

Lục Hạo Vũ dựa người vào ghế, nửa lười biếng nửa nhàn nhã, nói: “Tôi á? Dự định sẽ qua Tập đoàn Vân Thượng kiếm cơm ăn thôi.”

Cả phòng im phăng phắc: “…”

Từng ánh mắt ngạc nhiên dồn về phía cậu, như thể họ vừa nghe nhầm điều gì đó.

Tập đoàn Vân Thượng?

Thằng nhóc này định tới công ty của chị dâu để làm việc?

Không muốn sống nữa à?

“Khoan đã… khoan đã…” Cố Kỳ Châu quýnh lên: “Hạo Vũ, cậu điên rồi à? Cậu muốn vào Tập đoàn Vân Thượng? Vậy chẳng phải tự mình dâng cổ vào miệng sói sao? Cậu… cậu không sợ chị dâu cậu chơi chết cậu à?!”

Lục Hạo Vũ bật cười, tiếng cười trầm thấp từ lồng ngực vang lên: “Tôi nói này, các người cứ như thể đã chắc chắn tôi sẽ bị anh cả diệt trừ vậy à? Nếu anh cả thật sự lợi hại như thế, sao các người không thấy lạ là tôi vẫn sống sót yên lành đến giờ này chứ?”

Cả phòng im bặt: “…”

Lục Hạo Vũ cầm ly rượu vang đỏ thẫm trong tay, nhìn lướt qua rồi mỉm cười: “Đừng lo mấy chuyện vớ vẩn đó nữa. Tôi có thể sống đến giờ, tự khắc có lý do. Anh cả sẽ không làm gì tôi đâu.”

Phần đầu thì còn nghe có vẻ đáng tin thật. Dù sao mấy năm nay Lục Hạo Vũ sống rất ổn, thậm chí là khá sung túc. Nhưng phần sau… thì ai cũng thấy… khó mà tin nổi.

Mọi người đều đồng ý rằng Lục Hạo Vũ không phải hạng tầm thường, cậu có bản lĩnh thật, nên tạm thời Lục Hạo Đình cũng chẳng làm gì được cậu.

Cũng chính vì thế mà họ mới dám chơi thân với cậu, vì họ thấy cậu có thực lực.

Cả đám tiếp tục vừa uống vừa tán gẫu, bàn chuyện tương lai, kế hoạch, sự nghiệp…

Người đông, không khí cũng xôm tụ hơn, mãi đến hơn mười giờ đêm mà vẫn chưa tan cuộc.

Nhưng trong đó, có mấy người đã ngà ngà say, thậm chí gục luôn tại chỗ.

Lục Hạo Vũ cau mày: “Cũng muộn rồi, hôm nay dừng ở đây thôi! Ai chưa say thì tự về, mấy người say mềm này, tôi đưa lên phòng nghỉ ngơi trên lầu.”

Starlight Bar có tổng cộng tám tầng. Hai tầng hầm, sáu tầng trên mặt đất.

Tầng dưới cùng là kho, tầng kế là gara.

Bốn tầng mặt đất là khu giải trí: có phòng riêng, có sàn nhảy…

Tầng năm và tầng sáu là phòng nghỉ, có thể cho khách ở lại.

Lục Hạo Vũ mở phòng, rồi cùng vài người dìu những kẻ say mềm lên phòng nghỉ.

Cố Kỳ Châu và vài người khác thì chưa chơi đã, tiếp tục quay lại tầng dưới tiếp tục chiến tiếp.

Sau khi Lục Hạo Vũ đưa người lên, trên người cũng vương đầy mùi rượu, cậu nhíu mày, quyết định ở lại phòng riêng mình tắm rửa một chút.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1107



Đây là sản nghiệp của Cố Vân Tịch, mà từ trước đến nay cô luôn đối xử rất tốt với Lục Hạo Vũ.

Thế nên dù Lục Hạo Vũ có đi du học ở nước ngoài, Starlight Bar vẫn luôn giữ lại cho anh một căn phòng riêng, hoàn toàn thuộc về anh.

Trước khi chưa đi du học, mỗi lần đến đây chơi mà cần nghỉ ngơi, hầu như anh đều sử dụng căn phòng này.

Tối nay, anh vào phòng tắm rửa một lượt, chỉnh trang lại, nhìn đồng hồ thấy gần 11 giờ đêm, liền định về nhà nghỉ ngơi.

Ai ngờ, vừa mở cửa ra, đã thấy ở khúc rẽ hành lang có một cô gái tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch, loạng choạng chạy về phía này. Trông qua là biết không bình thường chút nào.

Lục Hạo Vũ lập tức nhíu mày.

Có Lục gia chống lưng, Starlight Bar được quản lý rất nghiêm ngặt, gần như không ai dám tới đây gây chuyện.

Nhưng dù sao thì bar vẫn là bar, giới thượng lưu ở Đế Đô thì đủ loại người, không phải ai cũng chỉ đơn thuần đến uống rượu, ca hát.

Ngay khi Lục Hạo Vũ còn đang cau mày suy nghĩ, cô gái kia đã lao tới trước mặt anh.

Đến gần nhìn rõ, Lục Hạo Vũ giật mình: “Mạnh Ngọc Yên?”

Cô gái trước mặt, anh biết. Tên là Mạnh Ngọc Yên, là bạn học đại học của anh.

Chỉ là... khác khóa.

Năm anh chuẩn bị du học, cô ấy mới vừa vào năm nhất.

Mặc dù thời gian tiếp xúc không nhiều, nhưng ấn tượng của anh về cô ấy lại rất sâu đậm.

Nghe có người gọi tên mình, ý thức còn sót lại một chút của Mạnh Ngọc Yên khiến cô ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

Cô nheo mắt, đầu óc quay cuồng, thậm chí nhìn người trước mắt cũng thấy lảo đảo không rõ.

Mãi mới nhìn rõ được, cô lập tức sững người: “Học... học trưởng?”

Là thật sao?

Lục Hạo Vũ!

Học trưởng nổi tiếng như cồn năm đó ở trường!

Cô từng lén nhìn anh không biết bao nhiêu lần, về sau cuối cùng cũng nhờ nỗ lực của bản thân mà được anh chú ý đôi chút, đáng tiếc, lúc ấy anh lại chuẩn bị ra nước ngoài.

Ba năm rưỡi không gặp, tại sao lại đột ngột gặp lại anh ở đây?

Mạnh Ngọc Yên đầu óc quay mòng mòng, toàn thân mềm nhũn, đứng cũng không vững.

Lục Hạo Vũ cau mày, đưa tay đỡ lấy cô: “Em sao vậy?”

Anh vừa tiến lại gần, mùi hương tùng nhè nhẹ trên người anh lập tức lan tỏa, xuyên qua mọi giác quan xộc thẳng vào mũi cô.

Sợi lý trí cuối cùng trong đầu Mạnh Ngọc Yên hoàn toàn đứt gãy.

Cô bất chợt nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh: “Học trưởng…”

Giọng nói rất mềm, mang theo vài phần nũng nịu, có thể ngay cả Mạnh Ngọc Yên cũng không ý thức được, giọng cô lúc này với đàn ông mà nói… có ý nghĩa thế nào.

Cơ thể mềm mại đột ngột nhào vào lòng, Lục Hạo Vũ lập tức cứng người.

Cảm giác cơ thể phụ nữ khác hẳn với đàn ông: mềm mại, ấm áp, thân thể mềm như nước.

Lúc này là mùa hè, quần áo anh mặc khá mỏng, chỉ khoác ngoài một chiếc áo vest không cài nút, bên trong là áo sơ mi trắng mỏng tang.

Khi cô ôm anh, có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ từ cơ thể anh truyền qua, một vòng tay như thế, rất ấm, rất an toàn.

Mạnh Ngọc Yên không kiềm được mà cọ nhẹ vào ngực anh.

Lục Hạo Vũ càng thêm cứng đờ.

“Mạnh… Mạnh Ngọc Yên, em…”

“Học trưởng, anh về rồi…”

Câu nói ấy, khiến thân thể Lục Hạo Vũ khựng lại.

Anh không ngờ, cô lại nói ra lời như thế.

Đúng lúc đó, bên ngoài hành lang vang lên giọng quát lạnh: “Khốn kiếp, con nhỏ đó chạy đâu rồi?”

“Tìm mau! Tổng giám đốc Vương còn đang chờ kìa!”

Lục Hạo Vũ nghe vậy, sắc mặt lập tức lạnh như băng.

Anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, còn cần gì phải đoán thêm?

Chẳng cần hỏi cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Anh kéo mạnh cô vào phòng, sải bước lui lại một bước, lập tức ôm lấy Mạnh Ngọc Yên đưa vào bên trong, thuận tay đóng sập cửa phòng, một hơi làm xong tất cả!
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1108



Bên ngoài cửa phòng, mấy người kia đi ngang qua, không tìm thấy ai, dần dần rời xa.

Lục Hạo Vũ lắng nghe tiếng bước chân, ít nhất cũng có bốn người.

Anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân nóng ran.

Lớn lên trong giới thượng lưu, anh đã gặp không ít chiêu trò kiểu này, nhưng nghĩ đến nếu không phải cô ấy gặp được anh, thì e là... hậu quả không tưởng. Anh không nhịn được mà giận sôi lên.

Cô gái trong lòng đã hoàn toàn mất đi lý trí, ôm chặt lấy anh, không ngừng cọ vào cổ và ngực anh, thậm chí còn đưa tay cởi nút áo… và cả thắt lưng của anh!

Lục Hạo Vũ còn trẻ, khí huyết phương cương, mấy năm nay toàn tập trung vào học hành, chưa từng yêu đương, giờ bị cô gái thế này đụng chạm, đầu óc anh như muốn nổ tung.

Anh lập tức tóm lấy bàn tay đang gây rối, nghiến răng hỏi: “Mạnh Ngọc Yên, em nhìn kỹ xem anh là ai?”

“Học trưởng… Lục học trưởng… hu hu… cuối cùng anh cũng về rồi…”

Giọng cô mềm mại như bông, lại còn có chút ấm ức, như muốn khóc.

Lục Hạo Vũ sững người, còn chưa kịp phản ứng lại, cô gái bỗng vòng tay ôm cổ anh, ép anh cúi đầu, kiễng chân lên và rồi…

Lục Hạo Vũ lớn đến từng này, lại con cháu Lục gia, thân phận tôn quý, lần đầu tiên trong đời… bị người ta cưỡng hôn.

Nhưng lúc này, trong đầu anh lại bất chợt hiện lên hình ảnh của Mạnh Ngọc Yên năm xưa, khi anh còn chưa đi du học.

Thời đại học, chuyện yêu đương rất phổ biến. Những chàng trai cô gái trẻ trung, xuất sắc, tụ họp ở một nơi, ngọn lửa cảm xúc bùng lên là chuyện bình thường.

Lúc đó anh rất nổi bật, rất có tiếng trong trường. Rất nhiều đàn em khóa dưới thích anh, và anh biết rõ điều đó.

Còn Mạnh Ngọc Yên, năm ấy là một sinh viên xuất sắc, thành tích học tập nổi bật, nhất là còn rất trẻ.

Cô ấy học nhảy lớp để vào đại học.

Cháu gái nhỏ trong nhà thường hay khen anh thông minh, còn nói thích người thông minh, nghe mãi thành quen, nên bản năng anh cũng có phần chú ý hơn đến những cô gái thông minh.

Thế nhưng trong một ngôi trường hàng đầu như thế, con gái thông minh rất nhiều, vậy mà chỉ có Mạnh Ngọc Yên khiến anh chú ý.

Cô ấy còn nhỏ, ánh mắt nhìn anh rất trong sáng… nhưng lại nóng bỏng!

Anh là cậu ấm Lục ia, mặc dù bên ngoài đồn rằng anh sống không tốt trong nhà họ, nhưng trong mắt những nữ sinh chưa từng tiếp xúc với giới thượng lưu, thì anh vẫn là một công tử nhà giàu, vừa cao quý, giàu có, lại đẹp trai.

Nên rất nhiều, rất rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh.

Phần lớn trong số họ chỉ muốn gây sự chú ý, mong có được gì đó từ anh.

Từ mấy trò “giả vờ lạnh lùng để thu hút” cho đến cách tấn công dồn dập đầy nhiệt tình, anh đều đã thấy qua.

Nhưng chỉ riêng Mạnh Ngọc Yên là khác. Cô ấy có vẻ như không thích anh. Mấy lần cô chủ động tiếp cận, nhưng hễ anh vừa chú ý đến là cô lại lập tức tránh xa.

Không giống kiểu “giả vờ để dụ”, mà là thật sự đang giữ khoảng cách.

Lục Hạo Vũ từ nhỏ đã thông minh, EQ cực cao, dù lớn lên trong môi trường bị mẹ ruột Thẩm Hương Lan giáo dục đầy méo mó, anh vẫn giữ được bản tâm.

Thế nên, mấy trò mèo như “tỏ ra cao giá để khiến người khác theo đuổi” với anh mà nói, chỉ là trò trẻ con, nhìn là biết ngay.

Anh thậm chí còn thấy, những cô gái thực sự thích anh và dám theo đuổi anh một cách thẳng thắn, còn đáng trân trọng hơn nhiều.

Về sau, khi anh và Mạnh Ngọc Yên chỉ vừa có chút tiếp xúc, trong trường đã lan tin đồn rằng cô là bạn gái anh, thậm chí còn ra mắt gia đình, sắp gả vào hào môn, chuẩn bị được đổi đời!

Danh tiếng của Mạnh Ngọc Yên lúc đó rất xấu, anh từng âm thầm điều tra, và biết là có người cố ý hãm hại cô.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1109



Hồi đó, có rất nhiều cô gái chạy đến trước mặt anh, nói rằng tin đồn đó chính là do Mạnh Ngọc Yên tự tung ra.

Trước khi ra nước ngoài du học, Lục Hạo Vũ đã gặp Mạnh Ngọc Yên mấy lần, mỗi lần gặp, cô ấy đều không hề giải thích về tin đồn, không tỏ ra ấm ức, cũng không hề thanh minh.

Cô từng mang cơm đến cho anh, từng tặng anh quà.

Mỗi lần thấy anh nhận, cô đều rất vui, thế nhưng… chưa bao giờ tiến xa thêm bước nào nữa.

Anh đã từng nghĩ, chắc cô gái này thích mình, tiếc là chưa kịp hiểu rõ thì đã rời đi.

Lúc đó ai cũng còn trẻ, yêu đương chẳng phải chuyện cấp bách, cô ấy còn nhỏ, anh cũng rất coi trọng việc học, thế là… cứ vậy mà rời đi!

Không ngờ, ba năm sau gặp lại… lại trong tình cảnh thế này.

Lúc này đang bị cô hôn, trong đầu Lục Hạo Vũ toàn là hình ảnh năm xưa, lúc cô cười rạng rỡ khi tặng quà cho anh…

Cùng lúc đó, ở tầng dưới, một cậu bé tầm mười tuổi đang phát điên, chạy khắp các phòng tìm người.

Đôi mắt đỏ ngầu, ánh mắt như sắp trào máu, trông giống một con thú nhỏ nổi điên vì bị chọc giận, cứ thế mà tìm khắp nơi. Nhìn kỹ thì thấy trên mặt nó còn vệt nước mắt chưa khô.

“Chị… chị ơi… chị ơi…”

Giọng nó đã khản đặc đến vỡ âm, vậy mà vẫn không ngừng gào gọi.

Tiếng động ấy nhanh chóng khiến bảo vệ chú ý. Vì chỉ là một đứa trẻ, nên phản ứng cũng không mạnh mẽ lắm, lúc đó bảo vệ mới đến xem xét.

Nếu là người lớn làm loạn từng phòng như thế, e là đã bị đuổi ra khỏi quán bar từ sớm rồi.

Lúc nó tìm đến đúng phòng của Cố Kỳ Châu, thì anh ta vừa hay đang đi ra. Bảo vệ cũng đến đúng lúc, lập tức túm lấy đứa trẻ không nghe lời ấy.

Cậu bé vừa nhìn thấy Cố Kỳ Châu, bỗng chốc sững người, ngay sau đó liền vùng vẫy dữ dội: “Chị! Chị ơi! Chị ơi!”

Cố Kỳ Châu: “…”

Mọi người xung quanh: “…”

Bảo vệ thấy là Cố Kỳ Châu, lập tức cúi đầu lễ phép: “Cố thiếu, chắc đứa nhỏ này bị hoảng loạn gì đó, chúng tôi sẽ đưa nó đi ngay.”

Vị này là một trong những cậu ấm nổi bật của giới thiếu gia ở Đế Đô, thường xuyên lui tới quán bar Starlight, nên bảo vệ đều nhận ra, mà cũng không dám đắc tội.

Giờ thằng bé này làm phiền đến việc giải trí của Cố thiếu, đương nhiên phải xử lý cẩn thận.

“Chị ơi… chị…”

Thằng bé nghe bảo vệ nói sẽ đưa nó đi, lập tức càng giãy dụa dữ dội hơn, định lao về phía Cố Kỳ Châu.

Bộ dạng đó… rõ ràng là nhận ra anh, nhưng miệng lại cứ gọi “chị ơi”.

Cố Kỳ Châu nhíu mày, bỗng cảm thấy đứa trẻ này có chút quen mặt, khẽ quát: “Đợi đã!”

Bảo vệ ngẩn ra, lập tức đứng yên.

Cố Kỳ Châu nhìn đứa trẻ đang bị ôm chặt trong tay bảo vệ, cứ liều mạng vùng vẫy lao về phía mình, lại thêm ánh mắt tha thiết tuyệt vọng, anh hỏi: “Nhóc… Em nhận ra anh à?”

Cậu bé gật đầu như điên.

Cố Kỳ Châu quay sang bảo vệ: “Thả nó ra.”

Bảo vệ hơi do dự, nhưng vẫn thả thằng bé xuống.

Thằng nhóc lập tức lao tới trước mặt Cố Kỳ Châu: “Chị… chị ơi…”

Cố Kỳ Châu: “…”

Mọi người: “…”

Cậu bé rút ra giấy bút, vội vàng viết trước mặt anh một chữ: “Cứu”.

“Chị ơi… chị ơi…”

Cố Kỳ Châu khựng lại, chậm rãi hỏi: “Em muốn anh… cứu chị em à?”

Cậu bé lập tức mừng rỡ, gật đầu lia lịa, vừa gật đầu vừa lục trong người ra một bức ảnh, đưa cho anh.

Cố Kỳ Châu vừa nhìn ảnh, cuối cùng cũng nhớ ra đứa trẻ này là ai.

Em trai của Mạnh Ngọc Yên!

Phải rồi, em trai của Mạnh Ngọc Yên từ nhỏ đã mắc bệnh, không thể nói chuyện, chỉ biết gọi một tiếng: “Chị ơi!”
 
Back
Top