Dịch Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1070: Chương 1070



Nếu ở Giang Châu, Tần gia đúng là ở khu dành cho giới chính trị quyền quý. Nhưng ở Đế Đô, suy cho cùng Tần gia cũng không thể so với Lý gia, một gia tộc đã có ba thế hệ đứng vững ở nơi này, nền tảng và gốc rễ sâu hơn nhiều.

Mẹ của Lý Tâm Đồng dẫn người theo sau, lạnh giọng nói: "Đi!"

Một đoàn người hùng hổ tiến vào biệt thự.

Biệt thự của Diêu Văn Tích không lớn lắm, người ở cũng không nhiều. Bình thường chỉ có mỗi bà ta sống một mình, nên số lượng người giúp việc cũng ít. Trong nhà thì đang có mấy người dọn đống đồ bà ta vừa đập phá, còn bên ngoài chỉ có hai người giúp việc trông coi.

Thấy một nhóm người đột ngột xông đến, sắc mặt ai nấy lại đều khó coi, hai người giúp việc sợ đến tái mặt:

“Phu nhân, các vị là…”

“Diêu Văn Tích đâu? Dám đánh bảo bối của Lý gia, bà già này hôm nay đến tính sổ! Bảo bà ta cút ra đây cho tôi!”

Người giúp việc sợ hết hồn, liếc nhìn những người này.

Người đứng đầu là mẹ của Lý Tâm Đồng, toàn thân đồ hiệu, chiếc nhẫn kim cương lớn trên tay dưới ánh nắng chói lóa đến mức suýt làm người ta mù mắt. Hai người phụ nữ trẻ tuổi đi theo phía sau cũng giống vậy, toàn thân lấp lánh trang sức, nhưng lạ thay, lại không hề mang khí chất của dân mới giàu.

Nhìn là biết, mấy người phụ nữ này tuyệt đối không phải người bình thường.

“Chuyện này… chuyện này…”

“Con mụ điên đó đâu? Gọi bà ta ra đây!”

Người giúp việc sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy đầy trán, thấy họ không chịu dừng lại, mẹ của Lý Tâm Đồng đã dẫn cả nhóm người lao thẳng vào trong.

Người giúp việc muốn ngăn lại, nhưng phía sau bà còn dẫn theo vài người hầu nam lực lưỡng, rõ ràng là mang theo để “lấy khí thế”.

Vừa có người chắn, phía Diêu Văn Tích chỉ có hai người thì làm được gì? Không ngăn nổi! Thế là nhóm của mẹ Lý xông thẳng vào trong biệt thự.

Vào tới đại sảnh, thấy vài người giúp việc đang dọn đống mảnh vỡ bát đĩa, còn trên sofa bên cạnh là một người phụ nữ đang ngồi. Tuy mẹ của Lý Tâm Đồng không quen biết Diêu Văn Tích, nhưng đã từng thấy qua mặt mũi nên nhận ra được ngay.

Diêu Văn Tích vừa nổi trận lôi đình xong, giờ thấy một đám người xông vào nhà mình, lập tức cau mày, đứng dậy giận dữ quát: “Các người là ai? Ai cho phép các người vào nhà tôi?”

Người giúp việc lúc này mới chạy vào, hoảng loạn nói: “Phu nhân, mấy người này… không cản được…”

Quá đông người, họ chỉ có hai người, sao cản nổi?

Diêu Văn Tích vừa định nói, mẹ của Lý Tâm Đồng đã nhìn bà ta chằm chằm, ánh mắt sắc như dao: “Bà là Diêu Văn Tích?”

Phải xác nhận rõ, kẻo đánh nhầm người thì không hay.

Diêu Văn Tích nhíu mày đáp: “Tôi là Diêu Văn Tích, các người là ai? Ai cho các người lá gan xông… á!”

Bốp!

Một cái tát vang dội!

Chưa nói dứt câu, chưa kịp phản ứng, mẹ của Lý Tâm Đồng đã xác nhận xong thân phận, không cần nhiều lời, vung tay tát thẳng vào mặt bà ta!

Con gái cưng của mình bị đánh ra nông nỗi đó, mẹ Lý giận đến sôi máu, cái tát này dốc toàn bộ sức lực mà đánh xuống.

Diêu Văn Tích bị đánh đến choáng váng, cả người lảo đảo ngã sang bên, nếu không có người giúp việc đỡ kịp thì chắc chắn đã ngã lăn ra sàn.

Đám người giúp việc hoảng hốt, định nhào tới bảo vệ bà chủ. Nhưng người của Lý gia cũng lập tức tiến lên trước, khí thế áp đảo khiến bên Diêu Văn Tích không dám động đậy, dù sao đối phương đông quá!

“Phu nhân… phu nhân, bà không sao chứ?”

Diêu Văn Tích được đỡ dậy, một lúc sau mới hoàn hồn lại, ánh mắt ngập tràn khiếp sợ và không thể tin nổi, bà ta vừa bị tát?

Diêu Văn Tích bà, ở Giang Châu bao năm qua, luôn là người phụ nữ số một, là đệ nhất phu nhân của vùng đất đó! Người ta gặp bà ta, ai mà chẳng cung kính cúi đầu?

Vậy mà hôm nay, lại bị tát một cái vào mặt!

“Bà… bà dám đánh tôi?”

Mẹ Lý cong môi cười khẩy: “Đúng, là tôi đánh bà đấy, mà tôi còn chưa đánh đủ cơ!”

“Người đâu! Giữ lấy bà ta cho tôi!”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1071: Chương 1071



Mấy người giúp việc lực lưỡng mà mẹ Lý đã tuyển chọn kỹ lưỡng từ trước lập tức có hai người tiến lên, mỗi bên giữ chặt một cánh tay của Diêu Văn Tích. Những người còn lại thì chặn không cho đám giúp việc bên Diêu Văn Tích lại gần.

Phía Lý gia đông người, vì vậy chiếm ưu thế tuyệt đối.

Hai cô con dâu chỉ cần đứng yên bên cạnh quan sát, để tạo áp lực cho đám người giúp việc là đủ. Còn chuyện “động tay động chân”, tự bà mẹ chồng ra tay.

Hai người giúp việc giữ chặt hai bên tay Diêu Văn Tích, bà ta hoảng hốt hét lên: “Các người làm gì đấy? Buông tôi ra… Aaaa…”

BỐP!

Mẹ Lý lao lên, lại cho thêm một cái tát nữa thật mạnh!

“Bà dám đánh con gái tôi à? Con gái yêu của tôi mà cả đời này tôi còn chưa từng nỡ đánh lấy một cái! Bà là đồ đàn bà chanh chua, tôi cho bà biết thế nào là lễ độ!”

BỐP!

Vừa mắng, mẹ Lý vừa trở tay tát thêm một cái nữa!

Hai người giúp việc giữ chặt tay Diêu Văn Tích khiến bà ta có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra nổi. Cảnh này chẳng khác gì cảnh trước đó khi Lý Tâm Đồng bị đè trong xe, chỉ có thể bị người ta mặc sức hành hạ.

“Aaaa… Dừng lại! Các người to gan thật đấy! Tôi là phu nhân Tần gia ở Giang Châu đấy, các người… Aaaa…”

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Mẹ Lý xông lên, một tay túm cổ áo Diêu Văn Tích, tay kia tát tới tấp lên mặt bà ta.

“Tôi đánh bà đấy, Diêu Văn Tích! Là phu nhân Tần gia thì sao? Một gia tộc nhỏ bé sa sút mà cũng dám tới Đế Đô làm loạn à? Con gái cưng của tôi mà bà cũng dám đánh, coi tôi chết rồi chắc?”

Những vết thương trên người Lý Tâm Đồng, mẹ Lý đã thấy rõ ràng. Không chỉ có dấu vết của những cái tát, mà còn có cả vết cào rất sâu, chứng tỏ lúc đó Diêu Văn Tích đã ra tay cực kỳ độc ác.

Bà ta không chỉ muốn đánh để hả giận, mà còn cố ý hủy hoại dung mạo của đối phương.

Da Lý Tâm Đồng trắng, lại được nuôi nấng cẩn thận, làn da mềm mại non nớt như vậy, chỉ một vết cào là để lại vết dài đầy máu. Những vết này đôi khi còn đau hơn cả cái tát.

Mẹ Lý giận đến không kiềm chế được, tiếp tục tát vào mặt, cào vào mặt Diêu Văn Tích, giật mạnh tóc bà ta, thậm chí còn kéo cổ áo bà ta ra, để lộ phần xương quai xanh cũng đầy vết cào, rồi còn đấm đá không nương tay.

“Tôi cho bà dám đánh người! Dám đánh con gái tôi? Tôi đánh chết bà cho hả giận…”

Mẹ Lý là người rất có giáo dưỡng, nhưng một khi đã nổi giận, thì phải nói là cực kỳ hung dữ!

Chồng và con trai bà đều làm công chức, có quyền lực, địa vị xã hội cao, nhưng mức thu nhập thì không đủ để toàn bộ gia đình có thể sinh sống trong giới thượng lưu.

Nói cách khác, phần lớn sản nghiệp Lý gia đều do một tay bà gánh vác. Một người phụ nữ như vậy, làm sao dễ bị bắt nạt?

Con gái yêu quý của bà bị người ta đánh vô cớ đến mức đó, lại còn là kiểu đánh nhục nhã, mẹ Lý càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng căm hận!

May mà chưa mang thai. Nếu con gái bà thật sự yêu Tần Mạc, rồi ở bên nhau, mang thai, rồi bị Diêu Văn Tích bắt ép phá thai thì sau này con gái bà làm sao sống nổi? Còn mặt mũi nào ra ngoài gặp người ta?

Con gái mình, cho dù có không giữ lại đứa con thì cũng là do chính nó quyết định, làm gì có chuyện để người khác bắt ép như vậy? Một cô gái đang yên đang lành gặp phải chuyện như vậy, không hoảng loạn đến phát điên mới là lạ!

Nhỡ đâu còn để lại ám ảnh tâm lý thì sao?

Tất cả cơn giận dữ, căm hờn, đau lòng của mẹ Lý đều trút hết lên người Diêu Văn Tích, không nể nang gì cả, xuống tay vô cùng tàn nhẫn.

“Aaaa! Bà điên rồi… Cứu với! Aaaa! Các người biết tôi là ai không? Buông ra… Báo cảnh sát! Báo cảnh sát đi! Aaaa…”

Tiếng hét thất thanh của Diêu Văn Tích vang dội khắp biệt thự, gần như muốn bật nóc nhà.

Đám giúp việc trong nhà thấy cảnh tượng đó thì ai nấy mặt tái mét vì sợ. Một người trong số họ lo lắng sẽ xảy ra chuyện lớn, vội vàng chạy đi gọi cảnh sát.

Dù sao thì đây cũng là… phu nhân của Tần gia!
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1072: Chương 1072



Lỡ mà có chuyện gì xảy ra, đám người giúp việc như họ có lẽ sẽ là những kẻ đầu tiên bị liên lụy!

Người giúp việc vừa bước tới điện thoại, định nhấc máy gọi thì con dâu trưởng Lý gia lập tức lên tiếng.

“Cô chắc chắn muốn gọi cảnh sát sao? Lý gia bọn tôi không phải dạng thường. Việc trong nhà không nên để người ngoài biết. Phu nhân nhà cô là chủ mẫu của Tần gia, mà Lý gia chúng tôi cũng là danh môn ở Đế Đô. Các người nghĩ Tần gia dọa được chúng tôi sao? Muốn làm lớn chuyện đến mức lôi cả cảnh sát vào, các người định khiến Tần gia và Lý gia tuyên chiến à?”

Người giúp việc sững lại!

Con dâu trưởng Lý gia đúng là người thông minh, giỏi giang, năm xưa được mẹ chồng đích thân tuyển chọn rồi bồi dưỡng suốt mấy năm để kế thừa vị trí nữ chủ nhân. Khí thế toát ra từ người bà, quả thật không phải người thường.

Nghe bà nói vậy, người giúp việc lập tức không dám gọi nữa. Nhà quyền quý ai cũng kiêng kỵ mấy chuyện này, có chuyện thì tự giải quyết trong nhà, lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa không. Đừng để mọi chuyện bung bét.

Chẳng ai thích ầm ĩ cả, sau này khó sống!

Bị con dâu trưởng Lý gia nhìn chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, người giúp việc sợ hãi đến run rẩy theo phản xạ, lắp bắp nói: “Vậy… vậy… để tôi gọi cho cậu chủ, cậu ấy mới vừa rời khỏi không lâu…”

Con dâu trưởng Lý gia nhướng mày, Tần Mạc vừa mới rời đi?

Vậy là cậu ta đến Lý gia rồi sao?

Tốt quá rồi! Đúng lúc không đụng mặt nhau, như vậy mới tiện ra tay xử lý Diêu Văn Tích, nếu Tần Mạc ở đây thì mọi chuyện khó giải quyết hơn nhiều.

“Gọi cậu chủ thì khỏi cần. Nếu các người thực sự lo lắng thì… chi bằng gọi luôn cho ông chủ nhà các người đi!”

Người giúp việc rùng mình… gọi cho Chủ tịch Tần?

Rõ ràng, đám người này thật sự không hề sợ Tần gia!

Người giúp việc sợ xảy ra chuyện nghiêm trọng nên chỉ còn cách gọi điện cho Tần Lập Vinh.



Lúc này tại Giang Châu, trong Tần gia, Tần Lập Vinh đang dùng bữa trưa xong cùng với Tần Hiên và Diêu Mộng Kỳ, ba người vừa buông đũa xong còn chưa rời khỏi bàn ăn.

Người giúp việc nhận cuộc gọi, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vã quay sang Tần Lập Vinh báo cáo: “Thưa ông, bên phu nhân ở Đế Đô xảy ra chuyện rồi! Có người dẫn người xông vào biệt thự, đang đánh nhau với phu nhân!”

Tần Lập Vinh giật mình: “Đánh nhau?”

Chuyện thô bạo như thế mà là do loại phụ nữ như Diêu Văn Tích gây ra?

Điện thoại gọi đến là số cố định của biệt thự bên phía Tần gia ở Đế Đô, Tần Lập Vinh đứng dậy, bước đến nhận máy: “Alo? Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Nghe thấy tiếng hét chói tai qua điện thoại, Tần Lập Vinh nhíu mày.

Người giúp việc lắp bắp run rẩy nói: “Bên kia là một nhóm người…”

“Chúng tôi là người Lý gia ở Đế Đô. Cụ Lý Vinh Quang là ông nội chúng tôi. Diêu Văn Tích đã đánh cháu gái của cụ ấy phải nhập viện. Mẹ của cô ấy đau lòng, nên đến tìm bà ta hỏi cho ra lẽ.”

Người giúp việc còn chưa nói hết câu, con dâu trưởng Lý gia đã chủ động xưng danh, nói rõ mọi chuyện.

Người giúp việc liền thuật lại nguyên văn cho Tần Lập Vinh nghe.

Tần Lập Vinh chấn động!

“Lý Vinh Quang? Cụ ông Lý gia?”

Giọng điện thoại vẫn còn rất rõ ràng, con dâu trưởng Lý gia cố ý bước gần thêm vài bước, cất cao giọng nói: “Đúng vậy! Tôi là cháu dâu Lý gia. Phu nhân nhà các người đã đánh cháu gái nhà chúng tôi. Ông nội là Lý Vinh Quang, ba tôi là Lý Vĩ Dũng, hiện đang giữ chức tại Cục Giám sát.”

Cô ấy cố tình nói to, để Tần Lập Vinh nghe rõ qua điện thoại.

Ông ta vốn xuất thân trong giới quyền lực, dĩ nhiên biết đến cái tên Lý Vinh Quang. Ông cụ không phải là người có chức vị quá cao, nhưng Lý gia phát triển ổn định, cụ ông cả đời cũng gây dựng được nền tảng vững chắc, con trai là Lý Vĩ Dũng lại còn vượt trội hơn, nghe nói hai cháu trai cũng rất giỏi giang.

Lý gia ở Đế Đô, đúng là danh môn vọng tộc nhiều đời.

Lý Vĩ Dũng làm việc tại Cục Giám sát! Mà Cục Giám sát lại là địa bàn của Lục gia!

Chú ba Lục gia hiện là người đứng đầu của Cục Giám sát.

Tần Lập Vinh không thể tin vào tai mình, Diêu Văn Tích lại dám đánh cháu gái Lý gia nhập viện?

Chuyện này… là thật sao?
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1073: Chương 1073



Gần đây Diêu Văn Tích đúng là bị dồn ép đến phát điên, nhưng cũng không đến mức này chứ?

Trong ấn tượng của Tần Lập Vinh, dù Diêu Văn Tích điên cuồng thật, nhưng dù gì cũng là tiểu thư Diêu gia! Ông ta chưa từng nghĩ rằng một người phụ nữ kiêu ngạo như bà ta lại có ngày biến thành một mụ chanh chua, tay chân hung hãn, đánh người giữa ban ngày thế này!

"Chẳng lẽ giờ vẫn còn đang đánh? Mấy người làm ăn kiểu gì vậy? Không mau can ngăn?"

Người giúp việc mặt mày khổ sở, giọng nói bên kia bị con dâu trưởng Lý gia nghe được. Cô ấy nhếch môi, vuốt nhẹ chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay: "Chủ tịch Tần à, không phải không ngăn, mà là không ngăn được!"

"Một bên thì bảo cháu gái Lý gia địa vị thấp hèn, không xứng với con trai bà ta, một bên thì nói con gái mình là báu vật, không cho phép ai bắt nạt, hai bên đánh nhau đến bất phân thắng bại, bọn tôi có can cũng vô dụng!"

Khóe miệng người giúp việc co giật.

Khóe miệng Tần Lập Vinh cũng co giật theo.

Trong điện thoại toàn là tiếng hét chói tai của Diêu Văn Tích, không hề nghe thấy tiếng người kia, Tần Lập Vinh biết ngay là ai đang đánh ai rồi!

Huống hồ, con dâu trưởng Lý gia bên kia còn bình tĩnh rảnh rỗi đứng đây nói chuyện điện thoại, vậy chứng tỏ bị đánh chỉ có thể là… Diêu Văn Tích!

Tần Lập Vinh thật ra không mấy quan tâm việc Diêu Văn Tích có bị thiệt thòi hay không, điều khiến ông để ý hơn là… Diêu Văn Tích dám nói con gái Lý gia không xứng với Tần Mạc?

Rồi ra tay đánh người ta nhập viện?

Tần Lập Vinh cảm thấy đầu mình không đủ dùng nữa rồi!

Tần Mạc yêu đương với tiểu thư Lý gia gia?

Cô gái đó yêu Tần Mạc nên theo đuổi nó sao?

Nhưng tất cả những chuyện đó không phải điểm quan trong… Điểm quan trọng là, người ta là "cục cưng" của Lý gia đấy!

Không xứng với Tần Mạc à?

Cái đầu Diêu Văn Tích chứa gì thế không biết?

Tần Lập Vinh nói: “Mau khuyên nhủ hai vị phu nhân, bảo họ đừng đánh nữa! Đều là phu nhân danh giá, đánh nhau thế này coi sao được? Mau kéo họ ra!”

Nói xong, cạch một tiếng, cúp máy luôn!

Người giúp việc không dám nói thêm lời nào.

Con dâu trưởng Lý gia lại nhếch môi, cười đắc ý!

Bên kia, mẹ của Lý Tâm Đồng hô lớn: “Mang chậu nước lại đây!”

Con dâu trưởng Lý gia quay đầu, ra hiệu bằng ánh mắt cho con dâu thứ.

Mắt con dâu thứ sáng rực, phấn khích lập tức chạy ngay vào bếp.

Để lại con dâu trưởng Lý gia ở lại giữ trật tự, hai người giúp việc khác thì theo con dâu thứ để bảo vệ cô ấy.

Đám người giúp việc bên Tần gia không ngăn được, chỉ có thể trơ mắt nhìn con dâu thứ vào bếp, tìm một cái chậu rửa rau cỡ chậu rửa mặt, múc đầy hơn nửa chậu nước…

Cô ấy bưng chậu chuẩn bị đi ra, nhưng mới xoay người thì khựng lại một chút, lại quay về.

Cầm lấy chai xì dầu bên cạnh, rót hết một chai vào chậu, sau đó lại rót thêm một chai giấm, mở hộp gia vị, bốc thêm một nắm muối, nghĩ ngợi, rồi thêm vào một nắm ớt bột!

Trộn đều, con dâu thứ hài lòng vỗ tay, bưng chậu đi ra ngoài.

Đám người giúp việc Tần gia mắt tròn xoe, mặt tái mét vì sợ!

Con dâu thứ vừa bưng chậu vào phòng khách liền hô: “Mẹ, nước tới rồi ạ!”

Vì Diêu Văn Tích không ngừng vùng vẫy, nên hai người giúp việc cứ phải cố sức đè bà ta xuống. Mẹ của Lý Tâm Đồng thì đuổi theo đánh, lúc này Diêu Văn Tích đã bị ép nằm nghiêng dưới đất, tựa lưng vào tường, gần như bị ép chặt ở đó, không thể nhúc nhích.

Mẹ của Lý Tâm Đồng nghe thấy tiếng gọi, bước tới nhận lấy chậu nước từ tay con dâu, quay người một cái, dốc cả chậu đổ thẳng lên đầu Diêu Văn Tích!

“Ào ào ào…”

“Aaaaaa!!!!”

Tiếng hét chói tai xé tan không gian!

Diêu Văn Tích vốn đã bị ép vào góc tường, mẹ của Lý Tâm Đồng vừa rời đi, bà ta mới thở được chút, còn chưa kịp đứng dậy thì một chậu nước lạnh như băng đã hắt thẳng xuống đầu!

Quan trọng hơn, bà ta cảm nhận được những vết thương trên người bắt đầu rát buốt như kim châm!

Đau đến thấu xương!
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1074: Chương 1074



“Aaaa aaaa…”

Diêu Văn Tích gào thét thảm thiết, nước lạnh pha đủ loại gia vị kia đổ lên người khiến toàn thân bà ta ướt sũng, tóc dính bết lên mặt. Vì trong nước có muối, nên những vết thương trên người bà ta bắt đầu đau rát đến tận xương tủy!

“Mấy người rốt cuộc là ai? Tôi là phu nhân của Tần gia ở Giang Châu! Tôi sẽ khiến các người không được chết yên thân!”

Diêu Văn Tích từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị làm nhục thê thảm như thế này, lúc này bà ta hận không thể g**t ch*t đám người trước mặt!

Mẹ của Lý Tâm Đồng nhếch môi cười, bước lên vài bước, cúi người nhìn Diêu Văn Tích: “Tôi là ai? Nói cho bà biết cũng chẳng sao, tôi là mẹ của Lý Tâm Đồng. Con gái tôi bị bà đánh thành ra như vậy, tôi đến đây tính sổ!”

“À đúng rồi! Tôi biết bà là phu nhân Tần gia ở Giang Châu, chồng bà là Tần Lập Vinh. Nhưng Lý gia chúng tôi chẳng sợ ông ta đâu. Ba chồng tôi là cụ Lý Vinh Quang, chồng tôi là Lý Vĩ Dũng. Còn con bé Tâm Đồng nhà tôi là bảo bối của cả nhà, bà dám đánh nó? Bà là ai tôi mặc kệ, cứ thế mà đánh trả thôi!”

Diêu Văn Tích lúc này trợn mắt kinh hãi!

Lý Tâm Đồng?

Cái con tiện nhân không biết xấu hổ đó sao?

“Bà… Lý gia mấy người…”

Bà ta không quen biết Lý Vinh Quang, cũng chưa từng nghe đến cái tên Lý Vĩ Dũng.

Mẹ của Lý Tâm Đồng bật cười, nắm lấy cằm Diêu Văn Tích, nhấn mạnh từng câu: “Lý gia chúng tôi tuy không vang danh như Lục gia, Đường gia hay Diệp gia mà bà biết, nhưng cũng là danh môn vọng tộc ở đế đô. Còn Tần gia mấy người? Đừng mơ động được vào con gái tôi!”

“À đúng rồi, hôm nay tôi đã đánh bà rồi đấy. Sao nào? Có muốn báo cảnh sát không?”

Ánh mắt Diêu Văn Tích co rút dữ dội.

Mẹ của Lý Tâm Đồng cười khẩy: “Báo thì cứ báo, tôi không cản. Phu nhân Tần gia bà bắt cóc con gái tôi, còn đánh con bé trọng thương. Giờ tôi đến đây trả lại bà những gì bà đã làm, bà đoán xem cuối cùng ai sẽ thiệt? Bà hay tôi?”

“Còn nếu muốn giải quyết riêng… ha ha, nãy giờ người hầu nhà bà đã gọi cho chồng bà rồi đấy. Hình như… ông ta chẳng coi chuyện này ra gì!”

Diêu Văn Tích sững sờ, ánh mắt không thể tin nổi quay lại nhìn đám người giúp việc.

Người giúp việc rút người lại, nhưng rồi vẫn gật đầu xác nhận.

Diêu Văn Tích lập tức nghẹn họng, không thốt nổi một chữ!

Mẹ của Lý Tâm Đồng hừ lạnh: “Hôm nay coi như là một bài học! Diêu Văn Tích, tôi cảnh cáo bà, sau này nếu còn dám động đến con gái tôi dù chỉ là một sợi tóc, thì cả đời này bà đừng hòng bước chân vào Đế Đô thêm nửa bước!”

“Chúng ta đi!”

Bà hất tay một cái, đứng dậy chỉnh lại quần áo, rồi dẫn theo hai con dâu cùng các người giúp việc quay người rời khỏi.

Diêu Văn Tích không ngăn lại được, bà ta vẫn ngơ ngác như người mất hồn. Dù có nghĩ nát óc cũng không thể tin được Lý Tâm Đồng lại là con gái danh gia vọng tộc?

Lý gia?

“Aaaa aaaa aaaa…”

Tiếng gào thét chói tai vang vọng khắp biệt thự!

Mẹ của Lý Tâm Đồng ở ngoài cửa cũng nghe thấy, khẽ bĩu môi khinh bỉ, rồi dẫn người thản nhiên rời đi.



Cùng lúc đó, Tần Mạc rời khỏi biệt thự Tần gia, lập tức vội vàng đến Lý gia. Anh vẫn chưa kịp kiểm tra kỹ vết thương của Lý Tâm Đồng, đã phải để người khác đưa cô ấy về nhà. Nhất là không phải chính tay anh đưa về, điều này khiến anh càng lo lắng.

Anh biết, càng để lâu, cô bé kia sẽ càng tủi thân, càng giận anh hơn.

Và Lý gia… cũng sẽ càng thất vọng về anh!

Anh vội vàng đến Lý gia, nhưng trong nhà lại không có mấy người.

Đám đàn ông đều đi làm cả rồi, chỉ có ông bà nội của Lý Tâm Đồng ở nhà. Ông nội ngồi trong phòng khách, bà nội đang ở trong bếp nấu món bổ dưỡng cho cháu gái.

Tần Mạc bước vào, thấy ông nội Lý thì mím môi, tiến lại gần, cúi người thật sâu:

“Ông nội Lý, cháu xin lỗi. Là cháu để Tâm Đồng phải chịu ấm ức. Mẹ cháu đã sai, cháu thay bà ấy xin lỗi ông!”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1075: Chương 1075



Trước đây, Tần Mạc từng gặp ông cụ Lý tại vài buổi tiệc, nên anh nhận ra ông.

Giới thượng lưu dù rộng lớn, nhưng thật ra lại là một mối quan hệ không quá xa lạ.

Chẳng hạn như tiệc nhận thân của Đường gia, lễ cưới của Cố Vân Tịch... Trong quãng thời gian Cố Vân Tịch còn ở Đế Đô, có không ít buổi tiệc lớn nhỏ đều liên quan đến cô. Tần Mạc là bạn học của Cố Vân Tịch, lúc đó còn từng đi cùng Tưởng Hân Lôi, Lương Đầu tham gia.

Nói cách khác, các nhân vật lớn ở Đế Đô, Tần Mạc biết còn nhiều hơn cả Diêu Văn Tích.

Người Lý gia anh cũng biết hết, chỉ là chưa từng chính thức ra mắt nhà bạn gái mà thôi.

Ông cụ Lý Vinh Quang khẽ ngước mắt, liếc nhìn Tần Mạc một cái nhưng không nói gì.

Bà cụ Lý trong bếp nghe thấy tiếng động thì đi ra, vừa nhìn thấy Tần Mạc liền giận dữ: “Cậu đến đây làm gì? Thấy Tâm Đồng nhà tôi bị thương chưa đủ nặng sao?”

Tần Mạc biết mình đang ở thế yếu, liền xoay người cúi đầu thật sâu với bà cụ: “Cháu xin lỗi bà ạ. Là cháu không tốt, đã không chăm sóc tốt cho Tâm Đồng, cháu...”

“Tôi không phải bà của cậu!”

Bà cụ tức giận đến mức tim đập mạnh, đi đến ngồi cạnh ông cụ, trừng mắt nhìn Tần Mạc: “Chuyện thành ra thế này, thì cậu với Tâm Đồng cũng nên dừng lại đi. Sau này, tránh xa cháu gái tôi ra!”

“Không được!” Tần Mạc cuống lên, vì đây chính là điều anh lo sợ nhất.

“Bà ơi, tất cả là do cháu sai. Cháu hứa sẽ không để chuyện như vậy xảy ra thêm lần nào nữa. Mẹ cháu, cháu sẽ cố gắng khuyên nhủ và kiểm soát. Cháu biết bà thương Tâm Đồng, bà có trách phạt gì thì đổ hết lên cháu cũng được, bà cứ đánh cháu một trận nếu bà muốn. Nhưng xin bà đừng bắt cháu chia tay với cô ấy.”

Tình cảm của Tần Mạc dành cho Lý Tâm Đồng không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên, mà là từ từ mà sâu đậm. Càng ở bên nhau, anh càng không thể rời xa cô. Anh thật lòng muốn cùng cô kết hôn, sinh con, có một mái ấm nhỏ.

Bà cụ hừ lạnh: “Cậu nói có thể kiểm soát mẹ mình à? Bà ta là mẹ ruột cậu đấy, cậu nói một câu là bà ta nghe chắc?”

“Tôi đã nghe danh Diêu Văn Tích lâu rồi, người đàn bà vừa hung dữ, vừa khó sống chung, đúng là kiểu mẹ chồng chẳng ai muốn dây vào. Ngay từ đầu tôi đã không đồng ý cho Tâm Đồng quen cậu, nếu không phải vì con bé quá thích cậu thì tôi đã ngăn từ sớm.”

“Giờ thì sao? Tự dưng bị đánh trọng thương, còn bị đưa đến bệnh viện nói là có thai rồi đòi ép phá? Mẹ cậu làm phu nhân Tần gia kiểu gì vậy? Không những vô lý, tàn nhẫn, mà còn ngu xuẩn đến mức không thể chấp nhận!”

Tần Mạc cúi đầu, không dám phản bác, vì anh biết mẹ mình đã làm quá đáng thật.

“Cháu biết lỗi của mẹ cháu, cháu xin lỗi bà. Nhưng xin bà hãy tin cháu lần này, cháu nhất định sẽ bảo vệ Tâm Đồng. Từ nay về sau, cô ấy sẽ không còn bị mẹ cháu bắt nạt nữa. Xin bà cho cháu một cơ hội.”

“Tôi dựa vào đâu để tin cậu? Đó là mẹ cậu đấy, cậu nói không thì bà ta không làm chắc?”

“Cậu…”

“Được rồi!” Bà cụ đang chuẩn bị nổi giận thì ông cụ Lý lên tiếng cắt lời. Ông ngăn vợ lại, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào Tần Mạc.

“Tần Mạc, cậu nói như vậy chứng tỏ vẫn còn biết suy nghĩ, biết đúng sai. Nếu thật lòng muốn bảo vệ Tâm Đồng khỏi mẹ cậu, vậy hãy nói rõ cho tôi biết, cậu định làm thế nào để bảo đảm điều đó?”

Tần Mạc nhìn ông cụ, mím môi không đáp.

Ông cụ Lý đợi một lúc, rồi thất vọng lắc đầu: “Chuyện này không chỉ nói vài câu là xong. Nếu cậu không thể chứng minh điều mình nói, thì thôi, cậu về đi!”

Tần Mạc vội vàng nói: “Ông ơi, có những chuyện thật sự khó nói rõ... Nhưng cháu thừa nhận lần này mẹ cháu đã làm sai, còn vô cùng hồ đồ nữa. Bà ấy không biết rõ thân phận của Tâm Đồng mà đã vội vàng hành động như vậy, đó là điều cực kỳ nguy hiểm.”

“Nếu cứ như vậy, sau này bà ấy sẽ đắc tội với rất nhiều người, gây thêm nhiều sai lầm nghiêm trọng hơn, thậm chí liên lụy đến cả gia đình.”

“Cháu vẫn là người của Tần gia, là con trai cả dòng chính. Cháu nhất định sẽ có cách kiềm chế được mẹ cháu.”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1076: Chương 1076



Lần này, ông cụ Lý khựng lại, ánh mắt có phần bất ngờ khi nhìn chàng trai trẻ trước mặt.

Tuổi cậu ta còn trẻ, bề ngoài trông hiền hòa lễ độ, phong thái nho nhã, nhưng ông cụ biết rất rõ thân phận thật sự của Tần Mạc. Thậm chí, sau khi cháu gái ông bắt đầu quen Tần Mạc, ông còn âm thầm tìm hiểu thêm về đứa trẻ này.

Cậu ta từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, thuộc dạng bệnh nặng đến mức khó qua khỏi, trong nhà lại có một người em trai cùng cha khác mẹ luôn rình rập vị trí của cậu ta. Nói cho cùng, so với Lý gia, Tần Mạc lớn lên trong một môi trường đầy đấu đá, toan tính. Chính vì thế, ban đầu ông cụ Lý thật sự không mấy hài lòng.

Cháu gái ông là bảo bối của cả Lý gia. Gia đình ông sống không quá trọng lợi, chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng hôn nhân của cháu gái để đổi lấy điều gì. Chỉ cần cháu gái sống hạnh phúc, vậy là đủ.

Vì thế, Lý gia luôn ưu tiên những gia đình có nền tảng đơn giản, không quá phức tạp.

Nhưng sau một thời gian quan sát, ông thấy Tần Mạc là đứa trẻ không tệ, mà cháu gái thì lại yêu cậu ta tha thiết, nên Lý gia cũng không phản đối nữa.

Lần này chuyện Diêu Văn Tích gây ra thật sự đã chạm đến giới hạn chịu đựng của Lý gia. Ông cụ muốn xem Tần Mạc xử lý ra sao, không ngờ cậu ta lại nói ra được những lời như vậy.

Những lời cậu ta nói… ẩn chứa quá nhiều thông tin.

Với hoàn cảnh của Tần gia, nếu Diêu Văn Tích muốn giữ được vị trí của mình, thực sự cũng chỉ có thể dựa vào Tần Mạc.

Trong các gia tộc lớn, lớp trẻ có thể đôi lúc bốc đồng, nhưng bậc trưởng bối thì tuyệt đối không được phép hành xử cảm tính. Một khi làm vậy, hậu quả có thể là tai họa cho cả gia tộc.

Giống như lần này, nếu không phải nể mặt Tần Mạc, Lý gia hoàn toàn có thể biến chuyện này thành xung đột giữa hai đại gia tộc. Khi ấy, Tần gia chắc chắn sẽ gặp họa.

Vì thế, là người trong gia tộc, cần phải biết kiềm chế những người hành xử bốc đồng. Bằng không, hậu họa khó lường.

Lý lẽ này, người bình thường chưa chắc hiểu. Họ cho rằng bảo vệ người thân là điều đương nhiên, là bản năng. Nhưng điều khiến ông cụ bất ngờ là, Tần Mạc còn trẻ như vậy lại hiểu rõ chuyện này đến thế.

Ông nhìn cậu, nghiêm túc hỏi: “Cháu chắc chứ? Tần Mạc, dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của cháu. Từ nhỏ cháu bệnh tật, bà ta luôn ở bên chăm sóc. Bà ta cố gắng như thế, một phần cũng là để cho cháu có hậu thuẫn vững vàng hơn. Một người mẹ như vậy, cháu nỡ lòng sao?”

Tần Mạc bình tĩnh đáp: “Bà ấy là mẹ cháu, điều đó không sai. Cháu sẽ hiếu thuận, nhưng hiếu thuận không có nghĩa là nuông chiều. Cháu không thể để bà ấy tùy tiện làm tổn thương người bên cạnh cháu. Nếu cứ để tình trạng đó kéo dài, không chỉ bất lợi cho cháu, cho người cháu yêu, mà ngay cả với chính bà ấy, cũng chẳng tốt đẹp gì.”

Ông cụ Lý nhìn chăm chăm vào cậu hồi lâu rồi mới nói: “Có những chuyện, không thể chỉ nói bằng miệng là xong.”

Tần Mạc lập tức đáp: “Nếu cháu làm được, ông có thể tha thứ cho cháu lần này không? Ông sẽ không phản đối chuyện cháu và Tâm Đồng nữa?”

Ông cụ bật cười nhẹ: “Nếu cháu thật sự làm được, thì ông không có lý do gì để ngăn cản. Chỉ cần Tâm Đồng bằng lòng, ông không có ý kiến.”

Tần Mạc vui mừng khôn xiết: “Cháu cảm ơn ông!”

Bà cụ Lý đứng bên cạnh ngẩn người, không thể tin nổi nhìn chồng mình: “Ông già…!”

Ông cụ giơ tay ngăn vợ lại, rồi quay sang nói với Tần Mạc: “Tâm Đồng đang nghỉ ngơi trên lầu, cháu muốn thì lên thăm nó đi. Nhưng… nhớ cho kỹ lời cháu nói hôm nay. Nếu sau này ông không thấy hành động cụ thể, đừng trách ông đích thân ra tay ngăn cản.”

Tần Mạc vội vàng cúi đầu cảm ơn hai ông bà rồi chạy lên lầu tìm Lý Tâm Đồng.

Vừa thấy cậu chạy lên, bà cụ Lý liền mất bình tĩnh: “Ông làm cái gì vậy? Sao dễ dàng tha thứ cho nó như thế? Dựa vào đâu chứ? Làm vậy sau này nó lại càng xem thường Tâm Đồng!”

Ông cụ hừ lạnh: “Cháu gái Lý gia ta, thật sự không phải ai muốn xem thường là có thể xem thường được!”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1077: Chương 1077



Ông cụ Lý nói với bà cụ: “Bà đừng vội. Tâm Đồng là cháu gái tôi, tôi lại không thương nó chắc? Có điều, thằng nhóc Tần Mạc này… nhìn kỹ thì đúng là có điểm không giống người thường. Nếu nó thật sự làm được như lời nói, thì để Tâm Đồng gả cho nó chưa chắc đã là chuyện xấu.”

“Bảo vật vô giá thì dễ tìm, chàng trai có tình thì khó gặp. Cả đời con gái, lấy được người đàn ông tốt, hạnh phúc sẽ theo đó mà tăng lên không ngừng. Tâm Đồng nhà ta cái gì cũng có, muốn gì nhà mẹ đẻ cũng có thể cho nó, duy chỉ có một người chồng tốt… Cái đó, chúng ta không thể thay nó lựa chọn được.”

“Tôi cũng hy vọng con bé sẽ gặp được một gia đình đơn giản, ba mẹ chồng hiểu lý lẽ, chồng yêu thương. Nhưng kiểu nhà như vậy… dễ kiếm lắm sao? Nếu đã không thể có được tất cả, thì với Tâm Đồng mà nói, có được một người chồng biết điều, hiểu chuyện, chính là điều quan trọng nhất.”

“Ba mẹ chồng có khó đến đâu, Lý gia chúng ta cũng thừa sức đối phó.”

Bà cụ nghe xong, gật đầu: “Ông nói cũng có lý… Nhưng sao ông biết Tần Mạc là người biết điều, hiểu chuyện?”

Ông cụ bật cười: “Bà yên tâm đi. Nếu nó thật sự làm được như lời đã nói hôm nay, vậy thì chứng tỏ, nó không phải hạng tầm thường, xứng đáng là con trai trưởng dòng chính Tần gia.”

Bà cụ Lý sửng sốt.

Ông cụ Lý nói tiếp, nụ cười nhạt lướt qua: “Trước đây Diêu Văn Tích cũng không gây ra chuyện gì lớn ở Giang Châu. Nhưng hai năm nay ở đế đô, liên tục va vấp, bị đả kích, đầu óc chắc cũng bị ảnh hưởng không nhẹ. Bà nhìn lại bà ta bây giờ đi, còn đâu dáng vẻ tiểu thư danh môn quý tộc? Một người đàn bà như thế, sớm muộn gì cũng mang họa cho cả gia tộc. Mà người đầu tiên gánh tai họa, chính là con trai ruột của bà ta, Tần Mạc.”

“Nó giờ đã trưởng thành, sắp lập gia đình, tương lai sẽ có vợ con. Một khi bản thân gặp họa, thì đồng nghĩa với việc vợ con nó cũng sẽ chịu liên lụy. Nếu Tần Mạc còn muốn đứng vững trong xã hội này, muốn bảo vệ được gia đình nhỏ của mình, thì bắt buộc phải khống chế được người mẹ kia. Nếu không, sớm muộn gì Tần gia cũng sẽ bị bà ta kéo xuống.”

“Lần này, nếu không phải vì nể mặt Tần Mạc, Lý gia chúng ta chắc chắn đã tính sổ với Tần gia rồi. Nếu Lý gia muốn nhắm vào Tần Lập Vinh, không đến mức hủy diệt, nhưng làm ông ta thiệt hại nặng nề thì vẫn dễ như trở bàn tay. Khi đó, Tần Lập Vinh chắc chắn sẽ phế bỏ quyền thừa kế của đứa con trưởng này.”

Bà cụ hoảng hốt: “Ông… ông đang nói là… Tần Mạc sau này sẽ phải… kiềm chế mẹ mình, thậm chí… đối đầu với bà ta sao?”

Trong lòng bà cụ còn một suy nghĩ chưa dám nói ra, thậm chí là khống chế, chèn áp Diêu Văn Tích.

Ông cụ Lý hừ lạnh: “Nếu nó không làm được, thì đời này của nó coi như bỏ. Mãi mãi bị Diêu Văn Tích nắm trong lòng bàn tay, chẳng bao giờ ngóc đầu lên nổi.”



Đây là lần đầu tiên Tần Mạc đến Lý gia, nên anh không biết phòng của Lý Tâm Đồng ở đâu, phải nhờ người hầu dẫn đường.

Vừa bước vào phòng, đập vào mắt là căn phòng ngập tràn hơi thở công chúa: ấm áp, tinh tế, điểm xuyết chút sắc hồng nhẹ nhàng. Tiểu công chúa của Lý gia, từ nhỏ đã được chiều chuộng, những gì tốt nhất đều dành cho cô.

Tần Mạc đi đến bên giường, nhìn Lý Tâm Đồng đang nằm yên trên đó. Cô nhắm mắt, đã thiếp đi, nhưng những vết thương trên mặt vẫn còn rõ ràng, nghiêm trọng đến không nỡ nhìn.

Anh quen cô bao lâu nay, chưa từng thấy cô thảm hại thế này.

Gương mặt sưng đỏ, đặc biệt là những vết cào sâu do móng tay để lại, nổi bật trên làn da trắng nõn. Một cô gái xinh đẹp như vậy, lúc này chẳng khác nào bị hủy hoại dung nhan.

Tần Mạc không kìm được, lại nhớ đến khoảnh khắc trong bệnh viện: cô ôm bụng, tay run rẩy vì đau…

Nếu trong bụng cô thật sự có con của anh… thì bây giờ…

Lý Tâm Đồng ngủ không yên, khẽ xoay người. Tần Mạc sợ làm cô tỉnh giấc, vội vàng lùi lại, nhưng vẫn không tránh được.

Cô khẽ mở mắt.

“...Tâm Đồng…”

Thấy cô tỉnh lại, Tần Mạc không kìm được, khẽ gọi một tiếng.
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1078: Chương 1078



Lý Tâm Đồng tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy Tần Mạc đang ngồi bên mép giường. Cô ngây người mất một hai giây, rồi mới dần xác định đây không phải là mơ.

Không biết nên nói gì, bao ấm ức lập tức dâng trào, nước mắt cứ thế không kìm được tuôn rơi.

Thấy cô co người lại, như muốn thu mình lại vì tủi thân, Tần Mạc xót xa đến mức đưa chăn bọc lấy cô, cúi người nhẹ nhàng lại gần: “Đồng Đồng… xin lỗi em! Xin lỗi! Là anh không tốt, anh không bảo vệ được em!”

“Em đừng sợ, sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa, được không?”

Lý Tâm Đồng không nói gì, chỉ ôm lấy anh mà khóc. Cô khóc một lúc lâu, mới nghẹn ngào thốt ra: “Đau bụng…”

Tần Mạc biết cô bị đánh vào bụng, nhưng đến giờ vẫn chưa kịp kiểm tra kỹ. Nghe vậy, cậu vội xem tình hình.

Vừa kéo chăn ra, Lý Tâm Đồng nhẹ nâng vạt áo rộng, lộ ra phần bụng bị bầm tím.

Da cô vốn trắng, nên những mảng tím bầm càng nổi bật, trông mà nhói lòng.

Tay Tần Mạc run lên, không dám chạm vào vết thương.

Nghiêm trọng đến mức này, ra tay phải mạnh đến thế nào?

“Bà ấy đấm em mấy cái, rồi không cam lòng, còn dùng đầu gối thúc vào. Những vết tím này là do lúc bóp và vặn để lại.” Cô bình thản kể, như thể đã cạn kiệt sức lực để oán trách.

Tần Mạc đau lòng đến nghẹt thở. Khi đó mẹ anh rõ ràng còn tưởng rằng trong bụng cô có cháu mình…

Anh nhẹ nhàng kéo áo lại cho cô, đắp chăn cẩn thận, cúi đầu ôm lấy cô vào lòng.

“Ngoan nào! Sau này tuyệt đối không có chuyện như thế nữa. Là lỗi của anh, anh thề sẽ bảo vệ em thật tốt. Anh đảm bảo, tuyệt đối không để ai tổn thương em nữa. Cho anh thêm một cơ hội… được không?”

Lý Tâm Đồng cũng thấy uất ức.

Tình cảm giữa cô và Tần Mạc vẫn luôn rất tốt, phải nói là, trước khi chuyện này xảy ra, Tần Mạc luôn là bạn trai lý tưởng nhất trong lòng cô, mọi thứ cậu làm đều hoàn hảo. Chuyện lần này đến quá đột ngột, khiến cô đến giờ vẫn chưa biết phải ứng phó thế nào.

Nhưng… cô vẫn yêu anh. Không nỡ rời xa.

Tần Mạc cứ thế ở lại trong phòng, dỗ cô ngủ.



Cùng lúc đó, dưới lầu, mẹ Lý Tâm Đồng cùng hai nàng dâu của Lý gia cũng trở về.

Vừa thấy họ, bà cụ Lý hỏi: “Thế nào rồi?”

“Trút được cơn tức trong lòng!” Mẹ Lý hạ giọng đáp.

Bà cụ không hỏi thêm, chỉ nói một câu: “Đợi một lát!”

Nói rồi liền vào phòng, một lúc sau mang ra hai chiếc hộp nhỏ, đưa cho mỗi đứa cháu dâu một hộp.

“Các con vất vả rồi, về phòng nghỉ đi!”

Hai nàng dâu vui mừng nhận lấy: “Cảm ơn bà nội!”

Về đến phòng, vừa mở ra, hai người đều sững sờ, bên trong là một chiếc vòng ngọc tuyệt đẹp.

Trong suốt long lanh, nước ngọc dồi dào!

Nhìn màu sắc và chất ngọc, ước chừng trị giá khoảng sáu trăm ngàn.

Cả hai người đều kích động không thôi!

Quả nhiên bà cụ là người có của cải tích lũy sâu dày!

Đây chắc chắn là món đồ gia truyền.

Có ông cụ Lý ra mặt giữ vững cục diện, mẹ Lý tuy biết Tần Mạc đang ở đây, nhưng không lên phòng con gái, chỉ lặng lẽ về phòng mình. Bà không muốn nhìn thấy Tần Mạc.

Sau khi dỗ cho Lý Tâm Đồng ngủ yên, Tần Mạc xuống lầu, chỉ thấy ông cụ Lý đang ngồi một mình trên ghế sofa.

Ông cụ Lý nói: “Mẹ của Tâm Đồng trước đó đi tìm mẹ cậu tính sổ rồi. Cụ thể thế nào tôi không hỏi, nhưng nó vừa mới về lúc nãy, không muốn nhìn mặt cậu nên đã vào phòng nghỉ.”

Tần Mạc khựng lại.

Ông cụ lại nói: “Tần Mạc, mẹ của Tâm Đồng xử lý mẹ cậu thế nào tôi không rõ. Nhưng tính cách của nó không dễ chịu đâu. Mà Tâm Đồng lại là bảo bối của nó, tôi đoán lần này mẹ cậu chắc chắn thiệt thòi.”

“Cậu nên về xem xét tình hình đi. Rốt cuộc phải chọn thế nào, tự cậu quyết định.”

“Tôi vẫn giữ nguyên lời đã nói: chỉ cần cậu thật sự làm được những gì đã hứa, tôi sẽ không ngăn cản cậu và Tâm Đồng. Ở Lý gia này, tôi vẫn còn có tiếng nói.”

“Tất nhiên, nếu cậu không muốn tiếp tục với Tâm Đồng nữa thì cháu gái Lý gia tôi cũng chẳng cần phải níu kéo!”
 
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời
Chương 1079: Chương 1079



Tần Mạc vừa rời khỏi Lý gia chưa được bao xa, điện thoại đã vang lên, là mẹ anh - Diêu Văn Tích gọi đến.

Tần Mạc đã đoán trước được chuyện gì sắp xảy ra.

Vừa bắt máy, lập tức nghe thấy tiếng hét gần như phát điên của Diêu Văn Tích vọng ra.

Tuy trước đó mẹ của Lý Tâm Đồng đã nói cho bà ta biết thân phận của Lý Tâm Đồng không hề tầm thường, nhưng lúc này, Diêu Văn Tích đã chẳng còn tâm trí nào để cân nhắc điều đó. Bà ta chỉ biết mình vừa phải chịu một nỗi nhục chưa từng có, mà người ra tay lại là mẹ của con “con hồ ly tinh” kia!

Tần Mạc nghiêng điện thoại ra xa một chút, giọng chói tai kia mới dịu xuống đôi phần. Đến khi anh tới bệnh viện, Diêu Văn Tích vẫn còn đang bôi thuốc trên mặt mũi, vừa thấy anh liền phát điên.

Tần Mạc chỉ đứng đó, lạnh lùng nhìn bà ta như thể đang nhìn một người xa lạ đang mất kiểm soát.

Đến khi Diêu Văn Tích phát tiết xong, thở hồng hộc vì mệt, bà ta mới phát hiện từ đầu đến cuối Tần Mạc không nói một lời nào.

“Sao con không nói gì? Đến nước này rồi mà con còn bênh cái con tiện nhân đó à?!”

Tần Mạc đứng cạnh giường bệnh, giọng bình tĩnh đến mức lạnh lẽo: “Mẹ à, mẹ bây giờ chẳng còn chút dáng vẻ nào của thiên kim Diêu gia năm xưa nữa. Càng không giống phu nhân của chủ tịch tỉnh Giang Nam. Con gần như… không nhận ra mẹ nữa rồi.”

Diêu Văn Tích sững người, rồi sắc mặt lập tức trở nên dữ tợn: “Mẹ bị đánh thành thế này mà con lại không có một chút phản ứng nào?! Lại còn bảo không nhận ra mẹ?! Mẹ bị người ta làm nhục thế này, chẳng lẽ còn muốn mẹ giữ bình tĩnh sao?!”

Tần Mạc: “Vậy mẹ muốn con làm gì?”

“Lập tức chia tay con tiện nhân kia, nghĩ cách khiến nó bị trường học tẩy chay! Còn bà già Lý gia kia thì nhất định phải…”

“Không thể nào.” Tần Mạc ngắt lời, ánh mắt lạnh băng: “Con sẽ không chia tay Đồng Đồng.”

Diêu Văn Tích lập tức phát điên: “Dựa vào cái gì?! Con mà cũng bị cô ta mê hoặc đến mất lý trí như vậy sao?! Cô ta khiến mẹ con ra nông nỗi này, mà con còn muốn ở bên cô ta?! Con hồ ly tinh đó nó đã cho con…”

“Đủ rồi!” Tần Mạc quát lên, mắt long lên dữ dội: “Đồng Đồng vô tội! Là mẹ chủ động đến gây chuyện trước! Tại sao con lại phải chia tay cô ấy? Còn Lý gia, mẹ có bản lĩnh thì đi mà tìm ba con, ông ấy không nói gì sao?”

Diêu Văn Tích nghẹn họng!

Bà ta tất nhiên là đã nói với Tần Lập Vinh, nhưng ông ta chẳng những không bênh vực bà ta, mà còn bảo chỉ là mâu thuẫn nhỏ, không đáng chấp nhặt, còn nghiêm cấm bà ta gây chuyện với Lý gia.

“Mẹ đánh con gái nhà người ta, bị họ đánh lại là điều hiển nhiên!”

Khóe miệng Tần Mạc nhếch lên, nở một nụ cười lạnh và đầy mỉa mai: “Ba không phản ứng gì đúng không? Con nói cho mẹ biết, Lý gia không hề đơn giản như mẹ tưởng. Đó là danh môn thế gia của Đế Đô, nền tảng còn vững chắc hơn cả Tần gia. Tuy chưa vươn tới đỉnh cao quyền lực, nhưng tuyệt đối không kém cạnh.”

“Đồng Đồng là cháu gái ruột duy nhất đời thứ ba của Lý gia, từ nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay. Mẹ ngang nhiên tới đánh cô ấy thành ra nông nỗi này, mà nhà họ chỉ tìm mẹ tính sổ chứ không tìm đến ba, mẹ nghĩ vì sao? Đó là nể mặt con!”

Diêu Văn Tích cắn răng!

Tần Mạc cười nhạt: “Mẹ cũng đâu phải mới tới Đế Đô, chắc mẹ biết rõ: ở nơi này, nếu ai đó thật sự muốn ‘xử’ mẹ, dễ như trở bàn tay.”

“Nơi này là Đế Đô, nơi tập trung các thế gia đại tộc, không phải Giang Châu nhỏ bé mà mẹ từng có thể một tay che trời. Dù Lý gia chưa đứng ở đỉnh cao trong giới quyền quý, nhưng tuyệt đối không e sợ Tần gia. Con nghĩ chắc ba cũng không can thiệp vào chuyện này đúng không? Đó chẳng phải là lý do quá rõ ràng rồi sao?”

Diêu Văn Tích tức đến run người: “Chẳng lẽ cứ để yên như thế này sao?!”
 
Back
Top