Màn đêm ở Veridia City chẳng bao giờ chịu ngủ yên.
Nó như một tấm áo choàng nhung cũ kỹ, sờn rách đến thảm hại, hờ hững che đậy những góc khuất nơi thực tại méo mó đến khó tin.
Ở đây, tiếng gầm gào của lũ động cơ diesel cổ lỗ sĩ không hiểu sao lại có thể hòa quyện một cách kỳ quái với những lời thì thầm ma mị của vô số câu thần chú từ thuở nào không rõ.
Bóng của những tòa nhà chọc trời gỉ sét, xiêu vẹo như muốn đổ sập, cứ thế đổ dài lên những con hẻm mà ngay cả lũ chuột cống to bằng con mèo rừng cũng phải ba chân bốn cẳng mỗi khi lỡ bước chân vào.Đây là Hỗn Giới.
Người ta gọi nó như vậy.
Một bản giao hưởng điên cuồng, chắp vá từ vô vàn mảnh vỡ vũ trụ, cứ thế va vào nhau, chồng lên nhau, đan xen vào nhau mà thành.
Một thực tại hỗn độn đến mức phi lý.
Nơi mà hiểm nguy không tên rình rập ở mỗi góc tối, nhưng cũng chẳng thiếu những điều kỳ diệu dị dạng đến không tưởng.Ấy thế mà, vào một đêm không trăng chẳng chút sao nào, giữa tiếng còi xe cứu hỏa lạc lõng hú vang từ một vụ nổ chẳng ai rõ nguyên nhân ở Khu Công Nghiệp Bỏ Hoang, và tiếng rao lanh lảnh đến chói tai của một gã bán "xúc xích thịt rồng" (thứ mà đến Thượng Đế cũng chẳng dám chắc có phải thịt rồng xịn hay không) ở Chợ Sắt Gỉ, một ánh sáng lạ bất thần xé toạc màn đêm.
Như một vết rách trên tấm phông nền thực tại, nó lóe lên rồi vụt tắt cũng nhanh như lúc xuất hiện, ngay trong con hẻm tối tăm và bẩn thỉu nhất của The Gutters – khu Cống Rãnh.
Đó cũng là lúc những tia nắng cuối cùng của một ngày dài lê thê ở Veridia City cố gắng níu kéo chút hơi tàn yếu ớt trên những nóc nhà xiêu vẹo, trông đến tội nghiệp.Trần Vũ tỉnh.Không phải là tỉnh giấc theo kiểu bình thường.
Mà là bị kéo ra khỏi một vực sâu vô thức nào đó bởi cơn đau đầu như có ai cầm búa tạ nện thẳng vào thái dương.
Cậu khẽ rên một tiếng, cổ họng khô khốc như sa mạc.
Mắt nặng trĩu, cố gắng lắm mới hé ra được một khe hẹp.
Ánh sáng lờ mờ, yếu ớt từ đâu đó hắt vào, đủ để Vũ nhận ra mình đang nằm sõng soài trên một cái gì đó lạnh lẽo, ẩm ướt.
Một thứ mùi hỗn tạp, kinh khủng – mùi rác rưởi lâu ngày, mùi ẩm mốc đặc trưng của những nơi không thấy ánh mặt trời, và cả mùi khét lẹt của thứ gì đó cháy dở – xộc thẳng vào mũi, khiến dạ dày cậu như thắt lại."
Đây... là cái quái gì thế này?"
Câu hỏi bật ra khỏi môi cậu, khàn đặc và yếu ớt.
Vũ cố gượng dậy, hai bàn tay bấu víu xuống nền đất nhớp nháp, lạnh ngắt.
Toàn thân ê ẩm, nhức buốt, đặc biệt là sau gáy và dọc sống lưng, cứ như thể cậu vừa bị ai đó tóm lấy rồi ném không thương tiếc từ một độ cao khó tưởng.
Bộ quần áo quen thuộc – chiếc áo phông in hình một tựa game yêu thích và chiếc quần jeans đã sờn gối – giờ nhàu nhĩ đến thảm hại, dính đầy bụi đất và một thứ chất lỏng gì đó sền sệt, màu nhờ nhờ, trông đến phát sợ.Vũ đảo mắt nhìn quanh, cố gắng định hình.
Một con hẻm hẹp, tối om.
Hai bên là những bức tường gạch lỗ chỗ, tróc lở, phủ kín những hình vẽ graffiti kỳ quái, những ký hiệu mà dù có căng mắt ra nhìn, cậu cũng chẳng tài nào hiểu nổi chúng có ý nghĩa gì.
Rác rưởi chất thành đống ở một góc, bốc lên thứ mùi mà có lẽ đến ruồi nhặng cũng phải chào thua.
Xa hơn một chút, nơi có chút ánh sáng le lói hắt vào, Vũ thấy lờ mờ những tòa nhà cao tầng, xiêu vẹo, kiến trúc thì thôi rồi, như một mớ hổ lốn được trộn lại từ đủ mọi phong cách trên đời.
Chẳng có chút gì quen thuộc.Hoàn toàn xa lạ.Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng Vũ, không phải cái lạnh của thời tiết.
Cậu run rẩy đưa tay sờ vào các túi quần, rồi túi áo.
Trống không.
Chiếc điện thoại vẫn còn đang trả góp, cái ví lép kẹp nhưng chứa cả thẻ sinh viên lẫn chút tiền tiêu vặt cuối tháng, chùm chìa khóa phòng trọ...
Tất cả, tất cả đều biến mất.
Chỉ còn lại bộ quần áo rách bươm trên người và một cảm giác trống rỗng, hoang hoải đến đáng sợ trong lồng ngực."
Không... không thể nào...
Chuyện gì đã xảy ra?"
Vũ lẩm bẩm, giọng lạc đi.
Cậu cố gắng lục tìm trong mớ ký ức hỗn độn.
Hình ảnh cuối cùng còn sót lại là cậu đang dí mặt vào màn hình máy tính, cố gắng gỡ gạc một trận game thua thảm hại sau một ngày dài lê thê ở giảng đường.
Sau đó thì sao?
Một cơn buồn ngủ không cưỡng lại được?
Hay là...Đầu óc cậu như một cuộn phim rối.
Không một manh mối, không một chút gợi nhớ.
Cứ như thể một phần cuộc đời cậu đã bị ai đó dùng kéo cắt phăng đi, không một lời báo trước.Đúng lúc ấy, một cảm giác lạ lùng, không thể diễn tả bằng lời, len lỏi vào tâm trí Vũ.
Nó không giống bất kỳ suy nghĩ nào cậu từng có.
Giống như một dòng điện ngầm, một sự "nhận biết" vô hình.
Một thứ gì đó bên trong cậu mách bảo rằng có điều không ổn ở phía cuối con hẻm, nơi bóng tối đặc quánh lại như mực Tàu.
Cậu cảm thấy toàn thân rã rời, như thể mọi chút sức lực cuối cùng đã bị rút cạn, và một nỗi hoang mang, sợ hãi đến nghẹt thở đang bóp nghẹt lấy lồng ngực.
Đồng thời, một ý niệm mơ hồ về việc "đánh giá" tình trạng của bản thân chợt nảy sinh, như thể cậu có thể "nhìn" thấy sự kiệt quệ và hoảng loạn của mình từ một góc độ khác, một góc độ nội tại."
Ảo giác?
Mình... mình bị ảo giác nặng rồi sao?"
Vũ lắc mạnh đầu, cố gắng xua đi những cảm giác kỳ quái đó.
Chắc chắn là do cú sốc, do cơn đau đầu chết tiệt này.Gràoooo...
Khẹc... khẹc...Một tiếng gầm gừ nhỏ, khàn đặc và đầy vẻ đe dọa vang lên từ chính cái hướng mà "trực giác" cậu vừa cảnh báo.Tim Vũ như bị ai đó bóp nghẹt.
Cậu nín thở, toàn thân căng cứng.
Từ trong bóng tối, hai đốm sáng màu vàng đục từ từ hiện ra, rồi đến một thân hình lông lá, bờm xờm, to một cách dị thường.
Nó phải lớn bằng một con mèo rừng trưởng thành, nếu không muốn nói là hơn.
Bộ răng nanh dài, nhọn hoắt của nó nhe ra, nước dãi đặc quánh chảy ròng ròng xuống bộ lông bẩn thỉu.
Đôi mắt vàng đục ấy nhìn Vũ chằm chằm, không một chút thiện cảm, chỉ có sự đói khát và hung tợn nguyên thủy.Nỗi sợ hãi như một dòng nước đá buốt giá dội thẳng vào từng tế bào trong cơ thể Vũ.
Chân tay cậu như bị đóng băng tại chỗ, hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng.
"Chạy!
Mày phải chạy ngay!" – lý trí gào thét trong tuyệt vọng, nhưng cơ thể cậu lại như một khúc gỗ, không tài nào nhúc nhích nổi.Con chuột đột biến – Vũ chỉ có thể tạm gọi nó như vậy – từ từ tiến lại gần.
Tiếng móng vuốt của nó cào trên nền gạch vỡ nghe ken két, từng tiếng một như nhát dao cứa vào màng nhĩ cậu.Trong khoảnh khắc mà sự sống và cái chết chỉ cách nhau một đường tơ, khi mùi hôi tanh của con quái vật đã xộc đến tận mũi, bàn tay Vũ theo một phản xạ mà chính cậu cũng không kiểm soát nổi, vớ lấy một vật gì đó nằm lăn lóc bên cạnh.
Một thanh gỗ mục, dài chừng nửa mét, sần sùi và ẩm ướt vì sương đêm.Không một giây suy nghĩ, không một chút tính toán.
Chỉ còn lại bản năng sinh tồn trần trụi nhất.
Vũ hét lên một tiếng không thành lời, một âm thanh nghẹn ngào của sự sợ hãi và tuyệt vọng, nhắm mắt nhắm mũi vung mạnh thanh gỗ về phía con quái vật đang lù lù tiến tới.VỤT!Một cú bổ trượt.
Thanh gỗ xé gió, chỉ cách cái đầu gớm ghiếc của con chuột vài phân không hơn không kém.Con chuột khựng lại một tích tắc, rồi dường như càng trở nên điên cuồng hơn.
Nó gầm lên một tiếng lớn hơn, bốn chân cào xuống đất, chuẩn bị cho một cú vồ chết chóc."
Chết tiệt rồi!"
Vũ nghiến răng, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy.
Cậu vung gậy một lần nữa.
Lần này, một cảm giác rất lạ, rất mơ hồ khẽ truyền qua cánh tay cậu.
Như thể có một lực đẩy vô hình nào đó, một sự "điều chỉnh" rất nhỏ trong quỹ đạo vung gậy.
Cậu không chắc chắn, nhưng dường như cú vung này có một chút gì đó "tròn trịa" và dứt khoát hơn.BỐP!Một tiếng động khô khốc vang lên.
Thanh gỗ đập trúng vào một bên sườn lông lá của con chuột.
Lực không quá mạnh, nhưng đủ để nó rú lên một tiếng "éc éc" đầy đau đớn rồi lùi lại vài bước, vẻ hung tợn trong đôi mắt vàng đục cũng giảm đi thấy rõ.Thấy có chút tác dụng, một tia hy vọng le lói, mong manh như sợi chỉ, chợt nhen nhóm trong lòng Vũ.
Cậu tiếp tục vung gậy, lần này có chủ đích hơn, cố gắng nhắm vào cái đầu lúc nào cũng lắc lư của con vật.
Những cú đánh vẫn còn rất vụng về, lóng ngóng, nhưng không còn là những cú vung loạn xạ, vô định như ban đầu nữa.
Cậu cảm nhận được một sự "kết nối" kỳ lạ với thanh gỗ, như thể nó không còn là một khúc củi vô tri, mà đã trở thành một phần nối dài của cánh tay mình, tuân theo ý muốn của mình một cách miễn cưỡng.Sau vài cú đánh trúng đích nữa, con chuột đột biến cuối cùng cũng phải thừa nhận rằng Vũ không phải là một con mồi dễ xơi như nó tưởng.
Nó rít lên một tiếng ken két đầy tức tối và căm hận, rồi quay đầu bỏ chạy, thân hình to lớn của nó nhanh chóng biến mất vào bóng tối cuối hẻm.Vũ thở hắt ra một hơi dài, hai chân mềm nhũn, khuỵu xuống nền đất lạnh.
Thanh gỗ rơi xuống kêu một tiếng "cạch" khô khốc.
Tim cậu vẫn đập thình thịch trong lồng ngực, như muốn nhảy xổ ra ngoài.
Toàn thân run lên bần bật, mồ hôi và có lẽ cả chút nước mắt vì sợ hãi cứ thế lăn dài trên má.
Cậu vừa đối mặt với tử thần và may mắn thoát được.Khi cơn hoảng loạn qua đi một chút, để lại một sự trống rỗng và mệt mỏi rã rời, Vũ run run nhặt lại thanh gỗ.
Cầm nó trong tay, cậu có một cảm giác rất khác lạ.
Như thể cậu vừa "thấm" được một điều gì đó về cách sử dụng nó, dù chẳng có ai chỉ dạy một lời.
Toàn thân cậu như muốn đổ sụp vì kiệt sức, nhưng một ý niệm mơ hồ về việc mình vừa "khám phá" ra một khả năng mới, một sự "tiến bộ" nào đó liên quan đến việc vung gậy, lại len lỏi trong tâm trí.
Cùng với đó, một hình ảnh như một vạch sáng mờ ảo, tượng trưng cho sự thành thục của cậu với thanh gỗ, dường như đã dài ra một chút trong "tầm nhìn nội tại" của Vũ, đủ để níu giữ chút tỉnh táo còn sót lại."
Cái quái gì... thực sự đang xảy ra với mình vậy?"
Vũ thì thào, giọng khản đặc.
Cậu nhìn chằm chằm vào thanh gỗ trên tay, rồi lại ngước mắt nhìn ra con hẻm tối om, nơi tử thần vừa lướt qua.Màn đêm ở Veridia City lúc này mới thực sự buông xuống, đặc quánh và nặng nề.
Cái lạnh bắt đầu thấm sâu vào từng thớ thịt, len lỏi vào tận xương tủy.
Cơn đói và khát cũng bắt đầu giày vò cái dạ dày trống rỗng của cậu một cách tàn nhẫn.
Vũ biết, cuộc chiến của cậu chỉ vừa mới bắt đầu.
Và đêm nay, chắc chắn sẽ là một đêm rất, rất dài.
Cậu phải tìm một nơi trú ẩn, bằng mọi giá, trước khi một con quái vật khác, hoặc một mối nguy hiểm nào đó còn tồi tệ hơn, tìm thấy cậu.Như một bóng ma vật vờ, Vũ lê bước qua những con hẻm chằng chịt của The Gutters.
Cậu cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, dù đầu óc vẫn còn ong ong và cơ thể thì rã rời.
Mọi giác quan của cậu căng ra như dây đàn.
Tai cậu lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất: tiếng gió hun hút rít qua những mái tôn thủng lỗ chỗ, tiếng nước thải rò rỉ nhỏ giọt đều đều từ một ống máng vỡ nát, tiếng cãi vã, chửi bới vẳng lại từ một căn nhà tồi tàn nào đó xa xa, và cả những tiếng gầm gừ khe khẽ, những tiếng bước chân không phải của con người lẩn khuất đâu đó trong bóng tối.
Mắt cậu cố gắng làm quen với bóng đêm dày đặc, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của một nơi có thể gọi là an toàn, dù chỉ là tạm thời.Hai lần cậu tưởng đã tìm được một góc yên thân.
Một lần là gầm cầu thang ọp ẹp của một tòa nhà trông có vẻ như đã bị bỏ hoang từ đời tám hoánh nào đó.
Nhưng khi vừa định chui vào, một thứ mùi khai nồng nặc đến khó thở, cùng với những dấu chân lạ hoắc, to một cách bất thường hằn trên lớp bụi dày đặc, khiến cậu rùng mình.
Cái "trực giác" kỳ lạ kia lại lên tiếng cảnh báo, và Vũ vội vàng lùi lại, tim đập thình thịch.
Lần thứ hai là một chiếc thùng phuy bằng kim loại rỗng tuếch nằm lăn lóc bên vệ đường.
Nhưng khi đến gần, cậu nghe thấy tiếng khò khè đều đều, nặng nhọc phát ra từ bên trong.
Không dám mạo hiểm thêm một lần nào nữa.Sau gần một giờ đồng hồ mò mẫm trong sợ hãi và tuyệt vọng, khi đôi chân đã mỏi nhừ và cái lạnh đã thấm đến tận xương, cuối cùng Vũ cũng tìm thấy một góc khuất có vẻ khả dĩ hơn cả.
Đó là một khoảng trống hẹp, chỉ vừa đủ một người lách vào, nằm giữa hai bức tường loang lổ của hai tòa nhà chung cư cũ nát.
Phía trên được che chắn bởi một tấm bạt rách tả tơi, có lẽ là của một người vô gia cư nào đó bỏ lại, tạo thành một cái "mái hiên" tạm bợ, xiêu vẹo.
Nơi này khá kín đáo, khuất gió, và ít nhất cũng không có mùi gì quá kinh khủng.Cậu thận trọng lách người vào, co ro lại như một con mèo con bị bỏ rơi, ôm chặt lấy thanh gỗ như ôm lấy phao cứu sinh duy nhất.
Cái đói, cái lạnh, nỗi sợ hãi vô hình và sự cô đơn đến cùng cực bao trùm lấy cậu, như muốn nghiền nát chút ý chí còn sót lại.
Vũ nhắm nghiền mắt, cố gắng không nghĩ đến những điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.
Hình ảnh về cuộc sống cũ, về căn phòng trọ tuy nhỏ nhưng ấm áp, về những trận game thâu đêm suốt sáng cùng đám bạn thân, thoáng qua trong tâm trí rồi lại tan biến như bong bóng xà phòng, để lại một nỗi buồn và sự tuyệt vọng sâu sắc đến nghẹt thở.
"Tại sao lại là mình?
Mình đã làm gì sai cơ chứ?"
Nhưng rồi, giữa những dòng suy nghĩ hỗn loạn, tuyệt vọng đó, một ý nghĩ khác, nhỏ bé nhưng ngoan cường, bắt đầu trỗi dậy từ sâu thẳm tâm hồn cậu.
"Phải sống!
Bằng mọi cách, phải sống sót ở cái nơi quái quỷ này!"
Đêm ở Veridia City dài như cả thế kỷ.
Vũ gần như không tài nào chợp mắt nổi.
Cậu lắng nghe mọi động tĩnh bên ngoài, từng tiếng lá xào xạc, từng tiếng chó sủa vu vơ, sẵn sàng bật dậy đối phó với bất cứ điều gì có thể xảy ra.
Và trong những khoảnh khắc hiếm hoi khi mí mắt nặng trĩu không thể cưỡng lại, những cảm giác kỳ lạ về sự "tiến bộ" của một vài hành động cậu đã làm, những "ý niệm" về các khả năng tiềm ẩn, lại hiện về trong tâm trí mệt mỏi của cậu, như những đốm sáng le lói trong đêm dài, những vạch sáng mờ ảo tượng trưng cho sự thành thục với việc ẩn nấp hay quan sát dường như cũng đang từ từ hình thành.Cuối cùng, khi những vệt sáng yếu ớt, nhờ nhờ của một buổi bình minh xám xịt, u ám bắt đầu len lỏi qua những khe hở của tấm bạt rách, Vũ mới dám thở phào một hơi thật dài, cảm giác như vừa trút được cả một tảng đá đè nặng trong lồng ngực.
Đêm đầu tiên, đêm kinh hoàng nhất ở cái thế giới xa lạ này, đã qua.
Cậu vẫn còn sống.Kiệt sức đến cùng cực, đói lả đến mức dạ dày như muốn tự ăn thịt chính mình, nhưng ý chí sinh tồn trong cậu dường như đã được tôi luyện qua một đêm dài đằng đẵng, trở nên chai sạn và ngoan cường hơn.
Cậu thận trọng ló đầu ra khỏi "tổ" của mình.
Thành phố Veridia đang từ từ "thức giấc" với những âm thanh hỗn tạp rất đặc trưng của nó: tiếng người nói lao xao, tiếng xe cộ kẽo kẹt từ xa, và cả những tiếng gào thét, chửi bới không rõ nguyên nhân vẳng lại từ một góc phố nào đó."
Tiếp theo... phải làm gì đây?"
Vũ tự hỏi, tay vẫn nắm chặt thanh gỗ, thứ vũ khí duy nhất và cũng là người bạn đồng hành bất đắc dĩ của cậu.
Cơn đói và khát giờ đây còn dữ dội hơn cả nỗi sợ hãi đã đeo bám cậu suốt đêm qua.
"Nước... thức ăn..."
Một quyết tâm sắt đá ánh lên trong đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ của cậu.
"Mình phải sống!
Nhất định phải sống sót ở cái nơi quái quỷ này!"