Ngựa, không biết có viết end truyện không.
Tôi lại đi ngược với số đông rồi.---
Bóng người mặc áo mưa lang thang vào con hẻm nhỏ.
Mắt anh ta nhìn vào thân thể gầy gò co ro một góc cạnh một số thùng xốp râỗng và thùng rác nhỏ.Anh nhìn chằm chằm người đó.
Quan sát người đó trong giây lát.
Người đó có mái tóc trắng xoã dài ngang vai.
Không nhìn thấy khuôn mặt người đó nhưng họ mặc áo sơ mi trắng bẩn thỉu và quần ngắn trắng cũng bẩn.Anh tiến lại gần họ nhìn họ co ro lại trước sự hiện của anh.
Họ không nhìn anh và có vẻ họ sợ anh.
Anh quỳ xuống ngang tầm nhìn của họ.
Anh mà đứng thì họ ngước nhìn như ngước nhìn trời vì chiều cao 193cm của anh.
Anh nhẹ nhàng nói, ít nhất là để họ không sợ anh thêm.?-" Ngươi làm gì ở đây vậy?"
-Họ co người lại, trông có vẻ cố thu người lại tránh tiếp xúc.?-" Tôi…
Tôi không có nơi để đi…"
-Anh khẽ nghiên đầu.?-" Không có nơi để đi?
Em chỉ một mình à?"
-Họ khẽ gật đầu.
Anh đoán họ không nói nhiều.Mc-" Ngươi tên gì?
Tôi là Mc."
- (Tôi quên bà tên thật của mc rồi nhưng điều đó không quan trọng.)Hita-" Hita, Hita Hoanalari."
-Họ nói trước khi ngước nhìn anh.
Khuôn mặt lưỡng tính, ưu nhìn, cặp mắt đỏ ngầu vô hồn.
Hm, anh thích cặp mắt đó.(Thích thì mang bé về ngắm.
Đừng giết con trai của tôi để lấy cặp mắt của ẻm là được.)Mc-" Hita?
Tên đẹp đó.
Rất hợp với ngươi."
Anh khẽ khen ngợi.(Giờ mới để ý hình như tạo hình con tôi hơi giống mc ở màu tóc và màu mắt thì phải?
Tuy mắt mc màu đỏ tươi và tóc mc màu xám.)Hita-" Cảm ơn, tôi nghĩ vậy…"
-Anh khẽ mỉm cười.
Anh suy nghĩ một lúc.
Liệu anh có thể mang họ về không?
Tuy là kẻ sát nhân tâm thần hàng loạt nhưng anh sẽ không phiền nếu có một người đồng hành.Mc-" Vậy là ngươi không có nơi để đu?"
-Họ gật đầu và tránh nhìn vào mắt anh.
Anh đoán họ ngại hoặc sợ.
Có thể cả hai hoặc cái khác.Mc-" Vậy ngươi có muốn sống với tôi không?
Ý tôi là ở cùng tôi, tôi sẽ chăm sóc cho ngươi."
-Họ lập tức nhìn anh khi anh vừa nói xong.
Họ nghiêng đầu tò mò.Hita-" Anh có chắc không?
Tôi không muốn làm phiền bất cứ ai."
-Lễ phép?
Có thể nói vậy.Mc-" Tôi chắc mà.
Dù sao tôi sống một mình, không ngại có bạn đồng hành đâu."
-Họ nhìn chằm chằm anh như thể đang tìm kiếm sự dối trá nào đó trong anh.
Anh nghĩ họ có vẻ cảnh giác với một yêu cầu có lợi cho họ và không có điều kiện.(Gặp tôi, tôi cũng nghi ngờ nữa.
Nghĩ sao có thằng lạ lại hỏi muốn sống cùng họ không.)Hita-" Nếu anh không phiền và vì tôi không có nơi nào để đi."
-Vậy là đồng ý?
Tốt, nếu không thì anh cũng sẽ vát họ về thôi. (Ủa, vậy hỏi chi?)Mc-" Được rồi, đứng dậy được không?
Chúng ta về nhà."
-Họ run rẩy đứng dậy.
Vẫn đứng được nhưng khá yếu.
Anh không suy nghĩ gì liên vát họ lên.
Họ cũng giật mình và khá chống cự nhưng rồi bỏ cuộc vì họ không chống lại anh nổi.Anh vát họ dọc theo con đường vắng vẻ trở lại căn họ của anh.
Bước vào nhà, điều đầu tiên anh cần làm là vát họ đi tắm.Anh không tắm cho họ đâu, anh chỉ vát họ vào nhà tắm rồi để họ tự xử.
Còn anh đi chuẩn bị quần áo khác cho họ.(Sao giống bỏ con giữa chợ vậy?)Thời gian trôi qua.
Họ tắm và cũng như thay đồ xong.
Ừ thì anh chả có đồ nào vừa người họ cả.
Đặc biệt là quần.
Nhưng may mắn kiểu gì anh tìm được quần nhỏ cũ mà anh vứt trong kẹt tủ.
Còn áo thì lấy cái nào táy áo không quá dài và không quá rộng, anh lấy đại cái thun và thêm áo hoodie đen anh treo tủ mà chả thèm đụng tới.(Sao đồ anh bỏ tủ mà chả thèm đụng tới vậy?
Anh nghĩ anh cao 193cm, còn bé nhà tôi có 168cm lúc nhỏ và 175cm lúc lớn chưa tính lúc nó mang giày cao gót.
Thì ẻm mặc quần áo anh bằng niềm tin à?)Anh nhìn tổng thể họ thì cũng tạm ổn rồi. (Ổn lồi lìa.)Mc-" Ngươi mặc thấy ổn chứ?
Nhân tiện tôi có thể hỏi tuổi ngươi không?"
-Họ nhìn tổng quan họ trước khi nhìn anh.
Đôi mắt vẫn vô hồn đó.Hita-" Đồ khá rộng nhưng nó sạch sẽ hơn.
Tôi thích nó.
Và tôi 15 tuổi."
-Anh có chút bất ngờ, nhìn nhỏ con vậy mà 15 tuổi? (Tại người ta là con lai.
Và đâu ai cũng cao to như anh đâu:'D?)Mc-" Được rồi, ngươi là nam hay nữ vậy?
Nếu không phiền tôi hỏi.
Và xin lỗi, tôi không thể phân biệt giới tính ngươi trên vẻ ngoài."
Họ nhìn anh nghiêng đầu khẽ.Hita-" Tôi là nam."
-Anh gật đầu, dù sao giới tính không quan trọng.Mc-" Được rồi, ăn gì không?"
-Mắt họ sáng lên khi anh hỏi.Hita-" Có."
-Anh mỉm cười nhẹ.Mc-" Vậy để tôi làm gì đó cho ngươi anh."
----
Thời gian trôi nhanh thật mới đó mà đã một năm trôi qua rồi.
Anh đã sống với họ, hơn một năm rồi…
Anh khá gắn kết với họ.
Suy cho cùng họ đã sống với anh khá lâu rồi mà.Và còn về việc anh giết người hàng loạt?
Không phải vấn đề với họ.
Anh dạy họ giết người?
Ừ thì anh làm vậy thật, anh còn chỉ cho họ chỗ để phi tan xác chết mà anh hay đến. (Dạy hư bé nhà tôi, anh ơi.
Bảo sao, sau này ẻm cầm cưa máy đi xuyên người ta.)Và đoán xem họ phản ứng như nào?
Họ tỏ rõ sự thích thú với điều đó.
Và việc họ cầm dao đi xuyên tạc ai vào bữa tối như hôm nay là chuyện bình thường như cơm bữa ý mà.(Bởi vậy anh mới mất bé nhà tôi đó^^.)Anh nhìn họ chuẩn bị đồ đạc ra ngoài tìm mục tiêu cho thú vui mà anh khơi dậy cho họ.Hita-" Tôi sẽ sớm quay lại thôi, đừng chờ cơm."
-Anh gật đầu khi nghe họ nói.Mc-" Cẩn thận"-Họ quay nhìn anh và nở nụ cười quỷ dị.
Anh chả biết họ học đâu ra nụ cười đó nữa.Hita-" Tôi biết rồi."
-Họ trả lời trước khi mở cữa bước ngoài.---
Anh nhìn đồng hồ treo trên tường đang chạy.
Hai tiếng, hai tiếng rồi.
Sao họ chưa quay lại?
Có chuyện gì xảy ra với họ à?
Họ bị bắt?
Không đúng nếu bị bắt thì đang lên báo đài rồi.
Họ cũng không dễ bị bắt.Anh cảm thấy lo lắng và bất an.
Hay sợ hãi?
Sợ họ gặp chuyện gì đó tồi tệ.
Sợ họ không quay lại nữa?
Sợ họ rời bỏ anh?
Anh cần tìm họ.Đây có phải là cảm giác sợ mất đi một người?
Mất đi người anh yêu thương?
Anh không biết.
Nhưng anh cần tìm họ.---
Mc-" Ngươi nói sẽ quay lại mà?
Sao lại biến mất vậy?"
-
Anh lẩm bẩm một cách thất thần.
Anh đã tìm rất nhiều nơi kể cả nơi mà anh và họ thường phi tan xác.
Mc-"Ta nhớ ngươi."
-
Anh lẩm bẩm dựa vào tường toà nhà bỏ hoang, cũng chính là nơi anh phi tan xác cùng họ.
---
21/12/2024