Tâm Linh [Homicipher] Yêu Lại Lần Nữa... (M!Mc X OC)

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
386799035-256-k664858.jpg

[Homicipher] Yêu Lại Lần Nữa... (M!Mc X Oc)
Tác giả: diepNguyen143
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

?-" Tôi sẽ sớm quay lại thôi, đừng chờ cơm."

-
?-" Cẩn thận"-
?-" Tôi biết rồi."

-
---
?-" Ngươi nói sẽ quay lại mà?

Sao lại biến mất vậy?"

-
?-"Ta nhớ ngươi."

-
---
?-" Ngươi đó?"

-
?-"Oh?

Người... mới?"

-
---
?-" Là ngươi?"

-
?-" Tôi... không... biết... anh... nói... gì."

-
---
?-" Yêu...?

Là gì...?

Không... hiểu."

-
?-" Tôi... dạy... em... yêu."

-
--- Tags: hitaauhomiciphermczooteam​
 
[Homicipher] Yêu Lại Lần Nữa... (M!Mc X Oc)
0.


Xin chào.

Tôi khuyên mọi người nên đọc mô tả trước sẽ đoán được một chút trước khi đọc truyện.

Nếu nhiều người ủng hộ sẽ chuyển thể sang truyện chat.Lưu ý: Male mc, Male mc x OC.

Mc nam, mc nam x nhận vật tôi tạo ra.

Vui lòng lưu ý trước khi đọc.Hình ảnh nhân vật

Vẽ không đẹp, chỉ có vậy thôi.

Nhân vật tôi là nam.Nếu có thể sẽ chỉnh sửa lại.
 
[Homicipher] Yêu Lại Lần Nữa... (M!Mc X Oc)
1.


Ngựa, không biết có viết end truyện không.

Tôi lại đi ngược với số đông rồi.---

Bóng người mặc áo mưa lang thang vào con hẻm nhỏ.

Mắt anh ta nhìn vào thân thể gầy gò co ro một góc cạnh một số thùng xốp râỗng và thùng rác nhỏ.Anh nhìn chằm chằm người đó.

Quan sát người đó trong giây lát.

Người đó có mái tóc trắng xoã dài ngang vai.

Không nhìn thấy khuôn mặt người đó nhưng họ mặc áo sơ mi trắng bẩn thỉu và quần ngắn trắng cũng bẩn.Anh tiến lại gần họ nhìn họ co ro lại trước sự hiện của anh.

Họ không nhìn anh và có vẻ họ sợ anh.

Anh quỳ xuống ngang tầm nhìn của họ.

Anh mà đứng thì họ ngước nhìn như ngước nhìn trời vì chiều cao 193cm của anh.

Anh nhẹ nhàng nói, ít nhất là để họ không sợ anh thêm.?-" Ngươi làm gì ở đây vậy?"

-Họ co người lại, trông có vẻ cố thu người lại tránh tiếp xúc.?-" Tôi…

Tôi không có nơi để đi…"

-Anh khẽ nghiên đầu.?-" Không có nơi để đi?

Em chỉ một mình à?"

-Họ khẽ gật đầu.

Anh đoán họ không nói nhiều.Mc-" Ngươi tên gì?

Tôi là Mc."

- (Tôi quên bà tên thật của mc rồi nhưng điều đó không quan trọng.)Hita-" Hita, Hita Hoanalari."

-Họ nói trước khi ngước nhìn anh.

Khuôn mặt lưỡng tính, ưu nhìn, cặp mắt đỏ ngầu vô hồn.

Hm, anh thích cặp mắt đó.(Thích thì mang bé về ngắm.

Đừng giết con trai của tôi để lấy cặp mắt của ẻm là được.)Mc-" Hita?

Tên đẹp đó.

Rất hợp với ngươi."

Anh khẽ khen ngợi.(Giờ mới để ý hình như tạo hình con tôi hơi giống mc ở màu tóc và màu mắt thì phải?

Tuy mắt mc màu đỏ tươi và tóc mc màu xám.)Hita-" Cảm ơn, tôi nghĩ vậy…"

-Anh khẽ mỉm cười.

Anh suy nghĩ một lúc.

Liệu anh có thể mang họ về không?

Tuy là kẻ sát nhân tâm thần hàng loạt nhưng anh sẽ không phiền nếu có một người đồng hành.Mc-" Vậy là ngươi không có nơi để đu?"

-Họ gật đầu và tránh nhìn vào mắt anh.

Anh đoán họ ngại hoặc sợ.

Có thể cả hai hoặc cái khác.Mc-" Vậy ngươi có muốn sống với tôi không?

Ý tôi là ở cùng tôi, tôi sẽ chăm sóc cho ngươi."

-Họ lập tức nhìn anh khi anh vừa nói xong.

Họ nghiêng đầu tò mò.Hita-" Anh có chắc không?

Tôi không muốn làm phiền bất cứ ai."

-Lễ phép?

Có thể nói vậy.Mc-" Tôi chắc mà.

Dù sao tôi sống một mình, không ngại có bạn đồng hành đâu."

-Họ nhìn chằm chằm anh như thể đang tìm kiếm sự dối trá nào đó trong anh.

Anh nghĩ họ có vẻ cảnh giác với một yêu cầu có lợi cho họ và không có điều kiện.(Gặp tôi, tôi cũng nghi ngờ nữa.

Nghĩ sao có thằng lạ lại hỏi muốn sống cùng họ không.)Hita-" Nếu anh không phiền và vì tôi không có nơi nào để đi."

-Vậy là đồng ý?

Tốt, nếu không thì anh cũng sẽ vát họ về thôi. (Ủa, vậy hỏi chi?)Mc-" Được rồi, đứng dậy được không?

Chúng ta về nhà."

-Họ run rẩy đứng dậy.

Vẫn đứng được nhưng khá yếu.

Anh không suy nghĩ gì liên vát họ lên.

Họ cũng giật mình và khá chống cự nhưng rồi bỏ cuộc vì họ không chống lại anh nổi.Anh vát họ dọc theo con đường vắng vẻ trở lại căn họ của anh.

Bước vào nhà, điều đầu tiên anh cần làm là vát họ đi tắm.Anh không tắm cho họ đâu, anh chỉ vát họ vào nhà tắm rồi để họ tự xử.

Còn anh đi chuẩn bị quần áo khác cho họ.(Sao giống bỏ con giữa chợ vậy?)Thời gian trôi qua.

Họ tắm và cũng như thay đồ xong.

Ừ thì anh chả có đồ nào vừa người họ cả.

Đặc biệt là quần.

Nhưng may mắn kiểu gì anh tìm được quần nhỏ cũ mà anh vứt trong kẹt tủ.

Còn áo thì lấy cái nào táy áo không quá dài và không quá rộng, anh lấy đại cái thun và thêm áo hoodie đen anh treo tủ mà chả thèm đụng tới.(Sao đồ anh bỏ tủ mà chả thèm đụng tới vậy?

Anh nghĩ anh cao 193cm, còn bé nhà tôi có 168cm lúc nhỏ và 175cm lúc lớn chưa tính lúc nó mang giày cao gót.

Thì ẻm mặc quần áo anh bằng niềm tin à?)Anh nhìn tổng thể họ thì cũng tạm ổn rồi. (Ổn lồi lìa.)Mc-" Ngươi mặc thấy ổn chứ?

Nhân tiện tôi có thể hỏi tuổi ngươi không?"

-Họ nhìn tổng quan họ trước khi nhìn anh.

Đôi mắt vẫn vô hồn đó.Hita-" Đồ khá rộng nhưng nó sạch sẽ hơn.

Tôi thích nó.

Và tôi 15 tuổi."

-Anh có chút bất ngờ, nhìn nhỏ con vậy mà 15 tuổi? (Tại người ta là con lai.

Và đâu ai cũng cao to như anh đâu:'D?)Mc-" Được rồi, ngươi là nam hay nữ vậy?

Nếu không phiền tôi hỏi.

Và xin lỗi, tôi không thể phân biệt giới tính ngươi trên vẻ ngoài."

Họ nhìn anh nghiêng đầu khẽ.Hita-" Tôi là nam."

-Anh gật đầu, dù sao giới tính không quan trọng.Mc-" Được rồi, ăn gì không?"

-Mắt họ sáng lên khi anh hỏi.Hita-" Có."

-Anh mỉm cười nhẹ.Mc-" Vậy để tôi làm gì đó cho ngươi anh."

----

Thời gian trôi nhanh thật mới đó mà đã một năm trôi qua rồi.

Anh đã sống với họ, hơn một năm rồi…

Anh khá gắn kết với họ.

Suy cho cùng họ đã sống với anh khá lâu rồi mà.Và còn về việc anh giết người hàng loạt?

Không phải vấn đề với họ.

Anh dạy họ giết người?

Ừ thì anh làm vậy thật, anh còn chỉ cho họ chỗ để phi tan xác chết mà anh hay đến. (Dạy hư bé nhà tôi, anh ơi.

Bảo sao, sau này ẻm cầm cưa máy đi xuyên người ta.)Và đoán xem họ phản ứng như nào?

Họ tỏ rõ sự thích thú với điều đó.

Và việc họ cầm dao đi xuyên tạc ai vào bữa tối như hôm nay là chuyện bình thường như cơm bữa ý mà.(Bởi vậy anh mới mất bé nhà tôi đó^^.)Anh nhìn họ chuẩn bị đồ đạc ra ngoài tìm mục tiêu cho thú vui mà anh khơi dậy cho họ.Hita-" Tôi sẽ sớm quay lại thôi, đừng chờ cơm."

-Anh gật đầu khi nghe họ nói.Mc-" Cẩn thận"-Họ quay nhìn anh và nở nụ cười quỷ dị.

Anh chả biết họ học đâu ra nụ cười đó nữa.Hita-" Tôi biết rồi."

-Họ trả lời trước khi mở cữa bước ngoài.---

Anh nhìn đồng hồ treo trên tường đang chạy.

Hai tiếng, hai tiếng rồi.

Sao họ chưa quay lại?

Có chuyện gì xảy ra với họ à?

Họ bị bắt?

Không đúng nếu bị bắt thì đang lên báo đài rồi.

Họ cũng không dễ bị bắt.Anh cảm thấy lo lắng và bất an.

Hay sợ hãi?

Sợ họ gặp chuyện gì đó tồi tệ.

Sợ họ không quay lại nữa?

Sợ họ rời bỏ anh?

Anh cần tìm họ.Đây có phải là cảm giác sợ mất đi một người?

Mất đi người anh yêu thương?

Anh không biết.

Nhưng anh cần tìm họ.---

Mc-" Ngươi nói sẽ quay lại mà?

Sao lại biến mất vậy?"

-

Anh lẩm bẩm một cách thất thần.

Anh đã tìm rất nhiều nơi kể cả nơi mà anh và họ thường phi tan xác.

Mc-"Ta nhớ ngươi."

-

Anh lẩm bẩm dựa vào tường toà nhà bỏ hoang, cũng chính là nơi anh phi tan xác cùng họ.

---

21/12/2024
 
[Homicipher] Yêu Lại Lần Nữa... (M!Mc X Oc)
2.


---Anh đang phi tan xác một ai đó hay là một nạn nhân đã chạy thoát của họ mà anh vô tình biết.

Anh kéo cái xác vào một góc trong toà nhà bỏ hoang.(Chứ không phải anh biết qua báo đài à?)Anh vẫn luôn tìm kiếm họ nhưng họ như thể biến mất khỏi thế giới này vậy.

Đã vài năm rồi, anh rất nhớ họ.

Anh cũng biết từ cái xác lạnh ngắt kia là họ đã thu tiêu bạn của tên đó.

Và chắc họ đã phi chứng cứ ở đây.Anh nhìn ngó xung quanh toà nhà bỏ hoang này.

Anh bắt đầu bước đi xung quanh toà nhà bỏ hoang này.

Anh tình cờ thấy một cái thang máy?

Kỳ lạ toà nhà này bỏ hoang lâu rồi.

Sao thang máy vẫn còn hoạt động?Anh tò mò bước vào và ừ anh chả nhớ sau đó sao nữa.---Anh lang thang trong hành lang cũ kĩ.

Anh không nhớ mình đã lang thang ở đây bao lâu nữa.

Anh không có ký ức gì trước đó.

Mr.

Crawling bò theo sau anh.

Anh ta có vẻ bám lấy anh.

Anh tiếp tục đi trước khi anh nhìn thấy bóng người vừa quen vừa lạ.

Nhưng lạ nhiều hơn quen.Người đó cao có lẽ do họ mang giày cao gót.

Cơ mà ở đây ai cũng cao mà.

Anh không rõ người đó nam hay nữ.Người đó mặc trên người bộ váy đen xẻ hai bên đùi và để lộ cả tấm lưng phía sau.

Tay trái người đó cầm một chiếc cưa máy dính máu, tay phải cầm một điếu thuốc lá.

Mái tóc trắng của họ đước vén sang một bên vai.

Lưng người đó lộ ra, có thể thấy lưng người đó bầm tím vài chỗ và hình xăm hoa hồng đen có cành gai dọc sống lưng người đó.Hình xăm đó vừa lạ vừa quen đối với anh.

Mr.

Crawling nhìn người đó không phản ứng gì.

Có lẽ họ không nguy hiểm như những vong hồn khác.Mc-" Ngươi đó?"

-?-"Oh?

Người... mới?"

-Người đó quay lại nhìn anh và nở nụ cười quỷ dị.

Tuy nó trong không thân thiện nhưng anh lại cảm thấy nó quen thuộc đến lạ thường.

Cặp mắt đỏ vô hồn đó cùng với khuôn mặt lương tính đó.

Rất quen thuộc với anh.Người quay người lại bước đến gần anh.

Người đó nhìn Mr.

Crawling và hơi cúi xuống vì anh ta ngồi còn người đó đứng.

Người đó lên tiếng nhẹ nhàng nói bằng ngôn ngữ của họ.?-" Nơi nào… anh… duy chuyển?"

-Mr.

Crawling-" Chúng tôi… tìm kiếm…

địa điểm… khác…"

-?-" Tìm kiếm…

địa điểm… khác…?

Hiểu rồi…"

-Người đó quay lại nhìn anh.

So với anh, dù mang giày cao gót người đó vẫn thấp hơn anh.(Anh 193cm, còn bé nhà tôi 175cm cộng thêm đôi giày cao gót thì cũng mới hơn 180cm một chút.)Ngưới đó nhìn lên anh một chút.

Nụ cười đó vẫn nở trên môi họ.?-" Xin chào…"

Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt họ.

Tâm trí anh hiện lên những ký ức về họ.

Anh đã gặp họ rồi sao?

Anh không biết.

Nhưng cảm giác quen thuộc không thể chối bỏ này thật mâu thuẫn.

Cả hình xăm trước đó anh nhìn thấy.

Thật sự là họ?

Anh buộc miệng nói.Mc-" Là ngươi?"

-Họ tò mò nhìn anh.

Có lẽ họ không nhận ra anh.?-" Tôi... không... biết... anh... nói... cái gì."

-Tim anh chùng xuống.

Cảm giác thất vọng này vừa quen vừa lạ đối với anh.Mc-" Em…

Hita…?"

-Họ nghiên đầu, đôi mắt đỏ rực và vô hồn nhìn thẳng vào mắt anh.Hita-" Anh… biết… tên… của tôi…?

Anh… từng… gặp… tôi…?"

-Anh cảm thấy thất vọng khi họ thực sự không nhớ ra anh.

Anh nhớ họ nhưng họ không nhớ anh.

Tuy vậy, gặp lại họ là điều may mắn đối với anh.

Và anh sẽ không để họ rời đi nữa.Mc-" Tôi… biết… em…"

-Họ nhìn tôi đầy vẻ nghi hoặc.Hita-" Sao… tôi… không… biết… anh…?"

-Anh biết họ sẽ hỏi nhưng anh vẫn cảm thấy buồn đôi chút.Mc-" Tôi… không… biết…"

-Họ không nói gì trong giây lát trước gật đầu và nở nụ cười quỷ dị của họ.Hita-" Hiểu rồi…"

-Anh nhìn nụ cười quen thuộc đó.

Bất giác mỉm cười.Mc-"Gặp… em… lần nữa…

Tôi… vui."

-Hita-" Anh… vui…?"

-Anh gật đầu.

Họ nhìn anh, nụ cười của họ vẫn nở trên môi.Hita-" Tôi… cũng… vui."

-Anh mỉm cười nhìn họ.

Anh thật sự muốn họ bên cạnh anh.

Không rời xa.

Anh không muốn mất họ lần nữa.Mc-" Em… duy chuyển… cùng… tôi, được…?"

-Họ nhìn tôi trước gật đầu và nhìn Mr.

Crawling rồi quay lại anh.Hita-" Được…"

-Họ bước sang một bên để anh dẫn đường.

Anh bước đi thỉnh thoảng nhìn lại họ và Mr.

Crawling.

Anh thấy họ đôi khi nói chuyện với anh ta.

Anh có thể nghe thoáng vài từ như đẹp, dễ thương.Anh thấy họ nói chuyện khá thân thiết với anh ta.

Có lẽ đã quen nhau từ trước.---Sau một lúc duy chuyển qua các hành lang và căn phòng.

Anh dừng lại nghỉ ngơi tại một căn phòng cụ thể.

Anh ngồi xuống giường và chìm trong suy nghĩ của anh.Họ nhìn anh không nói gì.

Họ đặt chiếc cưa máy dính máu đã khô xuống dựa vào góc phòng.

Họ ngồi xuống sàn cạnh Mr.

Crawling.Họ bình thản đưa tay xoa xoa đầu anh ta.

Anh ta cũng để họ làm gì thì làm.

Trong khi, anh chìm trong suy về những ký ức tua đi tua lại khoảng thời gian anh ở bên họ.

Và anh biết lý do tại sao anh ở đây…Phải, anh tìm họ.

Và giờ anh đã tìm được họ.

Nhưng họ không còn ký ức nào về anh…

Liệu anh có thể khiến họ nhớ lại không?

Hay bắt đầu lại từ đầu?

Để họ làm quen lại với anh…?

Anh không biết nhưng trước mắt phải giữ họ bên cạnh anh.---

Vẽ lại nhân vật Hita lần nữa.

Và có thể xem là ảnh chính thức của họ.

Dù sao thì cảm ơn đã đọc^^28/12/2024
 
Back
Top Bottom