[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
Hôm Nay Vạn Nhân Mê Đã Occ Chưa?
Thế Giới 1 - Tây Du Ký. Chương 40
Thế Giới 1 - Tây Du Ký. Chương 40
Giọng nói trầm thấp, mang theo từ tính, ẩn giấu vài phần nghi hoặc cùng lo lắng chính là Tôn Ngộ Không.Phó Trân Hồng cảm nhận được thân thể Đường Tăng khẽ khựng lại.
Y cong khóe môi, cổ tay trắng nõn mịn màng vắt lên cổ Đường Tăng, đầu vùi sâu vào lồng ngực nóng rực của hắn, cố ý hỏi:
"Làm sao vậy?"
Đường Tăng khẽ hé môi, vừa định trả lời thì cửa căn lều tranh đột nhiên bị một bàn tay từ bên ngoài đẩy mở.Tôn Ngộ Không không nhận được hồi đáp, lại nghĩ tới lời của quốc sư Chỉ Vân nên có chút nóng ruột, chẳng kịp suy xét nhiều liền trực tiếp đẩy cửa bước vào.Nhưng trước mắt hắn lại không phải cảnh huyết chiến như dự đoán, cũng chẳng phải không khí căng thẳng gươm tuốt cung giương.Trong căn phòng nhỏ hẹp, giấy cắt chữ hỷ đỏ dán trên cột nhà được ánh nến chiếu rõ ràng.
Trăng ngoài cửa sổ khép hờ hắt vào, hòa cùng ánh nến vàng ấm, tạo nên một tầng quầng sáng mờ ảo mập mờ ái muội.Khói hương nghi ngút, không khí phảng phất mùi xạ hương nhàn nhạt.Ánh mắt Tôn Ngộ Không rơi vào lớp màn the lụa đỏ nơi giường.Bên cạnh giường vương vãi y phục rối tung, trên giường, màn trướng đỏ buông xuống che khuất cảnh tượng bên trong, chỉ thấp thoáng thấy được hai bóng người đang ôm nhau.Tôn Ngộ Không nào phải kẻ ngây dại không hiểu sự đời.
Chỉ cần nhìn đống hỷ phục rối loạn, hai thân ảnh quấn quýt, mùi xạ hương thoang thoảng cũng đủ để hiểu trong căn phòng này vừa phát sinh chuyện gì.Sắc mặt hắn thoáng chốc trở nên khó coi, mày rậm sầm xuống, gương mặt tuấn tú phủ bóng u ám, đôi mắt lạnh lùng sắc bén như muốn xuyên thấu.Đường Tăng khoác trên người chiếc áo lót trắng, nhẹ vỗ lưng trần mịn màng của Phó Trân Hồng, đợi y buông tay rồi mới ngồi dậy.Hắn vén một góc màn, thẳng thắn đối diện ánh mắt Tôn Ngộ Không, mày khẽ nhíu, giọng không tán đồng:
"Ngộ Không, không gõ cửa đã xông vào phòng, là thất lễ."
Tôn Ngộ Không như nghe thấy chuyện nực cười, lạnh giọng mỉa mai:
"Ta thất chút lễ nghi này thì đã sao so với người phá giới?"
Nói xong, lòng hắn dâng vị chua xót.
Ngực bị đè nặng, nghẹn ngào khó thở như có tảng đá lớn chặn lại.Hắn bất giác nhớ tới giấc mơ của mình cái cảm giác kích thích khiến toàn thân run rẩy, vừa muốn trốn tránh lại vừa khao khát nhiều hơn.Nhưng giấc mơ chỉ là hư ảo, người trong mơ cũng chẳng thật.
Bạch Cốt tiểu yêu trong mộng vốn là hư ảnh, còn kẻ trên giường kia mới là thực tại.Chỉ nghĩ đến đây thôi, gương mặt Tôn Ngộ Không càng tối sầm, ánh mắt đen thẫm sâu kín hiện lên tia ảm đạm khó tả.Đường Tăng trầm giọng:
"Ngộ Không, ở đây ta không phải Đường Tăng, cũng chẳng phải sư phụ ngươi, ta chỉ là Trần Y đã hoàn tục.
Vậy thì lấy đâu ra chuyện phá giới?"
Lời ấy khiến Tôn Ngộ Không sực chú ý, mới nhận ra mái tóc Đường Tăng đã dài xuống tận lưng, xõa đen nhánh, chứng tỏ sư phụ hắn sớm đã cắt đứt giới luật, nuôi tóc như người thường.Tôn Ngộ Không từng sa vào ác mộng nên biết rõ: một canh giờ ngoài đời tương ứng hai năm trong mộng.Hắn khó lòng chấp nhận.
Liếc nhìn chữ hỷ đỏ thẫm, lại thoáng thấy bình rượu hợp hoan trên bàn gỗ, lòng càng bực bội:
"Ngươi đã phản bội tín ngưỡng mình theo đuổi hơn mười năm."
Đường Tăng chưa kịp đáp thì từ trong giường vang lên tiếng cười trong trẻo.Tôn Ngộ Không giận dữ quắc mắt:
"Yêu nghiệt Bạch Cốt kia, ngươi cười gì?"
Phó Trân Hồng cười khẽ:
"Ta cười ngươi rốt cuộc tức giận vì hòa thượng hoàn tục, hay vì hắn ở trong mộng này cùng ta mà tức giận?"
Tôn Ngộ Không nhíu mày:
"Khác gì nhau?
Dù thế nào cũng là hắn phản bội Phật đạo vốn kiên trì."
Nói xong, hắn lại không thấy đối phương trả lời ngay, mà chỉ thấy một cánh tay thon dài trắng mịn vén màn trướng ra.Cánh tay kia như ngọc, làn da mịn màng dễ vỡ, dường như chỉ cần chút sức cũng có thể bẻ gãy.
Nhưng Tôn Ngộ Không thừa hiểu, chính cánh tay tưởng chừng yếu ớt này lại ẩn chứa sức mạnh đủ sức đối chọi hắn.Phó Trân Hồng nhặt áo trên đất, khoác lên người, chỉnh lại tóc tai rối loạn rồi mới từ giường bước xuống.Không mang giày, đôi chân trắng ngần lộ ra, mái tóc đen óng buông sau lưng, áo đỏ rực ôm lấy thân hình uyển chuyển.Thần thái y lúc này thản nhiên buông lơi, khóe mắt còn vương sắc hồng nhạt.
Sau chuyện vừa rồi, cả người tỏa ra khí tức lười nhác mà triền miên, khiến người nhìn không khỏi tim đập nhanh, mặt nóng bừng.Ánh mắt Tôn Ngộ Không dừng lại nơi cổ trắng nõn của y, vết hằn xanh đỏ rõ rệt mập mờ dấu vết Đường Tăng để lại.
Yêu nghiệt này cùng sư phụ hắn đã ở ngay trong mộng này bái đường động phòng, mây mưa triền miên.Trong lòng hắn bùng lên ngọn lửa giận dữ, thậm chí thoáng nhuốm tia bạo lệ.Suy đoán là một chuyện, tận mắt thấy dấu vết trên thân y lại là chuyện khác."
Con khỉ nhỏ, khác biệt này lớn lắm."
Phó Trân Hồng tiến lại gần, trả lời câu nói khi nãy:
"Nếu vì chuyện trước, nghĩa là ngươi lo cho hòa thượng.
Còn nếu là chuyện sau..."
Y khẽ dừng, giọng nhẹ xuống, ẩn chứa hàm ý sâu xa:"Vậy thì ngươi đang ghen."
"Ghen?"
Tôn Ngộ Không tránh ánh mắt y, mi mắt cụp xuống, lặng lẽ suy nghĩ.Ghen tị chỉ xuất hiện khi vật mình yêu thích nhất bị người khác đoạt đi.Mà hắn Tề Thiên Đại Thánh thiếu gì?
Ai dám đoạt thứ hắn muốn?Thế tại sao hắn lại ghen?Như thấu rõ tâm tư, Phó Trân Hồng cười khẽ:"Bởi vì ngươi thích ta."
Thích ư?Là bởi vì đó là thứ yêu thích nhất...Tôn Ngộ Không chợt sững lại, dường như vừa ngộ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn Phó Trân Hồng, ánh mắt đầy ngạc nhiên, còn ngẩn ngơ chớp mắt.Hiếm khi thấy dáng vẻ ngây ngốc ấy, Phó Trân Hồng không nhịn được, vươn tay khẽ chạm vào hàng mi dài rậm của hắn.Tôn Ngộ Không theo phản xạ hất mạnh tay y ra.
Vì vừa bàng hoàng nhận rõ tình cảm của mình, hắn ra tay không nhẹ.
Làn da Phó Trân Hồng vốn mịn mượt, thế nên trên cổ tay lập tức hằn lên dấu đỏ chói mắt.Phó Trân Hồng mím môi, lặng lẽ nhìn vết hằn đỏ ấy.Ngay giây sau, Tôn Ngộ Không nhận ra mình dùng lực quá mạnh, vội nắm lấy tay y, vừa căng thẳng vừa gượng gạo:"Này, có đau không?
Ai bảo ngươi động tay lúc ta đang thất thần."
Phó Trân Hồng không trả lời.
Đường Tăng im lặng từ nãy đến giờ bước tới, tách tay y khỏi tay Tôn Ngộ Không, nắm chặt trong lòng bàn tay mình."
Ngộ Không, vì sao ngươi cũng bước vào giấc mơ của ta?"
Tôn Ngộ Không vốn còn tiếc nuối vì bàn tay rời khỏi mình, giờ nghe vậy liền dồn sự chú ý:"Ta sợ các ngươi gặp chuyện, nên vào."
Phó Trân Hồng hỏi:"Quốc sư Chỉ Vân hiện thế nào?"
Theo lý, sau khi bị Đường Tăng trục xuất khỏi mộng cảnh, hắn hẳn đã quay về hiện thực.Trong mộng một canh giờ bằng hai năm.Y cùng Đường Tăng đã trải qua một đêm ân ái, từ giờ Tý sang giờ Sửu, hơn hai canh giờ.
Ngoài đời thực tính ra chưa tới hai phút.Tôn Ngộ Không rõ ràng vào không lâu sau khi y đặt chân, như vậy ngoài đời, hắn chắc chắn đã chạm mặt quốc sư kia."
Hắn bị Hồng Quân Tổ Sư mang đi rồi."
Tôn Ngộ Không đáp.Hồng Quân Tổ Sư?Phó Trân Hồng cau mày.
Trong nguyên tác Tây Du vốn chẳng hề nhắc tới nhân vật này.
Ngay cả trong ghi chép Phật giáo hay Đạo giáo hậu thế cũng chưa từng xác nhận.Lão tổ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết Phong Thần Diễn Nghĩa đời Minh, là sư phụ của Tam Thanh – Thái Thượng Lão Quân, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên Giáo Chủ.
Tu luyện Huyền Thanh khí, được tôn là thủy tổ khai thiên lập địa.Thế nhưng đây là thế giới Tây Du, sao lại có Hồng Quân Tổ Sư?Bỏ qua thân phận, nếu quốc sư Chỉ Vân quả là thuộc hạ của vị tổ sư kia thì cũng dễ hiểu tại sao hắn, một loại tâm ma không có thực thể lại chẳng hề để mắt đến thân thể Đường Tăng, dường như sớm biết việc thỉnh kinh vốn chỉ là cuộc cờ giữa Phật cùng Đạo.Phó Trân Hồng thoáng hiếu kỳ: yêu vật hư huyễn như vậy sao lại có liên hệ với Hồng Quân?"
Chúng ta nên mau rời khỏi đây."
Tôn Ngộ Không cắt ngang dòng suy nghĩ.Tôn Ngộ Không liếc Đường Tăng, rồi nhìn bàn tay hai người vẫn nắm chặt, thấy cực kỳ chướng mắt, lạnh mặt thúc giục:
"Thông quan văn thiếp vẫn chưa lấy, mộng chỉ là mộng, không thể ở mãi."
Nghe vậy, Đường Tăng khẽ siết tay Phó Trân Hồng.
Ánh mắt hắn nhìn thiếu niên bên cạnh, đen láy trong suốt, phơi bày cảm xúc nóng bỏng chân thành đầy tình yêu và luyến lưu.Thiếu niên ấy là yêu hóa từ Bạch Cốt, là kiếp nạn của hắn, cũng là người khiến tim hắn rung động, thầm mến si mê.
Là người hắn yêu, nhớ, muốn.Rời khỏi mộng cảnh tức là phải buông tình ái, khoác y cà sa, từ Trần Y trở lại thành Đường Tam Tạng, tiếp tục hành trình Tây thiên.Phật nói: chân tình tức vô tình, vô tình cũng là vạn tình, lòng từ bi chính là vậy.Nhưng ra khỏi giấc mơ này, hắn liệu có còn giữ được đại bi vô lệ, đại ngộ vô ngôn như xưa?Phó Trân Hồng dịu dàng vuốt phẳng nếp nhăn nơi mày hắn, môi cong nụ cười mảnh:"Hòa thượng, Phật nói đại bi vô lệ, đại ngộ vô ngôn, đại tiếu vô thanh, nhưng Phật chưa từng nói đại ái vô tình."
Giọng điệu vừa lém lỉnh vừa khó phân định rõ ràng.Đường Tăng nhắm mắt trầm tư thật lâu.
Ánh nến vàng cùng ánh trăng chiếu lên nửa khuôn mặt hắn, nửa còn lại chìm trong bóng tối.Ánh sáng và bóng tối phân chia khuôn mặt tuấn tú thành hai phần.
Nơi sáng rực, lông mày ôn hòa tĩnh lặng như hoa sen nở.
Nơi khuất tối, lại đặc quánh sâu thẳm khó dò.Nội tâm hắn giằng xé, đang đứng trước một lựa chọn vô cùng khó khăn.Thời gian trôi qua, tưởng chừng rất lâu nhưng cũng chỉ trong chớp mắt.Mãi đến khi Tôn Ngộ Không lại hối thúc, Đường Tăng mới mở mắt.Hắn đưa tay Phó Trân Hồng lên môi, khẽ hôn sau mu bàn tay trân trọng, yêu thương, đầy vương vấn."
Chúng ta đi thôi."............"
Ngươi nói xem, sao con khỉ đó cũng nhập mộng của sư phụ, vậy mà tay vẫn ôm chặt Tiểu Hồng không buông?" giọng lải nhải của Trư Bát Giới vang lên, mang theo vài phần bất mãn:
"Cái tay ấy ta gỡ mãi không ra!"
Phó Trân Hồng chưa mở mắt đã nghe tiếng càu nhàu kia.
Y cảm nhận rõ cánh tay rắn chắc nóng ấm đang siết chặt ôm mình.Mở mắt, ngẩng đầu, đúng khoảnh khắc ánh nhìn của y chạm vào ánh mắt cúi xuống của Tôn Ngộ Không.