[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
Hôm Nay Vạn Nhân Mê Đã Occ Chưa?
Thế Giới 1 - Tây Du Ký. Chương 20
Thế Giới 1 - Tây Du Ký. Chương 20
Vì là ca ca nên A Viên mới muốn cưới về nhà sao?
Câu nói hồn nhiên ấy khiến cả bốn thầy trò thoáng lúng túng.
Lời giải thích đơn thuần của đứa nhỏ lại càng khiến không khí thêm ngượng ngập.Nam tử trẻ tuổi, người được cậu bé gọi là "cha", gương mặt thanh tú thoáng hiện nét bối rối.
Ánh mắt anh chạm khẽ qua Phó Trân Hồng, rồi cười gượng: "A Viên tính tình thẳng thắn, còn ngây ngô chưa hiểu chuyện.
Tiểu công tử xin chớ trách."
Phó Trân Hồng chỉ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ ý không để bụng.Đường Tăng đưa mắt nhìn y một thoáng, rồi mới chuyển sang Trư Bát Giới đang được Sa Tăng dìu đi.
Suy nghĩ chốc lát, Đường Tăng chắp tay, chậm rãi nói: "Vị thí chủ này, bần tăng từ Đông Độ Đại Đường tới.
Đệ tử thứ hai của bần tăng uống phải nước sông trên đường, hiện bụng đau dữ dội."
Nam tử trẻ tuổi giật mình: "Các vị đã uống nước sông Ỷ La sao?"
Phó Trân Hồng liền hỏi: "Nước sông ấy... có điều gì bất thường chăng?"
Nghe thế, nam tử trẻ tuổi khẽ thở dài: "Các vị trưởng lão trước hãy vào nghỉ, rồi tôi sẽ từ từ kể rõ."
Y nắm tay A Viên, đưa mọi người vào trong một tiểu viện yên tĩnh.Cậu bé vừa bước qua cổng đã gọi to về phía người đàn ông cao lớn đang ngồi mài dao trong sân: "Phụ thân, có khách đến nhà!"
Tôn Ngộ Không bất giác khựng bước.
Hắn nhìn thoáng nam tử trẻ tuổi đang dẫn đường, rồi lại nhìn sang người đàn ông rắn rỏi kia, môi mím chặt, ánh mắt thoáng trầm ngâm.Trư Bát Giới thì ngớ ra với cách xưng hô kỳ lạ: một tiếng "cha", một tiếng "phụ thân".
Trong bụng gã hồ nghi — chẳng lẽ mẫu thân của đứa nhỏ cùng lúc lấy hai người nam nhân?Phó Trân Hồng khẽ nhếch môi, giọng nửa như hỏi nửa như khẳng định: "Quốc gia của các người... chính là..."
Chưa kịp nói hết, nam tử trẻ tuổi đã gật đầu, xem như đáp lại: "Đúng.
Chúng tôi đến từ Nam Nhi Quốc, quốc hiệu Chỉ Vân.
Trong quốc gia này chỉ có nam giới, nam nhân cùng nhau thành thân, cũng chính nam nhân sinh con."
Lời vừa dứt, cả không gian như rơi vào tĩnh lặng.
Trư Bát Giới trố mắt, cơn đau bụng cũng quên mất, vội vàng hỏi liền mấy câu: "Nam nhân... cũng có thể sinh con sao?
Vậy cửa sinh ở đâu?
Đứa bé ra bằng cách nào?"
Phó Trân Hồng bị hỏi ba câu dồn dập thì bật cười, không nhịn được trêu: "Quả chín thì tự rụng.
Tới khi ấy, có khi từ bên hông sẽ nứt ra một lỗ lớn... rồi một chú heo con chui ra cũng chưa biết chừng."
Nghe xong, Trư Bát Giới hoảng hốt kêu lên:"Tiểu Hồng, đừng có hù ta!
Thân nam làm sao mà dính dáng đến chuyện này được...?"
Chưa kịp nói dứt, hắn chợt trợn mắt, run run nhìn sang nam tử trẻ tuổi:"Chẳng lẽ... nước sông Ỷ La chính là để nam nhân thụ thai?"
Nam tử trẻ tuổi gật đầu, chậm rãi giải thích:"Đúng như trưởng lão nói.
Nam tử Chỉ Vân Quốc khi đủ mười tám tuổi mới được phép thành thân.
Sáng hôm cử hành hôn lễ, uống nước sông Ỷ La, không lâu sau trong bụng sẽ hình thành thai khí."
Tôn Ngộ Không từ đầu vẫn lặng thinh, lúc này bất chợt cất tiếng hỏi:"Nam nhân với nam nhân... có thể thật sự sinh tình sao?"
Khuôn mặt góc cạnh của hắn thoáng hiện vẻ bối rối, lông mày chau lại, trong ánh mắt đen sâu ánh lên tầng tầng xúc cảm khó nắm bắt.Đường Tăng nghe vậy, nét mặt khựng lại, khẽ hạ mí mắt, hàng mi dài rủ xuống che đi suy tư, chỉ còn đôi môi mím chặt để lộ sự bất an nơi tâm tưởng.Phó Trân Hồng đứng bên, mỉm cười kín đáo, khóe môi cong lên khi nhìn thấy sự biến chuyển vi tế giữa hai người.Ngày ấy ở Liên Hoa Động, Đường Tăng không hề hay biết Tôn Ngộ Không đã nhìn thấu toàn bộ mọi hành động của mình.
Mà Tôn Ngộ Không cũng chẳng hay việc bản thân lén nhìn đã lọt vào mắt Phó Trân Hồng.Chỉ có y, duy nhất y, nắm rõ hết thảy, để mặc cho bầu không khí mơ hồ, kỳ lạ kia lặng lẽ lan rộng giữa ba người.Trong căn phòng tối, ánh nến lung linh trên màn lụa đỏ, những điều như tội lỗi ấy với Đường Tăng là vi phạm giới luật vì cứu độ chúng sinh, còn với Tôn Ngộ Không là mầm mống tình cảm chớm nở.Phó Trân Hồng không hề muốn phá vỡ, cố tình giữ lại, để theo thời gian, nhìn xem kết cục sẽ đi về đâu.
Nam tử trẻ tuổi lúc này dịu dàng nhìn phu quân, ánh mắt thấm đượm tình cảm, giọng nói chân thành:"Nam với nam tất nhiên cũng có tình yêu.
Trên đời vạn vật đều biết yêu thương, chẳng kể nam nữ, nữ nữ hay nam nam.
Chỉ cần thật lòng, đều có thể ở bên nhau trọn kiếp."
Tôn Ngộ Không im lặng.
Trong lòng hắn dấy lên câu hỏi: nếu nam nhân với nam nhân có thể sinh tình, vậy sư phụ và tiểu yêu kia... há chẳng phải cũng vì tình sao?Hắn muốn phủ nhận.
Bởi Đường Tăng là cao tăng trì giới, tuyệt đối không thể phá giới.
Nhưng một giọng nói khác lại vang lên trong sâu thẳm: hắn đã tận mắt nhìn thấy, trong động tối, dưới màn lụa, từng động tác, từng âm thanh kia... tất cả đều thật như khắc vào tâm trí.Ngộ Không từng nghĩ chỉ nam nữ mới có thể làm những chuyện đó.
Nay mới biết, nam nam cũng có tình, cũng có thể thăng hoa như tự nhiên vốn định."
Ôi trời đất ơi, Đại sư huynh!
Ta đau bụng gần chết rồi, huynh còn ngồi đó nghĩ chuyện nam nam làm gì!"
Trư Bát Giới ôm bụng rên rỉ, ngắt ngang dòng suy tưởng.Ngộ Không thoáng giật mình, nhìn cái bụng tròn căng của Trư Bát Giới, bèn thôi không nghĩ thêm, quay sang hỏi nam tử trẻ tuổi:"Ở đây có y gia nào không?
Bán cho ta một liều thuốc phá thai khí, để Nhị sư đệ khỏi khổ."
Nam tử trẻ tuổi khẽ lắc đầu:"Thuốc vô dụng."
Sa Tăng nghe thế liền vội vàng hỏi:"Sao lại vô dụng?"
Người kia đáp:"Cách đây bảy tám dặm là đến cổng thành Chỉ Vân Quốc.
Trong hậu viện cung điện có một con suối nhỏ.
Uống nước suối ấy mới có thể hóa giải thai khí."
Đường Tăng trầm ngâm một lát rồi hỏi:"Nếu chúng ta bái kiến quốc vương, có thể cầu xin một ít nước suối không?"
Nam tử trẻ tuổi xoa đầu A Viên, lắc đầu:"Khó lắm.
Ở Chỉ Vân Quốc, thai nhi được coi trọng vô cùng.
Quốc vương tuyệt không muốn kẻ đã uống nước Ỷ La rồi lại đòi hóa giải.
Bởi vậy, nước suối trong hậu viện gần như chẳng bao giờ được cấp cho người ngoài."
Sa Tăng lo lắng:"Tiểu thiện nam, chúng ta vốn là hòa thượng, nếu Nhị sư huynh thật sự sinh con thì còn ra thể thống gì nữa!"
Trư Bát Giới cuống quýt, níu lấy Ngộ Không:"Đại sư huynh, mau nghĩ cách lấy nước suối đi!"
Nam tử trẻ tuổi chậm rãi nói thêm:"Cung thành phòng bị cực nghiêm.
Đặc biệt là hậu viện, nơi có suối, quanh năm có pháp sư bày pháp trận trấn giữ.
Người thường vào chẳng được, kẻ có đạo hạnh cao cũng khó toàn mạng mà ra."
"Ha!
Đại sư huynh ta thần thông quảng đại, mấy cái phép mèo cào ấy làm sao ngăn nổi."
Trư Bát Giới đau bụng nhưng miệng vẫn khen lấy khen để, mong Ngộ Không ra tay cứu mình.Nửa đêm vốn là lúc canh phòng lơi lỏng nhất.
Nam tử trẻ tuổi vừa đi vừa nói với Ngộ Không, ánh mắt lại dừng ở bụng Trư Bát Giới:"Trưởng lão đang mang thai, đi xa chỉ thêm mệt nhọc.
Nước suối kia nếu uống vào e để lại di chứng, chi bằng nghỉ lại nhà ta một đêm cho an ổn."
Xem xét tình trạng của Trư Bát Giới, cả đoàn đều đồng ý ở lại.
Người vui mừng nhất lại là tiểu đồng trong nhà, vừa thấy ca ca ở lại đã reo lên mừng rỡ.Qua lời trò chuyện, Phó Trân Hồng biết được nam tử kia tên Lưu Phủ Cầm, vốn là tiểu sai vặt trong ngự thiện phòng, chuyên đưa cơm cho thị vệ gác cấm địa.
Nhiều lần tận mắt chứng kiến những kẻ lén vào bị bắt rồi tra tấn tàn khốc, dần không chịu nổi, cuối cùng rời cung."
Quốc vương chẳng hề quan tâm chuyện nam nhân có uống nhầm nước sông hay không," Lưu Phủ Cầm nói, giọng chứa đầy bất lực.
"Một khi đã uống, tuyệt đối không được hóa thai."
Sa Tăng nghe vậy khẽ lắc đầu: "Quốc vương này độc đoán quá mức."
Lưu Phủ Cầm chỉ cười khổ: "Ngài ấy vốn sáng suốt, thương dân, giảm sưu thuế má.
Chỉ riêng việc này là khắt khe đến cực đoan, hễ ai tự ý hóa thai đều bị tra khảo."
Những lời ấy khiến Phó Trân Hồng càng thêm hiếu kỳ về cấm địa kia: Nam Nhi Quốc, sông Ỷ La, suối hóa thai... quả thực có nhiều điểm tương tự với Tây Lương Nữ Quốc.Trầm ngâm một lát, Phó Trân Hồng liền chủ động xin đảm nhiệm việc lẻn vào cung lấy nước suối.
Y nhận lấy chiếc túi da từ tay Ngộ Không, gọn ghẽ cất đi.Chiều buông, bóng tối dần phủ xuống.
Theo chỉ dẫn của Lưu Phủ Cầm, Phó Trân Hồng lặng lẽ men theo đường nhỏ, lẻn vào cung điện Chỉ Vân Quốc.Suối hóa thai nằm sâu trong hậu viện.
Y né tránh tuần tra, phi thân lên mái ngói, từ trên cao quan sát xuống.
Sau tấm màn rèm lụa mỏng, nước suối róc rách chảy, bề ngoài không khác gì những dòng suối bình thường.Thế nhưng trong phạm vi ba mươi trượng quanh rèm, có năm vòng thị vệ mặc giáp sắt canh phòng nghiêm ngặt.Phó Trân Hồng chẳng mấy bận tâm đến lính gác, điều khiến Y để ý chính là phép trận mà quốc sư đã bày, đủ để cản trở cả những đạo sĩ tu vi cao thâm.Y mở lòng bàn tay, một quầng sáng xanh khẽ ngưng tụ, rồi biến thành con chim hoàng liễu màu biếc.
Chim nhỏ vỗ cánh bay về phía màn rèm.
Nhưng khi còn cách suối chừng mười trượng, bỗng lóe lên một lớp lưới sáng đỏ, lập tức thiêu rụi nó thành tro bụi.Phó Trân Hồng hơi nheo mắt, suy ngẫm giây lát, lại kết pháp tạo ra con chim thứ hai, lần này mang theo hỏa khí nóng rực.
Song còn chưa kịp bay đến vị trí cũ, ánh lưới đỏ đã bùng lên, thiêu sạch trong thoáng chốc.Lưới đỏ vừa lóe sáng báo hiệu có kẻ xâm nhập.
Hai lần đầu chỉ là cảnh cáo, đủ để đám thị vệ cảnh giác, siết chặt vũ khí trong tay.Phó Trân Hồng chẳng mảy may bận tâm, lại tạo ra bóng hình thứ ba, lần này hạ thấp nhiệt độ đến mức thấp nhất.
Một con chim ảo lượn xuống, chỉ còn cách dòng suối năm trượng mới bị phát hiện.Sau ba lần thử, Phó Trân Hồng đã đoán đúng: ban đêm lính canh mệt mỏi, còn lưới đỏ dựa vào nhiệt độ để nhận diện, vật càng nóng càng dễ bị lộ.Để chứng thực, Phó Trân Hồng biến hóa thành một khối băng, ném thẳng xuống suối.
Băng rơi suôn sẻ, tung nước bắn lên."
To gan!
Kẻ nào dám xông vào cấm địa?"
Thủ lĩnh thị vệ quát vang, giọng nặng trĩu sát khí.
Rõ ràng hắn không cho rằng đây là trò đùa.
Khuôn mặt lập tức sa sầm, hắn vội sai một tên thủ hạ chạy đi bẩm báo quốc sư.Cúi xuống nhìn túi nước bên hông, Phó Trân Hồng âm thầm nhíu mày.
Với kết giới pháp thuật của lão quốc sư kia, e rằng chỉ một cái chớp mắt, túi nước này sẽ hóa thành tro bụi.
Những lần thử vừa rồi đã khiến bọn chúng cảnh giác gấp bội, lúc này tuyệt nhiên chưa phải thời cơ.Ngước mắt nhìn trời, bất chợt nhớ đến mùi hương thoang thoảng từ ngự thiện phòng, y liền cất bước bay thẳng về cung điện.Ngộ Không chờ mãi vẫn chẳng thấy y trở lại, Trư Bát Giới thì hối thúc, Đường Tăng lại lộ vẻ lo lắng, cuối cùng hắn quyết định tự mình vào cung tìm.Đến cấm địa, chẳng thấy tung tích Phó Trân Hồng đâu, chỉ nghe lời thị vệ kể rằng vừa có kẻ xông vào, hiện nay phòng bị siết chặt.
Trên người Phó Trăn Hồng có một mùi hương đặc biệt, Tôn Ngộ Không dựa vào khứu giác nhạy bén, cuối cùng tìm được Trân Hồng trong ngự thiện phòng.Khi đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến hắn thoáng ngẩn người.Phó Trân Hồng ngồi nhàn nhã trên bếp lò, bên cạnh là mấy đĩa bánh ngọt cung đình óng ánh.
Trên tay y còn nâng một chiếc ấm ngọc bích, nhấp từng ngụm chậm rãi.Thấy Ngộ Không, y chẳng hề ngạc nhiên, tiện tay bưng lên một đĩa bánh, lớp bánh mịn màng, từng tầng đều đặn, tỏa hương nếp thanh thanh: "Ngươi có muốn ăn không?"
Ngộ Không chẳng buồn liếc nhìn, chỉ hừ lạnh:
"Ta tưởng ngươi còn đang lo cách lấy nước suối, ai ngờ lại chui vào đây ăn vụng."
Phó Trân Hồng khẽ mỉm cười, đặt bánh xuống, từng bước chậm rãi tiến lại gần: "Ngươi cố ý đến tìm ta, chẳng lẽ không định tránh né nữa?"
"Ta né cái gì?"
Ngộ Không cau mày."
Tiểu hầu tử," y dừng ngay trước mặt hắn, giọng thấp hẳn xuống, ẩn chứa ý cười khó đoán: "Hôm đó ở Liên Hoa Động, ta biết ngươi cũng có mặt."
Sắc mặt Ngộ Không thoáng khựng lại.Nắm bắt sự thay đổi ấy, Phó Trân Hồng ghé môi sát tai hắn, hơi thở phả nóng ran: "Ngươi đã nhìn rất lâu rồi, phải không?"
Âm cuối ngân dài, giọng nói vốn trong trẻo lại pha thêm một tầng quyến rũ mê hoặc.Đôi tai Ngộ Không lập tức đỏ lựng, chẳng rõ vì hơi thở quá gần hay bởi lời nói đầy ẩn ý kia."
Tiểu hầu tử," Phó Trân Hồng chậm rãi gợi nhắc, "lúc ấy, khi ngươi bay ngang kẽ đá, thấy sư phụ mình ở trên giường cùng ta... ngươi đã có cảm giác thế nào?"
Vừa nói, y vừa đưa ngón tay khẽ lướt qua vành tai đang nóng bừng: "Có phải tai cũng đỏ, hơi thở gấp gáp, yết hầu khẽ động như bây giờ không?"
Đầu ngón tay lạnh buốt dịch chuyển từng chút, chạm tới nơi nào liền khẽ dừng lại: từ chóp mũi, đến yết hầu, cuối cùng ngừng hẳn trên l*иg ngực Ngộ Không qua lớp áo mỏng."
Có phải cả người cứng đờ, giống như bị người khác bắt nạt vậy không?"
Lời tác giả muốn nói:
Chương tiếp theo, Tiểu Hồng lại chuẩn bị bày trò quyến rũ nữa rồi hihi!
Nội dung chính là giúp Đại Thánh hồi tưởng lại, làm sâu thêm ký ức ở Liên Hoa Động, rồi còn có... không nói trước được, không tiết lộ spoiler.
Phó Trân Hồng: Tiểu hồ ly, đây là ngươi tự đưa đến đó nhé.
Đại Thánh: Ta... run quá.
Khi viết đến Nam Nhi Quốc, trong đầu mình lại có rất nhiều ý tưởng (che mặt).