Phó Trăn Hồng nhẹ nhàng đặt tay lên vai Đường Tăng, mùi bạch đàn quen thuộc từ thân thể vị hòa thượng thoảng qua, gợi nên cảm giác thanh khiết và an ổn, y khẽ ngắm nhìn gương mặt đoan chính của người đối diện.Bộ tăng y đơn giản nhất khoác lên người hắn lại toát lên vẻ cao khiết, thanh tịnh, không nhiễm chút bụi trần.
Đôi mắt đen sâu thẳm kia, tựa hồ từng được dòng suối mát trong gột rửa, ánh lên vẻ tinh khiết như lưu ly.
Thế nhưng trong giờ khắc này, trên gương mặt vốn điềm tĩnh ấy lại thấp thoáng nét căng thẳng hiếm hoi bởi cảnh ngộ nguy nan.Phó Trăn Hồng bất giác nhớ lại dáng vẻ khi đôi gò má của tăng nhân này đỏ ửng, biểu cảm pha trộn giữa bất lực, xấu hổ và lúng túng, như thể ánh trăng lạnh lẽo trên cao đột ngột rơi xuống vực sâu.Y cúi đầu vùi vào l*иg ngực Đường Tăng, trong lòng ngấm ngầm nghĩ tới việc sắp làm.
Khóe môi bất giác cong lên, vẽ nên một nụ cười khẽ, vừa thích thú vừa tà mị.[Đường Tăng thật đáng thương!]Động tác bất ngờ khiến bước chân Đường Tăng khựng lại.
Hắn cúi xuống, chỉ thấy mái tóc đen mượt của Phó Trân Hồng buông dài, che đi gương mặt khó đoán."
Đi nhanh lên, đừng có lề mề!"
Kim Giác Đại Vương ở phía sau cau có quát, giọng mang theo sự sốt ruột.Bên tay phải là một gian phòng vắng vẻ, chỉ bày một chiếc giường cùng vài ngọn đèn dầu leo lét, ánh sáng hắt ra mờ mờ.Đường Tăng ôm Phó Trân Hồng đặt xuống chiếc giường duy nhất trong phòng."
Ngươi cũng lên." – Kim Giác Đại Vương lạnh lùng hạ lệnh.[Kim Giác đúng là thần trợ công, ta phải cảm tạ hắn!]Đường Tăng bước lên giường, kéo tấm màn sa buông xuống.Màn lụa đỏ mỏng manh khẽ rũ, che mờ dung nhan, song vẫn phác họa rõ rệt dáng người bên trong.Kim Giác Đại Vương đứng chặn nơi cửa, ánh mắt soi xét không rời, đề phòng hai kẻ trên giường giở trò lén lút.Phó Trăn Hồng nằm trên chiếc chiếu lụa mềm mại đã được trải sẵn, mái tóc đen bóng mượt xõa tung trên gối thanh ngọc.
Ánh sáng từ những ngọn nến xuyên qua lớp màn đỏ, tỏa ra một thứ ánh sáng ấm áp, khiến khuôn mặt kiều diễm của Phó Trăn Hồng thêm phần mị hoặc, ma mị đến khó cưỡng.Đường Tăng nhìn thiếu niên đang yên lặng nằm trên giường.
Bộ y phục trắng ôm lấy dáng người thanh tú, nhưng dường như vì tác dụng của thuốc mà y đã mất hết sức lực, chỉ mềm mại nằm đó.
Hàng mi khẽ rung, tạo nên cảm giác yếu ớt và mong manh, như có thể làm bất cứ điều gì với y vào lúc này.Kim Giác Đại Vương cách đó chỉ vài mét vẫn không ngừng thúc giục.Nhận được ánh mắt ngầm ra hiệu từ Phó Trân Hồng, Đường Tăng thu lại tầm nhìn, cúi đầu đưa tay chạm vào cổ áo thiếu niên.Nếu chỉ đơn thuần là giúp đổi y phục, đặt vào Ngộ Không hay Bát Giới, hẳn hắn vẫn có thể thản nhiên làm mà không chút bận lòng.
Thế nhưng, người nằm trước mặt lại là kẻ bướng bỉnh, khúc xương cứng đầu vốn khiến tâm hắn chẳng khi nào được yên ổn.Đường Tăng hơi cúi người xuống, ngón tay chạm vào cổ áo Phó Trăn Hồng khẽ run lên một cách khó nhận ra.Có lẽ là do không gian chật hẹp và bức bối này, hoặc cũng có thể là do ánh sáng từ ngọn nến làm lòng người bối rối, trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt
Đường Tăng đối diện với Phó Trăn Hồng khiến hắn có một thoáng ngỡ ngàng, như thể bản thân đang trong một đêm động phòng hoa chúc.Ý nghĩ vừa lóe lên, vành tai hắn lập tức đỏ bừng, sắc hồng lan nhanh khắp khuôn mặt.
Hắn đang căng thẳng.Phó Trân Hồng dường như nhận ra, khóe môi cong lên, nụ cười mơ hồ như sương khói lướt qua đuôi mắt.
Y khẽ động môi, chậm rãi buông lời:"Ngươi... cúi xuống."
Nhớ lại ánh mắt ra hiệu trước đó, Đường Tăng đành thuận theo, từ tốn hạ người.
Khi l*иg ngực hắn gần như sắp chạm vào thân thể thiếu niên, bàn tay Phó Trân Hồng bất ngờ siết lấy vai hắn, động tác dứt khoát lật ngược thế cục."
Chuyện gì thế?"
Kim Giác Đại Vương cau mày, cảnh giác nhìn về phía giường.Không ai đáp lại.Một tia bất an thoáng vụt qua trong mắt hắn, lập tức rút vũ khí, bước từng bước nặng nề lại gần.Phó Trân Hồng lúc này ngồi vững vàng trên người Đường Tăng.
Ánh cười trong đôi mắt hắn ngày một sâu, nửa híp lại, nơi viền mắt ửng đỏ như phủ màn sương mỏng buổi sớm, đẹp tựa đóa hải đường mới nở.
Cả thân ảnh hắn toát ra một loại mị hoặc khó tả, vừa như khiêu khích vừa như mê hoặc, từng động tác đều mang theo ý vị khó lường.Tiếng bước chân của Kim Giác mỗi lúc một gần.
Phó Trăn Hồng chống tay bên tai Đường Tăng, bàn tay kia khẽ vén lọn tóc đen rũ xuống, đưa ra sau vai.
Thiếu niên cúi đầu, động tác thong thả nhưng đầy quyết tuyệt, rồi từ từ rút ra từng đốt xương sống sau gáy.Ánh mắt Đường Tăng dõi theo, thấy rõ từng đoạn xương trắng lạnh, từng khớp nối liền nhau, mang theo hơi thở băng giá rùng rợn như thấm tận tủy xương, lạnh lẽo đến mức khiến người ta bất giác rùng mình.Trong giây phút ấy, Đường Tăng lại cảm nhận rõ rệt sự mềm mại linh hoạt nhưng cũng đầy sức mạnh của thân thể thiếu niên áp sát lên mình.
Mùi hương quen thuộc thoảng qua nơi chóp mũi.
Lạ lùng thay, thứ yêu khí lạnh lùng, rợn người của roi xương kia chẳng khiến hắn sợ hãi hay ghê tởm, mà trái lại, tim hắn đập nhanh hơn từng nhịp.Trên người Phó Trăn Hồng, sự mâu thuẫn kỳ lạ hòa quyện: yêu khí vừa mê hoặc vừa băng lãnh, khiến ánh nhìn của kẻ khác khó lòng dứt ra.Đúng lúc ấy, Kim Giác Đại Vương đã tiến sát đến chiếc giường, chỉ dừng lại cách chưa đầy một mét.
Hắn quát khẽ, giọng lạnh băng: "Đừng giở trò!"
Nhưng bên trong vẫn chỉ là im lặng.Kim Giác lập tức cảnh giác, hít thở chậm lại.
Hắn siết chặt thanh kiếm Thất Tinh, nâng lên, chuẩn bị vén tấm rèm sa.
Song ngay khi lưỡi kiếm sắp chạm vào mành, một luồng sáng bạc lạnh lẽo bất ngờ xẹt ra, mang theo sát khí nặng nề, quất thẳng vào ngực hắn, hất Kim Giác văng mạnh ra sau."
Ầm!"
Lưng hắn đập dội vào vách đá, âm thanh va chạm nặng nề vang vọng khắp hang.
Kim Giác ho khan liên tiếp, rồi phun ra một ngụm máu đỏ tươi.Hắn gạt đi vết máu nơi khóe môi, ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt ngập tràn cảnh giác.
Phó Trăn Hồng từ từ bước xuống giường, tay cầm chặt roi cốt trắng lạnh."
Ngươi... rốt cuộc là ai?"
Kim Giác khàn giọng hỏi.
Thiếu niên cất giọng thản nhiên, từng chữ rành rọt: "Kẻ lấy mạng ngươi."
Một câu ngắn ngủi, nhưng lạnh đến tận xương tủy.
Sát khí toát ra khiến Kim Giác toàn thân căng cứng, da đầu tê dại, bản năng báo động nguy hiểm cận kề.Lúc này hắn mới thấm thía sự chủ quan ngu ngốc của mình.
Từ ánh nhìn lóe lên sát ý đến luồng khí băng giá phát ra từ roi cốt, tất cả đều chứng minh: thiếu niên có gương mặt xinh đẹp kia tuyệt đối không phải hạng dễ khống chế.Kim Giác nghiến chặt răng, nắm thanh kiếm Thất Tinh trong tay, ép bản thân giữ bình tĩnh.
Hắn hạ giọng, cố tỏ ra uy hiếp: "Ngươi đã uống đan dược đó.
Loại đan này không chỉ dành cho phàm nhân.
Nếu ngươi dám liều mạng giao chiến, chỉ càng khiến dược tính phát tác nhanh hơn mà thôi!"
Khóe môi Phó Trăn Hồng khẽ cong, nụ cười lạnh lẽo thoáng hiện: Y chỉ sợ Kim Giác không nói ra câu này.Kim Giác nhìn nụ cười của Phó Trân Hồng, toàn thân bất giác căng cứng.
Ngay cả khi từng đối mặt với Tôn Ngộ Không, hắn cũng chưa từng có cảm giác bất an như lúc này."
Không phải các ngươi sở hữu vô số pháp bảo sao?"
Phó Trân Hồng khẽ nhếch môi, giọng điệu lười nhác mà đầy thách thức – "Tới đi."
Ánh mắt Kim Giác lạnh lùng.
Hắn nhanh tay xoay nhẹ cây nến gắn trên vách đá, cơ quan bí mật lập tức được kích hoạt.
Đồng thời, tay phải rút kiếm Thất Tinh, lao thẳng về phía Phó Trân Hồng.Phó Trân Hồng vung roi nghênh địch.
Roi cốt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, mang theo sát khí nặng nề, quất mạnh vào lưỡi kiếm Thất Tinh.
Một tiếng "choang" chát chúa vang lên, thanh kiếm bén ngót gãy vụn thành hai, mảnh sắt rơi loảng xoảng khắp mặt đất.
Kinh hãi, Kim Giác Đại Vương vội vàng niệm chú, thi triển phép Di Sơn, triệu hồi một khối đá khổng lồ cao chừng năm mét, nặng nề lao thẳng về phía đối thủ.Phó Trân Hồng vẫn đứng yên, bàn tay còn lại xoay chuyển, ngưng tụ một luồng sáng xanh.
Trong khoảnh khắc, chưởng kình sắc bén chém đôi tảng đá, vỡ nát thành từng mảnh lớn rơi lả tả."
Đại vương, bọn thuộc hạ đến đây!"
Một đám tiểu yêu ầm ầm xông vào, tay lăm lăm binh khí, khí thế hùng hổ."
Lên!
Bắt hắn lại!" – Kim Giác quát lớn.Hàng chục tên tiểu yêu đồng loạt gầm hét, vung đao xông thẳng vào Phó Trân Hồng.Chỉ thấy y lạnh lùng vung roi, cuốn lấy những mảnh đá vỡ vương vãi trên mặt đất.
Một cú quất trời giáng, các mảnh đá biến thành hàng chục mũi nhọn sắc tựa băng cứng, cuộn theo luồng gió dữ, phóng vun vút về phía đám tiểu yêu.Tiếng rít xé tai.
Máu đỏ phụt lên.
Những mũi đá nhọn xuyên thủng lồng ngực từng tên yêu quái, tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp căn phòng tối.
Máu tươi loang lổ trên nền đá lạnh, mùi tanh nồng nặc dậy lên như từ địa ngục.Đường Tăng nghe thấy tiếng kêu rùng rợn, tim bỗng thắt lại.
Hắn vội vã vén tấm rèm đỏ.Khung cảnh hiện ra trước mắt khiến cả người hắn chết lặng.
Xác yêu quái nằm ngổn ngang, máu me vấy khắp nơi, ánh sáng u ám chiếu lên những thi thể như khắc họa một cảnh địa ngục nhân gian.Phó Trăn Hồng không hề ngoảnh đầu lại nhìn Đường Tăng, thân ảnh thoắt cái đã lao thẳng về phía trước.
Chiếc roi cốt trong tay vung ra, quấn chặt lấy Kim Giác Đại Vương đang định tháo chạy.
Chỉ một cú giật tàn bạo, thân hình to lớn kia lập tức bị kéo giật ngược, ngã nhào xuống đất.Kim Giác ngã sấp, môi mấp máy niệm chú, tức thì một bức tường đá khổng lồ trồi lên, chắn ngang giữa đường, như muốn cách tuyệt mọi truy kích.
Hắn thở phào, cho rằng đã tạm thời giữ được mạng.Thế nhưng ngay khi còn chưa kịp đứng dậy, bức tường ấy bất ngờ sụp đổ.
Đá vụn vỡ tung, rã nát chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhanh đến mức chẳng ai nhìn rõ nổi.Cùng lúc ấy, roi cốt của Phó Trăn Hồng mang theo khí tức sát phạt lạnh lẽo, xé gió quét đến.
Phần đuôi roi siết chặt cổ Kim Giác, mạnh mẽ xoắn một vòng.
Hắn còn chưa kêu thành tiếng, đầu đã lìa khỏi thân.
Máu tươi phụt ra như suối, chiếc đầu văng lăn ra sau, một vệt máu bắn trúng gương mặt Đường Tăng.
Roi cốt trong tay Phó Trăn Hồng sạch sẽ, chẳng dính một giọt máu.Phó Trân Hồng thong thả thu roi, quay đầu nhìn về phía vị tăng áo trắng.
Đôi mắt lạnh lẽo, bước chân nặng nề tiến lại gần.
Gương mặt Đường Tăng khẽ nhíu mày, trong ánh nhìn thấp thoáng sự xót thương.
Phó Trăn Hồng bật cười lạnh nhạt:"Những kẻ này vốn không xứng để ngươi rủ lòng từ bi."
Y điềm nhiên nói tiếp, giọng điệu lạnh buốt:"Bọn chúng theo chân Kim Giác, Ngân Giác, hoành hành khắp núi, ăn thịt người vô số, lại còn bắt những kẻ có dung mạo tuấn tú, xinh đẹp về làm trò tiêu khiển.
Tội ác ấy, so với đám tiểu yêu ở Bạch Hổ Lĩnh của ta, còn tàn bạo gấp mười lần."
Y vừa nói vừa từng bước tiến gần, "Nếu ta chỉ là một kẻ phàm tục, ngươi có biết hôm nay chúng ta sẽ ra sao không?"
Đường Tăng im lặng.
Ánh mắt vốn luôn điềm tĩnh, giờ đã lộ chút dao động."
Trong hồ lô Tử Kim Hồng kia, ngươi có biết đã nhốt bao nhiêu sinh mạng vô tội?
Thân thể tan rã, máu thịt hóa thành bùn nhão, không còn lấy nổi hình dáng con người.
So với cái chết trong tay ta, chẳng phải càng đáng sợ hơn sao?"
Phó Trăn Hồng khẽ đưa tay, bàn tay lạnh lẽo vuốt nhẹ gương mặt Đường Tăng, lau đi vệt máu đỏ vương trên má hắn."
Ngươi biết không?
Hồ lô Tử Kim Hồng, dây thừng Hoàng Kim... tất cả đều là pháp khí từ tay Thái Thượng Lão Quân.
Với những bảo vật ấy trong tay, ngươi tưởng lũ yêu quái sẽ dễ dàng bị gϊếŧ chết thế sao?"
Đường Tăng theo bản năng nhìn về chiếc đầu máu me lăn lóc dưới đất, giọng khẽ run: "Ý ngươi là..."
"Ý ta là... có lẽ bọn chúng chỉ là thuộc hạ của Thái Thượng Lão Quân, cuối cùng rồi cũng sẽ quay về Thiên giới mà thôi."
Phó Trăn Hồng khẽ buông một câu, dường như không định nói thêm nữa."
Ngươi..."
Đường Tăng còn chưa kịp hỏi hết, thiếu niên trước mặt đã bất ngờ phun ra một ngụm máu đỏ tươi.Đường Tăng giật mình, vội vã đưa tay đỡ lấy vai y.
Trên gương mặt trắng trẻo của thiếu niên lại hiện lên một vệt ửng đỏ mỏng manh, vừa yếu ớt vừa kỳ lạ.[Đến rồi, đến rồi, Tiểu Hồng lại bắt đầu diễn trò nữa đây!]"Là do viên thuốc vừa rồi..."
Phó Trăn Hồng thuận thế ngả hẳn vào người Đường Tăng, cánh tay mảnh dẻ vòng chặt lấy eo gầy của hòa thượng .Đường Tăng sực nhớ tới những lời Kim Giác vừa nói, giọng hắn vô thức mang theo sự lo lắng mà chính bản thân cũng không tự nhận ra: "Ngươi không phải là Bạch Cốt Tinh sao?
Sao một viên đan dược nhỏ bé kia lại có thể ảnh hưởng đến ngươi?"
Đường Tăng vốn biết thiếu niên này chỉ được tạo nên từ một bộ xương trắng lạnh lẽo, nguyên hình chẳng qua chỉ là khung cốt không có sự sống.
Theo lẽ thường, dẫu có bị thuốc chế ngự, y cũng phải có cách tự kháng cự, chậm rãi đẩy dược lực ra ngoài.Ban đầu, Đường Tăng vẫn cho rằng vẻ yếu ớt sau khi uống thuốc chỉ là kế nghi binh, để Kim Giác mất cảnh giác và y có thể nhanh chóng khôi phục pháp lực.
Nhưng giờ đây, nhìn dáng vẻ hiện tại của thiếu niên, trong lòng hắn bất giác nảy sinh nghi ngờ—phải chăng suy đoán ban đầu đã sai?"
Ta cũng không rõ tại sao nó lại có tác dụng..."
Giọng Phó Trân Hồng khẽ khàng vang lên, đầu y tựa vào ngực Đường Tăng, âm điệu mềm mại như tơ lụa.Đường Tăng cúi mắt nhìn xuống thân ảnh đang ôm chặt lấy mình.
Hắn không thấy rõ gương mặt y, nhưng lại cảm nhận được luồng hơi ấm xuyên qua lớp y phục.Thân thể của thiếu niên từ trước đến nay luôn lạnh như băng, không hề mang nhiệt độ của người sống.
Vậy mà giờ phút này, qua lớp áo mỏng, Đường Tăng lại có thể cảm nhận rõ rệt hơi ấm nóng hổi kia.Đôi mắt Đường Tăng thoáng xao động, vẻ mặt trở nên phức tạp: "Ta có nên tin ngươi không?"
Người đời vẫn nói yêu quái xảo trá, dối trá trăm bề.
Mà thiếu niên này... không những là yêu quái, mà còn tàn nhẫn, giỏi mê hoặc hơn bất kỳ ai.
Ngay ở Bạch Hổ Lĩnh, y đã dùng lời nửa thật nửa giả khiến hắn rơi vào mơ hồ, chẳng thể phân biệt được thật giả.."
Từ khi rời khỏi thôn Bạch Hổ tới nay, ta đã từng lừa ngươi lấy một lời chưa?"[Hiện tại ngươi đang lừa hắn đấy.][Đồ hệ thống yếu ớt, im miệng.]Phó Trăn Hồng khẽ nghiêng đầu, tựa cằm lên vai Đường Tăng, đôi mắt đen sâu thẳm phủ một làn sương mờ, vừa mông lung vừa mang theo cám dỗ:"Bây giờ ta thật sự rất khó chịu..."
Đường Tăng cắn chặt môi, đè nén xao động vừa trỗi dậy trong lòng, rồi đẩy mạnh Phó Trân Hồng ra: "Đi, ta đưa ngươi tìm một dòng suối mát."
"Vô ích thôi."
Phó Trân Hồng khẽ lắc đầu, ánh mắt mơ hồ, "Đã không kịp nữa rồi..."
"Ta—" Đường Tăng còn chưa kịp nói hết thì đã bị thiếu niên ôm chặt thêm lần nữa.
Y khẽ cọ thân mình vào người hắn, hơi thở phả qua vành tai, giọng nói mơn man như sợi tơ mềm: "Hoà thượng... giúp ta, được không?"
Thanh âm mê hoặc ấy ẩn chứa sự khẩn cầu đầy nhẫn nại, như thiêu như đốt, xen lẫn một sức hút khó mà cưỡng lại: "Ta vốn không phải nữ nhân, giữa chúng ta cũng chẳng có tình ái nam nữ.
Phật gia các ngươi chẳng phải luôn giảng từ bi, lấy xả thân cứu độ làm trọng sao?...
Chúng sinh độ tận, mới có thể chứng bồ đề.
Giờ phút này, ngươi cứu ta... chính là giúp ta vượt qua cửa ải trước mắt."
Đường Tăng im lặng.Thân thể và tâm trí hắn dường như bị kéo về hai hướng đối lập.Đường Tăng cảm nhận rõ từng luồng nhiệt nóng bỏng đang lan truyền qua lớp áo mỏng, từng va chạm khẽ khàng của thiếu niên kia như xuyên thấu vào tận da thịt.Trong đầu hắn thoáng hiện lời dạy của Quan m Bồ Tát, nhớ đến sự ủy thác của Hoàng đế Đại Đường, nhớ cả chí nguyện cao xa của Phật pháp đại thừa – cầu kinh để cứu độ chúng sinh.
Nhưng tất cả những điều ấy bỗng chốc trở nên mơ hồ khi một mùi hương nồng nàn len lỏi, lấn át mọi lý trí trong Đường Tăng.Theo thói quen, Đường Tăng muốn lần tay tìm đến chuỗi tràng hạt để giữ tâm ý thanh tịnh.
Song, ký ức lại nhói lên: pháp vật ấy đã sớm bị Kim Giác yêu quái đoạt mất.Phó Trăn Hồng dường như đoán được động tác ấy, y ghé sát hơn, thì thầm bằng giọng mềm mại như nước:"Hòa thượng, ngươi còn nhớ những bài kinh từng tụng trong động Bạch Cốt không?
Muốn chứng thân này... cần độ thoát hết thảy chúng sinh đang chịu khổ.
Lúc này, ta chính là kẻ đang khổ, ngay lúc này... ta cần ngươi."
Đường Tăng cúi mắt, lặng lẽ chìm trong suy tư.
Ánh nến hắt lên gương mặt thanh tú, đôi hàng mi dài rợp bóng như phủ xuống nỗi trầm mặc xa vắng.
Khi hắn mở mắt lần nữa, trong đáy mắt đen thẳm ấy đã không còn bóng dáng vị cao tăng siêu phàm siêu thoát."
Ngươi muốn ta làm gì?"
Khoảnh khắc ấy, tựa như ánh sao từ chín tầng cao rơi xuống nhân gian, vấy bụi trần thế, hóa thành dòng suối xuân tràn đầy xúc cảm luyến ái phàm tục.
Đó là sự gật đầu... cũng là sự buông bỏ.Khóe môi Phó Trăn Hồng cong nhẹ thành một nụ cười mỏng.
Y khẽ phất tay, ánh sáng xanh lóe lên cuốn sạch những thi thể trên mặt đất, đá vụn cũng dần kết lại lấp kín cửa động.Hoàn tất, sắc môi y càng thêm nhợt nhạt vì hao tổn pháp lực.Phó Trăn Hồng nắm lấy tay Đường Tăng, đẩy hắn ngã xuống giường.
Rồi y ngồi lên đùi hắn, vòng tay ôm cổ, hơi thở phả sát bên tai thì thầm:"Ta cần ngươi... dùng tay, giải thoát cho ta."