Vào một buổi chiều nọ, Dương Bạch Quân cùng Dương Lục Hoàng rời khu ký túc xá để tản bộ xung quanh trường, ánh nắng mặt trời lúc này đã bắt đầu ngả sang màu vàng cam, Ánh nắng ấy đã tô vẽ lên từng tán cây và sân trường một lớp sương mỏng mờ ảo.
Không gian xung quanh vắng lặng, yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ có những âm thanh lá cây xào xạc và tiếng hơi thở vang vọng trên lối đi lát đá cổ kính.
Họ đi dạo dọc dãy hành lang phía Tây, nơi ánh hoàng hôn xuyên qua những khung cửa sổ bằng kính màu tạo nên những mảng sáng tối chập chờn trên những bức tường đá thô ráp.
Đột nhiên, Hoàng dừng bước, mắt anh ta vô tình nhìn thấy được một cánh cửa nằm khuất sâu trong góc tối của hành lang.
Cánh cửa làm bằng gỗ mun sẫm màu, sơn đã bong tróc ở nhiều chỗ để lộ những vết nứt cũ kỹ theo thời gian.
Trên bề mặt cửa là những hoa văn chạm trổ tinh xảo đến mức khiến người ta phải trầm trồ, kỳ lạ hơn trên cảnh cửa còn được khắc thêm hình ảnh một con mắt mở to đầy bí ẩn ở chính giữa của cánh cửa."
Cậu có thấy qua cánh cửa này bao giờ chưa?"
Hoàng hỏi bằng giọng thấp, pha chút hồi hộp.
"Tớ đã nhiều lần đi ngang qua đây nhưng chưa từng thấy nó hay cánh cửa nào như vậy ở đây cả."
Quân bước lại gần, tay chạm lên bề mặt lạnh ngắt của nó, khi đó cậu có cảm giác như vừa chạm vào một bức tường của thời gian.
Đột nhiên, một cảm giác kì lạ chạy dọc cánh tay cậu khiến cho bên mắt màu tím của cậu đau đớn.
Khi ấy cậu nhìn thấy được những hình ảnh bất chợt về những cuộc thí nghiệm tàn bạo trên người những chủng tộc khác nhau.
Hình ảnh ấy chỉ chợt hiện qua trong tấm trí cậu, cậu không rõ về thời gian hay địa điểm cụ thể là ở đâu nhưng qua lần bộc phát năng lực tình cờ này cậu đã biết được rằng đằng sau cánh cửa này là một bí mật to lớn cần được giải mã và tìm hiểu sâu hơn."
Tớ nghĩ đây chỉ là phòng kho hay một phòng học đã lâu không dùng đến."
Hoàng nói, nhưng Quân lắc đầu.
"Không phải đâu, năng lực tâm linh của tớ đã cảm nhận được những hình ảnh rất kì lạ từ cánh cửa này, tớ chắc rằng nó không đơn giản như cậu nghĩ đâu."
Sự tò mò lúc này đây như một ngọn lửa đang rực cháy mãnh liệt trong lòng của cả hai, nó thôi thúc họ phải tìm cách mở được cánh cửa.
Nhưng không có điều gì là dễ dàng cả, ở xung quanh khung cửa là những ký hiệu cổ xưa được chạm khắc xoay quanh con mắt ở trung tâm.
Chắc hẳn đây là một câu đố hoặc lời thách thức của ai đó đặt ra để dành cho những kẻ muốn mạo hiểm mà mở cánh cửa này ra."
Đúng là để mở được cánh cửa này không đơn giản như tớ nghĩ nhỉ," Hoàng nói, mắt nhìn chăm chú vào từng ký tự.
"Chúng ta phải giải được câu đố này thì may ra mới có thể tiến sâu hơn".
Sau đó cả hai cùng rời đi để trở về ký túc xá vì trời đã gần tối.Trong những ngày kế tiếp, họ lặn lội khắp thư viện trường, tìm đọc những cuốn sách cổ, các bản ghi chép về ngôn ngữ, những ký hiệu cổ và lịch sử của Linh Tức.
Mỗi lần hỏi thăm các học sinh và giáo viên lâu năm thì đều nhận lại được những cái lắc đầu.
Không một ai biết tới sự tồn tại của cảnh cửa như lời Hoàng đó nói khi mới thấy nó, như thể cảnh cửa ấy chưa từng tồn tại vậy.
Tuy không thu được thông tin gì từ việc hỏi thăm nhưng hai người bạn đã tìm được kha khá sách và tư liệu có thể sẽ cần thiết vào công cuộc giải mã này.
Vào một chiều mưa nhẹ, khi mọi thứ bên ngoài nhuộm một màu u ám, cả hai lại quyết định quay lại cảnh cửa để tiếp tục điều tra và họ may mắn đã phát hiện được một khe nhỏ tinh vi trên cửa, chỉ lóe lên khi có ánh sáng từ ngọn đèn chiếu vào.
Cậu nhẹ nhàng xoay các ký hiệu trên khung cửa theo trình tự mà hai người đã suy luận được sau nhiều ngày nghiên cứu.Bỗng một tiếng cạch vang lên, tiếng kim loại khẽ kêu khi cánh cửa dần mở hé ra để lộ một căn phòng rộng lớn đầy bụi bặm nhưng vẫn hiện rõ sự bí ẩn và cổ kính.
Những giá sách cao ngất chất đầy các tập hồ sơ dày cộp, bên cạnh đó còn có những cuốn sổ tay bằng da đã ngả màu và các thiết bị lạ mắt phát ra ánh sáng nhấp nháy như máy móc của một phòng thí nghiệm bí mật.
Khi nhìn thấy các thiết bị ấy Quân chợt rùng mình vì cậu ấy đã từng thấy nó qua ảo giác từ năng lực.
Điều đó cho thấy những gì mà cậu chứng kiến là sự việc đã từng diễn ra trong chính căn phòng này.Hoàng hít một hơi sâu, mắt mở to kinh ngạc.
"Tớ chưa từng nghĩ trường mình lại có một nơi như thế này đấy."
Quân bước vào, khẽ chạm tay lên tập hồ sơ da cũ kỹ.
Các trang giấy ở trong ghi chép chi tiết từng dị nhân từng học tại Linh Tức: tên tuổi, năng lực đặc trưng, chủng tộc, mức độ kiểm soát và những ghi chú về điểm yếu của từng loại năng lực.
"Có thể thấy rằng nơi này đã từng có rất nhiều người có năng lực đặc biệt bị bắt tới" Quân khẽ nói với Hoàng, Hoàng lại nói:" Sao câu lại suy nghĩ là họ bị bắt tới?".
Quân đáp:" Vì tớ đã thấy những cuộc thí nghiệm tàn bạo tại chính căn phòng này và tớ chắc chắn tớ không thể nhớ nhầm khung cảnh được" Giọng của Quân chắc chắn, kiên định làm cho Hoàng cũng dần tin vào những điều mà người bạn của cậu nói.Nhưng giữa những tài liệu ấy, Quân phát hiện các báo cáo khác thường về một nhóm dị nhân bí ẩn không thuộc trường.
Họ bắt cóc các học sinh khác, tiến hành các thí nghiệm man rợ nhằm hút cạn sức mạnh dị thường của họ, mục đích là để làm tăng sức mạnh bản thân một cách phi nhân tính.
Trong các tập hồ sơ cũng ghi lại những lần thất bại và hy sinh đầy đau đớn của những học sinh khiến cả Quân và Hoàng bàng hoàng.
Quân nói:"Đây chỉ là những báo cáo về các vụ bắt cóc năm ấy, trên đây chỉ có lời kể của những người từng chứng kiến thấy nhóm dị nhân ấy rồi kể lại, không ghi bất cứ gì về năng lực hay tên tuổi của bọn chúng cả""Nhóm này chắc hẳn đã giả làm học sinh rồi bí mật xây dựng nơi này và hoạt động trong bóng tối ngoài tầm kiểm soát của trường," Quân nói, ánh mắt u ám.
"Linh Tức an toàn, nhưng không phải tất cả dị nhân đều vậy."
Bất ngờ, một tiếng động nhẹ vang lên từ phía cửa.
Cánh cửa hành lang dần tự khép lại khẽ như một lời cảnh báo thầm lặng.
Không phải để nhốt họ mà để nhắc rằng họ đã bước qua ranh giới của sự an toàn.
Quân nói:" Chắc hẳn nhóm dị nhân này vẫn còn tồn tại trong trường và chúng ta đã xâm phạm vào căn cứ của chúng, chúng sẽ không tha cho chúng ta đâu".Quân và Hoàng đứng im lặng, hơi thở gấp gáp, họ cảm nhận được có những ánh mắt vô hình đang theo dõi, rình rập ở khắp nơi.
Hành trình tìm hiểu sự thật giờ đây không chỉ là cuộc phiêu lưu đơn thuần nữa mà còn là cuộc chiến chống lại những thế lực đen tối ngoài kia."
Chúng ta không thể dừng lại," Quân thầm nói, ánh mắt kiên định.
"Cậu sẽ đồng hành cùng tớ chứ, hoàng?"
Hoàng mỉm cười, mắt sáng lấp lánh.
" Lỡ dính vào rồi nên thôi tớ sẽ ở lại đây với cậu, chúng ta sẽ đấu tranh đến cùng nhé."
Sau đó Quân nhanh tay cầm theo cuốn hồ sơ và một sợi dây chuyền được đặt trong một chiếc hộp gỗ.
Cả hai nhanh chóng rời khỏi căn phòng nhưng khi vừa bước ra hành lang, họ nhận ra xung quanh đã tối hơn một cách bất thường.
Ánh đèn hành lang mờ đi, nhường chỗ cho những bóng đen dài bất thường đang len lỏi xuất hiện.
Tiếng mưa ngoài trời càng lúc càng dồn dập, như đang giúp che giấu những tiếng động lạ xung quanh đây."
Quân... hình như... có ai đó đang đi theo chúng ta," Hoàng thì thầm, giọng khàn đi vì căng thẳng.Quân khẽ gật, bàn tay siết chặt cuốn hồ sơ vừa lấy được, con mắt tím bên trái của cậu đã lóe lên một tia sáng mờ.
Cậu cảm nhận được nhiều luồng năng lượng lạ đang di chuyển quanh mình một cách lặng lẽ và chúng mang theo ý đồ không hề tốt đẹp.Tiếng bước chân vang lên dồn dập từ bốn phía hành lang, vọng lại như tiếng trống báo tử.
Quân và Hoàng chưa kịp lấy lại hơi thì bóng tối ở cuối hành lang bắt đầu bị xé toạc ra thành những khe sáng đỏ rực, từ đó từng người từng người một bước ra.
Năm kẻ lạ mặt xuất hiện, đứng thành hình bán nguyệt bao vây cả hai.
Không ai nói một lời, nhưng áp lực từ năng lượng bọn chúng tỏa ra khiến không khí nặng trĩu, khó thở như bị ai bóp chặt lồng ngực.Hoàng thì thầm: "Chắc chắn đây là nhóm người được nhắc đến trong báo cáo..."
Quân gật nhẹ, mắt cậu phát sáng khi cảm thấy được sự đe doạ từ họ.Kẻ đứng giữa có cơ thể cao, tóc trắng, đôi mắt như phủ một lớp băng mỏng, hắn khẽ nhếch môi:
"Các ngươi đã chạm vào thứ không thuộc về mình.
Bây giờ thì hãy trả nó lại ngay."
Ngay lập tức, cả nhóm đồng loạt tấn công.
Một người khẽ hít vào, Quân và Hoàng liền lập tức nghe thấy được tiếng tim của bản thân đập vang như sấm.
Mỗi nhịp tim khiến cho màn nhĩ của hai người đau đớn, các nội tạng khác cũng bắt đầu khó chịu và có cảm giác như sắp nổ tung đến nơi vậy.
Quân nhận ra rằng hắn đang khuếch đại cảm giác nội tạng để tra tấn tinh thần cậu và Hoàng. [loại năng lực sẽ khiến cho nội tạng cảm thấy khó chịu, âm thanh bị khuếch đại ra và có cảm giác như sắp nổ tung.
Mục đích của năng lực này là khiến cho người mắc phải cảm thấy đau đớn về tinh thần và thể xác]Kẻ khác thì đưa hai cậu vào một không gian kì lạ đầy sự méo mó, nó khiến cho âm thanh trở nên hỗn loạn và cảm giác cơ thể bị bóp méo thành nhiều hình dạng khác nhau.[loại năng lực này sẽ kéo đối thủ vào "phiên bản lỗi" của thực tại trong phạm vi vài chục mét, khiến hình ảnh méo, âm thanh lệch và cảm giác bị bóp méo]Vì bị tấn công dồn dập và không hiểu rõ về đối phương, Quân cùng Hoàng bị đẩy sát vào góc tường.
Ngay khi một đòn tấn công nữa sắp chạm tới, một ánh sáng vàng ấm áp bất ngờ bùng lên, bao trùm cả hai.
Cảm giác như được một bức tường vô hình ôm lấy, đỡ trọn tất cả sát thương.
Các đòn đánh bị chặn đứng ngay trước mặt bọn người đó, mặt chúng thoáng vẻ bất ngờ nhưng liền tắt.
Chiếc dây chuyền trong tay Quân lúc này bay lên, phát ra một loại âm thanh vang vọng, hòa lẫn một luồng sóng năng lượng kỳ lạ lan ra.
Cả năm kẻ tấn công đồng loạt khựng lại, vẻ mặt khó chịu.Kẻ tóc trắng nhíu mày: "Lại là nó...
Thứ bảo vệ cổ xưa này không thể duy trì mãi để bảo vệ bọn ngươi đâu.
Lần tới, chúng ta sẽ kết thúc việc này."
Nói rồi, hắn ra hiệu, cả nhóm lùi vào bóng tối rồi biến mất không dấu vết để lại hành lang yên ắng đến rợn người.Quân và Hoàng vẫn đứng bất động vài giây, ánh sáng vàng từ từ tan biến.
Hoàng quay sang, ánh mắt lo lắng:
"Cái vừa rồi... là gì vậy?"
Quân siết chặt cuốn hồ sơ, giọng trầm xuống:
"Không biết.
Nhưng chắc chắn nó đã tồn tại ở đây lâu hơn cả chúng ta và có thể sợi dây chuyền này có liên quan đến sức mạnh bí ẩn ấy."
Cả hai cùng bàn với nhau, Quân nói: "Chúng ta nếu cứ chỉ có hai người như vậy thì kiểu gì chúng ta sớm muộn cũng sẽ bỏ mạng thôi."
Hoàng đáp: " Phải chúng ta nên luyện tập thêm năng lực và kiếm thêm đồng mình, việc này nếu báo nhà trường chưa chắc gì giải quyết được vì nhiều khi bọn chúng đã xâm nhập vào bộ máy của trường rồi.
Nói thì sẽ làm kinh động tới chúng thôi.
Hay đi tìm Châu đi, có lẽ cậu ấy sẽ giúp được chúng ta đấy".Hai người nhanh chóng rời đi khỏi đó, để lại những bí ẩn chưa có lời giải đang đợi họ tìm ra và nhóm người bí ẩn kia vẫn đang ẩn nấp để đợi một ngày nào đó quay lại báo thù.