Siêu Nhiên Học viện của kẻ lạc loài

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
399748882-256-k865688.jpg

Học Viện Của Kẻ Lạc Loài
Tác giả: QunHong272
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Dương Bạch Quân và nhóm bạn của cậu lần theo những vụ mất tích bí ẩn.

Trong hành trình cả nhóm sẽ đối mặt quái vật biến dị, những kẻ thù địch và các thế lực đứng sau.

Với năng lực độc đáo, họ chiến đấu, khám phá bí ẩn và từng bước đi tới sự thật đen tối ẩn sau Linh Tức.​
 
Học Viện Của Kẻ Lạc Loài
Chương I. Khởi đầu mới


Notes nhỏ:

- Các yếu tố trong truyện là siêu nhiên, không mang yếu tố bên ngoài và đây là thế giới tớ tạo ra

- Đây là truyện đầu tay của tớ, nếu có chỗ nào sai sót mong mọi người hãy góp ý nhẹ nhàng, tớ sẽ tiếp thu và ngày càng hoàn thiện hơn nữa _____________________________"Sự khác biệt không chia cắt thế giới — định kiến mới là lưỡi dao rạch đôi nó"Trong sâu thẳm mỗi con người, ai cũng sẽ có một bản năng nguyên thuỷ là sợ hãi, chán ghét hay xa lánh những thứ mà họ không biết rõ.

Đặt biệt là những người thuộc các chủng loài sỡ hữu năng lực vượt qua quy luật bình thường như phù thuỷ, dị nhân hay những loài sỡ hữu hình dạng và đặc tính khác biệt như ma ca rồng, nhân ngư,...Họ bị gọi bằng đủ loại biệt danh như tai ương, điềm xấu hay quái vật.

Nhưng bất chấp mọi ánh nhìn khinh miệt, họ vẫn tồn tại ở đó, âm thầm, lặng lẽ trong những góc khuất của thế giới.

Và đôi khi, chính họ cũng sợ hãi con người như cách con người đã sợ hãi họ.Để tạo ra một nơi dành cho những kẻ lạc loài thì các chủng tộc đã cùng bắt tay nhau xây dựng lên một ngôi trường chỉ dành cho người mang năng lực đặt biệt sinh sống và học tập.

Nơi này được mọi người truyền miệng bằng nhiều cái tên khác nhau nhưng điểm chung là cái tên nào cũng khó nghe cả. ____________Buổi tối tại một vùng ngoại ô yên bình, một gia đình đang tổ chức tiệc mừng sinh nhật để mừng cậu con trai của họ đã chính thức cán mốc 18 tuổi.

Cậu con trai ấy tên là Dương Bạch Quân, một chàng trai với mái tóc đen, khuôn mặt ưa nhìn cùng với đôi mắt có hai màu đen và tím.

Chính đôi mắt ấy đã khiến cậu thường xuyên trở thành trò trêu chọc của bạn bè xung quanh.

Nhưng so với việc bị bắt nạt hay cô lập, những hành động ấy vẫn còn quá bình thường đi.

Đôi mắt màu tím của cậu đôi khi còn có những biểu hiện kì lạ như thường xuyên đau nhói dữ dội, có lúc lại phát sáng khi cảm xúc của cậu mất kiểm soát.Sau khi vừa thổi nến thì cậu cảm thấy bên trong mình dường như có một thứ gì đó vừa thức tỉnh.

Cậu thấy trong người mình nóng ran, cả người cậu dần mất kiểm soát mà ngồi phịch xuống đất.

Đồ đạc trong nhà rung lên và dần bay lơ lửng trên trời, sau đó đồ vật bay loạn xại trong nhà khiến cho khung cảnh xung quanh trở thành một mớ hỗn loạn.

Lúc này cả gia đình cậu ai nấy đều hoảng loạn và cậu đã có suy nghĩ rằng là phải tìm cách dừng các đồ vật lại thì bỗng nhiên mọi thứ đứng im rồi rơi xuống đất như chưa hề có gì xảy ra.

Thật may khi sự hỗn loạn đã dừng lại nhưng trong khoảnh khắc ấy cậu chợt nhân ra mình đã thức tỉnh được năng lực đặc biệt, cậu liền kể cho bố mẹ của mình khi họ đã dần bình tĩnh hơn.

Tuy ban đầu họ vẫn còn bán tính bán nghi về việc con mình có khả năng đặt biệt nhưng sau khi ngẫm lại cảnh tượng vừa rồi thì họ đã đành phải chấp nhận sự thật.Sắc mặt họ tối xầm lại và bảo với cậu rằng: "Nếu con là dị nhân thì chỉ có hai con đường đợi con, một là bị chính phủ giết chết và hai là bị đem về để làm thí nghiệm thôi".

Dù nói vậy nhưng đây là đứa con mà họ đã chăm sóc và yêu thương 18 năm nay, tình cảm mà họ dành cho cậu là không hề nhỏ.

Họ đã quyết định chọn một con đường để giữ cho cậu sự bình yên là gửi cậu đến ngôi trường Linh tức, nơi dành cho những kẻ khác biệt giống như cậu.

Ngôi trường này hiện chưa bị chính phủ tấn công là vì đây là nơi mà những người mang năng lực khủng khiếp tập trung lại.

Chính phủ e sợ sức mạnh của học sinh nơi đây nên tới tận bây giờ vẫn để yên và chưa hề động đến ngôi trường này.Sau khi quyết định đã được đưa ra, không khí trong nhà trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

Dương Bạch Quân lặng im, trong lòng vừa bối rối vừa sợ hãi.

Cậu chưa kịp quen với ý nghĩ mình là một "dị nhân" thì đã phải chuẩn bị rời xa gia đình, bước vào một thế giới hoàn toàn xa lạ đối với cậu.

Cậu đặt ra nhiều câu hỏi rằng " Liệu sau này cuộc sống của mình sẽ ra sao?" hay " Liệu một người dị biệt như mình có được xã hội toàn người thường ngoài kia chấp nhận không?".

Những suy nghĩ ấy cứ thay nhau xuất hiện trong đầu và dày vò cậu trong suốt cả đêm đó.Sáng hôm sau, khi mặt trời mới chỉ mới vừa nhô lên khỏi đường chân trời, ánh nắng yếu ớt chiếu qua khung cửa sổ, Quân đã thức dậy trong dáng vẻ mệt mỏi vì hôm qua cậu đã không có một giấc ngủ trọn vẹn.

Cậu lặng lẽ sắp xếp quần áo, vài vật dụng cá nhân và những món đồ kỷ niệm nhỏ vào một chiếc balo đen.

Tiếng thìa chạm vào thành cốc vang lên khe khẽ trong bếp, nơi mẹ cậu đang pha cho con trai của bà ấy một ly sữa nóng, dù biết rằng buổi sáng hôm nay sẽ là ngày cuối cậu ở đây và bà cũng không biết sau này không biết hai mẹ con sẽ còn có thể gặp lại nhau hay không.Bố mẹ tiễn Quân ra cổng.

Họ không nói nhiều, chỉ trao nhau những ánh mắt chan chứa rất nhiều cảm xúc — sự lo lắng, yêu thương và cả bất lực.

Một chiếc xe màu đen lặng lẽ dừng lại trước nhà.

Cánh cửa mở ra, một người đàn ông cao lớn với mái tóc hoa râm bước xuống.

Ông đưa cho Quân một tấm thẻ kim loại khắc ký hiệu lạ và nói:

"Cậu là Dương Bạch Quân?

Chào mừng đến với Linh Tức.

Từ bây giờ, hãy cùng tôi đi tới ngôi trường và học cách làm chủ năng lực của cậu... trước khi chính nó sẽ làm hại đến những người mà cậu yêu quý sau này."

Quân siết chặt balo, hít một hơi thật sâu.

Cậu quay lại nhìn bố mẹ lần cuối, khắc ghi hình ảnh và dáng vẻ của họ vào tâm trí.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, bỏ lại phía sau là ngôi nhà quen thuộc và cả một phần tuổi thơ.

Trước mắt cậu là con đường dài dẫn tới nơi mà cậu chưa từng đặt chân tới — ngôi trường của những kẻ khác biệt.

Một thế giới mới đang chờ và Quân không biết liệu cậu sẽ tìm thấy gì ở đó, chỉ chắc chắn một điều rằng là cuộc sống của cậu từ bây giờ sẽ không còn như cũ nữa.Dương Bạch Quân bước qua cánh cổng lớn của Linh Tức, cảm giác từng bước chân đang vang vọng trong không gian rộng lớn và cổ kính của ngôi trường.

Cây cối xanh rợp bóng, những bức tường đá chạm khắc những hoa văn kỳ bí, ánh sáng lấp lánh từ khắp nơi tạo nên một không gian vừa trang nghiêm vừa huyền ảo.

Linh Tức không chỉ là ngôi trường của dị nhân, mà còn là nơi tụ họp nhiều chủng loài đặc biệt có thể kể như: nhân ngư với năng lực mê hoặc bằng tiếng hát, ma sói sở hữu thể lực phi thường, ma cà rồng có khả năng hồi phục nhanh và thao túng bóng tối, phù thủy với phép thuật cổ xưa và tất nhiên những dị nhân như Quân với những siêu năng lực đặt biệtNgay sau khi nhập học, Quân được dẫn đến phòng kiểm tra năng lực, nơi sẽ quyết định cấp bậc sức mạnh của cậu trong hệ thống phân loại được ký hiệu từ 1 đến 10.

Những bài kiểm tra ở đây không chỉ đơn thuần chỉ là đo lường sức mạnh mà còn thử thách khả năng kiểm soát và giới hạn của từng cá nhân học sinh.

Để vượt qua bài kiểm tra thì cậu phải điều khiển các vật thể bay lơ lửng, duy trì sự ổn định của năng lực dưới áp lực và kiểm soát cảm xúc để tránh năng lực bị mất kiểm soát.Kết quả phân tích sau bài kiểm tra cho thấy năng lực của Quân thuộc cấp 7 —một cấp độ không quá cao nhưng lại ấn tượng với một học sinh mới đến.

Điểm mạnh lớn nhất của cậu là sức mạnh tâm linh đa dạng, có thể điều khiển đồ vật và phát ra năng lượng mạnh mẽ, đặc biệt là đôi mắt hai màu đầy bí ẩn.

Tuy nhiên, năng lực này có điểm yếu rõ ràng: khi cảm xúc không ổn định, sức mạnh có thể bộc phát mất kiểm soát, gây nguy hiểm cho cả bản thân và những người xung quanh.

Đây chính là giới hạn mà Quân cần học cách vượt qua khi học tại đây.Sau khi kết thúc bài kiểm tra, Quân được đưa đến khu ký túc xá cấp 7 dành cho nam, nơi cậu sẽ sinh hoạt và học tập cùng những dị nhân có năng lực tương đương.

Ở đây, cậu gặp người bạn cùng phòng nổi bật.

Dương Lục Hoàng, chàng trai với ánh mắt sắc bén nhưng tính cách lại khá hoạt bát, sỡ hữu năng lực có thể tạo ra và điều khiển trường lực theo ý muốn.

Cậu có thể dựng khiên hoặc ép trường lực lại thành những lưỡi dao để tấn công. tuy nhiên điểm yếu là càng tạo cấu trúc càng lớn hoặc phức tạp sẽ tiêu hao năng lượng rất nhanh.

Nếu mất tập trung thì trường lực cũng sẽ sụp đổ ngay lập tức.Những ngày đầu ở ký túc xá trôi qua với những trở ngại về cuộc sống thường ngày khi cậu chưa quen với cách sống ở môi trường mới, từ việc phải làm quen với nhiều hơi kì quặc đối với cuộc sống trước kia của cậu, sau đó lại đến việc tập luyện học cách kiểm soát năng lực.

Quân dần hiểu rằng Linh Tức không chỉ là nơi chỉ đơn giản là để học, mà còn là một chiến trường để rèn luyện, mài dũa bản thân.trong những ngày sắp tới, cậu tham gia các lớp học như lớp "Điều khiển năng lực cơ bản" — nơi các học sinh luyện tập khả năng kiểm soát sức mạnh của mình dưới sự hướng dẫn nghiêm khắc nhưng tận tâm của giáo viên.

Quân dần học được cách điều khiển những vật thể nhỏ bay lượn, rồi dần dần thử sức với những vật nặng hơn mà không để chúng rơi hoặc va chạm.Tiếp đến là lớp "Phân tích và chiến thuật" nơi cậu được biết về đặc điểm từng loại năng lực và cách phối hợp trong các tình huống đối kháng.

Hay cách giải quyết các tình huống gặp phải và lập được chiến thuật rõ ràng khi chiến đấu.

Điều này sẽ giúp cậu bớt thói quen hành động trước khi suy nghĩ một cách cẩn thận và an toàn hơn khi chiến đấu.Buổi chiều, Quân tham gia lớp "Phòng thủ và phản xạ" tập trung rèn luyện sự nhanh nhạy và khả năng đối phó khi bất ngờ bị tấn công.

Những bài tập thực chiến cùng đồng đội giúp cậu hiểu rõ việc chỉ sức mạnh đến từ một cá nhân thôi là chưa đủ, việc lập đội chiến đấu sẽ giúp đa dạng hơn về chiến lược và các năng lực của mỗi thành viên sẽ bổ trợ cho nhau giúp cho khi chiến đấu sẽ mang lại hiệu quả cao hơn.Một buổi chiều khác khi Quân đang tập luyện ở sân trường, Hoàng dẫn đến một cô gái tên Lê Huyền Châu, một người bạn thân thiết với cậu trong ngôi trường này.

Châu có vẻ dịu dàng nhưng năng lực của cô ấy lại không như vậy, cô sở hữu năng lực điều khiển độc dược.

Sức mạnh của cô nghe có vẻ mạnh mẽ nhưng cũng là điểm yếu của chính mình vì nếu không cẩn thận thì cô có thể sẽ tự đầu độc đồng đội của mình vì chi có cô mới miễn nhiễm trước độc của bản thân.Khi mới vào trường năng lực của Châu thường bị mất kiểm soát nên cô đã quyết định xin trường cho bản thân chuyển vô một ngôi nhà nhỏ trong ngôi rừng của trường.

Việc này vừa không khiến nhiều người bị nhiễm độc của cô mà còn thuận tiện cho sở thích chế các loại thuốc độc của cô.

Đến bây giờ thì cô vẫn sống ở mái ấm ấy dù đã điều khiển được năng lực của bản thân."

Chào Quân, nghe nói cậu cũng là một dị nhân cấp 7 à?

Người mới mà được như vậy là oách lắm đấy" Châu mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng mà đầy tin tưởng.

"Ở đây, biết kiểm soát sức mạnh và giới hạn bản thân mới là điều quan trọng nhất."

Hoàng giới thiệu tiếp rằng:" Cậu ấy còn giỏi cả về bùa chú và những loại văn tự cổ đấy"Quân nhẹ gật đầu và đáp lại lời chào hỏi: "Cậu có kiến thức và khả năng đỉnh đấy, rất vui được làm quen với cậu!".

Cậu cảm thấy rất vui khi lần đầu tiên tìm được những người cũng mang trong mình sự khác biệt giống chính bản thân cậu, hơn thế nữa là cậu đã tìm được những người đồng độin những người bạn mới trong cái thế giới đầy khắt nghiệt này.
 
Học Viện Của Kẻ Lạc Loài
Chương II. Cánh cửa bí ẩn


Vào một buổi chiều nọ, Dương Bạch Quân cùng Dương Lục Hoàng rời khu ký túc xá để tản bộ xung quanh trường, ánh nắng mặt trời lúc này đã bắt đầu ngả sang màu vàng cam, Ánh nắng ấy đã tô vẽ lên từng tán cây và sân trường một lớp sương mỏng mờ ảo.

Không gian xung quanh vắng lặng, yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ có những âm thanh lá cây xào xạc và tiếng hơi thở vang vọng trên lối đi lát đá cổ kính.

Họ đi dạo dọc dãy hành lang phía Tây, nơi ánh hoàng hôn xuyên qua những khung cửa sổ bằng kính màu tạo nên những mảng sáng tối chập chờn trên những bức tường đá thô ráp.

Đột nhiên, Hoàng dừng bước, mắt anh ta vô tình nhìn thấy được một cánh cửa nằm khuất sâu trong góc tối của hành lang.

Cánh cửa làm bằng gỗ mun sẫm màu, sơn đã bong tróc ở nhiều chỗ để lộ những vết nứt cũ kỹ theo thời gian.

Trên bề mặt cửa là những hoa văn chạm trổ tinh xảo đến mức khiến người ta phải trầm trồ, kỳ lạ hơn trên cảnh cửa còn được khắc thêm hình ảnh một con mắt mở to đầy bí ẩn ở chính giữa của cánh cửa."

Cậu có thấy qua cánh cửa này bao giờ chưa?"

Hoàng hỏi bằng giọng thấp, pha chút hồi hộp.

"Tớ đã nhiều lần đi ngang qua đây nhưng chưa từng thấy nó hay cánh cửa nào như vậy ở đây cả."

Quân bước lại gần, tay chạm lên bề mặt lạnh ngắt của nó, khi đó cậu có cảm giác như vừa chạm vào một bức tường của thời gian.

Đột nhiên, một cảm giác kì lạ chạy dọc cánh tay cậu khiến cho bên mắt màu tím của cậu đau đớn.

Khi ấy cậu nhìn thấy được những hình ảnh bất chợt về những cuộc thí nghiệm tàn bạo trên người những chủng tộc khác nhau.

Hình ảnh ấy chỉ chợt hiện qua trong tấm trí cậu, cậu không rõ về thời gian hay địa điểm cụ thể là ở đâu nhưng qua lần bộc phát năng lực tình cờ này cậu đã biết được rằng đằng sau cánh cửa này là một bí mật to lớn cần được giải mã và tìm hiểu sâu hơn."

Tớ nghĩ đây chỉ là phòng kho hay một phòng học đã lâu không dùng đến."

Hoàng nói, nhưng Quân lắc đầu.

"Không phải đâu, năng lực tâm linh của tớ đã cảm nhận được những hình ảnh rất kì lạ từ cánh cửa này, tớ chắc rằng nó không đơn giản như cậu nghĩ đâu."

Sự tò mò lúc này đây như một ngọn lửa đang rực cháy mãnh liệt trong lòng của cả hai, nó thôi thúc họ phải tìm cách mở được cánh cửa.

Nhưng không có điều gì là dễ dàng cả, ở xung quanh khung cửa là những ký hiệu cổ xưa được chạm khắc xoay quanh con mắt ở trung tâm.

Chắc hẳn đây là một câu đố hoặc lời thách thức của ai đó đặt ra để dành cho những kẻ muốn mạo hiểm mà mở cánh cửa này ra."

Đúng là để mở được cánh cửa này không đơn giản như tớ nghĩ nhỉ," Hoàng nói, mắt nhìn chăm chú vào từng ký tự.

"Chúng ta phải giải được câu đố này thì may ra mới có thể tiến sâu hơn".

Sau đó cả hai cùng rời đi để trở về ký túc xá vì trời đã gần tối.Trong những ngày kế tiếp, họ lặn lội khắp thư viện trường, tìm đọc những cuốn sách cổ, các bản ghi chép về ngôn ngữ, những ký hiệu cổ và lịch sử của Linh Tức.

Mỗi lần hỏi thăm các học sinh và giáo viên lâu năm thì đều nhận lại được những cái lắc đầu.

Không một ai biết tới sự tồn tại của cảnh cửa như lời Hoàng đó nói khi mới thấy nó, như thể cảnh cửa ấy chưa từng tồn tại vậy.

Tuy không thu được thông tin gì từ việc hỏi thăm nhưng hai người bạn đã tìm được kha khá sách và tư liệu có thể sẽ cần thiết vào công cuộc giải mã này.

Vào một chiều mưa nhẹ, khi mọi thứ bên ngoài nhuộm một màu u ám, cả hai lại quyết định quay lại cảnh cửa để tiếp tục điều tra và họ may mắn đã phát hiện được một khe nhỏ tinh vi trên cửa, chỉ lóe lên khi có ánh sáng từ ngọn đèn chiếu vào.

Cậu nhẹ nhàng xoay các ký hiệu trên khung cửa theo trình tự mà hai người đã suy luận được sau nhiều ngày nghiên cứu.Bỗng một tiếng cạch vang lên, tiếng kim loại khẽ kêu khi cánh cửa dần mở hé ra để lộ một căn phòng rộng lớn đầy bụi bặm nhưng vẫn hiện rõ sự bí ẩn và cổ kính.

Những giá sách cao ngất chất đầy các tập hồ sơ dày cộp, bên cạnh đó còn có những cuốn sổ tay bằng da đã ngả màu và các thiết bị lạ mắt phát ra ánh sáng nhấp nháy như máy móc của một phòng thí nghiệm bí mật.

Khi nhìn thấy các thiết bị ấy Quân chợt rùng mình vì cậu ấy đã từng thấy nó qua ảo giác từ năng lực.

Điều đó cho thấy những gì mà cậu chứng kiến là sự việc đã từng diễn ra trong chính căn phòng này.Hoàng hít một hơi sâu, mắt mở to kinh ngạc.

"Tớ chưa từng nghĩ trường mình lại có một nơi như thế này đấy."

Quân bước vào, khẽ chạm tay lên tập hồ sơ da cũ kỹ.

Các trang giấy ở trong ghi chép chi tiết từng dị nhân từng học tại Linh Tức: tên tuổi, năng lực đặc trưng, chủng tộc, mức độ kiểm soát và những ghi chú về điểm yếu của từng loại năng lực.

"Có thể thấy rằng nơi này đã từng có rất nhiều người có năng lực đặc biệt bị bắt tới" Quân khẽ nói với Hoàng, Hoàng lại nói:" Sao câu lại suy nghĩ là họ bị bắt tới?".

Quân đáp:" Vì tớ đã thấy những cuộc thí nghiệm tàn bạo tại chính căn phòng này và tớ chắc chắn tớ không thể nhớ nhầm khung cảnh được" Giọng của Quân chắc chắn, kiên định làm cho Hoàng cũng dần tin vào những điều mà người bạn của cậu nói.Nhưng giữa những tài liệu ấy, Quân phát hiện các báo cáo khác thường về một nhóm dị nhân bí ẩn không thuộc trường.

Họ bắt cóc các học sinh khác, tiến hành các thí nghiệm man rợ nhằm hút cạn sức mạnh dị thường của họ, mục đích là để làm tăng sức mạnh bản thân một cách phi nhân tính.

Trong các tập hồ sơ cũng ghi lại những lần thất bại và hy sinh đầy đau đớn của những học sinh khiến cả Quân và Hoàng bàng hoàng.

Quân nói:"Đây chỉ là những báo cáo về các vụ bắt cóc năm ấy, trên đây chỉ có lời kể của những người từng chứng kiến thấy nhóm dị nhân ấy rồi kể lại, không ghi bất cứ gì về năng lực hay tên tuổi của bọn chúng cả""Nhóm này chắc hẳn đã giả làm học sinh rồi bí mật xây dựng nơi này và hoạt động trong bóng tối ngoài tầm kiểm soát của trường," Quân nói, ánh mắt u ám.

"Linh Tức an toàn, nhưng không phải tất cả dị nhân đều vậy."

Bất ngờ, một tiếng động nhẹ vang lên từ phía cửa.

Cánh cửa hành lang dần tự khép lại khẽ như một lời cảnh báo thầm lặng.

Không phải để nhốt họ mà để nhắc rằng họ đã bước qua ranh giới của sự an toàn.

Quân nói:" Chắc hẳn nhóm dị nhân này vẫn còn tồn tại trong trường và chúng ta đã xâm phạm vào căn cứ của chúng, chúng sẽ không tha cho chúng ta đâu".Quân và Hoàng đứng im lặng, hơi thở gấp gáp, họ cảm nhận được có những ánh mắt vô hình đang theo dõi, rình rập ở khắp nơi.

Hành trình tìm hiểu sự thật giờ đây không chỉ là cuộc phiêu lưu đơn thuần nữa mà còn là cuộc chiến chống lại những thế lực đen tối ngoài kia."

Chúng ta không thể dừng lại," Quân thầm nói, ánh mắt kiên định.

"Cậu sẽ đồng hành cùng tớ chứ, hoàng?"

Hoàng mỉm cười, mắt sáng lấp lánh.

" Lỡ dính vào rồi nên thôi tớ sẽ ở lại đây với cậu, chúng ta sẽ đấu tranh đến cùng nhé."

Sau đó Quân nhanh tay cầm theo cuốn hồ sơ và một sợi dây chuyền được đặt trong một chiếc hộp gỗ.

Cả hai nhanh chóng rời khỏi căn phòng nhưng khi vừa bước ra hành lang, họ nhận ra xung quanh đã tối hơn một cách bất thường.

Ánh đèn hành lang mờ đi, nhường chỗ cho những bóng đen dài bất thường đang len lỏi xuất hiện.

Tiếng mưa ngoài trời càng lúc càng dồn dập, như đang giúp che giấu những tiếng động lạ xung quanh đây."

Quân... hình như... có ai đó đang đi theo chúng ta," Hoàng thì thầm, giọng khàn đi vì căng thẳng.Quân khẽ gật, bàn tay siết chặt cuốn hồ sơ vừa lấy được, con mắt tím bên trái của cậu đã lóe lên một tia sáng mờ.

Cậu cảm nhận được nhiều luồng năng lượng lạ đang di chuyển quanh mình một cách lặng lẽ và chúng mang theo ý đồ không hề tốt đẹp.Tiếng bước chân vang lên dồn dập từ bốn phía hành lang, vọng lại như tiếng trống báo tử.

Quân và Hoàng chưa kịp lấy lại hơi thì bóng tối ở cuối hành lang bắt đầu bị xé toạc ra thành những khe sáng đỏ rực, từ đó từng người từng người một bước ra.

Năm kẻ lạ mặt xuất hiện, đứng thành hình bán nguyệt bao vây cả hai.

Không ai nói một lời, nhưng áp lực từ năng lượng bọn chúng tỏa ra khiến không khí nặng trĩu, khó thở như bị ai bóp chặt lồng ngực.Hoàng thì thầm: "Chắc chắn đây là nhóm người được nhắc đến trong báo cáo..."

Quân gật nhẹ, mắt cậu phát sáng khi cảm thấy được sự đe doạ từ họ.Kẻ đứng giữa có cơ thể cao, tóc trắng, đôi mắt như phủ một lớp băng mỏng, hắn khẽ nhếch môi:

"Các ngươi đã chạm vào thứ không thuộc về mình.

Bây giờ thì hãy trả nó lại ngay."

Ngay lập tức, cả nhóm đồng loạt tấn công.

Một người khẽ hít vào, Quân và Hoàng liền lập tức nghe thấy được tiếng tim của bản thân đập vang như sấm.

Mỗi nhịp tim khiến cho màn nhĩ của hai người đau đớn, các nội tạng khác cũng bắt đầu khó chịu và có cảm giác như sắp nổ tung đến nơi vậy.

Quân nhận ra rằng hắn đang khuếch đại cảm giác nội tạng để tra tấn tinh thần cậu và Hoàng. [loại năng lực sẽ khiến cho nội tạng cảm thấy khó chịu, âm thanh bị khuếch đại ra và có cảm giác như sắp nổ tung.

Mục đích của năng lực này là khiến cho người mắc phải cảm thấy đau đớn về tinh thần và thể xác]Kẻ khác thì đưa hai cậu vào một không gian kì lạ đầy sự méo mó, nó khiến cho âm thanh trở nên hỗn loạn và cảm giác cơ thể bị bóp méo thành nhiều hình dạng khác nhau.[loại năng lực này sẽ kéo đối thủ vào "phiên bản lỗi" của thực tại trong phạm vi vài chục mét, khiến hình ảnh méo, âm thanh lệch và cảm giác bị bóp méo]Vì bị tấn công dồn dập và không hiểu rõ về đối phương, Quân cùng Hoàng bị đẩy sát vào góc tường.

Ngay khi một đòn tấn công nữa sắp chạm tới, một ánh sáng vàng ấm áp bất ngờ bùng lên, bao trùm cả hai.

Cảm giác như được một bức tường vô hình ôm lấy, đỡ trọn tất cả sát thương.

Các đòn đánh bị chặn đứng ngay trước mặt bọn người đó, mặt chúng thoáng vẻ bất ngờ nhưng liền tắt.

Chiếc dây chuyền trong tay Quân lúc này bay lên, phát ra một loại âm thanh vang vọng, hòa lẫn một luồng sóng năng lượng kỳ lạ lan ra.

Cả năm kẻ tấn công đồng loạt khựng lại, vẻ mặt khó chịu.Kẻ tóc trắng nhíu mày: "Lại là nó...

Thứ bảo vệ cổ xưa này không thể duy trì mãi để bảo vệ bọn ngươi đâu.

Lần tới, chúng ta sẽ kết thúc việc này."

Nói rồi, hắn ra hiệu, cả nhóm lùi vào bóng tối rồi biến mất không dấu vết để lại hành lang yên ắng đến rợn người.Quân và Hoàng vẫn đứng bất động vài giây, ánh sáng vàng từ từ tan biến.

Hoàng quay sang, ánh mắt lo lắng:

"Cái vừa rồi... là gì vậy?"

Quân siết chặt cuốn hồ sơ, giọng trầm xuống:

"Không biết.

Nhưng chắc chắn nó đã tồn tại ở đây lâu hơn cả chúng ta và có thể sợi dây chuyền này có liên quan đến sức mạnh bí ẩn ấy."

Cả hai cùng bàn với nhau, Quân nói: "Chúng ta nếu cứ chỉ có hai người như vậy thì kiểu gì chúng ta sớm muộn cũng sẽ bỏ mạng thôi."

Hoàng đáp: " Phải chúng ta nên luyện tập thêm năng lực và kiếm thêm đồng mình, việc này nếu báo nhà trường chưa chắc gì giải quyết được vì nhiều khi bọn chúng đã xâm nhập vào bộ máy của trường rồi.

Nói thì sẽ làm kinh động tới chúng thôi.

Hay đi tìm Châu đi, có lẽ cậu ấy sẽ giúp được chúng ta đấy".Hai người nhanh chóng rời đi khỏi đó, để lại những bí ẩn chưa có lời giải đang đợi họ tìm ra và nhóm người bí ẩn kia vẫn đang ẩn nấp để đợi một ngày nào đó quay lại báo thù.
 
Học Viện Của Kẻ Lạc Loài
Chương III. Đồng minh


Sau khi an toàn trở về ký túc xá sau lầm chạm trán vừa rồi, Quân và Hoàng quyết định vào sáng hôm sau họ sẽ tới gặp Châu để nhờ sự giúp đỡ.

Sáng hôm sau, Hoàng dẫn Quân vào rừng để tìm nơi sinh sống của Châu, dù cậu đã đi tới đó mấy lần rồi nhưng vẫn thể nào mà nhớ hết được đường đi, Sau một hồi lặn lội tìm kiếm thì hai người cuối cũng đã thấy được ngôi nhà ấy.Châu đang chế thuốc ở trong nhà, khi nhìn thấy hai người qua cửa sổ, cô ấy lập tức chạy ra và niềm nở chào hỏi:" Chào hai cậu nhé, hai cậu đến đây tìm tớ có chuyện gì vậy?".

Quân liền đáp:" Tớ và Hoàng đến đây là để kể cho cậu nghe một chuyện cực kì quan trọng và bọn tớ mong muốn nhận được sự giúp đỡ từ cậu".Châu liền kinh ngạc:" Chuyện gì mà nghe quan trọng vậy, vô nhà ngồi đi rồi từ từ kể".

Cả ba cùng bước vào nhà, khi ngồi xuống Quân cùng Hoàng kể cho người bạn trước mặt nghe toàn bộ những chuyện mà người đã trải qua."

Ôi trời, thật vậy sao, không ngờ trong trường bình yên như thế mà lại có những việc như này đấy.

Hên là hai cậu tối qua chưa bị làm sao đấy" Châu nói với giọng hoảng hốt cùng với sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.Lúc ba người vẫn còn thảo luận về vấn đề ấy thì ở ngoài cánh rừng gần nhà Châu, mặt đất nứt toạc ra, từ dưới mặt đất trồi lên một con quái vật biến dị.

Cả người nó được cấu tạo từ bùn đất, mang theo sự nhớp nháp và mùi hôi tanh của bùn.

Con quái vật bắt đầu tiến về ngôi nhà của Châu, trên đường nó đi đều để lại những vệt bùn kéo dài làm cho thảm thực vật xung quanh bắt đầu héo úa dần đi.Khi Hoàng và Châu vẫn đang trò chuyện hăng say, Quân liền nhắc khẽ hai người hãy nhìn ra cửa sổ.

Vừa nhìn ra cả Hoàng và Châu đều kinh ngạc.

Quân liền nói:" Không biết từ đâu ra có một con quái vật người toàn là bùn xuất hiện và hình như nó đang tiến tới đây.

Chúng ta nhanh ra ngoài xem đi".

Vừa dứt câu cả ba cùng gấp gáp lao nhanh ra ngoài và thứ chờ đón họ là một sinh vật gớm ghiếc mang trong mình sự hỗn loạn, sẵn sàng lao vô tấn công cả ba bất cứ lúc nào.Bỗng nhiên mặt đất dưới chân họ bắt đầu nhão ra, dần dần biến thành một vũng lầy khiến cho cả ba bị lún xuống một cách nhanh chóng.

Hoàng nhanh tay tạo ra một quả cầu trường lực để làm cho bùn đất không nhấn chìm được ba người.

Nhưng tình hình vẫn không khả quan lắm khi quả cầu cũng sắp bị nhấn chìm thì lúc này Quân mới kích hoạt năng lực tâm linh của mình để đưa quả cầu bay lên giúp cả nhóm thoát chết trong khoảnh khắc đó.Khi vừa hạ trường lực xuống, Châu liền lập tức tạo ra một màn sương độc và cho quái vật di chuyển châm chạp hơn trong chốc lát.

Tận dụng lúc này Quân điều khiển những tảng đá xung quanh nhắm thẳng vào cơ thể bùn lầy của nó và thành công tạo ra những chiếc lỗ trên người con quái vật.

Nhờ vào những chiếc lỗ đó Hoàng nhanh chóng tạo ra những quả cầu trường lực chặn ở trong người làm cho nó không thể tái tạo được nữa.

Như thể bị chọc tức, con quái vật đập mạnh xuống đất tạo ra những cơn sóng từ bùn đất khiến Hoàng phải huỷ bỏ năng lực và chạy qua cứu nguy cho hai người bạn.Sau khi bùn đất đi qua, cả ba cùng nhau bàn bạc là sẽ nhốt nó lại và tìm cách nào nghiền nát hoặc xé toạc nó ra thành một vũng bùn vì khi không còn cấu tạo là cơ thể thì nó sẽ không thê cậu tạo lại được nữa.

Hoàng đảm nhận sẽ nhốt con quái vật lại, còn Quân sẽ đảm nhận việc tấn công và Châu sẽ bổ trợ từ đằng sau.Dứt câu, cả ba xong lên.

Hoàng tạo ra một mái vòm bằng trường lực rồi từ từ thu nhỏ lại nhưng lại bị chặn lại bởi thứ sinh vật hung ác kia, nó quá khoẻ đên Hoàng có thể ép nhỏ mái vòm tiếp. liền lúc nó đang bận chống đỡ mái vòm, Quân ngay tức khắc tạo ra một vụ nổ từ bên trong quái vật khiến cho nó tan xác ngay lập tức.

Vừa xong cả Quân và Hoàng đều ngồi phịch xuống đất vì quá mệt, Châu liền tới đỡ cả hai người và nói rằng;" Tớ xin lỗi vì năng lực của tớ chỉ có tác động mạnh lên con người thôi còn quái vật thì còn tuỳ loại nữa, tớ không thể giúp gì nhiều cho hai cậu rồi!".

Cả hai đều nói không saoBỗng nhiên sợi dây chuyền mà Quân lấy được lúc trước phát sáng lên, những mảnh bùn còn lại của con quái vật bị sợi dây chuyền hấp thụ vào dưới những đốm sáng.

Trong lúc ấy Quân cũng cảm nhận được trong sợi dây chuyền có một linh hồn đã tỉnh giấc.

Linh hồn ấy chui ra khỏi dây chuyền và đặc biệt là chỉ có Quân mới nhìn thấy được cô gái ấy.Linh hồn:" Chào cậu, từ nay tôi tôi sẽ là người hướng dẫn giúp cậu trong chặng đường sắp tới, hãy cứ gọi tên là người hướng dẫn thôi"Quân bất ngờ nhưng người hướng dẫn tiếp tục nói:" Sau khi tiêu diệt được quái vật, cả ba người các cậu đều tăng thêm được sức mạnh đấy!"

Sau đó linh hồn lại chui vào dây chuyển và để lại lời nhắn rằng khi nào cần thì tôi sẽ xuất hiện để hỗ trợ.

Quân liền nói với hai người bạn của mình là năng lực của cả ba đều đã được nâng cấp sau trận đánh vừa rồi.

Hoàng liền thử thì đúng thật vậy vì khi tạo hình những cấu trúc phức tạp hơn thì cậu đã không còn dễ mệt mỏi như trước nữa.

Châu thì khoe là còn có thể tạo được thuốc phục hồi giống như chữ "dược" trong "độc dược" vậy tuy chỉ mới tạo ra được khá ít.

Chính bản thân Quân cũng đã có sự thay đổi là vì cậu đã có thể cảm nhận được những linh hồn ở thế giới bên kia, cảm nhận được năng lượng ở vùng phạm vi xa hơn và có thể nhấc được các vật nặng hơn rất nhiều so với ban đầu. lúc này cả ba mới để ý đến những vết bùn kia và định đi theo nó.

Châu liền ngăn Quân với hoàng lại vì cả hai vẫn còn đuối sức khi sử dụng quá nhiều năng lực nhưng cả hai đều lắc đầu và nói rằng: " Lỡ đâu cậu đi một mình rồi gặp chuyện thì sao".

Thế là cả ba cùng đi với nhau để theo dõi những vết tích còn sót lại.Đi tới đâu, ba người đều bị sốc khi con quái vật ấy lại có sức phá huỷ khủng khiếp như vậy, chắc có lẽ thảm thực vật xung quanh đây sẽ cần rất nhiều thời gian để phục hồi lại.

Tới nơi khởi nguồn của vết bùn, họ thấy một chiếc lỗ rất lớn nằm ở đó nhưng khi nhìn xuống thì lại chẳng có gì cả.

Như thể là sinh vật ấy không phải là tự nhiên mà do được tạo ra nhưng kẻ chủ mưu lại cố tình tạo ra hiện trường như nó là sinh vật ngoài tự nhiên vậy.

Quân nói:" Chắc hẳn đây là âm mưu của bọn người kia rồi, đúng là hèn hạ".

Hoàng và châu cũng gật đầu tán thành.Lúc đó từ một gốc cây không xa có hai cô gái bước ra và chào hỏi:" Xin chào, tự giới thiệu tớ là khúc Thiên An còn đây là em gái tớ tên Lam Hải Ca" .Sự xuất hiện đột ngột ấy làm cho cả ba người đề phòng mà vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Lúc ấy cô gái tên Khúc Thiên An nói tiếp:" Hai bọn tớ đã quan sát các cậu từ lúc nãy khi giao chiến rồi, bọn tớ muốn xin gia nhập vào liên minh của các cậu".Hoàng liền thắc mắc:" Tại sao chứ, sao bọn tôi tin các cậu được, tự nhiên đâu ra lại xin vào nhóm của chúng tôi?"

Quân và Châu cũng gật đầu đồng tình với ý kiến ấy.An giải thích:" Vì bố mẹ của chúng tớ là bị bọn họ bắt đi, tới giờ vẫn chưa trở về không biết sống chết ra sao, bọn tớ nghi rằng nhóm người ấy có liên quan đến việc này.

Bọn tớ muốn tham gia để tìm hiểu sâu hơn nhằm mục đích kiếm ra được bố mẹ của bọn tớ".Hải Ca lên tiếng nói thêm:" Ba em là dị nhân, còn mẹ là một nhân ngư nên bọn em được duy truyền cả hai dòng máu cũng có thể gọi là con lai giữa dị nhân và nhân ngư.

Tuy nhiên gen nhân ngư của chị An lại yếu hơn nên không có được năng lực, còn em thì gen dị nhân lại yếu hơn nên không thức tỉnh được dị năng".Nhóm của Quân vẫn đang nghe họ nói trong sự nghi hoặc, An lại nói tiếp:" Bọn tớ có đủ năng lực để giúp các cậu, em tớ thì có thể thao túng nước và thôi miên, còn tớ thì có thể biến thành bất kỳ sinh vật nào từng nhìn thấy hoặc có dữ liệu gen, từ những loài nhỏ bé, nhanh nhẹn cho tới các loài khổng lồ đầy sức mạnh."

Để củng cố thêm niềm tin An nói thêm về điểm yếu năng lực của bản thân và em gái:" Tuy nhiên, thứ nhất là nếu học thêm dạng mới thì dạng mới học sẽ có thiếu sót và cần luyện tập để đạt hiệu quả tối đa.

Thứ hai là dù biến thành loài gì, mọi vết thương vẫn giữ nguyên khi trở lại dạng người, và việc biến đổi quá liên tục dễ khiến bản năng của loài vật xâm lấn tâm trí của tớ, gây mất kiểm soát."

Còn em gái tớ thì không thể thôi miên được người có năng lực tâm linh mà trong nhóm các cậu thì có một người sử dụng năng lực tâm linh mà, chắc chắn bọn tớ không thể mê hoặc các cậu được rồi"Vì nghe được sự chân thành trong lời nói nên Quân quyết định cho họ gia nhập vào nhóm của mình:" Chào mừng hai cậu tham gia nhóm của bọn tớ, hãy cùng nhau tìm ra sự thật nhé, năng lực của hai cậu tớ nghĩ sẽ có tác dụng vào sâu này đấy"Châu:" Chào hai cậu nhé tớ là dị nhân, tên tớ là Châu rất vui được gặp hai cậu"Hoàng:" Chào, tứ tên Hoàng cũng là một dị nhân, mong được hai cậu giúp đỡ nhiều hơn vào sau này"Vậy là ngày hôm ấy khép lại với một trận chiến khốc liệt và sự gia nhập của thành viên mới.

Nhờ sự gia nhập này đã cũng cố thêm sức mạnh của cả nhóm trước nhóm dị nhân kia.

Đây chỉ là khởi đầu và từ đây tới lúc đánh bại được bọn chúng là cả một chặng hành trình dài. tuy vậy họ vẫn nở trên môi nụ cười và tin vào một tương lai đầy hy vọng.
 
Back
Top Bottom