Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng Và Củ Khoai Nướng

Hoàng Thượng Và Củ Khoai Nướng
Chương 10


10

Ta bảo Thanh Đài đem canh giao cho tiểu thái giám trước cửa cung Càn Thanh, chỉ nói là một chút tâm ý từ Vãn Tình Hiên, không cần bẩm báo.

Ta tin, chàng sẽ hiểu.

Quả nhiên, đến chiều, đại tổng quản cung Càn Thanh là Lý Đức Toàn thân chấp khay, đích thân tới Vãn Tình Hiên.

Trên khay là một bát sứ đã rỗng, bên cạnh còn đặt một đĩa nhỏ hoa cao quế.

“Giang tài nhân,”

“Thánh thượng đã dùng canh, nói là nhuận hầu rất tốt. Sai lão nô đem bát trả lại, còn dặn, đây là hoa cao quế vừa được ngự thiện phòng làm mới, muốn người nếm thử.”

Ta nhìn đĩa cao quế, trong lòng dâng lên một luồng ấm áp.

Chàng còn nhớ.

Nhớ ta thích ăn cao quế.

“Làm phiền Lý tổng quản rồi.” – Ta bảo Thanh Đài thu lấy, lại đưa thêm một túi hương bạc đáp lễ.

Lý Đức Toàn khách sáo đôi ba lời, rồi cũng thu nhận.

Trước khi rời đi, ánh mắt ông liếc ta một cái sâu xa, nhẹ giọng nói:

“Chỗ hoa trong viện của tài nhân, chăm nom rất khéo. Nếu thánh thượng trông thấy, hẳn sẽ ưa thích lắm.”

Ta hiểu ý ông.

Ông đang ám chỉ ta nên chủ động hơn một chút.

Nhưng ta vẫn do dự.

Ả tỷ kia… là nút thắt ta chẳng thể vượt qua.

Ta không muốn khiến tỷ ấy cảm thấy, ta là đứa muội muội ti tiện, thừa lúc chen chân vào.

Dẫu cho giữa ta và tỷ, nay đã chẳng còn thân thiết như xưa.

Bệnh của hoàng thượng đến nhanh, mà lui cũng chóng.

Vài ngày sau, trong cung lại khôi phục sự yên ả thường ngày.

Chỉ là, đôi khi có tiểu thái giám từ cung Càn Thanh, len lén ghé qua Vãn Tình Hiên.

Có lúc đem đến một giỏ trái cây mới hái.

Có khi lại là vài tấm đoạn lụa thịnh hành.

Có khi chỉ đơn giản là một hộp điểm tâm ngự thiện thường nhật.

Ta biết, tất cả đều là ý chàng.

Giữa ta và chàng, tựa hồ đã sinh ra một thứ ăn ý lặng thầm, kỳ lạ.

Chàng không đến, ta cũng chẳng tìm.

Chỉ dựa vào những món vật nhỏ nhoi kia, để truyền đi ý tứ không lời mà cả hai đều thấu hiểu.

Ta biết, việc ấy thật ngốc.

Tựa như đôi nam nữ mới vỡ lòng xuân ý, còn chơi trò trẻ con non dại.

Thế nhưng, ta lại cam lòng.

Những ngày như thế, yên bình, lại mang theo một tia mật ngọt kín đáo.

Thậm chí, ta từng nghĩ, nếu cả đời cứ thế mà trôi qua, cũng đã là mỹ mãn.

Cho đến khi A tỷ lại một lần nữa phá tan sự tĩnh lặng ấy.

Nàng lại đến Vãn Tình Hiên của ta.

Lần này, sắc mặt nàng vô cùng khó coi.

Vừa bước vào viện, nàng đã sai lui tả hữu, chỉ để lại hai tỷ muội ta đối mặt.

“Giang Miên,”

“Dạo gần đây, muội cùng bệ h* th*n cận lắm nhỉ?”

Tâm ta chợt trầm xuống.

“A tỷ nói vậy là có ý gì?”

“Có ý gì ư?” – nàng cười lạnh – “Muội tưởng ta không biết sao? Đồ từ cung Càn Thanh, ba hôm hai lượt đổ vào cái viện rách nát này như nước chảy. Muội tưởng trong cung ai ai cũng đều mù lòa hết ư?”

Ta im lặng.

Thì ra, mọi việc, nàng đều đã hay biết.

“Giữa ta và bệ hạ, tuyệt vô tư tình.” – ta nhạt giọng đáp.

“Không có tư tình?”

“Nếu không có tư tình, người sẽ hạ mình đưa muội hết thảy những thứ ấy ư? Giang Miên, muội còn định tự dối lòng đến bao giờ?”

“A tỷ,” – ta ngẩng đầu, đối diện ánh mắt nàng – “Hôm nay tỷ đến đây, rốt cuộc là muốn nói điều gì?”

“Ta muốn nói gì ư?”

“Ta muốn hỏi muội, trong lòng muội, ta là gì? Là một kẻ dọn đường cho muội ư? Một kẻ bị lợi dụng sao?”

“Ta chưa từng có ý đi theo con đường của A tỷ.” – ta đáp – “Ngay từ đầu, ta đã chẳng màng tranh đoạt.”

“Là không muốn, hay không dám?”

“Là sợ không tranh nổi với ta, hay là… trong lòng có quỷ?”

“A tỷ!” – ta bật dậy – “Tỷ nhất định phải nói lời cay nghiệt như vậy sao?”

“Cay nghiệt ư?” – nàng cười gằn – “Còn có lời nào cay nghiệt hơn. Muội có biết, bên ngoài người ta đang nói gì về chúng ta? Bọn họ nói, phủ Định Quốc công thật giỏi, một lần đưa hai nữ nhi nhập cung, một sáng một tối, một cứng một mềm, thay phiên ca diễn, đem bệ hạ đùa trong lòng bàn tay!”

Tim ta như bị một chùy nặng giáng xuống.

Ta chưa từng nghĩ, mọi chuyện lại ra thế này.

Ta chỉ mong có thể yên ổn thủ giữ tiểu viện của mình, thủ giữ đoạn thâm tình mờ nhạt, mong manh ấy.

Nào ngờ, trong mắt người đời, ta lại thành kẻ tâm kế thâm sâu, cùng tỷ tỷ liên thủ tranh sủng.

“Ta… ta không có…” – ta thì thầm.

“Không có? Muội tưởng trốn ở đây là có thể phủi sạch mọi liên hệ sao?” – A tỷ lau nước mắt – “Giang Miên, hôm nay ta đến là để cho muội cơ hội cuối cùng.”

Nàng từ trong tay áo lấy ra một bình ngọc nhỏ, trắng trong không tỳ vết, đặt lên bàn đá.

“Trong này, là dược khiến người sinh bệnh không dậy nổi. Vô sắc vô vị, không thể tra ra.”

Ta nhìn chằm chằm chiếc bình ngọc kia.

“Tỷ có ý gì?”
 
Hoàng Thượng Và Củ Khoai Nướng
Chương 11


11

“Ý rất đơn giản,” – nàng đáp – “Một là, muội tranh. Đàng hoàng chính chính, đứng cạnh hoàng thượng. Hai là, muội bệnh. Bệnh cho thật nặng, để mọi người đều biết, Giang Miên muội đây, đã là người vô dụng, không còn ngáng trở ai được nữa.”

Nàng vậy mà… muốn ta tự hạ độc mình.

Dùng một trận trọng bệnh, để chứng minh sự “trong sạch” của ta với thiên hạ.

Ta nhìn người phụ nữ trước mặt, vì ghen tuông và bất an mà khuôn mặt vặn vẹo, chỉ thấy vô cùng xa lạ.

Nàng còn là người, năm xưa khi ta thêu không nên hoa, vẫn che miệng cười, ánh mắt cong cong như trăng non đó sao?

Nàng còn là người, từng đem vải vân cẩm mà hoàng thượng ban, may áo cho ta đó sao?

“A tỷ,” – ta nhắm mắt, rồi mở ra, tâm đã lặng như nước – “Nếu ta không chọn cả hai thì sao?”

“Không chọn?” – nàng hừ lạnh – “Vậy thì chờ đi, để ta tự tay hủy hoại muội!”

Nói rồi, nàng quay lưng rời đi, chẳng buồn liếc nhìn ta thêm một lần.

Chỉ để lại chiếc bình ngọc trắng kia.

Ta biết, đoạn tình nghĩa cuối cùng giữa ta và A tỷ… đã dứt.

Ta đem bình ngọc cất thật sâu dưới đáy hộp trang sức.

Ta không muốn tranh, lại càng không muốn lấy chính thân mình ra làm vật hy sinh để thành toàn cho kẻ khác an lòng.

Ta vẫn sống như trước.

Tưới hoa, đọc sách, chờ những bất ngờ nho nhỏ từ cung Càn Thanh đưa tới.

Ta vẫn nghĩ, A tỷ chỉ là lời lẽ tức giận.

Nào ngờ, nàng thực sự xuống tay với ta.

Đó là một buổi trưa rất đỗi bình thường.

Ta đang trong sân, tỉa cành cho mấy chậu lan mới nở.

Thì một bà quản sự từ cung A tỷ, dẫn theo hai tiểu thái giám, hùng hổ xông vào.

“Phụng ý chỉ của Hoàng quý phi nương nương,”

“Thị nữ Thanh Đài bên cạnh Giang tài nhân, hành vi bất chính, trộm cắp vật quý trong cung, lập tức áp giải đến Ty Thẩm Hình để tra xét!”

Đầu óc ta như nổ tung.

“Các ngươi nói bậy!” – ta lao đến chắn trước mặt Thanh Đài – “Thanh Đài theo ta nhiều năm, là người thế nào, ta rõ hơn ai hết! Nàng tuyệt đối không thể làm chuyện đó!”

“Việc này, chẳng đến lượt tài nhân định đoạt.” – bà quản sự cười lạnh – “Chúng ta đã từ phòng nàng ấy, tìm ra tang vật. Nhân chứng vật chứng đều đủ, tài nhân vẫn nên tránh đường thì hơn.”

Ta quay đầu nhìn Thanh Đài.

Nàng sợ đến mặt trắng bệch, không ngừng lắc đầu: “Tiểu chủ, nô tỳ không có! Nô tỳ thật sự không có!”

Ta tin nàng.

Chắc chắn là A tỷ gài bẫy.

Nàng thấy ta không chịu “bệnh”, liền muốn ra tay với người bên cạnh ta để răn đe.

“Ta muốn gặp Hoàng quý phi!” – ta nói – “Ta muốn đối chất với nàng ấy!”

“Hoàng quý phi nương nương trăm việc bận rộn, đâu có thời gian gặp một tài nhân nho nhỏ.” – bà ta cười khinh miệt – “Bắt đi!”

Hai tiểu thái giám lập tức bước tới, định lôi Thanh Đài đi.

“Ta xem ai dám!” – ta dang tay che chắn, quyết không nhường bước.

Ta biết, nếu Thanh Đài thực sự bị đưa tới Ty Thẩm Hình, dẫu sau này điều tra được minh bạch, thì nửa cái mạng cũng chẳng còn.

Nơi ấy, không phải nơi người sống có thể lui về nguyên vẹn.

“Giang tài nhân!” – bà quản sự nghiêm sắc mặt – “Người là đang kháng chỉ đấy à?!”

“Ta không kháng chỉ! Ta chỉ muốn một lời công đạo!”

Chúng ta còn đang giằng co, thì ngoài cửa viện, truyền đến một thanh âm trầm lạnh.

“Uy phong thật đấy.”

Ta ngoảnh đầu nhìn lại.

Là chàng.

Chàng mặc thường phục màu huyền, tay chắp sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt như băng sương.

Phía sau, có Lý Đức Toàn theo hầu.

Tất cả mọi người trong viện, kể cả bà quản sự kia vừa rồi còn hống hách, đều “phịch” một tiếng, quỳ rạp xuống đất.

“Tham kiến hoàng thượng!”

Ta cũng vội vàng kéo Thanh Đài cùng quỳ xuống.

Chàng bước thẳng đến trước mặt ta.

“Đứng lên.” – chàng nói.

Ta đứng dậy, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn chàng.

Ta sợ chàng thấy được dáng vẻ chật vật yếu mềm của ta lúc này.

“Chuyện gì xảy ra?” – chàng trầm giọng hỏi.

Bà quản sự kia run rẩy quỳ xuống, đem toàn bộ sự việc thuật lại, dĩ nhiên là dựa theo lời dàn dựng từ trước của các nàng.

Chàng lặng lẽ lắng nghe, không nói một lời.

Chờ bà ta nói xong, chàng mới mở miệng:

“Tang vật đâu?”

Bà ta vội vã ra hiệu cho một tiểu thái giám dâng lên một cái khay.

Trên khay, là một chiếc vòng tay phỉ thúy, màu sắc trong suốt, chất ngọc cực tốt.

Ta nhận ra chiếc vòng đó.

Chính là vật chàng cho người đưa tới Vãn Tình Hiên vài hôm trước, cùng với những thứ khác ban thưởng cho ta giải sầu.

Ta chỉ tiện tay đặt vào hộp trang điểm, cũng chưa từng mang qua lần nào.

Không ngờ hôm nay lại trở thành “tang vật” để hãm hại Thanh Đài.

“Lý Đức Toàn,”

“Đi mời Hoàng quý phi tới đây.”

Chàng… chàng lại muốn A tỷ đến đây, đối chất trước mặt mọi người.

Tim ta lập tức nhảy vọt lên tận cổ họng.

Chàng là đang… thay ta xuất đầu lộ diện sao?
 
Hoàng Thượng Và Củ Khoai Nướng
Chương 12


12

Chàng là đang, vì ta, mà công nhiên giáng mặt mũi Hoàng quý phi – A tỷ sao?

Chàng có biết, làm vậy sẽ gây ra sóng gió to lớn cỡ nào không?

Bàn tay ta theo bản năng, khẽ kéo nhẹ vạt áo chàng.

Chàng cúi đầu, liếc nhìn ta một cái.

Ánh mắt ấy, tựa hồ đang nói: “Đừng sợ, có trẫm đây.”

Khoé mắt ta lập tức ươn ướt.

Không lâu sau, A tỷ đến.

E là nàng chưa từng nghĩ tới việc chàng lại tự mình đến tiểu viện của ta, càng không ngờ, vì một chuyện “nhỏ nhặt” như vậy mà gọi cả nàng đến.

Khi trông thấy chàng, sắc mặt nàng trắng bệch.

“Thần thiếp thỉnh an bệ hạ.”

“Hoàng quý phi,” – chàng không bảo nàng đứng lên, chỉ chăm chú nhìn – “Ngươi nói xem, rốt cuộc là chuyện thế nào?”

A tỷ quỳ dưới đất, đưa mắt liếc ta một cái.

Chắc hẳn nàng hận ta, hận ta thật sự khiến chàng đến đây.

“Tâu bệ hạ,” “Là thần thiếp quản giáo cung nhân không nghiêm. Nghe nói cung nữ ở Vãn Tình Hiên có hành vi không sạch sẽ, sợ làm hỏng phong khí trong cung, nên mới sai người tới xử lý. Không ngờ lại kinh động đến bệ hạ, là thần thiếp sơ suất.”

Nàng đổ hết tội lỗi lên đầu kẻ dưới.

Tưởng rằng làm thế là có thể gột sạch mình.

Chàng chỉ khẽ cười một tiếng.

“Oh? Không sạch sẽ?” – chàng cầm lấy chiếc vòng phỉ thúy, nhẹ giọng – “Chiếc vòng này, trẫm nhìn qua, có chút quen mắt.”

Sắc mặt A tỷ càng thêm trắng nhợt.

“Chuyện này…”

“Lý Đức Toàn,” “Đi đến kho nội vụ tra xét, tháng trước trẫm có được một đôi vòng giống thế này, sau đó thưởng cho ai.”

Thân thể A tỷ khẽ run lên.

Ngay cả ta cũng chẳng ngờ, chàng lại làm đến mức này vì ta.

Chàng là đang muốn, trước mặt mọi người, vạch trần lời dối trá của A tỷ.

Chàng là đang nói cho ta biết, cũng là tuyên bố cho toàn bộ hậu cung hay:

Giang Miên ta, là người được chàng che chở.

Ai cũng không thể chạm tới.

Lý Đức Toàn lĩnh chỉ, chuẩn bị lui đi. A tỷ đang quỳ dưới đất bỗng nhiên toàn thân run rẩy.

Nàng cúi đầu thấp hơn, quanh thân toả ra khí tức tuyệt vọng.

Tay ta vẫn đang nắm vạt áo chàng, bất giác siết chặt hơn mấy phần.

Ta không muốn.

Thật sự không muốn chuyện đi đến bước này.

Ta không mong chàng vì ta mà xé rách thể diện với A tỷ.

Dù gì nàng cũng là Hoàng quý phi, là nữ nhi của phủ Định Quốc công.

Thể diện nàng, chính là thể diện của cả gia tộc.

Nếu hôm nay chàng thực sự vạch trần đến cùng, ta với A tỷ, ta với phủ Định Quốc công, vĩnh viễn sẽ không còn đường lui.

Ta phải làm sao đây?

Cầu xin sao?

Nói với chàng: “Bệ hạ, thôi đi. Vì thần thiếp – một nữ nhân tầm thường, không đáng giá.”

Nhưng khi nhìn sang bên cạnh, người đang chắn gió che mưa vì ta ấy, ta lại không nói nên lời.

Nếu ta cầu xin, chẳng khác nào phụ lòng chàng?

Chẳng khác nào đẩy chàng vào thế khó xử trong ngoài đều không yên?

Ngay lúc lòng ta rối loạn, tiến thoái lưỡng nan, A tỷ đang quỳ bỗng đứng dậy.

Rồi, nàng ngẩng đầu nhìn chàng.

“Bệ hạ, là thần thiếp sai rồi.”

“Là thần thiếp… nhất thời hồ đồ, vì ghen tỵ muội muội Giang Miên được bệ hạ ưu ái mà… mà làm ra chuyện lầm lỡ này.”

“Thần thiếp… tội đáng muôn chết.”

Dứt lời, nàng cúi đầu, dập mạnh xuống nền tuyết.

“Thần thiếp tự thỉnh cấm túc ở Chung Tuế Cung, tĩnh tâm hối quá, từ nay… không dám vọng tưởng được bệ hạ thương xót nữa.”

Nàng rất thông minh.

Nàng biết, nếu còn tiếp tục chối cãi, chỉ chuốc lấy nhục nhã.

Nàng chọn con đường thể diện nhất để kết thúc mọi chuyện. Vừa bảo toàn tôn nghiêm của chàng, cũng giữ lại chút thể diện cuối cùng cho mình.

Chàng nhìn nàng, nhìn rất lâu.

Trong mắt không có giận dữ, không có thương xót, chỉ còn lại thất vọng.

“Hoàng quý phi,” “Dạo này tiết trời lạnh giá, thân thể ngươi không khoẻ, cứ ở trong cung mà an dưỡng đi.”

“Chuyện trong hậu cung, cũng không cần ngươi bận tâm thêm nữa.”

Lời nói nhẹ tựa mây trôi.

Nhưng so với bất kỳ thánh chỉ trừng phạt nào, đều sắc bén và nặng nề hơn gấp bội.

Thu lại quyền xử lý lục cung, cấm túc tại Chung Tuế Cung.

Tức là, phế bỏ thực quyền của Hoàng quý phi.

Thân thể A tỷ như muốn ngã quỵ, nhưng vẫn gắng gượng trụ vững, nghẹn giọng đáp:

“…Thần thiếp… tuân chỉ.”

Chàng không nhìn nàng nữa.

Chàng quay sang, ánh mắt dừng lại trên bà quản sự đang quỳ run lẩy bẩy.

“Lý Đức Toàn.”

“Nô tài có mặt.”

“Nên xử lý thế nào, khanh đã rõ.”

“Nô tài tuân mệnh.”

Nghe tới đó, bà ta lập tức mềm nhũn, ngã sõng soài trên nền đất.

Chàng phất tay áo. Lý Đức Toàn liền dẫn người lui ra, đưa cả A tỷ rời khỏi viện.

Tiểu viện vừa rồi còn giương cung bạt kiếm, phút chốc lại trở về yên tĩnh.

Chỉ còn lại ta, chàng, và Thanh Đài vẫn run rẩy quỳ dưới đất.

Tuyết lại bắt đầu rơi.

Từng hạt, từng hạt nhỏ mịn, rơi xuống bờ vai chàng, cũng rơi vào lòng ta.

Ta nhìn màu tuyết trắng rơi trên áo khoác màu huyền của chàng, bỗng cảm thấy… thật chói mắt.
 
Hoàng Thượng Và Củ Khoai Nướng
Chương 13


13

“Bệ hạ…” “Tạ ơn bệ hạ, đã vì thần thiếp mà chủ trì công đạo.”

“Đứng lên đi.” – chàng cúi đầu nhìn ta, dịu dàng đỡ ta đứng dậy.

Khi tay chàng chạm vào làn da ta, một dòng ấm áp liền len lỏi khắp tâm can.

Chàng nhẹ nhàng lau đi giọt lệ vương nơi khoé mắt ta.

“Về sau…”

“Sẽ không còn chuyện như hôm nay nữa.”

Ta khẽ gật đầu, lệ lại rơi càng lúc càng dữ dội.

Không phải vì tủi hờn, cũng chẳng bởi sợ hãi.

Mà là một loại cảm giác an yên, chưa từng có bao giờ.

Chàng để mặc ta dựa vào cánh tay chàng, âm thầm khóc.

Chàng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng, vỗ về sau lưng ta.

Từng cái, lại từng cái.

Vụng về mà dịu dàng.

Cho đến khi lòng ta dần dần lắng xuống, chàng mới buông ta ra, ánh mắt dừng lại nơi Thanh Đài sau lưng.

Thanh Đài vẫn đang quỳ trên đất, cúi đầu thấp, không dám thở mạnh.

“Ngươi cũng đứng lên đi.” – chàng cất lời.

“Tạ… tạ ơn bệ hạ.” – Thanh Đài run run lui về một bên.

Ánh mắt chàng lại quay trở về trên người ta. Chàng từ trên xuống dưới, cẩn thận dò xét, như muốn xác nhận ta có bị thương tích gì không.

Rồi dừng lại ở vạt áo ta bị bà quản sự kia đẩy lệch.

Chàng hơi chau mày.

Ta theo bản năng nhìn xuống theo ánh mắt chàng, má lập tức đỏ ửng, vội vàng đưa tay chỉnh lại y phục.

Chàng nhìn thấy bộ dạng bối rối của ta, trong mắt thoáng hiện ý cười nhàn nhạt.

Ý cười ấy, xua tan mọi u ám và căng thẳng ban nãy.

“Những đóa hoa nàng nuôi, trông có vẻ khỏe mạnh đấy.” – chàng xoay người, như muốn giảm bớt lúng túng, đưa mắt nhìn về phía đám hoa cỏ trong viện.

“Chỉ là rảnh rỗi giết thời gian thôi.” – ta nhỏ giọng đáp, bước theo sau chàng.

Chàng dừng lại trước mấy chậu lan mới nở.

“Đây là kiếm lan sao?” – chàng hỏi.

Ta có phần kinh ngạc.

“Bệ hạ… cũng hiểu hoa sao?”

“Biết đôi chút.”

“Mẫu hậu của trẫm lúc sinh thời, yêu nhất chính là lan.”

Tâm ta khẽ động.

Đây là lần đầu tiên chàng nhắc đến người thân trước mặt ta.

Ta lặng lẽ đứng bên chàng, lắng nghe.

“Người từng nói, lan có phong cốt quân tử. Không đua sắc với trăm hoa, chỉ lặng lẽ toả hương nơi khe núi vắng.”

Chàng chăm chú nhìn chậu lan, tựa như qua nó mà nhìn về một người khác, “Người hy vọng trẫm, cũng có thể như lan.”

Bấy giờ ta mới chợt hiểu, vì sao chàng lại hay lui tới Vãn Tình Hiên.

Có lẽ, không phải vì nơi đây tĩnh mịch.

Mà bởi, người ở đây – chính là ta – giống như đóa lan trong lòng chàng, an tĩnh giữa núi sâu, không tranh, không đoạt.

Chàng nhìn thấy ta, là nhìn thấy hình bóng chàng tha thiết muốn trở thành.

“Bệ hạ…” “cũng giống vậy.”

Chàng quay sang nhìn ta, trong mắt ẩn hiện dò hỏi.

“Bệ hạ cũng là quân tử đó.” – ta khẽ đáp.

Chàng sững người, rồi bật cười.

“Chỉ có nàng, mới dẻo miệng thế này.” – chàng nhẹ chạm vào trán ta.

Má ta lại bừng đỏ.

Chàng không lưu lại thêm.

Trước lúc rời đi, chàng nhìn ta, dặn dò nghiêm túc:

“Phải ăn uống đầy đủ. Không được gầy thêm nữa.”

Ta gật đầu thật mạnh.

Chàng lúc này mới thoả ý rời đi.

Từ ngày ấy, Vãn Tình Hiên của ta hoàn toàn đổi khác.

Trước kia vắng lặng, nay trở nên tấp nập rộn ràng.

Ta chẳng còn là Giang tài nhân bị lãng quên nơi góc hậu cung.

Mà là người được bệ hạ đích thân che chở.

Tin ấy, chỉ trong một ngày, đã truyền khắp lục cung.

Chư vị phi tần các cung, bắt đầu lấy cớ “thưởng hoa” mà tới.

Hôm nay người này mang đến một tấm vân cẩm thượng hạng, nói là hợp với sắc hoa nguyệt quý trong viện.

Ngày mai người kia tặng một hộp điểm tâm tinh xảo, nói là vị quê nhà ta, mời ta nếm thử.

Trên mặt ai cũng là nụ cười thân thiết, lời nói tâng bốc ngọt như mật.

Mỗi lần như vậy, ta chỉ ngồi một bên, lắng nghe họ nói cười, cả người không sao thoải mái nổi.

Chỉ có Thanh Đài là hớn hở.

“Tiểu chủ xem,” – nàng vừa sắp xếp quà tặng, vừa vui vẻ nói – “giờ còn ai dám xem thường Vãn Tình Hiên chúng ta nữa?”

Còn ta… chẳng thấy vui vẻ chút nào.

Ta nhớ những ngày trước kia – khi có thể nằm dài trên ghế quý phi, đọc cả ngày một quyển thoại bản.

Nhưng ta biết, những ngày ấy… không thể quay lại được nữa rồi.

Hôm ấy, Lâm tần cũng đến.

Nàng vốn là người phô trương nhất hậu cung, hôm nay lại thu liễm đi nhiều.

Nàng sai lui cung nhân, chỉ giữ lại hai người chúng ta trong phòng.

“Giang muội muội,” – nàng rót thêm trà cho ta – “hôm nay tỷ tỷ đến đây, chẳng phải để lấy lòng muội, mà muốn nói một lời chân tình.”

Ta hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn nàng.

“Hậu cung này, tựa như biển cả.” “Có kẻ muốn làm cơn sóng dữ khuấy động mây trời, có kẻ chỉ muốn làm viên đá lặng lẽ nơi đáy nước. Nhưng biển này, phong ba bất định, khi sóng lớn ập xuống, chẳng ai tránh được.”
 
Hoàng Thượng Và Củ Khoai Nướng
Chương 14


14

“Trước kia, tỷ thấy muội thật ngốc. Dựa lưng vào phủ Định Quốc công, có tỷ là hoàng quý phi mà không dùng, lại cố sống cố chết làm người vô hình. Nay tỷ mới hiểu, muội không ngốc, mà là nhìn thấu.”

“Chỉ tiếc…”

“Muội nhìn thấu lòng người, lại chẳng đoán được thứ gọi là ‘tình khó cưỡng’.”

Tim ta bất giác khựng lại.

“Tỷ biết, muội không tham quyền thế.”

“Nhưng bệ hạ… đã đặt muội vào tâm khảm rồi. Muội tránh cũng không thoát.”

“Chi bằng, thay vì bị sóng xô, hãy học cách cầm tay lái.”

Lời nàng nói như búa giáng vào tâm ta.

Đúng vậy.

Ta trốn không thoát.

Từ khi chàng bước chân vào viện này, từ khi chàng vì ta nướng củ khoai ấy… số mệnh của ta, đã đổi khác.

Cái gọi là “nằm yên chờ chết”, “dưỡng già hậu cung”, suy cho cùng chỉ là ảo tưởng của riêng ta.

Sau khi Lâm tần rời đi, ta ngồi một mình thật lâu.

Rồi đi đến hộp trang sức, lấy ra bình ngọc trắng mà A tỷ để lại.

Ta nhìn nó, nhớ đến ánh mắt lạnh lùng quyết tuyệt hôm đó của nàng.

Tâm ta… vẫn còn đau.

Ta cho người đi dò la tin tức của Chung Tuế Cung.

Nghe nói, A tỷ thật sự đã bệnh.

Không phải giả vờ, mà là bệnh thật.

Nằm trên giường không ăn không uống, chẳng gặp ai.

Trong lòng ta… nói không rõ cảm giác.

Có vui sướng không?

Có lẽ một chút, nhưng phần nhiều… là bi ai.

Vì nàng. Cũng vì ta.

Ta và nàng, vốn nên là chốn nương tựa ấm áp nhất giữa hoàng cung lạnh lẽo này.

Vậy mà cuối cùng… lại thành kẻ không chết không dừng.

Mấy hôm sau,

Chàng… lại đến.

Lúc ấy, ta đang xới đất cho gốc hợp hoan mới trồng. Ngẩng đầu lên, liền trông thấy chàng.

Chàng đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn ta.

“Bệ hạ…” – ta vội đặt cuốc nhỏ xuống, đứng dậy.

“Cứ làm tiếp đi.”

“Trẫm xem xem, hoa của nàng là dưỡng thế nào.”

Ta đành ngồi xổm xuống, tiếp tục việc còn dang dở.

Chàng không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh ta.

Ta có thể ngửi được hương long diên quen thuộc trên người chàng.

Mặt ta lại không kìm được nóng bừng lên.

“Gốc cây này…”

“Là trồng từ khi nào?” – chàng hỏi.

“Là… là vào mùa thu.” – ta đáp nhỏ.

Khi ấy, chàng vừa rời khỏi nơi này, nói rằng sẽ không đến nữa.

Ta lòng mang u uất, bèn trồng một gốc hợp hoan nho nhỏ, nghĩ rằng, dù cây lớn chẳng còn, giữ chút kỷ niệm cũng được.

Dường như chàng đoán được tâm tư ta, liền nhẹ tay phủi một chiếc lá vàng vướng trên búi tóc ta.

“Sẽ lớn thôi.”

“Trẫm sẽ cùng nàng, ngắm nó trưởng thành.”

Mắt ta tức thì hoe đỏ.

Ta xoay người, không dám để chàng thấy bộ dạng thất thố của mình.

Chàng lại từ phía sau, nhẹ nhàng ôm lấy ta.

“Miên Nhi, đừng sợ.”

“Từ nay, có trẫm.”

Ta không còn kìm nén được nữa, vùi mặt vào lòng chàng, mặc cho nước mắt tuôn trào.

Thì ra… đây chính là cảm giác, khi được ai đó đặt vào tim.

Chàng cứ như vậy, ôm lấy ta, bên tai là lời hứa nặng tựa thiên sơn của đế vương.

Chàng nói, từ nay, có trẫm.

Lệ ta rơi càng lúc càng nhiều.

Những kiên cường gượng ép, những thản nhiên giả tạo, những tủi hờn và sợ hãi một mình gánh chịu bao ngày qua, đều hoá thành dòng lệ, chảy xuống không ngừng.

Chàng ôm ta, để mặc ta khóc, chỉ dịu dàng vỗ lưng ta, từng nhịp một.

Ta khóc rất lâu. Mãi mới cảm thấy ngượng ngùng, khẽ rút người ra khỏi lòng chàng.

Xong rồi.

Cả đời danh tiết của ta…

Cái hình tượng “tài nhân thanh cao, hờ hững với đời” của ta, hôm nay xem như đã sụp đổ.

Chàng nhất định cho rằng ta là kẻ yếu mềm, hay khóc.

“Khóc xong rồi à?” – chàng khẽ cười, bóng hình đầy ý cười.

Ta vội cúi đầu thấp hơn, mặt nóng như thiêu, chỉ thiếu điều có thể tráng trứng trên đó.

Chàng dường như thấy rõ vẻ lúng túng ấy, khẽ đưa tay lau khoé mắt ta.

“Mắt sưng cả rồi.”

“Giống như tiểu thỏ vậy.”

Ta lập tức phản bác theo bản năng: “Thần thiếp không giống…”

Chưa nói hết, đã bắt gặp ánh mắt chàng.

“Đi thôi,” – chàng nắm lấy tay ta, tự nhiên như thể đã từng làm nghìn lần, “vào trong ngồi một chút. Ngoài này lạnh.”

Ta bị chàng kéo đi, nửa kháng cự nửa thuận theo, mà bước vào trong.

Thanh Đài đã sớm trốn vào nội thất vì sợ hãi, giờ thấy chúng ta cùng nhau bước vào, thò đầu ra nhìn, ánh mắt trợn tròn như chuông đồng, vẻ mặt đầy kinh hãi: “Thần đã thấy gì đây?!”

Chàng thì rất bình thản, nắm tay ta, ngồi xuống trên la hán sàng bên cửa sổ.

Chính là chỗ ta hay nằm đọc thoại bản ngày thường.

Chàng vừa ngồi xuống, chiếc sàng vốn rộng rãi bỗng trở nên… hơi chật.

“Pha một ấm trà nóng.” – chàng phân phó Thanh Đài, kẻ còn đang ngây ra như tượng.

“Dạ… dạ! Nô tỳ đi ngay!” – Thanh Đài cuống cuồng chạy ra ngoài.

Trong phòng, lại chỉ còn hai người ta.

Ta lặng lẽ muốn rút tay về.

Chàng lại siết tay ta chặt hơn.

“Sao thế,”

“Vừa khóc xong, đã muốn phân rạch ròi với trẫm rồi sao?”

“Thần thiếp không có…” – ta lí nhí đáp.

Chỉ là… chưa quen với sự thân mật như vậy.
 
Hoàng Thượng Và Củ Khoai Nướng
Chương 15


15

Chưa quen việc ta và chàng, từ hai người cách xa vạn dặm với danh phận quân thần, lại đột nhiên hóa Thanh Đài nam nữ có thể nắm tay nói lời tâm tình.

Chàng nhìn ta, khẽ cười thành tiếng.

“Miên Nhi.”

“Vâng?” – ta theo bản năng ngẩng đầu.

Chàng đưa tay kia ra, khẽ nhéo nhẹ má ta.

“Gầy quá rồi.”

“Phần ăn của Vãn Tình Hiên, có ai cắt xén sao?”

“Không, không có!” – ta vội lắc đầu, “Ngự thiện phòng vẫn đưa đầy đủ, chỉ là thần thiếp… ăn không nhiều.”

“Vì cớ gì?”

Ta chẳng thể nói là vì chàng không đến nữa, tâm tình ta sa sút, ăn gì cũng không thấy ngon…

Câu ấy quá đỗi xấu hổ.

Ta đành cúi đầu, đáp bừa: “Chỉ là… không có khẩu vị.”

Chàng nhìn ta, trầm ngâm chốc lát: “Từ nay, trẫm sẽ điều một nửa người trong tiểu trù phòng của cung Càn Thanh sang đây hầu bếp.”

Tim ta thót lên: “Không… không cần đâu bệ hạ! Như thế không hợp lễ chế!”

Vì một tài nhân nho nhỏ mà mở riêng tiểu trù phòng, lại còn lấy người từ cung vua… nếu chuyện ấy mà lan ra, ta chẳng bị các phi tần khác nhìn chằm chằm đến thủng người sao?

“Trẫm nói hợp, thì là hợp.” – chàng nhàn nhạt.

Ta há miệng, định tranh thêm đôi câu.

Chàng đã hiểu được ý ta, cúi sát xuống, khẽ nói:

“Nếu nàng còn gầy nữa, trẫm ôm, cũng đau tay.”

Ầm một tiếng.

Đầu óc ta… hoàn toàn trắng xoá.

Chàng… chàng vừa nói gì?

Từ mặt đến tai, rồi cổ… tất cả đều bốc cháy.

Chàng thấy ta đỏ như quả hồng chín, tâm trạng tựa hồ rất tốt, ánh mắt đầy ý cười sắp tràn ra.

Tên này, sao có thể như vậy?

Sao có thể dùng gương mặt chính trực nghiêm nghị kia, mà nói ra những lời khiến người đỏ mặt tim run?

Đây vẫn là vị đế vương lạnh lùng kiêu ngạo ngày thường sao?

Hay thực chất, trong xương chàng… vốn là một người chẳng đứng đắn gì?

Khi ta còn đang trôi lơ lửng trong mớ suy nghĩ loạn xạ, thì Thanh Đài đã bưng trà trở vào.

Chàng buông tay ta ra, cầm lấy một chén trà, nhấp một ngụm.

“Trà này…”

“Lửa sắc hơi quá.”

Thanh Đài run lên, suýt chút nữa quỳ rạp.

“Là… là lỗi của nô tỳ!”

“Không phải lỗi nàng ấy.” – ta vội nói đỡ – “Là do thần thiếp bình thường thích uống đậm hơn chút.”

Chàng liếc mắt nhìn ta một cái.

“Cũng được.” – chàng khẽ phất tay, ra hiệu cho Thanh Đài lui ra.

Thanh Đài như được đại xá, lập tức lui nhanh ra ngoài.

Chàng đưa mắt nhìn lên án thư, dừng lại ở quyển thoại bản ta vẫn thường xem…

“Vẫn còn xem mấy thứ này sao?”

Chàng hỏi.

Ta chột dạ khẽ gật đầu.

“Người ta thường nói: ‘Nữ tử vô tài chính là đức.'” “Còn nàng thì, đi ngược lại hoàn toàn.”

Chàng lật vài trang, dường như thấy không hứng thú, liền đặt cuốn thoại bản xuống.

“Về sau, đừng xem nữa.”

Tâm ta chợt trầm xuống.

Hỏng rồi… ngay cả thú vui duy nhất của ta, cũng sắp bị tước bỏ sao?

Làm sủng phi… thật sự quá khổ.

“Những chuyện do thư sinh biên soạn này, xem nhiều hao tâm tổn trí.”

“Nếu nàng thật sự rảnh rỗi, trẫm sẽ bảo Lý Đức Toàn đưa đến cho nàng mấy quyển… sách nghiêm túc.”

“Như Tư trị thông giám, Trinh Quán chính yếu, hoặc… binh pháp mưu lược cũng được.”

Ta: “…”

Thần thiếp xin đa tạ người thật nhiều.

Thần thiếp chẳng phải kẻ ôm chí thi cử, càng không mộng tưởng cầm binh ra trận.

Chàng nhìn ta ngây người, tựa hồ cũng cảm thấy lời mình có phần… quá đà.

Chàng khẽ ho nhẹ một tiếng.

“Tóm lại,”

“Giảm bớt việc xem sách nhàn tản, thường xuyên đi lại, chăm lo thân thể, mới là chính sự.”

Ta gật đầu.

Nhưng trong lòng thầm lẩm bẩm: nếu người ngày nào cũng ghé qua đây, thần thiếp còn đâu thì giờ mà xem thoại bản?

Có vẻ như chàng rất hài lòng vì ta “ngoan ngoãn nghe lời”.

Chàng lại ngồi thêm một lúc, nói vài lời vu vơ, rồi thấy trời đã xế chiều, mới chuẩn bị rời đi.

Ta tiễn chàng ra tận cửa viện.

Chàng ngoái đầu lại nhìn ta, chậm rãi nói:

“Ngày mai, trẫm sẽ lại đến thăm nàng.”

Dứt lời, ánh mắt chàng sâu thẳm nhìn ta, rồi mới xoay người, chìm dần vào màn đêm.

Ta đứng nơi cửa, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng ấy, thật lâu không rời mắt.

Ngày mai.

Người nói, ngày mai… sẽ lại đến.

Từ ngày ấy, quả nhiên, chàng ngày nào cũng đến.

Lúc thì giữa trưa, cùng ta dùng bữa.

Lúc thì chiều tà, đến uống trà bên hiên.

Lúc lại đợi đến đêm khuya, sau khi xử lý quốc sự, âm thầm đến bên ta, chẳng làm gì, chỉ lặng lẽ… nhìn ta.

Tiểu thái giám ở cung Càn Thanh, ngày nào cũng đưa đồ tới Vãn Tình Hiên.

Nào là ăn mặc, dùng chơi, đủ mọi thứ.

Chỉ riêng mấy hộp châu ngọc được thưởng, đã chất đầy một rương trang sức.

Ngay cả tiểu trù phòng của Càn Thanh Cung, cũng điều một nửa người tới đây.

Món ăn hàng ngày của ta, tinh xảo hơn xưa gấp bội.

Thanh Đài vui đến cười không khép được miệng, tất bật sắp xếp đủ thứ.

Chỉ có ta… dần cảm thấy không còn thoải mái.

Ta thích người đến.

Ta thích từng khoảnh khắc ở bên người.

Nhưng ta không thích… những điều kéo theo sau đó.
 
Hoàng Thượng Và Củ Khoai Nướng
Chương 16


16

Ta chẳng còn có thể ngủ đến khi tự tỉnh giấc.

Bởi vì ta biết, người có thể đến bất cứ lúc nào. Ta buộc phải dậy sớm, chỉnh trang dung nhan, khoác lên y phục cầu kỳ, ngồi đó chờ.

Ta không thể nằm dài trên quý phi tháp, gặm hạt dưa đọc thoại bản như xưa nữa.

Cũng không thể ăn những món mình thích nữa.

Tiểu trù phòng mang tới toàn là yến sào, vi cá, sơn hào hải vị… mà ta chỉ muốn ăn bát mì giản đơn do Thanh Đài nấu.

Ta có cảm giác như mình bị nhốt trong một chiếc lồng son lộng lẫy.

Chiếc lồng này, là do chính tay người vì ta mà dựng nên.

Trong lồng trải đầy gấm vóc tơ lụa, chất đầy trân châu ngọc ngà.

Người người đều ngưỡng mộ ta.

Nhưng chỉ có ta hiểu, bản thân đang từng chút, từng chút… đánh mất chính mình.

Hôm ấy, người lại đến thăm, ta đang tưới hoa trong viện.

Ta cố ý mặc lại y phục cũ đơn sơ, chỉ mong tìm lại chút cảm giác như trước.

Người trông thấy ta, liền bước lại gần.

“Sao lại mặc mộc mạc thế này?” – người hỏi.

“Cho tiện làm việc.” – ta nhỏ giọng đáp.

Người đứng bên ta một lúc, rồi chậm rãi nói: “Miên Nhi, trẫm muốn đổi chỗ ở cho nàng.”

“Vãn Tình Hiên… quá vắng vẻ, cũng quá nhỏ.” – chàng đảo mắt nhìn quanh viện, vẻ không hài lòng – “Làm nàng chịu ủy khuất rồi.”

“Không ủy khuất đâu,” – ta vội đáp – “Thần thiếp đã quen ở đây, rất tốt mà.”

“Không tốt.”

“Trẫm đã lệnh cho Nội Vụ Phủ thu dọn lại cung Quan Quân. Nơi đó gần Càn Thanh, điện ốc cũng rộng rãi. Nàng dọn qua đó, trẫm đến thăm cũng tiện hơn.”

Quan Quân Cung.

Đó là cung điện chỉ sau Khôn Ninh của Hoàng hậu và Chung Tuế của Hoàng quý phi.

Từ trước đến nay, chỉ có những phi tần được sủng ái nhất mới có tư cách ở đó.

“Bệ hạ…”

“Thần thiếp… thần thiếp thân phận thấp hèn, ở Quan Quân Cung e là trái lễ chế.”

“Trẫm nói hợp, thì là hợp.”

Chàng nhìn ta, trong mắt hiện vẻ không hiểu.

“Miên Nhi, nàng không vui sao?”

Có lẽ chàng nghĩ rằng, trên đời này, nữ nhân nào cũng sẽ vì được sủng ái mà mừng rỡ đến điên cuồng.

Chàng không hiểu.

Chàng không hiểu, điều ta khao khát… chưa từng là những thứ ấy.

Ta muốn nói với chàng:

Bệ hạ, thần thiếp không muốn dời đi.

Thần thiếp không muốn trở thành kẻ được ngưỡng mộ nhất hậu cung.

Thần thiếp chỉ muốn giữ lấy viện nhỏ này, chăm hoa, dưỡng tâm.

Thỉnh thoảng, người như trước, lặng lẽ đến thăm một chút… thế là đủ rồi.

Nhưng những lời ấy… chẳng thể nói ra.

Ta sợ chàng cho là ta không biết điều.

Ta chỉ cúi đầu, dùng im lặng, để nói lên kháng nghị vô thanh của mình.

Cuối cùng, chàng chỉ thở dài.

“Thôi được.”

“Nếu nàng thật không muốn, vậy thì… không dời nữa.”

Dứt lời, chàng phất tay áo rời đi.

Ta nhìn bóng lưng mang theo tức giận của chàng, lòng đau như cắt.

Ta hỏng rồi.

Làm người thất vọng rồi.

Nhưng ta… thực sự không muốn rời đi.

Mấy ngày sau, người không đến nữa.

Vật phẩm từ Càn Thanh Cung… cũng ngừng chuyển đến.

Vãn Tình Hiên, trong khoảnh khắc, lại trở về với tĩnh lặng năm xưa.

Thanh Đài lo lắng đến như kiến bò chảo nóng.

“Tiểu chủ, sao người lại cố chấp như vậy? Bệ hạ ban ân sủng to lớn thế, sao người lại đẩy ra ngoài như thế!”

Nàng lải nhải bên tai ta không biết bao nhiêu lượt.

Ta chỉ im lặng.

Bởi chính ta cũng chẳng rõ, việc mình làm… rốt cuộc là đúng hay sai.

Ta thậm chí bắt đầu hoài nghi, cái gọi là “mặc kệ thế sự”, cái gọi là “không tranh không đoạt” của ta, rốt cuộc có phải chỉ là một loại… ích kỷ?

Ta chỉ mưu cầu sự an yên của bản thân, lại chưa từng nghĩ đến lập trường của người.

Người là đế vương.

Người yêu một người, thì phải ban cho nàng những điều tốt đẹp nhất, nâng nàng trong lòng bàn tay, tuyên cáo thiên hạ. Đó là bản năng, là kiêu ngạo của một quân vương.

Mà lời “không cần” của ta, trong mắt người, e rằng chính là sự lạnh nhạt, là cự tuyệt.

Ta khiến người lâm vào thế khó xử, mất thể diện.

Ngay khi ta từng ngày dày vò, rối như tơ vò trong tâm, thì Lâm tần lại đến.

Vừa vào cửa, nàng đã sai lui tả hữu.

“Nói thật đi, muội muội…”

“Muội thật đúng là… vô tiền khoáng hậu nơi hậu cung này đó.”

“Quan Quân Cung người ta đưa tận tới miệng, mà muội cũng có thể phun ra. Tỷ sống đến chừng này tuổi, chưa từng gặp ai như muội.”

Ta cười khổ.

“Chẳng lẽ tỷ tới là để… chê cười muội sao?”

“Cười muội? Tỷ còn xót muội chẳng kịp.” “Muội biết không, chuyện muội cự tuyệt Quan Quân Cung, giờ đã truyền khắp nơi rồi.”

“Có kẻ nói muội thanh cao, cũng có người mắng muội ngu dại. Nhưng phần nhiều, là đang đợi xem trò cười.”

“Họ đều đang cá cược, thử xem cơn hứng thú này của bệ hạ với muội, rốt cuộc kéo dài được bao lâu.”

Phải.

Có lẽ, trong mắt người, ta chính vì khác biệt, nên mới khiến người động lòng.

Nhưng nếu ta cứ mãi “không biết điều” như vậy, thì cái “mới lạ” ấy, liệu giữ được bao lâu?

“Muội muội à,”
 
Hoàng Thượng Và Củ Khoai Nướng
Chương 17


17

“Tỷ biết muội không ham tranh đấu. Nhưng giờ đây, không phải muội muốn hay không, mà là: cây muốn lặng, mà gió chẳng ngừng.”

“Bệ hạ đã đẩy muội đến vị trí này, muội liền phải đứng vững. Muội lùi một bước, kẻ muốn giẫm lên muội, sẽ tiến mười bước.”

“Muội tưởng, chỉ cần trốn trong tiểu viện, liền có thể giữ được bình yên sao? Muội quên rồi à, lần trước Hoàng quý phi đã đối với muội thế nào?”

Sao ta có thể quên.

“Tỷ biết trong lòng muội, còn một nút thắt.”

Ý nàng nói đến A tỷ.

“Tỷ nghe nói rồi,” “Vị ở Chung Tuế Cung, bệnh mãi chẳng thuyên giảm. Thái y tới mấy lượt, đều bảo… là bệnh từ tâm.”

Từ sau hôm ấy, ta chưa từng gặp lại A tỷ.

Mấy lần ta sai người đưa lễ, đều bị trả lại nguyên vẹn.

Nàng không chịu gặp ta, cũng không chịu tha thứ.

Giữa chúng ta, như cách nhau một dãy núi băng giá.

“Có phải muội cảm thấy, nếu hưởng ân sủng của bệ hạ, dọn đến Quan Quân Cung, thì là có lỗi với nàng ấy?” – Lâm tần nói đúng tim đen.

Ta trầm mặc.

Phải.

Quả thật ta nghĩ như vậy.

Ta cho rằng, ngày hôm nay của A tỷ, là do ta mà ra.

Tuy là nàng ra tay trước, nhưng nếu không có ta… nếu không có ta thu hút ánh nhìn của bệ hạ, nàng có lẽ vẫn là vị Hoàng quý phi quyền cao chức trọng, chưởng quản lục cung.

Là ta, cướp đi tất cả vốn thuộc về nàng.

“Muội muội ngốc, ngốc đến khiến người ta đau lòng.”

“Muội tưởng rằng, nếu không có muội, nàng ấy liền có thể an ổn ư?”

“Nơi hậu cung này, chưa bao giờ có ai là kẻ thắng mãi mãi. Nàng ta ngồi ở chỗ ấy, người rắp tâm giành lấy đâu chỉ một người. Hôm nay ngã là nàng, ngày mai sẽ là kẻ khác. Dù không có Giang Miên, cũng sẽ có Lý Miên, Trương Miên.”

“Còn bệ hạ…”

“Muội thật nghĩ, người từng có chút chân tình với nàng ấy sao?”

Ta sững người.

“Thế lực phủ Định Quốc công quá lớn.”

“Bệ hạ cần một phi tử ngoan ngoãn nghe lời, chứ không phải một Hoàng quý phi có gia thế mạnh mẽ, lúc nào cũng có thể uy h**p đến hoàng quyền.”

“Từ đầu nàng ấy đã nhìn sai vị trí của mình. Nàng quá khát khao vì gia tộc tranh vinh, quá muốn làm đích hậu danh chính ngôn thuận.”

“Tham vọng ấy, sớm đã khiến bệ hạ bất mãn. Còn muội… chỉ là cọng rơm cuối cùng, làm sụp đổ cả con lạc đà.”

Lời Lâm tần như một tiếng sấm giáng xuống đầu.

Bấy lâu nay ta vẫn cho rằng, A tỷ thất thế, là do ta.

Ta chưa từng nghĩ, phía sau còn có bao tầng sâu kín như vậy.

Mối hận thù giữa ta và A tỷ, trong ván cờ to lớn này, e rằng… chẳng đáng là gì.

Người chọn ta, bỏ nàng ấy.

Có lẽ, không chỉ vì thích.

Mà vì ta so với nàng… an toàn hơn.

Ta không có dã tâm, không có thế lực ràng buộc, lại mềm mỏng dễ khiến người thao túng.

Ta mới là quân cờ hoàn mỹ nhất trong lòng người.

Nhận thức ấy, như một gáo nước lạnh, xối từ đỉnh đầu xuống, khiến ta lạnh lẽo tận tâm can.

Thì ra, tất cả những yêu thương mà ta tưởng là đặc biệt duy nhất, tất cả những ý vị âm thầm không lời, phía sau đều là toan tính và đo lường.

Vậy thì, người còn có… thật sự thích ta sao?

Lâm tần đi rồi.

Những lời nàng để lại, như từng cây kim mảnh, c*m v** lòng ta, chạm đến đâu, đau đến đó.

Ta ngồi một mình trong phòng rất lâu.

Từ buổi trưa ngồi đến hoàng hôn, rồi từ hoàng hôn ngồi đến đêm khuya.

Thanh Đài mấy lần vào, khuyên ta ăn chút gì đó, đều bị ta khoát tay đuổi đi.

Ta ăn không vô.

Đầu óc như một đống tơ vò.

Lời Lâm tần, ánh mắt A tỷ, nụ cười của người, lời hứa của người… chồng chéo lên nhau, lôi kéo từng dây thần kinh của ta.

Quân cờ.

Ta… chỉ là một quân cờ “thuận tay”.

Thì ra, những yêu thương ta tưởng là duy nhất, những rung động ta tưởng là chân tình, thực chất phía sau đều ghi rõ giá niêm yết: “An toàn”, “Dễ kiểm soát”, “Vô hại”.

Ta bắt đầu, từng lần từng lần, lục tìm ký ức giữa ta và người.

Cố gắng bóc tách lớp dịu dàng kia, tìm ra dấu vết của toan tính.

Đêm tuyết ấy, người vì ta nướng củ khoai.

Phải chăng vì đã sớm nghe ngóng, rằng ta chỉ là tiểu cô nương xuất thân quê mùa, dễ dàng cảm động vì chút ân huệ nhỏ nhoi?

Con đường người quét tuyết đêm ấy.

Phải chăng chỉ là một vở “khổ nhục kế”, đổi lấy nỗi xót xa và áy náy của ta, khiến ta hoàn toàn buông lỏng tâm phòng bị?

Những lời người từng nói.

Người nói, thích sự yên tĩnh nơi này.

Phải chăng vì, so với A tỷ trong Chung Tuế Cung đầy mưu toan, thì ta – kẻ không tranh không giành, lại khiến người cảm thấy an tâm hơn?

Người nói, từ nay có trẫm.

Câu nói từng khiến ta nước mắt tuôn rơi, giờ ngẫm lại… chẳng khác nào một lời tuyên bố chủ quyền.

Tuyên bố rằng, quân cờ này – từ hôm nay, đã là vật sở hữu của người.

Ta càng nghĩ, lòng càng nguội lạnh.
 
Hoàng Thượng Và Củ Khoai Nướng
Chương 18


18

Ta từng nghĩ, chỉ cần không tranh, giữ mình, là có thể sống yên trong chốn cung đình.

Nay mới hiểu, ta đã sai rồi.

Từ khoảnh khắc bước chân qua cổng cung, ta đã là người trong cuộc.

Thân phận ta, tính tình ta, quan hệ ta với A tỷ… tất thảy đều đã được bày sẵn trên bàn cờ.

Cái gọi là “mặc kệ”, chẳng qua chỉ là lời dối mình.

Bọn họ đã thay ta chọn sẵn vị trí.

Chỉ đợi ta, cam tâm tình nguyện… nhảy vào.

Mà ta, vẫn còn ngốc nghếch, vì một chút “ái tình” hư vô mờ mịt kia, mà cảm động đến độ tan nát cõi lòng.

Thật sự là…

Quá nực cười.

Ta bước tới trước hộp trang sức, mở ra chiếc rương chứa đầy trân châu ngọc quý.

Những vật trong mắt người khác là biểu tượng của vinh sủng vô thượng, lúc này nhìn lại, đối với ta chẳng khác nào đang âm thầm giễu cợt sự si ngốc của chính mình.

Ta vươn tay, nhặt lấy một viên hồng ngọc sắc đỏ như máu bồ câu.

Thật đẹp.

Đẹp đến mức… như giọt máu rơi từ lòng A tỷ.

Nghĩ đến nàng, lòng ta lại nhói lên từng đợt.

Lâm tần từng nói, dù không có ta, A tỷ cũng chưa chắc có thể ngồi vững trên vị trí kia.

Ta hiểu.

Những đạo lý ấy, ta không phải không rõ.

Tâm cơ đế vương, toan tính quân quyền, trong bao nhiêu cuốn thoại bản ta từng đọc, nào có thiếu đâu?

Nhưng biết lý là một chuyện, khi chuyện ấy xảy ra trên chính thân mình, trên người thân nhất của mình, lại là chuyện hoàn toàn khác.

Ta chẳng thể dối mình rằng, tất cả điều đó, không liên quan đến ta.

Chính ta, trở thành thanh đao sắc bén nhất trong tay người.

Chính ta, đích thân đẩy A tỷ từ chín tầng mây, rơi thẳng vào vực sâu.

Nhận thức ấy, tựa như núi cao đè nặng trên ngực, khiến ta không sao thở nổi.

Mấy ngày đó, quả nhiên người không đến nữa.

Vãn Tình Hiên của ta, lại trở về dáng vẻ ban sơ.

Cửa viện vắng lặng, tiếng người tuyệt tích.

Những phi tần trước kia còn thay nhau đến “thưởng hoa”, thoắt cái đã biến mất không chút tung tích.

Tất cả mọi người đều đang nhìn.

Nhìn vị “sủng phi” thoắt hiện thoắt ẩn này, rốt cuộc có thể chống đỡ được bao lâu.

Nhìn xem vị Giang tài nhân không biết điều kia, cuối cùng sẽ có kết cục ra sao.

Thanh Đài sốt ruột đến mức miệng mọc cả giộp, mỗi ngày đều quanh quẩn bên ta, muốn nói lại thôi.

“Tiểu chủ…”

“Người không thể… không thể đi nhận sai với bệ hạ sao?”

“Người xem, trời ngày càng lạnh, than sưởi trong viện mình cũng đã bị cắt bớt hai phần rồi.”

Ta nhìn chóp mũi đỏ bừng của nàng vì lạnh, trong lòng không khỏi áy náy.

Là ta… làm liên lụy đến nàng.

“Ngươi đến Nội Vụ Phủ, cứ nói là ý ta,” – ta mở hộp trang sức, lấy ra một cây trâm vàng thượng phẩm đưa nàng – “đem vật này biếu cho vị công công chưởng quản, bảo họ bổ sung đủ phần than đáng có.”

“Tiểu chủ!” – nàng quýnh quáng – “Nô tỳ không phải vì chuyện đó! Nô tỳ chỉ sợ người… sợ người mất đi thánh sủng!”

Ta chỉ mỉm cười.

“Thánh sủng ư?”

“Thứ đó, ta… nào từng thật sự có được đâu.”

Ta từng cho rằng mình có được, chẳng qua chỉ là một giấc mộng hoa mỹ, được người cẩn thận dệt nên.

Nay mộng tan rồi, cũng tốt.

Ít nhất… không cần tiếp tục giày vò bản thân, không cần giả vờ làm người mà mình vốn chẳng phải.

Ta tưởng rằng, mình có thể “nằm yên” trở lại.

Thế nhưng vì sao, trong lòng ta… lại trống rỗng đến vậy?

Ta vẫn theo thói quen, chờ đợi thân ảnh quen thuộc xuất hiện mỗi buổi trưa.

Ta vẫn mỗi đêm trằn trọc không sao yên giấc.

Nghĩ xem liệu giờ này, người có đang ở Càn Thanh Cung, vùi đầu phê tấu chương?

Liệu người có, một thoáng nào đó… nhớ đến ta?

Nhớ đến quân cờ từng khiến người thất vọng này?

Cảm giác ấy, quá đỗi dày vò.

Một bên là lý trí tỉnh táo, lạnh lẽo, nói với ta rằng người không thể tin, ân sủng của người chẳng qua chỉ là hư huyễn.

Một bên là tâm niệm yếu mềm, thấp hèn, không sao khống chế được, cứ thế âm thầm lớn lên trong đáy lòng.

Ta giống như bị nhốt trong một bùa chú, tiến không được, lui cũng không xong.

Lại thêm hai ngày trôi qua.

Khi ta cho rằng người đã thực sự quên mình, thì Lý Đức Toàn lại đến.

Thanh Đài trông thấy ông, như gặp được cứu tinh.

“Lý tổng quản, sao ngài lại đến đây?”

Trên gương mặt Lý Đức Toàn vẫn mang nụ cười hoà nhã như xưa, nhưng lần này, trong nụ cười ấy, tựa hồ có thêm vài phần khách khí, xa cách.

Ông nâng trong tay một bình sứ men thanh nhã.

Trong bình cắm xiên xiên một cành mai đỏ, nụ hé chưa nở.

Cành mai ấy rực rỡ phi thường, đỏ như một ngọn lửa đang bốc cháy.

“Giang tài nhân,” – Lý Đức Toàn khom mình nói – “Mai đỏ trong ngự hoa viên đã nở. Bệ hạ đi ngang qua, thấy cành này nở đẹp nhất, liền sai lão nô đem đến cho người.”

“Bệ hạ còn dặn…”

“Hoa khả chiết thời tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi.”

Nói rồi, ông đặt bình hoa vào tay Thanh Đài, hành lễ lui ra.
 
Hoàng Thượng Và Củ Khoai Nướng
Chương 19


19

Hoa khả chiết thời tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi.

Ý người là gì?

Là khuyên ta hãy biết thuận theo thời, chớ để mất rồi mới hối hận?

Hay là… cảnh cáo?

Cảnh cáo rằng, lòng nhẫn nại của người, là có giới hạn.

Nếu ta còn cố chấp như vậy, người có thể, bất cứ lúc nào, thu lại ân sủng, ban nó cho kẻ khác.

Dẫu sao trong ngự hoa viên, hoa đẹp muôn màu, người ngoan ngũ sắc, đâu thiếu kẻ hơn ta?

Người quả nhiên là tay cao cường.

Người biết, so với vàng bạc châu báu, một câu thơ lửng lơ như vậy, mang theo hàm ý mập mờ cùng sát khí mềm mại, mới là thứ dễ khiến lòng người rối loạn.

Người đang ép ta.

Ép ta phải lựa chọn.

Là tiếp tục giữ lấy cái thanh cao vô dụng này, hay cúi đầu, thỏa hiệp với người, với hiện thực.

Ta nhìn cành mai đỏ hồi lâu, mới quay sang Thanh Đài khẽ nói:

“Đem vứt đi.”

Thanh Đài kinh hãi.

“Tiểu chủ! Đây… đây là vật bệ hạ ban tặng!”

“Ta biết.”

“Chính vì là bệ hạ tặng, nên ta… không thể giữ.”

Ta không thể để người lại có thêm cơ hội khống chế ta.

Thanh Đài còn định khuyên thêm, nhưng ta đã xoay người, trở lại phòng trong.

Từ hôm đó, ta bắt đầu ép mình quay lại trạng thái “nằm yên” thật sự.

Ngày ngày, ngoài đọc sách, thì chỉ chăm hoa tưới cỏ.

Ta không nghĩ về người nữa, cũng không còn trông mong người ghé qua.

Ta tưởng, chỉ cần ta tỏ ra đủ thờ ơ, người sẽ thấy ta là quân cờ vô vị, rồi bỏ hẳn ta lại.

Như thế, có lẽ… sẽ tốt cho cả hai chúng ta.

Ngay lúc ta tự ép mình tin rằng, mọi thứ đều sẽ dần dần trở về bình lặng, thì một chuyện không ngờ tới lại đột nhiên xảy ra.

Hôm ấy, ta đang ở trong viện, vun đất cho cây hợp hoan nhỏ, thì Thanh Đài hốt hoảng chạy vào.

“Tiểu chủ! Tiểu chủ! Không hay rồi!”

“Sao vậy?” Ta buông cái cuốc nhỏ trong tay, nhíu mày hỏi.

“Cung… cung Chung Túy bên kia… vừa truyền tin…” Thanh Đài thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, “Nói rằng Hoàng Quý Phi nương nương… sáng nay… bị sảy thai rồi ạ!”

Một tiếng “ong” vang lên trong đầu ta.

“Ngươi… ngươi nói gì?”

A tỷ… mang thai ư?

Nàng có thai từ khi nào? Sao ta… lại không hề hay biết?

“Nghe… nghe nói đã gần ba tháng rồi…”

“Nương nương cũng chẳng hay. Sáng sớm hôm nay đột nhiên đau bụng dữ dội, huyết ra không ngừng, thái y chạy đến, mới chẩn đoán ra…”

“Hài tử… không giữ được.”

A tỷ từng mang thai.

Khi ta không hay biết, nàng đã hoài long chủng trong bụng.

Rồi cũng trong lúc ta chẳng hề hay biết, nàng đã… mất đi đứa bé ấy.

Ta đột ngột đẩy Thanh Đài ra, như người phát điên, lao thẳng ra ngoài viện.

Ta muốn đi gặp nàng!

Ta nhất định phải gặp nàng!

Ta thậm chí còn chẳng kịp nghĩ nàng có bằng lòng gặp ta hay không. Ta chỉ biết, giờ phút này, ta nhất định phải đến.

Ta chạy một mạch tới Chung Túy cung.

Trong điện, nồng nặc mùi thuốc và huyết khí.

Ta bị cản lại ngoài cửa.

“Giang tài nhân xin hãy hồi cung,”

“Nương nương long thể bất an, không tiếp kiến bất kỳ ai.”

“Cô cô, cầu xin người…” Nước mắt ta đã chẳng thể khống chế, tuôn trào như suối, “Cho ta vào gặp A tỷ một chút… chỉ một chút thôi!”

“Tài nhân vẫn nên hồi cung, đừng làm khó nô tỳ chúng ta.”

Ta quỳ sụp xuống đất.

“Cầu xin các ngươi…” Ta nức nở không thành tiếng.

Dù giữa ta và nàng từng có bao nhiêu oán hận, bao nhiêu toan tính, thì nàng, rốt cuộc vẫn là A tỷ của ta.

Là người từng vụng về an ủi ta khi ta buồn bã.

Mà giờ đây, nàng mất đi cốt nhục, đơn độc nằm nơi cung điện băng giá ấy.

Ta không dám tưởng tượng, nàng sẽ tuyệt vọng, đau đớn đến mức nào.

Ngay khi ta và cung nhân giằng co không dứt, thì người mà ta không muốn thấy nhất, lại cũng là người mà ta nghĩ… hắn nên đến — đã xuất hiện.

Là hắn.

Thân vận long bào sắc vàng rực rỡ, sau lưng là Lý Đức Toàn cùng đoàn thái y, bước đi vội vàng.

Trên gương mặt hắn là sự sốt ruột hiếm thấy, xen lẫn cảm xúc phức tạp mà ta không sao hiểu nổi.

Hắn lập tức thấy ta đang quỳ nơi đất.

“Sao nàng lại ở đây?” – hắn hỏi.

Ta ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, nhìn thẳng hắn.

“Bệ hạ…”

“Thần thiếp… cầu xin người… cho thần thiếp vào gặp A tỷ, có được không?”

Hắn nhìn ta thật lâu.

Cuối cùng, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

“Đứng dậy đi. Cùng trẫm vào.”

Mùi thuốc trong điện càng thêm nồng nặc.

A tỷ nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền.

Nàng gầy hơn lần cuối ta gặp.

Tựa như đang say ngủ, lại như thể, chẳng muốn mở mắt thêm lần nào, để nhìn cõi đời chẳng còn tia hy vọng.

Lệ ta lại rơi, không kìm được.

Hắn bước tới bên giường, vươn tay, dường như muốn chạm vào gò má nàng.

Nhưng tay vừa đưa ra nửa chừng, lại dừng lại.

Cuối cùng, chỉ là nhẹ nhàng vỗ lên lớp chăn gấm.

“Giang thị…”

“Nàng hãy… nghỉ ngơi cho tốt.”

Thái y tiến lên bắt mạch, rồi lui xuống, khẽ lắc đầu với hắn.
 
Back
Top Bottom