Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 290



Lúc đó điều tra, người đông mắt tạp sẽ rất phức tạp, hơn nữa muốn đổ lên đầu cung nhân cũng rất dễ dàng.

Đợi nàng ta trở thành nữ nhân hậu cung, tùy tiện sắp xếp một tiểu cung nữ gánh tội, toàn bộ kế hoạch này chẳng phải là hoàn mỹ sao?

Chu Linh Nhi cảm thấy bản thân thật thông minh, bỏ vào trà, chủ ý này thật hay!

Bỏ thuốc xong, chính là chờ đợi.

Sở Nam Phong bên kia cùng các vị đại thần thảo luận sôi nổi, nửa canh giờ trôi qua, vẫn chưa có ý định kết thúc.

Mà Chu Linh Nhi đợi đã lâu, nàng ta từ lúc tiến cung vẫn chưa đi nhà xí lần nào, lúc này lại hơi đau bụng...

"Ngươi thật là không biết điều!" Nàng ta giả vờ đ.ấ.m nhẹ vào bụng, Chu Linh Nhi nhìn về phía cửa, quyết định vẫn nên đi giải quyết trước.

Lỡ như Sở Nam Phong đến, nàng ta lại đau bụng không nhịn được, vậy chẳng phải là mất hết cả hứng.

Đừng đến lúc đó lại dâng cho người khác, vậy nàng ta chẳng phải hối hận c.h.ế.t sao.

"Trương công công, Hoàng thượng bên kia... một lát nữa có xong không?" Chu Linh Nhi ra ngoài hỏi.

Trương Đức Thuận còn tưởng Chu Linh Nhi chờ sốt ruột, bèn giải thích Hoàng thượng vẫn đang cùng các vị đại thần thương nghị, dạo này việc triều chính khá nhiều.

"À, không sao không sao, ta vừa hay muốn đi nhà xí một chút, lát nữa sẽ quay lại." Chu Linh Nhi lúc này mới yên tâm, nàng ta có thể an tâm đi giải quyết việc đau bụng.

Có lẽ ông trời không đứng về phía Chu Linh Nhi, nàng ta vạn sự đã sẵn sàng chỉ còn chờ gió đông, lại vào thời khắc then chốt, xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

Đến nhà xí, Chu Linh Nhi nghĩ bên kia vẫn chưa xong, nàng ta có thể thong thả một chút.

Còn Sở Nam Phong bên kia, vì một vấn đề không thể đạt được sự đồng thuận suýt nữa thì cãi nhau với các vị đại thần, cuối cùng hắn phẩy tay áo bỏ đi.

"Hoàng thượng, người đã về!" Trương Đức Thuận nói.

Sở Nam Phong tức giận đi trước, không thèm để ý ai.

Trương Đức Thuận vẫn đang bên cạnh bẩm báo, nói Linh Nhi cô nương đến dâng điểm tâm đã để trên bàn, lát nữa người sẽ đến.

“Câm miệng.” Sở Nam Phong thấy phiền, trừng mắt nhìn Trương Đức Thuận một cái.

Vừa rồi cãi nhau rất dữ dội, hắn lúc này đang bực bội, thấy trên bàn có một chén trà nguội cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp ngửa đầu uống cạn.

“Bịch…” Chén trà không đập lên mặt bàn, Sở Nam Phong nói: "Lại thêm một chén nữa.”

Trương Đức Thuận vội vàng rót trà.

Trà này là đồ trong cung, tự nhiên cũng không ai nghĩ nhiều gì.

Bình tĩnh lại, Sở Nam Phong cũng không còn tức giận như vậy nữa, bụng hắn đúng là có chút đói, muốn ngự thiện phòng đưa đồ ăn tới còn phải đợi, trước mắt không phải có sẵn sao.

Tuy rằng hắn không thích mấy món điểm tâm này, nhưng lót dạ một chút cũng được.

Thế là, Sở Nam Phong liền cầm một khối lên nếm thử.

“Ngọt quá…” Cắn một nửa, Sở Nam Phong liền ném phần còn lại vào trong đĩa.

Cảm thấy nhổ ra quá khó coi, hắn chỉ đành phải nuốt miếng trong miệng xuống, vì để thuận tiện lại uống thêm một chén trà.

Bên kia, Mạnh Lâm Thanh có việc tìm Sở Nam Phong, liền đến tẩm cung của hắn.

“Hoàng hậu nương nương giá lâm…”

Tuy rằng phu thê hai người chưa từng phát sinh quan hệ, nhưng coi như là vẫn giữ lễ với nhau, chỉ cần Mạnh Lâm Thanh không làm ra chuyện gì quá đáng vậy thì hậu vị của nàng rất vững vàng.

“Nàng có chuyện gì?”

Cho lui cung nhân, Sở Nam Phong cùng Mạnh Lâm Thanh ở chung cũng lười phải giả vờ quá nhiều, đều là thẳng thắn có gì nói đó.

Hai người cứ việc luận việc, nhưng nói chưa được bao lâu, Sở Nam Phong liền phát giác thân thể của mình trở nên không thể khống chế.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 291



Rất nóng, nóng bức dị thường.

Cho dù chưa từng trải qua loại chuyện đó, nhưng Sở Nam Phong là nam nhân lại từng là Thái tử, những thứ nên hiểu hắn sao có thể không hiểu.

Lập tức đoán được mình trúng xuân dược.

Bất đắc dĩ, tuy rằng còn lý trí nhưng đã sớm mất đi khống chế.

Dưới tác dụng của thuốc, Sở Nam Phong lần đầu tiên cùng Mạnh Lâm Thanh phát sinh quan hệ.

Mà đi nhà xí xong trở về, Chu Linh Nhi lại muốn vào lại bị Trương Đức Thuận ngăn ở cửa.

“Linh Nhi cô nương, Hoàng thượng cùng nương nương đang ở bên trong thương lượng sự tình, người không tiện đi vào.” Trương Đức Thuận ngăn cản.

Chu Linh Nhi trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.

Nếu thật sự là thương lượng sự tình, nàng ta có gì không thể đi vào? Rõ ràng, thương lượng sự tình này, không phải là thương lượng sự tình kia.

Chắc là làm chút chuyện mới đúng.

Chu Linh Nhi nghiến răng nghiến lợi, nàng ta tuy không có mặt tại hiện trường, nhưng lại là người hiểu rõ tình huống nhất.

Chắc chắn là Sở Nam Phong đã uống chén trà kia, mà Mạnh Lâm Thanh lại vừa lúc đến…

Tại sao?

Tại sao lại để tiện nhân kia giành trước!

Nàng ta trăm phương ngàn kế nghĩ ra biện pháp cuối cùng, vậy mà lại tiện nghi cho Mạnh Lâm Thanh, sao có thể như vậy, sao có thể như vậy?

Không dám xông vào, tất cả đều đã muộn, Chu Linh Nhi chỉ có thể thất hồn lạc phách rời khỏi hoàng cung.

Vì xuân dược, Sở Nam Phong cùng Mạnh Lâm Thanh phát sinh quan hệ, nhưng khi dược hiệu kết thúc, Sở Nam Phong diễn tả một cách hoàn hảo cái gì gọi là trở mặt không nhận người.

“Người đâu, đưa nàng ta xuống cho trẫm.” Sở Nam Phong lạnh lùng nói.

Nằm trên long sàng, Mạnh Lâm Thanh vẻ mặt ngơ ngác.

Tình huống gì đây, ngủ xong rồi thì không nhận người sao?

“Hoàng thượng, người đây là có ý gì?” Mạnh Lâm Thanh khó hiểu, cũng không phải nàng chủ động, sao lại trách nàng.

“Mạnh Lâm Thanh, nàng đã làm gì, trong lòng nàng tự biết rõ.” Sở Nam Phong nghiến răng nghiến lợi.

Hắn hận không phải là việc phát sinh quan hệ với Mạnh Lâm Thanh, mà là ghét cảm giác bị đùa bỡn, vậy mà dám hạ dược hắn!

Mạnh Lâm Thanh còn muốn giải thích, nhưng đã bị người ta trực tiếp đưa đi.

Ngay sau đó, tin tức Hoàng hậu bị đánh vào lãnh cung truyền khắp kinh thành.

Những người khác đều không biết đã xảy ra chuyện gì, Sở Nam Phong cũng không hề ầm ĩ, bởi vì hắn cảm thấy rất mất mặt.

Nhưng quyết định của Hoàng thượng, kẻ nào có thể ngăn cản được.

Duy chỉ có Chu Linh Nhi, nàng ta đã đoán được ngọn ngành câu chuyện.

Sau đó, Hoàng thượng cho người điều tra, thuốc độc được bỏ trong trà, không liên quan gì đến điểm tâm nên hắn hoàn toàn không nghi ngờ đến Chu Linh Nhi, chỉ một mực điều tra trong số cung nhân.

Nhưng vốn dĩ không phải cung nhân nào làm, điều tra thế nào cũng không thể tìm ra manh mối.

Cuối cùng, Hoàng thượng chỉ cho rằng Mạnh Lâm Thanh rất được lòng người, không để lộ sơ hở. Mà Mạnh Lâm Thanh là kẻ hưởng lợi từ chuyện này, nếu không phải nàng ta làm, thì còn có thể là ai?

Cứ như vậy, chuyện nàng phải ở lại lãnh cung coi như là đã định.

Sau khi đã sợ hãi một phen, Chu Linh Nhi cũng hoàn toàn hiểu rõ Hoàng thượng rốt cuộc tàn nhẫn đến mức nào.

Nếu thật sự là nàng ta ra tay, chẳng lẽ nàng ta có thể có kết cục khác với Mạnh Lâm Thanh sao? Chưa chắc đâu.

Nhưng cớ gì Mạnh Lâm Thanh lại có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu?

Chu Linh Nhi nghĩ thế nào cũng không thông, thế nào cũng không thể chấp nhận chuyện này.

Cho đến sau này, nàng ta không lay chuyển được ý của người nhà, đành phải gả cho con trai của Phó Thái y.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 292



Sau khi thành hôn, nàng ta nghe được tin Mạnh Lâm Thanh mang thai, bởi vì lúc đó Mạnh Lâm Thanh đã ở trong lãnh cung. Một nữ nhân ở lãnh cung có thể mang thai, tự nhiên là chuyện lớn.

Nhưng lần này Hoàng thượng lại không có phản ứng gì, bởi vì người rất rõ ràng nguyên nhân mang thai.

Phó Thái y là người phụ trách khám thai cho Mạnh Lâm Thanh, lúc ở nhà dùng cơm, hắn nhắc đến một câu, nói rằng Hoàng hậu có thể đang mang thai ba.

“Biết đâu, nhờ đứa con này, Hoàng hậu nương nương có thể ra khỏi lãnh cung.” Phó Thái y nói.

Hắn ta không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy là tam bào thai mà, tổng phải có một đứa con trai. Chỉ cần một đứa con trai này, là có thể khiến Hoàng hậu mẫu bằng tử quý, thoát khỏi lãnh cung.

Chu Linh Nhi vừa vặn nghe được, trong lòng lại không khỏi d.a.o động.

Nàng ta phải nhẫn nhịn gả vào Phó gia, Mạnh Lâm Thanh lại bởi vì thuốc do nàng ta hạ ngồi mát ăn bát vàng được thánh ân, còn mang thai, hiện tại lại muốn ra khỏi lãnh cung?

Hừ, dựa vào cái gì mà chuyện tốt gì Mạnh Lâm Thanh cũng chiếm hết!

Nàng ta nhất định phải phá đám chuyện này.

“Cha, chuyện này vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.” Chu Linh Nhi nói.

Sau khi gả vào Phó gia, Chu Linh Nhi rất biết cách lấy lòng người khiến cả nhà họ Phó đều răm rắp nghe lời nàng ta, đều cảm thấy nàng ta chu đáo đáng yêu. Lúc này nghe nàng ta nói như vậy, lại nghĩ đến mối quan hệ giữa nàng ta và Thái hậu, còn tưởng rằng có ý gì đó.

“Sao vậy, Linh Nhi, chuyện này không thể nói sao?”

“Cha thử tính thời gian mang thai của Hoàng hậu nương nương, lại nghĩ xem khi nào nàng ấy bị đưa vào lãnh cung, mối quan hệ trong đó… không thể nói rõ, nhưng cũng không thoát khỏi những chuyện đó.”

“Vậy, Hoàng thượng thật sự sẽ coi trọng cái thai trong bụng Hoàng hậu sao?”

“Hơn nữa nghe nói sinh ba rất nguy hiểm, đến lúc đó lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cha bị liên lụy, Phó gia chúng ta khó mà ăn nói.”

Chu Linh Nhi tuy không nói rõ, nhưng ý tứ trong lời nói rất rõ ràng.

Chính là cái thai này của Mạnh Lâm Thanh vốn dĩ đã có, có thể mượn con để được sủng ái hay không còn chưa biết, cộng thêm việc sinh nở đa thai rất nguy hiểm, Phó Thái y tốt nhất vẫn nên cẩn thận.

Người Phó gia đầu óc cũng không phải quá thông minh, bị Chu Linh Nhi dọa dẫm như vậy, liền cảm thấy thật sự có khả năng này.

Cứ như vậy, không ai nhắc đến chuyện này nữa.

Dù sao đến lúc đứa nhỏ sinh ra, chuyện gì đến cũng sẽ đến, vốn dĩ không liên quan gì đến Phó gia.

Không ngờ cuối cùng Mạnh Lâm Thanh thật sự khó sinh, Chu Linh Nhi vô tình nói trúng phóc, mọi người trong Phó gia còn cho rằng nàng ta nhắc nhở thật sự có tầm nhìn xa.

Nhưng mà, đó đều là chuyện sau này.

Đương nhiên trong đó không thể thiếu một ít thủ đoạn của Mạnh Lâm Thanh, chỉ là khi nàng kể với Sở Nam Phong những chuyện cũ này, nhất định là lựa chọn mà nói.

Chuyện gì có lợi cho bản thân lúc này, thì nói chuyện đó, còn những “chi tiết vụn vặt” kia cần gì phải nói rõ ràng làm gì?

“Lúc đó ta ở trong lãnh cung, ngay cả một người có thể dùng cũng không có, kế hoạch giả c.h.ế.t xuất cung lớn như vậy, ngươi cho rằng chỉ bằng một mình ta có thể làm được sao?”

Nói đoạn, thanh âm Mạnh Lâm Thanh có chút uất ức.

Lời ấy nửa thật nửa giả, nàng quả thật hiểu y thuật, quả thật đã giở chút trò cũng quả thật không có người dùng, quả thật không mưu tính chuyện lớn như vậy.

Cho nên cũng không tính là nói dối, Mạnh Lâm Thanh nói năng thẳng thắn.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 293



“Về sau có thể tỉnh lại trong hoàng lăng hoàn toàn là ngoài ý muốn, ta đã chưa c.h.ế.t sao có thể cam tâm nhận chết? Tự nhiên là nghĩ cách chạy trốn.”

“Nhưng ta không cảm thấy tất cả những điều này đều là tự nhiên xảy ra, đằng sau nhất định có một bàn tay vô hình nào đó đang thao túng. Nếu ta vốn là người của lãnh cung, hà tất gì phải mạo hiểm tính mạng nhặt về được, nhất định phải hồi cung?”

Câu hỏi ngược lại của Mạnh Lâm Thanh, khiến Sở Nam Phong chấn động.

Quả thật là như thế, mỗi một câu, đều khiến Sở Nam Phong không thể phản bác.

Cũng là đến lúc này, Sở Nam Phong mới thật sự biết, rốt cuộc Mạnh Lâm Thanh đã trải qua những gì.

Hắn thật không ngờ, Mạnh Lâm Thanh lại chịu nhiều khổ như vậy.

Con đường này có thể nói là cửu tử nhất sinh.

Mạnh Lâm Thanh một nữ nhân, trong tình cảnh hiểm nguy lúc bấy giờ có thể bảo toàn tính mạng đã là chuyện vô cùng gian nan rồi.

“Ta không ngờ thái y trong cung lại không đáng tin như vậy.” Sở Nam Phong nói.

Tuy rằng lúc đó không cố ý lựa chọn người của mình trong Thái Y viện, nhưng Sở Nam Phong cho rằng Mạnh Lâm Thanh dù sao cũng là Hoàng hậu nương nương, trong bụng nàng là hoàng tự, thái y phái đi giữ thai e là điên rồi mới dám làm loạn.

Mặc dù Phó thái y cũng không làm loạn, nhưng biết tình hình mà không báo, bản thân việc này đã có vấn đề.

Khoa trương nhất chính là Chu Linh Nhi ngay từ đầu đã bị loại trừ, Sở Nam Phong hoàn toàn không ngờ nàng ta mới là biến số lớn nhất trong đó.

“Thật là xem thường nữ nhân kia rồi.” Sở Nam Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hừ…” Mạnh Lâm Thanh khẽ cười một tiếng.

Thấy Sở Nam Phong nhìn qua, Mạnh Lâm Thanh nhún vai, tỏ vẻ mình không có ý gì khác.

Nàng chỉ đơn thuần cho rằng Sở Nam Phong xem thường Chu Linh Nhi, nói trắng ra là xem thường nữ nhân, cảm thấy nàng ta không thể làm ra sóng gió gì, thật sự không nghĩ theo hướng khác.

Kết quả Sở Nam Phong lại nghĩ lệch đi.

“Nàng cười cái gì?” Sở Nam Phong nhìn chằm chằm Mạnh Lâm Thanh, giải thích: "Ta và nàng ta không có quan hệ gì.”

Mạnh Lâm Thanh thầm đảo mắt, cảm thấy Sở Nam Phong quả nhiên không nghĩ cùng một chỗ với mình, ai cho rằng hai người bọn họ có quan hệ?

“Ta không có ý đó.” Mạnh Lâm Thanh vội vàng bày tỏ.

Nói thì nói như vậy, nhưng Sở Nam Phong luôn cảm thấy Mạnh Lâm Thanh đang ứng phó mình.

Nhưng nếu tiếp tục giải thích lại càng có hương vị lạy ông tôi ở bụi này, cho nên nói cũng không được, không nói cũng không xong, có chút bức bối.

Tóm lại, Chu Linh Nhi thoạt nhìn như một đóa bạch liên hoa, bất động thanh sắc ra tay một cái thật sự khiến Sở Nam Phong mở rộng tầm mắt.

“Những chuyện nàng nói, ta sẽ cho người đi điều tra từng cái một, yên tâm, ta nhất định sẽ cho nàng một lời giải thích.” Sở Nam Phong nói.

Đây là hứa hẹn của hắn.

Sau khi nghe những gì Mạnh Lâm Thanh gặp phải, nếu hắn không có chút gì, những lời tiếp theo làm sao có thể nói ra khỏi miệng?

Thợ săn trước khi săn mồi, luôn phải thả ra một chút mồi nhử, mới có thể câu được con mồi.

“Ồ.” Mạnh Lâm Thanh lại tỏ ra rất lãnh đạm.

Đối với lời giải thích mà Sở Nam Phong nói, Mạnh Lâm Thanh không hề mong đợi, dù sao những gì nên gánh chịu nàng đã sớm gánh chịu rồi, lời giải thích là cái gì?

Bồi thường sao? Vậy nàng cảm thấy thật sự không cần thiết, những thứ đã chịu đựng không thể coi như chưa từng chịu đựng. N trừng phạt những kẻ xấu xa kia cũng là điều cần thiết, tổng không thể để bọn họ còn sống yên ổn, không phải trả giá gì.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 294



Sở Nam Phong có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt của Mạnh Lâm Thanh, trong lòng nghẹn lại, nghĩ thầm chỉ có thể sau này bồi thường nhiều hơn.

Dù sao hiện tại thái độ của Mạnh Lâm Thanh đối với hắn, vốn dĩ cũng chẳng khác gì người qua đường.

Chỉ là bí mật thân phận đã được vén màn, khiến cho việc Mạnh Lâm Thanh hồi cung trở thành danh chính ngôn thuận, Sở Nam Phong không thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.

“Còn có một việc phải nói rõ, nàng nhất định phải hồi cung.” Sở Nam Phong nói.

Vừa dứt lời, Mạnh Lâm Thanh liền muốn lên tiếng phản bác.

Sở Nam Phong nào cho nàng cơ hội đó, liếc mắt nhìn nàng một cái, liền nói tiếp: “Những chuyện nàng lo lắng đều không cần phải lo lắng nữa, ta chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, ta cam đoan với nàng sẽ không còn ai dám giở trò sau lưng nữa.”

Một câu nói, trực tiếp chặn c.h.ế.t toàn bộ những gì Mạnh Lâm Thanh muốn nói.

Nàng mà còn không đồng ý, chẳng phải là có ý tứ không biết điều sao?

“Nàng nhất định phải hồi cung, ba đứa nhỏ cũng không thể cứ mãi ở bên ngoài.” Sở Nam Phong nhấn mạnh.

Đại Bảo bọn họ là do Mạnh Lâm Thanh sinh ra không sai, nhưng cũng đích thực là hài tử của Sở Nam Phong, là hoàng tự, đây là thân phận bọn chúng gánh vác từ khi sinh ra, sẽ không vì bất kỳ lý do gì mà thay đổi.

Huống chi Sở Nam Phong còn thừa nhận thân phận này, hiện tại Mạnh Lâm Thanh muốn gỡ bỏ cho bọn chúng cũng không có khả năng.

Để cho phụ tử người ta chia lìa, loại chuyện tàn nhẫn vô tình này, Mạnh Lâm Thanh làm sao có thể làm ra được?

Mạnh Lâm Thanh nghẹn họng, nàng không phải là không muốn, mà là nàng không lay chuyển được Sở Nam Phong mà thôi.

“Biết rồi biết rồi.” Mạnh Lâm Thanh nói năng cực kỳ qua loa, trong lòng nàng chính là không vui, nhưng chỉ có thể uất ức thuận theo lời Sở Nam Phong mà nói tiếp: “Nhất định là không thể để Đại Bảo bọn chúng tiếp tục ở ngoài cung, được, hồi cung thì hồi cung.”

“Lời ngươi nói phải giữ lời, trông chừng bọn chúng cho kỹ, ta thì không sao nhưng nếu dám ức h.i.ế.p Đại Bảo bọn chúng…”

Lời còn chưa nói hết, nhưng ai cũng không thể xem thường quyết tâm của một người mẹ.

Vì bản thân, Mạnh Lâm Thanh chưa chắc đã tranh giành cái gì, nhưng nếu là vì ba hài tử, vậy nhất định phải tranh đấu đến cùng.

Còn trong lòng Mạnh Lâm Thanh, ngoại trừ thỏa hiệp ngoài mặt, nàng vẫn đang suy tính xem có còn chút khả năng chạy trốn cuối cùng nào hay không?

Chi bằng trước giả ý thuận theo Sở Nam Phong, sau đó chờ thời cơ, nàng trực tiếp mang ba đứa nhỏ chạy trốn đến chân trời góc bể?

Hình như cũng không phải là không được.

Tất cả mọi thứ hiện tại, Mạnh Lâm Thanh cũng không lưu luyến, hay nói cách khác dù đi đến đâu, bằng bản lĩnh của nàng bất cứ lúc nào cũng có thể làm lại từ đầu.

Cộng thêm sự tồn tại của không gian, mang theo ba đứa nhỏ bỏ trốn không có chút vấn đề nào cả.

Nhưng nàng không thể ích kỷ như vậy.

Bạch Y Nhu và Bạch gia thì sao?

Mạnh Lâm Thanh quả thực có tự tin để Sở Nam Phong không bao giờ tìm thấy nàng nữa, nhưng Bạch gia thì không chạy trốn được.

Chẳng lẽ, nàng muốn mang theo cả nhà lớn như vậy chạy trốn?

Điều này tuyệt đối không thể thành công.

Một là người quá đông, liên lụy quá rộng, hai là Bạch gia người ta nghĩ như thế nào, những người còn lại đều nguyện ý vì nàng mà sống cuộc sống chạy trốn không thể lộ diện sao?

Đáp án hiển nhiên.

Sở Nam Phong thấy Mạnh Lâm Thanh không nói tiếp nữa, tròng mắt đảo tới đảo lui, liền biết trong lòng nàng nhất định lại đang suy tính cái gì rồi.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 295



Còn suy tính cái gì, chẳng lẽ còn có thể là cái gì khác?

Vất vả lắm mới có được lý do để lừa người vào cung, Sở Nam Phong sao có thể để người ta chạy trốn nữa? Mạnh Lâm Thanh gian xảo như vậy, hắn nhất định phải trông chừng cho kỹ.

Mang về cung, đặt dưới mí mắt mà nhìn chằm chằm, mới là cách làm an toàn nhất.

“Đừng tưởng rằng ta không biết nàng đang nghĩ gì.” Giọng nói âm trầm của Sở Nam Phong vang lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mạnh Lâm Thanh không chút che giấu.

Trong ánh mắt đó, tràn đầy sự không tin tưởng.

Cũng đúng, giữa hai người bọn họ vốn dĩ không tồn tại cái gọi là tin tưởng, nếu không cũng không thể đi đến bước đường ngày hôm nay.

“Đừng mong có thể chạy trốn, hiện tại ngoan ngoãn ở lại trong cung, chính là lựa chọn tốt nhất của nàng.”

“Đừng quên, chuyện nàng giả c.h.ế.t xuất cung, chính là tội danh mang tội chết.” Sở Nam Phong “tốt bụng” nhắc nhở.

Mạnh Lâm Thanh: “…”

Không còn gì để nói, tâm tư nhỏ bé của nàng hoàn toàn bị nhìn thấu.

Hơn nữa lời này của Sở Nam Phong, tuy nói ra một cách bình thản, nghe như là đang “thông báo” cho nàng, nhưng trong lời nói ra đều là ý tứ uy h.i.ế.p rõ ràng.

Bị người ta uy h**p, nhưng lại không thể làm gì được kẻ uy h.i.ế.p mình, Mạnh Lâm Thanh thật sự là quá tức giận.

Tình hình hiện tại xem ra, muốn không hồi cung e là không được rồi.

Nhưng cho dù có thỏa hiệp hồi cung, cũng không có nghĩa là nàng sẽ cam chịu làm cá nằm trên thớt, mặc cho Sở Nam Phong định đoạt.

Ít nhất thì trước khi hồi cung, có một số quy củ phải nói rõ ràng.

"Ta biết, ta hiểu ý của người." Nàng đáp, lời nói xoay chuyển, cũng không nhu nhược nữa: "Hồi cung cũng được, nhưng ta cũng có điều kiện của mình."

"Ồ, nàng còn muốn cùng trẫm bàn điều kiện?" Hắn nhướng mày, cảm thấy mọi chuyện dường như trở nên thú vị hơn, hỏi với vẻ thích thú: "Nàng nghĩ nàng dùng gì để bàn với trẫm?"

Thật quá đáng, chưa từng thấy ai ức h.i.ế.p người khác như vậy.

"Hài tử là do ta mang nặng đẻ đau mười tháng trời, chẳng lẽ ta không có tư cách bàn?" Nàng hỏi ngược lại.

Đừng tưởng rằng thỏ nóng nảy cũng biết cắn người!

Cùng lắm thì cá c.h.ế.t lưới rách, nàng đã hạ quyết tâm, còn quản ai nữa.

Sở Nam Phong dĩ nhiên cũng không muốn đi đến bước đường cùng đó.

"Được, nói điều kiện của nàng đi." Hắn đồng ý, thực ra hắn cũng không có ý định từ chối.

Chỉ cần Mạnh Lâm Thanh bằng lòng hồi cung, đừng nói là điều kiện. Bất cứ chuyện gì hắn có thể làm được hắn đều sẽ không từ chối, vừa rồi chỉ là trêu chọc nàng một chút mà thôi.

"Sau khi hồi cung, bọn nhỏ vẫn phải ở cùng ta." Mạnh Lâm Thanh nhìn hắn, dường như cũng nhìn thấu tâm tư của hắn: “Ở cùng ta trong lãnh cung, còn người, không được phép ở lại lãnh cung."

Cả hoàng cung đều là của hắn, còn lãnh cung, phải chỉ thuộc về riêng Mạnh Lâm Thanh.

Đây là giới hạn hiện tại của nàng.

Nếu ngay cả điều này cũng không thể thương lượng, thì những chuyện sau này đều không cần thiết phải tiếp tục nữa.

"Được, được!" Sở Nam Phong nghiến răng, liên tục nói vài tiếng "được".

Tâm tư nhỏ của hắn bị Mạnh Lâm Thanh nhìn thấu hoàn toàn, không chỉ nhìn thấu còn bị nàng chặn đứng, không chừa một kẽ hở nào.

Lúc này đây, Sở Nam Phong quả thực là đang diễn tả cái gọi là thẹn quá thành giận.

"Trẫm thèm vào?" Hắn hỏi ngược lại.

Dù sao hắn cũng là hoàng đế, muốn nam nhân hay nữ nhân nào mà chẳng được, cần gì phải đối xử với Mạnh Lâm Thanh như vậy?

Thế nhưng sau khi nói xong câu "không thèm vào", trong lòng hắn đã hối hận rồi.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 296



Thật ra Mạnh Lâm Thanh không ngốc, sau khi nàng nói rõ mọi chuyện, phản ứng của Sở Nam Phong như vậy đủ để nàng xác nhận, trước kia cái gọi là hảo cảm của hắn đối với "Bạch Tử Ngọc" không phải là đùa giỡn.

Nếu không, sao hắn có thể không chút bận tâm mà bỏ qua chuyện cũ như vậy?

Có chịu khổ sở thêm nữa cũng vậy, giả c.h.ế.t xuất cung chính là tội danh, điều này dù có nói thế nào cũng không thay đổi được.

Còn có bị truy cứu tội danh hay không, nói cho cùng, chẳng phải là do thái độ của Sở Nam Phong quyết định sao?

Hắn muốn truy cứu, đó chính là tội c.h.ế.t khó thoát.

Hắn không truy cứu, có thể tìm được vô số lý do để cho chuyện này "có thể thông cảm được".

Chính vì vậy, Mạnh Lâm Thanh càng phải đề phòng Sở Nam Phong, nàng có thể chấp nhận hồi cung nhưng không có nghĩa là nàng có thể chấp nhận hai người quay lại mối quan hệ trước kia, nhất là trong hoàn cảnh Sở Nam Phong đang như vậy.

"Đây chính là lời người tự nói, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy." Mạnh Lâm Thanh lập tức thuận thế leo lên, tuyệt đối không cho hắn cơ hội hối hận.

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy." Sở Nam Phong đau lòng thừa nhận.

"Vậy được rồi, giờ đã khuya rồi, hoàng thượng vẫn nên hồi cung đi, tiểu miếu này không chứa nổi người đâu." Nàng đuổi người.

Phải nói là, sau khi trút bỏ được bí mật trong lòng, thật sự rất thoải mái.

Sở Nam Phong: "..."

Sao hắn lại giống như bị người ta lợi dụng xong rồi đá một cái vậy?

Nhưng ánh mắt đề phòng của Mạnh Lâm Thanh, giống như sợ hắn sẽ mặt dày ở lại không chịu đi vậy, làm sao có thể, cái chỗ rách nát này hắn còn chả thèm ở.

"Vậy trẫm đi đây, nàng cũng chuẩn bị một chút, trong cung thu dọn xong, nàng liền lập tức dọn vào." Sở Nam Phong cũng không chịu thua.

"Được."

Đạt thành hiệp nghị, một đêm kinh hồn bạt vía này cuối cùng cũng trôi qua.

Sau khi Sở Nam Phong rời đi, nàng rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi.

138 nghe xong toàn bộ diễn biến, trong lòng không khỏi cảm thán, quả nhiên ký chủ vẫn là ký chủ. Từ đầu đến cuối nhìn như có lúc yếu thế, nhưng thực chất vẫn luôn là nàng nắm giữ tiết tấu, nắm giữ cả trong lòng bàn tay.

Thật lợi hại!

Chuyện lớn như vậy, vậy mà chỉ bằng dăm ba câu của Mạnh Lâm Thanh đã bị lấp l.i.ế.m cho qua, ít nhất là hiện tại xem ra sẽ không truy cứu bất kỳ tội lỗi nào của nữa, ngược lại còn muốn giúp nàng gột rửa oan khuất.

Khổ thân Sở Nam Phong, đúng là bị ký chủ bán rồi còn giúp đếm tiền.

[Ký chủ, cao tay!]

138 không nhịn được mà tán thưởng một tiếng.

Mạnh Lâm Thanh khẽ mở mí mắt, lúc này không còn hơi sức đâu mà đấu võ mồm với nàng ta, chỉ là nghĩ đến chuyện phải vào cung, nàng cảm thấy vẫn có thể lợi dụng 138 thêm một lần nữa.

Vào cung, chính là vào đầm rồng hang hổ, mà có được 138, chính là có được một con át chủ bài.

[Vào cung rồi ngươi cũng đi theo ta?]

[Trong cung có rất nhiều ngự trù, tay nghề của bọn họ đó mới gọi là xuất thần nhập hóa, có rất nhiều món ngươi đừng nói là chưa từng ăn qua, thậm chí còn chưa từng nghĩ tới...]

Còn chưa đợi đưa ra thêm nhiều cám dỗ, chỉ một "món ngon" đã khiến 138 đầu hàng vô điều kiện.

[Đi.]

[Ký chủ, ta nhất định phải đi theo người.]

Chuyện này còn cần phải do dự sao?

138 quyết định không chỉ đi theo, mà còn phải bám sát Mạnh Lâm Thanh.

Đi theo ký chủ, ngoài việc có thể ăn được đủ loại mỹ thực, còn có thể xem được đủ loại trò hay, chẳng phải thú vị hơn nhiều so với việc ở trong không gian sao?
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 297



Chỉ có kẻ ngốc mới không đi theo.

[Được rồi, vậy ta đây sẽ miễn cưỡng đồng ý với ngươi.]

được tiện nghi còn khoe mẽ, nghĩ đến lần sau nếu bị trừ điểm tích lũy, nhất định phải lấy chuyện này ra làm điều kiện trao đổi mới được.

Bên phía Sở Nam Phong, vừa về đến cung, hắn liền trăn trở suy nghĩ xem nên cải tạo lãnh cung như thế nào.

Lúc đó, khi Mạnh Lâm Thanh nói nhất định phải ở lãnh cung, trong lòng hắn còn cảm thấy hơi chướng mắt, nhưng nghĩ lại, lãnh cung chẳng qua cũng chỉ là một nơi ở mà thôi?

Nơi này vẫn là nơi này, vẫn gọi là lãnh cung, nhưng chỉ cần thay đổi cách bài trí tuyệt đối sẽ không thua kém bất kỳ nơi nào khác trong cung.

Đặc biệt là ý nghĩa ẩn chứa đằng sau hành động cải tạo này.

Càng bài trí lãnh cung tốt đẹp bao nhiêu, càng chứng tỏ vị trí của Mạnh Lâm Thanh trong lòng hắn quan trọng bấy nhiêu.

Nếu không phải đêm nay đã quá muộn, không thích hợp để huy động nhiều người, hắn đã muốn bắt tay vào làm ngay lập tức.

Nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, cuối cùng hắn quyết định ngày mai sẽ bắt đầu.

Ngày hôm sau, trực tiếp giao cho Trương Đức Thuận một đống nhiệm vụ.

“Lãnh cung mà Phế hậu từng ở, ngươi đích thân dẫn người đến đó dọn dẹp cho sạch sẽ.” nói.

Trương Đức Thuận ngây người, hắn ở trong cung ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên nghe nói đến việc phải dọn dẹp lãnh cung?

Lãnh cung đó có cần thiết phải dọn dẹp không? Nếu đã bài trí quá tốt đẹp, vậy thì không thể gọi là lãnh cung nữa.

“Hoàng thượng, ý của người là?” Trương Đức Thuận nhanh chóng suy nghĩ.

Đây là muốn đưa ai vào lãnh cung ở?

“Sau khi dọn dẹp xong, sẽ có người dọn vào ở.” Sở Nam Phong suy nghĩ một chút, cảm thấy mình vẫn nên cảnh báo Trương Đức Thuận một tiếng: "Ngươi hãy chú ý, những thứ cần thêm, người cần thêm, một thứ cũng không được thiếu.”

Lúc này Trương Đức Thuận mới hiểu ra, hóa ra là phải bài trí thật tốt đẹp.

Xem ra là sắp có một vị quý nhân dọn vào ở.

“Nô tài minh bạch, nô tài sẽ lập tức dẫn người đi bài trí.” Trương Đức Thuận đáp.

Sở Nam Phong nghĩ ngợi, Mạnh Lâm Thanh và ba hài tử trở về, vậy thì mấy hạ nhân bên cạnh nàng chắc cũng sẽ đi theo. Chăm sóc cho lũ trẻ không phải chuyện dễ dàng, lãnh cung nhất định không thể thiếu người hầu hạ.

“Còn nữa, ngươi hãy đi chọn lựa vài cung nữ và thái giám đáng tin cậy, dạy dỗ bọn họ cho cẩn thận, đến lúc đó sẽ sắp xếp bọn họ đến lãnh cung làm việc, chuẩn bị nhiều người một chút.” Sở Nam Phong bổ sung.

“Dạ, Hoàng thượng, sau khi chọn xong nô tài sẽ trình danh sách lên cho người xem qua.” Trong lòng Trương Đức Thuận càng thêm tò mò.

Xem ra Hoàng thượng rất coi trọng vị quý nhân này, người còn chưa đến, những thứ cần chuẩn bị đã không thiếu thứ gì, hơn nữa còn cố gắng chuẩn bị thật chu đáo.

Ngoài những chuyện vụn vặt này, còn có một việc cực kỳ quan trọng, chính là điều tra rõ ràng năm xưa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thay vì giao cho Đại Lý Tự xử lý, Sở Nam Phong lại trực tiếp chọn lựa tâm phúc mà hắn tin tưởng nhất.

"Giao việc này cho ngươi, ngoài việc điều tra rõ ràng năm xưa khi sinh nở rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn có chuyện kẻ hạ dược trẫm cũng phải điều tra lại, càng nhanh càng tốt." Sở Nam Phong giao nhiệm vụ cho Huyền Vũ.

"Chủ tử yên tâm." Huyền Vũ đáp.

Có được tin tức Mạnh Lâm Thanh cung cấp, từ điểm mấu chốt mới để điều tra, rất nhiều chân tướng bị bụi thời gian che lấp dần dần trở nên rõ ràng.

Trong quá trình điều tra, hễ có tiến triển mới, Huyền Vũ đều bẩm báo cho Sở Nam Phong.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 298



Mà theo điều tra dần dần thâm nhập, những chân tướng kia càng khiến Sở Nam Phong kinh hãi.

Không tra không biết, hóa ra trước kia hắn đã từng bị che mắt sâu sắc đến vậy.

"Việc hạ dược năm xưa, xác thực là do Chu Linh Nhi làm."

Cũng thật kỳ lạ, lúc trước điều tra đã từng tra xét tất cả cung nữ thái giám ngày hôm đó, có lẽ là do vấn đề phương hướng điều tra, lúc đó cái gì hữu dụng cũng không tra ra được.

Nhưng mà từ phía Chu Linh Nhi ra tay, Huyền Vũ thật sự tìm được nhân chứng.

"Có một tiểu thái giám lúc ấy nhìn thấy Chu Linh Nhi hạ độc, còn vứt bỏ cả tờ giấy gói thuốc, tiểu thái giám kia cũng coi như có chút tâm cơ đã giấu tờ giấy kia đi." Huyền Vũ nói.

Tờ giấy này hiện giờ đang nằm trong tay Thanh Long, tìm thái y đến xem, chứng minh bên trong đích thực từng đựng phấn có tác dụng k*ch d*c.

"Hừ!" Sở Nam Phong cười lạnh một tiếng: "Nàng ta có mấy cái mạng, thế mà dám làm ra loại chuyện này."

Sở Nam Phong ghét nhất chính là bị người khác tính kế lợi dụng, nếu không lúc trước cũng sẽ không phản ứng kịch liệt đến mức trực tiếp đuổi Mạnh Lâm Thanh vào lãnh cung.

Mà hiện tại, người phải gánh chịu lửa giận này của hắn chính là Chu Linh Nhi.

Hơn nữa vì những sai lầm trong đó, lửa giận mà Chu Linh Nhi phải gánh chịu sẽ tăng lên gấp bội.

"Bên phía Thái Y Viện, chuyện của Phó Thái y là như thế nào?" Sở Nam Phong lại hỏi, dù sao chuyện này liên quan đến khâu then chốt nhất khiến Mạnh Lâm Thanh giả chết, khó sinh.

"Thuộc hạ tra được hắn từng nhắc đến chuyện phế hậu với một dược đồng ở Thái Y Viện."

Theo như Huyền Vũ điều tra, dược đồng kia từng nghe Phó Thái y nhắc đến một câu, nói là phế hậu mang thai ba đứa nhỏ, chỉ là sau đó khi nhắc đến Phó Thái y lại phủ nhận chuyện ba đứa nhỏ.

Sở Nam Phong có ấn tượng, lúc trước khi Mạnh Lâm Thanh khó sinh, hắn đã từng hỏi là tình huống như thế nào.

Phó Thái y nói là do Hoàng hậu trong lúc mang thai ăn quá nhiều, bồi bổ quá tốt dẫn đến thai nhi quá lớn, cho nên mới khó sinh.

Thế nhưng chân tướng là, Mạnh Lâm Thanh mang thai ba, làm sao có thể bụng không lớn?

Lúc Đại Bảo bọn nhỏ mới sinh ra, ba đứa nhỏ đều chỉ có cân nặng như hài tử bình thường, căn bản không tồn tại chuyện thai nhi quá lớn mà khó sinh.

Chính là hoàn toàn che giấu và tắc trách.

"Chủ tử, chuyện này không hề nhỏ, đã liên lụy đến việc mưu hại hoàng tự." Huyền Vũ nhắc nhở.

Nếu chỉ là che giấu tình huống thai nhi cũng không tính là quá nghiêm trọng, nhưng ba đứa nhỏ là tính chất gì, là có khả năng tạo thành sản phụ khó sinh, vốn nên báo trước và chuẩn bị kỹ càng phòng ngừa khó sinh.

Thế mà Phó Thái y cái gì cũng không làm, còn đổ cho Hoàng hậu ăn quá nhiều, thật sự nực cười.

"Xử lý thật nặng." Sở Nam Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

Nếu không phải Mạnh Lâm Thanh mạng lớn, bị người ta khiêng đến hoàng lăng đặt vào trong quan tài còn có thể tỉnh lại, vậy chẳng phải là trực tiếp lạnh lẽo sao?

Sở Nam Phong không những mất tức phụ, còn mất thêm ba hài tử.

Mà tất cả những thứ này, đều là bởi vì Phó Thái y tắc trách.

Hắn làm sao có thể không phẫn nộ?

Trong cơn giận dữ, Sở Nam Phong quyết định xử trảm Phó Thái y và Chu Linh Nhi thị chúng.

"Ngươi đi bắt người lại cho trẫm." Sở Nam Phong ra lệnh.

Huyền Vũ dẫn người, trực tiếp đi đến Phó phủ.

"Các ngươi... muốn làm gì?" Lúc Phó phủ bị bao vây, cả nhà tuy kinh hoảng, nhưng đều cảm thấy khó hiểu.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 299



"Đúng vậy, vì sao lại bắt lão gia và Linh Nhi đi?"

“Bản thân làm những gì, chẳng lẽ trong lòng ngươi không rõ hay sao?” Huyền Vũ cười lạnh, ra hiệu cho người bên cạnh kể tội trạng của Phó Thái y và Chu Linh Nhi.

Phó Thái y thì không còn gì để biện hộ, nghe bốn chữ phế hậu khó sinh, liền mặt mày xám xịt nhắm mắt lại, chờ đợi xử lý.

Nhưng về phần Chu Linh Nhi rốt cuộc đã làm những gì, lại không có giải thích chi tiết, bởi vì Sở Nam Phong không thể nào đem chuyện bản thân bị hạ dược công khai ra ngoài.

Hắn mất mặt lắm!

Cho nên, so với cái c.h.ế.t rõ ràng của Phó Thái y, Chu Linh Nhi lại đầy bụng ấm ức.

“Các ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy?” Chu Linh Nhi ra sức phản kháng bị lôi đi, vừa giãy giụa vừa kêu gào: "Thái hậu đương triều là thân cô mẫu của ta, các ngươi dám làm như vậy, chẳng lẽ không sợ cô mẫu tức giận sao?”

“Ta muốn gặp Thái hậu, ta muốn gặp Thái hậu!”

“Nhất định là có kẻ muốn hãm hại ta!”

Chu Linh Nhi gào thét ầm ĩ, một mực không phối hợp.

Nhìn bộ dạng của nàng ta, Huyền Vũ chỉ cười cười, quả nhiên chủ tử liệu sự như thần.

Sở Nam Phong sớm đoán được Chu Linh Nhi sẽ lấy Thái hậu ra làm chỗ dựa, hắn không nghĩ tới chuyện ngăn cản, ngược lại cảm thấy đây là một cơ hội tốt.

Mượn chuyện của Chu Linh Nhi để Thái hậu biết được rốt cuộc nàng ta đã làm ra chuyện tốt gì, cùng với Mạnh Lâm Thanh đã phải chịu uất ức ra sao.

“Không cần ngăn cản, nàng ta muốn gặp Thái hậu, cứ để nàng ta đi gặp.” Đây là nguyên văn lời của Sở Nam Phong.

“Được thôi.” Huyền Vũ cười tủm tỉm để thuộc hạ dừng tay, cho Chu Linh Nhi cơ hội kêu oan: "Vậy ngươi cứ đi tìm Thái hậu đi, xem Thái hậu làm chủ cho ngươi thế nào.”

Bên phía Thái hậu, ban đầu nghe nói Sở Nam Phong muốn xử lý Chu Linh Nhi, còn có chút tức giận, cảm thấy Chu Linh Nhi dù sao cũng là người bên nhà mẹ đẻ, chỉ cần không phải lỗi lầm quá lớn không cần thiết phải nặng tay như vậy.

Kết quả bà vừa nghe rõ ngọn ngành, thôi được, trực tiếp ngay cả gặp cũng không muốn gặp Chu Linh Nhi.

“Nghiệp chướng, thật là nghiệp chướng!”

“Hạ dược Hoàng thượng cũng dám làm, thật không biết xấu hổ! Còn muốn hại tôn tử của ta, rốt cuộc là ai cho nó lá gan đó?”

Lần này, đối với quyết định xử trảm thị chúng của Sở Nam Phong, Thái hậu hoàn toàn ủng hộ, thậm chí còn giục bọn họ mau chóng hành động.

“Không thể nào, cô mẫu sao có thể không muốn gặp ta?”

Chu Linh Nhi không chịu tin tưởng, cảm thấy nhất định là đám người xử án này lừa nàng ta, bởi vì sau khi nàng ta gả vào Phó gia vẫn luôn duy trì mối quan hệ rất tốt với Thái hậu.

Thái hậu ngày thường cũng thật sự rất yêu thương Chu Linh Nhi, nàng ta mới có thể tự tin như vậy.

“Có phải các ngươi căn bản chưa từng đi tìm cô mẫu hay không? Các ngươi muốn hại c.h.ế.t ta, oan uổng c.h.ế.t ta!”

Chu Linh Nhi ở trong ngục gào thét ầm ĩ, phát điên rất nhiều lần nhưng căn bản không có ai để ý tới nàng ta. Lúc đầu còn gào thét dõng dạc, đến sau, cả người liền trở nên ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tinh thần cực kỳ không bình thường.

Chỉ tiếc, không ai quan tâm.

Mọi thứ chuẩn bị ổn thỏa, Sở Nam Phong liền bảo Mạnh Lâm Thanh nhanh chóng vào cung.

Nhưng để Mạnh Lâm Thanh hồi cung, đối ngoại cũng phải có một lời giải thích, có một số sự thật có thể công khai, có một số lại không tiện công khai hoàn toàn.

Phó Thái y và Chu Linh Nhi phải bị xử trảm thị chúng, đã muốn thị chúng, vậy đối với bá tính cũng phải có một lời giải thích.
 
Back
Top Bottom