Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 270



Để xem Thái hậu hỏi đến mức độ nào, hắn sẽ ứng phó từng bước.

"Hoàng nhi dạo này thường xuyên ra khỏi cung, ai gia đã đến tìm ngươi mấy lần mà không gặp, không biết là ngươi bận việc gì ở bên ngoài?" Thái hậu hỏi, bắt đầu bằng giọng điệu như đang trò chuyện bình thường.

"Chưa hẳn là thường xuyên, chỉ là trùng hợp khi nhi thần ra khỏi cung lại bị mẫu hậu bắt gặp mà thôi." Sở Nam Phong đáp.

Hai người đều hiểu rõ trong lòng, một người đang dò hỏi, một người thì không nói thật hoàn toàn.

"Ai gia nhớ rằng, Bạch Tử Ngọc trước đây đã giúp ngươi băng bó vết thương..."

Thái hậu nhắc lại lần gặp nạn, còn kể lại bà lo lắng cho Sở Nam Phong đến thế nào, rồi cuối cùng hỏi một cách tự nhiên: "Hoàng nhi thấy vị Bạch Tử Ngọc ấy như thế nào?"

Sở Nam Phong nhướn mày, khó hiểu nhìn Thái hậu.

"Mẫu hậu nói vậy là sao?"

"Nếu ngươi thấy Bạch Tử Ngọc không tồi, có thể đưa hắn vào Thái y viện. Người tài như thế, nếu có thể phục vụ cho ngươi, cũng là phúc phận của hắn." Thái hậu nói vòng vo.

Nhưng Sở Nam Phong lại khoát tay, nói: "Bạch đại phu không có chí hướng ở đó."

"Ồ?" Thái hậu tỏ ra hứng thú: "Vậy ra hoàng nhi đã hỏi ý của Bạch đại phu, thế nào, hắn từ chối sao?"

"Không phải vậy, chỉ là nhi thần có kế hoạch khác cho hắn." Sở Nam Phong nói.

Hắn thực sự muốn đưa người vào cung, nhưng không phải vào Thái y viện, hắn cần một người bên gối chứ không thiếu một thái y.

"Hoàng nhi có kế hoạch gì?" Thái hậu tiếp tục hỏi.

Sở Nam Phong cười cười, chỉ nói sau này sẽ biết.

Không dò hỏi được điều gì, Thái hậu không cam tâm, liền có phần gấp gáp. Bà biết nhi tử mình là người có chủ kiến, nhưng bà không thể biết hắn thích nam nhân mà không làm gì cả.

Tình mẫu tử cần phải giữ, nhưng người kế vị liên quan đến quốc gia xã tắc, bà không thể bỏ mặc.

"Hoàng nhi, hãy nói thật với mẫu hậu, ngươi có còn tình cảm với phế hậu không? Hay là, ngươi thích người như thế nào?" Thái hậu hỏi, ánh mắt dán chặt vào Sở Nam Phong.

Bà hỏi Sở Nam Phong thích người như thế nào, chứ không phải thích nữ nhân như thế nào.

Trong câu hỏi có ẩn ý.

Mặc dù đủ khéo léo, cũng cho Sở Nam Phong không gian để trả lời, nhưng hắn đã nhận ra sự ám chỉ nên không cần tiếp tục giả vờ, chi bằng nói rõ ra.

"Mẫu hậu yên tâm, nhi thần thích nữ nhân." Sở Nam Phong mỉm cười đáp.

Khi câu chuyện đã đến mức này, vòng vo nữa là không cần thiết.

Nhưng Thái hậu lại coi sự thẳng thắn của Sở Nam Phong là một sự đối phó hoàn toàn. Hắn đã thường xuyên đến Bình An y quán, vậy mà còn muốn lừa bà rằng thích nữ nhân sao?

Có lẽ thật sự không muốn nghĩ đến chuyện người kế vị!

"Đến bây giờ mà ngươi vẫn không chịu nói thật với mẫu hậu sao?" Thái hậu tỏ ra buồn bã: "Mẫu hậu đã biết, mấy lần ngươi ra khỏi cung đều là đến Bình An y quán, mục đích là để gặp Bạch Tử Ngọc, đừng lừa mẫu hậu nữa."

Sở Nam Phong đoán được, từ lần trước không gặp được hắn, chắc Thái hậu đã bắt đầu cho người điều tra rồi.

Lần này nói chuyện, chắc chắn bà đã tìm hiểu rõ mới đến.

"Nhi thần tuyệt đối không có ý lừa mẫu hậu, về Bạch Tử Ngọc..." Sở Nam Phong ngừng lại một chút, rồi quyết định không giấu diếm, nói thẳng: "Thật ra là một nữ nhân."

"Cái gì?!"

Thái hậu kinh ngạc, trong khoảnh khắc không thể tin được, thậm chí nghi ngờ Sở Nam Phong đang lừa mình.

"Hoàng nhi đùa mẫu hậu sao? Mẫu hậu cũng từng gặp Bạch Tử Ngọc rồi, rõ ràng hắn là nam nhân." Thái hậu nói.

Dù chỉ gặp thoáng qua một lần, Thái hậu không nhớ rõ khuôn mặt của Bạch Tử Ngọc, nhưng bà biết đó là một nam nhân.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 271



Nếu thật sự là nữ nhân, không lý nào khi gặp, bà lại không nhận ra chút gì.

"Mẫu hậu, nhi thần không đùa, cũng đã điều tra rõ rồi, Bạch Tử Ngọc là nữ nhân, là thật." Sở Nam Phong nói, mặt nghiêm nghị.

Đến lúc này, Thái hậu mới tin rằng Bạch Tử Ngọc thật sự là nữ nhân.

Vì Sở Nam Phong hoàn toàn không có lý do gì để nói dối về chuyện này, giới tính của Bạch Tử Ngọc rất dễ xác minh, chẳng có lý do gì để bịa đặt cả.

"Được rồi, nếu hoàng nhi nói nàng là nữ nhân, mẫu hậu đương nhiên tin ngươi." Thái hậu nói.

Kết quả điều tra của Sở Nam Phong, nghĩ kỹ thì cũng không có vấn đề gì.

"Nhưng dù là nữ nhân, thì Bạch Tử Ngọc cũng đã có hài tử rồi..." Thái hậu nhắc nhở.

Bạch Tử Ngọc không phải nam nhân, ít nhất vấn đề liệu nàng có thể sinh cháu trai cho hoàng gia đã được giải quyết, nhưng xét đến cùng, nàng vẫn không phải là lựa chọn tốt nhất trong lòng Thái hậu.

Huống hồ, hoàng nhi thích nữ nhân thì mọi việc chẳng phải dễ giải quyết hơn sao!

Dù sao cũng có thể tìm được một người phù hợp hơn Bạch Tử Ngọc.

Về điều mà Thái hậu vừa nói, Bạch Tử Ngọc đã có con, Sở Nam Phong không phản đối, vì thực tế hắn chẳng có cách nào phủ nhận được, nàng rõ ràng đã có ba đứa con.

"Hoàng nhi thử nghĩ mà xem, nếu như nữ nhân trong hậu cung của ngươi là một góa phụ từng lấy chồng và có chồng đã mất, như thế có hợp lý không?"

"Chuyện này mà lan ra ngoài thì thật khó nghe, làm sao đại thần trong triều có thể đồng ý được?"

Thái hậu nghĩ rằng chỉ cần bà thuyết phục bằng lý lẽ tình cảm, nhất định có thể làm Sở Nam Phong thay đổi ý định.

Nhưng bà đã đánh giá thấp quyết tâm của nhi tử mình.

Sở Nam Phong có phải kiểu người bận tâm đến ý kiến của người khác, bận tâm đến những lời dèm pha của triều thần không?

Đương nhiên là không rồi.

"Có gì là không hợp lý chứ?" Sở Nam Phong điềm tĩnh hỏi lại.

Nếu thật sự không thể chấp nhận được tình huống này, thì hắn đã chẳng si mê Bạch Tử Ngọc như vậy. Việc hắn vẫn muốn đưa nàng vào cung đã nói lên rằng hắn không bận tâm đến điều đó.

Hoặc là, hắn có bận tâm, nhưng so với tình cảm dành cho Bạch Tử Ngọc, điều đó chẳng đáng để tính toán.

Chỉ cần so sánh đơn giản, người ta sẽ biết điều gì là quan trọng nhất với mình, bản thân muốn gì.

"Luật pháp quy định rằng sau khi hòa ly thì có thể tái giá, huống hồ là trượng phu đã chết?"

"Trẫm sẵn sàng lấy một quả phụ, chỉ cần trẫm thích là được. Còn đám lão quan lại kia có nói gì... “ Sở Nam Phong mỉm cười, giọng nói đầy khinh thường: “Trẫm không quan tâm, và lời nói của họ chẳng ảnh hưởng được trẫm."

Một câu nói, vang dội và rõ ràng.

Thái hậu rất rõ ràng, một khi Sở Nam Phong đã nói đến mức này đã đủ để chứng tỏ thái độ của hắn, không ai có thể thay đổi càng không thể làm lung lay quyết định của hắn.

Nếu tiếp tục tranh cãi, chưa chắc đã đạt được kết quả tốt.

Ít nhất, chuyện cháu trai đã có kết quả rõ ràng.

Bạch Tử Ngọc dù là quả phụ, nhưng ít ra vẫn là nữ nhân. So với không thể sinh con, thì nàng rõ ràng là lựa chọn tốt hơn.

Thái hậu đành tạm thời không quá khắt khe nữa.

"Được rồi, nếu hoàng nhi đã nói vậy, mẫu hậu sẽ nghe theo ngươi. Chỉ có điều... ngươiđịnh khi nào đưa nàng vào cung?"

"Nàng có hài tử, mẫu hậu có thể không để ý, nhưng sau khi vào cung nhất định phải sinh cho mẫu hậu một đứa cháu trai bụ bẫm. Hoàng gia không thể không có người kế vị."

Điều này là giới hạn của Thái hậu, bà không thể nhượng bộ.

Nếu không, dù có ảnh hưởng đến tình mẫu tử, bà cũng phải dùng biện pháp cứng rắn.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 272



"Chuyện này..." Sở Nam Phong ngượng ngùng chạm vào mũi, tránh ánh mắt của Thái hậu.

Thái hậu ngẩn ra, bà đã rộng lượng đến mức không để ý Bạch Tử Ngọc là quả phụ, thế mà nhi tử lại còn do dự?

Lẽ ra, chuyện này không có gì để bàn cãi thêm, chỉ cần đưa người vào cung là xong.

Sở Nam Phong cũng rất đau đầu, hắn muốn đưa nàng vào cung, điểm này trùng khớp với mong muốn của Thái hậu. Nhưng vấn đề là người ta không muốn vào cung.

Hắn có thể làm gì được chứ?

"Ôi!" Sở Nam Phong thở dài, chỉ có thể thành thật thừa nhận.

"Thật ra... trẫm vẫn chưa theo đuổi được Bạch Tử Ngọc." Sở Nam Phong lúng túng nói.

Lời này thật mất mặt, nhưng Thái hậu đã thúc giục hắn đưa người vào cung, hắn không nói thật thì cũng chẳng còn cách nào khác.

"Cái gì?!" Thái hậu sững sờ.

Lúc này, bà sốc chẳng kém gì lúc nghe nói Bạch Tử Ngọc là nữ nhân, thậm chí còn hơn thế nữa.

Người mà hoàng thượng để mắt tới không phải ai khác, mà chính là con trai bà - một vị hoàng đế, nam nhân cao quý nhất trên đời này. Lẽ nào lại có nữ nhân nào dám từ chối?

Bạch Tử Ngọc đâu phải là một cô nương ngây thơ, Thái hậu thật sự không hiểu nổi.

"Hoàng nhi là nói... ngươi chưa theo đuổi được nàng?" Thái hậu cười khẩy, không thể hiểu nổi: "Nàng từ chối ngươi?"

"Bạch Tử Ngọc này chắc là điên rồi? Không nghe theo lệnh vua thì bị c.h.é.m đầu, nàng dám dựa vào việc hoàng nhi thích mình mà phóng túng như vậy sao?"

Trong lòng Thái hậu rung lên hồi chuông cảnh báo, nếu Bạch Tử Ngọc thực sự ngang ngạnh như vậy, sau khi vào cung có lẽ sẽ là một nhân vật khó đối phó. Bà cần chuẩn bị tinh thần trước.

Sở Nam Phong nghe những lời này liền không vui.

Hắn nghiêm nghị nói: "Chuyện này không phải vấn đề về lệnh vua."

Chuyện tình cảm nam nữ, sao có thể dùng thân phận mà ép buộc người khác?

Nếu Bạch Tử Ngọc chỉ vì hắn là hoàng đế mà không từ chối, rồi vào cung, thì còn ý nghĩa gì nữa? Đó không phải là điều Sở Nam Phong muốn.

Vì vậy, việc dùng thân phận để ép buộc, hắn chưa từng nghĩ đến.

"Mẫu hậu, tức phụ là phải tự mình theo đuổi." Sở Nam Phong nói.

Ý nghĩ của Thái hậu hoàn toàn khác, bà không hiểu được: "Nhưng ngươi là hoàng đế!"

Được hoàng thượng để mắt tới, chẳng phải là phúc lớn hay sao?

Sở Nam Phong: "..."

Nói không thông. Hai người họ không nói cùng một vấn đề, nên hắn quyết định dùng chính logic của Thái hậu để phản bác lại bà.

"Được thôi." Sở Nam Phong nhượng bộ: "Dù Bạch Tử Ngọc có kháng chỉ, trẫm cũng không thể thực sự g.i.ế.c nàng."

Thái hậu thật không ngờ, nhi tử mình lại là kẻ si tình?

Hoàng gia mà cũng có người như vậy sao?

"Chưa nói đến việc trẫm thích nàng, chỉ riêng việc nàng có công lớn trong việc đẩy lùi dịch bệnh, công lao của nàng xứng đáng đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất. Với những gì nàng đã làm cho bá tánh, nàng là người có công lớn, trẫm làm sao có thể vì một lý do hoang đường như vậy mà g.i.ế.c một người có công?"

Dù hắn là hoàng đế, dù hắn có quyền lực tối cao, dường như nắm giữ sinh mệnh của mọi người trong tay, nhưng Sở Nam Phong chưa bao giờ nghĩ đến việc vì chuyện riêng của mình mà lấy đi sinh mạng của người khác.

Cho dù người đó là Bạch Tử Ngọc, hay là bất kỳ bá tánh nào khác.

Hai người nói chuyện hoàn toàn không cùng tần số, nên dù có nói thêm cũng vô ích. Thái hậu không thể hiểu nổi suy nghĩ của Sở Nam Phong.

Trong lòng bà vừa tức vừa thương, bà không muốn nói thêm với Sở Nam Phong nữa.

Bà không thể phản bác lại lời của hắn, Bạch Tử Ngọc đúng là người có công lớn, không thể giết. Nhưng bà cũng không thực sự muốn Sở Nam Phong g.i.ế.c Bạch Tử Ngọc, vừa đe dọa vừa dụ dỗ mà còn muốn để bà dạy ư?
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 273



Có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế, những thứ nên học chắc chắn Sở Nam Phong đều được học qua rồi.

"Hoàng nhi, ngươi phải nhanh lên, mẫu hậu rất mong được bế cháu đấy!" Thái hậu buông một câu như vậy, không muốn nói thêm nữa, đứng dậy rời đi.

Sở Nam Phong đau đầu, nhanh lên ư?

Là hắn không muốn sao?

Hắn cầu còn không được, mong sớm có kết quả, nhưng khoảng thời gian này hắn liên tục xuất hiện ở Bình An y quán, tuy đã để lại ấn tượng nhưng dường như vẫn không có tiến triển nào đáng kể.

“Xin mẫu hậu yên tâm, nhi thần nhất định sẽ cố gắng, người cứ chờ ôm cháu đi!” Giọng của Sở Nam Phong vang lên phía sau Thái hậu.

Bà cũng nghe vậy mà thôi, hiện giờ nghe có vẻ rất tự tin, nhưng lại chẳng dùng thủ đoạn gì cả, ai mà biết sẽ kéo dài đến khi nào?

Dù sao, chuyện được ôm cháu đã có hy vọng, Thái hậu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Khi Thái hậu rời đi, Sở Nam Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi nằm phịch xuống ghế mềm, đầu óc thả lỏng suy nghĩ tiếp tục về chuyện của Bạch Tử Ngọc.

Hắn còn có thể làm gì đây?

Ý định theo đuổi đã được thể hiện rất rõ ràng rồi, câu "thích Bạch đại phu" này, nếu không nói ba lần thì cũng ít nhất là hai lần, nhưng thái độ của Bạch Tử Ngọc...

Sở Nam Phong rất phiền lòng, rốt cuộc Bạch Tử Ngọc thích kiểu nam nhân nào?

Hắn thậm chí không ngại đi tìm hiểu về phu quân trước đã mất của nàng, mong tìm ra những điểm tốt của đối phương, nhưng quan trọng là hắn chẳng thể tra ra chút tin tức nào về puh quân trước ấy!

Muốn học hỏi mà cũng không được.

Khoảng thời gian này hắn liên tục xuất hiện ở Bình An y quán, Bạch Tử Ngọc dường như đã mặc nhiên chấp nhận sự có mặt của hắn. Nhưng về thái độ Sở Nam Phong rất rõ ràng, nàng vẫn giữ thái độ hờ hững, không lạnh không nóng với hắn.

Sự chấp nhận đó không phải là sự thừa nhận, mà chỉ là lười không muốn truy cứu.

Tóm lại, nàng không coi việc hắn theo đuổi là chuyện quan trọng, lựa chọn cách "xử lý lạnh".

"Bạch Tử Ngọc, nàng muốn trẫm phải làm sao đây?" Sở Nam Phong lẩm bẩm, nằm dựa trên ghế, nhắm mắt lại, cảm thấy đau đầu vô cùng.

Nếu có ai đó có thể giúp hắn nghĩ ra cách để "chinh phục" Bạch Tử Ngọc thì thật tốt.

Nhưng vấn đề là loại chuyện này, chẳng ai có thể giúp hắn được.

"Ôi..."

Tiếng thở dài vang lên trong điện.

Sau khi dùng xong bữa trưa, Thanh Long bất ngờ xuất hiện.

Nói ra, đây là lúc Thanh Long cần báo cáo tình hình gần đây, Sở Nam Phong lơ đãng lắng nghe, thỉnh thoảng dặn dò đôi câu, giao vài nhiệm vụ mới.

Mỗi nhiệm vụ đều được Thanh Long sắp xếp theo mức độ quan trọng.

Sau khi báo cáo xong chuyện chính sự, những thông tin linh tinh khác cũng được hắn trình lên chủ tử.

"Đúng rồi, chủ tử, khoảng thời gian này Thái hậu cũng không nhàn rỗi." Thanh Long nói. Hắn đã tra ra việc này từ lâu, trước đó nghĩ không quan trọng nên không báo cáo.

Hôm nay việc không nhiều, hắn nghĩ vẫn nên nhắc đến.

"Ồ? Bà ấy làm gì?"

Sở Nam Phong thực ra không quá để tâm, dù gì hôm nay hắn đã nói chuyện xong với Thái hậu, bà ấy không nên can thiệp vào việc tuyển tú nữa.

"Thái hậu gần đây luôn phái người tìm kiếm những nữ nhân có ngoại hình giống phế hậu, dường như... định đưa họ vào hậu cung của ngài." Thanh Long phân tích.

"Gì cơ?" Sở Nam Phong bật cười.

Nhưng nghĩ lại, chiêu này đúng là rất hợp phong cách của Thái hậu.

Hơn nữa trước đây Thái hậu thực sự nghĩ rằng hắn còn vương vấn với phế hậu.

Chỉ là bây giờ có lẽ không còn như vậy nữa, hắn đã nói rõ ràng rồi, Thái hậu không nên vô cớ gây chuyện thêm.

"Giờ tình hình thế nào, thật sự đã tìm thấy người giống như vậy à?"
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 274



Sở Nam Phong cảm thấy không thể tin nổi, dù sao người có ngoại hình giống cũng có, nhưng người đó không phải ai khác, chính là Mạnh Lâm Thanh, là nàng!

Làm sao trên đời có người nào có thể giống Mạnh Lâm Thanh chứ?

Cho dù ngũ quan và khí chất có giống đi nữa, thì vết bớt trên mặt nàng là độc nhất vô nhị, làm sao có thể có hai người có vết bớt giống hệt nhau, trừ khi là song sinh.

Là Hoàng hậu phế truất, Sở Nam Phong không thể không biết về gia cảnh của nàng, phủ Tể tướng Mạnh làm gì có chuyện có anh chị em song sinh!

"Quả thật là đã tìm được, nhưng nghe nói gần đây đã bị giải tán rồi." Thanh Long báo cáo chính xác thông tin đã tra được.

Việc giải tán, Sở Nam Phong không ngạc nhiên.

Hắn đoán được, có lẽ Thái hậu đã biết về việc hắn thường xuyên lui tới Bình An y quán nên mới đưa ra quyết định này.

Nhưng việc "tìm thấy người giống" thực sự khiến hắn ngạc nhiên.

"Ngươi không nhầm chứ? Thật sự đã tìm thấy?"

"Cho dù ngũ quan và khí chất giống, còn vết bớt thì sao? Làm sao có thể trùng hợp đến mức có vết bớt giống hệt được?" Sở Nam Phong hỏi, hắn thật sự thấy khó hiểu.

Thanh Long giải thích: "Có thể là có vết bớt, nhưng không phải vết bớt hoàn toàn giống nhau."

Những nữ nhân trước đây được sắp xếp ở một nơi nào đó, Thanh Long đã cho người đến xem, nghe nói có cả những người có vết bớt và không có, khí chất cũng khá giống.

"Khi tìm người, Thái hậu chỉ yêu cầu là 'giống', chứ không yêu cầu phải hoàn toàn giống."

"Nói là đã lấy được bức họa của Hoàng hậu phế truất từ họa sĩ ngày xưa, đúng là có vết bớt, rồi lại nhờ người vẽ một bức không có vết bớt tìm kiếm theo đó."

Thanh Long hơi bất ngờ, hắn không ngờ chủ tử lại có hứng thú thật sự.

Nhưng theo kinh nghiệm của hắn, phản ứng của chủ tử thế nào cũng không phải chuyện lạ, nếu dễ đoán thì đã không phải chủ tử của hắn.

Đang nghĩ vậy, Sở Nam Phong lên tiếng.

"Còn bức không có vết bớt à? Đưa cho trẫm xem." Sở Nam Phong tò mò, hắn chưa bao giờ thấy Mạnh Lâm Thanh không có vết bớt.

Cứ tưởng phải đợi lần sau mới được nhìn, không ngờ Thanh Long đã chuẩn bị sẵn, hắn lấy từ sau lưng ra một cuộn tranh.

Sở Nam Phong: "..." Được lắm, tiền công của hắn thực sự rất đáng.

Như thể nhìn thấu được ánh mắt của chủ tử, Thanh Long cười nịnh nọt nói: "Phân ưu giải nạn cho chủ tử là trách nhiệm của thuộc hạ."

"Bớt nói nhảm đi." Sở Nam Phong lườm hắn một cái, cầm lấy cuộn tranh.

Hắn mở cuộn tranh ra, người con gái trong tranh xuất hiện trước mắt Sở Nam Phong.

Đây là Mạnh Lâm Thanh sao?

Công bằng mà nói, nếu không có vết bớt đáng sợ kia, thực ra Mạnh Lâm Thanh trông cũng khá xinh đẹp, có thể coi là một mỹ nhân.

Nhưng... Sở Nam Phong hơi cau mày, tại sao hắn lại cảm thấy người trong tranh có chút quen thuộc?

Trước đây hắn từng gặp qua ở đâu sao?

Không đúng, đây là hình ảnh của Mạnh Lâm Thanh không có vết bớt, mà vết bớt đó là bẩm sinh. Nói cách khác là không ai từng thấy nàng khi không có vết bớt, nên hắn chắc chắn cũng chưa từng gặp.

Vậy tại sao lại thấy quen?

Có phải vì ngũ quan giống hệt và khí chất tương đồng không?

Dù sao người trong tranh cũng vẫn là Mạnh Lâm Thanh, chỉ khác là không có vết bớt, nên có lẽ cảm giác quen thuộc này là do hắn đã quen với hình ảnh của Mạnh Lâm Thanh có vết bớt.

"Ngươi đã nhìn qua bức họa này chưa Thanh Long?" Sở Nam Phong hỏi.

"Đã xem qua."

Đã là thứ do hắn tìm, đương nhiên hắn đã nhìn qua.

"Ngươi có thấy người trong tranh quen thuộc không?"

Thanh Long cau mày, vì câu hỏi của chủ tử, hắn bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc, liệu người trong tranh có cảm giác quen thuộc...

Dù không có khả năng nhớ tất cả mọi thứ, nhưng Thanh Long dù sao cũng là người làm công việc tình báo, độ nhạy bén chắc chắn là đủ. Hắn nghĩ một hồi, rồi chắc chắn trả lời.

"Thuộc hạ nghĩ không có người nào giống."

Sở Nam Phong vẫn chưa nghĩ ra, nhưng chuyện này cũng không phải là việc lớn, không nghĩ ra thì thôi, không cần quá bận tâm.

"Thôi bỏ đi." Sở Nam Phong nói, rồi vứt bức tranh sang một bên.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 275



Dù sao Thái hậu cũng sẽ không truy cứu chuyện này nữa, hắn càng không cần phải nghĩ ngợi nhiều làm gì.

Buổi chiều không có việc gì làm, tấu chương đưa tới cũng đã phê duyệt xong.

Sở Nam Phong lại rảnh rỗi, hắn hiện tại hễ rảnh rỗi là muốn xuất cung, muốn đến Bình An y quán, giống như đã thành thói quen.

Không khỏi cúi đầu cười khổ, hắn là đã dưỡng thành thói quen không sai, nhưng người ta chưa chắc đã hoan nghênh hắn, thật sự là tự mình đa tình…

Nhưng đã như vậy, muốn đi thì đi thôi, dù sao cũng chẳng kém gì lần chủ động này.

"Cùng nhau ra ngoài?" Sở Nam Phong hỏi.

Nghĩ đến việc Thanh Long muốn rời cung, hắn ngày thường cũng không đi "chính môn", hai người vừa hay thuận đường có thể cùng đi.

Đường Thanh Long quay về sẽ đi ngang qua Bình An y quán, hắn đoán được chủ tử xuất cung là muốn đến Bình An y quán, dù sao thì hành tung của chủ tử không ai rõ ràng hơn hắn.

Hắn tò mò đã lâu, hôm nay coi như là có cơ hội danh chính ngôn thuận mà "rình coi" một phen.

"Được đấy." Thanh Long đáp.

Sở Nam Phong phải đi thay y phục trước, một phen cải trang, cuối cùng cũng có thể đi.

Đi ngang qua Bình An y quán, Sở Nam Phong bộ dáng như về nhà mà đi vào, hắn không lên tiếng bảo Thanh Long đi thế là Thanh Long liền giả ngu đi theo vào trong.

Lúc này đúng lúc là buổi chiều, ba tiểu tử sau khi ngủ trưa dậy, không hiểu sao lại khóc ầm lên.

Trương bà tử dỗ dành hồi lâu, thế mà dỗ thế nào cũng không nín.

"Thiếu gia, lão nô thật sự là hết cách rồi, ba đứa nó cùng nhau khóc, chỉ cần một đứa chưa nín thì theo đó là ba đứa đều khóc." Trương bà tử lo lắng muốn chết, bà làm sao nghe nổi tiếng mấy đứa nhỏ khóc.

Lúc này trong y quán không có ai, Mạnh Lâm Thanh rất rảnh rỗi, liền tự mình bế ba đứa trẻ qua.

"Không sao, bà cứ đi làm việc của bà đi, để ta dỗ." Mạnh Lâm Thanh nói.

Đại Bảo Nhị Bảo trực tiếp không được bế, hai đứa bị đặt trên mặt đất, đứng ngây ngốc khóc.

Mạnh Lâm Thanh coi như là nhìn ra, ba tiểu tử này căn bản là cố ý, chính là ngủ dậy tìm nàng, định dùng khóc để gây sự chú ý của nàng.

Thủ đoạn của tiểu hài tử mà, cũng không cao minh, làm sao có thể qua mắt được người làm nương.

Trương bà tử dỗ không được, nàng dỗ vài cái hẳn là sẽ ổn.

Giao hài tử cho Mạnh Lâm Thanh, Trương bà tử mới yên tâm, liền đi ra sân sau bận rộn.

"Được rồi được rồi, tiểu diễn tinh, còn chưa khóc đủ sao?" Mạnh Lâm Thanh ôm Tam Bảo lắc lắc, nhẹ giọng dỗ dành nàng.

Tam Bảo rúc vào lòng phụ thân quả nhiên liền ngoan ngoãn hơn nhiều, giống như là khóc mệt rồi, dụi dụi khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu nghịch vạt áo của phụ thân.

Đại Bảo Nhị Bảo càng buồn cười hơn, mỗi đứa ôm một chân Mạnh Lâm Thanh, từ khi ôm lấy chân hai đứa liền không gào nữa.

Mạnh Lâm Thanh thật sự là chịu thua, ba tiểu diễn tinh này là học theo ai vậy. Bây giờ diễn xuất càng ngày càng xuất thần nhập hóa, ngay cả nước mắt cũng thu phóng tự nhiên.

"Không khóc nữa hả? Khóc đủ rồi à, có muốn gào thêm hai tiếng nữa không? Nhanh như vậy đã không diễn nữa rồi, phụ thân còn hơi không quen." Mạnh Lâm Thanh trêu chọc.

Sở Nam Phong bước vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.

Không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy hình ảnh Bạch Tử Ngọc dỗ dành ba đứa trẻ, hắn liền cảm thấy tâm tình mình không hiểu sao lại tốt lên, khóe miệng vô thức mang theo một tia ý cười dịu dàng.

Khiến cho Thanh Long đang lén lút nhìn trộm ở bên cạnh ngây người…
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 276



Chủ tử nhà hắn khi nào thì cười dịu dàng như vậy?

Không hổ là Bạch đại phu, quả nhiên là có bản lĩnh, cứ như thế mà thu phục được chủ tử?

Thanh Long càng nghĩ càng cảm thấy Bạch Tử Ngọc là nhân vật lợi hại, dù sao thì tính cách chủ tử nhà hắn thất thường thế nào, hắn là rõ ràng nhất.

Thuận theo ánh mắt của chủ tử nhìn sang, Thanh Long lúc đầu còn đặt sự chú ý lên người Bạch Tử Ngọc, nhìn một lúc, ánh mắt lại rơi vào trên mặt hai tiểu tử bên chân nàng.

"Ơ, kỳ lạ…"

Thanh Long tuy nói rất nhỏ, nhưng Sở Nam Phong vẫn nghe thấy.

Hắn quay đầu lại, nghi hoặc hỏi: "Ngươi đang nói gì vậy?"

Nghĩ đến việc Thanh Long sẽ nói ra những lời không mấy dễ nghe, sắc mặt Sở Nam Phong có chút nghiêm túc, thầm nghĩ nếu không dễ nghe liền trừ bổng lộc của Thanh Long!

Ai bảo hắn dám đến trêu chọc mình vào lúc này?

Kết quả là Thanh Long chẳng nói lời nào bất kính, hắn khẽ cau mày, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Đại Bảo Nhị Bảo, lại quay sang nhìn mặt chủ tử, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.

“Chủ tử, chẳng lẽ ngài không thấy...”

“Thấy cái gì?” Sở Nam Phong cảnh giác, bực bội nói: "Có chuyện gì mà không thể nói một lần cho xong?”

Thanh Long trong lòng kêu oan, hắn nào có cố ý kéo dài, chỉ là muốn xác nhận lại một chút, hơn nữa hình như lần nào cũng là chủ tử ngắt lời hắn trước!

Không dám nhiều lời vô ích nữa, Thanh Long trực tiếp đi thẳng vào trọng điểm.

“Hai nhi tử của Bạch đại phu, ngài không thấy chúng rất giống ngài sao? Ừm, giống như là...” Thanh Long suy nghĩ tìm từ ngữ thích hợp, sợ một lời không cẩn thận chọc giận chủ tử, một lúc sau mới nói: "Giống như là bản sao thu nhỏ của ngài vậy.”

Tuy rằng thời thơ ấu của Sở Nam Phong, Thanh Long không còn ấn tượng gì.

Nhưng chủ tử thời niên thiếu trông như thế nào hắn vẫn còn ấn tượng mơ hồ, lúc đó cảm thấy càng giống hơn, chỉ là Sở Nam Phong hiện tại không còn hay cười, lạnh lùng hơn rất nhiều.

Nhưng ngũ quan thật sự rất giống, điểm này không sai.

“Giống ta?” Sở Nam Phong kinh ngạc.

Lúc này cũng không rảnh mà nói nhiều với Thanh Long nữa, hắn lập tức dời tầm mắt từ trên người Bạch Tử Ngọc sang Đại Bảo Nhị Bảo.

Mặc dù không thích bọn chúng như Tam Bảo, trước kia cũng ít để ý hơn nhưng Sở Nam Phong nhớ rất rõ, lần đầu tiên nhìn thấy chúng, trong lòng hắn đã dâng lên một cảm giác quen thuộc.

Nay được Thanh Long nhắc nhở như vậy, hắn rốt cuộc cũng hiểu ra.

Thảo nào lại thấy quen thuộc, thì ra là khuôn mặt của chính mình, ngày nào hắn soi gương cũng nhìn thấy mặt mình. Ngược lại bởi vì là chính mình, cho nên khi sinh ra cảm giác quen thuộc, mới lại xem nhẹ.

“Có giống không?” Sở Nam Phong lại hỏi.

“Giống.” Thanh Long gật đầu, thành thật nói: "Thật sự rất giống.”

Không hề khoa trương, vừa rồi lúc mới nhìn thấy hắn đã cảm thấy rất giống rồi, sau đó còn cố ý nhìn thêm mấy lần để xác nhận, là thật sự rất giống.

“Nếu chủ tử còn nghi ngờ, có thể cho những người khác đến xem thử.” Thanh Long nhắc nhở, đặc biệt là những lão nhân trong cung.

Rất nhiều lão nhân là nhìn Sở Nam Phong lớn lên, bọn họ nhất định sẽ cảm nhận sâu sắc hơn.

Sở Nam Phong lại không có ý định xác minh thêm, đôi mắt của Thanh Long hắn tuyệt đối tin tưởng, nếu không cũng sẽ không làm việc dưới trướng mình, phụ trách mảng tình báo.

Giờ khắc này, trong đầu Sở Nam Phong hỗn loạn, có lẽ chính bởi vì hỗn loạn, hắn ở một nơi khác đột nhiên giống như được khai thông.

Lại nhìn về phía Bạch Tử Ngọc, khuôn mặt nàng lúc này cùng với khuôn mặt không chút che giấu của nàng đêm hôm đó, hai khuôn mặt chồng lên rồi lại tách ra, tách ra rồi lại chồng lên...
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 277



Không đúng, hình như còn có chỗ nào đó bị hắn bỏ sót.

Thanh Long thấy chủ tử không nói gì, vẻ mặt như đang trầm tư, nhất thời cũng không đoán ra được, hắn biết chủ tử như vậy là đang suy nghĩ, nhưng mà đang suy nghĩ cái gì?

Trong chớp mắt, bức tranh mà Thanh Long đưa cho hắn trước đó đột nhiên hiện lên trong đầu.

Bắt được rồi!

Sở Nam Phong mặt không chút thay đổi, đồng tử lại co rút mạnh mẽ.

Hắn biết chỗ nào không đúng rồi.

Gần đây hắn chỉ có hai lần cảm thấy rất quen mắt, lần đầu tiên là khi nhìn thấy Đại Bảo Nhị Bảo, hiện tại đã có lời giải, lần thứ hai chính là khi nhìn thấy bức tranh kia!

Nửa canh giờ trước, Thanh Long đưa cho Sở Nam Phong bức tranh kia, trên đó là dung mạo của Phế hậu Mạnh Lâm Thanh khi không có vết bớt, được họa sư vẽ dựa theo dung mạo có vết bớt của nàng.

Lúc đó Sở Nam Phong đã cảm thấy quen mắt.

Hắn cho rằng sự quen mắt đó là do y quen thuộc với Phế hậu Mạnh Lâm Thanh, kỳ thật không phải.

Giờ khắc này, hắn rốt cuộc cũng biết được nguyên nhân thực sự.

Không nói một lời, Sở Nam Phong xoay người bỏ đi.

“Ấy, chủ tử!” Thanh Long ngây người.

Hôm nay hắn vốn định nhân cơ hội đến đây để dò la tin tức, kết quả là vừa mới bước chân vào y quán, thậm chí còn chưa kịp làm gì, chỉ mới nói với chủ tử hai câu đã bỏ đi rồi?

Đi rồi sao?

Không cùng Bạch đại phu chào hỏi một tiếng sao?

Thanh Long vội vàng đuổi theo, trong lòng nghĩ chủ tử hành sự càng ngày càng kỳ quái, thật khó hiểu.

"Chủ tử, chúng ta cứ thế đi sao? Thuộc hạ thấy Bạch đại phu cũng không bận, sao không cùng người ta trò chuyện một chút?" Thanh Long lớn gan hỏi.

Vì xem kịch, hắn thật đúng là liều mạng.

Tuy nhiên, lúc này Sở Nam Phong thật sự lười cùng Thanh Long so đo, hắn mặc kệ kẻ ở phía sau lải nhải không ngừng, trực tiếp đi thẳng đến hoàng cung.

Bị bỏ lại phía sau, Thanh Long không khỏi nghi hoặc.

Chủ tử chẳng lẽ tức giận rồi sao?

Không đúng, nếu chủ tử tức giận nhất định sẽ không tha cho hắn, hiện tại xem ra là có việc gấp cần phải xử lý.

Thanh Long cũng không buồn rầu quá lâu, chủ tử đã đi rồi, vở kịch hay cũng hạ màn, hắn cũng nên làm gì thì làm, dù sao hắn cũng rất bận.

Trở về cung, việc đầu tiên Sở Nam Phong làm chính là lấy bức tranh cuộn kia ra.

Sau khi mở ra, một lần nữa khẳng định suy đoán trong lòng hắn.

Cảm giác quen thuộc căn bản không phải đến từ việc có vết bớt hay không, mà là khuôn mặt không có vết bớt này, hắn càng nhìn càng cảm thấy giống với dung mạo thật của Bạch Tử Ngọc!

Sở Nam Phong nhìn chằm chằm vào bức tranh cuộn, như muốn nhìn xuyên qua nó.

Hắn chỉ mới gặp dung mạo thật của Bạch Tử Ngọc một lần, nhưng lần đó Sở Nam Phong nhìn rất rõ ràng, như khắc sâu trong lòng cho nên hắn tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.

Người trong tranh cuộn, cùng với Bạch Tử Ngọc thật giống hệt nhau...

Sở Nam Phong vô cùng khiếp sợ, trong lòng lập tức dâng lên rất nhiều nghi hoặc, những điểm đáng ngờ lâu nay xoay quanh "Bạch Tử Ngọc", lúc này giống như cùng nhau bùng nổ.

Bạch Tử Ngọc?

Mạnh Lâm Thanh?

Sở Nam Phong liên tục lắc đầu, suy đoán này thật sự rất hoang đường, chẳng lẽ chỉ dựa vào một khuôn mặt là có thể xác nhận sao?

Nhớ lại mỗi lần nói chuyện với Bạch Tử Ngọc, hắn chú ý tới giọng nói của đối phương thiên về trung tính, nếu không nhìn dung mạo, chỉ dựa vào giọng nói rất khó xác định đối phương là nam hay nữ.

Còn giọng nói của Mạnh Lâm Thanh?

Ấn tượng của Sở Nam Phong đã rất mơ hồ.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 278



Nhưng hắn không bỏ qua bất kỳ điểm đáng ngờ nào, dù sao hắn cũng đã chứng kiến Bạch Tử Ngọc gian xảo đến mức nào, cho dù giọng nói của nàng vốn dĩ đã như vậy hay là cố ý ngụy trang cũng không có gì lạ.

Đã có thể đeo mặt nạ da người ra ngoài lắc lư, vậy tại sao không thể động tay động chân vào giọng nói?

Còn về vóc dáng...

Chiều cao của Bạch Tử Ngọc quả thật cũng tương đương với Mạnh Lâm Thanh, đều ở dưới tai hắn, còn về dáng người, sắc mặt Sở Nam Phong càng trở nên khó coi.

Đối với dáng người của Bạch Tử Ngọc, hắn chỉ có một lần suýt nữa nhìn trộm nàng tắm rửa, nhìn thấy nàng mặc ít quần áo, ấn tượng không sâu sắc lắm.

Còn về phía Mạnh Lâm Thanh, lại càng là một trận hiểu lầm.

Lần đó ngủ cùng Mạnh Lâm Thanh cũng là lần duy nhất giữa hai người, lúc đó Sở Nam Phong bị hạ thuốc căn bản là thần trí không rõ ràng, đừng nói là dáng người, tất cả chi tiết hắn đều mơ hồ.

Điều này căn bản là không thể so sánh được.

Nhưng với sự nhạy bén của Sở Nam Phong, cho dù hắn chỉ là mơ hồ nghi ngờ, một khi đã sinh nghi, không điều tra rõ ràng tuyệt đối sẽ không buông tha.

Huống chi chuyện này vô cùng quan trọng.

Cho dù là thân phận của Bạch Tử Ngọc hay là Mạnh Lâm Thanh rốt cuộc có c.h.ế.t hay không, đều là những chuyện không thể qua loa được.

Hắn nhất định phải biết được chân tướng.

Phát ra ám hiệu, gọi Bạch Hổ vào cung.

"Chủ tử, lần này là nhiệm vụ gì?" Bạch Hổ vội vàng chạy tới, hắn thấy chủ tử phát ám hiệu khẩn cấp tưởng là nhiệm vụ rất quan trọng, cơm ăn được một miếng liền chạy tới.

"Ngươi đi một chuyến đến hoàng lăng."

"Nhanh nhất có thể." Sở Nam Phong bổ sung.

Bạch Hổ ngẩn người, nhiệm vụ mới là ở hoàng lăng? Nhưng nơi đó rất hẻo lánh, nhiệm vụ gì có thể triển khai ở đó, với kinh nghiệm nhiều năm của hắn không có khả năng là nhiệm vụ lớn khẩn cấp nào.

"Chủ tử, có chuyện gì vậy?" Bạch Hổ hỏi.

Sở Nam Phong cũng chỉ là hơi nóng vội, sự tình cũng chưa nói rõ nhưng vốn dĩ hắn cũng không định nói rõ ràng, gọi Bạch Hổ đến chẳng qua là muốn cho hắn đi dò la hư thực một phen.

“Ngươi lập tức đi hoàng lăng, xem thử quan tài, t.h.i t.h.ể của Phế hậu còn hay không. Việc này phải tự mình ngươi đi làm, tận mắt xác nhận, nhất định phải xem cho kỹ.” Sở Nam Phong nói, ngữ khí đặc biệt nghiêm túc.

Bạch Hổ vừa nghe chủ tử nói vậy, liền biết là thật sự gấp rồi.

Thế nhưng trong lòng hắn vẫn không hiểu, tự dưng lại phải đi hoàng lăng xác nhận quan tài và t.h.i t.h.ể của Phế hậu, người cũng đã c.h.ế.t rồi, những thứ này còn quan trọng sao?

Hắn đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức nói những lời này với chủ tử, đã là mệnh lệnh, hắn đi chấp hành là được.

“Thuộc hạ đã rõ, thuộc hạ đi ngay.” Bạch Hổ rời đi.

Sở Nam Phong trong tẩm cung đi tới đi lui, trong đầu một khắc cũng không được yên ổn, cứ mãi nghĩ về những đoạn ngắn đã từng ở chung với Bạch Tử Ngọc.

Hắn cố gắng tìm kiếm một số chứng cứ có thể chứng minh Bạch Tử Ngọc và Mạnh Lâm Thanh không thể là cùng một người.

Thế nhưng, càng tỉ mỉ hồi tưởng lại, lại càng phát hiện kết quả có thể sẽ đi ngược lại với đáp án lý tưởng trong lòng hắn.

Nhất là hắn đột nhiên nhớ tới, lúc trước ở y quán, lúc mới gặp Tam Bảo hắn từng hỏi Bạch Tử Ngọc Tam Bảo bao nhiêu tuổi, lúc ấy Bạch Tử Ngọc nói Tam Bảo vừa tròn một tuổi.

“Vừa tròn một tuổi...” Sở Nam Phong lẩm bẩm.

Theo thời gian này mà tính toán, nếu Mạnh Lâm Thanh không chết, hài tử trong bụng nàng thuận lợi sinh ra chẳng phải cũng vừa vặn tròn một tuổi sao?
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 279



Điều này cũng quá trùng hợp rồi!

Trong lòng Sở Nam Phong rối bời, cái gì cũng không muốn làm, nơi nào cũng không muốn đi, cứ đi tới đi lui trong tẩm cung dự định đợi Bạch Hổ trở về phục mệnh.

“Hoàng thượng, nên nghỉ ngơi rồi.” Trương Đức Thuận nghe tiếng hoàng thượng đi tới đi lui trong phòng, trong lòng biết hắn có thể là tâm tình không tốt bèn cho cung nữ đốt hương an thần.

Sở Nam Phong lúc này làm sao ngủ được?

“Không cần vội.” Sau đó lại bổ sung: "Các ngươi đều lui xuống đi, trẫm không cần ai hầu hạ.”

Hoàng thượng đã lên tiếng, Trương Đức Thuận dù lo lắng cũng chỉ đành lui xuống.

Bạch Hổ biết chủ tử rất quan tâm đến chuyện này, mặc dù không biết nguyên nhân, hắn vẫn lập tức đi làm.

Thúc ngựa đến hoàng lăng, nhìn vào đã thấy rất khác thường, sao lối vào hoàng lăng này trông như bị phá vậy?

Tuy rằng có người canh giữ hoàng lăng nhưng cũng chỉ là canh giữ bên ngoài, bên trong bình thường rất ít khi có người vào. Cũng căn bản không ai nghĩ đến việc bên trong sẽ xảy ra chuyện, cho nên lối vào bị phá này đến nay vẫn chưa có ai phát hiện.

Quả nhiên có chuyện!

Bạch Hổ tiến lên xem xét, phát hiện lối vào bị phá này giống như bị thứ gì đó đánh nổ, đá lớn và mảnh vụn bay lung tung.

Mà nhìn từ bên ngoài vào, lại không hề phát hiện ra điều gì.

Hắn tiếp tục đi sâu vào bên trong, dựa theo vị trí đặt quan tài để kiểm tra. Ngoại trừ vị trí của Phế hậu, những vị trí khác cũng đều kiểm tra một lượt, tránh đến lúc chủ tử hỏi hắn không trả lời được.

Dù sao chạy một chuyến này cũng không dễ dàng gì.

Kiểm tra xong, Bạch Hổ lập tức quay về phục mệnh.

“Chủ tử!”

Nhìn thấy Bạch Hổ, Sở Nam Phong biết mình sắp biết được chân tướng sự việc.

“Thế nào rồi?”

“Như ngài dự đoán, hoàng lăng quả thực đã bị người ta động tay động chân.” Bạch Hổ đáp.

Lòng Sở Nam Phong đột nhiên chùng xuống, trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, trước khi nghĩ kỹ cách xử lý toàn bộ sự việc, hắn không muốn để lộ sơ hở.

“Nói rõ tình hình bên hoàng lăng cho trẫm nghe.” Sở Nam Phong kìm nén cảm xúc nói.

“Nhìn từ bên ngoài, hoàng lăng không có gì bất thường, nhưng khi tiến vào thuộc hạ phát hiện lối vào đã bị phá hoại, cửa đá bị phong ấn bên trong cũng không biết là bị mở ra từ lúc nào, không có dấu vết bị phá hoại nhưng đích thực là đã bị mở.”

“Đặc biệt là quan tài,” Bạch Hổ biết, đây mới là trọng điểm: "Thuộc hạ đã kiểm tra, trong quan tài của Phế hậu, không có thi thể.”

Nghe đến đây, Sở Nam Phong gần như đã xác nhận.

Bạch Tử Ngọc chính là Mạnh Lâm Thanh.

Nếu không phải vậy thì sao lại trùng hợp đến thế, tự dưng lại xuất hiện một Bạch Tử Ngọc, còn t.h.i t.h.ể của Mạnh Lâm Thanh thì lại không cánh mà bay?

Rốt cuộc là kẻ nào, lại to gan lớn mật dám động đến t.h.i t.h.ể của Phế hậu?

Cho dù có kẻ muốn mượn t.h.i t.h.ể của Mạnh Lâm Thanh để giở trò, nhưng thời gian lâu như vậy trôi qua lại không có động tĩnh gì, điều này hoàn toàn không hợp lý.

"Còn gì bất thường nữa không?" Sở Nam Phong hỏi.

Bạch Hổ cẩn thận suy nghĩ, dường như không còn gì bất thường nữa. Hắn đã kiểm tra rồi, những vị trí khác đều rất bình thường, ngoại trừ vị trí của Phế hậu.

"Còn nữa! Những đồ tùy táng của Phế hậu đều không cánh mà bay." Bạch Hổ nói.

"Động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ không ai phát hiện ra sao?" Sở Nam Phong cau mày, phát hiện ra điểm bất thường.

Theo như lời kể của Bạch Hổ, động tĩnh không hề nhỏ, sao có thể đến bây giờ vẫn chưa có ai phát giác ra điều bất thường, chẳng lẽ những kẻ canh giữ Hoàng lăng đều là lũ ngu ngốc?
 
Back
Top Bottom