Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 280



Cho dù có ngu ngốc đến đâu, quan tài của Phế hậu bất thường, đồ tùy táng biến mất, loại chuyện này bọn họ cũng không có gan dám giấu giếm.

"Bên ngoài hoàn toàn không nhìn ra được." Bạch Hổ lắc đầu.

Để đề phòng những kẻ canh giữ Hoàng lăng giám sát tự đạo, cho nên khi tuần tra bọn họ chỉ đi loanh quanh bên ngoài, không thể tiếp cận được bên trong.

Do vẫn luôn không có ai đi vào kiểm tra, cho nên vẫn luôn không bị phát hiện.

Nếu hôm nay Sở Nam Phong không nhất thời nổi hứng sai Bạch Hổ đi dò xét, chuyện này nói không chừng phải đợi đến khi có người trong Hoàng thất c.h.ế.t đi phải vào Hoàng lăng, lúc đó mới bị phát hiện.

Nghe Bạch Hổ phân tích, những sơ hở trong chuyện này tất nhiên cần phải đi giải quyết, nhưng Sở Nam Phong tạm thời không có tâm trạng đó.

Gương mặt hắn còn đen hơn cả đáy nồi, ánh mắt âm trầm đáng sợ.

"Chủ tử?"

Bạch Hổ thăm dò, cảm thấy sắc mặt chủ tử có vẻ không đúng lắm.

"Không sao, ngươi lui xuống trước đi." Sở Nam Phong nói, hiện tại hắn cần ở một mình.

Tuy rằng đã xác định được Bạch Tử Ngọc chính là Mạnh Lâm Thanh, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ cho rõ ràng, quan trọng hơn là hắn không biết nên đối mặt với nội tâm của mình như thế nào.

Biết được sự thật, không có nghĩa là có thể chấp nhận sự thật.

"Vâng." Bạch Hổ nhìn thêm một cái, cuối cùng vẫn lui xuống.

Trà của Sở Nam Phong đã sớm nguội ngắt, hắn vẫn uống một hơi cạn sạch.

Nước trà lạnh lẽo từ miệng đi vào dạ dày, giống như cũng tưới lạnh cả trái tim hắn.

Tất cả mọi chuyện, đến lúc này, rốt cuộc hắn cũng đã hiểu rõ hết thảy.

Bạch Tử Ngọc chính là Mạnh Lâm Thanh.

Cho nên lúc trước, khi hắn với thân phận Hoàng thượng xuất hiện ở Bình An y quán, vì sao Bạch Tử Ngọc lại ngây người ra như vậy, chẳng phải đáp án đã rõ ràng rồi sao?

Một "người chết", lại lần nữa nhìn thấy hắn, sao có thể không kinh ngạc?

Không, có lẽ lúc đó nàng không phải kinh ngạc, mà là lo lắng thân phận bị vạch trần, dù sao trước đó hắn đã từng gặp nàng với thân phận người bệnh.

Còn có một chuyện, hắn đã cho người điều tra hộ tịch của Bạch Tử Ngọc.

Trên danh nghĩa, Bạch Tử Ngọc là con riêng của đại ca Bạch Y Nhu - chính thất của Thừa tướng Mạnh Nguyệt Sinh, chẳng lẽ hắn bị mất trí rồi sao, Bạch Tử Ngọc là nữ nhi sao có thể có hộ tịch của nam nhân, chuyện này vốn đã không bình thường!

Sao hắn lại không chút nghi ngờ nào chứ?

Bạch Y Nhu chính là mẫu thân của Mạnh Lâm Thanh, đã là mẫu thân vậy rõ ràng là Mạnh Lâm Thanh sau khi ra khỏi Hoàng lăng đã tìm Bạch Y Nhu giúp đỡ, lúc này mới có được thân phận Bạch Tử Ngọc.

Được lắm, còn cố tình làm giả thân phận để lừa gạt hắn, ở ngay trong Hoàng thành, ngay dưới mí mắt hắn mà giở trò như vậy?

Không chỉ như thế, còn có thời gian Bình An y quán xuất hiện.

Tính ra không lâu sau khi Mạnh Lâm Thanh qua đời, Bình An y quán liền đột nhiên xuất hiện, từ những tin tức hắn có được, hai chuyện này trước sau cách nhau khoảng... một tháng?

Đúng vậy, chính là một tháng!

Vì sao lại là một tháng?

Sở Nam Phong đi đi lại lại, gỡ từng sợi tơ rối, rồi dần dần xâu chuỗi thành một dòng thời gian hoàn chỉnh.

Một tháng, một tháng?

Đầu óc Sở Nam Phong lóe sáng, đột nhiên hiểu ra vì sao lại là một tháng, sản phụ ở cữ chẳng phải là một tháng sao!

Không sai, xem ra là Mạnh Lâm Thanh sau khi giả c.h.ế.t rời khỏi Hoàng cung, lại trốn ra khỏi Hoàng lăng. Lúc đó vừa hay sinh con, ở cữ một tháng, trong khoảng thời gian đó vừa làm giả thân phận vừa lo liệu mở y quán.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 281



Quả thật là chút nào nhàn rỗi cũng không có.

“Ầm…” Sở Nam Phong hung hăng vỗ một cái thật mạnh lên bàn, lửa giận ngùn ngụt bốc lên.

Tốt lắm, đây là đùa bỡn hắn một cách triệt để.

Nữ nhân này lại dám to gan như vậy!

Giả c.h.ế.t xuất cung, đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay, mà điều đáng c.h.ế.t nhất là hắn vậy mà lại không hề hay biết, còn thích nàng ta sau khi giả c.h.ế.t với thân phận giả!

Vừa nghĩ đến những hình ảnh mình lấy thân phận người bệnh ở chung với đại phu, Sở Nam Phong liền tức giận bật cười.

Quả thật là biết giả vờ, Mạnh Lâm Thanh, trước đây thật sự là xem thường nữ nhân này rồi.

Mạnh Lâm Thanh, Mạnh Lâm Thanh, để cho ba đứa con của hắn gọi nàng ta là cha, đây là ý gì, rõ ràng là không xem hắn ra gì, xem hắn là người c.h.ế.t rồi sao!

Đáng thương hắn còn trong lòng ghen tuông lung tung, chê bai cái gì mà cha ruột của hài tử nhất định là tướng mạo khó coi.

Đến cuối cùng, tên phu quân xấu xí bị hắn mắng chửi nhiều lần như vậy, lại chính là bản thân hắn?

Đây không phải là đồ ngốc thì là gì?

Ngụm trà lạnh ngắt vừa uống vào lúc này cũng không thể nào dập tắt được ngọn lửa giận đang bừng bừng trong lòng hắn.

Càng nghĩ càng thấy tức giận, Mạnh Lâm Thanh nàng ta rốt cuộc có mấy cái gan, dám đùa bỡn hắn như vậy?

Sở Nam Phong không chỉ tức giận Mạnh Lâm Thanh, mà còn tức giận chính mình.

Hắn sao lại không hề nhìn ra, vậy mà bị người ta lừa gạt lâu như vậy! Khoảng thời gian này còn xoay quanh Mạnh Lâm Thanh.

Nếu Mạnh Lâm Thanh mà biết được, không đúng, nàng ta chắc hẳn là đã biết rồi. Chẳng lẽ trong mắt nàng ta, hắn thật sự trở thành một trò cười từ đầu đến cuối sao?

Rốt cuộc là bậc đế vương, có thể chịu đựng nổi cơn tức này sao?

Sở Nam Phong hận không thể lập tức chạy đến Bình An y quán, dạy dỗ cho nữ nhân đáng c.h.ế.t kia một trận, để nàng ta trả giá.

Nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn lại cảm thấy bản thân hình như không nên tức giận?

Đúng vậy, hắn tức giận Mạnh Lâm Thanh từ đầu đến cuối giấu giếm hắn, nhưng nghĩ kỹ lại, kỳ thực Mạnh Lâm Thanh không c.h.ế.t còn hơn là c.h.ế.t đúng không?

Còn có bahài tử, chẳng lẽ thật sự phải một xác bốn mạng mới gọi là tốt sao?

Nói đi cũng phải nói lại, Mạnh Lâm Thanh bỏ thuốc ngủ hắn chuyện này làm thật sự quá khó coi. Nhưng dù sao cũng sinh cho hắn ba hài tử, đặc biệt là Tam Bảo, đáng yêu như vậy.

Nghĩ đến dáng vẻ lanh lợi của Tam Bảo, lửa giận của Sở Nam Phong nhất thời liền dập tắt được hơn phân nửa.

Không đúng, Sở Nam Phong lại cảm thấy kỳ quái.

Nhìn vào độ tuổi của ba đứa trẻ, quả thật giống như là tuổi tác tương đương, không phải là sinh ba thì là gì.

Nhưng tại sao trước đây khi thái y khám cho Mạnh Lâm Thanh, lại không hề phát hiện ra?

Trong Thái y viện có người của hắn, không thể nào tin tức lớn như vậy mà còn dám giấu giếm hắn, chẳng lẽ là do Mạnh Lâm Thanh bản thân hiểu y thuật, có thể giở trò trong chuyện này?

Không đến mức thần kỳ như vậy chứ?

Thôi thôi, hiện tại đang tức giận, đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, nhỡ đâu trong lúc nóng giận mà làm ra chuyện gì khiến bản thân hối hận vậy thì hỏng bét.

Sở Nam Phong cho dù có thể không quan tâm đến Mạnh Lâm Thanh, nhưng hắn không thể không quan tâm đến ba hài tử, dù sao thì hài tử là vô tội, chúng không làm gì sai cả.

Hơn nữa, sau khi biết Mạnh Lâm Thanh chính là Bạch Tử Ngọc, Sở Nam Phong luôn cảm thấy có chút khó chịu.

Có lẽ cũng là chuyện tốt, hắn có thể buông bỏ Bạch Tử Ngọc rồi.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 282



Sở Nam Phong rốt cuộc cũng nằm lên giường, hắn nhắm mắt lại định nghỉ ngơi trước, không muốn nghĩ đến những chuyện rối rắm này nữa.

Nhưng căn bản không do hắn, nhắm mắt lại, trong đầu vẫn hiện lên bóng dáng của Bạch Tử Ngọc…

Nữ nhân này rốt cuộc có gì tốt, còn từng bỏ thuốc hắn!

Nhưng thứ đồ chơi trong đầu này thật sự là không có cách nào khống chế được, Sở Nam Phong càng dặn lòng mình không được nghĩ đến Mạnh Lâm Thanh, thì lại càng không bỏ được.

Ngoại trừ những hình ảnh của Bạch Tử Ngọc, thậm chí ngay cả rất nhiều hình ảnh từng mơ hồ khi ở chung với Mạnh Lâm Thanh, cũng đều sống lại!

Điên rồi sao?

Sở Nam Phong đột nhiên ngồi bật dậy.

Hắn chưa từng thử qua cảm giác hỗn loạn như vậy, ngay cả khi phát hiện ra bản thân có thể đã thích Bạch Tử Ngọc, thì lòng cũng chưa từng hỗn loạn như vậy.

Mạnh Lâm Thanh đối với hắn thật lãnh đạm, còn giả c.h.ế.t xuất cung, chẳng lẽ là bởi vì nàng căn bản không thích hắn?

Vậy thì khoảng thời gian này hắn luôn chạy đến Bình An y quán, Mạnh Lâm Thanh có phải sẽ cảm thấy hắn rất phiền, rất đáng ghét hay không?

Còn nữa, hắn còn ôm Tam Bảo nhiều lần như vậy, mỗi một lần nhìn thấy hắn ôm Tam Bảo, cùng Tam Bảo chơi đùa, Mạnh Lâm Thanh rốt cuộc là tâm tình gì?

Nghĩ đến đau đầu, Sở Nam Phong chỉ biết thở dài.

Nhưng điều này cũng không hợp lý, nếu Mạnh Lâm Thanh năm đó đã hạ dược hắn, vậy thì không nói nàng có bao nhiêu thích hắn, ít nhất cũng chứng minh nàng muốn ở trong hậu cung ngồi vững vàng phượng vị hoàng hậu chứ?

Đúng vậy, chính là đạo lý này.

Mà nếu có thể thuận lợi sinh hạ tam bào thai, có thêm Đại Bảo, Nhị Bảo hai vị hoàng tử này, vậy thì hậu vị của Mạnh Lâm Thanh chẳng phải là càng thêm vững chắc sao?

Nếu đã như vậy, nàng còn tốn nhiều công sức giả c.h.ế.t xuất cung, rốt cuộc là có ý gì?

Điều này rõ ràng là tự mâu thuẫn, nói không thông.

Với cái đầu của Mạnh Lâm Thanh cũng không thể làm ra loại chuyện này, chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình gì mà hắn không biết?

Sở Nam Phong nhíu mày, càng nghĩ càng thấy tâm phiền ý loạn, càng đáng sợ hơn là hắn căn bản không dừng lại được.

Từ khi biết Bạch Tử Ngọc có thể là Mạnh Lâm Thanh, rồi đến việc phái Bạch Hổ đi xác minh, cho đến những phân tích suy luận sau đó của hắn, chưa từng dừng lại.

Cứ tiếp tục như vậy, tối nay hắn thật sự có thể ngủ được sao?

Sở Nam Phong không khỏi bắt đầu hoài nghi.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đã là nửa đêm canh ba, đúng là thời điểm tốt để đi vào giấc ngủ.

Thế nhưng hắn cảm thấy bản thân đại khái là không thể nào ngủ được.

Nếu hắn đã không ngủ được, vậy thì kẻ gây ra mọi chuyện là Mạnh Lâm Thanh cũng đừng hòng ngủ.

Đúng vậy, tất cả những nghi vấn này chẳng phải đều là do nàng gây ra sao? Vậy thì nàng phải có trách nhiệm giải thích cho hắn.

Sự tình đã đến nước này, không làm rõ ràng hắn thật sự là khó an, vậy thì một lần nói rõ ràng cho xong, như vậy mới có thể ngủ một giấc an ổn.

Đưa ra quyết định, Sở Nam Phong lập tức đứng dậy thay y phục, từ mật đạo xuất cung.

Lúc này, tại hậu viện Bình An y quán.

"Thiếu gia, mấy đứa nhỏ rốt cuộc cũng đã dỗ ngủ hết rồi, người cũng nghỉ sớm đi." Trương bà tử lên tiếng.

Theo ba đứa nhỏ lớn lên, việc dỗ chúng ngủ cũng trở nên càng ngày càng khó.

Chúng như là có dùng mãi không hết tinh lực, mỗi ngày đều phải quậy phá thật lâu, bởi vì tuổi còn quá nhỏ không thể tự lập.

"Trương bà tử, người cũng nghỉ ngơi sớm đi, chăm hài tử mệt thật sự." Mạnh Lâm Thanh ân cần.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 283



May mắn có Trương bà tử ở đây, nếu không phải bà ấy giúp mình chia sẻ nhiều việc như vậy, Mạnh Lâm Thanh ngày ngày lấy đâu ra tinh lực để khám bệnh cho người khác.

"Vâng, vậy ta về phòng đây!" Trương bà tử rời khỏi phòng Mạnh Lâm Thanh.

Mạnh Lâm Thanh thay y phục, lúc nãy cũng đã rửa mặt chải đầu xong, nhìn thoáng qua dung nhan say ngủ của lũ trẻ, nàng cũng chuẩn bị đi ngủ.

Lúc này, trong đầu lại đột nhiên vang lên âm thanh của hệ thống.

[Sở Nam Phong đến rồi.]

Cái gì?

Mạnh Lâm Thanh kinh ngạc, thậm chí cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác, nàng thử dò hỏi 138.

[Ngươi vừa nói gì?]

[Sở Nam Phong đến rồi, hắn ta hiện tại đang đến gần, phỏng chừng rất nhanh sẽ ở trên nóc nhà ngươi.]

138 như thực báo cáo, đương nhiên nó cũng chỉ có thể báo cáo, dù sao cũng không thể thật sự đi ngăn cản Sở Nam Phong.

Giống như việc làm đầu trộm đuôi cướp này, cũng không phải là lần đầu tiên.

Mà 138 có thể làm, chỉ có thể là để cho Mạnh Lâm Thanh biết trước, có sự chuẩn bị tâm lý, hành sự cũng tốt hơn nên cẩn thận một chút, đừng làm ra một số hành động khiến Sở Nam Phong phát hiện dị thường là được.

Cho nên sau khi báo cáo xong, 138 cũng không quá để ý.

Nhưng nó vẫn rất cảnh giác, lưu lại một ít sự chú ý ở chỗ Mạnh Lâm Thanh, nghĩ chờ Sở Nam Phong nhìn trộm đủ rồi nó sẽ kịp thời báo cho Mạnh Lâm Thanh.

Mạnh Lâm Thanh xác nhận xong, lông mày nhíu lại.

Bây giờ đã trễ như vậy rồi, trước kia Sở Nam Phong đến nhìn trộm đều đến tương đối sớm, lúc ấy nàng toàn thân đều là che giấu, chỉ cần hành vi cử chỉ không sai, vấn đề cũng không lớn.

Nhưng lúc này...

Mạnh Lâm Thanh cúi đầu nhìn bản thân, nàng một chút che giấu cũng không có. Vạn nhất bị Sở Nam Phong nhìn thấy, liên tưởng đến "Mạnh Lâm Thanh", phát hiện chỗ không thích hợp vậy chuyện có thể sẽ càng ngày càng hỏng bét.

Nhưng lại không thể không để Sở Nam Phong nhìn trộm, nếu như vậy, càng dễ dàng gây nên hoài nghi.

Cho nên biện pháp duy nhất, chính là để Sở Nam Phong nhìn không rõ.

Nghĩ đến đây, Mạnh Lâm Thanh lập tức trong lòng có quyết đoán, nàng vội vàng thổi tắt nến lên giường nằm, như vậy chẳng phải là có thể để ánh sáng lờ mờ, Sở Nam Phong cái gì cũng nhìn không rõ sao?

Hơn nữa nàng đều lên giường, có nghĩa là trừ ngủ nàng không thể nào lại làm gì khác, cho nên Sở Nam Phong nhìn trộm cũng không có ý nghĩa gì.

Ước chừng nhìn một hồi liền như thường ngày, xem xong liền đi.

Mạnh Lâm Thanh không dám lãng phí thời gian, nàng không biết tốc độ của Sở Nam Phong nhanh chậm, đang cúi người thổi nến…

"Đùng…" Ngoài cửa sổ có động tĩnh.

Trái tim Mạnh Lâm Thanh lập tức nhắc tới cổ họng, lúc này đã không còn quan tâm đến Sở Nam Phong, không dám thổi tắt nến trước.

"Ai?" Mạnh Lâm Thanh cảnh giác nói.

Nếu thật là tên trộm nào, nàng phải nhanh chóng gọi Tuỳ Phong, Tử Ngọc bọn họ đến.

Nếu tình huống quá tệ, Sở Nam Phong lát nữa đến nhìn trộm, nhìn thấy hẳn là cũng sẽ ra tay chứ?

Trong nháy mắt, trong đầu Mạnh Lâm Thanh nghĩ đến mấy phương án ứng phó.

Thế nhưng, động tĩnh bên ngoài không có ngừng, cũng không có ai đáp lại câu "Ai" của Mạnh Lâm Thanh.

"Rốt cuộc là ai?" Mạnh Lâm Thanh tăng thêm chút âm lượng, thử tạo áp lực cho tên trộm bên ngoài.

Ngay lúc này, cửa sổ bị người từ bên ngoài đẩy ra, một bóng đen trực tiếp lật người vào.

Mạnh Lâm Thanh đang muốn lên tiếng hô lớn, sau khi bóng đen đáp xuống đất, đối phương căn bản không né tránh, cứ như vậy nhìn nàng chằm chằm.

Mạnh Lâm Thanh: "..."
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 284



Tình huống gì, vậy mà là Sở Nam Phong?

Hôm nay không làm quân tử trên xà nhà, trực tiếp đường hoàng đi vào?

Mạnh Lâm Thanh hoàn toàn ngây người, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, dù sao làm quân tử trên xà nhà cũng coi như là một loại che giấu đi. Hôm nay trực tiếp hiện thân, chẳng lẽ tình huống có biến hóa, sẽ không phải là Sở Nam Phong trúng xuân dược gì đó, tìm nàng làm thuốc giải chứ?

Theo bản năng, Mạnh Lâm Thanh hai tay che ngực, chắn trước người, đề phòng nhìn đối phương.

Không được, giả bộ không được nữa.

Quản hắn hoàng đế gì đó, đêm hôm khuya khoắt chạy đến trong phòng người khác, nàng hoàn toàn có thể xem hắn như tên trộm xử lý.

Để Tuỳ Phong, Tử Ngọc đến đây, người đông dễ làm việc!

"Tuỳ…"

Đánh c.h.ế.t tên sắc lang này trước rồi nói!

"Mạnh Lâm Thanh."

Hai đạo thanh âm đồng thời vang lên, khác biệt ở chỗ thanh âm gọi người của Mạnh Lâm Thanh đột nhiên im bặt, mà Sở Nam Phong sau khi gọi tên Mạnh Lâm Thanh, ánh mắt liền nhìn chằm chằm nàng.

Vừa rồi nàng là xuất hiện ảo giác sao?

Cả người Mạnh Lâm Thanh giống như bị điểm huyệt, đứng tại chỗ, phản ứng gì cũng quên mất.

Nàng hung hăng chớp chớp mắt, xác định mình vừa rồi hẳn là, có khả năng, hình như không có nghe lầm đi, Sở Nam Phong gọi nàng Mạnh Lâm Thanh?

Mạnh Lâm Thanh?

Hắn biết thân phận của nàng rồi!

[Vừa rồi hắn gọi là gì?]

Không thể hỏi Sở Nam Phong cũng không thể biểu hiện quá khoa trương, trước khi xác nhận, nàng phải giả bộ dáng vẻ bình tĩnh hết mức có thể. Mà Mạnh Lâm Thanh biết 138 nhất định sẽ chú ý đến tình huống bên này, cho nên liền ở trong lòng hỏi nó.

Trạng thái của 138 lúc này cũng không khá hơn chút nào.

Nó vốn chỉ để lại hai phần chú ý ở bên này, thế nhưng câu "Mạnh Lâm Thanh" kinh thiên động địa của Sở Nam Phong trực tiếp làm bọn họ ngây người.

Bất ngờ a, phát triển này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Sở Nam Phong đã biết rõ chân tướng?

[Ký chủ, ngươi không nghe lầm, chính là Mạnh Lâm Thanh.]

Giờ khắc này, hai chữ tuyệt vọng như treo lơ lửng trên đầu Mạnh Lâm Thanh.

Xem ra đêm nay rất có thể là một trận ác chiến, tuyệt đối không thể lơ là. Vì muốn thăm dò xem đối phương rốt cuộc đã rõ ràng đến mức nào, Mạnh Lâm Thanh quyết định giả ngu một phen.

“Cái gì, vừa rồi ngươi gọi ta là gì?" Mạnh Lâm Thanh hỏi, trên mặt lộ ra vẻ vô tội, như thể thật sự không nghe rõ.

Đồng thời, trong lòng điên cuồng phát ra chỉ thị cho 138.

[Chuyện gì vậy?]

[Thân phận của ta đã bại lộ rồi sao?]

[Không thể nào, trước đó không hề có dấu hiệu gì, bây giờ đã bị phát hiện rồi sao?]

[Ngươi mau giúp ta điều tra một chút.]

Biết rõ ngọn ngành, mới biết cách đối phó với Sở Nam Phong, nếu không Mạnh Lâm Thanh sẽ quá bị động.

138 tự nhiên là nguyện ý giúp đỡ, nhưng trên đời không có bữa trưa nào miễn phí, nhất là khi thương lượng điều kiện với hệ thống.

[Điều tra thì không thành vấn đề, nhưng mà……]

Mạnh Lâm Thanh thật sự không chịu nổi cái kiểu lề mề của 138.

[Nhưng mà cái gì, ngươi mau nói đi.]

Đúng là người ngoài cuộc thì lúc nào cũng sáng suốt, đối mặt với Sở Nam Phong đâu phải hệ thống, nó đương nhiên có thể bình tĩnh như vậy nhưng Mạnh Lâm Thanh thì không thể!

Chậm một chút, phản ứng sai một chút, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Mỗi một bước nàng đều phải tính toán kỹ lưỡng mới dám bước tiếp.

Dù sao Sở Nam Phong cũng không phải là người dễ dàng qua mặt.

[Nói đơn giản, muốn điều tra rõ ràng tình hình hiện tại của Nam Phong, cần phải có điểm tích lũy.]
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 285



Đối mặt với Sở Nam Phong, Mạnh Lâm Thanh không dám để lộ ra bất kỳ biểu cảm nào không hợp lý, cho nên chỉ có thể âm thầm trợn mắt.

Thật là, lúc này rồi mà còn muốn thương lượng điều kiện với ta, ta còn có lựa chọn nào khác sao?

[Trừ trừ trừ, trừ điểm đi, mau điều tra đi.]

Nói ra câu này, lòng Mạnh Lâm Thanh như đang rỉ máu.

Số điểm tích lũy ít ỏi của nàng a……

138 là hệ thống, hiệu suất làm việc thì khỏi phải bàn, chỉ cần bỏ ra điểm tích lũy, muốn điều tra rõ ràng tình hình của Sở Nam Phong đó chính là chuyện trong nháy mắt.

Mạnh Lâm Thanh vừa ứng phó với Sở Nam Phong, vừa âm thầm nghe 138 báo cáo.

“Mạnh Lâm Thanh.” Sở Nam Phong lại lặp lại một lần nữa.

Bất đắc dĩ, Mạnh Lâm Thanh buộc phải bắt đầu diễn.

“Mạnh Lâm Thanh là ai vậy?" Mạnh Lâm Thanh cười gượng gạo, thốt ra một câu như vậy.

Cùng lúc đó, báo cáo của 138 cũng đến.

[Không ổn rồi, ký chủ, Sở Nam Phong thật sự đã biết thân phận của ngươi rồi.]

[Hắn còn phái người đến hoàng lăng rồi.]

[Chi tiết cụ thể có thể có sai sót, nhưng thân phận của ngươi là không chạy thoát được đâu, nếu không hắn cũng sẽ không đích thân chạy đến dò la vào lúc tối muộn như vậy.]

Dù sao 138 cũng coi như là cùng một phe với Mạnh Lâm Thanh, nó cũng không hy vọng tình cảnh của ký chủ quá tệ, chỉ là nó cũng không thể làm gì để thay đổi cục diện.

[Ký chủ, tự cầu phúc đi, ta sẽ cầu nguyện cho ngươi.]

Báo cáo xong, 138 liền im lặng, yên lặng xem kịch.

Đêm nay định sẵn là một đêm không bình thường!

Đại sự không ổn, đại sự không ổn, đại sự không ổn!

Phòng tuyến trong lòng Mạnh Lâm Thanh gần như đã sụp đổ hoàn toàn, nhất là khi biết Sở Nam Phong đã cho người đến hoàng lăng, vậy thì chuyện này đã là rồi.

Giả vờ tiếp nữa, cũng không có ý nghĩa gì.

Hơn nữa liên tục nói dối chối bỏ, nói không chừng còn sẽ chọc giận Sở Nam Phong, không phải là hành động sáng suốt.

Xong đời rồi, tính mạng khó giữ.

Nhưng Mạnh Lâm Thanh vẫn muốn giãy giụa một chút.

Đối mặt với câu hỏi ngược lại của Mạnh Lâm Thanh, Sở Nam Phong không trả lời, chỉ nhìn nàng với vẻ mặt cười như không cười, ánh mắt ấy khiến Mạnh Lâm Thanh sởn gai ốc.

“Được rồi.” Mạnh Lâm Thanh nhận thua, con đường giả ngốc này là không thể đi được nữa, chi bằng dứt khoát thừa nhận: "Ta chính là Mạnh Lâm Thanh.”

Vẻ ung dung thong dong trước đó đã không còn nữa.

“Hừ…” Sở Nam Phong khẽ cười một tiếng, nhìn Mạnh Lâm Thanh với ánh mắt đầy thâm ý, hỏi: "Không giả vờ nữa, thừa nhận rồi sao?”

Mạnh Lâm Thanh bất đắc dĩ, nàng nào có muốn giả bộ, nhưng mà ai bảo hắn cái gì cũng nhìn thấu rồi mới đến chứ.

Nàng không nói gì, không dám manh động, muốn xem phản ứng của Sở Nam Phong trước rồi mới tiếp tục nghĩ cách đối phó.

Kết quả là ngay sau đó, sắc mặt Sở Nam Phong liền thay đổi, tiến lên một bước nắm lấy cổ tay Mạnh Lâm Thanh.

“Ngươi làm gì vậy?” Mạnh Lâm Thanh theo bản năng muốn giãy ra, lại không thể giãy ra được, thấy trên mặt hắn không còn mang theo nụ cười giễu cợt mà là vẻ mặt nghiêm túc khác thường.

Tim nàng cũng theo đó mà treo lên cổ họng.

Cho nên, hiện tại là tới thật rồi sao?

Hắn có tru di cửu tộc hay không?

Mạnh Nguyệt Sinh c.h.ế.t thì thôi, đám người phủ Thừa tướng bị liên lụy cũng mặc kệ, nhưng mà Bạch gia bên kia thì phải làm sao?

Mạnh Lâm Thanh không quan tâm tất cả mọi người trong phủ Thừa tướng, trừ mẫu thân nàng, hơn nữa nếu tru di cửu tộc, Bạch gia bên kia cũng không ai chạy thoát được.

Nàng không muốn liên lụy đến Bạch gia.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 286



Nhưng mà chuyện này nàng có thể quyết định sao?

Với tính cách của Sở Nam Phong, biết mình bị lừa nhất định sẽ ra tay độc ác, nàng c.h.ế.t thì thôi, liên lụy đến người nhà thì thật sự không ổn.

Thôi kệ, ít nhất nàng cũng phải giãy giụa một chút, nhỡ đâu Sở Nam Phong thay đổi tính tình thì sao?

“Mạnh Lâm Thanh, ta đang hỏi nàng.” Sở Nam Phong nhíu mày bất mãn, nữ nhân này sao bị hắn vạch trần thân phận rồi, mà lúc nói chuyện còn có thể lơ đãng?

Không đúng.

Ánh mắt Sở Nam Phong lại thay đổi, cảm thấy Mạnh Lâm Thanh không phải đang lơ đãng mà là đang nghĩ cách bịa chuyện lừa gạt hắn mới đúng, lần này không thể để nàng lừa gạt nữa.

“Hả?” Mạnh Lâm Thanh lúc này mới hoàn hồn, hỏi: “Vừa rồi ngươi hỏi ta cái gì?”

Sở Nam Phong: “...”

Được, thật sự là lơ đãng đến mức thẳng thắn như vậy, không giả vờ nữa.

“Mạnh Lâm Thanh, rốt cuộc nàng làm cách nào giả c.h.ế.t rời khỏi hoàng cung?”

“Còn mang theo cả hài tử của ta.” Sở Nam Phong nghiến răng nghiến lợi nói, chuyện này hắn càng nghĩ càng thấy tức giận, khẳng định Mạnh Lâm Thanh không có lương tâm muốn dọa nàng một chút: "Mạnh Lâm Thanh, nàng có biết, đây là trọng tội phải c.h.é.m đầu hay không?!”

Mạnh Lâm Thanh trực tiếp bị hai chữ c.h.é.m đầu làm cho choáng váng.

Được lắm, vừa mới bắt đầu đã muốn lấy mạng rồi!

Không được, ít nhất cũng phải cho nàng một cơ hội giải thích chứ, bị ép giả c.h.ế.t xuất cung lại trở thành lỗi của một mình nàng sao? Nàng dù sao cũng phải giãy giụa một chút.

“Ôi...” Mạnh Lâm Thanh thở dài một hơi, cũng không để ý việc Sở Nam Phong đang nắm lấy cổ tay mình nữa, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Ta thật sự không phải cố ý, chuyện này là hiểu lầm, hiểu lầm!”

Sở Nam Phong gật đầu, được, hắn muốn xem Mạnh Lâm Thanh còn có thể bịa chuyện gì nữa.

Trong phòng vừa lúc có một cái ghế, hắn trực tiếp kéo lại, ra dáng chủ nhà ngồi xuống.

“Nào, nàng cũng ngồi đi.” Sở Nam Phong hất cằm về phía giường: "Chúng ta từ từ nói chuyện, nói rõ ràng để ta nghe xem là hiểu lầm gì.”

Hắn có rất nhiều thời gian để dây dưa với nàng.

Mạnh Lâm Thanh suy nghĩ, sắc mặt Sở Nam Phong lúc này có vẻ vẫn chưa quá tệ?

Vậy là vẫn còn cơ hội để nói chuyện.

“Thật ra lúc ấy ta thật sự đã hôn mê.” Mạnh Lâm Thanh miêu tả lại tình hình nguy hiểm lúc sinh nở, vô cùng tỉ mỉ, chi tiết gì cũng không bỏ sót, càng phóng đại càng tốt.

Không biết Sở Nam Phong có tin hay không, chỉ thấy hắn nhìn nàng với vẻ mặt cười như không cười, ánh mắt đó giống như báo săn đang nhìn chằm chằm con mồi.

Khiến cho Mạnh Lâm Thanh cũng có chút chột dạ.

“Cụ thể làm sao xuất cung, ta cũng không rõ lắm, dù sao lúc ấy ta đã hôn mê rồi, ngươi nói có đúng không? Đến khi ta mở mắt ra, thì đã ở trong hoàng lăng rồi.”

Về phần cụ thể làm sao trốn thoát khỏi hoàng lăng, phần này liên quan đến sự tồn tại của hệ thống, Mạnh Lâm Thanh không thể nói cũng không có cách nào nói, chỉ có thể lướt qua.

“Ta còn sống, không thể bị chôn sống trong quan tài, cho nên ta đã nghĩ cách trốn thoát.”

Mạnh Lâm Thanh còn lo lắng mình nói quá sơ lược, sợ bên ấy không tin tưởng.

Nhưng sự tình lại hoàn toàn trái ngược, nghe nàng thuật lại ngắn gọn quá trình chạy trốn, Sở Nam Phong lại cho rằng nàng đã phải trải qua rất nhiều gian nan. Dù sao một nữ nhân mang thai vừa mới tỉnh lại sau cơn mê man, còn phải chạy trốn, chắc chắn là rất thê thảm.

Mạnh Lâm Thanh không nói kỹ, điều đó chứng tỏ nàng không muốn lợi dụng chuyện này để lấy lòng thương hại của hắn.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 287



Điểm này, ngược lại khiến Sở Nam Phong lại càng thêm xem trọng Mạnh Lâm Thanh.

Bởi vậy, Sở Nam Phong không truy hỏi thêm nữa.

Mạnh Lâm Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần qua được ải này, những vấn đề khác đều không thành vấn đề, dễ dàng bịa đặt hơn nhiều.

“Được rồi, nếu ngươi đã trốn thoát, lại còn đang mang thai, vì sao không hồi cung?" Sở Nam Phong hỏi.

Đây mới là mấu chốt của vấn đề.

Dù sao thì tình trạng nguy hiểm lúc sinh nở là không thể giả được, lúc đó nàng thật sự phải sinh, cũng thật sự khó sinh.

Nhưng nếu đã không chết, theo lẽ thường chẳng phải nên hồi cung bẩm báo mọi chuyện hay sao?

“Không hồi cung thì còn có thể vì sao?" Mạnh Lâm Thanh cố tình tỏ ra đáng thương, oán trách: "Chẳng phải là vì trong cung có kẻ muốn hại ta, muốn ta chết, ta vất vả lắm mới bảo toàn được tính mạng chẳng lẽ lại ngu ngốc tự mình dâng mình cho người ta hay sao?”

“Ngươi thử nghĩ xem, lúc đó trong tình cảnh ấy, cho dù ta thật sự có quay về chẳng phải là tự tay đưa thêm một thanh đao cho kẻ muốn hại ta hay sao?”

Sở Nam Phong không nói gì, trong lòng hắn hiểu rõ, nếu thật sự là như vậy quả thật Mạnh Lâm Thanh không dám hồi cung.

“Trong cung có kẻ muốn hại nàng?" Sở Nam Phong cảm thấy kỳ quái, vì sao hắn lại không biết có người nhắm vào Mạnh Lâm Thanh muốn lấy mạng nàng?

“Đúng vậy, chính là có kẻ muốn hại ta!”.

Mạnh Lâm Thanh mỗi câu nói ra, đều nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Sở Nam Phong, không muốn bỏ lỡ bất kỳ một thay đổi nhỏ nào.

Nàng thấy vẻ kinh ngạc của Sở Nam Phong không giống như giả vờ, chứng tỏ hắn không hề biết chuyện, cũng chứng minh kẻ hại nàng không có sự sai khiến của Sở Nam Phong, cho nên lúc này chính là cơ hội tốt nhất để nàng “tẩy trắng” cho bản thân.

Vậy thì không thể bỏ qua.

Dù sao Mạnh Lâm Thanh cũng sợ Sở Nam Phong thật sự nổi giận, đến lúc đó còn muốn tranh ba đứa nhỏ với nàng.

Nàng hiện tại chỉ là một tiểu đại phu, có tư cách gì mà tranh giành với Hoàng thượng?

Cho nên, có thể giảng hòa là tốt nhất.

“Kỳ thực bao gồm cả việc từ lúc ban đầu, ngươi cho rằng ta hạ dược cũng là bị người ta vu oan giá họa." Mạnh Lâm Thanh nói.

Nhắc đến chuyện này, nàng thật sự là không có gì để nói, còn bị người ta đổ oan.

“Cái gì?" Sở Nam Phong ngồi thẳng người.

Nói đến chuyện bị hạ xuân dược, có thể coi là một khúc mắc trong lòng Sở Nam Phong. Mỗi lần nghĩ đến lần đầu tiên của mình lại xảy ra trong tình huống bị hạ dược, trong lòng hắn liền cảm thấy khó chịu vô cùng.

Đây cũng là lý do tại sao về sau, hắn trực tiếp đày Mạnh Lâm Thanh vào lãnh cung.

Thủ đoạn hạ dược, không thể chấp nhận được.

Nếu muốn giải thích rõ ràng chuyện hạ xuân dược, thì nhất định phải nhắc đến một nhân vật linh hồn khác, Chu Linh Nhi.

Chu Linh Nhi là biểu muội của Sở Nam Phong, là cháu gái ruột của Thái hậu.

Vì dung mạo khả ái lại ngây thơ hiểu chuyện, rất có phong thái của tiểu thư khuê các, cho nên rất được Thái hậu yêu thích.

Khi đó, Sở Nam Phong còn là một hoàng tử, đến tuổi lập chính phi.

Sở Nam Phong không có hứng thú gì với chuyện này, nhưng muốn tranh giành ngôi vị trữ quân thì nhất định phải có chính phi mới được, cho nên bản thân hắn không có ý định gì, hoàn toàn giao chuyện này cho Thái hậu xử lý.

Lúc bấy giờ có hai người được chọn làm chính phi, một là Mạnh Lâm Thanh - nữ nhi của thừa tướng Mạnh đại nhân, một người chính là Chu Linh Nhi.

Gia thế nhà mẹ Mạnh Lâm Thanh là thừa tướng phủ, bối cảnh này vô cùng hùng hậu. Nếu nàng trở thành Vương phi của Sở Nam Phong lúc bấy giờ, tuyệt đối là một trợ lực lớn cho hắn.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 288



Mà Chu Linh Nhi cũng không tệ, xuất thân từ nhà mẹ đẻ của Thái hậu. Xét trên phương diện nào đó, ngày sau Sở Nam Phong thật sự đăng cơ hoàng đế cũng coi như là giúp Thái hậu củng cố địa vị cho nhà mẹ đẻ.

Duy chỉ có một điều rất khó xử, đó chính là trên mặt Mạnh Lâm Thanh có một vết bớt, thật sự là rất khó coi.

“Cô mẫu, tâm ý của Linh nhi, người nhất định là đã biết rồi phải không?”

Từ nhỏ, Chu Linh Nhi đã đặc biệt quấn quýt Thái hậu.

Sau khi biết Sở Nam Phong muốn chọn Vương phi, nàng ra vào càng thêm phần thường xuyên, luôn luôn ở trước mặt Thái hậu thể hiện, lấy lòng bà.

“Đứa nhỏ này, ta còn không biết ngươi sao!” Thái hậu nói, bà nhìn Chu Linh Nhi cũng rất hài lòng.

Nói đến cũng phải, quả thật là Chu Linh Nhi thích hợp hơn.

Về việc Sở Nam Phong có thể ngồi lên ngôi vị Thái tử, trong lòng Thái hậu nắm chắc vô cùng, cho nên việc chọn Chính phi này cũng chính là đang chọn Hoàng hậu tương lai.

Mạnh Lâm Thanh không phải là không tốt, nhưng mà khuôn mặt kia của nàng ta…

Nếu để cho một nữ nhân trên mặt có vết bớt ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu, việc này không chỉ là khó coi mà còn rất khó nghe.

Nhỡ đâu làm hỏng danh tiếng của Sở Nam Phong thì làm sao?

“Đa tạ cô mẫu.” Chu Linh Nhi ngọt ngào nói, nghĩ thầm nhờ vào mối quan hệ giữa mình và cô mẫu, nàng trở thành thê tử của Sở Nam Phong nhất định là mười phần nắm chắc.

Mà bên Thừa tướng phủ, Mạnh Nguyệt Sinh cũng đang vì chuyện này mà đau đầu.

Hắn ta hạ vô tử, chính thê Bạch Y Nhu sinh hạ, chỉ có mỗi một nữ nhi Mạnh Lâm Thanh này, vậy thì tự nhiên là hy vọng nàng có thể trở thành Vương phi của Sở Nam Phong. Như vậy tương lai hắn ta trở thành nhạc phụ của Hoàng thượng, chẳng phải là ở trong triều càng thêm vững chắc sao?

Thế là, dưới sự nỗ lực của Mạnh Nguyệt Sinh, Mạnh Lâm Thanh thật sự đã đánh bại Chu Linh Nhi trở thành nữ nhân cuối cùng ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu.

Với khuôn mặt của Mạnh Lâm Thanh kia, Sở Nam Phong cùng nàng cũng không có giao tình, cho nên hai người vẫn luôn là phu thê trên danh nghĩa, chưa từng viên phòng.

Khoảng thời gian đó, tâm tư của Sở Nam Phong đều đặt hết lên việc tranh giành ngôi vị Thái tử, tự nhiên cũng không quan tâm đến những chuyện khác.

Rất nhanh, trải qua một phen thủ đoạn, cuối cùng Sở Nam Phong đã thành công ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, mà Mạnh Lâm Thanh cũng trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.

Chu Linh Nhi vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, nhìn Mạnh Lâm Thanh trở thành Hoàng hậu, ngọn lửa đố kỵ trong lòng nàng ta càng thêm không thể khống chế.

“Dựa vào cái gì chứ?”

Chu Linh Nhi muốn gả cho Sở Nam Phong không chỉ là vì ngôi vị Hoàng hậu, nàng ta càng thêm thật lòng yêu thích Sở Nam Phong, từ nhỏ đã mơ ước có một ngày có thể gả cho hắn.

“Còn không phải là dựa vào cha ngươi mới có thể gả cho Nam Phong ca ca, thế nhưng ngươi rõ ràng là một con quái vật xấu xí, ta không tin Nam Phong ca ca thật sự sẽ thích ngươi.”

Chu Linh Nhi phẫn uất bất bình, tuy nói ngôi vị Hoàng hậu đã mất, nhưng gả cho Sở Nam Phong cũng không phải là hoàn toàn không thể thực hiện được nữa.

Huống hồ tuổi của nàng ta cũng đã đến lúc, trong nhà sớm muộn gì cũng phải gả nàng ta đi, nàng ta phải trước lúc đó đem gạo sống nấu thành cơm chín, đến lúc đó thì chỉ có thể để nàng tiến cung.

Không còn cách nào khác, ai bảo Sở Nam Phong vẫn luôn không có ý định nạp phi chứ.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 289



“Lại vào cung sao?” Chu Linh Nhi lúc ra khỏi cửa, bị mẫu thân ngăn lại, nói là để nàng ta đi gặp con trai của Phó thái y.

“Ta không đi gặp, hắn ta có gì hay ho mà gặp chứ?” Chu Linh Nhi rất rõ ràng, trong nhà là muốn tác hợp nàng ta và con trai của Phó thái y, căn bản không quan tâm nàng ta đã có người trong lòng: "Ta cùng cô mẫu đã hẹn rồi, nếu còn không đi sẽ lỡ mất giờ.”

Nói xong, Chu Linh Nhi liền chạy đi.

Mẫu thân nàng ta chỉ biết thở dài, nghĩ thầm phải cùng phu quân thương lượng cho kỹ càng, sớm ngày định hôn sự với Phó gia mới được.

Đến hoàng cung, Chu Linh Nhi trước tiên giả vờ giả vịt đến chỗ Thái hậu thể hiện một phen, sau đó mới lấy điểm tâm mình tự tay làm ra.

“Cô mẫu người nếm thử xem, đây là Linh Nhi tự tay làm, nếu cô mẫu thích, lần sau Linh Nhi sẽ làm thêm nhiều một chút đưa vào cung.” Chu Linh Nhi ngoan ngoãn bày điểm tâm ra.

Thái hậu vẫn rất thích Chu Linh Nhi, huống hồ hài tử này sau khi không được chọn làm Chính phi, cũng không trở mặt vô tình.

Nào ngờ Chu Linh Nhi không hề trở mặt, trong lòng vẫn luôn có toan tính khác, sao có thể dễ dàng trở mặt chứ?

“Thật không tệ, hương vị này rất vừa miệng.” Thái hậu nếm thử một miếng, khen ngợi.

“Cô mẫu thích là được rồi.”

Một phen hàn huyên tâm sự, Chu Linh Nhi cũng thể hiện đủ rồi, bèn ấp úng nói: “Cô mẫu, Linh nhi chuẩn bị điểm tâm hơi nhiều, nghĩ… cũng có thể đưa cho Nam Phong ca ca một ít, người thấy có được không?”

Nàng ta muốn tiếp cận thân cận Sở Nam Phong, tuyệt đối không thể giấu diếm Thái hậu, nếu không sẽ khiến Thái hậu cho rằng nàng ta có tâm cơ sâu nặng.

Ngược lại để lộ chút tâm tư này trước mặt Thái hậu, người sẽ không nghĩ nhiều, càng cảm thấy nàng ta là người dễ kiểm soát.

Giả ngốc và tỏ ra yếu đuối một cách thích hợp, Chu Linh Nhi rất rõ nên làm như thế nào.

"Được rồi, ngươi đi đi." Thái hậu ra vẻ đã nhìn thấu mọi chuyện.

Chu Linh Nhi e lệ gật đầu, xách theo điểm tâm vui vẻ rời đi.

Sở Nam Phong đang cùng các vị đại thần thương nghị việc quan trọng, lúc này không thể gặp ai, Chu Linh Nhi thông báo với Trương Đức Thuận nói là muốn vào trong đặt điểm tâm trước.

Trương Đức Thuận vốn khéo ăn nói, sao có thể từ chối?

Hơn nữa, hiện tại đây là Chu Linh Nhi cô nương, biết đâu ngày nào đó sẽ trở thành quý nhân hậu cung, Trương Đức Thuận chắc chắn không dám đắc tội.

"Linh Nhi cô nương cứ chờ ở đây một lát, Hoàng thượng phỏng chừng còn khoảng nửa canh giờ nữa mới xong." Trương Đức Thuận nói.

"Đa tạ Trương công công."

Chu Linh Nhi không ngại chờ đợi, nàng ta lấy điểm tâm ra bày biện đẹp mắt trên đĩa, sau đó bắt đầu quan sát xung quanh.

Nàng chỉ là chờ người, không để cung nhân xung quanh hầu hạ, sau khi xác định xung quanh thật sự không có ai liền lấy ra loại thuốc luôn giấu trong tay áo.

Đây là thứ nàng ta nhờ người ta tìm giúp, nghe nói là thứ dùng ở chốn thanh lâu, chỉ cần dùng nó không có chuyện gì là không thành.

Vì hôm nay có thể biến gạo sống thành cơm chín, Chu Linh Nhi quyết định liều một phen.

Nàng ta không muốn gả đi Phó gia.

Lúc bỏ thuốc, vốn định bỏ vào điểm tâm, kết quả Chu Linh Nhi lại đổi ý.

Điểm tâm này rõ ràng là do nàng ta mang đến, hơn nữa còn dâng cho Thái hậu, điểm này không thể rửa sạch. Nếu sau này Sở Nam Phong truy cứu, nàng ta nói không rõ ràng sẽ có nguy cơ bị hoài nghi, vậy thì không ổn.

Chi bằng bỏ vào trà, dù sao trà cũng là thứ người trong cung chuẩn bị.
 
Back
Top Bottom