Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 260



Nhìn từ ngoài vào, trông như Tam Bảo đang làm nũng với Sở Nam Phong.

Rõ ràng là một biểu hiện đầy tin tưởng.

“Suỵt—” Sở Nam Phong đưa một ngón tay lên môi, ra hiệu cho hai đứa nhỏ yên lặng.

Đừng làm Tam Bảo bé ngoan tỉnh giấc.

Vốn đã không đáng yêu bằng Tam Bảo, nếu còn làm Tam Bảo tỉnh dậy, hắn lại càng không thích hai thằng bé này.

“Nhỏ tiếng thôi, muội muội còn đang ngủ.” Sở Nam Phong nói.

Đại Bảo và Nhị Bảo nào có hiểu, chúng chỉ hiểu mỗi từ "muội muội".

“Muội!” Vậy nên, Đại Bảo lại loạng choạng đi về phía Sở Nam Phong.

Nhị Bảo cũng theo sau.

Cả hai khi tiếp cận được Sở Nam Phong, không ai bảo ai, mỗi đứa bám lấy một bên chân của Sở Nam Phong mà bắt đầu trèo lên.

Sở Nam Phong: “……”

Ý gì đây, bọn chúng coi hắn là cái cây à?

Đứng còn không vững mà lại đòi trèo cây, quả nhiên là con trai nghịch ngợm hơn con gái.

Hoàn toàn quên béng mất chuyện Tam Bảo lúc nãy cũng nhảy nhót tưng bừng.

“Các ngươi thật là…” Sở Nam Phong lắc đầu bất lực.

Đại Bảo và Nhị Bảo chẳng màng gì, thấy muội muội nằm trong lòng nam nhân này, vậy nên chúng cũng phải trèo lên.

Không biết là so bì với ai, hai đứa nhỏ cố gắng, nhưng dù có cố cũng là vô ích, cố hết sức mà vẫn chẳng trèo lên được chân của Sở Nam Phong.

Sở Nam Phong cúi xuống, nhìn vào hai khuôn mặt nhỏ.

Sao lại thế này, hai đứa nhỏ này sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy?

Sở Nam Phong nhìn hai khuôn mặt nhỏ bé giống nhau như đúc, có lẽ vì chúng còn nhỏ lại là anh em, nên nhìn giống nhau. Nhưng loại cảm giác quen thuộc này lại khiến hắn không thể nắm bắt được.

Nhìn chúng xong lại nhìn sang Tam Bảo, Sở Nam Phong đi đến một kết luận.

Xem ra con gái vẫn giống mẹ hơn, còn hai thằng nhóc này có lẽ là giống người cha đã mất của chúng!

Sở Nam Phong không để tâm lắm, nếu không nghĩ ra được cảm giác quen thuộc này từ đâu ra, thì cũng không cần để ý.

Có lẽ đây chính là cái mà Bạch Tử Ngọc từng nói với hắn, chứng mù mặt, đúng rồi!

Đại Bảo và Nhị Bảo tự chạy tới chỗ Sở Nam Phong, Trương bà tử vẫn còn sợ hắn không dám đến gần, chỉ dám đứng cạnh Tùy Phong và Tử Ngọc mà quan sát.

Cảnh tượng ba đứa nhỏ vây quanh Sở Nam Phong khiến bọn họ đều cảm thấy lo lắng không yên.

“Ngươi có thấy gì không?” Tử Ngọc đi đến chỗ tủ thuốc, lặng lẽ thúc vào khuỷu tay của Tùy Phong, khẽ hất cằm về phía đó ra hiệu cho hắn nhìn.

“Không thấy có gì lạ à?”

Gương mặt vốn chẳng có biểu cảm của Tùy Phong, nhưng khi nhìn sang, không khỏi nhíu mày.

Giống, thật sự rất giống.

Nếu nói rằng Tam Bảo giống Mạnh Lâm Thanh nhiều hơn, thì Đại Bảo và Nhị Bảo lại giống Sở Nam Phong hơn. Nhất là các đường nét trên gương mặt, thoáng đâu đó mang chút gì của Sở Nam Phong.

“Đúng là phụ tử.” Tùy Phong nói nhỏ.

“Suỵt!” Tử Ngọc giật mình, khó chịu lườm Tùy Phong: "Ngươi đừng có nói bừa, có vài chuyện chỉ cần hiểu trong lòng là được rồi, tuyệt đối không được nói ra.”

Ai mà biết hoàng đế đang có âm mưu gì, vô cớ chạy tới y quán để chăm sóc mấy đứa nhỏ sao?

Bọn họ đâu phải kẻ ngốc, cứ cảm thấy Sở Nam Phong đang giấu diếm một bí mật không thể nói ra, nếu không thì một vị hoàng đế đường đường lại không đi đâu, chạy tới y quán chơi?

“Ngươi nói xem, lỡ mà… nếu hắn nhận ra thì sao?” Tử Ngọc lo lắng hỏi.

Chủ yếu là vì quá giống, Đại Bảo và Nhị Bảo trông quá giống Sở Nam Phong.

Dù hiện tại Sở Nam Phong chưa nhận ra điều này, nhưng một khi có ai đó nhắc đến khiến hắn nảy sinh nghi ngờ, rồi nghiêm túc suy đoán và tìm cách kiểm chứng...
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 261



Vậy thì mọi chuyện sẽ rối tung lên mất!

“Phù, phù, phù! Lời xấu không linh, lời tốt mới linh!” Trương bà tử nhanh chóng nói, sau đó lại lo lắng: "Hay là ta qua đó bế chúng về?”

Mang lũ trẻ đi, không để cho Sở Nam Phong có thêm cơ hội tiếp xúc, như vậy sẽ giảm thiểu tối đa khả năng bị chú ý.

“Thôi đã, thiếu gia còn chưa lên tiếng, chúng ta qua đó e là không tiện.” Tử Ngọc nói, nàng khá cẩn trọng trong việc này.

Sợ rằng làm gì đó tự ý, cuối cùng lại gây phiền phức cho Mạnh Lâm Thanh, vậy thì hỏng chuyện.

Với việc Đại Bảo và Nhị Bảo chạy đến, lúc đầu Mạnh Lâm Thanh cũng không thấy có gì, dù sao ba đứa nhỏ thường chơi với nhau, hai thằng bé đòi tìm muội muội cũng là chuyện dễ hiểu.

Nhưng khi thấy hai đứa cố trèo lên chân của Sở Nam Phong, nàng không khỏi cảm thấy huyết quản trên trán như sắp bung ra.

“Hai đứa các ngươi, yên tĩnh nào.” Mạnh Lâm Thanh nghiêm giọng, cố gắng thể hiện uy quyền của một người cha: "Không được leo trèo lung tung.”

Đại Bảo quay đầu lại, ánh mắt đáng thương nhìn cha, rõ ràng là không vui. Cậu nhóc chỉ vào Sở Nam Phong, rồi lại chỉ vào Tam Bảo đang nằm trong lòng hắn.

“Muội!”

Nhị Bảo cũng làm động tác tương tự, gương mặt cũng lộ vẻ không vui, hai tay nhỏ vỗ vào nhau, bĩu môi thể hiện sự không hài lòng.

Ý tứ của chúng quá rõ ràng, tại sao muội muội được chơi, còn chúng lại không được?

Không công bằng chút nào!

Điều này trái với nguyên tắc giáo dục đối xử công bằng mà Mạnh Lâm Thanh luôn tuân thủ.

Trong giây lát, nàng không thể phản bác được.

Mạnh Lâm Thanh cảm thấy đau đầu, chăm sóc ba đứa nhỏ thật sự rất phiền phức, lũ trẻ vốn đã không dễ dỗ dành, huống chi nàng lại phải đối phó với ba đứa một lúc.

May mắn là giờ y quán không còn bận rộn như trước, thời kỳ bệnh nhân đến ồ ạt đã qua đi, giờ đây số lượng bệnh nhân đã trở lại bình thường.

Nhưng Mạnh Lâm Thanh vẫn phải mất ít nhất nửa canh giờ nữa mới có thể khám xong, không còn cách nào khác, nàng đành gọi Nhất Nhất và Trương bà tử.

“Trương bà tử, Nhất Nhất, hai người lại đây một chút.”

Hai người không hiểu chuyện gì, liền bước tới, không biết thiếu gia muốn làm gì.

“Trông mấy đứa nhỏ, đừng để chúng leo trèo lên chân người khác.” Mạnh Lâm Thanh nói, ý bảo Nhất Nhất và Trương bà tử mỗi người bế một đứa.

Nhưng muốn bế đi thì rõ ràng là không thể, Đại Bảo và Nhị Bảo vốn dĩ ra đây là để tìm muội muội, giờ đã tìm thấy rồi thì đương nhiên chúng muốn chơi cùng muội muội.

“Muội!”

Nhất Nhất và Trương bà tử bất lực, đành phải mỗi người ngồi một bên cạnh Sở Nam Phong.

Sở Nam Phong: “…”

Hắn chưa từng ngồi gần người lạ đến vậy, nhưng vì nể mặt Tam Bảo nên hắn miễn cưỡng chịu đựng.

Quan trọng là đây là ý của Bạch Tử Ngọc, hắn giờ không muốn đối đầu với nàng chút nào, chỉ mong có thể tạo ấn tượng tốt trước mặt nàng, nên thế nào cũng hợp tác.

“Muội!”

“Muội muội!”

Đại Bảo và Nhị Bảo hào hứng chào muội muội, chúng làm ồn quá, đến nỗi đánh thức Tam Bảo.

Tam Bảo bĩu môi nhỏ không vui chút nào, đang chuẩn bị khóc một trận cho thỏa nỗi tức vì bị đánh thức, nhưng rồi dụi dụi mắt, vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt đẹp của Sở Nam Phong.

Ôi, thật đẹp quá…

Tam Bảo lập tức không còn muốn giận nữa, sự bực bội vì bị đánh thức ngay lập tức bay biến lên chín tầng mây.

“Muội!”

Đại Bảo và Nhị Bảo thấy muội muội tỉnh rồi, gọi nàng, dường như muốn muội muội nhìn họ, để cả ba cùng chơi.

Nhưng Tam Bảo chẳng buồn nhìn.

Giờ đây trong mắt Tam Bảo chỉ có mỗi Sở Nam Phong.

“Khì khì!” Tam Bảo lại tự động dán vào Sở Nam Phong, áp má vào n.g.ự.c hắn mà cọ cọ, sau đó ngẩng đầu lên cười ngọt ngào.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 262



“Tam Bảo ngoan lắm.” Sở Nam Phong rất hài lòng.

Trương bà tử không khỏi kinh ngạc, trước đây bà không thấy được sự tương tác giữa Tam Bảo và Sở Nam Phong, còn với Nhất Nhất, nàng chẳng quan tâm mấy chuyện này, Tam Bảo phản ứng ra sao nàng cũng có thể chấp nhận, với lại nàng đã xem đủ rồi.

Tam Bảo còn hôn Sở Nam Phong nữa, có gì mà phải kinh ngạc?

Hai người anh đều muốn chơi với muội muội, dù ngồi trong lòng Trương bà tử và Nhất Nhất nhưng thân mình thì lại hướng về phía muội muội, chính giữa là Sở Nam Phong.

Tuy nhiên, Tam Bảo hoàn toàn không thèm để ý tới chúng, phớt lờ tiếng gọi của chúng, chăm chú dùng ngón tay nhỏ lần theo họa tiết trên áo của Sở Nam Phong.

Nàng chỉ muốn chơi với soái ca thôi, còn hai ca ca thật ồn ào quá!

Tam Bảo ngoan ngoãn ngồi trong lòng Sở Nam Phong, lúc thì sờ cái này lúc thì sờ cái kia, lúc thích thú còn chỉ vào một họa tiết nào đó rồi ríu rít nói một tràng với Sở Nam Phong.

Sở Nam Phong không hiểu được, nhưng điều đó không cản trở hắn tự nhiên đối đáp với Tam Bảo, dù sao thì hắn muốn trả lời thế nào cũng được, chẳng ai nói hắn sai.

Nhìn qua thì có vẻ như hai người đang tương tác khá tốt.

Điều này khiến Đại Bảo và Nhị Bảo nóng lòng muốn chết!

Người này rốt cuộc là ai mà lại cướp mất muội muội của chúng?

“Muội!”

Sở Nam Phong cúi xuống nhìn Tam Bảo đang chăm chú sờ vào các họa tiết trên n.g.ự.c áo mình, từ góc độ này, hắn nhận ra cô bé tuy còn nhỏ nhưng lông mi lại rất dài và rậm, như hai chiếc quạt nhỏ, xòe xòe, giống hệt nương của nàng.

Phải nói thật, dù Tam Bảo và Bạch Tử Ngọc không phải là giống y hệt nhau, nhưng ngũ quan của họ lại rất tương đồng.

Sở Nam Phong tuy chỉ từng nhìn lén dung mạo thật của Bạch Tử Ngọc từ trên mái nhà, nhưng hình ảnh đó đã khắc sâu trong tâm trí hắn.

Trong suốt tháng qua, hắn thường nhớ đến khuôn mặt ấy.

Không thể phủ nhận rằng, Tam Bảo và vị tiểu đại phu kia rất giống nhau.

Chính vì giống Bạch Tử Ngọc, nên Sở Nam Phong cảm thấy Tam Bảo càng đáng yêu hơn, càng khiến hắn thích hơn.

Nhưng mà... Sở Nam Phong đầy tự đắc liếc nhìn hai tiểu tử đang bị lơ đẹp, một cách vô cùng trẻ con mà cười thầm.

Hắn đâu có ngốc, đương nhiên biết là vì hắn "đẹp trai", nên Tam Bảo mới bám hắn không rời, đến mức không thèm để ý đến hai ca ca.

Khó mà không cảm thấy tự hào được!

Còn về hai tiểu tử ngốc này, Sở Nam Phong lắc đầu, cũng giống như cảm nhận ban đầu, nhìn gần hắn vẫn không thấy chúng giống Bạch Tử Ngọc chút nào.

Quả nhiên là giống cha của chúng.

Sự khác biệt thường xuất hiện trong sự so sánh, nhìn gần mà so sánh, hai tiểu tử này quả thật không dễ thương bằng Tam Bảo. Điều này không thể trách hắn khó tính với một người đã khuất, dù sao thì vẻ ngoài đẹp hay không cũng là chuyện khách quan.

Từ việc hai đứa nhỏ không giống Bạch Tử Ngọc, có thể thấy cha của chúng cũng chẳng đẹp trai gì cho cam!

Cũng không biết Bạch Tử Ngọc nghĩ gì, chẳng lẽ lúc chọn phu quân nàng không hề cân nhắc đến dung mạo của đối phương sao?

Dù rằng đánh giá con người qua vẻ bề ngoài là không đúng, nhưng ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp, chọn một người tình dễ nhìn cũng là phù hợp với tâm lý chung của mọi người.

Thật đáng thương cho hai đứa nhỏ này, nếu Sở Nam Phong hắn là thân cha của chúng, chắc chắn chúng sẽ đẹp và dễ thương hơn bây giờ nhiều.

Thật là đáng tiếc...

Sở Nam Phong trong lòng thầm cảm thấy tiếc nuối thay cho hai đứa nhỏ này.

Cũng có thể là hắn đang tiếc nuối cho chính mình, sao hắn lại không thể gặp Bạch Tử Ngọc sớm hơn, một người tài giỏi như thế.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 263



Nếu vậy, có khi giờ đây người có ba đứa con với Bạch Tử Ngọc chính là hắn rồi!

Sở Nam Phong là người sống rất tích cực, tuy đã bỏ lỡ trước đây nhưng không sao, dù sao phu quân của Bạch Tử Ngọc đã mất, hắn nhất định sẽ không để lỡ tương lai của nàng.

Nghĩ vậy, tâm trạng của Sở Nam Phong càng trở nên tốt hơn, tiếp tục cúi đầu chơi đùa với Tam Bảo đang ríu rít như con chim non.

Đại Bảo và Nhị Bảo nhìn mà thấy thèm.

Vì cả buổi chiều chơi đùa vui vẻ với Tam Bảo, Sở Nam Phong trong lòng nghĩ rằng đây là cơ hội tốt, hắn tranh thủ có thể ở lại ăn bữa tối gì đó.

Mong đợi Bạch Tử Ngọc mời hắn, e là không dễ.

Chỉ có thể dựa vào sự "mặt dày" của mình thôi...

Sở Nam Phong không muốn thừa nhận điều này, rõ ràng gương mặt của hắn đủ để hấp dẫn Tam Bảo, tại sao lại không thể thu hút Bạch Tử Ngọc? Thẩm mỹ của hai mẹ con lại khác biệt đến thế sao?

Thôi bỏ đi, tóm lại là hắn không chủ động đề cập đến chuyện đi về, muốn xem thử Bạch Tử Ngọc sẽ phản ứng thế nào.

Người trong y quán càng lúc càng ít, gần như đến lúc đóng cửa.

Thường thì giờ này Trương bà tử đã vào chuẩn bị bữa tối, nhưng hôm nay bà đang bế hài tử, không tiện đi.

“Tử Ngọc!” Trương bà tử gọi một tiếng.

Tử Ngọc bước tới, Trương bà tử giao đứa trẻ cho nàng: "Ta phải vào chuẩn bị bữa tối.”

“Được, ngươi cứ đi.” Tử Ngọc nhận lấy hài tử, tiếp tục ngồi bên cạnh Sở Nam Phong.

Nàng thực sự không kiềm được sự tò mò, luôn cố lén nhìn Sở Nam Phong và Tam Bảo chơi đùa, rồi lại cố tỏ vẻ như không có gì.

Khi Mạnh Lâm Thanh khám xong cho bệnh nhân cuối cùng, thấy Sở Nam Phong vẫn đang ngồi đó ôm Tam Bảo, hoàn toàn không có ý định đi về.

Thế nào, chăm hài tử đến nghiện rồi sao?

Mạnh Lâm Thanh thầm nhủ, nàng thừa hiểu ý định mặt dày muốn ở lại của Sở Nam Phong, nhưng nàng sẽ không để hắn đạt được mục đích.

“Bạch đại phu, chúng ta đi trước nhé!”

“Ừ, ngày mai gặp lại.”

Nhiếp Minh Đạt và Chu Thừa An đến chào tạm biệt Mạnh Lâm Thanh, bệnh nhân của họ đã khám xong từ lâu, giờ dọn dẹp rồi chuẩn bị về nhà.

“Được, về cẩn thận.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Hai người vừa đi, nàng đã định xử lý Sở Nam Phong. Lúc này, trong y quán toàn là người nhà, nàng không cần phải che giấu lời nói.

“Hoàng thượng, y quán sắp đóng cửa rồi.” Nói xong, Mạnh Lâm Thanh không chút do dự, trực tiếp bế Tam Bảo từ trong lòng hắn ra.

Sở Nam Phong: “…”

Sở Nam Phong nhìn chằm chằm vào Bạch Tử Ngọc khi trong lòng hắn trở nên trống rỗng.

Mạnh Lâm Thanh cũng muốn lật bàn luôn, ánh mắt này là sao đây? Ai không biết còn tưởng nàng vừa cướp mất hài tử của Sở Nam Phong vậy, rốt cuộc đây là hài tử của ai?

Nàng không nói gì thêm, ra hiệu bằng mắt cho Tùy Phong: "Sớm đóng cửa đi.”

Nói xong lại quay sang nhìn Sở Nam Phong, không nói tiếng nào mà đuổi người.

Sở Nam Phong trơ mắt nhìn Bạch Tử Ngọc bế Tam Bảo đi vào trong sân, hắn muốn nói gì đó, nhưng lại thấy Nhất Nhất và Tử Ngọc cũng bế Đại Bảo và Nhị Bảo vào trong...

Thực sự hắn chính là người dư thừa ở đây, chẳng ai muốn quan tâm đến hắn.

Thôi vậy, hôm nay muốn ở lại ăn một bữa tối e là không được rồi.

Sở Nam Phong cũng không buồn phiền, dù sao việc hòa hợp với Tam Bảo cũng là một niềm vui bất ngờ, chuyến đi lần này không hề uổng phí.

Còn những chuyện khác, hắn không nên vội vàng, phải từ từ mà tính.

Tùy Phong cố tình đóng cửa hơi chậm một chút, chờ cho Sở Nam Phong đi hẳn.

Sở Nam Phong liếc nhìn bóng lưng của Bạch Tử Ngọc, cuối cùng vẫn rời khỏi y quán trước khi cửa đóng lại.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 264



Tùy Phong đóng cửa lại rồi cũng vào sân sau.

“Hắn đi rồi chứ?” Mạnh Lâm Thanh hỏi, ánh mắt liếc nhìn sau lưng Tùy Phong.

Người như Sở Nam Phong hành sự khó đoán, nếu hắn mặt dày đề nghị ở lại, e là Tùy Phong thực sự không biết làm sao để từ chối.

May thay, sau lưng Tùy Phong không có ai.

“Cũng có lề mề một chút, nhưng cuối cùng cũng đi rồi.” Tùy Phong trả lời.

“Vậy thì tốt.” Mạnh Lâm Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Trương bà tử nhanh chóng chuẩn bị bữa tối xong, liền gọi mọi người đến ăn.

“Đến ăn cơm nào, ăn cơm thôi!”

Mọi người vây quanh bàn ăn, lúc này ba đứa nhỏ cũng đã ngồi trên ghế dành riêng cho trẻ em, mỗi đứa trước mặt có một bát cháo.

Ghế trẻ em này là do Mạnh Lâm Thanh vẽ bản thiết kế rồi mang đến cho thợ mộc làm.

Trong không gian của hệ thống cũng có, nhưng cần điểm tích lũy để mua, theo nguyên tắc tiết kiệm, nàng đã tự làm ba chiếc ghế này.

Dù hơi xấu nhưng ý nghĩa vẫn vậy, ba đứa nhỏ dùng cũng rất tốt.

“Sao các người không ăn?” Mạnh Lâm Thanh vừa gắp một miếng rau xanh, định đưa vào miệng thì phát hiện mọi người đều đang nhìn mình.

Nhà họ không có quy định phải chờ Mạnh Lâm Thanh gắp đũa trước, bình thường chỉ cần mọi người ngồi đủ là bắt đầu ăn.

“Không đói à?” Mạnh Lâm Thanh vừa nhai rau xanh, vừa hỏi với giọng ngập ngừng.

Mọi người vẫn chưa động đũa, ai nấy đều nhìn nàng với ánh mắt cẩn trọng.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết sao?

Lúc này, Mạnh Lâm Thanh cũng trở nên nghiêm túc hơn, vội nuốt hết rau trong miệng, đặt đũa xuống lau miệng, hỏi một cách nghiêm túc: “Nhìn ta như vậy là sao? Có chuyện gì à?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai muốn là người mở lời đầu tiên.

Nhất Nhất vẫn ăn uống rất tự nhiên, nàng là người duy nhất ở đó vẫn đang tiếp tục ăn, nhưng bị không khí nghiêm trọng này ép buộc đành đặt đũa xuống theo mọi người.

Nói nhanh lên nào, nói xong rồi thì nàng còn ăn tiếp chứ!

“Ngươi nói đi.” Tử Ngọc huých vào cánh tay Tùy Phong, đẩy trách nhiệm sang cho hắn.

Tùy Phong mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giả vờ không biết.

Nhất Nhất thực sự không chịu nổi, cảm thấy quá tốn thời gian.

“Thôi được rồi, để ta nói!” Nàng lườm ba người kia một cái, rồi hất cằm về phía Đại Bảo và Nhị Bảo: "Này, chính là hai đứa đó.”

“Đại Bảo và Nhị Bảo tuy chưa lớn hẳn nhưng tướng mạo của chúng có vài nét giống Hoàng thượng, hôm nay chiều hai đứa còn ở ngay trước mắt Hoàng thượng lâu như vậy, người nghĩ xem liệu Hoàng thượng có nhìn ra điều gì không?” Nhất Nhất nói một hơi.

Ngay lập tức, trong lòng Mạnh Lâm Thanh như đánh một hồi trống.

Trương bà tử vội bổ sung: “Chiều nay khi Đại Bảo và Nhị Bảo đi qua đó, ta thấy Hoàng thượng có nhiều lần nhìn chằm chằm vào mặt chúng, cũng không biết là đang nghĩ gì…”

“Đúng là đã nhìn mấy lần.” Tử Ngọc xác nhận.

Mạnh Lâm Thanh vẫn luôn bỏ qua vấn đề này, nên chiều nay mới không ngăn cản ba đứa nhỏ ở lại y quán.

Tuy rằng Sở Nam Phong chỉ bế Tam Bảo, có vẻ cũng chỉ quan tâm đến Tam Bảo, nhưng vấn đề mà Trương bà tử và mọi người nói cũng thực sự không thể bỏ qua.

Mạnh Lâm Thanh vội vàng quan sát kỹ khuôn mặt của Đại Bảo và Nhị Bảo, rồi trong đầu so sánh với khuôn mặt của Sở Nam Phong.

Quả thật rất giống.

“Đúng là hơi giống thật.” Mạnh Lâm Thanh lẩm bẩm.

Nhất Nhất cũng không biết nói gì, Sở Nam Phong là cha ruột của mấy đứa trẻ, giống một chút thì có gì lạ chứ?

Nếu mà không giống thì vấn đề mới nghiêm trọng chứ!

"Đôi mắt của Đại Bảo rất giống Hoàng thượng." Trương bà tử thốt lên, bà đã cảm thấy bất an suốt cả buổi chiều chỉ vì điều này.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 265



Mạnh Lâm Thanh im lặng, lời Trương bà tử nói không sai chút nào.

Đôi mắt của Đại Bảo và của Sở Nam Phong gần như y hệt nhau, đây là khi đứa nhỏ còn nhỏ, nếu lớn hơn chút nữa có lẽ sẽ càng giống hơn.

"Nhị Bảo thì không giống về đôi mắt, nhưng nửa dưới gương mặt của nó, lại giống Hoàng thượng như đúc." Tử Ngọc cũng thêm vào.

Mạnh Lâm Thanh: "..."

Trương bà tử và Tử Ngọc không hề nói quá, Tùy Phong không nói một lời nhưng gật đầu tán thành.

Mạnh Lâm Thanh suy nghĩ về khuôn mặt của Sở Nam Phong, nàng phải thừa nhận rằng họ nói đúng, giống, giống không thể chối cãi.

Lúc không chú ý thì còn không sao, nhưng một khi đã để ý rồi, thì hoàn toàn không thể bỏ qua.

Vậy, Sở Nam Phong có nhận ra điều này không?

Mạnh Lâm Thanh nhớ lại hành vi của Sở Nam Phong chiều nay, cảm thấy sự chú ý của hắn phần lớn đều tập trung vào Tam Bảo, còn sự chú ý đối với Đại Bảo và Nhị Bảo rõ ràng ít hơn nhiều.

Chắc là chưa nhận ra.

Cũng có thể nàng chỉ đang tự an ủi mình, nhưng Mạnh Lâm Thanh nghĩ rằng với tính cách của Sở Nam Phong, nếu hắn nhận ra Đại Bảo và Nhị Bảo giống mình, thì không thể nào lại không có phản ứng gì.

Vậy nên nàng chắc chắn rằng ít nhất cho đến giờ phút này, Sở Nam Phong vẫn chưa phát hiện ra điều này.

"Thôi được rồi, các người cũng đừng nghĩ nhiều quá, không có vấn đề gì lớn đâu, cứ ăn cơm thôi." Mạnh Lâm Thanh bình thản nói.

Ngoại trừ Nhất Nhất nhanh chóng cầm đũa lên, những người còn lại đều nhìn nàng với vẻ khó tin, cảm giác rằng nàng đang quá bình thản?

"Không ăn thì nguội mất." Mạnh Lâm Thanh nhắc nhở, rồi hất cằm về phía Nhất Nhất: "Hoặc bị nàng ăn hết."

Người bị nhắc đến chẳng hề cảm thấy xấu hổ chút nào, Nhất Nhất lau miệng, rồi tỏ vẻ nịnh nọt với Trương bà tử.

"Trương bà tử, bà nấu cơm càng ngày càng ngon đấy!" Nói xong, Nhất Nhất lại tiếp tục vùi đầu vào ăn.

Mạnh Lâm Thanh bình thản như vậy là có lý do, không phải đơn giản vì nàng không biết lo nghĩ.

Gương đồng của thế giới này, nàng đã từng thấy, thậm chí trong phòng nàng cũng có một chiếc.

Gương đồng phản chiếu không rõ ràng, đôi khi nhìn vào mặt mình cũng cảm thấy như bị biến dạng. Vì vậy, nếu ai đó muốn dùng gương đồng để nhìn rõ diện mạo của mình, chắc chắn sẽ có sai lệch.

Gương đồng trong hoàng cung có cao cấp hơn gương của dân thường một chút, nhưng sự cao cấp này chỉ nằm ở phần trang trí. Về bản chất, nó vẫn chỉ là một chiếc gương đồng, độ rõ nét cũng không tốt hơn.

Nói ngắn gọn, theo Mạnh Lâm Thanh thì Sở Nam Phong có khi còn chưa rõ mặt mình trông như thế nào, thì làm sao hắn có thể nhận ra Đại Bảo và Nhị Bảo giống mình?

Vì vậy, vấn đề không lớn.

Tuy nhiên, lo lắng của những người khác cũng không phải là không có lý.

Đơn giản là, dù hôm nay chỉ có mỗi Sở Nam Phong đến y quán, và chỉ có hắn nhìn thấy Đại Bảo và Nhị Bảo, nhưng đó chỉ là kết quả nhìn từ bề ngoài.

Ai cũng biết Sở Nam Phong là hoàng đế, càng biết rõ rằng hoàng đế xuất hành không bao giờ chỉ có một mình.

Trong bóng tối có bao nhiêu đôi mắt đang dõi theo, ai mà biết được?

Dù cho chính hoàng đế lúc này chưa nhận ra điều gì, nhưng người bên cạnh hắn có thể nhận ra thì sao?

Lúc đó, chỉ cần một lời nhắc nhở, một hạt giống nghi ngờ sẽ được gieo xuống, đến lúc đó chắc chắn Sở Nam Phong sẽ muốn xác minh.

Một khi đã bước vào giai đoạn xác minh, thì chẳng phải là đang chờ đợi sự thật bị phơi bày sao?

"Thiếu gia, chúng ta... thật sự không cần nghĩ cách nào sao?" Trương bà tử lo lắng hỏi.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 266



Tử Ngọc đề xuất ý kiến của mình: "Hay là làm cho Đại Bảo và Nhị Bảo mỗi đứa một chiếc mặt nạ da người?"

Mạnh Lâm Thanh tay nghề giỏi như vậy, hơn nữa mặt nạ da người cũng không ảnh hưởng gì đến sự phát triển của bọn trẻ, đây không phải là một cách tồi.

Nhưng Mạnh Lâm Thanh không cần suy nghĩ mà từ chối ngay.

Làm mặt nạ da người với nàng không khó, nhưng nếu làm vậy vào lúc này thì chẳng phải lại giống như tự thú sao?

“Không kịp đâu.” Nhất Nhất đang vùi đầu ăn nói một câu, rồi tiếp tục ăn.

Mạnh Lâm Thanh giải thích với mọi người: “Hắn đã từng gặp Đại Bảo và Nhị Bảo rồi, nếu đột ngột thay đổi diện mạo của chúng, thì lại càng làm cho hắn chú ý hơn.”

Ba người im lặng, đúng vậy, họ đã bỏ lỡ cơ hội từ ban đầu.

“Vậy giờ chúng ta không thể làm gì được sao?” Tử Ngọc không cam lòng hỏi.

Mạnh Lâm Thanh gật đầu, có vẻ như đúng là vậy.

“Không sao đâu, các người không cần lo lắng, cứ làm những gì cần làm.” Mạnh Lâm Thanh an ủi mọi người.

Cho dù Sở Nam Phong thực sự nhận ra Đại Bảo và Nhị Bảo giống hắn, chỉ cần Mạnh Lâm Thanh cứ khăng khăng nói rằng đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên, thì hắn cũng không thể làm gì.

Tất nhiên, nếu hắn không phát hiện, cũng không ai lắm miệng nhắc nhở hắn, thì đó là tốt nhất.

Phía bên kia, Sở Nam Phong trở về cung.

Dù không thể ở lại ăn bữa tối, có chút tiếc nuối, nhưng tâm trạng của Sở Nam Phong vẫn rất tốt.

Thấy vậy, Trương Đức Thuận vội sai Ngự thiện phòng chuẩn bị nhiều món ngon mang đến, vì tâm trạng vui vẻ, Sở Nam Phong tối nay còn ăn thêm một chút.

Tối nằm trên long sàng, đầu óc Sở Nam Phong vẫn hồi tưởng lại cảm giác khi bế Tam Bảo.

Thơm thơm, mềm mại, lại đáng yêu, đôi mắt to tròn nhìn mình, khiến hắn chỉ muốn cho cô bé tất cả mọi thứ trên đời.

Nếu như hắn có thể có một nữ nhi ngoan ngoãn, đáng yêu như vậy thì tốt biết bao?

Sở Nam Phong không kiềm được mà bắt đầu tưởng tượng, có một tiểu tử mềm mịn trắng trẻo như Tam Bảo, đi đến đâu cũng được người ta yêu quý, tốt nhất là giống hệt như Tam Bảo.

Không đúng, hắn dù sao cũng là một đế vương, ít nhất phải có một người con trai để thừa kế ngôi vị, sau này còn bảo vệ nữ nhi của hắn.

Ừ, vậy vẫn cần có một người con trai.

Nghĩ vậy thì một trai một gái chẳng phải là hoàn hảo sao, còn có thể tạo thành chữ "Hảo" (tốt)!

Nhưng mà chuyện sinh hài tử, nói sao thì không phải cứ muốn là được, thế mà Bạch Tử Ngọc vị tiểu đại phu kia lại sinh được một lần những ba đứa…

Ánh mắt Sở Nam Phong đột nhiên sáng lên, hắn bật dậy từ trên giường.

Theo lý thuyết, nếu trong gia tộc có tiền lệ sinh đôi hoặc sinh ba, thì khả năng những thế hệ sau của gia tộc đó có thể sẽ xảy ra điều tương tự.

Vậy nếu Bạch Tử Ngọc và hắn ở bên nhau, sau đó họ sinh hài tử, chẳng phải cũng có thể ít nhất là sinh đôi sao?

Không tồi không tồi, Bạch Tử Ngọc đã đẹp, hắn cũng tuấn tú, dù thế nào thì cũng đẹp hơn người phu quân đã c.h.ế.t của nàng, vậy nên hài tử của họ sau này...

Sở Nam Phong bắt đầu chìm vào giấc mộng, nghĩ rằng với nhan sắc của hai người, sau này đứa trẻ sinh ra chắc chắn còn đẹp hơn nữa!

Không còn cách nào khác, vì cả hai đều rất đẹp mà.

Càng nghĩ càng thấy tuyệt, hắn thậm chí âm thầm lên kế hoạch trong đầu, nếu sinh nữ nhi sẽ đặt tên gì, nếu sinh nhi tử sẽ đặt tên gì, sau này phải chuẩn bị cho chúng những món đồ nhỏ gì...

Nghĩ một hồi, thật không có điểm dừng, Sở Nam Phong cảm thấy có rất nhiều điều cần phải cân nhắc.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 267



Nhưng hắn chẳng thấy phiền chút nào, những tưởng tượng của hắn đều tràn đầy mong đợi.

Cho đến khi hắn tưởng tượng ra cảnh con cái của mình và Bạch Tử Ngọc đã trưởng thành, rồi sau đó hắn giao lại mọi việc triều chính cho con trai, rồi hắn và vị tiểu đại phu kia sẽ cùng nhau đi khắp núi non ngắm cảnh...

Lý tưởng thì đẹp đẽ, nhưng thực tế lại tr*n tr**.

Sở Nam Phong trực tiếp quên mất rằng hắn còn chưa theo đuổi được Bạch Tử Ngọc.

Bát tự còn chưa so, thay vì mơ tưởng chi bằng đi ngủ rồi nằm mơ thì còn chân thật hơn, lại có nhiều cảm giác trải nghiệm hơn.

Do đã bận rộn hơn một tháng qua, phần lớn chính sự đều được Sở Nam Phong xử lý xong.

Các công việc hàng ngày mới phát sinh, hắn cũng giải quyết kịp thời.

Còn thời gian sau khi làm xong chính sự, hắn có thể làm gì nữa, tất nhiên là chuồn khỏi cung để đến Bình An y quán.

Sở Nam Phong mỗi lần rời cung, đều không đi theo "đường chính".

Hắn có mật đạo để đi, hơn nữa Trương Đức Thuận thì rất hiểu chuyện. Dù sao cũng theo Sở Nam Phong nhiều năm, khi nào cần vờ như không nghe không thấy, hắn đều biết rõ.

Thế nên, dưới sự "che giấu" của Trương Đức Thuận, việc Sở Nam Phong thường xuyên rời cung không ai hay biết.

Nhưng giấy không thể gói được lửa.

Trương Đức Thuận có thể ngăn người khác, nhưng hắn liệu có ngăn nổi Thái hậu không?

Có cho hắn mười cái gan, hắn cũng không dám.

Dù vậy, việc Thái hậu đích thân đến tìm Hoàng thượng cũng không phải là thường xuyên nên hắn không cần phải nói dối, chỉ cần nói thật rằng Hoàng thượng đã rời cung. Còn việc Hoàng thượng đi làm gì, chẳng lẽ một Tổng quản thái giám như hắn có quyền ý kiến?

“Lại không có mặt à?” Thái hậu hơi cau mày, lúc này trong lòng đã có sự nghi ngờ.

Chữ "lại" này, quả thật là rất sâu sắc.

Bởi vì đây là lần thứ hai Thái hậu đến điện của Hoàng thượng tìm mà không gặp người, bà muốn tìm con trai để nói về việc tuyển chọn phi tần.

Nhưng kết quả không gặp được, nên không thể nói chuyện.

Trương Đức Thuận dè dặt gật đầu, thành thật đáp: “Hoàng thượng đã rời cung.”

Vậy nên Thái hậu đành bỏ đi.

Sau khi rời đi, chân mày của Thái hậu vẫn chưa giãn ra.

Là một nữ nhân đã sống trong cung hơn nửa đời người, không thể không có sự nhạy bén này, bà cảm thấy có điều gì đó không đúng.

“Thu Thiền, ngươi nói xem, tại sao dạo này Hoàng thượng lại thường xuyên rời cung như vậy?” Thái hậu hỏi.

Việc bà tình cờ bắt gặp đã có đến hai lần, thì không cần nói cũng biết những lần không bắt gặp còn nhiều hơn.

Là Hoàng thượng, có thực sự cần thường xuyên rời cung như vậy không?

Câu trả lời là hiển nhiên.

“Thưa nương nương, việc của Hoàng thượng, thân phận nô tì không dám tùy tiện đoán xét.” Thu Thiền trả lời rất đúng mực.

Thực ra Thái hậu cũng không mong có được câu trả lời từ miệng nàng ta, suy nghĩ một lúc, Thái hậu nói: “Ngươi hãy bảo người điều tra xem chuyện này là thế nào, Hoàng thượng dạo này thường xuyên rời cung là để làm gì? Gặp ai, làm những gì, phải làm rõ tất cả.”

“Vâng, thưa nương nương.” Thu Thiền cúi đầu đáp.

Sở Nam Phong thường xuyên đến Bình An y quán, ban đầu còn làm bộ làm tịch lấy số, sau đó hắn không thèm lấy số nữa, tới nơi là ngồi ngay vị trí quen thuộc.

Cứ như chỗ không người.

Thậm chí đến chiều, hắn tính rằng bọn nhỏ chắc đã ngủ dậy, không thấy chúng ra chơi liền chủ động hỏi Bạch Tử Ngọc.

“Hôm nay Tam Bảo không ra đây sao? Nàng ở hậu viện à? Ta có thể vào hậu viện tìm nàng chơi không?” Sở Nam Phong hỏi mà không hề ngượng.

Mạnh Lâm Thanh: “...”

Chuyện gì thế này? Hắn lại nghiện chơi với một hài tử chưa biết nói à?
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 268



“Không được.” Mạnh Lâm Thanh lạnh lùng đáp.

Được rồi, không được thì không được.

Sở Nam Phong cũng không nói thêm để khỏi bị ghét, chỉ ngồi lại vị trí cũ, chăm chú nhìn Bạch Tử Ngọc khám bệnh cho người ta.

“Thế này là thế nào? Hắn... không phải là thường xuyên đến y quán đấy chứ?” Tử Ngọc không khỏi kinh ngạc.

“Giờ thì đúng là thường xuyên rồi.” Tùy Phong lặng lẽ đáp.

Khiến cả nhà ai cũng hoài nghi cuộc đời, làm hoàng đế mà có thể nhàn rỗi như vậy sao?

Còn việc có thể nhàn rỗi thật không, họ không dám chắc, nhưng đúng là Sở Nam Phong đến rất thường xuyên.

Dù hắn chẳng làm gì, sự hiện diện của hắn vẫn rất rõ ràng.

Sau khi về cung, Trương Đức Thuận báo cáo chuyện Thái hậu đến tìm.

“Hoàng thượng, Thái hậu nương nương đã đến hai lần, đều tình cờ trúng ngay lúc người không có ở cung.” Trương Đức Thuận trung thực báo cáo hai lần Thái hậu đến.

Lần đầu tiên, hắn đã báo qua rồi.

Sở Nam Phong biết rằng chuyện này sẽ bị phát hiện, hắn cũng không định giấu giếm, nếu không đã bảo Trương Đức Thuận nói dối trước.

“Không sao, ngươi cứ nói thật là được.” Sở Nam Phong không xem đó là chuyện quan trọng.

Dù sao Thái hậu cũng luôn nghĩ đến việc chọn phi cho hắn, thực ra để bà biết hắn đi y quán cũng không phải chuyện xấu, có thể nhân tiện mà nói về chuyện Bạch Tử Ngọc.

Có lời này của Hoàng thượng, Trương Đức Thuận cũng an tâm hơn nhiều.

Thu Thiền vốn đã phụ trách tìm kiếm những cô nương có ngoại hình giống với phế hậu, giờ có thêm nhiệm vụ làm rõ việc Hoàng thượng rời cung cũng không phải là việc gì phức tạp.

Người để làm việc này đương nhiên phải là tâm phúc của Thái hậu.

Sau nửa tháng điều tra, cuối cùng sự việc cũng đã có manh mối, Thu Thiền có thể trình bẩm với Thái hậu.

“Hoàng thượng mỗi lần rời cung đều đến Bình An y quán?” Thái hậu liền giật mình, truy hỏi: "Chẳng lẽ Hoàng thượng có vấn đề gì về sức khỏe sao?”

“Nương nương đừng lo lắng, không phải Hoàng thượng có bệnh. Theo điều tra của nô tì, mỗi lần Hoàng thượng đến đều chỉ ngồi lại ở y quán, đôi khi còn giúp vị đại phu Bạch kia trông trẻ.”

“Trông trẻ?”

Thái hậu không khỏi kinh ngạc, cảm giác thái dương của mình giật thình thịch.

Sở Nam Phong thường xuyên rời cung để trông con cho người khác?

Nghe sao cũng thấy thật kỳ quái.

Không đúng, Bình An y quán...

Thái hậu từng đến y quán đó một lần, khi đi cầu phúc còn xảy ra chuyện, Hoàng thượng bị thương.

Lúc đó bà đã không hiểu, rõ ràng có ngự y đi theo vậy mà Hoàng thượng lại không cho ngự y chữa trị vết thương, nhất quyết để một đại phu vô danh ra tay?

Chuyện này từ đầu đã không bình thường!

“Nương nương, vị Bạch đại phu kia cũng không phải là không có tiếng tăm, ở kinh thành danh tiếng của hắn không nhỏ.” Thu Thiền nhắc nhở.

Thái hậu biết vụ dịch bệnh, Bạch Tử Ngọc đã đóng góp không ít công sức, nhưng sự việc dịch bệnh xảy ra trước vụ ám sát.

“Vậy cũng không đúng... Ngươi nói kỹ hơn đi, còn việc Hoàng thượng trông trẻ, đây là chuyện gì? Thật quá hoang đường!” Nếu không phải đã tu luyện nhiều năm, Thái hậu không kiềm được đã muốn chửi người.

“Theo người điều tra báo lại, Hoàng thượng dường như rất thích nữ nhi của vị đại phu đó, thường xuyên bế nàng chơi, còn với hai nhi tử của đại phu thì Hoàng thượng có vẻ không thích lắm, không bế bọn chúng.” Thu Thiền thành thật bẩm báo.

Điều này hoàn toàn khác xa so với con người thường ngày của Sở Nam Phong.

Nếu không phải tin vào năng lực của tâm phúc, Thái hậu chắc đã nghĩ họ đang lừa mình.

Bởi vì Sở Nam Phong mà họ mô tả hoàn toàn không giống với nhi tử của bà chút nào!

“Bạch Tử Ngọc, Bạch Tử Ngọc...” Thái hậu lẩm bẩm tên của vị tiểu đại phu, đột nhiên trong đầu bà nảy ra một suy đoán không thể tin nổi.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 269



Ngay sau đó, càng nghĩ bà càng thấy suy đoán đó có khả năng là thật, sắc mặt bà liền thay đổi.

“Nương nương, người làm sao vậy?” Thu Thiền lo lắng hỏi, thấy sắc mặt của Thái hậu trở nên khó coi, nàng hỏi tiếp: "Có cần mời thái y không?”

Thái y có thể chữa bệnh trong cơ thể, nhưng đây là tâm bệnh, làm sao mà chữa được đây?

"Thu Thiền, ngươi nói xem... liệu có phải Hoàng thượng không thực sự thích phế hậu?" Thái hậu hỏi.

Thu Thiền không biết phải trả lời thế nào.

"Có khi nào, thực ra, hắn thích nam nhân không?"

"Nương nương!" Thu Thiền giật mình, quỳ sụp xuống.

Dù là người đã ở bên Thái hậu nhiều năm được coi như tâm phúc.

Nghe bí mật hoàng gia như vậy, Thu Thiền vẫn lo lắng cho mạng sống của mình.

Sở Nam Phong thích nam nhân hay nữ nhân, điều này chẳng liên quan gì đến những người hầu hạ trong cung. Họ chỉ mong được yên ổn mà sống đến ngày được rời cung.

"Nô tì không dám phỏng đoán bừa bãi!" Thu Thiền vội vàng dập đầu.

"Thôi được rồi, đứng lên đi." Thái hậu nói.

Bà biết rằng câu nói vừa rồi của mình nhất định đã khiến Thu Thiền sợ hãi, ngay cả chính bà cũng bị ý nghĩ đó làm cho kinh ngạc.

Nhưng suy nghĩ kỹ về toàn bộ sự việc, khả năng này không phải là không có.

Từ khi phế hậu vào cung, thái độ của Hoàng thượng với nàng ta đã vô cùng lạnh nhạt, nói rằng hắn vẫn còn tình cảm sâu đậm với phế hậu, chính Thái hậu cũng nghi ngờ điều đó.

Có lẽ khi đó bà đã rối loạn tâm trí nên mới có những suy nghĩ sai lầm như vậy.

Nếu thực sự Hoàng thượng thích nam nhân, thì toàn bộ sự việc lại trở nên hợp lý hơn nhiều.

"Không cần tìm nữa." Thái hậu như đã đưa ra quyết định.

"Dạ?" Thu Thiền vừa đứng lên có chút ngạc nhiên, chưa hiểu ý của câu "không cần tìm nữa" nghĩa là gì.

"Không cần tìm những cô nương giống phế hậu nữa, những người đã tìm được cũng trả lại đi." Thái hậu nói.

"Vâng, nương nương, nô tì đã hiểu." Thu Thiền đáp.

Thái hậu thầm nghĩ, bà cần phải làm cho sở thích của nhi tử thay đổi, bà phải sửa lại sở thích của hắn.

Dù thế nào thì Sở Nam Phong cũng là Hoàng thượng, còn có ngai vàng cần người kế thừa.

Dù thế nào, vấn đề người kế thừa cũng phải được giải quyết.

Bà cũng phải có cháu chứ? Ít nhất phải có một đứa cháu trai. Dù Sở Nam Phong thích nam nhân hay nữ nhân, hắn cũng phải có cho bà một đứa cháu trai.

Cho dù Sở Nam Phong có dồn hết tâm trí vào nam nhân, cũng chẳng sao cả, nhưng điều kiện là phải có một người kế vị trước đã.

Nhưng dù sao cũng là nhi tử của mình, Thái hậu rất hiểu Sở Nam Phong, biết rõ những thủ đoạn của hắn.

Nếu bà quyết định làm điều gì đó với vị tiểu đại phu kia, e rằng sẽ làm tổn thương tình mẫu tử, kết quả khi đó sẽ là mất nhiều hơn được, nên bà tuyệt đối không làm như vậy.

Để giải quyết vấn đề người kế vị, bà cần phải ra tay từ chính Sở Nam Phong. Bà tin rằng nhi tử mình vẫn có thể phân biệt được điều gì quan trọng hơn.

Vì vậy, Thái hậu sẽ không làm loạn, không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Hôm đó, nghĩ rằng đã đến lúc, Thái hậu lại tới điện của Sở Nam Phong.

"Hoàng thượng có ở trong không?" Gặp Trương Đức Thuận, Thái hậu hỏi.

Trương Đức Thuận hiểu ngay, có vẻ Thái hậu đã hiểu rõ mọi việc, lần này tới chắc chắn là muốn nói chuyện rõ ràng với Hoàng thượng.

"Thưa nương nương, Hoàng thượng có trong điện." Trương Đức Thuận dẫn Thái hậu vào trong.

Gặp được Sở Nam Phong, tất cả những người không liên quan đều bị đuổi ra ngoài.

Sở Nam Phong lập tức hiểu rằng Thái hậu không thể nhịn thêm nữa.

"Thưa mẫu hậu, có phải người có điều gì muốn nói với nhi thần không?" Sở Nam Phong thăm dò, đồng thời nghĩ trong lòng cách đối phó với bà.
 
Back
Top Bottom