Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 250



"Đừng khóc nữa, ngoan nào, không được khóc..." Mạnh Lâm Thanh vội đứng dậy, ôm Đại Bảo đi vòng quanh sân, vừa đi vừa dỗ dành.

Phải rời khỏi cái bàn này trước, nhìn thấy thì không thể nào yên được.

Nhị Bảo và Tam Bảo cũng đang khóc, một mình Mạnh Lâm Thanh không lo hết được, Trương bà tử liền đặt đũa xuống, đi dỗ Nhị Bảo trước.

Tam Bảo thì sao?

"Ngươi đi đi!" Nhất Nhất dùng cùi chỏ thúc vào Tử Ngọc, lúc này nàng bận quá, không thể rời tay.

"Sao ngươi không đi?" Tử Ngọc hỏi lại, nàng cũng không rảnh.

Nhất Nhất lập tức im bặt, giả vờ ngơ ngác rồi tiếp tục ăn.

Thế là Tử Ngọc dùng cùi chỏ thúc vào Tùy Phong, giao nhiệm vụ dỗ Tam Bảo cho hắn, nói với vẻ chính nghĩa: "Ngươi nỡ lòng nhìn Tam Bảo cứ khóc mãi thế sao?"

Tùy Phong: "..."

Thực ra hắn cũng không thể nhẫn tâm nhìn vậy được.

Bất đắc dĩ, Tùy Phong liền ôm Tam Bảo lên dỗ, đi theo bước chân của Mạnh Lâm Thanh và Trương bà tử.

Cũng may là Mạnh Lâm Thanh hiểu cho họ: "Hai người cứ đặt bọn trẻ vào phòng ta, ta một mình dỗ được rồi, hai người cứ ăn tiếp đi."

"Thiếu gia, để ta ở lại với người." Trương bà tử xung phong, bảo Tùy Phong quay lại ăn.

Tùy Phong cũng không khách sáo, dù sao hắn cũng biết thiếu gia là nữ nhân, hắn là nam nhân ở trong phòng thiếu gia không hợp lý, đặt Tam Bảo lên giường rồi rời đi.

"Không sao đâu." Mạnh Lâm Thanh trấn an Trương bà tử: "Ta có thể tự lo được, bình thường bà cũng không có dịp ăn một bữa yên ổn, ở đây có mình ta là được rồi."

"Thôi được." Trương bà tử ngập ngừng rồi đồng ý.

Sinh nhật của ba đứa nhỏ cuối cùng trở thành buổi tiệc mỹ thực của người lớn.

Ba đứa nhỏ chẳng hưởng được gì, ngược lại người lớn được ăn uống no nê.

Bên phía Bạch Y Nhu đã phái người mang lễ vật mừng sinh nhật đến, nhưng do thân phận chính thức hạn chế, bà không tiện tới thăm thường xuyên, chỉ có thể âm thầm nhớ nhung và chúc phúc cho cháu ngoại của mình từ tướng phủ.

"Nào, đây là quà mà bà ngoại tặng các ngươi, thích không?" Mạnh Lâm Thanh vừa nói vừa đeo ba chiếc vòng nhỏ giống hệt nhau lên cổ tay mũm mĩm của chúng.

Trên vòng còn gắn chuông nhỏ, rung lên sẽ phát ra âm thanh, ngay lập tức thu hút sự chú ý của ba đứa nhỏ.

"Khì khì!"

"Í í!"

"Cha cha!"

Ba đứa nhỏ cùng nhau lắc lắc tay nhỏ, vui vẻ chơi đùa cùng cha.

Thời gian cứ thế trôi đi, mọi thứ ở Bình An Y Quán đều vô cùng yên ả.

Mạnh Lâm Thanh cảm thấy Sở Nam Phong chắc đã rời khỏi cuộc sống của nàng rồi, từ nay về sau nàng cứ như vậy tiếp tục chữa bệnh, rồi chăm sóc ba đứa nhóc lớn lên là được.

Càng cảm thấy an toàn, càng dễ buông lỏng cảnh giác, rồi một số chuyện bất ngờ sẽ xảy ra vào lúc này.

Lúc này đã hơn một tháng trôi qua, Mạnh Lâm Thanh đang khám bệnh cho một bệnh nhân khác, thì bỗng nghe thấy một giọng nói xa lạ mà quen thuộc vang lên.

"Giúp ta đăng ký khám của Bạch Tử Ngọc." Nam nhân nói.

Tử Ngọc không biết rằng thân phận nữ nhân của thiếu gia đã bị lộ, nàng chỉ nghĩ rằng hoàng đế bận trăm công nghìn việc, không thể luôn tới y quán của họ tìm rắc rối.

Giờ đến đây, có lẽ chỉ vì rảnh rỗi thôi.

"Đăng ký rồi, đợi thêm hai người nữa là đến lượt." Tử Ngọc nói với giọng bình thường như với các bệnh nhân khác.

Sở Nam Phong cũng không vội, từ từ đi đến chỗ chờ an nhiên ngồi đó đợi, hoàn toàn không có gì đặc biệt.

Mạnh Lâm Thanh đã nghe thấy giọng của hắn, trong lòng lo lắng không yên.

Sở Nam Phong sao lại xuất hiện nữa?

Vốn dĩ nàng nghĩ rằng, chuyện giữa hai người đã kết thúc tại đây.

Nhưng bây giờ có vẻ do nàng đã nghĩ quá nhiều, nàng tự mình cho rằng sẽ không còn liên quan đến nhau nữa.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 251



Nhưng sau một tháng trôi qua, Sở Nam Phong lại xuất hiện, điều này có ý nghĩa gì đây?

Hắn hối hận rồi sao?

Không đúng, nếu hối hận và muốn trừng phạt nàng thì sẽ không chỉ đến một mình. Cho dù hắn có giấu người theo sau, ít nhất thì bề ngoài cũng không thể chỉ có một mình như vậy.

Nếu không phải là hối hận, thì sự xuất hiện này có ý nghĩa gì?

Chẳng lẽ thật sự đến để khám bệnh sao? Trong hoàng cung có biết bao thái y, chẳng lẽ không đủ để hắn sai khiến, phải tìm đến nàng chữa bệnh?

Mang theo vài phần phỏng đoán, Mạnh Lâm Thanh chậm rãi xử lý xong những bệnh nhân trước.

Thực ra nàng cố tình làm vậy để có thêm thời gian suy nghĩ, nhưng nhanh chóng nhận ra, nàng hoàn toàn không đoán nổi ý nghĩ của nam nhân này.

Nghĩ nữa cũng vô ích.

Thà trực tiếp hỏi, cứ lấy thái độ “binh đến tướng chặn, nước đến đất đắp” mà ứng phó.

Sau khi bệnh nhân trước rời đi, Sở Nam Phong chủ động ngồi xuống trước mặt Mạnh Lâm Thanh.

“Bạch đại phu, ta muốn chữa bệnh kín của mình.” Sở Nam Phong đi thẳng vào vấn đề, lại nói một cách rất mập mờ.

Bệnh kín… Mạnh Lâm Thanh ngạc nhiên, khóe miệng không ngừng giật giật.

Bệnh kín gì chứ? Người này căn bản là không có bệnh gì cả, nàng đã kiểm tra mấy lần rồi, xác nhận rõ ràng là không có vấn đề gì. Vậy lần này thật sự chỉ là đến để “chơi” với nàng thôi sao?

Cái người gì vậy? Trong lòng Mạnh Lâm Thanh lại bắt đầu chửi rủa.

Bề ngoài, nàng vẫn giữ dáng vẻ ôn hòa như gió xuân của Bạch đại phu.

“Ngươi không có bệnh, chỉ là có sở thích nam phong thôi, đó là một loại xu hướng, không phải là bệnh.” Mạnh Lâm Thanh giải thích.

Sở Nam Phong đã từng thử nghiệm ở thanh lâu, chuyện này hắn chưa nói với ai, ngoài những thị vệ ẩn nấp khi đó, chắc không ai biết.

Bây giờ, Sở Nam Phong cũng không định giấu giếm nữa.

Một tháng qua, hắn đã xử lý rất nhiều việc, đồng thời cũng suy nghĩ rõ ràng về nhiều điều.

“Bạch đại phu, ta không phải là có sở thích nam phong.” Biểu cảm và giọng điệu của Sở Nam Phong nghiêm túc như đang đọc sách, tiếp tục nói: "Ta chỉ thích Bạch đại phu thôi.”

Mạnh Lâm Thanh: “…”

Cái gì cơ?

Người này có đang nói tiếng người không, sao nàng nghe không hiểu chút nào, hắn phát điên rồi à?

“Ý... là sao?” Mạnh Lâm Thanh giật giật khóe miệng, trong lòng thậm chí đã âm thầm cầu nguyện, mong rằng Sở Nam Phong có thể bình thường một chút, đừng nói ra những lời kinh người nữa.

Đùa giỡn bằng lời nói cũng không phải là hành vi đứng đắn gì, phải không?

Đừng tưởng mình là hoàng đế thì có thể làm gì cũng được, hãy làm người đi!

Sở Nam Phong tiếp tục nghiêm túc giải thích: "Ta không phải nói bừa đâu, chuyện này ta đã kiểm chứng rồi, bất kể là nam hay nữ, đối với người khác ta đều không có phản ứng.”

Một tiếng sấm rền giáng mạnh xuống đầu Mạnh Lâm Thanh, đầu nàng còn chưa kịp xoay chuyển, Sở Nam Phong đã tiếp tục nói.

“Nhưng đối với Bạch đại phu thì được, mà không chỉ một lần, là hai lần, Bạch đại phu chắc không quên chứ?”

Mạnh Lâm Thanh: “…”

Hắn điên rồi à? Hắn thật sự điên rồi chứ gì?

Mạnh Lâm Thanh cảm thấy cả người mình không ổn, lúc này ngay cả vẻ ôn hòa bên ngoài cũng khó mà giữ được, nàng trở nên lạnh lùng.

“Chuyện này chẳng buồn cười chút nào. Nếu ngươi không có bệnh, thì hãy rời đi, đừng chiếm thời gian của các bệnh nhân khác.” Mạnh Lâm Thanh nói với giọng công việc.

Đối diện với Sở Nam Phong, nàng vốn dĩ chẳng có thái độ gì tốt đẹp được.

Sở Nam Phong cũng không tức giận, nghe vậy liền đứng lên lùi lại vài bước, quay trở lại vị trí chờ và ngồi xuống, thoải mái như thể đang ở nhà mình.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 252



“Không làm phiền Bạch đại phu, cứ tiếp tục khám bệnh cho người khác đi.”

Vẻ nhàn nhã của hắn làm như nơi này không phải là Bình An Y Quán, mà là nhà riêng của hắn.

Mạnh Lâm Thanh nhận ra người này quả thật rất “nghe lời”, không làm phiền nàng nữa, nhưng cũng không có ý định rời đi.

“Ngươi không đi sao?” Mạnh Lâm Thanh không định để mọi chuyện diễn ra như vậy, cố ý nói thẳng ra.

Trong lòng nàng nghĩ rằng hoàng đế đường đường chắc chắn phải có chút thể diện chứ, nàng là chủ của Bình An Y Quán, đã mở miệng đuổi người rồi thì người biết điều sẽ biết nên làm gì.

Nhưng Sở Nam Phong là ai, hắn có phải là người bình thường không?

Đã xuất hiện lại sau một tháng, chắc chắn trong lòng hắn đã chuẩn bị cho đủ loại tình huống và nghĩ ra cách đối phó.

Muốn có được người đẹp, điều đầu tiên là không thể da mặt quá mỏng.

“Không đi, Bạch đại phu cứ làm việc của mình đi.” Sở Nam Phong nói một cách thản nhiên.

Mạnh Lâm Thanh: “…”

Quả nhiên là đến để phát điên!

Dù giận thế nào, Mạnh Lâm Thanh cũng không thể thật sự bảo Tùy Phong đuổi người ra ngoài.

Được, vậy thì xem ai chịu đựng giỏi hơn!

“Người tiếp theo.” Mạnh Lâm Thanh gọi, quyết định không để ý đến hắn nữa.

Bệnh nhân phía sau nghe thấy liền bước lên ngồi xuống, có chút bối rối liếc nhìn Sở Nam Phong, trong giây lát không biết bệnh nhân trước là đã khám xong hay chưa.

Nhưng Mạnh Lâm Thanh không quan tâm, lập tức bắt mạch cho bệnh nhân.

Đừng nói bệnh nhân này bối rối, ngay từ lúc Sở Nam Phong bước tới ngồi xuống, Tùy Phong và Tử Ngọc lén lút quan sát cũng đều mờ mịt.

“Chuyện gì vậy?” Tùy Phong nhỏ giọng hỏi.

“Không biết.” Tử Ngọc nhún vai, tỏ vẻ vô tội: "Hắn đăng ký khám của thiếu gia, vừa rồi trông có vẻ đã khám xong nhưng hắn không đi, vẫn ngồi đó...”

Lời chưa nói hết là cảm giác như hoàng đế đang giở trò.

“Đến gây sự à?” Tùy Phong cau mày.

“Khó nói, hắn cũng không làm loạn, nhưng lại không đi, tặc tặc...”

Cả hai người, Tùy Phong và Tử Ngọc đơn giản quyết định đứng xem, thỉnh thoảng ánh mắt lại quét qua phía Mạnh Lâm Thanh và Sở Nam Phong.

Nếu có chuyện gì bất ngờ, bọn họ phải lập tức lao tới bảo vệ thiếu gia, dù sao thiếu gia tay chân yếu đuối, đối đầu với Sở Nam Phong, chắc chắn sẽ thiệt thòi!

“Cứ yên tĩnh quan sát.” Tùy Phong nói bốn chữ.

Tử Ngọc hoàn toàn đồng tình.

Ở bên này, Mạnh Lâm Thanh đã khám xong cho bệnh nhân tiếp theo, viết đơn thuốc và đưa cho người đó, bảo họ đến chỗ Tùy Phong lấy thuốc.

“Đa tạ Bạch đại phu.” Bệnh nhân cảm kích, cúi đầu cảm ơn rồi rời đi.

Mạnh Lâm Thanh tuy không nhìn sang, nhưng vẫn có thể cảm nhận rất rõ ràng, từ nãy giờ Sở Nam Phong vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía nàng.

Chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng.

Mặc dù Sở Nam Phong đã biết nàng là nữ nhân, nhưng trong cuộc trò chuyện vừa rồi hắn không nói thẳng ra. Bây giờ nàng vẫn có chiếc mặt nạ da người che chắn, giúp nàng không đến mức quá khó xử.

Người này rốt cuộc muốn làm gì?

Chẳng lẽ hắn muốn dùng chiêu quấn quít để quấn lấy nàng sao?

Mạnh Lâm Thanh một lần nữa nghĩ rằng Sở Nam Phong đã điên rồi, có lẽ nàng thực sự nên kê cho hắn vài thang thuốc chữa bệnh mất trí!

Bệnh nhân nối tiếp bệnh nhân, Mạnh Lâm Thanh vừa khám bệnh vừa phải chịu đựng ánh mắt nhìn như soi xét của Sở Nam Phong, thật sự không chịu nổi.

Nửa chừng, nhân lúc bệnh nhân tiếp theo đang thay đổi, nàng không kìm được quay sang nhìn hắn.

“Ngươi ở đây rốt cuộc muốn làm gì?”

Mạnh Lâm Thanh hỏi, nghĩ rằng thà giải quyết một lần cho xong, còn hơn là cứ bị giày vò như hiện tại, không chút khách khí: "Ngươi nhàn quá à?”
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 253



“Nhà ngươi không phải còn rất nhiều việc cần xử lý sao, còn ở ngoài này lâu như vậy?” Mạnh Lâm Thanh nhướng mày, không nói rõ thân phận của Sở Nam Phong.

Câu này dễ hiểu, Sở Nam Phong cũng không giả vờ, mà cũng chẳng để bụng lời lẽ không khách sáo của Bạch Tử Ngọc.

Hắn như không hiểu thái độ không kiên nhẫn trong giọng nói của nàng, vẫn kiên trì giải thích.

“Tháng vừa rồi ta đã xử lý xong rất nhiều việc, nên thời gian sắp tới ta sẽ rất rảnh rỗi, có thể đến y quán để xem xét bệnh kín của mình.” Sở Nam Phong nói.

Mạnh Lâm Thanh ngay lập tức nổi da gà.

Tháng vừa rồi...

Thời gian sắp tới rất rảnh rỗi...

Đến y quán để xem xét...

Mỗi câu, mỗi từ đều làm Mạnh Lâm Thanh cảm nhận sâu sắc thế nào là "có ý đồ riêng".

Nàng không kìm được suy nghĩ rằng, có lẽ Sở Nam Phong cố tình nén nỗi bực tức, xử lý hết tất cả công việc trong tháng vừa qua để có thể dư dả thời gian tới y quán và cố tình làm khó nàng!

Ý đồ thật nham hiểm, quá nham hiểm!

Điều này thật sự còn khiến nàng khó chịu hơn việc hắn trực tiếp trừng phạt nàng.

Khiến người khác khó chịu, quả nhiên Sở Nam Phong rất có "tài năng".

Trong lúc Mạnh Lâm Thanh đang suy nghĩ cách dùng lời lẽ để phản kích, một tiếng "Cha cha" nhỏ nhắn vang lên.

“Cha cha!”

Mạnh Lâm Thanh quay lại nhìn theo tiếng gọi, thấy Tam Bảo đang chập chững đi về phía nàng, Trương bà tử đi bên cạnh cẩn thận dìu tiểu gia hỏa, sợ nàng ngã.

Biểu cảm vốn hơi nghiêm túc của nàng, lập tức trở nên ấm áp như gió xuân tháng ba.

Tam Bảo mới học đi, một là bước đi không vững, tốt nhất là phải có người ở bên cạnh bảo vệ, hai là nàng không đi được lâu.

Thường ngày hay ở sau sân, bây giờ có thể "tung tăng", đứa nhỏ nào lại chịu ngồi yên.

Thế nên dạo này, ba đứa nhóc thỉnh thoảng lại chạy ra phía trước y quán chơi khi Mạnh Lâm Thanh khám bệnh.

Một mình Trương bà tử không giữ nổi ba đứa nhỏ hiếu động, mấy lần để chúng được như ý, nên Mạnh Lâm Thanh cũng để chúng thoải mái.

“Tam Bảo, đừng làm phiền cha khám bệnh.” Trương bà tử nhắc nhở, vì thấy còn khá nhiều bệnh nhân.

Y quán thú vị hơn sân sau nhiều, ít nhất ở đây có rất đông người, Tam Bảo nhìn quanh đầy tò mò.

Vui quá đi mất!

Cùng lúc đó, Sở Nam Phong cũng để ý đến sự xuất hiện của Tam Bảo.

Mắt hắn sáng lên, biết cô nhóc là con của Bạch Tử Ngọc, không ngờ thấy nàng mặc chiếc váy nhỏ màu đỏ trông như một con búp bê phúc lộc, đáng yêu không thể tả.

Giống như nương của nàng, rất dễ thương.

Sở Nam Phong không thể rời mắt khỏi, thực sự hắn rất muốn ôm thử cục bông nhỏ này, chắc chắn sẽ mềm mại, thơm tho và rất dễ ôm, nhưng... với thái độ của Bạch Tử Ngọc với hắn, có lẽ nàng sẽ không đồng ý để hắn ôm hài tử của nàng.

Mối quan hệ giữa họ chưa đến mức đó, hắn không dám quá mức liều lĩnh.

Thế là Sở Nam Phong cứ ngồi đó, bất động nhìn.

“Không sao đâu, lại đây, để cha bế con nào.” Mạnh Lâm Thanh đi đến, bế Tam Bảo lên, dỗ dành cô nhóc trong lòng.

“Cha cha!” Tam Bảo nói với giọng ngọng nghịu, cười hớn hở với cha.

Cô nhóc đã lớn hơn nhiều, trông càng ngày càng đáng yêu.

“Ngoan lắm.” Mạnh Lâm Thanh cúi đầu, hôn một cái thật mạnh lên má nữ nhi.

Nhìn cảnh tượng tương tác giữa nương và nữ nhi, nhất là khi nghe thấy hai từ “cha cha”, chân mày Sở Nam Phong giật liên hồi.

Xem ra việc giấu giới tính đã làm rất tốt, thậm chí đã thành thói quen hàng ngày, ngay cả mấy đứa nhỏ cũng phải gọi là "cha", không biết sau này có dễ dàng đổi gọi thành "nương" được không...

Khoan đã, hình như hắn đang lo xa quá rồi.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 254



“Đáng lẽ giờ này phải ngủ trưa, nhưng con bé quá hiếu động, không chịu ngủ chút nào.” Trương bà tử giải thích.

“Đại Bảo và Nhị Bảo đã ngủ rồi, ta nghĩ con bé không ngủ thì không thể để làm ồn hai ca ca, nên dắt con bé ra ngoài sân đi dạo, đi mệt thì chắc sẽ muốn ngủ.”

“Kết quả là vừa ra ngoài, nó đã nhất quyết đòi tìm ngươi, ta lại sợ nó khóc to lên.”

Trương bà tử quá hiểu tính nết của cô nhóc, nếu không đáp ứng yêu cầu của nàng, thế nào cũng sẽ gào lên.

Khóc mà như trời long đất lở, không thua gì người lớn.

Mạnh Lâm Thanh cũng hiểu tính của nữ nhi mình, dù sao mấy hôm nay cô bé cũng đã ra phía trước y quán chơi rồi, nên không có gì đáng lo.

Chỉ là hôm nay Sở Nam Phong cũng ở đây...

Cũng không sao.

Dù gì Sở Nam Phong cũng biết nàng là nữ nhân, chắc chắn cũng biết chuyện ba đứa nhỏ, biết đâu để hắn nhìn thấy cảnh “mẫu tử hòa thuận” thế này, hắn lại cảm thấy ngứa mắt mà sớm rời đi?

Mạnh Lâm Thanh suy nghĩ rất tốt, quyết định thử một lần, đúng lúc nữ nhi cũng rất thích bám lấy nàng.

“Trương bà tử, ngươi cứ vào trong đi, trông Đại Bảo và Nhị Bảo.” Mạnh Lâm Thanh nói, lo lắng bọn nhỏ ngủ không ngoan, lỡ rơi từ trên giường xuống thì không được: "Nàng để ta trông, còn có Tùy Phong và Tử Ngọc ở đây có thể giúp.”

“Được rồi, ta đi ngay.” Trương bà tử vội đi trông Đại Bảo và Nhị Bảo.

“Con ngoan, không được làm phiền cha khám bệnh.” Mạnh Lâm Thanh dặn dò, cũng không quan tâm đến việc cô bé có hiểu hay không.

Bế Tam Bảo ngồi lên đùi, Mạnh Lâm Thanh tiếp tục bắt mạch, viết đơn thuốc cho bệnh nhân.

Trong lúc nàng viết, Tam Bảo bị kẹp giữa cha và bàn, tầm nhìn bị che khuất, không nhìn được xung quanh nên đưa tay nhỏ ra “phá phách”.

Cô bé lúc thì sờ giấy, lúc thì sờ cây bút, thích thú vô cùng.

“Không được.” Mạnh Lâm Thanh cầm bút tránh ra xa, không để Tam Bảo chạm vào.

“Í í!” Tam Bảo bĩu môi, quyết tâm giành lấy, nhưng tay lại quá ngắn.

Vì Tam Bảo trông quá đáng yêu, nên bệnh nhân nhìn thấy cũng không khỏi mềm lòng, nói chuyện với cô bé một cách nhẹ nhàng, Tam Bảo cũng cười khúc khích nhìn người ta.

Việc này không gây ảnh hưởng gì nhiều đến bệnh nhân, nhưng đối với Mạnh Lâm Thanh thì không ít.

Cô nhóc quá nghịch ngợm.

Viết xong đơn thuốc, Mạnh Lâm Thanh đưa cho bệnh nhân: "Qua bên kia lấy thuốc là được.”

Lúc này tầm nhìn của Tam Bảo mới trở nên rộng rãi, không còn bị kẹp giữa cha và bàn nữa, cô bé vẫn tò mò nhìn xung quanh, đôi mắt sáng rực.

Giống như đang đi tuần tra vậy, nhìn một chút bên này, lại nhìn một chút bên kia.

Nhưng không có gì có thể thu hút cô bé lâu dài, lúc nào cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt đi nơi khác.

Cho đến khi Tam Bảo nhìn thấy Sở Nam Phong.

“Khì khì.” Tam Bảo chủ động cười với Sở Nam Phong.

Sở Nam Phong cảm thấy bất ngờ, lập tức cảm mến Tam Bảo nhiều hơn, cảm thấy cô nhóc này càng nhìn càng dễ thương.

Nếu cô bé không phải là con của Bạch Tử Ngọc và người chồng đã mất, có lẽ Sở Nam Phong sẽ càng thích hơn.

Tuy nhiên có một người cha đã c.h.ế.t cũng không phải vấn đề lớn, dù sao cô nhóc vẫn còn nhỏ, nếu sau này theo hắn lớn lên, thì cũng không khác gì là con ruột của hắn.

Sở Nam Phong đã nghĩ xa đến vậy.

May mắn là Mạnh Lâm Thanh không biết trong đầu Sở Nam Phong đang nghĩ gì, nếu không nhất định nàng sẽ lập tức giấu Tam Bảo đi.

“Khì khì!” Tam Bảo lại cười với Sở Nam Phong.

Cô bé là tiểu nhan khống, chỉ thích những người có gương mặt đẹp, người bình thường cô bé chỉ nhìn một lần rồi quay đi ngay, đừng nói đến việc chủ động cười với người ta.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 255



Người này thật sự rất đẹp, Tam Bảo nghiêng đầu, ánh mắt dường như bị dán vào người Sở Nam Phong.

Mặc dù có chút xa lạ.

Bởi mỗi ngày đều thấy cha, Trương bà tử, Tùy Phong, Tử Ngọc và Nhất Nhất, nên dù Tam Bảo chưa biết nói nhưng vẫn nhớ được gương mặt của họ.

Nhưng người này trông rất đẹp lại vô cùng xa lạ, khiến Tam Bảo phải chăm chú nhìn.

Vừa nhìn vừa cười, còn vừa cắn tay mình, trông cực kỳ đáng yêu.

Trái tim của Sở Nam Phong lập tức tan chảy.

Hắn càng thêm bồn chồn muốn hành động, thấy Tam Bảo của Bạch Tử Ngọc thực sự quá đáng yêu. Ban đầu hắn định không tiếp cận đứa bé, nhưng giờ thì không kiềm được nữa rồi.

"Bạch đại phu, con gái của ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Sở Nam Phong hỏi, vừa hỏi vừa mỉm cười với Tam Bảo.

Mạnh Lâm Thanh còn tưởng rằng kế hoạch "mẫu tử tình thâm" của mình đã có tác dụng, liền trả lời ngay: "Vừa tròn một tuổi."

Câu trả lời này lại đúng với ý của Sở Nam Phong.

Vừa tròn một tuổi, quả thật còn rất nhỏ, đúng như mong muốn của hắn để có thể thay thế người cha đã mất.

Nếu đứa bé đã lớn, có ký ức rồi, thì lại không dễ làm một người cha thay thế như vậy.

Sở Nam Phong có chút muốn bế Tam Bảo, nhưng nhìn vào biểu cảm trên mặt Bạch Tử Ngọc, hắn không dám nói ra.

Không thể quá nóng vội, hắn tự nhắc mình trong lòng.

"Ngươi cảm thấy khó chịu ở đâu, trước tiên để ta bắt mạch, tay đặt lên đây." Mạnh Lâm Thanh nói với bệnh nhân mới.

"Bạch đại phu, dạo gần đây ta ăn không ngon, bụng lúc nào cũng đầy và khó chịu, không có cảm giác thèm ăn, người cũng luôn mệt mỏi..."

Bệnh nhân mô tả tình trạng của mình, còn Mạnh Lâm Thanh thì bắt mạch cho người đó.

Không gian bị thu hẹp lại khiến Tam Bảo không còn nhìn thấy Sở Nam Phong, lập tức không vui.

“Í í! Hu hu!” Đừng chắn để ta nhìn mỹ nhân chứ!

Tam Bảo dốc sức đẩy mép bàn, cố kéo ra một khoảng cách, miệng không ngừng lải nhải.

Mạnh Lâm Thanh cảm thấy đau đầu, lúc cảm nhận mạch tượng là lúc tốt nhất không nên bị quấy rầy, huống chi cô nhóc còn ầm ĩ như vậy.

"Đồ nghịch ngợm, yên lặng một chút cho ta!" Mạnh Lâm Thanh quở trách, định gọi Tử Ngọc đến để ôm Tam Bảo đi.

Nhưng Tam Bảo chẳng chịu nghe lời, ở trong lòng cha thì cứ nghịch ngợm không thôi.

Không chỉ đẩy bàn và hét gọi, mà còn vặn vẹo không ngừng, ảnh hưởng đến Mạnh Lâm Thanh rất nhiều.

“Tử…” Mạnh Lâm Thanh mở miệng.

Đúng lúc đó, Sở Nam Phong cũng lên tiếng.

Hắn vốn đã "thèm muốn" cô nhóc từ lâu, lúc này thấy cô bé nghịch ngợm làm gián đoạn Bạch Tử Ngọc khi đang khám bệnh, chẳng phải đây là cơ hội tốt nhất sao?

Vừa có thể thỏa ước muốn ôm cô nhóc, lại có thể ghi điểm trong mắt Bạch Tử Ngọc, đúng là một mũi tên trúng hai đích!

Đây không còn là sự mạo hiểm nữa, mà là biết nắm bắt thời cơ.

“Bạch đại phu, ta có thể ôm nàng không?” Sở Nam Phong chủ động hỏi.

Cô nhóc vừa nhìn thấy người đẹp, lập tức bớt nghịch ngợm hơn hẳn.

Còn Mạnh Lâm Thanh thì chỉ muốn khám bệnh cho xong, không muốn làm mất thời gian của bệnh nhân. Dù sao hắn là hoàng đế, cũng không đến mức là kẻ bắt cóc, bế đứa bé một chút chắc cũng không vấn đề gì.

Có thể nói, để Sở Nam Phong bế con gái mình, coi như là cho hắn một chút "phúc lợi" làm cha.

Chỉ cần không nói toạc thân phận ra là được.

“Được, mang đi đi!” Mạnh Lâm Thanh không nói hai lời, thoải mái trao Tam Bảo cho Sở Nam Phong.

Thế là cả hai đều hài lòng!

Một người muốn bế, một người muốn đến gần người đẹp, đúng là vẹn cả đôi đường.

“Khì khì!” Tam Bảo hoàn toàn không e dè.

Hoặc là, vì cô bé thấy Sở Nam Phong quá đẹp, nên không hề xa lạ.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 256



Bị Sở Nam Phong bế trên tay, Tam Bảo vui vẻ cực kỳ.

Cô nhóc giẫm chân lên đùi hắn, nhảy tưng tưng, trên mặt luôn nở nụ cười rạng rỡ, không ngừng nói những điều mà chẳng ai hiểu được.

“Chít chít chít...”

“Nhe!”

Đáng yêu thật...

Sở Nam Phong bế cô nhóc nhỏ, cảm thấy nàng càng ngoan ngoãn hơn.

Quả đúng như hắn tưởng tượng, mềm mại và nhỏ bé, trên người còn có mùi sữa thoang thoảng, rất đáng yêu.

Gương mặt thường ngày lạnh lùng của hắn, lúc này lại không kìm được mà hiện lên nụ cười.

Những ám vệ ẩn mình xung quanh, từng người đều ngây ra.

Người cười tươi như thế này, so với bình thường quả là hiếm thấy, thật sự là chủ tử của bọn họ sao?

Chẳng lẽ Bạch Tử Ngọc đã hạ bùa gì đó lên chủ tử?

“Vui không?” Sở Nam Phong hỏi, bế Tam Bảo, lúc nâng cao lúc hạ thấp để chơi cùng cô nhóc.

“Ha ha...” Tam Bảo vui đến nỗi cười khanh khách, tay nhỏ vẫy vẫy hoàn toàn không có chút sợ hãi, như thể muốn được chơi thêm nữa.

Sở Nam Phong cũng chiều theo, lại tiếp tục nâng lên hạ xuống, chơi cùng nàng.

Mặc dù cô nhóc là con của Bạch Tử Ngọc với nam nhân khác, nhưng vẫn rất đáng yêu, Sở Nam Phong không vì thế mà cảm thấy không hài lòng với cô bé.

Hắn vẫn thích cô nhóc rất nhiều.

Không đúng!

Đầu óc hắn sao lại ngốc nghếch thế này, cứ nghĩ mãi về chuyện cô nhóc là con của Bạch Tử Ngọc và người khác. Nhưng nếu hắn có thể đưa Bạch Tử Ngọc vào cung, sau này chính mình với nàng sinh ra một đứa bé, vậy có phải là... sẽ càng đáng yêu hơn không?

Nghĩ đến đứa con của mình với Bạch Tử Ngọc, đầu óc của Sở Nam Phong gần như không kiểm soát được.

“Chủ tử đang nghĩ gì thế, sao biểu cảm có chút...” Ám vệ không dám nói hết câu, sợ bị coi là bất kính.

“Không hiểu được.” Một ám vệ khác lắc đầu, thành thật nói: “Từ lúc chủ tử vào y quán này, ta đã không thể hiểu nổi nữa.”

Ai mà không như thế chứ?

Sở Nam Phong nhận ra mình đang suy nghĩ quá xa, liền cố dừng lại.

Để trò chuyện với cô nhóc, Sở Nam Phong cần phải biết tên của người ta trước, biết đâu từ tên có thể suy đoán ra được thân phận của người chồng quá cố của Bạch Tử Ngọc.

Dù sao trước đây hắn cũng chẳng tra ra được chút gì.

“Phải rồi, hài tử tên gì vậy?” Sở Nam Phong làm như vô tình hỏi.

Mạnh Lâm Thanh thấy Tam Bảo ở trong lòng Sở Nam Phong, dù vẫn nghịch ngợm nhưng rõ ràng là chơi rất vui, nên cũng yên tâm phần nào.

“Trẻ nhỏ không dễ nuôi, ta chưa đặt tên chính thức, thường ngày chỉ gọi nàng là Tam Bảo.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Sở Nam Phong: “...”

Dù biết rằng nhà bình thường hay gọi con trẻ như thế, nhưng Sở Nam Phong vẫn thấy có chút kỳ lạ.

Một cô nhóc đáng yêu như thế, phải có một cái tên thật dễ thương, hay ho và đầy phúc lành chứ, Tam Bảo là gì chứ, sao lại có thể qua loa với cô bé đáng yêu này như vậy?

Thôi bỏ đi, Sở Nam Phong tự nhủ phải bình tĩnh.

Hắn vẫn chưa có được địa vị, không nên tham vọng quá, kẻo lại khiến Bạch Tử Ngọc chán ghét.

“Tam Bảo? Tam Bảo, chơi có vui không?” Sở Nam Phong hỏi, nghiêng đầu nhìn vào mắt cô nhóc.

“Khì khì...” Tam Bảo tuy chưa biết nói, nhưng hành động và biểu cảm của cô bé đã nói lên tất cả, rằng nàng đang rất vui.

Sở Nam Phong lúc này buộc tóc kiểu thường dân, vài lọn tóc rũ xuống trước ngực, Tam Bảo liền nắm lấy để chơi.

Ban đầu cô bé giật hơi mạnh khiến Sở Nam Phong thấy đau đầu, nhưng hắn không giận chút nào, thậm chí còn cúi đầu xuống để Tam Bảo thoải mái chơi với tóc của mình.

Dù nói là không lo cẩu nam nhân này sẽ trộm hài tử, nhưng Mạnh Lâm Thanh vẫn tranh thủ lúc khám bệnh để ý một chút đến bên này.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 257



Chứng kiến cảnh Tam Bảo giật tóc như thế, Mạnh Lâm Thanh đoán chắc là hơi đau.

Nhưng phản ứng của Sở Nam Phong hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng.

Với tính tình nóng nảy phiền phức của hắn, không ngờ lại không giận?

Còn cúi đầu xuống để Tam Bảo dễ chơi hơn?

Nói thật, Mạnh Lâm Thanh giờ đây có chút muốn bắt mạch cho hắn, có khi bệnh thật sự không phải là bệnh kín mà là ở đầu óc.

Người này bị k*ch th*ch gì mà thay đổi tính nết rồi?

Còn chuyện "yêu ai yêu cả đường đi lối về" thì Mạnh Lâm Thanh tuyệt đối không bao giờ nghĩ tới theo hướng đó.

"Tam Bảo có biết chải tóc không? Giúp ta chải một kiểu tóc đẹp đi." Nói rồi, Sở Nam Phong lại cúi đầu xuống, để Tam Bảo dễ dàng nắm lấy tóc mà chơi.

Mạnh Lâm Thanh suýt nữa tưởng mình nghe lầm, chải tóc sao?

Sở Nam Phong chắc là điên rồi, trẻ con còn nói chưa sõi, chải tóc gì chứ, cẩn thận không khéo lại giật cho hắn một mảng tóc biến thành trọc đầu!

Hình dung cảnh Sở Nam Phong bị hói một mảng, trông vô cùng hài hước, khóe miệng Mạnh Lâm Thanh không kiềm được nhếch lên một chút.

Rồi nàng lại nhận ra mình đang khám bệnh, vội thu lại biểu cảm, cố tỏ ra nghiêm túc hơn.

Tam Bảo chơi tóc của Sở Nam Phong một hồi, dường như lại mất hứng, có vẻ như gương mặt xinh đẹp này còn vui hơn?

"Í?"

Tam Bảo đang ngồi trên đùi Sở Nam Phong, nhưng cô bé cố vươn cánh tay nhỏ, rướn gần khuôn mặt của hắn, vẫn còn thiếu một chút khoảng cách nữa.

Sở Nam Phong không thể cúi người thấp hơn, độ linh hoạt của hắn chỉ đến thế thôi, cúi nữa e là gãy lưng.

Cô nhóc nhỏ rất thông minh, ngồi không được, vậy đứng lên có lẽ sẽ được chứ?

Thế là Tam Bảo cố gắng đứng lên, nhích từng bước nhỏ, khó nhọc đứng vững trên đùi của Sở Nam Phong.

Sở Nam Phong hiểu ý định của cô bé, bèn đưa tay đỡ lấy nách nàng, giúp nàng đứng vững hơn.

“Tam Bảo, lại muốn làm gì nữa đây?” Sở Nam Phong nói, giọng đầy cưng chiều.

“Sờ!” Hôm nay Tam Bảo hiếm khi nói ra một từ có nghĩa, tuy ngắn nhưng dễ hiểu, nàng háo hức nói: “Sờ sờ!”

Sở Nam Phong không rõ cô bé muốn sờ vào đâu, nhưng dù sao hắn cũng rất phối hợp, hoàn toàn không có ý né tránh.

Tam Bảo đứng lên được rồi thì đương nhiên cao hơn nhiều, vừa vươn tay ra là chạm ngay vào mặt Sở Nam Phong, rồi cô bé tiến thẳng tay nhỏ đến sống mũi cao thẳng của hắn.

“Sờ sờ!” Tam Bảo vừa nghịch mũi của Sở Nam Phong, vừa tự lẩm bẩm.

Mạnh Lâm Thanh: “...”

May mà cái mũi đó của Sở Nam Phong là thật, chứ nếu không với kiểu bóp của Tam Bảo, ôi... sao nàng lại thấy mũi mình như bị người ta bóp nghịch, cảm giác hơi cay cay.

Sự nhẫn nại từ đầu đến cuối của Sở Nam Phong, cùng với sự chiều chuộng và phối hợp với Tam Bảo, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Mạnh Lâm Thanh.

Nàng thật sự không đoán được ý định của hắn, không hiểu sao hắn lại đối xử đặc biệt với Tam Bảo như vậy.

Chẳng lẽ đây chính là sự gắn kết giữa cha và con ruột?

Mạnh Lâm Thanh nghĩ rằng có vẻ mình suy nghĩ quá nhiều.

Tuy hành động bóp mũi của Tam Bảo hơi “thô lỗ”, nhưng suy cho cùng cô bé vẫn là một đứa trẻ, có thể mạnh tới mức nào chứ?

Cô bé chơi một hồi, Sở Nam Phong chỉ cảm thấy mũi hơi cay cay, đôi tay nhỏ đang nghịch ngợm trên mặt mình có chút không quen, ngoài ra thì không còn cảm giác gì khác.

“Hóa ra ngươi thích mũi của ta à, hửm...” Sở Nam Phong gật gù, có vẻ hài lòng với gu thẩm mỹ của Tam Bảo: "Còn nhỏ mà đã biết chọn cái đẹp rồi đấy.”

Mạnh Lâm Thanh suýt nữa thì không kiềm được mà trợn mắt trước mặt bệnh nhân, tên này tự mãn đến mức không biết phân biệt tình huống nữa sao, trước mặt hài tử mà cũng phải…
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 258



Dù Tam Bảo không hiểu lời của Sở Nam Phong, nhưng biết hắn đang tương tác với mình, vui đến mức nhảy tưng tưng.

Sở Nam Phong đỡ lấy cánh tay của nàng, theo nhịp của nàng mà đưa qua lại, làm cho cô nhóc càng thêm vui vẻ.

Hai người chơi đùa rất vui, nhất là Tam Bảo tiểu nhan khống này. Vì Sở Nam Phong có gương mặt đẹp, nên không tiếc gì những nụ cười dành cho hắn.

Đôi mắt tròn xoe mang theo ý cười, dễ dàng làm tan chảy trái tim Sở Nam Phong.

"Sao ngươi lại ngoan như vậy, ngoan lắm!" Sở Nam Phong bình thường là người lạnh lùng, độc miệng, nhưng trước mặt Tam Bảo lại trở nên mềm yếu hẳn.

Hắn bế Tam Bảo cao hơn, để nàng gần mình hơn.

Ngay lúc này, không hề có dấu hiệu báo trước, Tam Bảo đột nhiên ôm lấy cổ Sở Nam Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào chụt một cái hôn lên má hắn.

Khiến cho Sở Nam Phong ngơ ngác tại chỗ.

Đôi môi nhỏ của cô nhóc mềm mềm, còn có chút nước miếng, nhưng Sở Nam Phong không hề thấy ghê, trong khoảnh khắc này hắn gần như coi Tam Bảo là nữ nhi của mình.

Ngoan quá đi!

Hắn nhất định phải có một nữ nhi đáng yêu như thế này!

Đúng rồi, tốt nhất là do Bạch Tử Ngọc sinh cho hắn!

“Tam Bảo cũng thích ta, phải không?” Sở Nam Phong nói với giọng hơi tự đắc, hôn lại cô nhóc một cái.

Dù sao cô bé cũng không phải là nữ nhi của mình, nên khi Sở Nam Phong hôn lại cũng có chút chột dạ, lén liếc nhìn về phía Bạch Tử Ngọc, chỉ sợ bị nàng mắng vì dụ dỗ hài tử.

May mà Bạch Tử Ngọc dường như không chú ý đến cảnh này, nàng đang bắt mạch cho bệnh nhân…

Nào có ai ngờ, Mạnh Lâm Thanh đã thấy từ đầu cảnh Tam Bảo chủ động hôn Sở Nam Phong, ngay cả lúc hắn hôn lại nàng cũng nhìn thấy.

Chỉ vì quá bất ngờ nên nàng mới giả vờ như đang chăm chú bắt mạch.

Có phải hơi quá đáng rồi không?

Mạnh Lâm Thanh rất giận.

Chính xác hơn, là vì ghen nên mới đặc biệt giận dữ.

Còn có lý nào nữa chứ, Tam Bảo tuy rất thích tương tác với người lớn nhưng chủ động hôn nàng thì ít vô cùng, chỉ thỉnh thoảng mới hôn, kết quả là Sở Nam Phong chỉ bế một lúc mà đã được hôn?

Càng nghĩ, Mạnh Lâm Thanh càng thấy tức, đột nhiên có cảm giác mất mát như thể nữ nhi mình bị người khác cướp đi.

Chơi đùa một hồi lâu, Tam Bảo bắt đầu thấy mệt.

Nhưng nàng không khóc hay làm loạn, ngoan ngoãn ngồi trong lòng Sở Nam Phong, tuy không còn nghịch tóc hay mũi nữa nhưng cứ dán vào n.g.ự.c hắn mà nghỉ ngơi, từ từ lại ngủ thiếp đi!

Điều này khiến Mạnh Lâm Thanh khó tin hơn bao giờ hết.

Nếu như việc Tam Bảo hôn Sở Nam Phong khiến nàng ghen tuông, thì việc cô bé ngủ trong lòng hắn, chính là khiến nàng kinh ngạc đến tột độ.

Bởi vì chỉ khi cảm thấy đủ an toàn, trẻ con mới có thể ngủ ngon trong lòng một người, đó là một sự thật không có gì phải bàn cãi.

Chẳng lẽ thật sự là do mối liên hệ huyết thống giữa cha con?

Lúc này, Mạnh Lâm Thanh không thể nghĩ ra lý do nào khác nữa.

Sự yêu mến của Sở Nam Phong đối với Tam Bảo, sự tin tưởng của Tam Bảo đối với Sở Nam Phong, dù trước đó giữa họ hoàn toàn không có bất kỳ mối liên hệ nào.

Đây chính là sức mạnh của huyết thống sao?

Khiến cho Mạnh Lâm Thanh cảm thấy có chút đáng sợ.

Tam Bảo đã ngủ không tiện di chuyển, mà Mạnh Lâm Thanh cũng phải khám bệnh cho bệnh nhân không thể tự tay làm gì được, nên thôi cứ để Sở Nam Phong bế Tam Bảo.

Nhân cơ hội này, Sở Nam Phong mặt dày, danh chính ngôn thuận ở lại y quán cả buổi chiều, trong lòng thầm vui mừng.

Mạnh Lâm Thanh thấy hắn chăm sóc Tam Bảo cũng tốt, nên cứ để mặc.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 259



Cùng lúc đó, trong căn phòng ở sân sau.

Hai đứa nhỏ Đại Bảo và Nhị Bảo ngủ cả buổi chiều, lúc này đã thức dậy.

“Nào nào, đồ chơi của các ngươi đây, hai đứa chơi với nhau nhé.” Trương bà tử lấy hết đống đồ chơi để bên cạnh, quăng lên giường để cho hai đứa chọn.

Hai đứa nhỏ mới thức dậy còn hơi mơ màng, nhưng cầm lấy đồ chơi để chơi một hồi thì cũng tỉnh táo dần.

“Á!” Đại Bảo lắc lắc cái trống lắc, những viên bi bên trong xoay tròn, cậu nhóc tiến lại gần Nhị Bảo khiến hạt bi chạm vào cánh tay tròn trĩnh của Nhị Bảo.

May mà lực không mạnh, Nhị Bảo cũng không thấy đau, cũng cầm lấy một cái trống lắc khác và đẩy lại về phía Đại Bảo.

Hai đứa bắt đầu tương tác mà chỉ chúng mới hiểu được, chơi rất vui vẻ.

Chơi chán trống lắc, chúng lại chuyển sang ngựa gỗ, có rất nhiều loại đồ chơi khác nhau, mỗi thứ đều có hai cái đặt cạnh bên cho chúng chơi.

Trương bà tử không dám để hai đứa ra khỏi tầm mắt, bèn ra bếp lấy ít rau xanh, vừa nhặt rau vừa canh chừng chúng.

Phòng trường hợp hai đứa lại đánh nhau, hoặc không may bò qua bò lại mà lăn xuống giường.

Đại Bảo và Nhị Bảo vui vẻ chơi một hồi, bỗng nhiên nhận ra hình như thiếu mất một người, sao muội muội lại không thấy đâu?

Thường thì sau khi ba đứa thức dậy là chơi cùng nhau, lúc nãy mải mê với đồ chơi nên quên mất, giờ nhớ ra thì lại đòi tìm.

“Muội!” Đại Bảo gọi.

“Muội!” Nhị Bảo cũng theo sau gọi.

Hai đứa bò khắp giường, bò qua bò lại cũng không thấy Tam Bảo đâu, nên không tím nữa, quay sang Trương bà tử mà ầm ĩ.

Dù không nói được rõ ràng, nhưng từ “muội” lại rất rõ.

Trương bà tử hiểu ý chúng, thấy vậy, nếu không để ba đứa nhỏ chơi cùng nhau, chắc hai thằng bé sẽ gào khóc.

Không còn cách nào khác, Trương bà tử đành bế cả hai ra trước y quán.

“Thiếu gia, Đại Bảo và Nhị Bảo đều đòi muội muội, nên ta bế chúng ra đây.” Nói đến đây, Trương bà tử mỗi tay bế một đứa nhỏ, đã đi tới.

Sở Nam Phong để ý đến tiếng động, ánh mắt hướng về phía Trương bà tử.

Lại thêm hai đứa nhóc nữa sao?

Phải rồi, Bạch Tử Ngọc có ba đứa con, hai trai một gái, chắc hẳn đây là hai đứa mà Trương bà tử đang bế.

Sở Nam Phong dùng ánh mắt dò xét nhìn Đại Bảo và Nhị Bảo, vì là con trai nên hắn hoàn toàn không có cảm tình giống như khi thấy Tam Bảo.

Vẫn là con gái tốt hơn, Sở Nam Phong bế chặt lấy Tam Bảo, thấy con gái đáng yêu hơn nhiều!

“Nào, hai đứa tự đi nhé.” Trương bà tử đặt Đại Bảo và Nhị Bảo xuống đất, nhưng không thả tay, mỗi tay dắt một đứa, để chúng từ từ đi.

Ba đứa nhỏ giờ đây đều biết đi, chỉ là không đi được lâu, lại thêm việc tự đi rất dễ ngã, có người dắt thì không sao.

“Muội!” Đại Bảo tinh mắt, thấy muội muội đang nằm trong lòng người khác, liền nhấc đôi chân ngắn cũn cố đi về phía đó.

Nhị Bảo thấy thế, đương nhiên cùng hợp sức.

Khi loạng choạng bước tới trước mặt Sở Nam Phong, Đại Bảo và Nhị Bảo đồng loạt dừng lại, nghiêng đầu nhỏ tò mò nhìn chằm chằm vào Sở Nam Phong.

Chúng hoàn toàn không biết người này là ai, tại sao lại có thể bế muội muội?

“Muội!” Đại Bảo và Nhị Bảo đồng thanh gọi.

“Muội? Ôm?”

Tại sao hắn lại ôm muội muội?

Không thể nói rõ được thật đáng thương, hai đứa nhỏ chỉ có thể mở to mắt nhìn người khác bế muội muội, ngay cả hỏi cũng không thể.

Sở Nam Phong ôm chặt lấy Tam Bảo, Tam Bảo đang ngủ ngon lành trong lòng hắn dường như nghe thấy động, đầu nhỏ khẽ nghiêng.

Nhưng Tam Bảo vẫn chưa tỉnh, nàng chỉ theo thói quen trong giấc ngủ mà rúc vào n.g.ự.c đang ôm mình.
 
Back
Top Bottom