Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 220



Mạnh Lâm Thanh định nói lại thôi, nghĩ nghĩ, thực ra cũng không phải chuyện lớn, không cần quá căng thẳng.

"Thôi, không có gì."

Tử Ngọc bị hành động của thiếu gia làm cho hoang mang, nhưng Mạnh Lâm Thanh không giống Nhất Nhất, nàng chẳng dám hỏi nhiều làm người ta bực mình, đành lòng tự mình đoán.

Chuyện Mạnh Lâm Thanh quên, nói quan trọng thì cũng quan trọng, mà nói không quan trọng thì cũng không.

Chính là đơn thuốc cuối cùng đó.

Vì đây là đơn thuốc bổ, nên thành phần không thể thiếu các vị thuốc bổ. Trong đó, có vài vị thuốc đặc biệt bồi bổ cho nam nhân.

Thuốc này bổ dưỡng ở mọi phương diện, cũng có nghĩa là Bạch Hổ uống ba lần mỗi ngày, rất có thể sau khi uống sẽ cảm thấy m.á.u trong cơ thể như sôi lên.

Đúng, chính là cái cảm giác nhiệt huyết sục sôi đó.

Mạnh Lâm Thanh nghĩ rằng mình nên nhắc nhở Tiểu Bạch về vấn đề này, nhưng rồi lại cảm thấy mình có phần quá lo lắng.

Ở thế giới này, nhiều nam nhân khi chưa đến mười lăm tuổi đã có người bên cạnh rồi.

Mà Tiểu Bạch dĩ nhiên đã qua mười lăm tuổi, chắc chắn cũng không thiếu.

Nếu vậy, vấn đề cũng không phải là vấn đề nữa.

Cảm thấy nóng trong người, nhiệt huyết sục sôi thì cứ để nó sôi đi, chẳng lẽ Tiểu Bạch có thể chịu không nổi mà nghẹn hỏng chính mình sao!

Nếu Mạnh Lâm Thanh quá nghiêm trọng vấn đề này mà nhắc nhở thêm, ngược lại sẽ làm cho chuyện chẳng có gì trở nên phức tạp, hóa ra thành lắm chuyện.

Thế là, Mạnh Lâm Thanh không để ý đến chuyện này nữa.

Việc đầu tiên khi rời khỏi Bình An Y Quán, Bạch Hổ là trở về cung để báo cáo với chủ tử.

Dù sao mình đã mất tích suốt thời gian dài, dù sau đó Chu Tước có đến thăm dò, bọn họ có lẽ đã biết về tình hình của mình, nhưng vẫn còn nhiều chi tiết chỉ có hắn mới biết.

Chu Tước cùng đi, Thanh Long và Huyền Vũ cũng đến.

Mọi người đều muốn biết khi đi Tấn Bắc thực hiện nhiệm vụ, Bạch Hổ rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì.

"Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ta dẫn đội quay về, nhưng bọn truy sát rất nhanh đã đuổi đến."

"Bọn chúng đông, để an toàn, ta và đội quyết định chia ra bỏ chạy. Quả nhiên bọn chúng đuổi theo hướng của ta, trong trận vây công ta bị thương nặng."

Dù hiện tại Bạch Hổ đang đứng ngay bên cạnh, nhưng khi nghe hắn kể lại cảnh mình phá vây thoát thân, Chu Tước vẫn nắm chặt tay.

Quả thật, suýt chút nữa họ đã mất đi huynh đệ Bạch Hổ.

"Sau khi bị thương nặng, ta vẫn cố gắng chạy thoát, đối phương truy đuổi rất quyết liệt. May mà ta gặp được một ngôi chùa, trốn vào mới thoát thân."

Nói đến đây, Bạch Hổ cũng có chút mơ hồ.

Sau thời gian dưỡng bệnh, hắn tin rằng mình đã khôi phục toàn bộ ký ức, những chi tiết trước đây đều nhớ lại được, nhưng riêng...

"Sao vậy?" Sở Nam Phong thấy Bạch Hổ cau mày, hỏi.

"Thật kỳ lạ, ta nhớ Trương bà tử nói rằng Bạch Tử Ngọc nhặt ta ở cửa Bình An Y Quán, nhưng... ký ức của ta chỉ dừng lại ở việc trốn vào ngôi chùa đó." Bạch Hổ nói.

Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.

Ngôi chùa đó cách kinh thành ít nhất một ngày đường, chưa kể lúc ấy Bạch Hổ đang trọng thương.

Rốt cuộc hắn đã mang theo thương tích như thế nào mà lại có thể chạy đến kinh thành?

Nếu đã vào được kinh thành, tại sao không tìm huynh đệ giúp đỡ mà lại ngã gục ngay trước cửa y quán, rồi được Bạch Tử Ngọc nhặt về?

Điểm này, Bạch Hổ mãi không thể giải thích được, mà quả thật trong ký ức của hắn cũng không có đoạn này.

"Ký ức của ngươi chưa hoàn toàn khôi phục?" Sở Nam Phong cau mày hỏi.

Không phải họ muốn nghi ngờ Bạch Tử Ngọc, chỉ là sự việc không hợp lý, họ nghĩ mãi mà không thông suốt.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 221



"Ta cũng không chắc, nhưng... ngoại trừ đoạn này, còn lại ta đều nhớ hết." Bạch Hổ chần chừ nói.

Chuyện này hắn cũng không thể xác định, vì đã từng mất trí nhớ, hắn không dám khẳng định.

"Có lẽ ngươi gặp ai đó trong chùa, người đó đưa ngươi đi rồi tiện thể mang đến kinh thành, biết Bạch Tử Ngọc nổi tiếng nên cố ý để ngươi ở cửa y quán?" Huyền Vũ đoán.

"Chỉ có thể giải thích như vậy." Thanh Long đồng tình.

"Dù sao thì, ít nhất hiện tại Bạch Hổ đã bình an, ký ức cũng tìm lại được." Chu Tước nói, nàng chỉ nhìn vào kết quả.

Sở Nam Phong không quá bận tâm nữa, Chu Tước nói không sai, ít nhất kết quả hiện tại là có lợi cho họ.

"Được rồi, ngươi bệnh vừa khỏi về nghỉ sớm đi, thời gian này chú ý dưỡng sức." Sở Nam Phong nói.

Thanh Long bốn người liền cáo lui.

Trên đường về, Chu Tước quan tâm hỏi han tình trạng của Bạch Hổ.

"Thân thể ngươi thế nào, còn cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"

Thanh Long và Huyền Vũ hiểu ý, viện cớ có việc rồi cáo từ để Chu Tước đưa Bạch Hổ về.

"Ta cảm thấy rất tốt." Bạch Hổ nói, thực ra trước đây đã hồi phục khá nhiều chỉ là chưa nhớ lại được, giờ thì mọi thứ đều đã ổn.

"Vậy thì tốt, nhưng nhớ lời dặn của Bạch đại phu, vẫn nên chú ý dưỡng sức."

Bạch Hổ gật đầu, nhớ ra mình còn đơn thuốc trong người, nhưng lúc này hắn cảm thấy khá mệt muốn ngủ thêm một giấc.

"Ngươi có thể giúp ta sắc thuốc không?" Bạch Hổ hỏi, lấy đơn thuốc ra.

Trước đây Bạch Hổ chẳng bao giờ nhờ người khác chuyện nhỏ nhặt như vậy, nhưng đã trải qua một lần, hắn nay cẩn trọng hơn trong hành xử.

Chuyện bốc thuốc, nếu không phải là người tuyệt đối tin tưởng, Bạch Hổ sẽ không giao phó cho ai khác.

Chu Tước, chắc chắn là người hắn tin tưởng được.

Còn Chu Tước, nàng vốn đã có lòng cảm mến Bạch Hổ, giúp hắn việc gì nàng cũng sẵn lòng. Trước đây kẻ ngốc này chưa bao giờ chủ động mở lời, nàng cũng không tiện tỏ ra quá chủ động. Bây giờ hắn đã mở lời, nàng sao lại không vui vẻ nhận lời.

"Tất nhiên." Chu Tước nhận lấy đơn thuốc, cất vào người: "Ngươi cứ về nghỉ trước đi, ta sắc xong thuốc sẽ gọi ngươi."

"Đa tạ." Bạch Hổ cũng không khách sáo.

Chu Tước không an tâm giao cho người khác, việc bốc thuốc và sắc thuốc đều muốn tự tay làm, nên nàng đi đến Thái Y Viện.

Đến nơi, nàng đi thẳng đến dược phòng.

Vừa khéo Phạm Gia Niên cũng ở đó, chính là vị thái y được phái đến khu cách ly ngoài thành lần trước. Hắn là một trong những tâm phúc của Sở Nam Phong, tuyệt đối có thể tin tưởng được.

Phạm Gia Niên biết thân phận của Chu Tước, thấy nàng đích thân đến, cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Sao ngươi lại tự đến?" Phạm Gia Niên cũng đang bốc thuốc, liếc mắt nhìn đơn thuốc trong tay nàng, hỏi: "Ai bị bệnh vậy?"

Chu Tước không nói nhiều, đưa thẳng đơn thuốc cho hắn.

"Có thể bốc giúp ta trước được không?"

Phạm Gia Niên hiểu rõ, đã khiến Chu Tước đích thân đến bốc thuốc, hẳn là việc rất gấp. Việc của hắn không vội nên liền ưu tiên cho nàng.

Chu Tước không trả lời, điều đó cũng có nghĩa là chuyện này không nên biết thêm, nên hắn cũng không hỏi.

Chỉ là, khi nhìn vào đơn thuốc... Phạm Gia Niên nhíu mày, lại nhìn Chu Tước, ánh mắt có chút kỳ lạ.

"Có vấn đề gì sao?" Chu Tước nhận thấy cử chỉ của hắn, liền hỏi.

"À, không có gì." Phạm Gia Niên không nói thêm, chăm chú bốc thuốc theo đúng đơn rồi gói lại cẩn thận.

"Đa tạ." Chu Tước mang thuốc rời đi.

Bốn người họ mỗi người ở một nơi, để phù hợp với thân phận, nhà cửa mỗi người cũng có nét riêng.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 222



Mà nhà của Bạch Hổ, ngoài việc rất kín đáo cũng không có người thừa thãi, bởi lẽ hắn thường thực hiện những nhiệm vụ đặc biệt, có nhiều người thì không tiện.

Chu Tước đến nơi, thấy hắn đang ngủ, liền lặng lẽ vào bếp sắc thuốc.

Toàn bộ quá trình nàng đều nhẹ nhàng, sợ làm phiền giấc ngủ của Bạch Hổ.

Đến khi thuốc đã sắc xong, nàng mới không thể không đánh thức hắn dậy.

"Bạch Hổ? Bạch Hổ?"

Tính cảnh giác đã quay trở lại, khi nghe thấy tiếng Chu Tước, Bạch Hổ liền mở mắt. Nhận ra là Chu Tước, hắn lại thả lỏng.

"Thuốc đã sắc xong." Hắn ngửi thấy mùi thuốc đắng quen thuộc, là mùi hắn đã rất quen thuộc suốt thời gian qua.

"Đúng, uống khi còn nóng đi." Chu Tước định đỡ hắn ngồi dậy, nhưng Bạch Hổ đã tự mình bật dậy nhanh chóng.

Ừm, quả nhiên đã hồi phục không tệ.

"Đa tạ." Bạch Hổ nói lời cảm ơn, sau đó nhận lấy bát thuốc uống một hơi.

Vẫn đắng như thế, nhưng vì là thuốc của Bạch Tử Ngọc, bát thuốc này dường như trở thành thuốc tiên.

Dù đắng, cũng khiến người bệnh vui vẻ chịu đựng.

Ngủ một giấc, lại uống thuốc bổ, Bạch Hổ cảm thấy tinh thần của mình tốt lên rất nhiều.

Hai người ngồi trong phòng chẳng biết nói gì, không khí trở nên vi diệu. Đang lúc Chu Tước nghĩ liệu mình có nên chủ động rời đi, Bạch Hổ bỗng nhiên lên tiếng.

"Chu Tước, ta muốn hỏi ngươi một chuyện."

Chu Tước ngạc nhiên, không ngờ "kẻ ngốc" này lại chủ động nói chuyện với mình, trước đây chuyện như thế này là không thể xảy ra.

"Chuyện gì vậy?" Nàng cũng vui vì có lý do để nán lại thêm chút nữa.

"Ta đã hứa sẽ mang tiền thuốc tới cho Bạch đại phu, ngươi nghĩ... ta nên đưa bao nhiêu thì phù hợp?" Bạch Hổ hỏi.

Sau khi nhớ lại, hắn biết mình có tiền tiết kiệm.

Có tiền thì phải giữ lời hứa, mang tiền thuốc cho người ta, dù sao Bạch Tử Ngọc cũng thực sự đã cứu mạng hắn.

Nếu hắn rơi vào tay một đại phu khác, hắn không chắc mình có thể hồi phục tốt như hiện tại.

"Nói như thế nào thì Bạch đại phu đã cứu mạng ngươi." Chu Tước lên tiếng.

Bạch Hổ gật đầu đồng ý.

Trong lòng Chu Tước, ơn cứu mạng không gì có thể sánh bằng, hơn nữa mạng của Bạch Hổ đối với nàng mà nói quý giá vô cùng.

Không phải quý giá đơn thuần, mà chính là vô giá.

"Ta nghĩ, ít nhất ngươi nên đưa một nửa số tiền tiết kiệm của mình, như thế mới thể hiện được lòng thành." Chu Tước đề nghị.

Thu nhập của bốn người họ tuyệt đối không thấp, không chỉ là tiền lương, còn có rất nhiều phần thưởng từ chủ tử.

Nói về sự giàu có, chưa chắc những tiểu phú hào đã bằng được họ.

Quan trọng hơn, như Bạch Hổ thường xuyên làm nhiệm vụ, ăn ở đi lại đều không cầu kỳ, không có nhu cầu chi tiêu.

Vậy thì túi tiền mới càng ngày càng đầy.

Lấy ra một nửa số tiền tiết kiệm của Bạch Hổ, chắc chắn không phải con số nhỏ.

"Một nửa à..." Bạch Hổ lẩm bẩm, nói là không đau lòng chút nào thì giả dối quá.

Dù tiền tiết kiệm của hắn không phải tự dưng mà có, hắn không quan tâm đến tiền bạc, nhưng lấy ra nhiều như thế cũng đau lòng lắm chứ.

Nhưng Chu Tước nói rất đúng, Bạch Tử Ngọc đã cứu mạng hắn, chẳng lẽ hắn còn thấy mạng sống của mình không đáng giá?

Khi trước cảm ơn mãi, giờ đến lúc đưa tiền lại tiếc, thế thì hắn còn là người sao? Còn xứng đáng là đại trượng phu sao?

"Đúng, nên đưa một nửa, Bạch đại phu xứng đáng!" Bạch Hổ nói, lập tức bước xuống giường, đi thẳng đến nơi cất tiền tiết kiệm.

Mở tủ ra, bên trong có một ngăn bí mật.

Cơ quan này làm rất kín đáo, dù Chu Tước có vào lục tung tủ ra, chưa chắc đã nghi ngờ.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 223



Chỉ có Bạch Hổ mới biết cách mở, hắn thao tác thuần thục cơ quan phức tạp này, ngăn bí mật hiện ra.

Một nửa, một nửa... Bạch Hổ cẩn thận đếm số ngân phiếu.

Để tiện lưu trữ, tiền tiết kiệm của họ đều đổi thành ngân phiếu, vừa gọn nhẹ vừa chứa được nhiều.

"Được rồi, một nửa." Bạch Hổ đếm xong số tiền, vẻ mặt hài lòng, thu lại cơ quan.

Hắn tìm một cái túi để đựng tiền thuốc, dự định ngày mai sẽ mang đến cho Bạch Tử Ngọc.

Túi tiền này, cùng với số ngân phiếu bên trong, ngày mai sẽ không còn thuộc về mình nữa. Bạch Hổ có chút tiếc nuối, liền sờ nhẹ vào túi, rồi bỏ vào người.

Nam tử đại trượng phu, nói là làm, lẽ nào vì mấy lượng bạc mà thất hứa?

Về phần Chu Tước, Bạch Hổ chẳng hề đề phòng nàng.

Quá trình lấy tiền tiết kiệm, chẳng những không tránh nàng, mà ngay cả khi mở cơ quan hắn cũng không che giấu gì.

Hắn không biết rằng, chuyện này sẽ trở thành một cái hố lớn sau này.

Tất nhiên, đó là chuyện sau này.

Chu Tước cũng bị hành động này của Bạch Hổ làm cho ngẩn ra, nàng thậm chí còn chưa kịp chủ động tránh đi. Nhưng... cơ quan quả thật rất tinh xảo, tay nghề cũng thực sự phức tạp.

Đúng là kẻ ngốc, chẳng có chút phòng bị gì.

Chu Tước trong lòng ngọt ngào xen lẫn chút chua xót, không biết Bạch Hổ là không có ý thức đề phòng, hay là không xem nàng là người ngoài?

"À phải, Chu Tước, ta còn phải cảm tạ ngươi." Bạch Hổ xoay người, nghiêm túc nói.

"Hả?" Chu Tước từ trong vạn ngàn suy nghĩ giật mình tỉnh lại, không hiểu nhìn về phía Bạch Hổ.

"Ta biết khi ta mất trí nhớ, ngươi đã đến y quán tìm ta." Bạch Hổ nhớ lại lần hai người giao đấu hôm đó, quan tâm hỏi: "Lúc đó đánh nhau, có làm ngươi bị thương không?"

Võ công của bốn người bọn họ đều đã đạt tới mức cao thâm, nhưng trong đó Bạch Hổ chắc chắn là người mạnh nhất, nếu không thì hắn cũng sẽ không luôn là người đi làm các nhiệm vụ ám sát.

Vậy nên, Bạch Hổ lo rằng lúc mất trí nhớ, hắn đã không biết kiềm chế mà làm Chu Tước bị thương.

"Không có." Chu Tước được quan tâm trong lòng ngọt ngào, nhưng lại không muốn thừa nhận, cố chấp nói: "Dù ngươi võ công cao hơn ta, nhưng lúc đó ta chỉ thử chiêu của ngươi, trong lòng đã có đáp án nên không cần đánh tới cùng, cũng không đến mức bị ngươi đánh bại chỉ sau vài chiêu..."

Hừ, nàng đâu phải chỉ là con mèo ba chân tập võ đâu chứ!

"Vậy thì tốt." Bạch Hổ nói, cũng an tâm phần nào.

Cả hai người đều không giỏi nói chuyện, bình thường lại càng không nói với nhau được mấy câu, hôm nay tính ra đã nói khá nhiều.

Chu Tước trong lòng không muốn rời đi, nhưng nếu không đi... nàng với tên ngốc này cứ ngồi đơ ra như vậy cũng thật kỳ quái?

Thôi, vẫn nên đi thì hơn.

Chu Tước cắn răng, đứng dậy, nói: "Vậy ta sẽ"

Đúng lúc đó, Bạch Hổ không biết nói gì, cứ ngây ngốc nhìn nàng, rồi chợt nhận ra hôm nay Chu Tước trông thật xinh đẹp?

Đúng là rất xinh đẹp, Bạch Hổ nhớ lại, trước đây Thanh Long và Huyền Vũ thường nói Chu Tước là mỹ nhân băng sơn, dù nàng luôn lạnh lùng cũng vẫn rất đẹp.

Trước đây hắn không nghĩ vậy, nhưng bây giờ Bạch Hổ hoàn toàn đồng ý với hai người họ.

Có điều, hình như cũng không băng sơn đến vậy?

Nhớ lại quá khứ và ngày hôm nay, Bạch Hổ cảm thấy Chu Tước đối với mình cười khá nhiều, đâu có lạnh lùng?

Chỉ là hắn, trí thông minh và tình cảm là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau, tình cảm thì hầu như bằng không.

Nói một cách đơn giản, hắn nghĩ gì nói đó, chẳng biết gì về việc nói vòng vo hay che giấu, hoàn toàn không làm được chuyện đó.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 224



"Chu Tước, hôm nay ngươi thật đẹp." Bạch Hổ ngây ngô nói, mắt vẫn chăm chú nhìn nàng.

Chu Tước: "..."

Chuyện gì vậy!

Đang chuẩn bị chủ động rời đi, bây giờ trong đầu nàng như bị đánh mạnh một cái.

"Ong" một tiếng, ngoài câu nói vừa rồi của Bạch Hổ, nàng chẳng nghe thấy gì nữa, câu nói đó cứ lặp đi lặp lại.

"Hôm nay ngươi thật đẹp…"

"Thật đẹp…"

"Đẹp…"

Câu này mà cũng từ miệng Bạch Hổ nói ra sao?

Hắn lại khen ta đẹp?

Chu Tước nghĩ, chẳng lẽ đây là di chứng của ca phẫu thuật mà Bạch Tử Ngọc nói sao, nên Bạch Hổ mới trở nên không bình thường như vậy?

"Ngươi..." Tai của Chu Tước đã đỏ bừng, không biết nên nói gì, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Ngươi nhìn gì vậy?" Bạch Hổ ngây ngốc hỏi.

"Ta... ta chỉ muốn xem, xem mặt trời mọc từ hướng nào." Chu Tước nhỏ giọng giải thích.

Không trách nàng được, nếu câu nói này từ miệng Huyền Vũ nói ra, nàng sẽ chẳng thèm liếc mắt đến y một cái.

Dù cho Thanh Long có nói, thì cũng còn hợp lý hơn bây giờ.

Nhưng đằng này, lại là từ miệng kẻ ngốc này nói ra, sao hắn đột nhiên thông minh lên biết khen nàng đẹp...

"Cảm ơn." Chu Tước nói với ba phần thẹn thùng.

Chính nàng cũng thấy kỳ cục, vì đây là trải nghiệm hoàn toàn mới với nàng.

"Cảm ơn ta chuyện gì?" Bạch Hổ hỏi lại, lại trở về trạng thái ngây ngốc.

Chu Tước: "..."

Đúng là kẻ không hiểu gì!

Chu Tước thực sự không biết nói gì nữa, cũng không thể ngồi lại thêm, chỉ nói rằng mình có việc rồi chạy đi mất.

Nhìn bóng nàng vội vàng rời đi, Bạch Hổ từ đầu đến cuối cũng không nhận ra tai nàng đã đỏ bừng, vẫn thấy lạ tại sao nàng lại chạy nhanh vậy.

"Lúc đó thật sự không bị thương sao?" Bạch Hổ lẩm bẩm, sao có vẻ kỳ quặc.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Hổ mang ngân phiếu đến Bình An Y Quán.

"Tiểu Bạch đến rồi!"

Y quán còn chưa mở cửa, hắn đi vào từ phía hậu viện, Trương bà tử mở cửa cho hắn.

"Chúng ta đang ăn sáng, ngươi cũng vào ăn một bát nhé?"

Trương bà tử vẫn nhiệt tình như thế, tính ra hắn mới rời đi được một ngày.

Sau khi nhớ lại ký ức, Bạch Hổ quay trở lại tính cách lạnh nhạt trước đây.

Nhưng thời gian qua cũng đã thay đổi phần nào, đối diện với những người quen thuộc, hắn không thể lạnh lùng như với người xa lạ.

"Không cần đâu, Trương bà tử, ta trước khi đến đã ăn rồi, ta đến tìm Bạch đại phu." Bạch Hổ nói.

Nếu Thanh Long và Huyền Vũ mà thấy Bạch Hổ có thể nói dài dòng như vậy, lại không phải về nhiệm vụ hay chuyện quan trọng mà chỉ là vì chuyện ăn sáng, hai người hẳn là sẽ kinh ngạc đến rơi mắt.

"Vậy ngươi đi đi, thiếu gia ở bên trong." Trương bà tử cười nói.

Mạnh Lâm Thanh thấy Bạch Hổ đến cũng không bất ngờ, nàng cũng không nói gì, chờ đối phương lên tiếng trước.

"Bạch đại phu, ta đến để gửi tiền thuốc." Bạch Hổ nói, đưa túi tiền ra.

Mạnh Lâm Thanh không khách sáo, trực tiếp mở túi ra trước mặt hắn, lấy ngân phiếu ra đếm.

Một tờ, hai tờ, ba... Hả, tận năm ngàn lượng bạc!

Mạnh Lâm Thanh dù sao cũng có chút kinh ngạc, nàng biết Tiểu Bạch chắc chắn sẽ đến gửi tiền thuốc, hơn nữa sẽ không phải là ít.

Nhưng năm ngàn lượng bạc, nàng thật không ngờ đến con số này.

"Xem ra ngươi khá là giàu đấy." Mạnh Lâm Thanh cười nói, cất ngân phiếu đi.

Sao phải khách sáo chứ, tính ra nàng đã cung cấp cho Bạch Hổ sự chữa trị và các loại dược liệu không thể dùng bạc để đo lường.

Vậy nên nàng nhận mà không chút áy náy.

Bạch Hổ nghe vậy cũng không nói gì, phản ứng của Bạch Tử Ngọc, quả thực rất phù hợp với những gì hắn nghĩ về nàng.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 225



"À đúng rồi, ta đã dặn ngươi uống thuốc đều đặn trong một tháng, nhớ uống đúng giờ. Sau một tháng thì đến đây, ta sẽ kiểm tra lại xem ngươi đã hoàn toàn hồi phục chưa." Mạnh Lâm Thanh nhắc nhở.

Còn chuyện thuốc bổ sẽ gây cảm giác nóng trong người, nàng không nhắc lại.

Tiểu Bạch không thiếu tiền, có nghĩa là hắn cũng chẳng thiếu nữ nhân.

Mạnh Lâm Thanh hoàn toàn yên tâm, chẳng để ý đến nữa.

"Cảm tạ Bạch đại phu, một tháng sau ta sẽ đến." Cảm ơn xong, Bạch Hổ rời đi ngay.

Thời gian trôi qua, Bình An Y Quán lại trở về với sự yên tĩnh thường ngày.

Vì có Nhiếp Minh Đạt và Chu Thừa An giúp đỡ chia sẻ công việc, thời tiết cũng dần ấm lên, người bệnh ngày càng ít, việc trong y quán cũng dần trở nên bình thường.

Ba đứa nhỏ giờ đã được nửa năm tuổi, có thể ngồi chơi.

Điều này có nghĩa là, so với trước đây khi chỉ nằm, bây giờ chúng càng nghịch ngợm hơn.

Những lúc y quán không bận, Mạnh Lâm Thanh sẽ trốn ra sau viện chơi với bọn trẻ, giảm bớt áp lực chăm sóc của Trương bà tử.

Tuy vậy, phần lớn thời gian, nàng vẫn dành cho y quán.

Hôm nay, y quán đông người bệnh, Mạnh Lâm Thanh chẳng có cơ hội để trốn ra sau, bận rộn không ngừng.

Trương bà tử luôn phải để mắt đến bọn nhỏ, vì chúng chỉ cần không có người trông liền như mất kiểm soát, hoàn toàn không ai kiềm chế nổi.

Không có ai tới giúp đỡ, Trương bà tử lại đột nhiên mắc tiểu.

"Các ngươi phải ngoan nhé, ta đi vệ sinh một chút thôi, tuyệt đối không được gây rối đâu đấy!" Trương bà tử dặn dò.

Trước khi đi, bà còn cẩn thận để nhiều món đồ chơi lên giường cho chúng chơi.

"Nào nào, đây là cái lục lạc." Trương bà tử lắc lục lạc, âm thanh vang lên khiến ba đứa nhỏ cảm thấy rất thú vị.

"Chơi đi nhé." Trương bà tử đưa lục lạc cho Đại Bảo rồi vội vàng đi ra ngoài.

Đại Bảo cầm lục lạc, chơi rất vui vẻ.

Nhị Bảo nhìn thấy, cũng muốn chơi, liền đưa tay ra cướp.

"Ê!"

"Ưm!"

Nhị Bảo muốn cướp, Đại Bảo đâu phải ngốc, hắn cũng thích lục lạc sao có thể để đệ đệ mình cướp được, liền xoay người trốn tránh.

"Ô?" Nhị Bảo không cướp được, cũng không chịu bỏ cuộc, cứ đuổi theo ca ca, quyết giành cho bằng được.

Cứ như thế, ngươi trốn ta đuổi, ngươi xoay ta bò, hai đứa nhóc Đại Bảo và Nhị Bảo nhanh chóng quấn lấy nhau.

Cuối cùng, lục lạc bị ném qua một bên không ai quan tâm nữa, chúng bắt đầu đấu đá bằng tay chân.

Cả hai đứa đều dùng hết sức lực để đánh nhau.

Tam Bảo phản ứng chậm hơn một chút, đến khi nàng để ý thì hai ca ca đã đánh nhau rồi.

Hừ, cái này còn vui hơn lục lạc nhiều!

"Hu! À!"

Tam Bảo vừa nhìn vừa hét lên đầy phấn khích, như đang cổ vũ cho hai anh mình.

Đánh đi, đánh đi, xem ai thắng!

"He he... he he..." Tam Bảo xem vui quá, còn vỗ tay.

Đánh mạnh thêm chút nữa!

Tiếng vỗ tay của nàng k*ch th*ch Đại Bảo và Nhị Bảo, cả hai hăng hái đánh nhau dữ dội hơn.

Xem một hồi, Tam Bảo cảm thấy có vẻ không thú vị nữa.

Sao hai ca ca lại hăng say đánh nhau thế nhỉ? Chắc chắn rất vui, vậy nàng cũng muốn chơi.

Thế là, Tam Bảo không chút do dự nhảy vào trận chiến.

Ba đứa nhỏ đánh nhau, vui vẻ vô cùng, không ai chịu thua ai.

Cũng may cả ba đều không có sức mạnh gì lớn, không ai bị đánh khóc, ngược lại càng đánh càng hăng, hùng hổ ra đòn với nhau.

Khi Trương bà tử vội vã quay lại từ nhà vệ sinh, cảnh tượng trước mắt khiến bà hoảng hốt, liền lao vào tách chúng ra.

"Trời ơi, tiểu tổ tông của ta!" Trương bà tử hét lên, trước tiên bế Nhị Bảo đang đánh hăng nhất ra một bên.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 226



Nhị Bảo bị bế đi, nhưng Đại Bảo và Tam Bảo vẫn tiếp tục đánh nhau.

"Thật không khiến người ta yên tâm mà, ta mới đi có chút xíu thôi mà đã đánh nhau rồi." Trương bà tử vừa nói vừa bế Đại Bảo và Tam Bảo ra hai bên.

Ba đứa nhóc tay ngắn chân ngắn, bị tách rồi liền không thể với tới đối phương nữa.

Nhưng chẳng đứa nào chịu bỏ cuộc, vẫn cố bò về phía đối phương.

Đặc biệt là Đại Bảo và Nhị Bảo, cứ như không muốn rời xa nhau.

"Chẳng đứa nào ngoan cả!" Trương bà tử làm vẻ muốn phạt.

Đại Bảo là ca ca, nên bị phạt đầu tiên, bị Trương bà tử bế lên đùi vỗ nhẹ vào mông.

"Sao lại nghịch như vậy? Ngươi là ca ca, không yêu quý đệ đệ muội muội thì thôi, lại còn đánh người, chẳng ngoan chút nào!"

"Ngươi cũng vậy, đánh ca ca là không đúng, mới rời đi một lát mà các ngươi đã đánh nhau rồi."

Ngay cả Tam Bảo cũng không thoát, bị Trương bà tử vỗ vào mông.

Nhìn có vẻ Trương bà tử hung dữ, nhưng thực ra đánh cũng chẳng mạnh tay gì.

Ba đứa nhỏ chẳng có chút cảm giác bị phạt, vẫn cứ líu ríu nhau mà làm bộ hung dữ với đối phương.

Đại Bảo và Nhị Bảo đều muốn lấy lại lục lạc, bò về phía món đồ chơi.

Hai đứa cứ như đang thi nhau, ngươi cướp được rồi, ta sẽ cướp lại từ tay ngươi.

Trương bà tử hết lần này đến lần khác tách chúng ra, mà vẫn không xong.

"¥\u0026*%@¥*"

"(*!@%\u0026"

Hai đứa vừa cướp vừa càu nhàu với nhau, nói mấy tiếng "ê ê a a" mà Trương bà tử hoàn toàn không hiểu, nhưng chúng thì cãi nhau rất nhập tâm.

Giọng nói lại còn mang vẻ hung dữ, chẳng thấy chút gì là huynh đệ hòa thuận.

"Hai đứa đang làm cái gì thế?" Trương bà tử khó hiểu.

Mới tách ra được một lát, quay đi quay lại hai đứa đã rúc vào nhau, tiếp tục cãi lộn.

Tam Bảo ngồi nhìn hai ca ca, cảm thấy rất thú vị, vừa cười vừa nhìn chằm chằm vừa vỗ tay, miệng gọi theo, nước dãi chảy ướt cả yếm.

"Tổ tông ơi, thật không biết phải làm sao với các ngươi nữa!" Trương bà tử bất lực, chỉ có thể kiên nhẫn tách chúng ra.

Đại Bảo và Nhị Bảo đánh mệt, tạm nghỉ giữa hiệp, nhưng hai đứa vẫn nhìn nhau đầy căm tức, cứ thấy đối phương là lại trợn mắt.

Đến trưa, bên y quán tạm thời không bận, cũng là lúc sắp ăn trưa.

Mạnh Lâm Thanh đến thăm bọn trẻ, Trương bà tử thì đang đi chuẩn bị bữa ăn, không ai trông bọn chúng.

Vừa bước vào, nàng đã thấy chân của Đại Bảo suýt nữa đã đạp vào mặt Nhị Bảo.

Nhị Bảo thì không hề nao núng, nhân lúc ca ca đá mặt mình, hắn liền đ.ấ.m một cú vào bụng nhỏ của Đại Bảo.

"Các ngươi đang làm gì thế?" Mạnh Lâm Thanh kinh ngạc, sao tự nhiên lại đánh nhau?

Điều này cũng để nàng bắt gặp, không biết khi nàng không ở đây chúng còn đánh nhau dữ dội đến đâu nữa, đúng là không thể tin nổi!

"Trương bà tử, chuyện gì vậy, sao chúng lại đánh nhau?" Mạnh Lâm Thanh không biết chuyện, đành hỏi Trương bà tử.

"Trời ơi ba đứa nhỏ này thật là biết đánh nhau! Chắc là vì cướp lục lạc đấy…" Trương bà tử kể lại mọi chuyện đã xảy ra, cũng rất đau đầu.

Nếu không phải đi vệ sinh, bà sẽ không dám rời chúng ra.

Mạnh Lâm Thanh: "..."

Chuyện gì đây, chỉ vì cái lục lạc mà đánh nhau đến mức này?

Mạnh Lâm Thanh thật sự không biết nên khóc hay cười, còn biết làm sao, với đám trẻ thì không thể nói lý được.

Muốn chúng không đánh nhau nữa, thì chỉ có cách chia đều.

Mỗi đứa một cái lục lạc, không tin chúng còn có thể đánh nhau!

"Tùy Phong."

"Thiếu gia, có chuyện gì?" Tùy Phong vội tới.

"Sau bữa trưa, ngươi đi mua thêm hai cái lục lạc nữa." Mạnh Lâm Thanh ra lệnh.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 227



Tùy Phong dĩ nhiên không phản đối, nói rằng lát nữa sẽ đi.

"Sau này bất cứ món đồ chơi nào, đều phải chuẩn bị ba cái. Ba đứa mỗi đứa một cái, nếu không chúng sẽ lại đánh nhau vì đồ chơi." Mạnh Lâm Thanh bất đắc dĩ nói.

Trương bà tử một mình trông ba đứa trẻ đã cực khổ, nếu còn phải lo chuyện này, thì đúng là không hết việc mà lo.

"Được, nhưng nếu là búp bê vải, cũng chuẩn bị ba cái sao?" Tùy Phong hỏi, nghĩ rằng chắc Đại Bảo và Nhị Bảo sẽ không thích búp bê vải.

"Đúng, cái gì cũng phải ba cái." Mạnh Lâm Thanh đáp.

Chuyện này chẳng nói trước được, ai dám chắc con trai thì không thích búp bê, tốt hơn cứ mua đủ khỏi phải lo nghĩ thêm.

"Được." Tùy Phong đồng ý.

Sau bữa trưa, Tùy Phong liền ra ngoài mua lục lạc.

Để đảm bảo tuyệt đối công bằng, hai cái lục lạc mới mua giống hệt cái trước đó, sợ mấy đứa nhỏ lại đánh nhau.

"Nào, lục lạc tới rồi." Tùy Phong chia hai cái lục lạc mới cho Nhị Bảo và Tam Bảo.

Bây giờ mỗi đứa nhỏ đều có một cái lục lạc, tất cả đều giống nhau.

"Được rồi nhé, bây giờ ai cũng có rồi, chơi cái của mình không được cướp của người khác." Mạnh Lâm Thanh dạy dỗ.

"Nếu còn đánh nhau vì đồ chơi, ta sẽ tịch thu hết, không cho ai chơi nữa." Nàng cũng chẳng biết lời đe dọa này có tác dụng hay không.

Ba đứa nhỏ ôm lục lạc của mình, cười khúc khích, không đứa nào để ý đến lời Mạnh Lâm Thanh.

Nhị Bảo có lục lạc mới, vui vẻ xoay qua xoay lại nghe tiếng lục lạc, tạm thời hòa giải với Đại Bảo.

Cuối cùng thì cũng yên bình.

Mạnh Lâm Thanh cảm thấy việc nuôi dạy con thật không dễ dàng, bây giờ việc kiếm tiền không còn áp lực, nhưng chăm sóc bọn trẻ thật sự quá khó.

Cũng may nàng chỉ sinh ba đứa, nếu thêm vài đứa nữa, chắc nàng sẽ phát điên.

May mà Bạch Y Nhu đã suy tính kỹ lưỡng, gửi Trương bà tử đến giúp nàng, Trương bà tử đã giúp nàng rất nhiều!

Đại Bảo và Nhị Bảo chăm chú chơi lục lạc của mình, còn Tam Bảo ban đầu khá hứng thú, xoay đi xoay lại một hồi phát hiện ngoài tiếng kêu ra thì chẳng có gì thú vị.

"Ư..." Tam Bảo chán chường ném lục lạc sang một bên, còn đạp thêm một cái cho xa.

Chẳng thú vị chút nào, nàng chẳng thích chơi cái này, thật không hiểu hai ca ca có gì đáng tranh giành.

Từ khi vấn đề dịch bệnh được giải quyết, nhiệm vụ ở Tấn Bắc thành công, Bạch Hổ giờ đây cũng hồi phục sức khỏe.

Sở Nam Phong thật sự không còn gì phải lo nghĩ, thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp.

Ngoài những tấu chương thi thoảng làm hắn phiền lòng, còn lại mọi thứ đều vô cùng suôn sẻ.

Hôm nay, Sở Nam Phong xử lý công vụ xong sớm, trong tẩm cung nhàn rỗi cũng chẳng có gì làm, liền nổi hứng cải trang xuất cung.

Đám ám vệ âm thầm phàn nàn trong lòng, nào là nhàn rỗi không có việc, chắc chủ tử lại không nhịn được mà đi tìm Bạch Tử Ngọc chứ gì?

Quả nhiên, vừa ra khỏi cung chưa bao lâu, Sở Nam Phong lững thững "tình cờ" đi ngang qua Bình An Y Quán.

Đã đi ngang qua rồi, không vào xem thì thật không hợp lý chút nào?

"Vậy thì vào bắt mạch." Sở Nam Phong tự nói với mình.

Ám vệ: "..."

Quả là tiện đường thật đấy, không biết còn tưởng đúng là tình cờ, mà từ khi nào bắt mạch lại thành việc để làm vui nhỉ?

Sở Nam Phong muốn làm gì, dĩ nhiên không ai dám phản đối.

Bình An Y Quán từng rất nổi tiếng trong kinh thành, thậm chí trở thành một trào lưu, ai cũng phải đến Bạch Tử Ngọc khám một lần.

Nếu chưa từng đến gặp Bạch đại phu, điều đó không phải chứng tỏ ngươi khỏe mạnh, mà là ngươi lạc hậu rồi!
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 228



Tuy nhiên, sự "đánh dấu" này chỉ kéo dài được một thời gian.

Đặc biệt là việc cần hẹn lịch trước với Tử Ngọc, nhiều người rõ ràng không bệnh tật gì, Tử Ngọc nhất quyết không cho hẹn.

Thế nên, muốn đến chỉ để đánh dấu cũng chẳng dễ dàng.

Bá tánh bình tĩnh lại, trào lưu qua đi, lượng người bệnh ở y quán cũng dần trở lại bình thường.

Khi Sở Nam Phong tới, y quán không có nhiều người bệnh, khá rảnh.

"Cho ta một vé khám của Bạch Tử Ngọc." Sở Nam Phong nói, tay gõ nhẹ lên bàn để thu hút sự chú ý của Tử Ngọc.

"Xin hỏi ngài có vấn đề sức khoẻ gì…" Tử Ngọc vừa hỏi vừa ngẩng đầu lên, lời nói được nửa thì nhận ra người đến là Sở Nam Phong.

Tử Ngọc: "..."

Lại rảnh không có việc gì làm, lại đến gây rối cho thiếu gia sao?

Nàng thật sự khâm phục, lần đầu tiên biết làm hoàng đế lại nhàn rỗi như thế, thật sự không biết nên nói hắn xử lý chính sự tốt hay không tốt.

Không hỏi thêm nữa, Tử Ngọc nào dám đối đầu với vị này, việc này để thiếu gia giải quyết.

Nàng ghi vé khám, chỉ về phía Mạnh Lâm Thanh, nở nụ cười gượng gạo: "Mời đi hướng này."

Sở Nam Phong cũng không để ý, lúc hắn đến rất kín đáo, đám ám vệ đều ở trong bóng tối không ảnh hưởng đến những người đang khám.

"Bạch đại phu, bắt mạch đi?" Sở Nam Phong ngồi xuống trước Bạch Tử Ngọc, đưa cổ tay ra.

Mạnh Lâm Thanh nhìn thấy hắn, cảm thấy không nói nổi.

Tính ra, từ lần trước Sở Nam Phong nói mấy lời lớn lối, đây là lần đầu tiên họ gặp lại.

Với hiểu biết của Mạnh Lâm Thanh về tên cẩu nam nhân này, nàng tưởng mình nói đến mức đó rồi, hắn sẽ không đến nữa, dù gì nàng cũng biết hắn rất coi trọng thể diện.

Kết quả, hắn lại đến!

Có lẽ, nàng nên đánh giá lại mức độ quan tâm của cẩu nam nhân dành cho Bạch Tử Ngọc.

Mạnh Lâm Thanh suy nghĩ nhanh, tính toán xem phải đối phó hắn thế nào, ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh bắt mạch cho hắn.

"Theo mạch tượng, cơ thể ngài rất khỏe mạnh, không cần phải thường xuyên đến y quán." Mạnh Lâm Thanh ngầm nhắc nhở.

Ý là bảo hắn đừng có xuất hiện trước mặt nàng nữa.

Thái Y Viện nhiều thái y như vậy còn không đủ để ngươi sai khiến sao?

"Kê cho ta mấy thang thuốc." Giọng Sở Nam Phong có vài phần ra lệnh.

Mạnh Lâm Thanh nhướng mày, như muốn hỏi thuốc gì.

Sở Nam Phong hiểu ánh mắt của nàng, tiếp tục nói rõ hơn: "Thuốc bổ thận tráng dương."

Nếu không có những chuyện trước đó, có lẽ Sở Nam Phong không thể thản nhiên nói ra câu này như vậy.

Nhưng sau vài lần khám, mặt hắn dường như cũng đã được "luyện cứng" hơn.

Có gì mà không thể nói?

Dù sao những chuyện mất mặt hơn cũng đã từng trải qua.

Mạnh Lâm Thanh: "..."

Bổ thận tráng dương... nàng thật không thấy tên cẩu nam nhân này cần phải bổ gì cả.

"Loại thuốc này không thể tùy tiện dùng, cơ thể ngài rất khỏe mạnh không có vấn đề gì về phương diện này. Tùy tiện dùng thuốc, có thể khiến ngài bị nóng trong, ngược lại còn gây phiền phức." Mạnh Lâm Thanh nhẫn nại giải thích.

Nếu là người bệnh khác, nàng đã bảo Tử Ngọc đuổi người rồi.

Thật là, còn có người đến y quán chỉ đạo đại phu phải kê thuốc thế nào, rốt cuộc ai mới là đại phu đây?

Nhưng đối với người trước mặt là Sở Nam Phong, Mạnh Lâm Thanh biết những cách trước đây của mình chắc chắn không hiệu quả.

Quả thật, nàng đoán đúng, lời khuyên nhủ của nàng chẳng có tác dụng gì.

Sở Nam Phong đã mở lời, đương nhiên không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.

"Kê cho ta chút thuốc đi." Sở Nam Phong lặp lại, giọng điệu lúc này vẫn chưa quá mạnh mẽ.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 229



Nhưng Mạnh Lâm Thanh có thể cảm nhận rõ ràng, tên cẩu nam nhân này rất kiên quyết.

Thực ra suy nghĩ của Sở Nam Phong rất đơn giản, hắn luôn cảm thấy mình quá "kén chọn", tại sao chỉ có mỗi Bạch Tử Ngọc mới khiến hắn có cảm giác?

Mà người ta đã nói rõ không có sở thích nam nam, hắn không thể cứ thế đem người vào cung, điều đó thật quá khó coi.

Nhưng sự thật là hắn chẳng thấy ai khác phù hợp, lại cứ cảm thấy lòng ngứa ngáy, hắn phải tìm ra cách giải quyết vấn đề này.

Biết đâu uống thuốc bổ thận tráng dương, hắn sẽ bớt kén chọn hơn?

Dù có hiệu quả hay không, phải thử mới biết.

Mạnh Lâm Thanh: "..."

"Chuyện này thực sự không thích hợp." Mạnh Lâm Thanh cố gắng thuyết phục hắn.

"Ngươi thật sự không có vấn đề gì, uống thuốc bổ thận tráng dương cũng chẳng giúp ích gì, chỉ khi có vấn đề mới cần uống thuốc, còn không có vấn đề mà uống thì chỉ gây thêm gánh nặng cho cơ thể." Mạnh Lâm Thanh cố gắng dùng lý lẽ và tình cảm để khuyên nhủ.

Đáng tiếc, Sở Nam Phong kiên quyết.

"Kê cho ta chút thuốc." Sở Nam Phong không hề tỏ ra hung hăng, chỉ liên tục lặp lại câu đó.

Mạnh Lâm Thanh: "..."

Nếu nàng không kê thuốc, thật ra cẩu nam nhân vẫn có thể tìm thái y kê cho mình.

Đến lúc đó, cũng không biết thái y sẽ kê loại thuốc gì cho hắn, lỡ như hiệu quả quá mạnh mẽ thì sẽ ảnh hưởng đến cơ thể.

Khoan đã, nàng đang lo lắng cho cẩu nam nhân sao?

Nghĩ đến đây, Mạnh Lâm Thanh không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, nàng không hề quan tâm tới cẩu nam nhân, nàng sợ bị liên lụy thôi.

Và người liên lụy đó chính là Bạch Tử Ngọc - con cá nguy hiểm nhất trong chuyện này.

Nếu đã vậy, nàng thà tự kê thuốc cho hắn, ít nhất nàng biết mình dùng những dược liệu gì.

"Được thôi, ta sẽ kê." Sau khi Sở Nam Phong yêu cầu liên tục, cuối cùng Mạnh Lâm Thanh đành phá vỡ nguyên tắc của mình.

Cố gắng sử dụng các loại dược liệu có tính ôn hòa, ít nhất hiệu quả sẽ đến từ từ, khi tác dụng phát huy cũng không cần giải tỏa một cách quá mãnh liệt...

Viết xong đơn thuốc, trước khi giao cho Sở Nam Phong, Mạnh Lâm Thanh không nhịn được mà nhắc nhở hắn thêm lần nữa.

"Nếu ngươi cảm thấy cơ thể có bất kỳ điều gì không ổn, đừng tiếp tục uống." Mạnh Lâm Thanh nói với vẻ thiếu tự tin.

Chủ yếu là vì nàng lo sợ!

Lỡ như tên cẩu nam nhân uống thuốc bổ, nửa đêm cảm thấy nóng bức không tìm được ai giải tỏa mà phát điên, chạy ra khỏi cung để tìm nàng thì phải làm sao?

Đúng là xui xẻo!

"Ta tự biết." Sở Nam Phong đáp, giật lấy đơn thuốc, hài lòng đi tìm Tử Ngọc để lấy thuốc.

Mạnh Lâm Thanh: "..."

Biết gì chứ? Ngươi chẳng biết gì cả!

Lấy xong thuốc, Sở Nam Phong quay lại cung, thuốc đã được lấy sẵn, hắn ném luôn cho Trương Đức Thuận bảo hắn sắc thuốc rồi đem đến.

"Vâng, bệ hạ." Trương Đức Thuận cứ tưởng thuốc từ Thái Y Viện mang tới, hoàn toàn không nghĩ ngợi gì, tự tay giám sát việc sắc thuốc.

Đến khi sắc xong, liền mang tới cho Sở Nam Phong.

Hắn cũng không chần chừ, uống liền một bát.

Uống xong Sở Nam Phong liền chú ý cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể, muốn biết cảm giác thuốc phát huy hiệu quả như thế nào.

Kết quả là đợi một lúc lâu mà chẳng có gì đặc biệt, cứ như chưa uống vậy.

"Bạch Tử Ngọc không phải lại giỡn ta chứ?" Sở Nam Phong lẩm bẩm.

Hắn thật không tin tưởng tiểu đại phu gian xảo kia chút nào, cảm thấy hắn ta sẽ không dễ dàng nghe lời đến thế.

Mạnh Lâm Thanh oan ức quá!

Lần này nàng thực sự không chơi trò gì.
 
Back
Top Bottom