Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 70



Đã là huynh đệ, thì bí mật phải chia sẻ với nhau.

Thanh Long lập tức phát ra ám hiệu.

Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ đều cảm thấy kỳ quặc khi nhận được tín hiệu, nhưng vẫn cẩn thận đến nơi hẹn.

“Thanh Long, ngươi làm gì vậy? Tập trung chúng ta lại, nếu không phải chuyện lớn, ta không tha cho ngươi đâu!” Huyền Vũ ngồi xuống, vắt chân nói.

“Chậc chậc… trạng nguyên gia ngươi không cần phải giữ hình tượng nho nhã sao?” Thanh Long bĩu môi.

“Hừ…” Huyền Vũ lười đáp trả.

Giả vờ giả vịt chỉ là để đối phó với người ngoài

Còn ở bên những huynh đệ thân thiết như Thanh Long, ai lại còn phải che đậy, ai chẳng biết ruột gan của nhau, làm vậy chỉ thêm mệt!

Bạch Hổ vẫn im lặng, chỉ ngồi thẳng, mắt nhìn vào tách trà trước mặt.

Chu Tước gõ ngón tay lên bàn, hất cằm hỏi: “Nói chuyện chính đi.”

Thanh Long không phải người rảnh rỗi, chẳng bao giờ tụ tập mọi người chỉ để nói chuyện phiếm uống trà.

Hẳn là có chuyện gì đó, và là chuyện lớn.

“Trở lại vấn đề chính.” Thanh Long ho nhẹ rồi nói: “Các ngươi có biết chủ tử gần đây đặc biệt chú ý đến một người không?”

“Ai?” Bạch Hổ lập tức hỏi.

Nếu đó là người chủ tử ghét, hắn sẽ ngay lập tức cho người xử lý.

Thanh Long liếc hắn một cái, đáp: “Ngươi đừng lo, không phải loại quan tâm như vậy, mà là một kiểu quan tâm khác.”

“Rốt cuộc là kiểu quan tâm gì, và là ai? Ngươi có thể nói nhanh lên được không?” Huyền Vũ sốt ruột nói.

“Bình An Y Quán, Bạch đại phu Bạch Tử Ngọc.” Thanh Long không vòng vo.

“Là hắn?” Huyền Vũ nhướn mày, ánh mắt đầy hàm ý.

Lúc này, ba người còn lại đều nghĩ đến việc chủ tử từng thử dò xét xem mình thích nam hay nữ. Kết hợp với ánh mắt đầy ngụ ý của Huyền Vũ, cả ba liền đổ dồn ánh nhìn về phía hắn.

“Huyền Vũ, chắc ngươi biết thêm điều gì nữa đúng không? Nói thật đi.” Ánh mắt như chim ưng của Chu Tước nhìn chằm chằm vào Huyền Vũ.

“Chu Tước đại nhân tha mạng, ngài đừng nhìn ta như thẩm phạm nhân vậy, ta sợ lắm.” Huyền Vũ vỗ ngực, nhưng mặt lại chẳng có chút biểu cảm sợ hãi nào.

“Bớt giả vờ đi, mau nói đi!” Thanh Long thúc giục.

Huyền Vũ cũng thấy bất ngờ. Lần trước hắn chỉ tiện miệng nói một câu ở Túy Nguyệt Lâu… Được rồi, hắn thừa nhận là mình cố ý nhắc đến.

Nhưng hắn không ngờ rằng, sau khi chủ tử lườm hắn một cái, lại để tâm đến chuyện đó thật sự.

Kết quả là bây giờ còn khiến Thanh Long phải theo dõi sát sao Bạch đại phu.

Ai ngờ lại có chuyện xoay chuyển thế này?

“Chuyện chủ tử bị thương, các ngươi đều biết. Sau đó gần đây, ta nghe nói trong kinh thành có một vị đại phu rất giỏi về nam khoa...”

Huyền Vũ kể lại sự việc, khiến cả ba người còn lại nhìn nhau.

Đặc biệt là Thanh Long, ban đầu hắn nghĩ chính những báo cáo của mình mới khiến chủ tử chú ý đến Bạch Tử Ngọc. Nào ngờ chủ tử đã sớm biết về người này?

“Các ngươi nghĩ xem, liệu chủ tử có gặp riêng Bạch Tử Ngọc không?” Chu Tước trầm ngâm hỏi.

“Chuyện này ai mà biết được? Ta nghĩ nếu chủ tử có đi gặp, chắc chắn sẽ không để chúng ta hay biết.” Huyền Vũ nói, nhớ lại biểu cảm của chủ tử khi ấy.

Chậc chậc, thật sự là diễn giỏi hơn cả hắn!

“Không đúng, nếu chủ tử đã biết về Bạch Tử Ngọc, vậy tại sao khi ta báo cáo nhiều lần, ngài ấy không hề nói rằng mình đã biết?” Thanh Long thắc mắc.

Cả bốn người đều rơi vào trầm mặc.

Dù chủ tử và Bạch Tử Ngọc thực sự trong sạch như tờ giấy trắng, thì trong suy nghĩ của bốn người họ, mọi chuyện cũng không còn đơn giản nữa.

Một lát sau, Huyền Vũ là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 71



“Xem ra, chủ tử thực sự có khả năng để ý đến Bạch Tử Ngọc...”

Hắn còn chưa nói xong thì Bạch Hổ đã bật dậy, làm như muốn lao ra ngoài.

“Ta sẽ đi bắt Bạch Tử Ngọc về đây!” Bạch Hổ nói, khuôn mặt lạnh lùng cùng dáng vẻ mạnh mẽ đầy khí thế.

“Đợi đã!” Chu Tước kéo Bạch Hổ lại, khó hiểu hỏi: “Ngươi bắt Bạch đại phu kia làm gì?”

Bạch Hổ nhìn Chu Tước với vẻ mặt như muốn nói "ngươi hỏi điều thừa thãi", rồi thẳng thừng đáp: “Còn làm gì nữa, đương nhiên là mang lên giường của chủ tử!”

Ba người còn lại lập tức ôm trán.

“Bạch Hổ, ngươi mau ngồi xuống!” Thanh Long không nhịn nổi, phải lên tiếng ngăn cản.

Huyền Vũ không thể tin nổi mình lại là huynh đệ với kẻ ngốc này.

Bạch Hổ cau mày, cảm thấy đám người này thật quá rườm rà, do dự không dứt khoát. Chính bọn họ nói rằng chủ tử có hứng thú với Bạch Tử Ngọc, giờ lại ngăn cản hắn đi bắt người.

Chẳng phải đang làm loạn sao?

“Ngươi mới là đang làm loạn! Ngươi có biết Bạch Tử Ngọc là người thế nào không? Ngươi nghĩ chỉ cần ngang nhiên bắt người mang lên giường chủ tử, ngài ấy sẽ khen ngợi hay trừng phạt ngươi?” Huyền Vũ thật không hiểu nổi Bạch Hổ đang nghĩ gì trong đầu.

"Bạch Tử Ngọc đã có ba đứa con rồi. Theo thông tin từ mạng lưới tình báo của ta, chưa từng thấy phu nhân của hắn xuất hiện, nhưng có con thì phần lớn không phải là đoạn tụ." Thanh Long phân tích.

"Thế thì hơi khó rồi." Chu Tước nhận xét.

"Nhỡ đâu nếu bắt hắn đưa đến giường của chủ tử, hắn vì xấu hổ mà tự sát thì sao?" Huyền Vũ nêu lên vấn đề trọng yếu.

Thanh Long gật đầu đồng tình, bổ sung: "Bạch Tử Ngọc quả thực là một đại phu giỏi. Bình An Y Quán của hắn hiện giờ rất nổi tiếng, đã cứu chữa cho không ít bá tánh, đúng là một nhân tài khó có được."

Nghe đến đây, Bạch Hổ cũng bắt đầu do dự. Nếu Bạch Tử Ngọc là một người tài, lại không có dấu hiệu thích nam nhân, họ nên làm thế nào để giúp chủ tử?

Đây quả là một vấn đề khó.

"Vậy giờ chúng ta phải làm gì?" Bạch Hổ hỏi, quyết định không nghĩ ngợi nữa mà để các huynh đệ quyết định.

"Án binh bất động." Huyền Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chúng ta cần xem thái độ của chủ tử như thế nào trước đã."

Suy cho cùng, đây là chuyện của Sở Nam Phong.

Nếu thực sự chủ tử có tình ý với Bạch Tử Ngọc, chắc chắn sẽ có chỉ thị. Nếu họ hành động vội vàng mà gây ra rắc rối thì sẽ rất nguy hiểm.

Hơn nữa, không thể chỉ vì sở thích của chủ tử mà ép buộc một người nam nhân đã có gia đình thay đổi khuynh hướng của mình.

Tất nhiên, Bạch Hổ thì nghĩ điều đó vẫn có thể làm được.

Cuối cùng, cả bốn người quyết định tạm thời gác lại chuyện này, giao cho Thanh Long tiếp tục theo dõi mối quan hệ giữa chủ tử và Bạch Tử Ngọc, kịp thời báo cáo bất kỳ diễn biến nào.

"Chuyện này cứ để ta lo." Thanh Long đảm bảo.

Vụ việc nữ tử bị g.i.ế.c m.ổ b.ụ.n.g trên phố trước đó dần lắng xuống trong cuộc bàn luận của dân chúng, vì cuộc điều tra không có tiến triển gì.

Nó như bị tạm gác lại, không tiến thêm được bước nào.

Hàng ngày có bao nhiêu chuyện mới mẻ xảy ra, ai lại tiếp tục để ý đến một vụ án đã được giao cho quan phủ?

Nhưng rồi, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, hai ngày sau, một t.h.i t.h.ể nữ tử nữa lại xuất hiện trên đường phố kinh thành.

"Lại... lại là m.ổ b.ụ.n.g sao?"

"Trời ơi, thật quá kinh khủng, trên mặt đất toàn là máu, m.á.u đã khô đen lại một mảng lớn!"

"Rốt cuộc là ai làm chuyện này? Tại sao chưa bắt được hung thủ? Ai mà dám ra đường nữa đây?"

Chỉ trong chốc lát, kinh thành rơi vào hoảng loạn, ai nấy đều lo sợ mình sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 72



Lần này, t.h.i t.h.ể nữ tử không nằm gần y quán, nên ban đầu Mạnh Lâm Thanh không hay biết. Cho đến khi Hồng lão bản sang trò chuyện mới biết.

"Vậy ngươi có biết nạn nhân là ai không?" Tử Ngọc tò mò hỏi, cảm thấy vụ việc này có vẻ nhuốm màu bí ẩn.

"Đã hỏi thăm rõ rồi!" Hồng lão bản vốn là người nắm tin tức nhanh nhạy, đương nhiên không thể bỏ qua: "Lần này là tiểu thiếp của một vị quan tứ phẩm, và cách c.h.ế.t giống hệt nữ nhân trước đó, cũng bị mổ bụng!"

Tử Ngọc hít một hơi thật sâu, cảm thấy sự việc này quá ghê rợn.

"Lại là nữ nhân, lại là m.ổ b.ụ.n.g sao?" Tử Ngọc lùi lại một bước, đúng lúc đụng phải Tùy Phong.

"Yên tâm đi, kẻ g.i.ế.c người không đến đây đâu." Tùy Phong lạnh lùng nói.

"Xì, dĩ nhiên là không đến rồi! Nếu hắn dám đến, ta chắc chắn sẽ tiêu diệt hắn!" Tử Ngọc nói với giọng hùng hồn.

Nghe đến đây, Mạnh Lâm Thanh suy đoán rằng nếu hai vụ án mạng này do cùng một người gây ra, thì rất có khả năng kinh thành đang xuất hiện một kẻ b**n th** g.i.ế.c người hàng loạt.

Tuy nhiên do không có nhiều thông tin, nàng không đưa ra kết luận vội vàng, càng không bàn luận lung tung tránh tạo ra cảnh hỗn loạn trong dân chúng.

"Chuyện phá án đã có quan phủ lo, đừng bàn tán nhiều. Hồng lão bản, tình hình chưa rõ ràng nói nhiều không hay, dễ gây hoang mang." Mạnh Lâm Thanh khuyên.

"Chúng ta chỉ nói chơi thôi mà..." Hồng lão bản cười, rõ ràng không xem lời khuyên của nàng là quan trọng.

Không lâu sau, một nhóm quan sai đột nhiên đến Bình An Y Quán.

"Chư vị quan sai, các vị có chuyện gì vậy?" Tùy Phong như thường lệ, đứng ra đối diện với họ.

"Chúng tôi đến tìm Bạch đại phu để hỏi một số thông tin." Một vị quan sai đáp.

"Thiếu gia đang khám bệnh, các ngài có thể chờ một chút được không?" Tử Ngọc lên tiếng, biết rõ thiếu gia không thích bị người khác quấy rầy khi đang khám bệnh.

Quan sai đã đến đây, tất nhiên không thể chờ đợi Bạch Tử Ngọc khám xong mới vào.

"Đừng cản trở, chúng ta đến đây là có việc chính đáng…" Quan sai không chịu chờ, định tiến vào bên trong.

Mạnh Lâm Thanh nghe thấy tiếng động bên ngoài, đoán được vài phần.

"Ngươi cứ ngồi đây, ta ra ngoài xem có chuyện gì." Nàng nói với người bệnh.

Người bệnh gật đầu, lắng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Khi Mạnh Lâm Thanh bước ra, Tùy Phong và Tử Ngọc đang ngăn cản quan sai, không hề sợ hãi trước những lời đe dọa của họ.

"Thả tay!" Mạnh Lâm Thanh ra lệnh.

Tùy Phong và Tử Ngọc lập tức buông tay, lui về phía sau nàng, nhưng vẫn đứng chắn trước mặt nàng.

Quan sai thấy Bạch đại phu đã ra mặt, cũng không làm lớn chuyện, liền trình bày lý do.

"Quan phủ đang điều tra vụ án, mong Bạch đại phu hỗ trợ cung cấp một số thông tin." Người dẫn đầu cúi đầu nói.

Mạnh Lâm Thanh gật đầu, đối phương lập tức lấy ra một bức họa.

"Phiền Bạch đại phu xem kỹ, có nhận ra nữ tử trong tranh này không?" Người kia hỏi.

Bức tranh mở ra, Mạnh Lâm Thanh lập tức nhận ra, Tùy Phong và Tử Ngọc cũng nhìn thấy, ngay lập tức quay sang nhìn nhau.

Quan sai quan sát phản ứng của ba người, biết ngay rằng lần này chắc chắn sẽ thu thập được manh mối quan trọng.

"Ta nhận ra, nữ tử này đã từng đến Bình An Y Quán khám bệnh." Mạnh Lâm Thanh nói.

Đồng thời, nàng cũng xác nhận rằng, t.h.i t.h.ể nữ tử thứ hai xuất hiện trên đường phố chính là người trong bức họa này.

Mạnh Lâm Thanh nhíu mày, có vẻ như vụ g.i.ế.c người liên hoàn này không hề đơn giản.

"Phiền Bạch đại phu cung cấp thêm chi tiết. Khi nàng ấy đến khám bệnh, có xảy ra chuyện gì đáng chú ý không? Mong Bạch đại phu cố gắng nhớ lại kỹ càng."
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 73



Mạnh Lâm Thanh rất hợp tác, hơn nữa, biểu hiện kỳ lạ của nữ tử đó khiến nàng nhớ rất rõ.

"Ta nhớ rất rõ, nàng ấy nghĩ mình bị bệnh, nhưng sau khi ta bắt mạch, ta nói với nàng rằng nàng không bị bệnh mà là đang mang thai."

Nghe đến đây, sắc mặt của quan sai cũng trở nên kỳ lạ.

"Lúc đó nàng ấy có biểu hiện gì? Càng chi tiết càng tốt."

"Nàng ấy biểu hiện rất lạ. Thông thường, nữ nhân khi biết mình mang thai đều rất vui mừng, nhưng nàng thì không. Sắc mặt nàng thay đổi ngay lập tức, trông rất kỳ quái..."

Mạnh Lâm Thanh vừa nhớ lại, vừa lựa chọn từ ngữ một cách cẩn thận, cố gắng diễn đạt chính xác nhất để giúp quan sai thu thập được thông tin hữu ích.

"Rất ngạc nhiên, không thể tin nổi, thậm chí có phần kháng cự như thể không muốn chấp nhận sự thật."

Quan sai tiếp tục hỏi: "Theo Bạch đại phu, nàng ấy mang thai bao lâu rồi?"

"Qua mạch tượng, ta đoán nàng ấy mang thai khoảng một tháng." Mạnh Lâm Thanh trả lời.

Ngay khi lời vừa dứt, mấy vị quan sai đều sững lại, biểu cảm trên mặt trở nên càng kỳ lạ hơn.

Mạnh Lâm Thanh cũng chú ý đến phản ứng của họ, từ đó thu thập thêm thông tin.

Có vẻ việc mang thai là một yếu tố quan trọng. Nạn nhân đầu tiên cũng được nghe nói là đang mang thai, và thời gian mang thai có lẽ chính là điểm mấu chốt.

Có khả năng đứa trẻ trong bụng vị mỹ phụ nhân đó không phải là con của chồng nàng, và chi tiết này có thể liên quan rất lớn đến vụ án.

“Bạch đại phu, cảm ơn ngài đã hợp tác. Vụ án này vẫn đang được điều tra, nếu sau này cần thêm sự giúp đỡ, mong rằng Bạch đại phu sẽ tiếp tục hỗ trợ.” Quan sai nói.

“Tất nhiên.” Mạnh Lâm Thanh gật đầu.

Sau khi quan sai cảm tạ và rời khỏi y quán, Mạnh Lâm Thanh tiếp tục khám bệnh cho người bệnh.

Tùy Phong và Tử Ngọc ở bên cạnh từ đầu đến cuối, cũng nhận thấy phản ứng của các quan sai.

“Nàng ta đẹp như vậy mà lại c.h.ế.t thảm thế, thật đáng thương.” Tử Ngọc thở dài.

“Có lẽ liên quan đến việc nàng mang thai.” Tùy Phong nói trúng điểm mấu chốt.

“Cái tên hung thủ này thật quá độc ác. Hắn chuyên nhằm vào nữ nhân mang thai sao? Đúng là cặn bã, nếu quan phủ bắt được hắn phải xé xác ra, rồi...”

Tử Ngọc đang bức xúc tưởng tượng về cái c.h.ế.t của tên hung thủ thì Mạnh Lâm Thanh nghe thấy và dừng bước.

“Đừng bàn chuyện này trong y quán.” Mạnh Lâm Thanh nghiêm giọng nhắc nhở.

“Vâng, thiếu gia.” Tử Ngọc lập tức co rúm lại.

Sau khi Mạnh Lâm Thanh quay lại tiếp tục khám bệnh, Tử Ngọc mới khẽ nói với Tùy Phong: “Thiếu gia vừa rồi hung dữ quá. Đây là lần đầu tiên ta thấy ngài ấy lạnh lùng như vậy…”

Tử Ngọc trước đây luôn nghĩ thiếu gia hòa nhã, nhưng lần này nhận ra, dưới vẻ ngoài thân thiện, Mạnh Lâm Thanh lại là người rất nguyên tắc.

Trước đó, Mạnh Lâm Thanh đã dặn họ không được bàn luận quá nhiều về vụ án, ngay cả Hồng lão bản cũng bị nhắc nhở khi đến trò chuyện.

“Nếu quan sai có thể tra ra nữ nhân đó từng đến y quán của chúng ta, ngươi có nghĩ hung thủ cũng từng đến đây không?” Tùy Phong hỏi.

“Cái này...” Tử Ngọc tròn xoe mắt nhìn xung quanh, mỗi người trong y quán lúc này đều giống kẻ g.i.ế.c người hàng loạt trong mắt nàng.

Miệng Tử Ngọc lúc này thật sự đã bị chặn lại.

Mạnh Lâm Thanh vẫn tiếp tục khám bệnh như bình thường, bên ngoài dường như không quá để tâm đến việc ghé thăm của quan sai, nhưng thực chất trong lòng nàng vẫn có chút bận tâm về vụ án liên quan đến hai t.h.i t.h.ể nữ.

Tối hôm đó, khi Tùy Phong chuẩn bị đóng cửa y quán, lại có người đến.

“Nếu cần khám bệnh, hãy quay lại vào sáng mai...”
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 74



Tùy Phong đang nói thì dừng lại, ánh mắt thoáng nhận ra người này mặc đồ quan sai.

“Ngài tìm thiếu gia của chúng ta?” Tùy Phong hỏi.

“Đúng, liên quan đến vụ án, chúng ta cần Bạch đại phu giúp đỡ thêm vài câu hỏi.” Quan sai giải thích, cũng là người đã đến vào ban ngày.

“Ngài chờ chút.” Tùy Phong đi gọi Mạnh Lâm Thanh ra.

Nghe nói cần đến nha môn hỗ trợ điều tra, Mạnh Lâm Thanh hiểu rằng có thể mình sẽ biết thêm chi tiết về vụ án, nếu không đã không cần phải mời nàng đến đó.

“Được, để ta đi xem.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Ngay khi nàng chuẩn bị đi, Tùy Phong khăng khăng muốn đi theo.

“Chỉ cần Bạch đại phu đi là được.” Quan sai nói.

“Đây là đêm tối, ta không an tâm để thiếu gia đi một mình với các ngươi.” Tùy Phong kiên quyết. Dù quan sai có đồng ý hay không, hắn vẫn bám theo.

Dù sao cũng là nha môn cần sự giúp đỡ của Mạnh Lâm Thanh. Việc để nàng dẫn theo người không phải là điều quá đáng.

Mạnh Lâm Thanh không nói gì, nhưng rõ ràng ý nàng cũng đồng ý để Tùy Phong đi cùng.

Nếu không, tại sao mẹ nàng lại sắp xếp hai người hộ vệ biết võ công chứ?

Cuối cùng, quan sai đành phải thỏa hiệp, cả ba người cùng đến nha môn.

Khi đến nơi, đèn đuốc trong nha môn vẫn sáng rực, có người đang chờ họ.

“Đây là Tống pháp y, Bạch đại phu đã đến rồi.” Quan sai giới thiệu.

Mạnh Lâm Thanh nhìn Tống pháp y trước mặt, vóc dáng của hắn hơi đẫy đà. Nàng gật đầu chào rồi nhìn quanh, đoán rằng có thể họ đã phát hiện được điều gì từ thi thể.

Nhưng nàng vẫn chưa hiểu tại sao mình lại được mời đến hỗ trợ.

“Tống pháp y, không biết ta có thể giúp được gì?” Mạnh Lâm Thanh hỏi thẳng.

“Bạch đại phu không cần quá khách sáo, khi ta khám nghiệm thi thể, phát hiện ra một số vấn đề, hy vọng ngài có thể giúp ta làm rõ.” Tống pháp y nói một cách khiêm tốn.

“Mời ngài nói.”

“Khi khám nghiệm t.h.i t.h.ể đầu tiên, ta phát hiện trên người nàng ấy có một mùi hương. Nữ nhân thường sử dụng túi hương là chuyện bình thường, hơn nữa trên người nàng ấy có một chiếc túi hương, mùi hương cũng rất phù hợp, lúc đó ta không nghĩ đó là vấn đề.”

“Cho đến khi phát hiện t.h.i t.h.ể thứ hai.” Mạnh Lâm Thanh tiếp lời.

“Ồ? Có vẻ Bạch đại phu đã đoán được điều gì sao?” Tống pháp y ngạc nhiên hỏi, không ngờ Bạch Tử Ngọc lại có thể đoán trước vài phần.

“Họ chưa nói với ngài rằng ta từng gặp nạn nhân thứ hai sao?”

Mạnh Lâm Thanh thẳng thắn đáp.

Khi Tống pháp y nhắc đến túi hương và mùi hương, Mạnh Lâm Thanh chợt nhớ lại lúc khám bệnh cho vị mỹ phụ nhân, nàng cũng cảm nhận được mùi hương từ nữ nhân đó.

Khi đó nàng không để ý nhiều, vì nữ nhân sử dụng túi hương là chuyện thường.

Sau một hồi giải thích, Tống pháp y đã hiểu, đồng thời càng thêm ấn tượng với sự nhạy bén của Bạch Tử Ngọc.

Chỉ vài chi tiết mà hắn đã liên kết được những điểm quan trọng.

“Vậy ngài nghĩ chiếc túi hương này có vấn đề sao?” Mạnh Lâm Thanh hỏi.

“Đúng vậy.” Tống pháp y gật đầu: "Hai nạn nhân đều có túi hương, điều này không kỳ lạ, nhưng điểm bất thường là túi hương của họ rất giống nhau, mùi hương gần như giống hệt, điều này mới đáng ngờ.”

Quá nhiều sự trùng hợp sẽ không còn là trùng hợp nữa.

“Khi mở túi hương ra, ngoài hoa, bên trong còn có một số dược liệu, cần Bạch đại phu giúp nhận diện.” Tống pháp y nói.

Mạnh Lâm Thanh đương nhiên không từ chối.

Đã có người chuẩn bị sẵn, hai túi hương bị tháo rời được đặt trên khay, kèm theo giấy bút để ghi lại thành phần bên trong.

Mạnh Lâm Thanh cẩn thận xem xét và nhận ra túi hương không có gì đặc biệt. Nàng nhanh chóng ghi lại thành phần của nó.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 75



“Thành phần đã ở đây.” Mạnh Lâm Thanh đưa cho Tống pháp y, không kìm được nói thêm vài câu.

“Nói thật, ta không nghĩ chiếc túi hương này có vấn đề gì.”

nữ nhân sử dụng túi hương vốn là chuyện thường tình, việc bỏ thêm dược liệu vào túi cũng không có gì mới lạ. Những thứ có thể cho vào túi hương đều là những thành phần thông dụng, việc trùng hợp cũng hiếm nhưng không phải không thể xảy ra.

Quan trọng hơn, theo đánh giá của Mạnh Lâm Thanh, chiếc túi hương này chỉ là một túi hương bình thường.

“Những dược liệu trong này có tác dụng an thần, giúp giữ mùi hương lâu hơn, không có gì bất thường, nhưng đúng là hai túi hương có thành phần gần như giống hệt nhau.”

“Bạch đại phu nói có lý.” Tống pháp y trầm ngâm suy nghĩ.

Có những sự trùng hợp không thể bỏ qua, nhưng cũng không thể quá bám vào một chi tiết mà bỏ qua những manh mối khác.

“Tối nay phiền Bạch đại phu quá rồi.”

Mạnh Lâm Thanh nghĩ rằng, đã đến tận đây, lại đã xem xét qua, nàng không thể giấu nổi sự tò mò của mình về vụ án.

“Ta có thể xem qua t.h.i t.h.ể nạn nhân không?” Mạnh Lâm Thanh hỏi trước khi rời đi.

Tống pháp y do dự, nhưng sau khi tiếp xúc với Bạch Tử Ngọc một thời gian ngắn, ông cảm thấy Bạch Tử Ngọc là một người rất thông minh. Nếu hắn xem qua thi thể, biết đâu có thể đưa ra thêm manh mối?

Hơn nữa, Bạch Tử Ngọc đã gặp nạn nhân thứ hai và đã cung cấp một số thông tin quan trọng, để hắn xem t.h.i t.h.ể cũng không phải là vấn đề lớn.

“Bạch đại phu chờ một chút, ta cần báo cáo sự việc này lên trên.” Tống pháp y ra hiệu cho một quan sai đi báo cáo, hỏi ý kiến bên trên.

Rất nhanh, họ đã nhận được sự cho phép.

Vài quan sai cùng Tống pháp y dẫn Mạnh Lâm Thanh đến xem xét thi thể. Hai t.h.i t.h.ể nữ lúc này được đặt cạnh nhau.

Mạnh Lâm Thanh tiến lại gần, nhưng không vội chạm vào mà chỉ đứng bên cạnh, quan sát kỹ lưỡng.

“Quả thật cả hai đều đang mang thai.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Tống pháp y gật đầu đồng ý: "Hơn nữa cả hai đều mới mang thai không lâu.”

Trước đó, việc nạn nhân đầu tiên mang thai chỉ là tin đồn, nhưng giờ đã được xác nhận, có vẻ như vụ án này thực sự có liên quan đến việc mang thai.

Lúc này, Mạnh Lâm Thanh đột nhiên hít một hơi sâu, rồi hít thêm vài lần, khẽ nhíu mày suy nghĩ.

“Bạch đại phu, ngài phát hiện ra điều gì sao?” Tống pháp y kích động hỏi, bắt đầu làm theo Mạnh Lâm Thanh, cũng hít thật sâu.

“Ta có thể chạm vào y phục của nạn nhân được không?” Mạnh Lâm Thanh dừng việc hít thở, nghiêm túc hỏi.

Thấy nàng có phát hiện mới, Tống pháp y lập tức đồng ý.

“Đưa khăn tay tới.” Tống pháp y ra lệnh cho học trò.

Tiểu đồ đệ lấy ra một chiếc khăn tay trắng và đưa cho thầy.

“Dĩ nhiên là được, nhưng Bạch đại phu nên dùng khăn tay này để cách ly khi chạm vào.” Tống pháp y nói.

Mạnh Lâm Thanh nhận lấy chiếc khăn, cảm ơn, rồi dùng khăn tay cẩn thận nhấc mép y phục của nữ tử lên, cúi xuống ngửi.

Vì các t.h.i t.h.ể đều đã nằm trong vũng m.á.u nên quần áo bị nhiễm bẩn rất nhiều, nhưng ở phần vải không dính m.á.u vẫn có mùi nhẹ nhàng.

Mạnh Lâm Thanh ngửi một thi thể, rồi chuyển sang ngửi t.h.i t.h.ể còn lại.

Mùi m.á.u tanh rất nồng, nên nàng phải tập trung hết sức để không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

“Cảm ơn.” Mạnh Lâm Thanh trả lại chiếc khăn cho đồ đệ.

“Sao rồi? Bạch đại phu phát hiện gì mới sao?” Tống pháp y sốt ruột hỏi.

“Chiếc túi hương khi nãy có vấn đề.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Mắt Tống pháp y sáng lên, kiên nhẫn chờ Mạnh Lâm Thanh nói tiếp.

“Túi hương đó trông có vẻ bình thường, nếu nhìn riêng lẻ thì không có gì đáng ngờ. Nhưng vấn đề là cả hai nạn nhân không chỉ dùng chung loại túi hương, mà còn dùng chung một loại hương liệu đốt.”
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 76



“Hương liệu đốt?” Tống pháp y ngạc nhiên.

Hắn vốn là người làm nghề pháp y, tuy tỉ mỉ hơn người bình thường, nhưng về những chi tiết liên quan đến nữ nhân thì vẫn còn hơi thiếu sót.

Cộng thêm mùi m.á.u tanh quá nồng nên mùi hương nhẹ nhàng từ quần áo đã bị lấn át, việc hắn bỏ qua cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng không ngờ một người nam nhân như Bạch Tử Ngọc lại tinh tế đến mức này.

Hóa ra mời hắn đến giúp quả thực là quyết định đúng đắn!

“Đúng vậy.” Mạnh Lâm Thanh giải thích tiếp: "Dù mùi rất nhẹ, nhưng ta chắc chắn rằng cả hai nạn nhân đều đã dùng chung một loại hương liệu đốt.”

“Từ mùi hương này, ta có thể đoán được các thành phần trong hương liệu, và khi kết hợp với các dược liệu trong túi hương, chúng sẽ tạo ra một tác dụng.”

“Tác dụng gì?” Tống pháp y hỏi.

“Giúp thụ thai.” Mạnh Lâm Thanh đáp.

Xét đến việc cả hai nạn nhân đều đang mang thai, thời gian mang thai rất ngắn, và đều sử dụng túi hương kết hợp với hương liệu này, chắc chắn phải có mối liên hệ nào đó.

Các quan sai vừa nghe cuộc đối thoại giữa Bạch Tử Ngọc và Tống pháp y, vừa ghi chép cẩn thận.

Với manh mối về việc giúp thụ thai này, kết hợp với các thông tin khác, họ đã có một hướng điều tra mới.

“Không ngờ lại có chuyện như vậy!” Tống pháp y cảm thán, nếu không mời Bạch Tử Ngọc đến, có lẽ họ sẽ khó phát hiện ra điều này.

“Cảm ơn Bạch đại phu, việc giúp thụ thai là một manh mối rất quan trọng đối với vụ án.” Tống pháp y bày tỏ lòng biết ơn.

“Không cần khách sáo, ta chỉ nói những gì mình biết thôi, có giúp được thì tốt, nếu không cũng chỉ là một nguồn tham khảo thêm.” Mạnh Lâm Thanh điềm tĩnh nói.

Thấy sự khiêm nhường và thái độ điềm đạm của hắn, Tống pháp y càng thêm khâm phục.

“Tối nay thật làm phiền Bạch đại phu, để người đưa ngài về nghỉ ngơi.” Quan sai lúc này cũng đã thay đổi thái độ đối với Mạnh Lâm Thanh.

Dù sao cũng vừa cung cấp một manh mối quan trọng, khiến họ mở mang tầm mắt.

“Không cần đâu.” Mạnh Lâm Thanh từ chối, vì nàng đã mang theo Tùy Phong, không cần ai hộ tống thêm.

Vậy là cả nhóm tiễn Mạnh Lâm Thanh và Tùy Phong đến cổng nha môn, lại cảm tạ thêm một lần.

Ánh trăng chiếu rọi con đường, Mạnh Lâm Thanh vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ.

Tùy Phong lặng lẽ đi sau nàng, không nói gì.

Mạnh Lâm Thanh về đến nhà, thấy Trương bà tử và Tử Ngọc vẫn chưa nghỉ ngơi, đang chờ nàng trở về.

Sau khi về nhà, Mạnh Lâm Thanh bảo mọi người đi ngủ.

“Muộn rồi, mọi người đi nghỉ đi.” Mạnh Lâm Thanh nói rồi quay về phòng.

Khi Tùy Phong định đi thì Tử Ngọc lén lút lại gần.

“Này, ngươi và thiếu gia đến nha môn làm gì thế?” Tử Ngọc huých vai Tùy Phong, tò mò hỏi, mắt không ngừng liếc nhìn cửa phòng của Mạnh Lâm Thanh.

Chỉ sợ Mạnh Lâm Thanh sẽ bước ra và phát hiện mình đang tọc mạch.

Dù sao Mạnh Lâm Thanh cũng không thích việc họ tò mò hay bàn tán quá nhiều.

“Ngươi muốn biết à?” Tùy Phong hỏi lại.

Tử Ngọc gật đầu lia lịa, ánh mắt đầy hi vọng nhìn Tùy Phong. Thật là tiếc vì lúc đó nàng không ở đó, nếu không nàng cũng đã được theo đến nha môn rồi.

“Tự đi mà hỏi thiếu gia.” Tùy Phong nói rồi vào phòng, đóng sầm cửa lại, để lại Tử Ngọc đứng đó ngơ ngác.

Tử Ngọc: "..."

Sau khi hỗ trợ điều tra, mấy ngày tiếp theo, nha môn có lẽ đã dựa vào những manh mối mới để điều tra nên không đến tìm Mạnh Lâm Thanh nữa.

Cũng không có tin tức gì mới về vụ án.

Cuộc sống thường nhật ở y quán vẫn diễn ra như trước, khám bệnh cho người bệnh và lo việc của mình.

Hôm đó, có một người nam nhân đến y quán.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 77



“Xin hỏi hôm nay Bạch đại phu có khám bệnh không?” Người nam nhân hỏi.

“Bạch đại phu đang khám bệnh. Nếu ngài cần khám, hãy xếp hàng ở đây.” Tử Ngọc nói.

Người nam nhân không nói thêm gì, ngồi yên lặng bên ngoài chờ đợi.

Đến khi các người bệnh trước đó đã khám xong và rời đi, hắn mới bước vào gặp Mạnh Lâm Thanh.

“Mời ngồi.” Mạnh Lâm Thanh ra hiệu cho người nam nhân ngồi xuống.

Nhưng hắn không ngồi.

“Tại hạ là quản gia của Thường đại nhân, lần này đến đây để mời Bạch đại phu đến phủ Thường để khám bệnh cho cha của Thường đại nhân.” Người quản gia nói rõ mục đích.

Thường Bác Văn tuy không có chức vị cao, nhưng so với dân thường cũng xem như có chút quyền thế.

Cha của ông ta, Thường Sơn, vốn chỉ là một dân thường, nhưng vì con trai làm quan mà cả nhà đã định cư ở kinh thành.

Ngoài việc giúp đỡ phu nhân của tướng quân Định Viễn đỡ đẻ, Mạnh Lâm Thanh chưa từng khám bệnh ngoại viện. Vì vậy nàng chưa vội đồng ý.

“Người bệnh không thể tự đi được sao?” Mạnh Lâm Thanh hỏi.

Nếu có thể, tốt nhất là người bệnh đến y quán, nơi có đầy đủ trang thiết bị, việc điều trị cũng thuận tiện hơn.

“Không thể.” Vẻ mặt người quản gia nghiêm trọng, giải thích: “Thường lão gia đã nhiều ngày không ăn uống gì, hiện tại rất yếu, phải nằm liệt giường.”

Mạnh Lâm Thanh nhíu mày. Nếu chỉ vì không ăn được mà dẫn đến suy nhược nghiêm trọng đến mức phải nằm liệt giường, thì chuyện này có phần không hợp lý.

Hơn nữa, con trai của Thường Sơn là quan, gia đình chắc chắn không thiếu lương thực, vậy tại sao ông ta lại không ăn?

Sự việc này có vẻ rất thú vị.

Chỉ cần tiền bạc chi trả xứng đáng, Mạnh Lâm Thanh cũng không ngại đi khám bệnh tại nhà. Dù sao cũng đều là việc chữa bệnh.

“Ta có thể đi khám tại nhà, nhưng phí khám bệnh sẽ cao hơn so với ở y quán.” Mạnh Lâm Thanh thẳng thắn nói trước.

Với người dân thường, nàng không quá khắt khe về phí khám.

Nhưng với những người có chức quyền như Thường gia, nàng không dễ dàng mà thông cảm. Hơn nữa, đây lại là dịch vụ khám bệnh tại nhà.

“Đương nhiên, phí khám bệnh sẽ hoàn toàn theo yêu cầu của Bạch đại phu.” Quản gia lập tức đồng ý, vì Thường Bác Văn đã dặn rằng nhất định phải mời cho bằng được Mạnh Lâm Thanh đến.

“Để ta chuẩn bị đồ đạc, rồi sẽ đến Thường phủ khám bệnh.” Mạnh Lâm Thanh đứng dậy.

May mắn là lúc đó không còn người bệnh nào đợi, nên nàng thu xếp xong và theo quản gia đến Thường phủ.

Lần này, Tử Ngọc đã khôn ngoan hơn.

Trước khi Tùy Phong có thể nói gì, nàng nhanh chóng lên tiếng trước.

“Thiếu gia, để ta đi cùng ngài nhé! Ta sẽ mang hộp thuốc giúp ngài!” Tử Ngọc nhanh nhảu lấy hộp thuốc từ tay Mạnh Lâm Thanh, cười rất lấy lòng.

Mạnh Lâm Thanh không ngăn cản.

Trên đường đi, quản gia kể chi tiết hơn về tình trạng của Thường Sơn, Mạnh Lâm Thanh chỉ gật đầu, nói rằng phải gặp người bệnh mới có thể đưa ra kết luận.

Khi đến Thường phủ, Thường Bác Văn tự mình ra đón tiếp, sau vài câu xã giao họ cùng nhau đi đến phòng của Thường Sơn.

“Bạch đại phu, đây là phụ thân của ta.” Thường Bác Văn giới thiệu, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng cho cha mình.

“Không giấu gì ngài, dạo gần đây mỗi khi gặp ngày mưa, phụ thân ta không thể ăn uống được, dù ăn gì cũng chỉ sau một khắc là nôn hết ra ngoài, khiến cơ thể tiều tụy rất nhiều.” Thường Bác Văn nói.

Nghe vậy, Mạnh Lâm Thanh đã có vài phỏng đoán trong đầu.

Có thể vấn đề là do hệ tiêu hóa, hoặc cũng có thể là do tâm lý dẫn đến chứng biếng ăn.

Việc Thường Sơn không thể ăn uống chỉ xảy ra vào những ngày mưa, điều này càng khiến Mạnh Lâm Thanh nghiêng về khả năng thứ hai.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 78



“Thường đại nhân, tình trạng của người bệnh ta đã nắm được sơ lược, nhưng cần bắt mạch để có thể chẩn đoán chính xác hơn.” Mạnh Lâm Thanh nói, rồi tiến đến gần giường nơi Thường Sơn đang nằm.

Thường Sơn lúc này đang nằm, khi nghe tiếng động, hắn quay đầu về phía cửa, thấy con trai dẫn một nam nhân đến gần giường mình.

Hắn đoán ngay rằng đó là Bạch Tử Ngọc, vị đại phu nổi tiếng gần đây.

“Xin làm phiền Bạch đại phu.” Giọng Thường Sơn yếu ớt.

Mạnh Lâm Thanh bắt đầu bắt mạch cho Thường Sơn. Khi nàng đến gần, một mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng qua mũi nàng.

Nàng hơi khẽ nhíu mũi, nhưng rất nhanh đã tỏ ra không có gì và tiếp tục bắt mạch, hỏi người bệnh.

Ánh mắt Thường Sơn từ từ rời khỏi khuôn mặt của Bạch Tử Ngọc, không biểu lộ gì đặc biệt, vẫn tiếp tục trò chuyện.

“Khụ... Bạch đại phu, tình trạng của ta thế nào?” Thường Sơn hỏi.

“Thường lão gia không cần quá lo lắng, chỉ là vì nhiều ngày không ăn uống nên cơ thể bị suy nhược, chỉ cần bồi bổ là sẽ khá hơn.” Mạnh Lâm Thanh thu tay lại, rồi hỏi tiếp: "Chỉ có những ngày mưa ngài mới nôn mửa, còn nếu trời đẹp thì ngài vẫn ăn uống bình thường?”

Mạnh Lâm Thanh quan sát kỹ Thường Sơn, không bỏ lỡ khoảnh khắc ngắn ngủi khi hắn ta hơi sững lại khi nghe đến từ “mưa”, nhưng rất nhanh chóng hắn ta đã khôi phục bình tĩnh.

“Đúng vậy, chỉ vào những ngày mưa.” Thường Sơn đáp như bình thường.

Đối với phương diện bệnh tình, Mạnh Lâm Thanh không giấu diếm điều gì. Dựa trên những gì đã phân tích, Mạnh Lâm Thanh vẫn giữ nguyên phỏng đoán ban đầu.

“Theo ta thấy, lão gia có lẽ đang mắc bệnh về tâm lý. Để chữa dứt điểm chứng không thể ăn uống, quan trọng là phải giải tỏa được gánh nặng trong lòng. Và việc này...” Mạnh Lâm Thanh ngừng lời.

“Thế nào?” Thường Sơn hỏi.

Vì Mạnh Lâm Thanh đứng bên giường, quay lưng về phía Thường Bác Văn và quản gia, nên nàng không nhìn thấy biểu cảm của họ khi nghe những lời này.

“Cởi chuông phải nhờ người buộc chuông, tâm bệnh của lão gia cần được chính người gây ra nó giải tỏa, hoặc chính ngài phải tự mình vượt qua. Ta không thể giúp được.” Mạnh Lâm Thanh thẳng thắn nói.

Thường Sơn rơi vào trầm tư.

Dù vậy, Mạnh Lâm Thanh vẫn kê đơn thuốc cho hắn ta. Thứ nhất là để bồi bổ cơ thể vì nhiều ngày không ăn uống, thứ hai là một số dược liệu an thần, giúp hắn giải tỏa căng thẳng.

“Hai đơn thuốc này, ngươi có thể đến bất kỳ y quán nào, lấy đủ năm thang, uống đúng giờ.” Mạnh Lâm Thanh đưa đơn thuốc cho quản gia.

“Cảm ơn Bạch đại phu.” Thường Bác Văn nói.

Mạnh Lâm Thanh và Thường Bác Văn tiếp tục trò chuyện về bệnh tình của Thường Sơn khi họ rời khỏi phòng.

Sau một hồi cảm tạ và trả tiền khám, Mạnh Lâm Thanh liền cáo từ.

“Nếu phụ thân ta vẫn còn khó chịu, có lẽ sẽ lại làm phiền Bạch đại phu đến khám lần nữa.” Thường Bác Văn nói.

“Không có gì.” Mạnh Lâm Thanh gật đầu, rồi cùng Tử Ngọc rời đi.

Tử Ngọc vốn nghĩ rằng lần này khám bệnh tại nhà sẽ rất thú vị, nhưng sau khi chứng kiến toàn bộ sự việc, nàng thấy chẳng có gì thú vị.

Chẳng thể so sánh với việc đi đến nha môn.

Tuy nhiên, chuyện lão gia Thường phủ mắc tâm bệnh, không ăn uống được, thật là kỳ lạ.

Theo Tử Ngọc, con người dù buồn khổ hay mệt mỏi đến đâu, cũng không thể nào không ăn uống nổi khi đói.

“Thiếu gia, ngài thật sự nghĩ lão gia Thường phủ mắc tâm bệnh sao?” Tử Ngọc hỏi khi đi phía sau Mạnh Lâm Thanh.

“Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta nói bừa?” Mạnh Lâm Thanh đáp lại.

“Tất nhiên là không, thiếu gia! Nhưng ngài có biết lão gia mắc tâm bệnh gì không?” Tử Ngọc tiếp tục hỏi.

Nàng tin rằng thiếu gia của mình rất giỏi, có lẽ đã nhìn ra được điều gì đó trong thời gian ngắn ngủi vừa qua.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 79



Mạnh Lâm Thanh biết Tử Ngọc có tính tò mò, thích hỏi han, không hẳn vì có mục đích gì mà chỉ đơn giản là để nói chuyện phiếm.

Nhưng...

Từ khi rời khỏi Thường phủ, Mạnh Lâm Thanh đã nhận ra có người theo dõi mình. Mặc dù người đó ẩn nấp rất kỹ, nhưng nàng vẫn phát hiện ra một vài dấu vết.

“Nếu ta có thể nhìn thấu tâm tư người bệnh, thì đã đi làm thầy bói rồi, đâu cần làm đại phu?” Mạnh Lâm Thanh nói.

Nàng cảm nhận được người theo dõi có lẽ đang ở bên phải của họ, nên khi bước đi, nàng cố tình bước chậm lại, để Tử Ngọc đi trước, sau đó khẽ bóp tay phải của Tử Ngọc.

Tử Ngọc giật mình.

Mặc dù cả hai đều biết thiếu gia thực ra là nữ, nhưng việc nàng bất ngờ bóp tay mình như vậy? Thật quá kỳ lạ, chẳng giống với tác phong của Mạnh Lâm Thanh chút nào.

Ngay lập tức, bản năng của người luyện võ trong Tử Ngọc bừng tỉnh. Nàng nhanh chóng hiểu ra ý của Mạnh Lâm Thanh và cảm nhận được có kẻ đang theo dõi.

“Thiếu gia, có cần ta...” Tử Ngọc hỏi ý xem có nên đi điều tra không.

Mạnh Lâm Thanh đã có tính toán sẵn, khẽ lắc đầu mà không để lộ bất kỳ biểu cảm gì.

“Chúng ta nhanh chóng về thôi, có thể y quán đã có người bệnh đến.” Mạnh Lâm Thanh nói lớn.

“Vâng, thiếu gia.” Tử Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, mang theo hộp thuốc theo sau.

Lúc này Tử Ngọc trở nên yên lặng hơn, cho Mạnh Lâm Thanh thời gian suy nghĩ.

Nàng chắc chắn rằng mùi hương thoang thoảng mà nàng ngửi thấy trên người Thường Sơn rất giống với mùi hương trên người hai nạn nhân đã c.h.ế.t trước đó.

Điểm khác biệt duy nhất là mùi hương trên người Thường Sơn nhạt hơn nhiều so với trên hai nạn nhân.

Nếu không phải Mạnh Lâm Thanh có khứu giác nhạy bén, có lẽ nàng cũng không phát hiện ra chi tiết này.

Mùi hương tương tự đã rất đáng ngờ, nhưng điều khiến Mạnh Lâm Thanh chắc chắn rằng Thường Sơn có gì đó không ổn chính là việc nàng bị theo dõi sau khi rời khỏi Thường phủ.

Nếu không có gì mờ ám, tại sao Thường phủ lại phải cử người bám theo một vị đại phu?

Việc Mạnh Lâm Thanh cố ý đề cập đến việc Thường Sơn có tâm bệnh thực ra là một phép thử.

Mặc dù chưa có đủ chứng cứ xác thực, nhưng nàng tin rằng Thường Sơn là một nghi phạm quan trọng. Nàng quyết định phải thông báo điều này cho nha môn để hỗ trợ việc phá án.

Khi trở về y quán, Tử Ngọc định hỏi Mạnh Lâm Thanh về người theo dõi, nhưng Mạnh Lâm Thanh đã ra hiệu ngăn nàng lại, bảo nàng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tử Ngọc cảm thấy mình như đang chia sẻ một bí mật với thiếu gia, hơn nữa Tùy Phong không biết làm nàng càng cảm thấy thích thú hơn.

Người theo dõi rất tận tụy, sau khi Mạnh Lâm Thanh và mọi người về đến y quán, hắn vẫn ở ngoài tiếp tục quan sát một thời gian dài.

Những ngày sau đó, người này vẫn đều đặn theo dõi, nhưng không thấy gì khác lạ ngoài việc Bạch đại phu vẫn tiếp tục khám bệnh như thường ngày.

“Lão gia, Bạch đại phu dường như không biết gì cả. Sau khi về nhà, họ vẫn chỉ khám bệnh như thường lệ, không có hành động gì bất thường.” Người theo dõi báo cáo.

“Được rồi, ta biết rồi.” Thường Sơn đáp, nhớ lại khoảnh khắc Bạch Tử Ngọc khẽ nhíu mũi.

Dù sao, Bạch Tử Ngọc ít nhất cũng có vẻ biết điều, khiến Thường Sơn yên tâm phần nào.

Nhưng hắn không ngờ rằng ngay trong đêm hôm đó, Mạnh Lâm Thanh đã hành động.

Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn nến, Mạnh Lâm Thanh lấy giấy bút ra cẩn thận ghi lại mọi điều về lần khám bệnh tại Thường phủ, cũng như các phán đoán và phân tích của nàng, không bỏ sót chi tiết nào.

“Trương bà tử.”
 
Back
Top Bottom